Beautiful Liar
|
|
Xin chào! Tôi là Jung Yunho – giám đốc công ty mĩ phẩm lớn nhất Hàn Quốc này. Mọi quý bà thích làm đẹp không ai là không biết đến nhãn hiệu của tôi – BL. Sang trọng, lịch sự và nam tính là tôi. Quyết đoán, mạnh mẽ và nhanh chóng nắm lấy cơ hội cũng là tôi. Mọi người thường nói rằng tôi là một trong số ít những người đàn ông trẻ thành đạt ở nước Đại Hàn Dân Quốc này. Có người thì ngưỡng mộ cũng có người tiếc cho tôi. Họ nói rằng tôi suy nghĩ quá sớm. một chàng thanh niên chỉ mới 22 tuổi như tôi ra đời quá sớm, không biết hưởng thụ cuộc đời và họ đoán rằng khi về già, tôi sẽ hối tiếc biết bao. Họ tiếc cho một người không có bất kỳ sở thích nào như tôi. Họ lầm rồi, tôi cũng như những chàng thanh niên cùng tuổi khác thôi. Tôi cũng có sở thích vậy, nhưng mà…..sở thích của tôi chỉ mình tôi biết mà thôi. À không còn thằng bạn thân của tôi nữa chứ - Yoochun. Nó biết con người thật sự của tôi. Tôi - một kẻ nghiện sex.
Tôi đã từng ngủ với nhiều cô gái trước đây, đa số họ đều là những người nổi tiếng hoặc có địa vị xã hội. Họ muốn tôi, say mê tôi và sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi giành được những bản hợp đồng trên giường đâu đấy. Tôi có địa vị như thế này đều là do công sức mà tôi bỏ ra, tôi làm việc bằng chính khối óc của mình. Và khi công việc kết thúc cũng là lúc tôi trở về đúng với bản chất thật của mình – sex
Các bạn có biết 9 cô gái trong nhóm SNSD chứ ? Nói thật, tôi ghê tởm bọn họ. Vì sao ư ? Vì sự giả tạo của họ đấy. Tôi đã từng yêu mến nét đẹp của Tiffany, của Jessica hay là của Sunny nhưng khi lên giường cùng họ rồi tôi mới nhận thấy. Cơ thể mà họ đang sở hữu, đang tự hào và cố khoe ra cho mọi người thấy chỉ là đồ giả. Và tôi ghét những thứ giả tạo đó, 9 con đàn bà đó đều là đồ giả cả và tôi chỉ ngủ với bọn chúng đúng một lần duy nhất.
Tôi thường hay tìm đến hộp đêm để làm quen với mọi người, nam có nữ có và hầu hết bọn họ đều đã lên giường với tôi. Tuy nhiên, chưa có ai khiến cho tôi có cảm giác thỏa mãn thật sự cả.
- Sao hôm nay rầu rĩ thế? Không đi bar à?
Thằng bạn thân của tôi vỗ vai an ủi. Nó thì sướng nhất rồi, có vợ đẹp đến như thế mà. Vợ nó tên là gì nhỉ? A! Là Kim Junsu. Tôi thật không ngờ được một tên long bong như nó, suốt ngày cứ rượu và gái như nó mà quen được với giảng viên đại học mới ghê chứ. Junsu hiền lành và đàng hoàng bao nhiêu thì tên này lại bê bối bấy nhiêu, cũng may là nó chịu sửa đổi, cũng tập tành làm ăn như người ta rồi. Thấy nó như vậy tôi càng tủi thân tôi thêm thôi. Nó long bong lêu bêu mà có vợ trong khi người thành đạt như tôi đây lại phòng không đến bây giờ mới ghê chứ.
- Chả có gì mới, vung tiền cho mấy chỗ đó thà tao ở đây uống rượu còn hơn – Tôi nhìn nó và nhấp một ít rượu. Hôm nay thật sự không có hứng để đi ra khỏi nhà.
- Chà chà chà, bao nhiêu gái đẹp ở đó mày “xài” hết rồi còn gì nữa. Thôi thì đi với tao lại Old Bar đi, chổ đó không chừng có cái mày cần đó.
Old Bar? Nghe cái tên là cũng đủ biết nó như thế nào rồi. Tôi chưa bao giờ vào đó, chỉ nghe mấy người ở công ty kháo nhau rằng người ở đó toàn là U30 trở lên thôi. Tuy lớn tuổi nhưng mà nhan sắc vẫn còn mặn mà lắm. Tôi thì tôi chả thích ngủ với người lớn tuổi hơn mình đâu với lại điều đầu tiên để tôi có cảm hứng là người đó phải đẹp và trẻ nữa, nơi đó hoàn toàn không đáp ứng được nhu cầu của tôi. Thôi kệ, sẵn đang chán đời, đi cùng nó xem sao biết đâu có cái hay thì sao nhỉ.
…………..
- Thấy sao mày?
Tôi thật chằng biết phải nói với Yoochun như thế nào nữa. Đúng là cái tên với cái quán thật y chang nhau thôi. Người ở đây đều luốn tuổi cả và tôi thật sự không thích điều đó chút nào
- Chán! - tôi phán một câu xanh rờn.
- Đấy là mày chưa gặp đại mĩ nhân ở đây thôi!
- Đại mĩ nhân? - tôi nhếch mép nhìn nó - U mấy đây?
Nó chẳng nói mà chỉ nhếch mép cười, một lúc sau nó mới nói cho tôi nghe. Thì ra ở nơi này có một người được gọi là Hoa Hồng Đen. Cậu ta là Callboy hạng sang ở cái quán này. Muốn ngủ với cậu ta thì điều đầu tiên là người đó phải giàu, một đêm ít nhất là 10 triệu won. Và người nào ngủ với cậu ta rồi thì chắc chắn sẽ đem cả gia tài mà dâng lên cho cậu ta để được cùng cậu ta vui vẻ thêm một lần nữa. Điều đặt biệt rằng cậu ta chỉ ngủ một đêm duy nhất với người đó mà thôi. Cậu ta….khiến tôi tò mò quá.
- Mày đã từng ngủ với cậu ta chưa?
_Chưa, tao sợ chi không nổi. Hầu như các ông ở đây nói rằng ngủ với cậu ta một lần thì sẽ muốn lần thứ hai, lần thứ ba. Và cậu ta không chịu thì có nước chết. Tao không dám liều.
- Ghê gớm đến như thế sao? Thế hôm nay cậu ta có đến không?
- Hên xui!
Yoochun đáp một cách gỏn lọn rồi uống bia tiếp, vài phút sau thì nó lật đật chạy về vì Junsu đang phát hỏa lên ở nhà, nếu nó không về ngay thì no đòn với vợ nó. Thế là còn mình tôi ở đây, cái cậu Bông Hồng Đen gì đó mà Yoochun kể khiến cho tôi cảm thấy vô cùng tò mò, bất chợt tôi muốn ngủ với cậu ta một lần. Thử xem tôi hay cậu ta muốn tiếp tục vào lần thứ hai.
Đám đông phía trước mặt tôi đang nhốn nháo cả lên, chắc là Bông Hồng Đen xuất hiện đây mà. Thế là tôi cũng đứng lên cùng mọi người cho vui nhà vui cửa.
Và……….
Tôi gần như hóa đá khi nhìn thấy em.
Mái tóc đen nhánh mềm mượt áp sát gương mặt.
Đôi mắt to tròn long lanh và ướt nước, cảm giác như em vừa khóc vì điều gì đó đau lòng lắm.
Sống mũi cao và cánh mũi nhỏ xinh.
Đôi môi…..
Đôi môi màu anh đào đang vẽ thành một đường cong hoàn hảo
Cách em đi.
Cách em cười.
Cách em liếc nhìn mọi người.
Tất cả khiến cho tôi………muốn có em ngay bây giờ.
Hoa Hồng Đen.
Quá đẹp so với một con người bình thường.
Tôi muốn em.
Tôi muốn sở hữu Hoa Hồng Đen.
Tôi dõi theo bước của em và nhìn thấy em đang ngồi một mình ở quầy pha chế. Hàng trăm con mắt dồn về phía em và tôi biết, họ cũng cùng một ý nghĩ như tôi, họ muốn em và tôi phải nhanh chân lên.
- Tôi muốn ngủ với cậu - tôi nói thẳng mà không cần vòng vo.
- Liệu có đủ không?
Cái nhếch mép tự phụ của em khiến tôi say mê. Em không biết rằng mình đang nói chuyện với ai sao? Là tôi – Jung Yunho - tỉ phú trẻ nhất Hàn Quốc đấy!
- Cậu muốn bao nhiêu ? - tôi kiềm nén dục vọng của mình lại và hỏi em bằng giọng bình thường nhất
- 70 triệu cho một đêm, từ bây giờ đến năm giờ sáng.
- Ok!
Tôi chấp nhận ngay mà không cần so đo tính toán. Thật sự 70 triệu không phải là một con số nhỏ nhưng biết làm sao đây? Tôi si mê con người này mất rồi. Cái này có được gọi là yêu không nhỉ?
- Sao em không rên tên anh ? - tôi hôn lên đôi má của em
- Không thích!
- Em không muốn hỏi anh là ai sao ?
- Không!
Em vẫn nằm yên trên người tôi. Thật ngạc nhiên là tôi buồn ngủ ngay sau khi ngửi mùi hương quyến rũ của em. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau và cùng nhau đi đến thiên đường. Chỉ có em và tôi.
|
Chap 2
Nhíu mày bởi ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, Yunho xoay người qua để ôm người tình của mình nhưng mắt anh lập tức mở to khi bên cạnh anh chỉ là chiếc gối ôm lạnh lẽo. Cậu đã đi tự lúc nào rồi.
Ngồi dậy với một tâm trạng hụt hẫng. Mảnh giấy trên bàn đập vào mắt anh và đó dường như là những dòng chữ của c.ậu
“ 0101111737 là số tài khoản của tôi. Chiều nay tôi sẽ kiểm tra tài khoản. Anh nên nhớ cái giá đã thỏa thuận nhé. Theo đúng thỏa thuận, tôi chỉ phục vụ anh đến năm giờ sáng. Bây giờ là 4 giờ 59. Chúc ngủ ngon!”
Phì cười với cái tính đúng giờ của cậu, anh thắc mắc về con người lạnh lùng nhưng quyến rũ này quá. Cảm giác thật tuyệt vời khi được chạm vào da thịt cậu, thỏa mãn khi vào bên trong cậu và hạnh phúc khi hôn lên đôi môi xinh đẹp của cậu, một chút hụt hẫng khi cậu ương bướng không rên tên anh và không cho anh hôn thành viên của mình. Tất cả về cậu khiến anh muốn tìm hiểu, muốn độc chiếm cho riêng mình.
Trở về với một hình tượng giám đốc lịch thiệp và đứng đắn của mình, Yunho bước ra ngoài bắt đầu một ngày mới. Anh sẽ chuyển khoản cho cậu 90 triệu won. Cái giá quá đắt đỏ để ngủ với ai đó vào một đêm và chỉ với một lần nhưng anh lại không cảm thấy cái giá đó xứng đáng với cậu, sẽ phải cao hơn nữa vì cậu là một người đặt biệt. Nhưng nếu ngủ với cậu với cái giá này thì chẳng mấy chốc anh sẽ phải bán công ty mất. Yoochun nói đúng, Hoa Hồng Đen…. Quá nguy hiểm để nếm nó, bởi vì khi lỡ nếm rồi, thì người ta sẽ không thể nào dừng lại được. Tối nay anh sẽ lại Old Bar một lần nữa để tìm cậu. Kim JaeJoong! Hãy chờ đấy.
……………
Bệnh viện Seoul
- Mẹ à! Uống thuốc đi!
- Joonggie à! Cực khổ cho con quá!
- Mẹ đừng nói vậy. Uống thuốc đi mẹ!
Bà nhận lấy chỗ thuốc mà JaeJoong đưa để uống. Cậu là một đứa con có hiếu, dù bà không phải mẹ ruột và cũng chưa chính thức trở thành mẹ chồng của cậu nhưng cậu vẫn chăm sóc cho bà hết lòng hết dạ. Thử hỏi trên đời này còn có ai được như cậu không ?
- Joonggie à! Con định ở vậy suốt đời sao? Mẹ không sống được bao lâu nữa rồi, mẹ muốn nhìn thấy con tìm hạnh phúc cho mình. Con đã tận lực với nhà họ Choi của mẹ rồi. Wonnie ở suối vàng cũng cảm thấy an ủi. đừng vì mẹ và Soo Young mà uổng phí tuổi trẻ của mình.
- Mẹ à! Đừng nói vậy. Con một ngày sống là người của nhà họ Choi, chết cũng là ma nhà họ Choi. Con sẽ bên cạnh mẹ và em Soo Young suốt đời. – cậu cười hiền.
- Joonggie à! Mẹ…
- Mẹ nghỉ đi! Con đi về nhà xem Soo Young thế nào rồi. Con sẽ nấu món mẹ thích nhé.
Không để bà nói thêm, JaeJoong vội đi ra ngoài. Cậu đóng cửa lại một cách nhanh chóng và đi đến nơi có thể khiến tâm hồn mình thanh thản.
Nghĩa trang Seoul
Đặt bó hoa Ly trắng muốn lên ngôi mộ đã phủ đầy rêu xanh. Đã ba năm rồi kể từ ngày anh để cậu một mình trên cõi đời này, một mình chống chọi với sóng gió của cuộc đời. Thời gian qua nhanh thật. Mới đây đã đến ngày giỗ của anh rồi.
- Wonnie à ! Anh ở trên thiên đàng có hạnh phúc không? Anh có dõi theo em không anh?
Bàn tay cậu nhẹ nhàng lau đi lớp bụi in trên tấm ảnh của anh. Anh cười thật tươi, nụ cười này cậu vẫn nhớ mãi, anh chỉ cười như thế này khi nhìn thấy cậu. Anh yêu cậu nhiều lắm và cậu cũng yêu anh. Yêu anh đến suốt cuộc đời.
- Wonnie à! Em lạnh lắm. Anh biết không, không có anh ôm em, em không thể nào ngủ ngon được. Không có anh hôn em, ác mộng luôn đeo bám lấy em. Không có anh gọi em dậy vào buổi sáng, em luôn trễ giờ đi làm. Không có anh, em chẳng thể làm gì cả. không có anh, em cảm thấy bản thân thật vô dụng anh à!
JaeJoong khóc nức nở khi kể cho anh nghe mọi chuyện. Ngày nào cậu cũng viếng anh vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối. Lúc nào cậu cũng không thể kiềm được nước mắt khi nhìn vào nụ cười tươi tắn của anh trên tấm mộ. Là tại cậu, đáng lẽ người nằm đây giờ này phải là cậu chứ không phải là anh. Là vì cậu bướng bỉnh, là vì cậu giận dỗi vô cớ, là vì cậu đã hại chết anh
--------------------------Flash Back -------------------------
- EM KHÔNG MUỐN NGHE ANH NÓI NỮA. ANH ĐI VỚI CÔ KIA CÒN GÌ! – JaeJoong hét lên một cách tức giận.
- Joonggie à! Đó không là gì của anh cả. Cô ta chỉ là bạn đồng nghiệp của anh thôi mà. Anh đưa cô ta đi vì tiện đường đó. Cô ta có chồng rồi.
- EM KHÔNG TIN. LÚC NÃY EM THẤY CÔ TA ÔM ANH.
- Cô ta bị trẹo chân nên vịnh anh mà đi. Anh thề với em đó. Anh không có ý gì với cô ta cả. Anh chỉ yêu mình em thôi Joonggie à! Em biết điều đó mà.- anh vẫn kiên nhẫn với cậu. tay anh vòng qua eo cậu và kéo cậu vào lòng.
- HỨ! Buông ra đi, tôi là tôi ghét rồi, tôi không thèm quan tâm đến mấy người nữa.- JaeJoong vẫn còn giận nhưng đã mỉm cười. cậu hiểu anh mà. Chỉ là lúc nãy cậu giận quá. Người ta nói có yêu mới có ghen mà. Yêu càng nhiều thì ghen càng nhiều.
- Thôi mà, anh biết em chỉ nói miệng thôi. Em giận anh được sao? Em ghét anh được sao? - anh cười khúc khích khi hôn lên đôi má mịn màng của cậu - Nè, bây giờ nói đi. anh làm gì thì người ta mới chịu đây? Hửm?
- Anh nói đó nha – JaeJoong cười khúc khích.
- Ừ !
- Vậy thì qua bên kia mua cho em một cây kem đi. Cho anh năm phút. Quá năm phút là người ta bỏ anh.
- TUÂN LỆNH NGƯỜI ĐẸP!
JaeJoong cười khúc khích khi Siwon chào cậu theo kiểu nhà binh và chạy qua bên kia đường mua cho cậu cây kem. Cậu nhón chân và cười hạnh phúc khi nhìn thấy anh chen chút vào quán kem mà mua cho cậu. kìa! Anh đã cầm một cây kem to và cười với cậu thật hạnh phúc. Anh đang chạy về phía cậu.
- Joonggie à !
- WONNIE! COI CHỪNG! WONNIE À ! TRỞ VÀO LỀ ĐI ANH. WONNIE À !!!!!!!!!!!
------------------------------End Flash Back --------------------
- Wonie à ! Em xin lỗi! Em xin lỗi anh! Phải chi lúc đó em không đòi anh mua kem cho anh. Phải chi lúc đó….em giữ anh thật chặt. Phải chi lúc đó……
Nghĩa trang lại một lần nữa nghẹn ngào bởi tiếng khóc não nề. một lần nữa ngắm nhìn cơ thể nhỏ bé đang run lên bởi nỗi đau mang tên Choi Siwon.
……………
“Cạch”
- Soo Young à!
JaeJoong gọi tên của em gái mình nhưng không có tiếng đáp trả. Chắc nó lại đi xin việc rồi. Lặng lẽ mang thức ăn vừa mua được vào bếp để nấu cho bà Choi và em gái, rồi đem đồ đi giặt, lau dọn lại nhà cửa cho sạch sẽ. Cậu tuy chưa chính thức bước vào nhà họ Choi với tư cách là vợ của anh nhưng bà Choi đã xem cậu như là con dâu của mình và bà thật sự thương cậu. Bà không trách cậu về cái chết của Siwon. Bà nói rằng tất cả đều có số mạng. Siwon không phải do cậu hại chết nên cậu hãy sống một cách vui vẻ và tìm cho mình một tình yêu mới. Hãy tìm cho mình một hạnh phúc mới và đừng lưu luyến quá khứ nữa. Nhưng Soo Young lại khác. Nó ghét cậu vì cậu đã cướp anh trai nó. Nó hận cậu vì cậu đã giết chết anh trai nó. Nó bắt cậu phải trả giá, nó bắt cậu phải chịu nỗi đau khổ cả đời. Nó bắt cậu phải phục vụ nó như là một kẻ hàu để chuộc lại tội lỗi của mình.
Sắp xếp lại phòng ngủ của anh và cậu. Những tấm ảnh anh và cậu cùng chụp hãy còn mới. Anh ôm cậu dường như mới ngày hôm qua thôi nhưng hôm nay anh không còn ở bên cậu nữa rồi. Cậu lau kỹ những tấm ảnh của anh và cậu. Quyển album về đám tang của anh vẫn được cậu cất giữ cẩn thận. Anh nằm ngủ yên bình trong cỗ quan tài gỗ. Anh ngủ trông thật thanh thản.
- Em yêu anh!
Hôn lên tấm ảnh của anh trước khi mang thức ăn vào bệnh viện cho bà Choi. Cậu lại bắt đầu một ngày mới với tình yêu của anh. Cậu tin rằng anh đang dõi theo cậu. Anh yêu cậu và anh sẽ bảo vệ cậu. Nghĩ đến đây, JaeJoong chẳng còn sợ gì cả.
……….
Rút một ít tiền từ tài khoản để đóng viện phí và mua thêm thuốc cho bà Choi. Người khách lạ hôm qua đã giữ lời hứa. Anh đã chuyển vào tài khoản của cậu 90 triệu. Khoảng tiền này có thể nuôi sống cả gia đình cậu trong hai tháng và hai tháng sau, cậu sẽ phải đến Old Bar một lần nữa.
Callboy không phải là một nghề cao quý và không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận nhưng đó là cái nghề kiếm được tiền nhanh nhất. JaeJoong vốn cũng như thế. Cậu không muốn bán thân xác của mình nhưng đó là con đường duy nhất để cậu có thể chăm sóc chu đáo cho bà Kim và nuôi đứa em của mình ăn học đàng hoàng. Căn bệnh ung thư của bà Choi ngày càng nặng và đòi hỏi càng nhiều tiền để chữa trị. Soo Young vừa mới ra trường nên cần một số vốn để làm ăn và trang điểm cho bằng chị bằng em. Nói gì thì nói thì nó cũng là con gái, mà con gái thì thích chưng diện. tuy không phải là anh ruột nhưng với tư cách là một người chị dâu, JaeJoong phải lo lắng cho nó đến khi nó tìm được đức lang quân như ý.
……
- Mẹ à ! Con tới rồi.- JaeJoong mỉm cười khi nhìn thấy bà đang đọc báo trong phòng. Cậu đã mướn một phòng với đầy đủ tiện nghi cho bà cảm thấy thoải mái, như thế bệnh sẽ thuyên giảm hơn.
- Ừ ! Mẹ đang xem báo nè. Người này giỏi quá con nhỉ? Mới có 22 mà lãnh mấy giải doanh nhân thành đạt rồi này.
JaeJoong giật mình khi người đang cười trên báo chính là người đàn ông vừa ngủ với cậu đêm qua. Thì ra anh là một giám đốc tài ba đến như vậy và giàu có đến như vậy nên mới sắn sàn chi trả nhiều cho cậu chỉ với một đêm ân ái. Tự dưng cậu cảm thấy khinh thường người đó quá. Chỉ có Siwon là yêu và trân trọng cậu không phải vì cậu đẹp. Anh yêu cậu bởi vì cậu là chính cậu.
Không ai giỏi bằng chồng của con mẹ à! Wonnie là nhất!
- Mẹ mỏi chân không? Con bóp chân cho mẹ nhé.
- Ừ ! Con ngoan quá. Nhà họ Choi thật có phước khi có đứa con dâu là con Joonggie à!
- Mẹ à! Đừng nói thế.
- Soo Young vẫn chưa tìm được việc làm à ?
- Dạ chưa. Em ấy định tìm một việc ổn định và có thể phát triển được về sau. Như vậy cũng tốt.
- Ừ ! Mong rằng nó sẽ tìm được công việc lương cao, tốt cho bản thân nó.
- Dạ!
JaeJoong mỉm cười. Cậu bóp chân cho bà và hạnh phúc khi được thay anh trả hiếu cho mẹ. Cậu nhất định sẽ thay anh làm tròn bổn phận của một người con, một người anh.
………….
- Giám đốc về ạ!
- Ừ! Bye bye!
Yunho vào xe và anh chóng trở về nhà. Anh sẽ đến Old Bar một lần nữa để gặp cậu. Anh nhớ cậu quá. Nhớ đến phát điên đi được. Có phải anh cũng giống như những kẻ đã ngủ cùng với cậu trước đó không? Sẵn sàng đem cả gia tài để có thể ngủ với cậu một lần nữa? Không! Anh không làm điều ngu ngốc như vậy. nhưng anh vẫn muốn gặp cậu. Anh thật sự…..chẳng thể hiểu nỗi mình đang nghĩ gì nữa.
Old Bar
- Trời! Mày ngủ với Hoa Hồng Đen đêm qua với cái giá 90 triệu? Mày điên à? - Yoochun phụt nước khi nghe Yunho kể về một đêm ân ái của mình với Hoa Hồng Đen.
- Nhưng tao thấy đó là một cái giá rất xứng đáng. Hình như tao muốn cậu ta nhiều hơn là thể xác.
- Mày điên rồi. Mày điên thật rồi - hắn tặc lưỡi.
- Ha ha ha! Tao điên? Không phải chứ. Đừng có quá phóng đại - anh cười ta và hợp một ngụm bia
- Nếu không điên thì mày đến đây làm gì? Để uống bia một mình à?
- Ờ thì….
Yunho cứng miệng, anh đến đây chủ ý là gặp JaeJoong nhưng có lẽ hôm nay cậu không đến rồi.
- Đi chỗ khác đi mày, ở đây chán quá! - Yoochun kéo anh ra khỏi Old bar khi đồn hồ đã điểm 11 giờ.
Force Bar
- Một đêm?
- Anh thật tuyệt! 500000 won?
- Ok!
Yunho nhếch mép khi giao kèo sòng phẳng. So với cậu đêm qua thì đây chẳng đáng là bao cả. Thế mới biết cậu thật đặt biệt.
Yunho cùng cô gái mới quen trả qua một đêm ái ân cuồng nhiệt. Anh cùng ả ái ân đến sáng, ả rên tên anh không ngớt và không ngừng nói yêu anh. Nhưng cảm giác thỏa mãn đến với anh không trọn vẹn. JaeJoong - người đầu tiên đưa anh đến thỏa mãn tột cùng và cũng là người đầu tiên anh muốn ngủ cùng lần thứ hai.
- Anh thật tuyệt!
- Cút!
Yunho ném tờ 500000 về phía ả. Mỉm cười, ả mặc lại đồ và đi ra ngoài.
- Khi nào muốn thì gọi cho em nhé. Em thích anh rồi đó.
- Kiếp sau đi à! - anh nháy mắt.
- Tạm biệt anh yêu!
|
Chap 3
Nằm ngay ngắn trên nền gạch phía dưới giường bệnh khi bà Choi đã ngủ. JaeJoong lấy tấm mền mỏng để phủ lên người. Và đọc tờ báo mà lúc trưa bà Choi đã xem. Thì ra anh tên là Jung Yunho à. Anh đúng là một doanh nhân thành đạt. Anh lãnh rất nhiều giải thưởng và được xem là tấm gương sáng của các doanh nhân trẻ. Anh được báo chí ca tụng là một người điềm đạm và lịch sự. Anh không có bất cứ ham muốn gì ngoài công việc. JaeJoong cười trừ. Người đàn ông được báo chí ca tụng này đêm qua đã ân ái với cậu. Anh đã làm hết sức mạnh bạo với cậu. Cứ như rằng anh thiếu sex đã lâu lắm rồi thì phải.
Vuốt nhẹ đôi mắt đang cười của Yunho. Anh là người đầu tiên cậu cho bắn vào trong người mình. Ở anh có cái gì đó rất giống với Siwon. Đúng rồi! Là đôi mắt. Đôi mắt anh trong và đẹp như của Siwon vậy. Ngay từ lần đầu tiên anh nói chuyện với cậu, cậu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt ấy và cũng chính vì vậy mà cậu không dám nhìn vào mắt anh khi cả hai đang ân ái với nhau. Cậu sợ, cậu sợ đôi mắt ấy nhìn cậu đang ôm ấp người đàn ông khác. Cậu sợ Siwon đang nhìn cảnh này. Giọng nói của Yunho cũng ấm nhưng không bằng Siwon. Anh là người đàn ông đầu tiên mà cậu yêu và có thể là người cuối cùng. Chỉ có anh mới yêu cậu thật lòng, yêu không một chút ham muốn bẩn thỉu. Yêu cậu chỉ vì anh yêu cậu mà thôi. Cậu vẫn nhớ khi cậu thuộc về anh. Anh đã hôn và âu yếm thành viên của cậu như thế nào. Anh đã vào bên trong cậu và làm cho cậu thỏa mãn đến đỉnh điểm nhưng anh không bắn vào trong cậu. Anh nói anh sẽ làm điều đó khi cả hai chính thức là vợ chồng. Nhưng anh đã không còn cơ hội làm điều đó nữa. Anh đã ra đi và để lại cho cậu một nỗi đau không bao giờ phai nhạt.
------------------------------Flash Back -----------------------
- Joonggie à! Cái này…. Em nhất định phải để người yêu em thật lòng hôn nó. Hứa nhé! - anh mỉm cười khi hôn lên thành viên của cậu.
- Chỉ có anh thôi. Bộ anh muốn em ngoại tình à? – JaeJoong tinh nghịch kéo anh lên và hôn lên đôi môi dày của anh.
- Anh nói lỡ như thôi. Lỡ như một ngày nào đó, em không yêu anh nữa thì sao?
- Ngốc quá! Em không yêu anh thì em yêu ai?
- Hứa với anh đi! Nhé!
- Ừ! Em chỉ để cho anh hôn nó thôi.
- Không! Để cho người yêu em hôn nó!
- Rồi! Em hứa mà! Ha ha ha ha!
--------------------------End Flash Back----------------------
Lau nhanh nước mắt đang chực rơi. Đêm ấy cậu thuộc về anh chưa trọn vẹn. Cả hai còn hứa hẹn nhiều điều cho tương lai nhưng ngày hôm sau anh đã bỏ cậu mà đi. Anh còn nhiều chuyện chưa hoàn thành, anh còn mơ ước kiếm thật nhiều tiền để cưới cậu. Anh còn nói anh sẽ mua một ngôi nhà khang trang hơn để đón cậu về ở chung với gia đình. Anh hứa nhiều lắm nhưng…. Chưa lời hứa nào anh có thể thực hiện trọn vẹn cả. Ngay cả lời hứa yêu cậu suốt đời, anh cũng chưa thể hoàn thành.
Nằm phía trên, bà Choi cũng không kiềm được nước mắt khi nghe nữa tiếng hít nhỏ của JaeJoong. Bà biết cậu đang nhớ con trai của bà lắm. Lúc sáng khi bàn nhìn gương mặt của cậu khi nhìn thấy người thanh niên trong báo, bà biết cậu đã nhớ đến anh rồi. Người đó có đôi mắt giống Siwon lắm và bà cũng đã bồi hồi khi nhìn vị doanh nhân đó. Nếu anh còn sống, chắc chắn cũng trở thành một doanh nhân thành đạt rồi vì anh thật sự rất chăm chỉ. Bà thương JaeJoong nhiều lắm. Tuy rằng cậu chưa một ngày làm vợ của Siwon, chưa một lần mặc áo cưới và chưa bao giờ được hưởng cái diễm phúc làm vợ, làm mẹ nhưng người ta nhưng cậu đã tận lực với bà và Soo Young. Căn bệnh ung thư quái ác này đã khiến cho JaeJoong phải khổ nhiều. Bà biết cậu đã đi làm rất vất vả để có tiền chữa bệnh cho bà và nuôi nấng Soo Young trong những năm đại học. Cậu chưa bao giờ nói cậu làm nghề gì nhưng cậu đã nói rằng cậu không cướp của giết người, không làm những việc mà lương tâm mình bị cắn rứt. Thế là bà đã yên tâm rồi. Bà và Soo Young nợ JaeJoong quá nhiều để có thể trả lại. Và chỉ cầu mong sẽ có một người mới thay thế được Siwon, một người có thể mang hạnh phúc đến cho đứa trẻ đáng thương là cậu.
Xoay người vì không ngủ được, bà vội nhắm mặt khi JaeJoong vội ngồi dậy xem sao. Cậu kéo chăn lên cao cho bà rồi lại nằm xuống tiếp. Bà lại nghe những tiếng nấc nhỏ từ cậu, bất giác nước mắt bà rơi. Bà phải làm gì để có thể giúp cậu lấy lại nụ cười hạnh phúc như ba năm trước đây? Soo Young thì không thể, nó ghét cậu lắm. Bà biết, ngay từ lần đầu tiên Siwon đưa JaeJoong về nhà giới thiệu thì nó đã không ưa gì JaeJoong rồi. Nó giận JaeJoong đã cướp đi anh hai nó, từ ngày quen với JaeJoong, anh không còn yêu thương nó như trước nữa. Anh cũng tiết kiệm hơn để dành tiền cưới JaeJoong. Anh không cho nó xài phung phí nữa. Nó ghét JaeJoong và bà chắc rằng đến tận bây giờ, nó vẫn còn ghét JaeJoong lắm. Cậu đã cướp anh trai của nó đi hai lần và lần thứ hai này thì anh trai nó mãi mãi không bao giờ trở về nữa. Bà đã dặn Soo young rất nhiều lần rằng hãy tha thứ cho JaeJoong vì đó không phải là lỗi của cậu nhưng đáp lại bà chỉ là cái mỉm cười của nó. Chưa bao giờ nó nói tiếng “Vâng”.
Nhắm mắt để dỗ mình vào giấc ngủ, bà nén tiếng thờ dài. Chỉ mong rằng JaeJoong sớm tìm được một nửa của mình. Như thế bà cũng được yên tâm.
Lại một đêm nữa chợp mắt không yên của cả bà lẫn JaeJoong. Ngày mai sẽ thế nào đây? Bà không biết, và cậu cũng không biết được.
………..
|
Trở về nhà vào buổi sáng như thường lệ, JaeJoong cố thu dọn là đồ đạt mà Soo Young đã vứt bừa bãi trên sàn nhà cho vào máy giặt và lau dọn lại nhà cửa. cậu cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng vì cậu nhìn thấy đôi gài của Soo Young để ở trước cửa. Có lẽ con bé vẫn còn ngủ và JaeJoong thật sự không muốn đánh thức nó dậy bởi nhiều lý do
- ỒN QUÁ ĐI!
Nhưng cuối cùng, nổ lực của cậu vẫn không thể nào đạt hành. Soo Young đã thức và con bé đang cào nhàu vì cậu làm ồn vào buổi sáng.
- Anh xin lỗi! Sẽ nhanh thôi – JaeJoong vội vả hút bụi cho sạch sàn nhà
- Không cần. Dù sao tôi cũng đã dậy rồi. – Nó đáp một cách bực bội và đi vào nhà vệ sinh, nhưng…. – AAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!! KIM JAEJOONG!
“SOẠT!”
Bộ váy đỏ của Soo Young bay thẳng vào mặt cậu và theo đó là gương mặt đỏ lên vì giận dữ của Soo Young.
- SAO ANH BỎ CÁI NÀY VÀO MÁY GIẶT? ANH BIẾT NÓ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU KHÔNG? NÓ ĐƯỢC LÀM BẰNG TƠ TẰM CAO CẤP ĐẤY. ANH BỎ VÀO MÁY GIẶT ĐỂ NÓ HƯ HẢ? ĐỒ CỦA TÔI LÀ ĐỒ HIỆU NÊN PHẢI GIẶT BẰNG TAY ANH NGHE CHƯA!
- Soo Young! Em không được hỗn như vậy! Dù sao anh cũng là…
- LÀ GÌ? ANH NÓI ANH LÀ GÌ CỦA TÔI HẢ? ANH HẠI CHẾT ANH HAI TÔI CÒN CHƯA ĐỦ SAO? ANH CÒN DÁM LỚN TIẾNG VỚI TÔI? VẬY ANH GIẾT TÔI ĐI! ANH GIẾT ANH HAI TÔI NHẸ NHÀNG NHANH CHÓNG LẮM MÀ, GIẾT LUÔN TÔI ĐI!
- Anh…
- ANH LÀ QUÂN SÁT NHÂN VÀ ANH PHẢI LÀM NHỮNG VIỆC NÀY ĐỀ TRẢ NỢ CHO NHÀ CHÚNG TÔI. NHÀ CHÚNG TÔI TUYỆT TỰ TUYỆT TÔN LÀ DO ANH!
- Anh….
- TÔI NÓI CÓ GÌ SAI SAO? TÔI NÓI CHO ANH BIẾT LẦN CUỐI, MỘT LÀ ĐỪNG ĐỘNG VÀO ĐỒ CỦA TÔI, HAI LÀ GOM NÓ LẠI VÀ GIẶT NÓ BẰNG TAY. NGHE RÕ CHƯA!
Soo Young hét lên và đi vào nhà vệ sinh. JaeJoong giận lắm nhưng cũng phải thôi, là cậu cướp anh hai nó và cũng là cậu đã giết chết anh hai nó. Nó đối xử với cậu như thế này đã là quá nhẹ nhàng rồi. Cậu có tư cách gì mà dạy bảo nó chứ? Cậu biết nó ghét cậu nhưng cậu không muốn nó nhìn cậu bởi ánh mắt khinh bỉ đến thế. Tại sao cùng là anh em trong gia đình nhưng lại khác nhau xa đến thế chứ? Anh hiền lành và chất phát bao nhiêu thì Soo Young chua ngoa và đanh đá bấy nhiêu. Đôi khi JaeJoong tự hỏi rằng họ có chắc là cùng một người mẹ sinh ra không?
Nhặt chiếc váy của Soo Young lên và bỏ vào thao, cậu sẽ phải giặt hết những chiếc váy đắt tiền này.
- Hôm nay chuyển qua cho tôi 30 triệu. Tôi cần nó!
Lại một câu nói như ra lệnh khác từ Soo Young. Nó quen rồi cái cách lấy tiền của JaeJoong để tiêu xài nhưng nó vẫn không quen cái cách làm sao để ăn nói cho lịch sự hơn với cậu.
Bước ra khỏi nhà với bộ quần áo tơ tằm xinh đẹp, hôm nay nó có buổi phỏng vấn đợt một ở nơi mà nó yêu thích nhất – BL.
Còn lại một mình, JaeJoong lại lẳng lặng làm việc nhà. Cậu sẽ dọn dẹp nhanh chóng để có thể vào bệnh viện với bà Choi. Một ngày của cậu dành hết cho bà và Soo Young. ở trên cao, anh có thể mỉm cười chưa? Cậu đang thay anh làm tròn bổn phận của một người con và một người anh.
…………..
Một tháng sau
Ngồi xoay bút trong văn phòng, đầu óc Yunho vẫn không thôi nghĩ về người con trai mang cái tên thật đẹp Kim JaeJoong. Anh cảm thấy rất nhớ cậu. Trong suốt một tháng qua, không lúc nào anh không đến Old Bar để tìm cậu nhưng kết quả chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Anh nhớ cậu và lần đầu tiên anh mong được gặp một người đến như thế. Nhưng cậu giống như không khí, biến mất không để lại dấu vết. Anh thật sự chán nản khi nghĩ đến việc đến Old Bar và thất vọng ra về một lần nữa, rồi lại đến những bar khác, vung tiền mua vui với những cave hạng sang khác nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy thỏa mãn thật sự khi bên cậu. Giống như Yoochun đã từng nói, ai đã chạm vào Hoa Hồng Đen một lần thì không thể nào dứt ra được.
- Giám đốc!
- Vào đi - Yunho chỉnh lại tướng ngồi chỉnh tề khi cô thư ký của mình gõ cửa.
- Đây là danh sách những thí sinh đã lọt vào vòng phỏng vấn cuối cùng của công ty ạ!
- Để đó cho tôi đi.
- Vâng!
- Không việc gì nữa thì cô ra ngoài đi.
- Vâng!
Cô thư ký xinh đẹp bước ra khỏi văn phòng. Cô thật sự là một người đẹp và giỏi giang, là một người phụ nữ điển hình cho những người đàn ông thành đạt và anh biết cô thích anh. Nhưng anh không quan tâm đến. Phương châm của anh là không bao giờ ngủ với nhân viên của mình. Điều đó sẽ phá hỏng hình tượng của mình lẫn của công ty sau này mất.
Mở sấp hồ sơ để xem, Yunho khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cái tên Choi Soo Young trong sắp hồ sơ. Cô tốt nghiệp với tấm bằng loại trung bình mà có thể lọt qua bốn vòng khi khắt khe của công ty quả là một điều không tầm thường chút nào. Anh sẽ đặt biệt đối xử tốt với người này. Để xem cô ta là nhờ kiến thức hay nhờ tiền đây.
………….
Hôm nay JaeJoong lại đến Old Bar một lần nữa. Những tưởng số tiền mà cậu nhận được tháng trước đủ nuôi sống mọi người trong hai tháng nhưng tiền thuốc của bà Choi lại lên cao, tế bào ung thư của bà đã di căng lên não và bà cần phải tia gấp để tránh phát tán. Soo Young cũng cần một số tiền lớn nên đã rút của cậu khá nhiều rồi. Bây giờ trong tài khoảng chỉ còn 10 triệu thôi. Và cậu sẽ phải làm việc này một lần nữa để có thể giúp cho bà Choi lẫn em gái cậu.
- Xin chào! Cậu….
…………..
Bước vào Old Bar với hy vọng gặp lại Hoa Hồng Đen một lần nữa. Và trời đã đã không phụ lòng người. Cậu đang ngồi ở nơi mà một tháng trước anh đã nói chuyện với cậu. Nụ cười chưa kịp nở trên môi thì mặt của anh tối lại khi nhìn thấy JaeJoong đang nói chuyện với một người đàn ông đã lớn tuổi. Ông ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu và anh biết lão ta muốn làm gì.
- Xin lỗi, tôi đã bao cậu ấy rồi.
Mỉm cười khi nhận lấy cái nhìn kinh ngạc của cậu và lão già. Yunho vô tư vòng tay ôm lấy em cậu và hôn lên gò má trắng mịn của cậu. Mùi hương của cậu….nhớ quá.
- Xin lỗi! Tôi không quen anh – JaeJoong đáp lại - Ông Lee à! Thấp hơn tôi sẽ không đi.
- 100 triệu cho một đêm với anh ! - Yunho nói nhanh khi nhận ra lão già đang định nói gì đó và anh đã thành công khi nhìn thấy gương mặt bực bội của lão khi phải rời bàn tay cậu.
- Anh làm tôi mất khách! – JaeJoong nhìn anh một cách bực bội.
- 100 triệu nếu em ngủ cùng anh.
- Tôi không bao giờ ngủ với ai hai lần. Anh không phải là ngoại lệ. Đừng phá tôi.- JaeJoong vẫn nói bằng giọng lạnh lùng của mình.
- Em thật bướng bỉnh JaeJoong à! Anh đã rất nhớ em đấy - anh mỉm cười và vuốt ve gò má cậu.
- Đó là việc của anh và tôi yêu cầu anh đừng phá tôi.
- 100 triệu không đủ cho em sao? Nói giá đi, anh sẽ trả - Yunho vội nói khi JaeJoong có ý định đi khỏi nơi đó.
- Nghe đây! – JaeJoong nghiêm túc nhìn Yunho - Tôi đã ngủ với anh một lần và sẽ không có lần thứ hai với anh. Cho dù anh đưa tôi bạc tỷ, tôi vẫn nói câu quen thuộc của mình, không được! Đừng làm phiền tôi ok?
JaeJoong lạnh lùng quay đầu đi và tìm một nơi khá để ngồi, lập tức có người lại nói chuyện với cậu. Hoa Hồng Đen ở đây ai mà không ham muốn ? Họ cũng giống như anh, cũng khao khát được chạm vào Hoa Hồng Đen một lần nữa. Anh đã cố tỏ ra mình thật đặt biệt nhưng có lẽ với cậu, anh cũng chỉ là những người đàn ông tầm thường mà thôi.
- Xin lỗi, tôi đã bao cậu này rồi! - một lần nữa anh phá hỏng “làm ăn” của JaeJoong. Anh thật sự không thể chịu nổi khi cậu nằm trong vòng tay kẻ khác mà không phải là anh. Cái gì của anh thì người khác đừng hòng có được.
………
- Anh làm cái quái gì vậy? Anh điên à?
JaeJoong nói một cách bực bội khi năm lần bảy lược Yunho phá hỏng “giao dịch” của cậu. Nếu như thế thì làm sao cậu có thể kiếm tiền đây? Sao anh cứ mãi theo cậu thế kia chứ?
- Anh đã nói rồi. Anh muốn em ngủ với anh. Chúng ta nói chuyện sòng phẳng mà - Yunho đáp lại sự tức tối của cậu bằng một câu nói đùa.
JaeJoong không nói, cậu quay đi. Bây giờ đã ba giờ sáng rồi, cậu cần phải về bệnh viện trước khi bà Choi tỉnh dậy.
- Em đi đâu ?
- Đó không phải là chuyện của anh! Và đừng phiền tôi. Cám ơn.- Giật tay mình ra khỏi tay anh một cách bực dọc, JaeJoong đón taxi và đi mất.
Mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt giận dỗi của cậu, Yunho biết cậu sẽ còn trở lại đây nữa vì hôm nay vẫn chưa có người khách nào cho cậu cả. Ngày mai anh sẽ lại được gặp cậu, nhất định anh phải khiến cậu ngủ với anh một lần nữa.
|
Chap 4
Trở về nhà để làm mọi việc như thường ngày, JaeJoong ngạc nhiên rằng Soo Young đã ngồi sẵn ở đó tự lúc nào. Nó cứ nhìn chằm chằm vào cậu nhưng không nói gì.
- Hôm nay em dậy sớm vậy? – JaeJoong cười với nó nhưng nó hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cậu.
- Anh vào giám đốc của BL có quan hệ gì?
- Hửm?
- Anh đừng có giả nai với tôi. Chiêu đó lỗi thời rồi. Anh tốt nhất là trả lời câu hỏi của tôi. Anh với giám đốc của BL có quan hệ gì? Hôm qua tôi đã thấy anh và anh ấy nói chuyện với nhau.
- À…à… chỉ là….tình cờ va nhau thôi. Anh không có quan hệ gì cả - JaeJoong né tránh cái nhìn của Soo Young và chú tâm lấy thức ăn ra khỏi giỏ.
- Không thể, đừng nói dối tôi. Hôm qua tôi thấy anh và anh ta nói chuyện với nhau rất lâu. Anh nói đi. Anh và anh ta là quan hệ gì?
JaeJoong cắn môi, cậu biết nói với Soo Young như thế nào đây? Chẳng lẽ nói đó là khách hàng của cậu sao? Không! Không thể được.
- À….bọn anh….. chỉ là bạn cũ thôi. Ngày trước anh có giúp anh ta lấy lại bóp tiền. Mấy tên móc túi giật đó mà. Nên quen.
- Thật chứ?
- Ừ! Thật mà – JaeJoong nói mà không nhìn Soo Young.
- Vậy….anh ta có biết tôi và anh ở chung nhà không?
- Không! Anh ta không biết gì về anh cả.
- _Tốt! - Soo Young đứng lên và đi về phía JaeJoong - Anh có thể giúp tôi điều này đấy - nó nhếch mép.
…………..
Một ngày trôi qua nhanh chóng, JaeJoong lại phải đến Old Bar để tìm khách. Đáng lẽ cậu có thể đến những quán Bar khác nhưng cậu không muốn. Cậu thật sự có cảm tình với nơi này, tuy rằng nó cũng là Bar như những quán khác nhưng trong này toàn là những người phụ nữ đã lỡ thời. Họ đến đây bởi cuộc sống đẩy đưa chứ không phải như những cậu ấm cô chiêu muốn tìm cảm giác lạ. Họ đến đây vì tiền nhưng tiền của họ là để chăm sóc gia đình. Thường thì họ trang điểm rất đậm để người khác không thể nhận ra mình, chỉ có JaeJoong là không, vì cậu có ai là bạn chứ? Cậu chỉ có anh thôi mà bây giờ anh đã đi rồi. Cậu sợ ai bắt gặp đây? Soo Young thì không bao giờ đến những nơi như thế này. Nó nếu muốn, thì sẽ đến những quán Bar sang trọng hơn thế này nhiều lắm.
Lấy tấm ảnh của gia đình ra, JaeJoong mỉm cười và vuốt nhẹ gương mặt đang mỉm cười của Siwon. Anh đang đứng giữa bên cạnh cậu và Soo Young. Anh và cậu cười tươi lắm nhưng nó thì không. Nó đang nhìn thẳng vào ống kính và môi không hề nở nụ cười. Cũng phải thôi. Nó ghét cậu lắm mà.
Cậu lại vuốt mặt người phụ nữ đang ngồi chính giữa với nụ cười dịu dàng. Bà Choi cười rạng rỡ và nắm lấy tay cậu. Bà thương cậu lắm. Bà không hề vì thân phận mồ côi của cậu mà khinh ghét cậu. Bà đã yêu thương cậu như con cái trong nhà. Không vì nghề bán báo của cậu mà khinh khi, không vì cách ăn nói vụng về của cậu mà cay nghiệt. Bà đơn giản là thương cậu vì cậu yêu Siwon bằng cả trái tim mình. Bà nói như thế là đủ lắm rồi.
- Anh biết chắc là em sẽ đến đây mà - Yunho giật tấm ảnh trên tay của JaeJoong và nhìn nó.
- Trả cho tôi!
- 10 triệu nếu em để cho anh xem tấm ảnh này.
- Trả cho tôi! – JaeJoong nghiến răng.
Nhìn thấy thái độ của JaeJoong như vậy, anh cũng không muốn làm cậu giận anh nữa. Anh trả lại cho cậu nhưng đã kịp nhìn thấy người con gái đang nhìn chằm chằm trong ảnh. Đó chẳng phải là Choi Soo Young - ứng cử viên sắp tới sao? Sao cậu lại chụp ảnh với người này.
- Cô gái này… là gì với em? - Yunho chỉ vào tấm ảnh trên tay của JaeJoong.
- Đó không phải là chuyện của anh. Và hôm nay, làm ơn đừng phá tôi. Tôi thật sự phiền vì sự có mặt của anh lắm rồi. Anh hiểu không? – JaeJoong nhíu mày nhìn anh.
- Anh không hề muốn làm em giận. Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi JaeJoong à! - anh cười huề và vuốt nhẹ lên mặt cậu - Em không hỏi anh là ai sao? Nếu em hỏi, anh sẽ nói và em sẽ không thể dùng thái độ này để nói chuyện với anh đâu.
- Tôi không cần biết và cũng không muốn biết. Anh đừng phiền tôi nữa.
- Ha ha ha! Em nghĩ rằng ai dám lại gần em khi anh ở đây? Ai trả cao giá hơn anh?
- Rốt cục anh muốn gì ở tôi chứ? – JaeJoong đập tay xuống bàn và hằn học nhìn anh.
- Anh muốn ngủ với em. Đơn giản là thế!
- Ở đây có bao nhiêu người, sao anh lại chọn tôi?
- Vì tôi thích em! - Yunho nhìn sâu vào mắt cậu - Anh muốn ngủ với em lần nữa. Và anh sẽ tặng em một món quà.
- Quà?
- Cô gái đó đang đăng ký vào công ty anh, anh sẽ chấm cô ta đậu nếu em chịu ngủ với anh một đêm. Anh chắc rằng đó là em gái em phải không?
JaeJoong nắm chặt tấm hình trong tay. Đúng như ý của cậu nhưng không ngờ anh là người đã khởi xướng trước.
--------------------------------Flash Back---------------------------
-Tốt! - Soo Young đứng lên và đi về phía JaeJoong - Anh có thể giúp tôi điều này đấy - nó nhếch mép.
- Hửm? Giúp?
- Đúng! Anh hãy làm sao để tôi có thể vào BL. Anh ta là giám đốc ở đó và anh ta phụ trách phỏng vấn thí sinh ở vòng cuối cùng. Tôi không thể dùng tiền để hối lộ anh ta như những người trước vì anh ta có tiếng là nghiêm khắc. Bây giờ anh là bạn của anh ta thì có thể suy nghĩ lại.
- Nhưng…
- Anh phải giúp tôi. Đó là cách anh chuộc lại lỗi lầm mà anh đã gây ra cho gia đình tôi - Soo Young nghiêm giọng và nhìn JaeJoong.
- Anh….
- Anh không được từ chối tôi. Mọi thứ tôi nói, anh phải làm kể cả khi tôi bảo anh chết! Vì anh nợ gia đình tôi và bây giờ anh phải trả!
Soo Young nhếch mép nhìn JaeJoong và đi về phía giường.
- Hôm nay tôi muốn ăn món Pháp. Anh làm sao thì làm.
Nắm chặt cọng bơ rô hành trong tay, JaeJoong mím môi nhìn về phía phòng của Soo Young. Cậu phải chuộc tội. Soo Young nói đúng. Cậu sẽ cố hết sức để giúp con bé.
-------------------------------End Flash Back-----------------------------------
|