Trốn Tìm
|
|
Tác giả : Serena Hạn chế tuổi: T Thẻ loại: romance, SA. Giới thiệu: Mộng mơ ấy mà. Mộng mơ của những đứa trẻ mười sáu. Nguồn: Writers’ Sanctuary ————*********———— Chương 1 Trường PTTH THĐ, những ngày cuối năm. Học sinh thi xong, vào lớp nhàn rỗi tán chuyện.
Lớp 11A2.
“VUUUUŨ.” Thằng Minh bay vào lớp với tốc độ ánh sáng, và trước khi Vũ kịp rời mắt khỏi cuốn sách, cái tay của nó đã chễm chệ ngang cổ cậu, âm mưu bóp nghẹt cậu.
“Thằng khỉ, dám lừa tao. Tao vừa nghe cô chủ nhiệm nói. Kì này phải khao tao một chầu thiệt bự, bù lại tổn thương tinh thần cho tao.”
Vũ chật vật dứt khỏi “vòng tay âu yếm” của thằng bạn, càu nhàu: “Lừa cái quái gì? Mà, nhảy tưng tưng thế kia thì bị thương chỗ nào?”
Thằng Minh hướng đôi mắt tràn ngập ủy khuất về phía cậu. “Từ hôm thi xong mày trông cứ như cái xác sống, lê qua lết lại, kéo mây đen đến bất cứ nơi nào mày có mặt. Tao gọi trăm lần mày mới đáp được một lần, còn tưởng hồn mày thăng thiên rồi chứ. Tao cứ nghĩ mày rớt hạng thê thảm, ai dè lại đầu bảng. Báo hại tao nhọc công chở mày đi ăn giải buồn suốt mấy hôm nay.”
Vũ nheo mắt nhìn Minh. “Ờ, quý hóa ghê hen. Mày phá tanh bành kế họach ngồi nhà đọc sách suốt ba ngày được nghỉ của tao, quăng tao ra đường, bắt tao hứng nắng, hứng bụi, nghe dân tình bóp còi và chửi rủa. Tao ăn không nổi, mày còn hảo tâm xử lí hết dùm. Khổ nỗi mày bị cái tính hay quên, và lần thứ n+1, tao phải trả hộ mày. Cám ơn mày nha, bạn hiền, nhờ mày mà đống dây thần kinh sắp đứt của tao đứt sạch rồi.”
Minh cười hề hề, gãi đầu. “Thôi mà, rộng rãi chút đi. Coi như mừng mày đạp văng thằng Thuận xuống hạng hai. Hiếm mới có dịp đại cát đại hỉ thế này, mày phải vui lên chứ.” Giọng nó chợt nhỏ lại. “Bỏ cái bản mặt đưa ma đi Vũ. Tao không thích.”
Vũ mở to mắt. Tại sao cậu lại quên nhỉ. Quên đi thứ gì ẩn giấu sao nụ cười rạng rỡ của Minh. Cậu thở dài. “Mày cũng bỏ cái mặt ngu ngơ như mất của đi. Tao không thích.”
Minh nhìn cậu, định nói gì nhưng lại thôi. Nó quá rành độ cứng đầu của Vũ. Lúc nào cũng lải nhải là tao quên rồi, là chuyện cỏn con đó làm sao ảnh hưởng đến tao được, toàn là nói dối. Ban ngày thì mặt lạnh như tiền, đến đêm lại ngơ ngẩn mở cửa sổ ngắm trăng. Nhà chúng nó sát cạnh nhau. Vũ không biết, những đêm cậu thức trắng, có một người cũng không ngủ. Minh nhếch môi, so ra thì, nó cũng cứng đầu đâu kém cậu.
“A phượng, phượng nở chúng mày ơi.” Một đứa con gái kêu lên. Lập tức, tất cả phe kẹp tóc trong lớp tụ lại trước dãy cửa sổ. Vài tiếng xuýt xoa vang lên.
“Nhanh thế, mới hôm qua còn xanh mướt, giờ đã đỏ rực.”
“Hái đi mày.”
“Nhưng xa quá, phải có thằng con trai nào vịn cành hộ cơ.”
“Minh ơi, nhờ tí.” Giọng trong trẻo của Mai Anh vang lên, kéo Minh khỏi dòng suy nghĩ. Nó lon ton chạy lại, nhăn răng cười.
“Không có làm không công đâu nha.”
“Nhỏ mọn. Tí chuyện mà cũng đòi trả công.” Mai Anh cốc lên đầu Minh. Nhưng thôi, trời đang đẹp, phượng đang nở, và nàng đang vui, nên sẽ không chấp nhặt. “Muốn gì, ông tướng?”
Minh ngập ngừng. “Ép cho tôi ba bông đi. Tôi dở vụ này lắm, làm rách cả.”
“Ồ?” Mai Anh cười ranh mãnh. “Minh mà cũng ép bông cơ đấy. Chi vậy, tặng em nào à?”
“Không.” Nụ cười của Minh chợt héo đi. “Dán vào sổ. Và đưa cho bạn. Nó nhờ.” Nhanh như chớp, miệng nó lại ngoác ra. “Được không?”
“Tưởng gì, chuyện cỏn con.”
Tiếng trò chuyện của hai người vọng vào tai Vũ. Vết thương đang lên da non bỗng rách toạc. Phượng. Ba bông. Và một lời hứa vĩnh viễn dang dở. Hình như càng muốn quên, kí ức càng khắc sâu vào tim?
“Phong…” Lời thì thầm khe khẽ, bị cơn gió vô tình cuốn đi.
****
Minh biết Vũ năm lớp tám. Từ đó trở đi, không hiểu sao hai đứa luôn chung lớp. Và, theo một định luật tự nhiên mà kì quái, chúng nó thành bạn thân, một cặp đôi hoàn toàn đối lập.
Minh thấp nhất trong đám con trai, và tính cách cũng “nhỏ” nhất. Lăng xăng, liến thoắng, đôi khi nghịch ác, nhưng không bao giờ chơi xấu. Lại thêm bản mặt búng ra sữa, khiến bọn con gái cứ bu quanh mà cưng nựng. Các nàng hầu như không từ chối nó chuyện gì, một phần cũng vì nó không bao giờ đưa ra yêu cầu gì quá đáng.
Minh học khá. Nó thông minh, phải tội hơi lười. Trí sáng tạo thì dạt dào, nhưng cái gốc lý thuyết thì trổng rỗng. Biết sao được, nó không sao nhét mớ chữ loằng ngoằng đó vô đầu được. Nó ghét lí thuyết và sách vở. Nó thích đi, thích nhìn và cảm nhận thế giới bằng chính đôi mắt của mình.
Và, nó thích trò chuyện với Vũ.
Người ta bảo nó nói nhiều, vậy mà mỗi lần ngồi cạnh cậu, nó hầu như không có cơ hội cất lời.
Vũ nổi bật trong lớp, nhiều như Minh, nhưng không giống cách nó được chú ý. Cậu trầm lặng, suốt ngày chỉ chúi đầu vào cuốn sách, và học giỏi kinh hoàng. Chín năm liền đứng đầu lớp. Lên cấp ba, cậu gặp kì phùng địch thủ, thằng Thuận, và chuỗi ngày học sinh của nó lâm vào khổ ải. Đụng mặt là nghe hạng, mở miệng là nói đến điểm số. Tai nó phát ù đi vì nghe cậu càm ràm. Ừ thì nó biết thằng bạn thân chỉ yêu nàng chín và nàng mười, nhưng ít nhất trước kia, một phần trăm số đêm cậu được nàng tám phết chín hầu hạ vẫn khiến cậu thỏa mãn. Còn bây giờ á, mơ đi, chín phết ba còn bị phụ rẫy, còn nàng tám phết sẽ bị cậu dùng tất cả nước mắt và nước … bọt để đổi lấy một cơ hội gỡ gạc.
Nó cực kì bất mãn khi bị thằng bạn xem là nơi trút bực, nhưng không bao giờ từ chối nghe cậu nói. Vì nó biết, nó là người duy nhất cậu muốn, và có thể tâm sự cùng.
|
Mấy đứa trong lớp bảo, Vũ còn ít “người” hơn cả một con rối gỗ. Dáng đi cứng còng, biểu cảm duy nhất trên mặt là cái trán nhăn tít. Nói chuyện thì nhạt như nước ốc, tòan là bài tập với kiểm tra. Không biết cả tên của các thần tượng đang nổi như cồn hay những bộ phim bom tấn. Mặt Vũ ưa nhìn, nhưng cái kính gọng bự với hai cái tròng tròn xoe đúng nghĩa là hai cái đít chai đã che hết nửa khuôn mặt, và khiến nửa còn lại trông ngốc xít không chịu được. Tóm lại, cậu là một ông già, và không ai có hứng thú trò chuyện với một ông già.
Thật ra, Vũ không khô khan như mọi người vẫn bảo. Chỉ là, sở thích của cậu không hợp với đám đồng trang lứa. Cậu cũng nghe nhạc, xem phim, những bộ phim, những bản nhạc kinh điển đã đóng bụi. Cậu có viết, những dòng chữ khiến nó say mê. Cậu đánh dương cầm rất hay, giai điệu làm nó ngây ngất. Cảm nhận của cậu về thế giới rất nhạy cảm, nhưng quá già dặn, phức tạp và sâu sắc để có thể dung hòa với bạn bè. Vậy nên, cậu cô độc.
Điều Vũ sợ nhất là khiến gia đình thất vọng, mà họ lại kì vọng vào cậu quá cao, thế là chạy miết, chạy miết, chân rướm máu, mà bến bờ vẫn xa vời vợi. Người ta bảo cậu hèn, cậu yếu đuối, nó không cho là thế. Cậu không thiếu cam đảm, chỉ không có ước mơ. Những lời giáo huấn về trách nhiệm và nghĩa vụ rót vào tai một đứa trẻ non nớt, trước khi nó kịp hiểu ra thế nào là mong muốn, đủ quyền lực bóp chết những ước mơ đang thai nghén. Mà, người có khả năng hồi sinh ước mơ của Vũ chính là nó.
Ừ, chính nó. Nó là người kéo cậu ra khỏi đảo hoang, cắt phăng cái sợi dây điều khiển con rối gỗ, và cho cậu biết thế nào là “thích”.
Nó thường xuyên bắt cóc cậu qua nhà, chôn cậu trong một đống phim và nhạc đủ thể lọai trên trời dưới đất. Hầu hết bị cậu quẳng đi, nhưng một số được nghe đi nghe lại. Đối với nó, thế là quá đủ.
Nó hay kéo cậu chạy lăng quăng khắp phố, chơi game, đi ăn, ngồi quán nước, lượm đồ hạ giá… đủ trò. Đa phần là nó hưởng và cậu ngồi ngó, nhăn nhó với nó bất cứ khi nào nó nhìn cậu, và trộm cười bất cứ khi nào nó quay đi. Đối với nó, thế là quá đủ.
Nó từng thử bắc cầu giữa cậu và mấy đứa bạn, nhưng lần nào cũng thất bại. Cậu không muốn, lũ bạn càng không có hứng. Và cuối cùng thì, thể giới của cậu vẫn chỉ có nó. Minh luôn lải nhải về chuyện ấy, nhưng sâu thẳm trong tim, nó hân hoan, và mong cậu mãi mãi như thế. Nó là thằng bạn tồi, nó biết. Nhưng nó nghiện rồi, nghiện cái cảm giác có ai đó dựa vào, nghiện cái cảm giác mình là duy nhất.
Nhưng mà, thế giới không tồn tại điều tuyệt đối. Người ấy xuất hiện, và mọi thứ đảo lộn.
Phong.
|
Chương 2
Thiên thần.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Vũ về Phong. Mặt thanh tú, mũi cao thẳng. Môi mỏng phơn phớt hồng, lúc nào cũng khẽ nhếch. Nước da sáng không tì vết và mớ tóc nâu bồng bềnh như đám mây. Đôi mắt biết cười, nhỏ và dài, vẻ ôn nhu không bao giờ biến mất. Tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng sâu không đáy.
Phong chuyển vào trường hai tháng sau khai giảng, và lập tức được cả lớp chú ý. Hiền, thân thiện, cởi mở. Nói chuyện có duyên, giọng lại trầm ổn dễ nghe. Giơ tay suốt buồi học, đến mức sau ngày học đầu không giáo viên nào không biết đến anh. Và chơi bóng rổ siêu phàm.
Có một hôm, Vũ nghe bọn con gái hỏi Phong:
“Phong có nghe nhạc?”
“Ừ, thích lắm.”
“Chắc phải là thể lọai nào cao siêu lắm?
“Thường thôi mà. Rock, pop, rap, classical.”
“Tất cả? Ngộ nhỉ.” Đám con gái khúc khích. “Không đặc biệt ưa thích cái gì?”
“Loài hoa nào chẳng có vẻ đẹp riêng. Phân biệt kì thị thì tội chúng lắm.” Phong cười, đôi mắt cũng cười. Nhưng đáy mắt trống rỗng.
Vũ không thể ngăn bản thân chốc chốc lại liếc sang chỗ anh. Có cái gì đó thu hút cậu. Hoàn hảo là tính từ dành cho anh, nhưng không hiểu sao, càng nhìn anh, cậu càng cảm thấy khuyết thiếu. Anh có tất cả những điều mọi người ao ước, nhưng mất đi thứ mà ai cũng có. Là gì? Vũ không biết, và không muốn tìm hiểu. Cậu sợ, sợ nếu tiếp tục lún sâu vào, cậu sẽ chết đuối.
Thứ ba hôm đó, Vũ đi bộ về. Thường thì Minh chở cậu, hay ngược lại, nhưng bữa nay nó nghỉ học.
Một bàn tay đặt lên vai cậu, làm cậu giật bắn. Cậu quay sang, và hồn vía mém bay lên trời khi thấy Phong đang đi bên cạnh.
Anh đến từ khi nào, sao cậu không nhận ra? Sao anh lại ở đây? Chung đường? Vậy sao trước giờ cậu chưa bao giờ nhìn thấy? Anh đi theo cậu? Không thể nào, để làm gì cơ chứ? Vũ đờ người ra vì kinh ngạc, nhìn anh chằm chằm.
“Cậu rất biết chọn chỗ mà ngắm người khác nhỉ. Ánh sáng hoàn hảo, và hơi nóng thì vượt mức cần thiết.” Tiếng nói của anh mang làm cậu nhận ra mình vừa làm một chuyện hết sức vô duyên. Cúi đầu xuống che đi khuôn mặt đỏ bừng, cậu lí nhí:
“Cậu tìm tôi? Có chuyện gì không?”
“À không có gì, chỉ muốn có ai đó đi bộ cùng thôi.” Âm điệu du dương rót vào tai cậu. Vu vơ và không mang hàm ý gì, nhưng tim cậu lại trật đi một nhịp. Nếu anh không ở cạnh, dám chắc cậu sẽ tát mình một cái vì mớ suy nghĩ điên rồ trong đầu.
Cả hai tiếp tục sải bước, không ai nói gì. Hồi lâu, Phong tiếp lời:
“Đi uống nước không? Tôi mời.”
Vũ quay sang, nheo mắt. “Mời tôi? Để làm gì?”
“Tán gẫu. Và biết thêm về cậu.” Phong mỉm cười, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Vũ lặng im, do dự. Cậu biết cậu không nên đi, cậu phải từ chối. Có những thứ nên kết thúc ngay từ lúc chưa bắt đầu. Nhưng mà…
“Ờ cũng được. Đi đâu?”
“Gần đây thôi. Tôi dẫn đường.”
****
Quán nằm trên tầng hai một bãi rửa xe. Vị trí kì lạ. Leo lên một cầu thang nhỏ, mở cánh cửa gỗ, và không khí mát lạnh ùa vào. Không gian nhỏ, mờ tối, cửa sổ bọc một lớp kính hoa văn, xen kẽ trên tường là tranh và ảnh, đủ kích cỡ, đen trắng và màu sắc, sắp xếp tưởng như lộn xộn, lại ưa nhìn đến lạ lùng. Trần nhà hình tháp, giữa những xà ngang giăng đầy những dải lụa, cam, đỏ và nâu, tạo thành những nếp gấp mềm mại và những góc khuất bí ẩn, xen kẽ là những chiếc đèn treo vàng nhạt. Có khoảng chục cái bàn gỗ, chân bàn trông như hàng dây leo, cuộn lại với nhau rồi xòe rộng ra. Giữa bàn là một chân nến đồng, họa tiết hìng sóng chạy dọc theo thân. Một cây dương cầm nằm im lìm nơi góc phải.
Quán vắng, chỉ một bàn có người. Phong kéo cậu vào góc phải, đối diện cửa sổ. Phục vụ bước nhanh tới, mỉm cười và bày ra thực đơn cùng nước trắng.
“Cậu uống gì?” Phong cười, nhấp một ngụm nước, không hề liếc mắt vào thực đơn. Dường như đã quá quen thuộc.
“Nước trắng.”
|
Phong che miệng ho sặc sụa, nhướng mày nhìn cậu. “Cậu đang đùa?”
Cậu lắc đầu kiên quyết. “Không. Tôi không mang tiền. Cậu muốn mời, tôi cám ơn, nhưng chúng ta không quen biết, và tôi chưa từng làm gì cho cậu cả.”
“Không quen biết?”
“Theo một nghĩa nào đó. Chúng ta chưa từng trò chuyện.”
Phong bật cười. “Công bằng nhỉ. Thế này vậy, coi như quà ra mắt của tôi. Vả lại, cậu có nghĩ, tôi đã đổ bao chất xám chọn ra nơi này, chí ít cũng thử xem tôi có sáng suốt hay không chứ?” Cậu hoang tưởng à, giọng anh nghe như đang đùa cợt?
“Hơ…Nhưng mà, tôi lựa tồi lắm.” Hết đường cãi, cậu đành tìm cách thoái thác.
“Thế tôi gợi ý cho cậu nhé? Với điều kiện cậu phải tin tưởng tôi.” Lại nữa rồi, không chỉ đùa cợt mà còn nghịch ngợm nữa.
“Tùy cậu.”
“Bình minh trắng. Hợp với cậu.” Lời nói nhẹ như hơi thở, là đối thoại, hay tự nói với chính mình?
Phong gọi cho mình cà-phê đen.
Máy hát phát một bản nhạc Trịnh. Xưa cũ. Cái thời con người ta yêu nhau bằng ánh mắt, nụ cười, bằng những câu đẩy đưa bóng gió.
“Này, cậu có tin vào tiếng sét ái tình?” Phong chợt hỏi.
Vũ giật mình, lặng người đi. Rồi nhẹ giọng. “Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nhưng không phải tất cả.”
Phong lướt tay dọc theo miệng cốc. “Thử tưởng tượng, cậu có một nỗi ám ảnh. Rồi, ngay lần gặp đầu tiên, nỗi ám ảnh đó đập vào mắt cậu, phản chiếu trên bóng hình người khác, giống đến lạ lùng, lại hoàn toàn khác biệt. Cậu say mê ngắm nhìn, hân hoan, rồi lại hoang mang, lo sợ. Nhưng vẫn không thể rời mắt.” Đôi mắt anh xoáy thẳng vào cậu. Đen láy. Thăm thẳm.
Vũ cúi đầu xuống. “Tôi không biết. Tôi chưa từng trải qua.”
“Không. Cậu biết. Cậu biết tôi luôn nhìn cậu. Giống như cậu luôn nhìn tôi.” Giọng điềm đạm, nghe không ra cảm xúc gì.
Vũ không nói gì. Cậu không thể phủ nhận. Cậu nhìn thấy cái “tôi” vô hồn của một kẻ sống không mục đích trong anh, giống như anh nhận ra thứ khát khao vẫn luôn nhức nhối trong tâm hồn cậu, và nỗi sợ hãi của một kẻ biết bao lần tưởng mình đã nắm được ước mơ, nhưng khi mở bàn tay ra thì trống rỗng. Vậy nên, họ cuốn hút nhau. Lén lút soi bóng mình phản chiếu trên hình ảnh đối phương, rồi lại lo lắng nếu cứ tiếp tục sẽ bị nhận chìm trong ám ảnh.
“Tôi nghĩ tôi có hứng thú với cậu.”
“Tôi?” Vũ trợn to mắt.
“Ừ, theo như cách bạn bè có hứng thú với nhau.” Chết tiệt, cậu chắc chắn trông rất ngu, cứ nhìn bản mặt cố nhịn cười của Phong thì biết. “Cậu rất thú vị.”
“Cả lớp đều bảo tôi khô như ngói.”
“Vì họ không hiểu cậu.”
“Và cậu hiểu tôi?”
“Sẽ, nếu cậu cho tôi cơ hội.”
Vũ lại im lặng. Phong khác cậu. Anh cân bằng được giữa những điều mình muốn và phải làm, anh tạo được lớp vỏ bọc hào nhoáng hoàn hảo khiến mọi người ngưỡng mộ và vây quanh. Cậu chỉ là một tác phẩm khiếm khuyết của tạo hóa, chơi vơi và bị cô lập. Cậu không chắc sự kết hợp này có giúp được cả hai. Nhưng cậu biết rõ, nếu thất bại, cậu sẽ kéo anh xuống vực sâu cùng. Điều tệ hại nhất trên đời là trở thành gánh nặng cho người khác chỉ vì ích kỉ cá nhân. Một mình Minh chịu đựng cậu đã là quá đủ rồi.
“Vì cái gì cậu chọn tôi?” Vũ ngập ngừng.
“Cậu có thứ mà tôi không có, và tôi có thứ mà cậu đang tìm. Chúng ta bù trừ cho nhau.”
“Đó là?”
“Không thể nói.” Phong giơ ngón trỏ lên, ngoắc ngoắc qua lại. “Thời gian sẽ trả lời cho cậu.“
Phong luôn như thế, bí ẩn, mập mờ. Khiến cậu không biết có nên tin tưởng vào.
“Cậu không sợ? Chúng ta mới biết nhau một tuần, và nói chuyện với nhau lần đầu tiên.”
“Sợ chứ.” Vẻ mặt Phong chợt thay đổi, bơ phờ, mỏi mệt, không còn ưu tư nhàn nhã như trước. “Sợ nếu ngã, tôi sẽ không gượng dậy nổi. Nhưng, tôi kiệt sức rồi. Tôi đang mục rữa, và nếu không làm gì, tôi sẽ tan ra mất. Không biết sao, tôi cảm thấy lần này sẽ khác biệt, vì tôi có cậu đồng hành cùng. Vậy nên, tôi đặt cược. Thà chấm dứt thứ hy vọng chập chờn này còn hơn tiếp tục để nó gặm mòn từng ngày.”
Vũ nhìn người trước mặt. Ưu thương mang mác tỏa ra từ anh. Bóng anh mơ hồ. Cậu có cảm giác, nếu không giữ lầy ngay lúc này, hình bóng ấy sẽ biến mất vĩnh viễn. Niềm tin của cả hai đều chập chờn như ánh nến, nhưng đó là luồng sáng cuối cùng của họ. Vũ hoang mang. Cậu đang chơi một ván bài liều mạng mà xác xuất thành công là rất thấp. Có thể cậu sẽ mất trắng trong tương lai. Tuy nhiên, Vũ thở dài, nếu không làm gì, cậu sẽ hối hận cả đời.
Vũ ngập ngừng đưa tay ra. Bàn tay kia siết chặt lấy tay cậu. Hoảng hốt chợt trào dâng trong lòng. Nhưng cậu biết, cậu đã không còn đường lui.
|
Chương 3
“Ahhhh, mệt chết được.” Minh gục đầu lên bàn, trông như thể vừa bị bắt lao động khổ sai suốt năm ngày liền.
“Đi chơi mà cũng mệt á?” Vũ hì hụi viết viết lên một cuốn tập trắng tinh – dĩ nhiên không phải tập cậu. Chết tiệt, tại sao nó nghỉ học mà cậu lại là người chép bài?
“Nếu người đi cùng mày là mẹ tao. Tao chưa thấy ai biết tận dụng thời gian như mẹ, tối nào cũng thức chơi bài và kể chuyện ma đến hai giờ sáng, vậy mà năm giờ đã đập tao dậy, kéo tao ra khỏi nhà. Buồn ngủ díp mắt, lại lạnh co vòi. Mọi ngõ ngách của Đà Lạt mẹ đều tha tao đến. Chiều về tắm rửa được tí lại bị bắt đi ăn dạo, tối thì vô chợ đêm làm cu li xách đồ cho mẹ. “ Nó nhăn nhó xoa xoa chân. “Hai chân tao giờ nhấc không nổi nữa.”
“Thôi trò càm ràm đi. Mặt mày viết rành rành chữ “sướng” kìa.” Vũ ngừng bút, cốc lên trán thằng bạn. Minh vờ né đi, nhưng vẫn để cậu đánh. Muốn trả công chép bài? Vũ cười thầm, coi như cũng khá biết điều.
“Thiệt không giấu mày được gì.” Nó cười khì. “Tao công nhận, chưa bao giờ tao thấy chán khi ở cạnh mẹ. Tìm được cả mấy quán ăn vặt ở những xó vắng tanh, mà đồ ăn thì hết xẩy. Mà, mẹ thuộc tên tất cả lòai hoa dại đó mày. Bọn tao đi nhặt thông với hái hoa, rồi xây cả một công viên trên bãi cát trước khu biệt thự. Còn đi spa nữa. Tao mém bị lôi tao vào buồng phơi nắng đó.” Nó le lưỡi.
Vũ mỉm cười, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt sáng bừng của nó. Ba mẹ Minh ly hôn từ hồi Minh bé xíu, nó ở với ba. Mẹ nó đi công tác suốt, bận túi bụi, nhưng mỗi khi rảnh rỗi lại kéo nó đi đâu đó. Minh bảo, từng có giai đọan nó giận mẹ, nói những lời khiến bà tổn thương. Lúc đó, chính ba đã tát nó một cái, thức tỉnh đầu óc nó. Lớn lên rồi, nó cũng dần hiểu, khi sống chung, tình yêu không phải tất cả, và có đôi khi, chia tay để chấm dứt mệt mỏi, để đẩy lùi quan hệ sang mức bạn bè thì tốt hơn là tiếp tục chịu đựng những giấc mộng tan vỡ.
Vũ từng gặp mẹ Minh vài lần. Hai mẹ con giống nhau như đúc. Không phải ngọai hình, mà là tính cách. Ưa lang thang, thích đủ thể lọai giải trí trên trời dưới đất, cởi mở, họat bát, dễ vui khó buồn, chẳng bao giờ giận ai lâu. Mỗi khi mua quà về cho Minh, bà không bao giờ quên phần của Vũ. Bà luôn rủ cậu đi cùng với hai mẹ con, đa phần bị cậu từ chối vì vướng giờ học. Lần nào Minh với cậu đến căn hộ của bà cũng được thết một bữa linh đình, với một đống bánh ngọt tráng miệng. Bà thường “sơ ý” chia phần của Vũ nhiều hơn, để được nhìn thấy Minh bĩu môi phụng phịu, sau đó búng vào mũi nó, và nhường cho nó phần của bà. Minh sẽ cười toe lắc đầu, ưỡn ngực ra hùng hồn tuyên bố là nam nhi trai tráng thì phải giành lấy giang sơn bằng chính bàn tay mình, rồi xông vào giật phần của cậu. Vũ thường thua. Cậu không để tâm vào trận đánh lắm, so với đồ ngọt, ánh mắt vô hạn yêu thương đang dõi theo hai đứa hấp dẫn cậu hơn.
Minh bảo, mẹ cũng rất muốn ở cùng nó. Chỉ là, cuộc sống nay đây mai đó của bà không thích hợp với một đứa trẻ. Bà là một người bạn tuyệt vời của con cái, nhưng thiếu đi cái kiên quyết và tinh thần trách nhiệm của một bậc phụ huynh. Bà sợ sự gò bó, không bao giờ đủ kiên nhẫn đi đến cuối con đường. Trái tim quá rộng lớn, yêu thật nhiều, mà lại chẳng say mê thứ gì.
“Này, lần sau đi với mẹ con tao đi?” Minh khều khều cậu.
“Sao được, tao không muốn nghỉ học.” Vũ trả lời ngay. Không phải vì cậu không muốn. Ở bên hai người luôn dễ chịu, cậu chỉ ước cả đời được chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào ấy. Nhưng, cậu sợ bỏ bất cứ buổi học nào. Và ngại nói với mẹ cậu.
“Vậy à, để đến tết vậy. Cũng sắp đến rồi.” Minh không hỏi thêm. Nó biết thay đổi con người không phải chuyện một sớm một chiều, cũng không có ý định thúc dục cậu.
“Hai cậu, tôi ngồi cạnh được không?” Giọng nói trầm ổn vang lên bên trái Vũ. Cậu không quay lại, nhưng biết đó là ai.
Từ hôm thứ ba, giờ ra chơi nào Phong cũng đến bàn cậu. Trò chuyện, chính xác hơn là độc thọai, vì anh hầu như không nhận được câu trả lời. Cậu vẫn chưa thể quen được với khái niệm “bạn”. Nhất là khi cả lớp cứ xì xầm bàn tán, soi xét họ. Một ông gà rù nói chuyện nhạt thếch và hot boy của lớp, hỏi sao mọi người không thắc mắc? Đôi khi Vũ nghi ngờ liệu mình có quyết đinh sai lầm, mọi chuyện xem ra ngày càng tồi tệ. Chẳng có người nào có thể độc thọai hết ngày này sang tháng khác. Không chừng chưa tới một tháng, anh sẽ bỏ cuộc, và cậu sẽ bị giáng xuống một cấp bậc gì đó còn kém hơn cả “bạn cùng lớp.”
Ờ, ít ra thì, có một chuyện đáng mừng. Phong không hay nhìn cậu như trước kia nữa, và sợi dây vô hình dính chặt mắt cậu vào khuôn mặt anh dường như cũng biến mất. Là vì cậu đã tìm được đáp án cho mảnh khuyết của anh?
Minh há hốc mồm ngó Phong, rồi quay sang cậu, nhướng mày. Nó đợi cậu đồng ý. Vũ hơi dịch người sang bên, chừa chỗ cho anh.
Đầu Minh xoay mòng mòng từ anh sang cậu, rồi từ cậu sang anh. Vũ cho phép người khác ngồi cạnh? Cái thằng mắc chứng không thích gần người bẩm sinh? Còn Phong nữa, chả lẽ anh không bị ảnh hưởng bởi thứ “âm khí đuổi người” phát ra từ cậu? Minh miễn dịch, vì nó quen rồi, và nó đặc biệt. Nhưng Phong mới vào trường chưa tới hai tuần. Chuyện gì đã xảy ra vài ba ngày nó nghỉ học vậy?
Vũ trừng mắt, lén đá nó một cái đau điếng. Nó trưng ra bộ mặt “tôi là một đứa trẻ bé nhỏ yếu đuối bị một tên đầu gấu bắt nạt”, rồi hừ một tiếng, quay ngoắt sang chỗ Phong và nhăn răng cười, khoe ra cái răng khểnh nhọn hoắt.
“Bay từ chỗ bọn Mai Anh sang đây từ hồi nào vậy? Không sợ đám cơn gái làm thịt tụi tôi vì tội dám cướp ông đi à?”
|