Lời Hứa 4: Lựa Chọn
|
|
10 – Vậy anh cũng từng ở đây? – Nó hỏi lại. – Không, anh chỉ về đây chơi thôi, lúc ấy là dịp hè nên … – Thế anh có biết em không? Trước kia nhà em ở sau cây mận đó. Anh chưa kịp trả lời thì ba nó từ trong nhà nhỏ My bước ra ngoắc nó. – Nhân, tới đây đi con. Nó chạy tới chỗ ba chào ba mẹ của My, con My nay đã đi lấy chồng lâu lâu mới về thăm nhà một lần, không hiểu nhỏ lúc này thế nào có còn cái mặt như mèo nữa không. Nó thầm cười vì cái ý nghĩ ngốc nghếch của mình, đã lớn rồi thì chẳng lẽ ai cũng còn vẻ mặt như xưa nữa sao. – Thằng Nhân lạ quá anh Tư à, lúc còn nhỏ ai ngờ lớn lên lại đẹp trai thế. – Mẹ con My nói. – Còn cậu đi chung với anh là ai? – Ba của My hỏi. – À, nó là xếp của thằng Nhân, hai đứa làm cùng công ty, hôm nay rỗi nên tui nhờ chúng nó đưa về đây thăm bà con, với lại … Ba nó ngập ngừng, nó hiểu điều ba nó muốn nói là gì, ba muốn tìm lại mẹ, khi xưa hai người chia tay nhau nhưng chẳng hề có chút liên lạc, hôm nay về đây ba chỉ muốn tìm hiểu xem có ai biết tin tức của mẹ hay không thôi. – Ba với Bác trò chuyện, con đi dạo xung quanh chút. – Ờ, được. – Cần anh đi với em không? – Thôi, anh ở lại với ba đi, em muốn vừa đi vừa nhớ lại chuyện hồi xưa con nít. – Nó cười với anh. Nó đi ngang chỗ khi xưa nó và con My với thằng Tí trú mưa, không rõ thằng Tí bây giờ ở đâu nữa, đã có gia đình chưa không biết, giờ gặp lại không biết có nhận ra nó được hay không. Chỗ này là nhà bà út mập lúc nhỏ nó hay chơi lò cò và ô ăn quan tại đây, cứ trưa trưa là ba bốn đứa tụ tập lại chơi rồi cãi nhau um xùm, bà út mở cửa ra là cả đám chạy tán loạn cả lên, nghĩ lại vui thật. Nhưng dường như nhà này đã có chủ mới rồi hay sao ấy. Cây mận … có ai đang ngồi dưới gốc cây, hình như là cậu ấy, nó tiến lại gần. Không phải, là hắn … nó lộ rõ vẻ thất vọng ra mặt, nó ngước lên cành cây xum xuê lá, đã bao năm rồi nhưng có vẻ như cây này chẳng già đi chút nào cả, chắc người chủ của nhà này cũng chăm sóc cho nó kĩ lưỡng lắm. Hắn ngồi nhưng mắt nhìn nó chăm chú, nó biết nhưng mặc kệ, tên này chắc có bệnh hay nhìn người khác, gì chứ có bệnh thì không trách được. Hắn đứng dậy phủi bụi ở quần rồi tiến lại gần nó. – Cậu tha cho anh tui được không? – Hắn nói. – ……………………………………… – Anh ấy không phải là người của cậu đâu, buông anh ấy ra đi. – Nếu tui không buông thì sao? Tình cảm đâu phải chỉ của riêng tui. – Nó đáp lại. – Vậy thì người đau khổ sẽ chỉ là cậu mà thôi. – Hắn bước đi. – Cậu hù dọa đó à? – Nó quay lại nói với hắn. – Tui không hù dọa ai cả, mà … quê cậu ở đây à? Nó cũng chưng hửng vì câu nói của hắn, đang nói chuyện này lại lảng sang chuyện khác với vẻ mặt như chuyện vừa rồi chẳng là gì cả. Nó bực tức trong lòng nhưng cũng trả lời. – Phải thì sao? – Nhà cậu ở chỗ nào? – Hắn hỏi nó ánh mắt quan tâm khác hẳn lúc nãy. Nó không thèm trả lời mà chỉ bước đi thẳng, đúng là tên này điên thật rồi, nhà mình ở đâu thì mặc kệ mình chứ, lại còn hù dọa nữa, xin lỗi đây chẳng phải là con nít đâu mà lại sợ cái trò đó. Nghĩ là thế nhưng nó cũng quay lại nhìn hắn thế nào, lúc này chỉ thấy hắn đang đưa tay áp vào thân cây mận với dáng vẻ suy nghĩ, tự dưng thấy cảnh tượng đó làm nó nhớ đến cậu nhóc ngày xưa đã hứa với nó việc … mà thôi chuyện ấy giờ có nghĩa gì, người nó đang yêu bây giờ chỉ là anh và mỗi anh thôi. 11. – Mọi người nghe đây, trong tuần này phải hoàn thành xong công việc ở trên giao xuống. – Anh đứng giữa phòng nói với mọi người. – Trời, không phải vậy chứ, sao nói hạn là giữa tuần sau mà. – Chị Linh nói. – Có thay đổi nên phải làm gấp, do đó từ hôm nay mọi người sẽ tăng ca thêm cho kịp tiến độ. Mọi người lao nhao phản đối, người thì thở dài và điển hình là chị Linh đang thầm rủa anh, hic chị ơi anh ấy cũng có muốn đâu nhưng lệnh trên đã ban xuống thì tránh sao được, nó thì càng thích thú hơn vì được gần anh thêm một ít thời gian nữa. – Chưa được, tui bảo mọi người khẩn trương nhưng không phải vì thế mà được quyền làm ẩu tả sai sót, tui muốn phải nhanh và có chất lượng, đó là yêu cầu của tui, có ai ý kiến gì không? Anh Tân thất thểu về bàn làm lại, mọi người im lặng không ai có ý kiến, gì thì gì nhìn anh lúc này nó thấy anh phong độ ghê luôn ấy nhưng mà đừng khó quá anh ơi kẻo mọi người ghét thì mệt lắm. Dung đứng dậy đi về phía phòng của anh, có vẻ đã ổn vì nó thấy anh hài lòng lắm. Dung cũng có năng lực lắm chứ những việc được giao đều hoàn thành nhanh chóng chẳng bao giờ anh phải bắt làm lại cả. – Thôi hôm nay làm đến đây được rồi, ngày mai mọi người cố gắng thêm. Chị Linh hí hứng cho đồ vào cặp, chắc nãy giờ bà chị sốt ruột lắm rồi. – Bạn trai chị chờ lâu quá rồi, chị đi trước nha. Nó chào chị, rồi giả bộ câu thời gian nán lại chút ít để được ở lại sau cùng với anh. – Chờ anh hả? – Anh đóng cửa phòng lại, nói với nó. – Ừm, em về để còn qua quán của Ly nữa. – Thôi, hôm nay không đi bán, gọi cho Ly nói nghỉ một hôm đi, hôm nay là ngày đặc biệt. – Ngày gì anh? – Chút em biết. – Anh huýt sáo giả lơ. Anh đi trước nó đi sau, đi đến thang máy thì gặp hắn cũng đang đứng chờ. – Chút em có về không? – Anh hỏi hắn. Hắn liếc qua nó rồi lại nhìn qua anh. – Không. – Đừng uống khuya quá về cho sớm đấy. Ra khỏi công ty nó đi đến chỗ cũ, hắn cũng đi theo, nó đứng lại chờ anh. – Chờ anh tui à? – …………………………… – Cậu vẫn không nghe lời tui nói. – Cậu là gì mà tui phải nghe. – Nó đáp lại nhưng không nhìn hắn. Hắn đứng cười giữa đường phố đông người làm cho biết bao nhiêu cặp mắt nhòm ngó hắn, nó cũng thấy xấu hổ khi tự dưng phải đứng gần hắn, tội nghiệp tên này đẹp mà bị điên. Anh dừng xe lại, nó ngồi lên nhìn qua thì thấy hắn đã đi tới cuối đường, tên này sao bí ẩn đến là thường. Những diễn biến của cuộc nói chuyện giữa hắn và nó, rồi nó lên xe anh ngồi không qua khỏi mắt của một người đứng bên kia đường.
|
12. – Vào đi em. Nó theo anh bước vào nhà, nhà đẹp quá có sân rộng thế này, ý mà khoan đã. – Sao anh không nói là về nhà anh để em chuẩn bị. – Có gì mà chuẩn bị em, nhà này chỉ có anh với thằng Vĩnh ở, ba anh đâu có ở đây. Nhà chỉ có hai người ở mà rộng thật, tuy nhà nó cũng chỉ có ba và nó nhưng ấm cũng hơn nhiều, còn ở đây … lạnh lẽo quá. – Chỉ hai anh em mà ở nhà rộng vậy chắc buồn lắm hả anh? – Đã thế thằng Vĩnh còn ít khi về nhà nữa, nhưng anh cũng quen rồi. – Vĩnh ít ở nhà lắm à? – Ở nhà bạn nó là chủ yếu, anh la hoài nó ở nhà được một hai bữa rồi cũng như cũ. Kéo nó ngồi xuống anh nhìn vào mắt nó. – Không nhớ hôm nay là ngày gì à? – Dạ … ngày … Nó nhớ lại ngày sinh của anh, không phải, ngày sinh của nó … cũng không luôn, vậy là ngày gì ta. – Một năm ngày anh quen em. – Anh nhìn nó cười. Chợt nhớ ra nó vỗ hai tay vào với nhau. – À, đúng rồi, phải ha … – Người yêu anh vô tâm quá. – Anh nắm hai tay của nó. Anh đưa tay vào túi lấy ra một cái hộp, mở hộp ra … là chiếc nhẫn. – Anh … đeo cho em. Cầm tay nó anh không đeo vào ngón giữa mà đeo vào ngón nhẫn, nó định hỏi anh về hành động này nhưng anh đưa tay lên chận miệng nó lại. – Anh muốn cho mọi người biết em đã có người yêu, giờ anh chưa thể công khai tình yêu của anh với em được nhưng … em chờ anh nhé. – Dạ. – Nó gật đầu hạnh phúc. Anh chồm lên nói nhỏ vào tai nó. – Hôm nay … em ở đây được không? Nó hiểu ý anh, định cầm điện thoại gọi cho ba nó thì anh đưa tay chận lại. – Chút nữa đi em … anh không chờ được rồi. Anh ôm lấy người nó hôn lên môi nó nụ hôn thật sâu và nồng nàn, anh ẵm nó vào phòng rồi khép cửa lại. Ngoài cổng hắn đưa tay vào định mở cửa, ủa ổ khóa mở rồi chắc anh hai đã về. Mở cửa ra hắn bước vào nhà, nhìn trên bậc thềm có đôi giầy lạ … là giầy của nó. Đưa mắt nhìn vào bên trong không thấy có đèn, hắn cười chua chát. – Hiệp à? Về tới nhà chưa? – “………………………………..” – Ừ, tao đổi ý rồi, ra quán cũ đi. – “………………………………..” – Ừ, rồi, chút nữa gặp. Nhìn vào nhà, lần này mắt hắn thoáng buồn pha lẫn thất vọng, nụ cười không còn trên môi như nãy nữa, dường như hắn thấy thiếu thiếu điều gì. – Được rồi, mười giờ anh qua em. – “………………………….” – Anh biết, lần này anh sẽ không về sớm nữa đâu, sẽ ở với em đến sáng. – “………………………….” – Ừ, anh yêu em. Đút điện thoại vào túi, ngồi lên xe hắn rồ ga phóng vút đi. 13. Châm điếu thuốc Nga hút một hơi rồi thổi ra làn khói màu trắng, nhìn sang chàng trai đang say sưa ngủ bên cạnh mình, nghĩ lại đời cũng thật lạ … mà lạ nhất là cô chứ ai, cô đẹp được bao nhiêu người săn đón nhưng cô không cần, cô còn thiếu thứ gì đâu, tiền à … cô có thừa, tình à … cô chẳng thiếu nhưng mỗi lần gặp hắn chẳng bao giờ cô thấy mình là người đầy đủ được. Nhiều chàng trai đến với cô đẹp hơn, giàu có hơn, yêu cô … chắc chắn hơn hẳn hắn thế nhưng trái tim cô vẫn chọn hắn. Chỉ vì cô bị hấp dẫn bởi ánh mắt buồn mỗi khi ngồi suy nghĩ, đằng sau đôi mắt đó có những gì cô đã hiểu được phần lớn, nhưng cô biết rằng cô là người duy nhất trên đời này được hắn chia sẻ về cuộc đời mà hắn đang sống, cô tự hào về việc đó.
|
Nhiều lần đến với nhau cô biết hắn yêu cô chẳng bằng một phần tình cảm của cô giành cho hắn nhưng cô chấp nhận, để được ở bên hắn thì việc gì cô cũng có thể làm kể cả cái chết. – Dậy đi chứ. – Cô lay người hắn. – Ư mmmmm … Dụi thuốc vào gạt tàn, mặc vào chiếc áo cô đi vào phòng tắm. – Dậy đi nào. – Cô nói với lại. Ngồi dậy hắn đưa tay đấm nhẹ vào đầu, đêm qua uống nhiều quá giờ đầu nhức như bưng. Nhìn sang cái gạt tàn trên bàn, Nga lại hút thuốc nữa. Hắn lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. – Anh tắm đi, rồi mình đi ăn sáng. – Nga bước ra nói. – Em lại hút thuốc à? Anh tưởng em đã bỏ rồi chứ. – Thôi mà anh chàng của em ơi, nếu anh đến thăm em thường xuyên thì em hút làm gì. – Cô vòng tay ôm ngang cổ hắn. Hắn nhìn cô, lại là ánh mắt đó vừa buồn lại vừa có chút gì đó thương hại. – Em đừng hút nữa. – Hắn gỡ tay cô ra. – Biết rồi. Cô nói giọng chán chường, lúc nào cũng nghiêm túc, chẳng biết đùa giỡn là gì. – Anh phải vào công ty, em ăn sáng một mình đi. – Hắn mặc áo vào. Cô ngồi lên giường ôm lưng hắn nói nhỏ vào tai. – Này, sao tối qua mãnh liệt quá vậy hay yêu cô nào rồi bị đá nên trút giận với em. – Em chỉ thích đùa. – Hắn đứng dậy. – Mà … anh Vĩnh này, tháng này em bị trễ … em lo quá. Hắn quay sang nhìn cô, sao lại … không thể nào, hắn đã kĩ lưỡng trong những lần đó lắm mà, nhưng cũng không biết được. – Em nói thật chứ? – Hắn ngồi xuống hỏi cô. – Thật mà. – Cô gật đầu. – Em … đi khám đi. – Nếu có thì sao hả anh? Em phá nha. – Em đừng có đùa, nếu có thì em hãy giữ lại cho anh. – Hắn nhìn cô vẻ tức giận. Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, hắn nhìn khó hiểu nhưng rồi như hiểu ra hắn thở dài. – Vậy mà anh cứ tưởng … – Hắn ngồi xuống giường mang giầy vào. – Tưởng sao hả chàng trai của em? Giật mình à? – Cô hỏi nhỏ hắn. – Ừ, anh vẫn chưa sẵn sàng nhưng nếu có thì đó là con anh, anh phải có trách nhiệm. – Hắn đáp. – Anh yên tâm, em sẽ không để có đâu. – Cô dựa lưng vào tường nói nhỏ. Anh bước ra khỏi nhà, cô ngồi suy nghĩ … nếu như có một đứa con mà đó là con của anh thì cô sẽ còn gì hạnh phúc bằng, có lẽ đó là niềm mong mỏi lớn nhất mà cô muốn được. Nhưng chỉ cần anh nói chưa muốn thì cô sẽ không bao giờ để có vì đơn giản … cô yêu anh, cô không muốn anh phải bận tâm bất cứ điều gì về cô hết, bởi cô luôn muốn anh xem cô như một nơi mà khi mệt mỏi anh có thể ghé chân qua và nghỉ ngơi không phiền hà ngại ngần bất cứ điều gì trong đầu, với cô chỉ cần thế là đủ lắm rồi. 14. Không khí buổi sáng trong lành, gió nhẹ thổi vào người hắn, trên đường đến đây có biết bao cô gái ngắm hắn nhưng hắn chẳng bận tâm làm gì bởi điều đang làm hắn đau đầu chính là mối quan hệ giữa anh hai và nó, nó không hiểu anh hai đang nghĩ gì khi lại đi quen với một thằng con trai, nếu như ông ấy biết thì liệu anh có thể thoải mái mà sống không … thậm chí đến nó cũng phải chịu liên lụy. Anh hai khác hắn rất nhiều, anh không phải là dạng người của riêng một người, anh là người của gia đình của công ty và của xã hội, một ràng buộc nhất định sẽ không bao giờ có được với anh ấy, mà dù anh có yêu thương thật sự đi nữa thì liệu anh có dám trái lời ông ấy để đến với nó. Nhắc đến nó càng làm hắn thêm tức giận nhưng sau cơn tức giận là một chút gì đó tội nghiệp và thương hại, nó yêu anh của hắn quá rồi nếu không thể tách ra hẳn thì sau này người khổ nhất chỉ là nó, mà cũng mặc kệ không phải là hắn đã cảnh cáo nó rồi sao, chỉ trách nó quá lụy tình thôi. Chậc … dạo này mình quan tâm đến chuyện của nó hơi nhiều rồi. Đưa xe vào bãi đỗ hắn rút chìa khóa ra, do mạnh tay nên chiếc chìa khóa bị tuột ra văng xuống gầm xe hơi. – Chậc, xúi quẩy … đã trễ mà còn … Đi vòng qua bên chiếc xe hơi, hắn khum người sát xuống, thôi rồi văng tận bên trong. Khỉ thật. – Được rồi, được rồi … – “…………………………” – Anh chụp hết lại cho tui … – “…………………………” – Đúng, góc đường trước công ty khi tan sở, nhớ bám theo xem họ đi đâu. – “………………………..” – Ok, nếu tốt tui sẽ cho thêm. Hắn không quay người lại nhưng câu chuyện của người con gái này hắn nghe hết chẳng sót từ nào, góc đường trước công ty … anh hai mình và nó gặp nhau ở đó, bám theo để làm gì chứ … không được chuyện này mà để lộ ra thì anh hai sẽ … nhưng có chắc đó là nó và anh hai không? Người con gái vừa rồi là ai mà lại muốn làm thế. Hắn đứng dậy nhưng tầng hầm đỗ xe đã vắng tanh chẳng còn bóng người. Hắn thở dài, thôi mặc kệ đó là chuyện của họ, mình đã cảnh báo rồi mà vẫn không nghe thì gắng mà lãnh hậu quả.
|
15. – Em biết không, hai tuần nữa là kỉ niệm 30 năm thành lập công ty đó. – Chị Linh khều nó nói. – Em biết rồi, em có nghe … – Nó im bặt. – Nghe ai? Tin này chị tám dữ lắm mới biết mà. Chị có thấy bao giờ em tám với ai đâu? – Thì … em cũng có nghe loáng thoáng thôi. – Nó chống chế. Chị Linh nhìn nó nghi ngờ, thiệt là mém nữa đã lộ rồi … không được phải cẩn thận. – Mà chị thấy tay em lạ lắm đó nha Nhân. – Chị Linh huých vai nó. – Lạ … lạ thiệt hả? – Ừ, mà nhẫn đeo ở ngón đó là … đính hôn đó nha, khi nào định cưới hả em? – Em cũng chưa biết nữa. Chắc còn lâu. – Đừng để con gái người ta chờ lâu nha em, như chị nè chờ khổ lắm … chẳng lẽ nhiều khi muốn nói ảnh cưới lẹ lẹ chứ … Nó che miệng lại, mém nữa không ngăn được là cười ra tiếng rồi, đúng là phong cách của chị Linh, nghĩ gì nói đó, còn việc cưới của anh và nó thì … đời nào, chỉ thế là nó thấy hạnh phúc rồi cần chi phải mơ cao xa. …………………………………………� �…………………………………………� ��… Bước ra khỏi thang máy, nó thấy hắn đứng chờ sẵn ngay lối lên bãi gởi xe. Nó xem như không thấy và cứ thế bước đi. – Này. – Hắn gọi. – Chuyện gì? – Nó dừng lại hỏi. – Rảnh không? Đi đây với tui chút đi. – Không. – Nó bước đi thẳng. – Khoan, được tặng quà thì phải trả lễ chứ. – Hắn chắn ngang đường nó. Nó nhìn hắn như từ trên trời rơi xuống, quà ư … hắn làm gì tặng qua cho nó khi nào? Chỉ có anh mới tặng thôi mà, nó đưa mắt nhìn chiếc nhẫn rồi nói với hắn. – Anh cậu tặng quà cho tui, chứ có phải cậu đâu mà đòi trả lễ. Hắn mỉm cười, không ngờ tên này dễ dụ quá, chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt mà cũng trúng, vậy ra có quà tặng thật à. – Thế cậu chưa trả lễ lại à? – Thì … chưa, nhưng dùng từ “trả lễ” là không đúng. – Sao cũng được, lên xe đi. – Hắn kéo nó lại xe. – Gì mà lên xe, tui về với anh Phong mà, buông ra coi. – Thật ra có người sẽ theo dõi và chụp hình hai người. – Hắn nói. – Ai theo dõi và chụp hình chúng tui? – Nó hỏi ánh mắt nghi ngờ. – Tui không biết là ai, nhưng mà … – Khó tin. – Nó bước đi. Hắn lắc đầu, khó để thuyết phục nó quá, lỡ có gì xảy ra thì anh hai sẽ không được yên với ông ấy. Nghĩ thế hắn đứng lại bên đường nhìn xung quanh, đông quá giờ này biết ai là ai, không hiểu có thật là có người theo dõi không nữa. Chợt hắn chú ý một người đang đứng đối diện với nó và anh ở bên đường, ngụy trang cũng khá đấy, để máy chụp trong chiếc cặp nhỏ chỉ chừa mỗi ống kính ở bên ngoài thôi. Anh và nó chạy đi, tên kia cũng cho xe chạy theo và hắn cũng thế. 16. Chậc, tình tứ quá nói chuyện vui thật, không biết sắp lên thớt rồi hay sao ấy. Còn cái tên theo dõi cũng như là nghiệp dư hay sao mà chạy sát người ta thế không biết, tệ hơn cả mình nữa. Dừng lại rồi, ra nhà nó ở đây à, chà chụp tích cực quá, để xem nào. – Này, anh bạn. – Hắn vỗ vai tên đấy. Như giật mình, tên này hoảng quá chẳng kịp nhìn ra phía sau làm rớt cả cái cặp xuống đất, hắn chắc lưỡi lắc đầu, đúng là tác phong của mấy tên trộm vặt theo dõi rồi, trình còn nghiệp dư quá cỡ. – Cho tui mượn xem cái này chút. – Hắn cúi xuống lấy cái máy chụp hình ra khỏi túi còn tay thì tháo chìa khóa xe. – Ơ … anh làm gì thế. – Làm chút chuyện bao đồng thôi. Vừa nói hắn vừa bật nắp lấy phim ra khỏi máy, vậy là xong. – Ê, anh … anh làm gì … muốn gì hả? Hắn không trả lời rút trong bóp ra một số tiền đặt vào tay tên này. – Người ta trả anh bao nhiêu tiền tui trả gấp 10, ok không? – ……………………………….. Tên đấy như hoảng hồn chưa biết chuyện gì xảy ra miệng vẫn còn ú ớ mắt nhìn số tiền trên tay mình. – Đủ chưa? Chưa đủ tui đưa thêm. – Ơ, nhưng mà … tui … – Yên tâm, tui nghĩ anh cũng làm việc theo nghề của mình thôi, nên không trách đâu, nhưng sau này đừng theo dõi hai người đó nữa nhé. –Hắn hất mặt qua bên đường. – …………………………………… – Nếu không, tui cũng không lịch sự như thế này đâu? Anh hiểu hả? – Hắn nhìn tên này với ánh mắt nghiêm túc. – Ờ … tui … tui hiểu. – Tui hỏi chút, người thuê anh là ai?
|
– Ơ, xin lỗi tui … không thể nói được. – Ừ, vậy thì … anh còn phim không lắp vào máy đi. – Hắn cầm chiếc máy chụp hình lên. Tên này làm theo lời hắn như cái máy, lấy trong cặp ra một cuộn phim đưa hắn, hắn lắp vào máy rồi chụp vài tấm của chính mình, sau đó đưa trả lại. – Anh cứ đưa phim chụp này cho người thuê anh, nói rằng hình tui đẹp hơn hai người kia, muốn chụp thì cứ đường hoàng đến mà chụp, còn núp trong tối để chơi người khác … – …………………………… – … để tui tìm được … thì khổ lắm đấy. – Hắn lắp chìa khóa xe vào cho tên này. – Tui … tui hiểu rồi. – Tên này gật đầu như bị thôi miên. Xe chạy khỏi hắn nhìn qua bên đường, vẫn còn nói chuyện nữa à, nghĩ lại thì chỉ giải quyết việc hôm nay thôi chứ những ngày sau không biết sẽ thế nào. Anh chạy xe đi, nó đứng lại nhìn theo bóng xe anh khuất hẳn … hì vào nhà thôi, không biết ba đã về chưa nữa. – Hey, you. – Hắn dừng xe trước mặt nó. – Việc gì? – Trán nó nhăn lại khi thấy hắn, sao biết nhà nó ở đây mà tới, chẳng lẽ hắn đi theo. – Nói bị theo dõi với chụp hình mà không nghe, lại còn đứng nói chuyện cả buổi ở ngoài đường nữa chứ. – Hắn vừa nói vừa nhìn vào nhà nó. – Hiện giờ ai là người theo dõi. – Nó cười, đáp trả lại hắn. – Cậu nói tui theo dõi cậu à? – Hắn ngỡ ngàng. – Không thì sao biết nhà tui. – Thì … – Xấu xa mà cứ làm cho người ta ghét. Nói rồi nó mở cổng bước vào mặc kệ cho hắn căng mắt đứng nhìn nó, khỉ thật làm ơn mắc oán. 17. Thứ hai nó đi làm sớm, hôm nay đến hạn bàn giao công việc lại cho nhóm để đưa lên trên, nó kiểm tra lại chiếc đĩa CD trong túi, ok rồi anh tới rước đang ở trước nhà, nó nhanh chân mang giầy vào chạy ra. – Đi sớm quá không em? – Anh nói với nó. – Sớm cho khỏe anh, em còn lưu vào máy nữa. Đến công ty nó đi thẳng lên phòng ngồi vào bàn làm việc, dường như cũng có vài người đến rồi. Nó đặt chiếc cặp lên bàn, bỗng điện thoại nó reo lên, nó đi ra bên ngoài nghe. – Dạ, ba hả? Khi nào ba về? – “Chắc vài hôm nữa ba về.” – Thế có tin tức gì về mẹ không ạ? – “Vẫn chưa con à, con ăn uống đầy đủ không?” – Dạ có, thôi ba tranh thủ nếu không có gì thì về sớm với con. – “Ừ, ba biết rồi.” Cúp điện thoại nó ngẩng mặt lên thở dài, hôm trước ba đi tìm mẹ ở nơi mà lúc trước hai người có thời gian ghé qua, thấy ba muốn đi nên nó cũng không nỡ bàn ra nhưng nó có linh cảm giờ đây mẹ nó không còn ở những nơi đó nữa … chẳng hiểu sao lại nghĩ thế. Thôi, vào copy cái đĩa đã, vừa dự định đi vào thì nó gặp chị Linh ở ngoài cửa, nó chưa kịp chào thì chị nắm tay nó kể lể thiên tình sử nổi tiếng. – Tối qua chị gọi mà ảnh không bắt máy chẳng hiểu vì sao? Thế là abc xyz nó đứng nghe gần mười phút, đến khi nó đề nghị vào trong để nó copy cái đĩa rồi ngồi nghe kể một lượt thì chị ấy mới đồng ý. Mở túi ra nó tìm cái đĩa … đâu rồi ta … không thấy, tim nó đập nhanh hơn trong lồng ngực, không thể nào mới sáng nó kiểm tra là có mà. Nó đổ tất cả đồ trong túi ra, không có … không có thật rồi, lạ thật chỉ mới đây thôi thì làm sao mà mất được. Thấy nó lạ chị Linh cũng tiến sát lại hỏi. – Sao vậy Nhân? Mất gì à? – Cái đĩa, chứa hai dữ liệu em làm … mất rồi. – Nó đáp vẻ mặt căng thẳng. – Trời, em có giỡn không? Hôm nay phải bàn giao lại cho nhóm Thiết kế … – Hai cái dữ liệu của em quan trọng nhất không thể mất được, chị tìm giúp em nhanh. Ngay lập tức hai chị em lục hết tất cả các ngăn tủ của bàn nó, tuy là tìm kiếm nhưng nó chắc chắn rằng nó chưa hề đem để ở ngoài thì làm sao mà có được, nó chắc chắn rằng chỉ có để trong túi thôi, nhưng nếu trong túi thì làm sao mà mất, túi lại không rách chỉ có thể là bị ai lấy thôi. Nghĩ đến thế nó chợt tỉnh … nhưng ai lấy, lấy để làm gì … nếu như lấy thì chậm trễ công việc chỉ khiến cả phòng bị khiển trách thôi, làm thế có ích lợi gì chứ. – Không thấy rồi em ơi, em nhớ xem có để nhà không? – Không, trước khi ra khỏi nhà em còn kiểm tra và chắc chắn nó ở trong túi mà. – Vậy thì nó biến đi đâu? – Nếu em biết thì em đâu tìm như lúc này. …………………………………………� �…………………………………………� ��……….. – Chỉ vì cậu mà cả phòng phải bị khiển trách và làm gián đoạn công việc. – Em xin lỗi. – Nó cúi gầm mặt xuống không dám nhìn anh. – Cậu biết cả tuần qua mọi người đã làm cực đến thế nào hay không? Giờ cậu cần bao nhiêu thời gian để làm lại? – Em xin lỗi, cho em hai ngày. – Nó đáp nhưng vẫn không dám nhìn anh. – Hai ngày? Cậu chắc hai ngày? – Dạ. – Được rồi, còn hình phạt … cậu làm bản kiểm điểm chút nộp lên cho tui, nhớ đi xin lỗi hết mọi người trong phòng, và … hội thảo của công ty hôm trước tui chọn cậu đi, cậu không cần đi nữa tui sẽ chọn lại người khác. – Dạ. – Nó gật đầu. – Cậu có ý kiến gì không? – Dạ không. – Về làm việc đi. Nó bước về chỗ làm việc, mọi người trong phòng nhìn nó với ánh mắt cảm thông, chị Linh khều nó an ủi. – Thôi đừng buồn, chắc lỡ làm rớt hay quên đâu đó … – Em xin lỗi chị. – Chị mà mày còn xin lỗi hả? Chị hiểu mày mà, nhưng mà thằng cha trưởng phòng này ác quá, chỉ vậy mà cắt quyền đi dự hội thảo. Nó không nói gì thêm vì nó biết trong công việc anh nghiêm khắc đến mức nào, nó không trách anh nhưng nó trách mình quá sơ ý, nỗi uất ức trong lòng nó dâng lên, nó chắc chắn rằng không hề làm mất đĩa chứa dữ liệu, chỉ có thể là ai đó đã lấy … nhưng người đó là ai.
|