Sủng Em Đến Nghiện
|
|
Chương 18
"Thiếu gia, tối ngày hôm qua phu nhân đã trở về,nhưng người không ở nhà. . . . . ." Quản gia nhìn thấy Lăng Thiệu trở về nhà, mới thở dài một hơi; cũng thật đúng lúc, tối ngày hôm qua Lăng phu nhân trở về từ nước Mĩ, nhưng không gặp được Lăng Thiệu, bà rất giận dữ, dạy dỗ quản gia đến hai giờ! Rốt cuộc ông đã hiểu rõ, tính cách Lăng Thiệu rốt cuộc là giống ai. . . . . . Hoàn toàn giống với tính cách của phu nhân! "Thật sao?" Lăng Thiệu không có cảm xúc gì, lúc này, anh hoàn toàn nghĩ tớithân thể nhỏ nhắn của Lô Nguyệt Nguyệt, cả người đều nhẹ nhàng, anh chỉmuốn lên mạng học thêm một ít kỷ xảo,lần sau anh có thể làm tốt hơn một chút! "Thiếu gia!" Quản gia thấy mình nói với Lăng Thiệu lâu như vậy, Lăng Thiệucũng không để ý nhiều, làm ông có chút cảm giác thất bại, "Thiếu gia,người nên đi gặp phu nhân." "Không cần." Lăng Thiệu từ tốn nói một câu, đứng dậy, đi vào bên trong. Quản gia thấy Lăng Thiệu đứng dậy đi bộ, trong lòng rất vui mừng, thân thểthiếu gia rất yếu, vẫn ngồi ở xe lăn, hôm nay có thói quen đi bộ, nhưvậy rất tốt! Lăng Thiệu chưa bước vào phòng, một giọng uy nghiêmcủa phụ nữ từ sau lưng truyền đến, mang theo tức giận, "Lăng Thiệu, tốihôm qua con ở đâu?" Lăng Thiệu mỉm cười, xoay người lại, nụ cười xa cách,lạnh nhạt, "Mẹ, người đã trở về." "Con phải chú ý thân thể mình, đừng có chạy lung tung, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì,con âm thầm đi ra ngoài, cũng không cho người khác đi theo, mẹ rất lo cho con!" "Vâng, về sau con sẽ xin phép mẹ trước khi ra ngoài." Lăng Thiệu không nói tiếng nào khi bà đang nói chuyện, sau đó đáp một câu. Lăng phu nhân nói rất nhiều, lúc đi khỏi, bà hung hăng trợn mắt nhìn quảngia một cái, mặt quản gia ảo não nhìn Lăng Thiệu, "Thiếu gia." Lăng Thiệu cười cười,"Uất ức cho ông rồi, không cần ông chăm sóc mẹ tôi đâu, qua vài ngày, bà muốn đi nước Mỹ, cứ để cho bà ấy đi." "Thiếu gia, phu nhân thật lòng quan tâm người."Quản gia làm ở nhà họ Lăng đã lâu, đối với ân oán giữa thiếu gia cùng phunhân, ông không rõ ràng lắm, ông chỉ biết, thiếu gia rất thù hận phunhân. "Được rồi, tôi mệt rồi, ông đi ra ngoài trước đi."Hình như Lăng Thiệu có chút mệt mỏi, phất tay để cho ông ra khỏi phòng. Anh không thích mẹ của mình, không thích chút nào, sau khi mẹ cùng cha anh ly hôn, cha luôn buồn bực không vui,rồi bị tai nạn xe cộ mà chết, từ đó về sau, quan hệ giữa anh và mẹ rất tồitệ, hầu như là nói xấu nhau, sau lại là chiến tranh lạnh. Đến khi Lăng phu nhân đi nước Mĩ, quan hệ giữa hai người mới tốt hơn một chút, mỗi khi Lăng Thiệu nhìn thấy mẹ của anh,trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh trở về phòng, si ngốc nhìn hình củacha, nhìn một lúc lâu, trong lòng khó chịu, đột nhiên nhớ tới Lô NguyệtNguyệt, trái tim căng thẳng, hận không thể lập tức dụi vào trong ngựccủa cô. Lăng Thiệu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lô Nguyệt Nguyệt, hình như cô đang bận, qua một lâu mới tiếp điện thoại. "Nguyệt Nguyệt, bây giờ em đang làm gì?" Lăng Thiệu đè thấp giọng nói của mình hỏi. "Em đang giặt quần áo, anh làm sao vậy?" "Anh rất nhớ em." Hình như trêu chọc Lô Nguyệt Nguyệt là một việc làm cho anh vui vẻ, LăngThiệu nói với cô một lát, không vui trong lòng từ từ biến mất, anh ha ha mà cười lên, cảm thấy tâm trạng rất sung sướng;đột nhiên, anh rất muốn ôm cả người cô vào trong ngực, ý nghĩ của anh càng ngày càng sâu. Chỉ trong chốc lát, anh vội vàng lắc đầu một cái, cô còn nhỏ như vậy, mà thân thể của mình cũng không tiện. . . . . . Lăng Thiệu nhớ tới những yếu tố này, lại bắt đầu ảo não, thân thể bây giờ của mình như vậy, có phải còn rất yếu? "Ơ, Tô Tô trở về! Em phải mang hành lý vào giúp cô ấy, em sẽ gọi điện thoại cho anh sau." Lô Nguyệt Nguyệt đi học, mới bắt đầu mấy ngày nay có chút vội, Lăng Thiệu cũng không quấy rầy cô,chỉ có thể mỗi ngày nói chuyện với cô qua điện thoại, vì vậy tâm tình cóchút không tốt; vừa lúc đó, Lăng phu nhân làm một việc khiến cho tâmtình của anh tệ hơn, bà mời Đại tiểu thư của nhà họ Hạ tới, Hạ DungDung. Hạ Dung Dung mới tốt nghiệp trường đại học S, cô luôn vui vẻ, dáng người thướt tha, mềm mại, rất khéo léo,lần đầu tiên cô nhìn thấy Lăng Thiệu, trong lòng rất bất mãn; Lăng Thiệungồi xe lăn, huống chi, bên ngoài còn có lời đồn đãi, thân thể của ĐạiThiếu Gia nhà họ Lăng không được tốt, thân thể anh như vậy, làm sao xứng với cô? (3T: Đây không phải là tiểu tam chứ? Ừm, tiếp tục khinh thườngđi, sau đó bỏ đi, để LT vs LNN bên nhau >.<) Nhưng dù saocô đã tới, không thể thiếu lịch sự, không thể làm gì khác hơn là mỉmcười, đem tâm tình bất mãn vứt sang một bên; Lăng mẹ ở bên cạnh cô nóirất nhiều, khen ngợi cô rất nhiều,khen đại tiểu thư Hạ Dung Dung của nhà họ Hạ rất giỏi giang, khen tính cách của Hạ Dung Dung rất tốt . Vẻ mặt Lăng Thiệu lạnh lẽo, bà nói cái gì, anh cũng không để vào tai, chỉcúi đầu trêu chọc chậu cây mắc cỡ trên cửa sổ, mắt không thèm nhìn đạitiểu thư nhà họ Hạ, hồi lâu, mới lạnh nhạt nói: "Tôi có chút mệt mỏi." Lăng Thiệu từ từ đứng lên, đi lên lầu, bóng lưng của anh rất kiêu căng và cao lớn, gò má tái nhợt,nhưng không cách nào che giấu sự tuấn mỹ của anh; Hạ Dung Dung sững sờ nhìngò má của hắn, còn cánh môi mỏng của anh, trong phút chốc, lòng tự trọng của cô bị kích thích, lần đầu tiên trong đời, có một người đàn ôngkhông thèm ngó tới cô. Có một loại người, bình thường được ngườikhác nịnh nọt thành thói quen, cái gì đều không để ở trong lòng, nhưngđột nhiên có một ngày, có một người nhàn nhạt nhìn cô, cô bắt đầu chú ýtới người này;bộ dáng Lăng Thiệu làm cho cô rất kinh ngạc, đuôi mắt anh quanh co khúc khuỷu, sống mũi cao lớn. "Dung Dung?" Lăng phu nhân nhìn vẻ mặt si mê của Hạ Dung Dung, nụ cười trên mặt từ từ mở rộng ra, kêu cô một tiếng. Hạ Dung Dung đang suy nghĩ, nghe được tiếng gọi của Lăng phu nhân, vội thu hồi tâm trạng đối mặt thực tế;nhưng mà trong lòng lại tự nhủ, nhất định phải có được người đàn ông kia! Cô muốn tìm cớ để ở lại, nhưng quản gia đi tới, bưng một li nước, "Phunhân, Hạ tiểu thư, lúc này, thiếu gia cần nghỉ ngơi." Nghe vậy, cho dù không đồng ý nhưng cô chỉ có thể nhẫn nại ở trước mặt Lăng phu nhân, dù sao, trong miệng người ta,cô là "tiểu thư khuê các"! Mà Lăng phu nhân không muốn quấy rầy con trai nghỉ ngơi, cũng không nhiều lời nữa.
|
Chương 19
Lúc quản gia bưng nước lên lầu,Lăng Thiệu đang ngồi trước máy vi tính, một tay nâng cằm của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, rất chuyên chú; quản gia không nhìn ra ánh mắt của anh, mặc dù vẻ mặt bình thản, nhưng mang theo chút tức giận. Lăng Thiệu nhận lấy li nước trong tay ông, lười biếng uống một hớp, "Lần này mẹ tôi trở về, nhất định sẽ làm ra chuyện rắc rối." "Thiếu gia, thật ra phu nhân rất tốt, tiểu thư nhà họ Hạ cũng rất xinh đẹp." Quản gia ăn ngay nói thật,thật ra thì ông không muốn thấy phu nhân và thiếu gia đối đầu. Lăng Thiệu lạnh lùng nhìn ông một cái, cười nói: "Trong lòng tôi, ai cũng kém hơn Lô Nguyệt Nguyệt." Quản gia xoa xoa tay, cười toe toét, "Dạ, Lô tiểu thư là tốt nhất." Sau khi tiểu thư nhà họ Hạ về, Lăng phu nhân đến phòng của Lăng Thiệu, nhìn sắc mặt không được tốt,"Lăng Thiệu, người ta là đại tiểu thư nhà họ Hạ, nhà của cô ta rất xứng với nhà họ Lăng của chúng ta. . . . . ." "Thật sao?" "Mẹ thấy, Hạ tiểu thư cũng thích con, con trai của mẹ ưu tú như vậy, ai mà không thích cho được?" "Thật sao?" "Cưới cô ta, sự nghiệp của con sẽ được trợ giúp! Con phải nghe lời, mẹ đã hại con bao giờ chưa?" "Nếu như mẹ hi vọng con còn gọi người là mẹ, thì về sau đừng nói về cô ta trước mặt con,con không thích cô ta, mẹ có nói gì nữa cũng vô ích; còn nữa, con ghét nhất là loại hôn nhân buôn bán này, con không muốn học theo mẹ, trong tươnglai sẽ phản bội hôn nhân." Môi Lăng phu nhân thoáng tái nhợt, bà chưa từng nghĩ đến,Lăng Thiệu sẽ chống đối bà, "Thiệu, có lẽ con đã hiểu lầm cái gì rồi, thật ra thì. . . . . ." "Con mệt rồi, muốn ngủ; mẹ, xin người đi ra ngoài." Lăng Thiệu chưa bao giờ thỏa hiệp với bất cứ kẻ nào, cho dù là mẹ của anh. Đợi đến khi Lăng phu nhân đi khỏi, Lăng Thiệu cảm thấy phiền muộn trong lòng, trong lòng biết Lăng phu nhân ở nhà mấy ngày,định cầm mấy bộ quần áo, chạy đi, Lăng Thiệu chưa từng rời nhà trốn đi, từxưa tới nay, chưa có ai cho rằng Lăng Thiệu có năng lực này, thân thểcủa anh hàng năm không được tốt, cần người chăm sóc, nhưng Lăng Thiệulặng lẽ đi khỏi, ngay cả quản gia cũng không mang theo. Ngày thứ hai, Lăng phu nhân biết tin tức này, thiếu chút nữa té xỉu, hốt hoảng đến nước mắt muốn rơi,"Tôi chỉ có một đứa con trai là nó! Lỡ nó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?" "Phu nhân, người đừng buồn, nhất định thiếu gia không có việc gì." Quản gia cũng rất sợ, thân thể run rẩy. "Lập tức đi tìm Thiệu cho tôi, nghĩ hết tất cả biện pháp!" Thừa dịp phu nhân không đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu ông, quản gia vộivàng đi ra ngoài, thật ra ông cũng không biết Lăng Thiệu đi đâu, nhưngông có một cảm giác, nhất định có một người biết, người này là. . . . . . Lô Nguyệt Nguyệt! Khi ông vất vả gọi điện cho Lô Nguyệt Nguyệt, cô cũng rất kinh hoảng (kinhngạc hoảng sợ), "Ông nói là, Thiệu Lăng không thấy đâu? Sao lại khôngthấy. . . . . . nếu tôi có tin tức gì về anh ấy,sẽ liên lạc với ông…...còn nếu ông có tin tức của anh ấy, hãy nói cho tôi biết một tiếng!" Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt cúp điện thoại, thở dài một cái, xoay người thì thấy Thiệu Lăng đang ăn mỳ,có chút khó xử mà ngồi trước mặt anh, "Thiệu Lăng, anh đã làm gì mà phảitrốn nhà ra đi? Anh trốn được không? Mọi người sẽ tức giận đấy!" "Suỵt. . . . . .Ngoan ngoãn." Lăng Thiệu nhẹ giọng nở nụ cười, kéo tay của cô qua, hôn mu bàn tay của cô một cái, mắt đẹp híp lại, "Không cần nói gì nữa, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh chỉ muốn ở cùng em." (3T: Vụ án này gọi là bỏ nhà theo…..gái __ __lll) Lô Nguyệt Nguyệt cau mày, đột nhiên cảmthấy vị Thiệu tiên sinh này rất ngây thơ, rõ ràng là người lớn, lại làmchuyện khiến mọi người lo lắng! Cũng không có biện pháp, ai bảo anh làngười mình thích?Anh làm cái gì, cô đều ủng hộ! Hiện tại, tâm trạng của anh không được tốt, cần sự an ủi của cô, tốt thôi, cô an ủi anh! "Nguyệt Nguyệt,tối nay làm cơm tối cho anh ăn, được không?" Lăng Thiệu vẫn cúi đầu ăn mỳ,đột nhiên phát hiện ra lên cái gì, ngẩng đầu lên nhìn cô; Lô NguyệtNguyệt gật đầu một cái, thật may là nơi này cách trường học của mình rất gần, mình có thể chăm sóc anh. "Buổi tối ở lại cùng anh." Lăng Thiệu lại bá đạo nói. "Như vậy không tốt đâu. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu một cái,ai, tại sao anh có thể được voi đòi tiên vậy? Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt phát hiện mình bị bề ngoài của anh lừa, khi bắtđầu, cô còn tưởng rằng thân thể Thiệu Lăng không được tốt,nhưng tính tình ôn hòa; nhưng chung sống một khoảng thời gian thì cô mới phát hiện, thân thể anh tốt hơn một chút, nhưng tính tình càng ngày càngkém. . . . . . Tình tình Đại Thiếu Gia hiện rõ, để cô từ chối điều gìanh yêu cầu là điều không thể. "Bây giờ em muốn đi học! Rồi về chăm sóc anh, bữa ăn tối anh muốn ăn gì? Đợi lát nữa em đi mua thức ăn."Lô Nguyệt Nguyệt nhìn cách Thiệu Lăng ăn mỳ, rất đẹp mắt, làm cô không dời ánh mắt đi được. "Tùy em, em mua vài thứ để tắm rửa đi, anh muốn ở chỗ này một thời gian ngắn, em tới đây giúp đỡ anh."Lúc Lăng thiệu nói chuyện luôn tự nhiên, mà Lô Nguyệt Nguyệt cũng không bác bỏ lời của anh; cô cảm thấy, Thiệu Lăng như vậy, dường như anh có mộtcuộc sống an nhàn sung sướng như Đại Thiếu Gia, nếu như cô không ở đâyvới anh, cô không yên tâm! Sau khi Tô Tô biết được chuyện này,cười ha ha, "Ưm hừm, Nguyệt Nguyệt, tốc độ này là sao? Nhanh như vậy đã ở cùng nhà, thật là nhanh!" "Không phải!" Lô Nguyệt Nguyệt đang dọn dẹp hành lý, dừng lại để phản bác lờicủaTô Tô, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì, hơi đỏ mặt, "Tớ chỉ . . . . chỉlà. . . . . ." "Cậu chỉ là cái gì?"Tô Tô mong đợi nhìn cô, trên mặt lộ ra một nụ cười bỉ ổi. "Tớ chỉ giúp đỡ anh ấy thôi! Bởi vì một ít chuyện mà phải anh rời nhà, chonên tớ mới chăm sóc anh ấy. . . . . ." Trên căn bản, Lô Nguyệt Nguyệtkhông gạt Tô Tô, luôn luôn nói thật. "Này, Nguyệt Nguyệt, cậu có biết gì về gia đình của anh ta không? Cậu có biết gì về than phận và bối cảnh của anh ta không?" Ngày thường, Tô Tô điênđiên khùng khùng, chơi thì chơi,nhưng bây giờ nhìn Lô Nguyệt Nguyệt rơi vào lưới tình, nhịn không được mà nhắc nhở cô. "Cái này. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhíu mày, hình như, hình như. . . . . . "A, đúng rồi, còn có một việc, tớ nghe người ngoài nói; ta biết một anhchàng năm trên, hắn biết Đại Thiếu Gia của nhà họ Lăng, hắn nói, Lăng thiếu gia tên là『 Lăng Thiệu 』, khôngbiết cậu đã phát hiện ra gì không, bạn trai của cậu tên gì? Thiệu Lăng?Là bạn của Lăng Thiệu, trên thế giới này có chuyện trùng hợp đến vậy sao?Còn nữa, cậu nói, tại sao anh ta rời nhà trốn đi? Anh ta có nói cho cậubiết nguyên nhân chưa?" "Cái này. . . . . ." "Nguyệt Nguyệt, người rơi vào lưới tình đều trở nên ngu xuẩn, cậu là bạn tốt của tớ, tớ không hi vọng cậu bị lừa gạt;tớ cũng không phản đối cậu thích hắn, nhưng trước khi thích anh ta, phải biết được lai lịch của anh ta." Lô Nguyệt Nguyệt khẽ sửng sốt, tại sao cô gặp phải anh ở nhà họ Lăng, hơnnữa, đó còn là phòng của Lăng thiếu gia? Lần đó, hình như là quản giakêu cô đi tìm anh? Sau mấy lần, cô đến nhà họ Lăng đều gặp anh!Còn nữa, tại sao anh dễ dàng sắp xếp cô đến công ty nhà họ Lăng làm thựctập sinh? Thậm chí cho cô làm chức có lương cao, còn để cho cô làm trong một phòng riêng khi đang thực tập? Lần trước cô hỏi anh có phải là Lăng thiệu không, anh chỉ trả lời có lệ rồi bỏ qua. . . . . . Đột nhiên, Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy Thiệu Lăng là người rất bí ẩn, đã từ lâu rồi, cô cùng anh quan hệ,chỉ có chuyện tình yêu, tất cả những thứ khác, cô không hỏi nhiều, cũng không suy nghĩ nhiều. Sắc mặt của cô có chút kém, nhưng vẫn gật đầu một cái với Tô Tô, "Cám ơn cậu, Tô Tô."
|
Chương 20
Sau khi đi học về, Lô Nguyệt Nguyệt mua một ít thức ăn cho Thiệu Lăng, dường như anh rất mệt mỏi, nằm ở trên giường ngủ,Lô Nguyệt Nguyệt ngồi xuống trên giường, ngơ ngác nhìn anh; lúc anh ngủnhư đứa bé, không hề phòng bị, lông mi của anh rất dài, hơi xoăn, giốngnhư là một cậy quạt nhỏ. Trên mặt của anh viết đầy tâm sự,cô vô ý thức vươn tay ra, sờ sờ mặt anh, Lăng Thiệu còn đang trong giấcmộng, nhưng bắt chính xác tay Lô Nguyệt nguyệt đang phá anh. "Lăng Thiệu?" Cô kêu một tiếng. "Ừ. . . . . ." Lăng Thiệu mơ màng ngủ, cũng mơ mơ màng màng đáp. "Lăng Thiệu!" Cô lại gọi anh. "Sao vậy?" Lăng Thiệu từ từ mở mắt ra, nhìn cô, trong mắt có chút kinh ngạc. "Anh chính là Đại Thiếu Gia của nhà họ Lăng, tại sao giấu diếm thân phận của mình?" Lô Nguyệt Nguyệt cực kỳ tức giận,xoay người muốn đi; bọn họ có quan hệ lâu như vậy, nhưng anh vẫn lừa gạt cô, không nói với cô thân phận của anh! Khi biết được sự thật, Lô NguyệtNguyệt cảm thấy rất tức giận. Cô hất tay Lăng Thiệu ra, xoayngười đi chưa được mấy bước, thì nghe thấy tiếng ngã sau lưng, lúc xoayngười, cô phát hiện Lăng Thiệu ngã trên mặt đất, anh nhìn cô, rất nghiêm túc mà nói:"Chân của anh rất tê, em có thể đỡ anh dậy không?" Lô Nguyệt Nguyệt không chút suy nghĩ mà tới nâng anh lên, sau đó giúp anh bóp chân, không có đợi cô mở miệng hỏi anh,Lăng Thiệu bắt được tay của cô, "Nguyệt Nguyệt, không thể giận anh vì chuyện này." "Hừ!" Bỗng chốc Lô Nguyệt Nguyệt duỗi tay về, lúc này mới nhớ mình đang tức giận, "Em ghét anh!" "Em ghét anh sao?" Lăng Thiệu nở nụ cười tự giễu, "Anh biết, em sẽ ghét Lăng Thiệu." Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt của anh, lập tức sửng sốt. "Tính tình của Lăng thiếu gia của nhà họ Lăng rất xấu, làm người ta sợ, ngày đó, không phải em rất sợ anh sao?Nếu anh nói anh là Lăng Thiệu, chúng ta sẽ có hôm nay sao? Sự thật chứngminh, suy đoán của anh không sai, sau khi em biết sự thật, em sẽ ghétanh." "Không phải vậy, không phải như thế!"Lô Nguyệt Nguyệt vội vã lắc đầu, làm sao cô quên được! Lăng Thiệu không biết nói giỡn,. . . . . ."Em không ghét anh." "Nhưng em đã nói như vậy." Anh cau mày. "Em chỉ là, chỉ là. . . . . . Ai. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cũng khôngbiết mình phải giải thích như thế nào, cô đỡ anh ngồi trên giường. "Lăng Thiệu, Lăng Thiệu, Lăng Thiệu!" Cô cũng không biết tại sao mình gọi anh như vậy, cô chỉ biết, cái tên "Thiệu lăng" này,đã mọc rể nảy mầm trong lòng cô, gọi anh là "Lăng Thiệu" , hình như có chút không quen. "Nguyệt Nguyệt."Lăng Thiệu giang hai tay ôm Lô Nguyệt Nguyệt vào trong ngực, "Em sẽ không vì lời nói dối của anh mà rời bỏ anh?" Lúc này, đầu Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất rối loạn, nhưng muốn cô tha thứ cho anh, cô không làm được; vì vậy, cô nhíu mày,nhìn chằm chằm anh, "Nếu anh nói cho em biết nguyên nhân anh rời nhà, khônglừa gạt nữa em bất cứ chuyện gì nữa, có lẽ em sẽ tha thứ cho anh!" "Ừ, tốt." Lăng Thiệu thở phào nhẹ nhõm, anh không còn bí mật gì giấu cô, tâm trạng hôm nay rất nhẹ nhõm, nói cũng nhiều,anh không muốn lừa gạt cô bất cứ chuyện gì nữa, bởi vì cô cho anh thổ lộ tâm sự. "Mẹ anh mới từ nước ngoài về, anh không muốn gặp bà ấy. . . . . ." Lăng Thiệu không phải người nói nhiều, nhưng hôm nay, anh nói một hơi rất nhiều, tất cả đều về Lăng Thiệu. Lô Nguyệt Nguyệt nghe chuyện xưa của anh, có chút đau lòng thay cho Lăng Thiệu, anh vốn là một đứa bé hoạt bát,bởi vì cha chết, làm cho anh phiền muộn, dần dần, thân thể càng ngày càngkém, bệnh nặng bệnh ít không ngừng; quan hệ giữa anh cùng mẹ anh khôngđược tốt, lần này bà ấy trở về nước, vì muốn nối duyên anh cùng với tiểu thư nhà họ Hạ,cho nên anh mới rời nhà trốn đi, anh không muốn giống như mẹ anh, chối bỏ tình yêu, chối bỏ hôn nhân. Anh ôm cô vào trong ngực, bắt đầu chán nản, chị Hạ Dung Dung, cô cũngbiết, cô mới vào đại học thì nghe được chuyện của chị ấy, trong lời củangười khác, chị ấy giống như một nữ thần;nghe nói chị ấy rất đẹp, hơn nữa thành tích học tập rất tốt, là một cô gái rất xuất sắc. Cho tới bây giờ, Lô Nguyệt Nguyệt là cô gái không tự tin, lúc này, trên mặt hiện ra sự tự ti , nhỏ giọng nói:"Nhưng là, chị Hạ Dung Dung, thật sự rất ưu tú, rất tốt . . . . . ." "Sao vậy?" Lăng Thiệu thấy Lô Nguyệt Nguyệt có chút mất hứng, nắm tay cô, "Yên tâm, anh chỉ thích Nguyệt Nguyệt!Vậy còn em? Em đã biết được sự thật, em còn chưa nói về cuộc sống của em?" "Ưmh, cuộc sống của em rất đơn giản!" Lô Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu của mình, "Đi học, kiếm tiền. . . . . . Cứ như vậy thôi, những thứ khác, em muốn không được." "Bây giờ còn thêm một chuyện, giúp anh!" Lăng Thiệu lại bá đạo nói xong, nụ cười ấm áp, có chút trẻ con. "Lăng Thiệu,em phát hiện anh càng ngày càng bá đạo." Tay Lô Nguyệt Nguyệt nắm thành quả đấm nhỏ, đánh nhẹ anh một cái. Lăng Thiệu nhếch môi,cười he he nhìn cô, hôn cô một cái, "Bây giờ mới biết, đã muộn!" Lô Nguyệt Nguyệt phát hiện, lúc Lăng Thiệu không cười, nhìn rất là lạnh lùng, nhưng lúc anh cười, hết sức ấm áp,như ánh mặt trời trong ngày đông ấm áp. Trước khi tới đây,cô còn muốn chia tay, nhưng vì mấy câu nói của Lăng Thiệu, trái tim LôNguyệt Nguyệt cũng tựa sát vào nhau, hai người ngọt ngào ngồi đó . "Nguyệt Nguyệt, buổi tối ngủ với anh, được không?"Đột nhiên Lăng Thiệu nhích tới gần cô, thổi một hơi vào tai cô. "A . . . . ." Sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt có chút đỏ, xoay người, định rakhỏi cửa, nhưng Lăng Thiệu nắm chặt tay cô, trong con ngươi đen bónghiện lên một chútgian xảo, còn làm bộ đáng thương,"Anh không dám ngủ một mình." "Gạt người! Bình thường anh ngủ với ai?" Lô Nguyệt Nguyệt không thể tin được, anh là người lớn rồi nha! "Bình thường, có quản gia,nhưng bây giờ anh chạy tới đây, chỉ có mình em thôi, cho nên. . . . . ." "Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn còn ở chần chờ, Lăng Thiệu đã trả lời thay cô, "Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi!" Lúc này, tim Lô Nguyệt Nguyệt đập rất nhanh, rất nhanh, thật ra, cô là mộtcô gái rất bảo thủ, cảm thấy ngủ cùng phòng với Lăng Thiệu, không tốtcho lắm; nhưng, bởi vì đối phương là Lăng Thiệu,cô không đành lòng cự tuyệt anh, thậm chí, trong lòng cô còn có chút mongđợi, đối với tâm trạng mâu thuẫn này, làm cô không tưởng tượng nổi.
|
Chương 21
Tối nay, Lô Nguyệt Nguyệt làm chuyện gì cũng chậm chập, như nấu cơm, rửa chén, tắm, lau sàn. . . . . . Lăng Thiệu vừa xem TV vừa ăn trái cây, thấy Lô Nguyệt Nguyệt làm việc gì cũng chậm rì rì,trong lòng anh hiểu cô đang suy nghĩ gì, đột nhiên cúi đầu, kêu cô một câu: "Nguyệt Nguyệt." "Cái gì?" Lô Nguyệt Nguyệt đang thất thần mà lau sàn, nghe anh gọi mình, sợ hết hồn. Lăng Thiệu nhìn cô mà nhíu mày , "Em đang nghĩ gì vậy?" "Không có nghĩ gì cả!"Lô Nguyệt Nguyệt không thể cho anh biết mình đang nghĩ cái gì, vội vànglắc đầu phủ nhận, sắc mặt từ từ đỏ lên; thật ra thì cô đang suy nghĩ,mấy ngày trước, Tô Tô nói với cô về cái chuyện kia, việc giữa nam nữ. . . . . . "Nếu không suy nghĩ gì, tại sao mặt đỏ như vậy?" Lăng Thiệu dùng tăm cắm vào miếng táo, thả vào trong miệng mà nhấm nháp. "Đâu….đâu có? Nhất định là em mệt mỏi!" Lô Nguyệt Nguyệt cười khan. "À. . . . . ." Lăng Thiệu sâu xa nói “À" một tiếng, nụ cười càng mở rộng, chờ cô vất vả lau sàn xong,vội kêu cô tới đây, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi." "Ưmh, xem TV một chút được không?" Lô Nguyệt Nguyệt kiếm cớ, cố kéo dài thời gian, cô cảm thấy, cùng anh ngủ chung,không tốt lắm! Mặc dù bọn họ đã từng ngủ chung. . . . . . "Không được, anh thấy em rất mệt. . . . . ." Lăng Thiệu cười cười, nhìn mặt Lô Nguyệt Nguyệt, vừa cười he he nói:"Muốn xem tivi cũng được, trong phòng cũng có TV, chúng ta nằm xem, càng thoải mái hơn." "Ưmh. . . . . ." "Chẳng lẽ em có việc chưa làm xong?" "Hình như….Hình như không có. . . . . ." Lăng Thiệu nằm trên giường vừa lớn vừa mềm, Lô Nguyệt Nguyệt cẩn thận từngli từng tí ngồi lên, cảm thấy rất thoải mái; Lăng Thiệu nằm trên giường, nhìn cô đang do dự, vẫy vẫy tay với cô,"Nằm đi!" "Ưmh. . . . . . Em có thể trải chăn, ngủ dưới đất ." "Chẳng lẽ em ở ghét bỏ anh?" Sắc mặt Lăng Thiệu trở nên không tốt. "Không có, không có!" Lô Nguyệt Nguyệt vội lắc đầu, dưới ánh mắt uy hiếp của anh , cô chậm rãi nằm xuống mép giường. Hình như Lăng Thiệu không hài lòng khi Lô Nguyệt Nguyệt cẩn thận như vậy,nhưng không tức giận, để mấy cái đệm sau lưng của hai người,"Chúng ta xem TV chút đi." Lăng Thiệu ấn điều khiển ti vi, cùng xem ti vi với Lô Nguyệt Nguyệt, TV đang chiếu một bộ phim tình cảm lâm li bi đát,Lô Nguyệt Nguyệt xem mà rơi nước mắt, điều này làm cho Lăng Thiệu cảm thấy khó chịu, quyết định tắt ti vi.( 3T: hơ hơ………dạo này taz buôn máy chéma!!!!) Lô Nguyệt Nguyệt cầm khăn giấy (lau nước mắt), "Anh làm gì vậy?" "Nó làm cho em khóc." Lăng Thiệu đúng tình hợp lí nói xong, ném điều khiển ti vi sang một bên,anh thích nụ cười của cô nhất, nụ cười của cô làm cho anh cảm thấy an tâm, cho nên không được để cho cô khóc. TV xem không được, anh đè cô xuống, "Nguyệt Nguyệt, anh kể chuyện cười cho em nghe, em phải cười cho anh." "Được." Lăng Thiệu vơ vét mấy chuyện cười từ trong đầu, Lô Nguyệt Nguyệt nghe xong,sững sờ nhìn anh, ôm thân thể đang run lẩy bẩy của mình. "Sao vậy?" Lăng Thiệu không hiểu. "Lạnh quá." Lăng Thiệu bật cười, nhéo mặt của cô, "Em dám nói truyện cười của anh không vui?" "Ưmh, không phải vậy. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu, xoay đầu qua một bên rồi len lén cười. Lăng Thiệu ảo não, đây là lần đầu tiên anh kể chuyện cười, nhưng cô không cười! Vì vậy, anh giở trò với cô. . . . .Cù lét! Lô Nguyệt Nguyệt sao mà chịu được? Vừa cười, vừa khóc, "Không...không nên. . . . . ." Lăng Thiệu rất ít nói chuyện với người khác, cũng rất ít làm chuyện như thế này, nhưng lúc này,anh cảm thấy thỏa mãn, cù lét cô, bắt nạt cô, trong lòng có một thứ bắt đầu nảy sinh. Lô Nguyệt Nguyệt nằm ở bên giường, nhưng quằn quại (bị nhột), thiếu chútnữa là té xuống, cánh tay dài của anh ôm lấy cô đặt lại trên giường, anh trêu chọc cô một chút nữa, thấy Lô Nguyệt Nguyệt khóc,mới ngừng tay; mắt của cô ướt nhẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bĩu môi,lấy chăn che mình, sợ hãi nhìn anh. (3T: LNN như vậy cứ như sắp bị LT bá vương ngạnh thượng cung __ ) Lăng Thiệu nhìn bộ dáng đáng yêucủa cô, đầu"Oanh" một tiếng, toàn thân nóng rực lên, anh thở hổn hển,cúi người xuống hôn cô, một cái tay anh ôm cổ của nàng, vuốt ve cổ cônhư sủng vật, cái tay còn lại giữ đầu của cô hướng tới mình. Môi của anh dán vào môi của cô,nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em thật đáng yêu, em thật đáng yêu. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt bị anh hôn đến thở hổn hển, lắp bắp nói: "Lăng….LăngThiệu, gần đây có phải thân thể của anh tốt hơn rồi không?" "Hả?" Lăng Thiệu nhíu mày nhìn cô, Lô Nguyệt Nguyệt có chút xấu hổ, che mặtcủa mình, "So với trước kia. . . . . . Dài rất nhiều." Đúng, gần đây anh hôn nàng, thời gian thật lâu, cô bị anh hôn đến thở không nổi. "À? Xem ra lúc Nguyệt Nguyệt đang hôn sẽ không chuyên tâm!" Ánh mắt của Lăng Thiệu sáng lên, hít thở thật sâu mấy hơi thở,ôm sát cô, lại hôn cô thật sâu; thời gian gần nhất đây, quả thật thân thểcủa anh đã khá hơn nhiều, đây là công lao của Nguyệt Nguyệt.
|
Anhhôn cô lần hai, một chỗ nào đó trên thân thể bắt đầu khó chịu, nóng rực, sắp bộc phát; đột nhiên anh nắm lấy một tay của Lô Nguyệt Nguyệt,đặt tại bụng dưới của mình, cách quần ngủ của anh, bao trùm lấy nơi cứngrắn, giọng nói mị hoặc và mang theo chút khẩn cầu: "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Giúp anh một chút có được không?" "Ừ. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt đã ý loạn tình mê, đầu hỗn loạn, tay nhỏ bé mềm nhũn che ở nơi cứng rắn, ý thức lộn xộn;loại trêu chọc mới lạ này, khiến Lăng Thiệu cảm thấy rất thoải mái, lại rấtkhó chịu, đột nhiên anh muốn đem cảm giác lúc này của mình, truyền choLô Nguyệt Nguyệt. Anh vẫn còn hôn cô, hôn triền miên, tay thondài êm ái vuốt ve tóc của cô, xoa tai của cô, đầu lưỡi rút khỏi miệngcô, hạ xuống, hôn cằm của cô,xương quai xanh, lỗ tai. . . . . . Nhẹ nhàng hôn, tốt đẹp như vậy, cả người Lô Nguyệt Nguyệt xụi lơ, tựa vào trong ngực của anh. Hai tay anh sờ soạng vào trong áo của cô không biết từ lúc nào, cởi áo ngực của cô ra, vuốt ve tấm lưng bóng loáng, sau đó, ngón tay lại bò đếntrước ngực của cô , dịu dàng nắm ngực đầy đặn của cô; môi của anh vẫncòn dán vào môi cô, mở cổ áo, hôn ngực, đầu lưỡi ở trên da thịt của cômà lượn quanh thành từng vòng. Lúc này, ánh mắt Lô Nguyệt Nguyệt đã mê mang, sắc mặt hồng, tay không ý thức được mà vuốt ve nơi sung lên của anh,cô chỉ biết nếu mình mạnh hơn một chút, anh sẽ làm cho mình thoải mái hơn! (3T: Hình như LNN muốn anh tuyệt tử tuyệt tôn 0v0) Lăng Thiệu đã cởi áo của cô không biết từ lúc nào, đầu lưỡi vòng quanh ngực cô, từ từ vẽ vòng tròn, càng ngày càng nhỏ,càng ngày càng nhỏ. . . . . . Sắp đến gần đỉnh nhỏ hồng hồng thì cáchxa, sau đó lại từ từ đến gần: động tác này cứ lặp đi lặp lại, sau đóchợt mút, đồng thời, tay khác bao trùm lấy ngực còn lại, từ từ vuốt ve. "A!" Tiếng rên rỉ không ngừng từ trong miệng Lô Nguyệt Nguyệt lan tràn rangoài, cảm giác này rất thư thái, nhưng lại cảm thấy trống không, "Ừ. . . . . ." Lúc này, cô không biết gì cả, động tác tay đã ngừng lại, cô thích cảm giác này, cảm giác được che chở, không muốn anh dừng lại;Lăng Thiệu thấy cô dừng, rất khó chịu, có chút không vui lườm cô một cái,thấy cô rất vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn, anh nghĩ, anh phải nhanh chóng thỏa mãn cô, sau đó sẽ cho côvui vẻ hơn. . . . . . Thân thể của anh dời xuống một chút, đôitay vẫn đùa bỡn ngực của cô, đầu lưỡi bắt đầu đi xuống, liếm một vòng ởtrên rốn của cô,hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, "Nguyệt Nguyệt, gọi tên anh, anh sẽ làm em thoải mái hơn. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt rên rỉ kêu tên của anh, thấy Lăng Thiệu muốn cởi quần của cô, lúc này cô mới tỉnh táo lại một chút, "Lăng Thiệu, không thể! Không thể. . . . . ."
|