Thiên Tài Triệu Hồi Sư
|
|
Tiểu Hỏa sau khi thét xong, ba ánh mắt đều đồng loạt nhìn nó, Tiểu Hỏa vặn vẹo thân thể, chiếc đuôi màu đỏ sậm phe phẩy: “Các người nhìn cái gì! Ta nói không hóa hình là không hóa hình!”
Lam Dực quan sát Tiểu Hỏa hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại rốt cục mở miệng: “Hỏa huynh, huynh không phải là…!”
“Không phải! Phá điểu ngươi câm miệng lại cho ta!” Tiểu Hỏa rống lên với Lam Dực, nếu không phải do thực lực phá điểu đã đạt tới cấp bậc thống lĩnh, ai có thể để ý tới vấn đề hóa hình chứ! Chỉ tại con phá điểu này, đúng là đồ miệng thúi mà!
“Nana… ” Nhục Cầu nở nụ cười nghịch ngợm nhìn Tiểu Hỏa, thấp giọng kêu, dường như Tiểu Hỏa bị kích mao (lông), lập tức gầm lên “Lão Tử mới không tàn phế! Lão Tử có hóa hình!”
“Vậy là ngươi cũng có thể hóa hình?” Vân Phong nhìn chằm chằm Tiểu Hỏa, nói thật nàng cũng có chút mong chờ bộ dạng của Tiểu Hỏa sau khi hóa hình, Lam Dực hóa hình cũng rất anh tuấn, vậy Tiểu Hỏa hẳn là cũng không kém.
“Chủ nhân, ta…” Tiểu Hỏa nhìn Vân Phong, đôi mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, Vân Phong đột nhiên nở nụ cười, Nhục Cầu cũng cong cong khóe môi, hai con hồ ly đồng thời cười, Lam Dực trầm mặc đứng một bên, không nói gì.
“Tiểu Hỏa, mau hóa hình để ta xem bộ dạng ngươi rốt cuộc như thế nào?” Vân Phong nhẹ nói, Tiểu Hỏa bất đắc dĩ lắc lắc thân thể: “Chủ nhân, hay là người đừng xem nữa được không? Bộ dáng ta hiện tại không phải đã tốt rồi sao?”
Vân Phong lắc đầu: “Bộ dạng hiện tại của ngươi không phải là không tốt, chỉ là ta rất tò mò, mau hóa hình cho ta xem đi, dù sao nơi này cũng không có người ngoài, ngươi lo lắng cái gì?”
Tiểu Hỏa nhìn Vân Phong, Nhục Cầu lại thấp giọng kêu một tiếng, thân hình Tiểu Hỏa run lên, đôi mắt hiện lên vẻ hung ác: “Nhục đoàn, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!”
Nhục Cầu uốn éo thân thể, tức giận quay đi, Tiểu Hỏa đành cam chịu, Vân Phong ra lệnh nó làm sao có thể không tuân?
Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, một luồng ánh sáng đỏ sậm từ từ bao trùm cả người Tiểu Hỏa, Vân Phong nhìn cái kén khổng lồ đỏ sậm, chỉ trong chốc lát cái kén đã vỡ ra, hóa hình của Tiểu Hỏa xuất hiện trước mặt ba người.
Vân Phong chớp mắt,lại chớp chớp lần nữa, tiếp tục chớp chớp, nháy mắt đã chớp hơn chục cái, sửng sốt tới mức không thể nói một từ nào, Lam Dực đứng bên nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng chốt hạ được một câu: “Hỏa huynh… Quả nhiên không tầm thường… “
Nhục Cầu sau khi nhìn, đột nhiên phát ra tiếng cười, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, tựa hồ là cười vô cùng vui vẻ, một trận quang mang đỏ sậm xuất hiện, Tiểu Hỏa lại trở về hình dạng ma thú “Bây giờ các người hài lòng chưa!”
Vân Phong cười gật đầu, nàng thật sự không nghĩ tới, Tiểu Hỏa sau khi hóa hình lại… Quả nhiên là ma thú biến dị, thật là không giống bình thường!
Vân Phong nhìn bộ dạng khoát trá của Nhục Cầu, xách nó lên xoay một vòng, mặt quay về phía mình “Đừng tức giận nữa được không? Ta đảm bảo, lần sau sẽ không bao giờ giao ngươi cho người khác nữa.” Nhục Cầu đảo mắt hai vòng, đầu nhỏ rốt cục cũng gật xuống, thấp giọng “Nana… ” Thấp giọng một câu, Tiểu Hỏa đứng một bên tức giận nói: “Cái thùng cơm này nói nó muốn đồ ăn.” Nhục Cầu bất mãn nghiêng đầu, rống lên Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa cũng gầm nhẹ, hai con ma thú, một con thì nói tiếng người, một con thì nói toàn những điều không thể hiểu được, lời qua tiếng lại, ngươi một câu ta một câu, Lam Dực đứng một bên, vô cùng bất đắc dĩ.
Vân Phong vừa thấy, lập tức lấy ra một khối cực phẩm khoáng thạch, nhanh như chớp nhét vào miệng Nhục Cầu, hết thảy đều an tĩnh.
Nhục Cầu được ăn cực phẩm khoáng thạch, vẻ mặt thỏa mãn, cũng không rảnh tranh cãi với Tiểu Hỏa, từ từ thưởng thức cực phẩm khoáng thạch, tiểu thân thể đắc ý xoay xoay, Tiểu Hỏa vô cùng khinh thường bộ dáng của Nhục Cầu. Một buổi tối trôi qua thật náo nhiệt, sau khi Vân Phong nhìn xong bộ dạng hóa hình của Tiểu Hỏa thì cảm thấy ma thú quả thật không thể nhìn bề ngoài… Ai biết bộ dáng Tiểu Hỏa sau khi hóa hình lại khác bản tôn ma thú của hắn nhiều như vậy… Nhưng dù sao đáng yêu là được. Sáng sớm ngày thứ hai, Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm đã thức dậy, Mộc Tiểu Cẩm đi tới gõ cửa phòng Vân Phong, Vân Phong cũng đã dậy từ sớm, ba người sau khi ăn điểm tâm thì thuê một chiếc xe ngựa tiếp tục lên đường, lộ trình kế tiếp còn phải tự đi bộ, đúng là chịu tội mà.
Ba người ngồi trong xe ngựa, Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên cảm thán “Nếu như có một ma thú tọa kỵ thì thật là tốt…” Mộc Thương Hải trợn mắt với Mộc Tiểu Cẩm một cái, lúng túng cười nhìn Vân Phong, Vân Phong cười cười, tay nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm xoa xoa hai má: “Tiểu Phong, ngươi lại nhéo ta.”
Vân Phong cười, đôi huynh muội này tính cách đơn thuần, là người thành thật, Vân Phong đi cùng họ cũng vui vẻ, hơn nữa Mộc Tiểu Cẩm cũng vào học viện Ma Tang chung với nàng, Mộc Tiểu Cẩm là Thủy hệ ma pháp sư, đại ca của nàng cũng là Thủy hệ, nàng lần này cũng chọn Thủy hệ, đến lúc đó sẽ giới thiệu Mộc Tiểu Cẩm đơn thuần khả ái cho đại ca gặp mặt.
Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong vẫn vô cùng an tĩnh, Mộc Tiểu Cẩm mặc dù rất muốn sờ Nhục Cầu, nhưng kể từ khi Nhục Cầu biến mất nàng đã có chút hối hận, lúc Nhục Cầu xuất hiện, Mộc Tiểu Cẩm rất vui mừng, cũng không còn tiếp tục suy nghĩ lại gần Nhục Cầu nữa, chỉ ngồi một bên nhì mà thôi. “Sau khi đến Bách thành, các ngươi cứ việc ở lại, ta muốn trở về nhà một chuyến.” Vân Phong buông tha cho khuôn mặt khả ái của Mộc Tiểu Cầm, Nhục Cầu cọ cọ vào mặt Vân Phong, dường như rất vui vẻ. “Tiểu Phong phải về nhà rồi sao? Vậy ngươi lúc nào trở lại?” Mộc Tiểu Cẩm nhìn Vân Phong, đôi mắt hiện lên tia sáng lưu luyến không rời, Mộc Thương Hải thấy muội muội mình như vậy, không khỏi thấp giọng quát lớn: “Tiểu Cẩm, không được nhiều lời!”
Mộc Tiểu Cẩm bẹt miệng, đôi mắt to rưng rưng nhìn Vân Phong, mặc dù nàng và Vân Phong chỉ ở cùng nhau vài ngày, nhưng Mộc Tiểu Cẩm rất có hảo cảm với Vân Phong, hai người đều thích đối phương, quan hệ cũng không tệ.
“Ta về thăm nhà một thời gian, thời điểm cuộc thi học viện Ma Tang diễn ra thì ta sẽ đến!” Mộc Tiểu Cẩm nghe vậy, vui vẻ nở nụ cười, Mộc Thương Hải khẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết mình thở ra vì điều gì, nhưng cũng đã buông lỏng tâm tình.
Xe ngựa đi khoảng ba bốn ngày, trên đường cũng bắt gặp không ít xe ngựa chạy về hướng Bách thành, đến cửa thành Bách thành, Vân Phong lại một lần nữa lại nhìn thấy cảnh tượng ba năm trước đây khi đi cùng đại ca. Mọi người đều rất kích động, năm nay số người đến Bách thành dường như tăng thêm không ít, rất nhiều xe ngựa và dòng người đều đang đổ về cổng thành, Vân Phong thấy cảnh tượng này không khỏi cười cười, xem ra cuộc thi tranh tài năm nay sẽ rất náo nhiệt đây.
“Các ngươi đi trước đi, ta phải về nhà một chuyến.” Vân Phong nói với hai huynh muội họ Mộc, Mộc Thương Hải gật đầu: “Trên đường đi nhớ cẩn thận.” Mộc Tiểu Cẩm nhìn Vân Phong lưu luyến không rời: “Tiểu Phong sớm trở lại nha!”
Vân Phong cười gật đầu, vén rèm nhảy xuống xe ngựa, thân thể chợt lóe một cái đã đi vào khu rừng bên ngoài thành, một bóng đen chợt hiện, thân ảnh Vân Phong đã hoàn toàn biến mất.
Bách thành và Xuân Phong trấn cách nhau không xa, theo lời của mã phu thì mất khoảng nửa ngày là có thể đến nơi, Vân Phong nóng lòng muốn về nhà, không kịp thuê xe ngựa mà dứt khoát đi bộ trở về, mặc dù có Phong nguyên tố gia tăng tốc độ, nhưng chỉ dựa vào tốc độ của bản thân thì rất hao phí tinh thần lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cần rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, Vân Phong suy nghĩ một chút, tâm niệm vừa động, nhẫn khế ước màu xanh xuất hiện trên tay, khế ước sau khi Vân Phong tấn phong tới cấp bậc thống lĩnh cũng đã biến hóa, tám chiếc lá cây màu xanh đã thay bằng một hạt mầm nhỏ khảm trên mặt nhẫn, dường như còn có khuynh hướng tiếp tục sinh trưởng.
“Lam Dực.” Vân Phong cúi đầu gọi một tiếng, ánh sáng xanh hiện ra, thân hình tuấn mỹ của Lam Dực xuất hiện trước mặt Vân Phong. “Chủ nhân.”
Vân Phong cười cười “Vội vàng trở về, đành làm phiền ngươi làm tọa kỵ một chút.”
Lam Dực cười cười, không nhiều lời, ánh sáng xanh bao trùm, bản thể Sư Ưng của Lam Dực xuất hiện, toàn thân bao phủ một lớp lông màu trắng chỉ riêng phần cánh là màu xanh, trắng xanh đan xen, vô cùng xinh đẹp. Vân Phong nhìn bản thể Lam Dực, hỏi: “Ngươi không phải là có bốn cánh sao? “
Lam Dực cười nhẹ, đôi mắt xanh nhìn Vân Phong giải thích: “Bốn cánh là hình thái đầy đủ của ta, nếu như không phải đối mặt với cường địch, ta sẽ không dùng cả bốn cánh.”
Vân Phong gật đầu, nhìn bộ lông trắng muốt sạch sẽ của Lam Dực, có chút không đành lòng, Lam Dực cười cười: “Chủ nhân mau lên đây đi, người không phải là đang vội về nhà sao?”
Vân Phong gật đầu, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên người Lam Dực, bộ cánh khổng lồ của Lam Dực chậm rãi chuyển động, một trận gió to nổi lên làm cây cối xung quanh nghiêng ngả không ngừng.
Hai chân Lam Dực đạp mạnh một cái, thân thể Sư Ưng khổng lồ bay lên, hai cánh vỗ vỗ mang theo một trận cuồng phong, chẳng mấy chốc đã bay lên hơn nghìn mét!
-Còn tiếp-
|
Ngồi trên người Lam Dực mới có thể chân thực cảm nhận được tốc độ của hắn, Vân Phong nhìn cánh rừng càng ngày càng nhỏ lại, ngay cả Bách thành dường như cũng trở thành món đồ chơi, cảm thụ luồng gió mát mẻ thổi qua, thật là vô cùng sảng khoái!
“Chủ nhân, ngồi vững!” Lam Dực nói xong, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, Vân Phong chỉ cảm thấy ngồi như vậy thật giống khi ngồi phi cơ, cảnh sắc chung quanh trong nháy mắt lại thay đổi, tốc độ của Lam Dực vốn là của Sư Ưng bốn cánh trứ danh, sau khi tiến vào cấp bậc thống lĩnh lại càng nhanh kinh người.
“Vù vù—–!” Tiếng gió gào thét bên tai, tóc mai cuồng loạn tung bay, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ. Vân Phong híp mắt nhìn cảnh sắc đang chuyển động, chỉ trong chốc lát nàng đã cách Bách thành hơn ngàn dặm, đôi cánh Lam Dực chớp động mấy cái, thân thể vẫn vững vàng duy trì trạng thái phi hành, ngồi trên lưng Lam Dực Vân Phong thậm chí không cảm giác được một chút xóc nảy nào, không trách được thế nhân đều muốn có một ma thú tọa kỵ, ma thú tọa kỵ mặc dù không thể công kích, nhưng với tốc độ này cùng với ngoại hình nổi trội cũng đủ làm lòng người dâng trào rồi. “Ào ào—-!”Đôi cánh Lam Dực tiếp tục vỗ, ước chừng sau khoảng nửa chung trà,Vân Phong đã thấy được cánh rừng quen thuộc, Mê Vụ sâm lâm!
Nàng trở về nhà rồi!
“Lam Dực, hạ xuống!” Vân Phong hô to một tiếng, Lam Dực lao xuống, thân thể rơi nhanh. Vân Phong ngồi trên lưng Lam Dực, cảm thụ cảm giác kích thích ấy, thân thể Lam Dực thắng gấp, xoay vài vòng trên Mê Vụ sâm lâm, từ từ thong thả hạ xuống, dọa cả đám ma thú trong rừng run rẩy một trận.
Tất cả ma thú cao cấp đột nhiên kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh trên không, ta phi, một đại nhân vật lại đến rồi! Đây là tất cả tiếng lòng của ma thú cao cấp, đi săn không đi, kiếm mồi cũng không, tất cả đều co đầu rút cổ trong hang không dám ra ngoài.
“Vị bằng hữu này từ xa mà đến, không biết có chuyện gì?” Một thanh âm vang lên, chốc lát sau, một thân ảnh đạp không đến đứng ngay bên cạnh Lam Dực, Lam Dực nhìn người phía trước, nhận thấy thực lực của người này ở trên mình.
“Vô tình mạo phạm, chủ nhân của ta chẳng qua chỉ muốn về nhà mà thôi.” Lam Dực khép cánh, ngữ khí hòa nhã nói với người trước mặt, nghe nói như vậy, người kia không khỏi trợn to hai mắt, lời nói cũng run lên.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?”
Lam Dực buồn cười nhìn nam nhân đang kinh hoàng trước mắt “Ta nói, chủ nhân của ta chẳng qua chỉ muốn về nhà mà thôi.”
Đột nhiên một bóng người phi lên, lúc này mới thấy thiếu nữ đang vững vàng ngồi trên lưng Lam Dực, thiếu nữ giờ phút này đang nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy ý cười, người nọ hít vào một hơi: “Vị nhân loại này chẳng nhẽ là… Triệu hồi sư?”
Vân Phong cười cười, tay vỗ vỗ thân thể Lam Dực, Lam Dực lập tức hiểu ý, hai cánh lại vỗ, bay về phía Xuân Phong trấn.
Nam nhân kia đứng trên không trung, hai mắt ngơ ngác nhìn phương hướng Lam Dực rời đi, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Xuân Phong trấn… Vân gia… Chẳng lẽ cô gái kia là người Vân gia? Lại thêm một vị triệu hồi sư ra đời…?
Vân Phong ngồi trên lưng Lam Dực, nàng không nghĩ lại quấy nhiễu đến lão gia sống trong Mê Vụ sâm lâm, mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được nam nhân kia thực lực trên mình, bất đắc dĩ lắc đầu, thân thể Lam Dực đột nhiên nâng lên cao, tăng tốc độ, hóa thành một vệt sáng màu xanh vút qua bầu trời.
“Các ngươi nhìn cái gì thế?” Đám lính đánh thuê bên ngoài Xuân Phong trấn ngẩng đầu lên nhìn vệt lam quang, nhịn không được nghi ngờ hỏi một tiếng, tất cả lính đánh thuê đều ngẩng đầu lên xem, vệt sáng nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của bọn họ.
“Không phải là lưu tinh chứ?” Một người buồn bực nói, những người khác lập tức nở nụ cười: “Ngươi khùng à, ban ngày làm gì có lưu tinh? Lại còn là lưu tinh màu xanh?” (*lưu tinh: sao băng)
“Vậy đó là cái gì? Chẳng lẽ là ma thú bay trên trời?” Một người xem thường nói một câu, một nhóm người lại cười vang lên: “Ngươi lại khùng à, ma thú bay trên trời sao?”
“Chẳng lẽ là tuyệt thế cao thủ tới Xuân Phong trấn?” Một người đưa ra suy đoán của mình, đám người còn lại cảm thấy kết luận này khả quan nhất, tấtn cả cũng rối rít nghị luận, Xuân Phong trấn gần kề Mê Vụ sâm lâm là chỗ lính đánh thuê tụ tập, cũng có nhiều người đến thử vận may như trước, vô cùng náo nhiệt.
Mà đạo lam quang mà họ đoán già đoán non ấy đã dừng lại trước Xuân Phong trấn, Vân Phong lệnh cho Lam Dực đáp xuống ngoài Xuân Phong trấn, một con Sư Ưng mà cứ hạ xuống như vậy không phải sẽ dọa chết một đám người sao?
Lam Dực bay ra ngoài Xuân Phong trấn, lúc cách mặt đất chỉ còn một đoạn, Vân Phong nhảy xuống khỏi người Lam Dực, mà Lam Dực cũng biến thành một tia sáng xanh tiến nhập vào nhẫn khế ước, hết thảy đều vô cùng nhanh chóng. Vân Phong vững vàng đứng trên mặt đất, nhìn thị trấn quen thuộc không xa trước mắt, một cảm xúc gần gũi, tha thiết chợt dâng lên. Không biết phụ thân mặt than của mình sống như thế nào, cũng không biết Vân gia đã phát triển ra sao… Bước chân Vân Phong dần dồn dập, đi về phía đại môn Xuân Phong trấn, đứng trước đại môn, nàng nhận ra cảnh sắc Xuân Phong trấn không còn như ba năm trước.
Mọi thứ đều đã thay đổi khá nhiều, thị trấn vẫn là thị trấn trước kia, nhưng hôm nay Xuân Phong trấn đã phát triển không thua gì một thành thị nhỏ. Vân Phong chậm rãi đi trên đường phố, có không ít người dừng lại nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong trải qua lễ rửa tội năm tháng và thân thể đã phát dục trở nên xinh đẹp hơn, khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn, làn da trắng noãn, mái tóc nhẹ nhàng vũ động theo gió, vòng eo mảnh khảnh, đường cong cơ thể duyên dáng yêu kiều, cặp mắt trong vắt dịu nhàng động lòng người, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn ánh nhìn. Nhiều người trẻ tuổi nhìn mà có chút rục rịch, âm thầm suy đoán rốt cuộc đây là tiểu cô nương nhà ai? Vân Phong một chút cũng không để ý đến những điều này, ánh mắt đánh giá kiến trúc Xuân Phong trấn, từ lữ điếm đến tửu lâu, Vân Phong tinh tế phát hiện, tất cả những chỗ này đều có một dấu hiệu đặc biệt: Vân.
Nụ cười Vân Phong càng lúc càng lớn, xem ra Vân gia dưới sự kinh doanh của phụ thân mặt than quả nhiên là lớn mạnh thêm rất nhiều, theo quy mô trước mắt có lẽ còn đồ sộ hơn cả Lâm gia! Phụ thân mặt than của nàng thật sự là rất giỏi!
Vân Phong dựa theo trí nhớ ba năm trước đây tìm tới cửa nhà của mình, phát hiện đứng trước cửa là một đội ngũ vô cùng dài, những người xếp hàng dường như đang rất sốt ruột, như sợ không lấy được thứ gì đó.
Vân Phong tò mò đi tới, không biết rõ những người này xếp hàng đứng trước của làm gì, vừa mới vào cửa, đám người đang xếp hàng bỗng ồn ào: “Tiểu cô nương, cô nương cũng phải xếp hàng chứ! Cho dù cô nương có xinh đẹp thì cũng không thể chen ngang được!”
“Đúng vậy! Mọi thứ đều có thứ tự trước sau, ngươi phải xếp hàng!”
Vân Phong cười cười, nàng chẳng qua muốn trở về nhà thôi, tại sao còn phải xếp hàng? Vân Phong cười đi tới: “Không biết vị đại ca này xếp hàng để làm gì?”
Một hán tử tráng kiện vừa nghe liền sửng sốt: “Ngươi cả điều này cũng không biết? Vậy sao ngươi lại tới đây?”
Vân Phong cười cười: “Thỉnh vị đại ca này chỉ bảo.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Vân Phong, hán tử nhếch miệng ha ha cười một tiếng: “Ngươi là mới tới à, Vân gia ở Xuân Phong trấn rất phát đạt! Những người như chúng ta đều muốn đầu nhập vào Vân gia, vừa có việc làm vừa được ăn no! Hiện tại ai có thể làm việc cho Vân gia, đều là vinh quang tột bực!”
“Đúng vậy, Vân gia ngày xưa không thể so với bây giờ, hiện tại có bao nhiêu người muốn nịnh bợ Vân gia mà không được! Chúng ta nếu có thể ăn được một ngụm cơm của Vân gia, thì quả là vinh hạnh! Các ngươi nói có đúng không!”
Mọi người đang xếp hàng đều cười ha ha, liên tiếp hô đúng, Vân Phong nhìn thấy những người này đều muốn đầu nhập vào Vân gia, từ đáy lòng đương nhiên có cảm giác tự hào, Vân gia dưới sự chủ trì của phụ thân đã phát triển đến trình độ như vậy, thật sự là… quá kinh người!
“Được rồi được rồi, danh sách hôm nay đã đầy, thỉnh mọi người quay lại vào lần sau!” Một nam nhân từ cửa đi ra, nở nụ cười khiêm tốn, Vân Phong đứng nơi đó lập tức nhận ra, người này là lão quản gia của Vân gia.
“Không phải chứ? Đã đầy? Xếp hàng nhiều lần như vậy rồi mà, aiz… “
“Thật là xui xẻo, lần sau lại đến vậy…” Mọi người than thở, bộ dạng như đưa đám, Vân Phong cười nói: “Các vị, hoan nghênh lần sau trở lại!” Mọi người đứng xếp hàng sửng sốt, tiểu cô nương này không phải cũng đến xếp hàng sao? Sao điệu bộ chẳng khác gì chủ nhân vậy?
Vân Phong cười nhìn bọn họ một cái, xoay người đi tới cửa: “Ai, tiểu cô nương! Người ta đã tuyển đủ người! Cô nương có đi cũng vô dụng!” Một người nhìn thấy hành động của Vân Phong thì hảo tâm nhắc nhở. Vân Phong không nói gì, đi thẳng tới đại môn: “Vị tiểu thư này, hôm nay danh sách đã lấy đủ, không bằng lần sau…” Lão quản gia nhìn nàng, híp mắt cười nói, Vân Phong mím môi cười: “Làm sao, mới ba năm đã quên ta rồi à?”
Lão quản gia nghe vậy, không khỏi chớp mắt vài cái, đảo mắt nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong mấy lần, bỗng thân thể run lên: “Tiểu, tiểu thư, tiểu thư đã trở lại…”
Vân Phong nhẹ giọng cười một tiếng: “Đúng vậy, ta đã trở về, ta thay đổi nhiều như vậy sao?”
Lão quản gia gật mạnh đầu, thân thể vẫn còn run rẩy: “Mắt ta đúng là mờ rồi, thế mà không nhận ra tiểu thư, tiểu thư mau vào đi, lão gia rất muốn gặp người đó!”
Lão quản gia vừa nói vừa kéo Vân Phong vào trong, tướng môn khép cửa, để lại một đám người ngu ngơ bên ngoài: “Các ngươi vừa rồi có nghe thấy không, quản gia Vân gia gọi tiểu cô nương kia là… tiểu thư?”
Một người ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy… Không có nghe lầm, chính là gọi tiểu thư, tiểu thư Vân gia chỉ có một người… “
“Chính là đại nhân vật trứ danh ở Công hội lính đánh thuê, khiến Tạp Lan đế quốc cũng phải nể trọng Vân gia mấy phần… Tiểu thư?”
Người còn lại gật đầu, mọi người sắc mặt khác nhau: “Ha ha ha, mới vừa rồi ta nói chuyện cùng tiểu thư Vân gia đó!”
“Ngươi tính cái rắm! Nàng mới vừa rồi chính là chủ động nói chuyện với ta!”
Một đám đại hán xếp hàng dài giờ lại như con nít, đều khoe khoang vừa rồi là cùng Vân Phong nói chuyện, một người bỗng nhiên phát cáu, nắm chặt nắm đấm gầm nhẹ một tiếng: “Dựa vào! Lần sau Lão Tử liều mạng, cho dù chen lấn rách đầu cũng phải chen vào được đại môn Vân gia!”
Vân Phong được dẫn vào cửa, vẫn là ngôi nhà như ba năm trước đây, các tiểu viện không lớn không nhỏ, Từ Đường thờ bài vị Vân gia vẫn đóng chặt, phòng của nàng và đại ca vẫn ở đằng kia. Lão quản gia một đường mang theo Vân Phong đi tới chính sảnh, đôi mắt kích động đánh giá Vân Phong.
Không cách mấy bước, Vân Phong đã nghe thấy thanh âm quen thuộc của phụ thân mặt than, thân thể run lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, lão quản gia đứng bên ngoài nhẹ hô một câu: “Lão gia!”
“Chuyện gì?”
Giọng nói của Vân Cảnh truyền ra từ chính sảnh, Vân Phong an tĩnh đứng bên ngoài, lẳng lặng nghe giọng nói cha mình, vẫn nghiêm túc giống hệt ba năm trước, không hề thay đổi, bất quá thật sự là chết tiệt thân thiết, dễ nghe cực kỳ!
“Lão gia, tiểu thư trở lại.” Lão quản gia run rẩy nói, Vân Phong nghe thấy bên trong dường như im lặng vài giây: “Phải không, để con bé đi vào.” Thanh âm phụ thân mặt than không chút phập phồng, nhưng Vân Phong có thể nghe thấy sự kích động ẩn sâu trong đó, phụ thân mặt than vẫn sĩ diện như vậy. Khóe miệng Vân Phong chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. “Két.” Cánh cửa vang lên một tiếng vang thật nhỏ, như những năm tháng đã trôi qua, chớp mắt một cái đã là ba năm, ba năm trước Vân Phong vẫn còn là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, ba năm sau, Vân Phong đã trở thành một thiếu nữ, thực lực và bản tính cũng đều thay đổi!
Cánh cửa trước mặt Vân Phong chậm rãi mở ra, nàng nhìn thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc phụ thân mặt than, ngũ quan gần như cứng ngắc hoàn toàn. Vân Phong trong lòng ấm áp, phụ thân xem ra là quá khẩn trương, da mặt không ngừng giật giật. Vân Cảnh nhìn thiếu nữ mảnh khảnh, thon thả trước mắt, dáng người cân xứng, ngũ quan xinh đẹp, còn có thực lực ông đã không thể dò xét, ba năm không gặp, nữ nhi của ông đã trưởng thành thành đại cô nương rồi, biến hóa thật lớn, càng thêm thành thục hơn trước.
“Phong nhi, con đã trở lại.” Vân Cảnh giật giật thân mình, chậm rãi đứng lên. Vân Phong cười cười, thân thể động một cái, nhào vào ngực phụ thân đang không được tự nhiên này, hai tay vòng qua vòm ngực rộng lớn của người, cả thân thể tựa sát vào trong vòng tay ấm áp và an toàn tuyệt đối đó.
Mặc dù nàng không phải Vân Phong thật sự, nhưng nàng cũng đã trở thành Vân Phong, đây chính là phụ thân của nàng, nghiêm túc, bảo thủ, người mà nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng!
Thân thể Vân Cảnh run rẩy, cảm thụ được nữ nhi của mình nhào vào lòng mình, cả người cứng đờ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong vùi sâu vào trong lòng phụ thân, nói thật nhỏ một câu: “Phụ thân, Phong nhi đã trở lại.”
Khuôn mặt nghiêm túc bảo thủ của Vân Cảnh chậm rãi gợi lên ý cười, Vân Phong không nhìn thấy, nàng chỉ cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của phụ thân đang chậm rãi vuốt tóc mình, mang theo sự dịu dàng nồng đậm. Ngoài cửa lão quản gia nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, hốc mắt không kìm được ươn ướt, cẩn thận đóng cửa lại cho hai người có không gian riêng tư. Lão quản gia vừa mới xoay người thì một hạ nhân vội vàng chạy tới, thấp giọng nói bên tai ông mấy câu, lão quản gia khẽ nhíu mày, mặc dù rất không muốn phá vỡ thời khắc ấm áp này nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.
“Lão gia, người Mộ Dung gia tới.”
Hết chương 32
|
Thân hình Vân Cảnh hơi cứng đờ, Vân Phong cũng có chút tức giận, thời khắc ôn nhu hiếm có lại bị người khác cắt ngang như vậy… Nàng cùng phụ thân mặt than rời khỏi phòng, Vân Phong thấy thần sắc của phụ thân cũng có chút không vui.
“Lại tới nữa?” Vân Cảnh lẩm bẩm nói nhỏ, Vân Phong nhướng mày, nàng vốn cho là Mộ Dung gia tới đúng dịp, không ngờ đây lại không phải lần đầu tiên? Nhớ lại bộ dạng kinh ngạc của Mộ Dung gia ở Cát Nguyên lần trước, Vân Phong cũng hiểu ra, xem ra nhà Mộ Dung này vẫn chưa chết tâm. Vân Phong nhếch môi cười khinh thường, Mộ Dung gia các người lúc đầu không phải nói không muốn có quan hệ gì với Vân gia sao? Bây giờ thì ngược lại, muốn nối lại quan hệ lúc trước?
“Phụ thân, nếu bọn họ đã đến, đóng cửa không gặp trái lại là chúng ta không đúng, cứ gặp xem bọn họ muốn làm cái gì.” Vân Phong nhàn nhạt mở miệng, Vân Cảnh nhìn nữ nhi đã trưởng thành của mình, còn có thể làm cái gì chứ? Đương nhiên là muốn khôi phục lại hôn ước đã hủy bỏ trước kia.
Vân Cảnh vừa muốn mở miệng thì giọng nói của lão quản gia đã truyền đến: “Lão gia, người Mai gia cũng đến đây, hiện đang đứng ngoài cổng.”
Vân Cảnh và Vân Phong đều sửng sốt, tốt, một nhà mặt dày tới, bây giờ là cả hai nhà đều đến giúp vui. Vân Phong cũng không có nhiều hảo cảm với Mai gia, những ngày Vân gia khó khăn, Mai gia vẫn duy trì bộ dáng thanh cao trung lập, bây giờ lại muốn bám vào cái cây Vân gia này, da mặt cũng quá dày rồi.
Vân Phong nghe vậy, thấp giọng cười: “Phụ thân, để hai nhà này ở bên ngoài chờ một chút cũng được.” Vân Cảnh hơi nhíu mày: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Vân Phong cười kéo tay phụ thân, lay lay vài cái làm nũng, “Hai cha con chúng ta cũng không dễ gì được gặp lại, phụ thân chẳng lẽ người không nhớ con sao?”
Vân Cảnh nghe đến đó, nét mặt già nua thoáng hiện vẻ xấu hổ, đúng là ông không biết nói lời ôn hòa, chỉ “ừm” một câu đã nghiêm mặt đứng đó không biết nói gì thêm rồi. Vân Phong nhìn phụ thân mặt đen đang không được tự nhiên của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Ba năm nay phụ thân nhất định rất lo lắng, so với đại ca đang tu luyện ở học viện Ma Tang, nàng một mình ra ngoài rèn luyện hẳn là khiến phụ thân lo lắng nhiều hơn. Vân Phong nói cùng Vân Cảnh những chuyện ba năm nay mình đã trải qua, Vân Cảnh im lặng nghe, còn hai nhà đang đứng chờ ngoài cửa đã bị ông quăng ra sau đầu, quên béng mất rồi.
Trạch viện của Vân gia rất nhỏ, so với đại gia tộc Mai gia ở Xuân Phong trấn này thì nhỏ hơn không biết bao nhiêu, nhưng mạch máu kinh tế quan trọng nhất ở đây lại được Vân gia nắm trong tay, tiền bạc đổ vào càng ngày càng nhiều, những người tài ba muốn tiến đến đầu nhập vào cũng không ít, cũng không vì gì khác, mà là vì thanh danh tiểu thư Vân gia đã lập ở Công hội Dong Binh đoàn.
Đại đa số những người muốn đầu nhập vào Vân gia đều muốn gặp mặt Vân Phong một lần, nàng đã trở thành một ma pháp sư truyền kỳ ở Công hội lính đánh thuê, khiến hào quang Vân gia tỏa ra tứ phía, sáng lạn huy hoàng.
Lúc này ngoài đại môn Vân gia đang có bốn người, hai cặp đứng hai bên, ánh mắt nhìn đối phương vừa không có ý tốt vừa dò xét. Người Mai gia tới đây đúng là gia chủ Mai gia, Mai Nhiên và thiếu niên thiên tài vẫn khiến Mai gia kiêu ngạo, Mai Băng. Bên phía Mộ Dung gia có gia chủ Mộ Dung Sơ Ly và đại nhi tử của ông, phụ thân của Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Trạch.
“Không thể tưởng được gia chủ Mộ Dung gia lại tự mình tới chơi, ha ha, có thể gặp được, thật sự là vinh hạnh.” Mai Nhiên cười châm biếm nhìn Mộ Dung Sơ Ly, vô cùng nhã nhặn nói một câu. Mộ Dung Sơ Ly cũng giương lên nụ cười cứng nhắc, cực kì không được tự nhiên.
Mộ Dung gia sau khi mất Dong Binh đoàn Ác Lang, sự nghiệp xuống dốc không phanh, địa vị ở Bách thành cũng suy giảm. Trước kia nhà Mộ Dung ở Bách thành đứng số một số hai, mà bây giờ bọn họ nay đâu bằng xưa, vốn tưởng rằng có thể lập quan hệ với hắc mã* Dong Binh đoàn Hồng Phong, nhưng ai nghĩ đến được, lãnh đạo thật sự của Hồng Phong lại là Vân Phong! (*hắc mã: ý chỉ những người có thực lực mà người khác không lường được)
Sau đó nữa, không biết ai đào lên hôn ước của Mộ Dung gia với Vân gia, bây giờ ở Bách thành không ai không biết không người không hiểu, thậm chí còn nói là Mộ Dung gia chủ động từ hôn, hành vi này lại càng làm nhiều người nhạo báng hơn. Xuân Phong trấn người người cũng biết, Mộ Dung gia này đến Xuân Phong trấn cũng không phải lần một lần hai, muốn làm dịu mối quan hệ với Vân gia, vãn hồi lại hôn ước. Nhưng không ngờ Vân Cảnh lại kiên quyết như thế, Mộ Dung gia tới vài lần mà không hề có hiệu quả gì, bây giờ đến gia chủ cũng phải tự mình xuất trận.
“Ha ha, Mai gia lần này tới là vì cái gì?” Mộ Dung Sơ Ly nhìn Mai Băng đứng sau Mai Nhiên, qua ba năm, Mai Băng cũng đã trở thành một thiếu niên anh tuấn, ngũ quan có khí chất dương quang, khiến người ta nhìn vào cảm thấy tâm tình vui vẻ, mà thực lực của hắn cũng có tăng tiến, mười tám tuổi đã đạt được tiêu chuẩn chiến sĩ cấp sáu. (dương quang: ánh mặt trời)
“Còn có thể làm gì? Mộ Dung gia tới đây làm gì thì Mai gia cũng làm cái đó.” Mai Nhiên nhìn hai người nhà Mộ Dung, trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhà Mộ Dung đây là tự tạo nghiệt, bây giờ còn muốn tới vãn hồi sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Sắc mặt hai người Mộ Dung Sơ Ly và Mộ Dung Trạch cực kỳ khó coi, tuy Mai Nhiên chưa nói gì cả, nhưng cũng như đã nói ra hết rồi. Nét mặt già nua của Mộ Dung Sơ Ly có chút không nén được giận, mắt nhìn Mai Băng: “Hừ, chỉ bằng tiểu tử này có thể so với Vân Thiên sao?”
Sắc mặt Mai Băng đỏ lên, Mộ Dung Vân Thiên kia hắn đương nhiên cũng biết, dù sao hắn cũng học ở trường Võ Thần, Mộ Dung Vân Thiên ở Võ Thần là nhân vật đứng đầu, hắn biết mình không so được với hắn ta, nhưng cũng không thể bị người chế nhạo như vậy được!
“Hừ, Mộ Dung Vân Thiên đó có ưu tú thì cũng thế nào? Đã hủy cây cầu mà còn muốn qua sông nữa sao?” Vẻ mặt Mai Nhiên lạnh lùng, giọng điệu cũng không hề khách khí.
“Có qua được sông hay không thì phải xem bản lĩnh của mình! Không có bản lĩnh, thì ngay cả cầu cũng chẳng được.” Mộ Dung Trạch nói khẽ một câu, sắc mặt Mai Nhiên và Mai Băng đều trầm xuống, lúc trước Mai gia duy trì trung lập khiến Mai Nhiên hối hận muốn chết, nếu đoán trước được cảnh tượng ngày hôm nay của Vân gia, ông tội gì phải bảo trì trung lập chứ, trực tiếp bám vào cái cây này không phải tốt rồi sao!
Cẩn thận cẩn thận, cẩn thận đến cuối cùng, bị khốn đốn lại là bản thân mình.
“Cứ theo như lời ngươi nói, có qua được sông hay không, phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi.” Mai Nhiên lạnh giọng nói một câu, cũng không quan tâm đến nhà Mộ Dung nữa. Nhà Mộ Dung cũng lạnh lùng cười, không liếc mắt về phía hai người Mai gia một cái. Hai nhà bốn người, hai lão giả lớn tuổi, đã từng trải qua biết bao nhiêu chuyện tình, một nam nhân trung niên tâm tư kín đáo, một người trưởng thành mười tám tuổi, tâm tư cũng có chút thành thục. Lúc này bọn họ lại như một hài tử tranh hơn thua, vô cùng ngây thơ đứng trước đại môn Vân gia, đều nhìn đối phương không vừa mắt.
Cửa được mở ra, lão quản gia mỉm cười xuất hiện, bốn người đều nhìn về phía lão quản gia, “Đã để chư vị đợi lâu… Lão gia phân phó, thỉnh chư vị tiến vào, Mộ Dung lão gia, người trước đi.”
Lão quản gia nói một tiếng, cửa Vân gia không lớn, chỉ có thể chứa được một người. Hai người Mai gia nghe thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, còn hai người Mộ Dung gia lại như gà trống, ngẩng cao đầu đi vào.
“Vất vả quản gia rồi.” Mộ Dung Sơ Ly và Mộ Dung Trạch chắp tay với quản gia, hai người liếc mắt nhìn Mai gia, vừa cười vừa đi vào, “Lão gia Mai gia, người cũng vào đi.” Quản gia mỉm cười với Mai Nhiên, Mai Nhiên ừ một tiếng, thần sắc không tốt đi vào, Mai Băng dù sao cũng là người trẻ tuổi, gương mặt mỏng, đãi ngộ khác biệt rõ ràng này khiến hắn có chút chịu không nổi.
“Gia gia, chúng ta trở về đi!” Mai Băng đi sau Mai Nhiên, thấp giọng nói một câu. Mai Băng cũng không có nhiều cảm tình đặc biệt gì với Vân Phong, ba năm trước, thiên phú của thiếu nữ này khiến hắn rất kinh ngạc, rất bội phục, nhưng bội phục thì bội phục, đãi ngộ khác biệt rõ ràng của Vân gia khiến hắn có chút tức giận, nhà Mộ Dung rõ ràng đã không cần Vân gia, mà Vân gia vẫn đối đãi như vậy,thật sự là…!
“Mai Băng, phải bình tĩnh!” Mai Nhiên thấp giọng hô một tiếng, Mai Băng áp chế phẫn nộ, không nói gì nữa. Bốn người đi theo lão quản gia đến chính sảnh, vừa mới vào, bốn người đều kinh ngạc hô nhỏ, thiếu nữ đứng cạnh Vân Cảnh là Vân Phong. Nàng đã trở lại!
Mộ Dung gia và Mai gia sở dĩ tới Vân gia nhiều lần, một là do không cam lòng, một quan trọng hơn là muốn gặp Vân Phong, chỉ cần nhìn thấy Vân Phong thì một chuyến đi này của bọn họ cũng đáng!
Vân Phong quét mắt nhìn bốn người, trực tiếp đi thẳng về phía trước, dịu dàng mỉm cười với một người trong số đó: “Mai Băng, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng.”
(*) Biệt lai vô dạng: Hi vọng bạn vẫn khỏe kể từ khi chúng ta chia tay.
Sắc mặt hai người nhà Mộ Dung trở nên khó coi, tiếng ân cần thăm hỏi này của Vân Phong khiến mắt Mai Nhiên sáng lên, phong thủy thật đúng là luân chuyển mà, nhìn vẻ mặt bảy phần ảo não, ba phần bất đắc dĩ của nhà Mộ Dung, Mai Nhiên vô cùng vui vẻ.
Mai Băng có chút ngơ ngác nhìn thiếu nữ đã trưởng thành trước mắt, hô hấp tăng nhanh, ba năm trước nàng vẫn là bộ dạng một tiểu nha đầu mà khuôn mặt đã vô cùng xinh xắn, nhưng cũng không như hiện tại, mới có ba năm mà nàng đã lột xác thành như thế này rồi sao…
“Vân, Vân Phong…!” Mai Băng hô một tiếng, ánh mắt quét tới quét lui trên người Vân Phong, nàng hiện tại chỉ mới mười một mười hai tuổi thôi sao? Nhưng dáng vẻ cũng đã thành thục như hắn, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến hắn hoảng hồn. Thời gian ba năm, một tiểu nha đầu đã lột xác thành một con thiên nga trắng!
“Ha ha, không thể tưởng được Vân Phong với Mai Băng vậy mà đã quen biết từ trước?” Mai Nhiên cười to, vui tươi hớn hở nhìn hai đứa trẻ, dư quang đắc ý quét về phía hai người Mộ Dung gia, quả nhiên nhìn thấy thần sắc ảm đạm bối rối của bọn họ.
“Mai gia chủ nói đùa, chỉ là có chút quen biết mà thôi.” Vân Phong cười nhẹ nhìn Mai Nhiên, nét mặt tươi cười già nua của Mai Nhiên bỗng cứng đờ, hai người nhà Mộ Dung lại tràn trề tinh thần, “Là sơ giao sao, thì ra là thế. Duyên phận của Vân Phong với Vân Thiên cũng không phải là sơ giao đâu.” Mộ Dung Trạch cười châm biếm nói, liếc mắt nhìn Mai Nhiên một cái, thu vẻ mặt xấu hổ của Mai Nhiên vào mắt. Vân Cảnh không nói được một lời, chủ ý của bốn người trước mắt này ông rất rõ ràng, là muốn tranh giành nữ nhi của ông, nhưng hai nhà bọn họ còn chưa đủ tư cách!
“Gia chủ Mộ Dung nói lời này rất có ý nghĩa, không phải duyên phận sơ giao cũng không sai, là Mộ Dung gia với Vân gia một chút quan hệ cũng không có.” Mai Nhiên cũng châm chọc nói lại, rõ ràng muốn làm mất mặt Mộ Dung gia. Nét mặt già nua của Mộ Dung Sơ Ly trầm xuống, quan hệ xấu hổ của hai nhà hiện tại cũng là do một tay ông tạo thành, nếu không phải lúc trước ông sai Mộ Dung Nhiễm tới đây từ hôn thì cũng sẽ không nháo đến tình trạng này, nếu không từ hôn, hiện tại Vân Phong đã là cháu dâu của mình rồi…
… Dong Binh đoàn Hồng Phong chẳng phải cũng thuộc về mình rồi sao… Aiz! Có hối hận nữa cũng vô dụng.
“Hai vị gia chủ tới đây là có chuyện gì?” Vân Cảnh ngắt lời hai nhà đang đấu võ mồm này, bốn người này nhìn ai cũng có mưu đồ riêng. Vân Cảnh vẻ mặt nghiêm túc khiến hai nhà không biết phải a dua nịnh hót làm sao.
“Không có gì, chỉ là đến thăm mà thôi.” Mai Nhiên cười nói một câu, ở cùng một trấn, qua thăm cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng lần này qua thăm ông lại mang theo Mai Băng thì đúng là có ý khác rồi.
Mộ Dung Sơ Ly thầm mắng một câu vô lại trong lòng. Ta khinh! Cái gì mà thăm hỏi? Còn không xem Mai gia các ngươi như vậy mà muốn bám theo Vân gia sao? Mai Băng kia còn chưa đủ tư cách đâu!
“Ha ha, gia chủ Vân gia, lần này ta tới cũng là muốn thăm hỏi mà thôi.” Mộ Dung Sơ Ly cười chắp tay, Mộ Dung Trạch đứng bên cạnh cũng cười nói: “Vân Cảnh, tuổi của chúng ta cũng không chênh lệch lắm, ta đến là muốn gặp nữ nhi ưu tú của ngài đấy.”
Vân Cảnh cười cười, tuy biết là lời nịnh hót nhưng trong lòng ông cũng vô cùng vui vẻ, cực kỳ kiêu ngạo, “Đâu có, Mộ Dung Vân Thiên cũng rất tài giỏi.”
Mộ Dung Sơ Ly nghe đến đó thì lập tức hùa theo: “Đúng vậy, hai đứa trẻ này đều ưu tú như nhau, như vậy sẽ càng hiểu nhau hơn, không giống như mấy lão gia hỏa chúng ta, đúng là sự khác biệt giữa hai thế hệ mà, khà khà!”.
Mộ Dung Trạch cũng nở nụ cười, mặc kệ, nếu đã da mặt dày đến đây thì cũng liều mạng nối lại quan hệ của hai nhà đi, có thể thân thiết hơn một chút là tốt rồi. Mai Nhiên đứng một bên nhìn hai người nhà Mộ Dung, trong lòng cũng mắng một câu không biết xấu hổ. Hai nhà này thật sự là chó chê mèo lắm lông, đều là loại người không thân chẳng quen.
Mà Mai Băng vẫn im lặng đứng ở đó, tỉ mỉ đánh giá Vân Phong, trong lòng hắn ngoại trừ chấn kinh thì vẫn là chấn kinh, ba năm trước hắn không nhìn ra thực lực Vân Phong, ba năm sau lại càng như vậy!
Trong lòng Mai Băng đã sáng tỏ, thực lực Vân Phong bất luận là ba năm trước hay là ba năm sau cũng đều trên mình! Mai Băng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn là kiêu ngạo của Mai gia, nhưng đứng trước mặt Vân Phong hắn mới thấy mình nhỏ bé bao nhiêu, như vậy hắn làm sao có thể xứng với hai chữ thiên tài?
Đối với tâm tư của gia gia mình, Mai Băng càng là nghĩ cũng không dám nghĩ, thực lực và dung mạo của mình làm sao có thể xứng với nữ hài tử kia! Người có thể xứng đôi cũng chỉ có tuyệt thế thiên tài Mộ Dung Vân Thiên của Mộ Dung gia mà thôi!
“Muốn nói đến người trẻ tuổi, tiểu Băng không phải cũng trẻ tuổi sao, hai người trẻ tuổi nên trao đổi nhiều hơn với nhau, con nói có đúng không tiểu Băng?” Mai Nhiên cười tủm tỉm nói, Mai Băng ở bên cạnh rầu rĩ đáp lời, mặt có chút nâng lên không nổi.
Vân Phong nhìn bộ dáng của Mai Nhiên và Mộ Dung Sơ Ly, trong lòng thật sự rất muốn liếc mắt khinh thường, hai nhà này cũng thật là da mặt dày, một nhà chủ động muốn cắt đứt quan hệ với Vân gia, hiện tại thì nịnh nọt kéo gần quan hệ, một nhà thì vẫn giữ nguyên tắc trung lập, bây giờ lại muốn làm cỏ đầu tường*. Vân Phong không có thời gian nói chuyện phiếm với bọn họ, nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với cha, khế ước Lam Dực của nàng vẫn chưa cho cha xem đâu. (*cỏ đầu tường: ý chỉ những người không có lập trường kiên định, gió chiều nào theo chiều ấy – cám ơn bạn Nguyen Tien vì đã giải nghĩa giúp mình ^^)
“Hai vị gia chủ, hôm nay Vân Phong vừa trở về, vẫn chưa nói chuyện nhiều được với phụ thân, không biết hai vị có thể nể mặt được hay không.” Vân Phong cười nói một câu, chỉ thiếu chút nữa là nói ngài khỏe, đi không tiễn!
Mọi người hai nhà chỉnh sắc mặt lại, Mộ Dung Sơ Ly lẩm bẩm tự nói: “Ta vừa mới tới thôi mà…”
Vân Phong mỉm cười ngắt lời: “Mộ Dung gia chẳng phải vừa nói là đến thăm sau, bây giờ thăm cũng thăm xong rồi không phải sao.”
-Còn tiếp-
|
Mộ Dung Sơ Ly nghẹn họng không nói được gì, này đúng là lời ông nói, nhưng đó chỉ là lời khách sáo thôi mà! Mai Nhiên thấy vậy cũng hiểu rõ đây là muốn đuổi người, cũng không tự tìm mất mặt, lập tức chắp tay với Vân Cảnh: “Nếu đã như vậy, xin cáo từ trước! Vân Phong con cứ nghỉ ngơi thật tốt, khi nào rảnh thì hãy tới Mai gia của gia gia chơi!”
Vân Phong cười gật đầu, một tiếng gia gia vậy mà cũng được gia chủ Mai gia nói ra, “Không dám, có thời gian nhất định sẽ đi.”
Mai Nhiên cười hề hề dẫn Mai Băng rời đi trước, mà hai người nhà Mộ Dung ngược lại rất xấu hổ, Bách thành cách nơi đây khá xa, bọn họ cũng không thể nói về là về được, vả lại hiện nay nhà Mộ Dung đang vô cùng rối bời, bọn họ cũng không dễ gì rút ra thời gian để tới đây một lần, chưa nói vài câu mà đã đi thì làm sao được?
“Vân Phong, Mai gia đi rồi chúng ta cũng không nói lời khách sáo nữa, mối hôn sự này, con xem…”
Vân Phong nhướng mi, sắc mặt Vân Cảnh cũng đen lại, bộ dạng hung hãn của Mộ Dung Nhiễm lúc trước vẫn còn khắc sâu trong đầu Vân Phong, lời nói hùng hổ dọa người kia, vẻ mặt đáng đánh đòn đó, tất cả nàng vẫn chưa quên, cũng không thể quên!
“Gia chủ Mộ Dung gia, chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, chẳng lẽ Mộ Dung Nhiễm không thuật lại với hai người sao? Hôn sự này là Vân gia chúng ta không cần, chứ không phải là các ngươi từ hôn.”
“Cái này…” Sắc mặt Mộ Dung Sơ Ly trở nên khó coi, Mộ Dung Trạch đứng bên cạnh cũng cau mày, nhẹ nhàng mở miệng: “Vân Phong, tiểu hài tử đừng quá xúc động, Vân Thiên cũng là thiếu niên thiên tài, rất xứng với con, chuyện này đối với Vân gia mà nói chỉ có lợi chứ không hại…”
“Ha ha, có lợi không có hại sao? Đến cùng là có ích hay không cũng không phải do người khác nói, sự thật đã chứng minh toàn bộ, lấy tình trạng của Mộ Dung gia hiện giờ, ta mượn một câu lần trước Mộ Dung Nhiễm nói, làm thế nào xứng được với Vân gia?
Còn không tự mình soi gương sao?”
Mộ Dung Trạch và Mộ Dung Sơ Ly đều tức giận, lời này thật sự rất giống với lời nha đầu Mộ Dung Nhiễm kia hay nói, “Nghịch tử, nghịch tử mà…!” Mộ Dung Trạch thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi, Mộ Dung Sơ Ly lại càng hối hận không thôi, lúc trước không nên để cho Mộ Dung Nhiễm tới, đều là lỗi của ông cả!
“Còn nữa, lúc trước đại ca ta tham gia cuộc thi ma pháp, nhà Mộ Dung đã làm cái gì, còn cần ta phải nói rõ sao?” Giọng điệu Vân Phong lạnh xuống, người Vân gia luôn không thích a dua nịnh hót, đối nhân xử thế đều là nói một không nói hai. Hôm nay mặc kệ Mộ Dung gia là cái dạng gia tộc gì, chỉ cần các ngươi ngay thẳng chính trực thì Vân gia sẽ cảm thấy các ngươi xứng đáng với hai chữ tư cách! Cho dù hôm nay Mộ Dung gia không bằng Vân gia, Vân gia cũng sẽ không nói gì với mối hôn sự này!
Nhưng Mộ Dung gia đã làm cái gì? Phái người tới vũ nhục Vân gia, muốn hủy hôn sự, được, hủy thì hủy! Nhưng vẫn chưa xong, tại cuộc thi ma pháp quan trọng kia họ còn làm ra hành vi đê tiện như vậy, nếu Vân Thăng không thể vào được học viện ma pháp, tổn thất của Vân gia sẽ lại càng nhiều hơn!
Chỉ bằng hành động của Mộ Dung gia tại cuộc thi ma pháp, Vân Phong cũng không để vào mắt, không hung hăng đả kích lại đã là không tệ rồi, bây giờ còn muốn nối lại quan hệ sao? Nằm mơ đi!
“Chuyện đó…” Mộ Dung Trạch tức giận liếc mắt nhìn phụ thân mình một cái, Mộ Dung Sơ Ly cũng hổ thẹn cụp mắt xuống, chuyện lúc trước đều là do ông dung túng Mộ Dung Nhiễm, không nghĩ tới hôm nay lại đổi lấy kết quả như vậy, lúc này đã không còn hình dung ra nổi tâm tình của Mộ Dung Sơ Ly nữa.
“Được rồi, những chuyện khác cũng không cần nhiều lời, Vân gia đều nhìn rõ toàn bộ, trong lòng tự có tính toán, thỉnh nhị vị trở về đi!” Lúc này Vân Cảnh mới mở miệng, khẩu khí cũng rất căm hận, ông vậy mà không biết con mình lại gặp phải chuyện này! Vừa rồi Vân Cảnh vẫn không có sắc mặt tốt với Mộ Dung gia, hiện tại lại càng không tốt. Mộ Dung Trạch và Mộ Dung Sơ Ly nhìn thấy, cũng biết mối quan hệ này không cách nào vãn hồi nữa rồi. “Được, vậy chúng ta cáo từ.” Mộ Dung Sơ Ly miễn cưỡng nói một câu, xám xịt rời đi cùng Mộ Dung Trạch. Hai người vừa đi, quản gia cũng đóng cửa lại. Vân Cảnh nhìn Vân Phong: “Phong nhi, cuộc thi của Vân Thăng có người động tay động chân sao?”
Vân Phong cười cười: “Đó là chuyện ba năm trước rồi, Mộ Dung gia không muốn cho đại ca thông qua cuộc thi, chẳng qua cũng đã biến nguy thành an, những tâm tư xấu xa này không thể thành công được.” Vân Cảnh gật gật đầu, đôi mắt mang theo chút ấm áp nhìn Vân Phong, nhất định là nữ nhi của ông đã giúp Vân Thăng ngăn chặn rồi, nếu không Vân Thăng cũng không thể vào học viện ma pháp được. “Đúng rồi phụ thân, con có mang lễ vật trở lại!” Vân Phong cười ngọt ngào với Vân Cảnh, vẻ mặt Vân Cảnh cũng dịu đi một chút, “Mang theo cái gì?”.
Vân Phong mỉm cười, bàn tay lật một cái, vài khối khoáng thạch cực phẩm xuất hiện. Đồng tử Vân Cảnh co rụt lại, nhìn những khối khoáng thạch lóng lánh trong suốt trong tay nữ nhi, nói không nên lời. “Phụ thân, ba năm này Vân Phong đã gặp kỳ ngộ rất nhiều, chờ lát nữa con sẽ nói rõ với người, mấy khối khoáng thạch cực phẩm này là lễ vật Phong nhi tặng cho phụ thân.” Vân Phong đi lên phía trước, đặt khoáng thạch vào tay Vân Cảnh. Thân hình Vân Cảnh khẽ run lên, khoáng thạch cực phẩm, cuộc đời của ông vẫn chưa gặp lần nào đâu!
Lễ vật này thật sự quá quý trọng rồi! Đáy lòng Vân Cảnh dâng lên một sự tự hào nồng đậm, phóng mắt nhìn về ngàn năm phát triển của Vân gia, nữ nhi của mình chẳng những là vị triệu hồi sư thứ hai, mà lại còn có được khoáng thạch cực phẩm! Vinh quang này cho dù mai sau ông có chết đi, cũng có thể mang xuống dưới mà khoe khoang một phen rồi!
“Tốt tốt tốt…” Vân Cảnh thì thào nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn nhìn Vân Phong: “Phong nhi, chỉ một khối này thôi ta đã đủ vừa lòng, những thứ khác con hãy giữ lại cho mình đi.” Vân Cảnh lấy ra một khối, đưa lại Vân Phong những thứ còn lại. Vân Phong cười hì hì: “Phụ thân không cần phải lo lắng, con còn có rất nhiều, sau khi đến học viện con cũng sẽ đưa cho đại ca mấy khối.”
Vân Cảnh nghe vậy thì cũng hơi hơi an tâm, nữ nhi của mình thật có tiền đồ, ông cảm thấy mình đã có thể an hưởng tuổi già được rồi. Ha ha, thời gian ba năm đã mài dũa nữ nhi của mình thành xinh đẹp như vậy, ông thật sự là vô cùng an tâm.
“Phong nhi, ba năm này con đã trải qua những gì, nói cho cha nghe.” Vân Cảnh ngồi xuống, Vân Phong cũng ngồi một bên, bắt đầu kể lại mọi chuyện của ba năm nay. Tuy Vân Cảnh không có nhiều cảm xúc thay đổi nhưng sóng triều bất định lên xuống trong đôi mắt ông, Vân Phong đều nhìn thấy rõ ràng.
Tâm niệm vừa động, nhẫn khế ước màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay, Vân Cảnh nhìn thấy nhẫn khế ước có màu sắc mới này, trái tim cũng nhảy mạnh lên, nữ nhi của ông thật sự cho ông quá nhiều kinh hỉ rồi, quá nhiều rồi… (kinh hỉ: ngạc nhiên vui mừng)
“Lam Dực, ra đi.” Vân Phong thấp giọng gọi, một luồng ánh sáng xanh lóe lên, khuôn mặt tuấn mỹ và cơ thể thon dài của Lam Dực cũng chậm rãi xuất hiện. Lam Dực vừa ra, Vân Cảnh đã cảm nhận được một áp lực cường đại đánh thẳng về phía mình, Vân Cảnh lập tức điều động chiến khí cấp năm miễn cưỡng chống đỡ lại. Vân Phong nhìn thấy, tinh thần lực lập tức bao trùm thân thể của phụ thân, lúc này mọi việc mới ổn định.
“Chủ nhân.” Sau khi Lam Dực xuất hiện cũng cung kính gọi chủ nhân với Vân Phong, Vân Phong bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi thật đúng là một dạng như Tiểu Hỏa, lúc đi ra không thể khiêm tốn một chút sao?”
Lam Dực nghe vậy, im lặng nghĩ ngợi, cuối cùng gật gật đầu: “Toàn bộ đều nghe theo phân phó của chủ nhân.” Uy áp của Lam Dực biến mất, lúc này Vân Phong mới rút tinh thần lực của mình về, sắc mặt của Vân Cảnh cũng tốt lên một chút.
“Phụ thân, đây là ma thú khế ước thứ hai của con, Lam Dực Phong hệ, bản thể của nó là Sư Ưng bốn cánh. Lam Dực, đây là cha ta.”
Đối với phụ thân của mình, Vân Phong không có bất kỳ giấu diếm nào. Lam Dực nghe thấy Vân Phong trực tiếp nói bản thể của mình ra ngoài thì có chút giật mình, nhưng sau khi nghe nàng nói chiến sĩ cấp năm trước mắt này là phụ thân, Lam Dực cũng đã hiểu rõ, gật gật đầu với Vân Cảnh, không nói thêm gì. Ma thú khế ước của Vân Phong cung kính với nàng, nhưng cũng không có nghĩa sẽ có thái độ như vậy với người nhà của nàng, có một chút khách khí nhưng vẫn vô cùng phục tùng, dù sao cũng là người của Vân Phong. Vân Cảnh nhìn người thanh niên có hoa văn xinh đẹp màu xanh trên mặt này, nhớ lại áp lực ông không chịu nổi lúc nãy, tuy ông không hiểu rõ ma thú Sư Ưng bốn cánh là có nghĩa gì, nhưng cũng biết ma thú khế ước này của Vân Phong không đơn giản.
“Phong nhi, hiện tại con đã đạt đến trình độ nào rồi?” Vân Cảnh thâm trầm nhìn nữ nhi của mình, Vân Phong mỉm cười: “Phụ thân, Phong nhi đã đạt đến cấp bậc thống lĩnh tiền kỳ.”
Hô hấp của Vân Cảnh lập tức nhanh hơn! Thống lĩnh tiền kỳ… Đó là cái khái niệm gì chứ… Đó là những người chỉ hoàng thất mới có tư cách có được! Nữ nhi của mình còn nhỏ tuổi như vậy mà đã đạt đến cảnh giới này rồi, rõ là…!
Vân Cảnh kích động ngồi yên một chỗ, hốc mắt có chút nóng lên, ông trầm mặc vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Tốt, thật là quá tốt…” Nhìn bộ dáng kích động của phụ thân mặt than, lòng Vân Phong cũng có chút chua xót.
Bộ dạng bất lực của phụ thân khi nàng mới xuyên không tới đây, tâm tình thống khổ muốn đồng quy vu tận cùng địch nhân khi đó, và lời nói thanh thanh của phụ thân trong từ đường, đến vẻ mặt vui mừng kích động như hiện giờ, toàn bộ đều rất đáng giá, toàn bộ đều vì Vân Phong mà lặng lẽ thay đổi.
Vân Phong tiếp tục nói về tình hình ba năm qua của mình, khi nói đến vị sư tôn trong Long Điện kia, Vân Phong cũng không hề giữ lại điều gì mà đều nói ra hết, nàng nói quan hệ giữa nàng và sư tôn với phụ thân, nàng nhất định phải khuynh lực đi cứu người, mặc kệ là có khốn khổ, có gian nan ra sao!
-Còn tiếp-
|
Vân Cảnh trầm mặc vài giây, sau cùng gật gật đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn Vân Phong: “Đúng là nên làm như thế, Phong nhi thật sự đã trưởng thành rồi.”
Vân Phong cười cười, trong mắt phụ thân nàng, cho dù nàng có cường đại đến thế nào, có thành tựu cao bao nhiêu, thì vẫn chỉ là một đứa bé, vẫn là hài tử dù có chuyện gì cũng cần phụ thân đến bảo hộ. Sau khi nói hết mọi chuyện ba năm nay, Vân Phong cũng hỏi cha nàng về tình trạng của Vân gia, hỏi đội ngũ trước cửa nhà mình là chuyện gì. Vân Cảnh vui vẻ trả lời: “Những người đó đều là tới vì Phong nhi, trong mười người đến Vân gia thì có chín người là muốn gặp con rồi, con có phải nên suy xét ra mặt một lần hay không?”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Phong đỏ lên, những chuyện này… “Cũng không phải tất cả đều vì con, Vân gia đáng là nơi để bọn họ tìm đến nương tựa! Phụ thân, nếu con đoán không lầm, Vân gia cũng xem như có quân tự vệ của chính mình rồi phải không?”
Vân Cảnh gật đầu: “Những người này phẩm hạnh cũng không tệ, không phải loại tiểu nhân gian nịnh, hiện tại đang làm bảo hộ và việc vặt ở Vân gia.”
Nói xong, mi Vân Cảnh nhíu chặt lại: “Tạp Lan hoàng thất từng phái người tới, nói muốn Vân gia chuyển về đế đô.”
Vân Phong nghe đến đó, mày cũng nhíu chặt, nàng suýt quên mất, ngoại trừ hai nhà mặt dày Mộ Dung gia và Mai gia ra, Tạp Lan hoàng thất mặt dày nhất cũng đã ra trận rồi. Chuyển về đế đô? Nhanh như vậy đã vươn cành ô-liu với Vân gia rồi? (cành ô liu là biểu tượng hòa bình, ý là Tạp Lan hoàng thất muốn làm hòa >”
Vân Cảnh nhìn nhìn Vân Phong: “Phong nhi yên tâm, phụ thân sẽ an tâm cắm rễ ở Xuân Phong trấn, Vân gia có được thành tựu như ngày hôm nay, phụ thân đã vô cùng thỏa mãn rồi.”
Vân Phong nhìn ra được sự khát khao trong lòng Vân Cảnh, khát khao Vân gia trở về quãng thời gian oai phong như trước kia, trở lại phong quang vô hạn như khi tổ tiên còn sống, nhưng người lại cố đè nén xuống, cự tuyệt ý tốt của hoàng thất Tạp Lan, chấp nhất ở lại Xuân Phong trấn này, toàn bộ đều là vì nàng, vì không để nàng trở thành quân cờ cho Tạp Lan hoàng thất lợi dụng.
“Phụ thân, Phong nhi hứa với người, nhất định sẽ làm cho Vân gia trở về vị trí đỉnh phong như trước, chúng ta sẽ không bị bất cứ kẻ nào khi dễ, thao túng nữa!”
Vân Cảnh thở dài, gật gật đầu, khuôn mặt trung niên hiện lên dấu vết năm tháng, nếp nhăn dưới ánh mặt trời trở nên ấm áp, mỗi một nếp nhăn đều ánh vào đáy lòng Vân Phong.
“Con ở nhà vài ngày được không? Cuộc thi của học viện Ma Tang còn mấy ngày nữa mới diễn ra.”
Vân Phong cười cười: “Dĩ nhiên có thể ở nhà ngốc bao lâu thì ngốc bấy lâu… Đúng rồi, phụ thân còn nhớ Trạch Nhiên không?”
Vân Cảnh gật đầu: “Đương nhiên nhớ rõ, sau khi con đi, tiểu tử kia cũng đến tìm con không ít lần, một năm trước nó đã vào được trường học Võ Thần. Tiểu tử đó cũng không tệ, tính cách đơn thuần, cực kỳ chính trực.”
Vân Phong thấy Vân Cảnh tán thưởng Trạch Nhiên như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc, phải biết là phụ thân mặt đen của nàng rất ít khi tán thưởng ai, Trạch Nhiên được cha nàng thưởng thức như vậy cũng không dễ mà. Một năm trước Trạch Nhiên đã vào trường học Võ Thần rồi sao? Ha ha, hắn cũng có thực lực không tầm thường, nhớ ba năm trước hắn cứ thích đứng trước mặt mình, ngăn cản mình, không biết bây giờ hắn đã lớn thành cái gì rồi…
Có cơ hội hẳn là nên gặp mặt…
Vân Cảnh không nói gì nữa, nhưng lại nhìn Vân Phong như có thâm ý khác, Vân Phong bị nhìn có chút sợ hãi, lập tức không được tự nhiên đứng lên: “Ách, con đi ra ngoài một chút, ba năm không về, thôn trấn cũng thay đổi khá nhiều rồi, con đi trước!” Vân Phong vội vàng cáo biệt, cảm thấy ánh mắt của phụ thân nàng như tia X-quang vậy, thật muốn nhìn thấu cả nàng luôn rồi. (Vân Phong là xuyên không từ hiện đại đến nên dùng từ x-quang này không có gì lạ cả nhé)
Lam Dực vẫn trầm mặc đứng một bên, Vân Phong kích động đến mức quên mang hắn đi theo luôn, Lam Dực bất đắc dĩ lắc đầu, bóng dáng lóe lên sau đó biến mất trong không gian, đuổi theo Vân Phong. Vân Cảnh thấy tốc độ Lam Dực nhanh như vậy thì trừng to mắt, nữ nhi của mình thật khó lường mà!
“Chủ nhân.” Lam Dực gọi một tiếng, xuất hiện bên cạnh Vân Phong. Vân Phong nhìn Lam Dực, lúc này mới nhớ ra mình suýt quên mất hắn, “Ngươi muốn đi theo giúp ta hay muốn trở về?”
Lam Dực cười cười: “Đương nhiên là đi theo chủ nhân.”
Vân Phong gật gật đầu, nàng muốn đi tham gian Xuân Phong Trấn qua ba năm đã biến hóa ra sao. Hai người lững thững đi trên ngã tư đường, khuôn mặt xinh đẹp và thân hình của Vân Phong khiến rất nhiều nam tử nhìn chằm chằm. Mà gương mặt tuấn mỹ của Lam Dực với hình hoa văn kỳ lạ lại càng thu hút một số lớn ánh mắt của nữ tử. Thanh niên và nữ tử đi xung quanh hai người, cả đám đều chỉ nhìn chứ không ai dám tiến lên.
Dù sao hai người này đi cùng nhau cũng vô cùng xứng đôi, vô cùng vô cùng hài hòa, chúng nam nữ tử đều tự hiểu lấy trong lòng, hai người đó là một đôi trời đất tạo nên, còn bọn họ không một ai xứng đáng cả.
Vân Phong không hề để ý đến ánh mắt của người khác, Lam Dực cũng hoàn toàn xem như không thấy. Hai bên đường phố hễ có tửu quán, khách điếm, thậm chí vài cửa hàng buôn bán thì đều có hai chữ Vân gia, có thể thấy Vân gia ở Xuân Phong trấn đã phát triển đến đỉnh cao rồi.
Đoàn người trên đường phố cũng không nhiều, tại dòng người không đông đúc này, nếu xuất hiện một nhóm người tụ tập sẽ rất dễ chú ý. Vân Phong vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng khi nhìn thấy nhóm người đó đang đứng trước cửa sản nghiệp nhà mình thì lại là chuyện khác.
“Cửa hàng các ngươi là cửa hàng quần áo gì chứ! Bộ y phục này là thế nào, vừa mặc vào đã rách, cha các ngươi đâu!” Một giọng nói chói tai gào thét giữa phố, hấp dẫn không ít người vây xem. Vân Phong và Lam Dực cũng đi tới, thân hình hai người vụt sáng một cái đã đứng phía trước đám đông.
Lúc này Vân Phong mới nhìn rõ, một nữ tử đang đứng giữa đường hô to, thân thể béo tròn, nhưng da lại rất trắng, mạch máu trên da cũng có thể thấy rõ ràng, nhìn rất hung dữ khủng bố. Mà trên người nàng ta chỉ mặc vài miếng áo nhỏ, y phục đã bị thân hình to béo làm rách một lỗ lớn, bung hết chỉ. Nữ tử một tay ôm chặt eo, một tay chỉ vào cửa hàng.
“Các ngươi đều thấy rồi đó, đây là cái gọi là uy tín cửa hàng của Vân gia! Uy tín cái gì chứ!
Y phục vừa mặc vào đã rách, uy tín mà bán cái loại y phục này, nên đóng cửa dẹp tiệm đi!”
Những người vây xem xì xầm bàn tán, Vân Phong cũng đã rõ ràng, thì ra người này là đến để phá hoại.
“Vị tiểu thư này, cô nói chuyện cũng phải có lương tâm chứ! Rõ ràng y phục này không vừa nhưng cô vẫn muốn mặc lên người, lại còn nói uy tín của chúng ta có vấn đề, cô còn có lý không?” Chưởng quầy của cửa hàng xuất hiện, luận sự nói một câu, không ngờ nữ nhân này còn quá khích hơn. “Cái gì mà không vừa với ta! Cỡ của ta từ trước đến giờ đều chỉ có một, ta mua ở cửa hàng khác đều không có việc gì, sao đến cửa hàng Vân gia các ngươi thì lại bị rách hả?”
“Ngươi… thật là cố tình gây sự!” Chưởng quầy nhìn nữ nhân kia, thật sự cảm thấy có lý mà không thể nói rõ, một câu của chưởng quầy lại thành ngòi nổ, nữ tử béo mập rống to: “Thế nào! Ngươi vậy mà dám mắng ta sao! Không có đạo đức! Ngươi cũng dám mắng ta! Sao không soi gương xem ngươi có xứng hay không!”
Mấy chiến sĩ cấp bốn từ cửa hàng đi ra, đứng trước mặt nữ nhân: “Có lý thì nói, cô không cần quá khích như thế, chúng ta cũng không cần bạc của cô, mời cô đi đi!” Một chiến sĩ sắc mặt không tốt nói, vừa nhìn thấy nữ nhân này là muốn hung hăng tát nàng ta bạt tai rồi, nếu không phải Vân gia có quy củ thì hắn đã sớm động thủ.
Nữ nhân béo tròn không những không sợ, ngược lại hai tay đưa đến trước ngực mình, “roạt” một tiếng, lỗ rách trên y phục lại càng to hơn, sẹo lồi trên eo cũng lộ ra. “Mọi người đều đã thấy rõ, Vân gia buôn bán không có uy tín không nói, bây giờ còn muốn động thủ đánh khách hàng. Muốn đánh sao? Vậy thì tới đi, tưởng là ta không có ai phải không?”
Nữ nhân béo vung tay lên, vài tên lưu manh côn đồ đi ra đứng bên cạnh nàng, chiến sĩ vừa nói chuyện sắc mặt căng thẳng: “Vân gia có quy củ, không thể tùy tiện động thủ, chúng ta nói muốn đánh cô khi nào hả? Đừng có ngậm máu phun người!”
“Ta ngậm máu phun người? Được! Vậy hôm nay ta sẽ ngậm máu phun người một phen. Ta nói ngươi đánh ta đấy, thế nào, hiện tại là ta muốn đánh trả, lại thế nào?”
Mọi người xung quanh đều giận mà không dám nói gì. Vân Phong đứng đó, da mặt người này thật là dày thiên hạ vô địch, nữ nhân đó đã phát huy cảnh giới này đến cực hạn, có người muốn đuổi kịp hay vượt qua cũng khó.
“Xin hỏi vị tiểu thư ngậm máu phun người này, ngươi là “ngàn cân” nhà ai vậy?” Vân Phong đứng trong đám người, lười biếng cao giọng hỏi một câu. Ánh mắt nữ nhân mập lập tức quét tới, đám người nhao nhao tránh ra. Vân Phong đi về phía trước vài bước, đứng đó, khí chất phiêu dật toàn thân và dung mạo xuất chúng khiến tất cả mọi người đều sợ hãi than, nhìn lại nữ nhân béo mập kia, đúng là xấu đến không thể diễn tả nổi.
Nữ nhân béo vừa thấy Vân Phong, mặt lập tức đỏ lên, xoay người, y phục lại bị xé roạt một tiếng, “Hừ! Ngươi là xấu nữ của nhà ai, ta là tiểu thư Bạch gia Bạch Béo Trư mà ngươi còn không biết, đúng là đồ quê mùa!” (bạn có thể nghĩ nó là Bạch Heo Mập. :3 Mà nàng ta đỏ mặt vì tức chứ không có xấu hổ đâu nha)
Bạch Béo Trư…? Vân Phong vừa nghe đến tên này thì không nhịn được phì cười, Lam Dực cũng đi ra, đôi mắt xanh sắc bén đảo qua người Bạch Béo Trư. Bạch Béo Trư vừa thấy Lam Dực, sắc mặt lập tức đỏ lên quái lạ: “Vị công tử này, ta nói cũng không bao gồm cả ngươi…”
Vân Phong nhíu mi lại, nữ nhân này bây giờ lại là một hoa si có bệnh sao? “Bạch Béo Trư, người cũng như tên, tên này thật sự là vô cùng chuẩn xác.” Vân Phong cười châm biếm nói, sắc mặt Bạch Béo Trư càng hồng hơn, dù rất muốn bảo trì hình tượng thục nữ của mình nhưng không nén nổi lửa giận, “Ngươi… ngươi xưng tên cho ta, ngươi là nhà nào!”
Vân Phong cong môi, tia phong tình vô hạn lộ ra, bước mấy bước đến bên người chiến sĩ kia, dừng lại, giọng nói trong trẻo vang lên, gằn từng tiếng!
“Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là Vân Phong!”
Mấy chiến sĩ đồng loạt nhìn sang Vân Phong, vài người nhịn không được hô nhỏ: “Tiểu thư!”
|