Người ta nói muốn "tấn công” 1 người,trước hết phải "tấn công” người bên cạnh người đó.Vậy là hắn chọn mục tiêu đầu tiên là nàng.Hắn tiếp cận nàng ,nhờ nàng làm mối cho hắn với cô bạn thân của nàng.Không cưỡng nổi vẻ đẹp trai giang hồ lãng tử của hắn nàng nhận lời ngay.Hắn thường xuyên đi lại với "bà mối” và nhờ nàng đưa thư và quà cho cô bạn.Không lâu sau,nhiệm vụ hoàn thành,họ đã thành đôi.Tuy không còn cần đến nàng nữa nhưng không vì thế mà hắn bỏ rơi nàng,hắn vẫn thường xuyên đến thăm nàng,thậm chí còn tỏ ý cảm ơn bằng việc tặng 1 bông hồng vào dịp 8/3,lúc đó nàng đã bật cười vì câu nói hơi bị sến của hắn”nhân ngày 8/3,Hoàng tặng Lan bông hồng làm kỷ niệm”
Nhưng chỉ được 1 năm thì cô bạn đã rời xa hắn để chạy theo 1 anh chàng không đẹp trai như hắn nhưng chững chạc,hơn tuổi(chứ không trẻ con,ngang tuổi như hắn),có nghề nghiệp đàng hoàng, ổn định(chứ không lông bông như hắn).Hắn chán đời,suốt ngày trong cơn phê…rượu.Rồi bỗng "rầm” 1 cái,hắn nằm 1 chỗ.Thấy tội cho kẻ hay chạy,chẳng khi nào ngồi yên như hắn giờ thế này đã không thể chịu nổi còn thêm”chuyện ấy”…chắc phát điên lên mất,nàng liền đến thăm hắn hàng ngày,nói chuyện cho hắn đỡ buồn hay nói đúng hơn là nghe hắn kể chuyện vì tính nàng ít chuyện nên không biết nói gì,chỉ ngồi cười,thỉnh thoảng chêm vào 1 câu là thôi.Mấy tháng sau,hắn trở lại bình thường,nàng không còn đến nữa,thay vào đó ,hắn lại chạy đi tìm nàng.Bắt đầu vào một đêm mưa ko lớn nhưng cũng đủ làm ướt đầu ai đó,hắn đến trần trụi,không mũ nón.Từ đó ,đêm nào hắn cũng đến chẳng để làm gì chỉ là ngồi bờ đê tán gẫu,kể chuyện cười,đố vui,dần dần còn tâm sự chuyện buồn vui trong cuộc sống,cả chuyện có cô bé lì lợm bám hắn như đĩa đói hay có anh chàng si mê nàng như điếu đổ rồi cười nghiêng ngả.Có khi hắn chở nàng đạp đôi đi dạo trên những con đường vàng rọi ánh trăng,khi đi qua bãi ngô,hắn dừng lại chạy vào bẻ trộm hai bông ngô còn non sữa,nàng cầm nhai ngấu nghiến như chưa từng ăn gì ngon hơn thế.Có khi hắn rủ cả hai cô bạn chung của nàng và hắn cùng đi uống café,lúc đó nàng muốn chạy trốn ra ngồi sau vì một xe chở bốn nhưng bị hai cô lôi lại bắt ngồi sau áp sát hắn,hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả vào người hắn phê phê.Có khi cả bọn rủ nhau cùng đi chợ, nấu ăn ở nhà nàng,còn ngồi trêu đùa nhau đến khuya,bụng đau như muốn vỡ vì cười quá nhiều.Hai cô bạn ở lại ngủ còn hắn về,lúc ra tiễn hắn để khóa cửa,nàng còn đùa thêm,hắn phải lạy xin thôi,không thì ôm bụng lăn ra đây về không nổi,hắn khệnh khạng ôm bụng đi,nàng vào nhà rồi mà vẫn còn nghe tiếng cười văng vẳng của hắn.Có khi hắn bị nàng đẩy vào bụi gai đau khắp mình mẩy chỉ vì hắn trót trêu nàng với anh chàng bữa nọ,hắn lổm nghổm bò dậy đuổi nàng chạy quanh…
Tuy gặp nhau thường xuyên như vậy nhưng dường như với hắn vẫn chưa đủ,hắn thường gọi điện,nhắn tin trêu chọc nàng và nàng cũng không kém đáp lại hắn bằng những lời yêu thương mật ngọt và xưng "anh,em”như hai người yêu,ai không biết lại cứ tưởng…Không biết tự bao giờ nàng trở nên vui tính,hay đùa đến vậy.Thấy thái độ của hắn là lạ,bạn bè tỏ vẻ nghi nghi "hình như Hoàng có tình cảm với Lan thì phải?”.Hắn chối phăng "đâu có…tại hồi Hoàng bị tai nạn,Lan thường xuyên đến ,Hoàng thấy nể nên…thế thôi…”rồi lảng sang chuyện khác.
Cứ như thế một thời gian khá dài,một hôm,vừa chia tay với nàng về,hắn đã gọi.Nàng vẫn thản nhiên buông lời đùa cợt như mọi ngày:
-"Anh hả!mới gặp nhau đó mà đã nhớ em rồi sao?có cần em chạy đến bên anh ngay bây giờ không?”
Hắn ngập ngừng:
-"Hoàng…có chuyện…muốn nói với Lan…”
Sự nghiêm túc của hắn khiến nàng phát hoảng:
-"Chuyện gì vậy,nói đi”
- Thật ra…Hoàng…đã yêu…Lan từ rất lâu rồi mà…không dám nói…Lan… có tình cảm gì …với Hoàng không?
Nàng bàng hoàng "Hoàng yêu mình…sao có thể…?”.Những hình ảnh lâu nay ùa về,liên kết lại …"không lẽ…là thật sao?”.Nàng cố định thần,trấn tĩnh:
- Lan…chưa từng nghĩ đến chuyện đó…Lan luôn coi Hoàng là bạn thân,rất thân…
Hắn im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên bật cười:
- Ha ha…Hoàng đùa đó,không ngờ Lan lại dễ bị gạt như vậy…Thôi giờ Hoàng đang bận,nói chuyện sau. ("tút…tút”)
- Này…
Nàng chưa kịp nói gì hắn đã tắt máy.Nàng thở phào "làm mình hết hồn”
Nhưng từ hôm đó,hắn đến thưa dần rồi mất hút…Vắng hắn,nàng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó…,nỗi buồn lan nhẹ.Nàng cuống cuồng gọi điện,nhắn tin nhưng trả lời nàng chỉ là …khoảng không vô định.Ngay cả hai cô bạn chung cũng không liên lạc được với hắn.Mấy tháng sau,vô tình gặp hắn trên đường,nàng cười tươi,định dừng lại nhưng…hắn chỉ thoáng nhìn nàng với vẻ lạnh lùng rồi lướt qua nàng như người xa lạ và người ngồi sau lại là cô bé mà hắn đã kể.Nàng hụt hẫng,chơi vơi…
Hai năm sau,thấy hắn trong một bữa tiệc,nàng lãng tránh nhưng không ngờ hắn lại chủ động đến bên nàng:
- Lan…Hoàng xin lỗi…Chắc Lan trách Hoàng lắm phải không?Hoàng không muốn thế đâu chỉ vì nó bắt Hoàng phải chọn...
Hắn chau mày,mặt nhăn nhó như đang kìm nén cơn đau.Thì ra hắn cũng có nỗi khổ không thể nói ra.Ngày đó,hai chữ "bạn thân” của nàng như dao cứa vào tim hắn rỉ máu nhưng vẫn cố tỏ vẻ không có chuyện gì,hắn chỉ âm thầm mượn rượu giải sầu,đến một ngày tỉnh lại sau cơn say,hắn hoảng hốt,giật mình khi thấy cô bé ấy nằm bên cạnh.Thế là hắn bị trói chặt,không thể thoát ra,càng vùng vẫy càng đau đớn…Và rồi cô ấy phát hiện trong di động của hắn còn lưu hàng loạt tin nhắn yêu thương của nàng trước đây,ngược lại trong máy nàng cũng lưu tin của hắn(giờ nàng mới hiểu hôm đó cô mượn máy của nàng không phải để nghe thử nhạc chờ như cô nói).Cô nổi cơn ghen,hắn giải thích chỉ là đùa nhau thôi nhưng cô không tin và bắt hắn phải chọn giữa cô và nàng.Bất đắc dĩ hắn đành bỏ rơi nàng không một lời từ biệt,không một câu giải thích và buộc phải xóa sổ tất cả những ai liên quan đến nàng,đó là lí do vì sao hai cô bạn của họ cũng cùng chung số phận. Hắn nắm chặt tay lại vẻ tức tối :
- Hoàng cũng tức lắm,nó bắt Hoàng phải thế này thì Hoàng sẽ bắt nó phải thế khác…
Lần đó,hắn cầm dao đuổi chém anh chàng mới chỉ lân la tiếp cận,nói chuyện với người yêu hắn,giờ nàng mới hiểu không phải hắn yêu quá hóa ghen bậy bạ như mọi người nghĩ.Nghe xong,nàng cúi mặt,cười gượng:
- Lan hiểu mà.Lan đã quên lâu rồi…
Rồi quay lưng bước đi ,gạt ngang dòng lệ đang tuôn trào…
Vote Điểm :12345