Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
|
|
Thằng Quân ngồi sau và bắt đầu bắt chuyện: – Còn tiền xài không? Mất 200 có tiếc không? – 200 có là bao. Tui còn cả đống! – Ừh, hỏi vậy thôi chứ anh cũng không có ý định trả lại cho nhóc đâu! Thế đó giờ đã… xài cái kia lần nào chưa? – Cái kia là cái nào? – Bao cao su trong bóp nhóc đó? – Trời ơi! Tưởng cái gì, cái đó nhóc luôn! Tháng xài mấy hộp. Sau gần 1 phút im lặng, thằng Quân hỏi tiếp: – Ở đâu ra? – Mua chứ đâu! – Không phải hỏi cái bao đó mà hỏi là người ở đâu ra cho mà xài tháng mấy hộp! – Quen trên mạng cũng có, ghệ cũng có, đủ thứ hết đó! Nó cảm giác thằng Quân đang rất chăm chú và suy nghĩ khá lâu những lời nó nói, sau một hồi im lặng thằng Quân lại hỏi: – Thật không? – Bình thường, bộ đó giờ ông chưa quan hệ với ai bao giờ hả? Thằng Quân chỉ im lặng thay cho câu trả lời và hơn thế nữa, thằng Quân bổng nhiên ngồi xích ra xa nó hơn một chút thì phải. Thấy không khí khá ngột ngạt nó nói: – Cái đó thằng con trai nào không có! Chỉ có mấy thằng có vấn đề về giới tính mới chưa quan hệ với ai thôi! Ông già vậy mà chưa quan hệ với ai thì đúng là lạ thật! Thằng Quân chẳng nói chẳng rằng, chẳng ừ chẳng hử mãi tới khi đến công viên Phú Lâm chạy ngang qua những em gà móng đỏ đứng đầy đường nói mới chỉ tay hỏi: – Trong số đó có những em này nữa àh! Nó le lưỡi: – Nghĩ sao vậy ông nội, ghệ tui hằng hà xài còn hổng hết, ba cái thứ dạt ra đường này đụng tới là lôm chôm với sầu riêng không! Tui còn yêu đời lắm! Hôm nay thái độ của thằng Quân thật lạ, mắc sùng bố hay gì áh, hỏi đã rồi im. Nó cũng chẳng quan tâm nữa, nhưng mà kể cho thằng đó nghe những chiến tích như vậy nó lấy làm tự hào lắm! Tới bùng binh Phú Lâm thằng Quân bước xuống cám ơn nó thật nhẹ rồi quay phắt đi về, thế mà nó cứ tưởng sẽ có một chầu nhậu hay sinh tố gì nữa rồi đó chứ! … Càng lúc thằng Tài càng làm mình tuyệt vọng, nó hèn nhát hơn mình tưởng nhiều, chả lẽ chuyện thích mình trước lớp cũng làm nó sợ sệt mà không dám nói thẳng vào mặt bọn kia? Mà mình có quá đáng và ích kỷ không nhỉ? Biết đâu hoàn cảnh, tính cách của nó và mình khác nhau? Mình có đang dồn nó vào thế khó xử không? Mà mình thấy nó cứ phản ứng cái kiểu giống như đang tố cáo là giữa hai thằng đang “thực sự có vấn đề” thật nực cười. Mình thì không buộc nó phải công khai chỉ cần nó không cảm thấy điều đó là xấu hổ và cần phải giấu diếm, che đậy là được. Hôm nay nhóc Tuấn chọc mình hình như khiến thằng Tài không vui cho lắm thì phải điều đó làm mình tự nhiên cảm thấy vui, phải có gì nó mới như vậy chứ! Hừ còn một chuyện nữa, thằng nhóc “bông tai bên phải” hôm nay dám bêu rếu mình trước lớp nữa chứ, nhìn cái mặt hắn lúc ôm mình chọc ghẹo thật khiến mình muốn cắn một cái gì đâu, thật là con nít quá đi thôi! Tại sao mình không ghét khi nó làm như vậy nhỉ? Tuy nhiên cũng có khá nhiều vấn đề mà mình cần lý giải: Tại sao mỗi lần nói chuyện với nhóc ấy mình lại cảm thấy nó lạ lạ và khó tả thế nào ấy! Không hiểu sao mình lại leo lên xe cho nó chở về lúc tối này nhỉ? Nó đáng khinh lắm mà. Và tại sao mình lại khó chịu khi biết lịch sử chơi bời của nó chứ? Tại sao trong lớp nó tỏ vẻ nhạo báng mình nhưng khi ra về, lúc đi chung lại nói chuyện với mình khá thân tình và vô tư không có vẻ gì là kỳ thị hết là sao? Tên này khó hiểu thật! Hoặc là hắn đang giả vờ đi chung với mình để moi móc thông tin lên lớp chọc tiếp, hay là hắn quá vô tư lự, mà cho dù hắn thế nào đi nữa tại sao trong suy nghĩ của mình tự nhiên lúc này bắt đầu hay có sự xuất hiện của hắn thế chứ? Ôi Chúa ơi! Đừng nói là… thôi con đi ngủ đây! Con không biết gì cả. Đừng giỡn với con như thế nhé Chúa! Con sợ lắm. Từ ngày mai phải tránh xa đối tượng nguy hiểm này mới được. =====
|
9. ===== Tự nhiên từ ngày xuất hiện câu chuyện của thằng áo vàng thì cuộc sống của thằng Tuấn trở nên đở nhàm chán hơn khá nhiều, nó rất thích châm chọc mối tình đơn phương thầm lặng của thằng Điệp với thằng Tân dành cho thằng áo vàng. Mà nhất là thằng Điệp ấy những lúc mắc cỡ nó ỏng ẹo trông buồn cười đến nôn ruột. Còn thằng Kỳ Trương thì cũng bắt đầu chán ngấy với trò châm chọc hai đứa kia trước lớp vì có lẽ nó thấy chả xi nhê gì tới thằng áo vàng. Về phần thằng áo vàng thì đúng là có vấn đề thật, sau cái buổi thằng Tuấn chở về hôm ấy thì bổng nhiên nó đâm ra xa lạ với thằng Tuấn luôn. Mà thực ra thì trước kia nó cũng chả bao giờ bắt chuyện trước với thằng Tuấn mà. Thằng Tuấn cười nói, hỏi thăm thì nó cười và trả lời lại, thế thôi. Cái vấn đề mà thằng Tuấn thấy ở đây là nó vui vẻ trở lại khi ngồi chung với thằng Tài và… đùa giỡn như xưa, trông thật là chướng mắt. Thằng Điệp buồn rười rượi trong khi thằng Tuấn thì tức anh ách vì vẫn nuôi mối hận trong lòng chờ dịp trả đũa thằng Quân thật đích đáng. … Đang ngáy ngủ sau một ngày làm việc khá vất vả thì điện thoại của thằng Tuấn reo lên, đó là một số lạ: – Anh Tuấn, em đang ở trước nhà anh nè, mình đi uống nước nha anh, em có chuyện muốn nói. Tiếng của Quyên, người yêu 3 năm trời của nó vừa mới chia tay được nửa năm và thật sự chấm dứt trước ngày nó nhập học. Sau khi ngáp một cái uể oải, nó chả thèm đụng đến ly cà phê đã tan nước đá thành một lớp trong suốt phía trên, nó dựa người dài trên ghế dùng muỗng khuấy đều như muốn nhấn chìm mọi kí ức đã qua: – Sao rồi, em sống với thằng Hoài có hạnh phúc không? Đáp lại lời nó là câu hỏi của Quyên: – Anh có còn yêu em nữa không? Bất chợt nó giật mình, những kỉ niệm trước đây bổng nhiên lại ùa về thật ngọt ngào: Trước đây mỗi khi nó đi làm về là nó qua phòng của Quyên ngủ, chiều hai đứa dậy chạy vòng vòng thành phố ăn uống, chơi đùa, những tưởng tháng ngày hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi. Còn bây giờ thì sao nhỉ? Với Quyên nó vẫn còn phảng phất một cảm giác gì đó nhưng hình như không phải là tình yêu vì sau những gì Quyên đã gây ra. Mà nó cũng không không muốn nhắc đến hay nhớ lại dĩ vãng đó nữa, nó nghĩ nước mắt dành cho cô ta đã hết. Quyên cầm lấy bàn tay của nó lay lay: – Anh trả lời đi, anh có còn yêu em nữa không? Nó rút tay lại, nhắm mắt, lắc đầu… – Hôm nay Quyên kiếm anh có chuyện gì không? Quyên như muốn chồm tới nó: – Anh có thể đưa em đi thật xa được không anh? Nó trố mắt nhìn Quyên: – Đi đâu? Tại sao? Quyên bắt đầu khóc nức nở: – Em biết, em đã đối xử với anh không đúng, nhưng mà bây giờ em không muốn sống ở đây nữa, em muốn anh dẫn em đi đâu đó thật xa! – Còn thằng Hoài đâu? Anh còn gia đình, công việc của anh nữa… thật là điên rồ… có chuyện gì, em nói anh nghe coi! – Mình bỏ đi đâu đó thật xa rồi hai đứa mình làm lại từ đầu đi anh! Tiền thì em không có thiếu! Nó bất giác phải… phì cười một cái: – Trời! Em nói chuyện sao giống trong phim quá! Bình tĩnh lại đi! Có chuyện gì? Quyên bắt đầu khóc lớn hơn: – Em có thai, thằng Hoài nói đó không phải là của nó mà là của anh… Tuấn cười gằn một cái, người yêu mà cô ta kêu là “nó”: – Thằng đó nói vậy àh? Em có thai mấy tháng rồi… – Bảy tuần… – Bảy tuần! Trong khi đó em và nó quen nhau đã năm, sáu tháng… Mà sao lại để cho có thai? Phá được không? – Em không biết nữa, thằng đó… bệnh hoạn lắm! Tuấn định vuột miệng nói ra: “Nó bệnh hoạn sao cô theo nó mà bỏ tôi!” nhưng cậu kiềm lại được. Thay vào đó cậu nói: – Được rồi, em về đi! Anh sẽ nói chuyện lại với nó… ráng mà giữ gìn sức khỏe… … Cái cách “để anh nói chuyện lại với nó” mà Tuấn đề cập chính là một cái xỏ nắm tay đến rướm máu miệng của thằng Hoài: – Mày có phải là thằng đàn ông không hả thằng chó kia? Tao ghét nhất cái hạng chơi dơ… Thằng Hoài vừa mới được hẹn ra chưa hiểu mô tê gì thì đã bị thằng Tuấn nhào tới đánh tới tấp, sau khi thấy nó nằm một đống trên cỏ thằng Tuấn dí cùm tay về phía nó nói: – Mày làm sao cho coi được thì làm, Quyên mà kiếm tao làm phiền nữa là tao chém mày đó! Nên nhớ, mày phải có trách nhiệm với vợ con mày đó! Nói xong nó rồ xe bỏ đi… …
|
10. ===== Quân đang đi bộ về phía công viên Phú Lâm trong lúc chờ thằng Tài tới đón nó đi học. Hôm nay nó định sẽ ghẹo thằng Tài bằng một trò chơi trẻ con rằng khi thằng Tài tới nhà không thấy nó thì sẽ phải điện thoại hỏi nó đang ở đâu, nó trả lời là đã đi học rồi, để cho thằng Tài chạy tới lớp một mình, còn nó thì bất ngờ đón thằng Tài ở đây. Đơn giản vậy thôi, nhưng mà nó lại cảm thấy rất vui, khi người ta thích nhau thì làm một chuyện dù đơn giản, nhỏ nhặt đến thế nào đi nữa cũng khiến cả hai cảm thấy thật vui và hạnh phúc nếu như được làm cùng với nhau. Chiều nay thằng Tuấn định bụng sẽ đi học sớm để vô uống nước với đám thằng Kỳ Trương bàn về một kế hoạch mới gì đó. Xe vừa tới công viên Phú Lâm, nó thấy tướng thằng Quân xách balo lửng thửng đi phía trước, nó chạy nhanh tới đập vào lưng thằng Quân một cái rồi giật cái balo phóng xe đi. Thằng Quân ú ớ định tri hô, nhưng thằng Tuấn chưa kịp chạy xa thì một bóng đen lướt qua, nó thấy một cái gì đó giáng thật mạnh lên lưng nó… Đám đông bu lại, thằng Quân chạy tới. Người tập thể dục, người bán dạo lề đường, xe ôm bu lại xì xào: – Trời ơi, mặt mũi sáng sũa vậy mà đi ăn cướp, coi coi nó có sao không? – Ủa mà hình như nó lại bị hai thằng nào đánh chặn hay sao đó? Mà hai thằng đó sao bỏ chạy mất tiêu rồi… – Coi coi nó chết chưa? Máu tùm lum kìa… – Báo công an đi! – Khùng quá! Kêu xe cấp cứu đi! Thằng Quân chen đám đông la lớn: – Dạ làm ơn cho con qua, …nó là bạn con! – Ủa thằng này là thằng bị giựt đồ nè… Quân gãy đầu: – Dạ không phải, nó là bạn con, nó giỡn với con thôi! Đám đông lại ồ lên: – Ủa vậy hả? Trời ơi… vậy mà cứ tưởng… Rồi một người khác lại lên tiếng: – Vậy sao lúc nãy hai thằng nào đánh nó là sao? Giỡn nữa hả? Quân lắc đầu: – Dạ cái đó con không biết, dạ thôi để con chở nó vô bệnh viện. Dạ có cô bác nào làm ơn vui lòng ngồi phía sau kè nó dùm con không ạh? … Tại bệnh viện, trong lúc thằng Tuấn được đưa vào phòng sơ cứu thì thằng Quân nhận được một cú điện thoại: – Alô, Tài hả? uhm, ông đi học trước đi, tui có chuyện rồi, thôi có gì chút tui điện lại cho! Nhớ chép bài dùm tui nha! Quân tắt điện thoại và bước vô phòng, thằng Tuấn lúc này đã mở mắt và nhìn nó lau láu, lại là cái mỉm cười đáng ghét: – Sao rồi, khỏe chưa nhóc? Xui quá trời! Tuấn thấy khắp người ê ẩm ức nhối, nó cố nói xụi lơ: – Xui thì chịu chứ biết sao giờ… Thằng Quân lại mỉm cười: – Ý anh nói xui là sao mấy thằng kia không đập vô đầu nhóc mạnh một tí nữa để anh có cháo đêm ăn, đở phải mắc công chở vô bệnh viện, mất một buổi học… Trời ơi, nó đã bị như vậy rồi mà thằng Quân vẫn còn cà khịa đúng là tức muốn điên lên luôn mà. Quân tiến tới gần và nhìn nó chằm chằm: – Sao? Có cần báo về cho ông bà già tới không? Làm gì mà ra nông nổi như vậy hả nhóc? Chắc là kết quả của việc quan hệ giao du với các thành phần bất hảo mà ra chứ gì? Cái thằng Quân này thích ba gai với nó ghê luôn đó ta ơi, nhưng mà bây giờ nó cứ như một thằng bại trận như thế này thì biết làm sao bây giờ… nó nói: – Đừng có nói ông bà già tui nghe, ổng mà biết ổng chạy tới.. đập tui mềm mình thêm thì có! Quân vẫn nhìn nó không chớp mắt, một cái nhìn không tìm thấy cảm xúc, không hề quan tâm tới cái người đang vừa trả lời mà cứ hỏi tiếp giống như là làm cho có vậy: – Mà sao bị đánh ra nông nổi này? Tức mình thằng Tuấn la lên: – Làm sao tui biết ông nội! Tui mà biết là tui quay qua chém nó chết mẹ nó rồi… Thằng Quân bóp mũi nó một cái: – Hung hăng! Chửi thề nữa hả? Rồi còn nhéo vô má nó một cái nữa chứ, thật là… – Buông tui ra ông nội, dê hả? Tui không phải là con gái cho ông dê nha! Thằng Quân chỉ cười… – Không báo ông bà già rồi tính sao? Quân vừa nói xong thì chuông điện thoại trong túi quần Tuấn reo lên, Quân quay mặt đi mỉm cười, mãi một lúc sau Tuấn mới hiểu ra được vì sao thằng khốn đó cười vì… vì tay của nó không thể nào móc cái điện thoại ra được… – Mắc gì cười! Kệ bà nó đi, cứ để đó! Thằng Quân sau khi cười khúc khích lại quay qua nhìn nó làm như vẻ say sưa đắm đuối lắm, chứ thật ra là nó biết tỏng thằng khốn đó đang chế nhạo nó đây mà… chuông điện thoại lại reo lần thứ ba… chả biết có chuyện gì quan trọng không nữa… thằng Quân cười nói giả bộ ra vẻ miễn cưỡng: – Thôi, cho anh… mò vô đó anh lấy ra đi! Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao hả bé iu… – Ông nội, đừng có lợi dụng hoàn cảnh mà… làm bậy bạ nha, ông tin tui lấy cái ghế phang một cái là tét đầu ông không hả? – Dữ quá! Vừa nói thằng Quân bắt đầu cười và… đưa tay chạm vô đùi nó… Giống như một luồng điện mạnh chạy qua vậy: – Lấy ra đại đi cha già, làm gì lâu vậy? Giọng thằng Quân vẫn chậm rãi, tay nó cứ… rê rê từ từ làm thằng Tuấn nhột không chịu được: – Từ từ chứ bé, phải cẩn thận chứ lỡ như anh đụng bậy mắc công bị phang ghế vô đầu oan ức thì sao? Quả thật là bàn tay của tên Quân này đụng tới người nó nhột không thể tả? Đã thế hắn còn cố ý lần lần đẩy cái điện thoại lên khỏi túi nó từ từ sao mà… lâu kinh dị, chưa kể cái điện thoại đang rung nữa…. tất cả những thứ đó khiến nó như muốn oằn oại: – Mẹ bà, có cái điện thoại mà mò như mò…. Nó chưa nói hết câu thì thằng Quân đã chau mày, nghiêm mặt lấy cái điện thoại cốc lên trán nó: – Tính chửi thề và nói bậy hả nhóc ? Anh ghét ai như vậy lắm nha! “Kệ mẹ mày chứ!” Nó đã định thốt lên như vậy rồi đó, nhưng mà nó biết chắc rằng nó không thể nói được. Chưa bao giờ nó thấy cái thằng Pede nào bệnh hoạn như thằng này cả… cứ vờn vờn trước mặt chọc cho nó trào máu ra không thôi. – Alô, Điệp hả? Anh Quân nè, thằng Tuấn đang ở trong khách sạn với anh! Giờ nó phê quá, không nhấc máy nổi… có gì chép bài dùm nó nha, thôi anh cúp máy àh… Thì ra là thằng Điệp điện, chắc do không thấy nó đi học. Mà tên Quân vừa nói gì với thằng Điệp thế cơ chứ…. cái tên biến thái đó! … – Trời ơi, ai cột tay em lại thế này? Chị y tá hoảng hồn la lớn: – Tui nhớ là chỉ có băng quanh người em thôi mà… ai cột tay em một chùm vô đây luôn vậy? Thằng Tuấn ngớ người ra lắc đầu chả hiểu chuyện gì cả, mãi một lúc sau thằng khốn kiếp Quân mới từ tốn nói: – Dạ em… cột đó chị, em sợ lúc băng nó đau, nó giãy giụa nên… Chị y tá lắc đầu cười rồi tháo miếng băng quanh tay thằng Tuấn ra, chị lầm bầm một lèo: – Hết chuyện giỡn… về nhà được rồi đó! Nằm nghỉ, uống thuốc, không được động đậy nhiều, ba ngày sau tới tái khám. Thằng Tuấn nhìn thằng Quân như kẻ thù truyền kiếp, ánh mắt nó như muốn tóe ra lửa trong khi thằng Quân thì le lưỡi mỉm cười… Tuấn gầm gừ: – Mày khá lắm đó Quân! Dám chơi tao hả? Thằng Quân cốc đầu nó: – Hổn láo nè, vô ơn nè… Mỗi cái nè là một cái cốc. – Không có anh là giờ này nhóc nằm rũ xương trong nhà xác rồi đó, không cảm ơn mà còn nói giọng đó hả? – Ông là thằng hèn, tui đã bị như vậy rồi còn cố ý chơi xỏ cột tay tui nữa là sao? Đồ hèn! Thằng Quân cúi mặt, khổ sở nói, trông cái cách đạo đức giả của hắn đúng là khiến thằng Tuấn tức chịu không được: – Anh sợ nhóc giãy giụa! Đau! Thằng Tuấn vẫn luôn tỏ vẻ hung hăng: – Giãy giụa cái con khỉ mốc nè… Kết thúc là một cái véo mũi của thằng Quân dành cho nó, hành động cử chỉ của tên này đúng là tràn trề nữ tính mà, thằng Tuấn tính đưa tay lên hất ra thì mới biết là… đau nhói. Quân lại mỉm cười. … – Nhà chỗ nào? – Chi? – Chở về chứ chi, hỏi ngộ! – Thôi khỏi, giờ này về thấy băng bó như vầy ông già tuốt xác tui ra… giờ chở tui đi kiếm nhà trọ nào đó dùm đi! – Chi? Tính qua đêm với anh àh? Nó chợt nhớ nó còn một vũ khí chưa xài, thế là nó chồm cái đầu tới cụng đầu tên Quân một cái thật mạnh rồi trả lời: – Mơ hả thằng khùng kia! Thằng Quân xuýt xoa: – Ây da, nói giỡn thôi, làm dữ vậy nhóc, tại trước kia trên lớp cũng có người rũ anh đi khách sạn mà anh chưa kịp trả lời chứ bộ! Hứ… chuyện trong lớp mà giờ này cũng lôi ra nói, nó im re, thằng Quân chở nó mà cứ nhoài người ra sau, thiếu điều muốn ngã cả thân người vô nó vậy: – Giờ em muốn anh chở đi đâu nè nhóc? – Dê hả cha nội, ngồi xích tới trước coi! – Thì giờ anh dê để mốt vô lớp em có chuyện để kể với mọi người! Cái tên này bây giờ đem chuyện trong lớp ra trả thù đây mà, nó chả biết trả lời thế nào đành làm ngơ, láy sang chuyện khác: – Chở tui về bến xe miền Tây! – Chi vậy? – Hỏi hoài, kiếm nhà trọ ngủ. Mai về, tạm thời tránh nạn ông già cái đã, mai ổng đi tỉnh rồi! – Trời sang vậy? Có vậy cũng đi nhà trọ ngủ… – Có trăm ngàn chứ nhiêu! – Rồi hồi ai đưa anh về nhà? – Thì ông đem xe tui về nhà ông cất, mai trả tui! – Wao! Tin người quá ha! Bổng nhiên thằng Quân vòng xe ngược lại hướng bùng binh Phú Lâm, nó la lên: – Đi đâu vậy? – Kiếm gì ăn chứ đi đâu! Đói muốn xỉu… – Tui vậy sao ăn được? – Anh đút cho! =====
|
11. ===== Thằng Quân cho xe chạy chậm chậm tới cái quán con Thủy bán ngêu sò: – Hay vô ăn tôm cua xào me cho thịt nhóc mau lòi ra… – Mệt, ăn cái khác đi! Quân không dừng lại ở quán đó mà chạy vòng vo một lúc rồi dừng xe trước một căn nhà cũ kỹ khá lớn, cây cối um tùm có cổng sắt phía trước: – Đây là đâu vậy cha nội? – Phòng trọ! – Phòng trọ gì? – Phòng trọ cho nhóc chứ gì! – Ai mượn? Tên Quân chẳng nói chẳng rằng cứ thể tự nhiên mở cửa cổng và dắt xe nó vô như thể đây là nhà của hắn vậy. Tuấn chả biết phải làm sao ngoài chuyện tò tò đi theo. Quân dẫn Tuấn lên một cái cầu thang ngoài sân để lên tầng thượng. Đây là một căn nhà cũ, có vườn khá rộng trông có vẻ hơi hoang sơ một tí, ở thành phố mà tìm ra được một căn nhà như thế này đúng là hơi hiếm. – Vô đây nè… – Đây là đâu! – Phòng của anh! Thằng Tuấn giãy nãy:
|
– Gì? Vô phòng của ông chi cha nội! Thằng Quân làm lơ không thèm trả lời câu hỏi của nó mà mở đèn, mở quạt: – Ngồi đó đi, anh đi mua bánh canh về nha, nhóc ăn được không? Hay thích ăn hủ tíu xào hải sản? Cơm gà xối mở? Mì xào bò? Tuấn thật sự nổi giận: – Ông dẫn tui về phòng ông chi cha nội? – Nước trong tủ lạnh, laptop trong cặp nè, ở đây wifi có sẳn, anh đi 10 phút về liền, nhớ đừng xuống đất, chó cắn ráng chịu. Tên Quân này đúng là ngang ngược…. hắn không thèm quan tâm tới lời nói và thái độ của Tuấn mà đóng cửa bỏ đi xuống cầu thang, thằng Tuấn nhào theo… từ phía trên nhìn xuống nó thấy thằng Quân đang xoa đầu một con chó bự tổ chảng và nổ máy xe chạy đi. Vậy là có chó thật, thằng Quân không hề nói xạo. … Thằng Tuấn quay về phòng, ngồi ịch trên cái giường nệm và bắt đầu quan sát cái mà thằng Quân gọi là “phòng của nó”. Trên vách có vài bức tranh, bức lớn nhất là hình đồng quê, có hai con trâu bước đi trên đường làng dưới lũy tre cạnh một con sông trông khá êm đềm và thơ mộng. Ngoài ra có cả bức tranh của một thằng nhóc nào đó trẻ măng mặc áo thun xanh đang giơ tay về trước biểu tượng Victory, hình như là người Nhật Bổn. Còn lại đa số là hình của một thằng Á Đông nào đó lạ hoắc tên là Witwisit Hiranyawongkul. Toàn là hình con trai! Tên Quân này đúng là có vấn đề thật mà. Phòng khá đơn giản và bề bộn. Bổng nhiên nó phát hiện thêm trên bàn của thằng Quân có một cái khung nhỏ có hình thằng Tài ở đó. Nó chụp lấy coi và mỉm cười. Phen này thằng Quân hết đường chạy tội nhé! Chứng cứ rành rành, nghĩ tới cảnh thằng Kỳ Trương mà thấy những thứ này Tuấn cảm thấy sướng rân cả người. Quân ơi, phen này em chết không kịp ngáp rồi. Có tiếng xe chắc là nó về… Tuấn giả vờ ngồi nghiêm chỉnh lại chờ cho bước chân thằng Quân lớn dần… – Ra ngoài sân ăn cho nó khoảng khoát, ở trong phòng nực nội lắm! Tiếng thằng Quân kêu nó ngoài sân. Quân lục đục sửa soạn bữa ăn tối cho hai đứa và không quên chọc nó: – Lấy tay gắp được không hay là phải nhờ anh đút? Nó chỉ lườm thằng Quân một cái ra hiệu: “Có chết cũng không nhờ!” dù rằng quả thật bây giờ mỗi cử động tay của nó đều khá khó khăn. Thằng Quân vừa ăn vừa kêu con chó lên.. ăn chung với nó: – Duy Linh, Duy Linh… lên anh cho ăn nè… Nó há hốc mồm ra trước cái tên của con chó và cả chuyện con chó hì hục leo lên cầu thang sau tiếng kêu của thằng Quân trông thật tức cười: – Trời.. đặt tên con chó gì mà điên thế… – Có gì mà tức cười: Duy Linh! – Chó thì là Milu hay Kiki, Nô nô… lần đầu tiên tui thấy có con chó tên lạ lùng như vậy, ông đúng là bệnh nặng! – Vậy mốt anh kiếm vật nuôi khác đặt tên là… Anh Tuấn cho nó không đụng hàng. Ha ha ha! Tuấn nhìn nó, lườm lườm, rõ ràng như câu nói đùa của thằng Quân chỉ khiến nó bực mình thêm và cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo chứ có vui vẻ gì đâu, vậy mà thằng Quân này cứ cười hoài mới đau chứ, tức mình nó hỏi thằng Quân: – Ăn xong rồi đi đâu? – Ngủ chứ đi đâu? Thằng Tuấn tròn xoe mắt: – Cái gì? Tui ngủ với ông ở đây đó hả? Đừng có mơ! – Chả có lựa chọn nào khác đâu! Mà đừng có lo lắng gì cả! Anh vẫn sẽ lấy tiền của nhóc. Thay vì ngủ nhà trọ cả trăm ngàn thì anh vẫn lấy đúng như vậy còn bao một cái máy tính có wifi đầy đủ xài sáng đêm luôn. – Ngủ chung với ông hả? Không đời nào! Đừng có hòng! – Chung giường luôn đó! Ha ha ha! – Ông tính giở trò gì với tui hả! Tên Quân mỉm cười bình thản: – Thì cũng phải để lại chút gì đó gọi là kỉ niệm để lên lớp nhóc có chuyện mà nói với thằng Kỳ Trương chứ! Sao nó nói cái gì tên Quân này cũng trả treo lại được hết vầy nè, mà… trong khi đó tên Quân phản đòn câu nào thì hắn cứng họng câu đó. Tức ơi là tức: – Mệt, tui tự về được, đừng mơ mà có chuyện tui ngủ chung với ông! Giọng điệu tên Quân vẫn bình thản đến lạ kỳ: – Hoặc anh đưa nhóc về tận nhà, hoặc ngủ lại đây còn không thì… Duy Linh! Nghe hắn kêu tên một cái là con chó dường như hiểu ý chủ bèn grừ lên một cái rồi nhìn về phía thằng Tuấn làm nó chột dạ. Chắc chắn là không thể về nhà được rồi, còn ngủ lại với tên biến thái này thì… thì biết chuyện gì sẽ xãy ra chứ? Dường như tên Quân đọc được suy nghĩ của hắn thì phải, hắn ghé sát vô mặt hắn nói: – Con trai với nhau ngủ chung mà sợ àh… có thai chắc? Đừng lo, anh nhớ nhóc còn một cái bao trong bóp mà… ha ha ha Tức mình tên Tuấn chống chế: – Con trai với nhau tui chả sợ, chỉ sợ ngủ với mấy thằng biến thái nó làm gì đó… ai biết được? – Sợ àh… – Không phải sợ mà là khinh bỉ! Đừng hòng nói khích để dụ tui, tui không phải con nít đâu! Tên Quân có lẽ đuối lý hay sao mà im lặng, điều này khiến nó phấn khởi lên hẳn, ít nhất nó cũng đã phản đòn lại được. Thằng Quân có vẻ hơi buồn một tí trước khi bước vào phòng để làm gì đó hắn quay qua dặn nó: – Ăn xong, vứt hết mấy cái đó vô thùng rác đằng kia kìa… một chút bất cứ khi nào nhóc muốn, thì anh sẽ chở về nhà! =====
|