Thú Cưng Của Call Boy
|
|
Sr mọi người, tại mấy hôm nay bận vài việc đâm ra cứ muộn truyện của mọi người mãi :(( Chap 9 : Cuộc đời mới... (Chưa full, trưa mai sẽ viết full nhé xin lỗi ) … Sau hôm đó, một tuần sau, tôi đi học lại. Ngày đầu tiên đi học lại, cái cảm giác bất cần, vui đùa đã biến mắt thay vào đó là một tôi muốn làm lại từ đầu, không thể để bố mẹ lo lắng thêm cho bản thân đứa con bất hiếu này nữa. Thức dạy từ 5h30, chuẩn bị quần áo, chạy ra bếp làm đồ ăn. “ Ủa sao dậy sớm vậy ?” hắn vươn vai từ cầu thang đi xuống, tóc tai rối bời. “ Hôm nay tôi đi học lại, tất nhiên phải dạy sơm rồi. Mà hôm trước gia đình cũng gọi điện bảo đi học đang hoàng tất nhiên phải nghe lời rồi. Mau chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng.” “ Hôm qua, tôi có làm hồ sơ chuyển trường nên hôm nay không cần đi học.” Hắn từ trong nhà tắm, quẹt quẹt bàn chải đánh răng nói vọng ra. “ mà sách vở ở trên phòng tôi á!” “ Vậy tôi lấy sách vở, tối về tôi mua bộ khác cho cậu.” Tôi chạy lên lấy sách vở, sau đo nhìn đồng hồ mới 6h15 “ Đi đây.” “ Đi cẩn thận nha.” Rời nhà, vẫn con đường ấy, vẫn những hàng cây xanh thẳng tắp, trên con đường mà tôi đã đi rất nhiều nhưng cảm giác thật khác biệt. Mùi hương buổi sớm trong lành và ngọt ngào nhẹ đưa mọi muộn phiền bản thân tan theo quá khứ. Có lẽ, quá khứ đã nhờ tình cảm mà gia đình trao cho tôi vơi đi một nửa. Lòng nhẹ nhàng mà thanh thản, bỗng nhiên khóe miệng cong cong, một nụ cười đẹp mê hồn, có chút hạnh phúc, có chút xấu hổ là cảm giác một đứa con vừa được bố mẹ nó tha thứ. Những bước chân cứ vậy mà đến cổng trường, nụ cười nó vẫn chưa tắt, vẫn đẹp và trong sáng, nụ cười mà bấy lâu nó chưa từng nghĩ sẽ cười lại. “ Mày bị sao vậy ? Trúng bả à ?” Nhưng, khi vừa bước đến chân cầu thang tầng một đã bị ba bốn thằng chuyên gây sự chặn lại. Nụ cười vì thế tắt đi, lại trưng ra khuôn mặt bất cần đầy kiêu ngạo. “ Ừ, vừa được bố mày bao.” Tôi trừng mắt nhìn chúng rồi lại ngang nhiên bước lên bậc cầu thang. Một thằng trong số đó, có lẽ vì quá giận mà kéo tóc tôi lôi lại, thực sự đau, da đầu giống như bị dứt ra một mảng lớn. “ Ch*, đứng lại ! Mày tưởng dễ đi lắm à thằng đĩ ! “ “ Bỏ ra.” Tôi lấy tay mình nắm vào bàn tay nó dùng hết sức mà bóp vào khớp cổ tay, cuối cùng vì đau hắn bỏ tay. “ Á à ! thằng điếm.” Cả lũ ba bốn đứa thấy vậy, vây lấy tôi, muốn lên không lên được, muốn xuống không xuống được, cả lũ bọn nó kéo tôi vào nhà vệ sinh gần chân càu thang. “ Đ*t m*, hôm nay mấy bố cho mày biết cảm giác nhé thằng ph* rẻ tiền.” Nói xong, hai thằng chạy đến, một thằng giữ tay, một thằng giữ chân, đối với một chấp bốn thì tất nhiên là không thể kháng cự, đành ở đó dãy dụa trong tuyệt vọng mà thôi. Nghĩ thấy thật bực mình, mới ngày đầu mà đã bị cả bọn ám quẻ, lại còn tay bị gãy tôi chả thể chống cự bị lôi nhanh đến nhà vệ sinh. Hai thằng giữ chặt chân tay, hai thằng còn lại còn mất dạy hơn, một thằng cứ nhằm cái tay gãy của tôi mà đạp, một thằng bắt đầu cởi đồ của tôi.
|
Cúi đầu ngàn vạn lần :(( cũng tại ngu ơi là ngu để máy lung tung, cuối cùng bị bạn cún cưng hẩy đổ làm hư hỏng vài chỗ nên phải đi sửa mất mấy hôm, bao nhiêu truyện định up mà cuối cùng lại bị mất :(( *đau lòng* Chap 9.1 : Cuộc đời mới...và bí mật mới. “ Bọn mày bỏ tao ra.” Tôi cũng hết sức để giãy dụa, hét đến chói tai, nhưng căn bản là chả ai thèm để ý. “ Điếm mà cũng cợ bị rap*” Một thằng trong số bọn nó nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ đầy ghê tởm. Đúng là tôi vẫn chỉ là một thằng call boy, nhưng ít ra, từ hôm trước đã không còn là như thế. Nói sao nhỉ, có lẽ đã “hoàn lương” chăng ? Rồi cái cảm giác bị bịt miệng, tay chân bị giũ chặt làm tôi phút chốc nhớ về năm 14 tuổi, nhớ lần đó cũng nhiều thằng như vậy, cũng là bị giũ tay giũ chân, mặc bọn nó làm gì thì làm. Thực sự, tâm chí tôi hoảng loạn, mắt đã dần mờ và mọi thứ rơi vào một màu đen. … Mùi thuốc khử trùng phảng phất trong không khí, một màu trằng xóa cùng sự ấm áp, tôi biết chắc mình đang nằm ở giường phòng y tế. Có lẽ bị bọn nó dọa cho sợ đến không còn nhở nổi gì nữa, thứ cuối cùng là những câu nói lăng mạ đầy bẩn thỉu của bọn nó vào tâm trí tôi. “ Tỉnh rồi hả ?” Là y tá trường học mang theo một ly nước và ít thuốc đến gần chỗ tôi. “ Ai đưa em vào đây vậy ạ ?” “ Cô cũng không biết, bạn này cô chưa thấy mặt bao giờ.” “ Vậy, em về lớp “ Tôi uống thuốc cô đưa rồi bước xuống giường. Không thấy khó chịu, cũng không đau đơn gì, ngoài ra phát hiện bộ đồ đang mặc là đồ thể thao, bộ đồng phục không biết đã bị bọn bỉ ổn kia đáp đâu rồi. “ Đi cẩn thận” Cô đỡ tay tối đến cửa phòng y tế rồi vẫy tay chào tạm biệt. Vì phòng y tế là một phòng khá xa khu lớp học nên tôi cũng hơi vội vàng đi nhanh một chút, đến chỗ rẽ hành lang sang khu lớp học tôi chợt thấy cảnh tượng mà có cho tiền cũng không thể nghĩ đến. Người to lớn, bóng hình quen thuộc bên tôi mỗi ngày là Vũ đang đứng trước những thằng sáng nay làm nhục tôi. Không biết Vũ vào trường bằng cách nào, không biết vì sao hắn biết tôi bị như vậy, nhưng thực sự tôi cảm thấy Vũ lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết. Nấp vào mép tường chỉ để lộ đôi mắt nhìn ra, trước mắt tôi là Vũ với khuôn mặt căm phẫn, lạnh lùng có chút cuồng loạn, có vẻ những thằng kia đều cảm nhận được giống tôi cảm nhận, chúng yên lặng không nói gì. “ Sáng nay nếu tao không đến kịp bọn mày định làm gì ?” Giọng vũ nhẹ nhẹ nhưng đáng sợ, vẫn hơi khàn và ấm áp nhưng trong từng từ từng chữ lại mang theo mùi thuốc súng. “ Chuyện bọn tao, đ*o cần này quan tâm.” Thằng sáng nay cởi đồ tôi cũng là thằng duy nhât lên tiếng. Vũ không đáp lại, nở một nụ cười nhếch mép khinh bỉ. Sau đó, đôi bàn tay to lớn của Vũ nắm lấy tóc thằng đó, thẳng bờ tường, đập đến vài lần, chỉ nghe cũng biết thằng kia không bị trấn thương sọ não là điều đáng mừng. Nhưng, Vũ vẫn cười, bỏ tay ra, thằng kia lập tức ngã khụy, không nhúc nhích, một ít mãu vẫn dính trên tường, một ít dính trên mặt thằng kia, còn tay vũ cũng có chút máu bắn vào, nhìn cảnh tượng này cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng tôi. “ Nói ! Không đến bọn mày định làm gì ?” Vẫn nụ cười, vẫn giọng nói ấy. “ T…Tao…” Mấy thằng ấp úng nói không ra câu. Sau đó cứ lần lượt mà tiếp bước thằng trước, may mắn là những thằng sau này có phần nhẹ nhàng hơn. Vũ để bọn nó nằm dưới đất, lấy trong túi một bao thuốc, bàn tay vẫn còn chút máu dần thấm điếu thuốc trắng thành màu đỏ tươi, từng làn khói mờ ảo ôm trọn khuôn mặt hắn. Một lớp mặt nạ hoàn hảo, không biết lí do gì, nhưng chắc chắn hắn không phải chạy trốn khỏi chủ nợ, chắc chắn hắn không nhẹ nhàng như khi bên cạch tôi. Sợ ! cảm giác chỉ cần mình đắc tôi mình cũng sẽ giống bọn chúng. Không dám nhìn nữa, tôi ngồi phịch xuống nền, tay nắm chặt vạt áo, tự an ủi bản thân, cố gắng tìm ra lí do để không sợ hãi. “ Hey “ Tiếng gọi của Vũ, tôi sợ hắn phát hiện ra và tôi sẽ là người tiếp sao ? nhắm chặt mắt không dám ra khỏi bức tường, cứ vậy mà sợ “ vừa có mấy đứa trêu nên ra tay hơi nặng đến giải quyết hộ với.” Cách nói chuyện này chắc chắn không phải nói với tôi, lúc này hoàn hồn tôi mới dám nhìn lại lần nữa về phía Vũ, thì ra hắn nói chuyện điện thoại. “ Ở trường tư thục XXXYYY… không nghiêm trọng, cùng lắm hôn mê hai ba tiếng thôi…ừ, tôi về trước, đến đi nhé.” Sau đó bóng hinh kia khuất hỏi hành lang, chắc chắn là hắn đã ra khỏi trường tôi mới run rẩy nhấc đôi chân chạy thục mạng về lớp học. Ngồi trong giờ, không còn sự ngổ ngào bất cần thay vào đấy là nỗi sợ, sợ phải đối mặt với người kia. Ring…Ring…Tiếng tin nhắn vang lên, vẫn như mọi khi giáo viên lại nhìn tôi bực bội. “ Đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả ? Dương ! Cậu không muốn học về nhà.” Bà giáo này khá là đành hanh, đại loại là giống mụ la sát, nhưng những câu ăn to nói lớn của bà ta lại lôi tôi vè hiện thực, lần đầu từ ngày bước vào ngôi trường này tôi mở lời xin lỗi bà ta, hứa không để như vậy nữa. Và, cả lớp học như bị dội gáo bước lạnh, ai cũng một vẻ mặt khó tin kì quái nhìn tôi. “ Ờ…Ờ…Thôi, thôi ngồi xuống !” Chính giáo viên cũng bất ngờ đến không nói được gì. Ngồi xuống, mở máy ra, một tin nhắn làm bản thân có chút run “ Hôm nay tôi đi làm, cậu ăn cơm một mình nhé, bao giờ về tôi tự mở cổng.” Cả một buổi học, tâm tình giống như trên sao Hỏa, không nghĩ được bất cứ gì, cú nghĩ là lại hình ảnh một tên con trai vừa làm năm thằng gục tại chỗ vẫn bình thản hút thuốc gọi điện. Từ trường học trở về nhà, mở cánh cổng ra, mèo con vẫn như mọi khi cuốn lấy chân tôi, bế nó vào lòng, đặt cặp xuống sofa, không gì cả chỉ nằm dài trên giường lớn, không có mệt, không buồn ngủ chỉ là có cảm giác sợ hãi, rồi lại lừa dối… Mọi thứ cứ quay mòng mòng.
|
Sâu sô ri mọi người ! Vốn là ra truyện rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại xóa đí viết lại đến hai lần nên mới lâu như vậy :(( Chap 10 : Cảm xúc lạ Lúc mở mắt sau một giấc ngủ, đồng hồ đã là 6h chiều, uể oải thức giấc, lấy nước lạnh văng tung tóe khắp mặt . Cái lạnh ập đến, cảm giác nhẹ nhòm được hơn nửa, nhưng những cơn đau đầu ập đến, hơi thở gấp gáp, chắc chắn bản thân đã bị ốm, nhà cũng không có thuốc, mặc kệ như vậy, nghĩ trước sau cũng cần nói chuyện, không thể cứ nghĩ ngợi vậy được, cầm lấy điện thoại goi cho Vũ. “ Gì vậy Dương ?” “ Về đi, tôi có chuyện muốn nói.” “ Sao vậy ? Tôi còn đang làm…” Hắn chưa kịp nói hết liền bị tôi cắt ngang. “ Bận vậy thì thôi! Tôi gọi thằng khác !” Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, “ Đừng ! Đợi chút tôi về ngay.” Không biết vì lí do gì, không biết là vì sao, tất cả chỉ mong khi hắn về mọi chuyện là một giấc mơ, người đó không phải hắn. Một lúc sau, tiếng mở cổng vang lên, ngồi cuộn mình trên sofa, nhìn hắn bằng đôi mắt tôi đã nhìn mối tình đầu của mình, vô hồn và khinh bỉ, nhưng không hoàn toàn là căm ghét, chỉ là sự thất vọng tột cùng. “ Sao vậy ?” Hắn chạy đến, ôm lấy tôi, cả người một lần nữa nằm gọn trong khuôn ngực ấm áp. “ Vũ “ không muốn, ngàn lần không muốn con người ấm áp này sẽ thành một con quái thú, không muốn hắn sẽ thành một cỗ máy giết người… “ Trời ! Sao nóng vậy nè. Tôi đưa cậu về phòng.” Hắn lấy bàn tay sờ lên trán tôi, mồ hôi đã chảy thành dòng, từng giọt lạnh và sợ hãi. “ KỆ !” Tôi hét lên, hét lớn vào mặt hắn. “ Đừng có ngang bướng nữa.” “ Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ.” Ngang bường tay chân tôi khua loạn. “ Thôi được rồi ! “ Hắn cùng tôi như vậy ôm nhau về lại sofa. “ Vũ ! Tôi hỏi cậu một chuyện, chuyện này phải trả lời thật ! Tôi hoàn toàn tin cậu, dù cậu nói gì cũng tin. Nhưng tôi muốn biết sự thật…” “ Được rồi, được rồi.” Hắn lo lắng, nhanh chóng khẩn chương muốn nhanh nhanh trả lời. “ Cậu…Sáng nay đến trường tôi.” Đôi mắt hắn mở to hết cỡ, vẻ ngạc nhiên hằn lên. “ Cậu ! Sáng nay …sáng nay…mấy người đó…” Hắn vẫn không nói gì, vẫn im lặng và tôi biết mình không mơ. “ Cậu không nợ ai gì cả ?” “ Chuyện không phải vậy…” Hắn cố giải thích… “ Không nghe, không nghe… Cậu cũng chỉ như những người khác thôi.” Tôi bật dạy khỏi lồng ngực ấm áp ấy, không biết vì cái gì nước mắt đã rơi, không biết gì cái gì cảm giác đau đớn dâng lên. Lừa dối, phản bội, tất cả chỉ như những người khác. “ DƯƠNG!” Mặc kệ hắn, tôi chạy vào phòng, khóa trái cánh cửa, cảm giác này khó chịu và thất vọng vô cùng. Không biết vì cái gì, không hiểu cái thứ cảm giác đang lớn trong mình liệu có thể một lần nữa được ra hoa kết trái hay lại bị sự lừa dối lần nữa phá hủy. Đã tự dặn là rời xa cái thứ chết người là yêu thương nhưng giờ đây chính mình đang bị mắc vào nó lần nữa. Vùi mình vào cái giường lạnh lẽo, một mình ôm những suy nghĩ, những thắc mắc chìm sau vào một cơn mộng mị… “ DƯƠNG !” Tiếng ai đó, tiếng hắn… “ Dương ! Mở cửa ra…” Vẫn là hắn. Rầm !...”DƯƠNG ! CẬU SAO VẬY ?” đôi mắt lặng trĩu và không thể mở, cả thân thể tôi như ngàn hòn đá đè nặng đến độ muốn mở mắt cũng không thể, cả người lạnh lẽo cảm giác cô đơn, cảm giác một lần nữa trải qua sự đau khổ. Vốn hắn là người dưng, vốn tình cảm của tôi đã chết vậy mà giờ đây sao mọi chuyện lại thành như vậy ?
|
Chap 11 : "Trong mắt tôi, cậu là..." …Bệnh viện AA… Trên hành lang yên lặng, một thân hình to lớn đang ôm trọn một thân hình bé nhỏ hơn đã ngất lịm từ bao giờ, từng hơi nóng của Dương truyền đến da của Vũ, hơi nóng làm trái tim Vũ như nghẹn lại vỡ ra. Người đang mê man trong lồng ngực hắn là người hắn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Người con trai xinh đẹp, kiêu ngạo toát ra hơi lạnh của kẻ đã không còn bất cứ cảm xúc gì. Ngày mưa, ngày hắn thấy một thân hình mảnh mai, mái tóc ngang vai màu nâu, đôi mắt xinh đẹp luôn chứa ánh buồn, ngày hôm đó, thiên thân đã đến với hắn. Người đang phát sốt đến ngất lịm, một thiên thần mà cả đời hắn tìm kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng tâm hôm luôn là những viên kẹo ngọt. Người con trai nhỏ bé luôn e ngại sau những lời cảm ơn, người luôn cố ra vẻ bất cần nhưng thực chất chỉ là con mèo nhỏ sợ cô đơn. Yêu ! Cái người ta không thể biết, không thể hiểu khi nào nó đến, yêu chỉ đơn giản là cảm xúc khiến người ta không thể nào quên. Đúng vậy, chính người con trai này đã mang đến cho hắn một thứ gọi lag cảm xúc rung động. Hắn muốn bọc người con trai này lại cho người con trai vào chiếc hộp nhỏ luôn luôn ở bên hắn, hoặc hắc sẽ mãi mãi theo người con trai này. Không một ai, không một cái gì có thể làm người này đau lòng, hắn không muốn thêm bất cứ thằng con trai dơ bẩn nào được ngắm nhìn thân hình tuyệt mĩ như bảo vật của người này. Từ khi yêu người này, hắn trở lên ích kỉ, hắn trở lên cố chấp một cách đủ để bảo vệ người quan trọng của mình… “ Bác sĩ …” Tiếng hắn gọi ầm cả bệnh viện, y tá trực ban lập tức chỉ hắn đễ phòng cấp cứu. Đặt người đó lên giường bệnh trắng muốt, thân hình gầy gò giờ ửng hồng do cơn sốt làm lòng hắn đau đến từng tế bào. “ Cậu ấy sao vậy ?” Tiếng bác sĩ chạy đến với ống nghe và một y tá đắng sau. “ Cậu ấy bị sốt.” “ Từ bao giờ.” “ Khoảng 1-2 tiếng trước.” “ Nhiệt độ là bao nhiêu ?” Bác sĩ quay sang hỏi người y tá. “ 38,9 “ “ Lập tức cho uống hạ sốt, sau đó trườm lạnh, nhanh chóng hạ nhiệt , nếu còn tăng cao sợ sẽ bị co giật.” Bác sĩ nhanh chóng mang một túi đá đắp lên trán người đó, khuôn mặt do lạnh nhăn nhó khó chịu, sau đó bác sĩ rời khỏi, chỉ còn y tá và hắn. Y tá cố mang cốc nước cùng thuốc cho người đó uống nhưng thực chất là không thể. Bờ môi anh đào mím chặt, hàng lông mày nhắn nhó quyết cự tuyệt. “ Chị ơi ! Để em ! “ Hắn nhìn vậy lòng đau đến chết đi sống lại. Ôm người con trai đang truyền nước biển vào lòng, lấy bàn tay dùng lực bóp hai bên má cho Dương há miệng. Đôi môi dần mở, hắn cho thuốc vào chính miệng mình, uống một ngụm nước lớn, tất cả đều trao lại vào khuôn miệng anh đào hồng nhuận phía dưới. Mùi thuốc, vị đắng lại thêm vị ngọt của nụ hôn này hòa quyện làm người phía dưới cũng không hề kháng cự. Nhanh chóng đẩy lưỡi vào khoang miệng xinh xắn kia, không cho Dương đường lui, trong cơn mơ man vẫn cố làm cho Dương phải uống thuốc, thuốc được đầy vào cổ họng, chắc chắn đã được vận chuyển xuống dạ dày, lúc này hắn mới yên tâm dời môi khỏi khuôn miệng xinh kia, một sợi chỉ bạc được kéo ra liên kết giữa hai bờ môi đang khép hờ. Cảnh tượng làm tất cả mọi người sững sợ ngạc nhiên sau đó mặt đỏ dựng quay đi. “ Cho…Cho uống thuốc rồi cậu mang đá chườm cho cậu này nhá.” Y tá chắc cũng hiểu không đơn giản là hai người bạn, màn túi đá lạnh ném cho hắn. Hắn nhận lấy, từ từ cởi bỏ chiếc áo ngoài của Dương, nhẹ nhàng mà cầm túi đá chườm qua lại giảm nhiệt cho người đang mê man sốt này. Nhìn người đang mệt vì sốt cao, nhìn lại chính bản thân đã không thể chăm sóc cho người đó, tự trách thật nhiều, hắn dùng bàn tay to lớn vuốt nhẹ khuôn mặt đang ngủ đẹp như một thân thần, cúi sát vào tai người đó. “ Trong mắt tôi cậu luôn là một thiên thần duy nhất, sẽ không bao giờ để cậu cô đơn…”
|
Ai cho tớ 500 đồng chăm chỉ với *chọc chọc* Tớ lười thấy bà cố luôn *khóc lớn* Dù sao cũng xin cáo lỗi mọi người, tại tớ đang chăm chỉ thực hiện bộ cos nên có chểnh mảng viết ( lí do thật là đây) nên có chậm mọi người đừng giận nha * nhìn đắm đuối* NHÁ HÀNG CHAP 12... Tôi tỉnh lại trong sự đau đầu khủng khiếp, họng đau rát khó chịu, môi khô và hốc mắt đang cực sót, nhìn lên những đoạn day được cắm từ túi nước biển đến tay mình, cảm giác hơi nhói ở chỗ kim được cắm vào, hơi lạnh từ rúi đá chườm trên đầu giúp tôi cảm thấy thoài mái hơn, cuối cùng ngước lên nhìn đồng hồ treo tường đã là 2h30 sáng. Không biết vì sao mình vào được bệnh viện, nhưng trong lúc nằm ở đây thực sự tâm trí điên dại đã mơ một giấc mơ khá kì lạ, mơ thấy cảm giác đôi môi ai đó ấm áp, nhẹ nhàng, nụ hôn có vị thuốc, mơ thấy ai đó nhẹ nhàng nói không bao giờ để tôi cô đơn. Tất thấy là một giấc mơ… Cảm thấy phía bên phải hơi nặng, quay đầu nhìn mới biết có một người đang ngồi ngủ gục ở đó, người con trai làm tôi muốn phát điên… Cậu có thể hay không đừng làm tôi bối rối nữa, tôi đã sợ thứ tình cảm này đến nỗi không muốn tiếp nhận nó lần nữa. Tiếng lòng tôi vang vọng trong đầu nhưng không thể nói thành lời với người này. Hắn đến như một thứ kì lạ, cưng chiều tôi vô điều kiện, có hơi ngốc hơi vụng hơi ngây ngô, nhưng đến cuối thì sao chứ , tất cả là bịa đặt là lừa dối.
|