Xâm Chiếm Tuyệt Đối
|
|
Kiều Hân cũng biết không thể tránh khỏi, quả nhiên qua mấy ngày, Kiều Bùi đã tới rồi. Có lẽ Kiều Bùi đã làm xong công việc, lần này tới, cũng không mang theo phụ tá bên cạnh. Hơn nữa nhìn ra Kiều Bùi tới rất vội vàng, hơn phân nửa là công việc vừa xong, anh liền chạy tới đây. Bởi vì thời gian rõ ràng không đúng, không có khả năng sẽ chạy tới đây vào mười một, mười hai giờ đêm. Chờ lúc Kiều Hân được phụ tá Lý đánh thức đi nghênh đón anh, Kiều Hân ngược lại không lộ ra dáng vẻ quá kinh ngạc, trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị. Biết sớm muộn gì đều phải giằng co với anh. Hơn nữa đều ở bên ngoài giải sầu lâu như vậy, Kiều Hân cũng cảm thấy mình có thể tỉnh táo đi xử lý chuyện này. Dù sao đó là anh của cô, mặc kệ là hiểu lầm cũng tốt, nhất thời mê hoặc cũng được, có liên hệ máu mủ ở đây, tóm lại sẽ không ra chuyện gì thiên lý bất dung! Hơn nữa chuyện đã đến mức này rồi, Kiều Hân cảm thấy những lời này cô phải nói ra. Cho nên lúc anh ăn bữa khuya, Kiều Hân cũng không muốn vòng vo, lấy dũng khí nói: “Anh, có mấy lời em đã sớm muốn nói với anh. . . . . . Em nghĩ đây nhất định là thói quen của anh, chỉ là em gái của anh đã trưởng thành, anh có chút. . . . . . hành động khiến em rất không thoải mái. . . . . .” Sau khi Kiều Hân nói xong liền liếc mắt nhìn anh, lúc này cô thấy trong lòng rất sợ hãi. Thậm chí cô đã nghĩ tới nói ra lời này, cô và anh đều sẽ không bao giờ có tình nghĩa anh em nữa. Nhưng những thứ như xấu hổ và giận dữ trong dự tính của cô, ngay cả cảnh tượng trầm mặc lại có thể không xuất hiện, mà xuất hiện ở trước mặt cô là cảnh tượng khiến cô không tưởng tượng được. Kiều Bùi nhàn nhạt nhìn cô, trong ánh mắt thậm chí có chút đùa giỡn, nhất là lúc cô nói đến hai chữ em gái, ánh mắt của anh thậm chí mang theo một nụ cười quỷ dị. Sau khi Kiều Hân nhìn đến ánh mắt của anh, giống như bị chế trụ, cô không thể tin được ánh mắt của mình. Ngược lại Kiều Bùi rất nhanh hỏi cô: “Cho nên em phải độc lập lớn lên?” Kiều Bùi đến gần cô, khuôn mặt đẹp đẽ lại có thể mang tới nhạo báng, giống như gặp được chuyện vô cùng thú vị, ngón tay của anh nhẹ nhàng đập vào tay vịn của ghế: “Như vậy ‘em gái’, em đã đã trưởng thành, có phải sẽ phải chứng minh cho anh xem, em đã rất trưởng thành.” Kiều Hân bị anh nhìn đến nổi da gà cả người: “Chứng minh cái gì?” Cô chỉ yêu cầu anh và mình giữ một khoảng cách mà thôi, có gì cần chứng minh. . . . . . Kiều Bùi giống như bị cô trêu chọc, anh vươn tay muốn nâng cằm của cô lên. Trước kia anh sẽ dùng vẻ mặt như thế nhìn mình, giống như bị cô chọc cười, Kiều Hân thậm chí bởi vì mình có thể khiến anh vui vẻ mà âm thầm vui mừng. . . . . . Nhưng ánh mắt vẻ mặt bây giờ lại làm cho cô cảm thấy hoảng sợ đến dựng thẳng tóc gáy. Sau khi cô sợ hãi né tránh, cả người cũng hoang mang sợ hãi lợi hại, trong lời nói càng thêm mang tới cầu xin: “Anh. . . . . . van anh đừng như vậy. . . . . .” Kiều Hân đều có chút không thể tin được tất cả chuyện đang xảy ra vào lúc này, anh của cô giữ mình trong sạch vô cùng, chưa từng có scandal, anh trầm ổn thành thục, bảo vệ cô khắp nơi, yêu thương cô, nhất định chính là thần của cô!! Nhưng tất cả chuyện phát sinh bây giờ lại châm chọc như vậy. . . . . . Cô không biết tại sao anh phải đối với mình như vậy. . . . . . Thời gian này cô cũng một mực hỏi mình, sao chuyện lại biến thành như vậy, là bởi vì khoảng cách của cô và anh quá gần, hay là bởi vì cô quá mức lệ thuộc vào anh. . . . . . Nhưng dù nghĩ thế nào, đều không thể nghĩ ra lý do phát sinh chuyện này. Cô không có một chút manh mối, cô chỉ có thể làm chính là nói với anh, “Anh, em là em gái của anh!!” Chỉ là ngay sau đó Kiều Hân liền cảm thấy thân thể của mình đã bị Kiều Bùi bế lên. Cô hoảng sợ tới cực điểm, cô ra sức giãy dụa, không ngừng hô: “Anh muốn làm gì? Anh buông em ra! Có ai không. . . . . . Có ai không. . . . . .” Cô vừa kêu vừa ra sức giãy dụa ở trong ngực Kiều Bùi. Chỉ là sau khi kinh ngạc, Kiều Hân lại cảm giác không đúng lắm, chỗ cô ở có rất nhiều vệ sĩ, coi như vệ sĩ không lên đây, vậy phụ tá Lý rất cơ trí đó đâu? Cô đã gọi người như vậy, sao những người đó lại không sang nhìn một chút chứ? Kiều Hân giống như nghĩ đến cái gì, cô nhanh chóng đối mặt với ánh mắt của Kiều Bùi. Sỡ dĩ những người đó không lên đây, là đã bị đuổi đi? Hay được phân phó không cho phép đi lên?! Ý nghĩ này khiến Kiều Hân không nhịn được giật mình một chút. Cô đột nhiên nóng nảy, lúc trước cô chỉ không ngừng giãy giụa, đến mức này, Kiều Hân tát một bạt tai về phía mặt của Kiều Bùi Bạt tai này tát cực kỳ mạnh, dù mặt bị tát đến lệch sang một bên, động tác của Kiều Bùi cũng không chậm lại chút nào, anh ngược lại bước nhanh hơn. Ôm cô đến phòng ngủ, sau đó lại trực tiếp ném cô lên trên giường. Thân thể Kiều Hân vừa rơi đến trên giường, liền nhảy lên giống như bị phỏng. Cô cùng sử dụng tay, chân chạy tới một đầu khác của giường, đồng thời cô níu thật chặt cổ áo của mình, cho dù đã nhích tới gần một đầu kia của giường, đã sắp dán vào trên tường rồi, nhưng cô vẫn không ngừng giãy dụa, cố gắng di chuyển vào vị trí bên trong hơn. Cả người cô đều dán vào trên tường ở bên hông giường, trên mặt tràn đầy hoảng sợ. Cô không ngừng run rẩy, ngay cả hàm răng đều không ngừng run lên. Vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, anh khom gối lên giường, vươn cánh tay, trực tiếp trực tiếp ôm cô từ trong góc tường vào trong ngực. Cảm giác bị áp bức khiến Kiều Hân không biết theo ai, cô nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nhưng rất nhanh cô lại bị anh giữ cằm xoay về. Môi cô run rẩy, cầu khẩn: “Đừng. . . . . . anh đừng. . . . . .” Tay Kiều Bùi không ngừng trượt, Kiều Hân cảm thấy tay của anh đã trượt đến trên đùi mình. Cô sợ đến cả người đều xoay quanh, nhưng thân thể lại bị anh khống chế. Anh cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi của cô. Từng cổ cảm giác buồn nôn, khiến tay, chân Kiều Hân đều sợ run. Dạ dày cô giống như bị co rút, sau khi bị anh hôn, rốt cuộc cô không cách nào ức chế ói ra. Kiều Hân vừa nôn, vừa ho kịch liệt . . . . . . Bộ dạng của cô không chỉ chật vật, khắp nơi trên mặt cô đều là nước mắt, cô không biết những nước mắt kia là rơi ra từ đâu. . . . . . Cô dùng sức ôm lấy mình, co lại thành một đoàn nho nhỏ, núp thật chặt ở trong góc, mặc kệ trên người có dính nôn hay không, cô giống như đều không có cảm giác. Cô không ngẩng đầu lên, vẫn khóc thút thít. . . . . .
|
Kiều Hân khóc đến mắt ê ẩm. Cô cảm thấy cả người đều không sạch sẽ, cô lau mặt một chút. Lúc cô khóc, Kiều Bùi vẫn không hề động. Kiều Hân núp cả người ở trong góc tường, cô bi thương ngẩng đầu lên, không nháy một cái nhìn về phía Kiều Bùi. Trên mặt Kiều Bùi không có biểu cảm gì. Kể từ lúc Kiều Hân khóc, anh vẫn trầm mặc, đến khi Kiều Hân khóc xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, anh cũng không lộ chút biểu cảm gì. Kiều Hân nhìn anh không nhúc nhích, còn tưởng rằng anh thay đổi chủ ý, cô vội vàng muốn đứng lên, nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng cô vừa động, mới phát hiện ra chân mình lại có thể mềm nhũn. Cô bị dọa đến chân mềm nhũn, không để ý tới có khó coi hay không, vội chống đỡ, khom người vịn tường muốn đi ra bên ngoài. Chỉ là cô mới vừa đi hai bước, chợt cảm giác cánh tay của mình bị một lực mạnh mẽ kéo về sau. Cô nhanh chóng rơi vào trong ngực của Kiều Bùi ở sau lưng. Bàn tay của anh vô cùng có lực, một khi đè cô lại, cô liền không thể động đậy chút nào. Kiều Hân không dám thở mạnh bị anh ôm vào trong ngực, cô không biết anh muốn làm gì tiếp theo. Nhưng sau khi chờ một lúc lâu, Kiều Bùi vẫn không hề làm gì cả, chỉ ôm lấy cô, bế cô vào trong phòng tắm. Không gian phòng tắm nơi này không nhỏ, còn có một khu vòi sen riêng biệt. Kiều Bùi trực tiếp ôm cô đến ở trong khu vòi sen, sau đó anh liền mở vòi sen ra. Rất nhanh phun nước giội lên trên đầu, trên mặt Kiều Hân. . . . . . Quần áo của cô đều bị thấm ướt hoàn toàn, mắt càng bị bọt nước bắn vào, không mở ra được. Nước chảy rất mạnh, Kiều Bùi dán chặt vào cô. Trước kia Kiều Hân chỉ biết vóc dáng anh rất cao, nhưng bây giờ cô mới hiểu được, ngoài cao ra, Kiều Bùi còn rất cường tráng. . . . . . Bắp thịt của anh dưới ánh sáng không phải rất đẹp mắt, mà là cô hoàn toàn không có năng lực chống đỡ lúc anh đứng dậy… Cô bị thân thể anh dán lên, bọn họ dán thật chặt với nhau. Ngay cả hô hấp, nhịp tim đều có thể cảm nhận được, nhưng vẫn chưa khơi lên dục vọng. . . . . . Tất cả đều là thân mật thiên lý bất dung. . . . . . Sắc mặt Kiều Hân trắng bệch, không có một tia huyết sắc. Rốt cuộc Kiều Bùi buông cô ra, anh cũng không nóng lòng ở chỗ này muốn cô, mà là tắm rửa cho cô từ trên xuống dưới. Quần áo bị thấm ướt, phác họa đường cong thân thể của Kiều Hân. Kiều Hân sợ hãi ánh mắt Kiều Bùi đang rơi ở trên người cô, ánh mắt kia trầm trầm, giống như dã thú lúc nào cũng có thể vươn móng nhọn ra. Mới đầu cô còn dùng tay che giấu đường cong thân thể của mình. . . . . . Nhưng dần dần cô giống như tuyệt vọng, không giãy dụa tránh né nữa, cô nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn ác mộng phủ xuống. Bờ môi của anh rơi xuống trên gương mặt cô, không ngừng hôn tới cổ của cô, bả vai của cô. . . . . . Anh hạ thấp thân thể, không ngừng vuốt ve thân thể của cô. Bức ép cô tới trên vách tường, cố định thân thể của cô. Anh nâng cô, giống như là muốn cắn nuốt cô, không ngừng hôn cô, gặm cắn đôi môi của cô. Bị nước thấm ướt thân thể, cũng bị anh không ngừng kề sát vuốt ve. . . . . . Kiều Hân run rẩy từng đợt. . . . . . Thật may là Kiều Bùi không hề tính toán ở chỗ này cưỡng ép cô, anh nhanh chóng lui về phía sau một bước, điều chỉnh nước ấm một chút. Hít thở thật sâu mấy hơi, anh mạnh mẽ kiềm chế, sau đó tạm thời đè dục vọng xuống. Anh rất nhanh lấy khăn tắm ở một bên ra, đặt ở trên người cô, ra lệnh: “Lau sạch sẽ.” Sau đó anh liền đi ra ngoài. Lần này bên trong phòng tắm chỉ còn một mình Kiều Hân, cô hít thở sâu mấy hơi, cố gắng làm ình tỉnh táo lại, nhưng tay chân cô vẫn run rẩy không nghe theo sự điều khiển của cô. Cô máy móc lau người sạch sẽ. Cuối cùng cô nhìn áo choàng tắm ở một bên. . . . . . Sau khi do dự vài phút, thật ra quần áo ướt nhẹp còn không bằng áo choàng tắm to lớn bảo thủ này. Nghĩ như vậy, cô liền mặc áo choàng tắm vào. Chỉ là không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài. . . . . . Kiều Hân rất rõ ràng, một khi cô đi ra ngoài phải đối mặt với chuyện gì, cô không thể đi ra ngoài!! Nhưng ở chỗ này, cô hoàn toàn không chống lại nổi Kiều Bùi!! Cô hốt hoảng tìm kiếm trong phòng tắm, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở trên bồn rửa mặt. Phía trên đó có một cái giá chuyên đựng đồ rửa mặt, để những thứ như kem đánh răng, ly đánh răng. Kiều Hân gần như không suy nghĩ liền đi qua, cô cần hai ly đánh răng dài này!! Cô nhanh chóng dùng khăn lông bao quanh cái ly kia, cẩn thận đập sang bên cạnh một cái, chờ khi mở khăn lông ra, đã nhìn thấy miệng ly thủy tinh đó bị bể. Sau khi bỏ đi những miếng thủy tinh vụn, coi như đã hoàn thành một hung khí mũi nhọn sắc bén. Kiều Hân còn sợ cái này không đủ dùng, cô lại cầm một ly thủy tinh khác lên, mỗi tay cầm một cái. Đợi lúc cô đi ra, đã có phục vụ tới đây quét dọn đống hỗn độn vừa rồi. Toàn bộ mọi nơi, không riêng gì trên sàn, ngay cả tất cả ga giường đều được thay qua. Giống như chuyện vừa rồi là một cơn ảo giác, trừ người đàn ông đang nửa nằm ở trên giường của cô. . . . . . Anh ung dung nằm ở trên giường, chờ cô đi ra ngoài. Lúc Kiều Hân đứng ở cửa phòng tắm, Kiều Bùi nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Em muốn tự mình tới đây, hãy để anh đi sang ôm em?” Kiều Hân lắc đầu một cái, cô nắm chặt hai “Vũ khí” ở sau lưng. Cô giãy giụa lần cuối cùng, “Anh, anh đừng như vậy. . . . . .” Kiều Bùi không nhịn được ngồi dậy từ trên giường, anh sải mấy bước đến trước mặt cô, vừa muốn đưa tay ôm cô. Con thỏ nhỏ anh vẫn thuần dưỡng, lúc này lại ngoài ý muốn lấy một vật từ phía sau lưng ra, đâm về phía anh. Kiều Hân cũng không biết mình đã đâm như thế nào. Mặc dù Kiều Bùi không ngờ tới, nhưng anh phản ứng rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, anh liền đè cổ tay Kiều Hân xuống, ánh mắt của anh nguy hiểm nheo lại. Ngược lại Kiều Hân sau khi bị bắt được, cả người đều u mê, tay càng không chính xác, vốn là muốn đâm mũi nhọn về phía anh, không biết làm sao liền nghiêng một cái trực tiếp rạch lên mu bàn tay của mình. Lần này tốt rồi, máu trên tay cô rất nhanh chảy ra. Mặc dù vết thương kia rất cạn, nhưng máu chảy ra hơi doạ người. Vốn Kiều Bùi đã kiềm chế được động tác Kiều Hân, nhưng trên tay Kiều Hân vừa chảy máu, anh lập tức ngây người. Trong chớp mắt, Kiều Hân đã giơ ly thủy tinh cầm ở tay kia lên, cô nhanh chóng quơ ra, cô không biết mình mất bao nhiêu hơi sức. Kỳ quái là lần này trên đầu Kiều Bùi lại không chảy ra máu, anh chỉ không thể tin nhìn cô một cái. Hai người đều giống như bị định trú, sau đó ước chừng đợi hai ba giây sau, trên trán Kiều Bùi mới rỉ ra máu . Kiều Hân lại không để ý tới những thứ kia, cô vội vàng vòng qua anh chạy ra ngoài, chỉ là chạy một hơi đến dưới lầu, cô chợt phát giác có cái gì không đúng. Anh không đuổi theo. Còn có một màn mới vừa rồi, đầu anh chảy máu cũng quá dọa người. Trong lòng Kiều Hân sợ hãi, cô đập mình đến phải hô đau, cho đến bây giờ lòng bàn tay vẫn còn tê dại . . . . . . Cô không biết một phút kia mình dùng bao nhiêu hơi sức. . . . . . Cô từ từ quay lại nhìn thoáng qua. Chuyện sau đó đối với Kiều Hân mà nói giống như là hình ảnh không ngừng lay động. Vẻ mặt phụ tá Lý sợ hãi, còn có âm thanh của xe cứu thương. . . . . . Bác sĩ mặc áo blouse trắng, y tá chạy nhanh không ngừng. Ở trong mắt của cô thật giống như là một đoạn động tác chậm, trong đầu của cô trống rỗng không có gì cả. Lúc ngồi ở xe cứu thương, từng tiếng kêu ‘ò e ò e’ không ngừng kích thích màng nhĩ của cô. Những người đó chạy cả đêm tới nơi này, dì Kiều Bùi là người đầu tiên chạy đến. Lúc Kiều Hân đi theo nhà họ Bùi tham gia tụ hội, gặp qua dì Kiều Bùi mấy lần, ở trong ấn tượng đó là một người phụ nữ vô cùng thông minh, cho tới bây giờ đều đối xử với cô không lạnh không nóng. Chờ sau khi Bùi Tú Mẫn – dì của Kiều Bùi chạy tới, đúng lúc bác sĩ đi vào cấp cứu cũng vừa vặn đi ra. Sắc mặt bác sĩ rất nặng nề, hiển nhiên là người ở bên trong bị thương không nhẹ. “Đầu người bệnh bị thương, máu bầm quá nhiều đè lên hệ thống não, sẽ nguy hiểm tính mạng, đã tiến hành giải phẫu cần thiết. . . . . . Chỉ là nhìn tình huống trước mắt cũng không lạc quan. . . . . .” Lời của bác sĩ khiến cả người Bùi Tú Mẫn – dì Kiều Bùi sợ đến choáng váng. Chân Kiều Hân càng thêm mềm nhũn. Con gái của Bùi Tú Mẫn, Lưu Gia Di – em họ Kiều Bùi vừa nghe thấy thế, càng thêm một bộ dáng muốn ăn thịt người. Lúc cô ta thức dậy, đã biết một chút tình huống. Cũng biết chuyện lần này đều là do Kiều Hân làm ra, mặc dù nói không biết là vì cái gì, phụ tá Lý đó cũng nói rất mơ hồ. Thế nhưng Kiều Hân vốn là nguyên nhân! Lưu Gia Di càng nghĩ càng tức, ở đó chỉ vào lỗ mũi Kiều Hân mắng: “Cô là đồ lòng lang dạ sói, anh Kiều Bùi đối với cô rất tốt, sao cô có thể thương tổn anh ấy?” Kiều Hân yếu đuối tựa vào tường, cả người cô đều thất hồn lạc phách, lúc bị đối phương chỉ vào lỗ mũi mắng, cô nhìn ngón tay chỉ vào mình. Giọng nói Kiều Hân khẽ run trả lời: “Lòng lang dạ sói không phải dùng như vậy, lúc cô ở đây chỉ trích người khác, ít nhất cũng phải làm rõ ràng chuyện đã xảy ra rồi hãy nói.” “Thế nào là không phải dùng như vậy!” Lưu Gia Di giận dữ nói: “Không phải cô chính là tạp chủng do phụ nữ bên ngoài sinh sao? Cô cũng đừng có quên cô có thể có hôm nay là dựa vào ai. . . . . . Cô nói, rốt cuộc tại sao cô thương tổn được anh họ tôi?!” Từ nhỏ đến lớn, Kiều Hân chưa từng tranh chấp với người khác, trong lòng cô rất oan uổng: “Tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, mà tôi cũng không cần thiết giải thích với cô.” Thật sự cô rất sợ Kiều Bùi gặp chuyện không may, trong lòng cũng rất khổ sở, mình lại có thể làm anh bị thương nặng như vậy, nhưng Kiều Hân không cảm thấy mình làm sai. Nếu như thời gian quay trở lại, nếu như cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ cầm món đồ kia đập anh. . . . . . Vốn Lưu Gia Di còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng mẹ cô ta đã sớm ở bên cạnh nghe không nổi nữa, vội khiển trách Lưu Gia Di nói: “Còn chưa đủ loạn, có đến lượt con nói chuyện sao, nhanh tới đây.” Nói xong Bùi Tú Mẫn liền kéo Lưu Gia Di sang một bên, để Lưu Gia Di ngoan ngoãn ngồi đó, ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc Kiều Hân đó nữa. Dù sao Bùi Tú Mẫn cũng trải qua nhiều chuyện, hiểu biết nhiều hơn. Kiều Bùi bị thương thì bị thương, nhưng chuyện rất kỳ lạ, thời gian xảy ra vấn đề lại nhạy cảm như vậy. Lúc đến bà đã lén hỏi qua, Kiều Bùi được mang ra tới từ trong phòng ngủ của Kiều Hân. Gắn kết mọi chuyện chung một chỗ, hơn nữa cách Kiều Bùi cưng chiều Kiều Hân…, dì Kiều Bùi lập tức hiểu rõ đây là tình huống gì rồi. Vừa hiểu rõ chuyện này, trong lòng dì Kiều Bùi rất không vui, nhưng trên mặt không hề biểu lộ cái gì, chỉ là an tĩnh ở đó chờ kết quả điều trị tiếp theo của bác sĩ. Hơn nữa hiện tại cũng không còn tâm tư đi quản việc khác, thân thể Kiều Bùi mới đứng ở vị trí thứ nhất. Nếu Kiều Bùi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó cũng không chỉ là vấn đề một nhà, hai nhà, đây chính là lổ thủng chọc trời hàng thật giá thật!
|
Mặc dù còn đang chờ tin tức, nhưng Kiều Hân vẫn luôn không hề rời đi. Trừ lúc gọi điện thoại cho ba phải trốn ra ngoài, cô vẫn một tấc không rời, canh giữ ở trước phòng giải phẩu. Chỉ là cô gọi điện thoại cho ba, nhưng vẫn luôn không kết nối được. Lúc ba bị anh lưu đày, cô cũng từng len lén gọi điện thoại cho ba mấy lần. Ngay lúc đó, điện thoại vẫn không liên lạc được, chỉ là khi đó cô vẫn còn rất đơn thuần, chỉ cho là anh muốn chặn ba gặp mặt với hai tiểu minh tinh kia nên mới làm như vậy. Hiện tại Kiều Hân cũng không dám khẳng định, có phải đến những thứ này anh cũng tính toán không. . . . . . Vì để cô lập cô. . . . . . xuống tay với cô. . . . . . Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trước khi bác sĩ chưa đi ra, nhân vật cấp quan trọng của nhà họ Kiều lại tới nữa. Không lâu sau, cậu Kiều Bùi – Bùi Thừa Trạch liền chạy tới. Cậu Kiều Bùi – Bùi Thừa Trạch là một người đàn ông hơn 40 tuổi, ông tới rất vội vàng, mặc dù ông đi đường mệt nhọc, nhưng lúc ông tới, bên cạnh dẫn theo rất nhiều người. Sắc mặt những người đó đều không tốt, rất nhanh cả bệnh viện đều chật kín. Trong nháy mắt, bảo vệ liền đi đến khu vực của Kiều Bùi. Tình cảnh kia cực kỳ khoa trương. Hơn nữa sau đó, chuyên gia ở các nơi không ngừng tiến đến, trừ những thứ này, các loại thiết bị chữa bệnh không ngừng vận chuyển qua lại, lần lượt giống như chuyển nhà. Cả bệnh viện rõ ràng là đang vào lúc đêm khuya, lại bận rộn giống như mặt trời giữa trưa, chỉ là mặc dù nhiều nhân viên, nhưng lúc đến gần phòng giải phẫu, cũng là dè dặt cẩn thận, ngay cả bước chân cũng cố ý thả chậm rất nhiều. Trong lúc nhất thời, tình cảnh nặng nề khẩn trương khiến lòng người ta đều xoắn lại. Ngay cả cậu Kiều Bùi – Bùi Thừa Trạch cũng là một vẻ mặt nặng nề khẩn trương, không ngừng di chuyển trước phòng giải phẫu. Hơn nữa sau đó, một nhóm người lại chạy tới. Kiều Hân từng thấy qua mấy người họ hàng của nhà họ Bùi này, chỉ là rất kỳ quái, lần này tới những người Kiều Hân chưa từng gặp qua lần nào. Một người trong đó giống như người đứng đầu đi tới đây, sau đó ngay cả cậu Kiều Bùi cũng phải tự mình đi qua nói rõ tình huống. Tư thế đó, không biết tại sao lại khiến Kiều Hân cảm thấy rất quỷ dị. Theo lẽ thường, Kiều Bùi xảy ra chuyện, cho dù người không quen đến đây thăm, tất cả đều là bạn bè thân thích với nhà họ Bùi, nhưng lúc này chạy tới những người có khí thế kinh người, ngay cả cậu Kiều Bùi cũng phải qua đi cẩn thận trả lời. . . . . . Nếu muốn nói những người kia cần nhà họ Bùi cẩn thận ứng phó, tại sao đối mặt với chuyện Kiều Bùi bị thương, những người đó lại biểu hiện còn khẩn trương thận trọng hơn cả cậu Kiều Bùi. Thận trọng đến nỗi ngay cả phụ tá Lý và những vệ sĩ đi theo bên cạnh cũng bị những người đó thay thế hết. Có lẽ là một loạt động tác này có tác dụng, lại qua thật lâu, tình huống Kiều Bùi rốt cuộc ổn định lại. Trong lúc Kiều Hân vẫn canh giữ ở ngoài phòng giải phẫu, cho dù mệt mỏi đói bụng cô cũng chỉ tùy ý ăn qua loa một chút. Lúc đầu phụ tá Lý còn có thể chăm sóc cô một chút, nhưng kể từ khi đám người phụ tá Lý bị những người kỳ quái kia chuyển đi, đám người phụ tá Lý chỉ phụ trách chuyện vòng ngoài. Kiều Hân vẫn luôn nhẫn nại chờ tin tức của anh. Sau khi biết tình huống Kiều Bùi ổn định lại, Kiều Hân lập tức thở ra một hơi. Chỉ là sau khi yên tâm, rất nhanh Kiều Hân liền cảm giác trên tay của mình rất đau. Lúc cô và Kiều Bùi tranh chấp, không cẩn thận cắt qua tay mình, mặc dù có nhân viên cứu hộ băng bó cho cô, nhưng khi cô chờ đợi tin tức, cô quá khẩn trương, nhiều lần nắm tay rất chặt, miệng vết thương hở ra mà cô vẫn không biết. Lúc này Kiều Hân mới tìm nhân viên cứu hộ tới đây giúp mình băng bó lần nữa. Ngược lại người luôn được cậu Kiều Bùi đi theo bên cạnh, sau khi nghe tình huống Kiều Bùi đã ổn định mới chú ý tới Kiều Hân, ông ta nhanh chóng nhìn sang chỗ Kiều Hân một lần, sau đó cúi người hỏi cậu Kiều Bùi một câu. Kiều Hân không biết tại sao liền cảm thấy ánh mắt người nọ rất lạnh lẽo, khiến cô không thoải mái. Hơn nữa không biết cậu Kiều Bùi nói cái gì với người kia, rất nhanh người nọ liền đi vài bước ra ngoài. Giống như là có chuyện gì cần xin chỉ thị, sau khi người nọ rời khỏi khu ICU, rất nhanh liền gọi một cú điện thoại. Đợi lúc trở lại, người nọ phải lấy được chỉ thị, lần này trực tiếp nói đôi câu với cậu Kiều Bùi . Kiều Hân không biết có phải là mình đa tâm hay không, cô cảm giác cậu Kiều Bùi không ngừng nhìn về phía cô. Quả nhiên qua mấy phút sau, cậu Kiều Bùi liền đi tới đây. Sau khi tới trước mặt cô, giọng Bùi Thừa Trạch không lạnh không nóng nói cho cô biết: “Cô không nên ở đây.” Kiều Hân ngẩn người một chút, biết rõ đối phương đây là tới hưng sư vấn tội, cô rất nhanh nói: “Tôi đang chờ tình huống của anh trai. . . . . .” Không biết vì sao lúc đang nói đến hai chữ anh trai, trái tim Kiều Hân giống như bị đâm, cả người giật mình một chút. Ngược lại thốt ra lời này xong, cậu Kiều Bùi liền lạnh lùng nói: “Không cần, chuyện phát triển trở thành như vậy, tôi nghĩ cô không cần thiết ở lại chỗ này nữa.” Ông ngừng lại một chút, “Sau này cô cũng không nên xuất hiện ở bên cạnh Kiều Bùi.” Kiều Hân nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không có lên tiếng. Cô không biết đối phương biết những gì, chỉ là cô đã sớm muốn đi, nhưng không ở được đến khi có tin tức an toàn của anh thì cô vẫn không thể rời đi, hiện tại nếu biết tình huống anh đã ổn định, cô cũng nên đi rồi. Nghĩ như vậy, Kiều Hân liền đáp lại: “Không cần ông nói, tôi cũng sẽ đi.” Ngược lại cậu Kiều Bùi yên lặng, mới đầu biết là Kiều Hân gây ra họa này, ông còn tưởng rằng là cô sẩy tay ngoài ý muốn. Bây giờ Kiều Hân như vậy, ngược lại khiến cậu Kiều Bùi có chút thay đổi cách nhìn, không ngờ cái đuôi nhỏ vẫn đi theo sau lưng Kiều Bùi, đứa nhỏ này lại có thể quyết đoán rõ ràng như vậy. Việc này không nên chậm trễ, ngay sau đó cậu Kiều Bùi nói, “Như vậy tôi tìm người đưa cô đi.” “Không cần.” Kiều Hân đứng lên từ trên chỗ ngồi, nói tiếp: “Tôi tự đi.” Mặc dù có chút tiếc nuối vì không gặp được ba, nhưng như vậy cũng rất tốt Coi như thấy ba thì có thể làm gì đây, loại chuyện này chỉ có thể tăng thêm phiền não cho ba. Cô rời đi mới là phương thức giải quyết tốt nhất. Vốn Kiều Hân canh giữ ở bên ngoài phòng ICU, lúc cô đi, tự nhiên phải đi qua cửa chính phòng bệnh. Mặc kệ lúc trước giả bộ kiên cường thế nào, lúc đi ngang qua cửa đó, Kiều Hân vẫn dừng bước chân lại. Vừa nghĩ tới Kiều Bùi đang nằm ở bên trong, nước mắt liền không khống chế được, cô dùng sức nháy mắt, muốn làm cho nước mắt trở về. . . . . . Nhưng vẫn đau gần như run rẩy. Cậu Kiều Bùi giống như nhớ tới cái gì, ông vội tìm chi phiếu, rất nhanh đi tới đưa cho Kiều Hân nói: “Cô đi như vậy có chút bất tiện, cầm chi phiếu này dùng trong lúc khẩn cấp.” Kiều Bùi chăm sóc đứa nhỏ này rất tốt, đuổi ra ngoài như vậy, chẳng may xảy ra chuyện gì, chờ Kiều Bùi tỉnh lại muốn đuổi theo cứu, ông liền cá trong chậu nhưng không gánh nổi. Chỉ là sau khi Kiều Hân thấy tấm chi phiếu, lại nhanh chóng lắc đầu nói: “Không cần.” Đôi mắt cô không cách nào ức chế đỏ lên, cô nỗ lực ngăn chận nước mắt trong hốc mắt, dùng giọng điệu hết sức tỉnh táo nói: “Tôi có thể tự chăm sóc tốt ình. . . . . .” Từ nhỏ đến lớn, cô không nghĩ tới muốn được cái gì từ anh, từ chỗ nhà họ Kiều. Đối với cô mà nói, nhà họ Kiều chỉ có người thân. . . . . .” Người khác đều hâm mộ cô là đại tiểu thư nhà họ Kiều, cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng cô thật chưa từng nghĩ đến những thứ kia. Đối với cô mà nói, ý nghĩa duy nhất của nhà họ Kiều đó chính là nhà, cô ở nơi đó có thể lấy được thân tình cô muốn nhất. . . . . . Cô và Kiều Bùi không giống nhau, Kiều Bùi có thân thích nhà mẹ của anh bảo vệ mến yêu, có nhiều người họ Bùi xem anh là thân nhân. Nhưng cô không có gì cả, mẹ cầm tiền bỏ chạy, ba chưa từng trông nom cô. . . . . . Cô vẫn luôn sống như một nữ cô nhi Trong năm tháng dài đằng đẵng chỉ có Kiều Bùi bổ khuyết vào tình thân cô khát vọng, Kiều Bùi là nguồn gốc tình thân duy nhất của cô. . . . . . Nhưng bây giờ tất cả đều không tồn tại, đều bị hủy diệt. Thậm chí Kiều Hân không dám nhớ lại những chuyện đã trải qua, cô không cách nào tưởng tượng cuộc sống của mình, phía sau tình thân ôn nhu còn bao hàm thứ gì đó. Kiều Hân không nhìn phòng của Kiều Bùi nữa, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Ngược lại dì Kiều Bùi thấy màn này thì sợ hết hồn, vội đi tới bên cạnh Bùi Thừa Trạch, nhỏ giọng nhắc nhở ông: “Ông làm gì vậy, chờ Kiều Bùi tỉnh lại. . . . . .” Dù sao Kiều Hân cũng là bảo bối của Kiều Bùi nhiều năm như vậy, dù muốn xả giận cho Kiều Bùi, cũng không nên trút giận như vậy. Nói đuổi liền đuổi, theo tính khí ngang bướng của Kiều Bùi, chờ nó biết chuyện đã xảy ra, một khi mất hứng, mọi người đều phải xui xẻo theo. Kết quả vừa dứt lời, dì Kiều Bùi đã nhìn thấy Bùi Thừa Trạch dùng thân thể che ngón tay, chỉ ngón tay hướng lên trên. Ý tứ ám chỉ đã rất rõ ràng rồi, hiển nhiên chuyện Kiều Bùi bị thương lần này khiến “Bên kia” mất hứng. Dì Kiều Bùi hiểu được, trong nháy mắt liền im lặng.
|
Kiêu Hân mệt mỏi giống như bị sụp đổ, ngược lại mới vừa đi tới cửa bệnh viện, cô đã nghe thấy có tiếng người gọi cô. Cô xoay người, rất nhanh nhìn thấy Lưu Gia Di đang đi vào bệnh viện từ bên ngoài, họ kẻ ra người vào, vừa đúng gặp được nhau. Kiêu Hân không có ấn tượng gì với Lưu Gia Di, cô chỉ biết Lưu Gia Di vào lúc tụ hội ở nhà họ Bùi, rất thích xoay quanh Kiều Bùi. Nhưng Kiều Bùi là người lạnh lùng, đối với Lưu Gia Di này nhiều lắm chỉ là xã giao. Lúc này không biết có phải Lưu Gia Di có được chút tin tức gì hay không, bây giờ vẻ mặt nhìn Kiều Hân đều tràn đấy hả hê. Cô ta chờ ngày nay rất lâu rồi, từ ngày đầu tiên, cô ta cứ nhìn Kiêu Hân không vừa mắt. Kiêu Hân là cái thá gì, tại sao được anh Kiều Bùi cưng chiều như vậy. Lưu Gia Di vội nói: “Đừng tưởng rằng cô họ Kiều thì sẽ có phần ở nhà họ Kiều. Cô đừng quên, hiện tại nhà họ Kiều có chỗ nào không phải dựa vào anh Kiều Bùi, loại tạp chủng huyết thống xấu xa như cô, nhiều lắm chỉ là xách giày cho anh tôi thôi.” Kiêu Hân nhìn Lưu Gia Di một cái, chỉ thấy sau đó Lưu Gia Di cực kỳ cả vú lấp miệng em, bản thân càng ăn mặc đến rất xinh đẹp, ngay cả quần áo, giày dép, khuôn mặt trang điểm đều hoàn mỹ đến không thể soi mói. Kiêu Hân sẽ không gây gổ với cô ta, cô chỉ trả lời sự thật: “Nếu cô quan tâm anh cô thật, cô nên canh giữ ở ngoài phòng giải phẫu chờ tin tức, mà không phải lúc này lại đuổi tới đây. Một người có quan tâm người khác xuất phát từ nội tâm hay không, không phải chỉ dựa vào kêu la mấy câu là được.” Lưu Gia Di bị hai câu của cô nói đến khuôn mặt tái xanh. Kiêu Hân lại không để ý cô ta, đi ra theo đường vòng xoay. Chỉ là sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiêu Hân mờ mịt không biết nên đi nơi nào. . . . . . Cô cũng không có chỗ khác có thể đi, nhất là bây giờ ở bên ngoài rồi, cô hoàn toàn không quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Sau khi sững sờ vài giây, Kiêu Hân nhớ tới người bạn Đỗ Thiến Thiến, cô vội gọi điện thoại cho Đỗ Thiến Thiến. Thời gian trước Đỗ Thiến Thiến bởi vì chuyện không thi công chức cãi nhau với gia đình, chuyện này đã khiến cô ấy chuyển tới ở ký túc xá trước kia. Lúc này nghe điện thoại của Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến liền sững sờ, giọng nói của Kiêu Hân rất không ổn. Đỗ Thiến Thiến thận trọng hỏi cô: “Kiêu Hân, cậu làm sao vậy. . . . . .” Kiêu Hân từ từ nói: “Tớ. . . . . . cãi nhau với anh trai, bây giờ tớ đang ở thành phố khác. . . . . .” Lời này ngược lại nhắc nhở Đỗ Thiến Thiến, cô linh cơ vừa động, rất nhanh nghĩ đến cái gì: “Là bởi vì chuyện cậu muốn làm giáo viên sao?” Tình huống của Kiêu Hân có thể là như vậy rồi. Kiêu Hân à một tiếng, che giấu nói: “Bây giờ tớ còn đang ở thành phố khác, không biết cậu có tiện tới đây không?” Đỗ Thiến Thiến lập tức nổi giận ở trong điện thoại, quát: “Cái gì gọi là có được hay không, cậu chờ tớ, tớ sẽ đi đón cậu.” Kiêu Hân vội nói: “Tớ đang ở Hàng Châu.” Đỗ Thiến Thiến lập tức nói: “Vậy cậu cho tớ số chứng minh của cậu, tớ nhanh chóng đặt vé từ trên web cho cậu. Đúng rồi, cậu muốn đi máy bay hay xe lửa, chỉ là cậu biết đường đến nhà ga hay sân bay không? Cậu đi được không? Thôi, nếu không tớ tìm người đi đón cậu.” Từ nhỏ Kiêu Hân đã có tài xế đi theo, cô ở một mình tại một địa phương lạ lẫm, thật là làm cho người ta lo lắng. Kiêu Hân ấm áp, cô vội vàng nói: “Thiến Thiến, tớ không sao, không biết đường thì tớ sẽ hỏi.” Mặc dù cô chưa từng đi trạm xe lửa, nhưng có lẽ trình tự cũng biết phải đi như thế nào. Hơn nữa thời gian cũng là đúng dịp, lúc cô đến trạm xe lửa, đúng lúc có một chuyến Cao Thiết. Ngược lại Đỗ Thiến Thiến, đợi khi cô ấy đón được Kiêu Hân, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, chỉ là thoạt nhìn đến Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến lại càng hoảng sợ. Mắt Kiêu Hân sưng rất lợi hại, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cả người cũng cực kỳ tiều tụy. Đỗ Thiến Thiến trực tiếp đón cô đến trong nhà. Gần đây Đỗ Thiến Thiến đều là ở một mình, không có thức ăn trong nhà, chỉ là bánh bao, bánh bích quy, đồ ăn vặt thì có một đống. Kiêu Hân không có chút khẩu vị, cô ngã xuống giường, mí mắt trực tiếp dính vào nhau. Ngược lại vừa thu xếp xong cho Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến liền nhận được điện thoại của mẹ cô, mẹ cô nóng nảy thúc giục cô. Hôm nay là sinh nhật của mẹ Đỗ Thiến Thiến, thức ăn đã làm xong mà Đỗ Thiến Thiến còn chưa tới. Thiếu chút nữa Đỗ Thiến Thiến đã quên mất chuyện này rồi, cô vội xin lỗi, nói với Kiêu Hân: “Kiêu Hân, tớ muốn đi qua chỗ mẹ tớ một chuyến, tớ rất nhanh sẽ trở về, cậu nghỉ ngơi trước đi.” Kiêu Hân nằm ở trên giường, rất an tĩnh gật đầu một cái. Cô thật là mệt mỏi tới cực điểm, rất nhanh cô liền ngủ thiếp đi. Ngược lại đến khi Đỗ Thiến Thiến về tới nhà, ba mẹ của cô đã không kiên nhẫn nổi rồi. Đỗ Thiến Thiến tranh thủ thời gian giải thích nói: “Con đi đón Kiêu Hân, cô ấy cãi nhau với người nhà nên ra ngoài ở vài ngày.” Lần này ba Đỗ, mẹ Đỗ không tức giận. Mẹ cô dừng lại động tác cắt bánh ngọt, nói với cô: “Con – đứa nhỏ này, sao cứ như vậy để con bé ở trong nhà hả?” Đỗ Thiến Thiến thật muốn trợn trắng mắt, “Không phải mẹ gọi điện thoại thúc giục con sao? Con nói con có việc bận, mẹ còn la con. . . . . .” “Con đó, tại sao không nói là Kiêu Hân.” Ba Đỗ chen miệng vào, “Đứa nhỏ như con thật không làm được việc gì, lúc này con phải trông chừng Kiêu Hân .” Đỗ Thiến Thiến cong miệng lên nói: “Con còn lo lắng cho cậu ấy hơn ba mẹ, tối hôm qua cô ấy không có nghỉ ngơi tốt, con thấy cậu ấy ngủ xong mới ra ngoài, hơn nữa con khẳng định sẽ trở về sớm một chút.” Mẹ Đỗ cũng không quản chuyện cắt bánh ngọt nữa, vội ân cần hỏi Đỗ Thiến Thiến: “Kiêu Hân thích ăn cái gì, một lát mẹ làm một chút đồ ăn cho nó, con nhớ mang về cho con bé.” Mặc dù là bạn thân của mình, chỉ là Đỗ Thiến Thiến thật đúng là không biết Kiêu Hân sẽ thích ăn món gì. Anh Kiêu Hân rất ít để Kiêu Hân đi ra ngoài ăn cơm, hơn nữa với kinh nghiệm của Đỗ Thiến Thiến, mặc dù nhà họ Kiều không phải luôn ăn các món bào ngư vi cá, nhưng cũng là thức ăn ngon thanh đạm tao nhã, chỉ là tay nghề mẹ cô. . . . . .
|
Đỗ Thiến Thiến suy nghĩ một chút liền nói: “Mẹ làm một vài món thanh đạm đi, nhà cậu ấy ăn rất thanh đạm.” Ngược lại sau khi nói xong, ba Đỗ ý vị sâu xa giáo dục Đỗ Thiến Thiến: “Con trở về khuyên nhủ Kiêu Hân thật tốt, để nó làm hòa với người trong nhà, tóm lại không thể giở tính khí, ở phương diện này con cũng không thể đắc tội với người lớn nhà họ Kiều.” Ba Đỗ cũng có suy nghĩ của mình, Đỗ Thiến Thiến lúc nào cũng tùy tiện, không để tâm, hoàn toàn không biết bạn mình chính là một tụ bảo bồn. Nếu có thể dựa vào Kiêu Hân làm tốt quan hệ với nhà họ Kiều, như vậy sẽ có rất nhiều lợi ích. Nhưng sau khi Đỗ Thiến Thiến nghe lời của ba cô, cau mày trả lời: “Kiêu Hân cũng không phải là người cố tình gây sự, nhất là ở nhà, ba không biết cậu ấy hiểu biết nhu thuận như thế nào đâu? Bây giờ cậu ấy có thể như vậy, hơn phân nửa là nhà cậu ấy rất quá đáng, nếu không cậu ấy sẽ không bỏ đi.” Lại nói làm bạn bè, không phải là phải làm hậu thuẫn cho người ta vào lúc mấu chốt sao. Chờ khi Đỗ Thiến Thiến vội vàng trở về, Kiêu Hân đã thức rồi, chỉ là cả người nhìn qua rất suy yếu. Đỗ Thiến Thiến vội vàng để hộp giữ ấm ở một bên, tới đỡ cô. Kết quả vừa đỡ đã khiến Đỗ Thiến Thiến giật mình, Kiêu Hân lại rất nóng. Lần này Đỗ Thiến Thiến liền muốn mang Kiêu Hân đi xem bệnh, chỉ là Kiêu Hân thế nào cũng không chịu. Cuối cùng Đỗ Thiến Thiến hết cách, không thể làm gì khác hơn là trước tìm thuốc hạ sốt cho Kiêu Hân uống. Sau khi uống xong, cơn sốt trên người Kiêu Hân đã khống chế được. Chờ lúc Kiêu Hân hoàn toàn tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Chỉ là nhìn qua Kiêu Hân vẫn còn rất suy yếu, Đỗ Thiến Thiến lơ mơ sẽ không thể chăm sóc tốt Kiêu Hân, mẹ cô phải một ngày hai chuyến chạy giữa hai nơi, mang cho Kiêu Hân đủ loại thức ăn phong phú. Nhưng chờ khi đỡ hơn một chút, Kiêu Hân liền muốn rời đi, nhưng cô chỉ vừa mới nói cảm ơn với Đỗ Thiến Thiến. Đỗ Thiến Thiến liền tức giận, nói với cô: “Tớ nói này Kiêu Hân, cậu có cần khách khí như vậy không? Giống như sợ gây thêm phiền toái cho tớ, tớ đã nói với cậu rồi, cậu không gây thêm phiền toái cho tớ, tớ mới sẽ nổi giận với cậu đó!” Chỉ là nói xong những lời này, Đỗ Thiến Thiến như nghĩ đến cái gì, vội hỏi cô: “Nhưng cậu muốn đi đâu?” Kiêu Hân nhìn qua như là người rất yếu đuối, thế nhưng bây giờ lại có lối suy nghĩ cực kỳ rõ ràng: “Tớ muốn tìm một chỗ giải sầu.” Đỗ Thiến Thiến lại hỏi cô: “Đi đâu giải sầu?” Kiêu Hân chần chừ một lúc, cô không muốn nói quá nhiều với Thiến Thiến, cô rất sợ anh sẽ tới hỏi thăm tin tức của cô, cô chỉ nói mơ hồ một câu: “Thì tùy tiện đi thôi.” Thật ra mấy ngày nay Kiêu Hân cũng không có nhàn rỗi, cô đã liên lạc qua với một trường học tư nhân. Trường học kia rất bình thường, tốt ở chỗ là được xây dựng ở vùng ngoại ô hẻo lánh, còn cung cấp ký túc xá cho nhân viên. Bởi vì không phải trường học chính quy, cho nên dù cô không có đầy đủ giấy tờ vẫn có thể chui qua lỗ hổng. Hiện tại Kiêu Hân cần gấp một nơi như vậy để ình trốn tránh một thời gian. Kiêu Hân đi rất vội vàng, chờ lúc đến trường học tư nhân đó phỏng vấn, đối phương rất hài lòng với cô. Vừa nhìn Kiêu Hân liền biết cô là người dịu dàng ít nói, rất thích hợp làm công việc dạy học phụ đạo này. Lại nói công việc Kiêu Hân phỏng vấn làm chỉ là người quản lý ký túc xá, duy trì trật tự cho đám trẻ con, cũng không cần năng lực đặc biệt gì. Nhưng cuộc sống mới trong trường học đối với Kiêu Hân mà nói là vô cùng xa lạ. Cô quen mở vòi nước ra là có thể tiếp xúc được dòng nước ấm áp. Hơn nữa dòng nước luôn rất nhu hòa, sẽ không vừa mở ra liền tung tóe khắp nơi. Hiện tại ở chỗ này, tóm lại là có rất nhiều chỗ khiến cô không thích ứng được. Trong hành lang lâu năm có rất nhiều vết bẩn, cửa sổ trong ký túc xá treo những rèm cửa trắng bệch. Còn có những món khó ăn đơn giản trong căn tin. . . . . . Chỉ là lúc người ta đang chết lặng, rất nhiều việc sẽ trở nên không quan trọng. Kiêu Hân cố gắng làm ình lên tinh thần, lại nói cuộc sống của cô nên trôi qua như thế này. Cho tới bây giờ, cô đã không phải là đại tiểu thư của nhà họ Kiều, cô chỉ là một đứa con gái riêng có xuất thân mất danh dự. Cô cần phải làm là chờ mọi chuyện trôi qua, lần nữa điều chỉnh lộ tuyến cuộc sống của chính mình. Mỗi ngày cô rất sớm liền thức dậy chạy bộ, sau đó không ngừng khiến mình cực kỳ bận rộn. Lúc trễ hơn một chút còn có thể xem TV rất lâu. Nhưng có vài hình ảnh vẫn sẽ không tránh khỏi hiện lên vào lúc đêm khuya yên tĩnh, vẻ mặt, động tác lúc Kiều Bùi hôn cô, còn có cảm xúc khi những nụ hôn đó rơi ở trên người. . . . . . Anh gặm cắn điên cuồng môi cô. . . . . . Kiều Bùi là người kín kẽ cấm dục tới cực điểm, nhưng biểu hiện điên cuồng của anh vào đêm đó. . . . . . Thân thể của bọn họ dán chặt chung một chỗ, cô bị Kiều Bùi ôm lấy. . . . . . Lúc ấy cảm thấy ghê tởm kinh khủng, cũng không biết thế nào, sau khi những ác mộng kia không ngừng xuất hiện, Kiêu Hân lại lưu ý đến một chuyện khác. . . . . . Cô vẫn luôn không chú ý tới ánh mắt Kiều Bùi, lúc ấy cô bị anh dọa sợ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng giữa hồi ức đó, Kiêu Hân dần dần nhớ lại cặp mắt kia. . . . . . Cặp mắt kia tràn đầy dục vọng, tình thế bắt buộc quả thật có thể cắn nuốt cô đến gần như không còn. Nhưng sau đó cặp mắt kia cũng đã vô cùng ấm áp. Anh sẽ mang theo nụ cười nhìn về cô, anh sẽ cưng chìu xoa xoa tóc của cô, anh sẽ nhẹ nhàng lấy tay nâng cô lên, bế cô lên từ trong bể bơi. Kiêu Hân nhớ lại lúc Kiều Bùi dạy cô khiêu vũ. Đó là sau một buổi trưa ấm áp, anh luôn soi mói lại dằn tính tình dạy cô khiêu vũ. Cô nỗ lực theo sát bước chân anh, bởi vì sợ mình không cẩn thận dẫm lên chân anh, cô luôn không ngừng cúi đầu nhìn. Kiều Bùi cười khẽ nâng cằm cô lên, nói cho cô biết: “Nâng đầu lên, anh dẫn em.” Nằm ở trên giường, Kiêu Hân rốt cuộc không khống chế được khóc lên. Trong lòng giống như trống rỗng, có một vật rất quan trọng bị người ta cường ngạnh kéo ra Cứ như vậy qua mười mấy ngày, Kiêu Hân không nhịn được liền gọi điện cho Đỗ Thiến Thiến. Kết quả cô vừa mới kết nối liền bị Đỗ Thiến Thiến mắng một trận. Đỗ Thiến Thiến không ngừng rống lên với cô ở trong điện thoại, nói: “Kiêu Hân, cậu có ý gì? Không phải cậu nói sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho tớ sao? Cậu có biết tớ lo lắng cho cậu muốn chết không?” Trong lòng Kiêu Hân rất hổ thẹn, cô vội nói: “Tớ vừa đi vừa nghỉ. . . . . . Đúng rồi, Thiến Thiến, gần đây không có ai hỏi cậu về tớ không?” Cô vẫn luôn rất lo lắng cho anh. . . . . . “Không có, gần đây không có ai tìm tớ hỏi thăm cậu hết” Đỗ Thiến Thiến bĩu môi nói: “Cậu thật khiến tớ lo lắng. . . . . .” Sau khi cúp điện thoại, Kiêu Hân thở phào nhẹ nhõm, đã sắp hai tuần lễ rồi, nếu anh còn không tìm cô, vậy đoán chừng là không muốn tìm rồi. Mặc kệ như thế nào, đây đều là tin tức tốt.
|