Siêu Quậy Xuống Trần (B.A)
|
|
Siêu Quậy Xuống Trần (B.A)
Chap 1: Ký ức còn sót lại ( giới thiệu nhân vật sau nha)
Tại Thiên Đình, " Bái kiến Ngọc Hoàng"- tiếng của các quần thần " Thiên thần đen, thiên thần trắng các ngươi lại gây nhau nữa sao? Chuyện qua cũng lâu rồi mà, ngươi không thể bỏ qua cho thiên thần trắng và quên đi chuyện này được sao?"- Ngọc Hoàng nói với Thiên thần đen. " Bẩm Ngọc Hoàng. Thần là người sai, chính thần đã gây nên cái chết cho cha của cô ấy, chính thần đã hại ông ấy. Chính thần là người đã khiến cô ấy trở thfnh kẻ mồ côi giống thần"- Thiên thần trắng nói Câu nói của cô như cố tình làm đau lòng thiên thần đen khi mà cô nhấn mạnh cụm từ KẺ MỒ CÔI. Ánh mắt của thiên thần đen liếc nhìn và chợt bắt gặp cái cười mỉm chi của Thiên thần trắng đã làm cô tức giận và tát Thiên thần trắng. Tất cả những người có mặt ở đó đều nổi cơn thịnh nộ với cô, họ tức giận khi nhìn thấy cô hung hăng tát thiên thần trắng- một cô gái hiền lành. Ngọc Hoàng tức giận la lên - Aita. Tại sao con làm như vậy, con thật quá đáng, con không nhìn thấy là Hera đã nhận lỗi về mình sao? Aita vẫn im lặng, trong lòng cô cảm thấy rất bực bội, cô không hiểu vì sao mọi người lại nhìn cô với ánh mắt đó. Rõ ràng người sai là Thiên thần trắng kia mà, cô không hiểu, không hiểu nhiều lắm, cũng đúng thôi, tính cô cứ nóng như lửa thế kia thì chả trách vì sao cô dễ bị thiên thần trắng khích .Và cũng có lẽ vì vẻ ngoài của cô là màu đen khiến nhũng cá thể khác nhìn thấy đều có ác cảm. Hoặc có lẽ…cô không phải là kẻ giả dối nhiều thủ đoạn như thiên thần trắng chăng. Thiên thần đen vì quá tức giận nên đã chạy ra khỏi điện Linh Tiêu. Tất cả các quần thần đều lắc đầu ngán ngẩm vì cô nhưng họ cũng rất thông cảm với cô vì vốn dĩ trước đây cô sống rất thân thiện, hiền lành hay cười và làm người khác vui. Nhưng kể từ khi cha cô mất thì cô trở nên nóng nảy và thường xuyên không kiểm soát được bản thân mình. - Con thông cảm cho nó. Tại chuyện xảy ra đối với nó là một cú sốc nên nhất thời nó vẫn chưa kiểm soát được bản thân mình thôi. Con lui ra đi- Ngọc Hoàng nói. Thiên thần trắng lui ra ngoài với nụ cười nở trên môi cô. Nụ cười ấy làm tất cả những sinh vật sống xung quanh cô có cảm giác sợ hãi. Thiên thần trắng quay về phủ tiếp tục công việc của mình. * Giới thiệu khái quát: - Thiên thần đen: tên thật Aita, tuổi : 17, nơi sống: Phủ thiên thần Cô sở hữu một gương mặt đúng như tên gọi của mình , một gương mặt đẹp hút hồn người khác, và có lẽ vì gương mặt này mà thiên thần trắng mới căm ghét cô chăng??? Cô đẹp hơn thiên thần trắng nhiều, nhìn cô người ta có cảm giác bình an hơn thiên thần trắng nhiều. Tính tình: Chỉ một chữ là nóng. Cứ như lửa vậy, không phải kiểu người cam chịu trước số phận hay nhún nhường trước bất kỳ một ai. Cô không phải là loại người có tính kiên trì nhưng lại là loại không hề biết cúi đầu trước người khác. Là người bộc trực, thẳng tính và rất dễ bị người khác kích động. Cha cô đã bị Thiên thần trắng giết hại và rồi đưa ra cho cô một lý do là Thiên thần trắng không cố ý. Cô vì không chấp nhận sự thật ấy nên đã dày công đi tìm sự thật từ khi còn rất nhỏ và cô đã biết được bộ mặt thật của Thiên thần trắng rằng cô ấy không phải là bạn tốt của cô như cô vẫn nghĩ…
- Thiên thần trắng: tên thật Hera , tuổi :!7, nơi sống:Phủ Thiên thần Cô có gương mặt rất xinh, nhìn rất hiền, rất dịu dàng và phúc hậu nhưng để nói là đep hút hồn hay sắc sảo thì chưa. Cô vẫn còn thua quá xa aita về mọi mặt, từ nhan sắc, đến tính cách hay tâm hồn . ngoài mặt thì cô luôn tỏ ra là người tốt,giúp đỡ người khác, nhưng trong thâm tâm thì cô lại âm thầm hãm hại, nguyền rủa họ. cô đã làm nhiều việc có lỗi với Thiên thần đen nhưng tiếc là không một ai biết ngoàit hiên thần đen và dĩ nhiên là cũng không một ai tin lời thiên thần đen. Cha mẹ cô đã mất, họ vì làm chuyện có lỗi với con người ở trần gian nên đã bị đày xuống 19 tầng địa ngục. Cô vì quá sốc trước việc mất cha nên đã bị hận thù làm che mất lý trí, vì cha mẹ cô bị cha của Aita tố giác tội ác của họ.
Chap 2: Thiên thần hóa con người ( mấy thần tha cho tác giả nha T_T) Trở lại với Aita Sau khi từ trong cung điện chạy ra, cô bắt đầu chạy thật nhanh cốt là để tìm nơi xả cơn tức giận. Cô đến vườn đào và hái những quả đào vừa chín tới sau khi bị Tôn ngộ Không để ăn nhằm xả cơn tức, rồi cô đến chỗ Thái Bạch Kim Tinh, Lý Tịnh Natra,… rất nhiều nơi để gây rối. Và rồi, số phaajan đến với cô khi mà…. 3 ngày sau “ Bẩm Ngọc Hoàng”- tiếng của Thái Bạch Kim Tinh “ Có chuyện gì ngươi mau nói đi” “ Sau khi bị Ngọc Hoàng khiển trách vào 3 ngày trước thì Thiên thần đen đã quậy phá tanh bành cai thiên đình này rồi thưa Ngọc Hoàng. Có lẽ do người đã quá cưng chiều thiên thần rồi”- thái bạch kim tinh “ Chắc vậy, mà ta có nghe ai bẩm báo gì với ta đâu” “ Dạ bẩm họ lo dọn dẹp bãi chến trường của thiên thần đen nên vẫn chưa đến đây được đấy ạ” “ Nó gây nên tội gì vậy? nó còn con nít lắm. Ta nghĩ là nên bỏ qua cho nó thì hơn” “ Thưa Ngọc Hoàng. Thiên thần đen đã đến chỗ của thần, dùng bút tiên của thần vẽ bậy lên sao Kim của thần. Nàng ấy còn ghi thên chữ “cương” vào nữa thưa Ngọc Hoàng làm tất cả con người ở trần gian cứ nghĩ đấy là kim cương nên đang thi nhau bay lên trời để lấy đấy ạ. Chưa hết đâu, nàng ấy còn đến chỗ của Lý Thiên Vương Lý Tịnh, ghi một mảnh giấy với dòng chữ “ HÀNG THANH LÝ” và dán lên cái tháp của ngài ấy làm tất cả thần tiên nghe tin đều đến ra giá để mua đấy ạ. Hiện Lý Thiên Vương đang phải tiếp các khách hàng bất đắc dĩ thưa ngài. Nàng ấy còn đến chỗ Tam Thái Tử Na Tra dùng kéo cắt dải lụa Hỗn Thiên Lăng của Natra thành tua và đem treo bán cùng với cái tháp của Lý Tịnh với thương hiệu là “ Khăn quàng cổ ấm mà rẻ” đó ạ. Còn chuyện này nghiêm trọng hơn nữa thưa Ngọc Hoàng” “ Ta chóng mặt lắm rồi, còn chuyện gì ngươi nói luôn đi” “ Thần nghĩ người nên chờ một tí để nghe được rõ ràng hơn ạ” “ Bẩm…bẩm Ngọc Hoàng. Xin Ngọc Hoàng làm chủ cho thần”- giọng của một vị thần vang lên “ Ngươi có chuyện gì?” “ Dạ thưa ngọc Hoàng. Sau khi cùng Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh về, thần đã tu luyện mình để trở thành người tốt, không sát sanh, không gái gú, không rượu chè, không cờ bạc nhuwg thưa Ngọc Hoàng tất cả đã trở thành công cốc hết rồi ạ. Sáng nay, Thiên thần đen có đến chỗ của thần, nàng ấy nói thần đẹp trai dễ mến và rồi nàng ấy…nàng ấy…sàm sỡ thần ạ. Huhuhu” “ Cái gì??? Thiên thần đen dám sàm sỡ Trư bát Giới ngươi sao? E…hèm. Nàng ấy quả thật rất gan dạ đấy. Được rồi, chuyện này để ta, ngày mai ta sẽ xử tội Thiên thần đen” Sau khi rời khỏi điện Linh Tiêu, Ngọc Hoàng trở về phủ của người thì nghe Tây Vương Mẫu-vợ của Ngọc Hoàng nói rằng “ Ngọc Hoàng, Thần thiếp có chuyện muốn thưa với ngài” “ Nàng nói đi” “ Với cương vị là Tây Vương mẫu – người kề cận với ngài, cùng ngài cai trị Tam giới, thần thiếp muốn ngài xử phạt Thái tử” “ Đúng vậy thưa Ngọc Hoàng. Thái tử ỷ mình là con Ngọc Hoàng nên lấy quyền thế ra hiếp đáp, quậy phá các quần thần, lêu lổng chơi bời. Tuy là con do thần thiếp sinh ra nhưng cái tính ỷ lại đó thì không thể chấp nhận được. Thần thiếp không muốn bị mang tiếng là cưng chìu con. Thần thiếp thấy Nhị Thái tử - con của Đông cung Vương Mẫu lại chững chạc đàng oàng hơn rất nhiều đấy ạ!” “ Nhị Thái tử tuy chững chạc, trầm tính nhưng để ta tin tưởng giao cho việc cai quản tam giới thì không thể nào. Nó suy nghĩ những gì, ta không biết, tính nó ntn ta không biết nhưng ta biết một điều rằng nó là người nhiều mưu mô nhưng ta không cần cái đó, ta cần cái đức hơn nàng hiểu không. Nhìn cách đối nhân xử thế của nó thì ta đã biết nó không howjpvoiws vai trò là người cai quản Tam giới rồi. Thôi, chuyện của Thái tử ta có ý định này nàng nghe thử được không……” Ngọc Hoàng nói ý định gì đó của người với Tây Vương Mẫu, có lẽ một thời gian sau mới biết được. Chỉ biết rằng, sáng hôm sau, tại điện Linh tiêu, giữa các quần thần, Ngọc hoàng đã đưa ra quyết định: “ Thiên thần đen. Ngươi phạm phải trọng tội sàm sỡ heo à không ta nhầm, sàm sỡ Trư thần. Nay ta đày ngươi xuống trần gian để làm một cô gái bình thường dưới trần gian,để trải qua kiếp nạn và sự đày ải nới đấy. Ta sẽ vẫn cho ngươi sử dụng quyền phép nhưng chỉ là trong một giới hạn nào đó mà thôi. Ngươi hãy nghe rõ những lời ta nói đây, xuống đó ngươi sẽ là một cô gái 17t, sống, hoạt động và đi học như bao người khác. Ngươi sẽ chỉ được quay trở lại đây khi nào ngươi ngươi trải qua được hết các kiếp nạn và rèn luyện bản thân mình hoàn chỉnh hơn. Hãy nhớ, cuộc sống dưới đó không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nó không như trên này, vì thế ngươi phải cẩn thận. Ta muốn ngươi cảm nhận đủ mọi đắng cay chua ngọt của trần gian để ngươi thấu hiểu được rằng ngươi mất cha nhưng đó chưa phải là nỗi đau lớn nhất. Khi nào ngươi hiểu được điều đó thì tự khắc ngươi sẽ được quay về đây.” “ Đơn giản thế thôi sao? Cũng được” “ Không đơn giản đâu. Khi xuống đến đó, quyền phép của ngươi sẽ hết hạn trong vòng 3 ngày” “ Cái gì? Xuống đó không có phép lấy gì ăn trời. Có ngon thì xuống đi” “ Con khoan nóng vội,tính nóng nảy này của con cần phải sửa đổi gấp nếu không con sẽ không tồn tại được lâu đâu. Chỉ cần con thường xuyên giúp người và làm việc tốt thì quyền phép của con sẽ được duy trì. Khi nào cần ta giúp đỡ thì hãy gọi tên ta” “ Tên gì?” “ Xuống đó tự con sẽ biết thôi. Tất cả con người nơi nhân gian mỗi khi đau khổ thì lại lôi tên ta ra chửi mà” Vừa dứt lời, Ngọc Hòang đã đuổi thiên thần đen đi, Thiên thần trắng trông thấy vậy thì mỉm cười và quay lưng định bụng quay về phủ nhưng đã bị Ngọc Hoàng giữ lại “ Thiên thần trắng. Con đứng lại đó, ta có nói là phạt thiên thần đen nhưng đâu có nói là sẽ tha lỗi cho con” “ Thưa Ngọc Hoàng, con có lỗi gì chứ ạ” “ Con không có lỗi với ta, với các chư thần ở đây mà con có lỗi, có tội với thiên thần đen. Con đừng tưởng những chuyện vừa qua con làm ta không biết. Có lẽ các quần thần tin con nhưng ta thì không. Con đã mắc phải tội lỗi rất lớn đó là lừa dối bạn, hại chết cha của bạn vậy mà giờ con lại có thể bình thản được như vậy sao?” “ Bạn? Bạn nào chứ ạ? Con không có” “ Ta thật thất vọng về con quá. Có lẽ, lòng đố kỵ, sự ganh ghét, hơn thua và tính hiếu thắng của con đã làm con quên mất tình bạn đẹp của mình rồi” “ Con không hiểu người đang nói gì nữa. Con không có lỗi, không có tội với ai cả. Con đi đây” “ Quỳ xuống. Trước mặt ta mà con dám vô lễ vậy sao? Con muốn biết phải không? Được để ta nói cho con biết: Chính con là người đã cho cha Aita uống thuốc độc sau đó đẩy ông ta vào lò lửa thiêu của Thái thượng Lão Quân. Chính con là người đã nói Aita là kẻ mồ côi, chính con là người đã khơi gợi lại nỗi đau, sự mất mát của con bé. Có đúng không?” “…” “ Im lặng à? Có nghĩa là con đã nhận tội rồi có đúng không. Được vậy con nghe đây. Nay ta đày con xuống trần gian để ùng giúp nhau trải qua kiếp nạn nơi trần gian. Nhưng con khác với thiên thần đen, con sẽ bị mất quyền phép và cả ký ức về thân phận của mình nữa. Và con sẽ chỉ được quay trở lại đây nếu như con có thể thay đổi chính mình trước sự cảm hóa của thiên thần đen. Đây cũng là hình phạt dành cho con, con sẽ phải sống kiếp con người nghèo khổ, ở tận đáy của cái nghèo. Thái thượng Lão Quân y lệnh” “ Dạ… Thiên thần. Đi lối này” Thái thượng lão quân đưa thiên thần trắng đến cổng trời để cô xuống trần gian đầu thai thì bất chợt khi đi ngang qua phủ của ông, ông bắt gặp Thái tử đang phá Lò lửa dùng để luyện Linh đan của mình. Ông liền chạy vào để lấy lại thì trong lúc giằng co cùng Thái tử, do không cẩn thận, ông đã và Thái tử đã làm lử bén đến chỗ thiên thần trắng. Do quá bất ngờ cô đã không phản ứng kịp nên lửa đã làm một bên má của cô bị cháy xém. Một cô gái xinh đẹp là thế giờ đây nhìn thật khủng khiếp. Thái thượng lão Quân đã không báo lại sự việc này với Ngọc hoàng, Thái tử sau đó cũng xảy ra chuyện nên sự việc được đưa vào quên lãng.
Kết thúc Ký ức
|
Hay wá! mau ra chap mới đi ad!!!
|
Chap 3 : Cuộc sống mới Hiện tại. ngày, tháng, năm (- Nó: Băng Mộc Nghi, 17t, 1 cô gái đầy bí ẩn, sống trong căn biệt thự to cùng với một vài người làm khác. Sở hữu nhan sắc tuyệt vời như tiên trên Trời vậy. Nó sinh ra đã không cha không mẹ, lớn lên không anh, không em, sống không bà con thân thuộc. Mọi người biết đến nó với cương vị là cô chủ xinh đẹp và tài năng của biệt thự Black Rose và là vị TGĐ của Tập đoàn đá quý B.R. Trong giới kinh doanh không ai là không biết đến danh tiếng của nó nhưng nếu biết mặt nó thì không một ai cả. Nó có thuê người thay nó làm TGĐ và tất nhiên, đó chỉ là một vị TGđ bù nhìn. Còn mọi chuyện nó đều bàn với Trợ Lý của nó ngay tại biệt thự. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên trong cuộc đời cấp 3 của nó, nó chỉ mới học lớp 10, vì một lý do đặc biệt nên nó phải học trễ một năm - Hắn : Khải Thiên Hoàng, 17t, thủ lĩnh của Death nổi tiếng trong thế Giới ngầm với sự lạnh lùng vô cảm, Bang của hắn luôn đối đầu với Evil. Là một thằng con trai lớn lên không nhờ sữa mẹ, sống không nhờ công cha. Nói tóm lại thì ngay từ khi sinh ra hắn đã phải sống cảnh bị mọi người hắt hủi rồi. Vì họ cho rằng hắn là con của ma quỷ, đơn giản vì tất cả những ai nhận nuôi hắn đều lần lượt qua đời. hắn không phải là người xấu, hắn là người tốt ngưng chính hoàn cảnh sống của hắn đã làm hắn trở nên vô cảm lạnh lùng. - Thái Thượng Ân: 17t, là hot boy của 10K1, bạn thân nhất của hắn từ trước đến giờ, là người luôn bảo vệ hắn nếu như hắn gặp khó khăn và cũng là người thay thế hắn cai quản Death mỗi khi hắn vắng mặt. Tính tình thì hiền lành, tốt bụng, học lớp 10 vì một lý do bắt buộc. - Lâm Nhã Vy: 17t, sẽ là bạn thân duy nhất của nó trong ngôi trường cấp 3 này. Cô có vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược với nó, nó đẹp bao nhiêu thì trông cô càng gơm ghiếc bấy nhiêu. Ngay từ nhỏ, khi học mẫu giáo, cô đã bị mọi người xa lánh, chê cười bởi cái gương mặt xấu xí của mình. Cô lớn lên không người thân thích, không chốn dung thân, nhờ được một bà già mang về nuôi, kiếm tiền cho cô ăn học nhưng khi bà qua đời thì cô lại trở về cuộc sống lang thang. Cô đen đúa, nhơ nhuốc,, xấu xí cứ như sinh ra trong lửa vậy, một bên má của cô hư do bỏng nặng hay gì gì đó không ai biết được. Cô sống im lặng không ồn ào. - Vương Khắc Hiếu: 17t, là một con người bí ẩn,suốt ngày chỉ biết đi tìm người đứng đầu Death để tiêu diệt. Tên này giết người không caafn lý do gì quan trọng. Chỉ cần người đó giống với kẻ hắn muốn giết thì đều phải chết dưới tay hắn. Thủ lĩnh của Abbadon- viết tắt là Abb * Evil và Death: thủ lĩnh của 2 bang này tuy rất ít khi chạm mặt với nhau nhưng lại có hiềm khích với nhau cứ như từ lâu lắm rồi vậy. 2 kẻ này luôn đeo mặt nạ nếu như có xuất hiện trước Bang khác. * Evil và Abb: Tuy Evil luôn tìm cách tiêu diệt Abb nhưng ngược lại, Abb lại luôn tìm cách để gặp thủ lĩnh Evil. Cứ như đã yêu từ kiếp trước vậy dù chưa biết tính tình tên thật mà chỉ biết đến với cái tên B.A)
Chap 4: Nó thích cảm giác mỗi buổi sáng, thức dậy thật sớm, chào đón bình minh và rồi tung tăng với chiếc cặp của mình trên con đường vắng người ấy. Nó đi đến trường. Sáng nào cũng vậy, nó luôn là người đầu tiên bước vào quán cà phê Sweet ấy, bà chủ quán cũng rất yêu mến nó vì nụ cười tỏa sáng cuả nó. Nó lại tiếp tục tung tăng trên con đường đến trường với cốc capuchino blue trên tay mình. Nó rất vui, rất hạnh phúc, đối với nó, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là làm nhưng điều mình thích, chỉ như vậy mà thôi. Nhưng ai dám cướp đi hạnh phúc của nó thì hậu quả phải lãnh không phải là nhỏ “ Kítttttttttttt…”-âm thanh làm người khác phải rùng mình “ Á….”- tiếng la hét thất thanh làm người khác phải điếc tai 1 chiếc xe đạp thể thao ở đâu bay tới đã cướp đi tất cả hạnh phúc mà nó có- cốc capuchino blue trên tay nó giờ đã nằm chễm chệ trên mặt đất rồi. Mắt nó ánh lên tia lửa, nó ngước mặt lên tính cho thủ phạm một trận nhưng đến khi ngước lên rồi thì nó lại chết điếng 5s. Nó ngây ngất trước vẻ dẹp ấy, vẻ đẹp có thể giết người không cần dao kéo của người đối diện đã làm nó dấy lên 1 quyết tâm. Cùng lúc đó. “ Lại thêm một con ngốc nữa say mê vẻ đẹp của mình”- suy nghĩ của hắn- người đối diện nó Là như vậy đấy, nó và hắn đã tông vào nhau, đã gặp nhau, và đã có suy nghĩ đầu đời về nhau như vậy đấy. “ Cô ngắm đủ chưa? Tôi không rảnh đứng đây cho cô ngắmđâu. Tôi đi à”- nói rồi hắn đạp xe đi mất để lại mình nó đứng đó thẫn thờ “ Mình quyết tâm phải có cho được. Dễ thương quá” Nó lại tiếp tục đến trường, tâm trạng vui đến lạ thường, nó đã hạ quyết tâm chuyện gì thì phải làm cho bằng được. Rồi lại bất ngờ lần nữa khi nó gặp hắn đang đi cùng một đám bạn “ Bạn gì ơi! Học sinh mới hả? Hôm khai giảng không nhìn thấy bạn. Bạn học lớp nào?”- một tên trong đám bạn của hắn hoi. Nó vốn không quan tâm đến con trai nên chỉ trả lời ngắn gọn “ Không biết” Cũng đúng thôi, hôm nay nó mới đến nhận lớp mà, làm sao nó biết được chứ “ Chứ không phải cô mê tôi quá nên đến tận đây sao?”- hắn chảnh chọe làm động tác vuốt tóc giữa trời nắng mà hỏi nó “ Mê???”- nó không hiểu hắn đang nói gì nhưng rồi bỗng nhiên nó cười phá lên và nói “ Chắc cậu nhầm rồi. khi nãy tôi nhìn cậu là vì trông mặt cậu tôi nghĩ đến một chú chó nên mới nhìn thôi. Tại tôi đang tính kiếm một con về nuôi ý mà”- nó cười tít mắt khi nói đến chó Riêng hắn thì hình như bị sốc nặng,nặng dữ lắm luôn ý tại khi nó quay đầu lại nhìn thì thấy những người bạn xung quanh hắnđang khiêng một bức tượng là hắn đến phòng y tế kia mà. “ Tội thiệt. Sốc nặng quá đây mà. Mặt mũi trông cũng sáng láng mà thần kinh có vấn đề”- nó lẩm bẩm rồi đi thẳng đến phòng Hiệu trưởng Gvcn dẫn nó đến lớp và giới thiệu nó trước cả lớp nhưng lại bị nó cắt lời: Để em cô. Mình là băng Mộc Nghi, 17t, đi học trễ một năm”- nó giới thiệu ngắn gọn nhưng xúc tích Giáo viên đã sắp xếp cho nó ngồi bàn cuối gần một cậu con trai được mệnh danh là hotboy của 10A1. Vậy mà với nó, thì tên đó chẳng là gì cả. Thậm chí khi người bạn đó chào nó, nó chỉ gật đầu một cái trong khi mắt đang nhìn mơ màng ngoài cửa sổ. Cả lớp từ trai đến gái đều nhìn nó với đôi mắt hình trái tim “ Cô ấy thật lạnh lùng, gương mặt thì đẹp, sắc sảo, ánh mắt thì sắc bén cứ như một lưỡi dao vậy. Thật khác hẳn với hình ảnh lúc trước, một cô bé luôn cười, và tràn ngập niềm vui”- cậu bạn đó vừa nhìn nó vừa nghĩ “ Đưa đôi mắt của bạn sang nơi khác đi nếu bạn không muốn bị mù”- nó nói với giọng lạnh băng Buổi học hôm ấy cứ như một bản nhạc du dương đối với nó, vỗ về giấc ngủ cho nó.
Chap5: “ Reng…..reng” Chuông tan học vang lên, nó lại tiếp tục tản bộ trên con đường quen thuộc ấy một lần nữa. Khác với lúc sáng thì lần này khi đi học về, trên tay nó là một chiếc bánh cup cake, vừa đi vừa ăn. Rồi nó lại đụng trúng hắn lần nữa và chiếc bánh lại rơi xuống đất. nó tức điên lên, vì lúc sáng tâm trạng nó đang vui nên không chấp nhưng giờ thì lại khác “ Ê! Mắt anh bị con gì ăn hả? Tông người ta hai lần rồi đó. Cả ngày hôm nay, tôi bị anh cướp mất hết hiềm vui rồi. Bực mình. Đồ sao chổi”- nó chửi hắn “ Cái gì? Cô nói ai là đồ sao chổi hả? Sao lúc nào tôi cũng thấy cô ăn với uống hết vậy. Cô đúng là đồ óc heo mà” “ Sao chổi ” “ Óc heo ” “ Sao chổi ” “ Óc heo ” “ …” “ …” 1 tiếng sau, Cả hai đứng thở, sau một tiếng đồng hồ chửi lộn, cảnh tượng hiện trông cứ như hai kẻ vừa trốn trại vậy “ Mệt…mệt quá! Hộc…hộc… Tôi không cãi với anh nữa. Tôi đi về”- nói xong nó quay lưng đi bỏ lại hắn với suy nghĩ “ Con nhở óc heo này nhìn sao cũng thấy giống một con heo hết|” “ Xấu xí”- hắn chợt buộc miệng nói Tại biệt thự FH của Công ty Fashion Hoàng- Công ty Thời trang nổi tiếng của Thế giới Hắn đang thẫn thờ trong phòng. Tay cầm bức ảnh có hình một cô gái mặc váy màu xanh dương sọc trắng, cô gái đó đang nhìn lên bầu trời và cười rất tươi, nhưng tiếc là bức ảnh quá mờ nên không thể nhìn rõ mặt được. Tấm ảnh này do hắn vô tình chụp được khi đi chơi cùng bạn. Hắn đã yêu cô gái ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và lâu nay hắn vẫn đang trông chờ cái mà người ta gọi là duyên phận, cũng chính vì vậy mà hắn luôn khép tim mình lại với các cô gái, hắn không cười, không nói chuyện với bất kì ai. Vậy mà hôm nay, hắn đã cãi nhau với nó đấy, lúc đó, trong hắn cứ như chưa từng có sự tồn tại của cô gái kia vậy. Hắn suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không hay. Điện thoại hắn reo, nhưng hắn không biết.
Trong khi đó, Nó đang đi làm từ thiện ở Trung tâm giúp đõ người khó khăn và cơ nhỡ. Nó đi dạo một vòng để tham quan nơi đây- nơi mà nó là nhà tài trợ lớn nhất trong suốt 4 năm. “ Làm nhanh coi con kia”- tieesng của một người đàn ông “ Tôi xin ông. Ông làm ơn cho tôi xin một bát cơm đi, tôi đói quá”- cô gái đó van xin “ Mày đến đây mà không biết quy định ở đây sao con ranh kia”- tên đó nói “ Quy định gì vậy”- nó lên tiếng “ Mày là ai?”- tên đó hỏi nó Nó nghe hỏi như vậy thì hơi bối rối, nó không biết nó nên nói nó là ai nữa, nó nhìn xung quanh rồi nhìn cô gái ấy. Bỗng nó nói: “ Toi cũng là người làm ở đây. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Anh có thể nói quy địh cho tôi biết được không?” “ Thứ I: Nếu có nhan sắc thì phải chiều tao một đêm II: Người mới thì 3 ngày ăn 1 bữa, 2 ngày 1lít nước III: Người cũ thì 2 ngày một bữa, 2 ngày một lít nước IV: Phải làm cả những công việc tao giao” V: …”- hắn đang nói thì bị nó chen vô “ Rốt cuộc là bao nhiêu điều hết vậy. Dài dòng quá. Tôi không làm nữa. Tôi xin nghỉ”- nó quay lưng đi “ Điều 15: Những ai bỏ việc không làm hoặc xin nghỉ thì phải trả 100tr coi như là tiền bồi dưỡng cho Trung tâm”- tên đó nói “ Cái gì? Đây rốt cuộc là cái Trung tâm quái quỷ gì vậy? Cứu người hay cướp người?- nó bực tức hét lên “ Là gì cũng được. Giờ cô muốn đi hay ở? Đừng để tôi phải gọi Giám Đốc, gặp bà ta thì cô còn khổ hơn nữa” “ Gọi đi”- nó thách thức Tên quản lý đó cho người đi gọi Giám đốcnhưng bà ta nói rằng bà ta đang tiếp người của công ty tài trợ nên không đi được. Cùng lúc đó, nó rút điện thoại ra gọi cho Trợ lý của mình để bảo ngừng tài trợ và gọi anh ta đến chỗ của nó “ Thưa tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ!”- giọng bà Giám đốc cứ lanh lảnh sau lưng nó. Bà ta sau khi nghe nói nó muốn ngưng tài trợ thì liền cùng Trợ lý đến chỗ của nó Riêng tên quản lý, khi nhìn thấy bà ta thì liền cười khẩy và tiến đến chỗ của bà ta “ Thưa GĐ. Con nhỏ này muốn bỏ việc. Chúng ta sắp có 100tr rồi GĐ ơi!” Bà ta nghe tên đó nói vậy thì mặt liền tái xanh, gương mặt thì bộc lộ rõ vẻ sợ sệt khi nhìn thấy ánh mắt nó đang liếc nhìn bà ta. Nó im lặng, quay lưng đi, mặc cho bà ta ra sức xin lỗi và muốn giải thích, nó chỉ lạnh lùng đưa ba ngón tay lên ra hiệu cho Trợ lý của nó Tiểu thư của chúng tôi hẹn gặp bà 3h chiều mai đến địa điểm trong danh thiếp này để gặp cô ấy”- Trợ lý vừa nói vừa chìa tấm danh thiếp ra Bà ta quay lại trách mắng tên quản lý vì sao lại bất cẩn đến như thế và tiện chân đạp ngã luôn cô gái khi nãy. Cô gái đó ngã ra nằm sõng xoài trên nền nhà, toàn thân thì ướt nhẹp vì cái thau đồ cô ta đang giặt dở cũng bị bà ta cho một cước và hiện đang đáp trên người cô. Thật chẳng may cho bà ta khi đã có một người chứng kiến tất cả và đang tiến về phía bà ta. “ Tôi đã định cho bà cơ hội giải thích. Thế nhưng giờ có lẽ tôi nên nghĩ lại thì phải, sẽ chẳng có cuộc hẹn nào giữa hai chúng ta vào ngày mai cả. Và bà cứ yên tâm, tôi sẽ ký quyết định cho trung tâm của bà và đưa tất cả nhũng người đang làm lao động khổ sai ở đây đến một nơi khác”- nó vừa nói vừa dìu cô gái đó đứng dậy “ thưa tiểu thư, cô ký quyết định gì cho trung tâm chúng tôi vậy”- bà ta hỏi mà trong lòng thì không khỏi lo lắng “ Quyết dịnh yêu cầu tất cả các Công ty và các gia tộc lớn nhỏ khác trong nước ngưng tài trợ cho Trung tâm này. Chắc bà cũng biết tôi dư sức để làm điều đó”- nói rồi nó bỏ đi, nó nắm tay cô gái ấy dẫn đi để mặc bà ta rên rỉ, kêu la, van xin. Hết chap. Kết thúc cuộc sống mới
|
Chap 6 : Người quen Tại biệt thự “ Cậy đi tắm, thay đồ khác đi không là cảm lạnh đó. Đồ này ướt hết rồi. xong thì xuống nói chuyện với mình tí nha” Cô gái im lặng đi theo sự hướng dẫn của chị giúp việc để đến nhà tắm. Tắm xong, cô đứng ngắm mình trước gương. Trên người cô hiện giờ đang mặc một chiếc váy màu xanh dương sọc trắng yêu thích của cô chủ ngôi biệt thự nay, cô chợt buông ra một câu nói hờ hững “ Nếu như…”- cô thở dài ra một cái và bước xuống nhà “ Woa. Đẹp quá, cậu đúng là đẹp thật đấy”- nó trầm trồ khen ngợi “ Tớ biết tớ xấu xí lắm, cậu không cần an ủi đâu” “ Thôi quên đi. Mình giới thiệu về nhau tí nào. Tớ là Băng Mộc Nghi,17t, học 10A1 Trường Thiên Trà. Tính tình thì nóng nảy và hay lên cơn bất chợt, nói theo kiểu của mọi người thì gọi là té sông đấy. Hì hì”- nó vừa giới thiệu vừa cười tít mắt. Chắc có lẽ nó muốn làm cho cô gái áy cười, chắc có lẽ nó thấy thương cô gái ấy và chắc có lẽ nó đã làm được. Cô gái ấy cười nhẹ một cái và nói “ Mình là Lâm Nhã vy, 17t. Mình hiện đang đi tìm việc để làm, vì mình chỉ học hết cấp 2 mà thôi. Tính tình thì không có gì đặc biệt, chỉ có gương mặt xấu xí này là thứ đạc biệt nhất mà thôi. Nó làm cho người khác cảm thấy ghê tởm và sợ hãi”- giọng cô run run khi nhắc đến gương mặt của mình. Nó tìm cách đánh trống lãng dù cho nó cũng rất tò mò về gương mặt của cô. “ Làm bạn mình nha?”- nó chìa tay ra và nói tiếp “ Nếu đồng ý thì cậu là người bạn đầu tiên trong cuộc đời mình đó”- nó cười thật tươi Nhã Vy mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu trước đề nghị của nó. Ngày hôm đó, cả 2 bên nhau cười nói rất vui vẻ cứ như là đã thân nhau từ rất lâu vậy Tối hôm đó “ Vy. Mai đi học với mình nha, mình sẽ nộp ồ sơ của cậu vô sau, mai cậu cứ đi học đi” “ Không. Không được đâu. Mình không vào học ở trường quý tộc đó đâu. Mình không có đủ tiền để nộp học phí vả lại gương mặt của mình…”- cô ấp úng “ Tiền học thì khỏi lo, mình sẽ chịu còn gương mặt thì…ừm…mình có cách rồi”- nó nói rồi nó quay lưng đi để lại cái cười mỉm chi như thể nó sắp bày trò gì đó 5h00ph sáng “ Dậy. Dậy mau”- nó la rầm rầm bên tai Vy “ Gì vậy Nghi?”- Vy ngái ngủ hỏi lại nó “ Dậy. Mình sửa soạn cho rồi đi học”- nó lôi Vy đến phòng của nó 1 tiếng sau Nó cùng với Vy bước ra trước con mắt ngạc nhiên của tất cả người làm có mặt trong nhà nó. Nó đã trang điểm cho Vy, và vì muốn che đi một bên má bị bỏng của cô nên nó đã phải đánh một lớp phấn cực dày vào bên ấy. Cũng may tài nghệ trang điểm của nó cũng không tệ nên nhìn Vy có vẻ rất tự nhiên “ Nhìn cô đẹp thiệt đó, cô Vy. Ông Trời thật bất công khi để một người xinh đẹp hiền lành, như cô đây phải chịu khổ suốt 17 năm như vậy chứ”- người giúp việc 1 lên tiếng “ Nói vậy coi chừng Trời đánh đó”- người giúp việc 2 “ Trời. Ổng sợ tui lắm, yên tâm đi”- Người gv 1 “Đùng” “ Á”- cả 2 người gv cùng đồng thanh Nó và Vy cười đau cả ruột vì hành động của 2 chị gv. Người chuyên tưới cây cho nhà nó và cũng là tài xế của nó đã thổi hơi vào 1 quả bóng và đứng sau lưng 2 chị đập cho bể sau khi nghe 2 người gv nói chuyện cùng nhau. Làm 2 chị giật minh cứ tưởng bị Trời đánh thật. Vy thì cười to, cô cảm thấy rất vui và thoải mái khi ở ngôi nahf này và đặc biệt là khi ở bên cạnh nó. Nó và Vy lên xe đi đến trường. Vì đi chung với Vy nên nó không thể đi bộ từ từ như trước được nữa, nó sợ Vy sẽ mệt, cũng vì vậy mà hạnh phúc của nó, nó đành phải gác lại Hết chap 6
Chap 7: Bước đầu của chữ Yêu là thích Tại Trường học “ Ê. Tụi bây nhìn kìa. Thiên thần của 10A1 đi cùng với con nhỏ nào nhìn cũng được”- hs 1 “ Không biết vô lớp nào nhỉ?”- hs2 “ Lớp tao đó. Hôm bữa tao thấy 2 đứa đi chung đó. Thân nhau lắm”- hs 3 “ Mày khùng hả? Chắc gì thân thì học cùng lớp chứ, biết đâu là chị em thì sao?”- hs 2 “ …” Cả đám học sinh trên lầu cãi nhau chỉ vì 2 đứa nó, nó đưa Vy đến gặp HT và nói chuyện. Vy được xếp vào lớp 11K3 vì thành tích tốt và cũng vì nó “ giở trò” nên cô không cần phải học qua lớp 10, nó và Vy chia tay nhau tại hành lang, ai vào lớp người nấy Tại 10A1 “ A Thiên thần lớp mình đến rồi kìa, cậu có mệt không?” “ Cậu có muốn uống nước không?” “ để mình quạt cho cậu mát nha?” Cả đám học sinh cứ bu quanh nó mà hỏi làm nó nhức đầu, nó định la lên thì… “ Mấy con ruồi này, biến chỗ khác cho người ta nhờ. Ồn ào quá! Cho hỏi lớp này có học sinh nào tên Mộc Nghi không? Đến…”- có 1 tên con trai bước vào gọi tên nó nhưng đang nói thì … “ A cô là / anh là con nhỏ / thằng nhóc óc heo / sao chổi”- cả nó và hắn cùng đồng thanh la lên “ E…hèm. Có gì thì cũng giữ thể diện cho nhau chút đi, mọi người trong lớp đang nhìn 2 người kìa”- cậu bạn hotboy ngồi cạnh nó lên tiếng phá tan bầu không khí ấy “ Giờ ăn trưa đến phòng họp học sinh gặp tôi. Còn mày, tao sẽ xử tội mày sau”- hắn nói với nó rồi quay sang cậu bạn hotboy ấy hăm dọa Tại 11K3 “ Cô xin giới thiệu với các em, đây là học sinh mới chuyển đến trường chúng ta, các em nhớ giúp đõ bạn nha. Em vào đây đi Lâm Nhã Vy” “ Woa. Xinh quá. Ngồi đây với tớ nè”- hs1 “ Dễ thương quá. Chỗ này còn trống nè cô ơi”- hs 2 “ Đẹp quá. Tiếc là ở đây hết chỗ mất. Cô ơi, cô cho bạn ấy ngồi lên đùi em cũng được cô”- hs 3 “ Mày tính “ thịt” con người ta à”-hs1 “ đúng đúng. Mày tính ăn một mình sao?”- hs2 “ …” Cả lớp cứ nháo nhào lên vì cô, cuối cùng gióa viên xếp cho Vy ngồi gần lớp trưởng “ Chào bạn. Bạn giúp mình học nha”- Nhã Vy chào người bạn mới bên cạnh mình “ Ừ. Có gì không biết cứ hỏi mình nha” “ Việc chuẩn bị cho Lễ hội của Trường em làm đến đau rồi Lớp trưởng?”- gv hoi “ Dạ, sắp xong rồi cô, còn khâu phân công nữa thôi cô” “ Sắp tới ngày rồi, em ráng làm cho nhanh nha Thiên Đức” “ Thiên Đức? Ra cậu ấy là Thiên Đức- là người mà Mộc Nghi càm ràm , cằn nhằn suốt mấy ngày nay”- Nhã Vy suy nghĩ “ Lúc trước cậu học trường nào vậy?”- hắn hỏi “ Ơ…mình…mình nghỉ học từ năm lớp 9 rồi” “ ??? Vậy sao giờ vô đây được?” “ Bạn mình giúp cho mình đó, cậu ấy tốt lắm, số mình thì đen đủi, vừa không có cha, mẹ, vừa nghèo, lại còn xấu xí nữa, thật may khi mình gặp được cậu ấy, cậu ấy đã cứu vớt lấy cuộc đòi của mình”- Vy vừa nói vừa rưng rưng nước mắt “ không đâu. Cậu đẹp lắm, trong lớp này , tớ thấy cậu là người đẹp nhất đấy. Số cậu cũng không đen đủi đâu, mình sẽ bên cạnh cậu, làm thần may mắn cho cậu, được không?”- hắn vừa cười thật tươi vừa xoa đầu nó nói “ Tùng, tùng, tùng” “ Đến giờ ăn trưa rồi. Cậu đi ăn đi kẻo đói đó. Mình tới phòng họp học sinh tí” Hắn nói rồi quay lưng đi để lại một cô gái mặt vẫn còn rất đỏ. Vy thấy tim cô đập nhanh khi hắn xoa đầu cô, khi hắn khen cô đẹp và khi hắn mỉm cười với cô “ Thì ra đó là cảm giác thích một ai đó”- cô nghĩ thầm Ở phòng họp “ Hình như tôi thấy còn thiếu một người thì phải”- hắn hỏi “ Xin lỗi. Tôi đến trễ”- nó bước vào “ Cô đúng giờ quá nhỉ?”- hắn châm chọc nó “ Ừ! Đúng rồi. Anh giỏi đấy. Tôi đúng giờ lắm chỉ có sai tháng thồi”- nó nói với gọng điệu dửng dưng cứ như không thèm quan tâm đến những lời hắn nói vậy “ Bây giờ, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi”- giọng của thư ký hội học sinh “ Chuyện này tuy nhà Trường chưa thông báo nhưng mọi người cần phải biết. Sắp tới là kỷ niệm 20 năm thành lập[ Trường nên trường ta có tổ chức cuộc thi dành cho các bạn nam và các bạn nữ. Tôi là Hội trưởng nên tôi muốn các bạn trong Hội học sinh bắt buộc phải tham gia các hoạt động đó. Tôi sắp xếp như thế này, ai có ý kiến gì thì cứ nói: 1 Hội phó hội học sinh, bạn là nữ nên sẽ tham gia văn nghệ 2 Thư ký hội học sinh, bạn là nam, bạn nhảy được chứ 3 Còn các thành viên khác, nếu là nữ thì sẽ tham gia cuộc thi cô gái bí ẩn cùng với các bạn khác ở trường, còn các bạn nam thì tham gia vào hội thể thao. Có ai có ý kiến gì không?” “ tôi thì sao? Tôi không có chức vụ, cũng không phải là thành viên của Hội học sinh, thế gọi tôi đến đây chi vậy. ai mà ngu quá vậy?”- nó nói như đang muốn chọc tức hắn “ E hèm. Xin lỗi mọi người, tôi quên giới thiệu với mọi người đây là Mộc Nghi – học sinh lớp 10 A1. và cũng là thành viên mới của chúng ta. Có lẽ các bạn sẽ thắc mắc về quy định học sinh lớp 10 thì không thể trở thành thành viên của Hội nhưng mình có xem qua học bạ và lý lịch của cậu ấy rồi. Cậu ấy đủ tiêu chuẩn để là thành viên đấy. Trong đợt lễ hội lần này, vì là nữ nên tôi sẽ cho cô tham gia tất cả các hoạt động dành cho nữ để cô khẳng định thực lực của mình cho mọi người thấy, mọi người thấy sao?” “ Được. Được chứ. Chỉ có thiên thần của A1 ở đây là tất cả thành viên nam trong Hội học sinh có thêm động lực để đến đây rồi”- thư kí lên tiếng “ được rồi. Cuộc họp giải tán. Cô ở lại nói chuyện với tôi” “ Mặt mũi như thế này mà đòi làm thiên thần. Đã vậy còn đến đây làm loạn. Xì. Cô cũng chỉ được vòng 2 thôi, vòng 1 chả bao nhiêu mà lại muốn tranh giành danh hiệu người đẹp Hội hs với tôi à”- Hội phó nói “ Ồ. Vậy vòng 1 của cô bao nhiêu vậy? To nhỉ”- nó châm biếm “ tất nhiên rồi, tiêu chuẩn người mẫu còn không bằng tôi đấy”- cô hãnh diện tự hào khi nói đến vòng 1 của mình “ Ủa? Thiên Đức nhìn kìa. Có miếng gì rơi dưới sàn kìa, sao nhìn giống miếng độn ngực của con gái thế. Của ai vậy nhỉ?”- nó la lên “ Đau? Đâu?”- Hội phó liếc ngang liếc dọc tìm kiếm “ Ra là cô dùng thứ đó sao? Chả trách người mẫu không bằng cô tự hào gớm nhỉ?”- nó cười hết sức man rợ và nói Hội phó xấu hổ, im lặng bỏ ra ngoài, căn phòng giờ chỉ còn có 2 người, 1 là kẻ đang cười bể bụng bầu , 1 là kẻ đang cười đăc thắng “ Sao cô biết cậu ấy xài thứ đó”- hắn hỏi nó “ Tôi có phải thần đâu mà biết, chỉ là ghét quá nên nói vậy thôi ai ngờ có tật giật mình”- nó trả lời tỉnh bơ “ Được rồi. Giờ tôi hỏi cô nè, cô Phó hiệu trưởng muốn tôi cho cô làm Hội phó hội học sinh. Cô nghĩ sao?” “ Thôi, phiền lắm, cụ thể là phải làm gì?” “ Ừ thì cô phải thường xuyên đến đây để coi tôi có ý kiến gì không thì báo lại cho học sinh biết, cô cũng có thể góp ý kiến của cô về việc đặt ra 1 quy định mới nào đó” “ Có nghĩa là ngày nào tôi cũng phải thấy cái mặt sao chổi của anh hết hả? Thôi đi, tôi không làm đâu” Tự nhiên khi nghe nó nói ngày nào cũng phải gặp hắn, nhìn thấy hắn, tim hắn bỗng dưng đập nhanh. Trong đầu hắn thoáng qua suy nghĩ…. “ Co chắc kém cỏi lắm nên mới không dám nhận” “ Gì chứ?” “ Vậy chứ sao cô không dám. Tôi với cô cá cược không?” “ Cá thì cá sợ gì. Nhưng mà cá cái gì mới được” “ Nếu cô chiến thắng trong Lễ hội và lên làm hội phó thì tôi thua cô 1 chầu ăn, chịu không?” “ Được”
|
Hắn và nó bắt tay nhau xem như đã hứa, nó về lại lớp, bỏ lại hắn cùng những suy nghĩ “ Hy vọng với cá tính hiết thắng ấy, cô sẽ chiến thắng trong lần cá cược này”- dường như trong hắn đã bắt đầu có mâu thuẫn khi mà hành động và lời nói lại trái ngược nhau. Thời gian trôi qua lặng lẽ cứ như mặt hồ êm ả không gợn sóng vậy. Cuộc sống của nó vẫn luôn là một vòng tuần hoàn như vậy, nó vẫn sống lặng lẽ bên Vy, bên cô bạn thân của nó. Đều đặn 3 ngày một lần, nó đều phải đến gặp hắn để bàn về Lễ hội sắp tới, và rồi nó lại quay trở về để bắt đầu một ngày mới trong vòng tuần hoàn ấy. Tình yêu chớm nở mang theo bao hạnh phúc, nụ cười rạng ngời làm người khác vui lây, cười để quên đi nỗi buồn. Còn đối với cô- cười như để bắt đầu một cuộc sống mới. Có lẽ, cô đã quá choáng ngợp với tình yêu mới nở này mà quên mất đi tình bạn của nó. Vy đã lãng quên đi một tình bạn để hạnh phúc bên tình yêu nhưng liệu hạnh phúc đó duy trì được bao lâu? Cảm xúc khác thường chợt đến mang theo biết bao nỗi hoài nghi, mâu thuẫn cho hắn. Hắn không biết cảm giác đối với nó là gì nữa, hắn chỉ biết rằng, ngày nào hắn cũng muốn gặp nó, muốn cãi nhau với nó, muốn chọc cho nó cười, chỉ nhiêu đó thôi là hắn cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Hắn cũng đã hỏi quân sư của hắn về cái cảm giác này nhưng tên quân sư đó chỉ cười rồi bỏ đi để lại hắn với cái đầu bốc khói nghi ngút
Chap 8: Cảm nhận
1 ngày đêm trước ngày diễn ra Lễ hội Tại sân nhà kho phía sau 1 Công ty, có 2 nhóm người, à không là 3 “ Thủ lĩnh của Evil đến rồi đây, mời mọi người ở Death hãy xuất hiện”- tiếng 1 tên bên cạnh thủ lĩnh Evil Vừa dứt lời thì khoảng 20 người tay cầm gậy sắt lừng lững bước ra từ nhà kho. B.A – thủ lĩnh của Evil lên tiếng “ Lại gặp nhau nữ rồi nhỉ. De.T” “ ồ. Lâu quá không gặp B.A. Nhìn cô thế này chắc chưa chết đâu nhỉ?’ “ Giọng điệu anh vẫn không thay đổi chút nào đây De.T” “ Cô quá khen rồi. Tại sao hôm nay lại hẹn gặp vậy” “ Xem cái này đi” B.A vứt ra trước mặt De.T 1 xấp tài liệu cùng một chiếc máy ghi âm “ Chúng ta vốn dĩ luôn đối đầu nhau nhưng cả 2 Bang đều tuân thủ theo nguyên tắc là không chơi xấu nhau. Tôi- với tư cách là thủ lĩnh của Evil- tôi muốn nghe một lời giải thích thỏa đáng. Nếu không thì đừng trách tại sao tôi lại ra tay trước” “ Đại ca. Lại có thêm 1 tên đàn em nữa của chúng ta bị Death đánh”- 1 tên đàn em sau khi nghe điện thoại thì lên tiếng thông báo “ Chắc anh cũng nghe rõ rồi” “ Lấy gì chắc chắn là do bên tôi gây ra” “ Pos. Thuật lại cho bọn chúng nghe đi” “ Dạ. sau khi ra tay, bọn chúng luôn để lại một câu nói: Thấy Death bọn tao mạnh chưa” “ Cùng tồn tại trong Thế giới ngầm với nhau, chắc cô cũng hiểu không ai tự đánh mà tự khai cả” “ Tôi biết. Thì vậy tôi mới cho anh thời gian điều tra và báo lại cho tôi biết kết quả” “ Kir. Đi điều tra chuyện này cho rõ đi”- hắn bảo một tên đàn em của hắn “ Lâu rồi chưa thử. Chơi 1 hiệp chứ?” “ Ok” Vừa dứt lời thì B.A đang ngồi trên những ống bi sắt to đùng liền nhảy xuống bên cạnh hắn. Cả 2 đánh nhau rất quyết liệt, tuy là con gái nhưng thân thủ và cách ra đòn của B.A vừa hiểm lại vừa nhanh. Còn hắn tuy là con trai nhưng lại rất khéo léo luôn lợi dụng động tác của B.A để phản lại. Đàn em của cả 2 lắc đầu ngán ngẩm, cũng đúng thôi, lần nào gặp nhau 2 vị thủ lĩnh này cũng đều quyết chiến, quyết tử với nhanu nhưng có ai thắng đâu chứ. Họ là bất phân thất bại mà, đàn em của cả 2 đều đã lăn ra ngủ 2 tiếng sau Tất cả kết thúc, nơi đây chỉ còn là nơi vắng tanh lạnh lẽo, tất cả đều đã chia tay nhau ra về , đúng như dự đoán, cả 2 không ai thắng cũng chẳng ai thua … “ Bốp. Bốp. Bốp. Binh” “ Hự” “ Bốp” Nó nghe hàng loạt tiếng “ binh, bốp” nhưng lại không biết phát ra từ đâu. Giữa đêm khuya lạnh lẽo như vậy, 1 thân 1 mình mà còn là con gái nữa đi lang thang ngoài đường thật quá nguy hiểm. Nó đi đâu vậy chứ? Xin thưa nó đi mua đồ ăn đấy, bỗng nhiên thấy đói nên nó quyết định đi mua bánh kem về ăn. Chả biết cái quyết định ấy của nó là đúng hay sai mà nó lại chạm mặt với oan gia. “ Ê. Bị sao vậy? Sao lại bị đánh thế. Thiên Đức?” Nó vừa gọi, vừa lay lay, và vừa dộng đầu hắn vô tường để kêu hắn dậy. Chẳng biết con này ngu thật hay giả vờ nữa hoặc cũng có thể lúc nhỏ bị con gì cắn thì phải, khi mà……. “ Để tôi đưa cậu về nhé!” Nó rồi nó đưa hắn về, “ đưa” ở đây có nghĩa là cõng, là dìu, là vác, là bế, còn với nó, “đưa” ở đây có nghĩa là lôi. Nó Cứ để hắn nằm trên mặt đất, nắm lấy 2 tay hắn và kéo xềnh xệch về nhà nó với quãng đường dài 500m, thật tội nghiệp hắn. Cũng may quần hắn may bằng loại vải tốt nếu không thì bao nhiêu “ Hàng” phơi bày hết ra cho con điên như nó mang đi bán dạo rồi “ Cậu đưa ai về vậy Nghi. Á. Là Thiên Đức. Cậu ấy bị sao vậy, cậu tránh ra đi, để tớ đưa cậu ấy vào nhà”- Vy đẩy nó ra và đỡ lấy hắn đưa vào nhà Không cần biết cú đẩy đó là vô tình hay cố ý, không cần biết cú đẩy đó là mạnh hay nhẹ, không cần biết người bị đẩy có ngã hay là không, và cũng không cần biết người bị đẩy nếu ngã thì có đau hay không mà chỉ cần biết một điều rằng: Nó đã khóc “ Nhã…Vy. Tớ không trách cậu vì đẩy tớ, nhưng tớ trách cậu vì…khi tớ ngã, cậu đã không dang lấy đôi tay ra kéo tớ dậy như khi tớ làm với cậu. tớ nắm lấy tay cậu, tớ kéo cậu ra khỏi vũng bùn không phải vì tớ muốn cậu đáp trả cái ơn ấy mà vì cậu là người bạn đầu tiên của tớ. Nhưng hôm nay, người bạn ấy đã vì một người khác mà đẩy ngã tớ rồi. Không soa. Ngã thì đứng dậy thôi. Cậu thích Thiên Đức ư?”- nó vừa nói vừa khóc và rồi tự đứng dậy kèm theo một câu hỏi không có người trả lời. Nó cảm thấy hơi nhói đau ở tim. Nó nghĩ có lẽ do cú ngã vừa rồi.
Chap 9: Người lạ Sáng hôm sau “ Đi học thôi Vy” “ Không. Hôm nay mình hơi mệt. mình xin nghỉ, cậu đi một mình đi”- cô nói mà giọng hơi khó chịu Nó yên lặng , mang cặp ra và đi. Vì không có Vy, nên nó sẽ đi bộ, như thường lệ, nó cầm trên tay cốc capuchino vừa đi vừa uống, bỗng: “ Đi học hả? Lên tớ chở đi”- 1 tên con trai lạ mặt lên tiếng “ Không thích. Vô duyên. Cấm theo tui” Tên đó ngoan ngoãn đứng yên và không theo nó nữa. “ Bọn đánh úp cậu ấy tối qua là ai chứ?’- nó đặt dấu chấm hỏi to đùng trong đầu mà không hề để ý tên đó vẫn bám theo sau Tại Trường học “ Mai là diễn ra lễ hội rồi. Cậu chuẩn bị chưa”- tiếng hs 1 “ chưa. Lo quá”- hs 2 Cả trường học ồn ào xoay quanh đề tài ấy, còn nó, đầu óc nó xoay quanh việc bọn nào đã đánh úp hắn Trong khi đó “ Ừm…” “ Cậu tỉnh rồi à! Đầu cậu còn đau không?’ “ À. Không. Sao mình lại ở đây. Mình nhớ là tối qua mình gặp…” “ ừ. Cậu gặp mình. Thấy cậu bị thương nên mình đưa cậu về nhà. Chăm sóc cho cậu từ tối qua tới giờ” “ Mình làm phiền cậu quá rồi. Băng Nghi đâu?” “… Sao cậu biết…” “ Chuyện cậu và Băng Nghi sống chung với nhau đó hả? Mình là Hội trưởng hội hs mà, phải điều tra về mọi người chứ” “ À. Cậu ấy đi học từ sáng sớm rồi. Cậu ấy có nói là không thích nhìn mặt cậu sáng sớm nên đi trước rồi” “ vậy sao?”- gương mặt hắn thoáng buồn “ Ừ. Băng Nghi vốn lạnh lùng lắm. Mà hình như cậu ấy đang thích cậu bạn hotboy nào ngồi bên cạnh hay sao ấy” “..” “ Xin lỗi cậu. Băng Nghi. Nhưng cả đêm qua, cậu ấy thay vì gọi tên tớ, thì cậu ấy lại lại kêu tên cậu suốt. Tớ cũng có quyền được hạnh phúc chứ”- Vy suy nghĩ trong đầu Còn hắn thì buồn bã cứ nằm thế mãi rồi hắn lôi điện thoại ra gọi cho ai đó “ Cậu đi đâu vậy?’- Vy hỏi hắn “ Tớ ra ngoài tí”- hắn trả lời mà không nhìn cô Cuộc hội thoại giữa hắn và một người con trai nào đó diễn ra trong một quán cà phê
Chap 10: Câu chuyện bên lề Tại điện Linh tiêu “ haizz” “ Ngọc Hoàng. Người có chuyện gì vậy ạ!”- Thái thượng lão quân hoi “ Chán quá. Ta nhớ Thiên thần đen quá. Không biết con bé xuống trần có gặp kho khăn gì không nữa. ta muốn xuống đó gặp Thiên Thần đen” “ Á. Không được. Ngọc Hoàng” “ sao vậy?” “ À…người là Ngọc Hoàng mà lại xuống đó thì kì lắm thưa người. Để thần đi cho” “ Được. Vậy ngươi đi đi” Thái thượng lão quân nhanh chóng đi chuẩn bị để xuống trần “ Ở đây là ban đêm à? Cũng may là mình đi. Nếu để Ngọc Hoàng xuống đó thì chuyện 17 ngày trước lộ rồi. Phù” – Ông vừa đi vừa nói chuyện và thở phào nhẹ nhõm. Thái thượng lão quân đã xuống trần. ông bay lơ lửng ở giữa Trời đi tìm Thiên thần đen và Thiên thần trắng cùng một người mà ông yêu thương “ Ồ. Họ trở nên thân thiết rồi sao? Sống cùng nhau à. 2 nàng tiên của thiên đình thật xinh đẹp. Nhưng đằng sau lớp phấn ấy là 1 gương mặt bị bỏng nơi má. Có lẽ thiên thần trắng sẽ chẳng bao giờ xinh đẹp lại được nữa”- ông buồn bã nói Đang bay lơ lửng thì ông bỗng nhìn thấy 1 người và hoảng hốt, giật mình la lên: “ Kia chẳng phải là…là … Nhị thái tử sao? Ta phải về báo cho Ngọc Hoàng ngay mới được”- TTLQ quay trở về Thiên đình “ Bẩm Ngọc Hoàng. Thần nhìn thấy Thái tử ạ” “ à. Nó có xin ta trước khi đi. Nó nói nó muốn xuống đó để xem tình hình con người sống ra sao?” “ Nhưng thần nhìn thấy Nhị thái tử đang…à không. Chắc thần nhầm” “ Ngươi đó, già rồi lẩm cẩm” TTLQ đã không nói tiếp chuyện của Nhị Thái tử vì ông sợ NH sẽ xuống trần và sẽ nhìn thấy gương mặt của TTT và đồng thời ông sợ NH sẽ trông thấy cậu con trai quý tử của ông đang ở dưới trần
Chap 11:Lấy lại trí nhớ Hiện thực, ngày, tháng, năm Nó và Vy đi đến Trường từ rất sớm, suốt quãng đường đi Vy cứ ríu rít mãi bên tai nó như một chú chim. Cô nói về những chuyện giữa cô với hắn, cô kể cho nó nghe rằng hôm qua khi hắn tỉnh dậy, hắn đã ôm cô như thế nào, rằng suốt đêm qua hắn đã gọi tên cô như thế nào. Rồi trên lớp học hắn đã quan tâm cô như thế nào. Cô đều kể lại cho nó nghe. Không biết cô có ẩn ý gì không? Không biết cô có âm mưu gì không? Càng không biết cô đang có suy nghĩ gì. Chỉ biết được một điều rằng, có lẽ, nhũng ảo giác, nhũng mộng tưởng, những mơ ước về một tình yêu hạnh phúc đã che mờ cô, che mờ cả tình bạn giữa cô và nó, che mờ đi cả bàn tay đã chìa ra cho cô khi cô đau khổ và tuyệt vọng nhất. Nhã Vy đang cười rất vui nhưng bên trong thì lại khác, cô đang rất buồn, vì cô biết những gì mình vừa kể chỉ là nhũng gì mình tưởng tượng. Còn nó, nó cười vui vẻ chúc mừng Vy về một tình yêu sắp đến, nhưng trong nó, dường như nó đang bị bệnh tim thì phải. Tim nó đang rất đau. “ Hôm nay cậu tham gia Lễ hội phải không? Bên phần gì vậy?”- Vy hỏi nó “ Hi. Bí mật. Lát rồi biết” Trường học hiện đã được mọi người trang trí rất tuyệt nên giờ trông chả khác gì một cung điện to lớn “ đẹp thật cậu nhỉ? Trông cứ như một cung điện vậy”- Vy nói với nó “ Cung điện?”
|