Tôi Làm Điều Đó ... Vì Cậu!
|
|
TÔI LÀM ĐIỀU ĐÓ...VÌ CẬU!
* Tên fic: Tôi Làm Điều Đó...Vì Cậu!
* Tác giả: Dương Yến.
* Thể loại: Tình cảm học đường.
* Độ tuổi: G
* Tình trạng: Full * Cảnh báo: không có(lưu ý tên riêng các địa điểm hoặc tên con đường trong truyện không có thật, đa số cảnh mình kể là hồi tưởng).
* Casting: Truyện kể về chuyện tình của một cô bé trung học cùng hai cậu bạn thân, một cuộc tình đầy nước mắt nhưng cũng không ít tiếng cười. Muốn biết chuyện tình đó thế nào thì theo dõi truyện sẽ rõ.
Nhân vật chính:
- Lâm Nhã Điềm
- Hoàng Khải Huy
- Hạ Nam Thành
- Giả Thục Đoan
- Đặng Anh Trúc
Cùng nhiều nhân vật phụ mình sẽ giới thiệu sau.
------------------------------------
CHƯƠNG 1.1 AI ĐAU HƠN AI ?
" Tôi sẽ chờ...đến khi cậu nhìn về phía tôi"
Với thói quen thường ngày, Nhã Điềm luôn dậy sớm mà không cần ai nhắc nhở.
Không như những bao đứa bạn cùng tuổi ham ăn ham ngủ nó luôn dậy sớm để tập thể dục, vận động cơ thể và sẵn tiện làm việc mà mẹ nó giao cho đó là đi chợ.
Gia đình nó không phải giàu có gì chỉ thuộc vào loại khá giả nên việc nhà không cần người làm, nên từ nhỏ nó đã cùng mẹ tập tễnh đi chợ, tập tành nấu ăn đến bây giờ kinh nghiệm đã kha khá có lẽ đi chợ chỉ là chuyện nhỏ, món ăn thì nó cũng học được vài cái gọi là "sở trường nhưng so với mẹ nó thì vẫn kém xa do đó nó luôn xem mẹ nó là thần tượng trong lĩnh vực ẩm thực.
Nó còn nhớ lúc mới bắt đầu đi chợ được vài lần vào năm lớp tám, hôm đó mẹ nó bận công chuyện bảo là không thể đi chợ hỏi nó có đi được không, nó gật gù chắc nịch là được.
Vì bản thân nó vốn háo thắng nên cũng muốn thử sức một lần để chứng minh cho ba đứa bạn thân nó thấy là nó đã lớn đặc biệt là hắn Hoàng Khải Huy, là bạn thân nhưng hắn luôn ghẹo nó là con nít mãi không lớn lên được, nó ức lắm nhưng biết làm gì bây giờ khi nó chẳng có bằng chứng hay hành động nào để chứng tỏ ta đây đã lớn cả.
Hơn thế nữa nó muốn thể hiện cho người nó thích Hạ Nam Thành thấy điều tốt ở nó và hôm nay chính là cơ hội để làm tất cả những điều đó. Nó lon ton hí hửng xách giỏ đi chợ, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Nào ngờ, khi nó đến chợ lựa tới lựa lui cả buổi trời mà chỉ được tí rau tí thịt mà túi tiền thì sạch trơn, nó thở hắt một cái không biết phải nói với mẹ nó ra sao nữa.đâu nên hôm nay mới ra nông nỗi này đây" tiền nhiều thực phẩm ít", rủ rượi bước chân ra về trong cái nắng sớm dịu nhẹ nhưng chẳng khá hơn là bao.
Bình thường thì khi đi với mẹ nó chỉ lựa chứ đâu có biết trả giá.
Lê tấm thân tàn vào nhà nó đã nghe tiếng cười nói râm ran của ba đứa bạn và ba mẹ nó, nó đóng cửa cổng và đi vào nhà với gượng mặt bí xị không biết còn tưởng nó bị cướp sạch tiền.
Mở miệng một cách khó khăn:
- Thưa ba mẹ con mới về!
- Ờ, con mới về à có mua đúng những gì mẹ dặn không?_ mẹ nó thấy nó về nở nụ cười hiền
- Dạ?, à vâng con mua đúng ạ!
Bây giờ nó mới giật bắn người, đúng là nó mua đúng nhưng chỉ là hình thức còn số lượng và trọng lượng thì có trời mới biết là đúng hay không.
- Cậu mà cũng biết đi chợ á, buồn cười chết được!_phán một câu xanh rờn Khải Huy nhe răng cười như thể khoe hàm răng trắng tinh để đóng phim quảng cáo, hắn lúc nào cũng vậy cũng thích chọc tức nó vậy mà cũng trở thành bạn thân lạ thật.
- Mặc xác tôi, cậu thì giỏi được bao nhiêu mà nói người khác hả đồ nhiều chuyện._ lửa giận sôi lên đỉnh điểm nó tuôn một hơi vào mặt Khải Huy như cảnh cáo không chỉ riêng hắn mà cả hai đứa bạn con lại nhe răng ra cười theo hắn, bực lại càng thêm bực.
- Đáng đời đồ nhiều chuyện!_biết nó đang giận Thục Đoan giả vờ mắng hắn một câu rồi cười một cái gọi là"tôi không cố tình", hắn thì quay qua Thục Đoan mặt hầm hầm mắt mở to đầy tức tối không nói thành lời.
- Cậu...cậu giỏi lắm chờ đó.
- Thôi đừng cải nhau nữa, các cậu phải trân trọng công sức mà Nhã Điềm đã đi chợ chứ mau vào phụ bác gái nấu ăn kìa_ lúc này Nam Thành mới lên tiếng nhắc nhở vì thấy ba mẹ nó ngồi thở dài.
- Thế mới được chứ Nam Thành là tốt nhất!_ nó bỏ bọc đồ trên bàn chạy đến cạnh Nam Thành ôm lấy cạnh tay cậu nhoẻn miệng cười đưa ra ngón cái ra hiệu "number one" làm Nam Thành hơi ngượng gãi gãi đầu trông ngố cực.
Hành động làm cả bốn người còn lại đều cười, nhưng nụ cười của hắn thì có gì đó chua chát với suy nghĩ vu vơ"giá như cậu đối với tôi được như Nam Thành thì tốt biết mấy".
Thục Đoan mỉm cười nhìn nó và Nam Thành chợt quay sang hắn thấy hắn cũng cười cũng yên tâm phần nào. Thật ra, Thục Đoan có thể tinh ý nhận ra nụ cười đó là giả vờ nhưng chỉ cần hắn biết kiềm chế để không phá vỡ tình bạn thân hơn chục năm nay là được.
- Thôi được rồi các con ngồi chơi đi để bác làm được rồi_nói rồi mẹ nó cầm giỏ đồ nó mua lên xăm soi rồi đưa ra kết luận làm nó muốn chui xuống đất:
- Nhã Điềm rau củ thịt cá đều không đủ trọng lượng con "bị chặt" rồi!
- Haha..bị..chặt rồi_theo sau câu nói của mẹ nó là tràn cười hả hê của hắn.
Nó thì chẳng hiểu mẹ nó nói gì vì chưa bao giờ nó nghe đến từ đó cả, ngô nghê hỏi lại một câu làm cả nhà lại có tràn cười sảng khoái.
- Là cậu không biết giá cả lại không biết quan sát nên người ta đưa giá cắt cổ cân thiếu mà cậu cũng không biết đúng là con nít chẳng bao giờ lớn nỗi_ không đợi mẹ nó trả lời hắn đã trả lời trước miệng vẫn cười không ngớt, thấy nó đứng lên mặt hầm hầm hắn co chân chạy khỏi chỗ ngồi, đúng như hắn dự đoán nó sấn tới định cho hắn một trận nhưng hắn lại thoát.
Với bản tính háo thắng nó đâu dễ bỏ qua như thế, miệng la hét rượt hắn chạy vòng vòng sân trước nhà:
- Cậu đứng lại đó dám mắng tôi, tôi không tha cho cậu đâu.
- Chạy theo tôi kịp thì cứ bắt mà chân ngắn như cậu chẳng bao giờ đuổi kịp tôi đâu"đồ con nít không bao giờ lớn nỗi"_ vừa chạy hắn vừa lè lưỡi trêu nó khiến nó càng tức tối, hắn còn dám nói chân nó ngắn thật quá đáng.
Nhưng đuổi vài vòng thì nó dừng lại tay chống lên hai đầu gối cúi đầu xuống đất thở hỗn hễn nói trong đứt quãng:
- Hôc...hộc...cậu...cậu chờ...đó nhất định có....một ngày ...tôi..tôi sẽ...bắt được...cậu.
- Tôi sẽ chờ..._hắn cũng khá mệt nhưng vẫn còn đủ sức để nói một câu khiêu khích, nụ cười nhếch mép. Thật ra, hắn còn muốn nối tiếp câu nói"...đến khi cậu nhìn về phía tôi" nhưng đó vẫn chỉ trong ý nghĩ nào dám nói ra.
Rồi nó giả vờ đi vào, hắn tưởng nó đã bỏ qua nên cũng bước theo sau, bất ngờ nó quay lại nhéo tai hắn giật mình đau điếng:
- Đau...đau, buông...buông ra cậu định giết người à?
Hắn cứ la oai oái nó vẫn xách tai hắn vừa đi vào nhà vừa làm nhảm:
- Cậu mau xin lỗi tôi nếu không đừng trách
-Không_sau tiếng không của hắn nó ra lực mạnh hơn.
- Nói không?
- A...aa,đau...đau, được rồi bỏ ra đi tôi xin lỗi được chưa?
- Được, nói đi!_nó chỉ thả lỏng tay thôi chứ không hề buông.
- Tôi xin lỗi tiểu Điềm lần sau không dám nữa_hắn nói mà mặt buồn hiu tỏ vẻ không cam tâm nhưng gương mặt đó lại làm nó bật cười buông tay ra giọng nhỏ nhẹ hẳn:
- Tha cho cậu đó nhìn mặt cậu ngố chết được_nói xong nó bước vào nhà, bỏ lại hắn đơ mấy giây vì nụ cười đó nụ cười hồn nhiên, đặc biệt lại dành cho hắn, nghĩ đến đây hắn lắc đầu một cái rồi cũng khẽ cười theo nó bước vào trong.
Nhưng hành động giỡn hớt của nó và hắn lại làm Nam Thành hơi khó chịu mặc dù đã thấy nhiều nhưng càng ngày cậu cảm thấy bất an một điều gì đó sắp xảy ra, một suy nghĩ trong đầu Nam Thành"giá như cậu giỡn với tôi như đối với Khải Huy thì tốt biết mấy"
Hai người con trai lại có ý định tráo đổi vị trí cho nhau.
Nó vào trong thì ba nó vẫn ngồi đọc báo, mẹ nó thì đã vào bếp, Thục Đoan cầm trên tay cái điều khiển tivi hết bật kênh này đến bật kênh khác tỏ vẻ không quan tâm vì đã chứng kiến nhiều rồi nói trắng ra là "nhàm".
Rồi nó kéo tay Nam Thành ngồi xuống ghế xem tivi nó ngồi canh Thục Đoan, Nam Thành ngồi kế nó, hắn đành đến ngồi cạnh Thục Đoan trên cái sô-pha đủ cho bốn người ngồi.
Ngồi hồi lâu nó cảm thấy chán nên bảo tụi bạn ngồi chơi nó vào trong phụ mẹ, hắn định nói gì đó để chọc nó nhưng lại thôi vì mới được nó bỏ qua nếu để nó giận chắc hắn không toàn mạng mà ăn bữa cơm, cả ba người ậm ừ cho qua chuyện.
Nó vào trong thì mọi thứ đã được mẹ nó làm đâu ra đó, nên nó đi dọn bát đũa ra bàn ăn và đi mời mọi người vào dùng bữa:
- Xong rồi, con mời ba vào dùng bữa
- Xong rồi à, ba vào ngay_bây giờ ba nó mới lên tiếng
- Các con cũng vào đi ăn xong rồi xem tiếp_ba nó quay qua ba đứa còn lại cười hiền.
- Vâng chúng cháu vào ngay_cả ba không hẹn mà đồng thanh
Mọi người tụ họp đông đủ thì bắt đầu dùng bữa tiếng nói cười vui vẻ râm rang khắp can nhà đầy ấm cúng cũng chẳng ai còn nhớ việc nó đi chợ bị "chặt".
Cũng từ đó về sau khi nó đi chợ thì kì kèo trả giá đến phát sợ, riết rồi nó trở thành khách quen cho đến bây giờ.
Sáng nay cũng không ngoại lệ,Nhã Điềm dậy sớm từ lúc trời tờ mờ sáng sương còn dày đặc như che phủ đi tất cả,mặc trên người bộ đồ thể thao cái áo thể thao màu trắng ngắn tay, váy thể thao màu đen có viền đỏ, trên đầu đội cái nón kết màu trắng rỗng giữa đầu chỉ vòng quanh đầu, đôi giày thể thao màu trắng đầy nữ tính.
Bước ra khỏi cổng, khép cửa cổng xong, nó hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu những bước chạy dài, chạy bộ trên con đường quen thuộc.
|
CHƯƠNG 1.2 AI ĐAU HƠN AI?
"Nhìn cậu đau tôi rất đau, nhưng nỗi đau của cậu, của tôi và của cậu ấy, của cả ba chúng ta ai đau hơn ai?"
Hôm nay, trời bắt đầu chuyển sang thu cái nắng đã dịu đi rất nhiều như mang tâm trạng ưu uất, trời trong xanh hơn, gió miên man cuốn theo những lá bằng lăng ven đường hòa quyện cùng sắc tím của cánh hoa rơi lả tả,Nhã Điềm vẫn chạy, nó chạy mãi như để xua đi điều gì đau đớn giằng xé trong lòng. Nó chạy đến khi nắng sớm bắt lan tỏa ấm áp như ban phát sự sống cho vạn vật, những bước chân chậm lại và chậm lại rồi dừng hẳn.
Trước mắt Nhã Điềm đây không phải nơi xa lạ nhưng đầy ấp kỉ niệm đau thương mà nó muốn quên đi, phải rồi hôm nay là ngày người đó đã rời xa nó vĩnh viễn cách nay tròn một năm.
Nhã Điềm đứng trước cổng trường trung học Duyệt Phương mà có gì đó thôi thúc nó bước vào, khẽ bước thêm vài bước nó đưa tay chạm vào thành cửa, cửa bám bụi chút ít xem ra đã có người đến đây quét dọn nên mới ít bụi đến thế, chợt nó nhìn thấy cửa không khóa, nhẹ tay chạm cửa đẩy vào.
Cánh cửa mở, mảng kí ức đó lại ùa về như vỡ òa. Nó đưa mắt nhìn quanh phát hiện ở đây còn một cô lao công đang quét dọn, nó gật đầu chào lễ phép cười một nụ cười gượng gạo. Cô lao công cũng chào nó và cười, mặc dù cô đeo khẩu trang và đồ bảo hộ lao động nhưng nó có thể nhận thấy rõ nụ cười trong ánh mắt cô, nụ cười đôn hậu.
Nó bước đến gần,hỏi han một cách lễ phép:
- Mới sáng cô đã đến quét dọn rồi ạ?
- Cô quét buổi sáng cho mát chứ đợi trời nắng lên thì mệt lắm_vừa nói tay cô lao công vẫn quét liên hồi.
- À, vâng! Cô có thể vào ngồi trên chiếc ghế đá gần cây bằng lăng phía cuối dãy phòng học được không ạ, cháu là học sinh cũ của trường?_mặc dù nó là học sinh cũ của trường nhưng nó đã rời khỏi trường một năm rồi nếu muốn vào cũng cần phải xin phép, vả lại bây giờ còn đang trong kì nghỉ hè lại càng phải đề phòng kẻ trộm.
- Được chứ,cháu cứ tự nhiên_cô lao công dừng tay và phẩy phẩy tay ra hiệu không vấn đề gì sau đó mới tiếp tục công việc
- Cảm ơn cô!
Nó gật đầu chào rồi từng bước từng bước một đến bên chiếc ghế đá dưới cây bằng lăng tím, khúc này vẫn chưa được quét dọn nên quanh gốc cây và trên ghế đá toàn lá khô và hoa bằng lăng đã tàn, có cả trái bằng lăng, tiếng bước chân nghe sột soạt vì gót giầy va chạm với lá khô trong không viên trường đầy vắng lặng.
Bước đến gần ghế đá, nó phủi phủi cho sạch lá và bụi bám rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đưa tay sờ quanh ghế như để tìm kiếm điều gì.
Được một lúc đôi vai nó run lên, đưa hai tay úp mặt, cúi gằm mặt xuống đất, một giot...hai giọt...ba giọt, nước mắt nó rơi phải nó lại khóc lại khóc vì người con trai đó đến bao giờ nó mới quên được cậu.
Nó lại nhớ.
Hình ảnh đôi trai gái độ tuổi mười lăm, đang ngồi bên ghế đá hí hoáy viết viết vẽ vẽ lâu lâu lại nhìn nhau, rồi buông lời trêu đùa rượt nhau chạy vòng vòng khắp quanh gốc cây, tiếng cười râm ran hòa cùng không khí náo nhiệt của sân trường vào giờ giải lao.
- Này cậu đứng lại nếu không tôi không tha cho cậu đâu!
- Tôi rất muốn nhưng không thể, xin lỗi nhé.
Cứ thế họ vui vẻ bên nhau, cho đến một ngày sau lễ tốt nghiệp cấp hai cậu bảo là không còn yêu nó nữa, nó đau...đau lắm lúc đó nó cảm thấy hận cậu vô cùng và luôn tránh mặt cậu, để rồi nó hối hận như bây giờ.
|
Nhã Điềm ngẩng mặt đưa tay lên quệt đi dòng nước mắt, nó không muốn nhớ nữa, rồi lặng lẽ rời khỏi đó.
Nhưng nó đã không biết trong lúc nó vừa ra khỏi nhà thì cũng có một người con trai mặc bộ đồ thể thao,áo thể thao thun ba lỗ màu lam đậm, quần dài màu lam đậm viền sọc đỏ dọc ống quần, đôi giày thể thao màu trắng trông rất nam tính với mái tóc hơi rối đã chạy theo phía sau nó một khoảng cách đủ để nó không biết sự hiện diện của mình.
Chàng trai cũng biết nó sẽ đi đâu, nên cũng bước đến trước cổng trường trung học cơ sở Duyệt Phương, đứng nép bên ngoài cánh cổng chàng trai khẽ đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô lao công đừng đánh động nó.
Chàng trai đứng đó và nhìn theo cái thân ảnh bé nhỏ ngồi bên băng ghế đá úp mặt xuống đôi vai run run, bất giác chàng trai lại muốn chạy đến ôm nó vào lòng và nói với nó rằng" cậu luôn có tôi bên cạnh nên đừng nhớ cậu ấy nữa".
Nhưng lại không thể nó chỉ xem chàng trai là bạn thân, nếu làm thế kể cả tình bạn cũng không còn.
Khi thấy nó khóc chàng trai cảm thấy đau, rất đau, đau thay cho nổi đau của nó, đau cho nổi đau của mình và đau cho cả nổi đau của cậu bạn thân.
Hôm nay là ngày cậu bạn thân ấy không còn trên thế gian này tròn một năm, có lẽ nó đến đây để nhớ lại.
Phát hiện Nhã Điềm bước ra khỏi ghế đá, chàng trai ấy bước đi nhưng không đi về phía trước mà quay đầu trở lại theo hướng cũ được một quãng khá xa đủ để người con gái ấy không nhìn thấy mình.
Núp sau gốc phượng to trước cổng trường, không để nó phát hiện vẫn đưa mắt dõi theo.
Nhã Điềm bước từng bước ra gần đến cổng trường quay lại chào cô lao công:
- Con cảm ơn cô, thôi chào cô còn về đây ạ!
- À, không có gì, chào cháu.
Rồi theo hướng đã định từ trước Nhã Điềm mở cổng bước ra ngoài đi thẳng đến chợ để mua đồ.
Như có linh cảm lâu lâu nó lại quay phía sau lưng nhìn dáo dác, đứng lặng hồi lâu thấy mọi thứ vẫn bình thường mới bước tiếp.
Linh cảm của Nhã Điềm không hề sai sau lưng nó đúng là có người luôn dõi theo, mỗi lần nó quay lại nhìn là mỗi lần người đó phải tìm chỗ để mà trốn trông khổ sở đến thảm hại.
|
Thỉnh thoảng có người còn nói người đó là tên yêu râu xanh chuyên đi săn đón con gái nhà lành vì thái độ thập thò lén lút đáng ngờ vực.
Lúc này cũng đã sáu giờ mấy sáng mọi người bắt đầu xúng xính đi chợ nườm nượp nên nó không còn cảm thấy bất an nữa cứ chậm rãi bước đều cuối cùng rồi cũng đến chợ.
Chợ đông nghẹt người, nó phải bon chen đến vả mồ hôi mới mua được rau cải và vài gia vị cần thiết.
Đến gian hàng thịt cá, nó kì kèo trả giá mãi mới mua được người bán hàng là một phụ nữ trung niên phải lắc đầu cười khổ với nó, nhưng miệng lại tấm tắc khen nó.
- Thôi được rồi cô bán cho cháu với giá rẻ vậy, nếu gặp thêm vài người như cháu chắc cô giải nghệ luôn quá.
- Dạ, làm gì có cháu mua đúng giá mà cô_nó nở một nụ cười thân thiện.
- Cô mà có đứa con trai thì cô đã chấm con làm con dâu rồi, người đâu vừa xinh đẹp lại giỏi dang.
- Cô nói quá rồi đấy ạ, cháu cũng bình thường thôi.
Nói mãi nói mà không để ý có một chàng trai đứng sau lưng nó nãy giờ nở một nụ cười tinh quái, thấy cô kia định đưa bọc thịt trên tay cho nó trong khi nó đang hí hoáy đếm tiền để đưa cho cô bán hàng, thì chàng trai nhanh tay chụp lấy bọc thịt.
- Con lấy chỗ thịt này bao nhiêu tiền hả cô?_câu nói của chàng trai vô cùng tự nhiên nhưng lại làm cô bán hàng vô cùng ngạc nhiên vì đối tượng cô định đưa là cô gái chứ không phải chàng trai.
Nó định lấy bọc thịt từ trên tay cô bán hàng nhưng lại chơi vơi trong không trung đơn giản là vì nó đã bị ai kia lấy mất mà không một lời xin phép.
Bức tức nó chưa nhìn đối tượng đã mắng tới tấp.
- Tên chết tiệt nào lấy đồ của bà thế hả mau trả đây nếu không ta cho biết tay_ quay ngoắc người lại nó mở to mắt miệng há hốc nói không nên lời, trong khi người kia nhìn nó nở một nụ cười tỏa nắng.
- Cậu...cậu...sao...sao cậu...
--------------------------------------------------------------------------------------------
|
CHƯƠNG 1.3 HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG
" Phải chăng tôi và cậu chỉ mãi như thế này như hai đường thẳng song song, chỉ đi bên cạnh nhưng không bao giờ chạm mặt?"
- Tôi sao?_đưa mặt mình sát mặt cô gái chàng trai vẫn cười một nụ cười tinh ranh như thuở nào.
- Sao..sao cậu lại ở đây?_hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn đây là chợ ai đến mà chẳng được.
- Tại sao tôi lại không thể ở đây, đây là nhà cậu à?_ vẫn thái độ đó chàng trai càng tỏ vẻ thích thú buông lời trêu chọc.
- Ơ, tất nhiên là không phải nhưng tôi có thấy cậu đi chợ bao giờ đâu_vẫn đôi mắt ngạc nhiên nó nhìn chàng trai trước mặt đã lâu không gặp, cậu không khác là mấy nhưng trông cao hơn chững chạc hơn.
- Cậu đã lâu không gặp tôi dĩ nhiên tôi phải khác chứ, đâu như thế mãi được_ nói rồi chàng trai thôi nhìn nó nữa, đưa mắt sang nhìn cô bán hàng đang trố mắt nhìn hai người cất giọng nói nhẹ nhàng.
- Đây tiền gửi cô.
- À, Khải Huy đấy à vậy mà làm cô tưởng là cướp cạn từ đâu tới.
- Dạ! Là con đây_nói rồi cậu lại nở nụ cười.
Nhã Điềm lại lần nữa trố mắt nhìn, mới một năm mà Khải Huy thay đổi quá lễ phép hơn nhiều, biết cả đi chợ đến nỗi thành khách quen.
- Đi chợ với bạn gái à, trông xinh đấy lại giỏi dang cháu khéo chọn thật.
Câu nói của cô bán hàng làm Nhã Điềm giật mình, quay qua nhìn cô bán hàng thanh minh, nhưng lại không nhanh bằng Khải Huy.
- Vâng bạn gái cháu, cảm ơn cô đã quá khen, đúng không tiểu Điềm?_ vừa nói với cô bán hàng hắn vừa hơi cúi thấp đầu nhìn nó đang mở mắt trừng trừng nhìn hắn đầy căm phẫn.
- Cậu muốn chết sao?_ nó quay người lại thôi nhìn hắn thục vào bụng hắn một phát làm mặt hắn nhăn như khỉ ăn ớt, nhưng vẫn mấp mấy môi đá đểu.
- Cậu...cậu vẫn hung dữ như ngày nào chẳng thay đổi gì cả.
|