Xú Phi Mộ Tuyết - Tuyết Ma
|
|
Xú Phi Mộ Tuyết ——»•°•°•«—— ~¤~ Tác giả: Tuyết Ma. ~¤~ Thể loại: Xuyên không, ngôn tình. ~¤~ Tình trạng: Hoàn thành. ~¤~ Nhân vật chính: Tần Minh Nguyệt (Mộ Tuyết) x Ngự Hạo Hiên ~¤~ Phối hợp diễn: Tiêu Đồng, Mộ Từ, Như Nguyệt,...
|
Văn án: ——»•°•°•«—— ~¤~ ~¤~
Đêm đại hôn ấy, hắn – đế vương lãnh tuấn xốc chiếc khăn voan lên rồi lạnh nhạt nói: “Trẫm nghe nói Tam thiên kim nhà Mộ tướng quân xấu không ai sánh bằng, thì ra chỉ là hơn người 1 vết đao chém mà thôi”, trong lời nói chứa sự thất vọng.
Thì ra, lấy nàng chỉ để xem nàng xấu như thế nào?
Kết quả, đêm đại hôn đó hắn phất tay áo bỏ đi để tỷ tỷ nàng hưởng ơn mưa móc.
Hắn nói: “Mộ Tuyết, trẫm thật không nhìn thấu nàng là nữ nhân như thế nào?”
Nàng cười: “Bởi vì trong lòng hoàng thượng không có Mộ Tuyết”
“Mộ tuyết lạc không trì Hiểu vu bách hoa tri Phiêu nhiên đông giá lý Phân loạn mai khai thì” (Bài thơ của Mộ Tuyết)
Giới thiệu vắn tắt: ——»•°•°•«——
Nàng là kẻ trộm lăng mộ, một lần trong lúc trộm mộ đế vương bị chết, linh hồn nàng cùng linh hồn Mộ Tuyết kí kết, nàng đến nước Hoài Nguyệt 3000 năm trước trở thành Thiên triều Đức phi Mộ Tuyết
Nàng vì hạnh phúc của mình mà không từ thủ đoạn khiến người thần căm phẫn, trời tru đất diệt.
Khi hắn chỉ vào mặt nàng mắng nàng là lang tâm cẩu phế, nàng cười lớn nói: cho tới bây giờ nàng vẫn không có cơ hội để làm người tốt
Nàng đem nam nhân mình yêu đẩy vào vòng tay người con gái khác.
Vì quyền lợi giết hết gian thần để bảo toàn giang sơn của hắn, phụ người trong thiên hạ, cuối cùng, đổi lại một chén rượu độc, phế truất phi vị, trục xuất hậu cung
Chỉ là, nàng cũng không ngờ, tất cả đều trong sự tính toàn của nàng nhưng thai nhi trong bụng lại nằm ngoài sự tính toán ấy
|
Phần I - Mộ Tuyết lạc không trì - Chương 1 - Tâm hồn chịu nhục ——»•°•°•«——
Nước Hoài Nguyệt, năm thứ tám Hiên đế, Mộ tam tiểu thư của Trấn quốc tướng quân mười tám tuổi, mùng bốn tháng chạp gả cho đương kim hoàng thượng, phong hào "Đức" là nhất phẩm tần phi. Ngày đại hôn, hỉ kiệu đỏ thẫm tám người khiêng hướng về hoàng cung, dọc đường đi dân chúng vây kín, chiêng trống vang trời cực náo nhiệt. Nhưng ở trong chiếc kiệu kia, tân nương không chút mỉm cười, vết sẹo dữ tợn dùng khăn sa màu hồng che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt linh động hàm chứa sự tĩnh mịch vô cùng, kiệu tiến qua Huyền Vũ môn, nữ tử lấy trong tay áo một thanh chủy thủ sắc bén, cắn răng cắt một dao trên cổ tay rồi lặng im nhắm mắt lại. Mộ Tuyết, một cái tên thật đẹp, nàng tự nhủ trong lòng, nhưng lại có tướng mạo như vậy. Vốn nghĩ rằng quân tử mến tài, nhưng ngay cả một thân tài hoa cũng không địch lại nửa nụ cười của hồng nhan. Bàn tay trắng nõn bỗng dưng buông thõng xuống. Một đường đỏ đậm xẹt qua chân trời, tịch dương như máu, cuồng phong nổi lên, tuyết rơi phiêu lãng tựa như hoa bách hợp, bông tuyết rơi đầy lên thảm đỏ chốn hoàng cung, cành cây khô lay động không ngừng, lụa đỏ nhảy múa thật ghê rợn. Trên bầu trời hôn ám nhẹ nhàng rơi xuống một đóa hoa mai, kiệu nhấc lên, linh hồn được tráo đổi Kiệu nâng lên, tám người khiêng kiệu đi qua đại môn chính đông hậu cung, cách đó không xa một người mặc trang phục thái giám màu xanh đen thêu hình hạc trắng vội vã chạy đến, tay cầm thánh chỉ, đứng trước kiệu, the thé nói: - Thánh chỉ đến, mời Đức phi nương nương đến ở Ngưng Tuyết cung. Khâm thử. Kiệu lại được nâng lên, từ từ tiến vào bên trong Ngưng Tuyết cung, bà mối trong cung cuống quýt chạy ra cõng tân nương tử, hai bên là những cung nữ cầm đèn đuốc đứng thẳng tắp, thái giám dẫn đường đi thẳng tới hỉ đường. Trong hỉ đường, tân nương tử đi qua chậu than là có thể vào động phòng, bởi lẽ thiên tử chỉ khi thành thân với Hoàng hậu mới cần bái đường, các cung phi khác giống như nạp thiếp, không cần bái thiên địa. Tân nương tử được đưa vào động phòng, mọi người đều rời đi. - Đau quá! Minh Nguyệt gập toàn bộ người, vội vã xốc khăn hồng, nhìn vết thương trên tay đã được băng bó, vết máu đỏ tươi thấm đỏ chiếc khăn tay khiến chiếc khăn tay tơ vàng lộ ra ánh sáng yêu dã. Nhướng đôi mày thanh, nàng nhớ lại khi cùng chủ của thân thể này kí khế ước tráo đổi linh hồn, nghe được sự đau thương của nữ tử kia mà lòng nhói lên, nàng vội chạy đến trước gương. Tới khi nhìn đến trong gương một khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn, xấu xí, Minh Nguyệt thiếu chút nữa ngất xỉu đi, khuôn mặt này cùng với nước da trên người quả thật là một trời một vực, khác biệt quá lớn. Khó trách nàng ấy muốn tự sát, nếu không vì sợ đau, Minh Nguyệt hiện tại cũng muốn tự sát, có điều xem ra ánh mắt của thân thể này cũng có phần là khuynh quốc, khuynh thành. Cửa cót két một tiếng bị đẩy ra, một nữ tử mặc quần áo màu xanh vừa khóc vừa chạy vào: - Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ, tiểu thư. Minh Nguyệt nhìn qua nữ tử kia rồi tươi cười cực khó coi: - Không việc gì, chỉ là đau không chịu được. Nữ tử giật mình sửng sốt, giống như là không nghĩ rằng Minh Nguyệt sẽ bình thản trả lời nàng như vậy, đôi mắt to nhìn chằm chằm Minh Nguyệt rồi lại khóc lớn: - Tiểu thư, Tiêu Đồng nhìn bên trong kiệu bao nhiêu là máu... còn tưởng rằng.. tưởng rằng người thật sự tự sát, hu hu... Minh Nguyệt ngẩn ra, trong lòng có chút hỗn loạn, thì ra nữ tử này tự sát vốn không phải là bên trong kiệu mới nghĩ đến mà đã sớm có dự tính. Khó trách nàng ta nói: "Vốn tưởng rằng quân tử yêu tài, nhưng ngay là một thân tài hoa cũng không bằng nửa nụ cười của hồng nhan". Như thế có thể thấy được nàng đường tình lận đận, có điều cũng chả trách, khuôn mặt như vậy, thật không ai dám thích. - Được rồi, đừng khóc, tiểu thư nhà ngươi mệnh rất lớn Ánh mắt nhướng lên có chút nghĩ ngợi, vỗ nhẹ vai nàng kia, thử kêu một tiếng : - Tiêu Đồng? Nàng kia vội thưa: - Tiểu thư. Thì ra nàng đúng là tên là Tiêu Đồng, nhẹ cười, vươn tay nói: - Lại đây, tìm chút vải cho tiểu thư của ngươi băng bó đi, nếu không cho dù không chết cũng thiếu máu mà chết. Tiêu Đồng hồ nghi nhìn Minh Nguyệt, muốn hỏi Minh Nguyệt cái gì gọi là thiếu máu, nhưng khi nhìn đến chiếc khăn tay Minh Nguyệt đem băng bó cổ tay lại la hoảng : - Tiểu thư, người lấy tín vật đính ước của Vương gia đưa để băng bó vết thương? Gì cơ? Tín vật đính ước của Vương gia, Minh Nguyệt vội nhìn đến cổ tay mới thấy trên mặt chiếc khăn viết mấy hàng chữ nhỏ nhưng đã sớm bị máu dây bẩn, chỉ có thể nhìn câu cuối cùng "chỉ mong lòng nàng giống như lòng ta". Chẳng lẽ Mộ Tuyết là vì Vương gia cho rằng tài hoa của nàng không địch lại nửa nụ cười của hồng nhan nên mới tự sát? Nghĩ vậy, trái tim Minh Nguyệt thắt lại, là vì yêu, khó trách hồ đồ, tài nữ như Mộ Tuyết, nếu không phải vì nam tử kia có chỗ hơn người sẽ chẳng nông cạn yêu thương một Vương gia phong lưu.
|
Minh Nguyệt để Tiêu Đồng tháo chiếc khăn lụa ra, băng lại vết thương rồi nhìn cẩn thận nội dung trên chiếc khăn, nhưng máu vấy bẩn khó phân biệt, có điều đóa hoa mai kiều diễm vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng. - Tiểu thư, chuyện của Vương gia người đừng để trong lòng, hắn cho rằng tiểu thư không đẹp nhưng người bây giờ lại trở thành Đức Phi cao cao tại thượng đấy thôi! Tiêu Đồng có chút tức giận nói nhưng ngữ khí lại yếu ớt không có lấy chút sức thuyết phục. Minh Nguyệt nhìn nàng một cái rồi khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: - Tiêu Đồng đi ra ngoài trước đi Tiêu Đồng gật gật đầu, yên lặng rời đi. Trong phòng ngủ, nến đỏ lay động, Minh Nguyệt chậm rãi bước về giường, ngồi trên gường một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, đưa tay nắm lấy một khối ngọc bội hung hăng ném xuống đất, lại đá mấy đá. Đáng chết! Lại xuyên qua là kẻ phục vụ vua, chờ cô nãi nãi đây hoàn thành nhiệm vụ, lúc ấy, các ngươi chắc chắn chết không được tử tế. Đêm khuya, ngoài cửa sổ gió bắc thét gào, trong phòng ngủ lạnh lùng, Minh Nguyệt đem chiếc khăn che lại khuôn mặt, lặng lẽ chờ người nên đến phải đến. Rốt cục, tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần, cửa cót két một tiếng bị đẩy ra, một bóng dáng màu vàng xuất hiện trước cửa phòng ngủ, gió lạnh thổi tới, góc áo bay lên, tay áo dài nhẹ lay động. Phía sau, đông đảo cung nữ, thái giám đi theo vào phòng ngủ. Minh Nguyệt nhìn đôi giày màu vàng thêu rồng dần tiến tới gần mình, trong lòng đột nhiên khẩn trương, không phải vì hôm nay là ngày nàng thành thân mà vì bước chân của nam tử này khiến nàng sinh ra một cảm giác đầy áp lực. Còn chưa kịp thích ứng, khăn voan đã bị xốc lên, Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt, nhất thời sửng sốt. Thật là một nam tử tuấn mỹ, nhưng đôi mắt đen như đêm lại không che dấu được hận ý, hắn gắt gao khóa chặt ánh mắt trong suốt của Minh Nguyệt, bỗng nhiên đôi môi mỏng nổi lên ý cười, trầm thấp nói: - Trẫm nghe nói tam tiểu thư Mộ thị xấu vô cùng, thì ra chỉ là hơn người một vết sẹo mà thôi Trong lời nói lại như mang theo sự thất vọng Trái tim Minh Nguyệt nhói lên, nàng sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của nam tử này, hắn cưới nàng chỉ vì muốn nhìn nàng đến tột cùng là xấu như thế nào mà thôi. Chớp mắt nhìn xuống, Minh Nguyệt nắm chặt tay mình, mặt không lộ ra một chút biểu tình. Trong phòng ngủ không một tiếng động, nam tử nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Minh Nguyệt, đôi mắt hiện ra một tia trêu đùa nhưng rất nhanh biến mất, lớn tiếng nói: - Tần An, bãi giá Chiêu Vân cung Nói xong khóe miệng nhếch lên cười, phất tay áo mà đi. Trong phòng ngủ, toàn bộ cung nữ ồ lên, ngay cả Tần công công cũng trở tay không kịp, chuyện như thế này từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua, trố mắt một lát mới nhìn ra cửa, cao giọng xướng: - Hoàng thượng bãi giá Chiêu Vân cung. Lập tức, mọi người lục tục rời đi. Lúc này, Tiêu Đồng chạy vào phòng ngủ nhìn Minh Nguyệt im lặng không nói, quỳ xuống, òa lên khóc. Minh Nguyệt liền trấn an Tiêu Đồng, nhẹ nhàng nói: - Chủ tử Chiêu Vân cung là ai? Tiêu Đồng trố mắt, lau nước mắt nói: - Tiểu thư, người đã quên Chiêu Vân cung là tẩm cung của nhị tiểu thư sao? Hoàng thượng làm như vậy thật quá đáng. - Như thế không phải vừa khéo sao? Minh Nguyệt trong mắt thoáng qua một tia sắc bén, nhẹ giọng nói: - Dù sao cũng là người một nhà. Tiêu Đồng ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt đang hiện lên ý cười của Minh Nguyệt.
——>——>——>——>——>——>
Phần I - Mộ Tuyết lạc không trì - Chương 2 - Dậy sớm dâng trà ——»•°•°•«——
Đêm khuya cô tịch, sự sầu bi càng lúc càng nặng nề, mưa bụi thấm ướt lạnh áo gấm, một mình bước lên thềm đá, cảm giác lạnh thấu kim lũ hài (giày bằng lụa vàng). Minh Nguyệt đứng trước điện, một thân hồng bào trong gió bay lên, nàng nhấc chân bước lên thềm đá, lại một cảm giác man mát tiến vào, thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo. Mắt Tiêu Đồng đỏ hoe nhìn vẻ mặt trầm mặc của Minh Nguyệt, cắn môi dưới, than thở hồi lâu rồi nói: - Tiểu thư, đó chắc là tẩm cung của nhị tiểu thư Nàng tức giận, bất bình chỉ tay về cung điện đèn đuốc sáng trưng đối diện cung Ngưng Tuyết. Đôi mắt Minh Nguyệt lạnh lùng, khóe miệng khẽ cười, vươn ngón tay trắng như ngọc khẽ vuốt vài sợi tóc trước ngực, bỗng nhiên nói: - Một thân tài hoa không bằng nửa nụ cười của hồng nhan. Nói rồi xoay người bước vào trong điện. Tiêu Đồng khóc đến đỏ hoe mắt, vừa định khuyên giải tiểu thư nhà mình thì đã thấy một chiếc khăn lụa trắng ở trước mặt, nhẹ nhàng lau mặt mình. Tiểu thư nhà nàng lại đang lau nước mắt cho nàng. - Tiểu thư! Tiêu Đồng nhất thời thụ sủng nhược kinh, cảm động ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt Minh Nguyệt có ý cười, trêu đùa nói: - Khóc cái gì? Theo chủ tử không được sủng như ta thì cứ coi như là chôn nhầm mộ đi, không cần phải đau lòng. Tiêu Đồng kinh ngạc, nhất thời khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Sáng sớm, chim hót ríu rít, Minh Nguyệt dậy sớm để cho Tiêu Đồng trang điểm cho mình, giờ phút này nàng ngồi ở trước gương chọn lựa trang sức.
|
Ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Minh Nguyệt lấy khăn mỏng che mặt, quay đầu nhìn về phía cửa thấy hơn chục cung nữ đi theo một thái giám lạ mặt vội vàng tiến đến, vừa đến cửa đại điện, một giọng nói bén nhọn cất lên: - Hoàng thượng có thưởng. Đức Phi tiếp chỉ. Minh Nguyệt khẽ nhướng đôi mày thanh tú, đứng dậy, dẫn theo Tiêu Đồng đứng trước mặt tên thái giám, khẽ cười, giọng nói uyển chuyển động lòng người: - Công công vất vả, chỗ được phong thưởng đó coi như là bản cung tặng công công gọi là lễ gặp mặt đi. Nói xong cũng không quỳ xuống tiếp chỉ, trực tiếp cầm thánh chỉ từ tay gã thái giám, không để ý mọi người đang kinh ngạc mà xoay người bước đi. Lý công công trố mắt trong giây lát, âm thầm suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Minh Nguyệt một thân tố khiết, hai mắt đảo vòng, khuôn mặt tươi cười: - Đức Phi nói đùa rồi, lão nô sao dám nhận Minh Nguyệt liếc Lý công công một cái, tay vuốt vuốt mái tóc đen huyền, tùy tiện cài lên một cây trâm bạch ngọc, lại lấy một đôi hoa tai trân châu đeo vào, đứng dậy sửa sang lại váy dài, thảnh thơi tiến đến bên người Lý công công nhẹ giọng nói: - Thái hậu thích nhất là cái gì? Lý công công lại sửng sốt nhưng lập tức hiểu ý, nhẹ giọng nói: - Canh kim yến hạt sen. Minh Nguyệt khẽ chớp đôi mi thanh tú, cúi đầu tháo chiếc vòng dương chỉ bạch ngọc trên cổ tay, cười thanh thúy nhét vào tay Lý công công, ngọc khí va chạm tạo ra tiếng động rất dễ nghe. Lý công công âm thầm khiếp sợ lại không dám mạo muội ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, cúi đầu định từ chối nhưng nhìn đến một bàn đầy châu báu vàng bạc, động lòng nói: - Nô tài chúc Đức Phi nương nương vạn phúc kim an, nô tài xin lui. Minh Nguyệt im lặng, nhìn bóng Lý công công dần xa, nhẹ vuốt tóc trước ngực rồi nói với Tiêu Đồng : - Theo quy củ, sáng nay phải kính trà với Thái hậu? Tiêu Đồng khẽ nhăn đôi mày thanh tú, gật gật đầu, cực khó hiểu với việc làm vừa rồi của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt khẽ cười, chầm chậm đi tới trước cửa sổ nhìn một vườn tràn ngập những đóa hoa mai nở rộ, bàn tay trắng nõn vươn ra đón được một cánh hoa theo gió rơi xuống. - Tiêu Đồng, ngươi nói xem hải đường với hàn mai so ra như thế nào? Tiêu Đồng như vẫn đang khó hiểu chuyện vừa xảy ra, nghe Minh Nguyệt hỏi chỉ đáp: - Hàn mai không đẹp bằng hải đường nhưng lại có thể nở rộ trong tuyết là hoa và tuyết cùng góp vẻ đẹp, không phân hơn kém. Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhàng nắm bàn tay đang giữ đóa hoa mai, cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: - Thật không? Rồi khẽ thở dài. ... Khôn Trữ cung là nơi Thái hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái phi ở, bên trong có tòa Phật đường có thể so với các ngôi chùa lớn, nghe nói ở Hoài Nguyệt quốc có một quy định bất thành văn, những cung phi mà hoàng thượng mất đều phải tĩnh tâm niệm phật, thậm chí ngay cả Phật đường cũng không thể bước ra. Thái hậu tên là gì không ai biết kể cả là lão cung nữ lớn tuổi, người có chút trí nhớ chỉ biết là Thái hậu không phải là mẹ đẻ của Hoàng thượng nhưng về phần làm sao có thể ngồi lên ngôi vị Thái hậu đều không ai biết. Trong Phật đường, cung nữ đem chén trà dọn xuống, Mộ Tuyết đêm qua bị Hoàng thượng thất sủng lan truyền khắp hậu cung, những cung phi ngồi đây đều chờ xem Mộ Tuyết bị chê cười, tiếng bàn bạc khe khẽ nổi lên. Hoàng hậu tự nhiên mà cao quý ngồi đó, đôi mắt phượng quét qua các cung tần đang bàn tán xôn xao, trong mắt hiện lên ý cười lạnh nhưng cũng không hề ngăn cản, bàn tay trắng nõn đặt trên mặt bàn, một thân hoàng bào thêu phượng hoa lệ long lánh, trên tóc cài trâm ngũ vĩ phượng leng keng. Mà ngồi bên cạnh Thái hậu là Hiền phi vẻ mặt dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp khẽ cười, cùng Thái hậu, Thái phi thì thầm đôi câu rồi che miệng cười khẽ. Ngồi bên cạnh Hoàng hậu là một vị nữ tử áo bào hồng đậm, vẻ mặt khinh thường phảng phất sự tự cao, khuôn mặt son phấn trát đầy lộ ra vẻ tươi cười dối trá, nhưng đôi mắt đẹp ẩn chứa xuân tình vô hình trung lại có thể áp đảo đa số tần phi, nàng là tỷ tỷ của Mộ Tuyết, là người được sủng ái nhất trong cung Thục phi Mộ Từ. Trong hậu cung, tứ phi vị thiếu Quý phi, nghe nói Hiền phi cùng Thục phi tranh đoạt nhiều năm nhưng Hoàng thượng một chữ cũng không đả động đến nên ngôi vị Quý phi để trống, nay lại có xú nữ Đức Phi, mọi người lại mỏi mắt mong chờ, tuy rằng trong lòng đều biết rõ có thể mê hoặc được hoàng thượng là nữ tử như thế nào nhưng rốt cuộc thâm cung hậu viện lại có thể náo nhiệt hơn một chút. Giờ lành đã đến, Tiêu Đồng nhanh chóng đưa Minh Nguyệt vào xe tiến tới Khôn Trữ cung, khẽ lau mồ hôi, nàng lớn thế này còn chưa thấy qua sự phô trương lớn như thế, nhất thời cảm thấy chân như nhũn ra, hít thở không thông. Minh Nguyệt buồn cười nhìn Tiêu Đồng lắc đầu nói: - Ngươi ở ngoài điện chờ, ta tự mình đi vào được rồi. - Vậy sao được, Tiêu Đồng dù thế nào cũng muốn cùng tiểu thư đồng cùng sống cùng chết. Tiêu Đồng vội vàng nắm chặt lấy xiêm y của Minh Nguyệt, khiếp đảm nhìn vào trong phòng kia như nhìn sài lang hổ báo, trong lòng càng sợ hãi.
|