Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 132: Liên diệp nhi pk liên hoa nhi Đào Lệ Quyên Beta: Sakura Nụ cười trên mặt vợ Triệu Tú Tài cứng đờ, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục thái độ bình thường. Nàng vẫn bưng bát trà, khóe miệng giống như cười mà không phải cười, nhưng lại không uống trà nữa.
Liên Hoa Nhi bởi vậy cũng không phát hiện có gì khác thường, đem một ly trà khác cho vợ Lý Tú Tài.
Vợ Lý Tú Tài nhìn Liên Hoa Nhi chà lau chén trà, tỏ vẻ săn sóc lễ độ, cũng cười khen “Đại cô nương quả là một nhân tài.” Nàng đúng lúc đang cảm thấy khát nước, lại nghe vợ Triệu tú tài khen là trà ngon, nhận trà xong liền nâng lên uống.
Mới uống một ngụm, không nghĩ trà thơm như vậy mà vị lại vừa chát vừa đắng, so với thuốc đắng còn khó uống hơn. Vợ Lý Tú Tài sợ nhất là đắng, phù một tiếng phun hết trà trong miệng ra.
“Nhanh mang kẹo đường đến đây” Vợ Lý Tú Tài gọi nha đầu mang theo đến.
Nguyên lai nhà mẹ đẻ của vợ Lý Tú Tài gia cảnh giàu có, nhà chồng cũng hơi có chút điền sản ruộng đất. Nàng được nuông chiều từ bé, cũng không phải chịu qua một chút khổ sở, bởi vậy tính tình ngay thẳng, thậm chí có chút tùy hứng, cũng không giỏi chịu đựng.
“Tỷ tỷ như thế nào còn khen đây là trà ngon, hại ta ăn hết mấy cái này.” Vợ Lý Tú Tài ăn phiến kẹo đường nha đầu đưa lên, lập tức oán trách vợ Triệu Tú Tài.
“Ta vừa muốn nhắc nhở muội muội, thì muội muội cũng đã uống trà rồi.” Vợ Triệu Tú Tài cười nói.
Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi ở bên cạnh liền thay đổi sắc mặt.
“Nhất định là có người phía dưới động tay, làm hư trà này rồi. Cái này trà không tốt, lại đổi loại tốt đến.” Cổ thị ngượng ngùng cười nói, “Kế Tổ con dâu?”
Thấy tiếng vào lại không phải Tưởng thị, mà là Liên Diệp Nhi.
“Đại Thẩm, cháu không hiểu gì cả, trà này là Hoa Nhi tỷ đích thân muốn làm đấy.” Liên Diệp Nhi tại phòng thành thành thật thật nói, “Cháu cũng nói cái trà này không ngon, còn không bằng nước rửa chén vo gạo cho heo ăn. Thế nhưng Hoa Nhi tỷ tỷ nói. Vợ của hai vị Tú Tài thích cái vị này, không cho cháu nói nhiều.”
Liên Diệp Nhi nói những lời này, làm cho mấy người đều ngây ngẩn cả người. Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi là không nghĩ tới Liên Diệp Nhi sẽ nói ra như vậy. Triệu, Lý hai vợ vị tú tài vừa sợ vừa giận. Các nàng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Lại nhìn hai mẹ con Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi. So về khôn khéo lanh lợi thì chính là Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi, Liên Diệp Nhi là cái nha đầu nông thôn ít tuổi, bộ dáng cũng đơn thuần. Tựa hồ lời nói càng đáng tin hơn.
Các nàng trong lòng khó tránh khỏi mà bắt đầu suy nghĩ. Phải hay là không các nàng đắc tội mẹ con Cổ thị chuyện gì, hiện tại Liên Hoa Nhi sắp gả tới Tống gia, liền không đem các nàng để vào mắt. Mượn cơ hội này trêu cợt các nàng, làm cho các nàng khó coi.
Vợ Triệu Tú Tài sắc mặt cũng có chút lúng túng, Lý Tú tài nương tử càng đanh mặt lại.
“Cổ tỷ tỷ, tỷ đây là có ý gì?” Lý Tú Tài nương tử trực tiếp hỏi.
“Đúng vậy a, hẳn là tỷ muội chúng ta có gì đắc tội tỷ tỷ?” vợ Triệu tú tài giống như cười mà không phải cười.
“Không thể nào, đều là nha đầu kia…” Cổ thị liền muốn nói là Diệp nhi giở trò quỷ.
“Hoa Nhi tỷ, đây chính là chủ ý của tỷ, bây giờ người ta không thích uống cái trà này, tỷ cũng không thể lại oan uổng muội.” Liên Diệp Nhi nghiêng đầu hướng về phía Liên Hoa Nhi nói.”Giống như lần trước Tống gia tỷ phu đến,tỷ cũng oan uổng muội…”
“Diệp Nhi, muội nói bậy cái gì?” Liên Hoa Nhi chặn trước Liên Diệp Nhi. Đưa lưng về phía Triệu, Lý hai vị vợ Tú Tài, hướng về phía Liên Diệp Nhi nháy mắt. Ra hiệu cho nàng đừng nói thêm gì nữa.
Triệu, Lý hai vị vợ Tú Tài đều nghe thấy được lời Liên Diệp Nhi nói…, không khỏi dựng lỗ tai lên.
“Muội cũng không nói bậy… . Đại thẩm cố ý bảo muội bưng một chén lớn canh nóng…” Liên Diệp Nhi cũng không để ý tới Liên Hoa Nhi, mà là tiếp tục nói ra.
“Ai ô ô, đứa nhỏ này điên rồi. Mau đưa cháu nó kéo ra ngoài.” Cổ thị vội vàng kêu lên, nàng đã hiểu Liên Diệp Nhi muốn nói cái gì, nàng quyết không thể để cho Liên Diệp Nhi đem chuyện kia vạch trần ra.
Liên Đóa Nhi đi lên giúp Liên Hoa Nhi đem Liên Diệp nhi đẩy ra bên ngoài, tuy Liên Diệp nhi ít tuổi, nhưng lại thường xuyên làm việc nên khí lực cũng không nhỏ. Nàng quyết định hôm nay phải lấy lại công đạo cho mình, bởi vậy Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều không đẩy nổi nàng.
Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi đúng lúc này trong lòng đều rất sốt ruột cùng bực tức.
Lúc đó lên kế sách tốt lắm rồi, lại suy nghĩ để ai ra chịu tiếng xấu, các nàng đã từng nghĩ tới cẩn thận. Nhưng ở trước mặt Chu thị, muốn hãm hại Liên Tú Nhi khẳng định không được. Chi thứ hai Liên Nha Nhi cũng không phải lựa chọn tốt. Về phần Tứ Phòng, Liên Mạn Nhi cũng không phải dễ trêu, các nàng không dám. Chỉ có một Liên Diệp nhi, trong nhà một chút địa vị cũng không có, Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị đều rất hiền lành, nếu có biết, cũng sẽ không làm được gì.
Kế sách này cũng không thể coi là cao minh, các nàng đều biết thế. Bất quá các nàng chỉ cần có thể giấu diếm Tống Hải Long là được, về phần người Liên gia, có món vay nặng lãi mấy trăm lượng bạc kia, còn có tiền đồ của Liên Thủ Nhân, dù mọi người trong lòng đều hiểu, ngoài miệng cũng sẽ không bóc trần,
Kết quả cũng đúng như dự liệu của nàng, hết thảy đều thuận lợi.
Các nàng cho rằng sự kiện kia cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới Liên Diệp Nhi sớm không phát tác, muộn không phát tác, lại chọn đúng lúc này, muốn ngay trước mặt Triệu, Lý hai vị vợ Tú Tài cùng các nàng tính toán nợ cũ.
Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi đương nhiên không biết, cơ hội này là Liên Diệp Nhi cùng Liên Mạn Nhi cố ý chọn lựa thật kỹ. Các nàng chính là muốn chọn tại thời điểm có khách quý mới khơi chuyện này ra.
Tống gia so với các nàng ở nông thôn, cơ hồ là người ở hai thế giới khác nhau. Lời nói của mấy phụ nhân ở nông thôn, cho dù rơi vào tai Tống gia phu nhân thì chỉ sợ cũng giảm nhẹ đi nhiều. Nhưng với hai vị vợ Tú Tài mà nói thì lại không giống. Hơn nữa, hôm nay là ngày cưới của Liên Hoa Nhi. Tại thời điểm này mà nói, cho dù Liên Hoa Nhi thật sự thuần trắng lương thiện, chỉ cần có chút mâu thuẫn…, trong mắt người ngoài, mất mặt đích thực đều là Liên Hoa Nhi, Liên Diệp Nhi tiểu cô nương đương nhiên là vô can. Huống chi Liên Hoa Nhi trên người sơ hở nhiều hơn, căn bản là nhịn không được mà nói ra.
Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi cũng đều hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới lo lắng như vậy.
“Tiểu cô nương này là ai, muốn nói cái gì, nghe rất thú vị đấy.” Vợ Triệu Tú Tài cười nói, hiển nhiên là muốn để cho Liên Diệp Nhi nói tiếp.
“Đứa nhỏ nói linh tinh sao tin là thật chứ.” Cổ thị vội nói, trong lòng càng thêm bối rối.
Liên Hoa Nhi có thể trèo lên cửa Tống gia nhờ cuộc hôn nhân này, cũng không ít người đỏ mắt. Cổ thị đã biết rõ, vợ Lý Tú Tài có một cháu gái, nghe nói đã từng được một vị công tử thứ xuất của Tống gia cầu thân, còn bị người ta ganh ghét. Hôm nay nếu Liên Diệp Nhi nói ra những lời bất lợi cho Liên Hoa Nhi, vợ Lý Tú Tài nhất định sẽ tìm cách cho thông tin này lọt vào tai Tống gia đi, cuộc sống sau này của Liên Hoa Nhi chắc chắn là không ổn rồi.
“Kế Tổ con dâu, pha hai chén trà nóng đến.” Cổ thị cũng đành phải vậy, cứ tới đây đẩy Liên Diệp Nhi, ra hiệu cho tiến ra ngoài
Cổ thị trong lòng còn kỳ quái, việc pha trà là giao cho Tưởng thị, nàng còn dặn dò nếu có khách trên thị trấn đến, nước trà tất yếu phải tốt, muốn Tưởng thị tự mình phụ trách. Thế nhưng như thế nào không thấy Tưởng thị, mà là Liên Diệp Nhi mang trà lên.
“Đại thẩm đang tìm đại tẩu sao? Liên Mạn Nhi đứng tại cửa ra vào cười nói.
Liên Mạn Nhi đứng ở đó, vừa vặn ngăn chặn cửa ra vào.
” Đại Tẩu các cháu đâu?” Cổ thị sửng sốt một chút.
” Khách của bà nội bên kia đến rồi, đem đại tẩu kêu lên đi pha trà, cùng nói chuyện.” Liên Mạn Nhi cười đáp, ” Bà nội nói, lại để cho cháu cùng Diệp Nhi sang bên này phụ giúp đại thẩm chiêu đãi khách.”
Cổ thị dậm chân, nàng không biết Tưởng thị vốn là phụ giúp nàng bên này. Liên Mạn Nhi lại nhắc nhở Chu thị, có lẽ nên để cho Tưởng thị đến phụ giúp thái bà bà là nàng. Chu thị nghe xong nghĩ ngợi một chút, mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi cũng có thể giúp đỡ pha trà rót nước, nhưng sao so được với Tưởng thị là Tôn tử con dâu. Lại để cho Tưởng thị đến hầu hạ nước trà làm cho Chu thị mặt mũi được tăng thêm vài phần.
Chu thị vốn coi trọng Cổ thị là vợ Tú Tài, cũng có chút nhượng bộ. Nghe Liên Mạn Nhi một nhắc nhở như vậy, lập tức cảm thấy bất kể nàng là cái gì gì vợ, nhưng trước mặt mẹ chồng, đều là tiểu bối, nên trước kính lấy bà. Bởi vậy, thật sự kêu Tưởng thị đi qua phục vụ nước trà.
Cho nên, Tưởng thị nào dám không đi qua hỗ trợ. Hơn nữa bởi vì là tặng quà cưới, một số khách nam sẽ đến, bọn người Liên Thủ Nhân đi Đông sương phòng, đơn giản cũng sẽ không đến nữ khách bên này.
Mẹ con Cổ thị không có sự giúp đỡ, muốn đối phó Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi, chỉ có thể dựa vào chính các nàng.
“Đại thẩm, sao lại đem Diệp Nhi đẩy ra bên ngoài?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi.
Cổ thị biết rõ sự tình chuyển biến không tốt, liền bắt lấy cánh tay Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, các cháu muốn náo loạn làm cho Hoa Nhi tỷ của cháu không gả ra được, các cháu cũng không có chỗ tốt đâu.” Cổ thị ghé vào bên tai Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi hì hì một tiếng bật cười.
“Đại thẩm, chuyện này không liên quan đến cháu.” Liên Mạn Nhi nói, “Các người oan uổng Diệp Nhi, Diệp Nhi không đáp ứng kìa.”
“Cháu thật không nghĩ dựa dẫm ai, giàu hay nghèo thì cũng là cái số mệnh của cháu.” Liên Diệp Nhi nói “Hoa Nhi tỷ muốn đi hưởng phúc, cũng không thể lấy cháu làm đá lót đường, hãm hại cháu chịu tiếng xấu thay cho người khác.”
Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi nghe thấy Liên Diệp Nhi muốn đem chuyện nói sáng tỏ, gấp đến độ trên người đều toát ra mồ hôi lạnh. Cổ thị vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Triệu, Lý hai vị vợ Tú Tài đều hết sức cảm thấy hứng thú nhìn, nếu như lại làm ầm ỹ, mặt của các nàng đã có thể ném hết đi rồi.
“Các cháu là tỷ muội tốt, đùa giỡn chưa có đủ sao. Hoa Nhi, con sắp xuất giá rồi, hãy đi theo muội muội của con ra chỗ khác trò chuyện đi.” Cổ thị hướng phía Liên Hoa Nhi đưa mắt ra hiệu.
Liên Hoa Nhi đang tức đến tận họng, nghe Cổ thị nói như vậy, lập tức hiểu ý Cổ thị là để cho nàng tránh đi, cùng Liên Diệp Nhi đem chuyện này trấn áp xuống.
“Diệp Nhi, chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi.” Liên Hoa Nhi liền lôi kéo Liên Diệp Nhi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi đứng tại cửa, nhìn xem Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi, không khỏi mỉm cười. Hai mẹ con này cũng coi như thông minh, nhưng mà hôm nay chuyện này cũng không phải các nàng định đoạt.
“Ở đâu nói chuyện, ta liền nghe Diệp Nhi. Có nhiều người ở đây, nói chuyện càng thú vị chứ sao ” Liên Mạn Nhi tựu cười nói.
“Đúng, cháu thấy hai vị vợ Tú Tài có vẻ cũng muốn nghe cháu nói, nên cháu cứ ở đây nói đi.” Liên Diệp Nhi lập tức nói tiếp.
“Vị tiểu muội này rất thú vị, cứ nói cho ta nghe một chút xem sao.” Vợ Lý Tú Tài nói.
Sắc mặt Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi lập tức trắng bệch.
|
Chương 133: Liên diệp nhi xuất chiêu
Hai mẹ con Cổ thị và Liên Hoa Nhi chưa bao giờ để tâm đến Liên Diệp Nhi, hiện tại thấy nó bất cần, lại có Liên Mạn Nhi ở bên cạnh làm chỗ dựa, trong lòng đều cực kỳ sợ hãi. Vì để cho Liên Hoa Nhi có thể gả vào Tống gia, có thể nói là bọn họ tính toán rất tỉ mỉ, tường tận, vốn cho rằng không có chút sơ hở nào, nếu như vào thời điểm mấu chốt này lại bị Liên Diệp Nhi phá rối, đó mới thật sự là khiến cho bọn họ sống không bằng chết.
“Mạn Nhi, Diệp Nhi.” Cổ thị vội vàng tươi cười, nói khẽ với Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi, “Chúng ta là ruột thịt, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà. Tục ngữ nói, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, một bút không thể viết ra hai chữ Liên… Tốt xấu gì thì cũng phải lưu lại một chút đường sống…”
Liên Mạn Nhi thấy Liên Hoa Nhi bị hù đến mặt mũi trắng bệch, Cổ thị lại chịu hạ mình, mềm mỏng nói, liền nhìn Liên Diệp Nhi một cái.
“Diệp Nhi, hay là chúng ta …” Liên Mạn Nhi nói với Liên Diệp Nhi.
Cổ thị nghe ra Liên Mạn Nhi là có ý khuyên giải Liên Diệp Nhi, không chờ nổi Liên Mạn Nhi nói xong, liên tục gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Đại bá nương, Diệp Nhi có thể sẽ nghe theo Đại bá nương, mọi người đi ra ngoài nói chuyện. Đại bá nương cũng đừng bắt nạt Diệp Nhi tuổi còn nhỏ, tính hiền lành, liền…” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn về phía hai người vợ tú tài họ Triệu, Lý một cái.
Liên Diệp Nhi bị oan, hạ quyết tâm phải trút giận. Là Liên Mạn Nhi khuyên nó, đừng làm hỏng hôn sự của Liên Hoa Nhi. Bởi vậy mặc dù hai người chọn thời cơ này để làm ầm lên, nhưng cũng không có ý định vạch trần mọi chuyện ở trước mặt khách khứa. Đương nhiên là vẫn phải ra vẻ này nọ đầy đủ, bằng không sẽ khiến cho Cổ thị và Liên Hoa Nhi nghĩ họ có chỗ dựa, sẽ không sợ Liên Diệp Nhi.
Đi ra ngoài nói chuyện là có thể, nhưng cũng muốn cho Cổ thị biết rõ, đây là Liên Diệp Nhi cho nàng một cái ân huệ. Đồng thời, Liên Mạn Nhi cũng biết, Cổ thị rất thích khoe mẽ, Liên Mạn Nhi làm vậy là cảnh báo Cổ thị, tránh cho nàng ta nói xấu nàng và Liên Diệp Nhi trước mặt khách.
“Mạn Nhi, Đại bá nương hiểu. Đại bá nương ghi nhận ân tình này.” Cổ thị lại thấp giọng nói.
Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, Cổ thị dù sao đã có chút tuổi cùng kinh nghiệm sống, thấy tình thế bất lợi liền nhẫn nhịn, ở điểm này đừng nói đến Liên Hoa Nhi, ngay cả nàng cũng không bằng được Cổ thị.
“Hai đứa cháu gái này của ta đều là nhân phẩm hạng nhất, so với hai nha đầu của ta còn hơn gấp trăm lần.” Cổ thị thấy Liên Mạn Nhi gật đầu, trong lòng hơi thả lỏng một chút, lập tức quay đầu về phía hai người vợ tú tài, cười nói, “Mấy tỷ muội chúng nó thân thiết, không nỡ tách ra, chúng ta nói chuyện của chúng ta, để cho chúng nó đi nói chuyện của chúng nó đi.”
Nghe Cổ thị nói như vậy. Liên Hoa Nhi theo Liên Diệp Nhi và Liên Mạn Nhi đi ra ngoài.
Hai vị vợ tú tài nghi ngờ trong bụng, nhưng vì Cổ thị nói rất hay, Liên Diệp Nhi và Liên Mạn Nhi cũng không nói thêm gì nữa, bọn họ không tiện truy vấn, đành cười, không nói gì.
“Đóa Nhi! Con cũng đi ra ngoài nói chuyện với các tỷ tỷ đi.” Cổ thị lại vội vàng nói với Liên Đóa Nhi đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh. Trong lòng nàng vẫn sợ Liên Hoa Nhi đi theo Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi sẽ chịu thiệt thòi, bảo Liên Đóa Nhi đi theo, cũng tiện giúp đỡ Liên Hoa Nhi một chút. Trường hợp xấu nhất, có chuyện gì thì Liên Đóa Nhi cũng có thể trở về báo tin.
Phòng nào cũng đều có khách, tiền viện lại có nhiều người qua lại, đều không phải là chỗ có thể nói chuyện, các nàng đi ra khỏi phòng, rồi mở cửa sau, đến hậu viện nói chuyện.
“Mạn Nhi, sao muội cũng tới đây?” Đi đến chỗ khuất, Liên Hoa Nhi trông thấy Liên Mạn Nhi cũng đi theo, hỏi.
“Là ta gọi Mạn Nhi tỷ đến đấy, làm người làm chứng cho cuộc nói chuyện của chúng ta.” Liên Diệp Nhi nói.
Liên Hoa Nhi âm thầm nhíu mày, một Liên Diệp Nhi, nàng còn tự tin có thể lừa gạt, nhưng lại có thêm một Liên Mạn Nhi, chuyện sẽ khó giải quyết rồi.
Mấy người đi đến luống rau cải trắng thì đứng lại.
“Thế này nhé, Đóa Nhi, muội đi ra canh cửa, có người đến thì nói một tiếng. Hoa Nhi tỷ của muội nói gì làm gì cũng không thể để cho người khác thấy.” Liên Mạn Nhi cố ý nói với Liên Đóa Nhi.
Liên Hoa Nhi nghe ra sự mỉa mai châm chọc trong lời nói của Liên Mạn Nhi, nhưng lại không nghĩ ra lời nào để phản bác, đành phải nín nhịn.
Liên Đóa Nhi đứng yên không nhúc nhích, nhìn sang Liên Hoa Nhi.
“Đóa Nhi, muội ra trông chừng đi.” Liên Hoa Nhi nghĩ nghĩ, rồi nói với Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi ở đây cũng không giúp đỡ được cái gì, bảo nó đi trông chừng, đừng để cho người khác nghe thấy các nàng nói chuyện mới là trọng yếu.
Liên Đóa Nhi không nói gì, đi đến cửa sau canh gác.
“Diệp Nhi, muội muốn nói gì thì nói đi.” Liên Hoa Nhi nhíu mày nói, âm điệu hơi có chút trịch thượng.
Liên Diệp Nhi đang nghẹn một bụng lời muốn nói, muốn mở miệng thì Liên Mạn Nhi khoát khoát tay, ngăn cản nó.
“Hoa Nhi tỷ, tỷ đã làm chuyện gì còn cần Diệp Nhi nói ra sao?” Liên Mạn Nhi cười lạnh nói, “Hôm nay, không phải Diệp Nhi muốn nói, mà là tỷ phải nói với Diệp Nhi.”
“Đúng vậy, Hoa Nhi tỷ, tỷ nói xem phải làm thế nào đây?” Liên Diệp Nhi gật đầu nói.
“Cái gì, làm cái gì?” Liên Hoa Nhi đảo mắt nói.
“Hoa Nhi tỷ, tỷ làm như vậy là không đúng. Nếu tỷ không định nói ở đây, vậy thì chúng ta trở về phòng nói đi.” Liên Mạn Nhi liền tới kéo Liên Diệp Nhi, làm bộ phải đi về phòng, “Diệp Nhi đã bất cần rồi, Hoa Nhi tỷ có bất cần không?” “Đừng, chúng ta nói chuyện ở đây đi.” Liên Hoa Nhi vội vàng cản hai người lại. Liên Diệp Nhi không sợ làm ăn mày, nhưng nàng lại sợ không thể gả vào Tống gia.
Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi đều nhìn Liên Hoa Nhi.
Dẫu sao Liên Hoa Nhi cũng thể hạ mình được như Cổ thị, nàng cắn môi cả buổi, còn chưa mở miệng mà mặt đã đỏ bừng. Thế nhưng trong lòng nàng cũng biết, chuyện ngày hôm nay, nếu nàng không chịu thua, thì sẽ không thể lừa gạt cho qua chuyện được.
“Diệp Nhi, chuyện ngày hôm đó, là có chút khôn g đúng với muội. Ta cũng không ngờ…” Liên Hoa Nhi cắn môi nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm trợn mắt, Liên Hoa Nhi này vẫn không thành thật chút nào.
“Hoa Nhi tỷ, ở đây cũng không có người khác, tỷ có thể nói thật không. Tâm tư của tỷ, tỷ cho rằng chẳng ai biết sao? Không phải là nhà tỷ đã dự tính để Diệp Nhi gánh tội thay từ trước sao, còn nói cái gì mà ‘ta cũng không ngờ’ nữa chứ.” Liên Mạn Nhi liền phản bác nói.
“Chuyện này, là ta cân nhắc không chu toàn… Chúng ta là người trong nhà, cả nhà đều hiểu rõ, có ai trách muội đâu, cái này cũng không coi là chuyện xấu mà.” Liên Hoa Nhi giải thích.
“Nếu đây không phải là chuyện xấu, vậy thì sao lại là Diệp Nhi, mà không phải là Đại bá nương, không phải là Đại tẩu, cũng không phải Đóa Nhi?” Liên Mạn Nhi lập tức hỏi.
“Cái này…” Liên Hoa Nhi cứng họng. Tuy nàng nói đây không phải chuyện xấu, trong lòng lại biết rõ đây cũng không phải chuyện tốt gì, đã có Liên Diệp Nhi gánh chịu, sao lại để cho người bên mình chịu oan ức chứ.
“Hoa Nhi tỷ, chuyện đã rõ ràng như vậy, tỷ còn ra vẻ thông minh, không thành thật một chút, tỷ đây là đang bắt nạt Diệp Nhi.” Liên Mạn Nhi nói, “Diệp Nhi nổi giận rồi, ta cũng không khuyên nổi nó.”
Liên Diệp Nhi quả nhiên là đang mang vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn Liên Hoa Nhi.
Trong lòng Liên Hoa Nhi thịch một cái, sự quật cường của Liên Diệp Nhi, nàng đã được chứng kiến, Liên Diệp Nhi không có Liên Mạn Nhi thông minh giúp, sẽ không nghĩ được nhiều như vậy, nó thực sự có khả năng xông về phòng, nói chuyện này trước mặt khách khứa, vậy thì hỏng bét.
Hiện tại, biện pháp duy nhất là cúi đầu trước Liên Diệp Nhi, nhẫn nhịn cho đến khi nàng bước chân lên kiệu hoa, tiến vào cửa Tống gia, danh chính ngôn thuận trở thành thiếu nãi nãi của Tống gia, tới lúc đó, cho dù là ai cũng sẽ không làm gì được nàng.
“Diệp Nhi, việc này, là ta có lỗi với muội.” Liên Hoa Nhi giơ tay lên, lau khóe mắt, chầm chậm hạ thấp giọng xuống, nói, “Cũng may là muội cũng không có tổn thất gì, chờ ta, nhất định ta sẽ đền bù cho muội. Diệp Nhi, muội nói xem muội muốn cái gì, ta đều đồng ý với muội.”
“Ta chả cần cái gì của tỷ cả.” Liên Diệp Nhi nghiêm mặt nói, “Tỷ hãm hại ta, còn không cho ta nói ra. Ta có thể không nói ra, nhưng ta muốn đánh tỷ, tỷ có để cho ta đánh không?”
Liên Hoa Nhi sững sờ, nàng vốn nghĩ rằng cho Liên Diệp Nhi một chút thứ gì đó tốt, nói thí dụ như một ít bạc hoặc là một khối xích đầu gì đấy, Liên Diệp Nhi thấy thứ gì chứ, được tí lợi lộc là đã có thể bỏ qua chuyện này. Nàng không ngờ Liên Diệp Nhi chẳng cần lợi lộc gì mà là muốn đánh nàng.
“Diệp Nhi, ta cho muội bạc, cho muội may quần áo mới.” Liên Hoa Nhi vội nói.
“Ta không cần bạc hay quần áo của tỷ.” Liên Diệp Nhi không dao động chút nào.
Liên Hoa Nhi quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi, hi vọng Liên Mạn Nhi có thể nói vài câu khuyên nhủ Liên Diệp Nhi. Nhưng Liên Mạn Nhi lại giống như không nghe thấy các nàng nói chuyện, mà đang khom người nhìn mấy cây cải trắng.
“Diệp Nhi, muội có đánh ta thì muội cũng chẳng được lợi gì. Ta cho muội…”
“Tỷ có để cho ta đánh không, nếu tỷ không muốn, vậy thì ta về phòng nói…” Liên Diệp Nhi nói xong, quay đầu muốn đi về.
“Diệp Nhi, muội đừng đi.” Liên Hoa Nhi vội bước lên phía trước giữ chặt Liên Diệp Nhi.
Hậu viện vốn đều là luống rau, rau đã thu hoạch hết, luống đất chưa được chỉnh lại, rất gồ ghề, Liên Hoa Nhi sốt ruột, đôi chân nhỏ giẫm vào bên trong luống rau. Nàng đứng không vững, sau khi đưa tay tóm được Liên Diệp Nhi thì cơ thể bị nghiêng về phía trước, còn phải dựa vào Liên Diệp Nhi mới không bị ngã sấp xuống.
“Diệp Nhi…” Liên Hoa Nhi cười gượng, định nói vài lời dỗ dành Liên Diệp Nhi.
Liên Diệp Nhi quay người lại, giơ tay lên, một cái tát rơi trên mặt Liên Hoa Nhi.
“Ui da!!!” Cái tát này nằm ngoài dự liệu của Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, vẻ mặt không tin được.
Liên Diệp Nhi đánh một cái xong vẫn còn cảm thấy chưa hả giận, hai tay đều nâng lên, liên tiếp đánh vào miệng Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi vốn cao hơn Liên Diệp Nhi, ban nãy người bị nghiêng về phía trước nên bị Liên Diệp Nhi đánh vào trên mặt, về sau nàng muốn đứng thẳng người lên, lại bị Liên Diệp Nhi tát liên tiếp vào hai bên mặt nên đứng không vững. Cái tát cuối cùng của Liên Diệp Nhi không thể đánh vào mặt nàng được nữa.
Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng đủ để Liên Hoa Nhi chịu rồi, Liên Mạn Nhi thấy rõ trên mặt Liên Hoa Nhi xuất hiện dấu tay đỏ ửng.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Liên Hoa Nhi phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, giống như nổi điên, xòe hai bàn tay ra muốn cào lên mặt Liên Diệp Nhi.
“Ngươi, ngươi cái nha đầu xấu xa này, ngươi dám đánh ta! Xem ta có xé nát da mặt ngươi không…”
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh thấy vậy vội kéo Liên Diệp Nhi ra. So với Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi, Liên Hoa Nhi lớn tuổi hơn, dáng người cũng cao hơn, tiếc là nàng chân nhỏ, lại không phải làm việc tay chân bao giờ, không linh hoạt và có sức hơn Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi. Nàng vừa tóm vào hư không, chân lại bị vấp luống đất gập ghềnh một cái, thế là ngã vào luống rau.
“Ngươi, các ngươi thông đồng với nhau thật tốt…”
|
Chương 134: Khai đạo
Liên Hoa Nhi từ trước rất tự cao, tại Liên gia cho dù không phải trăng sáng giữa ngàn sao, nhưng từ trước tới bây giờ không có để mấy đường muội vào mắt. Hôm nay lại bị người không có chút địa vị gì trong nhà là Liên Diệp Nhi đánh, trong lòng nàng đã thật sự bị kích thích. Nàng muốn lập tức đánh trả lại Liên Diệp Nhi, đáng tiếc thể lực lại không bằng Liên Diệp Nhi.
“Liên Diệp Nhi, muội thật to gan, muội không muốn sống nữa chăng…” Liên Hoa Nhi khàn cả giọng nói.
“Ai ôi!!!, Hoa Nhi tỷ, tỷ thế nào sao lại ngã, mau đứng lên.” Liên Mạn Nhi tỏ vẻ như mới nhìn rõ Liên Hoa Nhi ngã sấp xuống, la hoảng lên, tiến lên đỡ lấy Liên Hoa Nhi.
Liên Đóa Nhi đúng lúc này cũng chạy tới, hai người một trái một phải đem Liên Hoa Nhi theo trên mặt đất kéo lên.
Liên Hoa Nhi vừa mới đứng vững, liền đẩy Liên Mạn Nhi ra, vươn tay muốn đi cào xé Liên Diệp Nhi
“Đóa Nhi, muội thế nào không trông chừng người, nếu như có người tới, trông thấy Hoa Nhi tỷ như vậy, hỏi tới, biết nói thế nào đây?” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Hoa Nhi vốn khuôn mặt vặn vẹo, nghe xong Liên Mạn Nhi nói…, nhanh chóng thu tay về, nhìn nhìn bốn phía, thấy không có người tới, lúc này mới yên tâm, cũng không dám lại giương nanh múa vuốt nữa.
“Muội chờ, ta…” Liên Hoa Nhi hướng Liên Đóa Nhi đi theo trở về.
“Hoa Nhi tỷ, tỷ không phải là muốn đi tố cáo Diệp Nhi xảo quyệt đặt điều chứ.” Liên Mạn Nhi đi tới ghé mắt hỏi Liên Hoa Nhi.
Liên Hoa Nhi tại đây bị Liên Diệp Nhi làm cho ăn phải cái lỗ vốn, đang muốn trở về phòng hoặc là tìm Liên thủ Lễ cùng Triệu thị, hoặc là tìm Chu thị, để cho bọn hắn nặng nề mà trừng phạt Liên Diệp nhi. Hiện tại bị Liên Mạn Nhi bóc trần liền nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Liên Mạn Nhi.
“Hoa Nhi tỷ, muội khuyên tỷ trước hết nghĩ thật kỹ” Liên Mạn Nhi nói “Diệp Nhi cũng không phải là Diệp nhi trước đây, nàng giờ bất cần liều mạng rồi, cái gì cũng không sợ. Tỷ cáo trạng nàng, nàng cũng liền đem chuyện của tỷ vỡ lở ra. Đến lúc đó ai chịu thiệt nhiều hơn, chắc không cần muội nói a.”
Lời nói của Liên Mạn Nhi làm cho Liên Hoa Nhi tỉnh táo đi một chút. Thế nhưng nàng làm sao có thể nuốt xuống được cơn tức này.
“Hoa Nhi tỷ, tỷ so với chúng ta thông minh hơn. Diệp Nhi tức giận cái gì đều không để ý. Hoa Nhi tỷ cũng sẽ không làm chuyện điên rồ, đúng không?” Liên Mạn Nhi cười nói.
Liên Hoa Nhi biết rõ Liên Mạn Nhi nói không sai, lại tâng bốc lên, hỏa khí liền giảm đi một chút.
“Hoa Nhi tỷ, chúng ta là đường tỷ muội ruột thịt, vốn nên thân cận nhau. Tỷ đã làm sự tình gì, trong lòng đều rõ. Tỷ cùng Diệp Nhi mâu thuẫn, bị Diệp nhi đánh vài cái, tỷ một chút cũng không oan uổng.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Hoa Nhi sắc mặt hòa hoãn một ít, lại nói tiếp, “Hoa Nhi tỷ ngẫm lại đi, nếu như đổi lại là tỷ, sợ rằng không phải đánh vài cái mà có thể bỏ qua đi. Diệp Nhi ban nãy không có trước mặt người khác nhiều lời, chính là rất nể tình tỷ muội rồi.
Liên Hoa Nhi nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi, nếu như đổi lại nàng là Diệp nhi, nàng sẽ như thế nào? Không. Nàng không thể nào là Liên Diệp nhi.
Liên Mạn Nhi nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ lời vừa nói là vô ích rồi. Nếu như ngay cả Hoa Nhi có thể suy nghĩ từ hai phía, nàng sẽ không làm ra những sự tình kia.
Thân tình không thể đả động Liên Hoa Nhi, đạo lý cũng không lay độngnổi nàng, như vậy chỉ có thể giảng lợi hại.
“Hoa Nhi tỷ, muội nghe bà ngoại nói, đại gia đình ở nội thành đông người nhiều miệng, tâm tư cũng khó lường, không giống như nhà ta thuần nông lương thiện đâu. Tân nương tử gả vào, liền có thật nhiều người muốn bới lông tìm vết. Hoa Nhi tỷ, chúng ta là muội tử của tỷ, nếu chúng ta nhịn không được, không cẩn thận tại trước mặt người Tống gia lỡ lời nói gì đó. Hoa Nhi tỷ, tỷ ngẫm lại, người Tống gia sẽ nhìn tỷ thế nào.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Hoa Nhi cười hì hì nói ra, “Hoa Nhi tỷ so với chúng ta rất biết nói chuyện, nếu có chủ ý tốt hơn, đến lúc đó trước tiên là nói chúng ta nói bậy, hạ thấp chúng ta, lời nói của chúng ta cũng chẳng ai tin nữa. Có thể Tống gia sẽ nghĩ, mấy tỷ muội nhà mẹ đẻ của tỷ cũng không phải người tốt thì Hoa Nhi tỷ lại có thể tốt hơn sao?
Liên Hoa Nhi trợn mắt, trong lòng oanh một tiếng. lời nói này của Liên Mạn Nhi đã chính thức đả động nàng. Đúng vậy, gả tiến Tống gia về sau, nàng muốn tuyệt giao với Liên gia là không có khả năng. Cho dù không trông cậy vào bọn Liên Mạn Nhi giúp gì cho nàng, thế nhưng mà tối thiểu nhất, cũng không thể để cho các nàng làm vướng chân.
Nếu như bọn Liên Mạn Nhi còn giống như trước đây thành thật như vậy thì thôi, hiện tại nói rõ rồi, hai nha đầu này một đứa giảo hoạt, một đứa ngang ngược. Nếu là những đường muội hiền lành, bọn họ tuyệt đối sẽ không phá hỏng chuyện của nàng, nàng có thể bỏ qua hoặc có thể ức hiếp. Nhưng nếu đã biến thành nhóm đường muội giảo hoạt, đám bọn họ lại có thể phá hoại chuyện của nàng, nàng sẽ không thể không lôi kéo, nhường nhịn.
“Mạn Nhi, muội nói không sai.” Liên Hoa Nhi cố làm ra vẻ tươi cười, “Chúng ta là ruột thịt đường tỷ muội, nên giúp đỡ lẫn nhau, không thể làm ầm ĩ để cho |người ngoài xem náo nhiệt.”
Gặp Liên Hoa Nhi thái độ đột nhiên thay đổi 180°, Liên Mạn Nhi trong nội tâm cười thầm, quả nhiên chỉ có “Lợi hại” mới có thể thuyết phục Liên Hoa Nhi.
“Mạn Nhi, Diệp Nhi.” Liên Hoa Nhi đi tới, một tay kéo Liên Mạn Nhi, một tay kéo Liên Diệp nhi, “Chúng ta cũng không còn ở với nhau lâu nữa, các muội không biết ta là người như thế nào sao? Trong lòng ta, các muội cũng giống như Đóa Nhi vậy… . Rất nhiều sự tình, đều là hiểu lầm, ta cũng là bất đắc dĩ… . Đều đã qua, về sau đã có chỗ tốt, ta thân là tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không quên các muội”
Liên Mạn Nhi trong lòng không cho là đúng, chỉ cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng cười tủm tỉm. Liên Diệp Nhi nếu đối với Liên Hoa Nhi thân thiết thì nhìn rất không quen.
“Đều đã thỏa đáng, chúng ta trở về đi.” Liên Mạn Nhi nói “Bằng không hai vị vợ Tú Tài không biết muốn nghĩ như thế nào về Hoa Nhi tỷ rồi.”
“Đúng, chúng ta nên trở về phòng.” Liên Hoa Nhi cảm thấy Liên Mạn Nhi nói có lý, vội vàng gật đầu nói.
Liên Diệp Nhi trên mặt không có nụ cười, chậm chạp bước phía sau. “Hoa Nhi tỷ, Diệp Nhi trong lòng còn không thoải mái kìa.” Liên Mạn Nhi liền trì hoãn bước chân, cười nói.
“Diệp nhi…” Liên Hoa Nhi được Liên Mạn Nhi nhắc nhở, quyết định lôi kéo mấy cái đường muội. Nàng vươn tay, định lấy vòng tay đang đeo đưa cho Liên Diệp nhi, lại lập tức nghĩ đến, nàng hôm nay vì đãi khách, cố ý đeo vòng vàng mà Tống gia đưa trước, nếu như cho đi thì quả là xót ruột. Tay của nàng liền buông vòng tay ra, sau đó cởi chiếc nhẫn trên ngón tay.”Diệp nhi, chiếc nhẫn này cho muội đeo chơi a.”
Liên Mạn Nhi đem động tác của Liên Hoa Nhi đều nhìn ở trong mắt, trong lòng cười thầm.
“Muội không nhận.” Liên Diệp nhi đẩy ra.
Liên Hoa Nhi thấy Liên Diệp Nhi không thu lễ, trên mặt cũng có chút xấu hổ.
Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động, liền đối với Liên Hoa Nhi cười nói, “Hoa Nhi tỷ, Diệp nhi chắc đang còn giận dỗi. Có lẽ Hoa Nhi tỷ nên trở về phòng rót chén trà cho Diệp Nhi một cái lễ?”
Những ngày này, Liên Mạn Nhi đã thấy rõ một sự kiện. Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị là đôi vợ chồng có tính cách quá mức hiền lành nhu nhược, nếu không muốn bị bắt nạt, thì Liên Diệp Nhi phải trở nên thật mạnh mẽ mới được. Liên Diệp Nhi có lẽ cũng đã hiểu rõ điểm này, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, lại không có chỗ dựa, khó có thể phản kháng. Chuyện ngày hôm nay Liên Mạn Nhi muốn giúp nàng một tay, là vì Liên Diệp Nhi xả giận, đồng thời, cũng muốn thay Liên Diệp Nhi tạo uy phong.
Đương nhiên, Liên Mạn Nhi cũng là muốn mượn cơ hội này, cảnh tỉnh Liên Hoa Nhi, lại để cho nàng biết rõ, dù cho có đến Tống gia đi, Liên Hoa Nhi cũng vẫn còn cần người nhà mẹ đẻ giúp đỡ, không được làm chuyện điên rồ.
Liên Hoa Nhi nghe Liên Mạn Nhi nói xong …, cũng có chút mất hứng. Trong lòng nàng cũng muốn lôi kéo Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi, nhưng bưng trà cho Liên Diệp Nhi thì nàng không muốn làm.
“Hoa Nhi tỷ, tỷ làm chủ đại sự. Trà này cũng nhận, coi như là nhận lỗi với Diệp Nhi a. Hoa Nhi tỷ biết rõ nên làm như thế nào chứ. Nếu mọi người nhìn thấy, cũng phải tỏ ra Hoa Nhi tỷ hiền thục, ra dáng tỷ tỷ chứ.”
” Hai vị vợ Tú Tài kia, dường như đều nổi lên lòng nghi ngờ. Hoa Nhi tỷ nếu không làm gì đó, các nàng muốn sinh sự thì làm thế nào xử lý đây?” Liên Mạn Nhi lại khuyên Liên Hoa Nhi một phen, thẳng đến khi Liên Hoa Nhi đáp ứng, mọi người mới quay trở về phòng.
Cổ thị đang cùng Triệu, Lý hai vị vợ Tú Tài nói chuyện, thấy bốn người Liên Mạn Nhi đi trở về, Cổ thị không trực tiếp hỏi, chỉ dùng ánh mắt hướng Liên Hoa Nhi hỏi thăm, sự tình phải chăng đã giải quyết. Liên Hoa Nhi nhẹ nhàng mà hướng Cổ thị nhẹ gật đầu.
Cổ thị lập tức thở dài một hơi, trong lòng nghĩ, Liên Mạn Nhi cùng Liên Hoa Nhi như thế nào thì cũng không phải đối thủ của Liên Hoa Nhi.
“… Tỷ muội chúng con vừa nói chuyện, con làm tỷ tỷ rất ngạo mạn, những năm này ở tại trên thị trấn, đều không quan tâm mấy muội muội, nhất là đối với các nàng ” Liên Hoa Nhi nâng lên ống tay áo, lau khóe mắt nói, “Con sắp xuất giá, về sau bọn tỷ muội muốn gặp nhau cũng khó khăn. Mạn Nhi, Diệp Nhi, các muội uống chén trà này, trước đây tỷ có gì không phải, các muội liền tha thứ, ta hướng các muội bồi lễ.”
Đúng lúc này, Cổ thị đã gọi người mang trà vào phòng. Liên Hoa Nhi liền nhấc ấm trà, rót ra hai cái ly, tự tay đưa đến tận tay Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp nhi. Vốn là hướng Liên Diệp Nhi nhận, Liên Hoa Nhi cũng rất thông minh, cái lễ này, chủ yếu vẫn là hướng về Liên Mạn Nhi.
Cổ thị, Triệu, Lý hai vị vợ Tú Tài đều ngây ngẩn cả người.
“Các con đây là làm gì thế?” Cổ thị có chút nghi ngờ hỏi Liên Hoa Nhi.
Không phải là Liên Hoa Nhi đã thu phục được Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi, như thế nào lại giống như Liên Hoa Nhi đã bị thu phục?
“Mẹ, con không nỡ xa Mạn Nhi cùng Diệp Nhi, cảm thấy thời gian đã qua, có nhiều điểm chưa phải.” Liên Hoa Nhi vụng trộm hướng Cổ thị đưa mắt ra hiệu qua một cái nói.
“Nha… , ha ha, ” Cổ thị mặc dù có chút không rõ, nhưng vẫn là ha ha mà nở nụ cười, ” Tỷ muội các con thật sự hòa thuận”
“Cái đám tiểu tỷ muội này cảm tình thật là tốt, làm cho người ta thật hâm mộ.” Vợ Triệu tú tài cười nói.
Liên Mạn Nhi tiếp trà trong tay Liên Hoa Nhi, cúi đầu xuống nhấp một miếng, liền hướng Liên Diệp Nhi trừng mắt.
Đã đến giờ rồi, mọi người tất bật an bài bàn tiệc, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi liền theo phòng trên đi ra.
“Mạn Nhi tỷ, muội hôm nay rốt cục cũng trôi được cục tức này” Liên Diệp nhi vừa ra khỏi cửa, liền vui vẻ ra mặt.
“Cái đó đúng.” Liên Mạn Nhi cũng cười.
Nàng cùng Liên Diệp Nhi một diễn vai phản diện, một cái hát mặt đỏ, phủ đầu Liên Hoa Nhi, về sau lại dỗ dành Liên Hoa Nhi hướng các nàng kính trà.
Trải qua hôm nay khai đạo cùng chấn chỉnh, Liên Hoa Nhi về sau có lẽ không dám làm cái chuyện gì xấu cho các nàng . Liên Mạn Nhi nhìn nhìn phòng trên, âm thầm nắm tay nói.
|
Chương 135: Toàn bộ phúc bộ dáng
Tiệc trưa đã xong, khách nhân lục tục ra về hết. Lý thị vì đường xa, cũng muốn lập tức khởi hành trở về. Trương thị, Liên Thủ Tín và bọn nhỏ Liên Mạn Nhi níu giữ muốn cho Lý thị ở lại một hai ngày nữa.
“Nếu không muốn, để cho Khánh Niên trở về, mẫu thân cùng Thái Vân ở lại thêm hai ngày nữa.” Trương thị nói với Lý thị.
“Không thể, trong nhà còn nhiều việc. Đợi bước sang năm mới rồi, con mang theo bọn nhỏ về nhà, có nhiều thời gian, khi đó hai mẹ con mình lại cùng trò chuyện.” Lý thị không bỏ được Trương thị, vẫn là lắc đầu nói.
Nông thôn người ta, luôn luôn tham công tiếc việc, hơn nữa Lý thị cũng không yên lòng Trương Thanh Sơn. Trương thị thấy lưu không được Lý thị, đành phải chạy nhanh thu thập lễ cho Lý thị mang về: một rổ đậu phộng trộn tỏi, hai mươi cân dưa chua sợi, còn có một vò rượu nho.
Lý thị lại để cho Trương thị ngồi bên cạnh mình, lại lấy ra túi tiền mang theo muốn đưa tiền cho Trương thị.
“Ta biết rõ, các con buôn bán có lời chút ít tiền, đều dùng để mua đất rồi. Sống cũng phải dùng tiền, đây có chút tiền, ta cho mấy đứa nhỏ tiêu vặt.” Lý thị nói.
“Mẫu thân, con không thể lại muốn tiền của người được” Trương thị vội vàng cự tuyệt nói.
“Mạn Nhi, tiền này, cháu thay mẹ cháu thu lấy.” Lý thị thấy Trương thị không cầm liền đưa tiền cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cười hì hì cũng không chịu nhận.
“Bà ngoại, chúng con bán dưa chua đều có thể kiếm được tiền, không thiếu tiền xài. Số tiền này người cứ giữ đi.”
“… Nhà các con vốn liếng không nhiều, vạn nhất có sự cấp bách muốn dùng, ta ở xa cũng không kịp hỗ trợ.” Lý thị nói. Nàng đời này sinh ra hai đứa con trai, hai đứa con gái. Các con đều tại bên người, con gái lớn gả tại trong huyện thành, cuộc sống rất tốt. Nàng lo lắng nhất, đau lòng nhất chính là đứa con gái này.
“Mẫu thân/bà ngoại. Thực không cần.” Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đồng thanh nói.
Lần trước cầm tiền của Lý thị, là vì trong nhà thật sự khó khăn, đúng thời điểm cần dùng tiền. Hiện tại các nàng có thể kiếm được nhiều hơn trước rồi, đương nhiên không thể lại muốn tiền mà bà ngoại vất vả tích trữ.
Mọi người nói thế nào cũng không chịu nhận tiền, Lý thị không có biện pháp, đành phải đem tiền thu trở về.
“Các con đã tốt rồi, ta và phụ thân cũng an tâm.” Lý thị đi ra ngoài trước, còn dặn dò Trương thị.”Nếu tình hình kinh tế căng thẳng, thiếu tiền, đừng giấu người nhà. Đánh tín đến. Ta cho đại huynh con đem tiền đưa tới cho con.”
“Ai.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín gật gật đáp ứng.
Tiễn Lý thị, Trương Khánh Năm cùng Trương Thải Vân đi, một nhà Liên Mạn Nhi liền bị Chu thị gọi tới làm việc.
Bàn ghế bát đũa đi mượn phải rửa sạch trước khi đem trả, Chu thị giao cho Trương thị cùng Hà thị mang theo Liên Mạn Nhi và mấy đứa nhỏ phụ trách rửa chén đũa.
“Lão Tam con dâu, con tới giúp ta dồn đồ ăn.” Chu thị lại một mình đem Triệu thị gọi tới.
Nông thôn người ta chuẩn bị tiệc rượu, cho dù đồ ăn không thực sự phong phú nhưng mỗi loại đồ ăn đều có rất nhiều. Như vậy, hầu như bàn nào cũng thừa một ít. Chu thị liền mang theo Liên Tú Nhi cùng Triệu thị, đem đồ ăn thừa thu lại theo từng loại vào trong chậu. Giữ lại để nhà mình mấy ngày kế tiếp tiếp tục ăn.
“Còn thừa lại một chén lớn thịt viên.” Tiểu Thất từ phòng trên trở về, thì thầm cùng Liên Mạn Nhi.
“Tiểu Thất! Con ngoan ngoãn ở yên đợi tỷ con, đừng chạy trước mặt bà nội.” Trương thị một bên rửa chén, một bên nghiêng đầu sang dặn dò Tiểu Thất.
Việc dồn đồ ăn, Chu thị nhất định phải tự mình động thủ, còn gọi lên Liên Tú Nhi, không chịu để cho Trương thị, Hà thị chạm vào, chỉ gọi người thật thà nhất là Triệu thị qua làm. Trương thị hiểu rõ Chu thị nghĩ gì, là sợ các nàng mượn cơ hội chấm mút, bởi vậy liền để cho Tiểu Thất trốn ra xa chút ít, miễn cho bị Chu thị có lòng nghi ngờ.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn nhìn Chu thị đang thoăn thoắt làm.
“Thịt viên kia cũng không có phần của ta đâu.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ông nội quanh năm suốt tháng cũng không ăn đến cái gì ngon, còn lại vài viên thịt, để cho ông nội giữ lại nhắm rượu.” Trương thị nói.
Ngoại trừ cho Liên lão gia tử nhắm rượu, còn có Liên Tú Nhi cũng là muốn ăn, về phần những người khác, sợ là đều không có phần.
Tiểu Thất chu miệng lên.
“Không phải chỉ là thịt viên thôi à. Tiểu Thất, nếu đệ thích ăn, ta sau này bán đi dưa chua, mua một cân ăn.” Liên Mạn Nhi liền đối với tiểu Thất nói.
“Đúng.” Trương thị nhẹ gật đầu, nàng đau lòng con gái, nhìn thấy bát đũa đều đã rửa gần xong, liền hướng Liên Mạn Nhi nói, “Mạn Nhi, mấy đứa rửa tay, nghỉ ngơi đi thôi, chén đĩa còn lại không nhiều lắm, không cần các con làm nữa.”
“Ai ôi!!!, ta ngồi xổm cả buổi, không duỗi thẳng lưng ra được rồi.” Hà thị ở bên cạnh nghe thấy được, vội vàng thả chén trong tay xuống, liền đứng lên, “Tứ thẩm ah, ta có chút việc, chén bát cũng không còn nhiều, muội làm nốt a.”
Hà thị nói xong, cũng không đợi Trương thị trả lời, uốn éo cái mông tựu đi về Đông sương phòng.
Trương thị ý định là cùng Hà thị rửa nốt chén bát, để cho mấy đứa trẻ đi nghỉ ngơi, ai nghĩ đến Hà thị không có một chút tự giác, mượn câu chuyện chạy trước.
Trương thị bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Mẹ, ta gọi Nhị thẩm trở về.” Liên Mạn Nhi đứng lên.
“Được rồi, ” Trương thị ngăn lại Liên Mạn Nhi, “Tính nàng như thế, có cùng nàng tốn hơi thừa lời, thà mẹ rửa nốt còn hơn.”
Trương thị không chịu so đo, Liên Mạn Nhi cũng không nói thêm nữa. Nàng vừa nghiêng đầu, trông thấy Chu thị đang tại ở bên trong phòng trên bận rộn, mắt đảo liến thoắng, thì có chủ ý. “Bà nội à, Nhị thẩm đâu ạ?.” Liên Mạn Nhi giương hai cái tay ướt sũng, đi vào phòng trên, cố ý hướng Chu thị hỏi.
“Nàng không phải cùng mẹ cháu cùng nhau rửa chén đó sao?” Chu thị có chút không kiên nhẫn nói.
“Không có ah, Nhị thẩm nói, Nội tìm nàng có việc, vừa rửa xong hai cái chén liền đi, giờ không biết đi đâu rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu thị mải thu đồ ăn, không để ý chuyện trong sân, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng mới đi tới cửa hướng ra ngoài xem, quả nhiên, chỉ có Trương thị mang theo Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi trong sân rửa chén, nhưng không thấy bóng dáng Hà thị.
“Cái đồ đàn bà lười.” Chu thị lập tức giận, lớn tiếng hỏi, “Lão Nhị con dâu đi đâu rồi?”
Tiểu Thất ở bên cạnh, vươn tay hướng Đông sương phòng chỉ chỉ.
Chu thị lập tức chạy như bay sang Đông sương phòng, đẩy cửa đi vào.
“… Thế nào không lười chết con đi, ta đây còn đang làm việc, con một thân thịt mỡ thế kia có ích lợi gì, cho heo ăn so với con còn có ích hơn…” Chu thị vừa mắng, một bên từ trong nhà đi tới, Hà thị ngáp, theo ở phía sau cũng đi ra.
“Đi, đem đống chậu kia rửa sạch sẽ cho ta.” Chu thị chỉ vào đống chậu dùng đựng đồ ăn vừa dọn ra.
Hà thị không dám nói gì, đem đống chậu…, định đến gần Trương thị cọ rửa.
“Ngươi rửa tại đây cho ta.” Chu thị ngăn lại Hà thị, chỉ vào cửa ra vào nói, ” Đồ thân lừa ưa nặng, ta không nhìn con, con tính đem cái bồn này cọ rửa trên giường gạch đi.”
Mọi người nghe thấy Chu thị mắng rất chua ngoa, đều miễn cưỡng nín cười.
Buổi tối, cũng chỉ có Liên gia người một nhà ăn cơm. Chu thị cũng không làm đồ ăn khác, chỉ là đem đồ ăn còn thừa hâm lại cho mọi người ăn. Ở nông thôn người ta xuề xòa, mặc dù thức ăn còn lại cũng không có thịt, nhưng thêm chút mỡ, gia vị vào canh, so với canh suông bình thường vẫn là ăn ngon nhiều hơn.
Mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi đều làm rất nhiều việc, buổi trưa không có ngồi trên tiệc, về sau Chu thị cũng không có an bài các nàng ăn cơm. Các nàng đói bụng hơn nửa ngày, bắt đầu ăn dĩ nhiên là so bình thường hương vị ngọt ngào hơn. Hà thị lại càng là không ngừng chiếc đũa.
“Con là quỷ chết đói gửi hồn người sống hay sao?” Chu thị trừng mắt nhìn Hà thị, “Ăn từ từ kẻo nghẹn chết.”
Chu thị nói xong, mắt nhìn sang Trương thị, Triệu thị, còn có mấy đứa trẻ từng cái đảo mắt qua.
“Ăn ít một chút, lát trở về, mẹ làm đồ ăn khác cho các ngươi.” Trương thị thấp giọng dặn dò Liên Mạn Nhi một câu.
Liên Mạn Nhi biết rõ, Trương thị là sợ Chu thị đau lòng, tức giận. Thế nhưng mà, các nàng đã làm việc một ngày, còn không cho ăn cơm no, cái này tính toán chuyện gì.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Liên Diệp Nhi. Liên Diệp nhi đang xem Triệu thị, Triệu thị vẫn là như cũ, núp ở một góc bàn ăn, chỉ cúi đầu bới cơm ăn, căn bản là không dám gắp cả rau ăn. Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi liếc nhau một cái, Liên Diệp nhi vươn đũa, kẹp đồ ăn bỏ vào trong chén Triệu thị.
“Mẹ dùng bữa.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng nói.
Liên Diệp Nhi cho Triệu thị rau! Chu thị một ngụm cơm ngậm trong miệng, lập tức liền nuối không trôi rồi, một đôi mắt trừng mắt nhìn Liên Diệp Nhi, cơ hồ phát ra lửa.
Liên Mạn Nhi cúi đầu ăn cơm, sau đó duỗi ra chiếc đũa gắp một ngụm đồ ăn cho mình, ngay sau đó, lại kẹp đồ ăn, vốn định cho Trương thị, nghĩ lại, vẫn là bỏ vào trong chén Tiểu Thất.
Liên Diệp Nhi lại tiếp tục gắp đồ ăn cho Triệu thị.
“Diệp Nhi, mẹ không ăn, đừng gắp cho mẹ.” Triệu thị vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy ánh mắt Chu thị, nàng lại càng hoảng sợ, vội vàng ngăn trở Liên Diệp Nhi.
Liên Diệp Nhi nhìn bộ dạng Triệu thị nơm nớp lo sợ, trong lòng đau xót, nước mắt cơ hồ rớt xuống.
“Mẹ, trong thức ăn không có độc, còn sợ ăn sẽ chết sao.” Liên Diệp Nhi bướng bỉnh, liên tiếp gắp thức ăn hướng Triệu thị.
“… Chính mình không có tay sao, còn là ai không cho con ăn, gắp đi gắp lại thế là cho ai nhìn?” Chu thị trách mắng, “Ăn cơm đều không có ý tứ, về sau cũng chẳng ra cái thể thống gì.”
Triệu thị biết rõ, Chu thị là đang mắng nàng cùng Liên Diệp nhi, bát cơm trong tay liền run lên.
“Mẹ ” Liên Diệp nhi vươn tay, đỡ tay Triệu thị.”Mẹ, cầm bát cho chắc… . Đồ ăn đều gắp rồi, cũng không để lại, mẹ ăn đi, bằng không ném đi cũng tiếc đấy.”
Triệu thị bưng lấy bát cơm, cảm giác được hơi ấm từ tay Liên Diệp Nhi. Con gái nhà mình đã trưởng thành, biết yêu thương nàng, làm chỗ dựa cho nàng rồi.
Triệu thị hít hít cái mũi, dốc sức liều mạng chịu đựng không cho nước mắt chảy ra, cúi đầu xuống, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Hôm nay đồ ăn đặc biệt ngon .
Chu thị ngược lại ngây ngẩn cả người, nhìn Liên Diệp Nhi, không khỏi nheo con mắt. Nàng không rõ, lá gan Liên Diệp Nhi như thế nào đột nhiên lớn thế, thoáng cái giống như lớn thêm vài tuổi.
Ăn xong bữa cơm, cả nhà cũng đều ngồi ở phòng trên, nói đến việc ngày mai Liên Hoa Nhi xuất giá.
“… Cùng bà mối đã nói rồi, theo như quy củ Tống gia bên kia… .” Liên Thủ Nhân đã nói muốn đi tiễn đưa thân nhân, phòng lớn người một nhà cũng phải đi, sau đó là vợ của Liên thủ nghĩa, Nhị Lang cùng Tam Lang muốn cùng qua đi hỗ trợ, bất quá, liền là hai cái chị dâu bên nhà mẹ đẻ Cổ thị làm phúc nhân.
Trương thị đem vạt áo của mình mân mê, ngồi im trên giường, nhìn Chu thị rồi lại nhìn Cổ thị .
“Đại tẩu, phúc nhân là gì?”
|
Chương 136: Giận dỗi Toàn bộ phúc nhân, bình thường chỉ chính là cha mẹ khoẻ mạnh, vợ chồng tốt đẹp, có nếp có tẻ. Dựa theo phong tục tại đây, thời điểm gả con gái, muốn tuyển một vị phúc nhân trong nhà đến trợ giúp xử lý rất nhiều việc, nói thí dụ như quét kiệu, còn có đến nhà trai trong nhà trải giường chiếu ..v..v.
Liên Mạn Nhi quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi ra những lời này chính là Hà thị.
Phúc nhân là đại diện gia đình, người được tuyển làm phúc nhân phải là người rất có mặt mũi và hiểu chuyện. Chẳng lẽ Hà thị muốn làm phúc nhân? Không biết Cổ thị có đồng ý hay không, theo lý thuyết thì Cổ thị khôn khéo như vậy, việc chọn lựa phúc nhân có lẽ cũng sớm đã chọn xong rồi.
Liên Mạn Nhi hướng Cổ thị nhìn lại, chỉ thấy Cổ thị ánh mắt có chút lập loè, tựa hồ cũng không nguyện ý nói đến cái đề tài này.
“Mẫu thân xem…” trầm mặc một chút, Cổ thị dường như căn bản không có nghe thấy Hà thị hỏi, mà chuyển đến trước mặt Chu thị, cùng cười nói bàn chuyện đưa dâu ngày mai.
Liên Mạn Nhi cho rằng Hà thị còn có thể đeo bám, nhưng vượt quá dự liệu của nàng, Hà thị chỉ là nhếch miệng, ánh mắt lại nhìn Trương thị.
Trương thị tựa hồ có chút không được tự nhiên, đã ngồi một hồi, liền lôi kéo Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đứng lên.
“Tiểu Thất mệt nhọc, nếu không có chuyện gì, ta mang bọn nhỏ đi trở về trước.” Trương thị nói khẽ với Liên Thủ Tín.
Việc thành thân của Liên Hoa Nhi, kỳ thật đã sớm sắp xếp xong xuôi, hiện tại mọi người chỉ là lại chứng thực lại một lần. Liên Thủ Tín thấy cũng không chuyện gì, cũng đứng lên theo.
“… Trên ghế còn lại đến không ít đồ ăn, các ngươi mấy ngày nay cũng đừng phản đối ở lại đây ăn.” Liên lão gia tử mời đến Liên Thủ Tín cùng Trương thị. Sự tình hôm nay xử lý vô cùng thuận lợi, chuẩn bị mười bàn bàn tiệc đều ngồi đầy. Mọi người ăn xong tiệc, về cũng khoe bàn tiệc làm tốt hơn. Liên lão gia tử cảm thấy rất tự mãn, bởi vậy tâm tình phi thường tốt.
“… Trước có thừa một chậu đồ ăn. Buổi sáng lại ăn một bữa, bây giờ không dư thừa cái gì rồi.” Chu thị tiếp lời nói.
Bởi vì buổi sáng ngày mai sẽ đưa dâu, nhà Liên Thủ Tín lại ở chung sân, nếu như nấu cơm, để cho người khác nhìn thấy sẽ chê cười. Liên Thủ Tín cùng Trương thị liếc nhau một cái. Trong lòng đều quyết định, nhiều lắm thì buổi sáng ngày mai lại đến ăn thêm một bữa cơm, không thể đến nhiều hơn.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị liền đi ra ngoài.
” Vợ Lão Tứ.” Chu thị lại gọi lại Trương thị, “Sáng mai dậy sớm chút, tới nấu cơm.”
“Vâng” Trương thị hơi chần chờ một chút. Vẫn là đáp ứng.
Bởi vì mệt mỏi một ngày. Liên Mạn Nhi trở về Tây Sương phòng, dọn dẹp một chút rồi đi ngủ. Cả một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Liên Mạn Nhi nghe thấy trong phòng sột sột soạt soạt, mở to mắt, đã nhìn thấy Trương thị đang từ trên giường gạch đứng lên.
“Mẹ làm sao vậy?” Liên Mạn Nhi mượn ánh nến, trông thấy Trương thị sắc mặt có chút không tốt. Vội vàng đứng lên hỏi.
“ Mẹ không sao, Mạn Nhi, con ngủ thêm chút đi. Mẹ đi phòng trên nấu cơm.” Trương thị mặc xiêm y định trở ra.
Liên Mạn Nhi nghe Trương thị thanh âm có chút là lạ, trong lòng khẽ động. Nàng kéo Trương thị lại. Trương thị nghiêng đầu lại, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy Trương thị dưới ánh mắt có chút thâm quầng.
Mắt thâm quầng? Làm sao lại như vậy?
“Mẹ ngủ không ngon ah?” Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi.
“Mẹ thân thể không tốt, con thay mẹ nấu cơm đi.” Liên Chi Nhi nhi đúng lúc này cũng tỉnh, liền đứng lên nói.
“Mẹ không có việc gì. Các con ngủ thêm đi, cơm làm xong, mẹ sẽ đến gọi “ Trương thị nói.
“Mẹ, hay là đừng đi nữa. Cũng không có người ngoài, có nhiều người nấu cơm thế, mẹ không đi, chẳng lẽ không còn ai nấu.” Liên Mạn Nhi kéo Trương thị lại. Trương thị hiển nhiên là tinh thần bất lực, hai ngày nay nàng bận trước bận sau, làm việc so với bất cứ ai đều nhiều hơn, nếu lao lực quá mà ốm thì phải làm sao bây giờ.
“Mẹ bọn nhỏ làm sao thế?” Liên Thủ Tín từ bên ngoài trở về, trông thấy tình cảnh đó, lại hỏi. Hắn thói quen dậy sớm, không làm kinh động đến vợ con, đi bên ngoài dạo qua một vòng mới trở về.
“ Thân thể mẹ không thoải mái, ” Liên Mạn Nhi liền cướp lời nói, “Còn muốn đi phòng trên nấu cơm. Cha, nếu không, cha đến phòng trên nói một tiếng qua, thân thể của mới dưỡng tốt vài ngày, cũng không thể làm việc quá mệt mỏi.”
“Ta không sao.” Trương thị nói như vậy lấy, lại bám ở giường định đứng lên nhưng cũng không dùng lực gạt được Liên Mạn Nhi ra.
Liên Thủ Tín nhìn nhìn Trương thị, Trương thị tựa hồ có chút không được tự nhiên, tựa đầu quay sang một bên.
“Mẹ bọn nhỏ, hay là ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi theo mẫu thân nói một tiếng.” Liên Thủ Tín nói chuyện xong liền đi ra ngoài.
Liên Chi Nhi nhi cùng Liên Mạn Nhi đỡ Trương thị nằm trên giường gạch.
Một hồi sau, Liên Thủ Tín cũng không trở về, nhưng lại Triệu thị từ bên ngoài vén màn cửa đi vào.
“ Tứ thẩm, muội thế nào rồi…, có đỡ hơn không?” Triệu thị bước nhanh đi đến trước giường, ân cần hỏi thăm.
Trương thị vốn tựa ở trên gối , thấy Triệu thị đến liền muốn ngồi dậy.
“Tam tẩu, muội không sao, ban nãy cảm thấy thân thể có chút không thoải mái… . Muội đi cùng tẩu nấu cơm đi.” Trương thị nói xong muốn xuống giường.
Triệu thị vội vàng ngăn cản Trương thị.
“Đừng dậy…, mau nằm xuống đi.” Triệu thị nói, “Ta nghe Tứ thúc nói, lo lắng, liền tranh thủ thời gian đến xem… . bên kia cũng mới bắt đầu…, ta cũng không để cho bà nội nói gì tứ thẩm. Phần việc của tứ thẩm, ta cùng Diệp nhi đã làm hộ rồi, mẫu thân không hỏi, ta cũng không cần nói…”
Triệu thị nghĩ thay Trương thị làm việc, không đi kinh động Chu thị, miễn cho Chu thị nói này nói kia.
Trương thị hiểu rõ hảo ý của Triệu thị , trong lòng thập phần cảm kích.
“Mọi việc đã thu xếp ổn thỏa , thật phiền Tam tẩu.”
“Muội cũng đừng coi ta là người ngoài, ta cũng sẽ không nói cái gì. Cái khác khó khăn còn không thể giúp, mấy việc nhỏ này ta làm mấy chốc.” Triệu thị nói rất thân tình.
“Đa tạ Tam Thẩm.” Liên Mạn Nhi chặn lại nói.
Triệu thị hướng Liên Mạn Nhi gật đầu, cười cười. Triệu thị quanh năm suốt tháng phần lớn là cúi đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt cũng nhiều là sầu khổ, nếu có cười, cũng phần nhiều là nịnh nọt Chu thị mà cười. Hiện tại nụ cười này phát ra rất thật lòng. Mượn ánh nến yếu ớt, Liên Mạn Nhi lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai Triệu thị thật sự cười thập phần đẹp mắt như vậy .
Trương thị không bị Chu thị phân phó đi làm điểm tâm, bất quá sau khi cơm đã làm xong, cả nhà bọn họ vẫn đến phòng trên đi ăn cơm. Không biết có phải hay không do Chu thị không có phát hiện, hay là có cân nhắc gì khác, cũng chỉ là nhìn Trương thị vài lần, chứ không có trách cứ.
Vừa ăn cơm xong, trời mới tờ mờ sáng, xe kiệu đón dâu của Tống gia đã đến, Liên gia bên này sớm chuẩn bị sẵn sàng, đem Liên Hoa Nhi đưa lên xe. Sắc trời còn sớm, nhưng trong thôn đã có thật nhiều người đến xem náo nhiệt, bọn trẻ nhỏ còn vui đùa ầm ĩ chạy theo xe Tống gia ra khỏi thôn, mới chạy trở về.
Mọi người cũng không có lập tức phân tán đi, tụm năm tụm ba đứng ở đó, nghị luận Tống gia như thế nào giàu có, như thế nào thể diện.
“… Liên Tứ tẩu, ngươi sao không có đi theo?” Một phụ nhân trong làng tiến đến gần Trương thị hỏi.
“Đại bá của hắn cả một nhà đều đi, còn có người nhà bà ngoại Hoa Nhi, không cần phải thêm ta đi nữa.” Trương thị cười nói.
“Người khác thì không cần đi, nhưng Liên Tứ tẩu ngươi cũng phải đi ah… . Người đưa dâu Hoa Nhi, thỉnh phúc nhân không phải ngươi sao?” phụ nhân kia liền mở to hai mắt.
“Phúc nhân được lựa chọn từ trước rồi.” Trương thị như trước cười, thế nhưng Liên Mạn Nhi xem ra, nụ cười của nàng có chút miễn cưỡng.
” Hoa Nhi thỉnh phúc nhân là ai?” có một phụ nhân hướng Hà thị hỏi.
Hà thị liếc qua Trương thị, “Không thấy cả 2 bà mợ của Hoa Nhi đều đi theo sao, không phải vợ cậu cả thì chính là vợ cậu hai”
“Ai ô ô, nhắc tới việc nhà các ngươi, người khác khó mà nói cái gì. Nhưng việc này, xử lý cần phải đặc biệt chú ý. Nếu bàn về thân thích, mợ bên ngoại sao có thể so với các thím a. Nếu bàn về sự toàn vẹn ah, Liên Tứ tẩu tại thôn chúng ta cũng là đứng đầu, nhà mẹ đẻ cha mẹ, huynh đệ muội tử, chất nam chất nữ đầy đủ hết. Nhà ông cậu Liên Hoa Nhi có thể đầy đủ hết như vậy sao…”
“Nhất định là người ta thích hợp hơn ” Trương thị cười nói, “Ta là không có gì, muốn bảo ta đi, ta vô cùng cao hứng đi, không bảo ta đi, vậy cũng không có gì, không có gì.”
Trở lại trong phòng, Trương thị liền ngồi bên trên giường, Liên Mạn Nhi trộm nhìn, Trương thị ủ ê vô lực, đầu còn ngả sang một bên.
Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi trở về.
” Việc này ngươi đừng để trong lòng.” Liên Thủ Tín có chút ngốc mà mở miệng nói.
“Ngươi nói chuyện gì ta nên để tâm đây?” Trương thị quay đầu hỏi ngược lại, khẩu khí có chút gay gắt.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị muốn cãi nhau! Thực hiếm thấy, muốn ở lại xem. Bất quá, vẫn là né tránh thì tốt hơn.
Liên Mạn Nhi hướng Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đưa mắt liếc, ra ý qua một cái, mọi người lén lút từ trong nhà đi ra.
” Mẹ chúng ta rất tức giận.” Liên Mạn Nhi đem dưới chân một viên đá nhỏ đá bay, tự nhủ nói.
“Hoa Nhi tỷ xuất giá, Đại thẩm không có thỉnh mẹ chúng ta làm phúc nhân, mẹ chúng ta không hài lòng.” Liên Chi Nhi nói khẽ “Mẹ đem xiêm y đều chuẩn bị xong. Còn nói người một nhà, Hoa Nhi xuất giá, ta phải làm đủ mặt mũi, chuyện trước kia, cũng đều không đề cập nữa.”
Nguyên lai Trương thị đêm qua bắt đầu không được tự nhiên, cũng là bởi vì chuyện này. Khi đó Hà thị hỏi Cổ thị thỉnh phúc nhân là ai, Cổ thị không đáp lời, Trương thị liền hiểu không phải là nàng. Một đêm này, Trương thị có lẽ đều ngủ không được ngon giấc. Tựa như phụ nhân kia nói, Liên Hoa Nhi xuất giá, phúc nhân không ai thích hợp hơn Trương thị. Trương thị là người có đầy đủ toàn vẹn nhất, nhưng Cổ thị lại bỏ qua nàng, thỉnh người bên ngoại, Chu thị cũng không có phản đối, Trương thị nhất định là thương tâm đi. Bằng không dùng tính tình của nàng, buổi sáng hôm nay, dù có bệnh, cũng sẽ gắng gượng dậy đi phòng trên nấu cơm.
Trương thị thương tâm, tức giận, còn không chỉ là bởi vì bị qua mặt. Nghe nàng cùng Liên Chi Nhi nói, nàng hẳn là đem chuyện lần này, cho rằng cùng người phòng trên tạo hòa hảo, nhưng Cổ thị bên kia lại hoàn toàn không xem như vậy.
Cái gọi là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, Trương thị thật sự giận.
Liên Mạn Nhi nâng má, Trương thị là nữ nhân rất hiền thục, rất nhiều chuyện bên trên cũng bỏ qua không so đo. Nhưng vì chuyện chọn phúc nhân này, không chỉ không đi phòng trên nấu cơm mà còn cùng Liên Thủ Tín khắc khẩu.
Thật đúng là, Liên Mạn Nhi nở nụ cười, như vậy mới là Trương thị. Trong mắt nàng, mẹ là một nữ nhân trăm phần trăm hiền lương thục đức.
Còn có Chu thị, hôm nay vậy mà không có phát tác. Nàng có phải hay là không cũng đoán được tâm tư Trương thị?
Liên Mạn Nhi đang nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy ngoài cửa viện có người hô lớn: ” Nhà Liên Thủ Tín có phải ở đây không?”
|