Trốn Tìm
|
|
“Đâu đến mức đó.” Phong mỉm cười. “Có nàng nào trong lớp nỡ ám sát em út cưng chứ?”
“Giỡn chơi.” Minh xụ mặt. “Hôm thứ năm tuần trước mém bị “mần” hội đồng còn gì.”
“Ai bảo cậu xúc phạm thần tượng của họ.”
“Tôi không có xúc phạm. Tôi chỉ không thích cách bọn nó so sánh đám nhạc lá cải với ca trù.” Minh nhăn mặt. Nó công nhận nó thích giỡn, nhưng không phải chuyện gì cũng đùa được.
“Biết sao được. Thời đại sống nhanh sống vội này, phần lớn người trở nên chai sạn với những nét đẹp tinh tế và tỉ mỉ. Họ không đủ thời gian tìm hiểu những gì ẩn sau biểu tượng và ẩn dụ.” Phong nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt lấp lánh.
“Tôi cũng sống nhanh sống vội vậy.”
“Không phải ai cũng như cậu, tìm ra mục tiêu của riêng mình, đủ say mê và khả năng để theo nó đến cùng.” Phong ôn tồn nói. Sự chững chạc của anh, đặt cạnh vẻ lanh chanh lốp bốp của Minh, càng thêm nổi bật.
“Phong nói cứ như thể tôi là thánh nhân ấy.” Minh hoảng hốt trợn to mắt theo kiểu bác nông dân mù chữ đột nhiên được thái sư mời vào cung dạy học. “Tôi không có siêu đẳng được như ông, tui chỉ yêu đương các nàng người đẹp dao kéo và mấy em người mẫu chân dài thôi.”
“Aristotle nữa chứ?”
“A, cái đó là tại thằng Vũ. Suốt ngày nghe nó lải nhải về mối tình cháy bỏng không bao giờ được đền đáp của nó, không nghiện mới lạ. Vũ hen?” Minh quay qua Vũ, tiếp tục màn khoe răng khểnh.
Thằng chết tiệt – Vũ rủa thầm. Cậu đang cố gắng thu mình lại, mong là hai người sẽ quên đi sự tồn tại của cậu, nó lại đi phá vỡ âm mưu … à nhầm, kế sách của cậu.
“Vũ cũng thích Aristotle?” Phong quay sang Vũ, cười nhu hòa.
“Ờ, bất cứ ai lên trời từ thời thiên cổ, hoặc ít nhất là đầu muối tiêu, cháu chắt chút chít một đàn.” Minh cười khẩy. Vũ thề là sau vụ này, cái răng khếnh kia sẽ bị bẻ rụng.
“Ít nhất tao không thuê cả bộ Tây Du Kí về xem thâu đêm.” Vũ vặc lại. Tính đấu với cậu á? Nằm mơ! Đừng tưởng có người khác là muốn làm gì thì làm.
“Tây Du Kí hay mà.” Minh khụt khịt mũi như sắp khóc tới nơi. “Tao đố đứa con nít nào xem không tưởng Tôn Ngộ Không là con khỉ thật.”
“Ừ, dàn diễn viên trong ấy đã trở thành truyền thuyết rồi. ” Giọng Phong chợt vang lên. “Hơn nữa,vào cái thời mà kĩ xảo điện ảnh hầu như là con số không mà dựng được cung vàng điện ngọc, thượng giới địa phủ hoành tráng không kém miêu tả trong tiểu thuyết là cả một vấn đề đấy. Các nhà phê bình phương Tây cũng phải xúyt xoa mà.”
Minh vênh mặt nhìn cậu. Vũ thấy đầu mình muốn nổ tung. Chuyện gì thế này, hai người hùa vào bắt nạt cậu?
“Thôi bỏ đi.” Minh phun ra một hơi thở dài dằng dặc, giống như muốn trút hết “oan khuất” của nó vào đấy. “Tôi biết là so với học giả yên bác lão luyện, tôi chỉ là thằng nít ranh thò lò mũi xanh. Vào cái thời tôi còn đầu trần long nhong phá đám với lũ bạn, ngài đã bắt đầu nghiên cứu thuyết tương đối và hình tượng “tragic hero” trong văn học Hi Lạp cổ đại rồi mà.”
“Ừ, tới năm lớp chín mày vẫn còn chơi với đám con nít trong xóm mà.” Vũ lầm bầm.
“Vũ với Minh biết nhau trước khi vào cấp ba?”
“Ừ, học chung từ hồi lớp bảy.”
“Vũ lúc ấy thế nào?” Phong nghiêng đầu, hứng thú nhìn cậu. Vũ giật thột. Cậu đang cố tỏ ra tự nhiên và cải thiện tình hình ngồi ngắm nhau cả buổi, nhưng nếu cứ tiếp tục bị “soi” bằng ánh mắt đó, bao can đảm của cậu sẽ bay sạch mất.
“Nó á, muôn đời già cỗi.” Minh kéo dài bốn tiếng cuối.
“Minh thích đấu khẩu với Vũ nhỉ.”
“Tôi đâu có đấu khẩu. Tôi chỉ nói thật lòng thôi mà.”
“Cậu thật sự cho là Vũ già cỗi?” Phong nhướng mày.
“Ờ, với cái sở thích lỗi thời của nó.”
“Ca trù và nhạc Trịnh cũng là mốt hiện nay à?” Cả lớp đều biết tình yêu cả đời của thằng Minh là đây. Mặc dù chả ai hiểu một thằng ngồi hú hí với đám con trai về múa cột và tắm bia thì có liên hệ gì với ca trù.
“Cái đó á, là bảo tồn những giá trị tinh thần tồn tại mãi với thời gian.” Minh vuốt vuốt bộ râu tưởng tượng, gật gù như thể một cụ bình luận gia có tiếng trong nghề.
“Hai cậu rất giống nhau.” Phong mỉm cười.
“Tôi và Vũ?” Minh há hốc mồm, ngó cậu chằm chằm. Rồi nhăn tít trán lại. “Ông lấy đâu ra kết luận quái dị đó vậy?”
“Vũ sẽ không ngồi tán gẫu với những ai không hợp với cậu ấy. Và hợp thường gắn liền với tương đồng.”
“A, quan sát sắc bén nhỉ?” Minh cười ranh mãnh. “Vũ cũng không ngồi cạnh ai cậu ấy không ưa. Và ưa thích thường gắn liền với tương đồng.”
“Cậu cảm thấy tôi có điểm giống Vũ?” Phong điềm nhiên mỉm cười.
“Sao lại hỏi tôi? Vũ phải rõ vụ này hơn tôi chứ.” Vũ có cảm giác Minh luôn tìm mọi cách kéo cậu vào cuộc đối thọai. Chết tiệt, hôm nay cậu đã chọc giận nó vụ gì vậy, sao nó phải dồn cậu vào chân tường thế này?
“Giống hay không, phải có thời gian tìm hiểu mới trả lời được.” Giọng Phong nhẹ và dịu, vương một chút suy tư.
“Vậy tôi tạo cơ hội cho ông ha. Mai đến nhà tôi không? Vũ nữa.”
“Nhà cậu ở đâu?”
“Số 2xx đường Nguyễn Du quận một. Hẻm cũng dễ nhận ra lắm. Có gì tôi đứng đầu hẻm chờ.”
“Thứ bảy à.” Phong suy nghĩ một lúc. “Ừ được, cũng không bận gì.”
“Vũ à~” Minh quay sang, chớp chớp mắt.
“Tao chưa làm bài thuyết trình xong.” Vũ ngắt lời, quăng cho nó một cú lườm nhanh như điện xẹt.
“Mày còn cả một ngày chủ nhật mà. Thuyết trình thứ năm mới nộp. Thi thỏang nghỉ xả hơi đi ông, coi chừng mới mười sáu tuổi đầu mà nhiều tóc bạc hơn cả cụ già bảy mươi đó.”
“Nhưng …”
“Đi mà, ba tao đi công tác rồi. Mày không sang ma bắt tao đi mất đó.” Một cái đuôi cún thình lình mọc ra trên người Minh, và cái đuôi đó đang ngoáy tít.
“Ma mà gặp mày cũng bị hù chết.” Vũ lẩm bẩm, đủ nhỏ để không ai nghe thấy. Thôi vậy, cậu cũng không muốn để nó ở nhà một mình.
“Ờ, cũng được.”
“Ngủ lại hen?”
“Chuyện đó tính sau.” Được đằng chân lân đằng đầu!
“Rồi, rồi.” Minh đảo mắt. “Vậy, chín giờ nha Phong.”
“Ừ. Cho tôi số điện thọai luôn đi. Phòng trường hợp lạc đường.“
“835…”
Và, cái mớ hỗn độn mang tên Phong và Vũ bắt đầu xuất hiện một thành phần mới: Minh. Chẳng rõ ngày sau sẽ có biến động gì…
|
Chương 4
Vũ đã đứng âu yếm sờ nắn cái chuông cửa suốt mười bốn phút mà chủ nhân vẫn chưa ra. Chuyện xảy ra như cơm bữa nhưng vẫn khiến cậu sôi máu. Luôn luôn là vậy, phải đến phút thứ tám thằng Minh mới tỉnh, tiếp tục nằm ườn ra và mơ rằng mình đã thức dậy đánh răng rửa mặt, sau đó bò dậy vào phút thứ mười ba và mở cửa vào phút thứ mười lăm. Nó luôn là một thằng trễ nải một cách rất đúng giờ.
Quả nhiên, một phút sau, tiếng mở khóa vang lên, và một cái đầu ngái ngủ ló ra khỏi cửa.
“Sớm vậy Vũ? Mới tám giờ.” Nó ngáp một cái rõ to, dụi dụi mắt.
“Nếu mà mày đã quên hôm qua mày năn nỉ ỉ ôi nhờ tao đi mua bún bò hộ mày như thế nào, thì để tao ăn hết vậy.”
“Ối đừng.” Minh cười nịnh nọt, kéo cậu vào, rón rén gỡ hộp bún trong tay cậu.
Nhà Minh rộng thênh thang. Cấu trúc đơn giản, mỗi căn phòng đều vuông vắn, ngăn nắp. Bên trái cửa vào phòng khách là một bộ bàn ghế gỗ to và nặng, lọai bàn ghế nhận được tiếng xuýt xoa không ngớt từ người thường và một cái nhíu mày lén lút từ những nghệ thuật gia chuyên nghiệp. Đối diện là một bộ ti vi màn hình phẳng siêu bự, đặt trên một cái tủ cũng to không kém, nhưng xếp trong tủ, thay vì băng đĩa, là sách báo cũ, tạp chí, và vô vàn thứ linh tinh khác. Bên cạnh là tủ kính trưng bày tất cả những thứ có tác dụng chứng minh đẳng cấp theo một trật tự hết sức khó hiểu. Một cây đại dương cầm đặt nơi cuối phòng, nắp đàn phủ một lớp khăn nhung, lúc nào cũng sáng bóng. Thứ duy nhất mang chất nghệ thuật lạc lõng giữa đống đồ vật thực dụng. Minh bảo, đó là niềm tự hào của ba mẹ nó. Lúc đó mẹ nó đột ngột say dương cầm, và hai người đã phải đảo tung cả cái Sài Gòn lên để tìm được một cây ưng ý bà. Không phải là một cây đàn xuất sắc,nhưng bà thích cảm giác mà nó mang đến, nên đối với bà, nó tuyệt nhất.
“Vũ này.” Minh đặt tô bún nghi ngút khói lên bàn rồi ngồi xuống. “Tao nghĩ Phong có hứng thú với mày.”
“Mày điên à?” Vũ nhíu mày.
“Đừng hiểu lầm, ý tao là, theo cách bạn bè có hứng thú với nhau.” Minh đảo mắt.
Vũ nhìn chăm chăm vào thằng bạn đang húp bún sùm sụp. Thằng Minh kết nối thần giao cách cảm với Phong từ hồi nào vậy?
“Vì sao mày nghĩ vậy?”
“Ổng chạy đến bắt chuyện với mày. Đừng cãi, tao thừa biết mục đích của ổng không phải tao.” Minh giơ đôi đũa lên, chỉ chỉ, rồi lập tức hạ xuống và chiến đấu tiếp . “Hai lần ổng cố ý hỏi tao về mày. Và mớ nhận xét về mày của ổng chứng tỏ ổng đã phải soi mày ít nhất là từ khi bắt đầu vào lớp.”
“Mày toàn suy diễn.” Vũ đứng lên đi về phía quầy bếp, tự rót cho mình một ly nước.
“Mày cũng có hứng thú với ổng.”
Vũ quay ngoắt lại nhìn thằng bạn.
“Như tao đã nói hôm qua, mày để ổng ngồi cạnh mày. Và cố tỏ vẻ tự nhiên để ổng không cảm thấy chán.” Minh chăm chú săm soi một sợi bún, như thể đang nói chuyện với thứ đó thay vì thằng bạn thân.
“Mày hoang tưởng nặng rồi Minh. Uống thuốc đi.” Vũ lắc lắc đầu, nhấp một ngụm nước. Chết tiệt, Thằng bạn cậu luôn tỏ vẻ lơ mơ, nhưng khả năng quan sát của nó thì kinh người. Và đặc biệt có hiệu quả với cậu.
“Tao nghĩ tao cũng có hứng thú với ổng.” Vũ suýt phun ra ngụm nước vừa uống.
“ Dĩ nhiên là theo nghĩa bạn bè.” Minh nhún vai. “Tao thích sự khác người. Mà ổng thì khác người.”
“Mày cho là Phong khác người?”
“Những thằng sáp lại gần mày…” Minh ngoái đầu ra sau, nhăn nhở cười. “Hoặc là cận nặng mà không đeo kính, hoặc là điên ngầm.”
“Vậy mày cũng là một thằng điên ngầm?”
“Tao chưa bao giờ nói tao bình thường. Mày cũng quá rõ cái sự không bình thường của tao mà.”
Vũ im lặng, bước trở lại bàn.
“Vậy thì chúc mừng, mày có cả một ngày để ngồi tán gẫu với người tình trong mộng.”
“Cái tính học một hiểu mười mà toàn hiểu bậy sẽ có ngày hại mày đó Vũ ạ.” Minh bĩu môi. “Đương nhiên là tao thích tám, nhưng một mình tao thì không đủ, mày cũng phải mở miệng. Còn phải nói rất nhiều nữa.”
“Hôm qua tao nói có hai câu, và có xảy ra chuyện gì đâu nào.”
“Tạm thời là ổn nhưng sau này thì không.” Minh nhìn cậu với ánh mắt chuyện-rõ-rành-rành-như-thế-mà-mày-cũng-không-hiểu-à. “Tao không thích bô lô ba la trong khi mày im như hạt thóc. Phong không thích trò chuyện cả ngày mà vẫn không thể biết thêm tí gì về mày, ổng cần thông tin để bắt đầu một mối quan hệ bạn bè. Và, mày không thích ngồi im ngó hai thằng con trai tán nhảm. Chúng ta đều ghét sự vô nghĩa.”
Vũ nhăn trán, đăm chiêu. “Không phải chỉ cần muốn là làm được.”
“Từ từ sẽ quen. Ban đầu mỗi lần nói chuyện với tao mày cũng như gà mắc tóc đấy thôi” Minh cười khì. “Tao sẽ tạo cơ hội cho mày.”
“Mày toàn dồn tao vào chỗ chết thì có.” Vũ nhăn mặt.
“Ờ, cho nên bản tính hiếu thắng của mày sẽ không bao giờ để bản thân lọt vào móng vuốt của tao ha. Mà muốn vậy, mày phải công khai đối chọi với tao.” Minh nháy mắt.
“Mày là thằng bạn tồi nhất trên đời.” Vũ bật cười.
“Mày là thằng bạn kén chọn nhất trên đời.” Minh le lưỡi đáp lại.
****
Tiếng chuông cửa vang lên lúc tám giờ bốn lăm. Minh ra mở, đón Phong bằng một nụ cười chói lóa.
“Sớm mười lăm phút.”
“Sợ lạc đường ấy mà.” Phong mỉm cười đáp lại, theo Minh vào trong. “Vũ đến chưa?”
“Rồi, từ bốn lăm phút trước.” Minh chun mũi. “Các ông toàn là những kẻ phòng xa trăm dặm.”
“Cậu thấy như vậy vì cậu là người nước đến chân mới bắt đầu đi dép. Năm phút giữa giờ mới ngồi học bài cho tiết tiếp theo.”
“Cái này được gọi là nói mỉa đó.” Minh bĩu môi. “Thế mà đứa nào trong lớp cũng bảo ông hiền.”
“Vì họ không bật được công tắc khởi động con người thật trong tôi.”
“Và nguyên lí họat động của nó là?”
“Hứng thú.” Phong thản nhiên cười.
“Ồ.” Minh nghiêng đầu.
Cả hai bước vào phòng khách. Tầm mắt Phong dừng lại trên cây dương cầm.
“Minh đánh đàn được?”
“Hàng lừa tình đó.” Minh nhăn răng cười. “Nếu ông thích nghe, cứ kêu thằng Vũ biểu diễn.”
“Vũ?” Phong nhướng mày. “Hẳn là sẽ rất thú vị.”
“Ừ, bảo đảm ông sẽ mê tít.” Minh vênh mặt, như thể người nó vừa quảng cáo là chính nó chứ không phải Vũ. “Lên phòng tôi đi. Vũ đang ở đó.”
“Ừm.”
|
Phòng Minh là thứ duy nhất không ăn nhập gì sự quy củ của căn nhà. Poster dán đầy trên trần, băng đĩa và truyện tranh vứt bừa bãi. Dưới chân hai cái tủ to vật vã hai bên tường là một đống thùng các-tông chứa một vài vật thể đáng ngờ mà thằng con trai mới lớn nào cũng có. Ờ, tuy nhiên, một thằng con trai mới lớn sẽ không sơn tường màu tím sẫm và vẽ trăng sao, cây cối, chó mèo gà vịt lên đó, cũng không trưng gấu bông, rô-bô trong tủ kính và treo đầy chuông gió trên cửa sổ. Trông như thể căn phòng là của một thằng dậy thì ở chung với đứa em mẫu giáo của nó.
Vũ đang ngồi trên giường đọc sách, đưa lưng ra cửa, chăm chú đến mức không nhận ra Phong và Minh đã vào. Minh đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng, rồi rón rén mò đến sau cậu, rút từ trong túi quần một cây kèn nhựa, ghé sát vào tai cậu và dồn hết sức thổi một tiếng. Âm thanh không to lắm, nhưng đi thẳng vào tai thì không nhẹ nhàng êm ái chút nào.
Vũ giật bắn người, đánh rơi cuốn sách, rồi hung hăng quay sang thẳng bạn, trừng mắt.
“Thằng khỉ, lớn đầu mà còn chơi trò con nít.”
“Mày thì sao, lớn đầu còn bị trò con nít hù.” Minh le lưỡi. “Kêu Phong qua đây không phải để mày ngồi đọc sách à nha.”
Lúc này, Vũ mới chợt nhớ ra trong phòng còn một người khác. Cậu nhìn về phía anh.
“A…chào.”
“Chào.” Phong mỉm cười, hiền lành như mọi ngày.
“Quên mất.” Minh đột ngột hét lên, đập bốp vào trán. “ Phong chắc khát nước ha, uống gì? Nước ngọt, nước quả? Tôi xuống nhà lấy.”
“Nước lọc đi, mà tôi tự lấy được rồi.”
“Ông khách sáo làm gì.” Minh xua xua tay. “Nhà tôi, tôi đi nhanh hơn. Ông cứ ngồi chờ. À, bất cứ chỗ nào ông thấy tiện.” Nó nhìn lướt qua căn phòng, gãi đầu.
Vũ âm thầm quăng một câu rủa theo cái bóng khuất dần của Minh. Đây là cách nó tạo cơ hội cho cậu? Cong đuôi chuồn mất?
Phong ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn học, thích thú ngắm nghía xung quanh. “Phòng lạ nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên Vũ thấy anh không đóng bộ áo trắng quần xanh. Sơ mi sọc nhuyễn, tay lửng, thắt nhẹ ở eo. Cúc trên cùng không cài, xương vai thấp thóang ẩn lộ. Jean đen ôm lấy cặp chân thon dài, phần dưới thuôn xuống, hờ hững buông trên mắt cá trắng nõn. Tóc hơi rối, vài sợi xõa xuống trán, vờn quanh vầng tai. Chắc là do gió…Phong ngơ ngẩn.
“Minh có em?” Phong cười nhẹ.
Vũ giật mình, nhận ra mình lại vừa treo hồn lên đầu cành cây. Và hình như anh cũng nhận thấy. Cậu cúi xuống, nhặt lên cuốn sách:
“Không. Nó là con một. Đây là phòng của nó từ hồi mới sinh. Vài thứ vẫn được giữ lại.”
“A, giữ kĩ nhỉ. Trông còn rất mới. Cũng không sơn lại tường?”
“Có vài lần, nhưng nó luôn vẽ lại như cũ. Nó thích thế.”
Hồi ấy mẹ Minh đã tự tay bày trí phòng nó. Mỗi năm, hai mẹ con đều hí hoáy tô trét lại. Tới khi bà đi rồi, thói quen đó vẫn không đổi. Minh bảo, nó cần một cái ổ yên bình và an tòan, để rúc vào bất cứ khi nào bơ vơ lạc lõng. Mọi người nói gì cũng mặc.
“Con người của hoài niệm.” Phong vuốt ve một chiếc chuông gió, làm nó khẽ leng keng.
“Có lẽ…“
“Cậu thì sao?”
“Tôi?”
“Cậu có thích hoài niệm?”
Vũ ngập ngừng. “Có những điều không nên quên. Không có chúng, người ta sẽ mất đi chính bản thân mình.”
“Kể cả khi chúng là bất hạnh? Kể cả khi bản thân hiện giờ có thể tốt hơn nếu thiếu đi chúng?”
“Bất hạnh có thể là khởi đầu của may mắn, và ngược lại. Mất đi một mắt xích trong chuỗi nhân quả, bản thân trong cái hiện tại giả định ấy có thể hạnh phúc hơn, cũng có thể khổ sở hơn. Không ai chắc được.”
“Cậu đang giảng triết học?”
“A…xin lỗi. “ Vũ lí nhí.
“Xin lỗi gì chứ. Tôi đùa ấy mà.” Phong tủm tỉm. “Cậu rất can đảm.”
“Tôi?”
“Không phải ai cũng nhìn thẳng vào quá khứ được…” Phong chống tay lên cằm, ngắm khoảnh trời lộ ra sau khung cửa.
Vũ im lặng. Cậu không nghĩ mình can đảm. Chỉ là, không đủ khả năng cắt đứt những rành buộc chẳng chịt quanh mình.
“Sở thích của Minh đa dạng nhỉ.” Vũ ngẩng lên, thấy Phong đã đến bên giá sách từ lúc nào. “Shelock Holmes, Cuốn Theo Chiều Gió, Rừng Na Uy…”
“Nó ăn tạp mà.” Vũ bật cười. Mỗi lần nhìn giá sách đầy đủ từ truyện thiếu nhi tới tác phẩm văn học kinh điển của Minh, cậu đều không thể nhịn cười.
“Tôi cũng ăn tạp đấy.”
“A… tôi không có ý đó.” Cậu hốt hoảng chữa lại. “Cậu không như nó.”
“Ừ, tôi biết.” Phong lắc lắc đầu. “Người ta bị tôi lôi kéo bằng thủ thuật và dối trá, nhưng lại vô thức bước lại gần cậu ấy vì sức sống mãnh liệt của cậu ấy.”
“Đôi khi thủ thuật là cần thiết để tồn tại.” Vũ nhẹ giọng. ” Không phải ai cũng như Minh, hòa hợp được với tất cả mọi người. Thêm bớt một chút về bản thân để duy trì các mối quan hệ cũng không có gì là xấu, nếu chỉ dừng lại ở mức xã giao. “
“Ít nhất cậu cần một lí do tồn tại để tiếp tục mấy trờ lừa phỉnh đó. Ai chẳng muốn cuộc sống mình thú vị, mà cuộc sống tòan dối trá thì nhàm chán lắm phải không?” Phong nheo mắt cười với cậu.
“Vậy theo cậu lí do tồn tại của một người là?” Vũ ngước lên, mở to mắt.
“Là điều tôi đang tìm kiếm.” Phong mỉm cười.
“Được sống không phải là môt lí do thích đáng?” Vũ nhăn mày.
“Thích đáng, nhưng không thỏa mãn.” Phong ngoắc ngoắc ngón trỏ. “Tôi tham lam lắm. Nhưng mà, con người vốn tham lam mà. Tham được chiếm hữu bầu trời, và tạo nên máy bay. Tham được chế ngự ánh sáng, và cho ra đời bóng đèn.”
“Con người có thể chết vì tham lam đấy.”
“Nhưng ít nhất họ đã chết vì một cái gì đó. Còn hơn là sống không mục đích.”
|
“Đúng đó, nên mày bỏ cái lối sống thầy tu khắc kỉ đi và thử làm bé hư một tí xem nào.”
Phong và Vũ cùng quay ra cửa. Minh đã đứng đấy từ lúc nào, đang khoe cái răng khểnh của nó.
“Mày đi lấy nước hay đi gánh nước vậy?” Vũ nhìn Minh như thể muốn băm nhừ nó ra làm chả cá.
“Tao đi mua snack.” Minh cười hề hề, đặt cái mâm trên tay xuống đất, bày ra ba ly nước và mấy bịch bánh, “bằng chứng biện hộ” của nó.
“Minh lên từ khi nào?” Phong đứng dậy bước về phía Minh.
“Từ cái đoạn nó bắt đầu tự dằn vặt nội tâm với mớ lí luận về mức sống tối thiểu của một công dân gương mẫu.” Minh chỉ chỉ Vũ. “Tôi bảo nó bao nhiêu lần rồi, nếu muốn sống như một thằng người mà không phải là tồn tại như con rối gỗ thì vứt quách mọi người đi và dùng cái đầu của chính mình để quyết định.”
“Không có thằng người nào sống mà lờ đi cả xã hội được.” Vũ gắt.
“Đương nhiên không, nếu không mày sẽ thành một thằng mặt người dạ thú.” Minh bĩu môi. “ Nhưng một chút hưởng thụ cho bản thân thì có chết chóc ai nào. Việc mày nghe một bản nhạc mày thích hay trang trí phòng theo phong cách của mày đâu thể gây nên bệch dịch hàng loạt hay làm cho nền kinh tế thế giới suy sụp được.”
“Nhưng nó có thể làm tổn thương những người thân thiết quanh mày.”
“Chính vì thân thiết, nên họ phải học cách chấp nhận con người thật của mày. Nếu họ không muốn quan hệ của cả hai trở thành thuần túy xã giao.”
“Lỡ như họ không chấp nhận?” Vũ lẩm bẩm.
“Không có chuyện lỡ như. Chừng nào họ vẫn yêu mày.” Minh cười khì. “Mà, mày không định ngồi tỉ tê cả buổi đó chứ, chán chết mất. Có ai có đề xuất gì khác không?”
“Tôi sao cũng được.”
“Tao cũng thế. “
Minh trừng mắt ngó hai người như thể bà mẹ bó tay trước hai đứa con bất trị, rồi thở dài. “Bỏ đi, tôi biết tôi có hỏi cũng như không. Để xem.” Nó xoa xoa cằm, rồi đột ngột quay sang Vũ, cười đầy vẻ tà đạo. Vũ chợt thấy mồ hôi chạy dọc sống lưng. Một khi thằng bạn cậu nổi hứng lên thì không có chuyện gì tốt lành cả.
“Xuống nhà đi. Ban nãy Phong bảo muốn nghe Vũ đàn mà.”
“Mày!” Mong muốn được mần thịt thằng bạn lần thứ hai bùng nổ trong lòng Vũ. Cậu dám chắc nó đã luồn lách cái ý tưởng đó vào trong trí anh. Một người không biết cậu đàn được moi đâu ra cái nhu cầu đó chứ!
Minh nhìn cậu với ánh mắt nai tơ vô số tội. “Bình tĩnh đi mày. Tao biết mày ôm ấp khát khao cháy bỏng thầm lặng với tao. Nhưng ít nhất cũng phải lựa nơi mà liếc mắt đưa tình với tao chứ.” Nó lén lút liếc qua Phong, e lệ che mặt. “Ngượng chết.”
“Minh ca ngợi tiếng đàn của Vũ lắm, làm tôi tò mò vô cùng.” May cho thằng Minh là Phong đã chen vào giảng hòa, nếu không Vũ sẽ bất chấp tất cả mà quăng nó từ trên lầu hai xuống.
“Trời, còn phải nói. Thằng đầu sắt, không não, một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết như tôi còn phải rung rinh muốn sập buồng vì nó mà.” Minh chớp chớp mi, nhìn Vũ bằng ánh mắt long lanh như thể một bé gái nhìn thấy anh thần tượng đẹp trai ngây ngất của nó đang đứng trước cửa nhà nó và chìa ra một đóa hồng thiệt bự, rồi, không đợi Vũ kịp phản kháng, chộp lấy tay cậu và kéo xuống nhà.
Phong bước theo hai người, lắc đầu, tủm tỉm cười. Thằng đần cũng nghe ra Minh đang vuốt đuôi ngựa, nhưng với cái giọng ngọt như mía lùi và cái mặt non chọet kia thì ai còn nỡ hoạch họe gì nữa cơ chứ?
|
Chương 5
Minh phủi phủi mớ hạt bụi vô hình trên ghế, ấn Vũ ngồi xuống, rồi, một cách kiểu cọ, kéo khăn phủ đàn lên, mở nắp đàn và xếp lại tấm nhung phủ bàn phím. Sau đó, nó vỗ vai Vũ, mỉm cười, dịu dàng và không vương chút đùa cợt nào.
“Đừng căng thẳng, mày. Còn nhớ tao nói gì không, hãy coi thế giới như củ khoai nếu mày không cảm thấy thoải mái với nó và cứ làm hết khả năng của mày.”
Vũ im lặng nhìn Minh. Cậu lúc nào cũng gắt gỏng với nó, nhưng hơn ai hết, cậu hiểu rõ, không có nó, cậu sẽ mãi chỉ là một cái hộp rỗng nhăn nhúm bị người người chế nhạo; không có nó, sẽ chẳng còn ai trên đời nhìn thấy giá trị thật của cậu; không có nó, cậu sẽ không bao giờ nhận ra vẫn còn thứ gì đó trên đời mình thật sự yêu thương.
Vũ đặt tay lên bàn phím. Trơn láng và mát lạnh. Cậu thích cảm giác này. Từng sợi thần kinh cảm giác như được thức tỉnh rồi lại được dịu dàng vuốt ve. Ngón tay vô thức cử động, chậm rãi lướt thành những âm điệu đầu tiên. Những hợp âm rải nối tiếp, róc rách, róc rách, như tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, nhẹ nhàng, khe khẽ, hợp lại rồi lại tan ra, hợp lại rồi lại tan ra. Và, từ từ, những nốt giai điệu vang lên, chậm mà rõ, đệm bằng rải cách quãng, như tiếng mái chèo kẽo kẹt hòa vào tiếng sóng, một mơ hồ, một rõ ràng, một trong trẻo, một thâm trầm, nhưng vẫn cùng chung nhịp điệu, khác biệt mà hòa hợp đến lạ lùng.
“Bacarole của Jaques Offenbach?” Phong nhẹ giọng.
“Ờ, trẻ con và dễ ợt.” Minh cười khì. “Thông cảm, tính nó thế, nhát cáy, cứ ngỡ trình độ mình chỉ ngang các em tiểu học.”
“Không đâu, mượt lắm.” Phong chăm chú ngắm nhìn Vũ. Trong mắt cậu lúc này, không còn Phong, không còn Minh, chẳng còn gì cả, trừ cậu và cây dương cầm. Như thể một linh hồn đã tách biệt khỏi thế giới và bay lên một tầng mây xa xăm, tầng mây mà con người vẫn luôn ao ước chạm tới. “Cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc thuyền lênh đênh giữa hồ vào một buổi sáng mùa xuân trong lành.”
“Ồ, lãng mạn thế.” Minh nghiêng đầu, vu vơ cười, ánh mắt mông lung. “Lần đầu tôi nghe nó đàn, tôi đã ngỡ mình điên thật sự. Một thằng già khụ như nó, vậy mà tiếng đàn…sao nhỉ, trong, đục, trầm bổng, đủ mọi sắc thái. Màu sắc, âm thanh, cảm xúc, cứ thế ùa vào tôi, dồn dập đến nghẹt thở. Vậy nên, tôi biết, nó không cằn cỗi. Chỉ như mảnh đất chưa có ai ươm mầm.”
“Và cậu sẽ là người ươm mầm cho mảnh đất ấy?” Phong nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.
“Tôi không biết… Tôi không chắc mình làm được không…Có những chuyện tôi vĩnh viễn không hiểu được, vĩnh viễn không giúp được.”
“Ồ.”
Im lặng bao trùm hai người, chỉ còn tiếng đàn réo rắt, dìu dặt.
“Phong này?”
“Ừ?”
“Ông biết không…nó khác ông.”
“Khác?” Phong nhướng mày, kinh ngạc.
“Nó không trống rỗng, ngược lại là đằng khác. Nó chỉ chưa biết điều đó. Còn ông … “
“Vũ nói với cậu?” Phong khẽ nhăn mày.
“Nói gì cơ? Rằng ông xông vào nó và yêu cầu nó giải thóat á?” Minh cười nhẹ. “Chẳng cần nó nói tôi cũng đoán ra. Làm bạn với nó bao nhiêu năm rồi còn gì.”
“Ba năm là một khoảng thời gian dài?”
“Ba năm là quá đủ.” Minh đột ngột ngước lên, chăm chú nhìn Phong. “Nếu ông thật sự quan tâm đến người đó.”
“Và cậu có ý gì khi nói với tôi những điều này? Rằng tôi hãy tránh xa cậu ấy ra và thôi làm phiền cậu ấy?” Phong hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể giấu đi chút giễu cợt.
“Không.” Minh lắc đầu, cụp mắt xuống. “Nó cần ông. Nó cần cái duy ngã độc tôn của ông để đập tan sự tư ti trong nó. Nó cần nhìn thấy mặt trái cái vỏ bọc hoàn hảo của ông để nhận ra sự dối trá vô nghĩa như thế nào.”
“Cậu đang nhạo báng tôi?”
“Có lẽ thế…cũng có lẽ không…Tôi không biết…Bây giờ, tôi thật sự không biết gì nữa…Đầu tôi loạn cả lên.” Minh thở dài.
“Mọi người bảo Vũ già cỗi, nhưng chính cậu mới là một ông già. Một ông già u uẩn nữa.” Phong mân mê ly nước trên tay.
“Tôi á? Được thế cũng mừng.” Nụ cười lại ngoác ra trên miệng Minh. “Tôi nói rồi, tôi không cao siêu được như hai người, tôi chỉ là một đứa nít ranh ham ăn ham chơi, nông cạn hời hợt thôi.”
“Một đứa nít ranh lúc nào cũng cười, kể cả khi đôi mắt không cười?”
“A…” Minh ngẩn người, nụ cười hơi héo đi, nhưng nhanh như cắt lại tươi lên. “Bởi vì nếu ông chỉ có một cái phao cứu sinh duy nhất và không bám vào nó, ông sẽ chìm nghỉm và chết toi.”
“Cậu là một kẻ quái dị.” Phong bật cười.
“Tôi chưa bao giở nói tôi bình thường.” Minh nhún vai. “Và ông cũng không bình thường, nên ông không có tư cách nói tôi.”
“Cậu là người đầu tiên nói như vậy.”
“Ồ, vinh dự cho tôi quá.” Minh cúi đầu, ngả cái nón vô hình. “Mà, chúng ta vô duyên quá. Thằng Vũ đổ mồ hôi sôi nước mắt đàn cho tôi với ông nghe mà chúng ta lại ngồi tán nhảm thế này.”
“Cậu khơi mào mà, sao lại lôi tôi vào.” Phong nhướng mày, tiếp tục “cười như mùa thu tỏa nắng”.
“Làm ơn đi, tôi mệt rồi.” Minh lườm Phong. Nó vừa mới học được một kinh nghiệm xương máu: đừng bao giờ tin vào nụ cười của mấy ông trông hiền như bụt. “Tôi không có dư chất xám như ông với Vũ, họat động nhiều quá là hết vốn đó. Đi khen Vũ một câu cho nó lên tinh thần tí nào.” Nó quay ngoắt và bỏ đi.
“Ừ.” Phong đứng dậy, thong thả đi theo nó.
Vũ vẫn còn lâng lâng hưởng thụ dư âm của bản nhạc vừa đánh, rồi đùng một cái, trời sập xuống đầu, à nhầm, xuống vai cậu. Và dĩ nhiên, “ông trời” đó, không phải thứ gì xa lạ: cái tay tổ chảng của thằng bạn quý hóa, đang cuộn chặt quanh cổ cậu như khỉ ôm cây. Ồ thật ra, nói thề thì cũng hơi oan cho Minh. Tay nó không lớn, còn bị coi là dưới chỉ tiêu nữa. Nhưng với cái tốc độ như sao xẹt và cái sức trâu rừng của nó thì…
Giọng “oanh vàng” của thằng Minh oang oang dộng vào tai cậu:
“Ôi người đẹp, nàng cướp hồn của ta đi rồi.” Nó lau lau khóe mắt. “Hen Phong?”
“Ừ, ấn tượng lắm. Nếu cậu trở thành nghệ sĩ, tôi sẽ là người hâm mộ đầu tiên của cậu đấy.” Phong mỉm cười.
Vũ nhìn sâu vào mắt anh. Thăm thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ, tràn ngập ôn nhu. Và, phản chiếu bóng hình cậu trong đấy. Bất giác, cậu ngẩn ngơ.
“Có thể yêu cầu cậu một bản khác?” Giọng nói dịu dàng khiến cậu bừng tỉnh và cúi xuống nhìn chằm chằm ngón tay mình.
“Nếu tôi biết đánh.”
“Serenade của Schubert?” Mắt Phong hấp háy, nhưng Vũ không nhìn thấy điều đó.
“A…được.”
“Vũ ơi là Vũ, mày là một thằng đầu đất.” Minh thở dài.
“Hả?” Vũ ngẩng lên, nhăn trán. Làm bạn với thằng này thêm vài năm, chắc cậu nhồi máu cơ tim vì tức giận quá.
“Ờ, bỏ đi. Bây giờ nói không tiện.” Minh đảo mắt. “Ông yên tâm đi Phong, nếu ông không yêu cầu thì tôi cũng bắt nó đàn suốt ba tiếng tới cho ông. Tôi phải đi dọn dẹp, giặt quần áo. Nấu cơm nữa.”
“Cậu mời tôi đến nhà và đi dọn dẹp?” Phong nhướng mày.
“Ờ biết sao được, tối tôi bận rồi. Có hẹn.” Minh bẽn lẽn cười. “Có Vũ hầu chuyện ông mà, lo gì. Với lại, trước giờ cơm là xong rồi, chúng ta còn cả buồi chiều. Vậy đi, tôi phắng đây.” Nó lon ton chạy đi.
“Tự biên tự diễn.” Phong dõi theo bóng Minh, lắc đầu.
“Ừ, nó bao giờ cũng vậy.” Vũ nhíu mày. Cậu biết nó lại tìm cớ lỉnh mất.
“Cậu học đàn từ bao giờ?”
“À, năm tuổi.”
“Lâu thật. Phải thích lắm nhỉ, nên mới học lâu như thế.”
“À… ban đầu thì không. Mẹ tôi bắt, nên tôi mới học… Riết rồi mê lúc nào không hay.”
“Ồ, vậy là cậu đã có thứ gì đó cậu thật sự say mê. Chúc mừng.” Giọng Phong êm và nhẹ, nhẹ đến gần như hư không, lại như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào trái tim Vũ.
“Thật ra, để thích một thứ gì đó không khó lắm đâu.” Vũ ngẩng đầu, cố thu hết cam đảm nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cậu nghĩ vậy?” Phong điềm tĩnh nhìn lại.
“Ngày ông nội tôi mất, tôi đã không nhỏ lấy một giọt nước mắt.” Vũ ngoảnh đi, ánh mắt xa xăm.
“Ồ?” Phong kinh ngạc nhìn cậu.
|