Định Mệnh Của Mảnh Kí Ức
|
|
Chương 5: Từ hôm chạm mặt với con nhỏ đến giờ, hắn luôn có cảm giác như thế. Phải chăng nó chính là….nét ngỡ ngàng thoáng hiện trên gương mặt Ngô Hoàng .. Nó gạt phăng tay của Ngô Hoàng, vừa lấy tay ngăn những dòng nước mắt vừa chạy đi thật nhanh trước hàng chục cặp mắt đang dõi theo. Lúc này trên mặt của kẻ khốn kia cũng toát lên vẻ bối rối, dường như hắn cũng nhận thấy mình vừa làm một điều gì đó tồi tệ. Có vẻ như ông trời cũng đang trêu ngươi Bình Bình, những giọt nước mưa đã bắt đầu rơi, rồi đổ ào xuống một cách mạnh mẽ tạo thành bức tường mưa trắng xóa che phủ tầm nhìn của nó. Lê đôi chân bước đi trong cơn mưa, nước mắt hòa vào trong cơn mưa, nó muốn mưa hãy cuốn trôi đi những cảm xúc lúc này. Lạnh. Lạnh lắm! Từng hạt, từng cơn đau buốt khi mưa chạm vào da nó. Nó thấy cô đơn một cách lạ kì, từ ngày lên thành phố này. Nó đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng để đứng lên để không phụ lòng ba nó dưới quê làm việc cật lực. Nó đã luôn như thế cho đến ngày hôm nay, sự mạnh mẽ nó tạo ra đã bị hắn, bị cơn mưa này lột bỏ đi hết. Chỉ còn lại thân xác mỏng manh cùng nỗi nhớ. Nó nhớ nhà, nó nhớ ba nó, nó nhớ sự gần gũi và ấm áp của gia đình nhỏ. Chợt nó nhớ về một người bạn, đã lâu nó không còn được gặp, lâu lắm rồi đủ lâu để người ta có thể quên nhau mà không cần một lý do nào. Vậy mà nó lại thấy ấm và nhẹ nhàng lắm. Đôi chân Bình Bình vẫn cứ bước đi nhưng đôi môi nó đã khẽ cười. Lúc này có một cặp mắt phía sau khung cửa sổ chiếc BMW đang nhìn Bình Bình. Chiếc xe đi phía trước nó một đoạn rồi chợt dừng lại….Nó cứ tiến về phía trước một cách vô định cho đến khi đi qua chiếc xe. *** “Đi được chưa cậu Ngô?” – bác tài xế ngoái ra hàng ghế dưới hỏi. Rồi chiếc xe chạy vụt đi và không quên tặng một vũng nước bắn tóe cho người đi đường. [8:30 PM] -Mày làm sao thế? Nhìn mặt xanh méc hơn tàu lá chuối nữa. – Vy khùm hỏi -Ùm…Tao…. -Mà hồi xưa, nhà tao hay dùng lá chuối gói xôi để bán kiếm tiền. Nhưng không hiểu sao mỗi lần tao gói là bị má tao quỡ riếc, đúng là quỡn thật. Giờ tay nghề tao khá hơn rồi, bữa nào về quê tao sẽ ày coi. Àh với lại….. -Thôi….cần chi đợi đến về quê, giờ mày gói tao vào bệnh viện luôn đi là ok rồi .. hix mệt quá, mày còn ở đó mà nói chuyện cổ tích nữa – Bình Bình nói nhỏ giọng -Trời!!! trán mày nóng quá rồi này, để tao chở mày vào viện nhaz – Vy vừa nói vừa sờ trán nó -Tao đùa thôi, chứ vào viện tốn chi phí lắm, đến sáng mai sẽ khỏi thôi mà. -Được không đó, để tao ra mua thuốc ày uống nghen. *** [5:00 AM] - Bình dậy ………..…….. dậy đê…………….!!!!! Vy gọi liên tục nhưng không nhận được phản ứng gì. Bình Bình gắng gượng mở con mắt ra, nhưng mọi thứ trước mặt cô cứ nhòe dần đi. Nó không thể điều khiển nổi cơ thể đang nóng hừng hực, mắt nó bắt đầu khép dần trở lại. Mọi thứ bắt đầu tối dần, tối dần , …. *** Mở mắt ra, chớp chớp. Bỗng có một giọng nói trầm ấm từ 1 chàng trai vang lên: -Cô tỉnh rồi hả? -Dạ, cho tôi hỏi đây là đâu ạ? – nó ngơ ngác hỏi -Đây là bệnh viện -Sao tôi lại ở đây vậy? Vy đột ngột chạy vào: -Con quỷ, mày tỉnh rồi à? Haizz làm tao lo quá lắm có biết không hả? -Lo gì mà nhìn mặt mày gian ớn, chắc là lo không ai share tiền nhà với mày chứ gì. –Nó cười nhẹ -Nhỏ này, sao lại nói trắng ra như vậy chứ, hyhy. Mày nói vậy chắc là khỏe hơn rồi đúng không? -Trông cô ta vẫn còn yếu đó chứ.. – chàng trai nằm giường bên nói vọng qua -Anh ấy trông men quá mày ơi !!! (Vy nói khẽ vào tai Bình Bình) kaka -Ạch…..bạn bè đang nằm một đống ở đây mà còn tâm trạng “ngóng” nữa àh? Tốt ghê bây -Hihi, tao đùa tý mà, nhưng sự thật là nhờ mày tao mới được gặp anh ấy đó chứ. -OMG!!! Vậy tao nằm viện là may mắn àh ? -……. *** Sau khi ăn bữa cơm tối. -Hiiiiiiiii! Anh tên gì yạ? – Bình Bình khẽ chào -Thiên Phong. Còn cô bé đây tên gì? -Em tên giống anh nhưng thay chữ Phong bằng chữ Bình. Anh gọi em là Bình Bình cũng được. hihi -Wow, cái tên đẹp như chính chủ của nó vậy. -Hì, anh đừng có chọc em chứ, mà em cũng thấy vậy kaka -Em vui tính nhỉ ^.^ …… Sáng hôm sau, trong lúc nó đang say ngủ nó bỗng nghe một tiếng nói lớn văng vẳng bên tai. Nó mở mắt và dáo dát nhìn quanh căn phòng thì thấy một người phụ nữ tuổi trung niên diện đồ có vẻ sang trọng. Trông như bà ta là mẹ của anh Phong và 2 người đang nói chuyện gì đó khá là nghiêm trọng. Nó thấy tình hình rất là…tình hình, nên vờ nhắm mắt lại. Sau khi bà mẹ bước ra về, nó từ từ ngồi dậy, thấy Thiên Phong với gương mặt đăm chiêu cùng đôi mắt trông buồn rười rượi đang hướng tầm nhìn về một nơi xa xăm nào đó ở ngoài ô cửa sổ kia. -Anh không được khỏe à? – nó vụt miệng hỏi. -Đã vào đây thì có ai khỏe đâu em. Hỳ, đùa em thôi, anh không sao cả. Chào buổi sáng cô bé. – anh nhoẻn miệng cười nhẹ nhưng đôi mắt thì tương phản hoàn toàn. Anh bước xuống mảnh sân vườn của bệnh viện, đón lấy từng giọt nắng lấp lánh, gió tung bay tà áo bệnh viện. Anh ngồi trên cái ghế đá ở một góc khuất của mảnh vườn. Mặt đâm chiêu nhìn lên những gốc cây đa. -Dì lúc nãy vào thăm là mẹ của anh à.? – Nó khẽ ngồi xuống bên anh. -Ừ … – Thiên Phong trả lời chỉ vỏn vẹn một câu duy nhất. Không khí giữa hai người im lặng. -Hôm nay trời đẹp thật anh nhỉ ?! -Uhm. -Ôi! Tóc em thơm thật ! – nó vừa vuốt tóc vừa tự khen -Ừ. -Thế anh thích em à? -Ừ. – Sau khi trả lời anh ấy mới khựng lại. “Anh……” -Nếu thích em thì anh hãy nói Wò ái nì…anh yêu em sao lại cứ “ngu ngu” thế này…- Nó chẳng những hát mà còn chế Thiên Phong bật cười khúc khích, “em hát “hay thật đấy” ” -Anh chịu cười rồi à? Anh có biết lúc nãy nhìn anh như cái bánh bao thiu vậy không? -Hì, chỉ là có một số chuyện không vui lắm -Vậy để em hi sinh làm thùng rác để anh vứt nỗi buồn vào nhé – Nó nhìn Thiên Phong cười khẽ -Em thật là lắm trò đó cô bé, đang bệnh mà còn chọc anh nữa – Anh nhìn nó nở nụ cười tươi hơn lúc nãy -Em khỏe hơn hôm qua rồi, em định hôm nay sẽ xuất viện nhưng bác sĩ không cho, bảo là em phải ở lại theo dõi thêm 2 ngày nữa hyz hyz -Đúng rồi, bệnh thì nên nghỉ ngơi cho khỏi hẳn đã. Sức khỏe quan trọng hơn em àh. *** Sau một hồi đàm đạo, anh cũng chịu kể ra tâm sự của mình. Mama của anh muốn anh thôi cuộc sống tự lập ở ngoài đi, về lại với gia đình lớn của mình. Anh không cần phải khổ cực khi gia đình đã có rất nhiều điều kiện để giúp anh thực hiện ước mơ của chính mình và sống một cuộc sống sung túc hơn hoàn cảnh của anh bây giờ. Nhưng anh không muốn như thế. Anh muốn phải tự lực gánh sinh. Bình Bình cảm thấy ngưỡng mộ anh vô cùng, mặc dù gia thế giàu có nhưng anh ấy vẫn từ chối sự trợ giúp đó để có thể bắt đầu cuộc sống của bản thân. Không như cái tên ôn dịch kia, suốt ngày chỉ biết ăn chơi tiêu hoang tiền của gia đình, đã thế lại còn thiếu tôn trọng con gái và phân biệt giai cấp. “ Ạch, tự nhiên khi không lại nghĩ đến hắn !?” -Ôi! Tự nhiên em thấy chóng mặt quá – Nó dùng tay đập đập vào đầu -Có sao không, anh đỡ em vào phòng nhé. Thiệt tình, đang yếu mà còn ra gió nữa. ******* Đã 2 ngày rồi không thấy con nhỏ rắc rối đó đi học, Ngô Hoàng bắt đầu có những cảm giác lạ lẫm không thể nào diễn tả được. Hắn chợt nghe được thông tin từ đứa bạn ngồi kế Bình Bình trong lớp rằng con nhỏ đang nằm trong bệnh viện XYZ. “Mặc kệ, chẳng liên quan gì tới mình.” Hắn chạy xe trên đường tính về nhà, nhưng có một thứ gì đó vô hình đã dẫn dắt hắn đến cổng bệnh viện đó…… Ngô Hoàng đứng trước cửa phòng, nơi Bình Bình đang nằm bên trong, hắn nhìn con nhỏ từ sau khung cửa sổ. Nhìn nét mặt tiều tụy cùa nhỏ khi đang ngủ, hắn cảm thấy hình như mọi lỗi lầm đều thuộc về mình. Hắn từ từ bước vào, đặt tay lên trán nhỏ. Gương mặt nhỏ bé của Bình Bình chưa bao giờ hắn nhìn nó gần như thế này. Một cảm giác quen thuộc mà mỗi lần đối diện với nhỏ đang hiện về trong hắn, hắn bắt đầu hy vọng một điều gì đó. Chợt hắn không tự chủ được, cầm bàn tay Bình Bình lên…….. -Cậu là bạn của cô bé này àh? Thiên Phong đột nhiên xuất hiện Ngô Hoàng giật mình đứng dậy, hắn đeo trong mình cái cảm giác như đang ăn trộm mà lỡ bị bắt gặp khi nhìn thấy Thiên Phong. Hắn tỏ ra hơi bối rối với câu hỏi trên. -Vâng. Xin lỗi! Tôi có việc gấp nên phải đi ngay. Hắn bước vội ra khỏi căn phòng trước cái nhìn chăm chú của Thiên Phong. Anh nhún vai rồi tiến tới chỉnh lại tấm chăn bị trượt trên người Bình Bình. Chợt…. -Em tỉnh rồi àh? Còn mệt nữa không? -Dạ, em đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh. Àh mà từ nãy giờ chỉ có mình anh ở đây thôi hả? -Sao vậy em? -Àh không, vì khi nãy trong lúc đang mơ màng, em cảm thấy có ai đó đang nhìn em….. -Ùm lúc anh vào có một cậu con trai đang ở đây, nói là bạn em. -Bạn em!?????
|
|
Chương 6: “Không phải, không phải là người con gái ấy.” Mình không thấy dấu vết xưa … vết sẹo … Nhưng có hơn một dấu vết của cảm giác ngày ấy mà mình tìm thấy ở nhỏ đó … Lạ !? Mọi thứ thật lạ … “ Ngô Hoàng bước đi thật chậm rãi. Từng dòng suy nghĩ miên man đang bủa vây lấy nó. Chưa bao giờ hắn cảm thấy phiền toái với một người con gái nhà quê, thô kệch như vậy. “Mà tại sao mình lại ở nơi sặc mùi thuốc men như thế này?” – Ngô Hoàng như bừng tỉnh sau một cơn mộng mị, bước thật nhanh khỏi nơi này ra bãi đậu xe. [3 ngày kể từ khi nó nhập viện, 3:00 PM] Bình Bình đang thu dọn đồ xuất viện. Chợt một giọng ấm áp vang lên : -Xuất viện à cô bé. -A! anh Phong sao lại vào đây, hôm qua anh đã xuất viện rồi mà, hay là còn thiếu nợ bệnh viện rồi vào trả đó? kaka -Sao em lúc nào cũng thích “chém” anh thế. Thấy anh trai hiền ăn hiếp àh. -Hỳ,em đùa tí mà. Vậy anh đến đây làm gì? -Thỳ………..làm tài xế. -Thôi, em sợ phiền anh lắm. Mà anh lỡ đến đây rồi, mình đi thôi anh hyhy – nó cười khoái chí -Ơ, anh có nói làm tài xế cho em àh hehe -Ạch,…zzz….người VN quê là khó huề nház – Nó chu mỏ -Haha, có qua có lại thôi cưng! Àh, em có bận gì không? Đi ăn với anh rồi về sau nhé? Thiên Phong vừa hỏi dứt lời, đã xách đồ đạc của nó đi thật nhanh ra khỏi phòng mà không cần đợi Bình Bình đáp lại. *** -Sao về trễ vậy? – Vy hỏi -Tại Thiên Phong mời tao đi ăn đó mà. -Ạch, thật àh? Sao không rủ tao đi với huhu…chơi hưởng một mình kìa bay -Hỳ, ai biết đâu… -Nhưng sao anh ấy lại rủ mày nhởh? Hai người có gì với nhau àh? – Vy nháy mắt -Bậy bạ, tao đi ôn bài đây. Hyz nghỉ mấy bữa nay chắc vào lớp ngu người luôn quá. -Sao hôm nay mày hiền rứa? Gặp như mọi hôm là nhào tới cắn tao rồi kaka– Vy tò mò -Thỳ………………….. ***** [ Hai tháng sau] Băng rôn lớn được treo lên trước cổng trường ĐH Hoa Sen, một đám đông tụm lại coi : “Chương trình Sức Trẻ Sinh Viên – được tổ chức qua đêm tại khách sạn ngàn sao ở khu vui chơi Suối Tiên, hãy mau mau đăng ký tham gia.” …….. [Tại Suối Tiên – Chương trình Sức Trẻ Sinh Viên] Các sinh viên đã có mặt tại địa điểm vui chơi Suối Tiên. Không khí vô cùng hào hứng, các bạn sinh viên tách nhóm, dựng lều làm chỗ cắm trại, nghỉ ngơi. Sau đó mọi người đều thực hiện kế hoạch vui chơi riêng của họ hoặc của nhóm họ. Bình Bình và Ngô Hoàng cũng có những dự định vui chơi cũng bè bạn. Một chương trình ca múa nhạc hoành tráng do trường Hoa Sen tổ chức đã thu hút rất đông đảo những người có mặt ở đó đều đến hòa vào cuộc vui. Sau một thời gian khá dài, khoảng 1 tiếng rưỡi, thì trong cái không gian ngày càng cảm thấy ngột ngạt, ồn ào, bức bối này. Ngô Hoàng quyết định rời cuộc vui sớm để đi dạo một mình cho khuây khỏa. Hắn đi dọc bờ hồ và quyết định dừng bước tại Vòng đu quay. Chợt một mảnh ký ức xưa quay về, cứa vào lòng hắn một vết trầy nhỏ làm tim hắn nhói lên…. ngày ấy hắn chỉ là một cậu bé và có một người bạn rất đặc biệt. Hắn nhớ hắn đã hứa sẽ dẫn người bạn ấy đi Vòng Đu Quay, để có thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh từ trên cao xuống mặt đất. (con nít thường mộng mơ mình được bay trên cao). Hắn bất giác bước vào cái khoang đu quay. Bỗng một giọng nói yếu ớt : “ Vé của cháu đâu?”. Ngô Hoàng đưa tiền cho chú và nói : “Bác cầm lấy tiền này, coi như cháu mua nguyên cái đu quay vào lúc này, bác đừng cho ai vào làm phiền”. Hiện giờ đu quay chẳng có ai đi ngoài hắn. Đu quay càng lên cao hơn, quay được một vòng, rồi hai vòng…. “Tớ lại nhớ về cậu, đã lâu rồi từ ngày tớ được nhìn thấy cậu lần cuối cho đến bây giờ thì mọi thứ về cậu vẫn chưa phai nhòa. Bầu trời nhiều sao quá cậu à, giá như tớ được cùng cậu ngắm, cùng nhìn mọi thứ xung quanh. Tớ sẽ giữ được lời hứa của chính mình cũng như giữ được cậu ở bên mình chứ không để năm tháng vô tình đặt dấu chấm hết cho câu truyện con nít ngày ấy. Cậu là khoảng lặng của trái tim tớ và tớ vẫn chưa thể nào lấp đầy khoảng trống ấy.” Trong khi đó ở phía dưới, Thiên Bình cũng rảo bước đi và dừng chân trước chiếc đu quay đang hoạt động. Cô vừa nhìn cái vòng đu quay vừa nhớ về một ký ức về một lời hứa của ai đó… [continue...] “Sao đã hứa rồi lại nuốt lời? Mọi thứ trôi qua nhanh quá liệu người đó còn nhớ tới mình, nhớ tới lời hứa đó không nhỉ. Haizz. Ngốc thật, tự dưng muốn gặp lại người đó quá.” “ Có hơn một lần tôi nhớ về cậu, hơn một lần tôi mơ về cậu và nhiều hơn nữa những lần tôi mong được gặp lại cậu. Nhưng cậu như cơn gió vậy, nhẹ nhàng đến bên tôi để lại trong lòng tôi những ký ức, những cảm xúc của một thời con nít hồn nhiên nhưng mọi thứ đều luôn chân thật. Không như bây giờ, mọi người đôi khi luôn mang cái giả tạo trên người để giấu đi những gì họ thật sự muốn, tớ nhớ về cậu từ cái sự hồn nhiên của một thằng con trai nghịch ngợm nhưng biết quan tâm một người khác, sẵn sàng vì tớ. Dẫu cậu chọc tớ nhiều lắm, dẫu không ít giọt nước mắt đã rơi vì cậu nhưng chúng cũng không đáng không đủ đề bù đi những giọt nước mắt của tớ rơi vào ngày cậu ra đi.” Nó bước vô thức lên sàn chiếc đu quay, nó quay sang ông soát vé đang gật gù buồn ngủ hỏi : “Bác ơi, bán cháu một vé đi ạ!” Ông già đứng dậy, đưa cho nó một cái vé rồi gạt cần cho đu quay dừng lại (có lẽ ông già bị đãng trí). Ông mở của rồi kéo tay Bình Bình lên sau đó đóng cửa lại cho xong nhiệm vụ. Tiếng cửa đóng sầm lại làm người đang ngồi trong đó giật mình…. -Cô………?????? -Anh……..?????? Sặc sặc….Ông ơi cháu muốn đổi khoang!!!!!!!! (cả hai vừa kịp nhận ra thì đã quá muộn…đu quay đã bắt đầu vòng quay rồi). Bốn tròng mắt đảo liên hồi nhìn nhau…và cũng hiểu được rằng: “oan gia ngõ cụt ngũn”… *** Đu quay bắt đầu những vòng quay của nó, nhẹ nhàng và chậm rãi, mọi thứ cứ lên dần lên dần. Trong cái buồng có hai người đó, cũng có một vòng quay đang quay, vòng quay của cảm xúc của những ký ức tìm về. Quay quay quay, cứ thế quay hai vòng rồi lại ba vòng. Trong cái khoảng không ấy, không có một tiếng nói nào cất lên giữa hai người. Chỉ có tiếng gió, có trăng, có sao, có tiếng nhạc từ xa xa và kèm theo tiếng đập khẽ của trái tim…. *** Bỗng ….. Đu quay dừng lại nghe cái “cạch”….đèn trên đu quay tắt đi, không gian tối sầm lại vì mất ánh sáng. Bình Bình hoảng hốt vì chưa bao giờ gặp tình cảnh này, nó chưa kịp la lên thì bị người kia bay qua bấu tay của nó. Nó bất thình lình đứng dậy đẩy hắn ra sẵn tiện thẳng chân đạp vào tay hắn và hét lên. -Anh…..anh…..làm cái quái gì vậy? Tính lợi dụng thời cơ sàm sỡ con gái nhà lành àh? -Tôi..….tôi.….- Hắn ôm mặt nhìn vật vã Tôi cái cóc khỉ gì? – nó vươn tay thủ thế đề phòng. -Tôi…..tại sao lại tối thui thế này? – Hắn tỏ ra bối rối -Giờ mới để ý, cái đu quay cũng ngưng hoạt động luôn rồi – Nó bình tĩnh suy nghĩ lại. -Cái đu gì mà cùi bắp thiệt. -Sao lại nói như vậy chứ. Hàng Việt Nam chất lượng cao đấy. -Này, cô nhìn xuống dưới xem thấy ai không. -Sao anh không nhìn mà bảo tôi? -Tối như vậy sao tôi thấy được. -Vậy anh tưởng mắt tôi mắt thần chắc. Hai đứa nhìn ra ngoài khoang, nhưng thấy tối hù. Sau đó cả hai hốt hoảng đi qua đi lại nhìn xung quanh…”CỐP” sọ của nó và óc hắn va vào nhau… -Á!!! Đau quá, anh biến thái à? Từ nãy giờ anh chạm vào “cơ thể” tôi hai lần rồi đó. Muốn đầu thai sớm hả? – Nó xoa xoa đầu - Tôi…xin lỗi. – Hắn đáp giọng run rẩy. -Sao hiền như cún con đang lạc mất mama vậy? Đừng để tôi đoán trúng……anh sợ tối àh? -Không, tôi sợ gì đâu chứ – Hắn xoay mặt sang hướng khác -Phủ nhận tức là thừa nhận kaka. Thôi cún con ngoan đi, lại đây mama cho ăn phát nữa để bớt sợ nà –Nó đắc chí -Cô lại đu dây điện àh? Có thôi đi không??? -Không, dây điện Việt Nam chưa đủ độ cao để tôi đu đâu háhá. Tôi thấy lần nào anh cũng nói câu đó, có vẻ anh thích đu lắm thì phải? -Đừng có mà phí sức nữa, tìm cách mà đi xuống còn hay hơn -Òh hó, tôi thì có cách đó, nhưng không muốn nói anh biết, trông diện mạo anh lúc này đáng thương lắm cơ kakaaaaaaa -Gruuuuuuu, lúc này mà còn đùa nữa? Xuống dưới thì……biết tay tôi – Hắn tức tối -Không biết tay anh ra sao, nhưng lúc nãy anh đã biết chân tôi như thế nào rồi đó. – Nó cười gian. Thôi, không thèm đùa với anh nữa, lấy điện thoại ra gọi cho bạn anh thì ok rồi, có vậy mà cũng không biết, đúng là “bại não” mà háhá -….. -Alô!!!! Alô!!!!Tao Hoàng nà…đến cứu tao với , alo alo nghe tao nói gì không???????? (đầu dây bên kia bị tiếng ca nhạc làm ồn nên không nghe rõ Ngô Hoàng nói gì cả) Chợt, dưới chân như có con gì đó bò bò, hắn nhảy người lên, nhảy tới nhảy lui rồi lỡ tay làm rớt cái điện thoại ra khỏi khoang…. Hắn hoảng hồn với người tính chộp lấy đt khi còn kịp nhưng chiếc đt đã rơi xuống dưới dần rời xa tầm mắt hắn. Hy vọng cầu cứu cuối cùng đang biến mất trước mặt. Nỗi lo lắng, sợ hãi lại bắt đầu ùa về. -OMG!!! Đặt cho anh cái tên “bại não” có vẻ hơi nhẹ thì phải – Bình Bình mắng -Cô thôi đi, tôi có muốn đâu ai bảo dưới chân tôi có con gì ấy – Vừa nói hắn vừa nhìn xuống chân kĩ lại, hòa ra là cái bọc nilon ^.^ -Con gì là con gì, có mỗi cái đầu heo ở đây thôi – Nó bức xúc
|
|
Chương 7 -Àh, điện thoại cô đâu lấy ra mau – Hắn chợt nhớ ra vẫn còn một hy vọng cuối cùng, con mắt hắn lóe lên -Điện thoại tôi…………hết tiền rồi. Nếu không thì cần gì đến anh, đúng là…… -Sặc, Có cần phải nghèo đến mức đó không trời? :emxin: – Hắn hỏi một cách thản nhiên -Yaaaa!!!! :ketui: Đừng có mà xem thường người khác nhá – Nó nhéo vào con chuột ở bắp tay hắn -Oau!!!!! Tôi nhịn cô nãy giờ đó nha, đừng có mà làm tới. -Hơhơ, anh thì được cái khỉ gì mà lên mặt với tôi chứ. Bình Bình vừa dứt lời, Ngô Hoàng vội bước tới áp sát vào nó, tay trái chống lên thành khoang còn tay phải thì áp sát đầu của nó vào gần mặt hắn. Khoảng cách giữa hai sống mũi như gần chạm vào nhau, không gian trở nên im ắng lạ thường, nhưng trái tim thì đối lập với sự yên lặng đó. Những tiếng đập trở nên loạn nhịp vì sự bối rối của cảm xúc trong nó lúc này. Nó không biết phải làm gì lúc này nữa, mắt nó nhắm tịt lại. Một cảnh vô cùng lãng mạn trong phim Hàn phải chăng sắp sửa “phát sóng” ?! -Sao, đang mơ mình là nhân vật chính trong phim nào đây? Để xem nào…DOF, Ngu Ngơ, hay là phim “một anh chàng vô cùng, vô cùng…đẹp trai bị mắc kẹt trên đu quay cùng một con nhỏ vô cùng, vô cùng…….……tự biết đi há” – giọng Ngô Hoàng đểu không thể tả. Nó bắt đầu định thần lại rồi nghĩ tới lời hắn nói, mắt nó từ từ mở ra. Dưới ánh sáng mập mờ của mặt trăng cùng ngàn vì sao đang dõi theo…Chợt một làn gió khẽ luồn qua mái tóc, hương thơm từ mái tóc của Bình Bình tỏa ra. Cảm giác bối rối có lẽ giờ đây đã chuyển sang “nhân vật nam”. Cái vết cắt trong tim nó khi xưa lại nhói lên, nó chợt thấy xốn xang, gần gũi với người con gái trước mặt. Tim hắn đập nhanh hơn hắn nghĩ, chuyện gì vậy nhỉ, một mùi hương thôi mà, một người con gái thôi mà. Không! Mà là điều mà mình đã tìm kiếm bấy lâu, bao năm trời… mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc, phải chăng người con gái trước mặt cũng quen thuộc với hắn nốt. Nhưng lần trước ở bệnh viện hắn nào thấy vết sẹo trên tay nó. Bao câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu hắn, ngày càng đầy hơn, như muốn bung ra để đi tìm câu trả lời cho chính mình. “Hắn có nên hỏi …?” … -Móm … – hắn vụt miệng mà không quan tâm điều gì … “Ơ, hắn gọi gì thế nhỉ? Chẳng lẽ……Không, chắc là hắn đang chọc mình? “– Nó nghĩ trong đầu. -Anh……anh…..làm gì vậy? – Nó hỏi bằng cái giọng thều thào -Cô biết còn hỏi àh? – hắn đáp nhưng trong lòng cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa. -Nãy giờ anh ăn đòn chưa no hay sao mà không buông tôi ra mau hả? -Tôi không thích đó làm gì tôi? – Ngô Hoàng thay đổi sắc mặt, lại trở nên đểu cáng -Đồ bại não, não của anh chắc chẳng có nếp nhăn nào đâu nhỡh? Lúc nãy anh nói phim gì…DOF, Ngu ngơ àh? Sau này biết thì hãy lớn tiếng nhé, phải là BOF và Thơ Ngây – Nó vênh mặt -Không thèm nói với cô nữa – Hắn buông tay ra và hướng mắt lên ánh trăng Bình Bình đỏ mặt khi hắn buông tay, nó ngượng nghịu quay mặt đi chỗ khác. Nó ngồi xuống một góc, hắn ngồi xuống góc đối diện. Cả hai hướng mặt ra ngoài ngắm bầu trời đêm với sự ngượng ngùng của bản thân mà quên đi tình cảnh hiện giờ. *** Thời gian trôi dần, trôi dần, cho đến giữa khuya … Bình Bình gục đầu trên thành khoang mà ngủ. Người nó run cầm cập vì những cơn gió lạnh buốt trên cao cứ bầu bạn với cô suốt. Còn Ngô Hoàng, vì chỗ lạ nên không ngủ được, cứ trằn trọc. Mỏi lưng quá, hắn không quen phải nằm ngủ như thế này, nên thật là khó chịu. Xoay người lại, để kiếm tư thế thoải mái hơn thì vô tình nhìn thấy Bình Bình say sưa ngủ nhưng lại run trông tội làm sao. Thây kệ, hắn nhắm mắt để cố đưa mình vào giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ được, lại mở mắt ra và vẫn thấy nhỏ run rẩy. Bỗng dưng hắn đứng dậy và cởi chiếc áo khoác ngoài một cách vô thức. Hắn tiến lại gần nó, choàng chiếc áo lên vai nó, dưới ánh trăng thơ mộng, gương mặt của nhỏ trở nên hiền hòa, có nét trong sáng trên từng nét cạnh của khuôn mặt khác hẳn với vẻ mặt đanh đá mà hắn thường thấy. Chẳng biết tự khi nào, gương mặt của hắn mỗi lúc một sát gần hơn với khuôn mặt Bình Bình. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở thều thào của nhỏ, khóe mi cử động. Chợt, nắm lấy tay nhỏ…….. Gió cứ thổi, nhưng đã không còn ai cảm thấy lạnh nữa.
|