Tên: Biết ơn hay tình yêu?
Tác giả: Dark
Thể loại: Truyện ngắn,les.
Cảnh báo: 16+
Tình trạng: hoàn.
------------Biết Ơn Hay Tình Yêu?------------
Trời
về đêm thật lạnh lẽo,từng cơn gió mùa đông bắc ùa về con phố
sầm uất của Hà Nội. Không khí ngày 30 tết thật nhộn nhịp và
vui tươi.
Không khí vui tươi đang bao chùm nên mọi người,đâu
ai để ý ở cuối góc chợ,một cô bé nhỏ nhoi đang thu mình run
lên từng đợt bởi cái lạnh của mùa đông.
Cô bé gục đầu
vào 2 chân,2 tay thì ôm lấy đôi chân nhỏ,cả người chỉ phong phanh
một chiếc ác 3 lỗ đã xỉn màu rách lát cùng 1 cái quần lửng
đã gần như không còn che đậy được những chỗ nhạy cảm của cơ
thể.
Cô bé đang khóc,khóc khi nhớ lại quá khứ trước đây.
Mới
năm ngoái thôi,nó có ba,có mẹ. Cả nhà 3 người cùng nhau vui
vẻ quây quần bên mâm cơm đón giao thừa. Khi đó nó còn vui vẻ
biết bao,ấm áp biết bao. Nhưng định mệnh chẳng tha cho bất kì
ai,chẳng chừa bất cứ người nào.
Vào sinh nhật thứ 12
của nó,ba mẹ nó cùng lúc gặp tai nạn để lại một mình nó
lạc lõng bơ vơ giữa dòng đời hiểm ác. Người chú vô lương tâm
cướp lấy gia sản rồi đánh đập đuổi nó ra khỏi nhà. Nó lưu
lạc,bơ vơ,khôn nơi nương tựa. Từ một đứa trẻ có mọi thứ mà
chỉ sau một đêm nó không còn lại gì.
Nó khóc nấc
lên,khóc cho những buồn đau,khóc cho những tủi nhục mà nó phải
cam chịu hơn nửa năm qua. Nước mắt chảy dài,từng cơn rét lạnh
đến buốt giá con tim.
Một thứ ấm áp được khoác lên
người nó,một mùi thơm bạc hà thoang thoảng bay vào cánh mũi
khiến nó có chút giật mình. Nó ngưng khóc ngước khuôn mặt đầy
nước mắt nhìn lên.
Một người con gái có mái tóc dài màu nâu nhạt,một nụ cười ấm áp và xinh đẹp khiến nó ngu ngơ.
"Đi về nhà không cô bé?"người con gái khẽ vuốt mái tóc rối của nó.
Nó không trả lời,người con gái trước mặt có một nụ cười thật đẹp,nó buồn bã lắc đầu.
"Sao vậy?" người con gái ánh mắt có chút sửng sốt rồi ánh mắt ấy nhanh chóng cụp xuống như hiểu ra vấn đề.
"Không
có nhà..."nó cất giọng khàn khàn,chất giọng tựa như người
lâu ngày chưa nói truyện. Cũng phải thôi,nửa năm qua nó chưa
từng nở miệng nói truyện mà.
"Vậy về nhà chị đi. Chị sẽ nuôi em."cô gái kia sau một hồi im nặng rồi mỉm cười nên tiếng.
"Em...
Có thể sao?"nó ngước đôi mắt buồn bã nhìn chị,chị nhận ra
trong mắt nó có ánh lên một chút tươi sáng của hi vọng,chị
mỉm cười nhẹ gật đầu.
Nó tưởng như đang mơ khi trước mặt
là một căn biệt thự to như một tòa lâu đài. Nó không thể tin
mình lại được ở một nơi sang trọng như vậy. Nhà nó trước kia
tuy không phải là nghèo nhưng chắc chắn là không thể sánh bằng
ngôi nhà trước mặt.
Chị dẫn nó vào nhà,cho nó tắm
rửa,chải tóc cho nó,cho nó mặc quần áo mới. Cô công chúa xinh
xắn đáng yêu ngày nào một lần nữa xuất hiện. Chị mỉm cười
tỏ vẻ hài lòng.
"Cô bé,chị vẫn chưa biết tên em. Chị là Hoài Thư. Em tên gì?"
Nó ngẩn người,thật lâu sau mới cất giọng khàn khàn "Bảo Nhi."
"Tên
hay lắm,từ nay em sẽ sống ở đây,em sẽ tên Trần Bảo Nhi,sẽ là
em gái của Trần Hoài Thư này. Chị sẽ chăm sóc em." chị mỉm
cười ôm lấy nó.
Nó có chút ngỡ ngàng nhưng cũng không đẩy chị ra. Trong vòng tay chị nó cảm thấy thật yên bình.
Chị
cho nó ở đây,chăm sóc nó,cho nó đi học. Nó rất cảm kích
chị,nó lao đầu vào học,học tập luôn luôn đạt thành tích trên
cả xuất sắc,nó còn luôn đoạt được giải nhất toán học cấp
quốc gia. Mỗi lần như vậy chị sẽ mỉm cười thật tươi bẹo má
nó mà khen nó thật giỏi. Những lúc như vậy tuy đau nhưng nó sẽ
rất vui,nó vui vì chị để ý nó. Nó vui vì chị khen nó. Bất
chợt từ lúc nào một thứ tình cảm không rõ lai lịch đã nảy
mầm và cắm sâu vào trong tim nó. Một thứ tình cảm tha
thiết,nhớ nhung và khó nói nên lời.
Lâu dần nó cũng cảm
nhận được thứ tình cảm đó khác người,nó bắt đầu hoảng
sợ,hoang mang. Nó tự lừa dối bản thân,tự nhủ hàng ngàn lần
rằng đó chỉ là sự biết ơn,biết ơn chị đã cứu rỗi cuộc đời
nó,biết ơn chị đã đem nó ra khỏi địa ngục của trần gian. Đó
chỉ là lòng biết ơn chứ không hơn.
Nó
bắt đầu chốn tránh,né tránh phải tiếp xúc và nói truyện
với chị,nó sợ,nó sợ thứ tình cảm đang lớn dần kia. Nó tận
lực né tránh chị.
Chị cũng lờ mờ nhận ra thái độ kì
lạ của nó,mỗi lần chị muốn nói truyện với nó nó đều tìm
cách bỏ chạy. Chị cười buồn,có thể nó đã nhận ra gì đó,có
thể nó đã nhận ra chuyện gì đó nên mới tránh xa chị,bản thân
chị cũng thật ngu ngốc,đã biết nó không giống mình nhưng lại
không thể ngăn bản thân ngày càng lún sâu,ngày càng bị chi
phối.
Phải...
Chị yêu nó,yêu ngay từ cái nhìn đầu
tiên,yêu một con nhóc ngồi bên góc tường co rúm người vì lạnh.
Yêu một con bé có đôi mắt buồn,yêu một cô gái thường hay khoe
khoang thành tích học tập của bản thân mình với chị.
Chị yêu nó,5 năm...
Thời
gian 5 năm không phải là thời gian ngắn,chị lặng lẽ quan xát
nó từng ngày lớn lên,tình cảm chị dành cho nó cũng ngày một
lớn dần. Có đôi lúc chị muốn nói thật to chị yêu nó nhưng lý
trí không cho phép. Chị sợ,sợ nó sẽ xa lánh,sợ nó sẽ không
chấp nhận,sợ nó sẽ sợ hãi chị. Chị im lặng,yêu trong thầm
lặng,chị chết lặng khi nó nói nó mới quen bạn trai,chị đau
đớn,trái tim như bị bóp nát nhưng chị lại không thể phát tiết
trước mặt nó.Chị nuốt nước mắt vào trong,chị khẽ nở một nụ
cười thật tươi nhưng tâm thì như bị xé ra từng mảnh.
"Chà...Bảo
Nhi lớn rồi,cũng nên có bạn trai rồi còn gì. Chúc mừng em.
Chúc em hạnh phúc" chị mỉm cười,chị cảm thấy nụ cười này
thật chua chát.
"Ừ. Cảm ơn chị."nó đau. Đau lắm khi chị
chúc phúc nó cùng người khác. Nó đã nhận ra bản thân đã thực
sự yêu người con gái trước mặt,nó sợ.
Nó sợ chị sẽ
khinh rẻ nó,nó sợ chị sẽ xa lánh nó. Nó sợ chị sẽ không còn
quan tâm nó nữa. Nó không muốn phải rời xa chị. Nó chọn cách
im lặng,nó chấp nhận yêu trong bóng tối,nó chấp nhận yêu trong
đau đớn còn hơn không thể yêu. Nó chỉ muốn biết cảm xúc của
chị khi biết tin nó có bạn trai. Nó những mong chị có 1 chút
tức giận,chỉ một chút cho nó có thể ảo tưởng chị cũng yêu
nó nhưng không... Chị lại vui cười,chị chúc nó hạnh phúc...
Chị không yêu nó dù chỉ một chút... Nó cảm thấy trước mặt
chỉ một màu đen u ám,nó mỉm cười rồi về phòng. Khi nó vừa
xoay người cũng là nước mắt nó rơi xuống mà không thể cản
lại. Nó tự nhốt mình trong phòng để rồi khóc nấc lên.
Còn
chị. Lúc nó quay lưng đi chị cũng không dữ nổi bình tĩnh
nữa,nụ cười trên khuôn mặt cũng trở lên thật thê lương và chua
chát. Nước mắt cũng thi nhau chảy ra,chị đưa tay lau 1 giọt lại 1
giọt rơi xuống. Chị lại đưa tay lau nhưng kết quả vẫn vậy. Chị
cười,cười trong nước mắt.
Chị lao ra ngoài đến bar. Chị
điên cuồng nốc rượu,vừa uống rượu vừa khóc lại cười như một
người điên. Chị uống đến say mèm bước đi loạng choạng. Chị về
đến cửa phòng thì dụng phải bàn té ngã,bình hoa trên bàn
không chịu được rung động nên rơi xuống nền nhà vỡ nát cứa vào
cánh tay chị chảy máu,máu chảy ra đần sàn nhà chị cũng mặc
kệ,cho dù bây giờ chị có bị thương gia sao thì vết thương ấy
cũng không thể sánh bằng vết thương trong lòng chị bây giờ.
Nó
ở trong phòng khóc nấc đôi mắt đã sưng húp vì khóc nhiều. Vô
tình nghe thấy tiếng đổ vỡ nên nó vội chạy ra xem. Nó hoảng
hồn khi thấy chị loạng choạng đứng dậy,trên cánh tay còn có
một vết cắt dài đang túa máu. Nó vội vàng chạy lại đỡ lấy
chị dìu chị về phòng lại nhanh chân đi lấy bông băng băng bó
lại cho chị.
"Chị đang làm cái gì vậy huhu. Sao lại ra nông
lỗi này chứ...hức..."nó khóc nấc lên,nó đau lòng khi thấy chị
bị thương.
Chị nhìn nó thật lâu,thật lâu rồi bất ngờ...
Bị kéo nó xuống rồi nằm đè nên nó,nó hoảng hốt khi thấy
chị có hành động lạ này vội dãy dụa.
"Chị... Chị làm gì
v...ưm..ưm.."nó chưa kịp nó xong thì chị đã khóa môi nó bằng
một nụ hôn nóng bỏng và ướt át,nó dãy dụa lại vô tình dụng
đến vết thương trên tay chị,mồ hôi chị túa ra nhưng cũng không
có ngừng hôn nó. Nó sợ lại làm đau chị nên cũng không dãy dụa
linh tinh. Vô thức nó cũng bị kéo theo nụ hôn của chị.
Đến khi bàn tay chị khẽ di chuyển trên cơ thể nó,nó mới giật mình đẩy chị ra.
"Chị... Chị... Say rồi..."nó cố gắng hít không khí vào trong phổi.
Chị 1 lần nữa nằm đè nên người nó,ánh mắt đỏ ngầu điên cuồng cùng đau lòng.
"Chị không say... Mà ừ... Chị say... Không phải là say rượu... Chị say em. Bảo Nhi,chị yêu em."Chị ánh mắt là đau khổ cùng tuyệt vọng nhìn nó.
"Chị... Chị nói gì?"nó tưởng bản thân nghe nhầm,chị vừa nói gì? Chị yêu nó sao? Hạnh phúc vỡ òa trong nước mắt. Nó không ngờ chị cũng yêu nó.
"Chị nói chị yêu em. Bảo Nhi... Chị yêu em từ rất lâu rồi... Từ ngày đầu tiên gặp em chị đã yêu em,chị..." chị còn chưa nói xong nó đã chặn lời chị bằng một nụ hôn.
"Cảm ơn chị. Em cũng yêu chị." nó mỉm cười thật ngọt ngào.
Chị bật cười ngây ngô,có lẽ chỉ trong mơ nó mới nói những câu này,mới khi nãy nó còn nói bản thân đã có bạn trai thì làm sao bây giờ nó có thể nói ra những câu này chứ. Chị cười ngu ngơ cùng tự diễu.
Nếu đã là mơ thì tại sao không phóng túng một lần? Chị sẽ có được nó trong mơ không phải cũng rất tốt sao. Dù sao cũng chỉ là mơ thôi khi tỉnh dậy thì sẽ chẳng là gì hết...
Chị mỉm cười cúi xuống hôn lên cổ nó để lại một dấu ấn thật to. Bàn tay cũng không an phận mà từ từ di chuyển loạn xạ.
Nó hốt hoảng nhận ra tình hình không đúng vội vàng muốn đẩy chị ra nhưng đã quá muộn. Chị bá đạo xé toạc cái áo ngủ của nó rồi cúi xuống hôn nó điên cuồng. Nó dãy dụa vô ích cũng đành buông xuôi để mặc chị muốn làm gì thì làm. Nó biết chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo nhưng nó không trốn mà cũng không muốn trốn. Nó muốn đối mặt với tất cả. Nó hi vọng sau đêm nay thì ngày mai sẽ là một ngày mới tốt đẹp hơn...
Sáng hôm sau,chị chau mày mở mắt,dư âm của rượu vẫn còn. Chị lấy tay day day trán lại nhận thấy có điều gì không đúng. Chị nhìn xung quanh thì bắt gặp nó đang ngồi ở ghế đối diện với mình,trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏnh manh để nộ ra bả vai trắng ngần cùng xương quai sai chi chít những nốt xanh xanh đỏ đỏ. Chị ngẩn người... Nó như thế này khác nào muốn ép chị phạm tội?
Chuyện gì phát sinh thế này...
"Chị phải chịu trách nhiệm."nó nghiêm nghị nhìn chị.
"Trách nhiệm? Chị phải chịu trách nhiệm gì?" chị ngu ngơ nhìn nó. Chị không hiểu đây rốt cục là đang diễn ra truyện gì.
Nó trừng mắt chỉ vào những dấu hôn trên cơ thể mình.
"Hôm qua chị uống say làm càn,ở trên người của em tàn sát bừa bãi. Hôm nay nếu đã tỉnh rượu thì lập tức chịu trách nhiệm cho em."nó lạnh lùng nhìn chị.
Chị cứng đờ... Hôm qua chị uống rượu... Mơ con khỉ... Bây giờ chị phải làm thế nào đây...
"Em... Em muốn chị chịu... Chịu trách nhiệm thế nào?"chị cụp mắt xuống như kẻ có tội nói.
"Cưới em."
"Được,chị sẽ cưới em." chị không xuy nghĩ liền đáp. Là chị làm sai nên chị sẽ chịu tất cả hình phạt.
"Thành giao. Chồng... Không được làm tổn thương vợ đấy."nó cười tinh nghịch.
Chị ngơ ngơ,bộ não nhanh chóng hoạt động... Đám cưới... Chồng... Vợ... Đầu chị gần như nổ tung vì hạnh phúc.
"Em... Em nói thật chứ?"chị không dám trắc hỏi lại lần nữa.
"Ừ... Em nói thật... Mình cưới đi."nó cười hiền ôm lấy chị.
"Ơ... Không... Không phải em có bạn trai sao?" chị chợt nhớ ra.
"Đồ ngốc. Em chỉ nói vậy thôi. Em không có bạn trai... Nhưng em có chồng tương lai."nó mỉm cười rúc vào lòng chị.
Chị vỡ òa trong hạnh phúc ôm chặt lấy nó.
Thời gian qua đi chị mới cảm thấy có gì không đúng... Chị nhìn xuống... 1 tấm lưng trần đang đập vào mắt chị... Té ra là do chị ôm hơi chặt nên khăn tắm đã tuột ra...
Chị cười tà tà...
"Chúng ta nên làm việc mà vợ chồng cần làm chứ nhỉ?"
"Hả?"nó còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nằm gọn dưới người chị. Lúc này nó mới biết bản thân đã tự đưa thân vào miệng cọp muốn trốn nhưng đã muộn. Chị cúi xuống hôn nó,nụ hôn nhẹ nhàng mang theo yêu thương cùng nâng niu,vô thức nó cũng bị cuốn theo nụ hôn đó,cả người dần dần thả lỏng để cho chị ôm...
Trong căn phòng rộng lớn một màn nóng bỏng diễn ra,chị mỉm cười mãn nguyện ôm thân hình nhỏ bé của nó vào lòng.
"Chị yêu em."chị nhẹ nhàng hôn lên trán nó.
"Em cũng yêu chị."nó mỉm cười đan tay nó vào tay chị,10 ngón tương khấu.
Hai người mỉm cười hạnh phúc đi vào giấc ngủ chỉ có bàn tay là vẫn không chịu buông tha tay đối phương cũng như biểu tượng cho tình yêu của họ,một tình yêu bền chặt vượt thời gian.
+++++++++++++++End+++++++++++++++