Tôi Làm Điều Đó ... Vì Cậu!
|
|
- Tôi...tôi biết rồi tôi sẽ không...không khóc nữa.
Thục Đoan cười mãn nguyện khi thấy Nhã Điềm trở lại trạng thái bình thường.
- À, cậu mới về hôm qua chắc chưa gặp Khải Huy đúng không? Cậu ta bây giờ rất điển trai nha, học hành lại giỏi hơn trước rất nhiều, được nhiều bạn nữ trong lớp để ý lắm, kể cả lớp mình cũng có khá nhiều bạn muốn làm quen đó.
Thục Đoan vừa đưa tay lên lau nước mắt cho Nhã Điềm vừa thay đổi thái độ lãng sang chuyện khác, môi nở nụ cười đầy phấn khích. Điều đó khiến Nhã Điềm cũng nhẹ nhõm đi khẽ cười trở lại.
Nhưng Nhã Điềm đã không biết bên trong rèm cửa mẹ nó vô tình nghe nó khóc nên quặng cả lòng, bà chỉ có Nhã Điềm là đứa con duy nhất nên rất mực yêu thương nhưng đôi lúc cũng nghiêm khắc.
Từ nhỏ bà đã dạy cho Nhã Điềm cái gọi là nữ công gia chánh từ nấu ăn đến thêu thùa may vá đều không sót thứ nào để làm cho Nhã Điềm thành cô gái hoàn hảo thì số mệnh sẽ tốt.
Chính vì thế từ nhỏ Nhã Điềm đã được sống trong sự đùm bọc che chở của gia đình có khuôn phép và chừng mực. Đến cái tuổi mới lớn bà không hề muốn Nhã Điềm yêu sớm kẻo lại đau khổ vì chưa chín chắn.
Nhưng vì người Nhã Điềm yêu là cậu bạn thân nên bà cũng chẳng ngăn cấm đến khi mọi chuyện xảy ra thì bà đã sai khi quyết định cho Nhã Điềm yêu quá sớm.
Bây giờ nhìn đứa con gái mà bà yêu quý chìm trong nỗi đau nhưng không thể làm được gì lòng bà đau như dao cắt. ***
Lúc nhỏ khi Nhã Điềm mới sinh rất bụ bẫm dễ thương, hai ông bà vô cùng tự hào vì điều này.
Đến khi sinh nhật tròn một tuổi của Nhã Điềm, rất nhiều khách và người quen người thân thuộc đến dự. Mọi người đang chung vui, trong một buổi sáng đầy nắng, bầu trời vô cùng trong xanh mọi thứ đáng lẽ vẫn bình ổn như thế nếu không có lời tiên đoán đầy mê tín.
Bầu trời đang xanh chuyển sang sắc xám đầy u tối, ai cũng nghĩ là sắp có cơn mưa kéo đến nên có một số người vội vã xin phép về để dọn dẹp và đem một số vật dụng hay quần áo còn phơi ngoài sân vào nhà.
Mẹ Nhã Điềm vốn dĩ đang bế Nhã Điềm trên tay, nhưng có một số người họ hàng đòi bế nên bà nhường lại cho họ, bà ra cửa để đón một số người mới đến và tiễn một số người đi.
Bỗng nhiên bà phát hiện có bóng dáng một cụ già ngoài bảy mươi bộ dạng có vẻ nhếch nhác ngoài cánh cổng đang hướng mắt vào trong.
Vì lòng thương người,mẹ Nhã Điềm đi về phía cổng tiến về phía bà cụ ân cần hỏi han:
- Bà ơi trời sắp mưa rồi, nhà bà ở đâu hay bà vào trong chung vui với cháu luôn nhé.
- Ta không có nhà.
Giọng bà cụ nhẹ nhàng nhưng âm u thảy vào khoảng không đầy u tối của hiện tại làm người ta không khỏi lạnh sóng lưng rùng mình một cái.
- Không có nhà? Thế người thân bà đâu?
- Ta không có người thân.
Lại một câu phủ định thẳng thừng nhưng trong lời nói không hề mang chút đau thương hay xót xa mà đầy ủy dị.
Bây giờ mẹ Nhã Điềm mới để ý mắt bà cụ cứ giáng vào bên trong ngôi nhà, mà tâm điểm lại chính là Nhã Điềm trong mắt bà dấy lên nỗi sợ hãi vì nghĩ đây là kẻ bắt cóc trẻ con, nhưng bà vẫn cố bình tĩnh để tránh bứt dây động rừng.
- Bà đói không hay cháu lấy gì đó cho bà ăn nhé?
- Ta không đói.
" Ôi bà cụ này thật kì lạ không biết là có ý đồ gì đây?"
Đưa ra suy nghĩ trong đầu như thế nhưng mẹ Nhã Điềm nào dám nói ra.
- Ta có chuyện muốn nói.
Nhận thấy sự im lặng, trong đôi mắt hiện lên ngạc nhiên và hơi hoảng loạn của người phụ nữ trẻ trước mặt, bà cụ thay đổi hướng nhìn thẳng vào mẹ Nhã Điềm.
- Có gì bà cứ nói cháu nghe đây._mẹ Nhã Điềm cũng cố gắng lắng tai nghe những gì bà cụ sắp nói.
- Con bé đó có số mệnh không tốt.
Bà cụ hướng mắt về phía Nhã Điềm bây giờ đang trên tay ba nó cựa quậy. Thốt ra từng lời vào không trung một cách nhẹ tênh chỉ đủ để người đối diện nghe thấy.
Nhưng lời bà cụ nói như giáng một cái gì đó xuống nỗi lòng đang lo sợ của mẹ Nhã Điềm làm bà thêm thất kinh bấn loạn. Lời bà cụ nói chẳng khác nào một lời tiên đoán.
- Bà à, bà có sao không sao lại nói như thế?
Hơi khó chịu vì lời nói nhăn nói cụi của bà cụ nhưng mẹ Nhã Điềm vẫn giữ thái độ lễ phép nhất có thể.
- Thôi ta đi đây, ta có cái này tặng cho con bé mong nó sẽ qua khỏi.
Bà cụ lấy ra thứ mà bà cho là quà nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của mẹ Nhã Điềm, bà hơi e dè định rụt tay lại nhưng không thể.
Đặt món quà lên bàn tay của mẹ Nhã Điềm xong bà cụ quay lưng bước đi, bầu trờ lại trở về sắc xanh biếc đầy tươi sáng.
Đang bàng hoàng nhìn vào món quà, định hỏi rằng món quà đó có ý nghĩa gì thì bà cụ đã đi một quãng khá xa.
Vì quá lâu không thấy bà vào trong nên ba Nhã Điềm đi ra gọi. Vì sợ ông phát hiện nên bà đã cất ngay vào túi áo bà không tin vào điều đó nhưng bà cụ đó toát ra một khí chất gì đó làm bà không khỏi hoài nghi, muốn không tin nhưng bà vẫn lo sợ.
- Sao lâu thế còn chưa vào có chuyện gì vậy?
- Không có gì chúng ta vào đi
Nhẹ nở nụ cười gượng cả hai ông bà cùng đi vào trên tay có một đứa trẻ xinh xắn bụ bẫm.
***
Nhớ lại ngày đó mẹ Nhã Điềm cảm thấy nó có chút gì đó đúng nhưng bà vẫn không tin đó là sự thật đó chỉ là sự rủi ro mà thôi. Thấy Nhã Điềm cười trở lại bà cũng đi vào bếp để chuẩn bị tiếp thức ăn.
- Tôi mới gặp cậu ấy lúc sáng, nhưng cậu có nói quá không đấy.
Bấy giờ Nhã Điềm mới phản bác lại lời khen của Thục Đoan dành cho Khải Huy.
- Gì? Mới về đã gặp rồi sao? Ghê nha!
Thục Đoan lại chuyển sang một thái độ khác nhìn Nhã Điềm đầy ẩn ý.
- Thì vô tình gặp thôi, cậu nhìn tôi như vậy là ý gì?
Vì bắt gặp tia nhìn dò xét từ Thục Đoan, Nhã Điềm lại có chút chột dạ mặc dù không hề làm gì sai, phải thanh minh trước khi mọi chuyện đi quá xa.
- Vô tình? Tôi không tin đâu.
Vừa cười vừa lắc đầu không tin, Thục Đoan rất vui là đằng khác nếu cả hai đứa bạn thân đến được với nhau.
- Không tin thì tùy, tôi không hơi đâu nói với cậu.
Nhún vai đầy bất lực, Nhã Điềm biết dù có giải thích thì Thục Đoan cũng không thay đổi suy nghĩ thì hà cớ gì nó phải gân cổ lên giải thích.
Vừa nói xong tiếng chuông cửa reo, Nhã Điềm đứng dậy ra ngoài mở cửa để lại Thục Đoan vẫn nhìn theo mỉm cười.
Ra mở cửa, nó nhìn người ngoài cổng nở nụ cười.
- Cậu đến rồi à, ăn gì chưa?
Khải Huy thoáng ngạc nhiên khi thấy mắt nó đỏ hoe nhưng lại nở nụ cười, hắn biết nó đã khóc nhưng lại giả vờ như không biết buông lời đùa cợt.
Nhưng lòng hắn thì không hề vui.
"Cậu lại khóc nhưng tại sao vẫn cười trước mặt tôi, có biết làm như vậy tôi khó chịu lắm không?"
- Đáng ra định ăn trước khi đến, nhưng vì nhớ món cậu nấu nên chừa bụng đến đây ăn, được chứ?
Đưa mắt nhìn Nhã Điềm, Khải Huy nhếch mép cười. Khải Huy bước vào cổng, Nhã Điềm khóa cổng rồi bước sóng đôi với Khải Huy.
- Không cần giả tạo như thế lúc trước cậu toàn chê tôi món nấu mà.
- Tại sao tôi lại quên mất cậu nấu ăn dỡ tệ nhỉ_lại một nụ cười khích bác người khác, Khải Huy đi thẳng vào nhà.
- Cậu...
Nhã Điềm thật sự không chịu nổi với tên bạn này, mới nghe được một câu mát dạ thì hắn lập tức làm người ta phải tức lộn ruột.
Cả hai cùng bước vào nhà trong cái lườm của Nhã Điềm.
Khải Huy nhẹ đi đến gần Thục Đoan nở nụ cười.
- Chào cậu, Thục Đoan!
- Cậu đến rồi à, xem ra cậu vui hơn mọi ngày nhỉ?
Thục Đoan khẽ liếc nhìn biểu hiện của cả hai rồi buông lời châm chọc.
- Có sao?
Mặc dù biết mình đang bị trêu nhưng Khải Huy vẫn thích hỏi lại cho đỡ ngượng, bởi lẽ những lời Thục Đoan nói không hề sai. Đúng hắn đang vui, vui hơn mọi ngày là vì ai kia đã về.
Hỏi xong chẳng đợi câu trả lời hắn bỏ vào bếp để chào mẹ nó.
- Thưa cô con mới đến!
- Khải Huy à, con ra trước ngồi chơi đi không phải người lạ không cần khách sáo vậy đâu.
Mẹ nó nở nụ cười hiền nhìn hắn.
- Chính vì không phải người lạ con mới không muốn ngồi chơi, có gì đó cho con giúp không?
- Muốn giúp? Làm con rể ta nhé.
Mẹ nó vừa nói vừa quan sát biểu hiện của hắn, trong gần một năm qua hắn luôn lui tới hỏi thăm Nhã Điềm còn giúp ông bà làm rất nhiều việc lí nào bà lại không hiểu tâm tư của hắn.
- Dạ?
Vì quá bất ngờ trước lời đề nghị, Khải Huy mở to mắt, sau đó lại chuyển sang ngượng, mặt đỏ dần, đưa tay gãi gãi đầu.
Mẹ nó bật cười vì biểu hiện kia.
- Ta đùa thôi,không cần giúp đâu, con ra ngoài đi mấy đứa lâu rồi không gặp nên nói chuyện nhiều một chút.
- Vậy thôi con ra ngoài đây.
Hắn bước ra ngoài, mặt đã trở lại bình thường nhưng đôi môi nở một nụ cười nhẹ nữa có nữa không khó nắm bắt.
Cả ba ngồi cạnh nhau nói chuyện bông đùa khá vui vẻ, cùng xem ti vi cho đến khi mẹ nó bảo thức ăn đã xong, cả ba mới lật đật dọn thức ăn ra bàn rồi lại vừa ăn vừa nói đa số là chuyện cũ nhưng cố tránh nhắc đến Nam Thành. Ba Nhã Điềm thì đã đi làm từ sớm nên không có ở nhà.
Ăn xong Thục Đoan và Nhã Điềm dọn dẹp và rửa bát sau bếp,hắn thì ngồi trước phòng khách nói chuyện với mẹ nó.
- Lúc nãy Nhã Điềm lại khóc, con cố gắng làm nó vui lên nhé, cô thực sự không muốn thấy nó tiếp tục như vậy nữa.
Mẹ nó nhìn hắn rồi thở dài.
Hắn cũng đáp lại giọng u buồn.
- Con biết rồi, nhưng con nghĩ cần cho cậu ấy thêm thời gian.
Tâm trạng của hắn cũng chẳng khác là bao nhưng có lẽ sự cứng rắn của một đứa con trai có gì đó làm người ta có thể tin tưởng đặc biệt là từ mẹ nó.
Cả hai chìm trong im lặng hồi lâu, Nhã Điềm và Thục Đoan bấy giờ cũng vừa làm xong công việc đi ra phòng khách.
Cả ba người chào mẹ Nhã Điềm để đến nhà Nam Thành, điều này không hề làm bất cứ ai vui cả, chỉ là vẻ sầu não hiện rõ trên mặt nhưng vẫn gượng cười để người bên cạnh cảm thấy an tâm.
-------------------------------------------------
|
Chương 3 ĐIỂM TỰA
- Không cần như thế, khóc bao nhiêu lần cũng được chỉ cần cậu để tôi lau nước mắt cho cậu.
Bước ra khỏi cổng, Nhã Điềm leo lên xe đạp của Khải Huy ngồi yên vị ở phía sau, trên tay cầm bọc trái cây.
Thục Đoan cũng leo lên xe đạp của mình, cả hai chiếc xe chạy sóng đôi sát lề đường.
Thật ra nó không định leo lên xe Khải Huy nhưng Thục Đoan xe cô bị trục trặc yên sau nên chỉ chạy được một mình vì thế nó cũng đành leo lên xe Khải Huy.
Nó và Thục Đoan đều mặc quần jean ống túm hơi kiểu cách một chút áo thun cổ tròn khá đơn giản nhìn năng động và nữ tính.
Vì ăn mặc đơn giản như thế nên việc đạp xe đạp không khó khăn, Khải Huy cũng quần jean và chiếc áo sơ mi sọc ca rô màu trắng-xanh dương tuy đơn giản nhưng nhìn cũng rất nam tính với mái tóc ngắn vuốt keo chải kiểu hơi rối.
Cả ba nói chuyện rôm rả trên con đường đầy nắng, hàng phượng ven đường vẫn còn những chùm hoa đỏ trông xinh như những cánh bướm, lâu lâu có cơn gió thổi qua lại có cả một cơn mưa hỗn tạp gồm cả lá lẫn hoa.
Tiếng ve vẫn rất thanh trong khắp vòm cây mặc dù chỉ còn vài tuần nữa là bắt đầu năm học mới.
Nó ngồi phía sau, cảm nhận được một sự bình yên khi nó đang ở phía sau tấm lưng rộng mà vững chãi của Khải Huy có lẽ nó cảm thấy hắn chính là điểm tựa tốt nhất của hiện tại nhưng nó lại không có can đảm để đón nhận hắn vì nó sợ...
Căn nhà Nam Thành đã hiện ra trước mặt, cánh cổng mở toang người người đi ra đi vào khá đông, cả ba dắt xe vào trong khoảng sân chật cứng xe cộ để xe tại đó rồi cùng nhau đi vào vừa đi vừa gật đầu chào những người quen.
- Chúng cháu chào cô!
Cả ba đông thanh khi thấy mẹ của Nam Thành, mắt bà đỏ hoe có lẽ vừa khóc xong gương mặt hơi tiều tụy.
- Các con đến đấy à, vào đi.
Bà thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhã Điềm, có chút gì đó khó chịu khi nhìn thấy nó nhưng bà nghĩ mọi chuyện cũng qua rồi vả lại không hẳn là lỗi tại nó nên bà cũng lấy lại bình tĩnh mà dịu dàng nói.
Cả ba tiến gần đến bên bàn cúng nơi có tấm hình một cậu thiếu niên cười tươi nụ cười đầy phúc hậu.
Đặt đồ cúng lên bàn cả ba đốt vài nén hương, đứng lặng hồi lâu không ai bảo ai nhìn vào tấm hình mỗi người một suy nghĩ.
Mắt Nhã Điềm bắt đầu cay, nhưng nó cố cắn chặt môi để tiếng khóc không bật thành tiếng và để nước mắt đừng rơi.
" Nam Thành tôi về rồi, tôi nhớ cậu lắm, cậu ở bên kia thế giới phải vui đấy, tôi sẽ làm theo lời cậu sống thật hạnh phúc"
Khải Huy thì gương mặt hơi suy tư trong mắt chứa tia gì đó chua xót.
" Nam Thành cậu hãy phù hộ cho Nhã Điềm được hạnh phúc cho dù người mang đến hạnh phúc cho cậu ấy không phải là tôi"
Thục Đoan tâm trạng cũng trầm xuống không kém.
" Cậu ra đi như thế để lại nỗi đau cho bao người cậu thấy vui à, cậu có lỗi rất lớn cậu biết không chính vì thế hãy phù hộ cho những người đau khổ vì cậu được hạnh phúc để mà chuộc lỗi, cậu rõ chưa?"
Cả ba sau vài phút mặc niệm, quay qua nhìn mặt nhau rồi tiến đến ngồi cạnh mẹ Nam Thành.
- Cô đừng quá đau buồn không chừng qua bên ấy cậu ấy sẽ bớt đau khổ hơn.
Thục Đoan nhẹ nhàng nắm lấy tay bà khuyên nhủ đầy thông cảm.
Bà nhẹ nhàng nhìn một lượt ba người rồi cất lời một cách nặng nhọc.
- Ta không sao các con yên tâm.
Nhã Điềm cầm vạt áo mình se se rồi cất giọng run run:
- Thưa cô con...con xin lỗi!
- Thật ra cũng không hẳn lỗi do con, lúc trước vì quá bất ngờ nên ta hơi nặng lời nên con đừng để trong lòng mà tự trừng phạt bản thân.
Tia nhìn của bà nhìn Nhã Điềm đầy dịu dàng và có chút gì đó ăn năn, có lẽ cũng tại bà qua nặng lời nên nó sốc quá mà bỏ đi xa nhà để tìm sự thanh thản.
- Con cảm ơn cô đã tha lỗi cho con.
|
Nhã Điềm nhẹ nhàng quỳ bên cạnh bà, nắm lấy bàn tay bà nói giọng nghẹn ngào.
- Con không có lỗi nên không cần phải làm thế.
Bà đưa tay kéo Nhã Điềm ngồi cạnh bà.
- Cô cho con xin phép ra mộ cậu ấy viếng được không ạ?
- Con cứ đi, chắc nó rất vui khi thấy con đến.
Bà đưa tay vuốt tóc Nhã Điềm.
- Thôi vậy các con đi đi kẻo trễ.
- Hai cậu đi đi tôi ở đây giúp cô trông nom một số việc khách đến cũng khá đông rồi.
Thục Đoan nhẹ giọng nhìn Nhã Điềm và Khải Huy.
Khải Huy hiểu ý nên gật đầu đồng ý, thật ra Thục Đoan muốn tạo cho hai người chút riêng tư thôi.
- Thôi vậy tụi con đi đây_ Khải Huy tiếp lời ngay sau câu nói của Thục Đoan.
- Con chào cô!
Nhã Điềm đứng dậy bước ra ngoài, Khải Huy đã cất bước đi trước để lấy xe.
Thục Đoan và mẹ Nam Thành đứng trước cửa trông cho đến khi hai người rời khỏi cổng thì cũng đi vào tiếp khách.
Sau khi ra khỏi cổng, Nhã Điềm lại leo lên xe ngồi sau Khải Huy nó bảo cậu đến chợ để mua một bó hoa cúc.
Hắn cũng làm theo yêu cầu của nó, mua hoa xong hắn chở nó thẳng đến mộ Nam Thành cách đó không xa, suốt quãng đường đi cả hai chìm trong im lặng chẳng ai nói với bất cứ ai điều gì.
Đường đi đến mộ là một con đường khá vắng đầy cây cối ven đường, đến một bãi đất trống khá rộng hắn dừng lại, cả hai bước xuống xe.
Dựng xe xong, Khải Huy đi trước dẫn đường cho Nhã Điềm.
Đến khúc này đã là ngõ cục, nên không có ngôi nhà nào cũng chẳng có bất cứ ai lui tới cơn gió thổi qua đám lá xào xạc xa xa có tiếng chim vang vọng âm vực trầm thấp làm cho khung cảnh thêm hoang vu buồn tẻ.
Ở đây có con rạch nhỏ nước chỉ có chút ít nhưng muốn qua đến bên mộ cũng phải đi qua một cây cầu bắt bằng một khúc cây.
Khải Huy bước qua trước sau đó đưa tay nắm lấy tay Nhã Điềm kéo nó qua, cuối cùng cũng đến được mộ Nam Thành.
Ở đây không chỉ có mộ Nam Thành mà còn có một số ngôi mộ khác giấy tiền vàng bạc bay khắp nơi, trời lại vừa tắt nắng cảnh tượng lại trở nên âm u.
Nhẹ nhàng bước đến trước mộ Nam Thành, Nhã Điềm cúi xuống đặt bó hoa cúc trắng lên mộ cậu, từng động tác được thực hiện một cách nhẹ nhàng nhất giống như không muốn đánh thức một người đang ngủ say. Phải rồi đối với Nhã Điềm thì cậu dường như chưa bao giờ rời khỏi đây mà chỉ là đang ngủ say, nhìn vào gương mặt phúc hậu như một thiên thần trên tấm bia mộ là tim Nhã Điềm khẽ nhói lên.
Trên bia mộ còn có những bó hoa cúc khác, nén hương còn đóm đỏ chưa tàn, có đám tro tàn gần đó có lẽ người nhà cậu vừa đến viếng.
Khải Huy rút vài nén hương rồi thắp đưa cho Nhã Điềm ba nén hương hắn cũng cầm ba nén. Rồi lần lượt cắm lên lư hương trên mộ cậu.
Nhã Điềm khụy gối một chân đưa tay sờ lên tấm bia mộ.
- Cậu ở đây một mình chắc buồn lắm đúng không, lạnh lẽo lắm đúng không, tôi thật vô tâm khi bỏ mặc cậu ở đây.
Nhã Điềm nói thật khẽ, rồi cười chua chát.
Nhưng câu nói đó cũng đủ để Khải Huy nghe thấy kể cả nụ cười kia làm sao qua khỏi mắt hắn, điều đó làm lòng hắn thắt lại đau buốt.
Nhã Điềm đứng dậy cười với Khải Huy.
- Chúng ta về thôi cũng trễ rồi.
- Hửm? À, về thôi.
Đang chìm trong suy nghĩ Khải Huy hơi giật mình vì thái độ của Nhã Điềm.
Nhã Điềm quay đầu lại nhìn bia mộ Nam Thành lần cuối rồi bước đi.
" Tôi về đây tạm biệt cậu, tôi sẽ quay lại thăm cậu trong một ngày gần đây, vĩnh biệt cậu-tình yêu đầu của tôi"
Bước trong vô thức Nhã Điềm quên mất có một cây cầu nó bước lên nhưng bị trật ngỡ là đã ngã nhào xuống rạch nhưng Khải Huy đã kịp thời kéo nó vào lòng, nó cảm thấy rất mệt mỏi nó đang cố kìm nén cảm xúc để không bật khóc, cán chặt môi đến bật máu, nó không phản kháng mặc cho hắn ôm nó vào lòng.
Hai tay nó buông thỏng trong không trung không còn chút sức lực.
Hắn ban đầu chỉ định đỡ nó nhưng cảm nhận được sự bất lực ở nó, hắn vòng tay siết chặt vòng ôm.
- Muốn khóc thì cứ khóc cậu không cần che giấu trước mặt tôi.
Cậu nói của hắn như động lực cho nó, nó bật khóc như một đứa trẻ, nó vùi đầu vào ngực hắn khóc nức nở. Cảm xúc như vỡ òa có lẽ bây giờ hắn chính là điểm tựa duy nhất để nó dựa vào.
- Tôi đau...đau quá Khải Huy à...hức hức...
Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào nghe đau thắt lòng.
- Tôi biết, vì thế hãy nói ra để tôi chia sẻ cùng cậu đừng tự dằn vặt bản thân như thế, cậu đau tôi cũng rất đau.
- Tôi ...tôi ngốc lắm phải không?
- Không có, là do cậu quá yêu cậu ấy thôi.
- Tôi...sẽ...sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi...hức...hức
- Không cần như thế, khóc bao nhiêu lần cũng được chỉ cần cậu để tôi lau nước mắt cho cậu.
Nước mắt Nhã Điềm đã làm ướt đẫm áo Khải Huy. Nói xong Khải Huy nhẹ đẩy nó ra đầu hắn hơi cúi nhìn thẳng vào mắt nó, hắn đưa hai ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Nhã Điềm.
Nhã Điềm đưa cặp mắt long lanh, mi mắt còn vương vài giọt lệ nhìn Khải Huy.
Khải Huy khẽ cười ngẩng đầu lên, đưa bàn tay nắm lấy tay nó.
- Chúng ta về thôi, tôi đưa cậu về.
Hắn dẫn nó qua bên kia rạch rồi đi đến lấy xe, mặc dù đã qua rạch nhưng bàn tay ấy vẫn cứng đầu không chịu buông. Vả lại tay người được nắm cũng không hề muốn buông.
Nhã Điềm cảm thấy lòng ấm hẳn khi tay nó nằm trong lòng bàn tay hắn.
Đến gần chiếc xe đạp Khải Huy mới buông tay ra, ngồi lên yên xe hắn xoay qua nhìn Nhã Điềm, hất hất mái tóc ra hiệu.
- Lên xe đi, cậu định đứng đấy mãi à?
- Tôi lên ngay đây.
Nó mặt hơi đỏ vì ngượng không ngờ cảm xúc nó dâng trào đến thế khóc nức nở trên ngực hắn, còn nắm tay hắn chặt như vậy.
Sau khi nó lên xe, hắn quay mặt về phía trước mỉm cười.
Nó ngồi phía sau chỉ dám để tay nắm lấy một phần áo trên lưng hắn.
Hắn đạp xe đi khỏi đó được một quãng thì lấy tay kéo hai tay nó lại với nhau thành vòng ôm quanh eo hắn. Nó định rụt tay lại nhưng hán giữ chặt qua nên nó không thể.
- Cậu muốn đo đường thì cứ buông tôi không chắc đường này không có ổ gà.
Nó chẳng đáp trả mà siết chặt vòng ôm nhẹ tựa đầu vào lưng hắn.
Hắn hơi giật mình vì hành động kia nhẫn tưởng nó sẽ phản kháng lại nhưng không ngờ... Bất giác hắn cảm thấy vui mỉm cười đầy mãn nguyện.
Chiếc xe cứ thế lao đi dưới bóng mát của cây ven đường, nắng dìu dịu gió hiu hiu cứ thế hai con người cùng chiếc xe đạp nhẹ nhàng lướt trên đường.
Có người ước rằng thời gian này đừng trôi đi quá nhanh, còn có người lại say sưa chìm trong giấc ngủ sau sự mệt mỏi vì khóc quá nhiều.
---------------------
|
CHƯƠNG 4.1: HOÀI NIỆM
"- Vì sẽ có người khác thay tôi yêu cậu."
Nhã Điềm ôm Khải Huy mà ngủ ngon đến khi về đến trước cửa nhà, Khải Huy dừng xe nhẹ gỡ tay nó ra nhưng cũng đúng lúc nó giật mình dụi dụi mắt.
- Tới nhà rồi à?
- Phải, tới rồi cậu vào nhà đi tôi về đây.
Nhã Điềm bước xuống xe vẫy tay chào Khải Huy rồi đi thẳng vào nhà.
Khải Huy đợi nó đóng cổng xong cũng đạp xe về mặc dù hắn biết tâm trạng nó lúc này cực kì tệ nhưng có lẽ nên để nó yên tĩnh một mình vậy.
Nhã Điềm vào nhà thì lúc này ông Lâm đã đi làm về đang ngồi xem ti vi thấy ông thì Nhã Điềm nở nụ cười, chạy đến ngồi cạnh ông nũng nịu như đứa trẻ đòi quà.
- Ba! Ba về rồi à, ba đã dùng gì chưa hay để con xuống bếp làm cho ba vài món nhé.
- Không cần đâu con gái ba ăn rồi, con mới về chắc cũng mệt thôi lên phòng nghĩ đi.
Ông Lâm nhã nhặn xoa đầu con gái đầy yêu thương, đây là đứa con duy nhất mà ông yêu thương hết mực đã cố ý đi học xa nhà đã một năm mặc dù ông cũng đi thăm Nhã Điềm nhưng làm sao bằng thấy con gái mỗi ngày quanh quẩn trong nhà, chốc chốc lại nũng nịu.
- Dạ vậy thôi con lên phòng đây, tối con nói chuyện với ba sau vậy.
Đi được vài bước Nhã Điềm lại nhớ đến mẹ:
- Thế mẹ đâu rồi ba?
- Mẹ con sang nhà Nam Thành rồi.
Bây giờ Nhã Điềm mới sực nhớ, nó nhớ là đã hẹn Thục Đoan ở đó vậy mà bây giờ lại về trước.
Lúc đưa nó về, Khải Huy định ghé lại nhưng vì thấy nó ngủ say quá nên chở nó thẳng về nhà luôn dĩ nhiên là nó không thể nào nhớ là đã bỏ Thục Đoan lại đó.
Nhã Điềm cũng chăng nói gì nữa nó chào ba rồi lại lên phòng, mẹ nó hôm nay cả buổi chiều chắc bận lắm không thể về nhà rồi, còn ba nó nghỉ trưa xong cũng phải đi làm xem ra buổi chều nay chỉ mình nó ở nhà thôi.
Lấy điện thoại nó nhắn tin cho Thục Đoan.
" Tôi về nhà rồi cậu không cần đợi."
Tít...tít tít...tít
" Tôi về rồi không cần lo, chúc cậu buổi trưa tốt lành"
Nhận được tin nhắn của Thục Đoan nó mỉm cười, Thục Đoan lúc nào cũng quan tâm nó như vậy.
" Cảm ơn cậu, chúc cậu buổi trưa tốt lành"
Nó trả lời tin nhắn xong thì để điện thoại lên bàn, nghĩ xem nó nên làm gì để đốt thời gian.
Nghĩ vậy Nhã Điềm lôi một quyển tiểu thuyết ra đọc để đốt thời gian cho cả buổi chiều rãnh rỗi. Nó chợt nhận ra rằng trong phòng mọi thứ không hề thay đổi, vẫn những vị trí đó không có chút gì gọi là xê dịch.
Nhưng mọi thứ vô cùng sạch sẽ không hề bám một chút bụi nào, xem ra trong suốt khoảng thời gian nó không ở đây mẹ nó vẫn luôn dọn dẹp phòng một cách cẩn thận.
Cứ ngẫm nghĩ nó lại cảm thấy có lỗi có phải nó quá bất hiếu rồi không, chỉ vì tình cảm riêng tư non nớt trẻ dại mà quên mất ở bên cạnh vẫn còn có ba mẹ nó ở bên cạnh luôn ủng hộ và chăm sóc nó.
Nhã Điềm chọn một quyển tiểu thuyết dày cộm mang tên "Sẽ có thiên thần thay thế anh yêu em", Nhã Điềm là vậy nó chỉ thích những loại sách nhẹ nhàng có tình cảm lãng mạn, ướt át một chút nhiều lần nó bị Khải Huy mắng là mơ mộng nhưng nó cũng chẳng để tâm. Vì đó là sở thích thì không ai có thể cản được.
Cứ hễ có thời gian rãnh nó lại đem ra nghiền ngẫm có đôi lúc nó còn muốn khóc vì những đoạn quá cảm động, nếu không có Khải Huy ở cạnh thì còn may nếu có cậu ta ở cạnh thì lại mắng nó" đồ ngốc" hay đại loại là" nhảm nhí", "đúng là mau nước mắt" và rất nhiều câu khác nữa. Bất giác Nhã Điềm lại mỉm cười nghĩ lại mình con nít thật.
Nhưng tâm trạng Nhã Điềm lại trầm xuống khi nghĩ đến Nam Thành, cậu chẳng mắng nó bao giờ mà chỉ nhìn nó bằng đôi mắt dịu dàng cử chỉ ôn nhu" Ngốc à, đó chỉ là truyện làm gì có thật", rồi cậu đưa tay xoa đầu nó.
Phải rồi Nam Thành luôn như thế luôn dịu dàng như thế giá như ngày đó nó chịu bình tĩnh một chút thì có lẽ cậu đã không rời xa nó mà đến một nơi cô đơn lạnh lẽo như thế.
Vì mãi nghĩ nên những chữ trên trang tiểu thuyết dù có đập vào mắt thì cũng chẳng thấm nổi, miên man chìm trong suy nghĩ Nhã Điềm chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Nhưng chính vì nó ngủ nên đã không biết có một người gửi tin nhắn cho nó.
Thấy nó không trả lời hắn lại thở dài thườn thượt khẽ buồn, đôi mắt u uẩn không nói nên lời một năm qua hắn cũng gửi tin nhắn như thế nhưng không hề nhận được bất cứ tin trả lời nào, lâu lâu chỉ có một tin cộc lốc" cảm ơn" lạnh đến độ nước còn phải đóng băng.
--------------------------
|
Con đường buổi sớm tràn ngập ánh nắng Nhã Điềm bước lang thang không có mục tiêu mà cũng chẳng có điểm dừng, trong làn sương hư ảo xa xa một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt.
Một chàng trai trong bộ đồ trắng toát, mái tóc đen đôi mắt đen sâu hoắm nhìn Nhã Điềm nở nụ cười.
Đó không phải là người Nhã Điềm ngày nhớ đêm mong hay sao? Chẳng phải cậu đã đi xa rồi sao tại sao lại xuất hiện nơi này? Phải chăng ông trời cảm động lại đưa cậu trở về bên nó?
Nhẹ cất bước đến cạnh người phía trước, đôi vai Nhã Điềm run lên, luồng gió lạnh từ đâu thổi đến làm Nhã Điềm cảm nhận rằng người trước mặt phát ra tia lạnh lẽo khó với tới. Đưa tay ra định chạm vào gương mặt kia nhưng không thể.
- Cậu khỏe không?
Chàng trai trong dáng dấp vô cùng ung dung và điềm tĩnh nhẹ đưa tay vuốt tóc Nhã Điềm hỏi Nhã Điềm khóe môi mỏng manh nhợt nhạt thỏ thẻ hỏi như thể sợ người con gái trước mặt sợ sệt hay giật mình.
Trong vô thức một giọt nước mắt Nhã Điềm rơi, hai hàng lệ lăn dài trên gò má đã hơi gầy đi hơn trước, xanh xao hơn trước.
Nhã Điềm chỉ im lặng trong nước mắt mím môi thật chặc để kìm nén nổi đau, nó không muốn nói ra một lời nào cả.
Nó quá nhớ cậu trong phút giây hiện tại nó chỉ muốn nhìn thấy cậu dù chỉ là ảo ảnh nó cũng không muốn cậu tan biến trước mắt nó.
- Ngốc à, đừng khóc.
Đưa tay lau nước mắt cho Nhã Điềm, Nam Thành kéo Nhã Điềm vào lòng một cách dịu dàng, phảng phất sâu trong đáy mắt tia u buồn lẫn xót xa. Người con gái kia không còn mủm mỉm như trước không hồn nhiên như trước, mà đã xuống sắc hơn trước rất nhiều.
Nhã Điềm quàng tay ôm chặc Nam Thành đã lâu rồi nó không được cậu ôm vào lòng, không được nghe những lời dịu dàng này từ cậu. Yêu cậu nó yêu cậu rất nhiều, thổn thức trong đêm nó vẫn thường gọi tên cậu vậy mà có bao giờ cậu chịu ra gặp nó đâu. Nếu đây là mơ nó không muốn mình sẽ tỉnh lại chẳng thà cứ như thế mà nó được ở cạnh cậu.
Cái ôm nhẹ nhàng nhưng chất chứa đong đầy sự nhớ nhung khôn nguôi, nghẹn ngào Nhã Điềm khóc trong lòng Nam Thành.
- Cậu đi tại sao...sao lại...bỏ tôi lại...lại một mình thế kia?
- Tôi không muốn thấy người tôi yêu phải đau.
Chất giọng nhẹ dịu ném vào không trong trong làn sương trắng đục đầy hư ảo, khung cảnh này là đâu là thiên đường hay địa ngục?
Nhã Điềm không bao giờ quên trước khi đi cậu cũng đã nói với nó câu đó, từng lời như xé nát tâm can đau thắt tận tim gan.
Cậu cũng từng nói sau khi cậu đi nó phải vui lên vì nó còn có một người ở bên cạnh nó, nếu người ở bên cạnh nó không phải cậu thì cậu sẽ truyền yêu thương của cậu cho người đó để cậu ta ở bên cạnh bảo vệ và yêu thương nó như chính cậu đã làm.
- Cậu không ở...cạnh...cạnh tôi thì... Làm...làm sao tôi không đau.
Tiếng nấc vẫn không ngừng phát ra làm ai nghe cũng phải nhói lòng, hã tâm tư Nhã Điềm có lẽ không ai có thể hiểu được bảo nó vui khi người nó yêu vì nó mà ra đi vốn không thể nào, bảo nó đến với người khác lại càng không.
- Đùng khóc, cậu hứa sẽ vui khi tôi đi kia mà định thất hứa sao?
Từng ngón tay thanh mảnh nhẹ thả lên làn tóc đen mướt dài tha thướt của Nhã Điềm, khóe môi khẽ cười.
- Tôi không thất hứa...nhưng...nhưng tôi không thể dối lòng cậu hiểu không?
Buông tay ra khỏi người Nam Thành, Nhã Điềm đối mặt với cậu trong đôi mắt đẫm lệ đầy khuất tất chất chứa u sầu.
Đưa tay giữ lấy hai vai Nhã Điềm, Nam Thành nhìn thẳng vào mắt nó:
- Cậu nghe rõ đây từ nay cậu phải sống cho cậu, cậu phải sống cho tương lai đừng sống mãi trong quá khứ như thế, cậu hãy xem như chưa từng có tôi tồn tại trong đời cậu.
Chất giọng không có gì thay đổi vẫn ôn nhu nhưng giọng điệu đầy kiên quyết, cậu không muốn nó lưu giữ cậu trong kí ức nó nữa,nếu như thế đến bao giờ nó mới là chính nó.
- Không thể nào,không thể nào...tôi không muốn nghe....không muốn nghe.
Lắc đầu nguầy nguậy Nhã Điềm không muốn nghe, đã lâu nó chưa nhìn thấy cậu cớ sao vừa mới gặp cậu đã dùng những lời lẽ đó muốn gạt bỏ kí ức của nó, phải chăng cậu không yêu nó nữa nên muốn nó quên cậu đi.
Nhã Điềm ôm chặc Nam Thành nó không muốn cậu xa nó nữa.
Nam Thành nhẹ đẩy nó ra đưa tay lau nước mắt cho nó, mỗi giọt thấm đẫm nổi đau nổi nhớ nhung và cả một tình yêu bất diệt trong tim.
- Tôi không thể ở bên cạnh cậu vì thế cậu phải biết chăm sóc cho bản thân hãy mở lòng đón nhận tình yêu mới, cậu muốn tôi vui thì hãy làm thế đi cậu hiểu không?
Phải rồi không phải nó muốn cậu vui hay sao, nó biết cậu sẽ buồn khi thấy nó khóc thế nhưng tại sao nó vẫn khóc, thoáng kí ức giữa nó và cậu bị nó vùi lấp bằng những giọt nước mắt.
- Tại sao cậu lại không ở cạnh tôi?
Đưa tay quệt đi nước mắt, Nhã Điềm nhìn Nam Thành chờ đợi nguyên do tại sao cậu không muốn ở cạnh nó nữa, nó không tốt sao hay nó làm cậu buồn nên cậu bỏ nó mà đi.
- Vì sẽ có người khác thay tôi yêu cậu.
Giọng nói vừa dứt bóng Nam Thành dần xa và tan biến trong làn sương mờ đục.
- Cậu đừng đi...đừng đi... Tại sao...tại sao cậu luôn bỏ tôi đi khi chưa được sự cho phép của tôi chứ.
Nhã Điềm đi nhanh hơn để đuổi kịp Nam Thành, thất thanh gọi tên Nam Thành.
- Nam Thành...Nam Thành, cậu ở đâu mau ra đây.
Bỗng nhiên sau lưng Nhã Điềm vang lên tiếng gọi:
- Nhã Điềm.
Nhã Điềm xoay lưng nhìn về phía phát ra giọng nói, nó thầm vui mừng có lẽ Nam Thành đã chịu ra gặp nó.
Nhưng nó thật sự không thể ngờ người nó gặp lại không phải Nam Thành.
Một gương mặt vô cùng quen thuộc làm nó phải đứng sững tại chỗ.
-----------------------------------
|