Quy Luật Sống Còn
|
|
QUY LUẬT SỐNG CÒN Tác giả: Yun Le Chương 5 Ads Buổi họp mặt nhân sự trong ban điều hành phiên bản mới bắt đầu. Sếp Tổng đứng trước toàn thể để tuyên bố phân công chức vụ mới cho các nhân viên quản trị mới:
- Vì sự chuyển hóa vượt bậc từ phiên bản đầu tiên sang phiên bản X.02 có quá nhiều đổi mới nên lực lượng nhân sự cũng thay đổi nhiều, cộng với thời gian qua có nhiều anh em xảy ra một số chuyện nên đã ra đi. Nay tôi thay mặt ban quản trị phân bố lại trật tự chức vụ cho các thành viên ban quản trị như sau…
Trình tự các vị trí đều được thay thế thích hợp theo phân cấp thời gian. Hiển nhiên, Nguyên trở thành trưởng Ban điều hành số 3 ngang tầm với anh Bình và chị Thoa ở hai phòng còn lại. Chỉ sau chưa đầy 3 tháng làm việc, Nguyên đã từng bước loại trừ những kẻ cạnh tranh, vươn lên vị trí đáng mong ước mà nhiều người vốn phải nổ lực cả năm mới có được. Nhìn lại những chặn đường đã qua, Nguyên nửa cảm thấy tự hào nể phục mình thật tài giỏi và bản lĩnh, nửa thấy mình thay đổi quá nhiều từ những biến động trên đường đời. Từ một chàng sinh viên mới ra trường hiền hòa, hoạt bát, Nguyên đã dần biến thành một con người thực dụng, từng trải và lắm mưu mô. Trong một phút giây lắng đọng, Nguyên cũng đã tự hứa với lòng là sẽ sống tốt trở lại, đàng hoàng và hiên ngang, không toan tính vụ lợi nữa… Thế nhưng, định mệnh đã không cho cậu được như thế.
Điều bất ngờ đầu tiên mà Nguyên nhận được, đó là Huy được xếp bổ nhiệm vào phòng quản lý của Nguyên. Như vậy từ đây, hai người lại tiếp tục làm việc chung với nhau ở cường độ mật thiết hơn trước. Với khả năng của Huy, việc được thăng lên dàn điều hành chỉ sau 2 tháng làm việc cũng có vẻ hơi nhanh, vì cậu ấy tuy chịu khó cần cù nhưng còn khá chậm chạp trong các vấn để xử lý nghiệp vụ, không linh động và nhạy béng. Nhưng Nguyên cũng vấn vui vẻ hợp tác, vì dù sao Huy cũng được cái tính hiền lành, khù khờ biết nghe lời chứ không ương ngạnh ra vẻ như những thằng cấp dưới khác. Đã có không ít tên dưới cơ Nguyên mà còn cà chớn nói lén hay khó chịu này nọ, đều đã bị cậu chàng “hạ đo ván”, hoặc bị khiển trách, phê bình, làm kiểm điểm, có khi nặng nhất là trừ lương do những lỗi khá cơ bản mà chỉ những người “có nghề” như Nguyên mới tự biết nguyên nhân ẩn sâu trong nó.
Hôm nay vì công việc ít nên các nhân viên điều hành được phép về sớm 15 phút (tất nhiên ngoại trừ những tên “lính” không biết điều với Nguyên thì phải ở lại làm hồ sơ cũ cho đến hết giờ làm), Huy có ý mời Nguyên đi uống café để nói chuyện chút, cậu đồng ý. Hai người cùng đến quán gần sỡ làm.
- Anh có vẻ nghiêm khắc với cấp dưới quá ha?!
- Có gì đâu mà nghiêm, tôi cũng chỉ làm theo lệnh sếp Tổng thôi! Với lại do họ làm việc không tốt, lại chểnh mãn lo ra nên không được ưu tiên về sớm chứ sao!
- Cũng may là em không lười, chứ không chắc cũng đồng chung cảnh ngộ với mấy cậu kia quá!
- Hì...ừ. Thế nên cậu phải làm việc chăm chỉ đấy! Nhất là thái độ lúc nào cũng phải hòa nhã, biết trên biết dưới mà cư xử cho tốt. Chứ không thì tôi cũng sẽ phạt như thường đấy!
- Dạ, em biết rồi!
- Mà cậu năm nay nhiêu tuổi rồi?
- Dạ em 21.
- Ờ, vậy là nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng tướng tá đô con hơn nên nhìn hơi già dặn nhỉ!
- Dạ có gì đâu! Nhìn em vậy chứ còn khờ lắm, chứ đâu dày dạn kinh nghiệm như anh. Bề ngoài trông anh có vẻ thư sinh nhưng lại bản lĩnh và nhạy bén ghê luôn, em rất nể phục!
- Haha, cậu làm tôi nở lỗ mũi luôn nà! Chẳng có gì to tát đâu, chỉ cần cố gắng là được thôi!
- Vâng, em đang cố học theo anh đây. Mà anh Nguyên có bạn gái chưa?
- Haiii, cậu lại nhắc đến nỗi đau thiên thu của tôi rồi. Chắc tại tôi xấu trai với nghèo hèn nên chả cô nào thèm ngó tới cả!
- Trời, trông anh cũng ok lắm mà. Còn tiền tài thì anh cũng đang trên đà thăng tiến, từ từ rồi cũng sẽ giàu lên thôi!
- Ừ, nói vậy thôi chứ chắc tại tình duyên chưa tới. Với lại tôi cũng nhát gái lắm, hahaha. Cậu có ai không làm mai cho tôi với!
- Anh em mình đồng cảnh ngộ với nhau rồi, đều đang còn ế hết! Mà em thấy mấy cô nhân viên trong công ty mình cũng được đó, sao anh không thử tìm hiểu xem?
- Thôi đi, mấy chị trong công ty toàn là dân thứ dữ, mơ tới đại gia giám đốc lắm tiền chứ cỡ bèo bèo như anh em mình làm gì có cửa. Mấy lần đi ngang qua nghe mấy bà tám đó nói với nhau toàn chuyện trên cung trăng không à! Hahaha…
Cuộc nói chuyện hết sức vui vẻ và thoải mái. Nguyên và Huy đều cảm thấy rất ăn ý và hợp tính nhau, từ trong công việc lẫn cuộc sống. Suốt thời gian còn làm việc chung ở phòng kết toán sổ sách cho đến khi lên phòng điều hành, họ chưa lần nào xảy ra mâu thuẫn với nhau. Huy vốn cần mẫn, chịu khó lại biết nhúng nhường, không bao giờ cãi lại ý kiến hay nhận xét của Nguyên, chính vì lẽ đó Nguyên thấy rất hài lòng và có thiện cảm với Huy. Có thể nói, trong suốt gần nửa năm kể từ khi bước vào công ty này, đây là khoảng thời gian thoải mái và êm đềm nhất đối với Nguyên, không có những đua tranh, không có những áp lực hay đố kỵ từ cấp trên và dưới, không có những thái độ bất hòa thiếu tôn trọng từ những đồng nghiệp xung quanh. Nguyên tự nhũ, chắc ông trời cũng muốn mình sống đàng hoàng và lương thiện trở lại, không dùng thủ đoạn hay toan tính những điều xấu nữa, mà vốn dĩ cậu cũng chẳng ham hố gì đâu, không ai đụng đến mình thì mình cũng chẳng gây sự làm quái gì, tự sức mình cũng đủ khả năng vươn lên mà.
Có một điều mà Nguyên hơi ngạc nhiên đó là Huy khá được lòng sếp Tổng, thường xuyên được khen ngợi và đề bạc trong những dự án quan trọng của công ty. Có những việc chỉ cần giao cho mình Nguyên là được vậy mà sếp cũng đề nghị Huy tham gia cùng để học hỏi kinh nghiệm. Nhưng vì xem Huy như anh em nên Nguyên cũng chẳng khó chịu hay thắc mắc, vẫn cứ vui vẻ chỉ dẫn. Tính Nguyên vốn cũng không phải là người hay ganh tị với người khác, việc mình mình làm, mình cố gắng thì mình được hưởng, miễn đừng ai đụng hay kiếm chuyện đến mình là được.
Những ngày tháng êm đềm trôi qua trong tĩnh lặng, Nguyên cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống và công việc hiện tại của mình. Thu nhập đã tương đối ổn định, có thể trang trải sinh hoạt tốt, hàng tháng lại gửi tiền về cho người mẹ vốn lam lũ cơ cực ở dưới quê. Người mẹ vốn đã chịu quá nhiều đau khổ để có thể một mình nuôi cậu khôn lớn trưởng thành, vì lẽ đó trong bất kỳ khó khăn hay thử thách nào, Nguyên cũng đều nghĩ đến mẹ để cố gắng và nổ lực, vì cậu không muốn mẹ phải cực khổ thêm nữa, chỉ có một cách duy nhất là phải học thật giỏi, tìm được việc làm tốt kiếm thật nhiều tiền để mẹ có thể an nhàn mà sống những ngày tháng hạnh phúc còn lại của tuổi xế chiều. Và hơn hết, trong tiềm thức của Nguyên vẫn luôn canh cánh trong lòng bao nỗi thắc mắc, về người cha mà suốt từ khi sinh ra cậu vẫn chưa được thấy mặt lần nào. Mẹ thì nói rằng ba cậu đã chết vì tai nạn, nhưng bà con hàng xóm xung quanh thì bàn tán này nọ rằng mẹ cậu chữa hoang, theo trai để dính bầu rồi sanh ra cậu nên phải mang lấy hậu quả là nuôi con một mình. Nguyên không biết nên tin vào điều nào nữa? Rằng cứ nên nghĩ rằng cha mình đã chết cho xong để cứ sống tiếp cuộc đời bình lặng cùng với mẹ? Hay tin vào những điều mọi người nói để tìm kiếm người cha vô trách nhiệm kia? Nhưng giữa dòng đời tấp nập, cậu biết tìm đâu ra người góp phần tạo nên mình đây???
Đang chìm đắm trong mớ suy tư hỗn độn thì bỗng có một cái vỗ vai mạnh vào mình làm Nguyên giật thót:
- Ê, đang mơ mộng tới cô nào mà gửi hồn theo gió lãng du dữ dạ huynh? Haha…
- Sax, có đâu! Ngồi suy nghĩ công việc chút đó mà. Cậu làm xong báo cáo gửi sếp chưa?
- Dạ rồi. Giờ sếp kêu anh em mình đi qua chi cục mạng để nhờ họ nối đường dây cáp quang siêu tốc. Công ty mình giờ nâng cấp phiên bản mới trong giao dịch rồi, kết nối cũ kham không nổi. Anh qua rồi làm giấy tờ nâng cấp với họ luôn!
- I Cha, hôm nay được linh động đi ra ngoài luôn. Tha hồ mà tung tăng ha! Hehe…
|
- Hehe, để xem anh có tranh thủ thời gian được không! Sếp chỉ cho anh em mình đi trong vòng 2 tiếng thôi đó!
- Xời, dư sức. Chú cứ để anh lo!
Hai chàng trai hí hửng cùng nhau đi đến chỗ hẹn. Đúng như những gì Nguyên đã tự tin chắc mẫm, chỉ trong vòng nửa tiếng cậu đã bàn giao bản kế hoạch và nhờ người bên chi cục mạng nâng cấp xong hệ thống kết nối cáp cho công ty. Cả hai lại tính tranh thủ đi đâu đó hóng mat, uống café xã stress một chút tới đúng giờ mới về. Huy xin đi vệ sinh một chút, Nguyên ở lại chờ rồi đi dạo lòng vòng. Trên dãy hành lang rộng, Nguyên sải từng bước chậm đều để hít thở bầu không khí xanh trong tràn ngập gió và nắng. Bỗng có một ai đó tự dưng đâm sầm vào người cậu khiến cả hai mất đà đều té nhào xuống đất, giấy tờ rơi rớt hỗn độn cả lên, cái người “đuểnh đoản” kia xin lỗi rối rít, Nguyên cũng tranh thủ nhặt giúp cả đống giấy rơi cả dưới nền nhà. Sau khi xong, Nguyên ngước lên nhìn người đã đụng vào mình, ra là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt ngờ ngệt ngây thơ trông chẳng khác gì cậu lúc mới vào làm, cô gái ngước lên nhìn Nguyên e thẹn rồi nói:
- Em cám ơn anh ạ!
- Ừ, không có gì đâu, Lần sau đi cẩn thận nhé! Đừng có chạy dễ vấp té lắm đấy!
- Dạ, em biết rồi!
- Mà sao một mình cô mà ôm cả đống giấy tờ vậy? Không có ai phụ giúp hết sao?
- Dạ, mấy anh chị kia cũng bận lắm. Với lại… đây là ngày đầu tiên em đi làm nên mấy chị ấy cũng muốn em quen đường đi trong công ty.
Vừa nghe qua, Nguyên hiểu ngay cô gái này cũng gặp phải tình trạng “muôn thuở” mà cậu cũng như rất nhiều “ma mới” khác gặp phải trong những ngày đầu đi làm. Nguyên thở hắt ra rồi nói tiếp:
- Thôi được rồi, để tôi giúp cô cho. Ở cuối dãy hành lang này hả?
- Dạ, đi tới cuối dãy rồi quẹo trái là tới.
- Ừ, được rồi, đi thôi!
- Hi, anh tốt bụng quá, cám ơn anh! Chắc anh làm ở đây lâu rồi hả?
- Không, tôi không phải người ở cơ sỡ này, chỉ là đối tác giao dịch thôi!
- Ơ, thế ạ? Vậy có làm phiền anh không?
- Không có gì đâu, dù sao tôi cũng đang rãnh. Mà cô tên gì?
- Dạ, em tên Trinh.
- Ờ, tên đẹp quá ha! Y như người vậy. Còn tôi tên Nguyên.
- Hi, anh quá khen…
Hai người nói chuyện rất thoải mái cho đến chỗ để xấp tài liệu, Nguyên nhìn qua đã biết ngay trình tự và chỉ cho Trinh cách sắp xếp lại cho gọn gàng. Khi cả hai bước ra thì Huy cũng vừa tới:
- Ê, Huy. Anh ở đây nà!
- Ồ, chài ai làm kiếm muốn chết luôn, thì ra là đang đi cùng với… Ớ…
Huy nhìn sang Trinh rồi bỗng đớ người ú ớ. Trinh nhìn thấy Huy liền nở nụ cười xinh như tia nắng ban mai rồi nói:
- Là Huy phải không? Lâu không gặp rồi ha?!
- Ủa, hai người biết nhau à? – Nguyên tròn mắt nhìn cả hai.
Định mệnh đã cho Nguyên, Huy, Trinh gặp nhau cùng lúc. Cặp lâu ngày gặp lại, cặp gặp gỡ lần đầu. Và họ đều đã không biết rằng, cuộc gặp gỡ này sẽ đưa cả ba đến những ngã rẽ đầy chông chênh và biến động.
|
QUY LUẬT SỐNG CÒN Tác giả: Yun Le Chương 6 Ads Trong phút chốc, cảm giác ngột ngạt vì im lặng bao trùm lấy ba người, Nguyên đã chủ động lên tiếng để phá tan cái bầu không khí nặng nề đó.
- E…hèm, hình như hai người có quen nhau từ trước? Lâu ngày không gặp sao không chào hỏi nhau mà cứ ngây đơ người ra thế, Huy?
- Ơ… dạ… - Huy giật mình nhìn Nguyên, rồi ấp úng ngơ ngác như hồn vừa mới nhập vào xác – Cũng chỉ quen biết nhau sơ sơ thôi ạ!
- Thế à? Nhưng sao tôi thấy cậu có vẻ gì lạ lắm? Cái mặt nhìn giống như gặp lại người yêu cũ quá!!!
- Sao anh nghĩ thế? Không phải đâu, cô ấy chỉ là… - Huy càng lúc càng lúng túng hơn.
- Dạ, em với Huy là bạn học hồi phổ thông thôi! – Trinh mỉm cười rồi trả lời thay Huy.
- Ồ, ra là vậy, cũng tình cờ quá ha!
Rồi Huy xin Nguyên cho cậu gặp riêng Trinh nói chuyện vài phút với lý do là bạn bè lâu ngày gặp lại nên muốn hỏi thăm vài chuyện. Nguyên hồn nhiên vô tư bước xuống bãi đậu xe chờ, để “đôi trẻ” được thoải mái bên nhau hàn thuyên tâm sự.
- Cũng lâu rồi ha… - Huy khẽ nói với giọng trầm buồn.
- Ừm, từ khi ra trường là tụi mình không còn gặp nhau nữa. Cũng 3 năm rồi…
- Anh được biết là sau khi học xong cấp 3 thì em đã đi du học bên Sing.
- Phải, em học 2 năm bên đó rồi về học thêm chuyên ngành, sau đó xin việc làm luôn. Cũng khá lận đận, nhưng may mà em cũng đã được nhận vào đây làm.
- Em vào làm lâu chưa?
- Cũng mới được gần một tuần thôi anh! Ngay sau khi ba em vừa nghỉ việc thì em cũng liền nhận được thông báo tuyển dụng. Đúng là ý trời, em và ba luôn đối nghịch vận hạn với nhau.
- Thế à? Buồn nhỉ! Vậy giờ ba em thế nào rồi?
- Ba cũng gần đến tuổi về hưu rồi. Với lại ông cũng không còn đủ sức làm việc trong môi trường với nhiều biến động và đua tranh đó nữa. Hiện ba em đã nhận cộng tác truyền thông cho hãng đài kỹ thuật số.
- Vậy cũng được rồi. Còn… em thì sao?
- Sao là sao? Em Vẫn ổn thôi! Hồn nhiên, lạc quan, yêu đời và mạnh mẽ.
- Hì… Hồn nhiên lạc quan thì có thể, nhưng mạnh mẽ thì chưa chắc nha!
- Sao anh biết?!! Em giờ khác xưa nhiều rồi, không còn mơ tưởng viễn vong vào những điều xa vời nữa, nhìn vào thực tế mà sống thôi!
Huy im lặng nhìn lên bầu trời xanh trong, những bức tranh hồi ức bỗng chốc hiện về rõ rệt trên nền trời cao vời vợi. Huy và Trinh biết nhau hồi học cấp III, Huy trên Trinh một lớp. Cả hai đều là bí thư chi đoàn của lớp. Trong buổi họp toàn khối, họ có cơ hội tiếp xúc và bàn luận với nhau nhiều, ý kiến của Huy và Trinh lại ngẫu nhiên đồng nhất và có nhiều ý tưởng hợp nhau, thế là thân.
Ngày qua ngày, tình cảm của cả hai lớn dần như một quy luật tất yếu của hai cực trái dấu. Tính Huy thụ động, Trinh lại ngó lơ giả vờ nhưng luôn mong chờ một tiếng yêu thật ấm áp. Thế nhưng mãi suốt một năm quen nhau, họ vẫn chưa bày tỏ cho đối phương biết rõ tình cảm của mình. Đến một ngày, Trinh quyết định thu hết can đảm mà viết cho Huy một lá thư, thay cho lời tỏ tình thầm kín. Trong lúc họp chi đoàn, cô lén nhét tấm thư vào cặp của Huy, với hi vọng cậu sẽ đọc được và đoán ra đây là thư của cô vì cả hai thường hay viết báo cáo chung nên hiển nhiên nhớ nét chữ của nhau. Và Trinh đã đoán đúng, Huy đã biết được bức thư kia là do cô viết cho anh, nhưng không phải tự bản thân cậu ta biết mà là bởi những đứa bạn khác trong ban chi đoàn đoán hộ. Cậu chàng tung tăng hồn nhiên chạy đến lớp Trinh gọi cô ra và hỏi đây có phải là thư cô viết cho cậu không. Hiển nhiên, vì lòng tự ti con gái, Trinh đã nói dối là không phải do cô viết, và Huy đã… tin ngay!!! Trinh cảm thấy buồn vì Huy không thể tự nhận ra tình cảm cô dành cho anh. Vài hôm sau Trinh tình cờ nghe lõm cuộc nói chuyện giữa Huy và cậu bạn thân hỏi han về vụ bức thư tình kia, Huy bảo là cậu đã cất vào… nhà kho rồi, Huy nói rằng chắc đây là của ai đó muốn chọc mình thôi. Trinh thất vọng và hụt hẫng, bao hi vọng và mong chờ tan biến, cô tự xem đó như một lời từ chối “gián tiếp” tình cảm của cô dành cho Huy. Từ đó, Trinh ít tiếp xúc trò chuyện với Huy hơn, không cởi mở vui vẻ nữa, ngoài công việc chung ở chi đoàn, cô luôn cố tình tránh mặt Huy, và rồi cậu chàng cũng đã tự thầm nhũ rằng “Chắc người ta có bạn trai rồi, nên không thích gần gũi trò chuyện với mình vì sợ bị hiểu lầm, thôi đành vậy!”. Thế là lỡ duyên…
Tình cảm của cả hai tựa như bông hoa vừa chớm nở xanh tốt, nhưng đã không thể được vung trồng chăm sóc để khoe sắc rực rỡ hơn. Đều cùng thích nhau nhưng hai con tim lại đập ngược nhịp, không thể bày tỏ rõ ràng để phải dẫn đến sự hiểu lầm đáng tiếc mà mãi đến sau khi Huy ra trường, cậu mới được người bạn thân của Trinh kể lại. Nhưng đã quá muộn, vì cả hai đã không còn cơ hội quay lại với nhau.
Gió lại khẽ lay làm mái tóc Trinh bay phấp phới, ngồi gần Trinh, lòng Huy lại thoáng lên một cảm xúc gì đó xao động…
- Theo em, những mảnh vỡ có thể được hàn gắn lại không?
- Cũng có thể, nhưng đôi khi có những vết nứt mà dù có cố hàn gắn cách nào cũng vẫn không thể xóa đi được. Với lại nước trong bình đã chảy ra hết rồi, có hàn gắn lại, cũng vô ích thôi anh!
- Anh có thể đổ đầy nước lại trong bình hoa ấy!
- Nhưng chiếc bình lại không muốn chứa nước nữa thì sao?! Lòng nó giờ đã cạn rồi, không muốn chứa thêm bất kỳ giọt nước hi vọng mong manh nào nữa…
- Nhưng anh sẽ cố gắng, anh sẽ làm lại từ đầu. Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng, tình cảm của anh không hề thay đổi!
- Để xem sao đã. Thôi em phải vào làm việc rồi, hẹn anh khi khác nói chuyện tiếp ha!
- Em cho anh số điện thoại để liên lạc đi!
- Ừm….
|
Trinh cho Huy số điện thoại rồi đi vào công ty, cậu ta vui vẻ hí hửng đến bãi đậu xe nơi Nguyên đang ngồi chờ dài cổ nãy giờ.
- Nối lại tình xưa cũng đâu cần lâu vậy chứ, còn 15 phút nữa là hết giờ rồi đó nhóc, về lẹ thôi! – Nguyên hậm hực rồi hối hả.
- Dạ, xong rồi anh! Hì hì…
Nguyên cũng không thắc mắc gì thêm về cô gái đó, việc cô ấy nói chuyện xong với Huy mà không đến gặp anh chào tạm biệt và cả cuộc nói chuyện giữa Huy với cô. Bởi vì, chính Huy đã “tự nguyện” khai báo toàn bộ sự việc cho Nguyên biết, cùng với lời nhắn cảm ơn của Trinh tới cậu chàng. Nguyên nghe rồi ừ hử cho qua vì câu chuyện trên cũng chỉ là việc của hai người, chả dính dáng gì tới nền hòa bình của thế giới cũng như công việc hiện giờ của cậu. Nguyên còn mạnh dạn bảo Huy hãy cứ quyết liệt theo đuổi Trinh đi, thế nào cô nàng cũng đổ, có gì cậu sẽ “tiếp sức” cho. Nhưng Nguyên không ngờ đến một ngày cậu sẽ không thể thực hiện được lời hứa đó…
Từng ngày trôi qua, Nguyên vẫn mãi mê với công việc, Huy cũng hết sức trao dồi kinh nghiệm cũng như bồi bổ cho cả “chuyện tình cảm” của mình. Nhưng qua 2 tháng trời mà tình cảm cả hai vẫn không có gì tiến triển, Trinh và Huy gặp nhau chỉ mang tính chất xã giao, bao giờ cậu cũng nói còn cô im lặng lắng nghe, và kết thúc cuộc hội thoại (mà gần như là độc thoại từ Huy) bao giờ cũng là do Trinh chủ động. Ngược lại công việc của Huy thì lại tiến triển vượt bậc, nhờ sự cố gắng và chăm chỉ cũng như cần mẩn học hỏi, làm việc tăng ca nên cậu đã dần tiếp thu và nắm bắt được toàn bộ quy trình quản lý dữ liệu, cậu đã lanh lợi và linh hoạt trong các tình huống hơn rất nhiều, vượt mặt qua rất nhiều nhân viên khác để giành hầu hết các hợp đồng chuyển nhượng của khách hàng, tốc độ làm việc của Huy bây giờ chỉ còn thua mỗi Nguyên và anh Bình phòng số 1.
Và cơ hội đã đến với Huy, cậu được trực tiếp tham gia vào nhiều dự án lớn của công ty, được sếp Tổng tin tưởng giao phó nhiều nhiệm vụ quan trọng, đến độ nhiều nhân viên khác phải đố kỵ và xầm xì vì sự ưu ái của sếp dành cho tên nhân viên tay ngang không bằng cấp này. Xét cho cùng, chưa ai biết rõ lý do vì sao Huy lại được nhận vào công ty này làm việc, không qua phỏng vấn cũng như hồ sơ, chỉ nghe loáng thoáng là được người thân giới thiệu vào làm, và vì khởi đầu cũng chỉ là một nhân viên cấp thấp xử lý tài liệu thấp bé nên cũng không ai nghĩ ngợi gì, nhưng thời gian cậu ‘thăng cấp” thì lại nhanh đến chóng mặt, chỉ trong hai tháng đã được “đôn” lên vị trí điều hành. Một số người bảo rằng vì cậu ta thân thiết với Nguyên nên được anh ưu ái đề nghị sếp Tổng cho lên, nhưng thực ra là Nguyên không hề tham gia vào sự việc này, mọi chuyện đều là sự sắp xếp của sếp Tổng. Trước đây, tên Tân từng bị Nguyên đá bay cũng là con người bạn của sếp nhưng cũng đâu được ông ưu ái dữ vậy, với lại sếp là người công tư rạch ròi, không vì thân thích mà ưu tiên thái quá được. Và một ngày, mọi nghi vấn lại càng bị bới móc sâu hơn khi sếp Tổng họp bàn quyết định mới:
- Từ ngày mai cô Thoa trưởng phòng điều hành số 2 chính thức điều sang chi nhánh của công ty ở quận Thủ Đức làm việc. Vị trí này sẽ được bổ nhiệm cho Lê Hạ Huy ở phòng số 2 thay thế.
Mọi người khá bất ngờ, trong đó có cả Nguyên, còn Huy thì rất đỗi vui mừng:
- Dạ cám ơn sếp! Cháu sẽ cố gắng!
- Ừ, chức vụ này không nhẹ nhàng đâu! Cậu phải chăm chỉ và học hỏi kinh nghiệm thật nhiều từ Bình và Nguyên nhá!
- Dạ, cháu biết rồi! – Huy hí hửng ra mặt.
Nguyên nhìn Huy mỉm cười rồi bắt tay chúc mừng cậu lên chức, nhưng ánh mắt lại có chút gì đó nghi vấn và mông lung. Dẫu sao Huy cũng là người hiền lành, chịu khó và biết điều, nhưng việc cậu thăng chức đến hôm nay cho thấy tốc độ “tăng trưởng” của Huy cũng không hề thua kém cậu. Và Nguyên đã bắt đầu có những cảm giác dè chừng.
Như vậy từ nay, Huy đã chính thức đứng ngang hàng với Bình và Nguyên. Ba chàng trai trẻ đang đứng trên ba ngọn giáo điều hành cả một công trình đồ sộ và đa dạng. Về cơ bản, bầu không khí vẫn đang rất dịu nhẹ với những cơn gió mơn man chỉ vừa đủ để lay động những chiếc lá bàng ngoài sân vắng, nhưng những vết nứt trên ngọn núi lửa danh vọng kia đã bắt đầu lan rộng ra, và việc bùng nổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
|
QUY LUẬT SỐNG CÒN Tác giả: Yun Le Chương 7 Ads Trải qua 6 tháng khởi động với phiên bản X.02, công ty đã mở rộng mô hình và phát triển mạng lưới truyền thông rất rộng rãi, ngày càng được sự tính nhiệm của khách hàng. Lưu lượng hoạt động được tăng cường hơn trước, các thành viên quản lý bắt đầu được bổ nhiệm điều hành những phần hợp đồng riêng biệt chứ không cần đồng nhất chung quy như trước đây nữa. Hiển nhiên, cuộc đua tranh sẽ càng quyết liệt hơn bởi nếu ai nhanh nhạy, có tay nghề thì sẽ hoàn thành sớm hợp đồng để tiếp tục nhận phần mới. Việc hợp đồng đó mang tính chất như thế nào, dễ hay khó, có nhiều tài liệu quan trọng để tham khảo hay không thì còn tùy thuộc vào sếp Tổng quyết định bổ nhiệm.
Từ khi tách riêng ra mỗi người một phòng, Nguyên và Huy ít khi nói chuyện tiếp xúc với nhau hơn, việc ai nấy làm nên không có thời gian trò chuyện tâm sự nhiều như trước, thỉnh thoảng gặp nhau lúc họp hay nghỉ trưa thì chào hỏi vài câu rồi thôi. Không hiểu sao dạo này Nguyên thấy Huy bận rộn hơn trước, có khi còn ở lại làm ca tối nữa. Nhưng Nguyên cũng không bận tâm nhiều, vì Nguyên vẫn xem Huy như người anh em tốt, không nghĩ đến chuyện tranh giành hay đố kỵ gì cậu ấy cả.
Hôm nay vì phần hợp đồng bên Nguyên hoàn thành sớm nên cậu được về trước nửa tiếng đồng hồ, thật ra thì vẫn còn một hợp đồng nữa nhưng sếp Tổng đã giao cho Huy xử lý. Khỏe thôi, Nguyên vô tư đi về. Trên đường đi ngang qua công viên 23/09, Nguyên thấy có một cô gái đang đi bộ nhìn khá quen, cậu chạy chầm chậm sát lại gần nhìn, ra đó là Trinh – cô gái anh đã đụng phải khi ở hành lang trụ sở mạng nhiều tháng trước.
- Cô là Trinh phải không?
- Ơ, dạ phải. Anh là…?
- Cũng lâu rồi không gặp, tôi là Nguyên mấy tháng trước đã gặp cô ở FPT trong ngày đầu tiên cô đi làm đó!
- À, em nhớ rồi. Chào anh ạ! Vì lúc đó không xin số của anh nên không có dịp nào gặp để cám ơn.
- Có gì đâu, mà sao cô lại đi bộ thế này?
- Dạ, hôm nay em được về sớm, nhỏ bạn mỗi chiều vẫn cho em quá giang chưa về nên phải đi một mình.
- Sao không đón xe buýt? Đi bộ thế này nắng nóng mệt lắm!
- Hi, từ chỗ làm đến trạm xe buýt cũng xa. Với lại chuyến xe cũng không thuận đường về nhà em nên…
- Thôi vậy cô lên xe đi tôi đưa về, nhà cô ở đâu?
- Dạ thôi không cần đâu, phiền anh lắm!
- Đừng có ngại, ai lại để con gái đi bộ giữa trời nắng nóng như vầy mà bỏ đi được chứ! Huống chi lại là người có quen biết.
- Vậy cám ơn anh nhiều nha! Nhưng em không có nón bảo hiểm.
- Ờ ha! Nhưng không sao đâu, tui là cháu công an mà. Cứ chạy vô tư!!! Hehe…
- Thật không anh? Nhưng có thật là không sao chứ ạ?
- Hahaha, nói giỡn thôi, ngây thơ ghê! Tui có đem nón dự phòng trong cốp xe đây.
- Ủa, sao anh biết sẽ có người quá giang mà đem theo?
- Tui đâu phải thầy bói đâu mà đoán biết được! Tại thằng bạn gần nhà nó cũng hay quá giang tui rồi gởi nón lúc nào cần thì nó mới lấy.
- Thế ạ…
Nguyên đưa nón cho Trinh rồi chở cô về nhà. Thấy nhà Trinh khá thuận đường về chung cư nơi Nguyên ở nên cậu có ý muốn nếu mỗi ngày về cùng giờ thì sẽ cho cô quá giang luôn cho tiện, vì phần nữa chỗ làm của hai đứa cũng gần nhau. Tất nhiên, Trinh cũng lại thẹn thùng từ chối vì ngại, làm phiền anh quá nhiều mà vẫn chưa đền đáp gì được, nhưng Nguyên vẫn quả quyết thuyết phục rằng được chở người đẹp về mỗi ngày đã là diễm phúc rồi nên chẳng cần trả công gì đâu. Trinh sợ bạn gái Nguyên hiểu lầm thì Nguyên cười lớn rồi nói cậu chàng xấu trai vầy nên đâu cô nào thèm quen. Cô cười khúc khích khen anh hài hước dí dỏm, suốt đoạn đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Trinh cảm thấy có chút cảm xúc gì đó rất đặc biệt đối với Nguyên, anh luôn tạo cảm giác cho người đối diện sự thoải mái, yên ả, thư thái và sảng khoái, như trút hết được mọi buồn phiền mệt mỏi trong cả một ngày. Về phần Nguyên, với cá tính mạnh nhưng hướng nội, ít tâm sự và cởi mở chuyện riêng nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại tâm sự và nói rất nhiều chuyện với Trinh. Có thể vì Trinh là mẫu con gái hiền lành, dịu dàng lại biết chịu khó chứ không đỏng đảnh hay chanh chua như những cô gái hiện đại bây giờ, lúc nào cũng cho mình là trung tâm của vũ trụ và cố gắng chưng diện làm sao để khiến ai cũng phải ngoái cổ nhìn.
Kể từ đó, mỗi ngày khi hết giờ làm, Nguyên đều tranh thủ ra sớm rồi đến chỗ hẹn rướt "công chúa" về gia cư. Trinh và Nguyên ngày càng trở nên thân thiết, tình cảm lớn dần, anh chàng thì hài hước vui tính, cô nàng lại dịu dàng và duyên dáng nên luôn tạo không gian đầy ắp tiếng cười khi ở bên nhau. Nguyên cảm thấy cuộc sống mình như được tô thêm một sắc hồng thật ấm áp và dịu ngọt, cậu thầm hiểu ra hạnh phúc và đích đến đôi khi không phải chỉ là sự đua tranh để giành lấy những thứ lớn lao trong danh vọng, mà còn ở những điều thật giản dị đơn sơ, những thứ có thể khiến ta cảm thấy vui cười và mãn nguyện, đó gọi là tình yêu chăng???
Nhưng những điều đó có lẽ còn xa vời tầm với của Nguyên, ít nhất là lúc này. Mãi mê với cuộc sống bình dị không toan tính đua tranh, cậu đã không biết rằng vị trí của mình trong công ty đã không còn được ưu tiên như trước. Trong buổi tổng duyệt hồ sơ bổ nhiệm để chuẩn bị tiến hành nâng cấp phiên bản cấp cao X.03 với tính năng vượt trội hơn trước. Với phiên bản này, nguồn nhân lực không cần phải tốn hao như phần cũ mà chỉ cần số thành viên chủ chốt nhất định, có chuyên môn cao để độc lập hoàn tất rồi kết nạp lại là xong. Sếp Tổng họp bàn 3 thành viên quản lý điều hành và phân bổ như sau:
- Tôi sẽ phân chủ đề theo hợp đồng chuyển nhượng của khách hàng. Theo đó tổng cộng có 145 chuyên đề, cậu Bình sẽ tiếp quản 65 bản, Huy 55 và Nguyên 45.
Hiển nhiên, Nguyên rất đỗi kinh ngạc và lên tiếng ngay lập tức:
- Thưa sếp, sao bảng phân công chuyên đề lại có sự chênh lệch nhau thế ạ?
- À, tại vì mỗi phòng có những tính năng độc lập nên cứ phân bố theo tự nhiên, chuyên đề nào thuộc phân quyền phòng nào thì trưởng phòng đó tiếp quản thôi!
- Nhưng cậu Huy chỉ vừa bổ nhiệm công việc này chưa lâu, cháu e cậu ấy chưa đủ sức…
Nguyên chưa nói hết câu thì Huy đã chen ngay vào với giọng nói đầy tự tin và vẻ mặt cực kỳ hí hửng:
- Dạ không sao đâu thưa sếp. Cháu cũng đã quen và nắm bắt được công việc này rồi, cháu sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhiệm vụ ạ!
- Tốt lắm! Vậy mọi người cứ thế mà tiến hành đi nhá. Phiên bản mới này có thành công rực rỡ hơn phiên bản cũ hay không phụ thuộc vào 3 cậu cả đấy!
- Vâng, thưa sếp! – Cả 3 đồng thanh.
Dù mọi chuyện đã rồi, nhưng Nguyên vẫn thấy rất ấm ức, vì xem qua bản thống kê thì cho thấy trong phần chuyên đề của Huy có đến hơn 10 phần thuộc thế mạnh của cậu, thế mà sếp Tổng lại giao hết cả cho Huy. Đi về phòng, Huy lên tiếng chào Nguyên và bảo hãy cùng nhau cố gắng. Vẫn nụ cười và ánh mắt hiền lành chân chất ấy, nhưng Nguyên lại cảm nhận tự sâu trong đó một cái gì đó như là trêu tức châm chọc, như muốn “thay lời muốn nói” rằng Nguyên đã thua, đã bị cậu ta vượt mặt rồi. Từ đó, hai chàng trai đã không còn thân thiết với nhau như xưa nữa, và cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.
|