Trên đời này, có một đứa, hễ học giỏi hơn mình, điểm cao hơn mình là mình ghét, có cái áo đẹp hơn là mình tị nạnh, nhưng đi đâu, làm gì nhất định phải có nó, nó trốn học thêm, mình cũng chẳng yên tâm mà phải đi theo cho bằng được, nó có người yêu mình phải xuýt xoa bóng gió vài câu. Vậy mà, vắng nó, lòng mình lại bồn chồn không yên, cứ như căn nhà thiếu đi cột chính, nó cười mình cũng rộn ràng vui lây, chứ mỗi khi nó khóc, lòng mình cũng chẳng thể nào sung sướng nổi.
Nó, chính là con bạn thân thủa nhỏ lớn lên cùng một ngõ.
***
Nó tên Yến, bởi vậy tôi cứ hay trêu nó là chim yến, mỗi khi đói bụng, tôi lại nhìn nó một cách thèm thuống, vì thế nó hay giận dỗi lắm. Chúng tôi biết nhau khi còn đỏ hỏn nằm trong bụng mẹ, cái thời mười mấy năm về trước ấy, nhà ai cũng nghèo, cỏ tranh mọc nhiều hơn cây quả, tôi và nó làm gì có xe đạp mà đi, phải dắt nhau cuốc bộ mấy chục cây số, có hôm đợi nó lâu quá mà muộn học, tôi giận tím cả mặt, chẳng thèm nói với nó câu nào, vậy mà nó cũng im luôn, chẳng biết nó còn nhớ không, cái ngày đầu chúng tôi cùng nhau vào lớp một.
Năm lớp hai có bài viết văn đầu tiên, lũ nhà nghèo như chúng tôi lấy đâu ra sách vở nhiều mà đọc, ba mẹ cũng bận bịu với nương vườn cả ngày, tôi chẳng biết hỏi han ai chuyện học hành, thế rồi tôi lĩnh trọn con ngỗng đỏ rực trong vở. Ngày hôm ấy quả thật là dài, tôi gắng đi từng bước thật nhỏ, mong sao con đường về nhà thật chậm. Vậy mà chẳng hiểu sao vừa tới đầu ngõ ba mẹ tôi đã chửi đổng cho một trận. Tôi bấm bụng giận nó lắm, ngoài nó ra thì còn ai mách lẻo cho ba mẹ tôi được chứ, hèn gì lúc trên lớp nó cứ ríu rít hỏi điểm tôi, tôi đã dặn nó không được để lộ ra ngoài, nó chỉ nhe răng cười rồi chạy vụt đi. Tôi định giận nó mãi mãi, giận nó cả đời, sẽ không bao giờ nói chuyện với nó, vậy mà chiều hôm sau, thấy nó đang chơi trốn tìm với thằng hàng xóm, tôi cũng lao vào hồn nhiên, cơn giận hôm đó tiêu tan đi đâu mất.
Có lần tôi ăn trộm sợi thun nhảy dây của nó, nó lục khắp nhà mà mãi vẫn chẳng tìm ra, nó khóc ầm ĩ lên rồi đi mách mẹ, thấy thế tôi sợ quá đành đổ tội cho đứa kế bên nhà. Vậy là từ đó chúng tôi cạch mặt thằng ăn cắp hờ bị tôi gán cho cái danh vô duyên ấy. Thế mà chẳng hiểu sao được một tuần tôi lại mang sợ dây ăn cắp sang nhà nó rủ chơi cùng, nó phát hiện ra ngay và bĩu môi chê bai đồ ăn trộm vặt còn đỗ lỗi cho người khác. Bây giờ nghĩ lại tôi chỉ thấy buồn cười, cái thời thiếu thốn ngây ngô ấy sao mà khờ khạo thế.
Năm chúng tôi lên lớp chín, nó còn nhớ không con đường mòn người ta hay giành nhau đi để tránh bụi, tôi với nó vừa đi vừa buông lời bâng quơ, "chẳng biết bao giờ mình vào cấp ba nhỉ, rồi khi nào thì mình lên đại học, ra trường, lấp gia đình và trưởng thành, không phải đạp chiếc xe mua lại cũ kĩ ọt ẹt thế này nữa". Vậy mà cái ngày này cũng đã đến, chẳng biết nó còn muốn được quay lại thời vô tư ấy một lần nữa không, những con đường bụi phủ đầy đất đỏ, hai đứa vừa ăn kem vừa nghêu ngao hát giữa đường, lâu lâu lại cười giòn giã như hai tên vừa trốn viện. Cây kem đá loang lỗ đất chảy xuống cả bàn tay, tôi và nó chỉ cần thổi vù một cái lại đưa ngay vào miệng. Cái thời non nớt ấy, chẳng biết bẩn là gì, chỉ biết vị kem mát lạnh truyền lên đầu lưỡi tê tê, dịu đi cơn khát giữa trời cao nguyên nắng gắt.
Rồi có hôm hai đứa đi học thêm về, thấy mấy bà bán cá đi ngang cười cười chỉ trỏ gì đó rồi phóng qua, hai đứa ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, đến ngã ba mới biết hóa ra có ông bị bệnh lậu nằm huênh hoang giữa vườn cà, hai đứa nhìn nhau mặt không còn giọt máu, ba chân bốn cẳng co giò đạp thật nhanh, đạp xe qua con dốc mà chẳng thấy mệt tẹo nào, bình thường thì vừa dắt xe vừa than mệt, đói, vậy mà hôm nay chẳng biết hai đứa lấy đâu ra sức khỏe thần thánh ấy. Phải mất cả một tháng sau, hai đứa mới dám quay lại đi con đường cũ.
Còn nhiều lắm những mẫu chuyện về tôi và nó, có viết đến trăm trang giấy cũng không kể xiết. Bây giờ nó đã trở thành cô thiếu nữ xinh xinh, có một chàng trai hiền lành ấm áp ở bên chở che cho nó, dẫu guồng quay cuộc sống bận rốn đất Sài Thành đang cuốn nó vào tháng ngày mệt nhọc, những tin nhắn thưa dần, lời hỏi han ít dần, những tràng cười giòn giã cũng vơi dần, nhưng cả hai đều biết rằng, mỗi lúc nó khó khăn, vấp ngã, đã có tôi ngồi nghe từng lời nó thủ thỉ. Hay mỗi lúc tôi không còn đứng vững cả hai chân nơi xứ người chật chội, thì người tôi bấm số đầu tiên, là nó.
Sinh nhật nó cũng sắp đến rồi, cũng chẳng biết tặng gì cho nó, chỉ có những kỉ niệm lâu ngày được lục lọi, xới tung lên làm quà tinh thần cho nó. Hãy nhớ rằng, dẫu đường đời chông gai và nhọc nhằn thế nào đi nữa, cũng luôn có một đứa bạn từng ăn chung một que kem, ngày ngày í ới rủ nhau học chung một lớp, ngủ với nhau một giường tận ba năm luôn là chỗ dựa tinh thần cho nó. Luôn hạnh phúc và cười thật nhiều nhé.
Vote Điểm :12345