Trái Tim Và Lý Trí
|
|
– Cô, con mệt, con về ký túc. Nói xong tui, lững thững bước về phòng. Vì ở đây là học tiếng, nên ai muốn học thì học muốn về thì về, không khắc khe. Hôm nay sao mà nhiều chuyện quá, chán. Trên đường về tui thấy có một đôi bạn trẽ đang nắm tay, ôm nhau rất tình tứ. Tui thấy ghen tỵ với họ quá. Họ có thể yêu, có thể thể hiện ra mà chẳng ai dòm ngó, chẳng ai phê bình, còn tui, những con người như tui có ai có thể đứng giữa đường nắm tay, ôm nhau như vậy không. Chẳng ai dám làm vậy, mặc dù hiện này nhiều người nói rằng chuyện đó không sao, bình thường, nhưng thử hai người con trai nắm tay nhau đi coi, có bao nhiêu người nhìn, có bao nhiêu người dòm ngó… Trời vẫn cứ lạnh lẽo quá, khí đông vẫn cứ cố gắng kéo dài, vẫn cái lạnh se người… Cây cối đã trụi hết lá… mặc dù mùa xuân vừa trôi qua……. Nơi đây,… tui không nhận ra… thế nào là bình yên… tui chỉ thấy dường như sẽ có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra… đối với tui, đối với những người tui quan tâm… Về đến phòng, tui ngả người lên giường, nắm mắt, cố gắng xoa đi hết mọi suy nghĩ lung tung trong đầu, con Thy nói đúng, tui suy nghĩ quá nhiều. Tui bật người dậy, lôi máy tinh ra vào mạng, kiếm ai nói chuyện thui. Vô nick, thấy list friend không có ai, trống trãi. Sao dạo này không thấy con Thy và con Uyên mập nhỉ hai con bạn mà tui quan tâm nhất. Một đứa là bạn thân 5 năm, còn một đứa là bạn thân 3 năm. Giờ mà có tụi nó bên cạnh thì hay quá. Tui sẽ không thấy cô đơn như thế này. Không thấy ai trên mang tui out khỏi yahoo, tui vô Dân Trí đọc tin tức, lâu rùi, tui không đọc tin tức. Vừa vô trang chủ của dân trí thui mà tui đã thấy nguyên cái bảng tin “HAI ĐỨA Trẽ ĐỒNG TÍNH NHẢY SÔNG TỰ TỬ̉”. Tui nhấp vào đọc ngay. Đọc tin này tui thấy sót xa quá, cuối cùng thì dù nhiều người cứ nói rằng xã hội đã phát triển, không còn cổ hủ nữa vậy mà… vẫn có người phải chết vì chính cái hủ tục khắc khe của xã hội này. Tui thấy sợ, tui không biết nếu lỡ một mai gia đình tui biết chuyện thì mọi thứ sẽ như thế nào. Tui có tìm đến cái chết như thế này không. Tui rùng mình, cố xua đi mọi suy nghĩ phức tạp này, tự nhủ, cái gì tới sẽ tới. – Sao không ngủ đi cho khoẻ, mệt mà lại ngồi đó àh. Tiếng của Nhật. Tui giật mình nhìn lên thì thấy Nhật đang nhìn tui. Mấy giờ rùi nhỉ sao mà Nhật đã về, tui nhìn lên đồng hồ thấy đã 12h trưa rồi. Ngồi suy nhgĩ lung tung mà thơi gian trôi nhanh quá. – Minh xuống bangongshi ( ban giám hiệu ) đi, thầy Shu gọi lên đó. Nhật nói với tui xong ngả người ra giường nằm nhắm mắt vào. Có lẽ Nhật cũng rất mệt. Tui nhanh chóng ngồi dậy, chạy vô rửa mặt rồi nhanh chóng lên bangongshi, khÔng hiểu sao thầy Shu lại gọi tui nhỉ, tui đâu có làm gì sai đâu. Lại chuyện gì xảy ra nữa đây. Chán quá. Trước khi ra khỏi phòng tui nhìn coi Nhât đang làm gì thì vẫn thấy Nhật đang nằm trên giường nhắm mắt. Chắc tôi qua vì tui mà Nhật mệt như vậy. Tui chạy nhanh lên bangongshi để xem coi có chuyện gì mà kêu tui như vậy. Lên tới nơi tui thấy ông Shu đang nói chuyện với rất đông người, sao mà ôn ào thế. Sao lại kêu tui lên đây. Hay là chuyện đêm qua rui đi uống bia về khuya bị phát hiện rùi. Lo quá ! Vừa vào phòng tui cất tiếng chào ông Shu: – Thầy. Thầy kêu con có gì không? Tui hỏi ông Shu. – Àh, Minh. Bạn của con bên Việt Nam sang học. Nên thầy kêu con qua đây để dẫn bạn về ký túc với lại hướng dẫn bạn học luôn nha. Ủa sao lại bạn của mình. Tui tự hỏi, rồi liếc mắt sang bên cạnh, thấy con Uyên mập. Nhìn thấy nó mà tui giật mình, lui lại mấy bước chân. Trời ạh, sao mà con heo này lại sang đây. Nó tính làm gì đây, còn bên cạnh nó là ba và mẹ nó. Tui gật đầu chào bác trai và bác gái, rồi quay sang con mập tui nói: – Mày giở trò gì nữa đây, sao qua đây học. – Nhớ mày quá, nên qua học chung với mày cho vui. Nhỏ nhí nhảnh trả lời. Bác gái chen vô nói: – Con nhỏ này tự nhiên giở chứng đòi sang đây học Mình àh, chau lo cho nó dùm bác nhá. Bác tin ở cháu đó. Bác nhẹ nhàng cười và nói với tui. Gương mặt hiền hậu quá. Tui bỗng nhớ tới mẹ tui… – Được rùi mà ba mẹ, con không sao, ba mẹ ra sân bay đi cho kịp. Nhỏ vừa nói vừ xua tay. Ba và mẹ con Uyên quay sang nói với bà Wang, nhờ cô lo cho cháu. Bà Wang gật đầu, miểm cười. Ba và mẹ nó đi ra xe taxi chờ sẳn và ra sân bay. Tui còn bàng hoàng khi thấy con Uyên mập qua đây, đứng lù lù trước mặt tui. Chỉ khi nó đập vào lưng tui cái bốp, tui mới tỉnh dậy. – Minh, dẫn bạn lên phòng 204, phòng đó còn dư một chỗ, phong của bé Yến đó. Ông Shu nhìn tui nói. – DẠ. Tui nói xong quay đi, ra hiệu cho con uyên mập đi theo. – Êh thằng khỉ, tuy tao có một chút xíu mập mạp dể thương, nhưng mà mày để một mình tao kéo 3 cái valy đấy àh. Con heo lên tiếng. – Tại mày, đi học mà cứ như đi chơi. Đúng là con gái mà. Rắc rối. Tui cằn nhằn rùi xách giùm nó hai vali. Sao mà tui ga- lăng thế này nhỉ. – Vậy có phải tốt không chồng yêu. Nhỏ Uyên léo nhéo nói. – Làm chồng mày nên tao mới khổ. Nói đi, sao giở chứng sang đây. Tui quay lại hỏi nó. – Ở bển buồn, nhớ mày. Nên qua đây. Nó nói rồi quay đi nhìn xung quanh. – Nhớ tao, hay nhớ thằng Tuấn. Nhớ nó quá mà không biết làm gì nên trốn sang đây chứ gì. Biết mày quá mà. – Mặc xác tao. Nhỏ nói rồi quay đi. Tui đoán đúng, con này, yêu thằng Tuấn lắm mà vậy mà bị đá nhanh chóng. Thằng Tuấn củng khốn nạn. Yêu nhiều vào rồi bỏ rơi con người ta. Con này thì cứ tỏ ra mạnh mẽ, coi như không có gì nhưng mà ai biết được lòng nó mất niềm tin vào tình yêu, sau cuộc tình nhanh chóng với Tuấn… – Thôi bỏ qua, mà này, số máy xui rồi con heo ơi. Ở chung với con Yến có mà nhức đầu thường xuyên. Tui chợt nhớ ra nó ở chung với con Yến hahha… hôi trước tới giờ ai ở chung với con Yến cũng than hết… lần này con heo này mệt rồi.
|
– Chưa biết ai nhức đầu vì ai. Con Uyên hùng hổ nói. Tui quên mất, con heo này cũng là một cây chửi lộn có tiếng ở trường cấp III. – Mà thằng kia, mày mà con heo này heo nọ nữa là tình nghĩa vợ chồng tan tành đó. Nó nhéo tui một cái. Hix đau quá. – Mày ác quá. Tui quay sang nói với nó. – Mày sao rồi, quên hết chưa, hay là vẫn nhớ nhung anh Hùng của mày. Nhỏ quay sang nói. – Nhắc làm gì, nói nhảm quá. Tui nhăn mặt nói với nó. Ngoài con Thy ra thì con Uyên cũng biết chuyện của tui. Nó biết vì hồi đó, nó phát hiện ra tui cảm anh bạn Chánh học cùng lớp. Hehehe. Nhắc tới đây, tui thấy nhớ hồi cấp II quá… Gió thổi nhẹ nhàng, tui cảm nhận được mùi hương nhẹ của hoa ngang mũi. Tui nhớ về thời cấp III của mình… Hồi học cấp III, tui là thằng nhóc ít nói, không nổi bật trong lớp. Nhưng tui lại để ý tới Chánh, một anh chàng nổi bật, nhiều chuyện nhất lớp, đánh nhau giỏi nhất lớp… Không hiểu sao tui lại hồi hộp khi ở gần Chánh, điều này chỉ có mỗi con Uyên mập phát hiện ra. Con heo này phát hiện ra là vì lấn đi chơi Đà Lạt của lớp. Lần đó trường cho đi 4 ngày 3 đêm. Lúc lên xe, tui ngồi ở ghế cuối cùng, tính tui là thế, thích ngồi ở cuối cùng để quan sát mọi thứ cho dể. Nhưng không hiểu sao, Chánh cũng xuống ngồi cạnh tui. Nhớ lại lúc đó tui hồi hộp quá trời, nhất là lúc mà Chánh ngủ trên xe, dựa vào vai tui ngủ ngon lành cho tới Đà Lạt. Nguyên chặng đường đi tui không thể ngủ được, tuy vai tui đau và mỏi, nhưng mà tui lại thấy sao động… Lần đó tui đã bắt gặp ánh mắt của con Uyên nhìn tui. Lên tới Đà Lạt thì tui lại được xếp chung phòng với Chánh, sướng không chịu nỗi. Mà 4 người một phòng, một phòng có hai giường chàng sướng hơn. Tui, Chánh, Khoa, Duy chung phòng. Lúc đầu, Khoa đòi chung giường với Chánh, tui tiu nghỉu tưởng Chánh đồng ý rùi, vì trong lớp hai đứa này chơi thân nhất mà. Nhưng ai dè Chánh không chiu: – Ngủ với mày cho xuống đất ngủ sớm àh. Tao chung giường với Minh. Chánh nói xong quay sang nhìn tui. Tui đỏ mặt quay đi, lấy đồ đi tắm. Lần đó đi chơi vui lắm. Cái đêm thứ hai, tui đang ngồi trên bãi cát ngắm biến, tui thích biển mà, lúc đó cũng quá nữa đêm rùi, tui không ở trong phòng vì Tụi con trai đang chơi đáng bài, tui không thích nên ra đây ngồi thui. Đang ngồi ngắm biển, đang suy nghĩ thì con uyên ở đâu đi tới ngồi sát bên: – Thằng khỉ, mày thích Chánh àh. Trời coi nó ăn nói kiểu đó đó. – Sao nói thế. Tui nhìn nó rồi nói. – Cảm nhận được. Nhỏ nói rùi quay sang nhìn biển. Tui không trả lời lại, coi như sự im lặng là câu trả lời. Nhưng không hiểu sao tui lại thấy tin tưởng nó. Ngộ ! Từ trước đến giờ tui đâu có nói chuyện với nó đâu. – Trả tự do cho mày với anh yêu mày. Nhỏ nói xong bỏ đi. Không hiểu sao nhỏ nói vậy. Chỉ một lúc sau tui mới thấy Chánh đang đi lại phía tui. – Sao không về ngủ, ngồi đây chi nhóc. Chánh nói. Tui và hắn cùng tuổi mà hắn nói thế đó, bức không. – Về ồn, không thích ồn ào. Ngắm biển tốt hơn. Tui nói mà mặt vẫn nhìn ra biển, nhưng tim thì đập thình thịch. – Về thôi, đi ngủ. Hắn kéo tay tui về. Về đến phòng hắn kêu đám kia dẹp hết,khuya rùi, đi ngủ. Bọn kia nghe hắn nói, răm rắp nghe theo… kinh thật. Đêm hôm đó tui đâu có ngủ được đâu. Mà hình như hắn củng thế, nằm quay sang trái lại sang phải. Sáng hôm sau, mắt hai đứa thâm quần. Con heo Uyên nhìn thấy hai đứa tui, cười rồi nói sock: – Đêm qua lãng mạn quá nên không ngủ luôn àh. Nhỏ nói nhỏ với tui. – Tao chém mày àh, con mập. Tui nhăn mặt nói với con Heo uyên. Từ lúc đó, tui cứ tưởng Chánh là người như tui, cũng yêu tui. Vì Chánh rất quan tâm tui, mỗi lần tui bệnh không đi học được hắn chạy sang thăm hỏi tui. Riêng tui nhầm tưởng rằng tui với hắn đã yêu nhau rồi cơ, mặc dù cả hai chẳng ai nói với ai là đã yêu nhau,không ai mở miệng nói tiếng yêu. Con Uyên thấy hắn rất quan tâm tui, nên khi nào có cơ hội là nó chọc tui với hắn. Chánh thấy bị chọc mà không phản đối, chỉ cười rồi bỏ đi. Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tui của thời cấp III. Chỉ cho đến một ngày, thằng Khoa reo to: – Chánh, bồ mày tới tìm. Chánh quay lại nhìn Khoa, quay ra ngoài cửa, quay sang tui, rồi đi ra ngoài với cô bé lớp 10 kia. Trong lớp, tui, và con Uyên nhìn nhau. Lúc đó, tui phải nói là sao nhỉ, cứ như kẻ mất hồn. Nguyên buổi học hôm đó, tui không học vô được cái gì, chỉ nhớ là ông Cung chửi tui vụ không làm được bài, bà Loan chửi tui vì không thuộc bài. Tui mặc kệ, tui không quan tâm, điều mà tui quan tâm lúc đó là Chánh và cô bé kia. Chánh vẫn không nói gì, vẫn không cò một lời giải thích. Cho đến khi ra trường, cho đến khi không còn gặp nhau nữa… Tui vẫn không hiểu Chánh. Tui không hỏi gì Chánh hết, tui cho rằng chỉ là do bản thân tui nhẩm lẫn giữa tình bạn và tình yêu. Tui coi đó như là bài học thui. Con Uyên chắc biết tui bùn nên không nói gì, cho đến bây giờ, nó củng không nhắc về Chánh trước mặt tui. Còn Chánh cho đến khi tui sang đây, chỉ nhắn tin cho tui một câu : “ đi vui vẻ, đừng bùn vì yêu người không nên yêu, sẽ có ngày gặp lại nhau…” Cái tin nhắn đó, tui lưu lại, và cho đến bây giờ khi mà cả hai đã hơn 4 tháng không liên lạc, tui vẫn chưa hiểu ý nghĩa của cái tin đó. Mặc dù nhiều lúc lên mạng có thấy Chánh online, tui có hỏi, nhưng sao Chánh không giải thích, cái tin mà Chánh gửi đúng lúc tui đang đau khổ vì tình cảm của Hùng, đang suy sụp vì tình yêu không lối ra của bản thân mình. – Mày lại suy nghĩ lung tung hà thằng khỉ. Con Uyên kéo tui lại thực tại. Buổi trưa, nhưng sao khí trời vẫn se lạnh…. – Yến, đây là Uyên bạn anh, ở chung phòng với em từ đây. Tui nói với con Yến rùi đặt valy của con Uyên mập xuống. – Trời, cứ tưởng ở một mình, chán. Nhỏ nói rồi ngồi phịc lên giường. – Phòng hai người chứ có phải phòng một người đâu mà xí xọn, đòi một người. Con Uyên chua chát xen vô. Con uyên vừa nói xong là con Yến liếc mắt lên nhìn con mập, con heo cũng đâu có vừa, nó cũng liếc nhìn lại. Chà hai con này đang đánh nhau bằng tâm lý đây. Chắc sắp có chuyện vui để xem rồi. Tui ở lại phòng giúp con Uyên xếp đồ, con nhỏ này, đi học mà mang theo quá trời quần áo, đầy đủ sữa dưỡng da, gúm, điệu quá. – Cứ như hai vợ chồng ý nhỉ, có cần nhường phòng tâm sự không. Con Yến lại chen vô. Con điên này ăn nói kiểu gì thế này. – Từ cấp III đã là vợ chồng rùi nhóc con ơi. Con Uyên vừa nói xong quay sang hun má tui một cái. Đồ con điên, làm tui giựt mình, con Yến thì trợn mắt ra ngó. – Cô bé cứ ngồi đó ngó thế, ai mà tâm sự được. Con Uyên chanh chua nói. Nói xong, con Yến đi ra ngoài, sập cửa một cái rầm. – Trời ơi, con mập, dơ hết mặt tao rồi. Con heo, dám hun lén tao. Trả lại đây. Tui nói với con Uyên – Trời ạh, bộ tao không thấy kinh àh, tại tao muốn dạy cho con nhỏ không biết điều đó bài học thui. Nói xong con Uyên dơ tay lên lau miệng nó. Heheheh, con này coi bộ đàn chị gúm… – Thui, mày tắm rửa nghĩ ngơi đi, tối đi ăn cơm, tao gọi mày. Tui nói rồi đứng lên, tui muốn về phòng coi Nhật sao rùi. Tui về tới phòng thì thấy Nhật vẫn nằm đó ngủ ngon lành. Tui đi tới kéo cái mềm đắp cho Nhật, trời lạnh mà nằm ngủ kiểu đó, trúng gió lúc nào không hay. Tui ngồi xuống giường tinh bật tivi lên coi thì có ai gọi cửa. Tui chạy nhanh ra mở cửa, thì ra là anh Lương: – Em nói chuyện với anh một chút nha. Anh nói. – Có gì không anh? Tui thắc mắc. Anh sao thế nhì, nhìn anh ngồ ngộ… hình như người anh có men bia, anh mới uống bia thì phải. – Không, chỉ là anh thấy mệt, muốn kiếm em nói chuyện một chút. Em nói chuyện với anh nhá. Tui thấy anh dường như có chuyện buồn, không biết có chuyện gì, tui đồng ý. Đóng cửa phòng lại tui theo anh sang phòng anh. Anh vẫn ở một mình, ông Giang vận chưa sang thì phải. Tui ngồi xuống giường anh. Anh ngồi trên ghế gần bàn học ngay đó. Anh nhìn tui lâu lắm. Tui cũng chẳng biết làm gì, cứ nhìn xung quanh phòng, rồi lại nhìn xuống đất. Tui thấy sợ ánh mắt đó của anh. – Anh nghỉ ngơi đi, hình như anh mới uống bia xong. Tui nói với anh. – Ừhm, có một chút nhưng không sao. Anh nói tiếp: – Minh, em suy nghĩ những gì anh nói với em chưa? Anh hỏi tui. Đây là điều tui thấy sợ đây. Tui không biết phải nói sao cho anh hiểu. – Anh àh, em nói rồi, trong tim em đã có người em yêu, mặc dù đau khổ thật, nhưng em vẫn chưa quên người đó, với lại, em nghĩ rằng em sẽ không yêu ai nữa đâu, đối với bản thân em, trái tim em, như vậy là đủ rồi anh àh. Em nghĩ rằng rồi anh sẽ tìm được người yêu anh thật sự. Tui nói nhanh với anh, rồi đứng lên, tui muốn nhanh chóng về phòng. Ra đến cửa tui quay lại nói tiếp: – Anh nghỉ ngơi đi, cố gắng làm những việc có ích như là hàn gắn lại tình bạn của anh với Nhật, có lẽ tốt hơn đó. Tui quay lưng đi, vừa bước chân ra cửa rùi nghe một tiếng “Rầm….”, tui giật mình quay người lại, vừa quay lại thì tui đã bị anh ôm trọn trong vòng tay của anh. Tui hoảng hốt cố gắng đầy anh ra, nhưng so với sức lực của anh thì tui không thể làm gì được. – Sao, em cứ làm khổ mình thế, sao em cứ yêu những người mà không yêu em, sao em không xem lại, còn nhiều người yêu em mà em không để ý. Anh nói. – Anh bỏ em ra ngay. Tui nói lớn bên tai anh. – Đó là quyền lựa chọn của trái tim em, anh không thể bắt em yêu anh và bắt em ngừng yêu anh ấy. Tui nói tiếp và thấy nghẹn ở cổ họng. – Minh cho anh ôm em một chút nhé, anh muốn giữa lại hơi ấm của người em, rồi anh sẽ không làm phiền em nữa, anh sẽ có cách làm em phải cười trở lại. Nụ cười của em hợp với gương mặt em hơn là những nỗi buồn. Anh nói nhỏ nhẹ bên tai tui, không hiểu sao tui lại xiêu lòng, không phản kháng nữa. Có lẽ cho anh ấy một niềm an ủi. Cứ như thế, anh ấy cứ đứng đó ôm tui, có lúc siết chặc, có lúc nhẹ nhàng như vuốt ve, còng tay của anh Lương ấm áp và vững trãi lắm, ai mà là người yêu của anh ấy, chắc sẽ muốn anh ấy ôm suốt ngày thôi. Nhưng trong khi được anh ôm như vậy, tui không thấy hồi hộp và hạnh phúc khi ôm Hùng, không xao xuyến khi ngồi bên Nhật… Bao trùm tỉnh cảm của tui lúc này chỉ là : Thân thiết. Đúng, như hai người bạn, như hai người anh em ôm nhau vậy thôi. – Hai người tình quá nhỉ. Tui giật mình vụt ra khỏi vòng tay của anh Lương khi nghe tiếng của ai đó sau lưng. Quay lại tui thấy, Nhật đã đứng ngay trước cửa từ lúc nào. Nhật nhìn anh Lương, vẫn đôi mắt căm giận đó, nhưng mà chứa cả nỗi buồn, nỗi thất vọng và một chút ghen tỵ. Có lẽ trong tim Nhật vẫn còn yêu anh Lương lắm, nên mới đau buồn như vậy khi thấy anh ôm người khác, trước mặt mình. – Xin lỗi Nhật. Tui nói với Nhật. – Có gì mà xin lỗi, chỉ có tui mới đáng ra phải xin lỗi vì phá cảnh lãng mạn của cả hai. Nhật nói rồi nhìn tui. Không còn ánh mắt căm hận nữa, chỉ là ánh mắt đau buồn, xót xa. – Nhật hiểu lầm rồi, không như vậy đâu. Tui nhanh nói. – Thôi được rồi, tính kiếm Minh đi ăn thôi, Minh vui vẻ tiếp đi. Nhật nói rồi quay đi, dáng đi cô độc và lặng lẽ. Tui quay sang nhìn anh Lương, anh vẫn đứng đó, không nói gì, gương mặt thì chỉ hằn lên sự mệt mỏi và chán nản, tui hỏi anh: – Sao anh không giải thích, anh có biết khi thấy người mà mình yêu ôm một người khác thì tâm trạng như thế nào không.? Anh phải giải thích chứ, anh muốn Nhật cứ đau khổ vì anh hoài sao? Tui tức giận lên. – Nhật còn yêu anh sao, anh lại cảm nhận được trong đôi mắt của Nhật, anh không còn giá trị bằng người khác. Anh nói rồi ngã người ra giường. – Anh nói vậy là sao. Nhật yêu anh, cho tới bây giờ Nhật vẫn yêu anh cơ mà. Anh nói thế mà được sao. Anh đi theo Nhật và nói chuyện với Nhật đi. Tui kéo anh dậy. Nhưng anh vùng tay anh ra khỏi tay tui và nói : – Em… thôi, không có gì, em đi ăn đi, rồi thời gian sẽ chứng minh lời anh nói. Anh nói rồi quay lưng vào tường. Thấy anh không còn muốn nói chuyện, tui bước ra khỏi cửa, trước khi ra khỏi cửa tui còn nói vọng lại: – Anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi và chút nữa nhớ ăn cơm. Tui nói xong đóng cửa và đi qua phòng con Uyên, kéo nó đi ăn. Có một điều mà tui không biết, sau khi tui đóng cửa phòng lại Lương nói nhỏ trong tiếng nấc: – Vì sao lại còn lo cho anh, em hãy chuẩn bị đón nhận tình yêu mới của mình đi Minh àh, Nhật đã rung động với em rồi. Nhưng anh không thể nhường người anh yêu cho người khác Minh àh… Lương khóc… Tui qua phòng tui trước khi qua phòng con Uyên, tui cũng chỉ coi có Nhật ở phòng không. Nhưng mà không có ai trong phòng, tui đóng cửa phòng lại, buồn thiu, đi qua phòng con Uyên kêu nó đi ăn. – Đi ăn mày. Tui nói với nó rồi ngồi xuống giường nó. Nhìn tui chắc không có sức sống. Tui chỉ đang nghỉ coi Nhật đang ở đâu. – Sao mà kêu có mình cô vợ của anh thế, bỏ nhỏ em này ở đâu. Con Yến chua miệng chen vô, tui cũng không có hưng nói lại, tui làm lơ. Tui làm lơ nhưng mà con Uyên đâu có chịu.
|
– Muốn ăn thì tự mà lết thân mà đi, ăn ké không biết chai cái mặt àh. Nhỏ nói với con Yến rồi quay sang tui, bỏ lại cái mặt đần của con Yến: – Mày bị gì, mặt mày không có hồn, bị thằng nào đem đi rồi àh. Nhỏ nói. – Nói nhảm đi thôi. Tui nói với nó, tui cũng muốn kể con mập nghe lắm, nhưng mà trong phòng có con Yến, không tiện nói. Tui và con Uyên đi bộ ra ngoài cổng trường, buổi tối, căntin nhà trường không bán đồ ăn, nên phải tự nấu ăn hoặc ra ngoài cổng trường ăn. Tui gọi cho tui và nó, mỗi đứa hai dĩa chaofan (cơm chiên). Tui không nói gì, con Uyên cũng im, không nói luôn, hai đứa cắm đầu mà ăn. Ăn xong nhỏ quay sang hỏi tui: – Món cơm mới ăn gọi là gì? – Chaofan. Tui nói. – Ờ, chaofan, được đó ghi vào danh sách những món ăn ngon. Nhỏ nói, rùi nhìn tui cười. Con này, quả là có tâm hồn ăn uống, hen chi cái bề ngang phát triển mà cái bề dọc không chịu phát triển. – Bó tay mày rồi. Tui nói nó xong quay sang tính kêu tính tiền thì, tình cờ tui thấy Nhật, đang mua bia bên quán nước bên cạnh. Lại uống bia sao, tên này bị gì đây. Tui cứ chăm chú nhìn hắn. Cho đên khi Nhật quay sang thấy tui đang nhìn tui, tui mới giật mình quay mặt lại. – Thì ra, có người ăn cắp trái tim mày rồi nên mày mới như kẻ mất hồn. Nhìn chàng ta cũng được, nhưng mà mặt lạnh quá, mày cũng thuộc dạng lạnh. Lạnh với lạnh, không biết có kết quả không ta. Nhỏ nói mà mặt nhìn lên trời. – Nói nhảm gì đó mày, điên àh, thằng đó cùng phòng tao, thấy nó uống bia lo cho nó thôi. – Tính đến giờ phút này thì tao chỉ biết là mày chỉ lo cho hai người một là anh Hùng của mày, hai là thằng Chánh… Nhỏ nói xong tên Chánh thì im, giật mình nhìn tui. Hình như nó sợ tui buồn. Tui chỉ nhìn nó cưới. Thấy vậy nhỏ nói tiếp.. – Mày chỉ lo cho hai người đó, bỏ mặt cả tao vợ của mày. Giờ mới nghe mày nói lo cho thêm một người, thì tao nghĩ tên này cũng thuộc dạng ghê gớm lắm, mới làm cho mày, một tên lạnh lùng lo cho nó. Nhỏ nói liên tục. Tui thì chỉ biết nhìn nó. – Mày nghĩ sao thì nghĩ. Tui không cãi với nó vì tui biết là cãi với nó thì vô ích và tốn nước miếng. Với lại… có một phần nó nói đúng. Từ lúc gia đình tui tan vỡ, tui sống khác, không lo cho ai, sống với chính mình, nhưng mà tui lại lo cho Chánh_ người tui có cảm tình vượt hơn tình bạn một chút, chưa phải là yêu; và Hùng_ người tôi yêu, nhưng không phải là tình đầu. Rắc rối thật. Giờ thì tui lại thấy lo cho Nhật. Tui nghĩ chắc trai tim tui lại rung động, chỉ là rung động chứ chưa yêu. Tui nhìn con mập mỉm cười. Nhỏ cũng nhìn tui nheo mắt như hiểu tui đang nghĩ gì. – Dẫn tao về đi, tao sợ đi một mình, rồi mày chạy ra với anh ý của mày cũng được, tao không cấm, mày chuyên gia lo chuyện bao đồng. Nhỏ nói rồi kêu tính tiền. Tui không nói gì, chỉ vì thật sự trong tâm trí tui tui muốn ra với Nhật và tui biết Nhật sẽ đi đâu uống bia. Tui dưa con Uyên về phòng, con này lớn già đầu mà còn sợ đi một mình. Tui nhanh chóng chạy ra bờ cỏ ngay sông Ung Giang. Trời thì vận lạnh, Nhật vẫn thế sao, chưa hết buồn sao. Tui nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Nhật, Nhật không quay sang nhìn tui, có lẽ như Nhật biết thế nào tui cũng ra thì phải. Tui không nói gì, với tay lấy chai bia và khui nắp. Nhưng Nhật giựt lại, cầm lấy chai bia tui vừa khui nóc hết một hơi,… tui ngập ngừng: – Ơ… sao kỳ vậy…! – Cho ông uống nữa chút nữa ai cõng tui về. Cả hai xỉn nằm đây ngủ àh. Ông ngồi đó ngó đi. Tui muốn uống một mình. Nhật nói rồi khui tiếp chai khác uống tiếp. Nhật uống kinh thật, mà sao lại muốn uống chứ… có tâm sự gì sao, hay là vẫn buồn chuyện ông Lương ôm tui. Tui quay sang tính nói với Nhật thì: – Ông đừng nói gì lúc này, im lặng ngắm sao, ngắm sông đi. Nhật nói rồi nằm ngửa ra nhìn lên trời… Tui im lặng, ngồi đó. Không gian rông quá, thời gian thì tui thấy nó như đứng lại. Mọi thứ yên lặng… Tui chỉ biết ngồi đó, nhìn ra con sông Ung Giang rông lớn kia, bớt chợt đầu tui nhớ lại cảnh mà hai đứa nhỏ cùng nhảy sông tự tử. Tui giật mình, nhìn lại thì thấy 5 chai bia đã cạn, còn Nhật thì đã nhắm mắt, không biết ngủ hay chỉ nhắm mắt nằm đó. Tui lạy nhẹ Nhật nhưng thấy Nhật vẫn nằm im không trả lời: – Nè, ông ngủ rồi hả. Tui nói, rồi cố lay mạnh Nhật, vậy mà hắn vẫn nằm im re. Trời tên này bắt tui cõng về thật àh. – Dậy đi, khuya rùi, về nhanh, cảm lạnh bây giờ. Tui đánh vào người Nhật, vậy mà hắn vẫn nằm không hề mở con mắt của hắn ra. Tui nhìn hắn, vẫn gương mặt hiền lạnh, không có chút lạnh lùng khi ngủ. Tui đứng dậy, sốc người hắn lên lưng tui, tên này nặng quá, chắc mai bị còng lưng mất. Tui lê từng bước về, không hiểu sao tay hắn lại siết nhẹ cổ tui, tui quay lại thấy hắn vẫn ngủ ngon lành. Chắc hắn thấy lạnh thì phải, tui cố gắng đi nhanh hơn. Tui cõng Nhật trên lưng mà tim tui hồi hợp quá.
|
– Vì sao ông luốn cố gắng cười thế Minh, nụ cười của ông giả tạo lắm. Bỗng nhiên Nhật nói. Tui giật mình quay lại, nhưng thấy mắt Nhật vẫn nhắm. Thấy vậy, tui cũng không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi. – Kể cho ông nghe câu truyện nhé. Tui nói nhỏ bên tai Nhật. Nhật không nói gì, chỉ siết tay nhẹ một cái, tui coi đó như là sự đồng ý. Tui bắt đầu nhớ lại và kể cho Nhật nghe về mối tình đầu của tui, câu chuyện mà tui cất trong lòng, ít nói ra, chưa có ai biết. Câu chuyện mà vì sao tui quen Hùng và coi Hùng quan trọng như vậy… Hồi đó, thi Đại học xong, tui kỳ kèo mãi mẹ tui mới chịu cho tui nối mạng ở nhà. Vì đó mà tui có nhiều thời gian dạo blog, lúc đó tui cũng vừa lập blog, nên tò mò. Lúc đó, có một cái blog làm cho tui tò mò và có hứng thú, là blog của người tui yêu đầu tiên. Anh ấy tên Quang. Tui add blog ảnh và được đồng ý, nhờ vậy mà tui có nick chat. Lần đầu tiên nói chuyện tui đã thấy hồi hợp cò lẽ do còn non trẽ dể xúc động trước những lời nói tình tứ. Tui bị choáng ngợp trước những gì anh nói. Một tình yêu tươi đẹp, một cuộc sống hạnh phúc, cùng nhau vượt qua mọi rào cản. Tui yêu, tui rung đông, tụi đặt hết niềm tin vào Quang. Rồi tui đi Hà Nội thăm ba tui, vì sợ tui chán không có ai chơi nên anh giới thiệu bạn của anh dẫn tui đi chơi. Ngươi bạn của anh đó là Hùng. Tui đi chơi và nói chuyện với Hùng như người bạn… Khi tui về lại Sài Gòn thì vẫn nhắn tin hay gọi điện cho Hùng hoặc Hùng cũng gọi lại cho tui. Thật chất lúc đó cả hai coi nhau như bạn mà thôi. Còn chuyện của tui với anh Quang vận tiến triển tốt đẹp, phải nói là quá hoàn hảo. Những dòng tin, những cuộc gọi đầy ấm những tình cảm yêu thương. Tui biết tui đã yêu, yêu thật sự, không phải là một sự rung động nhỏ với Chánh. Tui đặt hết hy vong của một thằng con trai chưa yêu lần nào vào mối tình này. Mọi chuyện diễn biến tốt đẹp nếu như không có vụ đi Đà Lạt với đám bạn. Lần đó đi có 4 ngày 3 đêm, mà mình lại xin đi 5 ngày 4 đêm. Tui tính một ngày sẽ đi chơi và ngủ nhà Quang. Tất cả mọi thứ đúng như dự định của tui và Quang. Hốm đó Quang chở tui về nhà trọ của Quang ở Thủ Đức. – Em tắm rửa đi, rùi nghỉ ngơi chút đi, tý nữa anh em mình đi câu cá chơi. Anh lấy đồ của anh cho tui thay vì bao nhiêu đồ của tui dơ hết rùi. – Ừhm, được đó. Tui nhí nhảnh trả lời anh. Đúng là con người có tình yêu khác hẳn, yêu đời hơn Trưa hôm đó, Quang chở tui ra bờ sông gần nhà anh, mua cần câu tui và anh ngồi đó câu tới chiều mà tui chẳng câu được con nào, còn anh hơn cả 5 con. Tui bị anh chọc quê quá trời. Tối đó, anh làm đủ thứ món cá cho tui ăn : Chiên, xào, canh. Cảnh của tui với anh cứ như hai vợ chồng ý. Hạnh phúc ngập tràn. Tui và Quang ngồi tâm sự với nhau tới quá nữa đêm cơ, nói đủ mọi điều trên đời. – Thui đi ngủ. Quang đề nghị. Tui cũng thấy mệt nên đồng ý. Anh ôm tui vào lòng khi vửa đặt lưng xuống. Tui hạnh phúc nằm gọn trong vòng tay anh. Cho đến khí anh quay mặt tui lại, hun nhẹ lên má rồi từ từ hôn lên môi. Bắt đầiu bằng xự nhẹ nhàng, sau đó là vội vạ và dồn dập, nhanh chóng. Lười anh thám hiểm mạng mẽ trong miêng tui. Những cái nút lưỡi của anh kêu lên thật gợi tình, tui thì chỉ biết im lăng cho anh hôn. Tui trào dân mãnh liệt cảm xúc, cái ham muốn của thằng con trai của tuổi dậy thì trào dâng trong tui. Tui chỉ biết nằm yên để hưởng thụ. Tay anh, tay anh di chuyện khắp người tôi, khắp nhựng chỗ nhạy cảm và kích thích nhất. Anh thật điêu luyện. Cho đến khi anh chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của người tui, từ từ cởi hết đồ của tui ra. Anh thầm thì bên tai tui: – Anh và em nhé. Anh nói với hơi thở gấp. Tui không nói gì, chỉ hôn nhẹ môi anh coi như đồng ý. Anh sốc tui dậy, ôm hôn khắp người tui, như một con thú vừa được thả cho miếng thịt. Cho đến khi anh cầm cái đó của anh và đẩy người tui nằm ngữa ra. Tui giật mình kinh hãi, tui thấy sợ: – Anh dừng lại thôi, em không thích làm như vậy. Tui nói với anh. Nhưng mà dường như anh không nghe, anh tiếp tục đè tui ra. Tui đẩy người anh ra. Mắt anh long lên như muốn ăn tươi nuốt sống tui. Anh nhào tới hôn tui liên tục, đè tui nằm xuống người anh đè lên người tui. Lúc đó nhìn anh rất dữ, khong còn là một Quang cho tui niềm tin nữa, trước nắt tui anh nhứ con dã thú. – ANH TRÁNH RA ! Tui hét lên rùi đẩy anh ra xa. Tui nép mình vào góc tường – Sao thế, yêu nhau thì đây là chuyện bình thường mà em. Anh nói rối xích lại ôm tui. Anh nói tiếp: – Mình phải tin tưởng nhau chứ em. Ánh nói rồi vút nhẹ người tui, ôm tui vào lòng, đặt một nụ hôn vào miệng tui, lưỡi anh lại kiếm lấy lưỡi tui. Tui lại xiu lòng. Có lẽ anh nói đúng, phải itn tưởng nhau chứ, anh nguyện sẽ yêu tui cơ mà Đau, phải nói là đau lắm. Đến bây giờ tui vẫn thấy sợ. Đêm đó, nước mắt tui rơi, vì đau, hay vì cái gì đó, tui không biết. Khi xong hết, anh như con thú đã xìu, đã hưởng lạc xong thú vui của mình. SÁng hôm sau, khi tui tĩnh dậy, tui nhìn anh kỹ lắm, cố tìm lại hình ảnh của gường mặt hiền hậu của sáng hôm qua khi đứng chờ tui, nhưng không thấy, chỉ thấy mỗi gương mặt ham muốn dục vọng của anh. Tui lắc đầu, xua đi hình ảnh đó của anh, tui lay nhẹ anh dậy. Anh mở mắt ra, nhìn tui, miểm cười, chồm dậy hôn môi tui, lại một lần nữa, anh muốn đòi hỏi. Tui nhanh chóng đứng dậy, kêu anh thay đồ đi ăn sáng, tui cần về sớm. Anh cằn nhằn tỏ vẻ không thích, nhưng vẫn đứng dậy theo lời tui. Trên suốt đoạn đường về, tui và anh không ai nói gì với nhau, cho đến khi tui về đến nhà, tui quay lại tính chào anh thì anh đã phóng xe đi. Dáng đi quay đi, tui thấy sợ, duờng như là tui sẽ mất anh mãi mãi. Quả thật đúng như vậy, đấy là lần cuối cùng tui nhìn thấy anh. Tui nhắn tin, anh không trả lời, tui gọi điện anh cũng không bắt máy. Thấy nick anh online, tui gọi, anh out. Anh tránh mặt tui. Tui cố gắng hỏi, cố gắng tìm mõi cách để liên lạc với anh, để hỏi xem vì sao lại tránh mặt tui, tui làm điều gì sai hay sao. Nhưng hoàn toàn không được. Chỏi cho đến một ngày offline list của tui có dòng tin của anh : “ Sau đếm đó, chung ta đã xong, đừng phiền tôi nữa” Bàng hoàng và tuyệt vọng là những cảm giác của tui lúc đó. Tui như rơi xuống vực thẳm. Quang quen với tui cũng chỉ muốn tới cái đêm hôm đó. Mọi thứ tui không thê tưởng tượng ra. Cứ nghĩ là tui sẽ không thể vượt qua được, tui sẽ mãi sống trong hối hận vì đã trót tin lời nói dối của Quang, nhưng không, Hùng đến, Hùng khuyên nhủ tui, lo cho tui. Mỗi ngày tin nhắn, điên thoại. Hùng kéo tui dậy, Cho tui niềm tin vào cuộc sống hơn. Hùng nói, Hùng nhận tui làm em trai. Tui đã đồng ý. Việc đồng ý làm em trai của Hùng, dường như là một sai lầm của tui. Vì sau này, cũng chính hai tiếng “Em trai” nên tui không thể yêu Hùng, Hùng cũng chỉ coi tui là em. Tui đã để tình cảm của bản thân phát triển mạnh mẽ, để rồi, giờ tui phải cố gắng mà quên đi Hùng, con về phần Quang, tui coi đó, như một bài học của mình. Tui cũng chưa kể chuyện đó với ai, ngay của với con Thy và con Uyên. – Xong rùi đó. Tui nhìn sang Nhật, thì thấy Nhật đã mở to mắt, nhìn tui. Nhật không nói gì, lại một lần nữa siết tay ôm cổ tui mạnh hơn, hơi thở của Nhật nhẹ nhàng. Tui cũng không nói gì. Tiếp tục cõng Nhật trên lưng về ký túc. Trên ban công phòng 204, có bóng dáng một người con gái: – Minh àh ! Mày lại yêu nữa rồi. Lần này, mày sẽ đau khổ hay hạnh phúc đây. Tao lo cho mày, thằng bạn ngốc. Dáng cô gái đi vào phòng, bỏ lại phía sau hình ảnh của hai người con trai cõng nhau, ngang qua bãi cỏ đi về phòng. – Dừng đi, tui đi bộ được rồi. Nhật nói Tui nghe lời, dừng lại. Nhật đứng xuống nhìn tui, nở một nụ cười tươi. – Yên tâm. Tui sẽ giữ bí mật. Nói xong Nhật kéo tay tui vào phòng – Ngủ thôi, mai đi học. Nhật nói tiếp SÁng hôm sau, tui đi gọi anh Lương đi học. Nhật thì giúp tui qua gọi con Uyên. Tui giới thiệu Uyên cho Nhật và LƯơng. – Uyên, đây là Nhật và Lương, bạn tao. – Còn anh Lương và Nhật, đây là Uyên con heo nhà em đó. Tui nói xong con Uyên nhào tới bốp vào đầu tui một cái, đau điếng người, Nhật và Lương vẫn thế, chẳng ai nói với ai lời nào, chẳng ai nhìn ai. Chúng tui cùng nhau đi bộ tới lớp. Con Uyên nói nhỏ vào tai tui: – Tao thấy có chiến tranh ngầm ở đây. Mày chọn ai trong hai người này đây nhóc. Sao mà mày nhiều anh thế. – Từ từ kể mày nghe. Tui nói với nó. Vào đến lớp. Tui tính ngồi xuống ghế cạnh bên Nhật thì một lần nữa con Yến lại giở trò, bổn cũ soạn lại. Nhỏ đặt tay lên bàn, nheo mắt với tui : – Chắc anh còn nhớ phải không. Con điên này, sao mà cứ phá đám thế này. Tui tính vác cặp lên trên bàn trên ngồi thì, con Uyên nhảy vào chỗ ngồi cạnh Nhật, nhanh, gọn, lẹ. Nhật giật mình nhìn sang bên Uyên, còn con yến thì quay phắt lại: – Bà làm gì thế, chỗ của tui mà. Nhỏ nói. – Ai ngồi trước thì ngồi thôi, với lại hình như lớp đâu có xếp chỗ trước. Nhỏ nói xong quay sang nhìn Nhật cười một cái, ngước lên nhìn tui nheo mắt. – Êh Minh, lại đây ngồi giùm tao chút, tao đi lấy đồ. Tui te te chạy tới ngồi bên Nhật. Hình như tui tình cờ thấy được Nhật có miểm cười. Còpn con Yến tức tối, bỏ đi, nó vừa đặt cặp lên bàn phía trên tôi thì con Uyên lại nhào vô ngồi chỗ đó, nhìn sang con Yến, cười tươi: – Chắc “cháu” hiểu ý rồi phải không ? Nhỏ Uyên này ghê thật, may mà tui làm bạn nó, chứ tui mà là kẻ thù của nó chắc chết. – NHớ đó. Nhỏ nói xong đi không quên liếc mắt nhìn tui. Tui chỉ cười lại với nhỏ. Lúc đó thì cô Xie cũng vào lớp. Buổi học hôm đó trôi qua nhẹ nhàng, con Uyên thì lâu lâu quay xuống nhìn tui cừoi. Chỉ có mỗi anh Lương không nói gì. Đến cuối buổi học đang tính về thì cô Xie gọi cả lớp ngồi lại, nghe cả thông bào của trường.: – Hiện tại thì có một đoàn học sinh của Thái sang, mà giờ thì nhà trường hết phòng, nên hy vọng những người mà ở phòng hai người, ai có thề chuyển thành phòng 3 người thì đang ký để nhà trường sắp xếp. Cô vừa dứt lời, thì anh Lương giơ tay lên: – Cô con chuyển sang phòng của Minh và Nhật, nhà em và nhà Minh quen nhau, với lại em cũng quen Nhật từ trước, như vậy cũng tiện cho tụi em cùng học chung với nhau. Ảnh nói một lèo. Tui bất ngờ nhìn sang anh, anh nhìn tui cười tười. Anh này tính làm trò gì đây ta, tui quay sang nhìn Nhật, Nhật chỉ cười nữa miệng. Không biết Nhật nghĩ gì. Con Uyên thì khỏi nói, nó quay xuống nhìn cả 3 liền, rùi phang cho tui một câu: – Một nàng mà hai chàng, lần mày… bạn tao kiệt sức mất thôi. Nhỏ nói rồi quay lên cười hahaha, như một con… điên… Cô Xie nói: – Vậy là tốt rồi, vậy nhé, chút nữa về em chuyển phòng qua phòng 205. Cô nói xong chào cả lớp. Bốn đứa tui cũng thu dọn tập vở về, tui quay xuống hỏi: – Anh tính làm gì nữa thế, phòng có hai giường àh, sao mà dọn qua chi, tối sao ngủ. Tui cằn nhằn anh. Anh thì hí hửng trả lời: – Thì,… àh… Hai, tư, sáu ngủ với em còn ba, năm, bảy ngủ với Nhật, Chủ Nhật thì àh… ờ… thui qua ngủ với bé Uyên nhá. Anh nói vọng lên. Tui giật mình nhìn anh, còn con Uyên thì quay xuống, không chịu kém: – Vậy là em phải chia sẽ với hai người này àh, thôi em không chịu, anh qua ở nguyên tuần với em đi. Nhỏ nói rồi cười tươi. Nãy giờ chỉ có Nhật là ngồi yên, không nói gì. Nhật đang nghĩ gì thế, không phản đối sao. Bốn đứa tui kéo nhau đi ăn. Trời dường như đã bớt lạnh. Hy vọng sao cho Nhật và Lương đừng như vậy nữa thì tốt rồi… Vừa về đến phòng là Lương đã nhanh chóng thu dọn quần áo, keó vali qua phòng tui. Nhà trường thì đã xếp thêm vào phòng tui một cái tủ đựng quần áo và một bàn học. Lương hứng chýi xếp quần áo vào tử. Tui thì ngồi đó nhìn còn nHật thì nằm quay mặt vô tường, không biết đã ngủ hay chưa. – Vì nhà trường không cho giường, chắc tối anh ngủ cùng em nha Minh. Anh vừa xếp đồ vừa nói. – Thôi ! Anh qua ngủ với Nhật đi, tự nhiên ngủ với em, em đá anh xuống giường àh. Tui nói xong quay sang Nhật. Nhật vẫn nằm yên. Ang Lương cũng không nói gì, chỉ im lặng xếp đồ tiếp. Tui thấy hình như mình lỡ lời, nên không nói nữa, bật tivi coi. Đang coi thì thình lình Nhật bật người dậy, tui và anh Lương cùng nhìn Nhật. Nhật không nói gì, chỉ đứng dậy, kéo giường của Nhật sát vào giường tui thành ra chỗ nằm thấy rộng, đủ cho 4 người nằm luôn kìa. – Minh nằm trong, tui nằm giữa, anh nằm ngoài. Nhật nhìn tui rồi nhìn anh Lương nói. – Thôi để anh nằm giữa cho, anh thích nằm giữa hơn. Anh nhỏng nhẽo nói. – Một nằm ngoài hai là ra phòng khác mà nằm giữa. Nhật nói, rồi đi vào phòng tắm. Anh Lương chỉ nhìn theo Nhật, không nói gì. Hình như Nhật không còn hận anh Lương như hồi trước. Nhật chịu cho Lương nằm cạnh rồi mà. – Đừng có nghĩ nhóc đó tha cho anh rùa àh. Nó sợ anh làm bậy với em thôi đó. Anh nói rồi xếp đồ tiếp. Anh nói gì thế, tui không hiểu, sao phải sợ anh làm bậy với tui. – Ý anh là sao, em không hiểu. Tui quay sang hỏi anh. – Anh nói chơi thôi, không có gì. Xuống xếp đồ phụ anh coi, rùa. Anh nói – Anh lại rùa, em kêu anh quyên chuyện đó đi mà kkông nhớ àh, anh lại muốn ăn đòn àh. Tui nhăn mặt nhìn anh. – Thui nhóc, bị một lần là biết sợ. Anh nói rồi đứng lên. Tui lắc đầu bó tay anh. Chán quá, tui thật sự không biết phải làm sao. Từ giờ ngủ bên cạnh Nhật. Nghĩ tới sao mà tui thấy khó chịu quá. Đang suy nghĩ thì con Uyên kêu cử rủ đi ăn. Tui hỏi anh Lương với Nhật có ai đi không thì anh Lương đi theo liền còn Nhật thì hình như tính đi, nhưng rồi thấy anh Lương đi nên không thì phải. Tui đi lại bàn học nơi Nhật đang ngồi: – Đi đi mà, ở nhà đói bụng thì sao. Chút về MÌnh chỉ cho học. Tui nói nhỏ Tui nói xong Nhật quay sang nhìn tui. Tui đỏ mặt luôn. Nhật chỉ thoáng nhẹ miểm cười rồi đứng dậy đi ra chỗ con Uyên đứng. – Cha chỉ một lời nói mà chịu đi liền, Minh có sức thu hút ghê ta. Con Uyên chen vô. Tui thì cúi mặt quê một cục to tướng, con NHật thì vẫn thản nhiên đứng đó, ông Lương thì quay sang nhìn tui. Con quỷ này, ăn nói linh tinh quá.
|
Bốn đứa kéo nhau ra JieoLong ( tên quá cơm), nới đây bán đồ ăn ngon bá cháy, chỉ có điềui là hơi mắc, không hợp túi tiền cho lắm. Tui thích nhất là món sườn ở đây gọi là Baigu. Lần đầu tiên khi tui tới đây là tui ghiền món Baigu liền òi. AI thích gọi gì thì gọi, tui vẫn trung thành với Baigu của tui. Ocn Uyên thì khỏi nói nó gọi một lúc nào là Baigu, Gà xào ớt, Bò xào cải son. Tui nhìn nó gọi mà bó tay. Nhật thì không biết gọi món nào thì phải nên thấy tui gọi Baigu nên gọi theo luôn. Lương thì gọi trứng chiên và canh nấm. Bốn người ăn mà quá trời đồ ăn. Eo ơi, đám này ăn uống như heo áh. Trong lúc ngồi chờ thì con Uyên quay sang hỏi nhỏ tui: – Khi nào cu cậu mới chịu giải thích mối quan hệ phức tạp này cho bà chị này nghe đây. Nhỏ nhăn mặt, tỏ vẻ nhiều chuyện. – Từ từ, ở đây không tiện. Tui nói rồi nhìn Nhật và Lương, cả hai vẫn không nói gì với nhau hết. Nhưng mà hình như tui cảm nhận được rằng Nhật đã không còn hằn học với Lương như trước. Nhật quay sang gọi bia. Tui lại nhìn Nhật. Sao mà Nhật thích uống bia thế. Tui nói với Nhật: – Tui không thích ai uống bia nhiều, uống nước ngọt đi. Tui nói. – Thằng này vô duyên, mày không thích là chuyện của mày, tự nhiên mày không thích cũng nói lớn ra nhảm ghê, người ta thích uống là quyền của người ta sao mày cấm được. Con Uyên tete nói vào, trời ạh, con này không hiểu gì hết, tức quá. Đã thế thì thôi, tui không can vô nữa. TỨc quá. – CÔ ơi, không lấy bia nữa, lấy cho con 4 chai Côca đi. Nhật quay lại nói với bà chủ quán. Nhật vừa nói xong thì tui, Uyên và anh Lương đều quay sang nhìn Nhật. Nhật chỉ miểm cười với tui, con Uyên rồi lại nhìn xuống dưới bát cơm của mình. Nhật làm vậy là sao, tui không hiểu. Còn con mẹ Uyên thì khỏi nó, cứ ngồi đó mà cười tủm tỉm, có mỗi anh Lương nãy giờ không nói gì. Anh chỉ quan sát mọi chuyện, ông này làm gì mà cứ nhìn tui hoài làm tui cũng đâmra khó chịu. Chờ đợi một hồi cũng xong. Các món ăn và cơm cũng được đem ra. Khói bóc khi ngút, nhìn món nào cũng thấy ngon lành, đã quá. Con uyên thì thôi không nên nhắc tới làm gì, đồ ăn của nó vừa đặt xuống là nó nhào vô ăn, không thèm để ý tới ai. Tui thì nhìn đĩa thịt của tui và bắt đầu ăn, Nhật thì cũng đã ăn rùi. Đang chuẩn bị ăn thì: – Nè cho em miếng trứng của anh nè bé rùa. Anh Lương vừa nói vừa gắp miếng trứng bên dỉa của ảnh cho vào bát cơm của tui. Anh nói dứt lời thì thôi con Uyên giật mình ngừng ăn liền, mở mắt thao láo nhìn ổng và tui, Nhật thì có hơi khựng lại một chút rồi vẫn tiếp tục ăn. – Nè..nè… lại rùa anh tính chết đó hả. Tui gằn giọng nói với anh. – Kêu em là bé rùa thỉ dể thương mà có sao đâu chứ. Anh nheo mắt rồi cuối xuống ăn. Tui đơ người luôn, chỉ nghe tiếng cười khúc khích của con Uyên. Trời ơi, sao mà thế này, mất hứng ăn cơm luôn. Tui cuối xuống bắt đầu ăn cơm, thế là trong buổi ăn, ông Lương hết gắo trứng rồi lại gắp nấm cho vào bát cơm của tui, tui chẳng biết làm sao, chẳng lẽ bỏ ra, như thế thì kỳ lắm, nên đành chịu ăn mà thôi. Con Uyên cố tình chọc quê tui, thấy vậy cũng bắt chước: – Ăn miếng thịt bò cho bổ máu nè bé rùa ha.? Con Uyên nói rồi cười hahhah quá trời. Anh Lương lúc đó thì cười thích thú, có mỗi Nhật thì không nói gì. Còn tui, ăn mấy cục quê to đùng. Ăn xong tất cả 4 người đều về phòng tui. Tui phải dạy cho cả 3 người này học lại từ đầu. Học gì mà đi trể cả 3 tháng trời. Bó tay, giờ phải ngồi hướng dẫn lại học phiên âm và cách viết chữ. Khó khăn đây. Hehheeh , giờ tui như ông thầy giáo nhỏ tuổi. Chúng tui học gần đến 12 giờ mới xong. Con Uyên thu dọn tập vở về phòng nó, trước khi về nó không quên chọc tui một câu rợn người: – Bé rùa ngủ cẩn thận nhá, coi chừng lại không ngủ được vì hai bạch mã hoàng tử đó nha. Nhỏ nói xong chạy vèo về phòng, không kịp cho tui chửi một tiếng, con này láo thật, vợ chồng mà thế đó dám chọc tui, ngày mai tui chửi cho mà biết. Tui bật máy tính hôm nay có hẹn với con Thy trên mạng. CÒn Nhật thì vẫn ngồi đó, hình như là vẫn còn học. Anh Lương thì đi tắm rùi. Vừa mở ních chat thì con Thy đã nhào vô nói chuyện: – Sao rồi thằng nhóc, khoẻ mạnh không, có bệnh không. Con Thy hỏi – Bình thường không sao. Vận khoẻ chán, chửi lộn với mày còn được. – Dẹp, lúc nào cũng thua mày cứ chảnh. Nhỏ nói. – Còn mày, mày với thằng bồ mày sao rồi, vẫn mặn nồng chứ, khi nào cho tao đứa con nuôi đây nhỉ. Tui nói, bỏ thêm cái icon cười gian vào. – Thằng quỷ, ăn nói thế àh. Nhỏ cũng bỏ thêmc ái icon mặt tức giận. – Tao không sao đâu đừng lo, bên này hình như cũng hết lạnh rồi thì phải, nên chắc không có việc gì. – Hết con khỉ, tao coi dự báo thời tiết, nói là sắp có một đợt rét đậm chỗ mày sống đó. Đợt rét này là đợt rét cuối cùng, nên lạnh lắm. Tao lo mày chịu không nỗi thôi, mày bị viêm phổi cấp tính đó mày không nhớ hả thằng kia. Tao lo. – Trời vậy àh, nhưng mà thôi, không sao đâu, tao mặc nhiều áo vào là ok liền chứ có gì đâu. Tui nói cho nhỏ yên tâm thui chứ tui cũng lo. Mỗi lần trời lạnh là coi như tui ho, sổ mũi, nằm co ro một chỗ. Hồi đó ở Sài Gòn có mấy ngày lạnh thôi mà tui đã phải nghỉ học liên tục vì bị viêm phổi. Giờ bên này lạnh ác chiến hơn, kéo dài hơn, không biết tui có chịu nỗi hay không. Dạo gần đây tui thấy thời tiết cũng đã nóng lại rồi mà, vậy mà vẫn còn một đợt rét nữa. Chán quá ! – Không lo cho mày mới lạ, mày là cái thằng mà suốt ngày lo cho người khác mà không chịu lo cho bản thân bao giờ. Cuối cùng tao0 phải là người lo cho mày. Con Phương Thy và con Hải Linh nữa, ngày nào cũng hỏi thăm, lo cho mày. Con Linh nói mày mà bị gì là chết với nó đó. Lo mà giữ gìn sức khoẻ đi. – Hìhìhì, tao biết rùi, ba con bạn của tao. Tao hứa mà. Khi về tới Việt Nam tao cũng không mất cọng tóc nào đâu heheh. – Nói được thì làm được đó nha thằng khỉ, đừng để cho bọn tao phải lo. Mà chuyện mày với ông Hùng, mày thấy sao rồi. Nhỏ hỏi làm tui lưỡng lự một chút. – Cũng không biết nữa, dạo này tao không còn nghĩ đến ổng nhiều nữa. Tao vẫn đang cố gắng quên ông thui. Tao hứa tao sẽ vui vẻ trở lại mà. Tụi bây đừng lo nhiều. – Mày đứng cô gắng quên, hãy để nó từ từ quên đi, cố gắng chỉ làm cho mày thêm mệt mỏi, sẽ có ngày mày quên được thôi. Tao tin là như thế. Bạn hiền – Gúm, được rùi, tao biết mà. Thui đi ngủ đi mày. Tao đi ngủ. Mệt lắm rùi. – Ừhm, mày ngủ ngon, bb mày – Bibi Tui out khỏi mạng, nhìn lên thì thấy Nhật đã nằm ngủ, anh Lương thì nằm bên ngoài, nhìn lên trời. Tui nhanh chóng tắt máy, đi làm vệ sinh rồi nhảy lên giường nằm ngủ. Sao mà đêm nay khó ngủ quá. Thấy sao sao đó, không biết sao đây. Nhật thì nằm giữa, vì hai giường khép vô nhau nên khúc giữa có đoạn gỗ cứng nằm rất khó, nên Nhật nằm sát về phí tui. Nên khoảng cách của tui và Nhật rất gần nhau. Vậy đó, sao mà ngủ đây. Nằm đấy mà tui nghe được cả nhịp thở nhẹ nhàng của Nhật. Không biết là anh Lương ngủ chưa nữa: – Ngủ đi, nằm đó hoài thế, Nhật quay người snag tui, mở mắt ra, nói nhỏ xíu. Tui giựt mình quay mặt sang Nhật. Lúc này mặt tui và mặt Nhật gần sát nhau, tui quay mặt vào tường mà thấy tim còn đập. Nằm một hồi tui cũng chìm vào giấc ngủ. Không còn biết gì nữa. Sáng hôm sau tui còn đang nngủ thì đã nghe tiếng cãi lôn của Nhật và Lương:
|