Tà Băng Ngạo Thiên
|
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 20: Lập Uy Thu Phục Ads Ba người khi đi đến sân huấn luyện, đã thấy bốn mươi tám thiếu nam thiếu nữ đang đứng trang nghiêm đứng ở giữa sân, trải qua hơn một tháng huấn luyện, mấy tiểu hài này rõ ràng có biến hóa. . .
Mọi người thấy ba người đi tới đến, nhìn về phía Lăng Tiêu cùng Tà Vụ ánh mắt tràn ngập kính sợ, mà đối Tà Băng, lại chỉ là cảm kích thôi. Ở thế giới cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi là cường giả, như vậy liền được người khác kính sợ, nhưng nếu ngươi là kẻ yếu, mặc dù là ân nhân cứu mạng, bọn họ cũng sẽ chỉ có cảm kích mà thôi.
Nhưng kẻ yếu hai chữ này, là để hình dung Tà Băng sao?
Ba người hiển nhiên chú ý tới hiện tượng này, Lăng Tiêu cùng Tà Vụ có chút lo lắng nhìn Tà Băng, nhưng phát hiện Tà Băng không để ý, hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng pía sau Tà Băng.
Tà Băng làm sao có thể không nhìn ra cảnh tượng hiện tại, tốt xấu gì nàng cũng là Tà tôn của hai mươi mốt thế kỷ nha! Chỉ là cảm kích sao? Tà Băng khóe miệng câu ra một tia cười tà tà. Khiến hai người sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đối diện bốn mươi tám người nhìn thấy trên mặt nữ đồng mua họ tươi cười, tất cả đều giật mình một cái, trực giác nói cho bọn họ, nữ đồng trước mắt là rất nguy hiểm ! Tất cả mọi người bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, nguy hiểm? Nàng sao? Làm sao có thể?
_”Trải qua một tháng huấn luyện, các ngươi hiện tại, đều không như trước.” Tà Băng thản nhiên mở miệng, quả thật không tồi, bọn họ dùng Trúc Cơ đan, lại trải qua một tháng huấn luyện, lúc này mọi người thấp nhất đạt tới hồn Sĩ cấp 2, cao nhất đã đạt tới hồn Sĩ cấp 6.
Phía sau Lăng Tiêu cùng Tà Vụ nghe nói như thế, đều một trận cao hứng, đây là Tà Băng khen hai người huấn luyện tốt, làm sao có thể không vui?
_”Hiện tại các ngươi đã có thiên phú hơn người, có công pháp tu luyện, muốn đi hay ở, ta hiện tại cho các ngươi cơ hội!” Như cũ vẫn là ngữ khí thản nhiên, lại làm cho bốn mươi tám người đối diện cùng hai người phía sau trong lòng dâng lên một cơn sóng gió động trời, Tà Băng đây là muốn làm gì? Cho bọn họ những người từng không có thực lực thành có thực lực , thế nhưng sau khi cho bọn họ thực lực lại muốn thả bọn họ rời đi là sao?
Mọi người nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương sự bất khả tư nghị, suy nghĩ một chút, liền cùng nhau quỳ rạp xuống đất.
_”Chúng ta thề sống chết nguyện trung thành với chủ tử!”
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại bọn họ rất thông minh, bọn họ biết nếu nữ đồng trước mắt có thể cho bọn hắn đan dược, cho bọn hắn công pháp, như vậy đi theo như vậy chủ tử đơn giản việc nên làm. Hơn nữa bọn họ đều xuất thân là nô lệ, cho dù hiện tại có được thiên phú, bọn họ vẫn không khác gì con kiến. Cho nên mọi người không hề do dự lựa chọn ở lại.
_”Hiện tại các ngươi có cái tư cách gì để nguyện trung thành với ta?” Tà Băng ngữ khí miệt thị nói, làm cho bốn mươi tám người quỳ rạp xuống đất đáy mắt xuất hiện phẫn nộ, bọn họ có lẽ từng thật sự không có tư cách, nhưng là hiện tại, bọn họ có được thiên phú hơn người, chẳng lẽ còn không có tư cách nguyện trung thành với một đứa trẻ năm tuổi sao?
_”Tức giận rồi sao? Không sai, các ngươi đã có được thiên phú hơn người, nhưng thiên phú hôm nay các ngươi có từ đâu mà ra ?” . Một câu của Tà Băng vừa nói ra, làm cho mọi người trong mắt xuất hiện thần sắc ảo não, đúng vậy, bọn họ có được thiên phú, chính là do người trước mặt cho . Nếu không có nàng, làm sao có bọn họ ngày hôm nay?
_”Như thế nào? Nghĩ xem, đây là thái độ mà các ngươi đối với một ân nhân? Hả?” .Tà Băng tăng thêm ngữ khí, bốn mươi tám người đối diện toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nguy hiểm, rất nguy hiểm! Lúc này mọi người đã không còn đối Tà Băng khinh thị như lúc trước, bọn họ là hiểu được cần ân nhân, liền nhanh chóng hối hận, làm sao có thể đối với ân nhân của mình thái độ khinh thị cùng phẫn nộ ?
_”Ta cho các ngươi một cơ hôi, bây giờ tất cả cùng tiến lên , nếu ta không đánh bại các ngươi, các ngươi sẽ không cần thờ ta là chủ, nhưng nếu các ngươi không đánh bại ta …” Nói còn chưa nói xong, ánh mắt Tà Băng nháy mắt trở nên lợi hại vô cùng,
_ “Vậy hôm nay các ngươi sẽ phải trả một cái giá rất đắt “
Thiện lương? Đây không phải là hai chữ mà lần này Tà Băng sống lại cần . Đã có ý tưởng không kính trọng, thì ta sẽ có phương pháp khiến bọn họ kính sợ !
_Lăng Tiêu cùng Tà Vụ nghe được câu này, nhất thời lo lắng . 48 người này này kém cỏi nhất cũng là hồn Sĩ cấp 2, tuy rằng biết Tà Băng rất mạnh, nhưng dù nàng mới chỉ năm tuổi a! Đối diện lại có tới bốn mươi tám thiếu niên cô gái liền nha.
Tà Băng nhận thấy hai người phía sau bất an, quay đầu đưa cho bọn hắn một cái ánh mắt an tâm, liền tiếp tục nói:
_ “Như thế nào? Không dám? Sợ đả thương ta? Ta nói rồi, chỉ bằng thực lực hiện tại của các ngươi ngay cả tư cách nguyện trung thành cũng không có “
Lại kích lên phẫn nộ của bọn họ, Tà Băng gật gật đầu, nói:
_ “Các ngươi đã không dám, vậy ta sẽ không khách khí !”
Tà Băng nói xong phi thân một cái đã đem một thiếu niên cách nàng gần nhất đá bay, nghe được thanh âm thống khổ của đồng bạn, mọi người mới phản ứng lại, không do dự, tất cả phóng ra hồn lực của mình, hướng Tà Băng áp đánh tới. Muốn bọn họ hoàn toàn phục từ trong tâm, nếu không có thực lực thì làm sao có thể?
Nhìn bọn họ phóng ra hồn lực, Tà Băng mỉm cười, nhưng không sử dụng hồn lực, nhưng vẫn chiến cùng bọn họ.
_”Chủ tử, ngươi nên phóng ra hồn lực của ngươi đi, bằng không chúng ta sẽ làm chủ tử bị thương ,sẽ không tốt lắm!” . Một cô gái hồn sĩ cấp 5 nhìn Tà Băng, có chút tức giận mở miệng nói.
_”Chỉ bằng các ngươi? Không có tư cách khiến ta phóng ra hồn lực!” .Tà Băng khinh thường nhìn vào mắt bọn họ, tiếp tục công việc đá bay bọn họ.
Mọi người chỉ cảm thấy chủ tử này thật quá khinh thường bọn họ . Một đám sử dụng lực muốn hồn lực của Tà Băng bức ra, mà Tà Băng cũng không nương tay đá bay một đám.
Không lâu sau, chỉ thấy đứng ở giữa sân , chỉ có Tà Băng cùng Lăng Tiêu, Tà Vụ phía sau. Còn tất cả mọi người không một ai là không quỳ rạp trên mặt đất. Tà Băng nắm giữ chừng mực rất khá, sẽ không để ảnh hưởng đến thương thế, cũng sẽ khiến bọn họ bại trận.
Lúc này, mọi người nhìn về phía Tà Băng ánh mắt đều tràn ngập kính sợ, nhìn tiểu mỹ nữ trước mắt phát ra tuyệt mỹ, mọi người hiện tại cảm thấy rất may mắn lựa chọn ở bên cạnh nàng, năm tuổi đã lợi hại như vậy, nếu là chủ tử sau khi lớn lên thì không biết sẽ cường đại tới mức nào? Hiện tại người này trong mắt họ là thần đâu phải người bình thường, bọn họ đã hoàn toàn phục tùng.
Mọi người không khỏi vì hành động hôm nay hối hận thật lâu. Hành động này không khác gì vũ nhục tôn nghiêm của thần, trả giá đại giới ? Tất nhiên là người này có thể làm . Chỉ cần có thể theo bên người của nàng thì có cái gì cũng có thể trả giá.
|
Lăng Tiêu cùng Tà Vụ nhìn về phía Tà Băng ,ánh mắt càng thêm nóng rực, nguyên lai Tà Băng đã mạnh như vậy, mà chính mình… Cố gắng, nhất định phải trở nên cường đại để bảo vệ Tà Băng. Mặc dù biết chủ tử không cần bất luận kẻ nào bảo vệ. Nhưng bọn hắn có thể làm duy nhất chính là biến cường, biến cường. Để giúp Tà Băng, bảo vệ Tà Băng.
_”Chúng ta hôm nay hướng trời thề, nguyện cả đời trung thành với chủ tử Quân Tà Băng, nếu phản bội, thiên địa bất dung ” .Bốn mươi tám người ,kiên định quỳ rạp xuống đất nói, từ nay về sau ngài chính là chủ của ta.
Tà Băng bất đắc dĩ bĩu môi, người nơi này ngoài thề nguyện trung thành thì không có cái gì khác sao?
_”Ta đã nói qua, nếu các ngươi thua thì hôm nay phải trả giá đắt!” Tà Băng nhìn bốn mươi tám người đang quỳ, lạnh lùng nói:
_ “Ngày mai bắt đầu, tất cả đi Hồn Thú viện ở một tháng. Nếu còn sống đi ra , Quân Tà Băng ta sẽ tự mình huấn luyện, nếu chết… Hừ!”
Tê…
Hồn thú viện? Mọi người một tháng qua chỉ đến một lần, nhưng đều bị đánh bay ra , bên trong toàn bộ đều là hồn thú bạo ngược huyết tinh, thậm chí còn có một thánh thú. Muốn bọn họ đi vào đó ở một tháng sao? Trời ạ!
_”Các ngươi sợ ? Nếu không đến hồn thú viện ở, vậy các ngươi toàn bộ sớm cút cho ta . Thủ hạ của Quân Tà Băng ta không dưỡng phế vật!” . Nhóm người này trước mắt tốt nhất là huấn luyện chiến đấu , dung sống chết để đánh giá. Như vậy bọn họ mới có thể thích ứng được sự huấn luyện của một tháng sau.
Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng , huấn luyện của ta, nhưng là… Sẽ rất khốc liệt .
_”Lăng Tiêu, Tà Vụ, dẫn bọn họ đi chữa thương, ngày mai dẫn toàn bộ đến Hồn Thú viện! Bao gồm hai người các ngươi ” Nói xong Tà Băng ném một lọ đan dược rồi đi bộ đi ra sân huấn luyện.
Mọi người thấy bóng dáng Tà Băng đi xa, tay nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm. Chúng ta không phải phế vật, chúng ta nhất định đạt tới yêu cầu của ngươi. Chỉ vì muốn làm tùy tùng cho ngươi. Có thể trợ giúp ngươi.
Hồn thú viện thì như thế nào? Chẳng sợ trả giá tính mạng, bọn họ sẽ vượt qua.
Sân huấn luyện trên một cái tường biên, ba người lóe lên ánh mắt vui mừng.
_”Băng nhi lúc nào sẽ dời Quân gia chúng ta a…” .Thanh âm của một trưởng giả vang lên.
_”Kim Lân vật bình thường sao? !” .Thanh âm ôn nhuận nhanh tiếp.
_”Ha ha, không hổ là nữ nhi của ta a!” .Thanh âm tự kỷ cười nói.
|
Chương 21: Ấm Áp Ôn Nhu Ads Ánh trăng như dòng nước chảy, lẳng lặng lên xuống . . . Mỏng manh hiện lên trên mặt hồ. Lá cây cùng hoa đung đưa trong gió.
Một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng ngồi bên hồ, tóc tùy ý quấn lên. Trước mặt là một cây đàn màu tím đặt trên bàn đá, cô gái nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay trắng dài khẽ vuốt cây đàn, chu môi mở miệng hát.
“Xuân đến sớm thanh mộng nhiễu ban công tiểu tụ tụng sáng nay
Làm sao phương bố y thanh sơn ao
Nguyệt Như thắt lưng cầm chỉ đạo túy khi cuồng ca tỉnh khi cười
Đừng cô phụ thanh xuân chính còn trẻ
Ngàn vô cùng quý giá Y Nhân ngoái đầu nhìn lại Kim Bộ Diêu
Mi gian chu sa điểm giáng thu thủy hao
Tương thanh ánh đèn lưu luyến chỗ Thanh Hạnh thượng tiểu
Xấu hổ nghe thấy đêm dài Hải Đường hoa kiều
Không tự não tịch dương hảo trước kia chuyện cũ theo gió phiêu
Điềm đạm biết hạnh phúc hương vị
Sương thái dương khó đoán trước vưu nhớ hôm qua ức đêm nay
Lại không biết năm tháng thúc giục nhân lão
Trụ trượng nam sơn vì mang củi phi nhẹ nhàng xao
Đầu bạc tân gặp lời trẻ con cũ tri giao
Đối ẩm Đông Ly tam hai ngọn ngại gì ngả ngớn
Nâng cốc hỏi nguyệt Hằng Nga được “
Xa xa Liễu nhi đi vào, nhìn tiểu chủ tử của mình ở bên hồ đánh đàn ca hát, tùy chỗ mà ngồi, nhắm mắt lại thưởng thức. Từ năm năm trước tiểu thư tiễn bước bọn Lăng Tiêu ,Tà Vụ, liền mỗi tháng đều ở đây đánh một khúc đàn, mà đây cũng chính là thời gian toàn bộ người trong Quân gia thư thái nhất, tiếng đàn của tiểu thư lúc nào cũng tuyệt đẹp , êm tai như vậy.
“Thắng cũng tốt thua cũng tốt từ xưa khó liệu
Không bằng bố y thanh sơn ao
Hỉ cũng tốt bi cũng tốt túy khi cuồng ca tỉnh khi cười
Không cô phụ thanh xuân đang tuổi lớn thiếu
Bi cũng tốt túy cũng tốt đại mộng một hồi toàn quên mất
Bạch cũng tốt hắc cũng tốt đều cũng có duyên tụ
Tư tiền tưởng hậu cho dù nhàm chán
Sợ chỉ sợ cô độc say lòng người đổ “
Khi ca thì say mê, khi tỉnh lại thì tươi cười, như thế tâm tình, như thế phóng khoáng, ngoài tiểu thư nhà mình, những người khác làm sao có được?
Sợ cô độc, tiểu thư làm sao có thể cô độc, người nhà, bằng hữu, tiểu thư thật sự thực hạnh phúc. Không ai không quan tâm tiểu thư.
“Ngàn vô cùng quý giá Y Nhân ngoái đầu nhìn lại Kim Bộ Diêu
Mi gian chu sa điểm giáng thu thủy hao
Tương thanh ánh đèn lưu luyến chỗ Thanh Hạnh thượng tiểu
Khi nào đỏ Anh Đào
Trụ trượng nam sơn vì mang củi phi nhẹ nhàng xao
Đầu bạc tân gặp lời trẻ con cũ tri giao
Đối ẩm Đông Ly tam hai ngọn ngại gì ngả ngớn
Nâng cốc hỏi nguyệt Hằng Nga được
Kim lũ một khúc tiện sát huyên náo” –(《 kim lũ y 》 Đổng Trinh )
Một khúc chấm dứt, toàn bộ người Quân gia vẫn ở trong trạng thái say mê mất hồn, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong tiếng ca phóng khoáng tuyệt vời của Tà Băng, người này, là tiểu công chúa của Quân gia chúng ta a! Cô gái thiên thần này thực sự là người của Quân gia chúng ta a!
Tà Băng nhẹ nhàng đứng lên, đưa mắt nhìn về phía mặt hồ, mắt phượng mày ngìa, làn da nhẵn mịn trắng sang , đôi môi như anh đào không điểm mà chu, kiều diễm mọng nước, hai bên má các sợi tóc theo gió mềm nhẹ quất vào mặt khiến nàng trông càng thêm phong tình mê người, mà đôi mắt thông minh linh động thêm vài phần nghịch ngợm, vài phần bướng bỉnh, một thân váy dài màu trắng, thắt lưng thon gọn tinh tế, mỹ không tỳ vết, mỹ như không nhiễm khói lửa nhân gian.
Mặt không đổi sắc . Ánh mắt vui vẻ, dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Lại khiến người trong thiên hạ kính sợ .
Tà Băng khóe môi gợi lên, mười lăm tuổi a, thời gian quả thật trôi rất nhanh, nàng vừa lấy được tin tức từ Lăng Tiêu, Aucas học viện chiêu sinh . Aucas đại lục quy định mười lăm tuổi mới được phép đến học viện để thi vào học, không biết Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong thế nào rồi.
Còn có đám tiểu tử mình mang về… Nghĩ đến bọn họ Tà Băng lại mỉm cười, bọn họ bốn mươi tám người đều do Tà Băng tự mình huấn luyện.Nhớ lại lúc ấy bọn họ từ Hồn Thú viện đi ra, bộ dáng chật vật, hai má gầy yếu, nhưng trên mặt người người lộ ra ý cười hưng phấn, cùng ánh mắt kiên định.
Bọn họ không tiếng động hướng Tà Băng nói, bọn họ thành công , bọn họ không phải phế vật, bọn họ có tư cách trở thành thuộc hạ của Tà Băng.
Đến khi nhìn thấy Tà Băng mỉm cười gật đầu, toàn bộ mọi người lập tức ngã xuống, bọn họ đã rất cố gắng , kiên trì đến khi chủ tử nhận họ rồi, nhưng… Hiện tại, thật sự kiên trì không được …
|
Sau đó Tà Băng sắp xếp các dạng phương pháp huấn luyện thể lực, công pháp luyện tập, đến ban đêm thì mang họ vào ngọc giới tu luyện hồn hực. Cứ như vậy tiếp diễn năm năm.
Năm năm sau, Tà Băng đưa 32 người mang đi, không ai biết bạn bè của bọn đi nơi nào, làm cái gì. Bọn họ chỉ biết khi mình vừa tỉnh, đã thấy mình ở một nơi khác , bên người có một hai người bạn cầm một tờ giấy ghi nhiệm vụ .
Mà Lăng Tiêu cùng Tà Vụ, cũng bị Tà Băng phái đi làm nhiệm vụ, trong năm năm phải hoàn thành.
Trong chớp mắt mười năm đã qua đi… Cảm giác được Liễu nhi đến, Tà Băng thu hồi tâm tư, đảo mắt nhìn về phía Liễu nhi.
_”Tiểu thư, đã đến giờ dung bữa tối, gia chủ đều đang đợi ngài.” Liễu nhi cười dài hướng Tà Băng nói, từ nhỏ nhìn tiểu thư lớn lên, nhưng mỗi lần nhìn đều một trận thất thần. Tiểu thư nếu đi ra ngoài đại lục, thì nam tử trên đại lục nhất định sẽ vì tiểu thư mà điên cuồng .
_”Được, cám ơn Liễu nhi tỷ, ta sẽ qua ngay.” Tà Băng mỉm cười hướng Liễu nhi nói, đối với Liễu nhi tỷ từ nhỏ vẫn chăm sóc mình Tà Băng có cảm tình rất lớn, lúc này Liễu nhi vì có Tà Băng chỉ bảo đã trở thành hồn Thánh cấp 1, nếu không phải người quen biết, ai có thể nghĩ mỹ nữ thanh nhã này là một hồn Thánh cường giả đâu?
Tà Băng khi đi đến tiền đường, liền nhìn thấy gia gia, phụ thân, Đại bá, mẫu thân cùng đại nương đang chờ mình , mà trên bàn chỉ toàn đồ ăn mà nàng thích, hốc mắt hơi hồng hồng, trong lòng có chút ấm áp. Các ca ca ,tỷ tỷ giờ phút này đều ở Aucas học viện học tập, trong nhà chỉ còn một mình mình, mà nay mình cũng phải dời đi…
_”Gia gia, Đại bá, phụ thân, đại nương, mẫu thân, Băng nhi đã tới chậm.” Tà Băng nói xong tiến tới ngồi ở vị trí của mình .
¬¬_”Không sao, chúng ta cũng vừa đến, mau mau ăn cho nóng a “. Gia gia Quân Thương Hải nhìn cháu gái bảo bối ngồi xuống, liền ngay lập tức gắp đầu bát thức ăn cho Tà Băng.
Mọi người nhìn tiểu công chúa nhà mình từ năm tuổi tiểu oa nhi, trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều, không khỏi có chút than thở.
Liễu Tố Ngưng tuy không gắp thức ăn cho nữ nhi của mình,nhưng đôi mắt hiện lên tràn đầy sủng nịch, yêu thương từ trong lòng phát ra, năm tháng dường như không lưu lại bất kì dấu vết nào trên khuôn mặt thanh nhã xuất trần ấy.
Nhưng phụ thân tự kỷ Quân Nhược Thiên lại không nổi lên được một tia vui vẻ nào, nữ nhi của mình xuất sắc như vậy, nay phải rời đi, hắn làm sao có thể vui vẻ.
Đại bá Quân Nhược Hải, ôn nhu nhìn Tà Băng, cũng vì Tà Băng gắp thêm một chút đồ ăn nàng thích.
Đại nương còn lại thiếu chút nữa rơi lệ, con trai của nàng cùng nữ nhi đã đi lâu như vậy , thật lâu mới có thể trở về một lần, mà hiện tại tiểu Băng nhi cũng phải rời đi .
Một bữa cơm, thực ấm áp, lại lộ ra thương cảm, bởi vì bọn họ biết, Băng nhi mười lăm tuổi , Băng nhi cũng phải đi học viện học tập, Băng nhi sẽ phải rời khỏi bọn họ …
Tà Băng hiểu được người nhà lưu luyến mình, mà mình làm sao có thể không lưu luyến bọn họ đây?
_”Ai, Băng nhi chỉ là đi học viện mà thôi ,sau khi lấy Băng nhi học xong, có khi chỉ toàn đi bắt nạt người khác thôi! Mọi người không cần lo lắng !” Tà Băng con mắt quay tít, cười hì hì nói giỡn nói.
_”Xì…” Mọi người bị bộ dáng đáng yêu của Tà Băng làm bật cười, cuối cùng vơi đi một ít thương cảm.
_”Ngươi a, thực nghịch ngợm, đi ra ngoài cũng nên lại nghịch ngợm như vậy a.” Mẫu thân vươn tay chỉ ấn trán Tà Băng , sủng nịch nói.
_”Ha ha, đây chính là nữ nhi của ta, ai dám khi dễ.” Quân Nhược Thiên cười xong, vẫn là bộ dáng tự kỷ, mười năm , vẫn là không thay đổi.
_”Đúng, lấy tư sắc Băng nhi của chúng ta, ra oài của thì các nam tử đại lục sẽ điên cuồng a.” Đại bá cũng ít nói cũng vui vẻ nói đùa, mở miệng trêu ghẹo nói.
_”Đúng vậy, cha, đến lúc đó ta nên đem cửa sửa lại một chút cho chắc chắn, nếu không sẽ bị những người đến cầu thân đạp hỏng nha “. Đại nương ôn nhu giờ phút này cũng là vẻ mặt cười xấu xa nói.
_”Ha ha ha, được rồi, xem kìa mặt của tiểu Băng nhi chúng ta đã đỏ hết lên rồi, ăn cơm ăn cơm…” Quân Thương Hải thấy cháu gái bảo bối của mình cúi đầu, nhất thời đau lòng nói.
Trời đất chứng giám, da mặt nàng Tà Băng rất dày, mấy câu nói đó làm sao có thể khiến nàng thẹn thùng .
Nàng chính là… Thật sự thực lưu luyến… Lưu luyến sựu ấm áp ôn nhu này.
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 22: Cải Trang Rời Nhà Ads Trở lại tiểu viện ,Tà Băng lập tức bước vào ngọc giới . . .
_”Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Vừa mới bước vào ngọc giới, một vật màu tím tiến về phía Tà Băng ôm ấp. Tà Băng sủng nịch sờ sờ đầu vật nhỏ.
_”Tiểu tử, như thế nào lại ăn thành cái dạng này ?” Tà Băng bất đắc dĩ mở miệng, vật nhỏ này từ khi tiến cấp xong tỉnh dậy, nhìn thấy bảo bối trong ngọc giới của mình liền bắt đầu ăn ,ăn rất nhiều, may mà gia sản của nàng đủ nhiều nếu không sẽ bị tiểu gia hỏa ăn đến nghèo.
_”Tiểu tử a, ta không phải đã nói qua ,ngươi không được hướng lòng của Tà Băng ôm, không nghe lời , phải không?” . Tiểu tử trong lòng Tà Băng nghe thấy thanh âm tao nhã mê người, nhất thời giật mình một cái, từ trong lòng Tà Băng chui ra, thành thành thật thật ngồi xổm bên chân Tà Băng, mắt to ngập nước nhìn Tà Băng, bộ dáng ủy khuất thật là đáng yêu.
Theo thanh âm rơi truyền đến, một thiếu niên cao quý tao nhã đã đứng ở trước mặt Tà Băng, quần áo màu trắng, đầu bạc mắt xanh, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt xanh ôn nhu nhìn Tà Băng.
_”Ảnh, ngươi bắt nạt tiểu tử sao? Nhìn bộ dáng ủy khuất kìa.” Tà Băng mềm nhẹ ôm lấy tiểu tử, nhưng đôi mắt hiện lên tràn đầy trêu tức.
Chỉ đáng tiếc trong lòng tiểu tử ngu ngốc kia tưởng rằng tỷ tỷ thật sự vì hắn làm chủ, liền khóc một hồi:
_ “Tỷ tỷ, Ảnh ca ca bắt nạt ta, ô ô, a không muốn nơi này, ta muốn cùng tỷ tỷ đi ra ngoài…”
ài, Tà Băng ánh mắt vốn trêu tức dần chuyển sang đau lòng.
_”Vật nhỏ ngoan, không khóc nữa, tỷ tỷ sẽ đem ngươi mang theo bên người được không?”
_”Thật sự? Tỷ tỷ đừng gạt ta nha …”.Tiểu tử đôi mắt cao hứng lại trở nên thương tâm, tỷ tỷ thật sự mang ta đi ra ngoài sao?
_”Tỷ tỷ không lừa vật nhỏ.” Tà Băng vuốt đầu tiểu tử, ôn hòa nói.
Bên cạnh người cao quý nào đó giờ phút này vẫn như cũ ,một bộ dáng tao nhã ôn nhu nhìn một người một vật nhỏ kia.
_”Vật nhỏ, ta thật sự bắt nạt ngươi ?” Tuyết Ảnh không trả lời Tà Băng , thanh âm tao nhã một lần nữa truyền đến ở bên tai nó.
_”Không có, Ảnh ca ca đối với vật nhỏ rất tốt , còn dạy ta tu luyện.” Nghe được thanh âm, vật nhỏ lập tức ngẩng đầu hồi đáp. Ô ô, quả thật chỉ cách cho tat u luyện là nói thế thôi , chứ thực tế là muốn ta giảm . Ảnh ca ca này rõ ràng rất phúc hắc.
_”Nghe thấy không? Ta không bắt nạt hắn, Tà Băng, ngươi tính rời nhà sao?” Tuyết Ảnh trở nên có chút nghiêm túc hỏi Tà Băng.
_”Ân, ta chuẩn bị tối hôm nay liền xuất phát, ngươi có biết , ta ghét nhất không khí ly biệt.” Nói câu này, ngữ khí Tà Băng có chút thương cảm, không biết khi nào mới có thể về nhà… Ai, không nghĩ nhiều như vậy , trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy để Quân Tà Băng ta nên chơi đùa thoải mái trên đại lục này đi.
_”Được,vậy để vật nhỏ đi ra ngoài bảo hộ ngươi. Dù ngươi bây giờ đã là hông Tông cấp 9, mấy hồn Thánh cùng hồn Tông cũng không làm gì được ngươi, bất quá vẫn phải đề phòng cẩn thận.” .Tuyết Ảnh hướng Tà Băng dặn dò nói.
_”Được, yên tâm đi, ta ngươi còn không biết sao? Chỉ có ta bắt nạt người khác, nào có ai có thể bắt nạt ta ” .Tà Băng nói câu này, đôi mắt hiện lên một tia u quang, dám gây chuyện với ta, sẽ phải gánh vác hậu quả để giác ngộ.
_”Ngươi a! Vẫn là nên cẩn thận, có cái gì nguy hiểm liền kêu ta…” .Đôi mắt xanh hiện lên một tia sủng nịch, cười hướng Tà Băng nói.
_”Được, đã biết, ta mang theo vật nhỏ đi ra ngoài, gặp lại sau .” Tuyết Ảnh đối với mình quan tâm, nàng làm sao có thể không biết, nhưng chính nàng hiểu được, không thể quá ỷ lại Tuyết Ảnh, nếu không Quân Tà Băng sẽ không là Quân Tà Băng nữa .
Nhìn Tuyết Ảnh gật đầu, Tà Băng ôm vật nhỏ đang hưng phấn ra khỏi ngọc giới.
_”Vật nhỏ, ngươi chờ ta một chút , ta đi chuẩn bị hành lí rồi chúng ta xuất phát . ” Tà Băng đem vật nhỏ đặt ở trên giường rồi đi thu thập hành lí .
|