Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 121: THÌ RA THẾ
Edit: Rabit Dễ Thương Beta: Sakura Khóe miệng Liên Mạn Nhi không nhịn được co rút một cái, từ khi Tống Hải Long đến, cử chỉ, thần thái và ngữ khí nói chuyện của Liên Hoa Nhi, đều không giống với lúc trước, làm cho nàng cảm giác là lạ. Phải hình dung thì nếu như nói lúc trước Liên Hoa Nhi còn có chút khí chất của người nông thôn chưa trưởng thành, như vậy sau khi Tống Hải Long thì Liên Hoa Nhi hoàn toàn không giống người nông thôn.
Người trong thành cũng không khác người như vậy a, Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ như vậy, một đôi mắt cũng đang đánh giá Liên Hoa Nhi.
Đồng dạng là bị phỏng, hiện tại khí sắc và tinh thần của Liên Hoa Nhi, cùng ngày đó bị phỏng rất khác biệt tựa như ngày và đêm
“Đây là Tống công tử lo lắng cho muội ah, nếu không phải không thuận tiện, hắn hận không thể ở trong phòng.” Tưởng thị đúng lúc cười nói.
Liên Hoa Nhi khóe miệng có chút vểnh lên.
“Đại tẩu nói giỡn.”
“Hoa Nhi tỷ, tỷ thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi đến gần Liên Hoa Nhi, nàng muốn nhìn thương thế của Liên Hoa Nhi một chút.”Bị phỏng có nặng không, mọi người đều lo lắng cho tỷ.”
“Mạn Nhi,muội ngồi đi.” Tưởng thị dường như vô tình mà ngăn giữa Liên Hoa Nhi cùng Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, muội đi ra ngoài nói cho Hải Long ca, đừng để cho hắn nôn nóng.” Liên Hoa Nhi nói.
“Đúng vậy a, Mạn Nhi cháu mau đi đi, đừng làm cho Tống công tử sốt ruột, Hoa Nhi tỷ cũng cần nghỉ ngơi một chút.” Cổ thị nói.
Cổ thị và Liên Hoa Nhi đều tránh vấn đề thương thế như thế nào, mà vội vã đuổi nàng đi ra ngoài. Liên Mạn Nhi lập tức càng tăng thêm nghi ngờ trong lòng. Vừa lúc đó, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói, là Liên Kế Tổ mời Lý lang trung trong thôn đến.
Liên Hoa Nhi thương thế như thế nào, dù sao cũng không thể gạt được lang trung a, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Mạn Nhi, Đại tẩu nhờ muội giúp. Muội giúp Đại tẩu pha một bình trà được không?” Liên Kế Tổ mời Lý lang trung tiến vào, Tưởng thị vội vàng cười với Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi mở trừng hai mắt, trên bàn không phải có bình trà đó sao, Tưởng thị tại sao lại nhờ nàng giúp pha trà? Ah, Tưởng thị đây là muốn nàng rời đi? Không. Nàng không muốn đi, nàng muốn nhìn xem Liên Hoa Nhi đang giở trò quỷ gì.
“Mạn Nhi, muội xem đại tẩu bận nhiều việc. Là Đại tẩu nhờ muội.” Tưởng thị lôi kéo tay Liên Mạn Nhi, trên mặt ẩn ẩn lộ ra thần sắc năn nỉ.
“Tốt, được rồi.” Tưởng thị như vậy, làm cho trong lòng Liên Mạn Nhi mềm nhũn. Phải gật đầu đáp ứng.
“Mạn Nhi. Đa tạ muội.” Tưởng thị thở dài một hơi nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài một hơi, đành phải từ trong Tây phòng đi ra ra, thực sự chưa có chạy xa, chỉ đứng ở cạnh cửa, nghe động tĩnh bên trong.
“Mời Lý tiên sinh trở về đi, thương thế của ta không cần người xem.” Trong phòng truyền đến giọng nói có chút lạnh lùng của Liên Hoa Nhi.
“Hoa Nhi, thương thế ngươi không nhẹ, thế nào có thể không để cho lang trung nhìn xem?” Cổ thị, Tưởng thị đều khuyên Liên Hoa Nhi.
“Mẹ, đại tẩu, các người đừng khuyên con.” Liên Hoa Nhi lại nói.
Một hồi công phu, Liên Kế Tổ dẫn Lý lang đi ra. Liên Mạn Nhi hướng bên cạnh tránh ra đi một chút, khóe mắt quét nhìn thấy Liên Kế Tổ đem một khối bạc không nhỏ nhét vào trong tay Lý lang trung.
“Lý tiên sinh. Thật xin lỗi. Ai biết muội tử của ta lại kiên quyết như vậy.” Liên Kế Tổ một mạch cùng Lý lang trung đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.
Lý lang trung xoa bạc trong tay, nghĩ tới mấy câu thâm ý mà trên đường Liên Kế Tổ mời hắn đến đã nói, không biết nên nói như thế nào mới tốt, đành phải hừ hừ ha ha mà đáp lời.
“Vị tiên sinh này.” Tống Hải Long trong sân, thấy Liên Kế Tổ và lang trung đi ra, bước lên phía trước hỏi thăm.
Lý lang trung cước bộ dừng lại, hắn căn bản là không thấy được thương thế của Liên Hoa Nhi, tự nhiên không cách nào trả lời Tống Hải Long.
“Hoa Nhi bị thương vô cùng trọng?” Tống Hải Long cả kinh nói.
Lý lang trung lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải, cuối cùng dứt khoát chắp tay, cái gì cũng không nói, cùng Liên Kế Tổ đi ra.
“Mạn Nhi muội tử, thương thế của Hoa Nhi tỷ của muội thế nào rồi?” Tống Hải Long thấy Lý lang trung như vậy, trong lòng cho rằng Liên Hoa Nhi bị thương cực kỳ nghiêm trọng, lại trông thấy Liên Mạn Nhi đứng ở cửa, bước lên phía trước hỏi thăm.
Liên Mạn Nhi tự nhiên cũng là đáp không được.
“Tống công tử, mời ngươi tiến vào nói chuyện.” Tưởng thị vén màn cửa từ trong nhà đi ra, đối với Tống Hải Long nói.
Tống Hải Long đã ao ước nghe được một tiếng này, vung lên vạt áo tiến vào tây phòng.
“Hoa Nhi, ” Tống Hải Long vừa vào nhà, vội vàng đi đến trước mặt Liên Hoa Nhi, đau lòng mà nói, “Hoa Nhi, thương thế của nàng thế nào rồi, có nặng lắm không.”
“Ai, Hoa Nhi đứa bé này, nói là tổn thương ở trên đùi, không chịu để cho lang trung xem.” Cổ thị lau nước mắt nói.
“Đây là tội gì!” Tống Hải Long nói.
“Hải Long ca, ta mặc dù không có kiến thức gì, nhưng cũng hiểu, danh tiết của nữ hài so với tánh mạng còn quan trọng hơn. Thương thế kia bất quá là chỉ là vết thương bên ngoài, không ảnh hưởng đến tính mạng. Thân thể của ta, minh thanh ngọc khiết, có thể nào cho nam nhân nhìn thấy.” Liên Hoa Nhi sâu kín mà nói chuyện, đồng thời giương mắt tràn ngập thâm tình nhìn Tống Hải Long .
Hoa Nhi cũng là vì hắn, Tống Hải Long lập tức đã rõ ràng.
“Hoa Nhi, nàng đây là trị thương, có cái gì quan trọng hơn. Nàng phải biết, ta không phải loại người cổ hủ.” Tống Hải Long nói.
“Hải Long ca, ta biết rõ chàng tốt với ta.” Liên Hoa Nhi cúi mắt xuống, giọng nói nũng nịu e sợ mà nói khẽ, “Thế nhưng mà, Tống gia là nhà có uy tín, phu nhân càng là xuất thân trong gia đình giàu có, những thứ này vô cùng quan trọng. Ta, ta không muốn…”
“Hoa Nhi, nàng không phải sợ, mẹ ta không phải người không nói đạo lý.” Tống Hải Long vội nói.
“Hải Long ca, ta quyết định chủ ý, thà rằng chính mình chết cũng quyết không làm gì ảnh hưởng tới mặt mũi của chàng .” Liên Hoa Nhi nói.
“Con thật là đứa trẻ hiểu chuyện, con làm mẹ thật là đau lòng.” Cổ thị khóc ròng nói.
“Hoa Nhi…” Tống Hải Long càng cảm động đến nói không ra lời.
“Hải Long ca, ” Liên Hoa Nhi cúi đầu khóc thút thít, “Thương thế của ta, sợ sẽ lưu lại vết sẹo. Hải Long ca, việc hôn nhân của chúng ta, coi như xong đi. Ta đã nói mẹ đem sính lễ mà chàng đưa tới đều lấy ra, Hải Long ca, chàng thu hồi đi, từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ … gặp mặt nữa.”
Liên Mạn Nhi ghé vào nóc nhà phòng trên, nghe thấy trong phòng Liên Hoa Nhi nói muốn từ hôn, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Điều này sao có thể, Liên Hoa Nhi làm sao có thể chủ động yêu cầu từ hôn, mất đi cơ hội bay lên đầu cành này?
Nhất định là lấy lui làm tiến! Liên Mạn Nhi đầu óc hơi đi lòng vòng, đã hiểu rõ ra, không khỏi càng dựng lỗ tai, muốn nghe Tống Hải Long đáp lại như thế nào.
Hóa ra vừa rồi Tống Hải Long tiến vào Tây phòng, Tưởng thị cùng Liên Đóa Nhi đã từ trong nhà đi ra, một người ở cửa tây phòng, giả vờ bận rộn, người khác thì đứng bên ngoài, để không có người đến gần nghe lén. Liên Mạn Nhi lại hạ quyết tâm, nhất định phải biết rõ Liên Hoa Nhi đang giở trò quỷ gì, hai nơi này cũng không thể nghe lén, nên nàng đã bò lên trên nóc nhà.
Việc nghe lén này tuy không quang minh chính đại gì, thế nhưng nếu như đối phương đang làm trò quỷ, như vậy không gì đáng trách rồi. Liên Mạn Nhi tự nói với mình như vậy, nàng chỉ có mười tuổi, có bị người phát hiện nhiều nhất chỉ nói nàng nghịch ngợm.
Trong phòng, Tống Hải Long nghe xong Liên Hoa Nhi nói muốn từ hôn, so với Liên Mạn Nhi còn giật mình hơn.
“Hoa Nhi, nàng nói cái gì?”
“Hải Long ca, ta cũng không bỏ được.” Liên Hoa Nhi \ thút thít nỉ non nói, “Trên đùi ta chỉ sợ sẽ lưu sẹo, ta, ta không xinh đẹp rồi, ta không xứng với chàng, Hải Long ca… . Chàng về sau sẽ chán ghét ta, khi đó, ta sợ sẽ càng thương tâm muốn chết, ta nghĩ, dứt khoát, dứt khoát…”
“Hoa Nhi, nàng xem Tống Hải Long ta là loại người gì!” Tống Hải Long dưới sự kích động, giọng nói không khỏi cao lên, “Hoa Nhi, mặc kệ nàng là xinh đẹp hay là không xinh đẹp, lòng ta đối với nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Từ hôn, nàng đừng bao giờ nhắc tới nữa, nếu không, ta sẽ thật tức giận.”
“Hải Long ca.” Liên Hoa Nhi nức nở kêu một tiếng.
“Hoa Nhi, nàng bị thương, cũng là vì che chở ta.” Nhìn Liên Hoa Nhi bộ dáng đáng thương, làm cho Tống Hải Long nhìn thấy mà lòng nóng lên, cũng không để ý Cổ thị ở bên cạnh, hắn một phen cầm lấy tay Liên Hoa Nhi, “Ta Tống Hải Long vĩnh viễn sẽ không quên phần tình ý này của nàng, muốn ta từ bỏ nàng, vậy ta còn là người sao? Tống gia ta, cũng tuyệt làm không ra chuyện bội bạc như vậy.”
“Hải Long ca.” Liên Hoa Nhi trong giọng nói mang theo mừng rỡ, “Chàng là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, ta không có nhìn lầm người.”
“Hoa Nhi, nàng biết rõ là tốt rồi.” Tống Hải Long nói.
“Không, không được.” Liên Hoa Nhi tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, đem tay từ trong tay Tống Hải Long rút trở về, “Hải Long ca, chàng bây giờ là nói như vậy, thế nhưng mà, nếu chân của ta thật sự lưu sẹo, đến lúc đó chàng nhìn thấy, sẽ chán ghét ta… . việc này vẫn là nên lui lại a.”
“Hoa Nhi.” Tống Hải Long vội vàng bắt lấy tay Liên Hoa Nhi, tay kia giơ lên, “Ta Tống Hải Long thề với trời, nếu như ta bởi vậy mà chán ghét vứt bỏ nàng, thì cho thiên lôi đánh xuống, thiên…”
“Hải Long ca.” Liên Hoa Nhi vươn tay kia ra, bưng kín miệng Tống Hải Long, gắt giọng, “Chàng đừng như vậy, lòng ta rất đau.”
“Hoa Nhi.”
“Hải Long ca, chàng cũng đừng quên lời hôm nay chàng nói.” Liên Hoa Nhi nhẹ nhàng mà nói.
Tống Hải Long cùng Liên Hoa Nhi bốn cánh tay giao cùng một chỗ, nhìn nhau, âm thầm đưa tình.
Cổ thị nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tống Hải Long và Liên Hoa Nhi mới buông tay ra.
“Hoa Nhi, lang trung nông thôn không dùng được, ta lập tức sai người đi trấn trên mời lang trung tốt về.” Tống Hải Long nói, hắn kích động nghĩ đến hai đùi tuyết trắng của Liên Hoa Nhi lưu lại vết sẹo, vậy cũng cũng rất không đẹp rồi, liền vội vàng muốn cứu chữa.
“Lang trung trong thành, chẳng lẽ không phải là nam nhân?” Liên Hoa Nhi nói, “Hải Long ca, thân thể của ta, là tuyệt không cho người khác xem.”
“Cái này…” Tống Hải Long nghe Liên Hoa Nhi nói tình ý liên tục, vừa đắc ý, lại có chút khó xử.
“Lần trước ta và cha Hoa Nhi đi trấn trên, có gửi mua thuốc, rất không tồi, còn thừa lại chút ít, để cho Hoa Nhi dùng.” Cổ thị đúng lúc này nói.
“Đúng, thuốc này vô cùng tốt đấy. Con để cho bọn họ đưa nhiều hơn một chút đến.”
“Còn lại cũng đủ dùng rồi.” Cổ thị chối từ nói.
“Đúng rồi, trong thư chưởng quầy từng cùng con nói qua, con còn quên hỏi, cô cô thế nào rồi?” Tống Hải Long lại hỏi.
“Con cũng thấy đấy, đã không có việc gì.” Cổ thị nói.
“Chàng cũng đừng ở trước mặt người khác nhắc tới chuyện này, cô cô không muốn người khác biết rõ.” Liên Hoa Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày, trong lòng rất khó hiểu, bọn họ vì cái gì nói đến Liên Tú Nhi?
|
Chương 122: TAM PHÒNG CŨNG MUỐN RA Ở RIÊNG Edit: Rabit dễ thương Beta: Sakura “Cái này ta hiểu được.” Không đợi Liên Mạn Nhi suy nghĩ rõ ràng, trong phòng Tống Hải Long đã cười gật đầu nói.
Liên Mạn Nhi lại nghe một hồi, thấy trong phòng bất quá chỉ nói chuyện phiếm, lại không có chủ đề khác quan trọng hơn, nàng không có nghe tiếp. Từ trên nóc nhà xuống, Liên Mạn Nhi trong lòng đã hiểu. Liên Hoa Nhi lần này là cố ý bị thương, làm như vậy để cho sẹo trên đùi của mình được công khai trước mặt Tống Hải Long. Nàng vì cứu Tống Hải Long mà bị thương, rồi lại cố ý đưa ra ý định từ hôn, bất quá là lấy lui làm tiến, củng cố việc hôn nhân này, đồng thời làm cho Tống Hải Long đối với nàng sinh ra cảm kích cùng áy náy, không thể ghét bỏ vết sẹo trên đùi nàng.
Bàn tính này thật là thông minh a, nhưng lại làm cho Liên Diệp nhi bị oan. Vừa rồi ở trong phòng, Chu thị chỉ sợ đã đoán ra chân tướng sự viêch, bởi vậy mới có thể căn dặn vợ chồng Liên Thủ Lễ, không cho Liên Diệp nhi “Nói lung tung.”
Cổ thị và Liên Hoa Nhi có lẽ đã sớm ngờ tới Chu thị có thể làm như vậy, bởi vậy không có sợ hãi.
Bất quá lần trước Liên Hoa Nhi bị phỏng đi trấn trên trị liệu, Tống Hải Long không phải nên biết sao? Như vậy Liên Hoa Nhi làm những việc này còn có ý nghĩa gì, đúng rồi, đúng rồi, vừa rồi Cổ thị nói không rõ ràng, rồi Tống Hải Long lại nhắc tới Liên Tú Nhi. Chẳng lẽ Liên Hoa Nhi lúc ấy đi trấn trên, là lấy tên Liên Tú Nhi? Điều này sao có thể?
“Cũng không phải là không được, Liên Hoa Nhi chỉ cần che mặt, không nói lời nào, ai có thể nhận ra nàng là ai?” Liên Mạn Nhi tự nhủ.
“Mạn Nhi, con lầm bầm cái gì đó?”
Liên Mạn Nhi đi đến cửa Tây Sương phòng, thì gặp Trương thị từ phòng trên đi tới.
“Con không có nói cái gì.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mẹ con mình đi xem Tam thẩm và Diệp nhi đi.” Trương thị nói.
“Dạ.” Liên Mạn Nhi một bên đáp ứng, ánh mắt lại nhịn không được nhìn qua phòng trên.
“Nói thuốc trị thương cho Hoa Nhi, không có gì quan trọng hơn. Ta vừa giúp hâm nóng đồ ăn, hiện tại bọn họ nên ăn được rồi.” Trương thị cho rằng Liên Mạn Nhi nhớ tới chuyện ở phòng trên, nên nói ra.
Hai mẹ con tới xem Triệu thị và Liên Diệp nhi.
“Tam bá bọn nhỏ, ăn cơm thôi, thế nào Bá còn không đi ăn.” Trương thị trông thấy Liên Thủ Lễ, thì nói ra.
“Ta không đi.” Liên Thủ Lễ sầu mi khổ kiểm mà nói, “Dù có đi, ta cũng ăn không vô.”
“Cha, con đã nói tất cả, là Đại thẩm đụng phải con.” Liên Diệp nhi vuốt vuốt con mắt sưng đỏ vì khóc nói.
“Ai. Mặc kệ nói thế nào, đều làm Hoa Nhi bị thương rồi.” Liên Thủ Lễ giận dữ nói.
Người thiện lương, thời điểm đối mặt với cái ác thường suy bụng ta ra bụng người. Vì đối phương tìm cớ. Chuyện này, ở trong mắt Liên Thủ Lễ, súp là từ trên tay Liên Diệp nhi rơi xuống, làm Liên Hoa Nhi bị thương. Chỉ có hai điểm này, đủ để cho hắn áy náy. Liên Thủ Lễ là người thiện lương trung thực, hắn làm sao có thể nghĩ đây là Cổ thị và Liên Hoa Nhi xếp đặt, Liên Diệp nhi căn bản chính là người vô tội, hơn nữa còn là người bị hại.
“Cháu thấy Hoa Nhi tỷ cùng không có việc gì như người nghĩ đâu. Tam bá chớ để ở trong lòng.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng nghĩ, dựa theo tính cách của Liên Hoa Nhi, nếu sớm đã dự tính tốt. Chắc có lẽ không làm cho chính mình thật sự bị thương, vừa rồi nàng thấy bộ dáng của Liên Hoa Nhi. Cũng không giống như bị phỏng nặng.
” Đứa nhỏ này, cháu không phát hiện bát súp kia còn bốc hơi nóng, hơn phân nửa đều rơi vào trên đùi Hoa Nhi sao. Ai…” Liên Thủ Lễ lại thở dài một hơi.
“Cháu tin tưởng Diệp nhi nói.” Liên Mạn Nhi ngồi vào bên cạnh Liên Diệp nhi, đem chuyện vừa rồi nghe lén được trên nóc nhà nói sơ qua một lần.
“Cái đứa nhỏ này…” Liên Mạn Nhi chạy tới nóc phòng, cái này làm cho Trương thị rất bất đắc dĩ, bất quá nàng chỉ nói một câu này, mạch suy nghĩ đã di chuyển, “Nếu nói như vậy, việc này thật đúng là… , Đại thẩm con cố ý đụng phải Diệp nhi…”
Nói xong lời cuối cùng, Trương thị đã kinh ngạc mở to hai mắt.
“Nhất định là như vậy!” Liên Diệp nhi đã hiểu, “Ta nói Đại thẩm thế nào lại để cho con bưng súp kia, đây là các nàng an bài tốt rồi.”
“Cái này, cái này, ta thật không rõ.” Liên Thủ Lễ ôm đầu nói.
Triệu thị cũng mở to một đôi mắt khóc sưng húp, tựa hồ khó có thể tin.
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi, hai vợ chồng này đều cực kỳ thuần phác, sợ khó có thể lý giải một cách linh hoạt.
“Các nàng oan uổng con, con đi nói với ông bà nội.” Liên Diệp nhi nhảy xuống giường, muốn hướng phòng trên đi.
“Diệp nhi, đừng đi.” Liên Thủ Lễ vội vàng gọi Liên Diệp nhi lại.
“Cha, con bị oan.” Liên Diệp nhi nói.
“Việc này… Đều đã như vậy, nếu con đi nói, chỉ sợ việc Hoa Nhi tỷ con gả vào Tống gia sẽ hỏng bét. Ta, ta coi như xong đi. Không thấy ông bà nội con đều chưa nói cái gì à.” Liên Thủ Lễ rì rì nói, “Nếu việc hôn nhân của Hoa Nhi thất bại, mấy trăm lượng bạc chúng ta vay nặng lãi, sẽ thế nào? Còn chuyện làm quan của Đại bá con, cũng phải đổ sông…”
“Cha, các nàng oan uổng con.” Liên Diệp nhi bỉu môi nói.
“Cha biết rõ,Tứ thẩm con và Mạn Nhi cũng biết, ông nội, bà nội con… cũng biết, việc này, cha là vì cả nhà, cha đều phải nhẫn xuống, những năm này lại đây, … Đều có thể nghĩ cha tốt…” Liên Thủ Lễ có chút ngốc mà khuyên Liên Diệp nhi.
Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều không cho Liên Diệp nhi đi nói, trong lòng Liên Diệp nhi rất ủy khuất, nhanh mím môi không nói lời nào, cũng không có cương quyết muốn đi ra ngoài nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng cười nói, là Tống Hải Long ăn cơm xong, phải trở về trấn trên, mọi người Liên gia đưa tiễn.
Liên Diệp nhi cũng nghe thấy , muốn chạy đi ra, lại bị Triệu thị ôm lấy.
“Mẹ van con, con đi nói như vậy, về sau mẹ ở trong nhà này, có thể đứng đều đứng không được.” Triệu thị nhỏ giọng khóc ròng nói.
“Mẹ…” Liên Diệp nhi cũng khóc lên.
“Tam thẩm và tam bá, Diệp nhi đều có tay có chân, sợ cái gì?” Liên Mạn Nhi nói.
“Mẹ, chúng ta cũng học Tứ thúc, tứ thẩm bọn họ a.” Liên Diệp nhi nói.
Nếu như bọn họ cũng ra ở riêng, sẽ không cần lại nhìn sắc mặt của Chu thị cùng phòng lớn, phòng hai rồi.
“Đó là một ý kiến hay.” Liên Mạn Nhi gật đầu khen ngợi nói, nàng đã sớm có ý nghĩ này, khuyên bọn người Liên Thủ Lễ tách ra. Thế nhưng Liên Thủ Tín và Trương thị lại phi thường không đồng ý.
“Chúng ta phân ra thì đã ra ở riêng, lại đi khích lệ người khác ở riêng, cái này là thành cái gì.” Liên Thủ Tín nói, hắn cho rằng đây là việc vô cùng bất hiếu.
Liên Mạn Nhi đành phải bỏ đi ý nghĩ này, bất quá nói bóng nói gió, mong đợi bọn người Liên Thủ Lễ nói ra. Hiện tại Liên Diệp nhi nói ra, Liên Mạn Nhi sẽ không có cố kỵ, tự nhiên là vô cùng đồng ý.
“Cái này, cái này làm sao có thể?” Liên Thủ Lễ càng hoảng sợ.
“Thế nào không thể.” Liên Diệp nhi nói.
Liên Diệp nhi kiên trì nói muốn ở riêng, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hát đệm, Liên Thủ Lễ và Triệu thị bởi vì Liên Diệp nhi bị ủy khuất lớn, đối với con gái rất áy náy, mà Liên Mạn Nhi nói ở riêng đối với mội người đều có lợi, ở riêng không có nghĩa là bất hiếu với Liên lão gia tử cùng Chu thị, hai vợ chồng thời gian dần qua cũng bị dao động.
“Cha, khách nhân đều đi rồi, cha bây giờ đi nói… .Con không bao giờ … nhắc tới chuyện ngày hôm nay nữa.” Liên Diệp nhi vội nói.
“Vậy, cha đây đi nói thử xem.” Liên Thủ Lễ chần chờ nói.
Liên Thủ Lễ được cổ động đi phòng trên, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp nhi cũng cùng đi qua. Các nàng so với Liên Thủ Lễ đi qua chậm hơi một chút, đợi các nàng đi vào phòng trên, đã nhìn thấy Chu thị tát lên mặt Liên Thủ Lễ một cái.
“Muốn ở riêng, con trước hết giết bà già này đi!”
|
Chương 123: LẤY CÁI CHẾT UY HIẾP Edit: Rabit dễ thương Beta: Sakura Liên Mạn Nhi âm thầm líu lưỡi, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Liên Thủ Lễ có thể nói vài lời. Chỉ sợ là hắn mới mở miệng nói muốn ở riêng, Chu thị liền phát tác.
“Lão Tam, thật tốt, nói cái gì ở riêng.” Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Phụ thân, con… tách ra, cả nhà đều thanh tịnh.” Liên Thủ Lễ bị Chu thị tát một cái làm cho ngu ngơ, vậy mà đem lời bình thường không dám nói nói ra.
“Thanh tịnh, con giết chết ta đi, con mang theo vợ và con gái của con đi, con liền thanh tịnh.” Chu thị vừa mắng, vừa đụng đầu vào trong ngực Liên Thủ Lễ.
Chu thị ngồi ở trên giường gạch, toàn lực đụng như vậy, Liên Thủ Lễ không khỏi lui một bước. Chu thị dùng sức quá mạnh, thân thể lệch xuống giường gạch. Liên Thủ Lễ vội vàng dùng hai tay đi đỡ Chu thị. Chu thị lại giống như không muốn sống, tiếp tục đâm đầu vào người Liên Thủ Lễ. Liên Thủ Lễ sợ Chu thị té xuống giường gạch, đành phải chịu đau, đi phía trước tiếp cần, cũng điều chỉnh thân thể của mình, làm cho đầu Chu thị có thể đâm vào phần bụng mềm mại của hắn.
“Ta đây là làm nên nghiệt gì ah, ta đem các con nuôi lớn rồi, nguyên một đám đủ lông đủ cánh, đã chướng mắt ta rồi, hận không thể lập tức làm ta chết đi. Trời ạ, ông mở to mắt nhìn xem ah, ta không có cách nào sống nữa…” Chu thị lại giơ tay lên, cho Liên Thủ Lễ một bạt tai, sau đó lên tiếng khóc lớn.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh ngạc nhiên mà nhìn, Chu thị lần này cũng không phải khóc giả, mà là khóc thực, nước mắt kia thật sự là lộp bộp rơi xuống đất.
“Mẫu thân, con lúc nào nói người chướng mắt. Phân…”
“Lão Tam, con bây giờ bóp chết ta đi. Sau đó, con thích thế nào cũng được. Ta cũng không nhìn thấy…” Chu thị lại bắt lấy Liên Thủ Lễ, hai tay đánh bộ ngực của hắn.
Liên Thủ Lễ đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ là nhẫn nại, cũng không tránh.
“Ông trời của ta ơi…” Chu thị nắm lấy Liên Thủ Lễ, buông ra kêu khóc lên.”Lão Tam, con không có lương tâm a. Ta mang thai mười tháng, bị bao nhiêu khổ. Đem con nuôi lớn, con năm đó bị nhiễm bệnh, trong nhà không có tiền. Là ta đem một vòng tay bằng bạc của ta bán đi trị bệnh cho con. Nên mới cứu được cái mạng nhỏ của con. Con đều đã quên ah, con cưới vợ đã quên mẫu thân. Sớm biết như vậy, ta không nên chăm lo cho co, để cho con chết đi cho rồi… . Con là đồ không lương tâm, lúc mới sinh con ra, ta nên bóp chết con.”
“Các người đều xem cái gì, đi ra ngoài gọi hương thân phụ lão ra, lão Tam, con ghét bỏ thân mẫu thân của con, mỗi người một miếng nước bọt, đều có thể chết đuối con… Ngươi không sợ người đâm phá cột sống ngươi. Con…”
Chu thị tựa hồ muốn nói con ra ở riêng, tuy nhiên lại không cam lòng nói ra miệng.
“Mẫu thân! Con không có ghét bỏ người ah. Chính là phân…” Liên Thủ Lễ ôm đầu, kêu đau nói.
“Con là quyết tâm rồi hả?” Chu thị ngẩng đầu, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Liên Thủ Lễ.
Làm ầm ỹ một trận như vậy, tóc tai Chu thị đều tán loạn, tóc mai bạc trắng tán loạn mà rủ xuống. Bà khóc một hồi, con mắt đã hiện đỏ lên. Liên Thủ Lễ trông thấy Chu thị như vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn, cũng không có trả lời, chỉ ngơ ngác mà đứng đấy.
“Tốt, vậy con trước hết bóp chết ta đi, cho con, con bóp chết ta đi.” Chu thị nắm hai cánh tay Liên Thủ Lễ, đặt trên cổ của mình, dùng sức mà buộc chặc.
Trời, Chu thị đây là dùng mạng của bà áp chế Liên Thủ Lễ, không cho Liên Thủ Lễ ở riêng. Chu thị đây là bất cứ giá nào rồi. Liên Mạn Nhi không khỏi sợ run cả người, nàng hiện tại mới khắc sâu hiểu rõ, các nàng có thể ở riêng, là may mắn cỡ nào. Nếu như lúc ấy không phải Trương thị hấp hối, mắt thấy không thể tốt lên, chỉ sợ Chu thị sẽ không dễ dàng đáp ứng. Nếu Chu thị cũng đối phó với Liên Thủ Tín như hiện tại đối phó Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín sẽ như thế nào.
Chỉ sợ so với Liên Thủ Lễ cũng không khá hơn chút nào.
Hai tay Liên Thủ Lễ bị ép vẫn còn trên cổ Chu thị, lòng bàn tay của hắn có thể tinh tường cảm giác được mạch máu trong cổ Chu thị nhảy lên, cổ họng bên trên di động lên xuống, mà Chu thị một đôi mắt trừng thật to, vẫn còn cầm lấy tay của hắn, dùng sức buộc chặc.
“Mẫu thân…mẫu thân, con không ra ở riêng nữa.” Liên Thủ Lễ rốt cục duy trì không được bao lâu, một đại nam nhân cũng rơi nước mắt.
“Con bây giờ không ra ở riêng, nhưng vợ của con và con gái con cũng bắt ra ở riêng, con về sau nhất định còn muốn chia, con tốt nhất là sớm bóp chết ta trước đi.” Chu thị lại không buông Liên Thủ Lễ ra.
“Mẫu thân,con sẽ không bao giờ … đề cập đến việc ở riêng nữa, con sẽ không bao giờ … nói ra nữa, Diệp nhi, mẹ Diệp nhi , hai người đều tới…”
Triệu thị hiển nhiên cũng bị tư thế dốc sức liều mạng của Chu thị làm cho sợ hãi, lôi kéo Liên Diệp nhi nơm nớp lo sợ mà đi tới.
“Quỳ xuống, hai người nhanh quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi với mẫu thân.” Liên Thủ Lễ giọng run rẫy nói.
“Cha.” Liên Diệp nhi khóc.
Cuối cùng, Triệu thị và Liên Diệp nhi vẫn quỳ xuống.
Chu thị thấy thế mới từ từ thả tay Liên Thủ Lễ ra.
“Mẫu thân ah.” Chu thị buông lỏng tay, thân thể Liên Thủ Lễ mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ cạnh mép giường. Hắn hoàn toàn hỏng mất, một đại nam nhân khóc như một đứa trẻ mấy tuổi.
“Ngươi xem ngươi đem bọn nhỏ hù dọa.” Liên lão gia tử đúng lúc này mới oán trách Chu thị, lại quay đầu đối với Liên Thủ Tín vừa chạy tới nói, “Lão Tứ, con mau đỡ Tam ca của con đứng lên, Mạn Nhi, cháu cũng đem Tam thẩm và Diệp nhi muội tử cháu đỡ lên.”
Đúng lúc này Liên Thủ Nhân, Liên thủ nghĩa cũng đều chạy tới.
“Tiện đây ta nói, về sau nếu ai còn dám đề cập tới ở riêng, trước hết bóp chết ta.” Chu thị vuốt cổ của mình, chỉ vào mấy con trai uy hiếp nói.
“Mẫu thân, người yên tâm, con đời này, kiếp sau, đều không ở riêng với người.” Liên Thủ Lễ lấy lòng Chu thị nói.
“Còn con, lão đại?” Chu thị hỏi Liên Thủ Nhân.
“Mẫu thân, con cũng không tách ra.” Liên Thủ Nhân nói.
Chu thị hừ một tiếng.
“… Những năm này, cả nhà đều vất vả, trong lòng ta đều biết rõ.” Liên lão gia tử hút một hơi thuốc lá, chậm rãi mở miệng nói, “Các ngươi ai cũng đừng nghĩ nhiều, mắt thấy sắp có ngày tốt lành qua, phóng khoáng một chút, ta tin chắc, đứa nào cũng sẽ không chịu thiệt…”
Mọi người chỉ có thưa dạ đồng ý.
Cuối cùng, Liên lão gia tử bảo Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín lưu lại, để cho những người khác đều trở về phòng.
Từ phòng trên đi ra, Triệu thị và Liên Diệp nhi đều cúi thấp đầu, hiển nhiên là bị đả kích. Liên Mạn Nhi cũng không khỏi có chút vô tình, một chiêu này của Chu thị một là lấy chết uy hiếp, thật sự làm Liên Thủ Lễ sợ hãi. Chỉ sợ hắn về sau cũng không dám nói ở riêng nữa.
Cũng bởi vì Chu thị là là mẫu thân của Liên Thủ Lễ, trong lòng Chu thị hiểu rõ Liên Thủ Lễ quan tâm bà, hiếu thuận với bà, cho nên bà lấy chết uy hiếp, mới có thể có hiệu quả như vậy. Lòng Liên Thủ Lễ chưa đủ cứng rắn, nhưng quyết tâm của Chu thị lại cứng rắn, thông suốt phải đi ra ngoài, Liên Thủ Lễ đời này tựa hồ cũng chỉ có thể mặc cho Chu thị gây khó dễ rồi.
Cái này tính toán cái gì, có phải nên gọi kết thân tình lừa gạt mang đi hay không.
“Mạn Nhi ah, đừng sầu mi khổ kiểm nữa.” Trở lại Tây Sương phòng, Trương thị thấy Liên Mạn Nhi rầu rĩ không vui, thì khuyên nói, “Mọi người đều có số mệnh riêng, tam thẩm con bây giờ không được tách ra, có lẽ về sau sẽ gặp chuyện tốt, cái này ai có thể nói trước được.”
“Chuyện tốt? Con xem rất khó.” Liên Mạn Nhi thở dài nói.
“Cái này còn có biện pháp gì, Tam bá con cũng không thể trơ mắt nhìn bà nội con tìm cái chết.” Trương thị cũng thở dài nói.
Một lát sau, Liên Thủ Tín trở về.
“Cha, ông nội nói gì với cha thế?”
“Ông nội con cùng cha ngược lại chưa nói gì, chỉ là khuyên Tam bá con đừng nghĩ đến ở riêng.” Liên Thủ Tín đem lời Liên lão gia tử nói, nói sơ lược, “Ông nội nói, Tam bá con và cha không giống nhau, cha có Ngũ Lang và Tiểu Thất, Tam bá con không có con trai, còn ra ở riêng cái gì. Ông nội con còn nói, ông biết rõ Diệp nhi bị ủy khuất, về sau khẳng định tìm cách đền bù tổn thất cho Diệp nhi.”
“Ông nội cũng là không muốn Tam bá ra ở riêng.” Liên Mạn Nhi nói.
“Cũng không phải.”
“Cha mẹ, Ngô Tam thúc đến rồi.” Tiểu Thất ở bên ngoài kêu lên.
“Ai ôi!!!, nhanh như vậy trở lại rồi!” Nghe nói là Ngô Ngọc Quý đến, tất cả mọi người vội vàng đi ra nghênh đón. Liên Mạn Nhi đoán được Ngô Ngọc Quý là đưa khế ước đỏ đến rồi, trong lòng lập tức vui mừng.
Nghênh đón Ngô Ngọc Quý vào trong phòng ngồi xuống, Ngô Ngọc Quý quả thật từ trong lòng ngực móc ra văn khế, giao cho Liên Thủ Tín.
“Việc này nhọc công Ngô Tam ca rồi, không nghĩ tới xử lý thống khoái như vậy.” Liên Thủ Tín cảm kích mà nói.
“Người một nhà, khách khí cái gì.” Ngô Ngọc Quý cười nói.
Liên Thủ Tín đem văn khế nhìn mấy lần, rồi giao cho Trương thị, Trương thị mỉm cười cũng nhìn, rồi lại giao cho Liên Mạn Nhi. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng đều tập trung tới, cùng Liên Mạn Nhi xem khế ước đỏ.
Nửa phần trên văn khế, chính là dân khế ngày hôm qua ký kết, chỉ là ở phía sau thêm khế vĩ. Đem nội dung dân khế trong khế vĩ đọc sơ qua một lần, cũng đã viết một số giao thuế trước bạ, khế vĩ lên, cuối cùng ghi chú rõ thời gian. Chính giữa khế vĩ có đóng dấu màu đỏ, vị trí khế vĩ cùng dân khế tiếp hợp, ở giữa còn có điều khoản. (không hiểu mấy cái khế này =.=’’)
Liên Mạn Nhi đem khế ước đỏ nhìn mấy lần, trong lòng đầy tràn vui vẻ. Ngày hôm qua dân khế là dân gian ước định, còn sợ có người gây chuyện, hiện tại đã có khế ước đỏ, nói đúng hơn là quan phủ cũng thừa nhận các nàng là chủ nhân của hai mươi lăm mẫu đất kia. Thế này ai cũng không thể đoạt đi.
Liên Mạn Nhi mặt mày hớn hở xếp khế ước đỏ lại, bỏ vào trong hộp gỗ nàng giữ tiền khóa lại. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều túm tụm ở bên cạnh Liên Mạn Nhi, trong ánh mắt đồng dạng đều là vui mừng.
… …
Ngày hôm sau Tống Hải Long ly khai, Tống gia đã sai một bà tử quản sự, đưa vài thứ tốt tới cho Liên Hoa Nhi. Bà từ mang theo bà mối đến, lần nữa an bài sính lễ và đón dâu.
Bà mối và người của Tống gia đến, một nhà phòng lớn gần đây như nấm mốc liền vui vẻ ra mặt. Người phòng hai tự nhiên cũng đi theo, chạy trước chạy sau, đối với phòng lớn so với trước càng nịnh bợ thêm vài phần. Liên Mạn Nhi trong tay bọn họ đã có đất, nghĩ đến sang năm mùa màng tốt, cũng là vui vẻ.
Bởi vậy, những ngày này trong sân Liên gia lúc nào cũng đều có thể nghe được tiếng cười.
“Mẹ, buổi tối làm dấm chua cải trắng a.” Tiểu Thất ôm một bắp cải trắng trắng mập mập, đưa cho Trương thị.
“Tốt.” Trương thị cười đáp ứng.
“Mẹ, cải trắng sau vườn cũng đã lớn rồi,chúng ta lúc nào thì muối dưa chua?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Cái này không cần gấp, còn sớm.” Trương thị đáp. Nhiệt độ bây giờ còn chưa đủ thấp, nếu muối dưa chua sớm, sẽ bị hỏng.”Mẹ xem chừng, chúng ta sẽ muối hai vạc dưa chua, còn phải làm thêm một vạc dưa muối.”
“Nếu hiện tại có dưa chua ăn thì tốt.” Tiểu Thất ngẩng mặt lên nói.
Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động.
“Mẹ, chúng ta hiện tại muối dưa chua đi.”
|
Chương 125: LẠI MỘT LẦN NỮA THAM TIỀN Edit: thaocth Beta: Sakura “Mạn nhi, bây giờ không phải thời điểm làm dưa chua.”
Trương thị nghe Mạn nhi nói hiện tại muốn làm dưa chua, tưởng rằng nàng thèm dưa chua, liền cười nói, “Đêm nay cải trắng đã thành dấm chua , mẹ sẽ làm cho con thêm nhiều dấm chua.”
“Mẹ, dấm chua cải trắng cùng dưa chua cũng không phải là một.” Mạn nhi cũng cười.
“Mạn nhi a, cho dù hiện tại mẹ cho con làm dưa chua, cũng phải một tháng mới có thể ăn.” Trương thị nói.
“Mẹ, con đã có biện pháp, không cần một tháng cũng có thể có dưa chua ngon.” Mạn nhi liền nói, “Mẹ, hãy để cho con làm thử xem a.”
“Con lại có suy nghĩ cái gì rồi hả? Đi, mẹ sẽ cho con một gốc cây cải trắng, con muốn làm gì thì làm.” Trương thị nói, đối với yêu cầu của bọn nhỏ, chỉ cần không quá phận, Trương thị đều đáp ứng.
“Mẹ, người hãy đợi đến ăn dưa chua a.” Mạn nhi liền vui vẻ nói.
Tại kiếp trước của nàng, cha mẹ của nàng đều là người Đông Bắc. Các nàng lúc đó đều ở Đông Bắc, vào mùa đông, đều có thói quen làm dưa chua. Lúc đầu, của cải thiếu thốn, mùa đông cũng rất khó có rau quả tươi sống để ăn, đại đa số thời gian đó, phải dựa vào ăn dưa chua qua mùa đông.
Về sau, cuộc sống trở nên giàu có, một năm bốn mùa đều có thể ăn vào nhiều rau quả tươi, mặc dù vậy gia đình nàng vẫn rất thích ăn dưa chua. Thậm chí, không hề thoả mãn chỉ mùa đông mới được ăn dưa chua. Có một ít người bán hàng rong thấy được nhu cầu này của mọi người, đã suy nghĩ ra biện pháp, chỉ cần vài ngày có thể làm ra dưa chua.
Gia đình nàng ngay từ đầu cũng mua được hai lần, về sau chứng kiến người bán hàng rong dùng dụng cụ để ướp dưa chua, đã cảm thấy hay là nhà mình làm, cũng có thể bảo đảm đươc an toàn vệ sinh. Mạn nhi khi đó cũng theo cha mẹ học làm như thế nào trong thời gian ngắn có thể ướp gia vị ra dưa chua ngon.
Loại phương pháp ướp gia vị dưa chua này rất đơn giản, cũng không cần những vật liệu phức tạp, nên Mạn Nhi tương đối có lòng tin là làm được. Nàng cũng kêu Chi Nhi cùng Tiểu Thất đến hỗ trợ.
“Chúng ta trước ướp hai bắp cải trắng a.” Mạn nhi nói, nàng biết rõ hai biện pháp rất nhanh ướp gia vị dưa chua. Đều muốn thử một lần. Hơn nữa một bắp cải trắng, nhìn xem rất nhiều, nhưng sau khi ướp trở thành dưa chua, thể tích tối thiểu hội sẽ thu nhỏ lại một nửa. Như gia đình nàng có sáu nhân khẩu, một bắp cải trắng dưa chua còn chưa đủ cho bọn họ ăn một bữa đấy.
Mạn nhi liền chọn hai bắp cải trắng to nhất, bên ngoài hơi có chút lá bị tổn hại liền tách ra mất, lại dùng dao phay chém xuống dưới.
Sau đó lại lựa ra một cái cải trắng tách từ lá cải trắng ra, tiếp tục tách những lá hư xuống, đặt tất cả ở trên thớt. Dựa theo biện pháp cắt sợi dưa chua. Dùng sống dao đang cắt cải trắng vỗ một cái, đem cải trắng sắp ngang bằng nhau, sau đó đem một cái cải trắng đã vỗ cắt thành lát. Cái này cũng cần phải có sự khéo léo, Liên Mạn dứt khoát xin Trương thị tới hỗ trợ. Trương thị một tay đè chặt cải trắng, một tay cầm đao đều đều đặt trên đỉnh cải trắng, sau đó tiện tay xé ra, một mảnh mỏng trong suốt cải trắng đã bị cắt xuống dưới. Một bắp cải trắng được Trương thị ra tay có thể cắt ra bốn năm miếng, chỉ ở phần đuôi rau quả chỗ đó còn liền cùng một chỗ.
Đem những khối cải trắng phiến đã được cắt thành miếng, xếp chồng lên nhau. Sau đó cắt thành rất sợi nhỏ. Mạn nhi nhìn theo công phu của Trương thị, liền đem một khỏa cải trắng cắt tốt rồi. Vừa hâm mộ lại vừa tán thưởng
“Cái khối cải kia còn cắt không, Mạn nhi?” Trương thị cắt hết một khối, tựa hồ còn vẫn chưa thỏa mãn.
“Cái kia khối cải đó không cắt,mẹ đi làm việc của rmẹ đi.” Mạn nhi vội hỏi, lại quay đầu hỏi tiểu Thất, “Tiểu Thất, nước đã đun sôi lên chưa?”
Tiểu Thất tại dưới lò ngẩng đầu lên, “Nhị tỷ, nước đã sôi rồi.”
“Trước tiên, ta phải đem sợi cải trắng nhúng trong nước vớt qua một bên.”
Mạn nhi cầm cái lưới lọc lớn, đem sợi cải trắng thấm vào trong nước, thầm đếm từ một đến mười, lúc này mới đem lưới lọc đưa ra khỏi nước, đem các sợi cải trắng đã qua nước đổ vào trông một chậu gỗ sạch đã chuẩn bị tốt. Sau đó, đem tất cả sợi cải trắng đều đã nhúng qua nước nóng, Mạn nhi liền nói cho Tiểu Thất đừng tiếp tục nhóm lửa, để cho trong nồi nước chính mình làm lạnh.
Kế tiếp, liền đem các sợi cải trắng vắt ra cho hết nước. Quá trình này cũng đơn giản, chính là hai tay nâng…lên đầy các sợi cải trắng, dùng sức mà nắm.
Đáng tiếc chính là, tại đây không có bao tay cao su dày, muốn đi nắm cải trắng còn rất nóng, quá trình này là có chút thống khổ đấy. Thế nhưng, bước này nhất định phải nhân lúc còn nóng mới thành, ướp ra vị dưa chua ngon. Mạn nhi đành phải liều mạng.
“Mẹ đến đây đi.” Trương thị một mực ở bên cạnh không có đi xa, bà trông thấy Mạn nhi trương khuôn mặt nhỏ nhắn đều bóp méo vì bị phỏng, liền cười đi tới.
“Mẹ trên tay có đầy nốt chai không sợ bị phỏng, hai đứa đều là cô nương, tay vẫn còn non mịn.”
Trương thị vừa nói, một bên vừa làm…mà bắt đầu. Nàng tựa hồ không sợ bị phỏng, tay so với Mạn Nhi cùng Chi Nhi hai người đều lớn hơn, cũng càng có lực, một hồi công phu, lưu loát đem sợi cải trắng siết thành mấy cái nắm.
“Mẹ, người không sợ bị phỏng sao?” Tiểu Thất thuần túy kinh ngạc mà nói.
“Ân, mẹ không sợ bị phỏng.” Trương thị gật đầu nói.
Tay ai không phải thịt, như thế nào không sợ bị phỏng. Chỉ là làm con dâu người ta, lại làm mẹ của bọn nhỏ, như thế nào còn có thể chú ý nhiều như vậy. Nhìn xem bọn nhỏ ngày từng ngày lớn lên, làm mẹ đấy chính là đã mất đi bóng loáng da nhẵn nhụi, đã không có thanh xuân sáng bóng, bắt đầu trở nên “Da dày thịt béo”…, nhưng dù như thế cũng không oán không hối.
Mạn nhi cầm một bình dấm chua từ trong nhà ra, một bên đem sợi cải trắng mở ra, một bên chậm rãi thêm dấm chua vào bên trong. Dấm chua không cần quá nhiều, chỉ cần để cho mỗi sợi cải trắng bên trên đều dính vào một ít như vậy đủ rồi. Đợi những bước này đều đã làm xong, liền dùng một cái chậu khác úp lên phía trên chậu gỗ. Dùng loại biện pháp này, chỉ cần thời gian một ngày, dưa chua sẽ ướp gia vị thành công.
“Cái khối cải trắng kia, còn ướp nữa không?” Chi Nhi chỉ vào một khối cải trắng khác, liền hỏi.
Đương nhiên sẽ ướp, bất quá lần này dùng phương pháp hơi có chút bất đồng, so về biện pháp trước càng thêm đơn giản. Chỉ là đem cải trắng tách một cái rồi một cái mà kéo xuống, đặt ở trong chậu, xếp thành tầng, mỗi một tầng cho một chút muối, cuối cùng, đem các sợi cải trắng đã làm nóng trước đó, làm lạnh xuống, lấy nước ấm ấm đổ vào trong chậu đến khi đem tất cả cải trắng đều được bao phủ, sau đó lại đổ vào mấy thìa dấm chua, chính là loại thìa dùng ăn cơm ăn canh là được.
Vì phòng ngừa cải trắng nở ra…, cuối cùng đặt thêm một tảng đá ở phía trên,hay chính là hòn đá mà hàng năm Liên gia đều dùng để đè lên các chậu dưa chua.Loại phương pháp ướp gia vị cải trắng này, so với biện pháp truyền thống nhanh hơn, căn cứ nhiệt độ, bình thường thời gian là bảy ngày đến mười ngày, cũng đã ướp gia vị tốt rồi.
Ngày hôm sau, cũng là tại lúc ăn cơm tối, Liên Mạn Nhi hơi có chút thấp thỏm không yên đem chậu gỗ ướp dưa chua thứ nhất đi ra, đợi đem nắp vung chính mở ra, nhìn các sợi cải trắng đã biến đổi, ngửi thấy vị chua đã lâu, Mạn nhi lập tức vui vẻ ra mặt.
“Dưa chua ướp đã hoàn thành!” Mạn nhi cười nói.
“… Thật đúng là dưa chua.” Mọi người trong nhà đều bu lại, nhìn xem trong chậu dưa chua nói.
“Nhìn không tệ, cũng không biết ăn sẽ thế nào.” Liên Thủ Tín nói.
“Vậy thì thử xem chứ sao.” Mạn nhi nói.
Như thế nào thử, đương nhiên là nấu ăn. Dưa chua loại vật này, là phi thường ăn dầu, hơn nữa nhất định phải dùng mỡ lợn mới có thể ăn ngon, nếu như chỉ dùng dầu thực vật, không dùng được bao nhiêu, đều là canh nước nhạt nhẽo đấy, không có tư vị.
“Ta đi mua một ít thịt.” Liên Mạn Nhi leo đến trên giường gạch, từ trong tủ chén lấy ra tiểu hộp gỗ của nàng, đem khóa mở ra, từ bên trong lấy một ít tiền đồng. Dưa chua hầm cách thủy nhất định phải dùng thịt heo, hơn nữa không thể là thịt nạc không, mà là thịt mỡ, mới tốt ăn, món ăn này có tên là dưa chua thịt trắng.
“Mạn Nhi, hay là tiết kiệm một chút a” Ngũ Lang liền nói.
Các nàng đem rất nhiều bạc dùng để mua đất rồi, Liên Mạn Nhi trong tay tuy còn có một chút, nhưng cũng không nhiều, đó là giữ lại để ứng phó nhu cầu bức thiết. Thẳng đến sang năm trong đất đã có thu hoạch, các nàng mới có thể có thu nhập. Này trong đó, đương nhiên muốn tiết kiệm chút ít sống.
“Chỉ mua một cân. Số tiền này đáng giá mà.” Liền Mạn Nhi nghĩ, liền đem tính toán của nàng nói ra, “Hiện tại tất cả mọi người không có dưa chua, có thể khẳng định có người muốn ăn dưa chua. Cái này dưa chua chúng ta đầu tiên nếm thử, nếu ăn ngon, ta liền làm một ít, đem lên trên thị trấn bán, cũng có thể kiếm được mấy văn tiền tiêu vặt.”
Mọi người giờ mới hiểu được, Mạn nhi vội vã muốn làm dưa chua, không là vì chính nàng thèm ăn dưa chua, mà là muốn dùng cái này đến kiếm tiền.
Liên Mạn Nhi lấy ra cái rổ, cùng Tiểu Thất đi lên thị trấn, mua một cân thịt ba chỉ trở về. Trương thị đem thịt cắt thành lát, rồi xào thịt trên chảo nóng, tỏa ra hương thơm khắp phòng bếp, bởi vì thịt này mỡ dày, cũng không cần thêm dầu. Sau đó đổ dưa chua sợi ra rửa sạch, lại tới chảo đảo vài lần, cuối cùng đổ đầy nước, đem nắp nồi đậy kín lại, dùng lửa lớn đem nồi nóng lên, lại dùng lửa nhỏ chậm rãi đun nhừ, thẳng đến chất béo bên trong thịt đều bị hút vào dưa chua sợi cùng với nước canh ở bên trong, dưa chua sợi cùng thịt ăn vào lập tức nát, canh dưa chua biến thành màu xanh lá, lúc này dưa chua thịt trắng mới coi là làm xong. Cơm tối, chính là hạt cao lương cùng dưa chua thịt trắng.
“Thế nào, ăn ngon không?” Liền Mạn Nhi chính mình gắp ngụm dưa chua, cảm thấy nếu là cẩn thận so sánh, cố nhiên so ra vẫn kém với phương pháp ướp truyền thống nhưng hương vị như thế đã rất tốt rồi.
“Ăn ngon, thật đúng là vị của dưa chua.” Trương thị, Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều gật đầu nói.
“Dưa chua không tệ, cũng không biết có người hay không mua?” Liên Thủ Tín nói.
“Khẳng định có, lúc đầu đậu phộng trộn tỏi chẳng phải bán rất tốt sao?” Liên Man Nhi liền đáp, “Dưa chua cũng không bán đắt, cải trắng một đồng tiền bốn cân, ta cái này dưa chua liền bán một đồng tiền hai cân, một gốc cây dưa chua vẻn vẹn chỉ ba văn tiền. Lúc này phần lớn các nhà khác đều không có dưa chua, ba văn tiền có thể mua một khối đấy, người một nhà ăn một bữa như hầm cách thủy với thịt, làm bánh bao, làm vằn thắn, kể cả động vật trong nhà đều ăn được.”
Trấn Thanh Dương là một trấn lớn, có rất nhiều người mua bán, cửa hàng cũng nhiều, ngoài ra trên thị trấn có rất nhiều người đều có chút của cải, cơ thể bỏ tiền mua thức ăn. Coi như là người trong nhà không nỡ ăn, trong nhà có khách đến, cũng nên thêm đồ ăn. Dưa chua lại không đắt, ở thời điểm này lại mới lạ : tươi sốt, hiếm thấy, khẳng định được hoan nghênh.
“Mạn Nhi nói không sai, cái này dưa chua có thể bán đi ra ngoài.” Liền Thủ Tín lên nói.
“Cái kia ta còn chờ gì nữa, chúng ta có sẵn cải trắng, ta trước tiên hãy ướp hơn mười cân, sau lúc lúc họp chợ liền đem lên trên thị trấn bán đi.” Trương thị lập tức nói.
Đậu phộng trộn tỏi mang đến nhiều ích lợi, mọi người đối với việc kiếm tiền từ dưa chua ướp đều phi thường tích cực.
Ăn no một bữa dưa chua thịt trắng, người một nhà đều bắt đầu bận rộn. Trời vừa chập tối, liền ướp một thùng đầy sợi.dưa chua
“Những thứ này đều là tiền a.” Liên Mạn Nhi ngồi ở trên giường gạch, lòng tràn đầy vui mừng mà nghĩ đến.
“Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi từ bên ngoài đi đến.
|
Chương 126: LIÊN DIỆP NHI HỎI KẾ Edit: thaocth Beta: Sakura “Diệp nhi a, tới đây ngồi đi.” Liên Mạn Nhi vừa thấy Liên Diệp Nhi, liền cười nói.
Liên Diệp Nhi nhìn thoáng qua trong phòng, vợ chồng Liên Thủ Tín đã đến nhà hàng xóm, Tiểu Thất cùng Ngũ Lang cũng đi ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn có Liên Chi Nhi Nhi cùng Liên Diệp nhi. Liên Diệp Nhi chậm rãi đi đến giường gạch, ngồi ngay bên cạnh Liên Mạn Nhi.
“Diệp Nhi, muội có chuyện gì sao?” Liên Mạn Nhi vừa thấy Liên Diệp nhi ngồi ở đó với sắc mặt buồn rầu không vui, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, liền hỏi.
“Mạn Nhi tỷ,muội đang tìm biện pháp, tỷ có thể cho ta lời khuyên không?, ” Liên Diệp Nhi suy nghĩ, rốt cục lấy hết dũng khí, hướng Liên Mạn Nhi nói.
“Đưa ra lời khuyên gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp nhi.
“Chính là chuyện xảy ra từ ngày hôm đó, muội muốn tách ra ở riêng.” Liên Diệp Nhi nói, một bên ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Liên Mạn Nhi.”Mạn Nhi tỷ, muội nghĩ muốn đau cái đầu, cũng nghĩ không ra được biện pháp nào. Muội liền nghĩ đến tỷ, chỉ có tỷi mới có thể giúp muội.”
Liên Mạn Nhi nhìn thấy trên khuôn mặt tràn đầy mong cùng tín nhiệm của Liên Diệp Nhi, âm thầm thở dài một hơi.
“Việc này Tam bá cùng Tam thẩm nói thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Liên Diệp nhi mấp máy miệng. “Cha mẹ muội đều bị bà nội làm cho sợ hãi. Nhưng muội biết rõ, nếu đã tới nước này, trong nội tâm của bọn họ khẳng định cũng nguyện ý.”
“Tỷ hiểu được.” Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, “Diệp Nhi, tỷ có lời muốn nói, chỉ sợ muội không thích nghe thôi.”
“Mạn Nhi tỷ, muội biết rõ tất cả chỉ vì tỷ muốn tốt cho muội, tỷ nói cái gì, muội đều sẽ nghe.” Liên Diệp Nhi vội hỏi.
“Muội muốn ở riêng, tình hình nhà của muội đã như thế, tỷ cảm thấy đây là thời gian rất tốt. Thế nhưng mà, hiện tại mà nói a, mọi người dù có muốn, sợ là không thể nào.” Liên Mạn Nhi nghĩ, vẫn là đem ý nghĩ trong lòng thẳng thắn nói ra.
“Mạn Nhi tỷ, tại sao tỷ cũng nói như vậy.” Vành mắt của Liên Diệp nhi có chút đỏ lên.
“Ông bà nội đều không muốn các người tách ra, Tam bá cùng Tam thẩm có thể thay đổi được bọn họ sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Không nói đến Liên lão gia, ngay cả Chu thị, cũng không phải là người mà cha mẹ muội có thể ứng phó được”.
Liên Diệp Nhi lại đến nhờ Liên Mạn Nhi tìm cách dùm, tuy rằng có thể nhưng Liên Mạn Nhi nghĩ đây cũng không phải là biện pháp tốt. Nàng cũng mong một nhà ba người của Liên Diệp Nhi có thể như nhà nàng tách ra, sau này có thể yên ổn mà sinh sống. Thế nhưng với những điều kiện khách quan như Liên lão gia cùng Chu thị tuyệt sẽ không đồng ý. Nguyên nhân Chu thị không đồng ý nàng biết rất rõ ràng. Nếu như ngay cả một nhà Thủ Lễ cũng tách ra ngoài, nữ nhân duy nhất trong nhà cũng chỉ có Hà thị, một người chân to, hơn nữa Hà thị vừa lười biếng, làm việc cũng cẩu thả. Như vậy rất nhiều việc nhà sẽ rơi vào tay của Chu thị cùng Liên Tú Nhi.
Liên lão gia tử không đồng ý Liên Thủ Lễ ra ở riêng cũng có nguyên nhân. Liên Thủ Tín đã nói qua với nàng, ông chỉ đang cân nhắc, suy tính cho cả nhà Liên Thủ Lễ. Mục đích của Liên lão gia phi thường tốt đẹp nhưng là sự thật chỉ sợ là xúc động nhất thời. Trước tình huống như thế này, Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị không phải là loai người có quyết tâm dứt khoát, cũng không phải là người tuyệt tình. Thông qua sự việc của Liên Diệp Nhi, cũng thấy bọn họ chỉ biết náo loạn chứ không thể làm ra được trò trống gì. Cái này là một ván cờ khó, cơ hồ sẽ rất khó giải quyết.
“Cha mẹ muội đều là người nhát gan. Tâm cũng mềm yếu. Bọn họ khẳng định sẽ gây thêm mâu thuẫn với bà nội.” Liên Diệp Nhi nói, “Mạn Nhi tỷ, cuộc sống như vậy. thì biết khi nào mới chấm dứt a.”
Liên Mạn Nhi nghe ra trong thanh âm của Liên Diệp nhi có sự tuyệt vọng. “Diệp Nhi, chuyện ở riêng nhất định sẽ được thôi nhưng phải để từ từ. Muội xem chúng ta đi, nếu khi đó mẹ tỷ sắp không được nữa, cũng không thể nào tách ra được.” Liên Mạn Nhi an ủi Liên Diệp Nhi nói.
“Vậy nếu như nhà chúng ta cũng ra…”
“Phi, phi…” Liên Mạn Nhi nhanh chóng ngăn lại lời nói của Liên Diệp nhi, nàng sợ rằng nếu Liên Diệp Nhi nghĩ không thông sẽ làm những chuyện điên rồ.”Diệp nhi, lời này cũng không thể nói lung tung. Mặc kệ như thế nào, mọi người đều phải sống tốt, chuyện khác mới có trông cậy vào. Chuyện gì rồi cũng sẽ đến, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi.”
Trong lòng của Liên Diệp Nhi cũng biết, trải qua chuyện Chu thị náo loạn như vậy, thì chuyện ra riêng của các nàng sẽ không thể trông cậy vào cái gì. Chính vì thế nàng mới không cam lòng, muốn ôm một chút hi vọng, đến tìm Liên Mạn Nhi. Thế nhưng lời nói của Liên Mạn Nhi cũng có lí, nàng cũng chỉ có thể đem chuyện ở riêng để sang một bên.
“Mạn Nhi tỷ, cho dù không thể ở riêng, ta cũng phải cùng Liên Hoa Nhi náo một hồi.” Liên Diệp nhi nắm chặt tay lại thành nắm đấm nói, “Các nàng xem ta là cái gì, nếu như không phải chúng ta trung thực, làm sao ta phải chịu tiếng xấu thay nàng ta chứ? Việc này, ta thấy thật bất công nếu không cùng nàng làm cho ra lẽ, ta thật sự có thể nghẹn đến chết mất.”
“Diệp nNhi, muội có ý định làm gì?”
“Tống gia không phải muốn tới đón dâu sao, vào đúng ngày hôm đó ta sẽ náo loạn, để cho việc gả Liên Hoa Nhi không thành.” Liên Diệp Nhi nói, hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ.
“Diệp Nhi, muội có nghĩ tới nếu muội làm như vậy, kết quả cuối cùng sẽ là cái gì không?” Liên Mạn Nhi biết rõ trong lòng của Liên Diệp Nhi đang bừng lửa giận, cũng không trực tiếp khuyên bảo, chỉ đành phải hỏi.
“Kết quả gì muội cũng không sợ.” Liên Diệp nhi hai mắt tỏa sáng, “Nàng không phải là muốn vào là Tống gia Thiếu phu nhân đấy ư, muội liền phá tan giấc mộng đó của nàng ta.”
“Diệp nhi, Nhị Lang ca muốn cưới vợ, Nhị bá cùng Nhị bá nương cùng đại bá đã thương lượng, muốn từ bên trong lễ hỏi mà Tống gia cho Hoa Nhi tỷ chọn vài thứ, để làm lễ hỏi đưa cho Triệu gia.” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói.
“Mạn Nhi tỷ, muội biết rõ, kể cả nhà Đại bá cùng nhà Nhị bá, đều chờ đợi mượn lợi ích từ Hoa Nhi tỷ. Nếu muội cứ như vậy náo loạn, khẳng định muội cũng sẽ gặp chuyện không may. Muội không sợ, cho dù bọn hắn muốn đánh chết muội, muội cũng không sợ.” Liên Diệp Nhi ưỡn ngực nói.
“Diệp nhi, muội đã quên, vẫn còn khoản vay nặng lãi mấy trăm lượng bạc kia. Nếu như hôn sự của Hoa Nhi tỷ thất bại, vậy khoản nợ đó sẽ trả không được.” Liên Mạn Nhi nói.
“Người nào thiếu nợ để cho người đó trả, muội mới mặc kệ những chuyện này”. Liên Diệp nhi nói, nhưng ngữ khí đã không còn kiên quyết như vừa rồi.
Liên Mạn Nhi biết rõ, hiện giờ Liên Diệp nhi đang nói nhảm, nàng có thể khẳng định rõ ràng, cái khoản nợ này nếu như ngay cả Hoa Nhi cũng trả không được, cuối cùng sẽ chính là tất cả mọi người ở Liên gia gánh chịu.
“Đến lúc đó sẽ phải bán nhà bán của cải, kể cả nhà muội cũng phải vác lưng chịu món nợ này”. Liên Mạn Nhi tiếp tục nói.
“Gánh thì gánh, chúng ta từ nhỏ chịu khổ đã quen, cho dù chỉ ăn cơm không, ta cũng có thể sống. Ta đến lúc đó liền xem Liên Hoa Nhi sẽ quá quắt như thế nào!” Liên Diệp nhi nói.
Liên Mạn Nhi liếc nhìn Liên Diệp Nhi, lập tức đoán được, Liên Diệp Nhi không phải đang nói nhảm. Liên Diệp Nhi có thể quyết liệt như vậy, tương lai sẽ có một ngày, ba nhà không làm tiếp bánh bao nữa.
Thế nhưng mấy trăm lượng bạc, lãi mẹ đẻ lãi con, sợ rằng dù trở thành ăn mày cũng không trả nổi. Hơn nữa cho dù Liên Diệp nhi muốn náo loạn, nhiều người của Liên gia sẽ vì lợi ích, sẽ không để cho nàng làm ầm ĩ lên. Đến lúc đó Liên Diệp nhi muốn đền bù thiệt hại cho mình, nhưng sẽ từ có lý, biến thành vô lý, trở thành người đối địch với Liên gia.
Bất luận là trong cuộc sống của người nào, đều khó có khả năng vĩnh viễn xuôi buồm thuận gió. Nhẫn nại, chính là là bài học đầu tiên của một người khi đối mặt với khó khăn. Sự nhẫn nại không thể nói là xử sự bánh bao, mà là dùng trí tuệ.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ có phải cũng không tán thành ta làm vậy?” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng hỏi. Nàng đã suy nghĩ kỹ chuyện này, cảm thấy tại Liên gia cũng chỉ có Liên Mạn Nhi sẽ ủng hộ nàng. Nếu như Liên Mạn Nhi cũng không ủng hộ nàng, như vậy, nàng phải hay không còn muốn thực hiện? Nghĩ vậy, Liên Diệp Nhi lập tức có chút nản chí. “vậy cứ thế bỏ qua sao?”
“Cũng không phải nói là xem như là không có chuyện gì xảy ra. Muốn náo loạn, cũng muốn xem xét cẩn thận.” Liên Mạn Nhi thấy trong lời nói Liên Diệp Nhi đã buông xuôi rồi, liền nói ra.
Liên Hoa Nhi hoặc là nói người của phòng lớn của Liên gia, đều rất hiểu được lợi ích cùng với kỹ xảo, để cho người khác không thể làm cái gì bất lợi đối với các nàng. Thế nhưng nếu để cho gian kế của Liên Hoa Nhi thực hiện được, Liên Mạn Nhi quả thật cũng không cam lòng.
Vì thế Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi đã thương lượng cả buổi, rốt cục đã tìm ra một biện pháp.
“Diệp Nhi, muội trở về suy nghĩ kỹ biện pháp này, nếu Tam bá cùng Tam thẩm cũng chịu hỗ trợ, vậy không còn gì tốt hơn.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi đối với Liên Diệp Nhi nói.
“Muội sẽ thử xem sao.” Thời điểm nói ra lời, Liên Diệp nhi là có một chút do dự.
Liên Mạn Nhi nghe thấy liền hiểu rõ, cũng coi như hiểu rõ tính cách của Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị rồi.
“Mạn Nhi tỷ, mặc kệ cha mẹ muội nói thế nào. Muội đều sẽ làm như vậy.” trên mặt của Liên Diệp Nhi lộ ra thần sắc kiên định.
… …
Sau khi đã ướp xong dưa chua, ngày hôm sau chính là ngày diễn ra phiên chợ ở trấn Thanh Dương. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi Nhi cùng Trương thị sáng sớm liền đem dưa chua sợi đặt trong thùng lấy ra phân nửa, cất vào trong hai chậu gỗ lớn. Sau đó, người một nhà ăn xong điểm tâm một cách vội vàng. Liên Thủ Tín liền đem xe ba gác đẩy đi ra, đem hai cái đại chậu gỗ đặt lên xe ba gác lên, lại để cho Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi cũng ngồi lên trên xe, lưu lại Liên Chi Nhi nhi giữ nhà, Liên Thủ Tín cùng Trương thị đẩy xe, Ngũ Lang cùng đi ở bên cạnh, người một nhà vui vẻ liền hướng trấn Thanh Dương.
Bọn họ đã đi từ sớm, nhưng còn có người so với bọn họ đến sớm hơn.Ở phía đông của phiên chợ chính là nơi bán đồ ăn, phần lớn là người ở các thôn phụ cận, đem rau quả trong nhà đã thu thập được lấy ra bán. Hiện tại vào mùa này, rau quả đích thực phi thường thiếu, nhiều nhất chỉ là bán rau củ cùng khoai tây, còn có cả rau cải xôi, cái này xem như là thứ quý hiếm được rồi, những thứ khác, chỉ là một ít đồ ăn đã qua nấu nướng.
Liên Thủ Tín tìm đến một khối đất trống, đem xe ngừng lại, người một nhà đem hai chậu dưa chua chuyển xuống, mở hàng bán ngay bên cạnh một sạp hàng bán rau củ.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều có kinh nghiệm bán đậu phộng trộn tỏi, mắt thấy trên chợ đã đông người lên, bọn họ liền bắt đầu rao hàng.
“Dưa chua tươi mới đây. Một đồng tiền một cân, không chua không lấy tiền!”
Lúc đầu Liên Mạn Nhi định giá cho dưa chua là một đồng tiền hai cân, về sau nghĩ nghĩ, trình tự cải trắng cắt sợi như thế này rất phí nhân công, đồng thời sẽ có người mua số lượng rất lớn, có lẽ thích hợp mà tăng giá. Thế là mọi người cùng nhau thương lượng, đem bán dưa chua sợi với giá là một đồng tiền một cân.
“Dưa chua cải trắng, dưa chua sủi cảo, dưa chua bánh bao!” Tiểu Thất cũng theo Ngũ Lang đằng sau hô lớn.
Hai người bọn họ như vậy vừa rao bán, quả nhiên đã hấp dẫn không ít người sang đây xem.
“Thật sự là dưa chua, cắt thành sợi nhỏ rất tốt nhưng có chua không?” Một phụ nhân trung niên lại hỏi.
“Dưa chua đã chua lắm rồi, không chua không lấy tiền, nếu không đại tỷ ngươi cứ nếm thử.” Trương thị lấy ra một căn dưa chua sợi, để cho phụ nhân kia nếm.
Phụ nhân kia tiếp nhận dưa chua sợi, đặt ở trong miệng nhai nhai. “Ai ôi!!!, thật đúng là chua a.” phụ nhân trung niên gật đầu nói.
“Đại tỷ, vậy ngươi muốn mua mấy cân?” Trương thị bề bộn cười nói.
“lấy hai cân trước nếm thử xem sao.”phụ nhân trung niên nói.
Hai cân không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là mở hàng thuận lợi. Mặc dù Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều là người trưởng thành, tuy nhiên cũng là lần đầu tiên đi ra bán đồ, bởi vậy trong lòng so với Liên Mạn Nhi cùng mấy đứa trẻ còn muốn hưng phấn.
Kế tiếp người mua ngày càng nhiều, dù sao, dưa chua tại mùa này vẫn là mới lạ, lại tươi mới, hơn nữa cũng không đắt.
“Dưa chua đúng là cắt thực mảnh.” Có người khen.
“Cái vị chua này mà nói, không giống với vị ướp của lão nương chân thối của ta.” Một Đai Hán tráng kiện mua nhiều nhất nói.
“Ta chính là nhìn xem các ngươi cũng rất sạch sẽ đấy, nếu không, ta thật đúng là không mua.” Cũng có người nói.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín động tác nhanh nhẹn cân dưa chua để bán, Ngũ Lang ở bên cạnh tính sổ, lấy tiền, Liên Mạn Nhi thì cười tủm tỉm đứng ở phía sau, tiếp nhận tiền từ trong tay Ngũ Lang, bỏ tiền vào trong túi của mình.
Liên Mạn Nhi hiện tại chính là túi tiền của mọi người trong nhà, mọi người trong nhà đã chấp nhận, tất cả tiền trong nhà đều do nàng bảo quản.
Mắt thấy trong chậu dưa chua càng ngày càng ít, Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động, chặn lại nói: “Còn lại phần dưa chua này đừng có bán đi.”
|