Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 92: Đấu pháp
Tất cả mọi người đang nói chuyện ở trong Tây sương phòng, thì nghe thấy Liên Tú Nhi chạy đến trong sân lớn tiếng gọi người.
“Người đâu rồi, mọi người đâu hết cả rồi?” Liên Tú Nhi chạy đến Đông sương phòng trước. Hôm nay là ngày họp chợ ở trấn Thanh Dương, Liên Thủ Nghĩa và Hà Thị đều đi chợ rồi. Nhị phòng có mấy tiểu tử choai choai đều không có khả năng ngồi yên một chỗ, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, chỉ có Liên Nha Nhi, bởi vì chân nhỏ nên ngồi một mình trên giường gạch.
“Cô cô, có chuyện gì vậy ạ?” Liên Nha Nhi thấy Liên Tú Nhi đến, liền hỏi một câu.
“Cháu không làm được việc.” Liên Tú Nhi thấy chỉ có Liên Nha Nhi, lại vội chạy đi ra ngoài, “Tứ ca, Tam ca, mọi người còn không mau ra đây, mẹ, mẹ bất tỉnh rồi.”
Liên Tú Nhi ở bên ngoài gọi lớn.
Chu Thị bất tỉnh rồi?
Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín lập tức đứng lên, Triệu thị và Trương Thị cũng muốn đứng dậy.
“Đợi một chút.” Liên Mạn Nhi vội nói.
Chu Thị thường xuyên chọn đúng thời điểm mà “hôn mê”, “ngất xỉu”, “bị bệnh”, khi đó bất kể là có chuyện gì, bất kể là ai đúng ai sai, vì để cho Chu Thị có thể tỉnh lại, mọi người đều nghe theo Chu Thị. Lần này Chu Thị ngất xỉu, là vì cho rằng Triệu Thi thắt cổ chết rồi, sợ hãi mới ngất xỉu, hay vẫn là vì muốn đạt được mục đích nào đó, nói thí dụ như tranh thủ sự đồng tình, trốn tránh trách nhiệm? Hoặc giả là cả hai.
Một bên là mẹ chồng, một bên là con dâu, sau khi con dâu bị mẹ chồng mắng, thắt cổ chết, mà mẹ chồng vào thời điểm này lại đột nhiên cũng không ổn. Liên Mạn Nhi không biết người khác sẽ như thế nào, nhưng ở nhà này, Liên Thủ Lễ nổi danh hiếu thuận, hiền lành, ở trước mặt Chu Thị không dám nói một chữ “không”, còn Liên Diệp Nhi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con. Ai còn có thể chú ý mà truy cứu trách nhiệm lần này của Chu Thị đây.
“Bà nội thực sự là hôn mê?” Liên Mạn Nhi nói.
“Đây là bệnh cũ của bà nội con.” Trương Thị liền nói một câu.
Liên Thủ Tín lập tức quay đầu lại nhìn Trương Thị một cái, mọi người đều biết rõ tính tình của Chu Thị. Nhưng dù sao thì Chu Thị cũng là mẹ ruột của hắn, những lời này của Trương Thị là lời nói thật, giọng điệu của Trương thị cũng rất bình thường, nhưng Liên Thủ Tín không thể không nghi ngờ ở trong lòng, trong lời nói của Trương Thị có hàm chứa sự mỉa mai.
“Nhìn cái gì, ta nói không đúng?” Trương Thị hỏi lại.
“Đúng.” Liên Thủ Tín lập tức nói.
Liên Tú Nhi ở bên ngoài lại hô lớn một tiếng, có tiếng bước chân hướng về phía Tây sương phòng.
“Cha, mẹ, chúng ta đi xem bà nội đi, xem rốt cuộc có phải là hôn mê thật hay không.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ lại nói: “Tam bá và Tam bá nương trước hết cứ ở lại trong phòng đi.”
Nếu như Chu Thị là giả vờ bị bệnh, bây giờ Liên Thủ Lễ đi Thượng phòng, nhất định sẽ bị Chu Thị nhìn ra sơ hở, nếu như Triệu thị không nhịn được, cũng vội vàng đi theo. Vậy thì cái gọi là thắt cổ vừa rồi chẳng phải là uổng phí sao.
Liên Mạn Nhi liền nhớ lại lời nói kia của Trương Thị: “Bà nội con không phải người bình thường.”
“Tam ca, cứ làm như thế đi. Nếu mẹ thực sự xảy ra chuyện, đệ sẽ tới bảo ca.” Liên Thủ Tín liền nói với Liên Thủ Lễ.
“Được.” Liên Thủ Lễ gật đầu nói. Tất cả mọi người đều suy nghĩ cho nhà hắn, bọn hắn không ngốc, đương nhiên hiểu rõ.
Liên Thủ Tín và Trương Thị liền vội vã ra khỏi Tây sương phòng.
“Tú Nhi, mẹ thế nào rồi, chúng ta nhanh đi xem một chút thôi.” Liên Thủ Tín đi ra ngoài nghênh đón Liên Tú Nhi.
Liên Tú Nhi nhìn thấy chỉ có Trương Thị và Liên Thủ Tín, không thấy Triệu thịvà Liên Thủ Lễ, liền hỏi: “Tam ca và Tam tẩu đâu?”
“Tam tẩu… không phải muội vừa nhìn thấy sao.” Liên Thủ Tín nói một câu.
“Tam tẩu thực, thực sự?” Liên Tú Nhi nói chuyện cũng có chút lắp bắp rồi.
“Ta đi xem mẹ thế nào trước.” Liên Thủ Tín nói rồi dẫn đầu đi về phía Thượng phòng.
Trương Thị đi theo đằng sau Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín vừa đi, chỉ còn nàng với Liên Tú Nhi mặt đối mặt. Lúc Trương Thị tĩnh dưỡng thân thể, Liên Tú Nhi cũng không có tới thăm một lần. Kể từ khi chuyện kia phát sinh, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau.
Liên Tú Nhi mím chặt môi, tránh đi ánh mắt của Trương Thị. Trương Thị há to miệng, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Cuối cùng vẫn là Liên Tú Nhi quay người, đi về phía trước.
Ở trong Tây sương phòng, Liên Mạn Nhi không có lập tức đi theo Trương Thị đến Thượng phòng.
“Diệp Nhi, muội biết ông nội đi đến nhà ai không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Có lẽ là đi nhà của bà Cả rồi.” Liên Diệp Nhi nói.
[*Bà cả: đại di nãi, là chị của ông nội. Ở Việt Nam, có nơi gọi là “bà già”, hoặc bà+ tên.]
“Diệp Nhi, tỷ nói với muội, muội phải đi tìm được ông nội về.” Liên Mạn Nhi kéo Liên Diệp Nhi qua một bên, nhỏ giọng nói, “Muội biết nên nói cái gì với ông nội không?”
|
Liên Diệp Nhi nghĩ nghĩ, “Muội sẽ nói cho ông nội biết là bà nội mắng mẹ muội, muốn hưu mẹ muội, mẹ muội liền… ừm… liền thắt cổ, sau đó…”
“Sau đó được mẹ tỷ cấp cứu rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu Thị đã dùng chiêu giả bệnh, như vậy bọn nàng sẽ mời người duy nhất của thể khắc chế được Chu thị là Liên lão gia tử.
“Đừng nói chuyện bà nội hôn mê.” Liên Mạn Nhi lại dặn dò Liên Diệp Nhi, không nói trước được là có phải Chu Thị thật sự bị bệnh hay không, để cho Liên Diệp Nhi nhanh đi tìm Liên lão gia, là để Liên lão gia nghe “lời nói từ một phía” của Liên Diệp Nhi trước.
“Diệp Nhi, toàn bộ nhờ vào muội, nếu như lần này làm tốt, cuộc sống của gia đình muội sau này sẽ tốt hơn rất nhiều đấy.” Liên Mạn Nhi nói.
“Vâng.” Liên Diệp Nhi nghiêm túc gật đầu.
“Tỷ bảo Tứ Lang đi cùng muội.” Liên Mạn Nhi đang muốn bảo Tứ Lang đi ra ngoài cùng Liên Diệp Nhi.
“Không, muội có thể tự làm.” Liên Diệp Nhi lắc đầu nói. Cha mẹ nó chỉ có một mình nó là con gái, nó phải mạnh mẽ lên, thậm chí so với con trai còn phải mạnh mẽ hơn, đi ra ngoài còn phải có người đi cùng thì sao được.
“Được rồi.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp Nhi quật cường như vậy liền không nói cái gì nữa. Chung quanh nơi này dân chúng coi như có chút thuần phác, lại là giữa ban ngày, đều trong cùng một thôn, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Nhìn thấy Liên Diệp Nhi đi ra cửa rồi, Liên Mạn Nhi mới đi đến Thượng phòng.
Trong Thượng phòng, Chu Thị nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, giống như là hôn mê bất tỉnh rồi. Liên Tú Nhi ngồi ở bên cạnh Chu Thị, nắm tay Chu Thị, ngơ ngác không nói lời nào. Liên Thủ Tín cùng Trương Thị, Cổ Thị, còn có Tưởng Thị đang bế Nữu Nữu đều đứng ở dưới giường, liên tục kêu gọi, nhưng Chu Thị cũng không có chút phản ứng nào.
Bệnh lần này, chẳng lẽ là thật?
Tất cả mọi người có chút bó tay.
“Mẹ bất tỉnh như vậy cả buổi rồi, ta vẫn nên nhanh chóng đi mời lang trung đi.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Tam ca đâu, sao hắn còn chưa đến, hắn không phải là con trai của mẹ sao?” Liên Tú Nhi nói.
Ban nãy, Chu Thị và Liên Tú Nhi đã bàn bạc, Liên Tú Nhi cho rằng Triệu thị thật sự thắt cổ chết rồi, Chu Thị thì vẫn còn nghi ngờ, chẳng qua bà chỉ cho rằng Triệu thị chưa chết, cũng tin là Triệu thị thật sự đi tìm cái chết.
Vấn đề này cũng có chút không dễ giải quyết, Chu Thị và Liên Tú Nhi bàn bạc, vẫn là dùng biện pháp cuối cùng, chỉ cần có thể lừa Liên Thủ Lễ đến Thượng phòng, hoặc là tốt nhất, Triệu thị cũng tới Thượng phòng theo, như vậy chuyện này coi như giải quyết xong. Hơn nữa bà lại đứng được ở vị trí thượng phong một lần nữa.
“Cha, cha có thể ấn thử huyệt nhân trung xem, lang trung nói, chiêu này đối với người bị hôn mê rất có hiệu quả.” Liên Mạn Nhi không để ý tới Liên Tú Nhi, mà nói với Liên Thủ Tín. Trước khi Liên Diệp Nhi gọi đượcLiên lão gia tử trở về, nàng phải “cứu” Chu Thị lại trước.
“Ấn huyệt nhân trung?”
“Ta thử rồi, không có tác dụng.” Liên Tú Nhi vội nói. Nếu ấn huyệt nhân trung sẽ rất đau.
Xem ra bệnh này nhất định là giả rồi, Liên Tú Nhi biểu hiện quá vội vàng. Khóe mắt Liên Mạn Nhi thoáng nhìn đến giỏ đựng đồ may vá để trên giường, trong nội tâm khẽ động, thò tay vào bên trong giỏ lấy ra cái kim cỡ to nhất thường dùng để khâu đế giày ra.
“Nếu ấn huyệt nhân trung không có tác dụng, thì dùng kim đâm vào gan bàn chân, đảm bảo có tác dụng.”
|
Chương 93: Diệu kế
Huyền phạm Beta: Sakura Liên Mạn Nhi nói dùng kim đâm lòng bàn chân, thì ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Chu Thị. Lại nói tiếp ,Chu thị cũng rất khó chịu, thân thể cũng không được động đậy chút nào. Liên Mạn Nhi cười thầm, thân thể Chu Thị không hề động đậy, nhưng mí mắt dưới lại không ngừng giật giật. Kỳ thật Liên Mạn Nhi vẫn cảm thấy giả bộ hôn mê cùng giả bộ ngủ đều rất khó khăn. Mặc dù ngươi có thể khống chế mỗi khối cơ bắp ở trên người bảo trì bất động, nhưng là người bình thường sẽ rất khó khống chế mắt của mình. Chỉ cần trong lòng hơi chấn động,tròng mắt sẽ rất khó duy trì bất động.
Liên Mạn Nhi cầm kim hướng vào lòng bàn chân của Chu Thị.
“Mạn Nhi, cháu muốn làm gì?” Liên Tú Nhi làm sao có thể trơ mắt nhìn Liên Mạn Nhi cầm kim đâm Chu Thị, liền vội vàng quát bảo ngưng lại. “Cháu nghe ai nói dùng kim đâm vào lòng bàn chân thì có tác dụng, cháu muốn hại bà nội cháu có phải không? Tứ ca, hai người cũng mặc kệ nàng làm bừa sao?”
“Mạn Nhi” Liên Thủ Tín cùng Trương Thị đồng thời nói.
“Cha, mẹ, cô cô, con đây cũng không phải tùy tiện nghe người ta nói, là Thạch thái y nói.” Liên Mạn Nhi giơ cái kim quơ quơ, cây kim kia được mài sáng như tuyết. “Là lần trước mời Thạch thái y đến nhà, con không phải cùng Thạch thái y ngồi chung một chiếc xe ngựa sao? Con liền nhớ đến căn bệnh cũ của bà nội, cũng không có trị hết, có lẽ Thạch thái y có biện pháp, con liền cùng Thạch thái y nói.”
“Mẹ, con có hiếu thuận với bà nội mà?” Liên Mạn Nhi nói đến đây, còn hỏi Trương Thị.
“Mạn Nhi của ta là đứa trẻ hiếu thuận.” Trương Thị lập tức nói.
Liên Mạn Nhi khóe mắt liền quét nhìn thoáng qua khóe miệng Chu Thị có chút nhăn, lần này nhất định là bị tức đấy.
“Sau đó Thạch thái y liền nói cho ta biện pháp này, nói là so với linh đan dược liệu còn có tác dụng hơn.” Liên Mạn Nhi lại còn cố ý bày ra bộ dạng do dự, nói: “Bất quá biện pháp này, sợ là có đau một chút.”
“Đúng vậy Mạn Nhi, cái kim này đâm trên chân đau lắm. Cháu đừng có dùng biện pháp này.” Liên Tú Nhi vội nói.
“Kim đâm lòng bàn chân cô cô khẳng định đau, vì cô cô đang tỉnh a. Nhưng bà nội không phải là đang bất tỉnh ư, khẳng định là sẽ không biết đau a.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Tú Nhi lập tức nghẹn lời.
“Cha, cha giúp con giữ lấy bà nội, để con đâm kim cho bà nội.” Liên Mạn Nhi mời Liên Thủ Tín đến hỗ trợ.
“Không thể đâm, các ngươi không thể đâm.” Không đợi Liên Thủ Tín có hành động gì, Liên Tú Nhi liền giang tay, che chở cho Chu Thị, rồi đuổi bọn hắn: “Các người đây là muốn làm gì, muốn hại chết nương ta a?”
“Đại tẩu, tẩu thế nào lại không nói một câu?” Liên Tú Nhi muốn dựa vào Cổ Thị, liền nói.
Cổ Thị những ngày này, dường như đã già đi mười tuổi, người cũng trở nên trầm mặc hơn. Nàng làm sao không biết rõ tính tình Chu Thị, gặp Liên Mạn Nhi như vậy, đã biết rõ Liên Mạn Nhi muốn trị Chu Thị. Nàng mừng rỡ ở bên cạnh chờ xem. Hiện tại, Liên Tú Nhi gọi tên của nàng, nàng liền không nói được cái gì tốt rồi.
“Cái kia, Mạn Nhi a, Thạch thái y nói là biện pháp tốt thì là biện pháp tốt, nhưng cháu không phải lang trung, cái kim này cháu đâm sợ là không được tốt a.” Cổ Thị lên tiếng.
“Đại thẩm nói đúng, con lúc ấy cũng nghĩ đến cái này rồi. Con liền hỏi Thạch thái y, có phải mời lang trung đâm kim cho bà nội không. Thạch thái y nói không cần, chỉ cần tại lòng bàn chân đâm nhiều thêm mấy châm là được. Hắn nói cái này gọi là huyệt vị không rời kinh lạc*” Liên Mạn Nhi nói.
*Kỳ thực huyệt đạo là các lỗ hổng trên các đường kinh lạc, nói rõ hơn là huyệt đạo là đầu mút các dây thần kinh nằm rải rác khắp cơ thể.Các kinh mạch, lạc mạch (kinh lạc) trên cơ thể có liên quan đến các bộ phận trên cơ thể có chức năng riêng biệt.Bấm huyệt hay châm cứu chính là tác động đến các huyệt đạo nằm trên các đường kinh lạc ấy nhằm gây hiệu quả tùy theo mục đích của người thực hiện.
“Thạch thái y nói cao thâm, ta cũng không hiểu.” Cổ Thị nói, tựa hồ là không có phản bác Liên Mạn Nhi rồi.
Cổ Thị trong nội tâm tính toán rất rõ ràng. Nàng vừa nói câu kia xem như giúp Chu Thị rồi, cho dù sau này Chu thị so đo, nàng cũng qua loa tắc trách.
Liên Tú Nhi nhanh chóng mặt đều đỏ lên. Cổ Thị không đáng tin cậy, Tưởng Thị hẳn là sẽ không ra mặt nói chuyện, trong phòng còn lại đều là người của Tứ phòng, khẳng định đều là một lòng.
“Ta xem các ngươi ai dám động ta!” Liên Tú Nhi nói.
“Cô cô, việc này không thể nghe cô. Bệnh của bà nội cần phải nhanh trị.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, nàng đoán chừng Liên Diệp Nhi sắp về rồi, nàng phải nhanh chóng động thủ mới được. “Cha, mẹ, mau đến đây hỗ trợ chữa bệnh cho bà nội. Khi bà nội tỉnh lại còn muốn cảm kích chúng ta đấy.”
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị liền hướng Liên Mạn Nhi đi đến. Gần đây con gái của hai người luôn luôn có chút ít mưu ma chước quỷ, xác thực là dùng rất tốt.
Liên Mạn Nhi liền vụng trộm đối với hai người trừng hai mắt con không có châm thật, con chỉ hù dọa bà nội một chút thôi.
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị không có do dự, cùng tiến lên, ấn Chu Thị xuống.
“Ân, chính là cái này, Thạch thái y nói tại đây da thịt mỏng nhất, non nhất.” Liên Mạn Nhi giơ kim, ngắm trúng lòng bàn chân của Chu Thị. “Cha, mẹ, hai người đè mạnh xuống, con sẽ đâm kim. Bà nội vừa tỉnh, con sợ bà nội sẽ đá con.”
Liên Mạn Nhi nhắc nhở Liên Thủ Tín cùng Trương Thị.
Trương Thị liền vô ý thức mà trên tay dùng lực, Chu Thị nếu dùng chân đá, nếu đá vào mặt Liên Mạn Nhi thì làm thế nào, nàng không thể để con gái của mình bị thương được.
Chu Thị nằm ở đó, nàng sở dĩ một mực không chịu mở mắt là nghĩ Liên Mạn Nhi thực không dám cầm kim đâm nàng. Cho dù Liên Mạn Nhi muốn làm như vậy, Liên Thủ Tín khẳng định là không có đáp ứng. Còn có, Trương Thị khẳng định là sẽ không đồng ý. Đợi đến khi nàng cảm thấy Trương Thị đặt tay trên người nàng thực sự dùng lực, trong nội tâm nàng lập tức luống cuống.
Coi như con của nàng sẽ không để cho Liên Mạn Nhi đâm nàng, nhưng Trương Thị vì cái gì sẽ không? Cũng vì nàng cùng Liên Tú Nhi mà Trương Thị vừa mất đi một đứa bé, còn thiếu chút nữa thì mất mạng.
Liên Mạn Nhi kim còn chưa đâm xuống, Chu Thị liền “Ngao” một tiếng ở trong cuống họng, tay chân quờ quạng rồi theo trên giường gạch ngồi dậy. Trương Thị sợ đúng là nàng như vậy, sớm đã đè chân của nàng xuống, Liên Mạn Nhi lại sớm có chuẩn bị, liền nhảy qua một bên.
“Bà đã tỉnh a.” Liên Mạn Nhi vỗ tay cười.
“Các con đây là muốn làm gì, muốn giết ta a, lão Tứ, con muốn lấy mạng nương con ah?” Chu Thị ngồi ở đó, không có vì bị vạch trần giả bệnh mà xấu hổ, mà ngay lập tức khóc lóc om sòm.
“Bà nội, chúng cháu không muốn dùng kim đâm người.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. “ Kỳ thật Thạch thái y dạy cháu biện pháp, cháu còn chưa có nói toàn bộ.”
Gặp ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, Liên Mạn Nhi cố ý dừng lại một chút.
“Thạch thái y phía sau còn có nói, hắn nói, biện pháp này có cách dụng kỳ diệu ở chỗ, không cần đâm vào lòng bàn chân người bệnh, chỉ cần hù giật mình, người bệnh khẳng định tỉnh.” Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói.
Đây rõ ràng nói Chu Thị giả bộ đấy.
Cổ Thị phốc một tiếng, cơ hồ muốn bật cười, cuống quýt cúi thấp đầu xuống che lấp, mà Tưởng Thị so với nàng còn cúi thấp đầu xuống sớm hơn.
“Bà nội tỉnh, đều là công lao của cháu.” Liên Mạn Nhi liền đem kim thả lại vào bên trong giỏ khâu.
Liên Tú Nhi trợn mát, há mồm, Chu Thị vừa thẹn vừa xấu hổ, chỉ vào Liên Mạn Nhi nói không ra lời.
“Bà nội tỉnh, có tinh thần mắng chửi người rồi, cháu có thể chạy đi được rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười, vừa quay người đi, vừa xốc lên màn cửa, liền thấy Liên lão gia cùng Liên Diệp Nhi đã trở về rồi.
“Ông nội đã về rồi.” Liên Mạn Nhi bề bộn thay Liên lão gia nhấc màn cửa lên.
Chu Thị ngồi trên giường gạch, nghe thấy Liên lão gia về rồi, cũng không còn tâm tư mắng chửi người. Chuyện của Triệu Thị nàng còn không có giải quyết xong, Liên lão gia bây giờ đã trở về, nàng không có cách nào bàn giao. Đợi nàng nhìn thấy Liên Diệp Nhi đi theo phía sau Liên lão gia, mặt liền hoàn toàn đen lại.
Sắc mặt Liên lão gia cũng rất âm trầm.
“Là ngươi nói, muốn bỏ vợ lão Tam?” Liên lão gia trầm giọng hỏi.
|
Chương 94: Con gái không thể đánh
Huyền Phạm Beta: Sakura Mọi người biết rõ Liên lão gia đây là muốn răn dạy Chu Thị, các nàng với tư cách tiểu bối, ở lại trong phong không khỏi cảm thấy xấu hổ, bởi vậy nguyên một đám liền lui ra ngoài. Liên Tú Nhi tự cao là con gái, liền không có lui ra. Liên Diệp Nhi đứng tại bên người Liên lão gia, cũng không có rời đi. Liên Mạn Nhi cũng không tiện lưu lại, cũng đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương Thị ra cửa, bất quá nàng quay người lại, ghé vào cửa ra vào, ý định nghe lén.
Trương Thị đi hai bước, phát hiện Liên Mạn Nhi không có đi cùng, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Liên Mạn Nhi đem tiểu thân thể ghé sát cửa ra vào, còn dùng tay xốc một góc mành cửa lên, mắt không chớp nhìn vào bên trong. Trương Thị muốn kéo Liên Mạn Nhi rời đi, nghĩ nghĩ, liền cảm thấy Liên Mạn Nhi khẳng định không muốn rời đi, liền thôi.
Liên Mạn Nhi theo khe hở của màn cửa hướng trong phòng xem, Liên lão gia ngồi ở trên giường, lấy thuốc lá rời xoạch xoạch hút một hơi, Chu Thị cùng Liên Tú Nhi liên tiếp ngồi bên cạnh, Chu Thị đem lưng đẩy lên thẳng tắp, trên mặt biểu lộ cũng cứng nhắc.
Như vậy trầm mặc một hồi, Liên lão gia mới lại mở miệng.
“Ngươi nói, ngươi đều đã lớn tuổi rồi, cứ năm ba ngày, ngươi liền gây náo loạn. Ngươi không ngại mất mặt.” Liên lão gia tử đối với Chu Thị nói.
“Ta mất mặt cái gì, đều là từ trong bụng ta sinh ra… Đứa nào cũng khiến người ta lo lắng, nếu ta không làm như vậy, bọn hắn còn muốn lật trời.” Trong lời nói, Chu Thị chưa bao giờ chịu thiệt
“Ta xem cái nhà này, ngươi nên bớt lo đi. Ngươi nói xem chuyện ngày hôm nay, đó là chuyện gì mà ngươi làm ầm ĩ thành như vậy?” Liên lão gia tử cầm tẩu thuốc, chỉ vào Chu Thị nói.
“Ta như thế nào làm ầm ĩ rồi, ngươi thế nào không nói vợ lão tam tìm cái chết đấy, có nhà nào con dâu không bị mẹ chồng nói vài lời, nàng liền như vậy quý giá đi. Đi, một hồi ta đi nhận lỗi với nàng, dập đầu với nàng.” Chu Thị hung dữ nói. Nàng trông thấy Liên Diệp Nhi cùng Liên lão gia trở về, mà Liên lão gia vừa vào cửa, câu đầu tiên nói nàng có phải hay không muốn bỏ Triệu thị. Chu Thị liền biết rõ, Liên Diệp Nhi nhất định đã hướng Liên lão gia cáo trạng, bởi vậy nàng không cần Liên lão gia tử hỏi, đã đem sự tình nói ra, ý định muốn cưỡng từ đoạt lý.
“Ngươi còn mặt mũi nói.” Liên lão gia liền nổi giận. “Ngươi cái kia đều là vì chuyện gì? Cái chuyện chịu nhục kia không phải là ngươi không muốn là được đâu. Chuyện nhà lão Tứ là thế nào. Lão Tứ không phải ngươi sinh hay sao? Vợ lão Tam giúp nhà Lão Tứ làm việc, nàng có làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta không? Xét về gia đình, bọn hắn không phải là anh em huynh đệ à? Ngươi suy nghĩ thật kĩ xem, ngươi là mẹ của bọn chúng, thấy huynh đệ bọn chúng càng xa lạ, ngươi càng vui mừng ư?”
“Ngươi đừng thử ta, ta lúc nào lại để cho bọn hắn xa lạ.” Chu Thị giải thích.
“Ngươi đừng cho là ta không biết tiểu tâm tư của ngươi. Ngươi liền đợi đến lúc bọn nhỏ lạnh tâm, ngươi thì tốt rồi.” Liên lão gia vừa là tức giận, vừa là bất đắc dĩ.
“Ta nuôi bọn hắn lớn, bọn hắn đều cưới vợ liền quên mất mẹ.” Chu Thị nói xong liền khóc.
Liên Mạn Nhi bên ngoài nhìn vào, cảm thấy bàn về cãi nhau, Chu Thị cùng Liên lão gia đúng là lực lượng ngang nhau, lại nhìn thấy Chu Thị đột nhiên khóc, không phải là giả khóc mà là khóc thật.
Chu Thị thật sự thương tâm rồi. Là vì nàng cảm thấy các con nàng đều bị đám con dâu dạy hư mất rồi, đối với nàng bất hiếu, bất hòa, không một lòng vì nàng nữa rồi. Nàng muốn con của nàng đều phải cúi đầu nghe theo nàng, nàng nói cái gì thì là cái đó, bằng không chính là bất hiếu. Nay bọn chúng cưới vợ liền quên mất mẹ rồi.
Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài, đối với Chu Thị thật là bó tay rồi. Như vậy, mẹ chồng cùng với con dâu, bất luận là ở niên đại nào, đều khó có khả năng ở chung với nhau. Với tư cách là con trai của nàng, tốt nhất là không nên lấy vợ.
Liên lão gia nhìn Chu Thị khóc, một hồi cũng không nói lời nào.
“Ngươi đừng đem câu chuyện hướng sang hướng khác. Ta hỏi ngươi, vợ lão Tam đối đãi với ngươi thế nào, nàng là người thành thật, ngươi thế nào liền bắt nạt nàng, không để nàng yên? Ngươi không ngừng muốn hưu nàng, đó là việc ngươi nên làm sao. Ngươi thành tâm muốn giết chết nàng, cái dã tâm của ngươi sao lớn vậy? Ngươi làm cho thông gia sẽ nghĩ Liên gia chúng ta như thế nào?” Liên lão gia liên tiếp chất vấn.
“Ta cũng không phải là muốn nói đuổi a” Chu thị lên tiếng “Nếu không phải…”
Chu Thị liếc nhìn Liên Diệp Nhi. “Nếu không phải nàng làm ta tức giận lời kia ta cũng không nói ra.”
“Ngươi lại lạc chủ đề a.” Liên lão gia tức giận, Chu Thị lại quay lại chủ đề cũ. “Ta liền không nên ở nơi này giảng đạo lý với ngươi a.”
Liên lão gia đứng dậy, cầm tẩu thuốc chỉ vào Chu Thị.
“Chuyện này, nếu mẹ Diệp Nhi có mệnh hệ gì, chính ngươi xem xử lý ra sao. Về sau, nếu ngươi còn dám nói hưu mẹ Diệp Nhi nữa, ngươi nên cút ra khỏi Liên gia trước đi.” Liên lão gia nói xong liền nhấc màn cửa đi ra ngoài.
Chu Thị bị nghẹn, cả buổi không nói lên lời.
Liên Diệp Nhi buồn bực cũng không có lên tiếng, liền nhìn Chu Thị rồi cũng đi ra ngoài.
Chu Thị lại càng tức giận, lại bắt đầu kêu khóc. Lần này chỉ có Liên Tú Nhi ở bên động viên nàng, không còn có người nào tới. Chu thị cũng không có tái phát bệnh cũ mà ngất đi, chỉ là kêu gào một hồi liền dần dần ngừng lại. Không biết có phải hay không do biện pháp kia của Liên Mạn Nhi công hiệu, Chu Thị về sau trong thời gian dài đều không có tái phát bệnh cũ.
Bên này, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi trở về Tây sương phòng, đem lời của Liên lão gia nói lại cho mọi người nghe.
“Tam tẩu, tẩu về sau liền an tâm rồi a”. Trương Thị liền đối với Triệu Thị cười nói.
“Trước kia phụ thân cũng đã từng nói qua, ngươi vẫn còn lo lắng.” Liên Thủ Lễ cũng nói.
“Ta thế nào có thể không lo lắng.” Triệu thị liền thở dài, không có con trai, nàng trước sau đều cảm thấy địa vị tại Liên gia bất ổn, tùy thời đều có thể bị đuổi ra khỏi cửa.
“Tam thẩm, thẩm còn có Diệp Nhi a. Không phải nói con gái đều là áo bông của mẹ, thẩm hãy đối đãi với nàng thật tốt, về sau còn lo gì a.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Diệp Nhi là đứa trẻ ngoan, cùng ta chịu không ít khổ.” Triệu Thị nói.
“Tam thẩm, thẩm nên để Diệp Nhi chịu khổ ít đi chứ sao.” Liên Mạn Nhi nói.
Triệu Thị như trước thở dài.
Liên Mạn Nhi liền liếc nhìn Triệu Thị cùng Liên Thủ Lễ. Vợ chồng nhà này đều là người trung thực, thế nhưng Liên Mạn Nhi đối với bọn họ có chút không thích, cũng bởi vì thái độ của bọn họ đối với Liên Diệp Nhi.
Cũng không phải nói đôi vợ chồng này ngược đãi Liên Diệp Nhi, hay đối với Diệp Nhi không tốt. Mà là bọn họ đều muốn có con trai, đối với con gái liền không có để mắt đến, thậm chí là trong lúc vô tình, lại để cho Liên Diệp Nhi đối với giới tính của mình có cảm giác có tội.
Đây là một loại hành động ngu xuẩn, kết quả là một nhà ba người ai cũng không cảm thấy hạnh phúc.
Không có con trai thì càng nên quý trọng, đối xử tử tế với con gái. Vừa rồi, Liên Thủ Lễ lại bị Chu Thị bức muốn đánh Liên Diệp Nhi.
Liên Mạn Nhi liền quyết định muốn giúp Liên Diệp Nhi một chút.
“Cha” Liên Mạn Nhi giật giật áo Liên Thủ Tín “ Con gái không thể đánh.”
|
Chương 95: Con gái cùng con trai
Huyền Phạm Beta: Sakura “Hả?” Liên Thủ Tín cúi đầu nhìn Liên Mạn Nhi, hắn có chút không rõ ý tứ của Liên Mạn Nhi. Hắn và Trương Thị không có đánh qua trẻ con, mà là Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, hai đứa con trai cũng không có đánh qua, càng không có động đến một ngón tay của Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi. “Mạn Nhi, cha không có đánh con ah.”
Con gái nhà mình thương còn không kịp, như thế nào sẽ động thủ đánh.
Liên Mạn Nhi liền mân mê miệng, dùng ngón tay chỉ chỉ Liên Thủ Tín cùng Liên Diệp Nhi.
“Cha, cha khuyên Tam bá cùng Tam thẩm về sau đều đừng đánh Liên Diệp Nhi nữa.” Liên Mạn Nhi liền ghé vào bên tai Liên Thủ Tín, giả bộ như hạ giọng nói, lại cố ý để Liên Thủ Lễ cùng Triệu Thị nghe thấy lời của nàng.
“Nha.” Liên Thủ Tín bây giờ mới hiểu được.
“Hai chúng ta cũng không có đánh trẻ con.” Liên Thủ Lễ lên tiếng. “Việc ngày hôm nay, ta là bị bắt buộc không còn cách nào khác.”
Dùng phương pháp đánh con mình đi nịnh nọt Chu Thị? Liên Mạn Nhi cho là không đúng. Nàng nhớ rõ tựa hồ thập nhị tứ hiếu trong chuyện xưa, có một câu chuyện về hiếu tử cùng hiếu phụ. Hai vợ chồng vì để hiếu thuận với lão nhân, cảm thấy con trai là thứ vướng víu, ăn hết lương thực vốn bọn họ dùng để cung cấp nuôi dưỡng lão nhân, vì vậy hai vợ chồng quyết định đem con trai chôn sống.
Kết quả không may bị người trông thấy, trẻ con được cứu sống, hai vợ chồng được xưng tán là chí hiếu, từ đấy về sau mĩ danh được lưu muôn đời.
Liên Mạn Nhi nhớ rõ, lúc trước, tại thời điểm nghe câu chuyện này, phẫn nộ trong lòng quả thực không cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Nàng thậm chí nghĩ hai vợ chồng kia làm bộ muốn chôn nhi tử, là cố ý để cho người khác trông thấy, cũng không muốn tin tưởng có người cha mẹ ngu xuẩn và nhẫn tâm như vậy.
“Không có cách nào khác cũng không thể đánh Diệp Nhi a. Diệp Nhi là đứa con duy nhất của hai người.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Liên Thủ Lễ cùng Triệu Thị đều không còn từ nào để nói.
“Con biết rõ cha không phải thật tâm muốn đánh con.” Liên Diệp Nhi lên tiếng giải thích.
“Tam ca, việc này đệ xác thực muốn khuyên ca hai câu. Diệp Nhi so với Mạn Nhi nhỏ hơn một chút, cũng là mười tuổi đi. Cô nương nhà ta da mặt đều mỏng. Chính nàng đã làm sai chuyện gì, cũng là nên hảo hảo nói chuyện, không nên đánh.” Liên Thủ Tín đối với Liên Thủ Lễ nói.
Liên Thủ Tín thật sự nghĩ như vậy. Hắn và Trương Thị về phương diện giáo dục hài tử đều là ôn hòa, ưa giảng đạo lý, chưa bao giờ động thủ. Đương nhiên mấy đứa con mình cũng là người thông tình đạt lý, không khiến người khác bận tâm.
“Ân.” Liên Thủ Lễ gật nhẹ đầu đồng ý.
“Hôm nay là nhờ Liên Diệp Nhi đi tìm ông nội về, là nhờ muội ấy, ông nội mới làm chủ cho Tam thẩm. Diệp Nhi thế nhưng là đại công thần, một chút cũng không thua kém con trai.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Triệu Thị đưa tay sờ lên đầu Diệp Nhi.
“Diệp Nhi là đứa trẻ ngoan.”
“Tam bá, Tam thẩm, hai người về sau có tính toán gì không?” Liên Mạn Nhi nói đến đây liền hỏi Liên Thủ Lễ cùng Triệu Thị.
“Dự định về sau?”
Liên Mạn Nhi liền nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín cùng Trương Thị, sau đó liền leo lên giường gạch, tại bên người Trương thị ngồi xuống.
“Tam bá, tam thẩm, hai ngươi hiện tại chỉ có một mình Diệp Nhi, các ngươi về sau không phải đều nhờ toàn bộ vào Diệp Nhi sao?” Liên Mạn Nhi tiếp tục chỉ điểm vợ chồng Liên Thủ Lễ.
“Chuyện về sau này ai cũng không biết sẽ như thế nào. Có thể về sau, Tam bá cùng tam thẩm sẽ có con trai, nhưng bây giờ, hai người nên tính toán nhiều một chút. Tam thẩm luôn lo lắng, hãi hùng, không phải là sợ về sau không có chỗ dựa vào sao?” Liên Mạn Nhi thấy hai vợ chồng vẫn không rõ, liền phải nói lại một câu.
“Cái này, cái này…” Liên Thủ Lễ cùng Triệu Thị liếc nhìn nhau một cái, rồi chuyển ánh mắt tới trên người Tiểu Thất.
“Ta muốn nói, có thể cho Diệp Nhi kén rể ah.” Trương Thị vội hỏi. Nàng là mẫu thân nên đối với vấn đề bên trên tương đối nhạy cảm.
Liên Thủ Lễ cùng Triệu Thị ánh mắt có chút ảm đạm.
Uy, các người đang suy nghĩ gì ah? Không phải ở rể là cho làm con thừa tự, mạch suy nghĩ lại không thể mở rộng ra. Liên Mạn Nhi thấy bọn họ như vậy không khỏi xoa trán.
“Tam bá, tam thẩm, cháu muốn nói, hai người nên đem Diệp Nhi đi làm con nuôi.” Liên Mạn Nhi dứt khoát nói rõ ra.
“Đem Diệp Nhi làm con nuôi.” Triệu Thi lặp lại những lời này.
“Chuyện như vậy cũng không phải là không có.” Trương Thị nghĩ nghĩ rồi nói. “ Ta nghe cha ta từng nói qua, thôn bên của chúng ta đấy, có một hộ như vậy. Hai lão nhân cũng chỉ có một con gái. Con gái này từ nhỏ đã nổi danh là đanh đá, lớn lên cũng không sai. Nàng nói muốn lấy chồng, cha mẹ nàng liền tìm một người cho nàng, cần nàng làm chủ gia đình, nàng không có điểm lợi hại không được. Con gái kia có khả năng làm, trong nhà, bên ngoài đều do nàng làm chủ, về sau tìm con rể đến nhà, là một nghệ nhân. Vợ chồng son trải qua thời gian tình cảm càng ngày càng tốt, sinh một đứa con trai, mang họ của con gái kia.”
Liên Mạn Nhi nghe nói gật đầu, tuy nhiên lại nâng lên nói chuyện kén rể rồi, nhưng lời nói nửa đoạn trước rất hợp tâm ý của nàng. Liên Diệp Nhi nghe Trương Thị nói, càng nghe càng nhập thần, trong ánh mắt lộ ra hâm mộ.
“Việc này trước kia ta không dám nghĩ tới.” Triệu Thị liên nói ra, ý tứ trong lời nói của nàng là tán thành cái biện pháp này.
Liên Thủ Lễ không có lập tức nói chuyện, hẳn là đang suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này.
Liên Mạn Nhi biết rõ, đây đối với vợ chồng Liên Thủ Lễ mà nói là vấn đề lớn, bọn hắn phải có thời gian cân nhắc cẩn thận. Nàng tin tưởng hai người họ rồi sẽ hiểu rõ ràng. Chỉ cần vấn đề này suy nghĩ thông suốt, Triệu thị cũng không cần trước mặt Chu Thị ăn nói khép nép. Liên Diệp Nhi sẽ càng được chú ý. Một nhà ba người này đều là người chịu khó, thế nào qua thời gian không gặp được cái tốt cơ chứ.
Cơm tối là do Trương Thị tự mình chuẩn bị, một tháng này đều là các con hầu hạ nàng. Trong nội tâm Trương Thị vừa là an ủi, vừa là đau lòng. Bởi vậy đặc biệt trổ công phu, một lá gan heo được nàng rửa sạch nhiều lần, dùng dao thái thành lát mỏng, lại dùng muối, gừng, hạt tiêu các loại cùng gia vị tẩm ướp bên trên. Sau đó liền đem chảo đun nóng, thêm vào chút dầu, rắc vào hành thái, tỏi băm, hoa hồi, nước tương rồi đem chiên thơm lên. Lại đem xương sườn rửa sạch đem xào ( xương sườn là Liên Mạn Nhi đã để hàng thịt chặt nhỏ rồi) đợi xương sườn thay đổi màu sắc lại cho đậu giác cùng cà xắt nhỏ vào, đảo một hồi, cho đủ nước. Lại đem bột mì nhào kĩ, làm thành màn thầu rồi cho vào bát tô bên trong lồng hấp, dậy nắp nồi, bắt đầu nhóm lửa.
Liên Mạn Nhi vốn là muốn làm sườn xào chua ngọt, nhưng ở nông thôn, bình thường người ta rất ít xào rau, mà làm những món quen thuộc, giống như Trương Thị làm vậy. Đợi các loại đồ ăn chín, liền làm tiếp một lá gan tiêm, thế là có bữa ăn ngon rồi. Cái này ở đại viện, không đến nỗi quá chói mắt.
Đợi nồi hầm cách thủy cùng màn thầu chín, đều dùng chậu lớn múc ra. Trương Thị xào rau không cần người khác nhóm lửa, nàng tự làm một mình là được. Trương Thị châm củi, cọ nồi, tra dầu, xào rau, một loạt động tác liên tục. Trương Thị đem lửa bên trong lò tăng thêm, những miếng gan thái mỏng, chỉ cần dùng xẻng sắt lật mấy cái liền biến sắc, lá gan tiêm ở bên trong, dùng làm tiêm tiêu phối đồ ăn, lúc múc ra, thật sự là hương sắc vị đều đủ.
Bữa ăn với đồ ăn ngon, đương nhiên là muốn đưa đến cho Liên lão gia. Liên Mạn Nhi liền bưng chén lớn đến phòng trên, bên trong phòng trên cũng đã mang ra cái bàn, đang chuẩn bị ăn cơm.
“Mạn Nhi, thẩm hỏi cháu một việc.” Hà Thị liền ngăn Liên Mạn Nhi lại.
|