[Au]: Ngọc Trâm
[Category]: Tâm lý-tình cảm, SE,...
[Notes]: Tớ là thành viên mới của KT, mọi người đọc góp ý cho tớ để cố gắng lần sau. Mọi người đem truyện của tớ đi nơi khác yêu cầu xin phép tớ trước ạ!
Truyện ngắn này tớ có từng đăng tải trên các mạng xã hội như Zing Me và cả Facebook trước, nên đừng bảo tớ copy nhá!
***
Đúng 12 giờ đêm. Tại một quán bar nằm khuất trong góc phố sầm uất - nơi tụ tập của dân ăn chơi bậc nhất. Trong quán, tiếng nhạc ầm ĩ náo loạn, ai nấy chẳng để ý ai, hòa mình vào bài nhạc dance mà nhảy. Và cũng ở nơi ấy, cái bàn nhỏ và chai Volka, cô gái ấy vừa uống vừa khóc lóc. Cô là một cô gái tuổi 20 xinh đẹp, nóng bỏng. Nhưng ai nhìn cũng tỏ thái độ khinh miệt, nhưng chẳng dám làm gì. Vì quán bar này... là của cô ấy.
"Anh là đồ khốn. Rõ ràng bảo yêu mình tôi, bây giờ lại ve vãn con khác. Anh bảo nó giàu, thế tôi nghèo chắc? Nó có gì hơn tôi, hả? Xinh đẹp, quyền lực, gia thế,...? Hic... Đồ tồi! Tôi ghét anh." - Cô lẩm bẩm một mình, nốc cạn chai rượu.
"Rầm!" - Cánh cửa bật mở. Một anh chàng với vẻ ngoài cực chất bụi bặm với tông quần áo đen. Anh xông thẳng tới bàn của cô gái dưới ánh mắt tò mò của mọi người. Nắm lấy vai cô, nhìn đôi mắt to tròn long lanh của cô đẫm nước mắt đến nỗi lớp masscara cũng trôi theo, anh giật mình:
"Em làm gì thế? Tại sao lại bỏ chạy?"
"Anh im đi, anh đang tình cảm với người khác, tôi ở đó chỉ tổ vướng chân anh thôi." - Cô cố vùng ra khỏi vòng tay rắn chắt của anh, nhưng bất lực.
"Anh chẳng phải đã nói với em rồi sao. Đấy là em gái anh, không phải bồ bịch gì đâu! Em phải... t-t..." - Anh chưa nói dứt câu thì "Chát" một tiếng. Năm dấu tay hằn rõ trên khuôn mặt điển trai của anh.
"Dù có là gì đi nữa đối với tôi bây gờ cũng không quan trọng. Anh à, đủ rồi, tụi mình... CHIA TAY đi!! - Cô vừa nói xong, quay phắt người.
"Sao? Không thể nào? Anh không..." - Anh định kéo cô lại, nhưng không, cô đã đi rồi, rất xa anh rồi.
***
Ngoài trời mưa tầm tã. Dáng người dong dỏng mảnh mai của cô ướt lướt thướt dưới màn mưa. Nước mưa tạt vào mặt, nóng rát. Nước mắt cũng thi nhau rơi xuống, mặn chát. Đến nỗi không còn phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Có cảm giác như ai đó đang xát muối trái tim cô bé nhỏ vốn đã có nhiều vết thương của cô vậy, đau không chịu được. Xiết chặt ấy ngực áo bên trái, cô cố cầm cự nước mắt. Cô đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng đó chỉ là qua đường, không phải tình yêu thật sự. Cho đến ngày quen biết được anh, người con trai ấy đã thay đổi cả con người cô, giúp cô lấy lại những cảm xúc vui, buồn,... vốn đã bị hóa đá từ lâu... Cô yêu anh nhiều lắm, tin tưởng trao "cái ngàn vàng" của mình cho anh, mong tìm được sự che chở yêu thương nơi anh.. Và....
Dòng kí ức chợt ùa về, cô nhìn thấy mình và anh, trên cánh đồng cỏ xanh ngắt, cô đã nói:
"Em muốn là vợ anh!"
Và cái đáp dịu dàng... "Ừ! Anh hứa" của anh đã làm cô hi vọng biết bao vào tình yêu này. Cả hai trao nhau nụ hôn, không quá sâu, nhưng lại ngọt ngào như muốn tan chảy.
Nhưng hạnh phúc lại đổ vỡ khi có sự xuất hiện của kẻ thứ ba. Anh bảo đó là em gái anh, cô một mực không tin. Nếu là em gái thì không cần có những hành động quá sức "thân mật" như thế. Cô đã lựa chọn quyết định chia tay, dù là miễn cưỡng. Nhưng cô không muốn tiếp tục lún sâu vào tình yêu không có lối thoát này.
Ánh mắt cô mờ đi... không còn nhìn thấy gì nữa... cơn đau ở bụng bỗng dưng nhói lên, cô mất đà ngã ra góc đường. Hai tay ôm lấy bụng, hai mắt khép chặt, miệng lẩm bẩm gọi tên anh... trong vô thức.
***
Ở bệnh viện. Anh lao thẳng vào khoa cấp cứu như tên bắn. Từ lúc nhận được cuộc gọi từ điện thoại của cô nhưng không phải giọng cô, báo là cô bị ngất ngoài đường. Anh đã tức tốc chạy tới đây. Tại khoa cấp cứu. Anh đã ở đó, mắt nhìn đăm đăm vào bên trong.
"Em nhất định không có chuyện gì nhé! Là lỗi của anh!"
"Ting..." Ca cấp cứu đã kết thúc. Vị bác sĩ đứng tuổi nhã nhặn bước ra, theo sau là cô y tá, nhìn anh hỏi:
"Anh là người nhà của bệnh nhân?"
"Phải, tôi là bạn trai cô ấy."
"Bệnh nhân đã được chuyển tới phòng hồi sức. À mà bác sĩ muốn nói chuyện với anh. Mời theo tôi!"
***
"Chào cậu!" - Vị bác sĩ lịch sự kéo ghế mời anh.
Sau khi cả hai đã ngồi xuống. Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt căng thẳng:
"Cậu là bạn trai của bệnh nhân, tại sao lại vô tâm và thiếu trách nhiệm thế?" - Nhìn vẻ mặt ngây ra của anh, bác sĩ cũng hơi lạ
"Ý ông là sao? Cô ấy bị gì à?" - Anh bắt đầu toát mồ hôi.
"Cô ấy đang mang thai, 5 tuần đầu."
"Thật sao?" - Ánh mắt anh ánh lên vẻ vui sướng.
"Nhưng đã bị sẩy mất!" - Bị bác sĩ nhanh chóng nói.
"Taị sao chứ?" - Anh đứng bật dậy.
"Cái đó là tôi phải hỏi cậu. Cái thai vừa mới sẩy đây thôi. Chính là do uống quá nhiều rượu trong thời gian gần đây. Nhưng thai nhi rất khỏe mạnh nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nguyên nhân chính là do mới đây, ngã trên đường, và dưới trời mưa đấy, cậu trai trẻ ạ! Bây giờ thành tử cung của cô ấy rất mỏng, có lẽ sẽ không có khả năng có thai nữa."
"Chưa hết, cô ấy đang mang trong người căn bệnh tim, bị sốc tâm lý nên bây giờ rất yếu..." - Bác sĩ điềm tĩnh nói.
Khi nghe những lời đó, anh như rơi vào đáy tuyệt vọng...
"Không... không thể nào! Tôi không tin đâu." - Anh hét lên rồi vụt chạy đi mất.
Chạy ngay đến phòng hồi sức, anh mở cửa bước vào. Nhìn thấy cô trong căn phòng, tim anh như thắt lại. Vẻ mặt xanh xao, hao gầy, đôi mắt nhắm nghiền, còn hơi ửng đỏ, có lẽ là do khóc quá nhiều của cô. Anh bước đến bên giường bệnh, đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt của cô, rồi lại lùi về phía bụng. Một tay anh nắm lấy bàn tay cô, nơi có chiếc nhẫn bạc trắng sáng đeo ở ngón áp út. Một giọt nước mắt, hai giọt... từ từ lăn xuống bên má của anh:
"Em à, anh... xin lỗi em! Em có biết mình đang mang thai không? Và cả con của ba nữa, ba xin lỗi. Anh là một thằng khốn, đã không lo đầy đủ cho em, giờ lại để mất con của chúng ta. Lẽ ra anh nên đuổi theo em, nếu không thì đã không có chuyện này xảy ra." - Giọt nước mắt của anh rơi xuống mặt cô, nóng hổi. Đôi chân anh như không còn sức lực, khuỵu xuống bên giường cô
"Dù em nói chia tay, nhưng anh biết em vẫn yêu anh rất nhiều, và anh cũng vậy." - Nước mắt anh không ngừng tuôn rơi.
"Chắc là em hận anh lắm. Anh đã không tôn trọng em, vô tâm với em. Em đã yêu và tin tưởng anh đến mức nào, anh lại giẫm đạp lên tình cảm của em."
"Em à, chúng ta làm lại từ đầu, được không em?" - Sau câu nói ấy, anh lịm đi, có lẽ là do quá mệt.
Còn cô trên giường. Cô đã tỉnh dậy từ lâu. Cô biết chuyện mình đã có thai, nhưng lại chưa có cơ hội nói với anh. Cô đã vui mừng biết bao khi biết tin này, nhưng giờ lại để mất. Cô mở mắt, lại tiếp tục khóc. Nhìn anh gục bên giường của mình, cô lại càng xót xa hơn. Rõ ràng anh và cô vẫn rất yêu nhau mà lại dễ dàng nói chia tay thế. Cô ngồi dậy, ôm lấy anh, tiếng khóc, tiếng nấc của cô lẫn lộn:
"Em mới là người xin lỗi. Là em bất cẩn nên mới thế. Anh, chuyện đã đến mức này, không thể cứu vãn nữa rồi"
"Anh biết không? Em đã mơ về một cuộc sống hạnh phúc, chỉ có đôi ta, và cả đứa con trong bụng em." - Cô nói, đưa tay gạt đi nước mắt, xoa xoa bụng
"Em sẽ sinh con, và cùng anh nuôi dưỡng đứa trẻ này. Nó sẽ lớn lên, gọi em là mẹ, gọi anh là ba. Ôi, đáng yêu thật đấy! Cả ba chúng ta sẽ sống hạnh phúc dưới một mái nh...à." - Giọng cô nghẹn đi
"Nhưng đã sụp đổ rồi. Em nghe bác sĩ nói em đã mất khả năng làm mẹ..." - Đến đây, cô lại khóc nhiều hơn nữa.
"Chúng ta sẽ sống thế nào nữa đây anh?" - Cô siết chặt ấy anh, bất ngờ làm anh tỉnh giấc. Thấy cô ôm mình, anh cũng vòng tay ôm ấy lại. Cô giật mình...
"Không sao cả! Dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ yêu em, yêu em mãi mãi..."
"Anh... đó là điều k-không thể." - Hơi thở của cô yếu đi, bắt đầu thở hổn hển
"Em phải tin anh, anh sẽ không như trước đây nữa. Anh sẽ yêu em, sẽ quan tâm, chăm sóc em!" - Anh rơi nước mắt
"Anh... e-...em... k-khó t-hở.." - Cô nói không ra tiếng, anh giật mình buông cô ra, cô lại tiếp tục thở một cách khó khăn. Cô đưa tay siết chặt bên áo trái:
"T...tim em đ... au q... quá!"
Anh vội trấn an cô, bảo cô đừng lo. Anh chạy ra ngoài, tìm bác sĩ. Cô nằm trên giường, đưa tay lên, thở gấp gáp:
"Anh..., em xin... l...ỗi. EM YÊU ANH!" - Cô nói rồi trút hơi thở cuối cùng
Khi bác sĩ tới thì đã muộn, cô đã ra đi... Anh nhào tới ôm ấy cô, gọi cô dậy. Anh gào lên gọi tên cô. Nhưng vô ích... Toàn thân cô lạnh ngắt...
"ANH CŨNG YÊU EM."
"Lần cuối nhìn thấy anh, em vui lắm... Chỉ tiếc là ta không thể gặp lại lần nào nữa rồi. Cảm ơn và xin lỗi anh."
***
2 năm sau
Tại một khu mộ. Một anh chàng điển trai, trên tay cầm một bó hoa huệ trắng tinh khiết, đứng trước mộ của... một cô gái. Anh mỉm cười dịu dàng, đặt bó hoa xuống...
"Anh lại đến thăm em đây. Anh bây giờ vẫn ổn với cuộc sống hiện tại. Chỉ tiếc là tim anh đã không còn có thể yêu ai nữa rồi. Em đi sao lại mang cả tim anh theo thế... Em ác lắm! Nhưng cũng cảm ơn em vì đã làm thế, nếu không, anh lại sẽ yêu một người khác khi không có em ở bên mất. Em sẽ lại giận anh..."
Anh khẽ ngồi xổm xuống một ngôi mộ nhỏ kế bên:
"Cả con của ba nữa, ở với mẹ thì không được hư nghe chưa? Dù chưa nhìn được khuôn mặt đáng yêu của con ba ra sao, nhưng ba vẫn rất yêu con, và cả mẹ của con nữa..."
Anh đứng dậy, cúi đầu trước ngôi mộ. Bước ra ngoài, vào xe. Chiếc xe lăn bánh đi...
***
Một kết thúc buồn. Chắc cũng mang lại nhiều cảm xúc cho mọi người.
Yêu nhau thì hãy trân trọng nhau, chứ đừng để mất nhau, nhé!
THE END
***
Vote Điểm :12345