Ta Là Đại Pháp Sư
|
|
CHƯƠNG 42: BI THƯƠNG Lần này,quân viễn chinh thần tộc không như đánh nhỏ náo loạn nhỏ như lần thâu tập trước,toàn lực triển khai đại binh đoàn công kích,không trung dưới đất vài vạn thiên sứ kết thành trận thế chính diện tiến công,thế như dời núi lấp biển. "Hỏa thiên sứ" Mễ Già Lặc, "Quang nhan thiên sử" Lạp Phi Nhĩ, "Quân thiên sử" Tác Liên Đặc cùng "Cáo tử thiên sử" Gia Bách Liệt tứ đại "Sí thiên sử" đứng đầu các cánh quân,chỉnh tề tiến lui hỗ trợ nhau,Lâm Toa công chúa là chỉ huy chung, "Quang minh chiến thiên sử" bộ đội trở thành thân binh hộ vệ xung quanh nàng ta. Ma giới cũng bầy xuất đại trận thế,đích thân Lộ Tây Pháp chỉ huy, "Tứ ma tướng" ngoại trừ "Diễm ma" Mị Lan lưu lại bên cạnh,ba người còn lại chia ra chỉ huy chiến sĩ cùng ma thú bộ đội,khí thế hung hăng,nhưng lại không có bóng ảnh của "Hắc ám long kỵ binh". Song phương triển khai trận chiến kịch liệt,thây chất thành núi máu chẩy thành sông. Ta mang Á Dạ tam nữ cực tốc phi tới,nhìn thảm cảnh trước mắt ta không tự chủ mà rét run(ta chưa từng nhìn qua quang cảnh hàng vạn người chém giết nhau như thế này,không khỏi có chút sợ hãi). Đối mặt với chiến trận to lớn thế này,lực lượng một cá nhân dù mạnh mẽ đến thế nào cũng trở thành nhỏ nhoi,một cá nhân tuyệt đối không thể cải biến chiến cục. Ta nhớ tới "Hỏa Phượng Hoàng chi ca" loại công kích phạm vi cực rộng này rất thích hợp với tình huống này,đáng tiếc Tra Tra Điểu nguyên khí đại thương,căn bản không thể tái xuất. Ý niệm lóe lên,ta một tay ngưng tụ thủy nguyên tố một tay triệu hoán thâm hải chi long Lam Bì,trong không trung tức thì thủy quang lóng lánh,lam sắc quang huy nhu hòa tràn ngập. Á Dạ chư nữ biết ta muốn làm gì,lặng lẽ đứng sau lưng quan sát. Dù ta có ma lực vô hạn,nhưng muốn ngưng tụ một lượng lớn thủy nguyên tố cũng cần không ít thời gian,vừa mới được nửa đường thần tộc binh sĩ đã phát hiện ra,một đám thiên sứ lớn trực tiếp bay tới chỗ ta. Băng Thanh Ảnh vội vàng ngưng tụ thủy nguyên tố giúp ta,tốc độ ta đã nhanh lại càng nhanh hơn,Á Dạ hộ vệ cạnh người ta,hắc ám năng lượng sẵn sàng chờ phát Hạ Nông vẫy "Phong chi dực" hướng tới đám thiên sứ nghênh chiến, "Ma quyền Chiến Giáp" đen tuyền trên người nổi bật giữa đám thiên sứ toàn thân trắng toát. Lao vào đám thiên sứ,Hạ Nông như hổ giữa bầy dê,đám thiên sứ hạ cấp này sao có thể là đối thủ của nàng ta,tức thì thương vong nặng nề. Lâm Toa công chúa đang chỉ huy đại quân chiến đấu cảm nhận một cổ ma pháp ba động cường đại,quay đầu nhìn trên không trung nam tử sau lưng là hắc bạch song dực chìm trong một lam sắc quang cầu rộng hàng chục mét,cách hắn không xa là một du long lam sắc. Lôi Khiết Lạp bên cạnh nhìn thấy thế hỏi "Công chúa,đấy là mục tiêu?" Lâm Toa công chúa gật đầu nói "Là hắn,xem ra hắn đang chuẩn bị thủy hệ cao cấp ma pháp.Lôi Khiết Lạp,theo kế hoạch hành động,hôm nay chúng ta chắc chắn phải đạt được mục tiêu này. Lôi Khiết Lạp đáp lời,mang theo Địch Lệ,Thiên Dã Cương hai người cùng thành viên "Quang minh chiến thiên sử" lặng lẽ xuất phát. Lúc này,Á Dạ cũng đã gia nhập chiến trận,sử dụng hắc ám năng lượng hình thành một hắc sắc trường kiếm,vung cánh thể hiện kiếm thuật tinh xảo của mình. Thủy nguyên tố cuối cùng cũng ngưng tụ xong,ta cao giọng nói "Tiểu dạ,tiểu nông,tránh mau." Thủy nguyên tố khổng lồ bị ta nén thành một tiểu quang cầu xạ lên người Lam Bì,tức thì một tiếng long ngâm rống lên,cùng lúc ta hô lớn " long chi nộ "(vừa mới nghĩ ra cái tên này,rất ngầu phải ko?), thâm hải chi long Lam Bì hóa thành một lam sắc cự long tựa như Lại Lại Trùng,rống lên một tiếng phóng tới trận địa quân viễn chinh thần tộc. Mặc dù không biết ta dùng ma pháp gì,nhưng thần tộc chiến sĩ không hẹn mà liên thủ mở ra các chủng loại phòng ngự kết giới,trong không trung hình thành tầng tầng lớp lớp quang mạc. Lam Bì khí thế như chẻ tre xuyên qua vô số tầng kết giới,đám thiên sứ xung quanh liền bị đóng băng,rồi vỡ tan,chết không toàn thây. Nhưng,sự liên thủ của vài vạn thiên sứ tuyệt đối không thể phá hủy, "Long chi nộ" chỉ xuyên qua một phần mười kết giới năng lượng đã đại tổn,lam sắc quang huy tiêu tán dần,căn bản không thể gây hại cho chủ lực đám thiên sứ. Thế cũng đã là quá đủ,ngay cả Lộ Tây Pháp hay vua thiên giới tự thân phóng ra "Địa ngục hạo kiếp", "Thái dương chi kiếm" những loại chung cực cấm chú,hiệu quả cũng chỉ được như vậy. Một người bất luận mạnh đến thế nào cũng không thể chiến thắng vài vạn đại quân. Năng lượng "Long chi nộ" cạn kiệt,ta vội mang Lam Bì nguyên khí đại thương trở về thứ nguyên không gian. Một kích này đã tiêu diệt vài trăm thiên sứ,quan trọng nhất là khiến sĩ khí đám thiên sứ đại giảm, "Long chi nộ" thi triển uy lực khiến cho bọn họ sợ đến lạnh run. Ta đối với kết quả rất hài lòng,vừa muốn triệu hoán một thánh thú khác công kích,hàng chục đạo sát khí sâm hàn đột nhiên khóa chặt trên người. Ta trong lòng đại kinh,chỉ thấy vài chục thiên sứ khí thế hừng hực lặng lẽ đi tới phía dưới ta,như mũi tên bắn tới,đứng đầu là nhị nữ nhất nam tam vị "Diệu thiên sử". Hạ Nông đại kinh thất sắc,cực tốc nghênh đón cùng hét lên "Chủ nhân,đi mau,bọn chúng là 'Quang Minh Chiến Thiên Sử' bộ đội." Muốn chạy cũng không còn kịp,vài chục thiên sứ tốc độ hành động cực nhanh,không dưới "Hắc ám long kỵ binh",trong chớp mắt đã bao vây quanh ta,Hạ Nông chỉ kịp cản lại một nam "Diệu thiên sử". Ta thầm cười lạnh,bọn chúng đại khái nghĩ ta thuần túy chỉ là ma pháp sư,muốn thừa cơ ta niệm chú văn tiến hành cận thân chiến đấu,hừm,bọn chúng không biết ta dùng ma pháp không cần niệm chú văn. Hai tay đan lại,ta lạnh giọng hô "' trảm không liệt phong trận '." Tức thì,vô số lưỡi đao chân không lấy ta làm trung tâm tức tốc bắn ra tứ phía,loại phong hệ ma pháp này rất thích hợp đối phó với bao vây,những lưỡi đao chân không đủ cắt địch nhân xung quanh thành thịt vụn. Chuyện khiến ta không thể tin nổi diễn ra,đám thiên sứ không chút kinh hoảng vung trường kiếm trong tay,trường kiếm phát ra bạch mang nhu hòa,đao chân không đầy trời tức thì biến mất. Là chuyện gì? Á Dạ kinh hô "Phá ma kiếm?không ổn,chủ nhân chạy mau,phá ma kiếm có thể làm mọi ma pháp công kích tiêu tán. Phá ma kiếm sở dĩ là một loại vũ khí cực kì trân quý bởi do các đại pháp sư pháp lực cực cao hao tổn nhiều năm liên tục gia trì "Phá ma chú" lên cực phẩm binh khí,cuối cùng dùng tiên huyết bản thân tế luyện thành. Mọi công kích ma pháp hoặc phòng ngự kết giới tiếp xúc với phá ma kiếm liền hóa thành vô hình,nhưng loại phá ma kiếm không chỉ luyện chế cực kì khó khăn,thần binh lợi khí nguyên bổn biến thành phá ma kiếm lại chỉ cần một áp lực nhỏ cũng vỡ tan,vì vậy rất hiếm thấy. Loại kiếm này chuyên dùng để đối phó với ma pháp sư thuần túy,hơn nữa còn phải cẩn thận sử dụng,chỉ cần không chú ý là khiến thần binh trân quý vỡ thành từng mảnh. Hôm nay để đối phó với ta,thần giới lại mang ra tới hơn mười thanh phá ma kiếm,xem ra quyết tâm trả một giá đắt để tiêu diệt ta. Á Dạ cùng Hạ Nông bất chấp mọi thứ cố hộ vệ cho ta nhưng thế địch quá mạnh,chỉ thấy một nữ "Diệu thiên sử" mái tóc ngắn dễ dàng vượt qua bọn họ,trong tay phải huyễn hóa ra một thanh quang kiếm hướng tới ta. Không nghĩ nhiều,ta vội dùng "Thứ nguyên nghịch chuyển" đưa Băng Thanh Ảnh tới nơi an toàn,vừa mới hoàn thành truyền tống,một cơn đau thắt truyền đến,quang kiếm của nữ "Diệu thiên sử" đã xuyên qua "Tâm chi khải giáp" đâm vào vai ta. Chưa từng chịu qua sự thống khổ nầy đầu óc ta như trống rỗng,nữ thiên sứ lạnh lùng húc đầu gối vào bụng dưới ta. Nữ "Diệu thiên sử" tóc ngắn này là Lôi Khiết Lạp thống lĩnh của "Quang minh chiến thiên sử",nàng ta sau khi xuyên qua Á Dạ nhị nữ vốn tưởng một kiếm xuyên tâm giết chết ta,ngờ đâu "Tâm chi khải giáp" trên người ta vô cùng thần kì,một cổ miên lực đẩy một kiếm xuyên tâm lên trên vai, giữ lại một mạng cho ta. Tâm chi khải giáp hóa giải hơn nửa khí kình,nhưng cũng đủ khiến người không có chút chân khí tu vi như ta toàn thân đau đớn chấn động,phảng phất ruột gan thắt lại từng đoạn. Phá ma kiếm trong tay không thể dùng để chiến đấu,quang kiếm tay trái đã bị "Tâm chi khải giáp" giữ lấy không thể rút ra,Lôi Khiết Lạp vứt kiếm,quyền đầu như mưa "tắm rửa" cho ta. Ta cảm giác mình như bao cát để luyện tập,vô lực phản kháng để vị "Diệu thiên sử" đánh đập,nếu không phải trên người là chung cực giáp trụ "Tâm chi khải giáp",bằng không chỉ một quyền cũng đủ lấy đi cái mạng nhỏ của ta. Ý thức càng lúc càng mơ hồ,xem ra ngày tàn của ta đã đến,nhưng Ngô Lai ta là loại người nào,dù chết cũng phải kéo theo vài thằng bồi táng. Ta liều mạng dùng thần ma song dực chặn công kích Lôi Khiết Lạp,thừa cơ toàn lực hấp nạp các chủng nguyên tố ma pháp,không quan tâm là thủy,hỏa,hay quang minh hắc ám gì đó. Tức thì,quanh người ta thất thải dị quang lấp lóe trong suốt lưu chuyển,tình cảnh quỷ dị cùng cực. Lôi Khiết Lạp kinh hô "Tự bạo?không tốt,chạy mau." Tự bạo là chiêu cuối cùng của ma pháp sư,tự thân nén ma lực cao độ,trong chớp mắt dẫn phát ma lực toàn thân nổ tung cùng địch nhân đồng quy ư tận. Ngay cả một phổ thông ma pháp sư,tự bạo cũng đã sinh ra uy lực kinh nhân,hà huống ta loại siêu cấp đại pháp sư,không lạ khi Lôi Khiết Lạp lệnh cho bộ hạ toàn tốc triệt thối. Chủ nhân(Lai),đừng…….. Tiếng Á Dạ cùng Hạ Nông truyền tới,bọn họ bất chấp tất cả hướng tới ta muốn ngăn cản. Tự bạo một khi phát ra vô phương nghịch chuyển,ta liều mạng dùng điểm ma lực cuối cùng dùng "Thứ nguyên nghịch chuyển" đưa hai giai nhân ra chỗ khác,tiếp đó xung quanh ta biến thành sí nhiệt vô tận,trong lúc mông lung ta phảng phất như thấy Vũ y vung cánh bay tới chỗ ta. Ai,nếu có thể lại được ôm cơ thể ấm áp của nàng,hôn lên đôi môi hồng của nàng thì tốt quá. Quá đáng tiếc,thật quá đáng tiếc……. Trên không trung kim sắc quang mang đột nhiên bạo phát,đường kính lên tới vài dặm, "Quang minh chiến thiên sử" thiên sứ hay thiên sứ bộ đội phổ thông ngoại trừ tốc độ nhanh nhất như Lôi Khiết Lạp,Địch Lệ,Thiên Dã Cương là ngoại lệ,mười thành viên "Quang minh chiến thiên sử" cùng hàng trăm thiên sứ đều bị kim mang nuốt vào trong,tức thì tan biến vô tung vô ảnh. Đấy là ánh sáng sinh mệnh của một siêu cấp đại ma pháp sư a. Kim mang lóe lên một lúc rồi dần tiêu tán,mọi thứ đều chìm vào hư vô,người mới làm nên cảnh tượng ấy - -Ngô Lai,cũng đã biến mất. Thần ma song phương hơn vạn đại quân đều cảm nhận ma pháp lực khổng lồ vừa nổ tung,tâm linh bọn họ tức thì chấn động,những tình cảm nuối tiếc cùng yêu thương vô tận theo ma lực bạo phát truyền vào trong tâm linh bọn họ,là tình yêu cùng sự hối hận của Ngô Lai với nữ nhân mình. Á Dạ,Hạ Nông,Băng Thanh Ảnh tam nữ gạt lệ bất chấp tất cả bay tới nơi Ngô Lai biến mất. Trước bọn họ một bước,một đạo bạch mang thánh khiết cực tốc phi tới,bạch mang hiện ra một thân hình tuyệt mĩ thanh lệ,sau lưng là sáu cánh thánh khiết vô bì. Thần quang thiên sử Vũ Y. Gia Bách Liệt,Mễ Già Lặc nhìn thấy chiến hữu thất tung hơn vạn năm,tức vì vui mừng khôn xiết,không hẹn mà cùng dừng chiến đấu vung cánh bay tới. Đột nhiên,Vũ Y ngẩng đầu phát ra tiếng hét bi thương,bi thương như đại hải vô cùng vô tận cùng cừu hận khắc cốt lan truyền tới tâm linh từng cá nhân. Bốn vị "Sí thiên sử" đang bay tới dừng lại trong không trung,bởi những thiên sứ căn bản không có loại cảm giác thâm trầm khiến người khác đau xót cùng cừu hận ấy,Mễ Già Lặc không nhịn được hô lên "Vũ Y,ngươi sao vậy,chuyện gì đã xẩy ra? Vũ Y vẫn đang ngẩng đầu bi thương,mái tóc dài kim sắc sau lưng tựa như có sinh mệnh chuyển động,tình cảnh quỷ dị. Á Dạ tam nữ cũng đã bay tới,vừa mới tới gần đã bị một lực lượng vô hình chắn lại,không thể tiến thêm một phân. Dị biến kinh nhân phát sinh,mái tóc dài kim sắc như ánh dương quang trong chớp mắt biến thành ngân sắc như sương,sáu cánh trắng bạch mầu sắc càng lúc càng ảm đạm,tối dần rồi cuối cùng trở thành đen như mực. Là mầu cánh của đọa lạc thiên sứ. Tất cả đều do tâm sinh ra,thiên sứ mỗi cá nhân đều có "Thiên sử chi tâm" thuần khiết vô bì,vì thế cánh của họ cũng trắng bạch như tuyết không nhiễm bụi trần,như Lộ Tây Pháp sở dĩ trở thành đọa lạc thiên sứ là bởi trong tim hắn hắc ám năng lượng đã thay thế quang minh năng lượng. Vũ Y mặc dù từ bỏ thân phận thiên sứ,nhưng nàng vẫn giữ "Thiên sử chi tâm" thánh khiết,vì thế không có chút biến chuyển gì. Bây giờ,tử vong của Ngô Lai khiến Vũ y vị "Sí thiên sử" lần đầu nhận ra cừu hận,phẫn nộ cùng bi thương hô hạn khiến nàng ta không còn bảo trì "Thiên sử chi tâm",mái tóc kim sắc biến thành ngân sắc,đôi cánh trắng bạch biến thành hắc dực của đọa lạc thiên sứ. Chỉ là,dị biến này do tâm linh tình cảm,không như Lộ Tây Pháp triệt để dùng hắc ám năng lượng triệt để thay thế quang minh năng lượng,vì thế dù ngoại hình cải biến,nhưng thuộc tính năng lượng vẫn như xưa không hề thay đổi. Nhưng trong mắt mọi người,một đọa lạc thiên sử sinh ra. Tứ "Sí thiên sử" nhìn tận mắt hảo hữu một thời biến thành đọa lạc thiên sứ,không dám tin vào mắt mình. Lộ Tây Pháp nhìn quang cảnh nơi xa,chỉ duy nhất hắn có thể lý giải sự biến hóa của Vũ Y,ngẩng đầu thở dài nói "Ngô Lai,tiểu tử ngươi có thể khiến 'Thần Quang Thiên Sử' vì ngươi mà đi tới bước đường này,ngươi dù chết cũng không có hối hận." Lực lượng ngăn cản đột nhiên biến mất,Á Dạ tam nữ bay tới cạnh Vũ Y,Băng Thanh Ảnh khóc nói "Vũ Y tỉ tỉ,tỉ sao tới ma giới?tỉ sao thành hình dạng này……" Trái tim đã chết bi ai nào còn tồn tại,Vũ Y trên khuôn mặt tuyệt mĩ lộ thần sắc bình tĩnh,dù trong ánh mắt lộ xuất bi ai,giọng nói bình thản vang lên "thân thể ta do năng lượng chủ nhân hình thành,bọn ta có được tâm linh cảm ứng không bị không gian hạn chế,ta cảm ứng chủ nhân gặp nguy,vì thế toàn lực tới đây,kết quả chậm một bước.Ta hận chính mình,hận bản thân sao không đi cùng hắn tới ma giới….." Á Dạ ánh mắt đột nhiên chuyển hướng tới Lôi Khiết Lạp,Địch Lệ nhị nữ ở không xa,lộ xuất cừu hận khắc cốt nói "là chúng,là bọn chúng bức tử chủ nhân….." Đôi môi hồng phun ra một khẩu tiên huyết,khuôn mặt tức thì trắng bệch,y phục sau lưng đột nhiên xé ra,ba cặp cánh đen tuyền xuất hiện,tựa như Vũ Y. Á Dạ sử dụng chính là "Thiên Ma giải thể đại pháp",trong chớp mắt phát xuất toàn bộ tiềm lực bản thân,đạt tới cảnh giới "Sí thiên sử",đôi cánh bị năng lực "Nhận hóa" áp chế cũng vươn ra. Đương nhiên,hình dạng này chỉ là tạm thời,sau đó nguyên khí cũng đại thương,nhưng vì người yêu dấu,mọi chuyện đối với nàng ta đều không đáng nghĩ. Trước nàng ta một bước,Vũ Y như thiểm điện bay tới chỗ Lôi Khiết Lạp cùng Địch Lệ,từ trong tay huyễn hóa ra một quang kiếm lóa mắt,không chút chuyển biến như thân thể. Dù chưa nhìn gặp qua,nhưng Lôi Khiết Lạp vô cùng ngưỡng mộ vị "Thần quang thiên sử" tiền bối năm xưa thảo phạt ma vương,nào ngờ lần đầu gặp mặt tình hình lại như vậy,trong lòng đại kinh,vội huyễn xuất ra quang kiếm chặn công kích của Vũ Y. Lôi Khiết Lạp tuy là người đứng đầu trong "Diệu thiên sử",nhưng so với "Sí thiên sử" như Vũ Y còn một khoảng cách xa,song kiếm vừa chạm tức thì bị chấn bay. Á Dạ cũng bay tới,một kích "Hắc ám oanh kích pháo" uy lực vượt xa khi xưa bắn thẳng tới Địch Lệ(phá ma kiếm trong tay Địch Lệ đã bị vụ tự bạo chấn vỡ). Á Dạ thực lực lúc này tương đương "Sí thiên sử",Địch Lệ sao dám ngạnh đỡ,vội vung cánh phi thân tránh.
|
Lúc này,trên thân thể Hạ Nông cũng sản sinh dị biến,không phải như dùng "Thiên Ma giải thể đại pháp" kích phát tiềm lực,trong lúc cực độ bi thương cùng phẫn nộ,chân khí trong thể nội đã đột phá những kinh mạch trước kia chưa thông suốt,sau lưng phát sinh hắc sắc sí bằng đặc trưng của ma tộc. Đại khái do chân khí quá mạnh mẽ,đôi cánh từ năm mười bốn tuổi không thể xuất hiện,hiện nay trong lúc bi thương cực độ đã đả thông kinh mạch toàn thân,ngay cả sí bằng cũng đột nhiên xuất hiện lại. Nhưng những chuyện này,nàng ta không hề biết. Một tiểu bộ đội ma tộc hơn trăm người đột nhiên sát nhập chiến trường,nhân số tuy ít nhưng cực kì mạnh mẽ,như một mũi khoan khoan thẳng vào doanh trại sâu trong thần tộc đại quân. Bọn họ tự nhiên là "Hắc ám long kỵ binh",từ lúc chiến tranh bắt đầu vốn ẩn nấp trong bóng tối chờ mệnh lệnh của thống lĩnh,nào ngờ thống lĩnh hi sinh tráng liệt,đám thiết hán nhìn thấy bừng bừng nổi giận,Lạp Cáp Nhi Đặc cùng La Duy chỉ huy tiến nhập chiến trường,dù tử trận cũng phải vì thống lĩnh báo cừu. Cái chết của Ngô Lai khiến thần ma song phương càng chiến đấu kịch liệt,toàn bộ binh lực hai bên tham gia huyết sát. Lâm Toa công chúa lệnh cho "Quang minh chiến thiên sử" bộ đội đi trước chống lại "Hắc ám long kỵ binh",tự thân mình cũng ra trận,vung quang kiếm gia nhập chiến trường. Bốn "Sí thiên sử" đâu thể nhìn Vũ Y cùng Á Dạ nhị nữ tiêu diệt bọn Lôi Khiết Lạp,bọn họ liền thay thế vị trí hai vị "Diệu thiên sử" chặn Vũ Y cùng Á Dạ lại. Mễ Già Lặc nhìn Vũ Y nói "Vũ Y,bọn ta hơn vạn năm qua chưa gặp,ngươi sao biến thành như thế này?ngươi sao thể trở thành đọa lạc thiên sứ như vậy." Vũ Y lạnh lùng nói "Ta không còn là thiên sứ.Người ta yêu,người là chủ nhân của ta đã không trở lại,ta không thể tiếp tục lưu lại bộ dạng thuần khiết hư ảo.Bởi nếu ta không bị những thứ thuần khiết hư ảo ấy trói buộc,ta đã có thể tới ma giới cùng chàng,kết cục cũng không như vậy.Từ bây giờ trở đi,Vũ Y với 'Thần Quang Thiên Sử' lúc trước không còn quan hệ,ta chỉ thuộc về Ngô Lai,là 'Hắc Ám Thiên Sử' vì chàng mà sống." Quang minh năng lượng to lớn bắt đầu ngưng tụ trên người Vũ Y,nàng ta đã chặt đứt mọi liên hệ trước kia,bằng thân phận "Hắc ám thiên sử" mới bắt đầu phát động công kích. Á Dạ lẳng lặng không nói một lời tay cầm hắc ám năng lượng kiến tấn công "Cáo tử thiên sử" Gia Bách Liệt,nàng ta tự biết hình thái cùng lực lượng hiện tại không duy trì lâu,chỉ thể trước khi lực lượng tiêu tán tốc chiến tốc thắng. Nhưng,người đầu tiên tấn công bốn vị "Sí thiên sử" không phải bọn họ,là "Băng tuyết thánh nữ" băng thanh ảnh từ đầu không hề di động. Ánh sáng lóe lên,một đợt sóng biển khổng lồ từ Băng Thanh Ảnh cuốn tới "Sí thiên sử",bên trong ẩn chứa vô số lực lượng hỗn loạn,ám kình.Thanh thế ngất trời,chính là thủy hệ cao cấp ma pháp "Nộ hải kinh lan". "Nộ hải kinh lan" uy lực cực mạnh, "Sí thiên sử" cũng không dám coi thường,vội mở ra kết giới phòng ngự,Á Dạ thừa cơ một kiếm xuyên qua kết giới phòng ngự của Gia Bách Liệt,sau lưng nàng,Hạ Nông đã ngưng tụ chân khí toàn thân chờ phát,trên người bao phủ bởi một đám mây kim sắc quang mang kì dị. Uy lực của "Nộ hải kinh lan" qua lỗ hổng kết giới bị Á Dạ phá ra tràn vào,tức thì khiến Gia Bách Liệt lộn nhào trong không trung,tuy không bị thương nhưng tình cảnh cực kì thảm hại. Hạ Nông vẫy cặp cánh hắc sắc bay truy tới người Gia Bách Liệt,hét lên một tiếng vung quyền đánh ra - - "Thiểm hoa liệt quang quyền". Gia Bách Liệt nhìn kim sắc khí kì dị,tinh thần đại biến kinh hô nói ""Thánh đấu khí"?" Hắn không dám ngạnh tiếp "Thiểm hoa liệt quang quyền" của Hạ Nông,vội lướt người tránh khỏi. "Cáo tử thiên sử" Gia Bách Liệt thực lực vượt quá xa Hạ Nông,dù bị loại tuyệt học như "Thiểm hoa liệt quang quyền" kích trúng chưa chắc đã bị thương,nhưng hắn vẫn tránh đòn,chỉ bởi hắn sợ chân khí kì dị trên người Hạ Nông - - "Thánh đấu khí". "Thánh đấu khí" theo truyền thuyết là lực lượng có thể cùng thần ma tranh đấu,cũng là chung cực đấu khí vũ giả ngay cả trong mơ cũng cầu đến,hủy thiên diệt địa không gì có thể cản nổi,nhưng cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết. "Sí thiên sứ" hiểu nhiều biết rộng như "Cáo tử thiên sử" trong suốt thời gian dài đã từng một lần nhìn qua "Thánh đấu khí",người đó từ một thế giới kì dị không biết tên,tự xưng là "Võng lạc kỵ sĩ",là vũ giả chung cực đã khiêu chiến với vua của thiên giới.Mặc dù đã qua hơn vạn năm,nhưng uy lực kinh thiên động địa của "Thánh đấu khí" vẫn in sâu trong tâm tưởng Gia Bách Liệt. Như bây giờ,nhìn trên người Hạ Nông loại kim sắc khí như quang mang không ngờ lại giống hệt như chung cực đấu khí - - "Thánh đấu khí". Hạ Nông không biết trên người mình đã phát sinh loại biến hóa gì,chỉ thấy toàn thân chân khí bạo tăng không biết bao nhiêu lần,mỗi chiêu mỗi thức chân khí đều phát ra tiếng rít,so với trước đây khác biệt như trời với đất. Thánh đấu khí thực tế không phải loại chân khí hình thái cố định,khi một cao thủ vũ giả chân khí tu vi đạt tới cảnh giới đỉnh phong,đột nhiên trải qua cực bi hoặc cực hỉ,lực lượng tâm linh thần bí kích động chân khí công nhập vào vài chục kinh mạch tu luyện giả không thể chạm tới,những kinh mạch thần bí này một khi được đả thông,chân khí lập tức sản sinh biến hóa,trở thành "Thánh đấu khí". Nhưng khả năng này cũng gần như bằng không,ngay cả một cao thủ tuyệt đỉnh trải qua những tình cảm cực bi hay cục hỉ,cơ hội đạt tới Thánh đấu khí" kinh mạch cũng chỉ một phần vạn,nếu không cẩn thận lập tức tẩu hỏa nhập ma,vì thế trở thành tuyệt kĩ chỉ có trong truyền thuyết. Tình cảm phu thê với Ngô Lai cùng bi thương khiến Hạ Nông trở thành vũ giả thứ hai sở hữu "Thánh đấu khí",nhưng nàng ta không hề ý thức điều này,chỉ bất chấp tất cả điên cuồng công kích Gia Bách Liệt. Vũ Y cũng xuất thủ,nàng ta hiểu rất rõ đám "Sí thiên sử",thánh quang hệ ma pháp như một tấm lưới lớn hướng tới Lạp Phi Nhĩ cùng Mễ Già Lặc. Á Dạ cùng Tác Liên Đặc triển khai trận chiến,quang minh cùng hắc ám kích trúng liên miên bất tuyệt. Lôi Khiết Lạp cùng Địch Lệ trở về chỉ huy "Quang minh chiến thiên sử" bộ đội đánh cùng Hắc ám long kỵ binh",hai bên hơn hai trăm người thượng thiên nhập địa,chiến sĩ phổ thông căn bản không thể tiếp cận. "Quang minh chiến thiên sử" cùng "Hắc ám long kỵ binh" đã qua hàng trăm trận chiến,đều chưa phân thắng bại,bây giờ "Hắc ám long kỵ binh" mang theo ý chí quyết tử phong cuồng công kích,đem lực lượng công kích siêu phàm phát huy đến cực hạn. Ai binh tất thắng,đối mặt với "Hắc ám long kỵ binh" điên cuồng liều mạng,tinh nhuệ như "Quang minh chiến thiên sử" dần dần không trụ nổi,ngay cả thời gian chữa thương cũng không có. Không tự chủ,bọn họ thối lui. Địch Lệ tìm kiếm Lạp Cáp Nhi Đặc,nàng ta vốn muốn quyết một trận tử chiến trả thù cho Hoa La,không ngờ vị long kị binh lục chiến tướng lãnh khốc vô tình bỗng biến thành điên cuồng,không chú cố kị an nguy bản thân,thương mang như mưa bức nàng thối lui liên tục. Lôi Khiết Lạp cũng không chặn nổi tuyệt thế mĩ nam tử - - long kỵ binh hải chiến tương la duy lúc này cũng như một cuồng chiến sĩ. Trước "Hắc ám long kỵ binh" liều mạng công kích,đội hình "Quang minh chiến thiên sử" hoàn toàn bị phá vỡ. Lúc này thiên sứ bộ đội mất "Sí thiên sử" chỉ huy,Lâm Toa công chúa một mình sao thể đồng thời chỉ huy hơn mười vạn đại quân,ma tộc bộ đội dưới sự chỉ huy của Lộ Tây Pháp cùng "Tứ ma tướng" công thế vượt trội,bọn họ càng lúc càng rơi vào thế yếu. Lâm Toa công chúa chủ trì chiến cục,trong lòng biết đã tới lúc thối lui,thống lĩnh "Hắc ám long kỵ binh" đã bị tiêu diệt,trừ bỏ mối đại họa tâm đầu. Nàng ta truyền lệnh lui quân. Đám "Sí thiên sứ" thần tình phức tạp nhìn Vũ Y,phi thân rút lui. Vũ Y,Á Dạ,Hạ Nông,Băng Thanh Ảnh tứ nữ dù muốn tiếp tục đuổi theo báo cừu,nhưng trận chiến cùng "Sí thiên sử" vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ lực lượng bọn họ,muốn truy cũng không còn lực. Hắc sắc vũ dực sau lưng Á Dạ biến mất,từ không trung rơi thẳng xuống,Hạ Nông vội vã phi thân đón lấy,nhìn khuôn mặt Á Dạ trắng bệch,trên thân thể mồ hôi túa ra,ngay cả hô hấp cũng như có như không,cái chết không còn cách xa. Đấy là di chứng của "Thiên Ma giải thể đại pháp". Lộ Tây Pháp phi tới ôm bảo bối nữ nhi vào lòng,nhìn bộ dạng không còn chút sinh khí của Á Dạ,không khỏi thở dài. Hạ Nông hỏi "Lộ Tây Pháp đại nhân,công chúa không sao chứ?" Lộ Tây Pháp cười khổ nói "Tính mệnh thì không đáng ngại,nhưng tiểu nha đầu này lạm dụng 'Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp',nguyên khí đại thương,trong vòng nửa năm sợ không thể tỉnh lại.Không chiến tướng,không ngờ ngươi lại có được 'Thánh Đấu Khí' loại chung cực đấu khí này,sau này ngươi nhất định có thể trở thành tuyệt thế cường giả như ta cùng Ngô Lai. Nước mắt như trân châu từ đôi mắt Hạ Nông rơi xuống,nức nở nói " 'Thánh Đấu Khí' gì chứ, tuyệt thế cường giả gì chứ,ta đâu cần những cái đó,chỉ cần chủ nhân trở về,chỉ cần hắn có thể trở về…." Khuôn mặt bi thương Vũ Y đột nhiên lộ xuất vẻ cuồng hỉ nói "Cảm giác có rồi,ta cảm thấy rồi,chủ nhân vẫn sống,chàng thực sự vẫn sống. Chúng nhân nghe thấy thế không khỏi vừa kinh vừa hỉ,Băng Thanh Ảnh lập tức nói "Vũ Y tỉ tỉ,người nói thực chứ?Lai vẫn còn sống,chàng ở đâu?" Vũ Y gạt lệ quang trên nói "Vừa rồi tâm linh liên hệ cùng chủ nhân đích xác đã biến mất,kết quả ấy chỉ có tử vong mới gây ra.Nhưng tại một khắc trước,cảm giác quen thuộc ấy tới tâm linh ta,mặc dù có chút kì quái,nhưng ta dám khẳng định chủ nhân vẫn còn sống.Thân thể ta do năng lượng của chủ nhân tạo thành,loại cảm giác này không thể sai. Băng Thanh Ảnh băn khoăn nói "vậy chúng ta mau đi tìm chàng." Vũ Y lắc nhẹ đầu nói "cảm ứng của chủ nhân rất kì quái,như có như không,ta cũng không thể xác định vị trí của chàng,ngay cả hiện tại có phải ở ma giới hay không cũng không rõ." Hạ Nông nói "Vậy chúng ta giờ phải làm sao?" Vũ Y mục quang thánh khiết đột nhiên biến thành lạnh lẽo,nhạt giọng nói "Đám thiên sứ kia dám hại chủ nhân,ép chàng phải tự bạo,khiến bọn ta không thể ở cạnh chàng.Cừu hận này,chúng ta nhất định phải báo,trước khi chủ nhân quay lại bọn ta thay chàng tiêu diệt địch nhân. Hạ Nông cùng Băng Thanh Ảnh nhìn nhau,bọn họ cảm giác Vũ Y đã thay đổi,phảng phất như biến thành người khác,một nữ nhân vì người mình yêu mà sống,làm mọi chuyện vì hắn.Xem ra không chỉ ngoại diện trở thành đọa lạc thiên sứ,ngay cả tính cách cũng biến đổi. Lộ Tây Pháp đối với biến đổi của Vũ Y thập phần cao hứng(nói thừa,có trợ thủ lợi hại như thế,không vui mới là quái đản),hắn nói "Tốt,nếu đã như vậy,ta giao 'Hắc Ám Long Kỵ Binh' giao cho ngươi chỉ huy,với quan hệ của ngươi cùng Ngô Lai,đám kiêu binh hãn tướng ấy sẽ nghe lệnh ngươi. Hắn quay người nói với Băng Thanh Ảnh "đối với nhân loại mà nói,ma lực của ngươi đã là rất lợi hại,nhưng so với thần tộc còn kém quá xa.Ảnh nhi,ngươi có quan hệ cùng tiểu nữ ta,ta cũng có thể xưng hô với ngươi như vậy,ngươi nguyện ý lập khế ước bình đẳng cùng ta không?từ giờ về sau,nếu ngươi cần,có thể tùy ý mượn ma lực Lộ Tây Pháp sử dụng.Ngươi nguyện ý chứ?" Không chút do dự,Băng Thanh Ảnh nói "Vì Ngô Lai,vì đại thù phải báo,ta nguyện ý". Vũ Y,Hạ Nông,Băng Thanh Ảnh tam nữ ba bàn tay nắm lại làm một,ba trái tim cũng cùng chung nhịp đập. Tỉ muội đồng tâm,chiến đấu vì tình,sau này khiến thần tộc nghe danh mà khiếp sợ.Trở thành "Hắc ám thiên sử","Tuyệt đại đấu thần" cùng "Địa ngục thánh nữ"
|
Quyển 2 : CHƯƠNG 1: DONG BINH VÔ DANH Ta là một dong binh,một người không có quá khứ,một dong binh không có ký ức,nửa năm trước, ta được Phất Lôi Đức đại thúc cứu lên từ trong một cái hố lớn. Từ khoảnh khắc ấy của ta,tên ta là --- Vô Danh. Phất Lôi Đức đại thúc là một dong binh kỳ cựu, sau khi ta tỉnh lại phát hiện mình đã mất hết toàn bộ ký ức,lão lưu ta lại trong đoàn dong binh dưới quyền lão, trở thành một dong binh,và truyền thụ cho ta tất cả tri thức về lính đánh thuê cùng kỹ thuật sử dụng kiếm. Nơi ta ở là một đoàn dong binh nhỏ, tổng cộng chỉ có năm mươi người, gọi là "binh đoàn hoa hồng", tên gọi mặc dù có điểm không có gì đặc biết, nhưng thật ra trên Thánh Ma Đại Lục lại rất nổi tiếng, điều này toàn bộ đều nhờ vào chánh phó đoàn trưởng của bọn ta. Đoàn trưởng "binh đoàn hoa hồng" Ô Lan Na Toa là một trong thập đại mỹ nhân của Thánh Ma Đại Lục,danh hiệu là "Chiến địa mân côi" (chú thích mân côi:hoa hồng), từ nhỏ đã lớn lên trên chiến trường, bất luận kiếm thuật hay dụng binh đều là đệ nhất lưu, từng lĩnh suất thuộc hạ cứu con tin ra từ trong vòng vây của đội quân cả vạn người của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc,hiển nhiên là lợi hại. Phó đoàn trưởng Oánh cũng là một trong mươi đại mỹ nữ của Thánh Ma Đại Lục, nàng là một pháp sư triệu hoán ưu tú, có thể triệu hoán ra nhiều ma thú cấp độ cao, nếu không phải trong bảy đại ma pháp sư của Thánh Ma Đại Lục cũng có một vị đại hiền giả Lâm Tạp tinh thông triệu hóa ma pháp, nàng nhất định có thể cùng băng thanh ảnh, "Băng Tuyết thánh nữ" trong truyền thuyết, cũng trở thành một trong bảy vị đại ma pháp sư. Ít nhất,có ta tin như vậy. Có hai vị đoàn trưởng như thế, lại thêm lính đánh thuê dưới quyền đều là cao thủ tinh nhuệ, "binh đoàn hoa hồng" không muốn nổi tiếng cũng khó. Nửa năm gần đây, Thánh Ma Đại Lục với hàng trăm năm hòa bình lại bị rơi vào chiến hỏa liên miên. Người ta nói rằng nửa năm trước, thiên giới và ma giới phát sinh một trường kịch chiến, một đại nhân vật được tôn xưng là "Ma Thần Vương" của ma giới nổi lên, vì thế khiến tình hình cuộc chiến càng thêm khốc liệt, thậm chí lan đến cả Thánh Ma Đại Lục. Hiện nay, các quốc gia và chủng tộc trên Thánh Ma Đai Lục phân thành hai phái: Ba Bố Ni Tạp vương quốc, Lôi Nhân công quốc và Băng Tuyết vương quốc cùng Ma giới kết minh; Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc và thú nhân tộc thì cùng Thiên giới đứng về một bên, theo đó tinh linh tộc xưa nay đoàn kết, hòa bình cũng phân thành hai phía, thủy tinh linh, phong tinh linh và lôi tinh linh đứng về phía Ma giới, hỏa tinh linh cùng thổ tinh linh đứng về phía Thiên giới. Song phương công thành chiếm đất lẫn nhau, chinh chiến không ngừng, tình hình này đối với lính đánh thuê bọn ta đương nhiên không thể tốt hơn được, ít nhất không cần phải lo lắng bị thất nghiệp. Bất quá, trong lòng ta luôn có một nghi vấn: Vì sao lại có nhiều quốc gia, thậm chí cũng chừng ấy tinh linh tộc đứng về phía Ma giới đại biểu cho tà ác? Nhưng không ai có thể trả lời vấn đề này, dù sao đi nữa, đối với lính đánh thuê bọn ta mà nói càng loạn càng tốt, chỉ có như thế mới có đất dụng võ cho bọn ta. Ta nhìn chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay trỏ của bàn tay trái, lại sờ sờ vào giữa ngực, trong đó có mang một chiếc vòng nhỏ đen tuyền, hai món trang sức dường như không hề có giá trị này là khi Phất Lôi Đức đại thúc thấy ta, trên người ta chỉ có hai thứ này, khả năng cùng với thân phận của ta có quan hệ (mang trang sức không có chút giá trị nào như thế này, thấy được ta trước kia nhất định vô cùng khốn khổ, khôi phục ký ức hay không cũng chẳng quan hệ gì). "Vô Danh,ra đây,ra đây mau..." Giọng nói thô hào của Phất Lôi Đức đại thúc từ ngoài trướng truyền vào, ta vội vàng ngừng mơ tưởng viễn vông, chui ra khỏi cái lều nhỏ. Chỉ thấy Phất Lôi Đức đại thúc thân hình vạm vỡ, trong tay nâng một thanh trường kiếm có chuôi toàn một màu đen, dài và hẹp, thấy ta đi ra, lão lầm bầm: "Vô Danh, thanh kiếm bằng thép đen ngươi cần đã được rèn xong. Ta thật không hiểu nổi ngươi, ngươi cơ thể cường tráng như vậy, sử dụng đại kiếm mới là thích hợp nhất, nhưng ngươi lại cứ khăng khăng đòi cái thứ kiếm mũi hẹp cổ quái này, lại còn dùng thép đen chế tạo, cái chuôi kiếm này cũng tốn nửa năm lương bổng của ngươi đấy à!" Ta chẳng chú ý đến những lời huyên thuyên của Phất Lôi Đức đại thúc, hớn hở đón lấy chuôi kiếm đen, hẹp và nhọn từ tay lão mà vuốt ve. Không hiểu vì sao, trong cuộc sống lính đánh thuê nửa năm này, ta sử dụng rất nhiều loại binh khí, nhưng đều không thuận tay, trong tâm trí ta luôn hiện lên hình ảnh một thanh quái kiếm với cái chuôi dài hẹp đen tuyền, vì thế, vài ngày trước, ta đã chiếu theo hình tượng trong não vẽ ra đồ hình, lại mang toàn bộ những gì kiếm được bằng mồ hôi nước mắt trong nửa năm giao cho Phất Lôi Đức đại thúc, nài nỉ lão thay ta đến lò rèn xin thợ rèn dùng thép đen (các kim loại toàn một màu đen độ cứng gấp ba lần thép thông thường, vô cùng quý giá),rèn cho ta một thanh. Cầm thanh kiếm bằng thép đen vuốt ve một hồi, ta không nhịn nổi vung kiếm, sử dụng kiếm thuật Phất Lôi Đức đại thúc đã dạy cho ta, chỉ thấy khí kiếm hợp nhất, vô cùng sảng khoái thuận tay. Một âm thanh dị thường đột nhiên từ sau lưng truyền lại, ta đang đắm chìm trong kiếm thuật đâm ra một kiếm phản thủ theo bản năng, chỉ nghe một tiếng kêu nhỏ trong trẻo phát ra, thanh kiếm bằng thép đen đâm ra nhanh như gió đã bị hai ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại đưa ra kẹp lại. Ta trong lòng rất kinh ngạc, chuyển thân nhìn lại thấy một vị tuyệt sắc mỹ nữ, mỹ lệ kiều diễm tuyệt luân, lại mang vài phần khí chất cao quý cởi mở như hoa hồng đang đứng sau lưng ta, kiếm của ta chính là bị ngón tay ngọc ngà ở bàn tay phải nàng kẹp chặt. Nàng chính là "Chiến địa mân côi" Ô Lan Na Toa đoàn trưởng "binh đoàn hoa hồng",cũng là người mà ta luôn thầm yêu trộm nhớ. Ô Lan Na Toa cười nhẹ, nói: "Vô Danh, hình dạng thanh kiếm kia của ngươi thật kỳ quái, có thể đưa ta xem một chút không?" Ta vội vàng mở bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm ra, Ô Lan Na Toa vuốt ve thanh kiếm bằng thép đen một hồi, nói: "Quả là một thanh kiếm có hình dạng độc nhất vô nhị, nó từ đâu ra vậy?" Phất Lôi Đức đại thúc ngắt lời, nói: "Là Vô Danh vẽ ra bản thiết kế, rồi yêu cầu ta tìm thợ rèn chế tạo, lại còn đặc biệt dặn dò nhất định phải dùng thép đen, kết quả là cái thanh kiếm quái dị này tiêu tốn của hắn nửa năm lương bổng." Ô Lan Na Toa thoáng nhìn ta sững sờ, nói: "Vô Danh, thật sự nhìn không ra, ngươi không ngờ lại còn biết thiết kế binh khí, nói không chừng, có lẽ trước đây ngươi là một người thợ rèn kiếm cũng nên." Ta gãi gãi đầu, nói: "Ta cũng không biết có chuyện gì nữa, một hình ảnh một cái chuôi kiếm đen, hẹp và nhọn luôn xuất hiện trong tâm trí ta, dường như chỉ có nó mới là binh khí đáng để ta sử dụng, vì thế ta mới vẽ ra và nhờ Phất Lôi Đức đại thúc tìm thợ chế tạo." Ô Lan Na Toa vung kiếm múa vài đường, mỗi một chiêu một thức đều vô cùng u nhã mỹ lệ, mà lại đầy sát khí lạnh lùng, không khỏi khiến ta và Phất Lôi Đức đại thúc nhìn ngây ngốc không rời ra được. Giữ kiếm thu thế, Ô Lan Na Toa nói: "Hảo kiếm, Vô Danh, thiết kế của ngươi cũng thật sự rất tốt. Đúng rồi, thanh kiếm độc nhất vô nhị này nên lấy một cái tên thật xứng với nó, ngươi đã chọn cho nó tên nào chưa?" Không suy nghĩ, ta buột miệng nói: ""Á Dạ", ta gọi nó là "Á Dạ"". Lời vừa ra khỏi miệng, ta lập tức đứng chết lặng, thật sự không hiểu vì sao lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó, chọn cho thanh kiếm bằng thép đen này một cái tên như vậy. Ô Lan Na Toa khẽ cau đôi mày liễu, nói: ""Á Dạ?" Nghe giống một cái tên của con người hơn. Được rồi, dù sao kiếm này do ngươi thiết kế, gọi thế nào cũng là quyền của ngươi." Nàng cầm Á Dạ kiếm trả lại cho ta, lại lấy từ trước ngực ra một túi vàng đưa cho Phất Lôi Đức đại thúc, nói: "Á Dạ kiếm của Vô Danh thiết kế ta rất thích, ngươi hãy đi tìm người thợ rèn ấy, y theo hình dạng cũ, chế tạo cho ta một cái thanh kiếm, chúng ta vẫn còn lưu lại đây vài ngày nữa, phải tranh thủ cho kịp thời gian." Hả? Trong lòng ta đang cảm thấy kỳ quái, Phất Lôi Đức đại thúc đã đáp lời: "Vâng", cầm vàng đi tìm thợ rèn. Ô Lan Na Toa nhìn ta cười, nói: "Vô Danh, kiếm pháp của ngươi là Phất Lôi Đức dạy ngươi phải không? Kiếm thuật của hắn đơn giản, trực tiếp, dùng lực khắc địch, trên chiến trường vô cùng uy lực, nhưng tuyệt không phải kiếm thuật tinh tế gì, cũng không thích hợp với Á Dạ kiếm ngươi thiết kế, chi bằng ta dạy ngươi một bộ kiếm thuật. " Ta tức thì đại hỉ,thân thể ta cực kỳ cường tráng,học thứ kiếm thuật thực chiến của Phất Lôi Đức đại thúc vô cùng dễ dàng, nửa năm nay ta và lão dựa vào nhau mà tồn tại trên chiến trường,nhưng ta luôn cảm thấy lão không còn cách nào phát triển được nữa, bất luận ta tu luyện khắc khổ như thế nào chăng nữa, cũng rất khó tiến tiếp lên được một bước. Kiếm thuật của Ô Lan Na Toa là kiếm thuật thượng thừa chân chính, lại giống như một môn nghệ thuật, lúc trên chiến trường nàng tư thế u nhã tuyệt mỹ, hoàn toàn không vương chút sát khí, nhưng lại luôn luôn không có ai địch được nàng ba hiệp. Hôm nay, nàng lại tự mình muốn truyền thụ kiếm thuật cho ta, ta tự nhiên vui mừng đến phát cuồng lên. Ô Lan Na Toa nói: "Hôm nay chúng ta mới hoàn thành nhiệm vụ,sẽ ở lại đây để nghỉ ngơi khoảng bẩy tám ngày, ngươi mỗi tối hãy đến khu rừng rậm rạp phía ngoài chỗ cắm trại, trong đó có một khoảng đất trống, ta sẽ chờ ngươi ở đó." Nói xong, nàng nhìn ta cười duyên dáng, cơ thể mềm mại chuyển mình rời đi. A, thật là quá tốt, thật cứ như là trong một giấc mộng vậy. Ta vô cùng hưng phấn,hôn lên thanh kiếm Á Dạ vài cái, nhờ nó ta mới có vận may này. Trong thời gian không có nhiệm vụ,sinh hoạt của lính đánh thuê cực kỳ tự do,muốn làm gì cũng được,trong doanh trại không có một người nào,dường như cũng có vài phần hoang vắng. Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc bóng tối buông xuống, sau khi vội vàng ăn cho xong bữa tối, ta lập tức đi thẳng ra ngoài doanh, nhắm hướng khu rừng bên ngoài doanh trại mà chạy, tránh để Phất Lôi Đức đại thúc nghi ngờ. Trong rừng tối đen vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng kêu, ta đến khoảng đất trống trong trừng, tuyệt không thấy hình ảnh xinh đẹp của Ô Lan Na Toa đâu cả (vớ vẩn, trời chỉ vừa mới tối, Ô Lan Na Toa đến được mới là lạ). Lẳng lặng ngồi xuống dưới gốc một cây đại thụ, ta thật sự cảm thấy buồn chán, bèn trèo lên cây tìm một nhánh to dày nằm xuống, ôm Á Dạ kiếm trong tay, thoải mái nhắm mắt lại. Vô tình, ta ngủ thiếp đi, nhưng lúc ta tỉnh lại chỉ thấy mặt trăng đã lên đến giữa bầu trời đêm, dường như đã là nửa đêm. Ta nóng lòng, vội vàng cố gắng ngồi dậy, không dè đúng lúc ấy, cành cây lại "rắc rắc" gãy đôi, ta lập tức đầu dưới chân trên rơi xuống. Ngay lúc ta sắp phải chịu một cơn đau cực độ, một cỗ lực đạo nhu hòa đột nhiên nâng lấy ta, giúp ta tiếp đất bình an. Chỉ thấy Ô Lan Na Toa xinh đẹp như tiên giáng trần, miệng nở một nụ cười tuyệt mỹ đứng ngay trước mặt ta, nàng mặc trên người một bộ giáp nhẹ màu hồng,bên trong là trang phục mầu tím, mỹ lệ tuyệt luân mà lại ẩn chứa nét hoang dã, khiến ta nhất thời không làm sao rời mắt đi được. Ô Lan Na Toa liền thu lại nụ cười trên gương mặt kiều diễm, lộ vẻ giận nói: "Vô Danh, ngươi đang nhìn cái gì thế hả?" Cơ thể ta nhất thời chấn động, cười ngượng ngùng một tiếng, nói: "Đoàn trưởng, ta xin lỗi, đã khiến người phải chờ lâu, ta cũng không biết sao lại ngủ quên trên cây như thế nữa." Ô Lan Na Toa nói: "Ngươi không cần phải xin lỗi, ta cũng chỉ mới đến thôi, thấy ngươi ngủ trên cây cũng không muốn quấy nhiễu ngươi. Được rồi, ngươi nên bắt đầu học thôi!" Lòng ta biết nàng không nói thật, vì trên bộ giáp hồng của nàng thấm đầy những giọt sương đêm, rõ ràng là đã ở đây chờ một thời gian rất lâu, trong lòng ta cảm thấy vô cùng hối lỗi, chân thành nói: "Đoàn trưởng, đa tạ người, ta sẽ tập trung học tập, quyết không phụ lại sự công nhận của người." Ô Lan Na Toa lộ xuất thần tình tán thưởng, nói: "Ngươi theo Phất Lôi Đức tuy không học được kiếm thuật thượng thừa, nhưng những kỹ năng cơ bản lại vô cùng vững chắc, điều đó với việc học tập kiếm thuật thượng thừa là không thể thiếu được. Luyện kiếm đầu tiên là luyện khí, khí là nền tảng của kiếm thuật, tối nay ta trước nhất dạy ngươi một bộ tâm pháp luyện khí cơ bản, nó sẽ giúp ngươi có được căn cơ vững vàng." Ta đương nhiên biết luyện khí mới là tinh túy của võ học, nhưng công pháp luyện khí vốn cực kỳ trân quý,một dong binh bình thường như ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Vui mừng hơn cả mong ước, ta nói: "Thật vậy sao? Tuyệt vời quá, đạ ta người, đoàn trưởng." Ô Lan Na Toa cười nhẹ, đi đến trước mặt ta, bắt đầu hướng về phía ta giảng giải vị trí các kinh mạch trên người, truyền thụ cho ta công pháp luyện khí sơ bộ. Nàng thường xuyên đưa ngọc thủ ra điểm trên những chỗ kinh mạch trên người ta để giảng giải, từng đợt u hương mê người cứ phả thẳng vào mũi ta, ta nhất thời tâm thần bấn loạn vô cùng, thập phần kích động. Ô Lan Na Toa dường như biết được trong đầu ta đang nghĩ những gì, nhìn ta..., nói "Không được mơ mộng viễn vông, tập trung nghe ta giảng giải đây, coi chừng tẩu hỏa nhập ma!" Ta cười xấu hổ, vội cố gắng tự trấn định trái tim đang nhảy nhót điên cuồng xuống, y theo hướng dẫn của Ô Lan Na Toa, bắt đầu ngưng tụ nội lực tầng thứ nhất, dần dần hình thành một sợi chân khí yếu ớt như sợi tóc, thuận theo kinh mạch lưu động khắp nơi. Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, đúng như tình hình Ô Lan Na Toa đã nói, nhưng ta ẩn ước cảm thấy ngoại trừ cổ chân khí yếu ớt mới sinh ra đó, dường như còn có một loại năng lượng tiềm phục bên trong vô cùng quái dị, hơn nữa loại năng lượng này khiến ta không thể nào xác định nông sâu, chỉ biết năng lượng quái dị đó căn bản không chịu sự khống chế của ý chí của ta, tự thành nhất thể, phảng phất cùng ta không có quan hệ gì cả. Ta vốn muốn đem cảm giác quái dị đó nói lại với Ô Lan Na Toa, nhưng lại sợ bị coi là đã ngốc còn hỏi nhiều,do dự một lúc,do dự một lúc bèn từ bỏ ý nghĩ đó,hoặc giả ta đã quá mẫn cảm thôi. Giây lát sau, chân khí yếu ớt mới sinh ra trong cơ thể ta, sau khi đã vận hành một vòng trong kinh mạch toàn thân, quay trở về đan điền, ta mở hai mắt đang nhắm chặt, chỉ thấy thần thanh khí sảng, tinh thần vô cùng thoải mái. Ô Lan Na Toa ngạc nhiên nói: "Vô Danh, ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc, không thể ngờ n gươi thực hiện bước thứ nhất của việc luyện khí dễ dàng như thế, lần đầu ta đã phải mất thời gian gần một ngày mới hoàn thành tầng thứ nhất tuần hoàn chân khí." Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng giữa trời một lúc, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ban ngày tu luyện cho tốt bộ công pháp luyện khí này, tối đến thì lại đến đây, ta sẽ dạy ngươi một vài khởi thủ thức của kiếm thuật." Trong lòng ta vô cùng hưng phấn,không biết can đảm từ đâu ra đột nhiên nắm lấy bàn tay mảnh dẻ mềm mịn như nhung của nàng, nói: "Đoàn trưởng, đa tạ người." Lời vừa nói xong, ta lập tức chuyển thân phóng ra ngoài, cảm giác ấm áp mềm mại vẫn còn lưu lại trong tay ta thật lâu, hi hi, ta quyết định sau này cũng không rửa tay nữa. Ô Lan Na Toa không nghĩ rằng Vô Danh sẽ làm một việc như thế, nhất thời không khỏi nao nao trong lòng, mãi đến khi Vô Danh biến mất khỏi tầm nhìn mới kịp phản ứng, nắn nhẹ bàn tay bị nắm một hồi, khóe môi anh đào nở một nụ cười mĩ lệ. Từ nửa năm trước khi Vô Danh được Phất Lôi Đức cứu, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử mất đi tất cả ký ức ấy,trái tim trong trắng của nàng hơn mười năm nay không hề động tâm với bất kỳ nam nhân nào,lúc đó lại cảm thấy chấn động,cảm giác khác lạ vừa kinh vừa hỉ ấy khiến nàng quyết định tiếp tục lưu hắn lại trong đoàn dong binh. "Binh đoàn hoa hồng" tuy chỉ có năm mươi người, nhưng người người đều thân hoài tuyệt kỹ, không phải là chiến sĩ siêu việt cũng là ma pháp sư cao minh, nếu không phải trong tim Ô Lan Na Toa đối với Vô Danh nảy sinh cảm giác khác lạ, làm sao nàng có thể lưu lại một người vô năng không có quá khứ, cũng không có một chút bản lĩnh nào như thế. Nửa năm gần đây, nhất cử nhất động của Vô Danh nàng đều âm thầm lưu tâm, mỗi lần có nhiệm vụ đều luôn khiến hắn tránh xa nguy hiểm nhiều nhất có thể, nếu không Vô Danh bằng vào vài miếng công phu mèo quào đã chết từ lâu rồi. Mãi tới gần đây, nàng thấy Vô Danh theo Phất Lôi Đức luyện xong những kỹ năng cơ bản của kiếm thuật, mới quyết định chính thức truyền thụ cho hắn công pháp luyện khí cùng kiếm thuật thượng thừa. Bất quá, đối với việc vì sao cần phải quan tâm Vô Danh như thế,chính bản thân nàng cũng không thật sự minh bạch. Nhưng thật sự tốc độ luyện khí của Vô Danh đã khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nàng luôn được xem là võ học kỳ tài, lúc ở tầng thứ nhất luyện khí ấy cũng tốn hết hơn nửa ngày trời mới hoàn thành vòng thứ nhất, nhưng Vô Danh lại chỉ cần dùng vài khắc, thật sự là quá sức nhanh. Trầm tư giây lát, thật sự không nghĩ ra chút manh mối nào,Ô Lan Na Toa bèn rời khỏi.
|
|
bạn đợi mình hoàn thành xong truyện vợ ngố của tổng tài mình dăng tiếp truyện này
|