Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 99: Trùng hợp
Huyền Phạm Beta: Sakura “Nhị thẩm làm sao vậy?” Liên Mạn Nhi thấy Hà Thị cả kinh liền hỏi.
“Cái tòa nhà này không phải nhà của Đại bá các cháu sao? Nhìn theo tường của cái hậu viện này, cả buổi thẩm mới nhận được ra.” Hà Thị bừng tỉnh đại ngộ, nói, nhìn lên theo hướng chân tường bên trong.
Nguyên lai tòa nhà này là Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị đã từng thuê ở sao? Liên Mạn Nhi không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Đóa Nhi, thầm nghĩ, cái này đúng là trùng hợp, chỗ mà Liên Đóa Nhi trốn cũng là nơi nàng đã từng ở qua.
“Ai, ngươi là ai?” Hà Thị hỏi người đang thăm dò ở trên đầu tường kia.
Đó là một nam thiếu niên mười mấy tuổi, mặc quần áo đầy tớ. Hắn không để ý đến Hà Thị mà hướng đến người bán hàng rong hỏi: “Ông chủ Tiền, đây là chuyện gì vậy?”
“Thế nào là có chuyện gì, tại sao con gái nhà chúng ta lại bị giấu ở đây?” Hà Thị lên tiếng, “Ta hỏi ngươi, ngươi là ai, tòa nhà này là của ngươi hay sao?”
“Đây là nhà của ta đó, thế nào mà khẩu khí lại lớn như vậy.” Gã sai vặt lên tiếng.
“Ai ôi!!! Nhà Liên Đóa Nhi đã ở đây nhiều năm như vậy mà các ngươi có thể không biết nàng? Các ngươi như vậy cất giấu nàng, ngươi và tên bán hàng rong này là đồng bọn của nhau, các ngươi đều là đồng lõa.” Hà Thị nóng nảy nói. “Cái này vừa vặn bắt lại, một người cũng không thể trốn được.”
Cái gã sai vặt kia lúc này đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, nên cũng có chút sợ hãi.
“Ngươi không thể nói mò, cái cửa sau này chúng ta chưa bao giờ dùng đến, chúng ta làm sao biết được người bán hàng rong lại ẩn giấu người ở đây.” Gã sai vặt lại giải thích.
“Chỉ cách một đoạn đường, các ngươi nói không biết là không biết? Đợi lát nữa cha của Liên Đóa Nhi, tú tài lão gia đến rồi, cho các ngươi đẹp mặt.”Hà Thị lên tiếng.
“Tòa nhà này là của chủ nhân các ngươi, vậy các ngươi cũng biết Tam Thập Lý Doanh tử Liên tú tài rồi. Vài ngày trước, người của Tam Thập Lý Doanh tử đến thị trấn, khắp nơi tìm Liên Đóa Nhi, các ngươi nói một chút cũng không biết?” Liên Mạn Nhi hiểu, gã sai vặt bảo hoàn toàn không biết chuyện này là chuyện rất kỳ quái.
“Chúng ta là nghe nói, nhưng chúng ta cũng chưa thấy qua Liên Đóa Nhi ah.” Gã sai vặt thấy Liên Mạn Nhi nói chuyện tương đối bình tĩnh nên đối với nàng giải thích.
“Chủ nhân nhà ta hôm nay đi ra ngoài rồi. Cái phòng này nguyên là chủ nhà ta cho gia đình nhà Liên tú tài và nương tử thuê đấy. Chúng ta cho tới bây giờ chỉ thấy qua tú tài nương tử cùng con trai và con dâu nhà nàng, còn những người khác thì chưa nhìn thấy bao giờ. Ông chủ Tiền là từ nơi khác đến đây bán hàng, muốn thuê phòng, chủ nhân nhà ta liền đem hai gian phòng trong hẻm này cho hắn thuê.”
Gã sai vặt kia lại chỉ vào một chỗ ở trên tường cho Hà Thị cùng Liên Mạn Nhi xem.
“Nguyên lai ở đó có một cái cửa, sau khi đem phòng cho người bán rong họ Tiền này thuê, chủ nhân nhà ta đem cái cửa này che lại. Chúng ta cũng không có đi ra phía sau, cũng không biết hắn còn bắt cóc người giấu ở chỗ này.”
“Tiểu ca, cũng không phải là ta bắt cóc.” Người bán rong họ Tiền kia liền giải thích.
Gã sai vặt kia chỉ một lòng muốn rửa sạch hiềm nghi đối với hắn, cũng không quản Liên Đóa Nhi có phải hay không bị người bán hàng rong lừa bắt nhốt.
“Cái phòng này là đại tẩu ta cho các ngươi thuê sao?” Hà Thị đảo mắt vòng vòng liền hỏi. “Đại tẩu ta là nương tử của Liên tú tài.”
“Vâng.” Gã sai vặt liền lớn tiếng khẳng định, nói.
“Nhà của nàng cũng là đi thuê đấy, như thế nào nàng lại cho các ngươi thuê?” Hà Thị lại hỏi.
“Nàng cho chủ nhân ta xem khế ước mua bán nhà đấy, cái phòng đó là của nàng.” Gã sai vặt lên tiếng.
“Ngươi nói trong tay nàng có khế ước mua bán nhà?” Hà Thị duỗi dài cổ ra hỏi.
“Nếu nàng không có giấy nhượng lại nhà, chủ nhân ta như thế nào lại thuê phòng của nàng.” Gã sai vặt lên tiếng.
Hà Thị đột nhiên vỗ đùi, đang muốn nói cái gì, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến thanh âm của xe ngựa.
“Ngươi còn xem cái gì, còn không mau tránh đi.” Hà Thị liền đối với gã sai vặt kia nói. “Muốn cho chốc lát người tới, đem ngươi cùng một chỗ bắt lại?”
Gã sai vặt kia mới vừa rồi nghe thấy phía sau có động tĩnh, tò mò trèo lên cái thang để xem, hiện tại biết chuyện như vậy, cũng sợ rước họa vào thân, lập tức lùi đầu lại.
Hà Thị như thế nào lại có hảo tâm như thế? Liên Mạn Nhi liền nghĩ, hẳn là Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị đã mua tòa nhà này? Có phải bọn hắn thuê kỳ không tới, liền cho người khác thuê, thu lấy tiền cho thuê nhà. Bất quá bất kể là loại nào, căn phòng này, hay tiền cho thuê nhà kia, đều là của chung. Hà Thị hiện tại hẳn là cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
Liên Mạn Nhi đang nghĩ như vậy, đã thấy Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị từ ngoài cửa bước nhanh đến, đi theo đằng sau là Ngũ Lang cùng Liên Kế Tổ.
“Đóa Nhi, Đóa Nhi của ta…” Cổ Thị vừa vào cửa đã nhìn thấy Liên Đóa Nhi. Nàng lập tức liền nhào tới, một tay kéo lấy Liên Đóa Nhi vào trong ngực, lớn tiếng khóc lên. Cổ Thị một bên khóc một bên quở trách, nói Liên Đóa Nhi bỏ đi, nàng sốt ruột như thế nào, như thế nào không ăn không ngủ được.
“….Con là sinh mệnh của mẹ.” Cổ Thị khóc ròng nói.
Liên Đóa Nhi ngay từ đầu còn có chút kháng cự, về sau cũng bắt đầu theo Cổ Thị nhẹ khóc thút thít.
Người bán hàng rong họ Tiền đem những thứ này đều nhìn thấy, ở bên cạnh liền cúi đầu.
“Người què kia đâu?” Liên Thủ Nhân vừa đi vào bên trong, vừa hỏi.
“Đây, chính là hắn.” Nhị Lang liền đem người bán hàng rong đẩy tới bên người Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân trông thấy người bán hàng rong họ Tiền, con mắt liền đỏ lên, một cái tát liền rơi trên mặt người bán hàng rong kia.
“Ngươi là kẻ trộm từ đâu đến, ngay cả con gái của tú tài cũng dám bắt cóc?”
|
“Tú tài lão gia, ta không phải là bắt cóc…” Người bán hàng rong bị đánh một cái, lảo đảo, liền giải thích.
“Ngươi còn dám nói không phải là bắt cóc.” Liên Thủ Nhân lại nâng lên một cước, đá vào ngực người bán hàng rong, đem người bán hàng rong té ngã trên mặt đất, lại đạp người bán hàng rong thêm một cước nữa.
Người bán hàng rong họ Tiền một bên ho khan, một bên vẫn giải thích như trước. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, lý do thoái thác của người bán hàng rong họ Tiền này là, trên đường đi, hắn đụng phải Liên Đóa Nhi. Hắn thấy Liên Đóa Nhi vội vàng hấp tấp, vừa đi vừa xem trước ngó sau, giống như là sợ người đuổi tới. Hắn liền hỏi Liên Đóa Nhi là có chuyện gì xảy ra. Liên Đóa Nhi nói cho hắn biết, nàng bị cha mẹ bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé, cái nhà kia đối với nàng không tốt, suốt ngày bắt nàng làm việc, còn không cho nàng ăn no. Lần này là tại thời điểm nàng làm việc, không cẩn thận làm vỡ đồ, người nhà kia muốn đánh chết nàng. Nàng thừa dịp người nhà kia không để ý liền trốn thoát.
“….Nàng liền cầu ta cứu nàng. Không nói dối gì tú tài lão gia, ta từ nhỏ trong nhà đã nghèo khổ, có một muội muội cũng là mấy tuổi đã bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé. Kết quả là không quá hai năm đã bị hành hạ đến chết. Ta nhìn thấy nàng tựa như nhìn thấy hình dạng của muội muội mình.”
“Các ngươi đi đến thị trấn cũng không có người phát hiện ra?” Liên Mạn Nhi lúc này liền hỏi xen vào. Ngày đó mọi người trong nhà tìm kiếm Liên Đóa Nhi, cơ hồ là hỏi ai cũng nói là không nhìn thấy Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi như thế nào lại được người bán hàng rong đưa đến thị trấn mà không có ai nhìn thấy.
“Ta lúc đó liền chọn lấy gánh hàng, đem hàng hóa chuyển hết qua một bên, đem nàng đặt ở bên kia, rồi dùng đồ đạc đắp lên, sau đó quay trở về thị trấn.” Người bán hàng rong họ Tiền liền nói.
Nguyên lai là như vậy, không trách không có người nhìn thấy Liên Đóa Nhi.
“Ngươi nói ngươi không phải là người bắt cóc, ngươi là ngươi tốt. Những ngày kia thôn ta có rất nhiều người đi tìm Liên Đóa Nhi, ngươi như thế nào không đem Liên Đóa Nhi giao ra?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Người bán hàng rong liền lau đi máu ở khóe miệng, lại nhìn thoáng qua Liên Đóa Nhi đang được Cổ Thị ôm ở trong ngực.
“Ta nghe nói, các người chính là đang tìm con gái. Ta đã hỏi qua nàng, nàng nói là không phải tìm nàng. Nàng là con dâu nuôi từ bé, tên nàng cũng không phải là Liên Đóa Nhi, mà nàng tên là Hà Tuyết.”
“Nói hươu nói vượn.”
Liên Thủ Nhân lại đá người bán hàng rong họ Tiền một cước.
Liên Đóa Nhi ở trong ngực Cổ Thị không rên một tiếng.
“Dám bắt cóc con gái của tú tài. Vậy thì ta phải viết một phong thư, Kế Tổ, Nhị Lang, các ngươi đem kẻ bắt cóc này đến nha môn. Trước tiên phải tra khảo hắn, sau đó nhất định khiến hắn phải mất đầu.” Liên Thủ Nhân lớn tiếng nói.
Người bán hàng rong liền cảm thấy chấn động thân thể, “Tú tài lão gia tha mạng ah, ta cũng không phải là người bắt cóc ah, Tuyết Nhi, ngươi nói một câu đi.”
Liên Đóa Nhi cúi đầu, mí mắt cũng không nâng lên một chút.
Người bán hàng rong họ Tiền nhìn thấy Liên Đóa Nhi không nói lời nào, đến lúc này hắn mới nhìn ra chuyện gì xảy ra, vậy hắn đúng là người ngu rồi.
“Tú tài lão gia tha mạng, xem qua những ngày tháng này, ta đối đãi với tiểu thư cung kính phân thượng, thỉnh tú tài lão gia tha mạng.” Người bán hàng rong họ Tiền liền dập đầu với Liên Thủ Nhân cầu xin tha thứ.
Cổ Thị lúc này đã lau khô nước mắt. Nàng đem hai gian phòng xem qua, rồi sắc mặt đen kịt một mảnh, lại đem Liên Đóa Nhi kéo qua một bên, hai người trầm thấp thanh âm không biết đã nói những gì. Cổ Thị lại gọi Liên Thủ Nhân đi qua, hai vợ chồng thương nghị một hồi.
Sau đó, Cổ Thị liền mang Liên Đóa Nhi đi ra cửa. Cổ Thị lần này tới như trước là mướn xe ngựa tới, nàng liền đem Liên Đóa Nhi lên xe ngựa đi trước nha.
“Kiêu ngạo thật không nhỏ, ta tìm được Liên Đóa Nhi cho nàng, nàng liền một cái rắm cũng không bỏ lại.” Hà Thị nhỏ giọng nói.
Cổ Thị như vậy đi rồi, vậy người bán hàng rong họ Tiền kia sẽ xử lý như thế nào? Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, bên kia Liên Thủ Nhân đã gọi Liên Kế Tổ cùng Nhị Lang.
“Đánh cho ta, đánh cho đến chết.” Liên Thủ Nhân chỉ vào người bán hàng rong nói.
Liên Kế Tổ cùng Nhị Lang tiến lên, đối với người bán hàng rong dùng quyền cước đấm đá. Người bán hàng rong cũng không phản kháng, chỉ ôm đầu bảo vệ chỗ hiểm, một hồi đã bị đánh nằm bẹp trên mặt đất không dậy nổi.
Liên Thủ Nhân lại đi lên trước, đá một cước lên người người bán hàng rong họ Tiền.
“Đừng giả bộ chết, tên tiểu tặc này, lập tức cút khỏi trấn Thanh Dương, không, cút ra khỏi phủ Thanh Châu đi, bằng không đem ngươi đến nha môn, lập tức xử trảm ngươi.” Liên Thủ Nhân đối với người bán hàng rong họ Tiền nói.
“Được, được, ta lập tức đi ngay.” Người bán hàng rong họ Tiền liền liên tiếp đồng ý.
Liên Thủ Nhân vừa rồi còn nói nhất định phải đem người bán hàng rong họ Tiền này đến nha môn, nhưng bây giờ chỉ đánh cho một trận rồi đuổi đi coi như xong việc. Đây là kết quả mà Cổ Thị cùng Liên Thủ Nhân đã thương lượng? Xử trí như vậy nhất định là vì thanh danh Liên Đóa Nhi suy nghĩ rồi. Bởi vì nếu đem người bán hàng rong đưa đi huyện nha, Huyện lệnh hỏi tới, người bán hàng rong cùng Liên Đóa Nhi hai người đã ở chung được vài ngày, như vậy thanh danh của Liên Đóa Nhi sẽ bị hủy.
Nhìn người bán hàng rong họ Tiền gian nan đứng lên đi thu dọn đồ đạc, mấy người Liên Mạn Nhi liền từ cửa nách đi ra. Cổ Thị đã mang Liên Đóa nhi ngồi xe ngựa đi rồi, mấy người bọn họ cũng chỉ còn có thể đi bộ trở về trong thôn.
“Nhị Lang, con đi theo Đại bá của con cùng đại ca trở về đi a.” Hà Thị đi ra không xa liền đứng lại nói.
“Mẹ, mẹ không trở về nhà a?” Nhị Lang lên tiếng hỏi.
“Mẹ còn có…hỗ trợ Mạn Nhi chút việc, con đi trước đi a.” Hà Thị liền vẫy tay nói.
Nàng có việc muốn nhờ Hà Thị hỗ trợ, lời này từ đâu mà nói?
|
Chương 100: Bất động sản
Huyền Phạm Beta: Sakura Liên Thủ Nhân, Kế Tổ cùng Nhị Lang đã đi, chỉ còn lại Hà Thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
“Nhị thẩm…” Liên Mạn Nhi liền cười, nhìn Hà Thị. Nàng đương nhiên không có chuyện gì cần Hà Thị hỗ trợ, bất quá nàng cũng không tại trước mặt mấy người Liên Thủ Nhân vạch trần Hà Thị.
“Mạn Nhi a, các cháu không phải còn muốn lên trên chợ dạo chơi , vậy thì đi dạo đi a.” Hà Thị nói một câu như vậy, rồi cực kì nhanh quay người dời đi, hình như có việc gì khẩn cấp nên vội vã muốn đi làm.
Liên Mạn Nhi nhìn bóng lưng của Hà Thị, âm thầm mà lắc đầu.
“Ca, Tiểu Thất, đi, chúng ta đi mua đồ đi.” Liên Mạn Nhi liền gọi Liên Ngũ Lang cùng Tiểu Thất. Bởi vì chuyện của Liên Đóa Nhi làm chuyển hướng, mà sau khi bọn nàng bán xong lạc, cái gì cũng chưa mua.
“Ca, ca trở về nói tìm được Liên Đóa Nhi rồi, ông nội cùng bà nội có nói cái gì không?” Liên Mạn Nhi vừa đi vừa hỏi Ngũ Lang.
“Lại nói đến chuyện kia. Ca trở về nói tìm được Liên Đóa Nhi ở trên thị trấn rồi, Đại bá cùng Đại thẩm ngay từ đầu còn chưa tin. Nói là đã tìm vài lần rồi, đều không tìm được, như thế nào lại ở trên thị trấn. Còn nói, nếu thật sự là Liên Đóa Nhi, như thế nào lại không nhận ra ca, nói ta nhất định là nhìn nhầm rồi.” Ngũ Lang đem một hòn đá dưới lòng bàn chân đá bay. “Ca nói cả buổi, Đại thẩm mới tin, lại đi tìm xe, lúc này mới đến.”
“Việc này rất là kì quái đấy.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều gật đầu, bọn hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao Liên Đóa Nhi lại có hành động như vậy.
Liên Mạn Nhi trước hết tiến vào một cửa hàng hoa quả khô có bán hải sản khô. Phủ Thanh Châu có một vùng ven biển, cách trấn Thanh Dương chưa tới một trăm dặm, cũng có ngư dân đánh cá. Nhưng niên đại này giao thông vẫn chưa phát triển, khối băng giữ tươi khi vận chuyển thành phẩm lại rất cao. Bởi vậy bọn Liên Mạn Nhi bình thường cũng không được ăn hải sản tươi. Cũng may những người ngư dân kia bởi vì nguyên nhân này mà đem cá đánh bắt lên chế biến thành cá ướp muối, từ tiểu thương buôn bán ra ngoài. Trấn Thanh Dương liền có một cửa hàng bán hoa quả khô có bán loại cá ướp muối này.
Tại thời điểm không có ở riêng, Liên gia cơ hồ không có cá ăn, là vì Chu Thị không thích ăn cá. Nhất là cá biển, lại ghét bỏ cá có mùi tanh, chế biến thì phí dầu, phí gia vị. Nhưng Liên Mạn Nhi lại rất thích ăn cá, hiện tại đã đi ra ở riêng, trong tay nàng lại có tiền nên đã nghĩ đến chuyện mua một ít cá để ăn.
Liên Mạn Nhi ở bên trong cửa hàng đánh giá một phen, cuối cùng chọn một miếng thịt cá thu dày, so sánh giá cả thấy tương đối phù hợp. Đầu và nội tạng đều đã được làm sạch sẽ, về đến nhà chỉ cần mang đi rửa qua là có thể cho vào nồi chế biến thành thức ăn. Liên Mạn Nhi liền chọn lấy năm con, mỗi con là một cân cá thu. Sau đó nàng lại mua một cân tôm nhỏ, cùng nửa cân rong biển.
Rong biển là nàng sớm đã định mua, tuy nhiên Tam Thập Lý Doanh tử thời cổ đại không có người bị bệnh, nhưng nàng nghe nói ở địa phương xa hơn một chút đã có. Những người ở đây cho rằng, bệnh bướu cổ là do tính tình nóng nảy, thường xuyên tức giận mà tạo thành. Nhưng Liên Mạn Nhi biết rõ nguyên nhân là do thiếu i-ốt mà thành. Liên gia tuy rằng không có người bị bệnh này, nhưng vẫn muốn phòng ngừa chu đáo, hơn nữa rong biển là thứ rất có dinh dưỡng, lại thơm ngon và dai.
Từ cửa hàng hoa quả khô đi ra, đi không xa lắm là cửa hàng tạp hóa Phú Đạt. Bởi vì chuyện hôn sự của Nhị Lang, Liên Mạn Nhi nhịn không được liền hướng hai mắt nhìn vào bên trong cửa hàng tạp hóa. Nàng đã từng đến cửa hàng này mua đồ, cũng đã từng gặp cha của Triệu Thanh Tú là Triệu Đức Hưng.
“Tỷ, đệ còn muốn mua bánh hoa quế.” Tiểu Thất liền nhắc nhở Liên Mạn Nhi. Bởi vì đi xem chuyện xem mặt của Nhị Lang, về sau lại đuổi theo Liên Đóa Nhi, các nàng muốn mua bánh hoa quế nhưng lại chưa có đi mua.
“Vậy thì ta đi mua a.”
Phố Liễu Nhai ở ngay đằng sau tiệm tạp hóa Phú Đạt này, đi một đoạn đường, rẽ tay phải vào một ngõ nhỏ, cuối ngõ nhỏ chính là phố Liễu Nhai. Nói là phố còn không bằng nói là một con hẻm nhỏ, giống như một cành liễu, tinh tế thật dài. Trên đường đi đến phố Liễu Nhai, Liên Mạn Nhi nhìn thấy Hà Thị cùng bà mối Vương đứng tại cửa tò vò phía sau của tiệm tạp hóa Phú Đạt, hai người đang chụm đầu vào nhau nói chuyện.
Nguyên lai Hà Thị vội vàng li khai là đi tìm bà mối Vương.
“Ta đi nghe xem một chút hai người đang nói cái gì.” Liên Mạn Nhi tâm khẽ động liền nói.
Hà Thị đi tìm bà mối Vương không có chuyện gì hơn là vì chuyện hôn sự của Nhị Lang. Chuyện này đối với mấy đứa trẻ mà nói là phi thường mới mẻ, phi thường hấp dẫn đối với chuyện bát quái. Bởi vậy Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng không có phản đối. Các nàng ỷ vào chuyện còn nhỏ liền dọc theo chân tường chậm rãi đến gần. Liên Mạn Nhi không dám đến quá gần, sợ Hà Thị cùng bà mối Vương phát hiện, ngay tại cái cổng tò vò các nàng đang đứng, Liên Mạn Nhi nghiêng lỗ tai nghe Hà Thị cùng bà mối Vương nói chuyện.
Hà Thị cùng bà mối Vương đều giảm thấp thanh âm, Liên Mạn Nhi chỉ có thể nghe được một số từ ngữ đứt quãng.
“…Nếu Nhị Lang nhà ta có cái nhà trên thị trấn kia có phải thuận lợi hơn rồi không?”
“Ai ô ô, không phải ta nói chuyện khó nghe, nếu các ngươi thực sự có tòa nhà như vậy, thì chuyện tiền sính lễ không phải là cầm ra được rồi a.” Bà mối Vương hiển nhiên là không tin lời Hà Thị nói.
Không biết Hà Thị lại ở bên tai bà mối Vương nói mấy thứ gì đó, mà đột nhiên thanh âm bà mối Vương đột nhiên cao lên.
“Chuyện ngươi nói là sự thật?”
“Chuyện lớn như vậy, sao ta có thể lừa ngươi.” Hà Thị liền dùng ngữ khí khẳng định mà nói.
“Các ngươi thực sự có tòa nhà như vậy, kết hôn trước đã rồi nói, tòa nhà kia của Nhị Lang nhà các ngươi, Triệu cô nương sau khi về nhà chồng sẽ ở trên thị trấn. Ta liền nói với ngươi, nhà người ta chỉ có một khuê nữ, nhưng là quý giá, ở gần có thể chiếu cố tốt hơn, sính lễ cũng nhất định có thể thương lượng.”
“Tòa nhà kia là của Nhị Lang nhà bọn ta đấy….Việc này còn phải nghe ngóng xác thực, đến lúc đó ta cũng không quên đại nương đã tốt đối với bọn ta.” Hà Thị lại ghé sát môi vào tai bà mối Vương, hạ thấp thanh âm hơn, nói.
“Chuyện khác không dám nói, chuyện này, cứ tin tưởng ta đi.”
“Chuyện kia ta sẽ đợi thư của ngươi.”
Hà Thị cùng bà mối Vương lại nói nhỏ một hồi, Hà Thị liền kích động mà rời đi, bà mối Vương lại quay người đi vào cửa sau của tiệm tạp hóa Phú Đạt.
|
“Trên thị trấn có tòa nhà? Nhị thẩm có thể đi đâu mà có chỗ đó?” Ngũ lang lên tiếng.
Ngũ Lang đi tìm Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị, gã sai vặt kia nói gì, hắn không có nghe thấy. Liên Mạn Nhi thuật lại tất cả cho Ngũ Lang nghe. Bất luận là tòa nhà kia do Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị mua lại hay là kỳ hạn thuê nhà chưa đến liền cho người khác thuê lại, phòng nhỏ cùng phòng lớn vì thế khẳng định lại tranh đoạt một phen rồi.
Mua một cân bánh hoa quế, Liên Mạn Nhi lại đi hàng thịt, mua một ít xương đầu cùng một cân thịt heo, ba đứa bé lúc này mới dời khỏi trấn Thanh Dương trở về Tam Thập Lý Doanh tử.
Mới đến cửa thôn, đã có người gọi các nàng, hỏi chuyện của Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi đã tìm được trở về rồi, đích thị chuyện này đã truyền khắp thôn, tất cả mọi người đều biết, chỉ là không biết rõ sự tình, vì vậy mới gọi Liên Mạn Nhi các nàng lại để nghe ngóng.
Bởi vì Liên Đóa Nhi cùng người bán hàng rong họ Tiền kia đã ở chung với nhau một khoảng thời gian như vậy, Liên Thủ Nhân cũng không dám đem người bán hàng rong đi nha môn, chính là vì thanh danh của Liên Đóa Nhi. Liên Mạn Nhi tự thấy khó mà nói cái gì, vì vậy chỉ hàm hồ đáp lời. Nàng nghĩ đến, Cổ Thị khôn khéo như vậy, nhất định đã nghĩ ra cái cớ nào đó để cho chuyện này nhanh chóng trôi qua.
Tiến vào cửa chính, trong sân cùng phòng chính đều im ắng, xem ra tìm được Liên Đóa Nhi về đã ráng sức rồi.
Liên Chi Nhi thấy các nàng đi về rồi, liền từ bên trong Tây sương phòng đi ra, đem các đồ vật trong tay Liên Mạn Nhi tiếp lấy.
Hai tỷ muội hướng bên trong phòng đi vào.
“Sao Nhị thẩm không trở về cùng với mọi người?” Liên Chi Nhi liền hỏi.
Xem ra Nhị Lang đã trở về rồi, còn nói các nàng cùng Hà Thị ở chung một chỗ.
“Tìm được Liên Đóa Nhi về rồi, ông nội và bà nội đều rất cao hứng đấy.” Liên Chi Nhi lại nói.
Vào phòng, Trương Thị đang ngồi trên giường gạch làm công việc khâu vá, thấy các nàng trở về rồi, liền dừng công việc may vá lại.
“Hôm nay các con đã làm được một việc tốt. Đây chính là chuyện tích đức.” Trương Thị cười gọi Liên Mạn Nhi đến ngồi bên giường. “Mạn Nhi, như thế nào mà tìm được Đóa Nhi, con nói tỉ mỉ cho mẹ nghe xem nào.”
Liên Chi Nhi cũng góp vào, nàng cũng muốn nghe.
Liên Mạn Nhi liền đem sự tình thế nào phát hiện Liên Đóa Nhi, như thế nào đuổi theo, Liên Đóa Nhi như thế nào không thừa nhận mình là Đóa Nhi,vân vân… một chút, một chút đều tỉ mỉ nói cho Trương Thị cùng Liên Chi Nhi nghe.
Trương Thị nghe xong thổn thức không thôi.
“Có thể tìm trở về là chuyện tốt. Còn người bán hàng rong kia, ai, chủ ý lần này của Liên Đóa Nhi cũng quá là lớn rồi ah….”
“Đúng là như vậy.” Liên Chi Nhi gật đầu.
“Mẹ, người nói có khéo hay không, cái tòa nhà kia lại đúng là nhà của Đại bá cùng Đại thẩm ở trên thị trấn. Nhị thẩm muốn…” Liên Mạn Nhi đem những điều về sau nghe lén được Hà Thị cùng bà mối Vương nói chuyện, lén lút nói cho Trương Thị nghe.
“Nhị thẩm con có lòng nghi ngờ cái tòa nhà kia là do Đại bá con mua hay sao?” Trương Thị lắp bắp kinh hãi.
“Xem ra là như vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu, kỳ thật nàng cũng có chút hoài nghi.
“Theo mẹ tính toán, những năm này, Đại bá của con cùng đại thẩm tích lũy tiền cũng có thể đem tòa nhà kia mua lại rồi.” Trương Thị lên tiếng. “…Đây cũng là chuyện tốt, mua được căn nhà so với tiêu xài tùy tiện hoang phí thì tốt hơn. Tòa nhà đang ở đó, cũng không chạy được, chúng ta có nhiều người như vậy, có nhiều hơn một tòa nhà cũng tốt.”
“Mẹ, người đúng thật là hiền lành.” Liên Mạn Nhi liền cười cười.
Cái tóa nhà kia, là tại thời điểm chưa có ở riêng, Liên Thủ Nhân bọn hắn mua đấy, vậy thì cũng có thể tính toán là tài sản chung của cả nhà. Theo lý thuyết, bọn họ Tứ phòng cũng có một phần trong đấy, đem cái tòa nhà kia tính cả, tại thời điểm các nàng ở riêng, cũng không nên chỉ có một nửa cái Tây sương phòng. Thế nhưng mà Trương Thị nghe được chuyện này, một chút cái phương diện kia cũng không có nghĩ, tất cả chỉ nghĩ đến một nhà Liên gia.
Người con dâu này, đúng là choáng váng nếu phải chia nhà.
Liên Mạn Nhi chỉ có thể âm thầm thở dài.
Nói xong những lời này, mẹ của bọn trẻ mới bắt đầu đi chuẩn bị bữa trưa.
Liên Mạn Nhi trước tiên trèo lên ghế, đem mấy con cá thu treo lên xà nhà, sau đó đem rong biển cở dây buộc, ngâm vào trong nước, lại cho một ít đậu nành, ngâm vào một chậu nước khác. Đợi rong biển cùng đậu nành đều ngâm nước nở ra, lại đổi nước rửa sạch rong biển một lần, dùng dao cắt thành những sợi nhỏ, sau đó lại đem thịt xương đầu rửa sạch sẽ, lúc này mới nhóm lửa, làm món canh xương đầu hầm rong biển cùng đậu nành.
Liên Mạn Nhi lại đi về vườn phía sau nhà, nhổ một củ cải trắng, rửa sạch sẽ, cũng không gọt vỏ, cắt thành những sợi nhỏ, trước tiên ngâm vào trong nước lạnh cho bớt vị chát, lại dùng dầu, muối, tương ớt trộn lẫn, một hồi dùng cho bữa ăn, vừa để đỡ ngán, vừa trợ giúp cho tiêu hóa.
Nhìn đồ ăn trong nồi đã sắp chín, Trương Thị liền gọi Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
“Đi gọi cha con trở về ăn cơm ah.”
Không đợi Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi ra ngoài, Liên Thủ Tín đã mang theo cái rổ trở về rồi.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy đồ vật ở trong rổ liền ồ lên.
“Cha, cái này ở đâu ra ah?”
|
Chương 101: Thu hoạch rau cỏ
Py Siêu Nhân Beta: Sakura (Nguyên văn là 收菜 : trong đó từ 收 : (Động) Gặt hái (mùa màng) 菜 : Rau, rau cỏ ăn được)
Liên Thủ Tín lấy từ trong giỏ xách ra, trong đó có nhiều đậu giác, quả cà còn tươi, còn có cả hai quả dưa chuột xanh biếc.
“Cha, mấy quả này hái ở đâu vậy? Sao đậu giác cùng quả cà vẫn còn non như vậy?” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín hỏi.
Tiền viện cùng hậu viện của Liên gia rau xanh phần lớn cũng đã quá vụ ( quá thời gian gieo trồng ), hiện tại cũng chỉ có cải trắng đang lớn, còn lớn hơn chút thì rau cải xôi, có có củ cải trắng cùng bí đỏ là có thể ăn.
“Cái này phải hỏi mẹ của các con rồi.” Liên Thủ Tín cười nhẹ nói.
“Mẹ đang ở bên ngoài thôn cùng thím Xuân Trụ đang làm một vườn rau, tỷ nghĩ là chúng ta quên đi.” Liên Chi Nhi đã đáp thay Trương thị.
Đây là chuyện xảy ra trước khi Liên Mạn nhi đến thế giới này. Trương thị là người không chịu ngồi yên, nàng sợ thức ăn trồng ở sân sau người trong nhà không đủ ăn, liền nghĩ lấy một ít hạt rau xanh quá vụ mà gieo trồng một ít. Nàng cũng bàn bạc với Chu thị nhưng Chu thị không chịu, nói rằng thời tiết sắp đến màu lạnh, không thể lãng phí hạt giống. Chu thị là người định đoạt trong nhà, Trương thị cũng không có biện pháp.
Vừa lúc bên ngoài thôn có bãi đất trống bên cạnh bờ sông, Trương thị cùng với vợ Xuân Trụ cùng nhau làm, đem mảnh đất kia khai phá, làm màn che xung quanh, ở bên trong trồng ít quả cà, đậu giác và vài thứ nữa. Mảnh đất kia ở gần bờ sông, việc tưới nước rất thuận tiện. Trương thị nghĩ tốn thêm một chút sức lực, trồng nhiều loại hạt giống một chút, đến lúc không có gì thu hoạch thì cũng không có gì tổn thất. Nếu có thể thu hoạch được, vào cuối thu ở trong nhà cũng nhiều món ăn mới lạ lại còn có rau xanh tươi để ăn, tính toán thế nào cũng thấy rất có lợi.
Từ sau khi hạt giống được gieo trồng, Trương thị cùng Tiểu Nguyệt và cả mọi người nữa hình như cũng đã quên mất mảnh đất kia.
“Nhờ có thím Xuân Trụ giúp ta thoát được nước đọng. Buổi sáng nay ta đi nhìn thử xem, mảnh đất kia có thể thu hoạch được rồi. Đủ cho chúng ta ăn.” Trương thị vừa đi vừa nói.
“Mọi người chọn được khu đất rất tốt.” Liên Thủ Tín cũng vừa đi vừa nói, “Mảnh đất kia rất màu mỡ.”
Cơm đã chín rồi, mọi người đều rửa mặt cùng tay chân sạch sẽ rồi mới tiến đến ngồi vào bàn ăn cơm. Liên Mạn Nhi thích ăn nhất là quả cà cùng dưa chuột tươi kèm thêm một chén nước tương. Dưa chuột cùng quả cà rửa sạch sẽ rồi chấm với nước tương ăn.
“Mạn Nhi. Đừng chỉ ăn mỗi mấy thứ đó, con nên ăn nhiều thịt một chút.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi gật đầu. Lần này cố ý mua nhiều xương hơn một chút, hầm cách thủy cùng rong biển và đậu nành mùi thơm xông thẳng vào mũi. Nàng sở dĩ lần nào cũng đều mua xương, cũng không hoàn toàn bởi vì xương ngon, mà là vì cho người trong nhà tăng thêm canxi, nhất là Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất, đương nhiên tính cả nàng vào đó nữa. Tất cả đều đang ở trong thời điểm phát triển, uống nhiều canh xương hầm, có thể giúp tất cả bọn hắn cao lớn và thêm rắn chắc.
“Khoan hãy nói, rong biển hầm cách thủy với xương, vẫn còn nóng nên ăn nhanh.” Liên Thủ Tín nói trước.
Người một nhà vui vẻ ăn xong bữa cơm trưa. Trương thị cũng không để cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi làm, tự mình đem bát đũa đi rửa sạch rồi.
“Mấy loại rau đang trồng kia, chúng ta ăn cũng không hết trong mùa thu này. Ta nghĩ nhân lúc hai ngày tới có nắng, sẽ nhặt một ít quả non rồi phơi nắng thành đồ khô, giữ đến mùa đông ăn.” Trương thị sau khi đã xong việc, cùng với mọi người trong gia đình thương lượng.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi là người đầu tiên đồng ý.
Người một nhà nhanh chóng chuẩn bị, hướng đi ra ngoài thôn.
Ra khỏi thôn, đến một dòng suối nhỏ, nước suối rất trong mát, không có cầu qua đó, mà chỉ là có một tảng đá, mọi người đều phải giẫm lên tảng đá mới đi qua được dòng suối, qua dòng suối là đến vườn rau của Trương thị.
Liên Mạn Nhi quan sát, trên mặt đất này có mấy khoảng năm sáu loại rau, nào thì là dưa chuột, đậu, quả cà, phía bên trên hàng rào còn có mấy cây vừng, hạt vừng có chút màu vàng, có nghĩa là hạt bên trong đã chín.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, hai con đi thu hoạch hạt vừng đi.” Trương thị trông thấy Liên Mạn Nhi đang nhìn những hạt vừng kia, liền cười rồi an bài. Thu hoạch hạt vừng là công việc nhẹ nhàng nhất, đương nhiên là để dành cho Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đều sảng khoái đồng ý. Hạt vừng là đồ tốt, vừa có thể giã nhỏ làm muối vừng, dầu vừng, đây chính là món ngon đấy.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất bắt đầu hái hạt vừng, Trương Thị cùng Liên Thủ Tín cũng dẫn Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đi vào bên trong vườn rau, bắt đầu thu hoạch, chọn đậu cùng quả cà đã đủ lớn để thu hoạch. Sau khi hái về, mang đến dòng suối nhỏ để rửa sạch tro bụi cùng cáu bẩn, trong đầu Trương thị đã có tính toán về mấy món đồ khô, đậu cắt thành sợi mỏng, quả cà thì cắt miếng, phơi dưới ánh mặt trời. Chỉ cần phơi nắng một hai ngày để rau quả khô hết hơi nước, sau đó đem đồ ăn đựng ở bên trong túi vải, đặt ở nơi khô ráo, có thể giữ được đến mùa hè sang năm.
Ở nơi này không có kỹ thật làm đồ khô . Nhưng cũng không phải là nhà nào cũng làm. Nếu muốn biết thì phải nhìn xem nữ chủ nhân của nhà đó là dạng người gì rồi, là chịu khó hay lười biếng, là làm hay là sẽ không làm.
Nói ví dụ như ở Liên gia, trước kia cũng không có làm thức ăn khô. Đây cũng không phải là bởi vì Chu thị lười biếng, nếu nàng muốn làm đồ ăn khô, chỉ cần an bài nhóm con trai cùng con dâu, bảo bọn họ đi làm là đươc, cũng không cần nàng động tay vào.
“Bà nội con trước kia là người thành thị, hưởng thụ cuộc sống tốt quen rồi, thấy những thứ này chướng mắt.” Đây là lời giải thích của Trương thị. Nói ví dụ như bây giờ mỗi lần Liên Mạn Nhi đi chợ đều mua xương, Chu thị sẽ không chịu mua. Mà theo lời Chu thị thì trên xương kia có được chút thịt, chẳng đủ ăn, có tiền thì mua thịt ăn. Cho nên Liên Mạn Nhi nếu có hầm xương cũng không mang lên cho phòng trên.
Bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, thân thể của nàng cũng đã hoàn toàn hồi phục, bọn họ có thể sống theo ý riêng của mình, thật sự là thoải mái quá. Trương thị cũng nghĩ như vậy, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, con dao phay trong tay cũng thấy nhẹ đi bớt.
Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị thái rau, giống như nhà ảo thuật, đậu giác cùng cà đều được thái đều một cách nhanh chóng, không khỏi ngạc nhiên đến ngây người.
“Mạn Nhi, nhìn cái gì vây?” Liên Chi Nhi khẽ cười nói. “Đợi mùa đông đến thời điểm ăn dưa chua muội sẽ biết toàn bộ trong thôn dường như không có ai có thể cắt nhanh hơn mẹ của chúng ta.”
“Mẹ, kỹ thuật thái rau của mẹ tốt như vậy, có bí quyết gì không vậy?” Liên Mạn Nhi cảm thấy khát nước, cũng không quay về uống nước, hái một quả dưa chuột trong vườn rau đem xuống dưới lấy nước suối rửa sạch, ngồi bên cạnh Trương thị, vừa ăn vừa nhìn Trương thị thái rau.
“Làm gì có gì gọi là bí quyết, luyện nhiều là được.” Trương thi cười nói.
Cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất cũng thu hoạch được hai rổ hạt vừng, mọi người cũng đem những đồ ăn đã phơi nắng thu lại, rồi để đồ ăn vào đôn, dao phay và vải màn cũng đều được để vào trong giỏ xách, lúc này mới đi về nhà.
Trên đường đi, gặp người trong thôn đều cùng Trương thị chào hỏi.
“Đúng là người tốt được đền đáp, nhìn thân thể của ngươi tốt như vậy, hẳn là không có việc gì rồi.” Đã có người đánh giá Trương thị.
“Ta được như lúc này cũng là nhờ mấy đứa con của ta.” Trương thị đáp lại.
Mọi người cũng bắt đầu khen Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.
Trên đoạn đường đi về nhà, cho đến khi vào tận cửa, trên mặt Trương thị vẫn còn giữ nụ cười.
“Vậy thì tối nay….”
Đẩy cửa ra, chỉ nghe tới bên trong phòng trên truyền tới âm thanh ồn ào.
“Là Đại bá cùng Nhị bá của các con đang đánh nhau?”
|