Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu
|
|
YÊU ĐẾN CHẾT VẪN CÒN YÊU!!! (TỘT CÙNG CỦA NỖI ĐAU CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC ) Tác giả: Traitimbenho Thể loại: Tình cảm
Anh – người con trai ngạo mạng, lạnh lùng & tàn khóc Em – một cô bé bình thường, không dịu dàng bằng ai... Anh – xuất hiện làm khuấy động cuộc sống bình yên Em – đến…làm cuộc sống của anh thêm nhiều ý nghĩa Anh – tại sao lại làm con tim em rĩ máu? Em – ra đi để lại trái tim khô mòn mõi đợi chờ Vì sao trái tim em không thể thoát khỏi anh? Vì em chính là người con gái đến chết anh vẫn yêu!!!
|
1. Lời hứa định mệnh Hôm nay, ngày 16 – 6 - Bé Nhi…bé Nhi… - Tiếng gọi nhỏ từ cánh cửa vọng vào - Anh Di…anh gọi em hả? – Bé Nhi thỏ thẻ tránh làm cho những đứa trẻ khác tỉnh giấc - Uhm…bé Nhi ra đây đi – Thằng con trai vẫy tay gọi - Nhưng mà….em sợ má năm la - Một lát thôi…đi mà… - Có gì mai được không anh Di? - Đi mà… - Giọng năng nỉ - Một lát thôi má năm không biết đâu Bé Nhi gật đầu, miễm cười, nhón nhén từng bước chân đi về phía cánh cửa. Thằng bé miễm cười, khi bé Nhi vừa đến cánh cửa thằng bé vội kéo tay bé Nhi chạy ra phía sân sau - Bé Nhi nhắm mắt lại đi - Anh Di làm gì vậy? - Nhắm mắt lại đi rồi anh cho bé Nhi xem, khi nào anh bảo mở mắt ra mới được mở nha! Gật gật…đầu, miễm cười, bé Nhi làm theo những gì thằng con trai nói. Thằng bé dẫn bé Nhi đi ra phía sau thêm một đoạn nữa, thằng bé bắt đầu thắp những ngọn nến lên, những ngọn nến xếp thành chữ “Mừng sinh nhật bé Nhi”, cầm trên tay hộp quà đi lại phía bé Nhi - Bé Nhi mở mắt ra đi! Bé Nhi từ từ mở mắt ra trong ngạc nhiên, thằng bé cất tiếng hát “Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday happy birthday Happy birthday to you” - Anh Duy chúc mừng sinh nhật bé Nhi! Thằng bé miễm cười, trao món quà trên tay cho bé Nhi - Cám ơn anh Di – Bé Nhi vui mừng đón nhận – Sao anh Di biết hôm nay sinh nhật em? - Anh vừa mới biết nên…chúc mừng sinh nhật em hơi muộn… - Dạ, không có cũng không sao mà…em quen rồi Hai đứa ngồi bệt xuống sân, xung quanh chỉ có ánh sáng duy nhất là những ánh nến lung linh đang dần tan chảy - Em mở quà ra nhé! - Uhm Bàn tay bé Nhi mở món quà ra, miệng luôn tủm tỉm cười…đôi mắt tròn xoe nhìn món quà rồi nhìn Duy - Sao anh biết em thích nó? - Hihi – Duy gãi đầu – Tại lúc trưa đi với em với má năm ra chợ, anh thấy em có vẻ thích chiếc kẹp tóc nên… - Cám ơn anh, em sẽ…không kẹp tóc đâu - Sao vậy? Em không thích sao? - Dạ không phải, em sợ đem ra dùng nó sẽ bị hỏng nên muốn giữ làm kỷ niệm - Cốc…ngốc quá hỏng thì anh mua cho em cái khác - Hihi vậy mỗi năm em đều có kẹp tóc hả anh? - Uhm - Nhưng em vẫn không dùng đến, em muốn để ngắm thôi! - Em thiệt là…Uhm, anh chịu thua em luôn - Hihi… - Nếu cho bé Nhi một điều ước, em muốn ước gì trong ngày sinh nhật của mình? - Em sẽ ước mình có thêm ba điều ước nữa - Vậy anh cho em ước đó, em ước đi - Xì…vậy nhé! Điều ước thứ nhất em ước em có thể gặp lại mẹ. Điều ước thứ hai em ước anh Di có thể tìm được gia đình mình. Điều ước thứ ba em ước vào sinh nhật mình năm nào cũng có một chiếc bánh kem thiệt to….hihi - Hai điều đầu tiên thì anh không biết….nhưng điều thứ ba nhất định sau này anh sẽ làm cho em, chịu không? - Anh Di có biết làm không đó? Em nghi ngờ lắm nha! - Nè! đừng có khi dễ anh chứ…anh đã nói được là làm được. Mà anh tên Duy chứ có phải tên Di đâu mà cứ gọi anh Di là sao hả? - Hihi…em thích gọi anh Di…anh Di…anh Di…. - Anh Duy…Anh Duy…mau gọi không gọi anh không tha – thằng bé cù léc bé Nhi - Haha…Anh Di…anh…anh Duy…rồi đó…nhột…haha… - Nhớ nha, còn gọi anh Di nữa anh không tha dễ vậy đâu - Hihi…cám ơn anh Di…nhằm…anh Duy nhiều lắm – Bé Nhi nhìn thấy bàn tay Duy đưa lên vội le lưỡi, sửa ngay cách gọi - Cám ơn gì chứ hả? - Thì cám ơn anh đã nhớ đến sinh nhật của em, từ ngày em sống ở đây…đây là ngày sinh nhật mà em vui nhất - Ngốc…khóc gì hả? – Thằng bé lấy tay lau nước mắt trên mi bé Nhi – Anh mới là người cảm ơn em mới đúng, khi anh vào đây ai cũng xa lánh anh, chỉ có em là nói chuyện với anh, ai cũng sợ anh lây bệnh… - Hihi tại lúc đó anh bị sốt thêm vào đó vết thương ở chân bị nhiễm trùng ai cũng sợ anh lây bệnh mà…. - Vậy em không sợ sao? - Dạ có, nhưng mà nhìn anh có một mình em thấy tội…mà cũng nhờ vậy nên giờ mình mới thân nhau nè hihi - Lúc đó em lại gần anh anh còn mắng em, còn đánh nữa…em không giận anh sao? - Dạ có chứ…em giận lắm, em còn ghét anh nữa, muốn mặc kệ anh luôn nhưng mà nghe má năm kể về hoàn cảnh của anh tự nhiên em hết giận anh lại còn muốn làm bạn với anh nữa….em có ngốc không ta? – Bé Nhi vờn suy nghĩ - Làm bạn với anh là em có phước lắm nhé! – Thằng bé đẩy cái đầu đang suy nghĩ vớ vẩn của bé Nhi sang một bên - È… - Bé Nhi le lưỡi trêu – Đúng là có phước sau này được ăn bánh kem miễn phí haha – Tự nói rồi tự vỗ tay tán thưởng - Cốc…Còn lâu nhé! Chỉ ngày sinh nhật thôi, còn ngày thường là tính tiền đấy nhá! - Ui…đồ keo kiệt…thôi em về ngủ đây, tí nữa má năm không thấy lại la - Bé Nhi giận anh hả? Xin lỗi mà… - Vậy sao này cho em ăn bánh miễn phí nhá! - Để xem - Vậy thôi…không cần…. - Thôi thôi…anh hứa mà…sẽ cho bé Nhi ăn miễn phí - Hihi anh Di hứa rồi nha! Thôi em về ngủ đây, anh Di về ngủ đi tí má năm kiểm tra đó - Anh Duy!!!! - Hihi anh Duy về ngủ đi - Uhm anh về đây, bé Nhi về nhá! - Cám ơn anh Di nhá! – Bé Nhi lật đật co giò chạy nhanh về phòng, thằng con trai nhìn theo miễm cười
|
2. Ra đi không một lời tạm biệt Một ngày mới bắt đầu, một ngày mới đem cất đi những nụ cười hạnh phúc của buổi tối hôm qua vào trong miền ký ức đẹp. Trong cái sân của ngôi nhà mà những đứa trẻ mồ côi được đem về nuôi dưỡng, ba đứa bé tầm 9 -15 tuổi đang cùng nhau quét dọn lại cái sân, những đứa khác thì giúp các má trông những em nhỏ tuổi hơn… Bé Nhi thì đang giúp một em nhỏ chừng 5 tuổi tắm rửa vì tội tè dầm đêm hôm qua, thằng con trai tên Duy thì đang cùng mấy đứa nhóc khác dọn dẹp lại bụi cây đã chết khô, bẽ nhánh đem đi phơi để làm củi nhóm lửa…. Tuy mỗi sinh linh vào trong ngôi nhà ấm áp này đều giống nhau ở chỗ không có người nuôi dưỡng, tuy mỗi người có một số phận khác nhau nhưng những điều đó không làm mất đi vẻ ngây thơ trong sáng của họ mà mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười toả ra từ trong ngôi nhà này làm cho người khác cảm thấy một sự bình yên đem lại. - Trúc Nhi! - Dạ, má năm gọi con – Bé Nhi chạy lại phía má năm, trên tay má năm đang cầm chiếc giỏ đi chợ - Đi chợ với má năm không? - Dạ - Má năm cho con đi với – Bé Thảo Nhi - Con nữa….con nữa…. – Một số đứa chạy tới - Hôm nay Trúc Nhi với Thảo Nhi đi cùng má, hôm sau sẽ đến các con chịu không? - Dạ!!! Má năm cùng Trúc Nhi và Thảo Nhi đi ra chợ mua thức ăn về nấu bữa sáng cho cả nhà trẻ mồ côi “Vòng tay ấm”. Ngôi nhà không lớn lắm nhưng nuôi khoảng gần 20 bé từ 4 tuổi đến 15 tuổi, đây là ngôi nhà do hai chị em má năm và má hai tạo nên, một phần vì hai má không có chồng con, một phần vì thương cho những số phận đáng thương vô tội. Ngôi nhà đã nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi khoảng gần 5 năm, bé Nhi được nhận nuôi từ năm 4 tuổi tính ra khoảng 2 năm bé đã được sống ở đây, còn thằng nhóc Duy được nhận vào đây khoảng gần một năm… Sau khi má năm đi không lâu thì một chiếc xe sang trọng dừng trước ngôi nhà “Vòng tay ấm”, một người đàn ông trung niên trong bộ trang phục lịch sự bước ra, đi ra phía sau mở cửa xe cho một người đàn ông với gương mặt lạnh giá khoảng chừng 40 tuổi và một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng, họ đi vào trong trong được sự đón tiếp ân cần của má hai - Sau khi kiểm qua những giấy tờ ông đưa cũng như kết quả kiểm tra AND của cháu Duy thì chúng tôi cũng không có quyền gì giữ cháu ở lại nữa. Nhưng chúng tôi cũng mong sau khi cháu được nhận về gia đình hãy quan tâm yêu thương cháu nhiều hơn. Ban đầu khi tiếp xúc với cháu chúng tôi biết trong thời gian trước kia khi sống cùng những người xa lạ cháu đã trãi qua một cuộc sống như địa ngục rất đáng thương, chúng tôi huy vọng gia đình sẽ quan tâm đến cháu nhiều hơn. - Vâng, bà yên tâm. Chúng tôi đã tìm kiếm cậu chủ rất lâu nay hay tin cậu chủ ở nơi này ông bà chủ rất vui mừng, ngay lập tức chúng tôi đã cho người xác nhận lại thông tin và đến nay…thật sự chúng tôi đã có thể gặp lại cậu chủ… - Người quản gia xúc động. - Dạ phải đó chị, Duy nó chính là đứa con mà chúng tôi đã tìm kiếm suốt 10 năm qua, nghe những gì xảy ra với nó làm mẹ như tôi cũng phải đau lòng lắm chứ ạ - Người đàn bà xúc động - Kìa chị đừng quá xúc động, mọi người ở đây đợi tôi, tôi đi gọi Duy đến đây - Vâng cám ơn chị Trên gương mặt người quản gia và người phụ nữ sang trọng ấy biểu hiện sự vui sướng đến không thể kiềm chế được nước mắt của mình, riêng người đàn ông còn lại vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng như có ai biết được trong lòng người đàn ông ấy mong gặp lại đứa con trai biết nhường nào. Một lúc sau cánh cửa phòng khách mở ra, má hai cùng Duy bước vào, trước mặt Duy bây giờ là những gương mặt vừa lạ vừa xa, cậu bé cố nhớ nhưng vẫn chưa thể nào nhớ ra được những người đang đứng trước mặt cậu là ai. Người phụ nữ xúc động chạy đến ôm lấy Duy. - Thiên Du…mẹ nhớ con lắm, con đã lớn thế này kia à? - Dạ?...bà là?... - Mẹ của con đây? Con không nhận ra mẹ sao? - Mẹ? - Phải đó Duy, đây là ba và mẹ của con, họ đã tìm kiếm con suốt 6 năm qua đó, con mau nhận họ đi con – Má hai - Thiên Du, mẹ đây con… “Bồng bồng con nín con ơi Dưới sông cá lội,trên trời chim bay. Ước gì mẹ có mười tay Tay kia bắt cá, còn tay này bắn chim. Một tay chuốt chỉ luồn kim Một tay đi làm ruộng, một tay tìm hái rau. Một tay ôm ấp con đau Một tay đi vay gạo, một tay cầu cúng ma. Một tay khung cửi, guồng xa Một tay lo bếp nước, lo cửa nhà nắng mưa. Một tay đi củi, muối dưa Còn tay để van lạy, để bẩm thưa, đỡ đòn. Tay nào để giữ lấy con Tay nào lau nước mắt, mẹ vẫn còn thiếu tay. Bồng bồng con ngủ con say Dưới sông cá vẫn lội, chim vẫn bay trên trời.” Người mẹ mấp môi đọc bài thơ kèm theo hai hàng nước mắt, Duy mấp môi đọc theo, Duy ôm lấy ba mẹ mình, gọi lớn - Mẹ ơi! Ba ơi! - Con nhận ra ba mẹ thế là tốt rồi, tốt rồi – Người đàn ông ôm lấy Duy xúc động Má hai và người quản gia đứng nhìn xúc động, vui mừng cho Duy cuối cùng đã tìm được gia đình mình. - Chúng ta về thôi ông bà chủ - Người quản gia lên tiếng - Uhm chúng ta về thôi, Thiên Du đi con - Nhưng mà…. – Duy ngó ra ngoài sân - Mình về thôi con, chúng ta sẽ sang Mỹ - Dạ sao ạ? Vậy con không được trở về đây nữa ạ? - Chúng ta sẽ trở lại trong thời gian tới – Ba Duy - Nhưng…con muốn chờ bé Nhi về được không ạ? - Nhưng chuyến bay sắp trễ rồi thưa cậu chủ - Chúng ta sẽ trở lại thăm mọi người sau nha con! – Mẹ Duy nhẹ nhàng - Phải đó Duy, mọi người sẽ đợi con trở về mà – Má hai - Dạ, vậy con nhờ má hai nói với bé Nhi con nhất định sẽ giữ lời hứa, sau này nhất định con sẽ quay trở lại đây - Uhm má hai sẽ nhắn lại, thôi mọi người nhanh chóng đi kẻo trễ chuyến bay thì không hay - Vâng, cám ơn chị nhiều lắm. Sau này chúng tôi sẽ quay trở lại, sẵn đây có một chút lòng thành mong chị nhận cho…chị đừng nghĩ gì hết đây chính là tấm lòng chúng tôi gửi đến chị cũng như các cháu đã luôn quan tâm đến cháu Thiên Du nhà tôi, mong sau chị có thể chăm sóc các cháu tốt hơn nữa – Mẹ Duy - Thế này thì sao được ạ - Má hai ái ngại - Dạ má hai cứ nhận để chăm sóc các em đi ạ - Duy - Vậy thì…cám ơn anh chị nhiều lắm - Thôi chúng ta tạm chia tay ở đây, sau này nhất định chúng tôi sẽ quay trở lại thăm chị cùng các cháu - Dạ, vâng chào anh chị - Con chào má hai con đi - Uhm chào con Tiễn gia đình Duy ra cửa, khi chiếc xe lăn bánh đi thì cùng lúc đó má Năm cùng Trúc Nhi và Thảo Nhi vừa về đến. Má Hai nhìn Trúc Nhi chậm rãi bước đến - Chị Hai, ai vừa đến nhà mình thế? – Má Năm - Ba mẹ của Duy - Đã có kết quả rồi sao chị? - Uhm, họ vừa đón Duy đi rồi - Anh Di đi đâu vậy má Hai? – Bé Nhi rưng rưng nước mắt – Chừng nào anh Di về? - Bé Nhi ngoan đừng khóc, anh Duy đi rồi nhưng anh Duy có nhắn lại với bé Nhi anh Duy nhất định sẽ giữ lời hứa, sau này nhất định anh Duy sẽ quay trở lại đây - Hức…hức… - Bé Nhi ngoan nào, đừng khóc nữa con sau này anh Duy sẽ quay trở lại mà – Má Năm ôm bé Nhi vỗ về, bé Thảo Nhi thấy thế cũng ôm bé Nhi mếu máu - Dạ…hức…hức…
|
3. Sự an bày của số phận Mười lăm năm sau - Nhi à, con dậy chưa con? - Dạ, con dậy rồi mẹ - Nó mang tô cháo nóng hổi từ trong bếp đi lên – Mẹ ăn cháo rồi uống thuốc cho mau hết bệnh, trưa con về con nấu cơm mẹ cứ nằm nghỉ cho khoẻ nha mẹ - Uhm…tội cho con gái của mẹ - Sao mẹ lại nói thế ạ? Thôi mẹ ăn nhanh rồi uống thuốc ạ, con đi học đây - Nó ôm lấy mẹ, hôn lên má mẹ nó một cái rõ kêu - Uhm, con đi Nó mang cặp đi nhanh ra cửa, hì hụt trên chiếc xe đạp cũ kỹ nhưng đối với nó là cả một gia tài và cũng là người bạn đã luôn bên cạnh nó, cùng nó đi suốt những quãng đường dài để đến trường, để đến nơi làm việc, chia sẽ nỗi mệt nhọc mà nó đã và đang gánh lấy trên đôi vai nhỏ bé của mình. Vừa chạy xe vừa mấp môi bài hát quen thuộc, nó say sưa đến quên một điều là nó đang chạy xe ngoài đường và càng nguy hiểm hơn là nó đang chuẩn bị rẽ vào một khúc cua trước mặt. Bim…Bim….Kéttttttttttttttt - Aaaaaaaaaaa Rầm….Tiếng kèn phát ra từ chiếc Rolls Royce màu đen bóng loáng làm nó giật mình, lạng lạng chiếc xe đạp yêu dấu của nó đâm thẳng vào chiếc kính chiếu hậu của chiếc xe trước mặt. Nó ngã ngay ra đường cũng may là chỉ bị trầy sơ và chiếc xe đạp của nó cũng không bị thiệt hại là bao nhưng thương thay cho chiếc Rolls Royce đen bóng trước mặt nó bị trầy một ít bên xe và bị gãy mất chiếc kính chiếc hậu bên trái. Nó lượm thượm ngồi dậy, dựng chiếc xe đạp lên, nó giật mình khi nghe tiếng hét lớn - Cô kia đi đường sao không nhìn hả? - Chú…con xin…xin… - Cô có biết cô đã gây ra chuyện gì không hả? Nó từ từ hướng mắt về chiếc xe, miệng há to hết cỡ, đôi mắt mở to hết cỡ - Chú…con…xin lỗi… - Mau bồi thường thiệt hại mà cô gây ra đi - Con… - Nó nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình gần đến giờ vào lớp, hôm nay lại là ngày nó làm bài kiểm tra, nó nhăng nhó nhìn người đàn ông trước mặt – Hết bao nhiêu vậy chú? - Trầy xe, gãy kính chiếu hậu tổng cộng 50.000USD - Gì ạ? 50.000USD? Chú có nhầm không vậy?– Tuy nó chưa kịp ngẫm ra bao nhiêu tiền Việt Nam nhưng nghe tới đây nó cũng tá hoả, choáng váng mặt mày - Nhầm là thế nào hả? Cô có biết chiếc xe này trị giá bao nhiều không hả? - Chú cho con trả từ từ được không ạ? Chú ghi địa chỉ nhà chú vào đây giúp con, con sẽ trả chú từ từ - Cái gì? – Người đàn ông gầm lên - Dạ, cháu tên Nhi nhà cháu ở gần đây thôi chú Trong chiếc Rolls Royce, một người con trai đang chăm chú nhìn sự việc đang diễn ra bên ngoài “Gương mặt đó sao trong quen đến thế?” - Nhi? Một chàng trai trong bộ vest đen bước ra từ chiếc Rolls Royce cất tiếng nói, cả hai người còn lại quay về hướng người con trai ấy, nó chau mày cố gắng nhìn khuôn mặt người đó nhưng không thể vì mái tóc được chảy rũ xuống trán, lại đeo thêm một chiếc kính đen nên nó không tài nào thấy được khuôn mặt. - Cô vừa nói cô tên là Nhi? - Uhm, tôi tên Trúc Nhi. Chú ơi! bây giờ cháu muộn giờ học rồi, chú ghi nhanh cho cháu đi ạ - Nó hối thúc - Anh An ghi cho cô ấy đi Nghe từng lời nói của người con trai ấy nó cảm thấy vui vì nó sắp muộn học mất rồi. Người đàn ông tên An ghi cho nó cái địa chỉ, nó cất nhanh quyển vở vào trong cặp, cuối chào 2 người trước mặt rồi nhanh chóng nhảy vọt lên xe chạy nhanh như tên bắn. Người con trai kia nhếch môi một nụ cười thích thú - Cậu chủ thế này thì con nhỏ đó không bồi thường cho chúng ta đâu ạ - Anh không phải bận tâm điều này – Chàng trai bước vài bước lên phía trước nhặt được cái gì đó – Bùi Ngọc Trúc Nhi…Nhi? - Là ai ạ? Cô gái đó cậu quen sao ạ? - Anh quan tâm nhiều quá đó, mau gọi xe đến đây đi - Dạ, vâng thưa cậu chủ Chàng trai bước vào trong xe những ký ức năm xưa lại ùa về - Anh ơi, anh mau uống thuốc đi - Mày tránh ra, tao không cần - Anh ơi! - Mày đi ra không hả? Thằng bé hất chén thuốc trên tay của bé Nhi, bé Nhi mếu máu chạy ra ngoài. Ngày hôm sau, bé Nhi lại đến - Anh Di, cho anh kẹo nè – Bé Nhi run run nói nhỏ, Duy nhìn con nhỏ trước mặt vừa bực vừa buồn cười - Mày không sợ tao đánh mày hả? - Dạ sợ - Vậy sao mày còn lại đây? Sao mày không như mấy đứa kia tránh xa tao ra - Tại em muốn làm bạn với anh - Vậy đưa đây? - Đưa gì ạ? - Thì kẹo, chẳng phải mày nói mày cho tao sao? - Dạ, hihi Và Chàng trai ấy chính là hắn, Hoàng Thiên Du và cũng là bé Duy của năm nào nay đã trở thành một chàng trai khôi ngô nhưng trên gương mặt lúc nào cũng biểu hiện một sắc thái lạnh lùng chẳng ai có thể đoán được chàng trai ấy đang nghĩ gì. Nhưng lý do gì đã khiến người con trai ấy thay đổi đến thế….??? - Trúc Nhi, có phải là bé Nhi không? - Cậu chủ xe đến rồi ạ - An phá tan cái suy nghĩ của hắn - Uhm
|
4. Gặp phải đối thủ Tại lớp học QTNT35 trường Đại Học NTTP - Haiz….cuối cùng cũng xong – Nó vừa nộp bài kiểm tra cho giảng viên, đến giờ ra chơi - Làm bài được không? – Trương Hoàng - Cũng tạm hihi…á chết – Nó lật đật lấy quyển sổ lúc nãy ra xem - Gì thế? - À không có gì đâu…15...đường…ủa cùng đường với nhà mình??? - Gì vậy Nhi? Nó kể lại chuyện ban sáng cho người bạn thân, ngồi cùng bàn với nó, nghe xong Hoàng cười sặc sụa - Cậu cười cái gì hả? – Nhi véo tai Hoàng - Đau…haha…cậu ngốc vừa thôi người ta đã cho cậu đi tức là không cần cậu đền tiền đó, cậu tưởng họ có thể bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy sao? Cậu không cần quay lại đó đâu - Thôi đi…tớ biết là bây giờ tớ không có tiền thật nhưng tớ sẽ cố gắng đi làm thêm để trả cho họ, tớ không muốn mang tiếng là thất hứa đâu à - À….vậy để tớ giúp cậu nhá - Giúp? Bằng cách nào? - Tớ giúp cậu trả nợ cho họ - Tưởng gì…thì cuối cùng tớ cũng phải đi làm trả cho cậu – Nó quơ quơ tay không tán thành - Tớ có bắt cậu trả lại tớ đâu - Hả?....Thôi thôi đi….không nói tới nữa, vào lớp rồi - Tớ nói thiệt mà - Tớ cám ơn, nhưng tớ sẽ làm theo cách của tớ hihi – Nó chớp chớp mắt nhìn Hoàng như con mèo con thật đáng yêu làm Hoàng đỏ cả mặt - Uhm…được rồi Giảng viên bước vào lớp theo sau là giám thị vào kiểm tra thẻ học viên. Vị giám thị đi từng bàn kiểm tra từng sinh viên, đến bàn của nó vị giám thị chau mày - Thẻ học viên của em đâu? - Dạ đây… -Nó sờ tay lên cổ áo của mình - Ủa…mình đã mang vào trước khi đến lớp mà??? – Nó khó hiểu, nhăng nhó nhìn Hoàng rồi nhìn vị giám thị - Cậu có bỏ trong cặp không? Tìm lại thử xem Nó lật đật tìm kiếm trong cặp của mình nhưng vô ích, vị giám thị chau mày - Xin mời em ra ngoài - Dạ…thông cảm cho em một lần thôi thầy ơi! – Giọng nài nỉ - Đây là quy định, mời em ra ngoài - Thầy… - Hoàng lên tiếng xin hộ Giám thị không nói gì chỉ nhìn nó, nó đành lủi thủi đứng dậy xách cặp đi về. Vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Hoàng lủi thủi chạy phía sau - Nhi…Nhi…đợi tớ - Hoàng, cậu ra đây làm gì? - Tớ cùng cậu về - Gì hả? Cậu điên à…mau vào lớp đi. Chắc do sáng đi gấp quá tớ quên mang theo…thôi cậu vào lớp đi - Còn hai tiếng nữa về rồi, thôi mình về cùng cậu vậy - Cậu thiệt là…uhm vậy bọn mình cùng về Tại biệt thự nhà họ Hoàng, một chàng trai ngồi bên bàn làm việc, tay đong đưa chiếc thẻ sinh viên với biết bao suy nghĩ - Liệu có phải bé Nhi không? Cơn hoả hoạn năm đó…chẳng phải mọi người đã….má hai, má năm…bé Nhi…tất cả mọi người đều không ai còn sống sót sao? Cô gái này có phải bé Nhi không? Hắn đặt chiếc thẻ lại trên bàn thôi không nghĩ nữa vì hắn nhất định sẽ điều tra ra bằng được mọi chuyện rút cuộc là như thế nào? Nó và Hoàng đi đến đoạn đường rẽ vào nhà nó thì nó đột ngột dừng lại - Sao vậy Nhi? - À…cậu về trước đi mình phải sang đây… - Nhà người ban sáng cậu nói hả? - Uhm…tớ phải qua đó nếu không họ lại cho tớ là một đứa nói dối nữa - Tớ đi cùng cậu - Thôi, cậu về đi, tớ tự đi được mà - Có xem tớ là bạn không đấy? - Uhm thôi được rồi - Hihi vậy đi nào, cậu chạy trước đi Chiếc xe đạp của nó chạy phía trước, chiếc xe đạp của Hoàng cùng lăn bánh theo sau, chạy khoảng một cây số rồi rẻ phải chạy thêm một đoạn nữa là đến nơi cần đến. Dừng xe trước một căn biệt thự, nó mở to hai đôi mắt và cả cái miệng be bé của nó cũng phát huy hết công suất - Nhà này hả Nhi? - Tớ…theo địa chỉ thì phải…để tớ nhấn chuông xem sao Nó dựng chống chiếc xe của mình, bước xuống đi đến gần cánh cổng lớn, nó đảo mắt tìm kiếm nút nhấn nhưng chẳng thấy đâu cả. Cánh cổng từ từ được mở ra làm nó giật cả mình, người bảo vệ với thân hình to tướng như một vệ sĩ thứ thiệt bước ra - Cô tìm ai? - Dạ…cháu….cháu tìm chủ của ngôi nhà này ạ - Cô có hẹn trước không? - Dạ… - Có chuyện gì thế? – Vị tài xế An lái chiếc xe ban sáng về - Cô gái này muốn gặp cậu chủ An bước ra khỏi xe, nhìn nó - Cô đến để đền tiền đúng không? - Cháu đến xin chú cho cháu trả từ từ được không ạ? Bây giờ cháu không có nhiều tiền…. - Trả từ từ là thế nào hả? – An quát lớn - Chú kia, người ta đã đến xin chú thế mà chú còn lớn tiếng thế à? – Hoàng dựng xe đi đến gần nó - Hoàng…. - Mày là đứa nào? - Dạ, cháu xin lỗi, đây là bạn cháu…cậu ấy không cố ý đâu ạ - Cậu làm gì mà phải xin lỗi ông ta, mình về thôi, tớ sẽ trả giúp cậu - Kìa Hoàng Trên tầng 1 có một người đang đứng theo dõi từng hạnh động, chau mắt nhìn, đưa chiếc điện thoại lên bấm số gọi cho người tài xế - Dạ, tôi nghe cậu chủ - Cho cô gái đó vào phòng làm việc của tôi - Dạ Tắt máy, người tài xế nhìn nó - Cậu chủ muốn gặp cô - Sao ạ? - Mời cô - Hoàng về trước đi, mình vào rồi sẽ về ngay - Mình đợi cậu
|