Sủng Em Đến Nghiện
|
|
Chương 9
Không biết có phải làtâm tình đang tốt hay không mà Lăng Thiệu cảm giác tinh thần mình rấttốt, lúc giữa trưa vào ngày thứ hai, anh chọn một bộ quần áo, thậm chíkhông cho quản gia nhúng tay vào; anh đổi rất nhiều bộ quần áo nhưng đều bất mãn, nên mất nhiều thời gian và tinh lực. "Thiếu gia, người mặc cái gì đều đẹp mắt!" Quản gia thật sự không nhìn nổi nữa, vội vàng nói. "Tôi mặc bộ này đi! Trẻ lại vài tuổi." Lăng Thiệu lại đổi một cái áo T shirt màu trắng, mặc vào, soi gương. Quản gia liếc mắt nhìn, bình thường, trừ lúc cần thiết, tham gia hội nghịtrong công ty hoặc bên ngoài, Lăng Thiệu cũng đợi tại nhà, vì vậy, sắcmặt của anh quanh năm trắng nõn; hôm nay thấy anh mặc một cái áo T shirt màu trắng, làm ông có một loại ảo giác, trông anh trẻ lại như hồi cònhọc đại học! Không biết là vì nguyên nhân gì, trên mặt Lăng Thiệu hômnay có hai rặng mây hồng, nhìn anh như vậy , càng có thêm sức sống. Buổi chiều hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt không có học, vốn muốn đi nhà họ Lăngtìm Thiệu Lăng, mang anh đi ra ngoài một chút, nhưng cảm thấy khôngthích hợp; hơn nữa, đó còn là chỗ làm việc của mẹ, nếu đi tới nhà họLăng thường xuyên, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến mẹ. . . . . . Nghĩ như thế, cô đến thư viện nghiêm túc học tập. Lúc học được giữa chừng, cô hơi đói, tiếp đó nhận được điện thoại của LăngThiệu, anh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Nguyệt Nguyệt, cô ở nơi nào?" "Tôi...tôi ở thư viện." Lô Nguyệt Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc, không khỏi sửng sốt một chút. "Hiện tại có rảnh không?" Khóe môi Lô Nguyệt Nguyệt không tự chủ được mà cong lên, chính cô cũng không biết tại sao, cảm giác như là ăn mật đường, rất vui vẻ, "Có!" "Tôi đang ở trước cổng trường cô, cô có thể ra không?" Một câu hỏi thăm trong miệng của anh lại biến thành câu trần thuật, nhưng Lô Nguyệt Nguyệt không suy nghĩ nhiều như thế, ngay cả sách còn quên dọn dẹp, cầmđiện thoại di động chạy thật nhanh xuống lầu. Lúc Tô Tô đi ra từtrong nhà vệ sinh, thì nhìn thấy Lô Nguyệt Nguyệt đang cười, chạy trốnthật nhanh, không khỏi khe khẽ thở dài một hơi, "Tại sao nhanh như vậyliền lâm vào bể tình? Chẳng lẽ đây chính là vừa thấy đã yêu?" Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng chạy đến trước cổng trường, thì gặp được LăngThiệu đang đứng ở đó, anh mặc một cái áo T shirt màu trắng, quần jeanmàu sáng, dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt anh rất ấm áp. Không biết có phải đứng đã lâu hay không, hai chân của anh có chút cứng ngắc, cô vội vàng tiến lên đỡ tay của anh, "Chỉ một mình anh?" "Ừ, tôi bảo tài xế đi về rồi." Lăng Thiệu cười nhẹ một tiếng, từ trong túi quần móc ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô, "Đừngchạy gấp như vậy." Từ trước đến, Lăng Thiệu không có nghĩ qua,anh sẽ cho cô gái khác sử dụng chung khăn tay của mình, nhưng Lăng Thiệu của hôm nay, cùng với Lăng Thiệu của ngày xưa, không giống nhau. "Ừ." Lô Nguyệt Nguyệt le lưỡi một cái, khi anh lau xong mồ hôi trên trán cô, sắc mặt cô lại đỏ một mảng lớn, "Anh ăn cơm chưa? Có đói bụng không?Nếu đói. . . . .tôi mời anh một bữa?" "Được." Lăng thuộc trả lời, tay nắm chặt khăn tay đã lau mồ hôi của cô, nhưng anh không cảm thấy bài xích hoặc chán ghét. Anh và cô đi về phía phòng ăn, phòng ăn có chút xa, hai người đi thật lâu,trên đường đi, hai người bắt gặp không ít ánh mắt trêu chọc, có kinhngạc, có tò mò; dáng dấp Lăng Thiệu rất đẹp mắt, bởi vì đi lại đã lâu,nên trên mặt có thêm một tầng màu hồng, cả người càng thêm thu hút. Trên nửa đường, Lô Nguyệt Nguyệt đang muốn nói với anh thứ gì đó, ngẩng đầulên nhìn anh, lại bị vẻ mặt hiện giờ của anh làm cho cô thần hồn điênđảo, đợi cô lấy lại tinh thần, thì thấy anh mỉm cười nhìn mình, cô cúiđầu thật thấp, đỏ mặt không nói thêm gì nữa. Lăng Thiệu cho cũng biết, mình có sức hút lớn đối với con gái, phụ nữ, mỗilần anh đi tới công ty, luôn có nhiều loại phụ nữ nhìn chằm chằm anh,dính lấy anh, nhưng ngoại trừ cảm giác bài xích thì không còn cảm giácgì cả; hôm nay được Lô Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm, trong lòng khôngkhỏi sinh ra một loại cảm giác vui sướng. "Anh thích ăn cái gì?" Lúc Lô Nguyệt Nguyệt hỏi Lăng Thiệu, anh cũng khôngcho cô câu trả lời rõ ràng, anh chỉ trả lời: "Cô thích, tôi đều thích." Lô Nguyệt Nguyệt lại một lần nữa đỏ mặt, tìm một bàn sạch sẽ, móc khăngiấy ra lau cẩn thận, mới để cho anh ngồi xuống, "Anh chờ một chút, tôibưng thức ăn giúp anh." "Cám ơn." Anh nói, trong mắt có mấy phầnxin lỗi, loại chuyện như vậy, nên để đàn ông con trai đi làm mới phải,anh nghĩ thầm, nhất định đi ra ngoài phơi nắng thật nhiều, muốn cho thân thể tốt hơn một chút, chuyện này nếu xảy ra lần nữa, anh sẽ đi! Bình thường, anh không muốn ra cửa, bởi vì anh sợ mọi người sẽ khinh miệtthân thể của anh, nhưng hôm nay anh lại phát hiện, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, ít nhất là Lô Nguyệt Nguyệt không để ý. Hình như đến giờ ăn cơm, mọi người đến phòng ăn càng nhiều, phòng ăn bây giờ rất chật chội, Lô Nguyệt Nguyệt đem món ăn trở lại, ngồi xuống, nhẹnhàng thở một hơi, lấy những món ăn cô thích đẩy ra trước mặt anh, xấuhổ nở nụ cười, tròng mắt tràn đầy chân thành, "Tôi không biết anh cóthích ăn hay không. . . . . . Nếu như không thích, lần sau tôi sẽ gọinhữ thứ khác." "Thích, em thích, tôi đều thích." Anh díp mắt lại cười, trong mắt mang theo nụcười xán lạn, nghe được hai chữ "Lần sau" này, cảm thấy vô cùng tốt đẹp. ( Tiếu Tiếu: Đổi xưng hô nhé mn! Mấy chap trước LT gọi LNN làngươi=> cô, sau này gọi nàng=> em nhá) Anh rất gầy, khầu vị của anh không lớn, mỗi lần đối mặt với thức ăn ngon, đều chỉ ăn đượcmột chút xíu, thức ăn đối với anh mà nói, chỉ là để lấp đầy bụng; nhưngkhông biết vì sao, hiện tại anh cảm thấy khẩu vị rất tốt, thậm chí ănhơn nửa chén cơm. "Anh ăn ít quá!" Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh ăn một nửa thì để xuống, có chútkhó tin, nhưng không miễn cưỡng anh, chỉ sợ anh mất hứng. Nhưnglúc ngẩng đầu nhìn nhìn anh lần nữa, thì thấy cơm trong chén anh đã sạch sẽ, anh cười dịu dàng với cô, giống như một đứa bé ở đòi thưởng, "Hômnay so với bình thường, tôi ăn rất nhiều, ăn cùng với em, khẩu vị cũngtốt hơn rất nhiều." "Vậy sau này, mỗi ngày, tôi đều ăn cơm với anh." Lô Nguyệt Nguyệt thốt lên,ngay sau đó lại cảm thấy có chút mập mờ, cúi đầu tiếp tục ăn phần củamình. Lăng Thiệu nhìn cô cúi đầu ăn, lại nhìn mái tóc của cô, kìm lòng không được mà vươn tay ra, nhưng đưa đến một nửa, thì thu hồi taylại, trong lòng cảm thấy ấm áp.
|
Chương 10
Khi hai người ăn cơm xong, Lô Nguyệt Nguyệt đỡ anh đi dạo quanh sân tập. "Đây là lần đầu tiên tôi đi dạo. . . . . ." Lăng Thiệu cúi đầu lẩm bẩm một câu. "Ưmh. . . . . .Trước kia, anh chưa từng ra ngoài sao?" "Rất ít đi ra ngoài, hơn nữa, trừ khi đi học, thời gian còn lại, tôi đều ởtrong nhà." Lăng Thiệu nói không có sai, anh không thích đi lại, đi học, tan lớp đều có xe riêng đưa đón, trừ thời gian lên lớp, anh rất ít sẽxuất hiện trong mắt mọi người. "Như vậy không tốt rồi! Phải đi lại thật nhiều, thân thể mới có thể khỏe hơn một chút!" Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh quay đầu nhìn đám con trai đang đá banh, trời chiều rơi vào trên mặt của anh, phủ lên một tầng hào quangóng ánh, trên mặt của anh có vẻ mặt mà cô chưa từng thấy qua, Lô NguyệtNguyệt biết, cảm giác trong anh bây giờ, là "Hâm mộ" . Lô Nguyệt Nguyệt kìm lòng không được mà nổi lên lòng thương hại anh. Cô mang anh đi dạo thật lâu, cho đến khi anh mệt mỏi, cô mới đỡ anh đi về phía khán đài, ngồi trên ghế dựa. Mặt trời đang lặn xuống, dần dần có chút lạnh, Lô Nguyệt Nguyệt tỉ mỉ cầm tay của anh, "Gió nổi lên rồi, có lạnh hay không?" "Có một chút." Lăng Thiệu đáp một tiếng, cầm tay cô, ánh mắt sâu thẳm củaanh nhìn về nơi khác, "Em nắm tay tôi...một chút cũng không lạnh." "Ách, cái này. . . . . ." Vừa mới bắt đầu, cô không phản ứng kịp, sau mộtlúc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, nhưng mà không rút tay về;tay của anh lạnh lẽo mà tái nhợt, nhưngkhi anh nắm tay cô, cô có mộtloại cảm giác an tâm, được che chở. Hai người không nói gì, chỉ yên tĩnh mà ngồi đó, thật ra Lô Nguyệt Nguyệtkhông muốn nói nhiều, vì cô thấy Lăng Thiệu không nói lời nào, cứ ngồiyên lặng, giống như một bức tranh an tĩnh; cô không muốn quấy rầy anh,thỉnh thoảng liếc anh một cái. Cho đến khi trời sắp tối, đến lúc anh cần phải về nhà, cô tiễn anh ra khỏi trường. Quản gia lái xe tới đón Lăng Thiệu, anh tạm biệt Lô Nguyệt Nguyệt bằng mộtcái phất tay rồi mỉm cười, Lô Nguyệt Nguyệt có chút phiền muộn, nhìn xeanh đi xa, không bỏ được , rất muốn nói với anh mấy câu nữa. Trên xe, quản gia cười he he nói: "Thiếu gia, tôi cho rằng cậu dũng cảmtrong sự nghiệp rất, nhưng không nghĩ tới, trong việc theo đuổi con gái, cũng dũng cảm như thế." Lăng Thiệu đắm chìm trong niềm vui sướng của mình, căn bản không nghe đượcquản gia đang nói cái gì, chờ anh phản ứng kịp, lạnh nhạt nói: "Ông cócảm thấy gần đây ông rất nhiều chuyện không?" Quản gia vội vàng câm miệng, gương mặt uất ức, ông không phải là quan tâm thiếu gia sao? Qua hồi lâu, Lăng Thiệu nghĩ tới cái gì đó, lầm bầm lầu bầu rồi chậm rãinói: "Làm sao để cô ấy nở nụ cười? Tôi hi vọng cô ấy vui vẻ." "Chẳng lẽ cô ấy không vui sao?" Quản gia rất là tò mò, Lô Nguyệt Nguyệt trongmắt của ông, luôn luôn là một người con gái trong sáng, mỗi ngày đềucười hì hì. "Không, tôi hi vọng bởi vì tôi mà cô ấy vui vẻ."Trong mắt Lăng Thiệu có một vẻ phức tạp thoáng qua, anh rất muốn nhìn cô vui vẻ, nhưng chỉ cần hai người ở chung một chỗ, cô luôn là người chămsóc mình. . . . . . "Thiếu gia, lần sau người tới đây, tặng Lô tiểu thư hoa tươi đi? Con gái mà,ai mà không thích hoa." Quản gia trầm ngâm hạ xuống, cho ra đề nghị. "Thật sao?" Lăng Thiệu ngẩng đầu lên, hồi lâu, trên mặt lại xuất hiện sự ảo não, "Cô ấy thích hoa gì? Màu gì?" "Thiếu gia, chỉ cần là người tự tay chọn, Lô Nguyệt Nguyệt sẽ thích ." Quản gia tìm chỗ thích hợp để nịnh bợ. "Vậy. . . . . . Bây giờ chúng ta đi tiệm bán hoa xem một chút đi!" "Thiếu gia, đừng mua sớm, hoa sẽ héo." Quản gia nhất thời im lặng, sao thiếu gia lại hồ đồ như vậy? "Mua trước một bó, ngày mai mua nữa." "Phải . . . . ." Quản gia chưa bao giờ biết, có đôi khi thiếu gia rất cố chấp, hơn nữa còn ngu đần. Đêm hôm đó, Lăng Thiệu không cho quản gia vào phòng phục vụ anh, quản giađứng ở trước cửa, nghe được lời tặng hoa của Lăng Thiệu, làm ông đứng ởbên ngoài cố nén cười. Chỉ là, con người sắt đá đụng phải tìnhyêu, cũng hóa thành dòng nước mềm mại, huống hồ là thiếu gia? Thật rathì, trừ thỉnh thoảng tính khí thiếu gia rất nóng nảy, trong ngày thường rất hòa ái . Lăng Thiệu ở trong phòng tập lời tặng hoa, cảm giác không đủ, anh rất ítgiao tiếp với người khác phái, cũng không hiểu phải làm thế nào để dỗcon gái vui vẻ, mỗi lần đối mặt với một cô gái, anh luôn lạnh nhạt; bởivì chưa trải qua, cho nên anh cũng không biết mình nên dùng vẻ mặt nàođể đối mặt với Lô Nguyệt Nguyệt thì mới tốt. Anh soi gương, khóe môi khẽ cong, bộ dáng như vậy, có được chưa? Ngày thứ hai, Lăng Thiệu cầm hoa tươi đi gặp Lô Nguyệt Nguyệt, nhìn cô, lại cảm thấychuyện tặng hoa này có chút ngượng ngùng, nên chậm chạp không tặng chocô, trên khuôn mặt tái nhợt cũng hiện ra một tầng màu đỏ khả nghi. Lô Nguyệt Nguyệt thấy Thiệu Lăng không nói chuyện, trong lòng cũng khôngyên, thỉnh thoảng nhìn bó hoa trên tay anh, thú vị hỏi: "Hoa này rấtđẹp, tặng cho bạn gái sao?" "Không phải, là tặng cho em." LăngThiệu rầm rì một tiếng, không nói thêm gì nữa, trực tiếp đem hoa bỏ vàotrong ngực của cô, tỉnh táo nhìn về phía nơi khác, sắc mặt hơi hồng, "Em thích không?" "Thích, cám ơn anh." Lô Nguyệt Nguyệt vui vẻ đem bó hoa ôm vào trong ngực,trong lòng ấm áp, vui vẻ, nhưng trong chốc lát, cô bắt đầu nhảy mũi,nước mũi, nước mắt chảy ra không thôi. "Em thế nào?" Lô Nguyệt Nguyệt thấy không gạt được, mới á một tiếng, "Lỗ mũi của tôi đối với mùi thơm quá nặng của hoa. . . . . . Sẽ có chút dị ứng, ưmh, chỉ có một chút xíu! Không có gì đáng ngại." "Nhưng em trồng hoa ở nhàhọ Lăng. . . . ." Lăng Thiệu mới nói ra một nửa, Lô Nguyệt Nguyệt liềngiải thích: "Đều là hoa Tường Vi! Mùi thơm không nồng ." LăngThiệu bắt đầu ảo não, lần đầu tiên anh tặng đồ cho con gái, lại đụngphải tình huống như thế này, vừa bắt đầu anh nên hỏi rõ ràng mới đúng;trong lòng Lăng Thiệu khó chịu, lại đem chuyện này đổ hết vào người quản gia, đều là ý kiến tồi tệ của ông! ( 3T: *Mồ hôi-ing* cái làm gọi làlàm ơn mắc oán?) Nghĩ tới đây, anh muốn đem bó hoa trong tay cô vứt bỏ, nhưng Lô NguyệtNguyệt lại ôm thật chặt, trên mặt là nụ cười vui sướng, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa nha! Tôi rất thích, tôi trở về đem nó cắmvào bình hoa, không đụng tới nó là tốt; Thiệu tiên sinh, cám ơn anh!" Lăng Thiệu ho nhẹ một tiếng, trên mặt vui vẻ, nhưng vẫn không được tự nhiênnói: "Em thích là tốt rồi, lần sau tôi sẽ tặng thứ khác!" "Không nên a. Quá lãng phí." Lô Nguyệt Nguyệt lắc đầu một cái, một bó hoa nhưvậy, có thể đủ cho cô ăn vài bữa cơm.(3T: Hoa j mắc thế? ) Từ nhỏ đến lớn, Lăng Thiệu rất ít nghe được từ miệng người khác một chữ"Không" này, nhìn vẻ mặt của cô, dần dần thấy cổ quái, tiếp theo có chút không vui; cô không muốn nhận đồ anh tặng. . . . . . Có phải ghét anhrồi, không muốn làm bạn với anh? Nghĩ như vậy, một chút tinh thần anhcũng không có, có chút nản lòng, nản chí. "Thiệu tiên sinh, không phải vừa rồi anh rất vui vẻ sao?" Lô Nguyệt Nguyệt thấy Thiệu Lăng mất hứng, liền mở miệng hỏi. "Em gọi tôi là Thiệu tiên sinh, chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta. . . . . ."Lăng Thiệu nói đến đây thì dừng lại, đúng vậy, quan hệ giữa hai ngườibọn họ là gì? Cái gì cũng không có, tại sao mình lại tức giận? Lô Nguyệt Nguyệt ngơ ngác nhìn anh thật lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gìđó, "Bởi vì tôi gọi anh là Thiệu tiên sinh, cho nên anh mới không vuisao? Ừ. . . . . . Chúng ta coi như là bạn đi, vậy kêu anh là Thiệu Lăng, có được không?" "Tốt." Buồn bực tích tụ trong lòng anh vơi đi một chút, không lâu lại bắt đầurối rắm; bạn a, đây là người bạn đầu tiên trong cuộc đời của anh, nhưnganh cảm thấy không đủ! Cái anh muốn không chỉ là một người bạn, mà làmột người phụ nữ, theo như bây giờ phát triển, cô muốn trở thành bạngái của anh mới đúng chứ?
|
Chương 11
"Thiếu gia, hìnhnhư hôm nay người không được vui vẻ?" Quản gia từ phía sau nhìn vẻ mặtcủa Lăng Thiệu trong gương, nhìn anh không vui vẻ, khẽ cau mày, "Cóchuyện gì xảy ra giữa người với Lô Nguyệt Nguyệt sao?" "Làm thế nào để con gái vui vẻ? Không cần tặng hoa, cô ấy dị ứng với mùihương quá nồng của hoa, cô ấy cũng không để tôi tặng những thứ khác, nói là lãng phí." Đột nhiên Lăng Thiệu nghĩ đến cái gì đó, hung hăng trừngquản gia một cái. Thân thể quản gia run lên, sau đó nở nụ cười, "Thiếu gia, con gái nói lờikhách khí như vậy, sao người lại coi là thật? Người cứ tặng thứ khác cho Lô Nguyệt Nguyệt đi, nếu như cô ấy nhận, thì chứng minh cô ấy thíchngười." Trong mắt Lăng Thiệu lóe lên một tia sáng, hôm nay cô nhận hoa của anh, có phải muốn nói cho anh biết, cô cũng có ý với anh? "Thiếu gia, con gái cũng thích trang sức, bằng không, hôm nay chúng ta đi cửahàng trang sức xem một chút đi?" Quản gia chưa từng yêu, chỉ cho là đúng mà đưa “kế sách” cho anh ; những ngày qua, vì muốn “hiến kế” cho anh,mà quản gia mượn tiểu thuyết ngôn tình từ em gái ông, trong sách đều nói những thứ này! ( 3T: Mô phật, quản gia, ông “hi sinh” quá lớn, “đấtnước” sẽ nhớ tên ông a!!!) "Cũng được." Khóe môi Lăng Thiệu nâng lên thành nụ cười nhạt. Vào cửa hàng trang sức, Lăng Thiệu muốn mua trang sức lộng lẫy nhất, xinhđẹp nhất, tặng cho cô; anh nghĩ, anh rất thích cô, từ lần đầu tiên nhìnthấy nụ cười của cô, từ khi cô đỡ anh đứng lên từ mặt đất, từ khi côbưng đồ ăn cho anh, từ khi cô cùng anh nói chuyện phiếm. Lăng Thiệu chưa từng mua trang sức, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều,trời sinh anh có khiếu thẩm mỹ, anh đứng ở trước quầy, cẩn thận chọn quà tặng cô; anh nhìn kỹ, sau đó nở nụ cười. Cuối cùng, anh chọn được một dây chuyền thiên sứ, kèm theo đó là một chiếcnhẫn; anh vẫn không nghĩ ra cảm giác của mình khi gặp cô, hôm nay anh đã hiểu, là thiên sứ. Căn cứ theo lời của quản gia cách, chiếc nhẫn này có ý nghĩa là "Bắt nhốt" trái tim của đối phương, mặc dù Lăng Thiệu đã tính toán như vậy, nhưng anh ngại chuyện này quá đường đột; anh tính đưa dây chuyền trước, về phần chiếc nhẫn, đợi quan hệ hai người vữngchắc hơn thì mới tặng, cũng không muộn. Tối nay, anh ngủ rất trễ, có lẽ vì quá hưng phấn, dẫn đến không ngủ được,anh không tự chủ được mà vuốt ve dây chuyền trong tay, mong đợi ngày mai Lô Nguyệt Nguyệt nhận quà tặng của anh, vậy thì cho anh biết, cô cũngthích anh? Lăng Thiệu vui vẻ nghĩ, rồi chìm vào giấc ngủ. Ngày thứ hai, anh cầm quà tặng cho Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng Lô Nguyệt Nguyệtlại không nhận; thứ quý giá như thế, làm sao cô dám nhận? Lô NguyệtNguyệt lắc đầu một cái, giọng nói kiên quyết: "Thật xin lỗi, Thiệu Lăng, cái này, tôi không thể nhận." (3T: Há há, sự thật tàn khốc) Vì bị cự tuyệt, mà lập tức, sắc mặt Lăng Thiệu liền trầm xuống, buồn bực hỏi "Tại sao?" "Quá quý giá, tôi không thể nhận." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu. "Không phải em nói chúng ta là bạn sao?" Sắc môi Lăng Thiệu vốn là rất nhạt,nhưng màu sắc của nó lúc này, như không còn huyết sắc, tay của anh khẽđộng, cố gắng thuyết phục cô. "Bạn cũng không nhận được món quà quý giá như vậy!" Từ nhỏ, Lô Nguyệt Nguyệt đã là một cô gái có giáo dục, cô biết đồ gì có thể nhận, thứ gì khôngthể nhận, khi cô thấy quà của Thiệu Lăng, mặc dù rất vui vẻ, nhưng côkhông thể nhận. Anh tặng hoa cho cô, anh có thể mời cô ăn, hoặc đi dạo với anh nhiều mộtchút, nhưng cái nhãn hiệu của đồ trang sức này, đối với cô mà nói, cóthể là giá trên trời! Nếu là cô nhận, cho dù bán cô đi cũng không thể có đủ số tiền kia. Sắc mặt của Lăng Thiệu cơ hồ là màu đen, rất khó coi, lúc tới đây, tinh thần rất tốt, vào lúc này lại biến mất khôngcòn, cả người anh mệt mỏi, đột nhiên, trước mắt là một màn tối đen,choáng váng trong một lúc, mới phục hồi tinh thần, giọng anh trở nênlạnh nhạt, "Có lẽ tôi là người bạn yếu đuối, làm cho em mất thể diện." Lô Nguyệt Nguyệt ngớ ngẩn, trong lòng rất khó chịu, theo bản năng, cô kéotay của hắn, gương mặt kiên định, "Không phải như thế!" "Nếu nhưem coi tôi là bạn, thì hãy nhận lấy sợi dây chuyền này." Lăng Thiệu lặplại lần thứ nhất, nhưng trên mặt là sự lạnh lùng. Lúc này, LôNguyệt Nguyệt cảm thấy anh làm người khác khó chịu, nhưng cô không thểnhận; lắc đầu một cái, cũng lặp lại lần thứ nhất, "Thiệu Lăng, thật sựtôi không thể nhận." Lăng Thiệu nghe vậy, trong mắt có sự mấtmát, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong miệng tràn ngập một cỗ mùi máutanh, "Thì ra là. . . . . ." Anh xoay người rời đi, đi rất nhanh, thânthể có chút không vững. Lô Nguyệt Nguyệt không biết anh lại trẻ con như vậy, trong một lúc sững sờ tại chỗ, có chút tức giận, mắt thấy anh sắp ngã xuống, vội vàng chạytới, vịn cánh tay của anh, "Thiệu Lăng, anh đang làm gì vậy?" "Nếu như em không coi tôi là bạn, vậy thì tôi sẽ cách xa em." Anh hất taycủa cô ra, sau khi nói xong câu đó, hít một hơi thật dài. LôNguyệt Nguyệt cho là anh đang đùa giỡn cô, nhưng không nghĩ tới anh đang nghiêm túc như vậy, thậm chí trong mắt còn có sự bi thương; cô thở dàimột tiếng, chậm rãi nói: "Đối với cô gái nào, anh cũng như vậy sao? Tùytiện tặng một dây chuyền quý giá đến vậy." "Ngày hôm qua, đó là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho một cô gái, mà hôm nay,cũng là lần đầu tiên tôi tặng quà cho một cô gái." Giọng nói Lăng Thiệulạnh lùng, cố gắng làm cho giọng của mình dịu dàng một chút, "Tôi hivọng em nhận lấy nó, dù gì cũng không để tôi mất thể diện như vậy." Lô Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu của mình, cố gắng để cho giọng của mình có vẻ thành khẩn một chút, "Thiệu thiếu gia, anh không nên vô lý như vậy!Không phải là tôi không muốn nhận, thật sự là quá đắt giá, tôi không thể nhận! Anh có biết sợi dây chuyền này đối với tôi đắt giá như thế nàokhông?" Thấy Thiệu Lăng không nói lời nào, cô tiếp tục nói: "Tôi chỉ là một đứa bénhà nghèo, mỗi ngày tôi đều suy tính, về tiền học phí cùng tiền sinhhoạt, thậm chí tôi còn nghĩ làm thế nào để mẹ tôi có cuộc sống tốt hơn;đối với tôi mà nói, sợi dây chuyền này rất quý giá, là thứ rất xa vời,nói cách khác, tôi không dám tưởng tưởng đến những thứ quý giá như vậy,nếu như tôi nhận dợi dây chuyền này, tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ bán nó chothực tế một chút, như vậy, tôi cùng mẹ tôi cũng ít khổ cực một chút."
|
Lô Nguyệt Nguyệt thấy Thiệu Lăng cau mày suy tư, lại nhẹ nhàng tăng thêmmột câu: "Không phải người nào cũng giống anh, không cần『ăn thế nào mớitiết kiệm tiền 』, loại chuyện như vậy rất phiền não." Nói xong, LôNguyệt Nguyệt cười xin lỗi với anh một tiếng, "Thật xin lỗi, có lẽ tôinói quá nhiều, nhưng mà, thật sự là tôi không thể nhận sợi dây chuyềncủa anh." Lăng Thiệu đem dây chuyền bỏ vào trong túi quần của mình, "Tôi hiểu." Vẻ mặt anh lạnh nhạt, hình như không còn tức giận, lại đi về phía trước,Lô Nguyệt Nguyệt đi bên cạnh anh, sợ anh không cẩn thận mà té, cho đếnkhi đưa anh lên xe, mới nhẹ nhàng thở ra, chào tạm biệt anh. LôNguyệt Nguyệt lầm bầm lầu bầu trên đường trở về, anh nghĩ cái gì vậy?Mua một cái dây chuyền gần trăm vạn đưa cho người ta, trong lòng ngườita cũng rất muốn thu nha, đột nhiên có cảm giác mình chính là công chúa! Nhưng mình cũng không phải là người có tiền, cho dù mang dây chuyền đắt giá như vậy, cũng chỉ có cảm giác mình là kẻ trộm dây chuyền? Đem ýnghĩ trong đầu mình vứt đi, đột nhiên cô có chút lo lắng, hôm nay ThiệuLăng tức giận sao? "Thiếu gia, đã tặng chưa?" Quản gia vừa thấy Lăng Thiệu, thì đánh hơi được một cỗ hơi thở không giống bình thường, chưa kịp suy nghĩ thì lời nói đãthốt lên rồi. "Cô ấy không nhận." Lăng Thiệu thở dài một tiếng,đem dây chuyền từ trong túi quần móc ra , đặt ở trong lòng bàn tay đểxem xét cẩn thận, trong giọng nói mang theo một cảm giác nghi ngờ, "Cóphải cô ấy muốn nói, cô ấy không thích tôi?" Quản gia dừng lại, "Lô tiểu thư nói vậy với người à?" Lăng Thiệu dời tầm mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói chuyện, những lời đó, anh không dám đối mặt với nó lần nữa, anh nở nụ cười khổ, lầnđầu tiên, anh làm việc hao tổn tinh thần.
|
Chương 12
Ngày tiếp theo, ThiệuLăng không tới, ngày thứ hai, anh cũng không tới, cho đến Chủ nhật, anhchưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của Lô Nguyệt Nguyệt, cũng không gọi điện thoại cho cô; mỗi ngày Lô Nguyệt Nguyệt đều nhìn điện thoại, trong lòng có cảm giác phiền muộn, lần trước nói những lời làm tổn thươnganh, cho nên anh chuẩn bị cùng cô cắt đứt quan hệ sao? Hôm nay là Chủ nhật, mình muốn đi làm ở nhà họ Lăng, có lẽ Thiệu Lăng vẫnchưa đi, còn ở nhà họ Lăng? Cái ý nghĩ này đột nhiên ở trong đầu của cô, mà cô cũng vì ý nghĩ này mà trở nên vui vẻ hẳn. Cô thu dọn đồ đi tới nhà họ Lăng, trên đường không có đụng phải Thiệu Lăng, sau khi làmxong công việc của cô, cô đi gặp mẹ một lát, trên đường trở về nghĩ,thuận đường đi tới Tây viện- nơi anh ở, xem một chút. Chưa đi đến chỗ ở của Thiệu Lăng ở Tây viện, thì cô gặp được một người đànông mặc áo sơ mi trắng ngồi dưới tán cây, sợi tóc mềm mại của anh baymúa ở trong gió, trong nháy mắt, cô phát hiện, nhịp tim của mình đập lỗi nhịp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, trước đây cô chưa từng có cảmgiác này nên bây giờ không biết làm sao. Cô từ từ đi về phía anh, đang muốn nói, vừa đúng Lăng Thiệu quay lại, thấy Lô Nguyệt Nguyệt, trong mắt xuất hiện một cỗ vui mừng, môi tái nhợt, nụ cười càng lớn, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, "Em đến rồi?" "Ừ, thuận tiện tới thăm anh một chút." Lô Nguyệt Nguyệt không chút do dự nói ra suy nghĩ trong lòng mình. "Thật sao?" Lăng Thiệu cúi thấp đầu, lông mi dài khẽ che kín ánh mắt của anh, mang theo một chút u buồn, "Không phải em không muốn gặp đến tôi sao?" "Sao lại có thể?" Lô Nguyệt Nguyệt ảo não vỗ vỗ trán của mình, đem suy nghĩ ở trong lòng mấy ngày nay nói với anh, "Thiệu Lăng, tôi không biết anh vì sao lại thắc mắc trong lòng, rằng tôi không nhận sợi dây chuyền đó,nhưng đồ đắt giá như vậy, tôi thật sự không thể nhận, nếu không, anhtặng tôi một món quà nhỏ, nhất định tôi sẽ nhận lấy nó, như vậy đượckhông?" "Thật?" Trong khoảnh khắc, Lăng Thiệu nở nụ cười vui vẻ, "Vậy có phải nói rằng, em yêu thích tôi?" Ưm hừm, rốt cuộc đây là chuyện gì? Trong một lúc, Lô Nguyệt Nguyệt ngâyngẩn cả người, trong lòng có một cái trống đánh, ngay sau đó, sắc mặt từ từ đỏ lên , nói tới nói lui có chút lắp ba lắp bắp, "Cái... cái gì?" Lăng Thiệu không nói gì thêm, từ trong túi móc ra một cái khăn tay tao nhã,nhét vào trong tay Lô Nguyệt Nguyệt, "Vậy thì tặng cho em cái này." "Vậy…..?" Lô Nguyệt Nguyệt nhận lấy, sững sờ nhìn cái khăn tay, sau đó thì nghethấy Lăng Thiệu cười he he nói: "Nếu như em nhận quà tặng của tôi, thìchứng minh em cũng yêu thích tôi, đúng không?" "Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhất thời im lặng, lý luận kỳ quái này là ai nói ra vậy? Cô muốn bác bỏ cái lí luận vô lí kia, nhưng Lăng Thiệu không cho cô cơhội, anh lớn tiếng đến doạ người, tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của anh, ngày mai anh sẽ gặp em." Lăng Thiệu đứng lên, kéotay Lô Nguyệt Nguyệt, nắm rất chặt, Lô Nguyệt Nguyệt còn muốn nói điềugì đó, nhưng nhìn anh nhấp nhẹ môi, trên người tản ra một hơi thở cườngthế, làm cho cô một câu cũng không nói được. Thiệu Lăng. . . . . . Theo đuổi con gái cũng nên nên làm như vậy nha? Tại sao từ đầu tới đuôi đều là anh nói chuyện? Lô Nguyệt Nguyệt vẫn còn khiếpsợ, Lăng Thiệu đã đứng lên, vòng chắc eo của cô, ở trên má cô in một cái hôn, "Hai ngày trước bị em làm giận, hôm nay tốt lắm, anh muốn đi gặpem, nhưng vừa đúng lúc em tới." "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . ." Căn bản Lô Nguyệt Nguyệt không có cách nào tưởng tượng được, thìra Thiệu Lăng là một. . . . . .người thẳng thắn như vậy, hơn nữa còn báđạo như thế! Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác mình như lọt vàotrong vòng xoáy hạnh phúc, nhưng không cách nào diễn đạt ra ý nghĩ củamình, chỉ là anh nói gì, cô đều đáp ứng. "Những ngày này, anh rất nhớ em." Lăng Thiệu ôm cô thật chặt, trên người của anh có mùi hươngtrong lành, thứ mùi này làm cho cô cảm thấy rất an tâm. Ở trongmắt Lô Nguyệt Nguyệt, Thiệu Lăng là một người rất gầy yếu, từ lần đầutiên nhìn thấy anh, lần thứ hai nhìn thấy anh, anh đều cho cô hình ảnhnày, nhưng trong lúc này, sức lực của anh lớn đến kinh người, căn bản cô tránh không thoát, cô phát hiện mình bị anh ôm, lại tuyệt vời như vậy,cả trái tim cũng không an phận mà nhảy loạn. Cô không phủ nhận, mình luôn nghĩ đến anh, nhắm mắt lại, từ từ vươn tay ra vòng qua hông của anh, ngửi nhẹ hơi thở thanh nhã trên người của anh,cô cũng nhớ anh! Đây là cảm giác gì? Đã sống hai mươi lăm năm, cô chưatừng có cảm giác này. Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết, đột ngộttrở thành bạn gái của anh, cũng không biết tại sao mình đột nhiên yêuanh, nhưng cảm giác này rất tốt, cũng cảm thấy rất hạnh phúc; cả ngày cô đều chóng mặt, cả người như trên mây, toàn than đều cảm thấy ngọt ngào. Cô trở lại túc xá vào buổi tối, tắt đèn sau đó cô nằm ở trên giường, lănqua lộn lại vẫn không ngủ được, rất muốn tìm một người nói chuyện, cô mở mắt to nhìn trần nhà, "Tô Tô, tớ thích lên một người, thân thể anh ấykhông được tốt, tính tình của anh ấy cũng rất xấu, anh ấy rất có tiền,nhưng anh ấy nói yêu thích tớ, cậu nói, tớ có nên thích anh ấy không?" "Đương nhiên là nên! Chỉ cần gặp mặt nhiều một chút, cậu cũng thích anh ta."Tô Tô mơ mơ màng màng trả lời, không rảnh rỗi mà cùng cô thảo luậnchuyện tình yêu, tùy ý trả lời một câu, sau đó xoay người ngủ, còn phátra tiếng hít thở đều đều. Mà Lô Nguyệt Nguyệt đồng ý với ý kiến của Tô Tô, thân thể anh không tốt,không có quan hệ, mỗi ngày cô đều dẫn anh đi dạo, để cho thể chất củaanh tốt một chút; tính khí anh không tốt cũng không có quan hệ, cô cóthể tha thứ cho anh, thậm chí từ từ cải tạo anh; về phần tiền của anhthì làm sao? Thật ra thì, có tiền hay không cũng không tính là vấn đềlớn, việc này không nên tính vào khuyết điểm của anh!
|