(FanFic HunHan) Hận và Yêu
|
|
Sehun rốt cuộc quay người lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười “ Nửa giờ sau, anh ta sẽ bắt đầu, tổng giá trị là 6 tỷ đô-la” Nói cách khác, trong tài khoản cá nhân của PD hiện tại có nhiều hơn 6 tỉ đôla. Những chuyện giao dịch ma túy, cậu chủ quản lý vô cùng nghiêm khắc, PD quả thật mượn gan trời mới dám ở trên địa bàn của Sehun thưc hiện giao dịch lớn như vậy. Sehun trở lại ngồi xuống ghế dựa, không nói gì thêm, khóe miệng cong lên, ánh mắt phức tạp. Kris cúi đầu, không nói gì nữa. Đối với ông chủ, trong lòng Kris vô cùng kính trọng, Kris đã thề phải dùng tính mạng để bảo vệ ông chủ. Kris chưa từng gặp một người đàn ông nào, tuổi còn trẻ mà lòng dạ đã sâu như vậy, tính tình lại ngoan tuyệt, Sehun nắm giữ tất cả giới hắc đạo ngầm của Đông Nam Á, từ lúc 20 tuổi tiếp nhận tập đoàn Oh Thị, tác phong tàn khốc, anh xử lý mọi chuyện đều gọn gàng, sạch sẽ, đối với những người phản bội và những người không nghe lời đều không chút từ bi, cho nên ở ngoài luôn lưu truyền một câu nói “thà rằng chết ngay lập tức, cũng không nên đắc tội Sehun”. Trong truyền thuyết, anh chỉ lộ nụ cười ở trước mặt em trai anh yêu thương nhất, những người có thể nhìn thấy nụ cười của anh chắc cũng không còn có mặt trên thế gian rồi. Mấy năm gần đây, anh dần dần chuyển sự nghiệp trọng tâm dời vào trong nước, ngoại trừ những sản nghiệp hắc đạo bên ngoài, phần lớn anh dồn công sức đầu tư vào kiến trúc, công nghệ, điện tử…. Chỉ cần ngành nghề nào kiếm được tiền, anh đều chen chân vào. Mục đích của anh rất rõ ràng, anh muốn dần dần tẩy sạch tập đoàn Oh thị. Nhữngnăm qua, dưới sự nỗ lực của anh, trong mắt người ngoài, Oh thị là tập đoàn kiến trúc có tài lực hùng hậu mà thôi. Có rất ít người biết sau lưng anh nắm giữ cả tập đoàn hắc đạo Đông Nam Á trong tay. Dĩ nhiên, bất cứ chuyện gì có hắc đạo làm chỗ dựa cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Đặc biệt là trong ngành kiến trúc, bao nhiêu đất đai cũng dễ dàng lấy được. “ Báo cho Henry, đem nội tình của PD ở Thái Lan báo cho hắn” PD, hắn thật sự chán sống rồi a, gần đây ở Thái Lan, việc tranh chấp địa bàn rất gay gắt, trong đó 2 thế lực mạnh nhất phải kể đến PD và Henry “ Vâng, tôi lập tức đi phân phó” Sau đó, Kris đi ra ngoài, PD, mày cũng đừng tránh ông chủ của bọn tao, muốn trách chỉ có thể trách mày không nắm bắt tình hình, lại dám giao dịch ma túy trên địa bàn của Sehun. Bây giờ, thời tiết thật tốt, trời xanh mây trắng. Sehun đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, im lặng ngắm nhìn. Ba phút sau, Kris lại đẩy cửa bước vào “ ông chủ, đã đem tin tức báo với bên Thái Lan” Sehun không có lên tiếng, đi qua bên người Kris, sau đó đi ra ngoài, Kris cũng không hỏi, sau đó đi theo end chapter 10.
|
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, đổ xuống sàn nhà bóng loáng. LuHan ngồi trước cửa sổ sát đất, phòng nằm ở lầu 2, tầm nhìn thật tốt, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy những ngọn núi mỹ lệ phía xa xa, rừng rậm um tùm, phong cảnh xinh đẹp dưới ánh mặt trời không quá gay gắt, nhưng cậu lại không có tâm tình để thưởng thức. Từ ngày hôm đó đến bây giờ, đã một tháng trôi qua, anh ta vẫn chưa trở lại. Mà cậu cũng không biết làm thế nào để liên lạc với anh ta. Đến bây giờ cậu cũng không rõ, bên trong tòa nhà lớn như thế này, suy cho cùng có bao nhiêu người. Lầu 3 nhà chính là nơi ở của anh ta, bởi vì ngày đó cậu thật sự cảm thấy buồn chán, nên muốn men theo cầu thang lên lầu, kết quả là mới đi được phân nửa, lại bị một người đàn ông lạnh như băng không biết từ đâu ra ngăn cậu lại : “ Cậu chủ, lầu 3 là chỗ ở của ông chủ, không được ông chủ cho phép, thì không thể tự tiện ra vào” Mà cậu ở lầu 2, lầu 1 là phòng ăn và phòng khách. Phía sau nhà chính còn có mấy phòng nhỏ, chắc là phòng của quản gia và người giúp việc, …. Nhưng người thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu là vú Lee ít nói. Nếu bọn họ nói Sehun ở lầu 3, vì sao cậu chưa bao giờ thấy anh ta quay lại. Vậy là anh ta cố ý tránh mặt cậu?. Cậu muốn tìm anh ta nói một câu cũng không được. Chẳng lẽ anh ta đã quên mất chuyện anh ta đã đồng ý với cậu ngày đó? Nếu như anh quên mất, hoặc là đã đổi ý, cậu nên làm gì bây giờ?. Ngày qua ngày cứ chờ đợi như vậy, ngay cả một chút hy vọng cũng không có. Nhưng ngoại trừ chờ đợi ra chỉ có thể đợi chờ. Mặt trời càng ngả về tây, nhưng cậu vẫn ngồi chỗ đó không hề nhúc nhích. Mặc cho ánh sáng chạng vạng bao phủ lên người, sau đó dần dần vụt tắt nơi chân trời, khi vú Lee gõ cửa mang cơm đến cậu cũng không nghe thấy, cuối cùng, vú Lee sợ cậu xảy ra chuyện gì, nên bảo vệ sĩ đi lên mở cửa lay cậu tỉnh, cậu mới biết trời đã tối nhưng không muốn ăn gì cả. Chỉ bảo vú Lee ra ngoài trước, đợi lát nữa cậu sẽ ăn. Vú Lee đối với cậu trai ngày càng trở nên gầy gò, tái nhợt cũng không nói gì thêm, dù sao làm việc ở chỗ này, nếu như nói thêm một câu cũng có thể làm mình mất mạng. Huống chi, cậu chủ là người của ông chủ, cho nên bà cũng phải thuận theo cậu rồi. Cho đến khi ánh đèn xe chói mắt bắn vào cửa sổ sát đất, LuHan mới mơ mơ màng màng đứng lên, chân bởi vì ngồi một tư thế quá lâu mà tê dại, lảo đảo dựa vào cửa thủy tinh mới đứng vững, lúc cậu ngẩng đầu lên, thấy được bóng dáng cao lớn mà quen thuộc, Sehun về rồi. Thật sự là anh, phía sau anh vẫn là Kris. Anh rốt cuộc cũng trở lại, LuHan chẳng quan tâm bản thân mình có phần choáng váng, xoay người chạy vội ra ngoài. Cậu cuối cùng cũng đợi được anh ta trở lại “ Kris, nếu không có chuyện gì, cậu lui xuống trước đi. Đừng quấy rầy tôi” Sehun đứng ở cầu thang lầu 3, nhàn nhạt mở miệng “ Vâng, ông chủ” Kris xoay người xuống lầu, lại thấy một bóng dáng màu trắng vội vã chạy qua bên này
|
|
"Anh. . . . . . Chờ một chút." LuHan không ngờ bọn họ lại đi nhanh như vậy, cậu mới từ trong phòng đi ra thiếu chút nữa đã không kịp gặp anh. Kris nhìn cậu trai nhỏ bởi vì chạy nên trên khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng, cậu dám ngăn ông chủ. Nhưng ông chủ cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó. Kris có lẽ nên đi thôi. Sau khi cùng Sehun trao đổi ánh mắt, thì biến mất. Sehun chỉ nghiêng nửa người, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt mong đợi của cậu trai nhỏ, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cậu. Đó là một dung mạo thanh thuần, không một chút son phấn, da thịt trắng như tuyết, môi anh đào đỏ tươi, lông mi tinh tế, phảng phất vẻ xinh đẹp không hiểu sự đời, lại giống như thiên sứ thuần khiết hạ xuống phàm trần. Thân thể nhỏ nhắn mặc quần áo ở nhà hơi lớn nên trông có vẻ mảnh mai, lại làm cho người ta sinh ra ý nghĩ muốn thương yêu, bảo vệ. Thiên sứ sao?. Trong thế giới của anh làm sao có thiên sứ?. Sehun trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, cho dù đã từng có, nhưng cũng đã trở thành nỗi chua xót nhất trong lòng. Cậu trai nhỏ này thật to gan lớn mật, anh nhất định phải bắt cậu trả giá thật lớn, cái giá mà cậu vĩnh viễn không bao giờ nghĩ ra được. Bây giờ anh rất bận, tạm thời không muốn để ý đến cậu, nhưng cậu lại tự dẫn xác đến. “ Lần trước còn chưa đủ sao?” Thanh âm khát máu từ phía trên truyền xuống, giống như một khối băng rét lạnh nện xuống đầu. Gò má phấn hồng của LuHan, trong khoảnh khắc đó, liền mất sắc. Hô hấp chợt dừng lại một chút, thật khó chịu. Không biết là khí thế của anh quá lớn hay lá gan của cậu quá nhỏ, mỗi lần nhìn thấy anh cậu đều cảm thấy lạnh từ đầu đến chân. Hơn nữa, anh còn lẳng lặng đứng ở trên bậc thang cao hơn, yên lặng nhìn cậu “Anh về rồi. Tôi muốn cùng anh nói chuyện có được không?!” Dù bây giờ cậu đã sợ đến muốn chết, nhưng vì có thể gặp mặt bố mẹ, cậu vẫn run rẩy lên tiếng. Khi anh lạnh lùng nhìn cậu, cậu nhớ ngày đó anh ta không cho cậu gọi anh ta là “anh” , nhưng cậu không dám gọi thẳng tên anh, vậy thì gọi là gì?. “ Nói chuyện?. Cậu muốn nói chuyện gì với tôi. Trở về chỗ của cậu đi. Khi nào muốn tìm cậu, tự khắc tôi sẽ đến” Sehun nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cậu, khuôn mặt tươi cười quen thuộc lại xuất hiện trong đầu, cơn đau chợt xông lên đầu khiến anh khó chịu không thôi. Anh không nghĩ giữa anh và cậu còn có chuyện gì để nói, vừa nhìn thấy cậu chỉ làm anh càng thêm giận, chỉ muốn không từ thủ đoạn để hành hạ cậu mới có thể làm vơi đi lòng thù hận trong lòng. Bảo bối anh che chở suốt 18 năm, lại cứ như vậy biến mất trước mặt anh, anh làm sao có thể không hận. Nỗi hận của anh cho dù tất cả mọi người trong Lu gia có chôn theo cũng không thể giảm bớt nửa phần. Cho nên, anh sẽ không để bọn họ sống yên ổn. Mà cậu, chính là đối tượng mà anh muốn trả thù. Vậy mà, cậu lại dám nói muốn tìm anh nói chuyện. Tốt, anh sẽ để cậu nói. end chapter 11.
|
“ Anh đã đồng ý với tôi, không thể nuốt lời”
Mắt thấy anh sắp xoay người rời đi, LuHan không biết lấy dũng khí từ đâu ra, chạy lên lầu ngăn anh lại, anh phải giữ chữ tín chứ, tại sao có thể lừa gạt một người như cậu được?
"Tôi không thể nuốt lời sao?"
Cậu trai nhỏ này lá gan thật sự càng ngày càng lớn. Bởi vì cậu kéo vạt áo của mình nên Sehun quay lại nhìn bàn tay nhỏ bé bắt đầu phát run. Rõ ràng là sợ muốn chết, mà còn giả bộ dũng cảm?
“ Tôi chỉ muốn trở về một lần. Một lần thôi được không?”
LuHan thừa nhận, mình không có cảm đảm nhìn vào mắt anh để nói chuyện. Mặc dù bây giờ cúi thấp đầu như vậy, nhưng khí thế lạnh lẽo mà cưỡng hãn kia cũng đủ để cậu sợ đến tim đập mạnh. Anh ta sẽ không làm gì cậu chứ?
“ Cậu nghĩ dùng phương thức gì để mặc cả với tôi?”
Đôi môi mỏng cong lên nụ cười lạnh. 18 tuổi, thật đúng là lứa tuổi đơn thuần a! Lại dám đặt điều kiện với Sehun anh.
A!?. Lần trước không phải anh ta nói chỉ cần cậu có thể đứng dậy là anh ta đồng ý cho cậu về sao anh ta lại đổi ý? Thuyết phục anh ta?. Anh ta nói muốn cậu thuyết phục anh ta?
“ Không hiểu?. Vậy thì trở về chỗ của cậu đi, không nên tới đây làm phiền tôi”
Một tay chỉ dùng một chút sức đã đẩy cậu ra, nhích chân muốn lên lầu. Hôm nay anh không rảnh để để ý đến cậu, cũng không có thời gian dạy cậu
“ Đừng”
Nhìn anh ta muốn rời đi, LuHan lần thứ 2 tiến lên ngăn anh lại, lần này không phải kéo vạt áo, mà ôm eo của anh, cánh tay mảnh khảnh dùng sức ôm thật chặt
Cậu không thể để cho anh đi, cậu nhất định phải khiến anh đồng ý với cậu. Cho dù phải bỏ ra bất kì giá nào
Người con trai này, bề ngoài thì nhu nhược, yếu ớt, ai ngờ lá gan so với người khác cũng lớn hơn. Sehun anh sống 27 năm chưa từng gặp phải tình huống như vậy, mặc kệ là nam hay nữ đều không dám ngăn cản anh
Tốt, rất tốt, tốt vô cùng! Chỉ bằng việc này, anh muốn nhìn thử xem cậu có thể làm được gì
“ Trở về tắm sạch sẽ, một tiếng sau đến phòng của tôi. Nếu như cậu đến chậm một giây thì kết quả cậu tự hiểu”
Bàn tay thon dài dùng sức kiềm chiếc cằm khéo léo của cậu, giọng điệu bá đạo không cho người ta được phép cự tuyệt. Anh còn chút chuyện chưa xử lý, chờ anh xử lý xong, ngược lại anh còn muốn cùng cậu chơi một trò chơi.
Sau khi lạnh lùng ra lệnh, Sehun không quay đầu lại mà đi về phía thư phòng trên lầu ba
Sững sờ nhìn bóng lưng của anh rời đi, một phút sau, LuHan mới phục hồi tinh thần lại. Anh ta muốn cậu đến phòng chờ anh?.
Có thể sẽ xảy ra chuyện như lần trước không?. Khuôn mặt nhỏ bé trong phút chốc lúc đỏ lúc trắng. Đau đớn như vậy cậu phải thừa nhận lần thứ hai sao?. Thân thể 18 tuổi, đối với tình dục có biết bao lạ lẫm, phải ép buộc bản thân đi hầu hạ người đàn ông quen việc dễ làm.
Nhưng cậu căn bản không có quyền nói không. Ban đầu là cậu đồng ý với giao dịch không có tôn nghiêm này, cho dù cậu sợ hoặc không đồng ý cũng không có cách nào khác. ChanYeol, tại sao anh phạm phải lỗi như vậy?
Lại không dám có nửa giây chần chờ. LuHan lập tức trở về phòng dưới lầu hai, mở nước nóng ra. Tựa hồ sợ trễ giờ, không tới 15 phút cậu đã tắm xong. Mặc áo choàng tắm để một bên, sau đó lau khô tóc, nhìn đồng hồ, cũng may vẫn còn 20 phút
Có lẽ lúc nãy anh ta phân phó, những hộ vệ ẩn thân đã âm thầm nghe bọn họ nói chuyện, cho nên lần này, LuHan cẩn thận từng li từng tí lên lầu 3 cũng không có người ngăn cậu lại
Nhưng, phòng của anh ta ở chỗ nào?. Đứng bên ngoài hành lang dài, LuHan lập tức mất đi chủ trương. Cậu không dám mở từng phòng ra xem, nhưng lại sợ trong thời gian quy định không đến phòng chờ anh, anh sẽ đổi ý
“ Sehun, PD gần đây sẽ có khả năng trở về nước. Cậu cẩn thận một chút”
Trong thư phòng yên tĩnh, Sehun thoải mái ngồi ở phía sau bàn đọc sách không để ý tới người đàn ông bên kia màn hình máy tính đang cười rất lưu manh. Ánh mắt của anh rơi trên người con trai đang mặc áo ngủ màu trắng trong máy theo dõi, như thiên sứ vô tội, lúng túng đứng trên hành lang. bóng dáng quyến rũ đó
Sehun chưa từng đem PD để ở trong mắt. Cho nên dám phạm quy trên địa bàn của anh, thì phải gánh chịu hậu quả
"Lúc nào thì trở lại?" đầu kia máy vi tính đầu kia, người đàn ông lần nữa lên tiếng.
"Không biết." Liếc mắt nhìn, người con trai này, vẫn ngây ngốc đứng ở đó
“ Tôi nghe nói trong nhà cậu đang nuôi một cậu trai?” Người đàn ông bên kia cảm thấy ánh mắt của Sehun lóe lên ánh sáng gì đó
". . . . . ."
Ko phải nuôi, chỉ là công cụ để cho anh hả giận mà thôi
“ Tôi còn nghe nói gần đây cậu không gần phụ nữ. Công việc quá bận rộn thì cũng nên thư giãn một chút”
“ Sehun, có một số chuyện đã xảy ra, cũng không cách nào cứu vãn được” Chuyện của em trai Sehun, anh cũng có nghe nói. Anh cũng biết Sehun rất thương em trai, nhưng đắm chìm trong hận thù sẽ có kết quả sao? Sehun tắt máy. Lay đúng là người đàn ông nhiều chuyện. end chapter 12.
|