"Nè, bạn học nhỏ." Doanh Kiêu bỗng lại gần, nhìn cậu và cười khẽ: "Vui không?"
Nụ cười nơi khóe môi Cảnh Từ nhất thời không kịp thu về.
"Anh giúp cậu bắt nạt ngược lại." Doanh Kiêu biếng nhác dựa lên ghế, cánh tay phải chênh chếch khoác lên đằng sau, mỉm cười: "Hết giận chưa?"
Cảnh Từ mím mím môi, cụp mắt: "Tôi không giận."
Trịnh Khuyết thính tai, nghe thấy lời này của cậu bèn xen mồm: "Cảnh Từ, tính cậu bây giờ quá tốt đó, nếu hôm nay đổi thành người khác, chẳng lẽ còn không ném bài thi lên mặt Trương Tĩnh chắc?"
"Chứ sao nữa." Hà Chúc sáp tới, cười nói: "Cậu không biết đâu, hôm nay anh Kiêu chém giết bốn phương ở phòng thi. Đừng nói Trương Tĩnh, đến Phùng trọc lóc còn không gánh nổi."
Hà Chúc cười đến nỗi lớp thịt mỡ toàn thân rung bần bật: "Cả đời này tao sẽ không quên vẻ mặt của Phùng trọc lóc lúc đó. Ha ha ha ha ha, ông ta còn đọc nội dung trên tờ giấy hai lần! Ha ha ha ha."
Bành Trình Trình nhịn cười: "Phùng trọc lóc coi như tai bay vạ gió rồi."
Doanh Kiêu nghe vậy thì xì một tiếng: "Đều gà rừng cả, phân lồng cao thấp làm gì."
Phùng trọc lóc cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, kẻ bảo nhóc biến thái phẩm hạnh kém ở văn phòng hôm ấy chính là lão.
Sau câu này, Bành Trình Trình bật cười, phòng học 11/7 thoáng chốc tràn ngập vui vẻ.
Khóe môi Cảnh Từ hơi nhếch, đối diện ánh mắt Doanh Kiêu nhìn về phía này, cậu nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn.'
Doanh Kiêu bị nụ cười của cậu cù ngứa trái tim. Hắn giơ tay, vô thức muốn vò tóc Cảnh Từ.
Cảnh Từ vội vàng né tránh.
Nhớ đến thói xấu không thể chạm vào đầu của cậu, Doanh Kiêu khẽ nghiến răng. Hắn nói dối mà mặt không đổi sắc: "Đừng động, trên đầu cậu có mảnh giấy vụn."
"Ở đâu?" Cảnh Từ vội vã vươn tay quát trên đầu một chút. Sợi tóc mềm mại vểnh lên theo động tác của cậu, rung rung trông vô cùng đáng yêu.
"Không phải chỗ đó." Doanh Kiêu giả vờ chỉ trỏ hai lần, bày vẽ đủ kiểu xong mới giơ tay đặt lên đầu Cảnh Từ: "Để cậu mò mẫm mãi cũng chưa xong..."
Hắn đặt tay trên đầu Cảnh Từ, lấy công mưu tư mà ra sức xoa xoa hai lần.
Cảnh Từ nghi hoặc: "Vẫn chưa rơi à?"
Doanh Kiêu liếc cậu, cười khẽ: "Còn không phải do cậu làm loạn chắc."
Cảnh Từ nghe vậy thì không dám lộn xộn nữa.
Cậu đối diện Doanh Kiêu, hai tay đặt trên đầu gối, hơi cúi đầu, ngoan ngoãn chờ hắn giúp mình lấy mảnh giấy xuống.
Ngón tay thon dài của Doanh Kiêu xuyên qua xuyên lại trong đám tóc của Cảnh Từ. Khi đã nghiện, hắn mới thả tay xuống một cách đầy lưu luyến, giả bộ làm động tác vứt đồ: "Ok."
"Cảm ơn." Cảnh Từ nói cảm ơn với hắn, sau đó xoay sang hướng khác để tiếp tục làm bài.
Hà Chúc khinh bỉ nhìn Doanh Kiêu, nhỏ giọng bĩu môi: "Eo ơi... Không thèm mặt mũi nữa."
Trịnh Khuyết đã che mắt: "Anh Kiêu của tao... Cuối cùng đã xuống thần đàn rồi ư? Rất tốt rất tốt."
Doanh Kiêu nhẹ nhàng ma sát ngón tay, sau đó hài lòng nằm ngủ.
Ngày thứ hai thi môn Khoa học tự nhiên tổng hợp và tiếng Anh,
Hai môn đã thi trước đấy đủ để Cảnh Từ cảm nhận được độ khó của cuộc thi lần này.
Trước khi thi, cậu cố ý dặn Lý Trụ: "Giữa trưa tớ sẽ ra sớm một chút rồi giúp cậu gọi cơm luôn. Đến lúc đó cậu đến thẳng căng tin tìm tớ nhé."
"Không không không." Lý Trụ bèn vội vã lắc đầu từ chối: "Việc mua cơm không gấp, cậu cứ thi cẩn thận trước."
"Tớ biết chừng mực." Cảnh Từ xách cặp lên, nói: "Quyết định thế nha."
Đoạn, cậu trực tiếp rời khỏi phòng học.
Lưu lại một mình Lý Trụ xoắn xuýt miên man.
Lúc thì vui vẻ vì bạn bè tốt với mình, lúc thì lo sợ cậu vì nhỏ mất lớn rồi thi không tốt.
Lề mề mấy phút, mãi tới khi học sinh khối mười tới dự thi, cậu ta mới vừa buồn vừa vui mà rời đi.
Như Cảnh Từ dự liệu, quả thật Khoa học tự nhiên tổng hợp không khó lắm. Chưa đến hai tiếng, cậu đã trả lời xong hết, thậm chí còn kiểm tra lại một lần.
Thật sự là không còn gì để làm, cậu ra khỏi phòng thi dưới ánh mắt khinh bỉ của giám thị.
Giám thị lần này là hai chủ nhiệm lớp mười một bình thường, cũng biết mấy phòng thi cuối cơ bản toàn là học sinh 11/7.
Một người tiện tay đặt bài thi của Cảnh Từ lên bục giảng, nhỏ giọng nói: "Lão Lưu thật sự sống không dễ dàng. Chưa nói những cái khác, riêng học sinh 11/7 này thì tôi không dạy nổi."
Một thầy giáo khác cười nói: "Còn chẳng phải sao, cũng may lão Lưu có hình thể to khỏe, trông rất hù người. Mặc dù hai lớp của chúng ta kém xa lớp trọng điểm và lớp chọn, nhưng ít nhất thỉnh thoảng còn có người tiến vào top hai trăm..."
Ông ta hơi dừng lại, lắc đầu: "Không giống lão Lưu, nhận hết toàn bộ hạng chót của khối."
"Ai phủ nhận đâu." Người giáo viên nói đầu tiên thở dài, nhìn bóng lưng Cảnh Từ: "Nộp bài thi sớm vậy, cũng chẳng biết làm bài ra sao nữa."
Thầy khác tiếp lời: "Thôi được rồi, chuyện không liên quan đến chúng ta. Tôi nghe thấy dãy trong cùng có ít động tĩnh, tôi đi xem một chút."
Giữa trưa, Lý Trụ tìm thấy Cảnh Từ ở vị trí nổi bật nhất của căng tin.
"Cậu đã ăn xong rồi à?" Lý Trụ cầm thìa, nhìn Cảnh Từ với vẻ không dám tin: "Rốt cuộc là mấy giờ cậu ra?"
Cảnh Từ tính thời gian: "Khoảng mười một giờ ấy."
"Mẹ nó!" Lý Trụ không kìm được mà chửi bậy, sau đó ném thìa vào khay thức ăn kêu loảng xoảng. Cậu ta chẳng thèm ăn cơm, bóp bả vai Cảnh Từ và điên cuồng lắc lư: "Có phải là cậu lại nộp giấy trắng rồi không hả?! Có phải không?!"
"Mịa! Cảnh Từ, tớ và cậu không đội trời chung!"
Thấy ánh mắt của đám người xung quanh không bình thường lắm, Cảnh Từ vội vã ấn cậu ta xuống: "Không phải, tớ thật sự không nộp giấy trắng."
Lý Trụ không tin: "Vậy sao cậu ra sớm thế?"
Cảnh Từ thản nhiên đáp: "Làm xong thì ra thôi."
Quả thật đề bài không khó gì với cậu, hầu như là quét mắt qua đã biết đáp án, còn chẳng cần tính toán trên giấy.
Lý Trụ thực sự khó có thể tưởng tượng nổi việc hoàn thành bài Khoa học tự nhiên tổng hợp trong vòng hai tiếng. Cậu ta khó khăn phân tích trong lòng một phen, cuối cùng tự động hiểu câu nói này thành: Cảnh Từ đã làm hết những câu có thể làm, câu không biết thì cũng đành chịu, phải bỏ qua.
Lý Trụ rưng rưng nước mắt nhìn Cảnh Từ, chỉ trách mình đã quá tin tưởng anh em.
Có vẻ việc Cảnh Từ tiến vào top ba trăm của kỳ thi lần trở nên vô vọng rồi, chẳng lẽ cậu ta thật sự phải đi cướp loa với Phùng trọc lóc sao?
Lý Trụ càng nghĩ càng thấy chua xót trong lòng, ngay cả thịt cũng ăn không vô nữa.
Vừa về tới phòng học, cậu ta ỉu xìu nằm nhoài trên mặt bàn, bất luận Trịnh Khuyết bên cạnh trêu chọc thế nào cũng không để ý.
Trịnh Khuyết định hỏi cậu ta bị làm sao thì cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, thầy Lưu sầm mặt bước từ bên ngoài vào.
"Doanh Kiêu, em đi ra cho thầy!"
Hôm qua, con thầy Lưu phát sốt nên thầy xin nghỉ buổi chiều. Không ngờ sáng sớm đến trường lại có một kinh hỉ đang chờ ông.
Doanh Kiêu tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn, sau đó lười biếng ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn: "Có để ai yên không hả, đến ngủ trưa cũng không cho ngủ, buổi chiều thi không tốt thì tính cho ai?"
Thầy Lưu trừng mắt, không để ý đến hắn.
Doanh Kiêu lớn lên ở Anh từ nhỏ, vì đủ loại nguyên nhân mà thường xuyên bay qua bay lại giữa hai nước Trung Anh, tiếng Anh với hắn chẳng khác gì tiếng mẹ đẻ.
Do không ngủ trưa nên thi tiếng Anh không tốt? Vớ vẩn!
"Nói đi, em chọc cô Trương làm gì?" Thầy Lưu đóng cửa phòng lại rồi chất vấn: "Em biết không, hôm qua cô Trương còn khóc đấy!"
"Khóc?" Doanh Kiêu kinh ngạc nhíu mày: "Tố chất tâm lý kém vậy cơ à?"
Thầy Lưu nghẹn một búng máu trong cổ họng, suýt nữa nhịn thành nội thương: "Đừng vớ vẩn! Em nghiêm chỉnh lại cho thầy! Rốt cuộc là tại sao?"
Doanh Kiêu thu biểu cảm trên mặt lại, nghiêm túc nói: "Em có lý do nghi ngờ cô Trương dùng thủ đoạn không đứng đắn để quấy rối sự cạnh tranh lành mạnh giữa các lớp."
Thầy Lưu khó tin mà móc móc lỗ tai: "Em nói cái gì?"
Doanh Kiêu kể lại việc Trương Tĩnh làm với Cảnh Từ, cuối cùng kết luận: "Đây không phải là lạm dụng chức quyền của giáo viên một cách trần trụi để quấy rối sự cạnh tranh lành mạnh giữa các lớp sao?"
Cái gì? Trương Tĩnh còn lấy bài thi của Cảnh Từ?
Thầy Lưu thật sự không biết chuyện này.
Ông bị Doanh Kiêu tẩy não, xém là thốt lên một câu "làm tốt lắm". May mắn trước khi bật ra khỏi miệng thì ông kịp phản ứng, sửa lời: "Vậy cũng không thể mắng chửi giáo viên được!"
"Em mắng chửi giáo viên lúc nào?" Doanh Kiêu buông tay, bộ dáng đầy vô tội: "Sao em biết cô sẽ nhặt lên đọc chứ."
Thầy Lưu không nói lại hắn, hơn nữa ông cũng giận Trương Tĩnh, chỉ đen mặt vung tay: "Được rồi được rồi, đừng bày điệu bộ này ra với thầy, thầy còn không biết tính em chắc? Lần sau không thể viện dẫn lẽ này nữa."
Doanh Kiêu bâng quơ gật đầu.
"Ngoài ra," Thầy Lưu tiếp tục: "Gần đây Cảnh Từ học tập rất chăm chỉ, em không có việc gì thì đừng đi trêu chọc em ấy, nghe chưa?"
Doanh Kiêu cười khẽ.
Không đồng ý cũng không phản đối.
Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, Cảnh Từ không nhanh không chậm làm xong bài. Cậu kiểm tra một lần theo thường lệ rồi cất kỹ bài thi, sau đó yên lặng ngồi tại chỗ.
Lần này cậu không nộp bài sớm nữa.
Mai là ngày nghỉ cuối tháng, tổng cộng được nghỉ hai ngày, đêm nay căng tin không mở cửa.
Thời gian thi tiếng Anh của khối mười giống khối mười một, nên dù cậu nộp bài sớm thì cũng không thể vào lớp.
Có lẽ là vì sắp đến ngày nghỉ, mọi người trong phòng thi cuối cùng vô cùng hứng khởi, giám thị suýt không quản được. Lúc tiếng chuông kết thúc rốt cuộc vang lên, giám thị và học sinh cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Từ không thích chen chúc với người khác. Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng, cậu mới xách cặp ra ngoài. Vừa bước một bước, cậu đã thấy Doanh Kiêu đang đút tay trong túi, đứng ở hành lang trước mặt cậu.
Áo khoác đồng phục của hắn phanh ngực, áo sơ mi trắng bên trong ướt sũng, nước nhỏ lộp bộp xuống đất. Đối diện hắn có một người đang ra sức xin lỗi.
Vì người kia quay lưng về phía Cảnh Từ nên ban đầu cậu cũng không nhận ra đó là ai. Mãi đến khi y mở miệng nói chuyện, Cảnh Từ mới giật mình, hóa ra là Kiều An Ngạn.
Cuối cùng hai nhân vật chính đã đồng thời xuất hiện rồi ư?
Doanh Kiêu nghe thấy tiếng động, bèn ngước mắt trông sang.
Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Từ bình tĩnh dời mắt rồi xoay người bỏ đi.
Thế cũng không tệ, không chừng sự chú ý của Doanh Kiêu sẽ bị Kiều An Ngạn hấp dẫn, mình cũng có thể rời xa cốt truyện.
Cậu xoa xoa huyệt thái dương đau âm ỉ, bước chân càng nhanh hơn.
"Ê cậu..." Doanh Kiêu vốn đang chờ Cảnh Từ, ai ngờ nhóc biến thái này vừa thấy hắn là làm như không thấy, lại đi thẳng luôn rồi.
Doanh Kiêu khẽ nghiến răng, đúng là thích ăn đòn nha...
Hắn nhấc chân muốn đuổi theo, song Kiều An Ngạn ngăn cản.
"Rất xin lỗi... Rất xin lỗi, tớ không cố ý." Kiều An Ngạn đỏ mặt, bất an vặn tay. Y muốn lau áo cho Doanh Kiêu nhưng lại không dám: "Tớ giúp cậu giặt áo được không? Cậu, cậu ở lớp nào? Giặt sạch xong tớ đem qua cho."
Doanh Kiêu cúi người nhìn một mảng nước lớn trên người, nhớ ra đây là nước uống của kẻ trước mặt, hắn lập tức cau mày.
"Không cần."
Hắn không thích người lạ đụng vào đồ mình.
Doanh Kiêu lách qua Kiều An Ngạn, song vừa bước hai bước thì góc áo bị người đằng sau kéo lại.
"Đều là lỗi của tớ, để tớ giặt giúp cậu đi." Kiều An Ngạn rụt rè nhìn Doanh Kiêu, xin lỗi không dứt: "Không thì tớ sẽ không an lòng..."
Cảm giác áo sơ mi ướt dính lên người khiến cánh tay Doanh Kiêu nổi một lớp da gà lít nhít. Hắn cụp mắt nhìn bàn tay Kiều An Ngạn đang kéo mình, hờ hững nói: "Buông ra."
Kiều An Ngạn lắc đầu không ngừng, cố chấp nói: "Đều là lỗi của tớ, tớ..."
"Tôi bảo cậu buông ra."
"Không, tớ giúp cậu giặt..."
"Cút!" Doanh Kiêu lạnh mặt.
Kiều An Ngạn bị hắn dọa khẽ run rẩy, bất giác thả tay.
Doanh Kiêu cười nhạo một tiếng. Thấy bóng lưng Cảnh Từ nhạt nhòa sắp không tung tích, hắn chẳng thèm nhìn Kiều An Ngạn mà nhanh chân đuổi theo.