Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
|
|
Chu Chú vui mừng vì bi kịch đã kết thúc, bởi vì anh gặp phải Đường Kiều là cô gái trẻ lớn tuổi hơn nhưng không tim không phổi. Khi Chu Chú quần áo ngăn nắp xuất hiện tại nhà hàng Tây thì hai mắt của nhân viên phục vụ lập tức tỏa sáng như vì sao, tiến lên đón tiếp. “Tiên sinh, xin hỏi có đặt trước không?” “Có, Đường tiểu thư.” “Vậy được, xin mời ngài.” Nhân viên phục vụ đưa tay, làm động tác mời, Chu Chú theo nhân viên phục vụ đi qua khu hút thuốc, đi qua khu tình lữ, cuối cùng đi tới tận cùng bên trong khu C trong truyền thuyết. “Nơi này, nơi này.” Đường Kiều giơ tay hướng về phía Chu Chú quơ quơ, cô thật lòng vui mừng, bởi vì Chu Đại Boss nói rồi, Chu tổng không tới, không cho chọn món ăn. Chu Chú vừa đến, điều này cũng có nghĩa là cô có thể chọn món ăn rồi. Chu Chú thì sửng sốt một chút, Đường Kiều đặt bàn bốn người, ở đối diện cô, còn ngồi một nam một nữ, trong nháy mắt Chu Chú có loại kích động muốn tông cửa xông ra, anh biết, Đường Kiều tìm anh tuyệt đối không có chuyện tốt. Đường Kiều để tay xuống, hướng về người đẹp A Hồng phía đối diện nháy mắt, “Lên đi!” Người đẹp A Hồng nhanh chóng tiếp thu tin tức, lập tức đứng lên, nghênh đón. “Vị này là Chu tổng đi, Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Đường Kiều, tôi tên là Hồ Ngọc Hồng.” A Hồng nói xong, Chu Đại Boss cũng nhanh chóng đứng lên. “Xin chào Chu tổng, tôi là tổng giám đốc của Tường Viễn, họ Chu, cậu gọi tôi là lão Chu được rồi.” Ông chủ Chu vui vẻ cười, giống như rất hân hạnh vậy, vừa quay đầu lại nhìn Đường Kiều cắn răng nghiến lợi một phen. Đợi nhìn đến sau khi động tác của Đường Kiều, tuyệt vọng nhắm mắt lại giật giật, quả nhiên, thức ăn ở trước mặt, căn bản cũng đừng nghĩ trông cậy vào Đường Kiều nữa. Chu Chú cố nén khó chịu trong lòng, cùng hai người bắt tay một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Kiều. Đường Kiều vẫn cúi đầu nghiên cứu thực đơn, đối với ba người kia, rõ ràng đã coi là không khí. “Đường Kiều, để Chu tổng chọn món ăn trước.” “Vậy không còn thực đơn khác sao?” Rất rõ ràng, đồng chí Đường Kiều hết sức không có ý tứ. Người đẹp A Hồng bắt đầu phát huy tác dụng mỹ nhân, cười cười, che giấu không khí lúng túng. “Chu tổng, ngài thích ăn món gì.” Hiện tại anh muốn đem người bên cạnh này ăn thịt nhất! Chu Chú âm thầm nghiến răng. “Canh cá nhám, bò bít tết Pháp chín bảy phần, đậu đỏ ướp trà, cá hồi nóng Hoa Trà.” Đường Kiều hơi nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ nói lên mấy cái tên, sau đó uống một hớp đồ uống miễn phí, hài lòng bắt đầu ngồi chờ. “Tốt, ba vị này muốn ăn gì đây?” “Cho ba suất như thế.” Đang lúc Chu Đại Boss cười theo, lúc chuẩn bị hỏi Chu Chú muốn một chút gì, Chu Chú đã lên tiếng, đồng chí lão Chu yên lặng đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, tầm mắt thu hồi, quét một lần trên người Đường Kiều. Ông ta chợt có loại cảm giác, hôm nay để cho Đường Kiều đi theo, có lẽ là sai lầm. “Tốt, xin các vị chờ một chút.” Nhân viên phục vụ ôm bốn bản thực đơn vừa dầy vừa nặng đi xuống, Người đẹp A Hồng có chút muốn khóc, cô còn chưa có gọi món được hay không. Chẳng qua. . . . . . mục đích hôm nay của cô là tới dùng mỹ nhân kế. “Chu tổng, nghe nói ngài và Đường Kiều từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đúng không, Tiểu Kiều.” Cách nói chuyện của Chu Đại Boss gọi là nghệ thuật nói chuyện. Như vậy giả sử Chu tổng không nghĩ ra chuyện gì để nói thì không phải còn có Đường Kiều sao, cũng không đến nỗi tẻ ngắt. Nhưng trên thực tế, ông ta đánh giá cao tác dụng của Đường Kiều, không ngờ vừa mở màn đã tẻ ngắt. “Cũng không tính là vậy.” Đường Kiều bảy tuổi mới đến Thành phố S, bọn họ không thể xem như là từ “nhỏ” cùng nhau lớn lên. “A, như vậy sao.” Chu Đại Boss thu người, không trông cậy được vào Đường Kiều, ông ta chỉ có thể toàn bộ dựa vào mỹ nhân kế, vừa dùng sức dưới chân, đá đá A Hồng. “A! Ai đá tôi vậy?” Ngoài ý muốn tiếng kêu vang lên, Chu Đại Boss lau mồ hôi, hết sức xác định, hôm nay để cho Đường Kiều cùng đi, chính là sai lầm, sai lầm thật lớn! “A, thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận.” Khóe miệng A Hồng giật giật “Thừa nhận”, dường như cô cũng không ngờ Đường Kiều ngốc như vậy, chuyện của ông chủ chính là chuyện của cô a, ông chủ đá người, chính là cô đá người a. Rõ ràng không phải cô! Đường Kiều trừng mắt nhìn A Hồng, vừa mới rồi đá rõ ràng cái chân đặc biệt lớn, hôm nay cô mặc váy trắng, cô tức giận! Vì vậy, Đường Kiều bị trúng cước một lần nữa, lần này thật sự là A Hồng. Ánh mắt muốn phun lửa nhìn A Hồng phía đối diện, cô. . . . . . Nhịn. “Chu tổng, nhìn anh thật là trẻ tuổi.”
|
Có câu nói, ngàn vô dụng, vạn vô dụng, chỉ vuốt mông ngựa là không vô dụng, điều này là chân lý, bản thân A Hồng cũng cảm giác mình thích nghe câu này. Đường Kiều lại thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết, khen một chàng trai trẻ 23 tuổi “Nhìn qua thật là trẻ tuổi”, cái này. . . . . . Không có thầy giáo nào dạy như vậy đấy. “Hồ tiểu thư nhìn qua cũng rất trẻ tuổi.” Vốn là câu nói hay vô cùng, nhưng phối hợp với vẻ mặt của Chu Chú, A Hồng vẫn không nhịn được xoa xoa cánh tay của mình, quá. . . . . . Lạnh lùng. “Chu tổng thích uống rượu không? Nếu không, chúng ta uống một chút rượu đỏ?” “Muốn, tôi muốn.” Chu Chú còn chưa kịp mở miệng, Đường Kiều cướp lời, không chút nào ý tứ. “Vậy thì uống một chút.” Chu Chú khẽ gật đầu, Chu Đại Boss lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, hơn nữa ánh mắt âm thầm khen A Hồng. Rất nhanh, bữa ăn bày lên bàn, rượu đỏ cũng bày lên bàn. “Chu tổng, ngài còn trẻ như vậy, thật có chút làm cho người ta hâm mộ, tôi mời ngài một ly.” Cái này bắt đầu, Chu Đại Boss rất hài lòng. “Nghe nói rượu đỏ có công hiệu làm đẹp, xinh đẹp giống như Hồ tiểu thư vậy, nên uống nhiều rượu đỏ.” Chu Chú cầm ly lắc lắc về phía A Hồng, ánh mắt thâm trầm. A Hồng hơi ngượng ngùng cười một tiếng, vô cùng vui vẻ nhấp môi. Đường Kiều cũng hết sức vui vẻ cười một tiếng, một ly đã thấy đáy, nhân viên phục vụ rất có mắt quan sát, lại rót cho cô một ly. Cái kết quả này, Chu Đại Boss tuyệt đối không ngờ tới. Đường Kiều nuốt chửng, A Hồng nhấp môi, Chu Chú rất nghiêm túc dùng cơm, mà đồng chí lão Chu một giọt cũng không dám uống. Có câu nói, ba người cùng đi, tất nhiên cần phải có một người tỉnh táo, Đường Kiều đã bị thức ăn và rượu ngon mê mẩn, mà A Hồng bị “Sắc đẹp” của đối phương mê hoặc rồi, cũng chỉ có ông ta còn nhớ mình tới làm gì. “Chu tổng, nghe nói có người chị làm việc ở cơ quan khác?” Chu Chú cắt bò bít tết, tay dừng lại một chút, quay đầu sang, nhìn Đường Kiều một chút, sau đó người này nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ giống như không biết. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu trong miệng cô không nhét đầy thịt bò bít tết. “Ông chủ Chu nghĩ sai rồi, tôi là con trai độc nhất trong nhà.” Rốt cuộc Chu Chú đã hiểu mục đích Đường Kiều tìm anh ăn cơm, không ngờ anh là người trung gian, cố nhịn khó chịu trong lòng, hung hăng cắt vội một khối bò bít tết. Đường Kiều liếc nhìn cách cắt của Chu Chú một cái, da đầu có chút tê dại, tối nay lần đầu tiên cảm thấy có chút hối hận. Nhưng loại hối hận này rất nhanh bị thức ăn ngon và rượu ngon che khuất. “Con trai độc nhất? Chu Du Chu tiểu thư không phải chị của Chu tổng sao?” Chu Chú chỉ cười không nói, nhìn Đường Kiều một chút, sau đó nói: “Dường như Đường tiểu thư và Chu tiểu thư là bạn học đấy.”
|
Nếu như nói, vừa hưởng thụ thức ăn ngon và rượu ngon, Đường Kiều như đang ở Thiên đường, nhưng lúc này, Chu Chú vừa nói xong, Đường Kiều lập tức có loại cảm giác đang ở địa ngục. Con ngươi của Chu Đại Boss cũng nhanh chóng trợn muốn lồi ra, mà Người đẹp A Hồng thì che mặt, từ góc độ của Đường Kiều, không biết cô đang khóc hay đang cười. “Hắc hắc, mọi người nói là Chu Du sao, Chu Du a, tôi biết, mọi người nói là Chu Du, không nói sớm một chút, tôi còn không biết mọi người nói tới ai đấy.” Đường Kiều bắt đầu giả điên, có câu nói không đưa tay đánh người mặt tươi cười nha. “Ừ, chúng tôi nói chính là Chu Du.” Chu Chú tiếp tục rảnh rang mở miệng, A Hồng tiếp tục che mặt, bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem. Bữa cơm này, Đường Kiều bày tỏ, đầu tiên là hài kịch, ở giữa là chính kịch, sau cùng hoàn toàn trở thành bi kịch, bi đến nổi không thể bi được nữa. Đường Kiều đứng ở cửa thang máy, hít mạnh vài hơi không tính là không khí trong lành, mặc dù bụng đã no, ăn uống cũng hưởng qua, nhưng ngày mai đoán chừng sẽ không quá tốt. “Đường tiểu thư, cô ở đâu, không bằng tôi đưa cô về.” Chu Chú lộ ra hàm răng trắng, Đường Kiều nhìn chằm chằm hàm răng trắng lành lạnh này, không khỏi rùng mình một cái. “Không, không cần, tôi đang muốn xem Tòa nhà vàng hùng vĩ một chút.” Đối diện Nhà hàng Tây chính là Tòa nhà vàng 100 tầng, cao ốc đứng đầu Thành phố S, Đường Kiều nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, bị A Hồng kéo lại. “Chu tổng, làm phiền ngài đưa cô ấy về rồi, Đường Kiều vừa mới uống một chút rượu, tôi sợ cô ấy một mình sẽ có chuyện gì.” Đồng chí người đẹp, có phải cô quá săn sóc hay không, biết người này đã bao lâu, cho tới bây giờ cũng không có săn sóc giống hôm nay như vậy. Lệ rơi đầy mặt, cô tuyệt không muốn được săn sóc như vậy a. “Đúng vậy a, đúng vậy a, tôi đưa A Hồng về, Đường Kiều làm phiền Chu tổng đưa về rồi.” Nếu người ta đều lên tiếng nói muốn Chu tổng đưa Đường Kiều về, cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên là không thể bỏ qua. Trừ mở miệng nói muốn đưa Đường Kiều về, thật lâu Chu Chú cũng không mở miệng nữa, bên trong buồng xe, không khí ngột ngạt. Đường Kiều sờ mũi một cái, nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn Chu Chú đang lái xe một chút. Thành thật mà nói, bộ dạng Chu Chú nhếch môi tức giận, thật đúng là làm cho cô có chút sợ hãi. “Lúc Chu Chú tức giận, làm sao dụ dỗ anh ta?” Đường Kiều lấy điện thoại di động ra len lén nhờ Chu Du giúp đỡ, nhưng rất rõ ràng, cô nhờ sai đối tượng. “Trực tiếp bỏ qua.” Chu Du lập tức trả lời rất nhanh, toàn là kinh nghiệm Đường Kiều thường làm. Đường Kiều khóc, nếu người khác chọc giận anh, cô đương nhiên có thể bỏ qua, nhưng hiện tại người chọc giận anh dường như là cô. Vì vậy Đường Kiều lại đổi hướng Ngu Châu nhờ giúp đỡ, Ngu Châu là tiếng nói của Chu Chú, hỏi anh ta sẽ biết thôi. “Ngoan ngoãn để cho anh ta đánh một trận!” Ngu Châu gửi lại một tin cũng rất đơn giản. Trong lúc này sắc mặt của Đường Kiều thay đổi liên tục, ngoan ngoãn để cho Chu Chú đánh một trận? Cô không muốn bị tàn phế. Quả nhiên nhờ người không bằng nhờ mình, Đường Kiều quyết định tự cứu. “Hắc hắc, Chu Chú, cậu đã ăn no chưa” Mặc dù những lời này bản thân Đường Kiều nghe cũng muốn khinh bỉ chính mình, nhưng vì muốn bản thân được an toàn, cô vẫn quyết định giảng hòa, mặc dù cô cũng không biết tại sao Chu Chú tức giận. Chu Chú vẫn không để ý tới cô, im lặng lái xe, nhà của Chu Chú cách nhà hàng Tây cũng không xa, mười mấy phút đường xe. “Xuống xe!” Đang lúc Đường Kiều rối rắm không biết nên sao làm sao cho tốt, xe đã lái vào bãi đậu xe. Nét mặt và giọng của Chu Chú rất lạnh lùng, thiếu chút nữa làm cho Đường Kiều bị đông cứng. Thổi ra một luồng hơi rượu, Đường Kiều đang suy nghĩ, có thể giả vờ như bị tác dụng rượu đỏ làm cho say khướt hay không? Nói làm thì làm ngay, vì vậy chẳng những Đường Kiều không có xuống xe, mà còn nằm ngay đơ, trực tiếp ngã xuống chỗ ngồi phía sau xe. Chu Chú nhìn động tác này của Đường Kiều, vừa bực mình vừa buồn cười. “Bây giờ mới nhớ tới giả say, muộn rồi, hoa mầu cũng hạn chết mới nhớ tới trời mưa.” Đường Kiều không cam lòng bò dậy, phiền não bới bới tóc, đây là động tác quen thuộc của cô, mỗi khi phiền lòng, lo lắng thì chỉ thích bới ra tóc. Chính cô cũng không phát hiện, Chu Chú lại phát hiện. Tốt, cũng không tệ lắm, còn biết lo lắng. Tâm trạng buồn bực của Chu Chú cuối cùng cũng giảm đi một chút. Kéo kéo váy, Đường Kiều bĩu môi xuống xe, phịch một tiếng đóng sầm cửa lại. nhưng vì động tác quá mạnh, làm cho mình ngã xuống đất. Đi ở phía trước, Chu Chú nghe được tiếng động, xoay người lại. Vừa nảy còn tức giận và buồn cười, hiện tại chỉ còn lại buồn cười. “……………” Chu Chú đi tới trước mặt Đường Kiều, “Trên cao nhìn xuống” cô. “Không dậy nổi.” Thật mất mặt, nói gì cô cũng không dậy nổi. “Thật không dậy nổi?” “Không dậy nổi.” Đường Kiều xoay mặt, quyết định thề chống chọi với anh, đừng tưởng rằng cô không biết giận, cô rất tức giận có được hay không. Chu Chú trầm mặc, cô cũng trầm mặc, cô không nhúc nhích, Chu Chú cũng không nhúc nhích. Cho đến khi Đường Kiều cảm thấy thời gian có chút lâu, suy nghĩ xem mình có từ trên mặt đất đứng lên hay không thì Chu Chú nhúc nhích trước. Cúi xuống ôm một cái, Đường Kiều vững vàng rơi vào Chu Chú trong ngực. “Chu Chú, có phải cậu thích tôi hay không.” Đường Kiều nhìn khuôn mặt cương nghị của Chu Chú hỏi, aiz, nghiệp chướng a, đứa bé đẹp trai như vậy tại sao lại coi trọng cô. “Không phải cô đã sớm biết rồi sao?” Chu Chú tức giận nói, khắp thiên hạ đều biết chuyện. “Nếu cậu yêu thích tôi, vậy thì không thể tức giận với tôi.” Quan trọng là bây giờ Đường Kiều còn đang tức giận, mà thích, chuyện này có thể lợi dụng một chút. “Cô ỷ vào tôi thích cô mà.” “Cái gì mà ỷ vào, tại sao tơi có thể ỷ vào chứ?.” Đến cửa, Chu Chú thả Đường Kiều xuống, Đường Kiều cúi đầu lục lọi chìa khóa trong túi. Phịch một tiếng, cái chìa khóa rơi xuống đất, trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng vang không nhỏ. Chu Chú kéo tay Đường Kiều, lấn người tới, đem Đường Kiều đè ở trên ván cửa. “Chu Chú, cậu làm cái gì?” Uống rượu là cô a, tại sao say là anh ta? “Làm chuyện vẫn muốn làm.” Đường Kiều không còn bất kỳ thời gian nào để lên tiếng, liền bị Chu Chú đem môi chặn lại rồi. Đường Kiều giơ chân lên, tính lặp lại chiêu cũ, đạp tới, nhưng lần này Chu Chú không để cho cô được như ý, chân của anh hung hăng đè ở trên chân cô, cô căn bản không có cách nào nhúc nhích, tay lại bị bắt, trong lúc nhất thời chỉ có thể để mặc cho Chu Chú công thành chiếm đất. Mà Đường Kiều, chỉ có thể trợn tròn cặp mắt, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, duy nhất có thể nghĩ đến một chuyện: anh ta. . . . . . Anh ta giở trò lưu manh!
|
Đó cũng không phải là lần đầu tiên Đường Kiều bị hôn. Kể từ khi bọn họ ở chung một mái nhà, Chu Chú cũng thỉnh thoảng làm một chút động tác thân mật với cô, nói thí dụ như thừa dịp Đường Kiều không chú ý, sờ một chút hoặc là hôn một chút, đó là chuyện thỉnh thoảng. Có lúc cô thật sợ mình sẽ không nhịn được xông lên đạp ngã anh ta, cũng may sau mỗi lần Chu Chú trêu chọc cô đỏ mặt tim đập nhanh, lập tức thu tay. Nhưng lần này, die»ndٿanl«equ»yd«onsau khi Chu Chú lấy được rất nhiều chỗ tốt, cũng không thu tay. Đường Kiều choáng váng thở ra, để mặc cho môi lưỡi Chu Chú ở trong miệng của mình chạy khắp nơi, thỉnh thoảng bắt được một chút chuẩn bị cắn thì anh lại biết ý đồ của cô lập tức lui ra, cứ lặp lại như thế, giống như là chơi trò chơi, Chu Chú không mệt mỏi nhưng Đường Kiều bị choáng váng. Không khí trong lồng ngực từng chút từng chút bị Chu Chú hút đi, thân thể Đường Kiều mềm nhũn, hai mắt trợn ngược, thiếu chút nữa bất tỉnh. Rốt cuộc, Chu Chú hôn đủ rồi, bỏ qua cho Đường Kiều môi bị hôn sưng đỏ, Đường Kiều rũ rèm mắt, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống. Chu Chú nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chụp tới, Đường Kiều lại bị kéo trở về trong ngực Chu Chú. Mặt của hai người cách rất gần, hơi thở của Chu Chú nặng nề phả vào trên mặt Đường Kiều, trên mặt nhồn nhột, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy, dường như có vật gì đó đang lay động trái tim. Dường như phát hiện tư thế của hai người vô cùng mập mờ, Đường Kiều đỏ mặt mở to mắt, có chút không dám nhìn ánh mắt của Chu Chú, nhưng Chu Chú lại không chịu dễ dàng bỏ qua cho cô, tay trái đỡ người Đường Kiều, tay phải kéo mặt của Đường Kiều, ép cô phải nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt Chu Chú sáng quắc, dường như có thể làm người ta tan chảy, ánh mắt như vậy, rất cám dỗ, ánh mắt vẫn mê người, die»ndٿanl«equ»yd«onlại còn sinh trưởng ở trên mặt Chu Chú. Trong một khoảnh khắc, Đường Kiều có ý niệm muốn cùng anh ở chung một chỗ già đến bạc đầu. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai không bờ bến, ngứa ngáy trong lòng của Đường Kiều lập tức lặng yên như mặt nước hồ. Aiz, chẳng qua cô có chút tiếc nuối. Giữa cô và Chu Chú, căn bản cũng không phải là vấn đề chênh lệch ba tuổi. Lúc cô học trung học đệ nhất cấp, anh vẫn còn đang học tiểu học, anh lên trung học đệ nhất cấp, mà cô đã là học sinh cấp 3 rồi. . . . . . Đây hoàn toàn là hai thế giới, giống như hiện tại, anh vẫn tốt đẹp như ban đầu, thanh niên tuyệt vời, mà cô, đã bị thực tế ăn mòn. Truyện được edit từ Diễn đàn LQĐ. Trong thư phòng của anh phần lớn là sách kinh doanh và sách nghiệp vụ, còn có một số sách như cái gì Ánh sáng của cuộc sống … mà cô đã nhảy đến một độ cao của cuộc sống, trên bàn nhỏ của cô bày toàn là cái gì: cùng XX cùng ngủ, lúc cha mẹ XX. . . . . . hai người Như vậy, làm sao có thể bảo vệ? Thật sự, chẳng qua cô có chút tiếc nuối. Đường Kiều nhìn ánh mắt Chu Chú, không nhịn được lộ ra cảm xúc chân thật của mình. Tâm trạng như vậy, die»ndٿanl«equ»yd«oncó lúc Chu Chú thật sự cảm giác thật vô lực, bởi vì bất kể anh làm thế nào, ánh mắt Đường Kiều nhìn anh vẫn là tiếc nuối, dường như thiếu sót cái gì, mà loại thiếu sót đó anh vĩnh viễn không cách nào bù đắp. “Kiều Kiều, nói cho tôi biết, cô muốn cái gì?” Ở bên trong bóng tối, cũng không ai cử động, lưng Đường Kiều vẫn chống đỡ cửa, Chu Chú vẫn đè ép thân thể Đường Kiều, không để cho cô né ra. Muốn cái gì? Cô muốn cái gì đây? Trước kia Bảy tuổi muốn rất nhiều, rất nhiều tiền, mua thật nhiều thứ mình thích, quần áo hoặc là kẹo. Sau đó, muốn rất nhiều, rất nhiều tình thương, khi đó ghét nhất là Đường Uyển, bởi vì cô không có tiền cũng mất tình thương. Mà bây giờ, cô thật không biết mình có thể muốn cái gì. Ước nguyện được người một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau? Chu Du nói, lời nói văn vẻ như vậy là của người trẻ tuổi, các cô là người thô tục, vừa mở miệng, lập tức buồn nôn rồi. Cho nên, câu hỏi của Chu Chú, cô không trả lời được. Chính cô cũng còn chưa hiểu rõ cô cần cái gì. “Kiều Kiều, cô muốn cái gì?” Chu Chú nói gần như cầu xin, trên mặt rõ ràng mất mát. Chỉ cần cô muốn, nghĩ hết mọi biện pháp anh cũng sẽ cho. Nhưng cô muốn cái gì đây? Cô không cần anh, cho tới bây giờ cũng không cần anh. Câu hỏi của Chu Chú không được đáp lại, một lúc lâu, Chu Chú buông Đường Kiều ra, lui về phía sau một bước. “Vào nhà trước thôi.” Khom lưng nhặt lên cái chìa khóa Đường Kiều đánh rơi trên mặt đất, móc chìa khóa treo ngược một con mèo lớn lông xù trong phim hoạt hình, die»ndٿanl«equ»yd«onChu Chú biết, Đường Kiều đã từng nửa đêm canh ba còn xem phim hoạt hình trong máy vi tính. Chu Chú cười cười, cầm chìa khóa mở cửa ra, Đường Kiều cúi đầu theo ở phía sau vào nhà. Chu Chú mở đèn, dẫn đầu đi đến máy đun nước bên cạnh, rót ly nước, không tiếp tục nhìn Đường Kiều, mà uống một hơi cạn sạch ly nước, dường như là không đã khát, Chu Chú lại liên tục uống hai ly mới đặt cái ly xuống, sau đó rời khỏi máy đun nước đi thẳng lên lầu. Mà Đường Kiều, từ lúc bắt đầu vào cửa, vẫn cúi đầu, cho đến khi Chu Chú đi khỏi, tiếng bước chân nghe càng lúc càng xa, Đường Kiều càng nắm chặt túi xách trong tay. Có chút mất sức, Đường Kiều gieo mình vào trên ghế sa lon, túi xách ném ở bên chân, sau đó nhìn về phía một căn phòng vắng lạnh, ngây người. Có lẽ là bởi vì uống một chút rượu, tuyệt đối là bởi vì uống một chút rượu! Tối hôm đó, Đường Kiều không trộm món ăn, cũng không lên thiên nhai hoặc là mò tìm cái gì. Cô cảm thấy mình có chút không hiểu, lại có chút như hiểu. Cô vẫn ngồi như vậy, nhìn vào khoảng không, không chớp mắt, mà sau khi Chu Chú vào phòng không ra ngoài nữa. Đường Kiều giữ tư thế ngồi đó thật lâu, lâu đến hai chân như bị kim châm, cảm giác đau truyền đến, Đường Kiều mới xê dịch thân thể. Cô chợt nhớ tới một chuyện thật quan trọng, chuyện rất quan trọng. Duỗi duỗi chân, Đường Kiều không để ý tới đau như bị kim châm, móc điện thoại trong túi xách bên chân. “Ngu Châu, cậu thành thật nói cho tôi biết, ngày đó tại sao Chu Chú uống rượu?” Lúc Đường Kiều gặp phải chuyện gì, sẽ hỏi Ngu Châu, sẽ hỏi Chu Du, thậm chí sẽ hỏi Bà ngoại cô, nhưng không chịu trực tiếp hỏi Chu Chú, cho dù Chu Chú là nhân vật chính của vấn đề. “Anh ấy chưa nói, nhưng tôi đoán là có liên quan đến chị.” A, trái lại anh ta cũng suy đoán, nhưng tại sao anh ta không nghĩ đến Chu Chú là một người đàn ông. Cắn cắn môi, Đường Kiều suy nghĩ lựa lời, cô đang suy nghĩ là mắng Ngu Châu trước một chút hay là không mắng Ngu Châu. Tối hôm nay là một buổi tối nước sâu lửa bỏng. Cô bị người giở trò lưu manh, nhưng cô cũng không dám làm gì đối với người giở trò lưu manh đó. Lúc này, die»ndٿanl«equ»yd«ontrong lòng cô có trăm ngàn loại cảm xúc, nhưng không có loại cảm xúc tức giận sau khi bị giở trò lưu manh. Cô. . . . . . Cũng bị điên rồi.
|
Cuộc sống, mỗi tháng luôn có vài ngày xui xẻo. Đường Kiều cảm giác có thể mình cần đến Miếu để cúng bái, phải quyên nhiều tiền dầu vừng cho Bồ Tát, gột rửa trên người mình sạch sẽ. Nếu đó là ngày thứ hai đau khổ, vậy ngày thứ ba đối với Đường Kiều mà nói là hết sức đau khổ. Thứ hai thiếu nợ, nhất định thứ ba phải trả. Buổi sáng thứ ba, Đường Kiều thức giấc, vẫn nhìn thấy Chu Chú ngủ ở bên cạnh mình, sau khi buồn rầu rối rắm cả buổi trời cũng không làm gì, rón rén rời giường. Nhưng Đường Kiều khổ sở nhất chính là thứ hai bị giở trò lưu manh, cô còn có lợi, có thể nói không thoải mái, die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng tên lưu manh Chu Chú, rốt cuộc có thoải mái hay không? Tối hôm qua, rốt cuộc bọn họ có vui hay không vui? Đường Kiều loay hoay nấu xong nồi cháo cho Chu Chú, tắt lửa, sáng hôm nay ngay cả bánh mì nướng cũng cũng không ăn, cầm theo túi xách đi làm nhưng không hề có một chút nào vui sướng. Vừa vào công ty, Đường Kiều liền nghênh đón ánh mắt như kẻ thù không đội trời chung của A Hồng, mới sáng sớm, mẹ nó, quá hao tổn tinh thần rồi. “Hắc hắc, chào buổi sáng.” Đường Kiều cười khan, vẫy vẫy tay, rụt cổ nhanh chóng đi qua trước mặt A Hồng. “Chào buổi sáng!” A Hồng cắn răng nghiến lợi, từ trong miệng nặn ra chữ, Đường Kiều lấy tốc độ chạy thục mạng. Đáng tiếc. . . . . . “Đường Kiều, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. . . . . . Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. . . . . . Đường Kiều không cam lòng, đem túi xách đặt ở trên bàn làm việc, nói lầm bầm, nhanh chóng đi vào phòng làm việc của đồng chí lão Chu. “Tiểu Kiều, cô và Chu tiểu thư là bạn học tại sao không nói ra vậy.” Sau khi ngày hôm qua Chu Chú “Kiếm chuyện ly gián”, Đường Kiều trở thành người có tội biết chuyện không báo cáo. “Hắc hắc, Chu tiểu thư mà Chu tổng nói và Chu tiểu thư tôi biết, tôi nghĩ chắc không phải là cùng một người.” Đường Kiều đành tiếp tục cười gượng, khuôn mặt cũng nhanh chóng co quắp. Khó chịu này so với mất đất trồng củ cải còn khó chịu hơn. “Có phải là cùng một người hay không, hẹn ra ăn một bữa cơm cũng không hề gì.” Dù sao đồng chí Lão Chu cũng là gừng già càng cay, ở phương diện này Đường Kiều làm sao đấu lại ông ta. “Hơn nữa, die»ndٿanl«equ»yd«onTiểu Kiều a, cô cũng biết, nếu như lần này chúng ta không trúng thầu 2 hạng mục này của chính phủ, công ty muốn sinh tồn, thật sự là chuyện rất khó.” Ngụ ý rằng Đường Kiều phải hẹn được Chu đại tiểu thư ra ngoài, bằng không, ông ta sẽ để cho cô về nhà uống gió Tây Bắc. Mà trước mắt, Đường Kiều vẫn chưa muốn thay đổi công việc. Vì vậy, ngày thứ ba của Đường Kiều đi qua giống như ngày thứ hai. “Chu Du, buổi tối cùng nhau ăn cơm.” “Cô nhặt được tiền?” Chu Du phản ứng giống Chu Chú. “Thật ra là lão tổng của tôi muốn hẹn cô ăn một bữa cơm.” Lời này là sự thật, nhưng Đường Kiều cảm thấy không được tự nhiên, hết sức không được tự nhiên, dường như mình là người dẫn mối. “Lấy hạng mục nào?” Xem ra cái nghề ăn cơm khách này, đồng chí Chu Du vẫn rất có kinh nghiệm. “Gần đây không phải nói chính phủ muốn xuống hai hạng mục mới à.” Trên thực tế, rốt cuộc là hạng mục gì, cho đến bây giờ Đường Kiều cũng không biết rõ. “A, theo tôi được biết, hai hạng mục này cũng sẽ không rơi vào trên đầu công ty loại nhỏ của các người.” Chu Du đặc biệt nhấn mạnh chữ nhỏ. Đường Kiều cảm thấy cô nói rất đúng, người ta cho dù có hạng mục, cũng sẽ không cho công ty nhỏ như bọn họ a, vậy cố hay không cố? “Nhưng. . . . . .” Nhiệm vụ của cô chẳng qua phụ trách mời được Chu Du ăn cơm, lại không phụ trách lấy được hạng mục. “Có thể, buổi tối có thể cùng ăn cơm với cô, sau đó chúng ta đi KTV, không phải lâu rồi chưa chơi sao?” Đường Kiều ậm ừ, die»ndٿanl«equ»yd«onChu Du lập tức biết cô đang suy nghĩ gì, cô hiểu rất rõ Đường Kiều. Tính cách của Đường Kiều rất kỳ quái, nói cô yếu đuối nhưng ở trước mặt Chu Chú cô lại rất cứng rắn, nói cô cứng rắn, ở bên ngoài cô yếu đuối không chịu nổi. “Buổi tối gặp lại.” Đường Kiều lập tức vui vẻ, trước mắt mà nói, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành một nửa, chỉ còn lại ăn mà thôi. Lần này Đường Kiều chọn là một quán “Cá cháo” bình dân, nhìn cái tên đơn giản, nhưng là một nơi hết sức sang trọng, món ăn đặc sắc là cháo hải sản, hải sản rất tươi. Quan trọng nhất là Đường Kiều không cần tự mình ra tay, sẽ có nhân viên phục vụ luôn ở bên cạnh giúp đỡ, cảm giác này, Đường Kiều hết sức hưởng thụ, cái gì mà tiếp viên nam, nữ phục vụ nhà hàng, cũng kém xa, đây mới là thật sự hưởng thụ. Trừ lúc tan việc, nắm điện thoại di động rối rắm cả buổi, rốt cuộc là gọi điện thoại cho Chu Chú hay gửi tin nhắn thì thuận lợi nhất. Sau khi Đường Kiều rối rắm gần nửa ngày sau, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn cho Chu Chú, bởi vì cô vẫn không biết rốt cuộc Chu Chú vui hay không vui, lúc này gọi điện thoại dường như có chút lúng túng, mà cô sợ nhất là lúng túng. “Buổi tối đi ăn cơm với Chu Du, sẽ về rất khuya.” “Ừ.” Chu Chú chỉ gửi lại có một chữ, lần này Đường Kiều xác định rõ, anh ta. . . . . . sau khi giở trò lưu manh lại không vui. Nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều, liền bị A Hồng kéo đi đến chỗ quán ăn. Vốn là mời Chu Du ăn cơm không cần người đẹp đi cùng, nhưng Đường Kiều cảm thấy cũng không thể để cho Chu Du nhìn đầu tóc lưa thưa của Chu Đại Boss cả đêm, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đó là một chuyện hết sức khổ sở, truyện được edit từ diễn đàn lê quý đôn, cho nên cô mạnh mẽ gọi A Hồng. Hơn nữa, nhìn bộ dáng Chu Đại Boss nhức nhối, cô vô cùng sảng khoái. Nhiều người thì thêm một phần tiền, Đường Kiều cảm giác mình suy tính vô cùng tốt, nhà tư bản vạn ác, cô tuyệt đối sẽ để cho ông ta biết cái gì là nhức nhối. Ăn hải sản không thể so với ăn bữa ăn tây, cả mấy con Tôm Hùm và cua lớn. Thật xin lỗi, cô thô bỉ vui vẻ. Trên thực tế, một bữa cơm với báo chí, đài truyền hình mất hết mấy chục ngàn, so với Đường Kiều tìm quán ăn cho bọn họ lần này thì quá nhỏ, một bữa ăn cũng chỉ hơn hai ngàn đồng, die»ndٿanl«equ»yd«ondĩ nhiên, không có tiền rượu. Trong bữa tiệc, Chu Đại Boss vuốt cái đầu bóng loáng, vẫn nỗ lực không muốn nói chuyện nhảm, điều quan trọng nhất là phải dẫn dắt cuộc trò chuyện đến hạng mục nhưng đều bị ba cô gái này lo ăn uống mà bỏ qua. Trong nháy mắt, Chu Đại Boss muốn hỏng mất, thật sự lúc này chỉ một mình ông ta là tỉnh táo, lúc này có quá nhiều thứ thật sự hấp dẫn, ngày hôm qua có mỹ nam, hôm nay có thức ăn ngon. . . . . . Ông ta. . . . . . Cũng rất nhanh không chịu đựng nổi. “Chu tiểu thư. . . . . .” Một lần bị không để ý tới. “Chu tiểu thư. . . . . .” Lần nữa bị không để ý tới. “Chu tiểu thư?” Vẫn không được để ý tới. “Chuyện này, Chu tiểu thư. . . . . .” Chu Đại Boss muốn khóc. “Chu Du, Chu tổng nói với cô đấy.” Vẫn là Đường Kiều còn giữ một chút lý trí, chọc chọc Chu Du. “A, Chu tổng nói cái gì?” Vẻ mặt Chu Du như trách móc, tại sao ông có thể quấy nhiễu người khác hưởng thức món ăn ngon vậy? Chu Đại Boss lập tức cảm thấy mình có tội lớn, nhỏ giọng nói. “Không có, không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, ăn như vậy đủ không?”
|