Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 142: Tranh giành thịt
Liên Mạn Nhi phục hồi lại tinh thần, nghe thấy Vương Ấu Hằng nói như vậy, là nói cho nàng biết sau này đọc sách hay viết chữ gặp vấn đề gì, có thể đi tìm hắn thỉnh giáo. Chỉ là Vương Ấu Hằng nói quá khách khí, các nàng bất quá có thể nhận được vài cái chữ to, sao có thể cùng hắn luận bàn, Liên Mạn Nhi nhịn không được, mím môi nở nụ cười.
Vũ chưởng quỹ cùng Ngô Ngọc Quý cũng trước sau đến rồi. Liên Mạn Nhi trước dẫn Vũ chưởng quỹ đến bên trong tác phường nhà nàng nhìn nhìn.
Xưởng nhỏ nhà Liên gia bên ngoài nhìn có chút đơn sơ, nhưng bên trong lại sắp xếp ngay ngắn rõ ràng. Mặc dù hôm nay là mời khách, nhưng bên trong xưởng vẫn như trước thuê một đám con dâu, giống như ngày thường bận rộn. Vũ chưởng quỹ chứng kiến nhóm phụ nữ làm việc gọn gàng, trên người mang tạp dề, trên đầu bao khăn, trên mặt còn có đeo khẩu trang, lại nghe Liên Mạn Nhi giảng giải, nói như thế để đảm bảo dưa chua muối ra càng sạch sẽ, Vũ chưởng quỹ thỏa mãn, liên tục gật đầu.
Sau đó, ngay tại Tây sương phòng sắp xếp một cái bàn, Liên Mạn Nhi đem giấy cùng bút mực đã chuẩn bị hết ra, Liên lão gia tử chấp bút, viết một hợp đồng đơn giản. Trên hợp đồng viết rõ, lấy danh nghĩa quán rượu Vũ Trọng Liêm hướng tới phân xưởng dưa chua nhà Liên gia mua dưa chua, số lượng, giá cả các loại cũng ghi rõ ràng, cũng viết rõ Vũ chưởng quỹ chi một xâu tiền, với tư cách phí tổn quay vòng vốn của phân xưởng dưa chua Liên gia, tại những lần tính tiền sau thì đem khấu trừ giảm dần.
Liên lão gia viết xong hợp đồng, cho mọi người xem qua, mọi người không có ý kiến gì, Vũ chưởng quỹ đại diện Vũ Trọng Liêm, Liên Thủ Tín đại biểu phân xưởng dưa chua nhà Liên gia ký tên, Vương Ấu Hằng cùng Ngô Ngọc Quý với tư cách người làm chứng cũng ký tên trên hợp đồng.
Hợp đồng làm thành hai bản, Vương chưởng quỹ một bản, Liên Thủ Tín một bản. Một bản của Liên gia này, sau khi Liên Thủ Tín thu về liền giao cho Liên Mạn Nhi cất giữ.
Đem giấy bút thu dọn xong, kế tiếp đem bàn ăn mang lên. Do Liên Thủ Tín tiếp khách, mời Liên lão gia, Vương Ấu Hằng, Vũ chưởng quỹ cùng Ngô Ngọc Quý ngồi vào vị trí, Trương Thị mang theo Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đem thức ăn đã chuẩn bị xong lần lượt mang lên.
Hôm nay tiệc rượu làm vô cùng phong phú, vốn là bốn món rau trộn: đậu phộng chiên, bì lạnh trộn dầu cay, miến trộn ớt, đậu hũ trộn hành lá. Sau đó các món ăn nóng gồm có: chân giò hầm tương, cá chép dấm đường, gà hầm nấm, khoai tây thịt kho tàu, trứng gà xào mộc nhĩ, thịt xào đậu giác, dưa chua thịt trắng, còn có món sở trường của Trương Thị là gan tiêm. Bởi vì có dưa chua thịt trắng, còn có gà hầm nấm nên không có món canh nữa.
Những món ăn này mặc dù không bằng tiệc rượu ở trong tửu lầu, nhưng ở nông thôn, thì như vậy cũng được coi là nhà có tiền mới có được, đó cũng là bàn tiệc thượng đẳng rồi.
Về phần món chính, thì Trương Thị nấu . Mặt khác Liên Mạn Nhi làm chủ làm mấy món điểm tâm: bánh canh cà tím, bánh bí đỏ, ngọc bích sủi cảo, bánh hành. Trong đó ngọc bích sủi cảo chính là bánh nhân thịt cải trắng. Sở dĩ gọi là ngọc bích sủi cảo vì vỏ bánh chính là lấy nước rau cải xôi trộn với bột mì, nhào nặn mà thành.
Ba mẹ con các nàng vốn đều khéo tay. Bữa cơm này lại dùng toàn tâm để làm, mỗi món ăn cùng điểm tâm có thể nói là sắc hương đủ cả, khiến người làm ở quán rượu lâu năm như Vũ chưởng quỹ cũng khen không ngớt miệng.
Ở nông thôn, bình thường dưới tình huống người ta mời khách ăn cơm, phụ nữ cùng trẻ con sẽ không ngồi cùng bàn. Vì vậy Trương Thị đứng một bên thu xếp lấy thêm cơm, thêm đồ ăn, lấy thêm rượu.
Một bữa cơm, mấy nam nhân cười cười nói nói, thập phần hòa hợp, vừa ăn vừa uống, thẳng hết nửa canh giờ, Liên lão gia tử, Vũ chưởng quỹ cùng Ngô Ngọc Quý có mấy phần cảm giác say, lúc này mới dùng xong bữa.
Ăn cơm xong, mấy mẹ con Trương Thị lại một bên vội vàng chuẩn bị trà, trái cây mang lên cho mấy người tỉnh rượu. Mấy người lại ngồi nói chuyện một hồi, Vương Ấu Hằng đứng lên trước cáo tử, Vũ chưởng quỹ cùng Ngô Ngọc Quý cũng đứng lên theo.
Liên Mạn Nhi đi theo Trương Thị cùng Liên Thủ Tín tiễn ba người ra cửa, Vũ chưởng quỹ cùng Ngô Ngọc Quý ngồi chung một chiếc xe ngựa, Vương Ấu Hằng đã ngồi lên xe ngựa nhà hắn.
Vương Ấu Hằng ngồi trên xe ngựa, hướng Liên Mạn Nhi vẫy tay.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến sự săn sóc của hắn liền đi qua, muốn nói vài lời cảm tạ.
“Đừng tiễn nữa, mau trở lại ăn cơm đi.” Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng nói một câu, còn mở trừng hai mắt nhìn Liên Mạn Nhi.
“Ah.” Liên Mạn Nhi liền có chút hiểu được.
Vương Ấu Hằng cười, lại để cho xa phu đánh xe ngựa rời đi.
Trở lại trong phòng,mấy người bọn Liên Mạn Nhi lại thu thập một lúc, Trương Thị lại đem đồ ăn hâm nóng lên, mẹ con các nàng lúc này mới sắp xếp bàn, bắt đầu ăn cơm.
Liên Thủ Tín liền ngồi bên cạnh, vừa nhìn vừa mỉm cười, hắn cùng Liên lão gia uống không ít rượu, hai bên gò má hồng hồng lên trông thấy.
“Phụ thân vừa rồi khen nàng, nói bữa cơm hôm nay làm rất có thể diện.” Liên Thủ Tín một bên nhìn Trương Thị cùng mấy hài tử ăn cơm, một bên ha hả cười lớn mà nói.
“Ta có hai cô con gái tài giỏi giúp sức đấy.” Trương Thị một bên mặt mày hớn hở nói, một bên gắp một miếng thịt giò lớn, hướng bát Liên Mạn Nhi đưa. “Mạn Nhi, ăn nhiều thịt một chút.”
“Mẹ, con tự mình gắp, mẹ ăn nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương Thị cố ý chọn một miếng thịt nạc cho nàng, Liên Mạn Nhi chỉ nhìn nhìn nhưng không có ăn.
“Mẹ, miếng này cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ thích ăn thịt nạc. Con ăn miếng mỡ cơ.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, rồi chính mình gắp một miếng nhiều da.
“Mẹ, cho con đi.” Liên Chi Nhi đem miếng thịt nạc kia nhận lấy. “Miệng Mạn Nhi càng ngày càng kén ăn rồi.”
Liên Mạn Nhi cười cười, “Giò da càng ngon miệng.”
Người một nhà đang nói giỡn, thì thấy ngoài cửa vang lên một tiếng. Liên Mạn Nhi ngẩng đầu lên, thì đã thấy Hà Thị vén màn cửa từ bên ngoài tiến vào, trong tay còn lôi kéo Lục Lang.
“Tứ thẩm, ta tới đây mượn muội cây kim.” Hà Thị cố ý lớn giọng nói, vừa vào cửa, cố ý tỏ ra ngây người, “Ai ôi, các ngươi đang ăn cơm à?”
Hà Thị nói như vậy, đã lôi kéo Lục Lang tới bên cạnh bàn cơm.
Mấy hài tử cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu bới cơm và đồ ăn, vụng trộm trao đổi ánh mắt với nhau. Gần đây Hà Thị dưỡng thành một thói quen là đến chỗ Trương Thị mượn đồ. Một cây kim, một cuộn chỉ, thậm chí có lần còn nói trong phòng không tìm ra cái chổi, muốn mượn cây chổi của nhà các nàng sử dụng.
Hà Thị mỗi lần mượn đồ đạc, đều chọn thời điểm các nàng ăn cơm mà đến. Liên tục mấy lần, Liên Mạn Nhi đã hiểu rõ, Hà Thị mượn đồ là cái cớ, muốn đến tìm hiểu xem các nàng ăn gì để mượn cơ hội chấm mút thì mới là thật.
“Ai nha, còn có giò, thịt kho tàu…” Hà Thị đưa đầu qua, tròng mắt cơ hồ dính chặt đến đồ ăn ở trên bàn, “Các ngươi sinh hoạt thật tốt quá, bọn ta không biết bao nhiêu ngày rồi không được ăn thịt.”
Hà Thị nói xong, vụng trộm bấu véo một bên cánh tay của Lục Lang.
Lục Lang vóc dáng thấp, không nhìn thấy trên bàn có đồ ăn gì. Nhưng là hắn cũng ngửi thấy mùi thịt.
“Nương, ta đói.” Lục Lang chảy nước miếng nói.
“Ngươi đói, nói với ta có tác dụng gì, nói với Tứ thẩm ngươi đấy.” Hà Thị nói chuyện, liền đem Lục Lang ôm đến bên giường gạch, hướng bên cạnh bàn đặt xuống, “Khoan hãy nói, ta cũng đói bụng.”
Hà Thị chờ Trương Thị nói một câu, muốn mang Lục Lang đến bên bàn ăn cơm. Hoặc là chỉ cần Trương thị không phản đối ra, Hà Thị sẽ mặt dày mày dạn cho rằng đó là ngầm đồng ý rồi.
Liên Mạn Nhi đến lúc này đã cảm thấy, thịt cá ăn vào trong miệng không còn mùi vị gì hết. Dùng theo cách nói nông thôn mà nói, da mặt Hà Thị quá dày, quá không có thân phận, nhưng Liên Thủ Tín cùng Trương Thị lại là người sĩ diện. Nàng biết rõ, dùng tính cách của Liên Thủ Tín cùng Trương Thị, đuổi Hà Thị mà nói là chuyện tuyệt đối không nói lên lời, hơn nữa tâm địa mềm nhũn, lời nói ra chính là để Hà Thị cùng Lục Lang đến bên bàn ăn đấy.
Liên Mạn Nhi chính là không muốn đáp ứng.
Hôm nay đồ ăn chính là phong phú hơn một chút, nhưng để có được điều này chính là người một nhà các nàng đã phải làm việc rất vất. Hơn nữa các nàng như vậy làm sao gọi là người giàu, những thức ăn như vậy, các nàng cũng không thường được ăn. Hà Thị với tư cách là một người trưởng thành, hết ăn lại nằm, quan hệ cùng với các nàng cũng không được tốt lắm. Nay lại đến nhà nàng ăn nhờ ở đậu, đây gọi là cái thứ đạo lý gì.
Thế nhưng mà có Lục Lang, Lục Lang vẫn còn là trẻ con. Hà Thị liền nhìn ra, Liên Thủ Tín cùng Trương Thị có thể đối với nàng không khách khí nhưng đối với Lục Lang là mất hết mặt mũi đấy.
Thế nhưng mà Tiểu Thất cũng là trẻ con đấy, nhưng lại so với Lục Lang còn bé hơn. Nhưng tại thời điểm Tiểu Thất mồ hôi nhễ nhại ở dưới bếp nhóm lửa nấu cải trắng đến bỏng, Lục Lang đang làm gì? Thời điểm Tiểu Thất ở trên chợ thét to bán đồ ăn thì lúc đó Lục Lang lại đang làm gì?
Trên bàn ăn, Tiểu Thất đang vụng trộm mà trừng Lục Lang.
“Mẹ, con muốn ăn thịt.” Lục Lang nhìn thấy trên bàn có thịt kho tàu liền reo lên. Mặc dù có Hà Thị bên cạnh, nhưng Lục Lang vẫn còn e ngại nhìn Liên Mạn Nhi, chính vì thế mới không trực tiếp thò tay bốc thịt ăn.
“Ai ôi, cái này phải hỏi tứ thẩm con có cho ăn không?” Hà Thị nhìn đồ ăn trên bàn, nuốt nước miếng xuống, sau đó cố ưỡn ra gương mặt tươi cười nhìn Trương Thị, “Tứ thẩm, muội xem Chi Nhi cùng Mạn Nhi ăn thơm như vậy, khiến cho Lục Lang thèm này,..”
Vốn ra là Hà thị nên xấu hổ, nhưng trên thực tế sắc mặt Hà Thị vẫn như thường, mặt Trương Thị đã đỏ lên rồi.
“Cái kia, cái kia..” Trương Thị do dự không biết phải nói gì cho phải.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trương Thị, biết rõ tâm địa nàng vừa mềm, da mặt lại mỏng, nên không chống đỡ được Hà Thị rồi.
“Mẹ, ta không phải chuẩn bị đồ ăn cho Nhị thẩm cùng Lục Lang xong rồi sao?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Ah, đúng rồi a.” Trương Thị thấy Liên Mạn Nhi hướng về phía nàng gật đầu nên vội phụ họa theo.
Tại trước khi các nàng ăn cơm, Trương Thị liền chọn mỗi loại thức ăn đều lựa ra một ít, cho vào một cái chén, chuẩn bị đưa qua phòng trên, cũng không phải chỉ cho Hà Thị cùng Lục Lang.
“Mẹ, vậy thì nhanh lấy ra đi.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Nhị thẩm, đồ ăn còn lại trên bàn đều không tốt, những đồ tốt đều lựa ra, giữ lại cho thẩm kia.”
Trương Thị nhanh chóng đi xuống đất, mở nồi nhiệt, lấy một chén lớn thịt đi ra, Liên Mạn Nhi cũng từ trên bàn ăn theo xuống, một tay kéo theo Lục Lang.
“Lục Lang, đi, đi ăn thịt thôi.” Liên Mạn Nhi vừa nói, vừa ra hiệu cho Trương Thị đi lên phòng trên.
Trương Thị bưng chén đồ ăn đi phía trước, Liên Mạn Nhi kéo Lục Lang đi sát phía sau, Lục Lang trong mắt chỉ nhìn thấy chén đồ ăn kia, cứ thế mà thuận lợi để cho Liên Mạn Nhi lôi kéo. Hà Thị nhìn trái nhìn phải xem, càng không lỡ bỏ thức ăn ở trên bàn. Thế nhưng Tiểu Thất càng có mắt nhìn, sớm đem đồ ăn đều giữ ở trong tay rồi.
“Nhị thẩm, người đừng chê cười, Tiểu Thất so với Lục Lang còn nhỏ hơn, hắn thực là cái dạng tham ăn, lát nữa cha và mẹ cháu không thể không đánh hắn.” Ngũ Lang đối với Hà Thị lộ ra vẻ mặt tươi cười bất đắc dĩ.
Hà Thị thấy bên này không chiếm được tiện nghi rồi, liền xoay người, đuổi kịp Liên Mạn Nhi cùng Lục Lang.
Mấy người đi đến phòng trên, Chu Thị đang để cho Triệu Thị sắp xếp bàn, ý định ăn cơm đi.
“Mẫu thân, hôm nay ở trong nhà mời khách, chọn mấy thứ ăn ngon, mời mẫu thân cùng cả nhà ăn thử.” Trương Thị liền đem chén thịt đặt ở trên bàn ăn cơm.
Liên Mạn Nhi giật giật cánh tay Lục Lang, giúp đỡ hắn bò lên giường, lại vụng trộm hướng chén thịt kia chỉ chỉ, sau đó cùng với Trương Thi đi ra khỏi phòng. Trương Thị chưa bao giờ là người hẹp hòi, chén thịt kia phi thật sự lớn. Liên Mạn Nhi tin tưởng, nếu đổi lại là người khác, ở Liên gia thực sự không có ai có thể đối xử tốt được như nàng.
“Cháu chết thèm rồi à, người lớn còn chưa có ăn, cháu đã động thủ rồi, đem tay cháu chém đi ah.” Liên Mạn Nhi đi đến trong sân, đã nghe thấy âm thanh Liên Tú Nhi tức giận mắng, còn có tiếng Lục Lang tận lực khóc.
|
Chương 143: Đỏ mắt
Liên Mạn Nhi mấp máy miệng rồi nghĩ thầm, nhất định là Lục Lang rốt cục không nhịn được, dùng tay bốc thịt ăn, cuối cùng bị Liên Tú Nhi mắng cho.
“Muội làm người lớn như thế a, phụ thân cũng đã ăn rồi. Muội làm như ta không biết, tự mình muội muốn ăn, tại sao Lục Lang muốn ăn một miếng thì không được?” Hà Thị lớn giọng nói.
Liên Tú Nhi cùng Hà Thị nhao nhao nói.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng kéo Trương Thị, bước nhanh về phía Tây sương phòng, đóng cửa lại.
“Mẹ, những chuyện ta có thể làm được đều đã làm, những chuyện kia, ta quản không được, cũng không nên quản.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương Thị thở dài, nhẹ gật đầu, nhưng trên mặt không có nửa điểm vui sướng.
“Đều là vì khó khăn.” Trương Thị nói.
Liên Mạn Nhi thấy Trương Thị có chút không được tự nhiên, nàng biết rõ đây là tật xấu “Hiền lương thục đức” của Trương Thị lại tái phát. Kỳ thật điều này cũng không hoàn toàn là do Trương Thị, đây là quy phạm đạo đức ở thời đại này, yêu cầu mọi người, nhất là nữ nhân, phải nghĩ đến mình sau cùng. Như loại tình huống này, có thể bỏ đói chình mình cùng con mình, cũng đem thứ tốt cho người khác, như vậy mới là tốt, là đúng, mới đặt đạo đức lên trên thành gương mẫu tiêu biểu.
Trương Thị một mực nghiêm khắc yêu cầu bản thân tuân theo cái quy phạm này, muốn nàng triệt để cải biến cũng không thể một sớm một chiều làm được. Hiện tại Trương Thị có thể làm như vậy, Liên Mạn Nhi đã rất vui mừng rồi.
“Mẹ, người không thể nói như vậy. Mẹ nghĩ lại xem, nhà chúng ta không phải cũng nghèo ư, thế nhưng ta cùng tỷ, ca cùng Tiểu Thất có bao giờ tranh giành nhau ăn?” Liên Mạn Nhi nói. Trương Thị cùng Liên Thủ Tín là bánh bao, bất quá suy nghĩ, mọi sự vật đều có hai mặt, chính bởi vì ảnh hưởng bởi tính cách ôn hòa hiền hậu của vợ chồng hắn, nên tính cách của mấy tỷ đệ các nàng cũng không tệ, cùng một chỗ mới có thể hòa thuận như vậy.
Trương Thị nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy liền nghĩ nghĩ. Đúng là có chuyện như vậy. Từ trước đến giờ, mấy đứa con nhà mình đều là tranh cướp làm việc, có cái gì ăn cũng đều nhường nhịn nhau.
Nghĩ đến ưu điểm của mấy đứa con nhà mình, tâm tình Trương Thị một lần nữa sáng sủa lên.
Về phần chén thịt cùng đồ ăn kia, đến tột cùng làm thế nào để phân phối, cuối cùng vẫn là Diệp Nhi nói cho Liên Mạn Nhi nghe. Hà Thị cùng Liên Tú Nhi cãi lộn, bị Chu Thị trấn áp xuống. Hà Thị bị Chu Thị hung hăng mắng một trận. Cuối cùng vẫn là Liên lão gia làm chủ, mấy đứa trẻ con của Liên gia, mỗi người được chia một miếng thịt cùng một muôi đồ ăn. Liên Diệp Nhi cùng Liên Mạn Nhi nghị luận một hồi, cảm thấy chuyện này còn phải cảm ơn Hà Thị. Nếu như Hà Thị không khóc lóc om sòm cùng cãi nhau với Liên Tú Nhi, thì mấy đứa trẻ con rất có thể cũng không được chia nhiều thức ăn như vậy.
“Mạn Nhi tỷ, muội nói với tỷ một chuyện, thế nhưng tỷ cũng đừng nóng giận.” Cuối cùng Liên Diệp Nhi nhìn sắc mặt của Liên Mạn Nhi nói.
“Đoán cũng có thể đoán được vài phần, có cái gì có thể tức giận, muội nói đi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Đừng nhìn bà nội,cô cô cùng Nhị thẩm cãi nhau lợi hại như vậy, ăn cơm chiều, người ta lại tốt rồi. Các nàng đều nói, nói Tứ thẩm không tốt, nói Tứ thẩm lòng dạ không tốt, chính các tỷ thường xuyên nhậu nhẹt, ăn đồ ăn ngon, thế nhưng lại đưa ít đồ ăn cho phòng trên. Nếu như tỷ đưa nhiều, đủ lớn cho cả nhà ăn, thì các nàng cũng không thể nhao nhao lên.” Liên Diệp Nhi hướng Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi tức quá mà phì cười. Các nàng nhịn miệng, tiết kiệm đồ ăn, cung kính mà đưa qua phòng trên, vậy mà còn bị nói không đưa qua nhiều hơn. Đây là cái sự tình gì?
“Mạn Nhi tỷ, chuyện các nàng nói, tỷ cũng đừng để ở trong lòng. Cha muội cùng mẹ muội đều nói, tứ thẩm tâm địa tốt, nếu đổi lại là người khác, thì cũng không nỡ đưa ra những đồ ăn ngon kia.” Liên Diệp Nhi nói.
Liên Mạn Nhi quay trở lại, đem những lời Liên Diệp Nhi nói lại một lần nữa cho Trương Thị cùng Liên Thủ Tín nghe.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều bị chọc tức.
“Lần sau ta ăn cái gì, một chút cũng không có đưa cho các nàng.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. “Chúng ta ở trên phòng trên chỉ ăn một chút, chúng ta còn làm việc, vậy mà nội còn sợ chúng ta ăn tốn.”
“Đúng.” Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều đồng ý với ý kiến của Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín buồn bực không nói ra tiếng, bọn nhỏ nói không sai, thế nhưng Chu Thị là mẹ ruột của hắn, hắn không biết phải nói thế nào.
Trương Thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, chỉ có thể trấn an mấy đứa trẻ.
“Ta làm việc không thấy có lỗi với lương tâm của mình, các nàng muốn nói gì cứ để các nàng nói a.” Trương Thị nói.
“Ai nói cái gì cũng đều vô dụng, vẫn còn có cha ta.” Liên Thủ Tín rầu rĩ mà nói.
Đúng vậy, cũng may là vẫn còn Liên lão gia tử thông tình đạt lý, Liên Mạn Nhi nghĩ.
Bởi vì đã cùng Liên lão gia thương lượng qua rồi, bắt đầu từ thứ hai, mấy người bọn Liên Mạn Nhi đi lên phòng trên cùng Liên lão gia học bài. Nói là học bài, chỉ là một quyển Tam tự kinh cũ, các nàng bốn đứa trẻ cùng nhau xem chung. Liên lão gia thì không cần sách vở có thể đọc thuộc lòng, một ngày như thế học mấy chữ, vốn là nhận biết chữ, rồi Liên lão gia dạy các nàng viết như thế nào.
Ngay từ đầu, các nàng cũng không dùng mực cùng giấy, mà khoa tay múa chân cho thuận, rồi dùng bút lông, chấm nước, viết lên mặt bàn, cuối cùng mới chia mỗi người một tờ giấy, dựa theo bảng chữ mẫu bắt đầu viết.
Trong bốn đứa bé, Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang là học nhanh nhất.
“Ngũ Lang trước kia đã học qua một ít, hiện tại mới có thể học nhanh hơn chút ít. Mà Mạn Nhi cũng học nhanh như vậy, cũng coi là thiên tư thông minh rồi.” Liên lão gia tử dùng một câu thành ngữ mà khen ngợi Mạn Nhi, kế tiếp lại thở dài một hơi, “Đáng tiếc lại là nữ oa, nếu mà sinh ra là em bé trai…”
Liên Mạn Nhi âm thầm thè lưỡi, nàng có thể không có ý tứ nói mình thông minh, nàng có thể học nhanh hơn, chủ yếu là vì nàng đã có căn bản, bất quá lời này không thể nói ra được.
“Ta cũng chỉ có thể dạy các cháu đọc Tam tự kinh, chờ Đại bá của các cháu trở về rồi để cho hắn dạy các cháu”Sau đó học được hai ngày, sau khi tan học, Liên lão gia liền nói một câu như vậy.
Liên lão gia tử khi còn nhỏ, cha mẹ vẫn còn sống, được học qua hơn một năm tư thục, sau đó đều là tự học mà thành. Mà Liên Thủ Nhân lại là tú tài, Liên Thủ Nhân có thể dạy đương nhiên so với Liên lão gia tốt hơn nhiều.
Liên Mạn Nhi liền nhìn thoáng qua Ngũ Lang. Ngũ Lang yêu nhất là học bài, nghe Liên lão gia nói như vậy nhất định cao hứng. Thế nhưng lại khiến cho Liên Mạn Nhi khó hiểu nhất là, trên mặt Liên Ngũ Lang không có nửa điểm vui mừng, ngược lại còn có chút nhíu mày.
Mấy người bọn Liên Mạn Nhi mỗi ngày đều đi theo Liên lão gia tử học tập, lại cũng không bỏ việc trong nhà. Công việc tại xưởng dưa chua được xử lý vô cùng thuận lợi, hiện tại ngoài cung cấp cho quán rượu của Vũ Trọng Liêm, xưởng còn cung cấp hàng cho thị trấn, thậm chí quán rượu cùng hiệu ăn ở những huyện khác cũng hướng đến các nàng mua dưa chua. Mặt khác còn có mấy người bán hàng rong đến chỗ các nàng mua dưa chua, sau đó mang lên trên chợ bán, đương nhiên giá cả sẽ cao hơn một chút so với thời điểm Liên Mạn Nhi bán trên thị trấn lúc trước.
Xưởng mở được mười ngày, mấy người con dâu liền muốn lấy tiền công.
“Không phải đã nói cuối tháng sẽ lấy rồi sao?” Liên Chi Nhi nói.
“Là vợ Nhị Đản, nói là muội phu nàng làm việc ở trong một cái tác phường của thôn nào đấy, cuối cùng cũng không được lấy tiền công.” Trương Thị nói. “Vợ Nhị Đản nói với ta, không phải nàng không tin tưởng ta, là mẹ chồng của nàng nói, nếu nàng không mang tiền công về thì không cho nàng đến làm nữa.”
Ở niên đại này, đại đa số mở buôn bán nhỏ đều chú ý đến chữ tín, bất quá cũng không tránh được một số tình huống ngoại lệ, như là làm việc nhưng cuối cùng lại không được lĩnh tiền công, chuyện này không phải là không có.
“Mẹ, người muốn xử lý thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Ta chính là muốn cùng các ngươi thương lượng một chút, theo như ta nghĩ, ngày mai ta muốn đem mấy ngày tiền công này đưa cho các nàng.” Trương Thị nói.
“Cho liền cho a, đến cuối tháng cũng là chuyện như vậy, ta liền có thể đưa tiền công cho các nàng.” Liên Thủ Tín nói.
“Mẹ, muốn hay không muốn, ngày mai đều đem tiền công phát hết ra.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi nói ra suy nghĩ của mình. “Hiện tại ta cùng Vũ chưởng quỹ bên kia đều là ba ngày kết sổ một lần. Những người khác đến mua dưa chua cũng đều là dùng tiền mặt. Ta dứt khoát mỗi mười ngày liền cùng các nàng trả tiền công một lần, cũng không cần chờ đến cuối tháng.”
Tiền vốn của tác phường vốn không lớn, còn có xâu tiền kia của Vũ chưởng quỹ với tư cách quay vòng vốn, hiện tại đã là quay vòng mở, có thể xử lý chuyện mỗi mười ngày đều trả tiền công cho đám con dâu kia.
Chỉ là mấy văn tiền, nhưng tại nông thôn, người ta cũng rất coi trọng. Rút ngắn chu kỳ kế toán tiền công, lại để cho nhóm con dâu nhận được tiền công làm việc sớm một chút, như vậy không chỉ tiêu trừ băn khoăn của các nàng, còn có tác dụng lớn là khiến các nàng làm việc tích cực hơn.
“Mạn Nhi nói không sai, nếu là ta, ta cũng muốn nhận được tiền công sớm một chút.” Trương Thị nói. “Chuyện kia cứ làm như thế a.”
“Mẹ, người không phải nói muốn tìm thêm mấy người, để đợi một chút nữa, mẹ không phải đi tìm người, sẽ có người tự mình tìm đến chúng ta.” Liên Mạn Nhi nói.
Ngày hôm sau, nhóm con dâu đến xưởng làm việc liền nhận được mười ngày tiền công của các nàng, dựa theo các nàng làm bao nhiêu thì sẽ nhận được từ năm mươi văn đến tám mươi lăm văn tiền.
Chuyện này khiến cho nhóm con dâu trong bụng đều nở hoa.
Sang ngày hôm sau, liền có nhóm con dâu trẻ tuổi ở Tam thập lý doanh tử, còn có thôn khác tìm đến Liên gia. Vào cửa liền gặp Trương Thị, hỏi xưởng có còn muốn thêm người nữa hay không, các nàng cũng muốn đến làm công. Bởi vì hiện tại đơn đặt hàng dưa chua ngày càng nhiều, Trương Thị cũng đang muốn tìm thêm mấy người giúp, liền ngay trong nhóm con dâu mới đến này chọn ra mấy người, để cho các nàng ngày mai đến làm việc.
“Hai ngày trước ta còn có chút phát sầu, sợ là không tìm được người thích hợp. Ai nghĩ đến hôm nay không ít người tìm đến, chọn cũng chọn không hết.” Lúc ăn cơm tối, Trương Thị mang theo vui vẻ nói ra. “Ta xem như vậy, ngày mai còn có người đến nữa.”
“Cái này còn không phải bởi vì chúng ta phát tiền công mà thống khoái sao.” Liên Mạn Nhi cười. Ngoài miệng ba hoa chích chòe, nhưng không thể so với sự thật tiền bạc đến tay.
“Đúng vậy.” Trương Thị gật đầu.
“Đúng rồi, mẹ.” Liên Mạn Nhi nghĩ, cho tới hôm nay, những người con dâu kia đều là người có giao tình với Trương Thị, liền muốn sớm nói dự phòng với Trương Thị, “Xưởng của chúng ta không nuôi những người rảnh rỗi, chúng ta chỉ cần những người làm được việc, không cần biết có thân thích hay có giao tình hay không, những cái này đều bỏ qua.”
“Mẹ biết rõ.” Trương Thị bới cơm. “Xưởng của chúng ta không nuôi nổi những người rảnh rỗi.”
“Đây không phải là chuyện có nuôi được tốt hay không, mà là chúng ta không thể nuôi.”Liên Mạn Nhi nói. “Mẹ, con biết mẹ là người mềm lòng, nhưng chuyện này không thể qua loa.”
“Ừ.” Trương Thị gật đầu.
Người một nhà cơm nước xong xuôi, Trương Thị đem bát đũa đều thu thập lưu loát rồi, đang muốn thừa dịp trời chưa hoàn toàn tối để may vá thì Liên Tú Nhi đã đến.
“Tứ ca, tứ tẩu, phụ mẫu gọi các ngươi đi qua.”
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị tự nhiên là đáp ứng, Liên Mạn Nhi đang nhàn rỗi không có việc gì, liền cũng đi theo lên phòng trên.
Bên trong phòng trên, ngoài Liên lão gia tử, Chu Thị cùng Liên Tú Nhi, còn có Liên Thủ Nghĩa cùng Hà Thị đang ở đấy.
“Các con đang thiếu người làm việc đúng không, liền cho Nhị tẩu cùng Tú Nhi đi đi.” Chu Thị mở miệng liền nói.
|
Chương 144: Người nhà cùng người ngoài Chu Thị muốn cho Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tới xưởng của các nàng làm việc? Hà Thị là loại người lười biếng, trong nhà có việc có thể từ chối liền từ chối, còn có Liên Tú Nhi bình thường được nuông chiều như vậy, cũng không phải là nhân vật chịu khó gì, Chu Thị muốn các nàng đến xưởng làm việc, các nàng là tự mình nguyện ý?
Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi liền nhìn Liên Tú Nhi cùng Hà Thị. Liên Tú Nhi ngồi bên cạnh Chu Thị, Hà Thị thì tựa hồ ngồi xuôi theo mép giường, hai người đều nhìn trên người Liên Thủ Tín cùng Trương thị, trên mặt tràn đầy thần sắc mong đợi.
Hai người kia như vậy là nguyện ý đến xưởng làm việc, điều này sao có thể? Liên Mạn Nhi có chút khó hiểu, nhưng nghĩ lại lập tức đã hiểu. Xưởng mở lâu như vậy, nếu các nàng muốn đến làm việc thế nào lại không đến sớm hơn, chẳng qua là hôm qua nhóm con dâu làm việc ở tác phường nhận tiền công trở về, liền mới nói ra. Đây rõ ràng là nhìn tiền bạc quen mắt rồi.
Liên Mạn Nhi trong nội tâm liền mất hứng, nhịn không được khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị nghe xong lời Chu Thị nói đều ngẩn ngơ.
“Nương, người nói để cho Nhị bá nương cùng Tú Nhi đến tác phường làm việc?” Trương Thị sợ mình nghe không rõ, liền hỏi lại một câu.
“Đúng vậy a, như thế nào, các con không muốn?” Chu Thị mới vừa nói lời nói, vẻ mặt coi như ôn hòa, bây giờ liền xụ mặt xuống, nhìn chằm chằm Trương Thị cùng Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị đều không nói chuyện, trong lòng bọn hắn đều tinh tường, trực tiếp đến tác phường, Hà Thị cùng Liên Tú Nhi đều không làm việc.
“Đây không phải là chủ ý của riêng ta, phụ thân con cũng tán thành.” Chu Thị giơ cằm hướng về phía Liên lão gia tử.
Tất cả mọi người đều nhìn Liên lão gia tử.
“Hiện tại đều là thời gian nhàn rỗi, các nàng ở nhà cũng chỉ là nhàn rỗi cùng nhàn rỗi, liền để cho hai người các nàng đến chỗ các con giúp đỡ chút.” Liên lão gia tử mở miệng nói. “Nhìn xem Mạn Nhi cùng Chi Nhi còn nhỏ tuổi như vậy nhưng có thể làm được rất nhiều việc, hai con nhìn theo đó mà học tập một chút.”
Câu nói đằng sau kia của Liên lão gia tử là đối với Hà Thị cùng Liên Tú Nhi mà nói.
“Ai.” Hà Thị cùng Liên Tú Nhi đồng thanh mà nói, Hà Thị là cao hứng bừng bừng, Liên Tú Nhi lại quyệt mồm, tựa hồ có chút không muốn, bất quá vẫn đáp ứng.
Thậm chí ngay cả Liên lão gia tử cũng muốn để Hà Thị cùng Liên Tú Nhi đến xưởng. Liên Mạn Nhi có chút nóng nảy. Nàng sợ Liên Thủ Tín cùng Trương Thị e ngại mặt mũi của Liên lão gia mà đáp ứng, liền nhanh chóng dùng sức giật giật ống tay áo Trương Thị.
Trương Thị cúi đầu nhìn xem Liên Mạn Nhi, thấy Liên Mạn Nhi đối với Trương Thị nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu ngàn vạn lần không thể đáp ứng.
“Hôm nay coi như xong. Ngày mai để cho hai nàng bắt đầu làm việc a.” Chu Thị thấy Liên Thủ Tín không nói lời nào, liền nói lời ấn định.
“Đến xưởng làm việc, sợ là Nhị tẩu cùng Tú Nhi không làm được.” Trương Thị thấy không nói lời nào không được, liền vội vàng nói.
“Trong xưởng của chúng ta đều mời những người sạch sẽ nhất, lưu loát nhất, tài giỏi có thể làm việc trong mười dặm tám thôn.” Liên Mạn Nhi thấy Trương Thị nói năng uyển chuyển, liền ở bên cạnh hát đệm. Nàng cố ý tăng ngữ khí tại mấy từ hình dung bên trên. Chỉ cần người không có tật xấu, trong con mắt liền sẽ nhìn ra, hai người Hà Thị cùng Liên Tú Nhi đối với những thứ căn bản như lưu loát, sạch sẽ, tài giỏi đều không có quan hệ.
“Phụ thân, mẫu thân trực tiếp đến tác phường làm việc quá là mệt mỏi.” Liên Thủ Tín nói. “Mẹ bọn trẻ sau một ngày làm việc, tay đều không nâng lên nổi. Những nhóm con dâu trong thôn này chỉ đến làm một buổi cũng mệt mỏi quá sức.”
“Cũng không phải chỉ có như thế, vợ Xuân Trụ ngày đó muối bảy mươi cân dưa chua, cánh tay cùng ngón tay đều sung lên.” Trương Thị nói.
Các nàng nói những lời này, ý tứ là để Chu thị thấy khó mà lui. Nhưng mà Chu Thị cũng không phải là người có thể dễ dàng đuổi như vậy.
“Các nàng kia đều là người ngoài, trong lòng hai ngươi liền có phân biệt, không phải là ruột thịt. Còn Nhị tẩu con cùng Tú Nhi, các con có thể quyết tâm sai sử các nàng tựa như sai sử con la không?” Chu Thị lớn giọng mà nói.
“Bà nội, những người bên trong xưởng mời đến đều là nguyện ý mà đến đấy, làm bao nhiêu việc liền nhận bấy nhiêu tiền, không có gì gọi là sai sử ở đây cả. Nói cái gì mà sai sử như con la, chiếu theo lời bà nội nói thì làm việc bên trong xưởng đều là con la rồi hả?” Liên Mạn Nhi thấy Chu Thị nói chuyện khó nghe liền mở miệng phản bác, “Lời này nếu đến tai người ta, chúng ta ở trong thôn còn có thể làm người không?”
Liên Mạn Nhi nói một phen có tình có lý, Chu Thị biết lời nói của mình nói quá rồi, nàng cũng không phải người nhìn lầm người, nên thẹn quá hóa giận.
“Cháu, cái tiểu nha đầu này, cháu đáp trả lễ cho ta như vậy, là ai cho cháulá gan?” Chu Thị chỉ vào Liên Mạn Nhi mắng, lại chỉ vào Liên thủ Tín cùng Trương Thị, “Các con cứng cáp lông cánh rồi, lại có thể kiếm tiền dơ bẩn rồi, liền coi thường lão bất tử ta phải không? Các con nhìn cháu nó mắng ta, trong lòng liền vui cười đúng hay không?”
Chu Thị thanh âm càng lúc càng lớn, ngón tay cũng như muốn đâm chọc lên mặt Liên Thủ Tín.
“Ngươi yên tĩnh đi.” Liên lão gia tử liền quát to bảo Chu Thị ngưng lại, hắn cũng hiểu được vừa rồi Chu Thị nói chuyện chói tai, truyền đi sẽ đắc tội với người ta, bất quá trước mặt nhóm con cháu vẫn muốn lưu lại chút ít mặt mũi cho Chu Thị, đánh phải chuyển qua chủ đề mới, “Nói chuyện vợ lão Nhị cùng Tú Nhi tới xưởng làm việc, không nói những chuyện vô dụng khác.”
Liên lão gia tử đối với chuyện để Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tới xưởng làm việc còn rất để bụng. Liên Mạn Nhi vụng trộm đánh giá hai mắt Liên lão gia tử, nàng không biết đến cuối cùng trong lòng Liên lão gia tử đang nghĩ gì.
Liên lão gia tử đến lúc này có chút không được tự nhiên, hắn vốn cho rằng chỉ cần mở miệng, Liên Thủ Tín cùng Trương Thị sẽ lập tức đáp ứng, không nghĩ tới hai vợ chồng này không muốn cho Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tới tác phường làm việc.
Thời điểm Chu Thị đem chuyện cho hai người kia tới tác phường làm việc nói với hắn, Liên lão gia tử cũng không có lập tức đồng ý. Liên lão gia tử biết rõ, Hà Thị cùng Liên Tú Nhi một cái lười biếng, một cái nuông chiều. Lại gọi Hà Thị cùng Liên Tú Nhi đến rồi hỏi, các nàng đều nói nguyện ý đến xưởng làm việc, lúc này tâm tư của Liên lão gia tử liền động.
Liên lão gia tử nghĩ, Hà Thị cùng Liên Tú Nhi nguyện ý đi làm việc, hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì tiền công. Thế nhưng mà nếu bởi như vậy mà hai người kia có thể đem tật xấu trên người sửa lại, lại là một chuyện tốt. Mà suy nghĩ cho Liên Thủ Tín cùng Trương Thị, Hà Thị cùng Liên Tú Nhi là người của Liên gia, có người trong nhà giúp đỡ so với người ngoài thì tốt hơn.
Chính là bởi vì như thế, Liên lão gia tử mới đáp ứng chuyện này.
“Việc vợ lão Nhị cùng Tú Nhi sợ là kém chút ít, không phải ai trời sinh cũng đều tài giỏi. Nếu không có gì, cứ để cho các nàng thử một lần?” Liên lão gia tử dùng khẩu khí thương lượng nói với Liên Thủ Tín cùng Trương Thị.
“Phụ thân, người bên trong xưởng đều tìm đủ rồi. Hôm nay mới tìm thêm được bốn người. Nếu người cùng mẫu thân nói sớm một chút thì còn có thể. Hiện tại đã nói lấy người ta vào làm rồi, sau đó lại nói không cần người ta nữa, chuyện này cũng không phải là tốt.” Liên Thủ Tín tình thế cấp bách, nhanh trí hướng Liên lão gia tử giải thích.
Liên lão gia tử coi trọng nhất là lời hứa, nghe Liên Thủ Tín nói như vậy liền nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
“Muốn là như thế này, vậy trước tiên tính toán…”
Liên lão gia tử chữ “Rồi” còn chưa có nói gia, Chu Thị đã nổi giận.
“Cho dù đã tìm đủ rồi, như thế nào thêm hai người nữa mà không được?” Chu Thị chỉ vào Liên Thủ Tín, “Bằng không đuổi đi hai người, cho vợ lão Nhị cùng Tú Nhi vào thay thế chố đó.”
“Mẫu thân, sao có thể làm như vậy được?!” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nói.
“Thế nào đấy, lời của ta nói con liền không nghe, con cứng cáp lông cánh rồi?” Chu Thị ngồi xếp bằng trên giường gạch, thân thể nghiêng về phía trước, cơ hồ nửa cái bờ mông đều nhấc khỏi giường, “Lão Tứ a, con táng tận lương tâm, con thật là táng tận lương tâm rồi,con có biết không?”
Liên Thủ Tín lập tức mặt liền xám lại. Người trung thực thiện lương, cho dù theo khuôn phép cũ cũng sợ người khác nói hắn không tốt. Mà những người xấu xa kia thường tự tìm ra nhiều lý do cho hành động hung ác của họ. Liên Thủ Tín từ nhỏ đã được giáo dục, làm người nhất định phải có lương tâm tốt, nay mẹ ruột của hắn lại mắng hắn như vậy khiến cho hắn bị đả kích nặng nề.
“Trong mắt các người còn có ta hay không, còn có phụ thân các con hay không? Bằng cái gì lại để cho những người khác kiếm tiền lợi nhuận, còn chị dâu concùng muôi tử ruột thịt kiếm một ít thì các con đau lòng? Con đây là có tâm tư gì, là loại ăn cây táo rào cây sung, là loại đàn bà phá sản.”
Chu Thị mắng rồi chửi, trọng tâm liền chuyển đến trên người Trương Thị. Ý nghĩ của nàng rất rõ ràng đấy, muốn hung hăng mà mắng, con trai biến thành xấu, vì cái gì con trai biến thành đồi bại? Cái kia tự nhiên là do con dâu không tốt, mang đầy những điều xấu, đầu sỏ là con dâu, càng muốn hung hăng mà mắng lớn. Tốt nhất là con trai để cho nàng bên này mắng, không phản đối chuyện bà thu thập con dâu, thừa dịp lấy lòng bà.
“Có chuyện hảo hảo nói, đừng cãi nhau.” Liên lão gia tử nói.
“Cùng nàng hảo hảo nói, nàng sẽ nghe sao? Tâm địa đen tối, khuỷu tay xoay ra bên ngoài, con không phải là người của Liên gia a? Thế nào ở phòng của Liên gia, ăn lương thực của Liên gia? Ngươi cho ta mấy chuyện xấu, cách này con thể hiện năng lực với ta?” Chu Thị tiếp tục mắng.
Chu Thị không có chỉ đích danh nhưng ai cũng biết, nàng mắng chính là Trương Thị.
Trương Thị lại là ủy khuất, bắt đầu rơi nước mắt.
“Mẫu thân, là con không cho các nàng ấy vào xưởng, người muốn tức giận liền tức giận lên con a.” Liên Thủ Tín nói. Trương Thị gánh lời mắng của Chu Thị quá là oan uổng, Liên Thủ Tín thấy Trương Thị khóc, nhớ tới những ngày này Trương Thị chịu khổ, còn có Trương Thị đối với Chu Thị nhường nhịn cùng hiếu thuận. Liên Thủ Tín liền đau lòng.
Ah. Liên Mạn Nhi trong lòng đã dựng lên tư thế chiến thắng, đồng thời vụng trộm nắm chặt tay Trương Thị, an ủi Trương Thị. Liên Thủ Tín có thể đối chất chính diện với Chu Thị, bảo vệ Trương Thị, đây là tiến bộ không ít a. Hai phòng đã tách nhau ra rồi, những ngày này Liên Thủ Tín làm chủ gia đình, đã trải qua rất nhiều chuyện, tầm mắt đã càng thêm khoáng đạt, ảnh hưởng của Chu Thi đối với hắn càng ngày càng nhạt.
Chu thị thoáng cái ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới, Liên Thủ Tín sẽ trực tiếp cho Trương thị chỗ dựa như vậy. Ở quá khứ, cho dù nàng làm khó dễ Trương Thị, Liên Thủ Tín cũng không dám chính diện nói cái gì, nhiều nhất là quanh co vòng vèo mà khuyên giải.
Chuyện này thật khủng khiếp! Chu Thi bạo nộ rồi, nàng muốn hướng lên, liền nghĩ muốn té xỉu, nhướng mắt lên nhìn thoáng qua lại thấy Liên Mạn Nhi đang đứng ở phía cuối giường, một đôi mắt to sáng ngời chớp mắt cũng không chớp một cái, chăm chú mà nhìn nàng.
Không thể té xỉu, Chu Thị lập tức nghĩ về mấy lần trước.
Té xỉu là đòn sát thủ không thể dùng, Chu thị lại không phải dạng người dễ dàng nhận thua như vậy. Nàng “Ngao” lớn một tiếng rồi bổ nhào lên người Liên Thủ Tín.
“Từ bên trong ruột ta bò ra, lại hỏng mất lương tâm…” Chu Thị một bên khóc mắng, một bên giương hai tay hướng đến trên mặt Liên Thủ Tín.
“Mẫu thân, người như thế nào lại động thủ…” Liên Thủ Tín vội vàng bảo vệ gương mặt, Trương Thị cũng gấp gáp đến bảo vệ Liên Thủ Tín.
“Ta không sống nổi, con giết ta đi.” Chu Thị túm lấy tay Liên Thủ Tín, đem cổ duỗi qua. Liên lão gia tử bên này quát ngưng lại, cũng không được.
Liên Mạn Nhi có chút ngây người, Chu Thị đây là muốn xuất ra biện pháp đã từng đối phó Liên Thủ Lễ để đối phó với Liên Thủ Tín. Liên Thủ Lễ lần trước đã thất bại thảm hại, Liên Thủ Tín tâm địa cứng rắn cũng không biết đã đi nơi nào, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng bị Chu Thị chế trụ.
“ Bà nội, người buông cha cháu ra, không phải chỉ để Nhị thẩm cùng cô cô vào xưởng làm việc thôi sao, chúng ta đồng ý.” Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói.
|
Chương 145: Cuộc thi
Liên Mạn Nhi nói đáp ứng để Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tới xưởng làm việc, Liên Thủ Tín cùng Trương Thị giật mình mà nghiêng đầu nhìn Liên Mạn Nhi. Hai vợ chồng trong lòng đều tinh tường, Liên Mạn Nhi làngười không có khả năng đáp ứng chuyện này nhất đấy.
“Cha, mẹ, ông bà nội, tất cả chuyện này đều đáp ứng a.” Liên Mạn Nhi nói như vậy rồi lại vụng trộm đối với Liên Thủ Tín cùng Trương Thị trừng hai mắt.
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị đối diện với Chu Thị đều không có cách nào, bọn hắn biết rõ Liên Mạn Nhi là tinh linh cổ quái, đích thị là đã nghĩ ra biện pháp rồi, liền thở phào một hơi.
“Mẫu thân, người đừng đánh nữa, chúng con đã đáp ứng rồi.” Liên Thủ Tín hướng Chu Thị cầu xin tha thứ.
Hà Thị cùng Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh một mực nhìn xem, thấy Liên Thủ Tín đã đáp ứng bọn hắn, lúc này mới hô to gọi nhỏ khuyên giải Chu Thị, không cho nàng đánh Liên Thủ Tín. Liên lão gia tử ở bên cạnh cũng nói chuyện, khiến cho Chu Thị nhanh chóng dừng tay lại.
Chu Thị thấy mục đích đã đạt được, Liên Thủ Tín, Trương Thị, còn có Liên Mạn Nhi đều hướng nàng phục tùng, liền buông Liên Thủ Tín ra.
Liên Mạn Nhi bước lên phía trước xem xét thương thế của Liên Thủ Tín, nhờ có Trương Thị cố gắng hết mình bảo vệ trượng phu, trên mặt Liên Thủ Tín chỉ có hai vết cào dài ở gần lỗ tai, trên cổ có ba vết cào tương đối sâu. Trái lại sau tai Trương Thị bị Chu Thị cầm ra máu, búi tóc cũng rối loạn, còn có một một khuyết áo bị xé rách toang rồi.
Xem ra là dưới cơn thịnh nộ, đầu óc Chu Thị vẫn tỉnh táo đấy, thừa dịp Trương Thị giúp đỡ Liên Thủ Tín mà xuống tay độc ác. Nếu bàn về thực lực, Chu Thị đâu có thể thắng được Trương Thị. Nhưng là Trương Thị không có động thủ đối với Chu Thị mà một lòng bảo vệ Liên Thủ Tín, cho nên liền bị lỗ vốn.
Liên Mạn Nhi không khỏi hồi tưởng lại một câu Trương Thị đã nói, “Bà nội con không phải là người bình thường.”
Chu Thị quả thực không phải là người bình thường rồi.
“Ngươi thế nào lại hướng bọn nhỏ ra tay thực.” Liên lão gia tử nhìn thấy con trai cùng con dâu bị tổn thương, liền trách cứ Chu Thị.
Chu Thị lập tức đè lại lồng ngực mình, lên tiếng rên rỉ. Liên Thủ Nghĩa, Hà Thị cùng Liên Tú Nhi nhanh chóng tiến lên phía trước. Vừa giúp Chu Thị thuận khí, vừa hướng Chu Thị hỏi han.
“Phụ thân, người còn nói mẫu thân, người xem mẫu thân vẫn còn tức này.” Liên Tú Nhi quệt mồm nói.
“Lão Tứ, không phải là ca nói đệ. Đệ cũng đã làm cha rồi, thế nào vẫn không hiểu chuyện, đệ muốn là mẫu thân tức thành ra thế nào, xem đệ xử lý thế nào.” Liên Thủ Nghĩa quay đầu trách cứ Liên Thủ Tín.
Vợ chồng Liên Thủ Tín liền nhìn lẫn nhau, còn chút cảm giác sống sót lại sau tai nạn, Liên Mạn Nhi nghĩ thế nào thay Trương Thị ra mặt. Chu Thị ngồi trên giường gạch, như một tướng quân đắc thắng, được Hà Thị, Liên Thủ Nghĩa cùng Tú Nhi nhìn lên đấy.
Liên Tú Nhi thấy hô hấp của Chu Thị dần dần bình phục, liền lén lút lấy tay giật giật vạt áo Chu Thị.
“Mẫu thân.” Liên Tú Nhi nhao nhao đối với Chu Thị bên này chép miệng.
“Các con đã nói qua là cũng không tính toán gì hết, ngày mai sẽ để vợ lão Nhị cùng Tú Nhi bắt đầu làm việc.” Chu Thị thấy được tín hiệu của con gái, liền đối với Liên Thủ Tín bắt đầu tạo áp lực, muốn đem sự việc nhanh chóng trở thành sự thực. Bất quá trong lòng Chu Thị vẫn có lòng tin, nàng tin tưởng, khi nàng đã xuất ra tuyệt chiêu, Liên Thủ Tín không dám không tuân theo nàng.
Kỳ thật, Chu Thị cũng không có đem xưởng của Liên Thủ Tín để vào mắt. Chuyện muốn đi xưởng yêm dưa chua ra sao thì nàng nói muốn như thế nào là như thế đấy.
“Làm cả buổi là được tám văn tiền, làm mười buổi là được tám mươi văn tiền. Làm một tháng tính ra là được gần ba trăm văn tiền. Nhà lão Tứ thế nhưng là địa phương rất lớn đấy, ngày hôm nay ta nhìn thấy bọn họ mỗi người đi ra là có một xâu tiền rồi.” Hà Thị khoa chân múa tay mà nói lớn với Chu Thị, liền mười ngày này, nhóm con dâu trong thôn đã kiếm được bao nhiêu tiền từ xưởng rồi, mỗi con dâu kia lại kiếm được bao nhiêu tiền.
“Thực sự nhiều tiền như vậy?” Chu Thị lúc này lắp bắp kinh hãi.
“Đúng là như thế.” Hà Thị thấy Chu Thị thấy hứng thú với lời nói của nàng liền đem mông lớn xê dịch đến trước mặt Chu Thị, “Mẫu thân, người nhìn xem, nhà lão Tứ thế nhưng đối với chúng ta càng ngày càng xa cách rồi. Đối với chúng ta là ca ca cùng chị dâu không nói làm gì, thế nhưng hắn đối với mẫu thân cũng càng ngày càng xa cách rồi, đối với người ngoài so với mẹ ruột còn tốt hơn. Hắn có chút ít tiền, một đồng hắn cũng không nỡ cho mẹ ruột hắn một hoa, đều cho người khác rồi.”
Chu Thị nghe xong lời Hà Thị nói, trong lòng đương nhiên là không thoải mái rồi. Bất quá nàng biết rõ tính tình Hà Thị, biết rõ nàng chỉ có ý muốn châm ngòi ly gián, Chu Thị cũng không muốn làm cho Hà Thị đắc ý, tránh cho Hà Thị thấy được sủng ái lại càng lấn tới.
“Những người kia đều tại xưởng làm việc, ngươi muốn kiếm tiền thì con cũng đi làm đi.” Chu Thị nói chuyện, lắc lắc mặt không phản ứng đối với Hà Thị.
Hà Thị thế nhưng là đợi đúng những lời này, vội vàng uốn éo thân tiến tới trước mặt Chu Thị.
“Mẫu thân, làm việc trong tác phường, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, làm việc cả một ngày, tiền nhận cũng không ít. Con thật là rất muốn đi làm, cũng để cho Tú Nhi cùng đi a, cũng có thể kiếm được tiền tiêu vặt. Bọn hắn làm ca ca, chị dâu đấy, cho tiền người ngoài thì cam lòng, chẳng lẽ cho muội muội ruột của bọn hắn thì lại không nỡ lòng cho?”
Chu Thị liếc nhìn Hà Thị, có chút động tâm. Hiện nay trong nhà cũng không dư giả, Liên Tú Nhi đi theo không kiếm đủ ăn, nhưng nếu mỗi ngày có thể kiếm được vài văn tiền thì cũng có thể giúp Tú Nhi bắt đầu tích lũy, hoặc là có thể cho Liên Tú Nhi chút này nọ, như thế thật thì tốt quá. Bất quá việc trong nhà, nàng còn không nỡ để Liên Tú Nhi làm, càng không nỡ để Liên Tú Nhi đến xưởng cùng nhóm con dâu kia làm việc.
“Con muốn đi, con liền đi. Ta cũng không có ngăn cản con.” Chu Thị liền đối với Hà Thị nói.
Nếu muốn đi có thể đi thì con đến tìm mẫu thân làm gì. Trong lòng Hà Thị thì nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói ra ngoài miệng.
“Mẫu thân, Tú Nhi đến xưởng làm việc, bọn lão Tứ có thể thật ác độc quyết tâm sai sử Tú Nhi làm việc? Ta thấy bọn hắn phát tiền cho người khác một chút cũng không đau lòng. Đây là bọn hắn đã có chút ít rồi, cũng nên cho Tú Nhi chút ít, đây cũng là chuyện nên làm đấy.”
Chu Thị trong lòng khẽ động, cũng đã rõ ràng ý tứ của Hà Thị. Xưởng là do Liên Thủ Tín khai mở đấy, lại để cho Tú Nhi đi xưởng ứng tên, lĩnh tiền công. Liên Thủ Tín là con mình, là Tứ ca ruột của Liên Tú Nhi, đây không phải là lẽ ứng phần hay sao?
Hà Thị nhìn ra đây là trong lòng Chu Thị đã đáp ứng rồi, lại bề bộn mời đến Liên Tú Nhi thương lượng, trong lòng Liên Tú Nhi cũng là trông thấy tiền công mà có chút thèm, liền không cần nhiều lời đã đáp ứng.
“Mẫu thân cùng lão Tứ nói chứ sao. Con ở bên cạnh nhìn thấy, cái nhà kia hơn phân nửa là do vợ lão Tứ cùng nha đầu Mạn Nhi kia làm đương gia, chỉ cần mẫu tân nói chuyện thì các nàng liền phải nghe.” Hà Thị liền nói.
Chu Thị lập tức gật đầu. Bất quá trong lòng nàng tinh tường, từ khi ở riêng, người trong Tứ phòng liền không thể so với lúc trước, cho nên nàng còn cố ý đem việc này nói cùng Liên lão gia tử, nói Hà Thị cùng Liên Tú Nhi ở nhà nhàn rỗi, vừa vặn tìm một chút việc để hoạt động, ở trong xưởng làm việc, không cần đi ra ngoài, đối với tất cả mọi người đều tốt. Liên lão gia tử cũng đã đáp ứng.
Còn tưởng như vậy thì Liên Thủ Tín cùng Trương Thị không thể không đáp ứng, nhưng cuối cùng vẫn là nàng phải dùng tuyệt chiêu mới có thể đem chuyện nói thành công.
“Tại sao con không nói lời nào, không phải là đang nghĩ muốn đổi ý đấy chứ?” Chu Thị thấy Liên Thủ Tín không có nói chuyện trở lại, liền lập tức dựng lông mày lên.
Liên Mạn Nhi liền hướng Liên Thủ Tín nhẹ nhàng gật đầu. Hôm nay, Chu Thị bằng bất cứ giá nào, nếu bọn hắn không đồng ý thì cũng không thể kết thúc chuyện này.
“Chuyện đã đồng ý như thế nào có thể đổi ý. Mẫu thân, con không có đổi ý.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Vậy là tốt rồi.” Chu Thị hừ lạnh một tiếng.
Chẳng lẽ để cho Hà Thị cùng Liên Tú Nhi đến xưởng làm việc thật sao? Trương Thị cùng Liên Thủ Tín đều nhìn Liên Mạn Nhi.
“Ông bà nội.” Liên Mạn Nhi làm bộ ho khan hai tiếng nói. “Xưởng của chúng con nhận người, trước tiên đều phải trải qua cuộc thi trước. Nhị thẩm cùng cô cô muốn ngày mai tới xưởng làm việc, vậy bây giờ trước mặt mọi người cũng thử luôn a.”
“Còn có cuộc thi? Là cái thứ đồ chơi gì. Cháu không muốn cho Nhị thẩm cùng cô cô đến xưởng làm việc thì cháu cũng cứ nói thẳng a.” Chu Thị trừng mắt nhìn Liên Mạn Nhi.
“Cuộc thi này rất đơn giản, là xem Nhị thẩm cùng cô cô có thể làm được việc ở xưởng không thôi.” Liên Mạn Nhi cười cười, thong dong nói. “Nhị thẩm cùng cô cô nếu không dám thi, thì chính là không thể làm việc ở xưởng được. Cũng không cần đến xưởng làm việc nữa. Đến xưởng làm việc đều là người ở trong thôn, còn có đại nương, đại thẩm ở ngoài thôn. Nhị thẩm cùng cô cô chuyện gì cũng không thể làm, thì đến xưởng làm việc, là chuyện bị người ta cười chê đấy. Nếu những người này đi về nhà kể lại thì Nhị thẩm cùng cô cô sau này còn có thể gặp người khác hay sao?”
“Quản chi những việc đấy, xưởng là do nhà chúng ta mở, ta cùng Tú Nhi không có làm việc, ai cũng không thể nói cái gì.” Hà thị tùy tiện mà lớn nối nói.
Liên Mạn Nhi liếc mắt nhìn Hà Thị, da mặt người này dày đến nỗi nàng phải sợ hãi than phục.
Chu Thị không nói gì. Hà Thị cái gì cũng không sợ, nàng là lợn chết không sợ nước nóng, nhưng Liên Tú Nhi là cô nương chưa có xuất giá, nếu bị người truyền đi nói là cô nương chân tay vụng về , cái gì cũng không làm được, vậy sau này khó tìm được nhà chồng tốt rồi.
“Ông bà nội, nếu mọi người không muốn thì như vậy đi, Nhị thẩm cùng cô cô cũng không cần đến tác xưởng làm việc, mỗi ngày chúng ta đều phát cho các nàng hai khoản tiền là được rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Cái này, cái này đi.” Hà Thị lập tức nói.
Liên Mạn Nhi đem những lời Hà Thị nói coi như không nghe thấy, chỉ cười cười mà nhìn Liên lão gia tử cùng Chu Thị. Nàng tin tưởng, Liên lão gia tử cùng Chu Thị mặc dù muốn như vậy, nhưng lại bị nàng nói thẳng ra như vậy thì hai người kia phàm là còn một chút thể diện, cũng sẽ không đáp ứng.
Quả thật đúng như Liên Mạn Nhi đoán trước, Chu Thị liền đỏ mặt. Nàng là đang tức đấy. Trong lòng nàng là muốn nghĩ, để cho Hà Thị cùng Tú Nhi làm bộ dáng cầm tiền công, nhưng không có làm việc đấy, nhưng lại không thể nói trước. Liên Mạn Nhi lại đem chuyện này nói toạc ra, phá vỡ những tính toán của nàng.
“Không làm việc, còn nghĩ muốn lấy tiền. Chuyện này không có cửa đâu.” Liên lão gia tử mặt cũng đỏ lên rồi, “Để cho hai con đến xưởng làm việc, là để cho các con rèn luyện, cũng để cho các con giúp đỡ nhà lão Tứ, không phải để cho các con bòn rút bọn hắn. Bọn hắn vừa mới tách ra, chỗ kiếm tiền thì ít mà chỗ tiêu tiền thì nhiều, các con cũng đưa ra được cái bộ mặt này?”
“Nên xử lý thế nào thì xử lý như thế, nếu các nàng trải qua khảo thí thì để các nàng đến xưởng làm việc, khảo thí không qua thì cũng đừng đi nữa.” Liên lão gia tử giải quyết dứt khoát.
Mọi người đều bị Liên Mạn Nhi nói cho dồn chặt rồi, lại bị Liên lão gia tử nói những lời này càng không có chỗ trống.
“Vâng, ông nội. Chúng cháu đều nghe theo ông nội đấy.” Liên Mạn Nhi cười đáp ứng, cùng Trương Thị đi ra ngoài phòng chuẩn bị, cầm thớt thái đồ ăn, dao phay cùng một gốc cải trắng trở lại trong phòng.
Hai mẹ con đem đồ đạc đều đặt hết ở trên giường gạch.
“Cuộc thi của chúng ta rất đơn giản, là thái sợi cải trắng.” Liên Mạn Nhi nói “Cha, mẹ còn có cháu đều sẽ không nói lời nào, liền để cho ông nội cùng bà nội làm giám khảo, như thế được chưa?”
|
Chương 146: Vẽ mặt
Lại để cho Chu Thị cùng Liên lão gia tử phán xét, một nhà mấy người các nàng cũng không có nói lời nào, như vậy miễn cho Chu Thị tìm lý do nói các nàng, Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy.
“Được, cứ như vậy đi.” Liên lão gia tử gật đầu nói.
“Cải trắng thái sợi này giống như chúng ta cắt dưa chua vào mùa đông vậy, cứ cắt như vậy, rất đơn giản. Nhị thẩm cùng cô cô nhất định có thể làm.” Liên Mạn Nhi ra vẻ vui mừng mà nói.
“Người muốn đến xưởng làm thì nhiều, người không được chọn thì sẽ không vui vẻ gì. Nếu Nhị tẩu và Tú Nhi có thể vượt qua cuộc thi này, những người kia cũng không thể nói này nói kia.” Trương Thị lên tiếng.
Chu Thị trầm mặt không nói lời nào.
“Mẹ, người làm mẫu cho Nhị thẩm cùng cô cô.” Liên Mạn Nhi đối với Trương Thị nói.
“Ai.”
Trương Thị đáp ứng, tách ra một tàu cải trắng từ cây cải, cầm dao phay, đem tàu cải trắng chém mấy nhát thành những lát cải trắng, lại xếp ngay ngắn chỉnh tề, tạo thành những sợi cải trắng tinh tế. Mỗi một động tác cắt xuống giống như hành vân lưu thủy, khiến cho người xem thấy cảnh đẹp ý vui.
Liên Mạn Nhi cố ý vỗ tay bảo hay, sau đó quay lại nhìn Hà Thị cùng Liên Tú Nhi.
“Là cô cô trước hay Nhị thẩm tới trước?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Nhà bọn hắn ở nơi này, bình thường vẫn ăn dưa chua vào mùa đông, cho nên nữ nhân đều biết cắt dưa chua đấy. Bất quá cắt đẹp hay xấu, tốc độ như thế nào lại có sự phân biệt đấy. Trước kia, ở thời điểm chưa có ở riêng, Hà Thị nói nàng cắt không tốt, Liên Tú Nhi thì lại được Chu Thị không bắt nàng làm việc, nên việc cắt dưa chua đều là Trương Thị cùng Triệu Thị làm đấy.
Hà Thị cùng Liên Tú Nhi liếc nhìn nhau một cái, các nàng đều tự mình hiểu lấy, bởi vậy không muốn đi lên. Hai người đều nhìn về phía Chu Thị, hi vọng Chu Thị sẽ ra mặt.
“Tú Nhi còn là một cô nương chưa xuất giá, như thế nào có thể so với một người đã làm vợ như con?” Chu Thị bắt bẻ nói.
“Tỷ.” Liên Mạn Nhi liền hướng bên ngoài gọi một tiếng. Liên Chi Nhi ở Tây sương phòng đã nghe thấy được, liền đi lên.
Liên Mạn Nhi liền đem dao phay giao cho Liên Chi Nhi, để cho nàng cũng cắt sợi cải trắng cho mọi người xem. Liên Chi Nhi cầm lấy dao phay, động tác cũng giống như Trương Thị, cắt ra một đống sợi cải trắng nhỏ, mặc dù so ra động tác không nhanh bằng Trương Thị, nhưng những sợi cải trắng nhỏ so về độ cẩn thận thì tuyệt không chênh lệch.
Liên Mạn Nhi lại một lần nữa vỗ tay bảo hay, ánh mắt lại một lần nữa liếc nhìn Chu Thị. Liên Chi Nhi có thể so sánh còn nhỏ hơn Liên Tú Nhi một chút, Liên Tú Nhi không cùng Trương Thị so, thì so với Liên Chi Nhi sẽ như thế nào.
Chu Thị liền chặt chẽ mà ngậm miệng lại. Liên Tú Nhi thì bỉu môi, không phục mà nhìn Liên Chi Nhi.
“Ta tới trước.” Liên Tú Nhi từ trên giường gạch nhảy xuống. Đi đến bên người Liên Chi Nhi, cố ý đụng vào người Liên Chi Nhi một cái.
Liên Chi Nhi liền cười, đem dao phay buông ra, nhường lại vị trí cho Liên Tú Nhi.
Tất cả mọi người đều chú ý Liên Tú Nhi thái cải trắng.
Trước muốn đem cải trắng thái thành lát cắt, miếng xắn, Liên Tú Nhi dùng dao, phí sức cả buổi, chỉ ở phần đầu đặc của cải trắng cắt được một mảnh xuống, xa hơn ở phía phần mỏng bên trong cắt như thế nào cũng không có thành công.
“Cái cải trắng này cắt không tốt.” Liên Tú Nhi tiện tay đem mấy cái cải trắng bị cắt hư ném ở dưới đất, lại đi xé một tàu cải trắng khác xuống, dùng dao thái, kết quả đương nhiên không có sai biệt lắm. Nàng liên tục ném đi mấy tàu cải trắng, lập tức cây cải trắng mập mạp biến thành cây cải trắng tong teo, Liên Tú Nhi vẫn không “gặp được” tàu cải trắng tốt nào cả.
Nhìn trán Liên Tú Nhi lấm tấm mồ hôi, bộ dạng thở phì phì, Liên Mạn Nhi vụng trộm dùng bả vai đụng đụng Liên Chi Nhi, hai tỷ muội đều cụng trộm cúi đầu hé miệng cười.
“Cháu cười cái gì, cháu đi cắt a.” Liên Tú Nhi quay đầu nổi giận đùng đùng nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đứng không nhúc nhích.
“Cháu biết rõ chính mình cắt không tốt.” Liên Mạn Nhi nói, “Cháu cũng không mặt dày mày dạn muốn cha mẹ cho tiền.”
“Phụ thân, mẫu thân, các người nghe Mạn Nhi nói cái gì kìa.” Liên Tú Nhi lập tức hướng Chu Thị cùng Liên lão gia tử cáo trạng.
“Mạn Nhi, chớ nói lung tung.” Liên Thủ Tín cùng Trương Thị bề bộn khiển trách Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi thè lưỡi, nàng bây giờ là cái nha đầu mười tuổi, Liên Thủ Tín cùng Trương Thị không thể nói lời nói không tốt ra khỏi miệng, nàng có thể nói, nên Chu Thị đối với nàng là không có biện pháp.
“Mẫu thân.” Liên Tú Nhi quẳng dao phay xuống, kề đến trong ngực Chu Thị, con mắt hồng hồng, tựa như là chịu ủy khuất rất lớn.
Chu Thị đau lòng Liên Tú Nhi, nhưng sự tình đến mức này, kỹ thuật cắt rau của Liên Tú Nhi quả thật là không ra gì, trừ phi nàng muốn ra mặt, chính miệng thừa nhận, nàng muốn Liên Tú Nhi đến xưởng chỉ là trên danh nghĩa để lấy tiền đấy, bằng không việc này chỉ có thể dừng lại ở đây. Thế nhưng mà Liên Mạn Nhi đã đem lời nói đó nói ra trước, hơn nữa còn có Liên lão gia tử, cho dù nàng có thể nói ra là để cho Liên Tú Nhi không làm việc mà vẫn lấy tiền thì Liên lão gia tử khẳng định là không có đáp ứng.
“Không đi liền không đi a.” Chu Thị trầm mặt thấp giọng nói.
Liên Tú Nhi thấy Chu Thị như vậy, liền không nên tiếng.
“Nhị thẩm, đến phiên thẩm.” Liên Mạn Nhi chuyển hướng đến Hà Thị.
Hà Thị nhìn hai bên một chút, nếu là người thông minh, đúng lúc này cũng không tiến lên rồi. Nhưng là trong lòng Hà Thị không nỡ bỏ tiền công, một tháng mấy trăm văn tiền, có thể mua không ít đồ ăn vặt, còn có thể mua mấy cái tương móng heo gặm ngon lành hai ba bữa nữa.
“Được, ta tới đây.” Hà Thị đi tới. Nàng có thể so sánh với Liên Tú Nhi dứt khoát hơn nhiều, lạm lợi hơn nhiều, một hồi công phu cũng cắt được một đống sợi cải trắng nhỏ. “Cái này thế nào, cắt thế này cũng không sai biệt lắm mà vượt qua vợ lão Tứ à nha.”
Mọi người trong phòng đều quỷ dị mà trầm mặc.
Chỉ cần là người có con mắt, là có thể nhìn ra, Hà Thị cắt những cái kia, vô luận là như thế nào cũng không thể tính là sợi cải trắng được, có lẽ là nên gọi là đầu cải trắng, mỗi mảnh đều to như ngón tay Liên Mạn Nhi vậy.
“Như vậy yêm thành dưa chua, ông bà nôi hai người có thể nhai sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Dưa chua phải cắt thành sợi nhỏ tinh tế, sau đó hầm cách thủy như vậy mới có thể ăn được. Nếu như dưa chua cắt thô, như vậy hầm cách thủy cũng không dễ nát, không dễ dàng ăn ngon miệng, ăn vào trong miệng cũng kém vị. Hơn nữa mọi người đều biết, Hà Thị cắt ra “dưa chua đầu” như vậy, nếu mang lên bàn ăn, sẽ bị mọi người cười chết mất.
“Ta xem cũng không sai biệt lắm.” Liên Thủ Tín tùy tiện mà giơ một tay lên, vì Hà Thị mà hát đệm, “Lão Tứ, xưởng của các đệ mỗi ngày yêm nhiều dưa chua như vậy, những cái này của Nhị tẩu đệ cắt, liền bỏ vào thì cũng không nhìn thấy rồi, cũng không chậm trễ bán.”
Liên Mạn Nhi bị tức mà nở nụ cười, cái này cũng quá là không có trách nhiệm đi à nha. Đúng vậy, xưởng cũng không phải của ngươi, danh tiếng của ngươi cũng không bị tổn thất.
“Nhị ca, nhà người ta như thế nào đệ không biết, chúng ta không thể làm ra chuyện như vậy. Thứ chúng ta không ăn, đem bán cho người khác ăn? Đệ sợ người khác ở sau lưng sẽ đâm cột sống đệ a.” Liên Thủ Tín nói.
“Lão Tứ, tại sao đê lại nói như vậy.” Liên Thủ Nghĩa trừng mắt lên.
“Đừng ồn ào.” Liên lão gia tử đem nõ điếu gõ xuống giường, “Hai con trước hết cũng không thể tiến vào xưởng rồi, đi rồi cũng là làm cho bọn lão Tứ thêm phiền. Nhà lão Tứ cũng không dễ dàng, các con không thể giúp thì cũng đừng làm trở ngại thêm cho bọn hắn.”
“Phụ thân..”
Liên Thủ Nghĩa còn muốn lên tiếng, đã bị Liên lão gia tử liếc trừng trở về.
“Việc này cứ như vậy, giải tán a.” Liên lão gia tử nói.
“Ông nội, cô cô cùng Nhị thẩm đều là người trong nhà, lại để cho Nhị thẩm cùng cô cô luyện tập cho tốt, lúc nào có thể cắt cải trắng thật nhỏ rồi thì đến xưởng làm việc.” Liên Mạn Nhi cười nói. “Cha cùng mẹ cháu cũng có ý tứ này.”
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị đều gật đầu.
“Tốt.” Liên lão gia tử cũng cười.
………………….
Đợi mọi người tản hết ra, Chu Thị sắc mặt âm trầm mà ngồi trên giường gạch.
“Lại là tiểu nha đầu này hợp lý rồi.” Sau nửa ngày, Chu Thị đột nhiên nói. Nàng vừa mới hiểu rõ ràng, Liên Mạn Nhi đưa ra cái gọi là cuộc thi, căn bản chính là để cho Tú Nhi cùng Hà Thị mất mặt đấy, ngay tiếp theo đó cũng là làm cho nàng mất mặt. Đáng tiếc là lúc ấy nàng bị Liên Mạn Nhi nói dồn chặt rồi, không đáp ứng không được.
Chu Thị hận đến cắn răng.
“Ngươi đừng có cố lấy cái đạo bề trên, ngươi hãy nghĩ làm cái chuyện đứng đắn a.” Liên lão gia tử híp mắt tựa ở trên tường, “Về sau cũng đừng có nuông chiều Tú Nhi, nên làm cái gì thì để cho nàng làm, hôm nay ở nhà mất mặt, nhưng nếu ở bên ngoài cũng ném cái mặt đi như thế, đến lúc đó ngươi đợi mà khóc a.”
“Phụ thân.” Liên Tú Nhi còn tựa ở bên người Chu Thị làm nũng, còn bất mãn mà liếc nhìn Liên lão gia tử.
Chu Thị cúi đầu nhìn Liên Tú Nhi, còn muốn nói vài lời phản bác Liên lão gia tử, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ ra lý do thoái thác, lập tức một hơi nghẹn ở cổ họng, kịch liệt mà ho khan.
……………..
Ở bên trong Tây sương phòng, Liên Mạn Nhi đang cầm thuốc mỡ bôi lên sau tai Trương Thị.
“Mẹ, mẹ nhìn xem, mẹ thương thành thế kia.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, lại quay đầu oán trách Liên Thủ Tín, “Cha, cha ở ngay trước mặt, như thế nào lại để mẹ con bị thương?”
Liên Thủ Tín nhìn sau tai Trương Thị bị thương, cũng rất đau lòng.
“Đều tại ta.”
“Cái này bà nội đối với mẹ ra tay cũng quá độc ác rồi,bà quyết tâm cũng thật ác độc. Những năm gần đây mẹ đối với bà cũng không có một điểm quá phận.” Liên Chi Nhi nói.
Liên Thủ Tín trầm mặc.
“Không cho cô cô cùng Nhị thẩm con tiến vào xưởng làm việc, chính là đắc tội với bà nội con.” Trương Thị nói.
“Đắc tội gì mà đắc tội, muốn tiến vào xưởng của chúng ta, không có cửa đâu.” Liên Mạn Nhi nói. Cái xưởng này của các nàng thế nhưng mà là một “Thực thể xí nghiệp”, đương nhiên nếu nói là thực thể xí nghiệp thì cũng có khuếch đại một tý. Xưởng tuy nhỏ, nhưng mà là bước thứ nhất, một bước rất trọng yếu, về sau các nàng còn có thể mở lớn chuyện mua bán. Liên Mạn Nhi những ngày này thờ ơ lạnh nhạt, đã thấy rõ tính tình của mọi người ở Liên gia. Nàng quyết định ngăn chặn ý nghĩ của Chu Thị cùng những người này nhúng tay vào việc mua bán của nàng ngay từ đầu, một bước cũng không thể cho nếu không hậu họa vô cùng.
Cũng tỷ như nếu để cho Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tiến vào xưởng làm việc, hai ngươi kia có thể làm được hay không mọi người đều biết, Liên Mạn Nhi càng sợ các nàng quấy cho xưởnchướng khí mù mịt đấy.
Đương nhiên, tại đây, Liên Mạn Nhi cũng có một chút cái nhân tình ở bên trong. Nàng ngại Hà Thị lôi thôi, đồ ăn Hà Thị làm, nàng tuyệt sẽ không ăn.
Về phần Liên Tú Nhi, như vậy cũng thật xin lỗi. Liên Tú Nhi có lẽ là hòn ngọc quý trên tay Chu Thị, nhưng mà đối với Liên Mạn Nhi, Liên Tú Nhi chính là hung thủ hại Trương Thị cùng hài nhi chưa được sinh ra kia, Liên Mạn Nhi không đi gây khó xử cho nàng đã là không tệ rồi, nơi nào sẽ không công mà đưa tiền cho nàng.
Cái cuộc thi kia là để ngăn chặn miệng của Liên lão gia tử, cũng là để Chu Thị, Liên Tú Nhi cùng Hà Thị không còn mặt mũi. Đây là các nàng tự tìm đấy, Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tự đánh lên mặt mình, đồng thời cũng là đánh lên mặt Chu Thị.
……………
Chu Thị náo loạn một hồi, cũng không ảnh hưởng đến việc vận chuyển của xưởng dưa chua. Bởi vì Trương Thị bị thương nên đến nơi làm việc, một nhóm con dâu quan tâm mà hỏi han, Trương Thị nghĩ đến thể diện của Liên gia nên chỉ trả lời qua loa vài câu, cũng không nói nhiều. Bất quá cái này ở trong thôn cũng không có gì có thể giấu bí mật, mọi người đều đã biết, chỉ là ngại mặt mũi của Liên Thủ Tín cùng Trương Thị, không ở trước mặt các nàng nghị luận.
Chu Thị cũng không có nhắc tới việc để cho Hà Thị cùng Liên Tú Nhi tới xưởng làm việc, bởi vì Liên Thủ Nhân ở trong huyện đã trở về rồi.
|