Lời Hứa 4: Lựa Chọn
|
|
1. Cái tuổi thơ lúc nhỏ thường xảy ra nhiều việc mà khi lớn lên ta sẽ thắc mắc hay ngạc nhiên thậm chí xấu hổ vì sao lúc nhỏ mình lại hành động như thế, có những việc ta sẽ chẳng nhớ, có những việc ta có nhớ nhưng chẳng bận tâm nhưng cũng có những lời hứa … sẽ theo ta đến suốt cuộc đời. Nhà nó bên kia đường phía sau gốc cây mận là chỗ ưa thích mà nó hay ngồi, nó cũng chẳng thích ngồi ở đấy lâu đâu vì kiến cắn đau lắm nhưng nó vẫn ngồi, ngồi để ngóng về một người bạn ngóng về một … lời hứa của trẻ con, cái tuổi lên tám nó có hiểu rằng lời nói đó có phải là gì đâu vì đó là lời nói cho vui hay chỉ là lời hứa cho có … thế nhưng nó vẫn chờ. Chẳng hiểu vì sao nó lại chờ, con nít tám tuổi hứa với nhau chuyện gì thì chỉ có chúng nhớ và mục đích là gì thì chỉ có chúng biết, nhưng nó vì sao vẫn nhớ về cậu bạn ấy và khẳng định chắc chắn với mẹ mình … cậu ấy sẽ đến để thực hiện lời hứa đó. “Điều đó là không thể con à.” “Nhưng nó hứa rồi mà.” “Chắc do nó muốn mượn cục đá đó thôi.” “Không phải cục đá.” – Nó hét lên. “Tùy con, mẹ đi làm cơm đã.” “Con không nói với mẹ nữa đâu, con chờ ba về rồi nói.” “Khoan đã, Nhân à.” “Dạ?” “Nếu ba mẹ không còn ở chung thì con muốn ở với ai?” “Con không biết nữa.” “Con ở với mẹ nha con.” “………………………..” “Được không con?” Nó miễn cưỡng gật đầu cho mẹ vui lòng rồi chạy đi tới gốc cây mận mà mấy hôm nay nó ngồi để chờ cậu ấy, nó ghét ba mẹ lắm cứ cãi nhau hoài mà cãi nhau xong mẹ lại khóc nữa chứ, ba thì bỏ đi không chịu về. Phải chi ba mẹ đừng cãi nhau nữa, mỗi khi như thế nó sợ lắm. Lấy trong túi ra viên đá màu nâu rất đẹp, nó ngồi mân mê suy ngẫm nhớ về cậu bạn hôm trước mượn viên đá kia của nó, nó có tới hai viên nhặt trong một lần đi chơi biển với ba mẹ, nó biết viên đá này có phép màu, nhưng một viên đã cho cậu kia mất rồi, chắc viên còn lại buồn lắm. Phải chi cậu ấy tới để trả viên kia lại cho nó, phải chi có đủ hai viên có thể ba mẹ sẽ hết cãi nhau và làm lành lại thì sao. Ngồi bó gối suy nghĩ, nó nhớ lại chuyện mấy hôm trước. 2. – Ê, tụi mày. Con My mèo nói với tụi nó trong khi đang chờ trời hết mưa, con nhỏ này là My mèo vì cái mặt nó như con mèo ấy. – Nhà con Bi có thằng kia trên thành phố xuống đó, nghe nói nhà nó giàu lắm. – Sao mày biết? – Thằng Tí hỏi. – Tao nghe mẹ tao nói với bà bán tàu hủ đó. – Tao đâu có thấy đâu. – Thằng Tí nói. – Nó mới xuống mấy bữa nay sao mày thấy, mà Nhân ơi … mày cho tao mượn xem cái cục đá của mày đi. – Nè. – Nó chìa viên đá ra cho hai đứa bạn xem. – Đẹp thiệt đó, mày lụm ở biển sao không kiếm cho tao một viên. – Nhỏ My cầm viên đá trầm trồ. – Có hai viên à. – Cho tao một viên đi. – Thằng Tí nói. – Không được, tao chỉ cho người nào cưới tao thôi. – Vậy tao cưới mày nè. – Con My õng ẹo. – Mày hả? Thôi … thấy ghê quá, tao không thích. – Nó nhìn con nhỏ rồi nhăn nhó. – Xí. – Nhỏ huýt dài. Nhà con Bi giàu nhất khu của nó, nhưng nhỏ Bi thấy ghét lắm toàn khoái khoe đồ chơi mới với tụi nó không à, hôm bữa nó đem về hai viên đá cho con Bi xem, nó về khóc lóc đòi ba nó dẫn đi biển mới chịu, cuối cùng đi biển không được mà nó còn bị đánh khóc quá trời. Đáng đời con nhỏ, ai biểu hay khoe đồ chơi làm chi. Mưa tạnh nó nhanh chân chạy về nhà, vừa bước vào nhà thì nghe ba mẹ nó cãi nhau, nó sợ quá đành quay chân trở ra ngoài, nó không biết vì sao tự dưng đi chơi biển về ba mẹ lại cãi nhau hoài à, hồi kia có thế đâu chứ. Đứng ở ngoài nó ngắm cây mận đang chuẩn bị ra trái, vài hôm có trái là ăn cho đã luôn, hôm bữa con My với thằng Tí xin rồi, con Bi cũng xin nữa, kệ chia cho nó một trái thôi. Cửa mở ra ba nó bước ra ngoài nhìn thấy nó đang đứng thì nạt nó. – Trời mưa không vào nhà đứng ở ngoài làm gì, đi vô. Nó sợ lắm cuống cuồng phóng vào nhà thì thấy mẹ nó ngồi ôm mặt khóc, nó đi lại gần, thấy nó mẹ ôm lấy rồi khóc nức nở. Một hồi mẹ thả nó ra rồi đi ra nhà sau làm cơm, nó đi ra trước cửa ngồi khóc. Một thằng bé chạc tuổi nó nhưng cao hơn xíu đi ngang nhìn nó rồi cười. – Lớn rồi còn khóc, đồ mít ướt. Chạm đến tự ái, nó là không thích ai bảo mít ướt hết, nhào ra chụp lấy thằng kia, chưa kịp làm gì thì thằng nhóc đã thụt cho nó một phát ngay mặt. Đau nhưng nó không khóc, nó nắm đầu thằng nhỏ kéo xuống, hai thằng kì cò đến khi cô Ba kế bên nhà nó đi ngang phải nhào vô can. Tối đến ăn cơm xong nó qua nhà con My để chơi nhưng con My được ba chở đi qua nhà Ngoại nên nó đành quay về, chợt nó nhìn thấy thằng nhỏ lúc sáng mới đánh nhau. Nó quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn thằng đó, cái mặt khó ưa, dám nói nó mít ướt là nó ghét rồi. – Cho tao xin lỗi. – Thằng kia nói với nó. 3. Nó quay qua nhìn, cũng biết xin lỗi nữa đó. – Nãy tao chọc chơi mày thôi ai dè mày nhào ra đánh tao. – Ai biểu mày nói tao mít ướt. – Mày mít ướt thì nói mít ướt … Biết lỡ lời thằng nhóc luýnh quýnh thấy rõ, nó cũng thấy mắc cười nên cũng cười trừ. – Mà mày ở đâu xuống đây chơi vậy? – Tao ở trên thành phố … Nó kéo thằng nhóc lại ghế đá gần đó ngồi, thằng nhóc hỏi nó vì sao khóc, nó cũng thiệt tình kể lại chuyện ba mẹ nó cãi nhau, vừa lúc đó con My về, thế là cả ba đứa cùng bày trò chơi để chơi với nhau. …………………………………………� �………………………………………. Mấy hôm liền nó với thằng nhóc cùng nhau chơi đùa, chẳng hiểu sao nó lại thân hơn cả con My và thằng Tí, hôm ấy nó khoe hai viên đá với thằng nhóc. – Đẹp không? – Đẹp. – Thằng nhóc gật gù. – Thích không? – Thích. – Mà tao không cho đâu. – Nó nói. – Thì tao cũng đâu có xin. – Vậy sao mày nói thích. – Nó ngạc nhiên. – Thấy mày thương viên đá như thế thì tao xin làm chi. – Ừ, tao chỉ cho người nào cưới tao thôi. – Còn nhỏ xíu mà nói chuyện người lớn. – Thằng nhóc bĩu môi. – Hay mày cưới tao đi tao cho mày một viên. – Tao là con trai mà. – Thằng nhóc đáp lại. – Có sao đâu, tại tao muốn chơi chung với mày mà. – Nhưng con trai phải cưới con gái. – Vậy thì thôi. – Nó quay đi. – Bộ mày giận tao hả? – Thằng nhóc nhìn qua nó. – Không có. – Nó đáp nhưng đúng là có giận. – Vậy mày cho tao một viên đi, mai mốt tao cưới mày. – Thiệt hông? – Nó hỏi lại. – Ừ thiệt. Thằng nhóc gật đầu. – Lỡ tao đưa rồi mày không chịu cưới thì sao? – Tao hứa mà. Nó đưa cho thằng nhóc viên đá, cả hai đứa cùng cười. Trời hôm ấy không có nắng chỉ có vài cơn gió nhẹ mát thổi ngang như cười dịu dàng vào sự ngây thơ của hai đứa nhóc. – Vài hôm nữa cây mận có trái tao cho mày he. – Ừ. – Thằng nhóc cười tươi. …………………………………………� �…………………………………………� ��…….
|
Vài hôm sau thằng nhóc đi về thành phố mà không nói gì với nó, nó buồn lắm chẳng muốn chơi với tụi con My nữa, chơi với tụi con My không vui bằng chơi với thằng nhóc kia. “Không biết chừng nào nó mới về lại đây.” Nó nhẩm câu nói không biết bao nhiều lần, vài ngày sau ba mẹ nó chính thức ly thân, nó theo ba lên thành phố để sống, cái ngày chia tay mẹ khóc rất nhiều, mẹ nói sẽ sắp xếp rồi dọn lên ấy ở gần để thăm nó, nó gật đầu. Nó nhìn qua gốc mận già mới có vài trái non, nó chưa kịp chia cho con My, thằng Tí và … thằng nhóc nữa. Sao nó buồn quá, xe chạy xa dần … xa dần … xa dần quê hương nó, tuổi thơ của nó. 4. Mười Lăm Năm sau … Úp đống hồ sơ lại, nó cho vào túi xách. – Em về đây chị Linh ơi. – Nhân ơi, đi ăn với chị không? Hôm nay chị với anh ấy gặp nhau mà đi một mình ngại quá. – Thật à? – Nó hồ hởi cười. – Ừ, nhờ em bày mưu tính kế cuối cùng anh chàng cũng chịu nói rồi. – Chị Linh vỗ vai nó. – Sướng nhe, nhưng mà hôm nay em có hẹn rồi. – Uổng ghê, thôi khi khác. Hai chị em đứng chờ thang máy lên tám đủ thứ chuyện, làm công ty này gần một năm nó thân với chị Linh nhất vì chị là người hướng dẫn mọi thứ và chỉ bảo tận tình giúp nó quen với công việc. Cửa thang máy mở ra nó và chị bước vào. – Dạ, chào trưởng phòng. – Ừm. Nó và chị tự động im bặt, gì chứ trước mặt sếp thì không nên tám chuyện chút nào – thêm nữa đây là ông cụ non khó tính (biệt danh do chị Linh đặt ra), nó cũng thấy thú vị khi gán biệt danh ấy. Công ty nó thuộc vào dạng lớn nhất nhì thành phố, năm nào cũng vượt mức doanh thu đề ra, cũng do công ty có chế độ đãi ngộ nhân viên khá cao, nó cũng phải cực khổ vất vả lắm mới vào làm ở đây được, nhờ vào tấm bằng tốt nghiệp loại ưu mà nó đạt được trong những năm đại học. “Không cơ chế quan liêu, trọng dụng nhân tài.” Tiêu chí của công ty nó là thế đấy, nhớ lại ngày đi phỏng vấn cũng chính vị trưởng phòng khó tính này phỏng vấn nó chứ ai, thiệt tình lúc ấy nó khớp chẳng chịu được, nhưng cũng do nhờ chút may mắn và bảng thành tích mà nó đã thuyết phục được anh ấy. – Em thấy không? Chẳng nhếch môi cười một tí, người gì mà khó kinh dị luôn á. – Chị Linh sổ ngay. – Hì, thì có gì mà nói hả chị. – Chỉ giỏi trách “Chưa được, làm lại cho tui”, “Cô hiểu cái cô đang làm là gì không?”. – Nhưng anh ấy cũng nói đúng mà phải không? Nhiều lúc anh ấy cũng bảo vệ nhân viên phòng mình lắm đó chứ. – Thì cũng có, phải chi đừng khó quá thì quá hoàn hảo rồi. – Mẫu người của công việc mà chị. – Nó cười. – Đẹp trai, trẻ tuổi lại có tài, tướng menly chẳng chịu được thế mà mắc phải cái tính khó kinh khủng. – Vậy chứ nhân viên nữ của công ty mình thích thế đấy chị, lạnh lùng là đủ để khối người đổ rạp rồi. – Chị không có trong số đó đấy nhé. – Chị Linh liếc yêu nó. – Thì em có nói chị đâu. – Nó lúng túng. – Chị đùa mà, thôi chia tay đây nhé mai gặp lại. – Vâng, bye chị. – Mà em về bằng gì? – Có bạn em rước . – Nó đáp lại. – Ừ. Chia tay chị Linh, nó băng qua đường đi qua một ngã tư, anh đang ngồi trên xe chờ nó. Nó vỗ vai anh, anh quay lại cười. – Chờ em lâu không? – Không, mới đây thôi mà. – Mình về đi. Anh cài nón bảo hiểm cho nó rồi nháy mắt với nó, dựa đầu vào lưng anh trưởng phòng khó tính đáng yêu của mình nó mỉm cười hạnh phúc. Chiếc xe chạy đi giữa đường phố đông đúc nhưng yên bình. 5. – Hôm nay bên phòng nhân sự có đưa người qua anh biết không? – Nó hỏi anh. – Anh biết chứ, tên Dung. – Ừm, cái báo cáo em nộp được chưa? Có cần chỉnh sửa gì không anh? – Thôi mà em, hết giờ làm việc rồi. Em thư giãn đi. – Vâng. – Cần mua gì không em? – Khỏi đi anh, đâu cần gì đâu, anh mới tới chơi mà. – Nhưng phải có gì biếu ba em mới được chứ. Nói rồi anh dừng xe lại trước tiệm rượu Pháp, anh đi vào lựa chọn nó ngồi nhìn đường phố về chiều đông đúc chật chội, hôm nay nó dẫn anh về nhà để cho ba biết mặt. Năm đó ba mẹ nó chia tay nhau, ba giành quyền nuôi nó khi cả hai người dẫn ra tận tòa án để giải quyết, nó nhớ khi tòa tuyên án ba được nuôi nó thì mẹ khóc rất nhiều, mẹ ôm nó không buông ra chỉ đến khi ba tách hẳn hai người ra. Nó nhớ đến gương mặt nức nở của mẹ mà vẫn bùi ngùi, rồi vài tháng sau mẹ bỏ đi, nó không biết mẹ đi đâu, từ đó đến nay nó chưa từng gặp lại mẹ, nó có tìm kiếm nhưng cả những người thân bên mẹ cũng không ai biết rõ về bà. Đến nay đã hơn chục năm nó xa mẹ, sống thiếu tình thương của mẹ nhưng nó vẫn nỗ lực học tập, ba rất vui và tự hào vì nó, năm hai mươi tuổi nó nói rõ cho ba biết về giới tính của mình, ba đã sốc một thời gian dài nhưng rồi ba cũng chấp nhận. Nó quen anh lúc mới vào làm công ty, sau này anh nói rằng đó giờ anh nhận trách nhiệm phỏng vấn khá nhiều người nhưng chỉ có nó làm anh ấn tượng nhất bởi thái độ tự tin và trả lời rành mạch, đáp ứng được những điều kiện mà công ty cần. Sau này nó cũng thú nhận với anh ngày đó nó run lắm chứ, vẻ mặt tự tin là do nó cố tạo nên thôi, anh nghe rồi ôm nó vào lòng cười phì. Sau ngày phỏng vấn anh hay gọi điện cho nó để hỏi tiến độ công việc nó làm, và anh cũng nói với nó rằng lúc đó do anh nhớ em quá nên lấy lý do để gọi điện thôi, chứ thật tình chẳng biết làm cách nào để gặp em được. Và gần tháng sau, anh với nó bắt đầu quen nhau nhưng không đi lại chính thức vì e ngại ánh mắt nhiều người, cho đến nay nó nói rõ cho ba biết hiện nó đã có người để yêu và đó là người làm chung công ty, ba nó gật đầu và nói khi nào rảnh dẫn anh về cho ba biết mặt. Khi nó nói lại cho anh hay, anh ngẩng mặt lên trời thở phù rồi ôm nó mà nói. “ Lỡ ba em mà nói không cho quen nhau, anh không biết sẽ thế nào đây.” Nó cười đáp lại anh, nhưng trong lòng suy nghĩ nếu như ba không đồng ý thì nó phải làm sao? Thực sự nó cũng chẳng biết làm gì nhưng chẳng phải bây giờ ba đã chấp nhận anh rồi sao. Nó còn đòi hỏi việc gì nữa khi bên nó có ba và anh luôn yêu thương nó hết mực. 6. Chạy xe vào sân nhà, anh tháo mũ bảo hiểm ra, còn hồi hộp hơn lúc mới làm ở công ty nữa chứ. – Anh đừng có lo, ba em dễ lắm mà. – Ờ, ừ anh đâu có lo. Nó cười thầm, miệng nói không lo chứ nhìn mặt anh nó biết hồi hộp chẳng thua gì hôm nó đi phỏng vấn cả, thiệt là nhìn lúc này ai nghĩ anh lại là “ông cụ trưởng phòng khó tính” chứ. – Nhà em cũng trồng hoa giấy nữa à? – Nhà anh cũng thế hả? – Ừm, mẹ anh lúc còng sống thích hoa giấy lắm. – Ba em trồng đấy, mà đẹp ha anh. – Ừ. – Anh đứng ngắm rồi lặng lẽ đáp. Bước vào nhà nó thấy ba đang đứng thay bóng đèn ở nhà sau, chưa kịp nói thì anh đã chạy lên trước nó. – Bác để con làm. – Bác làm được mà. – Dạ không, bác để con. Anh đứng lên bàn rồi thay đèn, nó đứng phía dưới nhìn lên anh với ánh mắt yêu thương, chợt nó bắt gặp ánh mắt của ba nhìn nó, ba mỉm cười rồi gật đầu với nó. Thế là anh được cộng một điểm rồi. Nó đứng sau bếp làm cơm nhưng vẫn để tai nghe ngóng cuộc nói chuyện của ba với anh ở nhà trên. Chuyện, hồi hộp mà, nếu ai có người yêu mới về nhà ra mắt lần đầu sẽ biết ngay ấy, hiểu được tâm trạng nó bây giờ liền à. – Thế năm nay con bao nhiêu tuổi? – Dạ, con được ba mươi. – Con đi làm đã được nhiêu năm? – Dạ, đến tháng tám này là sáu năm. – Ừ, thằng Nhân nhà bác làm việc thế nào hả con? – Dạ, trước em ấy mới vào chưa quen nên còn khó khăn nhưng giờ đã ổn lắm rồi bác. – Bác … hai đứa quen nhau được bao lâu rồi? – Dạ, gần một năm. Ông đứng dậy châm điếu thuốc hút rồi nhìn ra phía sân trước. – Bác chỉ có nó là con trai, hôm nó nói với bác về giới tính của mình, nói thực bác sốc lắm con à. – ………………………… – Đó giờ bác cũng biết chút ít về thế giới của chúng con, nhưng hôm ấy bác phải lên mạng tra hỏi đủ thứ, bác phải chấp nhận đó không phải là do lỗi ở con mình. – ………………………… – Thuở nhỏ nó không được ở gần mẹ, bác không có gì bù đắp lại cho nó, bác nghĩ … chấp nhận cuộc sống của nó là điều mà bác có thể bù đắp lại cho nó về phần thiếu hụt tình cảm khi xưa. – ………………………. – Nếu được, có gì con với nó hãy chia sẻ với bác, vì con trai mình bác muốn thế giới đó không chỉ gói gọn với chúng con mà còn mở rộng ra để bác được dõi theo con trai mình. – Dạ, con hiểu, con sẽ yêu thương Nhân và không phụ lòng tin của bác. – Ừ, hạnh phúc của Nhân … bác nhờ con. Nó xắt hành, mùi cay của hành không làm nó rớt nước mắt nhưng những câu nói của ba với anh đủ để làm nó yêu thương ba hơn bao giờ hết, đủ để làm nó thấy khóe mắt cay. …………………………………………� �…………………………………………� ��………
|
Ba nằm xem tivi, tiễn anh về nó đi vào nhà ngồi xuống bên cạnh ba. – Cơm hôm nay ngon lạ hả con? – Ông chọc nó. – Ba thiệt … ba nói cứ như con có người yêu thì cơm ngon hơn ấy. – Thì ba nói thế chứ ý gì nữa. –Ông cười ra tiếng. – Ba kì cục. – Mà Nhân này. – Dạ, ba? – Thằng Phong nó là đứa tốt đó, con chọn không lầm đâu. – Dạ, con biết. – Ừ. – Ba ơi. – Sao con? – Ba có thấy … xấu hổ về con không? – Xấu hổ à? Ông ngồi dậy xoa đầu nó rồi cười. – Con sống tốt, sống đúng không giả dối thì làm gì ba phải xấu hổ hả con. Ba tự hào về con đó chứ. 7. Ngoài giờ đi làm, tuần hai ngày nó cũng đến quán rượu của nhỏ bạn để phụ. Nhắc đến nhỏ bạn nó thì chắc chỉ đem yêu quái ra mà so sánh thì mới hơn được nhỏ, thân con gái nhưng quản lý một quán rượu là chẳng dễ dàng gì thế nhưng nhỏ làm tốt hơn hẳn những gì mà cả mớ con trai gom lại(lời nhỏ đấy nhé) mà nó nghĩ cũng đúng, quán tuy nhỏ nhưng khách rất đông cũng nhờ tài ăn nói và cách kinh doanh đúng hướng. Tất nhiên anh không cho nó đi làm ở đấy rồi nhưng nhỏ đã kì kèo thậm chí van xin, năn nỉ tới tận nhà mua chuộc ba nó, ba nó thì rất thương nhỏ đấy nhé. Ở đây nói thêm đôi chút, những năm cấp ba nó sống khép kín khi nhận ra giới tính của mình, lúc ấy bạn bè vì thấy nó ít nói nên cũng không tiếp xúc nhiều với nó, chỉ duy có nhỏ là đứa bạn duy nhất quan tâm tới. Và nhỏ cũng là người đầu tiên biết sự thật về nó.
|
Thật ra cũng vì quán rượu mới mở nên nó cũng muốn giúp nhỏ một tay, từ chạy bàn ( những khi quán đông) cho đến tính hóa đơn nó làm tất, và cuối cùng anh cũng gật đầu cho nó làm thêm nhưng kèm thêm một câu nói. “Một thời gian thôi nhé.” Anh đồng ý vì một phần anh biết quán của nhỏ có một bảo vệ rất ư là “gấu” đó là chú bảy của nhỏ, tướng thì cao to, dữ tợn khi làm việc thì đừng hòng ai có thể đánh nhau hay phá rối quán được, nhưng khi nghỉ làm thì chú như hóa thân thành ông bụt hiền lành hết chỗ nói, do đó an ninh 100% – lời nhỏ trấn an anh. Làm hoài rồi thì nó cũng thấy quen, không khí trầm lặng đua nhau làm việc ở công ty làm nó mệt mỏi những khi về nhà, nhưng khi đi làm ở quán thì sôi động, ồn ào cũng khiến nó thư giãn được đôi chút, thế nên dù quán đã ổn định nhưng nó cũng tiếp tục ở lại làm. – Vậy đã ra mắt rồi à? – Ừ, hồi tuần trước. – Ổn hả mày. – Ừ ổn, cũng hồi hộp lắm nhưng đâu ra đấy hết rồi. – Ừ, anh Phong thì tao thấy quá ok rồi, từ tướng tá cho đến tính cách lẫn công việc chẳng có gì chê được. – Cám ơn nhiều. – Nó cười. – Khi nào tụi mày chính thức ở với nhau? – Chưa biết, từ từ đã … chúng tao chưa tính đâu. – ……………………………… – Này Ly, bàn cuối, ngồi từ chiều giờ, ngoắc cần câu rồi. – Khách quen mà, thôi kệ đi. – Nhỏ đáp. – Sao tao không biết? – Mới đến đây thôi, mấy hôm mày không làm thì sao mà biết. – Thế à. Gần mười một giờ, đến giờ đóng cửa quán, nó ngồi tính sổ sách của ngày hôm qua lẫn ngày hôm nay, con nhỏ này đã nói sổ sách thì tự tính đi mà cứ giao hẳn cho nó, chẳng hiểu ăn cái gì mà tin tưởng nó tuyệt đối như thế không biết. – Thôi, em về nha anh Nhân. – Ừ, chào em. Ngước lên xem lại quán, nhân viên về hết rồi, khách cũng không còn ai chỉ còn cái tên ngồi ở bàn cuối, ghê thiệt uống gì mà kinh thế không biết, dường như ngủ quên hay sao ấy. – Này, anh ơi, anh ơi. Người thanh niên trẻ, đẹp trai trạc tuổi nó nhìn hơi quậy ngẩng mặt lên đưa đôi mắt lim dim nhìn nó. – Đến giờ quán đóng cửa rồi ạ. – Thế à? – Hắn nhìn giờ. – Vâng. Hắn đứng dậy lảo đảo ngã về phía nó, nó đứa tay đỡ lấy. – Anh say quá rồi, có cần tui gọi taxi không? – Không cần, tui có xe. Tính tiền đi. Đưa hóa đơn cho hắn, tính tiền xong hắn lảo đảo bước ra cửa rồi đứng chựng lại suy nghĩ gì đó, nó đang dọn dẹp bàn nên không biết hắn nhìn về phía mình. – Cậu là nhân viên mới à? – Hắn hỏi. – Ờ, cũng không hẳn, tui làm lâu rồi. – Nhìn … cậu quen lắm. Nói rồi hắn bước đi ra khỏi cửa, nó cũng đứng nhìn theo cho đến khi hắn lên xe chạy mất, nhìn hắn nó cũng rất quen, không nhớ được là ai nhưng … quen và gần gũi lắm. 8. – Mọi người chú ý, hôm nay Dung sẽ chính thức là thành viên của phòng chúng ta, mọi người giúp đỡ cho Dung nhé. – Anh nói trước mọi người. – Ê, thấy không Nhân, đẹp gái ghê ấy, dám anh Trưởng phòng nhà mình đổ rồi. – Chị Linh khều nó. – Em … cũng không biết nữa. – Nó cười đáp lại. – Chắc luôn đấy. – Chị Linh quả quyết. Nó không chú ý nhiều lắm về việc ấy, giờ nó đang quan tâm là làm thế nào để xong công việc mà sáng nay mới được giao. Anh nhìn về phía nó cười trìu mến, làm việc chăm chỉ lắm, cố lên em nhé. – Dạ, mong được giúp đỡ. – Dung chìa tay về phía nó. Đang chăm chú vào màn hình mày tính nó cũng bất ngờ khi thấy Dung đến tận từng người để chào hỏi thế này, nó bắt tay Dung rồi tiếp tục làm. – Sướng nhé, được người đẹp bắt tay đó. – Chị Linh nói nhỏ với nó. – Thế Dung không bắt tay chị à? – Có, nhưng chị không thích, thấy nhỏ này có vẻ hơi thâm hiểm sao ấy. – Chị đừng nghi người ta tội nghiệp, mới vào làm nhưng rồi cũng là người một nhà hết mà. – Nó nói nhưng tay đánh máy liên tục. – Thì trực giác của con gái mà em. Nó cười đáp lai, gì chứ trực giác của bà chị này thì không thể tin nổi rồi. …………………………………………� �………………………………………… Giờ nghỉ trưa, điện thoại nó rung lên, có tin nhắn mới. “Ra ăn trưa với anh không em?” “Thôi, người ta thấy thì sao.” “Trưởng phòng với nhân viên ăn thì có gì mà sợ.” “Chiều về rồi tính, vậy nhé.” – Nó kết thúc. Bước ra khỏi phòng nó gặp anh đang đi cùng chiều, anh nháy mắt với nó, nó cúi đầu xuống giấu nụ cười trên môi. Chị Linh đi kế bên cũng không hiểu sao nó lại cười một mình như thế, chắc có vấn đề rồi. – Ê, Nhân nhìn kìa. Nghe chị Linh nói nó nhìn lên, tên hôm trước trong quán rượu mặc comple đàng hoàng đang đứng trước nó, hôm nay hắn ăn mặc tử tế thấy đẹp trai hơn hẳn lần trước, lại thêm vẻ mặt ngông nghênh bất cần đời làm cho khối cô đi ngang cứ nhìn hoài không chớp mắt. Mà đúng là hắn đẹp trai quá cỡ nhưng sao nó thấy hắn có vẻ giống ai đó quá. – Em tới lâu chưa? – Anh từ trong phòng bước ra hỏi hắn. – À, anh hai. Em mới tới. Anh hai, vậy hắn là em của anh hèn chi nó thấy giống ai mà không thể nói được, ai ngờ là em trai của anh. Do bất ngờ nên nó cũng đứng lại nhìn chăm chăm vào hai người, đến khi chị Linh huých vào vai nó mới giật mình nhận ra mình đang “được” cả anh và hắn ngắm. – Không đi ăn trưa sao Trọng Nhân? – Anh hỏi nó. – Ơ, dạ không … em đi đây. Nó lí nhí nói nhỏ rồi bước ngang qua chỗ anh và hắn, chợt hắn bước ngang chắn đường nó lại. – Cậu hôm trước là nhân viên quán rượu. – Ơ, đúng rồi. – Nó đáp. – Có gì à? – Anh hỏi hắn. – Dạ không, người quen thôi. Nói rồi hắn cũng anh vào phòng, nó bước đi nhưng vẫn thấy lạ về hai anh em nhà này. Anh thì chín chắn, điềm tĩnh còn hắn thì ngông nghênh … đểu đểu như thế nào ấy, mà sao ngoài chi tiết hắn là em anh, nó cảm giác nhớ đến chuyện gì đó mà không diễn tả được. Thiệt khó hiểu.
|
9. – Dạo này việc ở công ty có ổn không con? – Dạ ổn mà ba. – Nó vừa rửa chén vừa nói. – Bận quá thì con nghỉ bên quán con Ly đi. – Không sao ạ, con sắp xếp được. – Đừng có cố gắng quá đấy, làm vừa phải thôi. – Dạ, con định học thêm một lớp anh văn, chắc một hai tuần nữa sẽ học. – Chủ nhật này ba định về quê một ngày, lâu rồi không về thăm bà con ở đó. Về quê, một ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu nó, đã lâu rồi nó không xem lại viên đá của mình. – Ba ơi con đi với ba được không? Con sẽ rủ thêm anh Phong nữa. – Được, ba cũng định nói thế đấy. Nó mở hộp giấy ra, ở giữa hộp là viên đá màu nâu sẫm rất đẹp, nó nằm xuống giường cầm viên đá xoay tròn, ngày xưa hình như có gì đó về viên đá làm nó buồn lắm, không nhớ rõ được, chỉ nhớ mông lung về một cậu nhóc … một lời hứa làm nó chờ đợi … cậu ấy giờ thế nào rồi. …………………………………………� �…………………………………………� ��.. Rồi ngày chủ nhật cũng đến số người đi về quê nó tăng thêm một người đó là hắn, lái xe chỉ có một tay, tên này không chỉ có vẻ mặt ngạo đời mà đến cả thái độ cũng chẳng xem ai ra gì cả. Trên xe hay ở trạm dừng chân giữa đường, cuộc nói chuyện chỉ bao gồm ba người là ba, anh và nó còn hắn thì chẳng thèm đếm xỉa gì đến những người trên xe, thôi được xem như hắn là bác tài xế lái xe vậy, nó tự nhủ trong đầu. Chốc chốc nó có cảm giác ai nhìn nó, khi nhìn lên kính chiếu hậu nó bắt gặp ánh mắt của hắn nhưng có thể nó nhìn nhầm chăng? Hắn nhìn nó hay không nó cũng không rõ nữa. Nó dựa đầu vào vai ba ngủ, dường như trong giấc ngủ nó có nghe anh với hắn nói chuyện với nhau. – Lâu rồi không về đây hả Vĩnh. – Ờ. Nó có giấc mơ về gốc mận trước nhà nó lúc xưa, nơi có hai thằng bé ngồi chơi mỗi đứa cầm viên đá và hứa hẹn điều gì mà nó chẳng nhớ rõ. – Dậy đi em, tới nơi rồi. Anh lay người nó dậy, nó mở mắt ra mơ hồ thấy dáng dấp của cậu bé khi xưa, nhưng không phải … là anh. – Em ngủ quên. – Nó đáp. – Ừ, anh biết. – Hai người quen nhau à? Nó nhìn lên ghế trên, hắn không quay xuống mà chỉ nhìn chăm chăm vào gốc mận già trước nhà nó. – Anh nghĩ đã nói với em về việc này rồi mà. – Anh trả lời. – Ba đâu anh? – Nó hỏi. – Ba em đi hỏi thăm hàng xóm rồi. Nó bước xuống xe cùng với anh, khi xuống xe nó lại có cảm giác hắn nhìn nó qua kính chiếu hậu, khỉ thật người đẹp trai mà thích nhìn lén quá, xấu chẳng chịu được. Hít thở không khí trong lành nó vươn vai thư giãn, đã mười mấy năm mới quay lại đây không hiểu ba đi thăm ai rồi ta. – Lâu rồi anh mới về lại đây, cảnh vật chẳng thay đổi gì nhiều. – Anh nói.
|