Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 162: Đánh nhau
Sakura “Lão Tứ thật là cẩn thận.” Lão hán cười cười, “Ta đã tìm người hỏi rồi, ngày ấy vừa hết tang kì, không có chuyện gì. Cho dù lệch mấy ngày cũng không còn người quản ta.”
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ mới hiểu được hai người nói cái gì. Trầm hoàng hậu mất có 1 tháng tang kỳ. Mấy ngày hôm trước các nàng mới nhận được thông báo, bất quá thông báo từ kinh thành truyền tới các nàng nơi này cũng phải mất mấy ngày thời gian, tính như vậy thì trung tuần tháng sau, một tháng tang kỳ cũng đã qua.
Lão hán lại cùng Liên Thủ Tín hàn huyên mấy câu việc nhà, lưu lại hai mươi văn tiền làm tiền đặt cọc. Trương thị gói nửa cân mầm đậu, một cân dưa chua cho hắn để hắn cầm về nhà nếm thử trước.
Lão hán từ chối một hồi cũng nhận, thật cao hứng mà bước đi.
“Mầm đậu này còn chưa ủ tốt, nhanh như vậy liền khai trương.” Trương thị hiển nhiên thật cao hứng, còn đi nhìn xem đậu nành vừa ủ buổi trưa, dường như mầm đậu kia hiện tại có thể mọc ra ngay.
“Chúng ta còn có cả dưa chua nữa đấy thôi, ta nghĩ người ta chính là thấy chúng ta cùng lúc bán 2 món ăn khác nhau, liền muốn mua cùng luôn, bớt việc.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi cảm thấy lời này nói có một chút đạo lý, bất quá……
“Hay là chúng ta danh tiếng tốt, chiêu bài vang, người ta tin tưởng.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín không phụ họa, bất quá nhìn vẻ mặt, bọn họ cũng vì vậy mà hơi có chút tự hào.
Xế chiều, Liên Mạn Nhi đi xưởng dưa chua giúp đỡ làm cả buổi, đến lúc ăn cơm tối mới trở về phòng. Buổi tối nói muốn ăn bánh chẻo, nhân thịt đã sớm nặn ra, dùng mỡ, muối, bột tiêu, gừng, hành thái đợi gia vị ngấm nữa là tốt, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi thái cải trắng, Liên Thủ Tín thì nhào bột mì trong phòng.
Muốn bánh chẻo ăn ngon, thịt cùng rau tỷ lệ tốt nhất là một:một, hoặc là một: một rưỡi. Nhưng là nông thôn người ta phần lớn không nỡ ăn như vậy, thường dùng nhiều rau, thịt rất ít, chỉ như là một món gia vị. Hôm nay là sinh nhật Tiểu Thất, Liên Mạn Nhi cố ý mua thịt nhiều chút. Muốn chân chính ăn một bữa bánh nhân thịt bánh chẻo.
Trộn nhân bánh chẻo là Mạn Nhi chịu trách nhiệm, nhân thịt trộn thêm ít mỡ, còn tăng thêm dầu nành. Cải trắng được chần sơ qua nước sôi không làm cho chín quá, vì vậy nhân bánh nhìn rất hấp dẫn. Đổ lẫn nhân thịt cùng cải trắng, trộn đều, nhân bánh nhanh chóng hoàn thành.
Nhân bánh chẻo đã xong. Liên Thủ Tín nhào bột cũng đã xong. Trương thị còn đang ở xưởng dưa chua chưa trở về. Liên Thủ Tín liền chịu trách nhiệm làm vỏ bánh chẻo, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi chịu trách nhiệm gói bánh chẻo, Ngũ Lang mang theo Tiểu Thất ra bên ngoài phòng nhóm lửa nấu súp củ cải. Liên Thủ Tín làm vỏ bánh chẻo vô cùng mau, bởi vì biết Liên Thủ Tín có đoạn kinh nghiệm kia nên Liên Mạn Nhi cũng không thấy kỳ quái. Cả nhà động tác đều nhanh nhẹn, rất nhanh đã gói kỹ bánh chẻo, mang lên vỉ hấp, bỏ vào nồi chưng lên.
Chờ Trương thị từ xưởng kết thúc công việc lúc trở lại. Bánh chẻo cùng súp đã đã làm xong.
“Mẹ, mẹ đi rửa tay, con lập tức dọn bàn ăn cơm.” Liên Mạn Nhi liền nói với Trương thị.
“Mẹ hưởng phúc. Có cơm ăn sẵn.” Trương thị cười nói. Phụ nữ trong nhà có nhiệm vụ chủ yếu nhất chính là làm cơm. Có thể không cần động tay đã có cơm canh ăn sẵn, hơn nữa trong đó còn có đương gia nam nhân làm, là cực ít thấy, cho nên Trương thị liền nói giỡn nói nàng hưởng phúc.
“Mẹ, bây giờ mẹ chỉ cần hưởng phúc, sau này thức ăn có con cùng Mạn Nhi làm.” Liên Chi Nhi nói.
“Đúng là con gái lớn thương mẹ.” Trương thị cười.
“Trước lấy một bát đưa đi cho ông bà nội con.” Bánh chẻo bưng lên bàn, Trương thị liền nói.
Chuyện này cũng đã trở thành một thói quen rồi, Liên Mạn Nhi đã sớm cầm một bát lớn, lấy một bát lớn tràn đầy bánh chẻo, bưng đến phòng trên. Phòng trên cũng đang dọn cơm, có cơm cao lương, cải trắng chưng đậu hủ, còn có một nồi canh khoai tây, bên cạnh có một ít nước tương.
Liên Mạn Nhi đem bánh chẻo đưa đến trên bàn Liên lão gia tử.
“Đã nói các cháu không cần mang sang.” Liên lão gia tử cười nói, “Các cháu miệng ăn cũng không ít, khó được ăn một bữa.”
“Phụ thân, nhà lão Tứ hiện tại giàu có. Phụ thân cứ nhìn Mạn Nhi, còn có Tiểu Thất, đều trắng trẻo mập mạp đúng không?” Bánh chẻo còn đang tỏa nhiệt khí, Liên Thủ Nghĩa nuốt một ngụm nước miếng, “Mạn Nhi a, bánh chẻo còn thừa sao cháu còn không mang thêm nhiều một chút, một bát này sao đủ ăn.”
Liên Thủ Nghĩa thật là không có chút nào bộ dạng trưởng bối, nói chuyện luôn đổi trắng thay đen, có vẻ di truyền từ Chu thị. Liên Mạn Nhi trong lòng căm tức, nghĩ muốn trách cứ Liên Thủ Nghĩa mấy câu, bất quá nghĩ lại, tạm thời nuốt trở vào.
“Ông nội, bánh chẻo này không phải còn thừa, chúng cháu còn chưa ăn.” Liên Mạn Nhi cúi đầu, làm dáng ủy khuất lau nước mắt.
“Lão Nhị, con đùa bỡn lung tung!” Liên lão gia tử liền giận tái mặt, quăng luôn một chiếc đũa, “Làm trò trước mặt ta, con liền bắt nạt Mạn Nhi, trong mắt con còn có coi ta làm phụ thân hay không.”
Liên Thủ Nghĩa im miệng.
“Mạn Nhi a, đừng khóc. Cháu đừng nghe Nhị bá nói mò, hắn là người đần. Ông cũng biết, các cháu lần nào cũng đều trước đưa tới cho ta. Lòng hiếu thảo của các cháu, trong lòng ông đều biết.” Liên lão gia tử xoay đầu lại trấn an Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, ngồi vào bàn đi, bánh chẻo này liền hai người ta ăn, người khác ai cũng không cho.”
“Phụ thân, con cũng ăn một chút.” Liên Thủ Nghĩa ưỡn nghiêm mặt cười, “Nhà lão Tứ biết làm đồ ăn, đồ ăn giống nhau nhưng nhà lão Tứ làm ăn tốt nhất.”
“Nhị bá, vậy Bá mua thịt về, để cho cháu cùng mẹ cháu giúp Bá làm bánh chẻo.” Liên Mạn Nhi xoa xoa ánh mắt, ngồi ở bên cạnh Liên lão gia tử nói.
Liên lão gia tử thấy Liên Mạn Nhi trên mặt có nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy Liên Mạn Nhi hiểu chuyện, là biết nghe khuyên bảo.
“Nhị bá cháu cũng muốn mua thịt a, nhưng biết lấy tiền ở đâu. Nếu không, Mạn Nhi, đem tiền nhà ngươi kiếm được cho Nhị bá chút?” Liên Thủ Nghĩa làm bộ nói giỡn nói, nhưng thật ra là muốn đòi tiền ở Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi thấy hắn nói như vậy, không khỏi trong lòng cười thầm.
“Nhị bá thích trêu chọ ccháu chơi, Nhị bá mới phát tài, làm sao nhìn trúng chút tiền nhà cháu.” Liên Mạn Nhi cũng cười hì hì nói.
Liên Thủ Nghĩa trên mặt có chút biến sắc.
Liên Mạn Nhi không đợi hắn nói, đã tiếp tục nói.
“Nhị bá cùng Hà lão cậu kết phường ủ rượu, không phải vừa bán sao? Một cân liền bán ba lượng bạc, Nhị bá được chia hơn một trăm lượng bạc.” Liên Mạn Nhi tựa hồ là thay Liên Thủ Nghĩa cao hứng, ánh mắt cười híp cả lên.
Liên Thủ Nghĩa vừa vội vừa giận.
“Mạn Nhi, cháu là nói hươu nói vượn gì đó?” Liên Thủ Nghĩa hướng về phía Liên Mạn Nhi trừng mắt lên.
“Cháu đâu có nói nhảm.” Liên Mạn Nhi liền chạy ra sau Liên lão gia tử trốn, “Là Nhị thẩm vào trong nhà chúngcháu, chính miệng nói, mẹ cháu cũng nghe thấy mà.”
“Cháu nghe thẩm ấy nói lung tung, thẩm đó là đùa các cháu.” Liên Thủ Nghĩa nhìn thấy Liên lão gia tử sắc mặt không tốt, liền nhanh chóng nặn ra chút cười trên mặt, lại len lén cho Hà thị một cái ánh mắt.
“Ta là nói đùa, không có chuyện kia.” Hà thị vội nói.
“Người trong thôn cũng biết mà. Ngày hôm qua mẹ Nhị Đản theo mẹ cháu nói, nói Nhị Đản nhìn thấy Nhị bá ở trấn trên ăn cơm, bên cạnh còn có hai cô nương, từ xa cũng có thể nghe thấy mùi thơm,… Nhị bá có một bó lớn bạc.” Liên Mạn Nhi có chút nhút nhát nói.
Liên Thủ Nghĩa mặt đều đen, Hà thị giống như bị kim châm, từ trên giường gạch nhảy dựng lên, chạy thẳng tới Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩa cũng không kịp né tránh đã bị Hà thị cào một đường máu trên mặt.
“Ngươi cái đồ không biết xấu hổ, ta đang hỏi ngươi mấy ngày qua sao lại không về nhà, ngươi nói còn có việc, có chơi gái thì có. Kia lẳng lơ là ai, ngươi nói cho ta biết, ngươi xài bao nhiêu tiền, lấy trở về cho ta.” Hà thị vừa mắng, vừa cào Liên Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa cũng không phải là tính tình tốt, né hai cái, thấy Hà thị không chịu dừng tay, lập tức liền hoàn thủ, hai người trên giường gạch rất nhanh đánh tới trên mặt đất, dây dưa thành một đoàn.
“Ngươi là cái đồ ngu, miệng không ngậm lại, còn để người khác nói cái gì cũng tin.” Liên Thủ Nghĩa mắng.
“Liên Thủ Nghĩa, ngươi đừng nghĩ cãi, đức hạnh kia của ngươi ta đây còn không biết, chuyện này ngươi không nói rõ ràng, ta đây cùng ngươi không xong.” Hà thị không cam lòng yếu thế.
Chẹp, thế nhưng liền đánh nhau. Liên Mạn Nhi nghĩ muốn len lén chạy đi, nhưng lại không dám xuống đất. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị trên mặt đất loạn một đoàn, không cẩn thận một chút liền thảm. Liên Mạn Nhi không thể làm gì hơn là ngồi ở bên cạnh Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử lớn tiếng nói Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị dừng tay, hai người đều không nghe, Nhị Lang, Tam Lang, Tứ Lang đều xuống, đem hai người ôm lấy, hai người kia còn bổ nhào thẳng hướng tới đối phương.
Như vậy chỉ trong chốc lát, Liên Thủ Nghĩa trên mặt cùng trên cổ đều đổ máu, Hà thị càng thêm chật vật, đầu tóc xõa tung, còn bị đứt một túm, quần áo vạt áo đều có dấu chân, cổ áo cũng bị vạch ra.
Liên lão gia tử tức giận chỉ vào hai người, nói không ra lời, Chu thị trầm mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Liên Thủ Nghĩa đột nhiên ghé sát vào Hà thị, không biết thấp giọng nói cái gì, hai người vừa mới đánh nhau xong đã thống nhất hướng cửa từ từ di chuyển.
Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động, hai người kia là sợ Liên lão gia tử cùng Chu thị hỏi bọn hắn lấy tiền, cho nên muốn trốn.
“Nhị bá, Nhị thẩm, hai người đừng đánh nữa, còn tốn tiền mua thuốc.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Chu thị, “Bà nội, bà khuyên nhủ Nhị bá cùng Nhị thẩm đi, nếu không hai người bọn họ liền đi ra ngoài đánh nhau.”
Liên Mạn Nhi đây là nhắc nhở Chu thị, còn chưa lấy tiền.
“Hai ngươi đều đứng lại cho ta.” Chu thị cười lạnh một tiếng, mở miệng nói, “Các conmuốn đánh, ta không ngăn cản, trước tiên đem tiền lấy ra.”
Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đều sửng sốt một chút, lẫn nhau trao đổi một cái ánh mắt, dưới lòng bàn chân tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài.
“Làm bộ không nghe thấy lời nói của ta?” Chu thị lên giọng, “Ta để hai ngươi đi, hôm nay đi, ngày mai đừng trở lại. Có khả năng cả nhà các ngươi cầm tiền đi, lập tức xéo ngay cho ta!”
“Có chuyện gì mà nói ồn ào thế.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị mang theo Tiểu Thất xuất hiện ở cửa, ngăn chặn Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đi đến. Nguyên lai là tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi mãi không trở về, lại nghe thấy phòng trên động tĩnh, chạy tới đây nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đánh nhau, liền nhanh chóng trở về kêu Liên Thủ Tín cùng Trương thị tới.
Cái này Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đều phải đứng lại.
“Mẫu thân, người hãy nghe con nói…” Liên Thủ Nghĩa tội nghiệp hướng về phía Chu thị nói.
|
Chương 163: Tuyết đông
Sakura Liên Thủ Nghĩa phát giác mình đi không được rồi, không thể làm gì hơn là xoay người, tiến tới trước gót chân Chu thị, tội nghiệp giải thích. Liên Mạn Nhi cảm thấy chuyện kế tiếp các nàng không tốt xen vào, cùng Liên Thủ Tín, Trương thị, Tiểu Thất cùng nhau từ phòng trên đi ra.
Trở lại Tây Sương phòng, Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi liền hỏi xảy ra chuyện gì.
Liên Mạn Nhi nhớ tới Trương thị đã nói, không để cho nàng nói chuyện Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục bán rượu nho kiếm tiền. Nàng sợ Trương thị nói nàng, tiếp tục làm bộ dáng ủy khuất.
“Mẹ, con rất sợ hãi. Nhị bá cùng Nhị thẩm đánh nhau thật là dọa người.” Lời này không giả, Liên Mạn Nhi lần đầu tiên nhìn Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đánh nhau. Nàng rất giật mình, hai vợ chồng này hạ thủ hết sức.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều đoán được là Mạn Nhi nói chuyện rượu nho, nhưng nhìn thấy Liên Mạn Nhi như vậy cũng không nhẫn tâm trách nàng.
“Ăn cơm trước đi, nếu không bánh chẻo sẽ nguội.” Tiểu Thất nãi thanh nãi khí nói. Liên Mạn Nhi chưa trở lại, bọn họ cũng chưa ăn.
“Ta đói bụng.” Liên Mạn Nhi cũng nói.
“Ăn cơm.” Liên Thủ Tín liền nói.
Người một nhà lên kháng bắt đầu ăn bánh chẻo, bánh chẻo cải trắng thịt heo, tỏi giã dầu tương, còn có canh xương củ cải thơm nồng, một ngụm xuống bụng liền làm cho người ta cả người ấm áp.
“Có chuyện gì?” Ăn một hồi, Trương thị thấy Liên Mạn Nhi tựa hồ đã bình thường, không nhịn được hỏi một câu.
Liên Mạn Nhi liền ủy ủy khuất khuất đem lời Liên Thủ Nghĩa nói lại một lần.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất nghe, liền đều theo Liên Mạn Nhi cùng chung mối thù.
Trương thị cũng có chút tức giận.
“Nhị bá hắn nói được thật hay, hắn còn có lương tâm không biết. Hắn nói lời này sợ là không phải ở nhà nói không đâu, có lẽ hắn còn ra ngoài nói xấu ta. Có bà nội ở đó hắn nói xấu ta còn chưa đủ, còn hắn nữa. Ta còn làm người được nữa không?”
“Nhị ca là người thế nào, người trong thôn người nào còn không biết? Nói cái gì cũng không ai tin. Ta làm gì mọi người cũng biết, còn có phụ thân ta kia.” Liên Thủ Tín nói.
“Mấy ngày này đều có bao nhiêu việc, ta lười nói. Người khác hỏi ta chuyện gì, ta đều giúp các nàng nói tránh, chỉ sợ người ta nói Liên gia lung tung. Giờ thế này, sau này cùng người khác nói chuyện ta đúng thật không dám nói gì.” Trương thị tức giận nói.
“Mẹ mấy đứa nhỏ à…”
Liên Thủ Tín nghĩ khuyên Trương thị, vì danh tiếng Liên gia, không nên cùng Liên Thủ Nghĩa chấp nhặt. Nhưng cũng thử nghĩ xem, Liên Thủ Nghĩa những lời đó, chính là hãm hại hắn cùng Trương thị. Hơn nữa đối với Trương thị thương tổn sâu nhất. Nếu như hăn lại tiếp tục yêu cầu Trương thị nén giận cũng có chút quá mức. Vì vậy Liên Thủ Tín chỉ gọi một tiếng, sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu ăn bánh chẻo.
“Nhị bá hắn có gì nói nên hướng ta nói, Mạn Nhi mới mấy tuổi, hắn đè đầu Mạn Nhi mà đòi tiền. Hắn mà cũng có mặt mũi làm trưởng bối kia.” Trương thị suy nghĩ một chút, lại nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, hôm nay Trương thị xem xét chuyện tình vô cùng rõ ràng.
“Mạn Nhi. Nhị bá con sao lại cùng Nhị thẩm đánh nhau?” Liên Thủ Tín đột nhiên hỏi. Cho dù Liên Mạn Nhi nói chuyện Liên Thủ Nghĩa bán rượu nho kiếm tiền cũng nên là Thủ Nghĩa với Hà thị cùng nhau chống lại Trương thị, sao lại chính bọn hắn đánh nhau?
“Nha…” Liên Mạn Nhi nghiêng đầu. “Ta cũng không biết, hai người bọn họ sao lại đánh nhau.”
“Chuyện này thật là có chút khó hiểu.” Trương thị cũng bị đề tài này hấp dẫn.
Liên Mạn Nhi không nói lời nào. Xem ra Liên Thủ Tín cùng Trương thị không nghe thấy nàng nói những lời đó, nàng cũng không cần thiết nói cho bọn hắn biết.
“Nếu không phải Nhị thẩm tới cùng chúng ta nói bọn họ làm ra tiền, chúng ta làm sao mà biết. Con đoán Nhị bá là trách Nhị thẩm nên mới đánh nhau.” Ngũ Lang liền nói.
“Chắc là như vậy.” Liên Mạn Nhi vội vàng gật đầu.
Người một nhà cơm nước xong, Liên Mạn Nhi đang định nấu chút trà sơn trà* (quả sơn trà) giúp tiêu hóa, chỉ thấy Hà thị từ bên ngoài tóc tai bù xù xông vào.
“Vợ lão Tứ, muội theo ta đến phòng trên.” Hà thị đi vào liền kéo Trương thị.
Trương thị tránh đi.
” Nhị thẩm, tẩu đây là làm gì a?” Trương thị hỏi.
“Chỉ tại Mạn Nhi nói bọn ta làm ra tiền, nên bà nội mới đòi bọn ta muốn tiền. Nếu không sẽ đuổi bọn ta đi.” Hà thị vẻ mặt đưa đám nói.
Xem ra từ nãy đến giờ, phòng trên bên kia vẫn không yên tĩnh. Điều này cũng không kỳ quái, Chu thị là ngay cả một cái trứng gà còn muốn vững vàng nắm ở trong tay, biết Liên Thủ Nghĩa buôn bán lời một số lớn bạc, không nắm tới tay làm sao sẽ từ bỏ ý đồ.
“Nhị thẩm, các thẩm có tiền hay không chính thẩm rõ ràng, nói với cháu hay không cũng không quan hệ.” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt nói, “Chính chuyện của các thẩm lại còn muốn đổ lỗi lên người cháu, còn nói mẹ cháu đi giúp thẩm?”
“Hai người mới vừa rồi bắt nạt Nhị tỷ cháu, lại tới bắt nạt mẹ cháu.” Tiểu Thất tức giận đạo nói, “Mẹ cháu không đi theo thẩm.”
“Nhị thẩm, chuyện của thẩm ta gì cũng không biết. Ta đây còn rất nhiều việc, ta không tiễn tẩu.” Trương thị liền nói.
Đây là muốn đuổi Hà thị đi.
Hà thị thấy Liên Thủ Tín cùng Trương thị sắc mặt rất khó coi, Liên Mạn Nhi mấy đứa nhỏ lại càng hận không lập tức đem nàng đuổi đi ra. Từ trước giúp mọi người làm điều tốt, dễ nói chuyện Trương thị, đột nhiên cũng không dễ nói chuyện. Nàng vừa gấp gáp vừa tức giận, muốn phát tác, trong lòng lại đã sớm e sợ cả nhà này, chỉ có thể miễn cưỡng thay một khuôn mặt tươi cười.
“Ta đây không phải là ý tứ kia.” Hà thị cười so với khóc còn muốn khó coi, “Vợ lão Tứ, lần trước ta không phải là nói cho muội, rượu kia một cân bán được một lượng rưỡi bạc ư, ta đây đó là nói mạnh miệng, thực tế cũng chỉ bán một lượng bạc. Vợ lão Tứ, coi như chị dâu ta đây phiền toái muội, muội cùng ta lên phòng trên nói rượu kia bán một lượng bạc một cân, chỉ một câu nói kia là được. Phụ mẫu đều tin muội.”
Đầu tiên là ba lượng bạc, sau đó là một lượng rưỡi, hiện tại biến thành một lượng bạc rồi, Hà thị nói chuyện có cái gì là chính xác?
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hướng về phía Trương thị lắc đầu, làm cho nàng không nên đi xen vào chuyện phiền toái này, chẳng được lợi gì cuối cùng cũng chỉ là oán giận, không có nửa phần tốt.
“Nhị thẩm, lời của ta đều đã nói rồi. Các người bán rượu, ta không có ở bên cạnh. Các người hảo hảo cùng phụ mẫu nói, phụ thân và mẫu thân đều là người hiểu chuyện, còn có gì nói không rõ.”
Lần này Trương thị quyết tâm, bất kể Hà thị nói thế nào cũng không đáp ứng. Cuối cùng Hà thị không có biện pháp đành phải đi.
Liên Mạn Nhi sau đó cùng đi ra ngoài, ở cửa nghe động tĩnh phòng trên, Liên Thủ Nghĩa như thế nào thề, Hà thị như thế nào kêu trời trách đất, Chu thị bên kia cũng không yếu thế, có một chuyện liền náo đến giờ lên đèn, lại náo đến gần nửa đêm, cuối cùng Liên Thủ Nghĩa rốt cục chịu thua lấy ra ba mươi lượng bạc.
Phòng trên yên tĩnh xuống, trong Tây Sương phòng người một nhà Liên Thủ Tín cũng mới an tâm, chuẩn bị ngủ.
“Có chút tiền này cuộc sống phòng trên cũng có thể sống khá giả chút, tiền lễ mừng năm mới, còn có tiền Nhị Lang cưới vợ đều phải cần.” Trương thị nằm ở trên giường gạch nói.
“Nhị ca, nhị tẩu lại dậy nói nhao nhao gì kia?” Liên Thủ Tín có chút kỳ quái nói. Đông sương phòng bên kia truyền đến tiếng mắng của Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, Liên Thủ Tín nghe một hồi, nghe thấy Hà thị mắng Liên Thủ Nghĩa chơi gái.
Liên Mạn Nhi nằm ở trong chăn nín cười, Liên Thủ Nghĩa hai vợ chồng cùng nhau đối phó xong Chu thị, lại bắt đầu giải quyết vấn đề nội bộ. Hi vọng bọn họ có thể nhớ lâu một chút, không nên quay lại trêu chọc nàng. Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ nghĩ.
“Khụ khụ.” Liên Thủ Tín có chút lúng túng ho khan hai tiếng, đối với mấy đứa con nói, “Canh giờ không còn sớm, đều nhanh ngủ chút, đem lỗ tai bịt lại.”
…………
Cuộc sống bận rộn, phong phú luôn trôi qua rất nhanh, khí trời càng lúc càng lạnh, trên cây lá xanh đã sớm rụng hết, chỉ còn lại cành cây trụi lủi theo gió bắc lắc lư, sông nhỏ thôn bên cũng kết băng, Liên Mạn Nhi đổi sang áo bông, quần bông, giày vải bông.
Hôm nay sáng sớm, Liên Mạn Nhi đã cảm thấy phía ngoài âm u.
“Nhị tỷ, mau đến xem, tuyết rơi.” Tiểu Thất ở bên ngoài la.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng đi ra ngoài, quả nhiên phía ngoài đang hạ tuyết, không phải là thật dày bông tuyết, mà là từng hạt tuyết viên. Hạt tuyết rất nhỏ, một hồi thời gian, trên mặt đất tràn lan một tầng thật mỏng.
Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Nghĩa từ ngoài cửa lớn đi tới, mỗi người trong tay đều mang theo một cái đồ hốt phân, bên trong là phân và nước tiểu gia súc còn mới. Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ ba người trong đồ hốt phân cũng là quá nửa, chỉ có Liên Thủ Nghĩa trong đồ hốt phân chỉ có thật mỏng dưới đáy.
Đây là thói quen nhiều năm của Liên lão gia tử, buổi sáng trời còn chưa sáng sẽ phải đến trên đường lớn đi hốt phân. Những thứ phân và nước tiểu gia súc này lên men sau sẽ thành phân bón tốt, năm sau hoặc là bón ở ngoài ruộng, hoặc là bón ở trong vườn rau xanh.
“Tuyết rơi!” Liên lão gia tử đi vào sân, đem đồ hốt phân để xuống, lớn tiếng nói, trong giọng nói có chút vui mừng.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, theo Trương thị nói, tuyết năm nay có chút muộn. Tuyết rơi đúng lúc sẽ được mùa, nếu mùa đông có tuyết rơi, sang năm đầu xuân tuyết hóa thành nước ngấm vào trong đất, như vậy một năm trồng trọt tốt đẹp chính thức bắt đầu.
“Hôm nay gói bánh trai.” Liên lão gia tử giơ giơ tay lên, phát ra mệnh lệnh.
“Gói bánh trai.” Trương thị từ dưới bếp đứng lên, đi tới bên cửa, cầm lên tạp dề, trong thanh âm cũng đầy vui vẻ.
Gói bánh trái, là chuyện quan trọng nhất trong mùa đông ở nông thôn. Bánh trái nơi này chỉ chính là bánh dẻo, cũng chính là bánh dẻo nhân đậu. Chớ xem thường bánh trái này, đây là lương thực trọng yếu ở nông thôn, có thể để dành từ bây giờ đến đầu mùa xuân sang năm vẫn ăn được.
Hai ngày trước, Liên gia đã nghiền xong gạo đại hoàng và mì, hạt kê và mì cùng gạo thử làm bánh trái, đợi đến lúc Liên lão gia tử nói một tiếng này ra lệnh.
Lúc ăn điểm tâm, Trương thị thương lượng cùng Liên Thủ Tín.
“Cơm nước xong ta phải đi nói với phụ thân lấy hạt kê cùng đậu đỏ.” Trương thị nói, “Tranh thủ một ngày thời gian phải gói xong, đến tối sẽ nấu. Ta được chia bao nhiêu cân gạo?”
Trương thị cùng Liên Thủ Tín tính toán, muốn bao nhiêu gạo, bao nhiêu đậu đỏ, gói bao nhiêu bánh trái mới đủ người một nhà ăn trong mùa đông này.
“Đợi lát nữa ta đi phòng trên, ta cũng đừng nói ta muốn bao nhiêu, để tự phụ thân cho ta bao nhiêu thì cho, khẳng định phụ thân đều tính cho ta rồi.” Liên Thủ Tín nói, “Phụ thân không thể tính thiếu cho ta.”
Ăn xong điểm tâm, người một nhà liền đi tới phòng trên.
“Còn phân làm gì.” Liên lão gia tử dập dập tẩu thuốc, “Bánh trái này chúng ta cùng nhau gói.”
|
Chương 164: Gói bánh trái
Sakura Liên lão gia tử hi vọng mọi người cùng nhau gói bánh trái, sau đó mới đem phần của nhà Liên Thủ Tín phân cho bọn họ. Đối với chuyện phân chia này của nhà Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử thực sự bất đắc dĩ, hắn thích nhất là tất cả con cháu tụ tập trước mắt mình, làm gì đều làm cùng nhau.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị liếc nhau một cái, bọn họ cũng không phải là không nghĩ đến việc Liên lão gia tử sẽ có đề nghị như vậy. Nhưng có muốn hay không ở chung một chỗ kia, hay là nguyện ý nhà mình được phân ra tự gói bánh trái, Trương thị nghĩ.
Liên Mạn Nhi đang tò mò xem xét trên mặt đất bày mấy cái túi, bên trong là gạo đại hoàng và mì, gạo tiểu hoàng và mì, gạo thử và mì, còn có một túi là đậu nhỏ, cũng chính là đậu đỏ. Nàng nghe thấy lời nói của Liên lão gia tử, không khỏi ngẩng đầu lên.
Liên lão gia tử đang cười chờ vợ chồng Liên Thủ Tín đáp ứng, Chu thị mang theo Liên Tú Nhi ngồi ở trên giường gạch, híp nửa ánh mắt, tựa hồ đối với chuyện gì đó vô cùng bất mãn.
Liên Mạn Nhi liền tiến tới bên cạnh Trương thị, len lén kéo kéo tay áo Trương thị. Các nàng có lẽ nên tự mình gói của mình thôi, nếu không ở trước Chu thị lại phải xem sắc mặt, nghe nói gở.
Trương thị không khỏi nhìn sang Chu thị.
“Phụ thân, hay là phân cho chúng con chút gạo cùng đậu, tự chúng con gói là được. Như vậy, mẫu thân cũng có thể thoải mái chút.” Trương thị liền nói.
Chu thị hừ lạnh một tiếng, một đềui mắt giống như rắn độc quét qua trên mặt Trương thị. Liên Tú Nhi cũng hung hăng trừng mắt nhìn Trương thị một cái.
“Tứ tẩu, tẩu không muốn cùng nhau gói, thì liền trực tiếp nói.” Liên Tú Nhi nổi giận đùng đùng nói, “Tẩu không phải là ỷ vào mình trẻ tuổi, có khả năng làm việc, nhìn không nổi mẫu thân già rồi, sợ mẫu thân liên lụy tẩu sao?”
Trương thị bị lời nói của Liên Tú Nhi làm ngẩn ngơ, ngay sau đó một cỗ tâm tình ủy khuất từ trong dạ dày trực tiếp nảy lên cổ họng.
“Này không oan uổng người sao, tẩu lúc nào nghĩ như vậy chứ.” Trương thị là một người đàng hoàng, lúc gặp phải tình huống đột nhiên bị ác ý oan uổng, vốn nàng đã không giỏi cãi nhau lại càng thêm miệng lưỡi kém cỏi.
“Cô cô, cô đừng oan uổng mẹ cháu.” Liên Mạn Nhi lập tức hướng Trương thị trấn an, lại hướng Liên Tú Nhi nói, “Mẹ cháu thường nói, cả thôn chúng ta đều tìm không ra một người giống bà nội sạch sẽ, lưu loát như vậy. Mẹ nói mấy chục dặm quanh đây cũng không có ai hơn bà nội cháu.”
Chu thị lạnh lùng đánh giá mẹ con Trương thị cùng Liên Mạn Nhi một cái, sắc mặt tựa hồ hòa hoãn một chút.
“Cháu thì giỏi lắm, miệng cứ như lau mật.” Liên Tú Nhi liền trừng Liên Mạn Nhi.
“Cháu là nói thật. Cô cô thấy cháu nói không đúng sao?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi.
Liên Tú Nhi bĩu môi, gì cũng không nói. Nếu nàng nói Liên Mạn Nhi nói không đúng chẳng khác gì nói Chu thị không tốt.
“Mẹ cháu nói rồi, nhà chúng cháu nhiều người ăn cơm, muốn gói nhiều bánh trái. Lại ít người làm việc, nếu làm cùng nhau gói sẽ liên lụy mọi người. Tự chúng ta gói, nhanh hay chậm gì cũng có thể chấp nhận.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Đúng. Mẹ bọn nhỏ là nói như vậy.” Liên Thủ Tín vội vàng phụ họa.
Liên lão gia tử ở trên giường gạch ha ha nở nụ cười.
“Người một nhà, nói gì liên lụy hay không liên lụy. Các người cùng nhau làm việc, náo nhiệt. Lời của ta chính là cùng nhau gói.” Liên lão gia tử vừa nói chuyện, vừa đi hỏi Chu thị. “Ngươi nói sao?”
“Cùng nhau gói, gói xong đếm số lượng rồi phân bánh trái cho nhà lão Tứ.” Chu thị không chần chờ chút nào nói ngay, tựa hồ đã sớm nghĩ kỹ.
Liên Mạn Nhi có chút giật mình, nàng lúc này còn không biết Chu thị là đã sớm tính toán tốt rồi.
“Lão Tứ, cùng nhau gói đi.” Liên lão gia tử từ trong lồng ngực lấy ra tẩu thuốc, “Năm trước cũng là mọi người cùng nhau gói, ta giờ đã có nửa người muốn nằm trong đất…”
Liên lão gia tử nói xong lời cuối cùng, cúi đầu xuống hút thuốc lá, lộ ra đỉnh đầu. Phụ thân trên đầu tựa hồ tăng thêm không ít tóc trắng, lưng mặc vẫn thẳng thắn, nhưng tinh thần không còn được như trước. Liên Thủ Tín cảm thấy mũi có chút chua xót. Phụ thân già tuổi lớn, một chút nguyện vọng nhỏ nhoi, mong con cháu cùng nhau tụ tập.
“Được, nghe phụ thân, cùng nhau gói liền cùng nhau gói.” Liên Thủ Tín lập tức nhiệt tình đáp.
“Vậy thì cùng nhau gói đi.” Trương thị mềm lòng, cơ hồ cùng Liên Thủ Tín đồng thời nói.
Chuyện này cứ như vậy định ra, Liên Mạn Nhi biết nàng nếu nói thêm cái gì nữa, Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng sẽ không ủng hộ nàng, cho nên liền ngậm miệng lại.
“Bây giờ sẽ nhào bột mì.” Liên lão gia tử thần thái lập tức toả sáng, hướng về phía Liên Thủ Tín phân phó, “Đi ra gọi nhị ca, tam ca con đến đây.”
Liên Thủ Tín đáp ứng, đi ra cửa kêu Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ đến phòng trên.
“Còn nhìn gì, đi nấu nước.” Chu thị đối với Trương thị nói, vừa phân phó Liên Tú Nhi, “Đem Nhị tẩu, Tam tẩu, còn có Diệp Nhi cùng Nha Nhi đều gọi tới.”
Trẻ con đối với chuyện gói bánh trái là tràn đầy nhiệt tình cùng tò mò. Liên Mạn Nhi kiếp trước đã ăn qua bánh trái, nhưng đối với gói bánh trái trí nhớ cũng mơ hồ. Hiện tại, nàng cùng Tiểu Thất đều phục ở bên kháng nhìn Liên lão gia tử nhào bột mì.
Bột làm vỏ bánh trái chủ yếu dùng là gạo đại hoàng và mì. Nhưng nếu toàn bộ dùng gạo đại hoàng và mì thì bột sẽ quá nhão, gói ra bánh trái lúc ăn thường bị dính miệng. Cho nên trong gạo đại hoàng và mì muốn thêm một tỷ lệ thích hợp gạo tiểu hoàng và mì.
Liên gia nhiều miệng ăn, không có nhiều bột đại hoàng cùng bột tiểu hoàng như vậy, vì vậy còn muốn thêm vào một chút gạo thử và mì. Muốn gói ra bánh ăn ngon, độ dẻo bánh trái vừa phải, mỗi loại bột tỷ lệ phải nắm giữ tốt. Liên lão gia tử ở phương diện này rất có kinh nghiệm, tăng giảm bột như thế nào cũng là hắn định đoạt.
Đầu giường đặt gần lò sưởi bày hai vạc sứ lớn dùng để nhào bột mì. Đây là bởi vì có nhiều bột, mà trong nhà chậu lớn nhất một lần cũng chỉ có thể nhào mười mấy cân bột, hai vạc sứ lại có thể nhào được ba trăm cân bột.
Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ đều cởi giầy, đứng ở trên giường gạch.
Đem bột dựa theo tỷ lệ đổ vào trong vạc, Trương thị cùng Triệu thị đưa lên nước đã đun sôi. Liên lão gia tử đã cởi xuống áo bông phía ngoài, chỉ mặc áo bên trong, lại đem hai ống tay áo cuốn lên cao. Trước tiên hắn đưa tay thử nhiệt độ nước một chút, liền gật đầu. Liên Thủ Nghĩa bưng chậu nước, từ từ rót nước vào trong vạc. Đồng thời, Liên lão gia tử cầm trong tay một cây gậy gỗ, quấy bột trong vạc. Một vạc bột khác bên cạnh là Liên Thủ Lễ chịu trách nhiệm rót nước, Liên Thủ Tín chịu trách nhiệm quấy.
Liên lão gia tử vừa làm việc, vừa không quên dặn dò Liên Thủ Tín bên cạnh.
“Lão Tứ, nhìn chút, bột phải quấy nhanh.” Liên lão gia tử nói.
“Vâng.” Liên Thủ Tín lớn tiếng đáp ứng, vừa càng không ngừng quấy.
Liên Thủ Tín thấy nước cũng đủ rồi, làm cho Liên Thủ Lễ dừng lại, lúc này bột trong vạc đã quện vào nhau, chừng trăm cân bột quấy lên là rất phí sức lực. Liên Thủ Tín cũng đã sớm cởi áo bông giống Liên lão gia tử, đem tay áo cuốn cao lên. Liên Thủ Lễ cũng để chậu nước xuống, cởi áo bông, đưa tay cầm cây gỗ, cùng Liên Thủ Tín hai huynh đệ hợp lực quấy bột. Bên kia Liên Thủ Nghĩa tự nhiên cũng như thế.
Nhào bột mì là một việc tuyệt đối tốn sức, cho nên do các nam nhân trong nhà chịu trách nhiệm.
Bột quấy không sai biệt lắm sẽ không quấy nữa, đem cây gỗ cất đi, bắt đầu dùng hai cái tay nhào. Liên lão gia tử mang theo ba con trai, thay phiên nhau nhào bột mì, chờ đem hai vạc bột nhào xong, mỗi người trên trán đều đầy mồ hôi, cái gáy chảy mồ hôi đem cổ áo đều thấm ướt.
Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Tiểu Thất bưng một chậu nước ấm tới, đem mấy cái khăn lông thấm ướt đưa cho Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi, cười cười vuốt ve đầu Tiểu Thất, liền khen Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất vừa hiếu thuận lại có nhãn lực.
Bột nhào xong cũng không thể gói bánh trái ngay, bột này còn phải để lên men. Cho nên hai vạc bột đều được đậy lại, dùng vải bông dày bao kín, để ở đầu giường đặt gần lò sưởi tự nhiên lên men.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, tới đây lựa đậu.” Liên Tú Nhi ở trên giường gạch gọi.
Các nam nhân chịu trách nhiệm nhào bột mì, các nữ nhân chịu trách nhiệm lựa đậu. Trên giường gạch để một cái sàng to, đem đậu đỏ đổ ra, phải nhặt hạt cát, đất, sạn cùng tạp chất đều lựa ra, đậu đỏ sạch sẽ mới đem đi nấu thành nhân đậu.
Một cái sàng to chiếm cứ nửa kháng, Chu thị, Liên Tú Nhi, Trương thị, Liên Chi Nhi, Hà thị, Liên Nha Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi mỗi người một hướng, hai người hai sàng nhỏ, một cái bỏ đậu sạch, một cái bỏ tạp chất.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất ngồi kề bên cạnh Trương thị, cũng đưa tay giúp đỡ lựa đậu.
“Cũng biết ở đây làm việc cơ đấy.” Liên Tú Nhi đưa tới một cái liếc mắt.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đều cười hì hì, các nàng mới không thèm tức giận với Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi đây là ghen tỵ với hai người.
Quả nhiên hai người bọn họ vẫn vui vẻ, Liên Tú Nhi càng tức giận, sau đó hai người lại càng vui mừng.
“Đàng hoàng chút.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất, cúi đầu nói tiếp, “Nếu không, sẽ đem hai ngươi đuổi trở về phòng.”
Lựa đậu mặc dù là làm việc, nhưng Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất cũng không coi đó là cực khổ hoặc là khó khăn, hai người chỉ cảm thấy chơi rất vui. Vì vậy Trương thị vừa nói như thế, hai người đều mím miệng, không dám cười nữa.
“Mẫu thân, tay con đau.” Liên Tú Nhi đột nhiên nói.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mọi nơi. Trương thị cùng Liên Chi Nhi, còn có Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đã lựa tràn đầy một sàng đậu đỏ, còn lại Hà thị cùng Liên Nha Nhi, còn có Chu thị cùng Liên Tú Nhi là hơn nửa sàng.
“Con nghỉ một chút rồi làm tiếp.” Chu thị nói với Liên Tú Nhi.
Liên Tú Nhi liền lui ra tựa vào phía sau Chu thị, đối với Liên Mạn Nhi tỏ ra mỉm cười thắng lợi.
“Mạn Nhi, cháu đừng chen chúc trước gót chân mẹ cháu, đi đem cái sàng Nhị thẩm cháu đã lựa đậu, lựa lại lần nữa.” Chu thị đột nhiên đối với Liên Mạn Nhi nói.
Đây là ý tứ gì? Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, có chút không giải thích được.
“Đi đi.” Trương thị cho Liên Mạn Nhi sử cái ánh mắt. Hà thị làm việc sơ ý, không có trách nhiệm gì, Trương thị cũng sợ nàng lựa đậu không sạch sẽ, đến lúc đó hư một mẻ bánh đậu. Nàng là người rõ ràng, nếu đáp ứng cùng nhau gói bánh trái, cũng sẽ không tính toán chi li, hơn nữa nàng vẫn cho rằng, chịu nhẫn một chút không làm chết người, nàng không chấp nhận trở thành người lười biếng dùng mánh lới.
Liên Mạn Nhi còn chưa nói cái gì, bên kia Hà thị bỏ nắm đậu trên tay ném lại sàng.
“Mẫu thân, con đây lựa rồi còn phải để cho Mạn Nhi lựa lại lần nữa, vậycon lựa làm gì?” Hà thị cười toe toét miệng nói, “Mẫu thân a, tay con cũng đau.”
|
Chương 165: Dạ chiến
Sakura Liên Mạn Nhi có chút dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ Hà thị thật đúng là biết lợi dụng sơ hở, cũng không biết Chu thị có thể dung túng nàng hay không.
“Con không muốn lựa đậu nữa?” Chu thị hỏi. Nàng căn bản không thèm ngẩng đầu lên, trong tay tiếp tục lựa đậu, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
“Mẫu thân, người không phải là để cho Mạn Nhi tới lựa ư, vậy còn phí sức lựa hai lần làm gì?” Hà thị nói.
“Được. Vậy con đừng lựa đậu nữa.” Chu thị thả một nắm đậu vừa chọn xong ra mới ngẩng đầu lên, “Con đi đem mấy bó củi ngoài cổng kia dọn dẹp đi.”
“Gì?” Hiển nhiên Hà thị lấy làm kinh hãi, “Mẫu thân, vậy cũng chừng mười bó củi…”
“Mười bảy bó.” Chu thị nói, “Trước khi ăn cơm trưa, con đem mấy bó củi kia dọn dẹp tốt.”
Liên Mạn Nhi cười thầm, Hà thị nghĩ kiếm tiện nghi, đáng tiếc Chu thị sẽ không dung túng nàng như dung túng Liên Tú Nhi, đúng là như đụng phải thiết bàn.
Cái gọi là dọn dẹp bó củi, chính là dọn dẹp cây cao lương. Nông thôn người ta có cái gì cũng phải tận dụng hết công dụng. Đem lá trên cây cao lương can giật xuống dùng để nhóm lửa, chỉ để lại trụi lủi cây cao lương, sang năm lúc trồng rau sẽ dùng nó làm cọc làm dàn cho dưa leo, đậu giác.
Hà thị dĩ nhiên không muốn, lựa đậu mặc dù phiền toái, nhưng ngồi ở trên giường gạch ấm áp vô cùng , nếu đi ra ngoài dọn dẹp bó củi thì phải ở trong gió tuyết đứng hồi lâu, phía ngoài tuyết không lớn, nhưng gió không nhỏ.
“Mẫu thân, hay là con lựa đậu đi.” Hà thị ưỡn nghiêm mặt cười nói.
“Đem đậu Nhị thẩm cháu lựa được cho ta.” Chu thị liền giận tái mặt, nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liếc nhìn Hà thị, đưa cái sàng nàng lựa đậu cho Chu thị. Chu thị nhận lấy, lấy tay đảo mấy cái trong sàng liền nhặt ra một hạt cát.
“Đây chính là con lựa đậu. Ánh mắt con mọc sau ót đi. Làm gì cũng không được, còn không đi dọn dẹp bó củi đi, chờ ta hầu hạ con có phải không?” Chu thị trừng mắt với Hà thị.
Một hạt cát xen lẫn trong bánh đậu, ai không cẩn thận ăn vào bị rụng một cái răng cũng có khả năng xảy ra. Hà thị thật đúng là sơ ý.
Hà thị tự biết đuối lý, không dám cãi cưỡng Chu thị, từ từ đứng dậy khỏi kháng, trong miệng lẩm bẩm “Toàn chọn bọn ta đàng hoàng dễ khi dễ” .
“Bó củi không thu thập xong, con đừng trở lại ăn cơm.”
Chu thị lại tăng thêm một câu. Hà thị lúc này mới quệt mồm đi ra cửa.
“Cái sàng này lựa lại lần nữa.” Chu thị đem đậu trong sàng nhỏ đổ vào sàng to, sau đó đem sàng rỗng đưa cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi an vị vào chỗ trống Hà thị để lại, Tiểu Thất cũng đi theo tới giúp Liên Mạn Nhi lựa đậu.
“Đây không phải là đùa, hãy chọn cho tốt.” Chu thị liền nói.
Tiểu Thất liền đụng vào Liên Nha Nhi, “Đây không phải là đùa, hảo hảo chọn.”
Liên Mạn Nhi cảm thấy có chút buồn cười, Tiểu Thất người này cũng sẽ bắt nạt người khác, nhất là lúc có ca ca cùng tỷ tỷ ở trước mặt làm chỗ dựa. Bất quá đứa nhỏ này tâm tính tốt, bắt nạt người cũng chỉ là nghịch ngợm, sẽ không quá đáng. Tiểu Thất bắt nạt người, giới hạn chỉ có Nha Nhi, Liên Đóa Nhi cùng Lục lang.
Liên Nha Nhi chuyển dịch thân thể từ từ lựa đậu, cũng không nói chuyện. Tính tình của nàng không giống như Liên Thủ Nghĩa, cũng không giống Hà thị, bình thường ở nhà hay bị Tứ lang cùng Lục lang bắt nạt.
“Ngũ lang kia, sao không tới?” Liên Tú Nhi đột nhiên hỏi.
Nhà các nàng bán mầm đậu, mỗi ngày đều có người đến mua, trong nhà dĩ nhiên muốn lưu người chiếu kháng. Trương thị nghĩ việc này không cần dùng hết mấy hài tử, chỉ mang theo Liên Chi Nhi. Ngũ lang ở Tây Sương phòng đọc sách, viết chữ, tiếp đãi khách đến mua mầm đậu, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất là không chịu ở nhả, tò mò nên mới đi theo .
Trương thị chưa nói chuyện, Liên Mạn Nhi đã đoạt trước.
“Ca cháu ở bên ngoài cùng một chỗ với Tứ lang, Lục lang kia.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Toàn chỉ biết chơi, cũng không biết trở lại giúp đỡ làm việc.” Liên Tú Nhi oán giận nói.
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Nhiều người làm việc mau, gần đến buổi trưa đậu đã lựa tốt lắm. Trương thị cùng Triệu thị lấy hai chậu gỗ to đổ nước rửa đậu. Đậu mặc dù đã chọn sạch sẽ nhưng còn dính tro bụi nên đều phải rửa. Đem đậu rửa sạch, sau đó đổ nước sạch vào ngâm, tới trưa mọi việc mới thấm tháp.
“Vậy chúng con đi về trước, chập tối tới nữa.” Trương thị liền nói.
“Đi đi.” Chu thị nói.
Liên lão gia tử tựa hồ muốn nói cái gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.
Liên Mạn Nhi từ phòng trên đi ra ngoài, tuyết còn đang rơi, so với buổi sáng ít đi một chút. Liên Mạn Nhi cố ý nhìn thoáng qua cổng, nơi đó bày một loạt bó củi, bất quá không nhìn thấy Hà thị.
“Khẳng định là đến nhà ai rồi.” Trương thị nhỏ giọng nói.
Trở lại Tây Sương phòng, Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang đã thổi lửa nấu cơm.
“Buổi trưa chúng ta ăn gì?” Tiểu Thất liền hỏi.
“Hay là nhào bột mì làm bánh bao, dưa chua đậu phụ đông, thêm mầm đậu xào chua cay, được không?” Liên Thủ Tín cùng Trương thị thương lượng.
“Được, buổi trưa ăn nhiều một chút, buổi tối ăn bánh trái, còn không biết lúc nào xong?” Trương thị nói.
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Liên Thủ Tín cười nói.
Nếu nói nhào bột mì làm bánh bao, chính là dùng gạo thử và mì, trộn với bột đậu, cộng thêm chút ít bột mì chưng bánh bao, bởi vì tăng thêm bột mì, ăn vị tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cũng ăn rất no. Món mầm đậu chính là thêm ớt xào, trước khi nhắc nồi cố ý thêm dấm, chua chua cay cay hết sức sướng miệng. Cả nhà bọn họ mọi người rất thích ăn.
Dưa chua đậu phụ đông là món ăn thường ngày vào mùa đông, đem dưa chua cắt sợi, mua đậu hủ trắng đặt ở ngoài cho đông lạnh, trước lúc ăn đem vào nhà, cắt thành mảnh nhỏ bỏ vào canh dưa chua.
Hiện tại ban đêm nhiệt độ ngoài phòng khoảng mười mấy độ dưới không. Đậu hủ trắng ở bên ngoài đông lạnh một buổi tối, từng cục so sánh với tảng đá còn cứng rắn hơn, có thể đánh chết người. Nhưng là chưng vào trong canh dưa chua, mỹ vị cũng là hạng nhất .
Hơn nữa Liên Mạn Nhi thích ăn đậu phụ đông.
“Cha, thêm nhiều một khối đậu phụ đông nhé.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
“Biết Mạn Nhi chúng ta thích ăn, làm sao có thể thiếu.” Liên Thủ Tín nói.
Ăn xong cơm buổi trưa, Trương thị liền lấy một cái giỏ từ góc phòng ra, cầm hai chuỗi lá xanh đi ra ngoài, ngâm vào trong nước.
“Bà ngoại con lần trước mang tới, mùi thơm ngát. Chập tối ta gói bánh trái sẽ dùng cái này.” Trương thị nói.
Đến tối Liên Tú Nhi tới đây, gọi Trương thị đi nấu đậu. Không có bất kỳ chất phụ gia, muốn nấu ra bánh đậu ngon toàn dựa vào nắm giữ hỏa hậu. Năm trước việc nấu bánh đậu cũng là Trương thị một mình ôm lấy.
Lúc này, Liên Mạn Nhi đã có chút hiểu .
“Con liền tự hỏi, tại sao ông nội nói cùng nhau gói bánh trái, bà nội còn không phản đối một chút kia!”
“Nhiều làm việc một chút cũng không chết ai.” Trương thị vẫn là câu nói kia, “Chính là không cùng lúc gói, nhà mình cũng muốn nấu bánh đậu, thuận tay giúp bọn hắn nấu thôi, cũng không phải là đại sự gì.”
Liên Mạn Nhi ra bên ngoài nhìn một chút, mấy bó củi ngoài cổng buổi trưa là dạng gì bây giờ vẫn là dạng đấy, không biết Hà thị có ăn cơm trưa không, nhìn nhìn Trương thị đang cúi đầu nhóm lửa, Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài.
Nếu như không xảy ra những sự tình kia, Chu thị là tuyệt sẽ không để cho bọn họ phân ra a. Trương thị hiện tại giúp đỡ Chu thị làm việc, tâm thái có thể tốt như vậy tự nhiên là do tính cách của nàng, bất quá cũng là do nàng được trải qua cuộc sống ở riêng thoải mái, đối với một chút phiền toái, khó khăn cũng không để ở trong lòng.
Chờ bánh đậu nấu xong, bột kê vàng cũng nở tốt lắm. Bột kê vàng nở tốt thể tích cơ hồ tăng thêm gấp đôi, có một vạc nắp đều nổi lên.
Liên lão gia tử kiểm tra bột kê vàng cùng bánh đậu, gật đầu lia lịa, tỏ vẻ rất hài lòng. Chu thị cũng nhìn tất cả rồi, như cũ nghiêm mặt không nói gì.
Phòng trên gian đông đã nổi đèn, ba bàn cơm song song bày ở trên giường gạch, nữ nhân trong nhà đều ngồi hết bên bàn. Gói bánh trái là việc của nữ nhân. Các nam nhân chịu trách nhiệm đem từng đoàn từng đoàn bột từ trong vạc lấy ra, nhào lại một phen, đưa tới trên bàn.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy Hà thị đã ngồi xuống ở bên cạnh bàn, liền suy nghĩ, lôi kéo Trương thị, Liên Chi Nhi ngồi cách xa Hà thị.
Bắt đầu gói bánh trái, Trương thị liền làm mẫu cho Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi. Một bánh trái cần dùng bao nhiêu bột, dùng bao nhiêu bánh đậu làm nhân.
Liên Mạn Nhi học theo, lấy một miếng bột nhào trong tay, bột có chút dính tay. Chờ bột nhào dẻo, hay ngón tay nhấn vào giữa cục bột thnh một vết lõm, dùng cái muỗng múc số lượng vừa phải bánh đậu bỏ vào, ép lại, sau đó đem miệng bao vào. Miệng nhất định phải bao chặt, nếu không lúc chưng bánh sẽ bị vỡ. Sau lại đem bột nhào thành hình tròn, phía dưới lót lá xanh, đặt vào cái mành, một bánh trái liền hoàn thành.
Tiểu Thất ngồi ở phía sau Liên Mạn Nhi, đôi mắt trông mong nhìn nhìn. Hắn cũng muốn gói bánh trái, nhưng Chu thị không cho, sợ hắn làm hỏng.
Chờ một mành bánh trái gói kín rồi, đem ra ngoài phòng, bỏ vào nồi chưng. Bánh trái chưng chín sau sẽ đưa đến trong viện. Phía ngoài vô cùng lạnh, không bao lâu bánh trái bốc hơi nóng cũng đông lạnh. Đây cũng là lí do Liên lão gia tử chọn gói bánh trái vào buổi tối, buổi tối nhiệt độ thấp, bánh trái đông lạnh cứng hơn.
Bánh trái đông lạnh tốt sẽ phóng vào vạc sứ, đặt ở mái hiên, có thể bảo tồn một mùa đông.
Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, còn có Nhị Lang, Tam lang, Tứ lang cùng Ngũ lang chịu trách nhiệm qua lại vận chuyển bánh trái cùng nhóm lửa chưng bánh trái. Liên lão gia tử không cần làm việc, hắn cũng không nhàn rỗi, thường đi ra ngoài nhìn, giúp đỡ nhìn lửa chưng bánh trái, nhìn bánh trái đông lạnh như thế nào.
Một mành cùng một mành bánh trái cứ thế đưa ra ngoài chưng, Liên Mạn Nhi xem một chút bột trong vạc trước mặt, còn có mấy bồn bánh đậu chưa chạm đến, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán một cái.
Cũng không phải nói, ngoài phòng lửa đốt càng ngày càng nhiều, trong nhà cũng theo nóng lên. Nàng bây giờ đã hoàn toàn hiểu Chu thị tại sao nguyện ý để cho bọn họ cùng nhau gói bánh trái.
Muốn gói mấy trăm cân bánh trái, trong đó bao gồm khẩu phần lương thực một nhà Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nhân một nhà không ở đây, chi thứ hai có thể gói bánh trái chỉ có Hà thị cùng Liên NhaNhi, hai mẹ con này gói bánh trái chậm như thêu hoa. Mà Trương thị một người làm có thể so với hai người, Liên Chi Nhi cùng nàng cũng có thể so với hai đại nhân, vậy nếu không có ba mẹ con các nàng, Chu thị mang người gói đến ngày mai cũng gói không xong.
Nàng có chút đói bụng, nghe mùi thơm bánh trái ở phía ngoài, Liên lão gia tử cùng Chu thị không lên tiếng, không ai dám nói muốn ăn. Hơn nữa, có một số việc, các nàng hẳn phải suy nghĩ một chút mới được.
“Mẹ.” Liên Mạn Nhi lấy cùi chỏ đụng đụng Trương thị bên cạnh.
|
Chương 166: Tranh cãi
Sakura “Mẹ, con đói bụng, Tiểu Thất cũng đói bụng.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng cùng Trương thị nói.
Trương thị ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi nơi.
“Chúng ta có chút bánh, mẹ để cho các con đặt ở bếp lò. Con cùng Tiểu Thất trở về phòng đi, trước ăn lót bụng.” Trương thị giảm thấp thanh âm xuống nói với Liên Mạn Nhi.
Bánh trái chưng xong một nồi tiếp một nồi, nhưng là ngươi đói bụng cũng không thể ăn. Phải đợi trưởng bối trong nhà lên tiếng, như vậy mọi người mới có thể cùng nhau ăn. Đây chính là quy củ thế hệ trước. Trương thị đau lòng con mình, sợ ban đêm bọn họ đói, tình nguyện chuẩn bị trước cái ăn khác cũng không đi đánh vỡ cái quy củ này.
Bình thường lười nhất, da mặt dầy nhất Hà thị đã nuốt nước miếng nhiều lần cũng không dám nói đến chuyện ăn bánh trái. Còn có Tứ lang, Lục lang hai đứa ở phòng trong phòng ngoài đi qua đi lại cũng không dám đi ăn trộm. Từ đó liền có thể thấy, cái quy củ này thần thánh ở trình độ nào.
Dĩ nhiên, Trương thị làm như vậy còn có một nguyên nhân khác. Trong lòng nàng, có một cái tiêu chuẩn để cân nhắc, tham ăn là đáng xấu hổ. Mặc dù bọn nhỏ đói bụng, muốn ăn là rất bình thường. Nhưng Chu thị nếu đã há mồm là vô cùng tàn nhẫn, nếu bọn họ nói đói bụng muốn ăn bánh trái, nhất định sẽ bị Chu thị mắng tham ăn.
“Muốn ăn bánh trái.” Tiểu Thất bĩu môi nhỏ giọng nói.
“Vậy thì chờ một hồi, ta xem chừng một hồi nữa ông nội con sẽ lên tiếng.” Trương thị thương yêu nhìn thoáng qua tiểu nhi tử nói.
Quả nhiên, lúc lại có một nồi bánh trái chưng xong, Liên lão gia tử rốt cuộc lên tiếng.
“Đều nghỉ một lát, ăn bánh trái.”
Trong nhà, ngoài phòng mấy đứa trẻ đều hoan hô lên.
Nồi bánh trái mới ra màu vàng phát sáng còn bốc hơi nóng, Liên Mạn Nhi gắp một cái, lấy tay xé đi lá xanh ở dưới mặt. Nàng có thể nhận thấy được mành bánh trái này là ba mẹ con các nàng gói . Lớn nhỏ hết sức đều đặn, hơn nữa da bánh mịn màng. Nhẹ nhàng một ngụm cắn xuống là có thể ăn được nhân đậu. Bột kê vàng mềm mềm thơm thơm, nhân đậu mềm mại ngọt ngào. Vỏ bánh hơi có chút dính răng, đậu đỏ làm nhân bánh không có hoàn toàn nghiền nát, so sánh với đậu đỏ kiếp trước của nàng bột hơn, vị cũng càng ngon.
Liên Mạn Nhi ăn hai cái còn muốn ăn nữa, nhưng nàng thân thể nhỏ, dạ dày cũng nhỏ, đã cảm thấy no rồi. Nhìn lại Liên gia mọi người, mấy choai choai tiểu tử chi thứ hai còn có Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị mấy người đã ăn hơn phân nửa mành bánh trái. Hơn nữa nhìn bộ dáng vẫn chỉ là nửa bụng.
“Năm nay bánh trái ăn ngon thật.” Liên Mạn Nhi liền nói, đồng thời âm thầm đánh mắt về phía Trương thị.
“Phụ thân, năm nay bánh trái ngon, đưa cho nhà đại tỷ nhiều chút sao.” Trương thị liền nói.
“Năm nay gói nhiều, xem thấy chúng ta đủ ăn, liền cho nhà Lan nhi nhiều đưa chút ít.” Liên lão gia tử nói.
“Năm trước không phải là đều đưa hai trăm, vậy năm nay…” Trương thị lại hỏi.
“Ta xem năm nay sẽ đưa…” Liên lão gia tử cũng không nói cụ thể số lượng mà là nhìn về phía Chu thị.
“Đưa hay không đưa đến lúc đó rồi hãy nói.” Chu thị trả lời ngắn gọn, đồng thời ánh mắt sắc bén quét Trương thị một cái.
Chu thị tính cảnh giác không phải cao bình thường a. mẹ mình đàng hoàng căn bản không phải là đối thủ của nàng. Liên Mạn Nhi có chút bất đắc dĩ nghĩ đến.
“Ông nội, ông cho nhà cháu bao nhiêu bánh trái a?” Tiểu Thất liền cười hì hì hỏi Liên lão gia tử.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín không có phương tiện nói, hoặc bọn họ nói ra sợ làm cho Chu thị cùng Liên lão gia tử ghét. Do vậy Tiểu Thất mở khẩu khí hỏi là thỏa đáng nhất.
“Bánh trái còn không có bao xong kia, các cháu đã nghĩ đến chuyện phân bánh trái rồi?” Không đợi Liên lão gia tử nói chuyện, Chu thị liền giận tái mặt, chát một tiếng đem chén quăng ở trên bàn.
Tiểu Thất mặt bánh bao nhíu lại, một giọt nước mắt to ở trong mắt đảo quanh.
Liên Mạn Nhi trên đầu rớt mấy cái hắc tuyến, các nàng một nhà cố gắng xây dựng không khí sung sướng, tốt đẹp, kết quả Chu thị cũng không lĩnh tình, nói trở mặt liền trở mặt, còn là đối với Tiểu Thất nhỏ tuổi nhất .
Liên Mạn Nhi đau lòng, giận.
“Phân cho chúng cháu bánh trái, là ông sớm đã nói tốt lắm, Tiểu Thất hỏi một câu thì làm sao?” Liên Mạn Nhi đem tiểu Thất ôm chầm lấy, vừa vỗ lưng hắn an ủi, vừa tức giận nhìn Chu thị. Tiểu Thất cũng không nói lời gì vô lễ, lại nói tiếp, Tiểu Thất là cháu trai nhỏ nhất của bà, người bình thường thương còn thương không đến, cho dù cháu trai út nói chút lời gì quá đáng cũng sẽ không so đo. Chu thị thật là không thể nói lý.
“Mẫu thân, Tiểu Thất chính là hỏi một chút. Bánh trái này chúng ta khẳng định se giúp đỡ gói cho xong.” Trương thị nói. Nàng là người thành thật, cho rằng Chu thị nghe Tiểu Thất hỏi như vậy liền nghĩ là các nàng muốn giải tán, mình gói của mình nên vội vàng nói chuyện, muốn cho Chu thị yên tâm, đồng thời nàng cũng đau lòng Tiểu Thất, bị Chu thị mắng rơi lệ. “Nói cho cùng nó chỉ là một đứa trẻ con, mẫu thân đáng giá phát hỏa sao?”
Trương thị tận lực nhẫn khí, nàng không nghĩ tới đã động tổ ong vò vẽ.
“Gì, các con đây là giúp ta gói bánh trái?” Chu thị tức sắc mặt đỏ bừng, quơ cánh tay, đầu tóc cơ hồ muốn bới ra hết, “Ta còn thiếu các contình rồi? Các con cũng có mặt mà nói! Ta già rồi hay sao, ta một người cũng bằng ba người các con, ta để các con giúp đỡ làm gì? Các con một nhà mồm to miệng rộng ăn của ta, con dám chỉa mặt ta tự khoe! Vô lương tâm, lớn nhỏ đều vô lương tâm, lão thiên xem liếc mắt một cái, ta nhìn các con báo ứng…”
Liên Mạn Nhi có chút không thể tin được. Đồng thời, nàng đối với tính tình Chu thị lại có tiến thêm một bước hiểu rõ. Chu thị là tính tình cứng rắn, bà không cầu người, huống chi là cầu con cháu của mình, con trai là từ trong ruột bà sinh ra. Con dâu là người của con trai, cháu trai cháu gái là con trai sinh. Bà là ân nhân của những người này, con cháu của bà đời này, đời sau, thậm chí kiếp sau sau nữa, vô luận như thế nào cũng là báo đáp không xong ân tình của bà, cho nên mỗi người phải lấy bà làm trung tâm.
Bà có việc, con cháu phải hỗ trợ. Mặc dù là con cháu giúp bà, nhưng là phải biết vị trí của mình, đây là bà cho con cháu mặt mũi, đây là bà đang giúp, con cháu phải đối với nàng cảm ơn.
Cũng tỷ như nói lúc trước chưa gói bánh trái, tứ phòng mấy người nói như vậy, cũng rất vào tai Chu thị. Nhưng là bây giờ, Trương thị thế nhưng “Đại nghịch bất đạo” nói là giúp nàng, còn oán giận nàng đối với tiểu Thất phát hỏa, điều này làm cho Chu thị sao có thể chịu được.
Liên Mạn Nhi nhìn Chu thị phát biểu, nàng rất im lặng, Chu thị mặt chua cùng không nói đạo lý, quả thực vượt qua phạm vi loài người có thể hiểu. Bọn họ mặc dù ở riêng rồi, nhưng là huyết thống ràng buộc là cắt không ngừng. Vì vậy, Liên Mạn Nhi cũng nhận định, thỉnh thoảng thỏa mãn nguyện vọng Liên lão gia tử một nhà con cháu đoàn tụ. Vì thế, chính là ăn thiếu chút ít bọn họ cũng nhận.
Nếu như dựa theo lẽ thường. Các nàng trước làm ra nhượng bộ, hơn nữa còn dụng tâm nói chuyện lấy lòng, như vậy đối phương mặc dù không thể bánh ít đi, bánh quy lại, cũng nên tâm lý hiểu rõ, lời nói nhẹ nhàng chút. Như vậy mới là ở chung hòa thuận, song doanh chi đạo. Nhưng Chu thị có phương pháp trái ngược, được voi đòi tiên.
Mắng chửi người liền mắng người đi, nhưng lại nguyền rủa ác độc như vậy. Các nàng chẳng lẽ là cừu nhân của Chu thị?
Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Chi Nhi, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất đều buông bát trong tay xuống. Bánh trái này bọn họ ăn cũng không vô nữa.
“Lão Tứ, vợ của đệ sao cùng mẫu thân nói chuyện như thế đem mẫu thân tức như vậy. Này nếu là vợ của ta, ta đánh không chết nàng?” Liên Thủ Nghĩa bẹp miệng rộng, lớn tiếng nói. Hắn là e sợ cho thiên hạ bất loạn .
“Con im miệng, đừng ở chỗ này thêm phiền!” Liên lão gia tử cũng quăng chén, chén kia ở theo kháng dọc vừa chuyển, liền rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa. Hắn vừa tức giận, vừa thương tâm, hết hết tâm lực đem một nhà ghép lại ở một khối, nhưng không khí hoà thuận vui vẻ dĩ nhiên bị đánh vỡ như vậy.
“Bà, bà này há mồm a…” Liên lão gia tử run rẩy ngón tay chỉ Chu thị, “Đang là chuyện tôtd, bà liền…, con cháu làm sao có thể hảo hảo được!”
“Bọn họ vô lương tâm, là tự mình gây ra, còn nói ta?” Chu thị một chút cũng không cho là mình sai.
Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Chi Nhi, Ngũ lang cùng tiểu Thất cũng không nói chuyện, Liên Mạn Nhi cũng không còn như dĩ vãng để ý Chu thị. Bất quá thế này càng làm cho không khí trong nhà càng thêm ngưng trọng.
Liên lão gia tử hướng về phía Chu thị vung lên tay, Chu thị đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó vành mắt cũng đỏ, nàng vươn cổ, không chỉ không tránh, ngược lại đầu hướng về phía cái tát của Liên lão gia tử .
Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Nghĩa đều nhanh chóng đi qua, ôm lấy Liên cánh tay lão gia tử. Liên lão gia tử thở dài một tiếng, cánh tay vô lực thả xuống.
Chu thị liền oa oa khóc rống lên, vừa khóc, trong miệng vừa mắng chửi, vừa bắt đầu là mắng Liên Thủ Tín, sau đó lại mắng đến Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Nghĩa trên người.
Liên Mạn Nhi có chút dở khóc dở cười, bất quá là vài lời nói bình thường, làm sao lại náo thành như vậy. Nàng dĩ nhiên không biết, Chu thị chính là tính tình này, ai dám làm cho nàng hơi có chút không thoải mái, nàng là có thể bắt được một chút chuyện nhỏ náo không ngừng. Ở nhà ai chẳng muốn an bình, không ai chịu được chuyện náo loạn này. Vì vậy dần dần sẽ không ai dám ở trước mặt Chu thị nói nửa chữ không phải. Chính là Liên lão gia tử, dùng chính lời của hắn mà nói, vì ăn một chén cơm yên tĩnh phải nhẫn nhịn Chu thị ba phần.
“Bánh trái này còn gói chưa xong?” Liên lão gia tử thấy Chu thị khóc, trán nổi lên gân xanh, rống lên một tiếng.
Liên lão gia tử phát chân hỏa, tiếng khóc Chu thị liền yếu ớt xuống. Bất quá không có hoàn toàn dừng lại, nàng là người sĩ diện, nàng còn cần một bậc thang. Nếu không ai cho nàng cái bậc thang này, chuyện hôm nay sẽ không hoàn toàn dừng lại , ai cũng đừng nghĩ sống khá giả.
Không có cái bậc thang này ư, vậy thì nhìn Liên lão gia tử cùng Chu thị hai lão vung tay, Chu thị bị đuổi ra cửa, Liên lão gia tử bị tức thành chảy máu não?
Như vậy đánh giằng co, kết cục đã sớm định rồi, mềm lòng, không thích làm ầm ĩ cái kia nhất định chỉ thua không thắng.
Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ ánh mắt liền rơi vào trên người Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Làm như thế nào cho cái bậc thang này, Liên Thủ Tín là quá quen thuộc.
“Mẫu thân, cũng là lỗi của ta.” Liên Thủ Tín hai đầu gối quỳ xuống.
Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi nhanh chóng bưng một chậu nước hầu hạ Chu thị rửa mặt, mọi người lại khuyên giải một phen, sắc mặt Chu thị hơi hòa hoãn lại.
Chu thị ánh mắt nhìn lướt qua mọi nơi, nhìn mẹ con Trương thị đều buông đầu xuống, tâm tình liền thư sướng được ngay.
“Cũng đều im đó làm gì, gói bánh trái!” Chu thị nói.
“Gói bánh trái.” Liên Mạn Nhi ứng một tiếng, thứ nhất động thủ đi lấy bột, nghiêm túc gói hết. Sau đó là Trương thị cùng Liên Chi Nhi.
“Các con còn nhìn cái gì, nhanh tay lên.” Chu thị khiển trách Triệu thị cùng Hà thị, khóe miệng nhưng có vẻ tươi cười, nha đầu Liên Mạn Nhi này cũng bị nàng chế phục.
Liên Mạn Nhi không có ngẩng đầu, trong tay nàng gói lấy bánh trái, trong lòng cũng không nhàn rỗi. Chu thị như vậy náo, ai cũng không có nhắc lại chuyện phân bánh trái cho bọn hắn.
Xem ra phải đổi lại sách lược, minh không được phải đổi sang ám a.
|