Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
|
|
1. ===== – Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao! Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác. Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó không nghĩ rằng nó đã từng sống qua một quãng thời gian khủng khiếp như vậy, nhất định phải đổi khác thôi! Đó cũng chính là lý do nó quyết định đăng kí để tiếp tục học liên thông lên cao đẳng trong buổi chiều lảng nhách đó, dù trước đây hai thằng bạn gần nhà đã năn nỉ cả chục lần. … Vừa bấm nút lên thang máy thằng Điệp vừa hớn hở: – Ma quỷ nào xui khiến mà mày chịu đi học vậy? Thằng Tân thêm dầu vô lửa: – Chắc vừa bị “má” đá chứ gì, tao mới thấy con Quyên nó xà nẹo với thằng Hoài trong khu ăn uống ở cư xá B nè… Đã nói mày rồi, con gái nó phức tạp mà đê tiện lắm! Nó cười khẩy, nhếch mép lên một cái: – Ý mày là: nên đi mê con trai như tụi bây đó hả? Há há… Để đêm nay tao về xem xét cái đã! Hai thằng kia đỏ mặt nhìn nhau im lặng. Tự nhiên xỏ ngọt được hai thằng bạn nó thấy phấn chấn hơn một chút trước khi bước vào lớp. … Đang nghe thầy giảng bài thì nó liếc qua thấy thằng Điệp hích vai, đá lông nheo thằng Tân một cái đầy ngụ ý rồi cả hai cười khúc khích, nó chau mày: – Bộ có thằng trai đẹp nào lọt vào mắt xanh tụi bây rồi hả? Điệp ỏng ẹo nhéo nó một cái rồi nói: – Đừng sĩ nhục anh em hoài nha thằng quỷ kia. Kệ tụi tao đi! Bây giờ nó chỉ thích chọc tức ai đó rồi cãi nhau, thậm chí là đánh nhau cũng được, vậy mới phê. Sau khi dằn mặt nó một cách giận dỗi thằng Điệp thỏ thẻ với thằng Tân: – Bảo đảm với mày luôn đó! Nhìn là biết liền, tao để ý lâu rồi! Hai cái tên này nói chuyện gì mà mờ ám vậy nhỉ? Đúng là không thể nào khiến nó không tò mò được, máu nhiều chuyện nổi dậy nên nó quay sang thằng Tân hỏi: – Vụ gì mà hai đứa bây rù rì hoài vậy? Tân không ngại ngần giải thích cho nó nghe: – Thằng Điệp nói hai thằng ngồi trên kia là một cặp. Nó nhìn lên cái bàn tuốt ở trên theo hướng chỉ của thằng Tân thì thấy một cái bàn có 3 người, thằng ở giữa thì ngồi sát thằng trong góc. Nhìn không có gì khác lạ hết! – Đừng nói, thấy người ta ngồi sát nhau cái nói là… Tụi bây đúng là bệnh nặng. Nhìn ai cũng giống tụi bây hết chắc, đừng tưởng bở nha! Thằng Điệp gân cổ cãi: – Thằng trong góc thì tao không chắc lắm, nhưng mà thằng ở giữa mặc áo vàng thì nhất định… trăm phần trăm!!! Nó không buồn cãi với hai thằng này nữa, hic hic, làm bạn tụi nó đúng là nhức đầu thiệt, tối ngày cứ bàn chuyện về trai. Ngộ thật, trên đời này cũng có những đứa con trai mà đi thích con trai, không thể nào hiểu nổi. Mà nó cũng chẳng thèm hiểu chi cho mệt, có liên quan gì tới nó đâu. Mà lúc này nó thấy nó điên lắm cơ, gàn dở và chỉ thích gây sự để được cãi nhau với bất cứ ai. Khi nghe hai thằng bạn ngồi kế cứ lấy hai thằng ở trên làm đề tài nói chuyện nên nó bèn nghĩ ra một sáng kiến “chơi” tụi nó một cú cho hết hồn. – Êh! Bạn! Khi ông thầy vừa ra khỏi, nó chỏ mỏ về phía trước lớp la lớn làm cả đám bạn ngồi bàn trên ai cũng ngoái đầu lại, trong đó có hai thằng vai chính mà nãy giờ nó chỉ thấy cái lưng. Giờ thì cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng dung nhan của hai thằng đang bị soi mói. Trong khi đó hai thằng quỷ bạn lại cúi xuống mặt bàn thẹn thùng né tránh mấy chục con mắt đang đổ dồn về tụi nó để tìm chủ nhân của tiếng gọi bất ngờ kia. Rồi nó lại nhanh chóng cười hì hì: – Kêu lộn, không có gì hết đâu! Thằng Điệp vẫn còn đang nép đầu xuống bàn với cái mỏ lên chửi thề: – Bị gái đá rồi điên hả thằng kia, chuyện vậy cũng làm được, đúng là rảnh. Mãi tới một lúc sau hai thằng bạn của nó mới chịu ngồi thẳng lưng lên. Nó nói: – Ai kêu tụi bây không lo học, đi nói chuyện của người ta hoài làm chi? – Vô duyên tao có miệng tao nói! Nó cãi lại: – Thì tao cũng có miệng tao nói! – Thôi cãi không lại mày! Hì hì có làm vậy thì hai thằng này mới chịu im mồm cho nó suy nghĩ đây mà. Ngộ ghê hai cái tên quỷ sứ này, thích nói chuyện người ta, thích gây sự chú ý cho người khác, mà cụ thể là thằng áo vàng, nhưng khi người khác nhìn lại mắc cở, trốn tránh, đúng là khó hiểu quá. Còn nó, nó chả tè ai hết. Mà hai thằng bạn này của nó đúng là… nhiều chuyện thiệt. Mới im được chút là lại nhốn nháo lên ngay, thằng Điệp hồ hởi nói với thằng Tân: – Êh, thằng này gác chân lên thằng kia kìa, thấy không? Tình tứ ớn luôn. Thằng kia còn cười nữa kìa mày… … – Êh! Bạn! Nó lại tạo một sự chú ý trước lớp bằng cách kêu lớn hơn lúc nãy. Lần này cũng có nhiều đứa ngoái đầu lại, nhưng trong số đó không có thằng áo vàng vì nó đang vội rút chân ra khỏi chân thằng bạn ngồi kế bên thì phải. Hay là do thằng áo vàng đã nhàm tiếng kêu của nó? Thấy “đối tượng” mình mong muốn không chú ý nó bèn nói lớn giọng hơn: – Bạn áo vàng! Lúc này hai thằng bạn cùng bàn của nó đầu đã nằm ẹp xuống bàn, mặt mày tái mét, xanh lè. Thằng áo vàng nghe đích danh bèn quay xuống nhìn nó mỉm cười thân thiện và nhướng chân mày lên thay cho câu hỏi: “Có gì không bạn?” Chỉ chờ có thế nó chỉ tay về phía hai thằng bạn của nó và nói: – Hai thằng này có gì muốn nói với bạn nè. Thằng Điệp vừa giậm chân nó ình ình vừa xua tay về phía thằng áo vàng, mặt đỏ ửng lên: – Không có gì đâu bạn ơi, thằng này nó giỡn. Chờ thằng áo vàng quay lên, thằng Điệp liếc nó một cái rồi không thèm nói thêm tiếng nào với nó nữa. Suốt buổi học, thấy hai thằng kia tự nhiên im ru nó lại bất giác thấy… thiếu thiếu: – Êh, sao không nói gì nữa vậy? Đừng nói hai đứa bây giận tao nha! Vẫn là sự im lặng đáng sợ đáp trả lại, bực mình nó chửi đổng: – Thứ đồ Pede, đụng cái giận! Không khí càng trở nên căng thẳng, nặng nề nhưng nó không quan tâm, đúng là hai cái thằng… Pede thật, có vậy cũng giận. Giờ đây thay vì ghẹo hai thằng bạn nó lại bắt đầu để ý đến cái “cặp đôi” đang ngồi trước mặt xem có đúng như lời bàn tán hay không. Tụi nó ngồi có sát nhau thật, cũng hay quay qua cười giỡn trông khá vui vẻ và thân mật. Hình như chỉ có vậy mà hai thằng kia nói cho quá. Đó là kết luận trong ngày đầu tiên của nó về cặp đực rựa kia! … Hôm nay lớp mình xuất hiện thêm nhân vật mới: một thằng nhóc khá dễ thương, đáng ghét và dường như có chút vấn đề dù rằng trực giác của mình không nhận thấy điều đó. Ban đầu mình cũng chả biết là lớp học có nó nữa, mãi tới khi đang giỡn với thằng Tài thì nghe một tiếng kêu: “- Ê! Bạn!” thật lớn của anh chự thì mình mới nhận ra. Công nhận là thằng nhóc dạn dĩ và… đáng yêu thật! Nó có một đôi mắt không to lắm nhưng mà lại ướt át, long lanh, hút hồn thiên hạ kèm theo đó là hắn sở hữu một nụ cười rực rỡ tới chết người. Có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ nghĩ nhóc ấy “cũng là như vậy” nếu như cu cậu không đi chung với hai tên kia và lấp lánh một chiếc bông tai bên phải, (có cần phải “lạy ông tôi ở bụi này” hay “vạch áo cho người xem lưng” tới như vậy không chứ? 9X có khác nhỉ?) bởi vì trông cái phong cách ngang tàng, quậy phá, hư hỏng của cậu ta mình cứ ngỡ như là một “trai thẳng” chính hiệu vậy đó. Ấy chết, đừng tưởng mình có gì với nhóc đó nhé, chỉ là thấy “đồng loại” có vẻ mặt ưa nhìn nên chú ý một tí thôi! Ai thấy trai đẹp mà chẳng vậy, chứ đâu có riêng gì mình, mình là mình đã có đối tượng rồi, đang hụt hơi theo đuổi nè. Với lại mình chú ý nhóc ta cũng vì hắn gây sự trước chứ bộ? Ờ mà nhắc mới nhớ nhé, hôm nay trên lớp không quen biết gì nhau tại sao nó dám kêu mình nhỉ? Bên cạnh nó là hai cái thằng chuyên gia nhìn lén và xì xầm về mình mấy bữa nay. Có lẽ tụi nó cũng đang nghi ngờ mình thuộc về thế giới của tụi nó chăng? Nhưng mình mặc kệ, việc gì phải giấu giếm chứ? Mình là Gay đấy! Thì đã sao nào? Có gì lạ lẫm lắm đâu chứ! Nó và hai tên kia có ý gì đây ta? =====
|
2. ===== Sau vài ngày đi học ráo riết để ý, dòm ngó nó quả quyết với thằng Điệp và thằng Tân: – Tụi nó chỉ là bạn thân thôi, không có… đồng bóng như hai đứa bây! – Đồng bóng cái… bà nội mày, giờ mày dám cá với tao không? Nó cười khẩy: – Mắc gì mà không dám cá chứ? – Một chầu nhậu, Ok? – Ok, một chầu nhậu! Mày chờ xem tao sẽ cho hai đứa bây sáng mắt ra. Vậy là từ đó bổng nhiên thằng áo vàng được ba thằng nó quan sát, nhận xét từng ly từng tí. … Nói chung nhìn tụi nó hơi thân với nhau thôi, đâu có gì là ghê gớm chứ. Nhất là thằng đi chung với thằng áo vàng đó nhìn chả giống Pede gì hết. Thậm chí mặt mày còn có vẻ bặm trợn, lạnh lùng, khó ưa. Chả biết từ khi nào chỉ vì một chầu nhậu và cái danh nghĩa “biết nhìn người” mà nhất cử lưỡng động của hai thằng kia đều không lọt qua mắt bọn nó trong lớp học. Thằng áo vàng… tụi nó kêu thằng đó là thằng áo vàng vì đi học nó chỉ mặc mỗi cái áo vàng có logo của tập đoàn INTEL màu xanh da trời bên vai áo trái. Trong lớp thằng áo vàng có vẻ là đứa trội nhất vì học khá giỏi, lại hay pha trò và phát biểu trong giờ học khá nhiều. Đặc biệt là nó và thằng đầu đinh kia lúc nào cũng như hình với bóng dù nhóm tụi nó có tới ba thằng. Giờ thực hành thì hai đứa ngồi chung một máy, thằng áo vàng nhiệt tình chỉ bài cho thằng đầu đinh đôi lúc nó còn la hét như mấy ông thầy nóng tính vậy. Trông tụi nó thật sự giống như một đôi bạn thân nhiều hơn và đặc biệt nó tin mình không nhìn người sai bao giờ. Hôm nọ cả ba đứa nó quyết định ngồi sau lưng hai đứa kia để xem tụi nó làm và nói với nhau cái gì mà hầu như tiết học nào hai thằng cũng chúi đầu vô rủ rỉ. Nó tự nhiên cảm thấy nhột nhột cho hành động lén lút của mình, tự nhiên trở nên kỳ cục như vầy từ khi nào vậy chứ? Giống bà tám quá đi thôi! Ba đứa nó canh me đã đời mới được ngồi sau lưng hai đứa kia. Vừa thấy ba thằng nó ngồi sau lưng thì thằng áo vàng quay xuống nhìn tụi nó mỉm cười một cách khá thân thiện. Trong giờ học có đứa nào chịu nghe giảng bài đâu. Còn hai thằng ngồi trên kia thì cứ nói chuyện to nhỏ như xung quanh chả có ai. Ôi thật xấu hổ khi phải thọc mạch chuyện người khác như vầy. Ra chơi ba thằng nó ra quán nước ngồi bàn tán sôi nổi, nó hớn hở nói: – Sao? Có nghe hai đứa kia bàn bạc vụ gì chưa? Tao đã nói rồi mà… không phải là không phải… Thằng Điệp tuy hơi ú ớ một tí nhưng cũng ra vẻ cố gắng chống chế: – Thì thằng đầu đinh có thể là không phải, nhưng nhất định thằng áo vàng… Bất chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ thật nhanh, nó nheo mắt nhìn thằng Điệp và mỉm cười một cách gian manh hết sức: – Điệp! – Gì? – Nhìn vô mắt tao nè! – Gì mậy? – Khai cho thật nha! Trước những câu hỏi tới tấp của nó, mắt thằng Điệp chớp chớp liên tục, chứng tỏ thằng đó đang rất bất an, môi nó run run cất tiếng hỏi ra vẻ ta đây đang rất đề phòng: – Gì? – Mày thích thằng áo vàng đúng không? Câu hỏi đó làm cho thằng Điệp như trời trồng, mắt đỏ hoe như sập đất, thằng Tân vỗ đùi cái đét: – Hèn chi, tao cũng nghi nghi…. Thằng Điệp im re, còn nó thì khoái chá vì phát hiện hết sức vĩ đại này của mình: – Mày lấy vải thưa che mắt thánh hả Điệp? Thằng Điệp im re, không dám hó hé một lời. Chắc là trúng tim đen anh chàng rồi. Thấy không thể chối cãi thằng Điệp bèn đánh trống lãng: – Nếu để ý lời tụi nó nói mày sẽ thấy thằng đầu đinh nó có ghệ chứ thằng áo vàng thì… Tao tin chắc thằng áo vàng đang yêu thầm thằng đầu đinh! – Mày cứ hoang tưởng, thằng kia có ghệ rồi thì việc gì thằng này thích chứ. Tao thấy thái độ thằng áo vàng cũng bình thường khi thằng kia nói về nhỏ ghệ của nó mà… Thằng Điệp gân cổ cãi lại: – Nói như mày, không lẽ nó lồng lộn ghen lên! Yêu đơn phương thì phải vậy chứ sao? Nó không từ chối bất cứ cơ hội nào để được chọc tức bạn bè: – Yêu đơn phương cũng như mày đó hả? Nó rất thích kê tủ vô họng người khác, thấy thằng Điệp ú ớ trợn tròng con mắt nó hả hê lắm. Thằng Tân thì cười: – Mày cứ ghẹo nó hoài. Lo mà giúp nó đi! Thằng Điệp giãy nãy như đĩa phải vôi: – Ai cần, tao tự lo cho tao được. … Mấy ngày nay ba đứa kia làm cái trò gì mà soi mói mình kĩ thế nhỉ? Thiệt là khó chịu quá đi thôi, thậm chí tụi nó còn kéo nhau dồn lên ngay phía sau chỗ mình ngồi để nghe ngóng nữa chứ. Ánh mắt cái tên tóc dài, cao kiều, lã lướt nhìn mình hình như có vấn đề thì phải. Âm mưu gì đây ta? Ôi, mình mặc kệ! Thằng quỷ Tài này chả biết bụng dạ nó thế nào mà sao với mình thì nó thân thiết một cách quá mức trong khi miệng thì cứ nhắc tới cái bà cô của nó hoài, thiệt tình bực dễ sợ. Điên lên mất thôi! Cái em “bông tai bên phải” (một biệt danh mới mình đặt cho tên nhóc đó!) sao càng nhìn càng chả thấy giống giới-của-mình chút nào, nhưng sao lại tò tò theo hai tên kia theo dõi mình nhỉ?
|
3. ===== Đã học cả tháng rồi mà thật tình chưa bao giờ nó có cơ hội nói chuyện với thằng áo vàng dù rằng thằng này cũng làm nó tò mò và muốn làm quen không kém. Nó thấy nể thằng áo vàng thật, học môn gì cũng biết trước, lại rất hay pha trò làm thầy cô và cả lớp cười rần rần. Đôi lúc nó cũng thoáng nghi ngại vì thấy sao thằng này vô tư quá, chả bao giờ đề cập tới chuyện gái gú, hay cũng không khi nào tươm tướp lên mỗi khi có mấy em học kế toán đi ngang qua như những thằng con trai khác trong lớp. Chỉ có rất ít lần thằng áo vàng chọc thằng đầu đinh với một em nào đó vô tình lạc vào lớp đi W.C nhờ mà thôi. Nhóm của nó còn phát hiện thêm một điều khá thú vị là hai thằng đó đi học chung 1 xe nữa. “Thật là… lãng mạn!” Thằng Điệp gật gù nhận xét trong ganh tỵ. Hôm học Java chả hiểu sao chỉ có một mình thằng áo vàng đi học sớm và đang ngồi trong góc, nhóm 3 thằng của nó tới, như mọi khi thằng áo vàng mỉm cười thay cho lời chào. Nó cũng nhe răng ra cười đáp trả và hỏi câu đầu tiên làm quen: – Anh ơi! Anh làm ở công ty INTEL hả? Áo vàng cười trả lời, tỉnh bơ: – Đâu có, đang thất nghiệp, tại mặc cái áo lấy le chơi vậy thôi! Thằng Điệp lúc này hình như đã lấy đủ can đảm hay sao mà nhảy vô nói tiếp: – Bài Java bữa trước anh có hiểu không? Chỉ lại em đi, thầy giảng mà em không hiểu gì hết! Thằng áo vàng trầm ngâm rồi mở cái lappy nó đem theo: – Đâu? Bài nào đâu, tui chỉ biết sơ sơ thôi hà, hên xui nha! Thế là ba đứa nó tràn lên bàn thằng áo vàng nghe giảng. Công nhận thằng áo vàng này giỏi thật, nó giảng bài còn dễ hiểu hơn thầy nữa nên chẳng mấy chốc ba đứa nó đã theo kịp bài học. Thằng Điệp khoái chí gật gù: – Anh chỉ bài còn hay hơn thầy nữa đó! Ổng giảng em chẳng hiểu gì hết! Nó hích vai thằng Điệp một cái nói đầy ẩn ý: – Anh có dạy thêm không? Mốt tới nhà kèm cho thằng Điệp này nè anh, nó bị ngu dốt bẩm sinh. Bao nhiêu tiền nó cũng trả hết áh, bao ăn, bao ở luôn! Công nhận tên áo vàng này có nụ cười thân thiện ghê. Nó cũng thấy vui vui với cách giải bài khá hóm hỉnh và ấn tượng của thằng áo vàng. Thằng Tân thì cứ gật gù im re, nó bèn quay qua hỏi: – Có hiểu bài không mà im re vậy thằng kia? Hay là mày cũng giống thằng Điệp luôn rồi? Thằng Tân chau mày: – Giống thằng Điệp là sao? – Giống cái vụ đó đó! Ha ha ha! Trong khi tên áo vàng giương mắt ếch ra không hiểu thì thằng Tân xụ mặt xuống chửi thề: – Nói nhảm. Thầy vô lớp rồi nên sẳn tiện ba đứa nó ngồi chung bàn thằng áo vàng luôn. Mà ông thầy này ngộ lắm, giảng bài một tí là đi ra ngoài nghe điện thoại liền xì bốc, xem ra có vẻ chạy xô dữ lắm. Có lúc ổng cho một bài tập thiệt khó, rồi bỏ đi cả một lúc. Khi vào ổng hỏi coi có ai giải được không và bao giờ thằng áo vàng cũng bị ổng hỏi ý kiến trước. Thậm chí có lúc thằng áo vàng đưa ra thuật toán khác so với cách của ổng khiến ổng phải xóa bài giảng và giải lại theo cách của thằng áo vàng. Nó ghê gớm thật! Thằng đầu đinh bữa nay vô trễ, thấy nguyên đám bu lấy thằng áo vàng nên phải ngồi phía sau lưng. Còn nó lần đầu tiên được ngồi kế thằng áo vàng để moi móc, tìm hiểu đời tư thằng này xem coi kép đôi với thằng Điệp có được hay không. Bổng nhiên nó cảm thấy nghĩa vụ của mình thật là thiêng liêng. Nó không biết phải mở lời như thế nào nữa. Thấy kỳ kỳ, ngại ngại cứ như là ăn trộm. Phải chi thằng áo vàng mà là con gái thì nó sẽ cưa dùm thằng bạn trong vòng ba nốt nhạc cho mà coi. Đằng này, chậc chậc!!! Trong khi thằng Điệp cứ giả vờ nép cái đầu vô vai thằng áo vàng chép bài, trông lộ liễu hết sức. Thằng đầu đinh thì đôi mắt vẫn luôn vô hồn đến khó ưa. Dù ngồi phía trên nhưng thằng áo vàng vẫn hay quay xuống bàn thằng đầu đinh chọc ghẹo đủ thứ chuyện trên đời để làm cho thằng đầu đinh vui thì phải. Trong giờ học, bổng nhiên thằng áo vàng quay qua mở miệng hỏi nó: – Nhìn cái mặt mày chắc quậy lắm hả? Hic hic, cách làm quen hơi bị sốc nha, kêu nó bằng “mày”nữa chứ, nó cười: – Quậy gì đâu anh ơi, em hiền queo hà! Thằng áo vàng nhìn nó thật chăm chú khiến nó hơi bối rối: – Nhìn gì vậy? Sao biết em quậy? Thằng áo vàng không nhìn nó nữa mà hỏi một câu khá bâng quơ và vô cùng khó hiểu: – Mặt mày nhìn vừa gian tà vừa du côn! Chắc khối đứa con gái chết vì mày hả? Trời trời, cha này ăn nói sao mà thẳng thừng quá vậy? – Gì mà du côn ông nội? Tui hiền queo hà… Bổng thằng áo vàng nói một lèo khiến nó… giật cả mình: – Mày đi chiếc xe “độ” kêu rần trời như vậy chứng tỏ không phải là dạng hiền lành, tử tế. Nói chuyện thì hay chửi thề, lúc phát biểu với thầy cô lại không lễ phép… với lại… Trời, sao ổng để ý nhiều điều về nó quá vậy ta? Ổng nói tới đâu nó cười tới đó: – Với lại cái gì? Thằng áo vàng tính nói cái gì đó nhưng lại thôi khiến nó càng tò mò hơn bội phần… – Ừh, chắc không có gì đâu! Có thể chỉ là sự trùng hợp! Ông nội này nói cái gì thật là khó hiểu, nó quay qua năn nỉ: – Anh nói rõ hơn coi, cái gì trùng hợp… Nó rất muốn được nghe những lời nhận xét về nó, vậy mà thằng này cứ úp úp mở mở thấy ghét thiệt, bực mình nó phán một câu, đảm bảo con trai ai nghe xong cũng ghét: – Anh nói chuyện sao giống con gái quá đi, con trai với nhau có gì thì nói thẳng đi! Vòng vo nhức đầu quá! Thay vì cộc cằn lại như thằng Điệp thì tên áo vàng chỉ mỉm cười đáp trả: – Nếu đã là con trai thì tốt nhất đừng nên tò mò quá… những gì không nên biết nhóc àh. Nó giãi nãy lên như đĩa phải vôi: – Éc! Gì kêu tui là nhóc, tui ghét ai kêu tui là nhóc ông nội! Hắn không trả lời chỉ im lặng cười làm nó tức tối muốn xịt khói lỗ tai. Thằng Điệp thì khỏi phải nói đụng chuyện gì cũng kiếm cớ hỏi tên áo vàng hết làm nó không nghe được câu trả lời còn thiếu nên đâm ra bực bội vừa chửi vừa xỉa xói thằng Điệp: – Thường bữa mày khôn lắm, sao hôm nay ngồi kế anh áo vàng… mày trở nên ngu đần dữ vậy Điệp! Tên áo vàng quay qua nhìn nó hơi nghiêm một chút, bổng nhiên anh ta bóp mũi nó một cái rồi phán: – Cái mặt đẹp trai sao ăn nói dzô dziên quá vậy nhóc! Nó nở lỗ mũi vì được khen đẹp trai, nhưng lại bực bội vì lại bị kêu là “nhóc”, thằng Tân bây giờ mới thỏ thẻ trả đũa: – Bây giờ thì tới mày… giống tao rồi đó hả? Ha ha ha! Vừa kịp hiểu câu nói cạnh khóe của thằng Tân nó bổng nhiên chồm dậy nhào qua sửng cồ lấy tay gõ vô đầu thằng Tân một cái “cốc”, hên là không có ông thầy ở đó: – Cái gì? Mày nói lại à nha! Xin lỗi, thằng này không có như hai đứa bây đâu nha! Tao mà… Không biết nên nói huỵch toẹt ra cho bỏ ghét hay không nữa… nếu không có thằng áo vàng ở đây thì… Ơ mà sao thằng áo vàng nhìn nó chăm chú vậy nhỉ? Tức tối nói nạt luôn một câu: – Nhìn gì? Tui nhắc lại: ông không được kêu tui là nhóc nha, làm như tui là “ghệ” ông không bằng! Tên áo vàng chỉ cười khẩy rồi nhìn nó, thái độ đó thật đáng ghét, còn thằng Tân mặc dù vừa bị đánh mà vẫn cười đểu càng khiến nó điên tiết hơn nữa. Thằng Điệp không nhìn nó chỉ nói bóng gió: – Càng phản ứng thì càng có vấn đề, càng giống! Trời ơi, nó đang bị hai thằng bạn bắn tỉa nặng nề, mặc dù nó không ghét cũng như phân biệt những thằng-thích-con-trai nhưng mà nó căm thù ai dám nói nó thích-con-trai. Nó không thích chuyện đó chút nào hết và coi đó như một điều sĩ nhục. Thằng áo vàng không biết là có hiểu chiến tranh ngầm giữa ba đứa hay không mà chỉ im lặng quay mặt đi không thèm nhìn nó nữa. Đó giờ toàn nó móc họng hai thằng kia vậy mà hôm nay chỉ vì thằng áo vàng mà nó bị hạ bệ thê thảm như thế này. Thằng Tân quay qua nhìn nó giả vờ nghiêm chỉnh nhái giọng thằng áo vàng nói: – Nhóc đừng có nổi nóng nha, trông giống lắm đó! Ngồi xuống đi anh thương! Xong rồi hai thằng đó ôm nhau cười rũ rượi chắc là hả hê lắm. Quê độ nó tính nhào tới đập hai tên đó rồi, nhưng chả biết vì cái gì đó mà nó chỉ biết cố gắng nhe răng ra cười mà ngồi xuống ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu mà phản ứng quá thì giống như là có tịch rục rịch rồi, mà quả thật nó ghét điều đó kinh khủng. =====
|
4. ===== Thằng Điệp càng lúc càng lộ liễu, nó tấn công thằng áo vàng tới tấp luôn: – Mốt có cái gì không biết chắc em phải điện thoại hỏi anh quá, hay là anh cho em số điện thoại đi để tiện liên lạc… Thằng Tân cười mỉm mỉm cũng đang chực chờ lưu vô. Sau màn xin số, thằng Điệp lại hỏi: – Ủa mà anh tên gì để em còn biết mà lưu vô chứ? Nó đang giả vờ dòm lên bảng chứ thực ra đang chú ý đến từng diễn biến của ba thằng kia. Ờ mà học chung đã lâu thật tình nó cũng chưa biết thằng áo vàng tên gì nữa.Tên áo vàng này có cái nụ cười và cái le lưỡi vuốt tóc phía sau ót mỗi lúc bối rối nhìn đáng ghét làm sao ấy! – Ừh… anh tên Quân. – Cái gì Quân anh? Thằng Tân chen vô khiến nó dù không thấy rõ mặt ba đứa đó nhưng cũng phải phì cười. Cái lũ Pede thật là trắng trợn và sống sượng. Nó đang rủa thầm ba thằng đó: “Cầu mong thằng áo vàng… ừh thằng Quân gì đó cũng Pede nốt cho chết bà nó luôn đi, cái lũ… mê trai đang lượn lờ với nhau.” – Có cần phải biết kỹ dữ vậy không ta? Anh tên là Hồng Quân. – Hồng Quân cái tên đẹp quá ta! Hai thằng Bóng kia cùng thốt lên rồi hí hoái lưu vào máy. Còn nó chỉ trề môi khinh bỉ. Xì…. bổng nhiên thằng áo vàng quay qua choàng tay lên vai nó hỏi thỏ thẻ như vẻ yêu thương lắm, còn vân vê trên vành tai của nó nữa chứ: – Thế nhóc Tuấn không lưu số anh vào máy hả? Chỉ chờ có thế nó hất tay thằng Quân ra, thẳng thừng tuyên bố: – Thứ nhất, cấm ông gọi tui là nhóc, thứ hai… mắc mớ gì phải lưu số ông vô chứ, điện thoại tui chỉ lưu số của gái thôi, thứ ba… vui lòng bỏ tay ra khỏi vai tui, dị hợm lắm, tui không phải đồng bóng nên không thích ba cái trò quàng vai, bá cổ như thế này. Lẽ ra phải sốc lắm mới phải đạo chứ, nhưng thằng Quân khốn nạn này luôn chực chờ để nở một nụ cười trên môi mỗi khi nói chuyện với nó, điều đó chỉ khiến nó mất tự chủ thêm thôi: – Khi nhóc giận nhìn dễ thương ghê luôn, trông… cũng khá giống mấy thằng đồng bóng theo suy nghĩ của nhóc nên anh mới… ôm ấp bé Tuấn đó chứ! Vừa nói hắn vừa xiết bàn tay vỗ vai, bóp cổ, vuốt tóc “iu” nó nữa chứ, ờ mà để ý kỹ mới biết hình như hắn còn biết tên nó nữa kìa, mắc ói quá đi thôi, còn dám kêu là “bé Tuấn” nữa, thật không chịu đựng nổi. Nó quay phắt qua thằng Điệp và Tân nói rõ từng câu, từng chữ coi như lời sĩ nhục vớt vát cuối cùng dành cho tên Quân đó: – Tao chịu thua hai đứa bây một chầu, thằng áo vàng này đúng là bóng thiệt rồi! Thằng Điệp nhìn nó trân trối nói: – Tao thấy mày quá đáng rồi đó Tuấn! Tên áo vàng dường như sợ ai cướp đi cái danh hiệu đáng ghét, kinh tởm vốn có của hắn hay sao và vẫn… cười toe tét, đúng là cái thằng bóng, nó không biết nhục mà: – Chẳng lẽ anh là bóng và anh iu nhóc Tuấn cũng là cái tội của anh hay sao nè? Thằng Tân và thằng Điệp há hốc chu mỏ nhìn thằng Quân cũng như thằng Tuấn đang nhìn nó với cặp mắt hình viên đạn pha tí khói: – “Hay sao nè”… cái ông nội mày đó, cấm mày nói từ “yêu” với tao nha! Nó nổi giận thực sự trước sự điềm tỉnh kỳ lạ này của tên áo vàng này. Còn hai thằng bạn nó thì đã quay mặt đi chỗ khác mất rồi. Tên Quân…. khốn khiếp đó… lại cười vui vẻ như chưa từng bị nó nặng lời, nhưng từng lời nói của tên này cứ như búa bổ vào đầu: – Thứ nhất không ai có quyền cấm một ai đó yêu một ai đó dù là con trai với con trai. Mà không phải con trai yêu con trai cái gọi là bóng nha bé. Kiến thức bé hơi bị hụt hẩng đó! Thứ hai một thằng con trai có học đúng nghĩa không bao giờ lại đi xử sự như một đứa con gái đang bị trai ghẹo như cách của nhóc đang thể hiện cả. Kiểm tra lại giới tính của mình đi nhé, anh không thích nói nhiều. Và nói thẳng điều này em đừng có buồn: túyp người như nhóc, cho-không-anh-cũng-không-thèm chứ ở đó mà… Anh nghĩ anh nói đùa cho vui thôi, ai ngờ nhóc lại đi mơ mộng tưởng thật cái rồi xử sự khó coi quá đi thôi! Lần đầu tiên nó bị một đứa lạ hoắc, lạ quơ nặng nhẹ như cha với chú, đang bối rối không biết đáp trả bằng câu gì thì chuông báo hiệu ra chơi đã tới, dù rằng ông thầy cũng không có ở trong lớp. Thằng Điệp và thằng Tân không nhìn nó nhưng cách cười của tụi nó khác nào như đang chọc tức nó chứ, thằng Tân quay qua nó nói: – Đừng có tưởng ai cũng hiền, cũng dễ ăn hiếp như hai thằng tao nha! Đụng đối thủ rồi nhé! Tên áo vàng, đứng dậy, leo lên bàn nhảy xuống băng ghế sau với tên đầu đinh và thằng bạn của nó. Để lại nó như trời trồng đang ghiến răng trèo trẹo. “Được rồi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà! Hãy đợi đấy cái thằng đồng bóng kia.” Bây giờ nó quay sang bực mình… ông thầy, giờ dạy mà ổng đi đâu để cho nó trong lớp bị bêu rếu thật là nhục mặt như thế này nè…. thằng áo vàng thì ngồi bàn dưới với thằng đầu đinh của nó và tiếp tục giỡn hớt như mọi khi. Thằng Điệp, thằng Tân thì ngồi sát lại cách xa nó ra một khoảng…. sao mà nó tức quá vậy nè, biết trút lên đầu ai đây??? Ra về nó chạy theo hai thằng ôn vịt kia muốn tắt thở: – Êh, sao tụi bây không chờ tao dọn tập hả? Thằng Tân nhìn nó bằng nửa con mắt, nói giọng mỉa mai: – Ý trời, bạn ơi, bạn đi chung với hạng đồng bóng như tụi tui mà không sợ… mang tiếng hả? Nó ú ớ, vỗ vai thằng Tân giả bộ giã lã: – Mẹ bà tụi bây, tao nói giỡn vậy cũng bày đặt giận nữa hả? Tao chửi là tao chửi cái thằng đồng b…. ý lộn.. cái thằng áo vàng kia chứ có đụng chạm gì tụi bây đâu! Mà chả lẽ tao bạn bè của tụi bây bao nhiêu lâu mà tụi bây không hiểu tao sao?
|
Thằng Điệp nhìn nó nói: – Mày học cách ăn nói lại đi, xúc phạm con người ta quá đáng! Nó gân cổ cãi lại: – Tao mà xúc phạm thằng đó hả? Nó kêu tao là nhóc này nhóc nọ, còn “em Tuấn” nữa mày coi có chấp nhận được không? Thằng Điệp nói vu vơ: – Tao chả thấy có vấn đề gì trong cách gọi như vậy cả, mày… coi lại mày đi, coi chừng có vấn đề đó, hoặc là do mày quá nhạy cảm với chuyện… con trai thích con trai. Nó lại cười khẩy: – Cha, mới ngồi kế lấy hơi anh ấy có một buổi học mà nói chuyện nghe triết lý dữ ta! Thằng Điệp không buồn cãi lại, dù sao cuối cùng nó cũng cảm thấy vui vì hai thằng bạn thân không còn giận nó nữa. “Thằng áo vàng mày khá lắm!…” Nó nhủ thầm trong đầu. “…Cười người hôm trước thì hôm sau… mày biết tay tao.” Chả hiểu sao sau buổi nói chuyện hôm đó thì càng lúc nó càng nhìn thì càng thấy thằng áo vàng… giống bóng. Ý nó là thuộc túyp con trai thích con trai ấy. Nó thấy thằng áo vàng với thằng đầu đinh đúng là có vấn đề. Hai tụi nó sao mà cứ thân nhau quá mức, làm gì cũng có nhau như bồ bịch. Trong khi đó thằng Điệp lại bắt đầu thất vọng: – Tao thấy anh Quân ảnh sao sao đó mày ơi, ai ổng cũng đối xử tốt như vậy hết, chắc tại ổng vui tính, thân thiện nên thấy nó… Nó thì cãi ngược lại: – … Nhìn mặt nó là biết bóng, khỏi bàn cãi. Thằng Tân lại cười: – Tao thấy mày giống hơn đó, yêu không được rồi đi oán hận, tiểu nhân, hẹp hòi như con gái! Vậy mà cứ tưởng đó giờ mày thích con gái chứ! – Thì đó giờ tao thích con gái chứ có như hai thằng mày đâu! Lêu lêu. Tao mà đi yêu thằng bóng đó tao chết tại chỗ. – Nói trước bước không tới đó người ơi! Thế mà lúc trước có đứa nào khẳng định về anh áo vàng gì đó dữ lắm mà ta! Nó cố gắng lấy lại bình tỉnh cũng như phong độ vốn có của một thằng sếp trong nhóm. Quái quỷ hai cái thằng bạn này của nó, sao càng lúc càng ăn nói khiến nó bị… đuối khi tìm cách trả lời thế này. Chắc do nhiễm cái thói khó ưa của thằng áo vàng mà ra chứ gì. Hồi đó nó có hiếp đáp, đốp chát thế nào thì hai thằng này cũng xếp de hết, sao bây giờ từ khi giao du với thằng áo vàng thì mọi thứ trở nên thay đổi soành soạch thế kia chứ. Mối hận này nó không thể dể dàng bỏ qua cho được. Mà từ khi tuyên bố những lời khó nghe nhất trước mặt nó, thằng áo vàng hình như chả còn thèm đếm xỉa gì tới nó cả, dù rằng nó có đi theo thằng Điệp thằng Tân nhưng khi hai thằng này hỏi bài thì thằng áo vàng vẫn nói chuyện tỉnh bơ như đang không hề có sự tồn tại của nó. Bởi thế nó cũng chả biết làm sao để cà khịa nữa. Tức ơi là tức. Đôi lúc nó cũng nói chêm vô vài câu móc méo nhưng thằng áo vàng vẫn cứ làm lơ khiến nó quê độ hết sức. … Hừ, đã một tháng trôi qua thật nhanh rồi nhỉ? Hình như có một sự nhầm lẫn gì đó rồi hay sao ấy, tên nhóc “bông tai bên phải” quậy ngất trời và vô lễ cực độ, hắn chả có chút xíu tư cách nào của “những người thuộc thế giới cao quý” như mình cả. Chiếc xe Wave S vàng khè, mất tiêu cái bửng mỗi khi tới bãi giữ xe là cả trường đều biết tên chủ nhân đó là ai. Ôi, còn trong giờ học thì mới khủng khiếp, hắn nói chuyện với thầy cô cứ như là bậc ngang hàng ấy, chướng tai làm sao! Còn cái chi tiết mình ghét nhất nữa là ôi sao mà trên đời lại có hạng tươm tướp khi thấy gái đến như vậy nhỉ? Mình đâu có mê trai ra mặt dữ thần như cái kiểu của thằng đó đâu. Không phải là Gay tại sao hắn lại đeo bông tai bên phải và đi kè kè với hai thằng “giống như mình” nhỉ? Xem ra tên này không đơn giản chút nào cả? Chết thật rồi, việc gì mà sao dạo này mình hay để ý cái tên mất nết ấy thế nhỉ? Lại còn hỏi tên nó để làm chi nhỉ? Ừh thì chắc là do cái vụ bông tai bên phải của hắn khiến mình tò mò quá đỗi chứ gì! Bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp vốn dĩ không nhiều lắm của mình dành cho thằng nhóc “bông tai bên phải” bổng nhiên bay vèo vèo hết rồi. Trên đời này mình rất ghét những đứa coi thường giới tính của mình. Mình sẽ khinh bỉ và thay mặt tất cả những người trong giới giáo dục lại chúng nó bài học về sự văn minh và tính nhân bản trong cái nhìn về giới tính cho mà xem. Hôm nay thật tức tối khi phát hiện ra cái tên nhóc ấy có cái nhìn lệch lạc và kỳ thị mình với hai thằng bạn của nó một cách thậm tệ. Chả hiểu sao hai thằng kia lại có thể giao du, thậm chí là chơi thân với cái thằng nhóc khó ưa, tội nghiệp và đáng khinh vì thiếu hiểu biết ấy được nhỉ? Chưa hết nữa, hai thằng kia hình như có vẻ còn e dè về giới tính của mình thì phải, việc gì phải như thế chứ? Mình là mình tự hào ra mặt cơ, bộ muốn sinh ra được là Gay dễ lắm chắc? Nhóc “bông tai bên phải” kia chờ xem, sẽ có ngày cưng phải thay đổi cái nhìn một trăm tám mươi độ về anh: một-công-dân-tiêu-biểu-mẫu-mực của cộng đồng Gay cho mà xem. =====
|