Xâm Chiếm Tuyệt Đối
|
|
Gió êm sóng lặng như vậy qua một thời gian. Có một ngày, Kiều Hân mới vừa bưng dĩa cơm đến căn tin của nhân viên ăn cơm. Phòng ăn này có treo một ti vi không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng sẽ phát chút tin tức …. Ngày đó không biết làm sao lại để kênh tin tức kinh tế và tài chính. Kiều Hân vừa ăn tô canh khoai tây hầm, vừa nhìn ti vi này mấy lần, đột nhiên một hình ảnh hấp dẫn tầm mắt của cô. Đôi đũa trong tay Kiều Hân theo bản năng dừng lại một chút. Người đàn ông trung niên giữa màn hình kia chính là thư ký đưa đồ uống, bánh ngọt cho cô ở Thượng Hải. Cô nhớ người này lúc ấy vẫn luôn trông coi bên ngoài phòng của anh. Trước kia Kiều Hân quen đợi ở bên cạnh anh, chưa từng cảm thấy người nào sẽ khiến cô ngưỡng mộ. Bây giờ đang ở trong phòng ăn này, cô chợt phát hiện, cô cần dùng một loại tư thế ngước nhìn lên hình ảnh trong ti vi. Những người mà cô từng tiếp xúc, giống như đều biến thành nhân vật trong phim điện ảnh, tất cả đều không chân thật như thế. Có lẽ là hoàn cảnh không giống nhau, lúc này nhìn lại người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm đó, Kiều Hân cũng cảm thấy đối phương mặc âu phục lại giống như người không cùng một thế giới với cô. Ngược lại đồng nghiệp bên cạnh cô thấy được một màn kia, liền bát quái : “Đây là tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị sao?” “Không phải, chỉ là đại biểu. Nhưng nhìn đại biểu đã có khí thế như vậy, thật không biết ông chủ lớn nên có bộ dạng gì? Chỉ là rất kỳ quái, trước kia đám chó săn làm ầm ĩ scandal của ông già Kiều thị như vậy, nhưng lại không có một tấm hình của người thật sự quản lý Kiều thị, cô nói có kỳ lạ hay không?” “Nhất định là có bối cảnh, nếu không có bối cảnh cũng không thể làm ăn lớn như vậy.” Kiều Hân giả bộ không nghe thấy, tiếp tục ăn tô khoai tây hầm. Nhưng lúc cô đang ăn khoai tây, Tiểu Lý dạy âm nhạc đi tới. Tiểu Lý thuộc loại có chút bối cảnh phía sau, cho nên ở trong trường học rất được ưa thích. Có lẽ là nghe được lời nói của hai đồng nghiệp này, Tiểu Lý lập tức cười chen miệng nói: “Tôi đã thấy ông chủ giấu mặt của Kiều thị, thật ra thì người ta cũng không có thần bí như vậy, chỉ là một người rất bình thường, dáng dấp cũng không có gì đặc biệt. Tôi nhớ má phải hay má trái của anh ta còn có mụn đấy.” Kiều Hân thiếu chút nữa mắc nghẹn khoai tây trong miệng, cô vội vàng tìm ly nước uống một ngụm. Tiểu Lý kỳ quái nghiêng mắt nhìn cô một cái. Kiều Hân vội tiếp tục cúi đầu ăn khoai tây. Tiểu Lý không để ý Kiều Hân, cô ta tiếp tục lấy thân phận người biết chuyện nói: “Có một lần tôi ở trong thành phố tổ chức một hoạt động gặp được anh ta, tình cảnh kia giống như trong phim điện ảnh, bên trong đều là người không phú cũng quý. Sát bên cạnh anh ta có rất nhiều người, tôi nhớ hình như anh ta mặc áo sơ mi kiểu mới của Givenchy, nói năng ngược lại không tệ, vừa nghe chính là rất có bản lĩnh , đặc biệt có tài.” Hai đồng nghiệp bị lừa dối thật sự cho rằng lời nói của Tiểu Lý là thật, vội tiếp tục hỏi thăm chuyện bát quái khác. Kiều Hân cảm giác không có chỗ để nôn, cô yên lặng ăn xong khoai tây trong đĩa mình, đang chuẩn bị đi. Tiểu Lý vội ngăn cô lại. Gần đây Tiểu Lý mới vừa mua một chiếc xe mới, đúng lúc muốn khoe khoang, thấy Kiều Hân và mấy đồng nghiệp trẻ tuổi ăn xong rồi, lập tức nhiệt tình nói: “Mấy người các cô ăn xong rồi, tôi mang các cô đi hóng gió nhé?” Kiều Hân thật muốn đi, đặc biệt là sau khi đối phương nói nhiều lời không đáng tin như vậy. Chỉ là Tiểu Lý càng muốn cho nhiều người đến tâng bốc, chết sống lôi kéo tay của cô nói: “Ai nha, cùng đi ra ngoài giải giải sầu đi, ở trong trường học mãi, cô không buồn sao.” Nói xong liền muốn kéo Kiều Hân đi ra ngoài, hai đồng nghiệp kia cũng ở bên cạnh khuyên cô đi theo. Cuối cùng Kiều Hân bị hai đồng nghiệp đó cùng nhau khuyên lên xe Tiểu Lý. Chỉ là lúc lên xe, hai đồng nghiệp đó chiếm vị trí phía sau, Kiều Hân chỉ có thể ngồi ở tay lái phụ. Kiều Hân lớn như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu ngồi ở chỗ tay lái phụ. Cho nên vừa vào trong xe, Kiều Hân liền cài dây an toàn. Ngược lại Tiểu Lý thấy bộ dáng này của cô, liền cười cô: “Khẩn trương như vậy sao, hệ số an toàn xe này rất cao.” Lúc nói chuyện, Tiểu Lý có chút xem thường Kiều Hân. Cũng không phải con người Kiều Hân làm sao, mà là nhân viên phụ đạo ở ký túc xá trường học của bọn họ đều cần ngủ lại, hơn nữa tiền lương cũng không cao. Nói thật, cô gái có điều kiện gia đình tốt, mấy ai nguyện ý làm việc đó . Cho nên điều kiện gia đình của Kiều Hân nhất định là loại bình thường. Xe mới chạy trên đường, Tiểu Lý cố ý chọn đoạn đường có phong cảnh đẹp. Trường học của bọn họ rất tốt, ngược lại ở bên cạnh còn có một làng du lịch không tệ. Rất nhiều người có tiền trong thành phố thích đến địa nơi này câu cá nghỉ ngơi. Lúc đi ngang qua làng du lịch, Tiểu Lý rất đắc ý chỉ vào đó nói với bọn Kiều Hân: “Tôi có thẻ hội viên trong đó, phải xài đủ năm vạn mới có thể làm thẻ. Là ba tôi cho tôi, suối nước nóng trong đó đặc biệt tốt, ngâm rất thoải mái.” Lúc này Kiều Hân đã rất hối hận, sớm biết phải nhìn thấy những thứ này, nói gì cô cũng sẽ không tới đây. Năm đó, lúc chỗ này còn chưa cắt băng, kiều Bùi liền mang cô tới một lần. Lúc ấy cô còn cùng ngâm suối nước nóng với anh. . . . . . Nghĩ tới hình ảnh lúc đó, Kiều Hân không khỏi cảm giác lúng túng xấu hổ đỏ mặt, hơn nữa cả người cô còn giống như muốn nổi hết da gà lên. Đòi mạng ở chỗ, rõ ràng không muốn nhớ đến những kỷ niệm đó, nhưng những hình ảnh kia lại không ngừng tuôn vào trong đầu cô. Ở trong suối nước nóng, ngũ quan anh tuấn tinh xảo của anh. Còn có lúc anh nhìn về phía cô, khóe mắt, đuôi mày đều mang nụ cười. Anh nhẹ nhàng nâng thân thể của cô lên, mang theo cô xoay quanh trong nước. . . . . . Chờ sau khi xe đi về phía trước một đoạn nữa, Kiều Hân quả thật muốn dứt khoát xuống xe luôn. Bởi vì lúc đến gần trong thành phố, Tiểu Lý đang đợi đèn đỏ, vừa vặn đậu ở trước cửa Phúc Lợi Viện. Trên cửa Phúc Lợi Viện, trừ tên viện mồ côi, còn có dấu hiệu một tập đoàn. Những người khác trên xe không có lưu ý, nhưng Kiều Hân lại chú ý tới biểu thị tập đoàn đó. Cô chợt nhớ tới những năm gần đây, cô giúp anh thu thập những cúp đại sứ từ thiện. Kiều Bùi không thèm để ý những thứ cúp danh dự đó, đều để phụ tá chuyển giao cho cô đi xử lý. Mới đầu cô còn đặc biệt đặt ở trong tủ kính, nhưng càng về sau, thật sự là quá nhiều rồi, cô định đặc biệt tìm một gian phòng để đặt những thứ đó. Có một lần lúc cô đi dọn dẹp, sau khi dọn dẹp thật lâu, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh đang ở phía sau nhìn cô. Cô có chút ngoài ý muốn, vội ngừng công việc trong tay lại hỏi anh có phải có chuyện tìm cô không? Kết quả anh không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh cô, nhìn cô lau những chiếc cúp kia. Chuyện ngày đó giống như là xảy ra hôm qua. Chờ khi Tiểu Lý lái xe trở lại trường học, Kiều Hân liền có chút thất hồn lạc phách. Lúc bước xuống từ trong xe Tiểu Lý, cô thậm chí để quên sách trên xe cô ta. Tiểu Lý thấy những quyển sách kia, rất tùy ý cầm lên nhìn lướt qua, Tiểu Lý ghét bỏ nói: “Aizz, Kiều Hân, sách của cô rơi trên xe tôi rồi. Chỉ là cô có tư cách gì để xem sách giáo sư, cô muốn thi cái này sao? Hiện tại làm giáo sư ít nhất cũng phải có bằng đại học đó?” Trong đầu Kiều Hân đều là suy nghĩ về anh, cô phát hiện cuộc sống của mình hoàn toàn bị một người đàn ông tên là Kiều Bùi bao vây. Cái loại cảm giác không có chỗ trốn đó khiến cô vô cùng mệt mỏi. Cô trầm mặc, rút sách của mình ra từ trong tay Tiểu Lý đang chế giễu mình. Ngược lại Tiểu Lý bên trong xe chợt chú ý tới, bình thường trong trường rất ít xe, hôm nay không biết làm sao lại có thể dừng đến mấy chiếc xe hơi màu đen.
|
Phụ tá Lý vẫn luôn chờ ở ngoài xe, lúc này vừa nhìn thấy Kiều Hân xuất hiện, lập tức ân cần đi tới. Ngược lại Kiều Hân mới vừa đi tới cạnh bãi đậu xe liền cảnh giác, cô nhìn thấy đám người phụ tá Lý, theo bản năng liền muốn chạy. Chỉ là còn chưa chạy đi, đám người phụ tá Lý đã chạy tới bên cạnh cô. Hơn nữa những người đó rất chuyên nghiệp, rất nhanh ngăn cản đường đi của cô lại. Kiều Hân chỉ đành phải dừng bước, ôm sách vào trong ngực. Ngược lại phụ tá Lý chạy tới bên cạnh cô, ân cần nói: “Kiều tiểu thư, xin theo chúng tôi trở về được không?” Kiều Hân lui về sau một bước, tràn đầy phòng bị nhìn đám người phụ tá Lý. Phụ tá Lý hiển nhiên là sợ mình đắc tội Kiều tiểu thư, giải thích: “Là Kiều tiên sinh để chúng tôi tới đón cô.” Kiều Hân nhanh chóng lắc đầu nói: “Tôi không trở về, mời các người tránh ra, tôi muốn đi vào trường.” Phụ tá Lý đều sắp chảy mồ hôi lạnh xuống, trong lòng rất buồn bực, cô gái ôn hòa trước đó đã chạy đi đâu rồi. Thấy Kiều Hân muốn vượt qua bọn họ tiếp tục đi, phụ tá Lý không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ra dấu tay, người sau lưng anh ta rất nhanh liền đi qua. Kiều Hân sợ hết hồn, nhưng chưa kịp chạy liền bị hai người này chế trụ Thật sự là lực lượng cách xa, hoàn toàn không chống lại được. Động tác của những người đó cũng không quá thô lỗ, nhưng Kiều Hân thật sự bị “Mời” đến bên trong xe. Ngược lại đám Tiểu Lý ở một bên giương mắt nhìn, hai đồng nghiệp khác càng thêm ý thức được tình huống không đúng, nhanh nói: “Aizz, bọn họ muốn bắt Kiều Hân đi đâu?” Một người khác cũng có chút cảm giác như xem phim trên ti vi, vội nói: “Hình như Kiều Hân bị bắt đi vào rồi?” Ánh mắt Tiểu Lý nhìn nghiêng sang bên cạnh, cô ta hoàn toàn không lưu ý đến tình cảnh của Kiều Hân, toàn bộ lực chú ý của cô ta đều ở trên những chiếc xe sang trọng kia, đây có thể là ai? Những xe kia đều là xe cao cấp sang trọng! Cô ta không có hoa mắt chứ? Những người này là tới đón Kiều Hân sao? ! Nhưng lúc những người này đang ngây ngẩn, đoàn xe đã lái đi giống như cơn gió. Chỉ để lại mấy người đang giương mắt nhìn. Sau khi Kiều Hân lên xe, liền không giãy dụa nữa. Cô nhanh chóng xoay đầu sang một bên, phụ tá Lý cũng không dám đắc tội với cô. Ở phía trước cẩn thận cười theo. Dọc theo đường đi, Kiều Hân đều không nói chuyện. Xe lái rất nhanh, không đến một lúc bọn họ đã đến nơi. Con đường quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, chỗ này cô đã từng ở qua nhiều năm. Hoa hồng trong đình viện là cô tự mình trồng Lúc bước xuống từ trên xe, có vài người giúp việc đang lau bậc thang bên ngoài cửa chính, vừa nhìn thấy đám người Kiều Hân chạy tới, rất nhanh liền ngừng lại công việc trong tay, ở bên cạnh kính cẩn chờ đợi bọn họ đi qua. Chỉ là lúc Kiều Hân đi tới, những người đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì lúc trước Kiều tiểu thư mặc quần áo đều là những bộ rất đáng yêu, lần này quần áo lại là trắng trong thuần khiết hiếm có. Phụ tá Lý không dám trì hoãn lâu, một đường thận trọng. Sau khi dẫn Kiều tiểu thư vào phòng ngủ, anh ta phải đi hồi báo công việc. Chỉ là lúc đi qua, phụ tá Lý luôn cảm thấy lo lắng. Kể từ sau lần bị thương đó, Kiều tiên sinh thay đổi, so với trước càng thêm khó có thể lấy lòng, tính khí càng thêm cổ quái. Vốn phụ tá Lý trông cậy vào việc sau khi tìm về Kiều tiểu thư, tâm tình Kiều tiên sinh có thể tốt hơn. Cũng không biết tại sao phụ tá Lý có cảm giác, sau khi điều tra ra tin tức của Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh ngược lại càng trở nên âm trầm hơn. Rõ ràng trước đó nghĩ mọi biện pháp điều tra tình huống Kiều tiểu thư, sau khi biết được, Kiều tiên sinh ngược lại không vội đi tìm Kiều tiểu thư. Vẫn bình tĩnh thản nhiên. Hoàn toàn là một thái độ chẳng quan tâm không đề cập tới. Sau đó Kiều tiên sinh còn sai người đến chỗ này sửa đổi một lần, phụ tá Lý phụ trách giám sát toàn bộ quá trình, trong quá trình này anh ta đều bị Kiều tiên sinh đề xuất những thiết kế rất đáng sợ. Quả thật không dám tưởng tượng Kiều tiên sinh là bị cái gì kích thích, làm ra những thứ này chuẩn bị cho Kiều tiểu thư. . . . . . Chỉ là người làm thuộc hạ, anh ta chỉ có kiên quyết thi hành theo. Chờ sau khi làm xong những thứ kia, Kiều tiên sinh lại nghiêm cấm người đi lên lầu hai. Lầu hai to lớn, trong nháy mắt lại thật sự biến thành một địa phương cấm. Đừng nói người giúp việc trong nhà sẽ không đi lên, ngay cả nhìn lên trên một cái cũng không dám. Sau khi bố trí xong toàn bộ mọi thứ, lúc này hình như Kiều tiên sinh mới nhớ tới, thuận miệng phân phó anh ta một câu, để cho anh ta đi đón Kiều tiểu thư trở về. Cho nên lúc phụ tá Lý đi qua báo cáo, có thể nghĩ ra tâm tình anh ta thấp thỏm đến mức độ nào rồi? Phụ tá Lý đứng ở cửa, trong lòng run sợ ân cần hỏi một tiếng. Chờ lúc anh ta đẩy cửa đi vào, ngược lại sắc mặt Kiều tiên sinh vẫn như cũ. Thời gian trước chất đống rất nhiều công việc, lúc này Kiều tiên sinh giống như là đang xử lý những thứ công việc kia. Lời nói của phụ tá Lý rất đơn giản, nói xong chuyện đã xảy ra khi “Mời” Kiều tiểu thư trở về, anh ta rất cung kính chờ ở bên cạnh Kiều tiên sinh để nhận chỉ thị tiếp theo. Kiều Bùi ngược lại không bày tỏ gì, sau khi nghe xong hồi báo, vẻ mặt của anh cũng không có chút biến hóa, chỉ gật đầu. Phụ tá Lý thấy vậy, không dám ở lâu, vội lui ra khỏi thư phòng. Chỉ là đợi khi phụ tá Lý đi ra ngoài, Kiều Bùi lập tức dừng bút trong tay lại. Trong nháy mắt, ánh mắt của anh trở nên âm u. Ánh mắt của anh ngưng ở trong khung hình trên bàn viết, nét mặt cô gái bên trong cười tươi như hoa. Đó là hình chụp vào sinh nhật mười tám tuổi của Kiều Hân, quần áo, tóc của cô đều làm theo khiếu thẩm mỹ của anh, từng biểu cảm, động tác, học tập của cô đều dựa theo yêu cầu của anh. Ngón tay của anh từ từ đặt ở trên khuôn mặt đó. Ngón tay chậm rãi trượt theo gương mặt của cô, có khi trong nháy mắt, anh thậm chí nhớ lại cảm xúc da thịt đó. Cuối cùng Kiều Bùi thở dài một hơi, tâm tình dịu xuống một chút, rất nhanh lại lấy ra những tài liệu khác. Cố gắng bình tĩnh, để ình vùi đầu vào trong công việc. Ngược lại lúc này Kiều Hân đi vào trong phòng ngủ, vốn còn tưởng rằng phụ tá Lý chỉ đưa cô đến phòng ngủ mà thôi, nhưng rất nhanh cô liền cảm giác không đúng lắm. Căn phòng ngủ này mới nhìn vẫn giống như trước, nhưng khi cô mở rèm cửa sổ, chợt biết vấn đề ở đâu. Cửa sổ bị phong kín, hoàn toàn mở không ra. Không riêng gì cái này, trước kia phòng ngủ của cô có đặt điện thoại cố định, cô nhìn một cái liền phát hiện điện thoại trước kia đã bị bỏ đi. Bàn trang điểm của cô có một cái gương, hiện tại cũng không có. Trong lòng cô kích động, lúc đi tới phòng tắm đã nhìn thấy đồ rửa mặt bên trong, không có cái cốc cô quen dùng, tất cả vật phẩm đều được thay thế bằng chế phẩm plastic an toàn, đơn giản nhất. Kiều Hân có dự cảm, cô nhanh chóng mở tủ quần áo của mình ra, vừa nhìn thấy quần áo bên trong, Kiều Hân gục xuống hít một hơi. Bên trong, đặc biệt chỗ để nội y và đồ ngủ, hoàn toàn khác với trong ấn tượng của cô. Đồ ngủ từng là chất cotton đơn giản, lúc này đều đổi thành áo ngủ hở hang kiểu dáng khiến người ta không ngừng mơ màng. Kiều Hân đoán chừng không mặc còn có vẻ đứng đắn hơn một chút, chứ đừng nói đến những nội y thiếu vải kia. . . . . .
|
Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng chờ sau khi mở cửa ra, Kiều Hân vẫn ngẩn người. Cô không ngờ sẽ gặp lại Kiều Bùi nhanh như vậy. Lúc Kiều Bùi tiến vào, sắc mặt không có gì đặc biệt. Anh mặc một áo sơ mi màu sáng. Anh ở nhà đều rất tùy ý, lúc này tay áo sơ mi càng hơi xắn lên một chút, lộ ra cánh tay bền chắc của anh. Sau khi anh đi tới, rất tùy ý đánh giá Kiều Hân. Kiều Hân hơi gầy một chút, nhưng sắc mặt khá tốt. Chỉ là quần áo trên người không phải những bộ anh chọn cho cô. Sau khi đi vào, Kiều Bùi rất tự nhiên đóng cửa ở phía sau lại. Trước đó Kiều Hân thử đi mở cánh cửa kia ra, nhưng không biết vì sao cửa kia chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, ở bên trong hoàn toàn không mở được. Lúc này thấy anh khóa cửa lại. Kiều Hân liền khẩn trương lui về phía sau một bước. Cô nỗ lực duy trì khoảng cách an toàn với anh. Kiều Bùi cũng không quá nóng lòng đến gần cô, hoàn toàn ngược lại, sau khi anh đi tới rất tùy ý ngồi ở trên ghế bên cạnh. Kiều Hân đứng dựa vào tường, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bố trí trong phòng vẫn như trước Rèm cửa sổ xinh đẹp, đồ trang trí đáng yêu. Giường ngủ vô cùng thoải mái. . . . . . Đối với Kiều Bùi mà nói, lúc này Kiều Hân rất giống là một con thỏ nhỏ lây nhiễm thói xấu ở bên ngoài. Anh nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Tới đây.” Kiều Hân hận không được dán mình lên tường, trở thành một bức tranh vẽ. Kiều Bùi không bao giờ lặp lại câu nói lần thứ hai với người khác. Cô đứng bất động như vậy, đây quả thực là công khai cãi lời. Kiều Hân dán lên tường, rất cẩn thận nói: “Em hiểu rõ anh rất giận em. . . . . .” Cô nuốt ngụm nước miếng, vô cùng khẩn trương tìm từ: “Em tình nguyện chịu phạt, anh phạt em, đánh em đều được.” Kiều Bùi nâng khóe miệng lên, vốn không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt anh. Anh khẽ cúi người, Kiều Hân còn tưởng rằng anh muốn làm cái gì đó. Kết quả Kiều Bùi chỉ nhàn nhạt quan sát cô từ trên xuống dưới. Ánh mắt kia không chút cố kỵ, trong lòng Kiều Hân lo lắng một trận. Đến lúc này, Kiều Hân không thèm đếm xỉa đến, sau khi bị Kiều Bùi nhìn dò xét một hồi. Cô rốt cuộc ngẩng đầu lên, giống như một con thỏ nhỏ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, cô kích động nói ra: “Kiều Bùi, anh liên tục không bỏ qua cho em gái của mình, anh là đồ mặt người dạ thú! ! Nếu như ba biết. . . . . .” Kiều Bùi nghe xong, mắt nhanh chóng nhiễm ý cười. Anh rất nhanh lấy điện thoại di động ra, nhấn mấy số. Điện thoại kết nối ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Hân. Kiều Bùi mở loa ngoài ra, cho nên giọng nói bên trong vang lên rất rõ, Kiều Hân lập tức nghe rõ giọng nói bên trong: “Là Kiều Bùi sao?” Kiều Bùi nhàn nhạt đứng lên, đặt ở vị trí cách tai xa một chút, rõ ràng lúc miễn cưỡng gọi một tiếng “ba” kia, nét mặt quả thật có thể dùng từ giễu cợt để hình dung. “Là con, không phải ba vẫn muốn trò chuyện với Kiều Hân sao, con bé ở ngay bên cạnh.” Nói xong Kiều Bùi liền đưa điện thoại di động tới trước mặt Kiều Hân. Kiều Hân ngây ngốc một, hai giây mới phản ứng kịp. Cô đi nhanh mấy bước, đoạt lấy điện thoại ở trong tay Kiều Bùi, nắm thật chặt giống như nắm bè gỗ cứu mạng. Nắm di động trong tay, cô mang theo run rẩy kêu một tiếng: “Ba!” Mặc dù mấy năm nay ba Kiều không quá quan tâm Kiều Hân, nhưng cuối cùng vẫn có liên hệ máu mủ, ông nhất định là quan tâm Kiều Hân . Ba Kiều rất nhanh nói: “Kiều Hân, con làm sao vậy? Gần đây ba vẫn luôn rất nhớ con.” Kiều Hân hít hít lỗ mũi. Cả người cô trượt xuống, ngồi ở góc tường, co mình lại thành một đoàn nho nhỏ bất lực. Có lẽ là ở đầu bên kia điện thoại, ba nghe được giọng của cô không đúng, vội hỏi: “Kiều Hân, con làm sao vậy. . . . . .” Đôi mắt đẫm lệ của Kiều Hân trong ánh trăng mờ đối mặt với ánh mắt của Kiều Bùi, trong ánh mắt Kiều Bùi có một vẻ ăn trên ngồi trước. Màu sắc tròng mắt cũng sẫm màu hơn quá khứ. Dáng vẻ không thèm để ý chút nào của anh khiến cô hốt hoảng, cô bị ánh mắt của anh hù sợ. Lời nói đến bên khóe miệng nhưng không thể thốt lên một chữ Kiều Hân nói đứt quãng: “Ba, con không sao . . . . . . Con chỉ là nhớ ba, ba phải nhớ bảo trọng bản thân. . . . . .” Ba Kiều cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại còn dặn dò ở trong điện thoại: “Hân Hân, lúc ba không có mặt, con phải nghe lời anh, không nên chọc anh con tức giận.” Thật ra thì ba Kiều cũng không cảm thấy Kiều Hân sẽ chọc cho Kiều Bùi tức giận, dù sao Kiều Hân sùng bái anh trai như vậy mà. Hơn nữa mấy năm nay, Kiều Bùi – người làm anh này đối với Kiều Hân cũng rất tốt, cảm tình của bọn chúng quả thật còn thân hơn anh em cùng ba cùng mẹ. Ngược lại đôi mắt Kiều Hân đỏ một chút, cô nhanh chóng cúp điện thoại. Kiều Bùi trầm mặc nhìn Kiều Hân ngồi dưới đất co rút thành một đoàn, cuối cùng anh đứng lên từ trên ghế, đi tới trước mặt Kiều Hân. Tư thế chênh lệch giống như địa vị hai người. Kiều Bùi nhìn cô từ trên cao xuống, nhìn một lúc lâu mới cong một gối xuống, đối mặt với cô. Kiều Hân vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô cố gắng cúi đầu. Kiều Bùi không lên tiếng, đến lúc này anh ngược lại có vẻ có chút áy náy. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng nhấc tóc của cô lên, hôn tóc mai trên trán cô. Lúc hôn cô, giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn một chút: “Em cho rằng anh sẽ để tâm.” Anh giống như là tuyên cáo: “Em nhất định thuộc về anh.” Ngón tay của anh đẩy quần áo của cô ra, trực tiếp thăm dò vào trong quần áo của cô. Da thịt dưới bàn tay rất tốt, chính là khiến người ta không đành lòng rời đi. Ngón tay của anh có chút lạnh, khi anh xoa lên hông của cô, bụng cô theo bản năng co rút lại. Kiều Hân đưa tay muốn cho anh một bạt tai, nhưng anh bắt cánh tay của cô lại. Kiều Hân cũng không biết anh làm như thế nào? Cảm thấy đầu mình choáng váng, cô liền bị anh đè xuống giường bên cạnh. Anh vẫn ung dung nhìn nét mặt của cô. Kiều Hân dùng sức giãy dụa hai cái, nhưng giãy dụa không có tác dụng. Môi cô mấp máy, giống như không cách nào nhịn được tình huống như vậy. Anh cúi người đến gần cô, đôi môi nhẹ nhàng dính vào trên gương mặt của cô. Cô dùng sức tránh ra. Ánh mắt của anh dừng ở trên mặt cô một lúc, sau đó anh nhanh chóng hôn lên vành tai của cô, cảm giác tê liệt đó khiến cô sợ run đến tận sau lưng. Kiều Hân biết mình không chạy khỏi, cô hít sâu một hơi, trong đầu đều là lời nói trái luân thường không cố kỵ vừa rồi của anh, giọng cô mang theo thê lương nói qua: “Kiều Bùi. . . . . .” Lòng của cô co rút một trận, cô không cách nào đối mặt với vẻ mặt của ba sau khi biết chuyện này, cũng không cách nào chịu được ánh mắt người chung quanh nhìn bọn họ. Mặc kệ có phải là lỗi của cô hay không, nhưng tình huống của mình và anh như thế. . . . . . Cô biết Kiều Bùi không quan tâm, nhưng cô quan tâm, cô quan tâm muốn chết! Cô gần như cầu khẩn: “Van cầu anh. . . . . .” Cô đã không hy vọng xa vời anh sẽ bỏ qua ình, cô chỉ có một suy nghĩ: “Đừng thể hiện ra, van anh đừng để cho những người khác biết. . . . . .”
|
Kiều Hân không cách nào tưởng tượng mình gặp phải chuyện gì. Cô giống như bị ném đến tận đại dương bao la, cô không có chỗ để trốn, cô dùng sức hô hấp, giãy giụa, dụng cả tay chân đá, đánh! Nhưng chẳng có tác dụng gì, chống cự của cô bị người dễ dàng hóa giải. Lần này đối phương không tiếp tục mềm lòng, cũng không có do dự. Anh cố định đôi tay của cô ở hai bên thân thể. Đầu óc của cô trống rỗng. Cảm giác thân thể được khuếch trương vô tận, biến đổi lớn đến cực hạn, rồi lại cực kỳ triền miên. Trong hỗn loạn không chịu nổi, động tác của Kiều Bùi có chút lạnh nhạt, có lúc hình như anh không bắt được trọng điểm. Kiều Hân đã giận đến thở hổn hển, không có cách nào nhúc nhích, cô giống như con thỏ chờ bị giết mổ, lẳng lặng nằm ở trên giường. Cô biết ánh mắt của anh tìm tòi nghiên cứu mình, thân thể của cô bị bày ra tư thế nghênh tiếp. . . . . . Cô nhắm mắt lại, đặc biệt muốn ình bất tỉnh. Nhưng chuyện vẫn còn chưa kết thúc, mặc kệ lúc trước anh biểu hiện cẩn thận như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô đau đớn. Cảm giác đau đó giống như có thể chạy thẳng đến đáy lòng, cô lạnh đến run rẩy. Đó là một loại phương thức nguyên thủy nhất. Kiều Hân không cách nào liên hệ người ở trên thân thể mình với người anh mà mình sùng bái. Thật may là Kiều Bùi không có cố ý hành hạ cô, có lẽ cũng thông cảm thân thể cô khó chịu. Sau khi kết thúc tất cả, anh ôm Kiều Hân đến giữa giường, cẩn thận ôm cô vào trong ngực. Sau đó, Kiều Hân cũng không có biểu hiện khóc rống. Ngược lại sau khi cô bình tĩnh nằm ở trên giường, mắt cũng không nhắm, cô thích hành hạ mình, không nháy một cái nhìn đồng hồ trên tường. Kiều Bùi ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về lưng của cô, thỉnh thoảng anh sẽ cúi đầu hôn lên cổ cô hai cái Kiều Hân không tiếng động nằm một hồi, sau khi có hơi sức một lần nữa, cô nhanh chóng ôm chăn mỏng ngồi dậy từ trên giường. Trong nháy mắt, lưng của cô liền lộ ra, cô rất nhanh che chăn mỏng lên người, vội vàng đứng lên chuẩn bị đi tới phòng tắm. Nhưng Kiều Bùi ở trên giường, đột nhiên cảm giác trong ngực trống rỗng. Anh nhanh chóng duỗi một cánh tay, lại lần nữa túm Kiều Hân trở về trong lồng ngực của mình. Anh ôm lấy cô từ phía sau, thản nhiên nói: “Anh ôm em đi.” Nói xong anh đã ôm cô lên. Kiều Hân cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cô đã bị Kiều Bùi ôm đi tới phòng tắm. Cô theo bản năng kháng cự, kết quả lần này có lẽ là sợ cô té xuống, Kiều Bùi ngược lại ôm cô càng chặt hơn. Lần này Kiều Hân không động đậy nữa, dứt khoát nhắm mắt lại. Lúc được Kiều Bùi đặt vào bên trong bồn tắm ấm áp, Kiều Hân không buông lỏng chút cảm giác. Bắp thịt toàn thân cô đều căng thẳng . Mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt Kiều Bùi rơi vào trên người mình. . . . . . Kiều Bùi đòi hỏi chuyện này vô cùng mãnh liệt, Kiều Hân mới biết mùi đời, hoàn toàn không hiểu được những thứ kia, cả người cô đều bị dọa sợ. Thân thể hoàn toàn chống đỡ không được, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Đến cuối cùng quả thật chịu không nổi, có mấy lần phải ngất đi. Hơn nữa sau khi kết thúc, cô có thể cảm thấy thân thể của anh vẫn còn đang chuyển động. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy anh hoàn toàn có thể muốn cô nhiều hơn mấy lần. Hơn nữa sau khi anh dừng lại, lúc ôm cô, hoàn toàn giống như muốn phóng thích dục vọng. . . . . . Cho nên hiện tại Kiều Hân hoàn toàn không dám làm bất kỳ chuyện gì kích thích đến anh. Dáng vẻ không nhúc nhích của cô giống như bị dọa sợ, ở đó không nhúc nhích, mắt càng nhắm thật chặt. Mới vừa rồi Kiều Hân lại giống như biến thành “Con thỏ nhỏ” khéo léo kia. Kiều Bùi ngồi ở bên mép bồn, nhìn một hồi, anh cảm thấy thú vị, không nhịn được đưa tay hất một chút nước lên Kiều Hân, tưới vào vai của cô . Da thịt được nước ấm làm ướt đến cực kỳ mềm mại, quả thật vô cùng mịn màng . Anh không nhịn được cúi người xuống hôn hít, bờ môi của anh mới vừa đụng chạm vào cô, Kiều Hân liền co rúm lại. Cô nhanh chóng xoay đầu lại, mắt cũng mở ra theo. Tầm mắt hai người đối diện với nhau. Mắt của Kiều Hân mở thật to, không giống như lúc trước đều là tin tưởng sùng bái nhìn về phía ánh mắt của anh, lúc này trong đôi mắt Kiều Hân trống rỗng. Cho tới bây giờ, vẻ mặt Kiều Bùi đều rất bình tĩnh, lúc này hiếm khi lại xuất hiện vẻ mặt chần chờ. Trong ánh mắt của anh chợt lóe lên, giống như là có lời muốn nói với Kiều Hân. Anh ấn đầu cô về phía mình, chạm với đầu của anh. Một tay khác của anh càng thò vào trong nước, vuốt ve da thịt tinh tế của cô. Kiều Hân xấu hỗ nhìn về phía anh, ánh mắt vốn trống rỗng, lúc này giống như là nhiễm vào băng sương, cô lạnh lùng nhìn về phía anh. Cuối cùng Kiều Bùi cũng không nói gì. Bí mật kia của anh, anh nhất định phải mang theo bí mật này tiến vào phần mộ. Lúc sinh thời, anh chỉ có thể là đứa nhỏ của nhà họ Kiều. Đối với anh mà nói, mình và Kiều Hân có liên hệ máu mủ hay không, hoàn toàn không quan trọng. Cho tới bây giờ, cuộc đời của anh không phải dùng lẽ thường tới suy đoán, anh cũng không cho là mình cần tuân thủ nguyên tắc khuôn phép gì. Kiêu ngạo như anh, sẽ không thể duới tình huống như thế giải thích cái gì với Kiều Hân. Anh ôm Kiều Hân, dùng thân thể cảm giác nhiệt độ trên người Kiều Hân. Anh đã quyết định thuần phục cô từ sớm, anh không nghĩ tới thế tục có quan hệ gì trên người bọn họ. Huống chi coi như có quan hệ thật, anh cũng sẽ không quan tâm. Trong đầu Kiều Hân rất hỗn loạn, Kiều Bùi không quan tâm người khác biết chuyện này của bọn họ. Lúc đầu ở Thượng Hải, biểu hiện của anh đã đủ lớn mật rồi, đó hoàn toàn là không cần thiết chút nào. Cô đoán những người phụ tá Lý đó đã sớm biết, chỉ là những người đó có thể ở bên cạnh Kiều Bùi, miệng nhất định đều rất kín. Nhưng tình huống của cô và anh không thể để cho người ngoài phát hiện. Loại chuyện này quan hệ quá nhiều, ba cô, nửa đời sau của cô. . . . . . Đây không phải là đơn giản j□j. . . . . . Đã vượt qua rất nhiều người, nhiều điểm mấu chốt. . . . . . Cô cũng không cách nào đối mặt với chuyện này. . . . . . Cô nhất định phải chú ý chừng mực. Đợi khi cô được Kiều Bùi ôm ra ngoài lần nữa, cô mới biết trên giường có bao nhiêu lộn xộn, quần áo của bọn họ rơi vãi đầy đất. Ở trên giường đơn màu sáng mơ hồ còn có một chút vết máu làm cho người ta lúng túng. Lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, chỉ có rèm cửa sổ che những tia sáng ở phía ngoài. Kiều Bùi hôn lên gương mặt cô một cái, từng cử động của anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Kiều Hân giật mình, nhanh chóng tránh khỏi động tác của anh. Sau khi được đặt lên giường, môi cô mấp máy, cố gắng hít thở hai lần mới lên tiếng: “Cầu xin anh, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút. . . . . .” Lần này Kiều Bùi không có làm khó cô, anh nhanh chóng cầm quần áo ở mép giường lên, mặc vào. Lúc cài nút ở cổ tay áo, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Chỉ là trước khi anh đi ra, Kiều Hân giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng bổ sung một câu: “Đừng để người khác đi vào, tôi tự dọn dẹp.”
|
Sau lần đó, vào buổi tối Kiều Bùi lại muốn cô một lần. Kiều Hân không biết vì sao, rõ ràng lúc trước đã chảy máu, nhưng lần thứ hai cô vẫn còn chảy một chút máu. Thân thể càng thêm đau nhức, đến những lúc đó, cô không có một chút suy nghĩ muốn phản kháng. Cả người mềm nhũn ở trên giường, một bộ dáng nửa chết nửa sống. Sắc mặt càng thêm trắng bệch lợi hại. Hơn nữa từ đó trở đi, nhiệt độ của cô vẫn không bình thường, lúc lạnh lúc nóng , giống như đang sốt. Kiều Bùi cũng không có ép buộc cô nữa, anh lật người nằm ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực. Không biết đã trải qua bao lâu, Kiều Hân chợt mở miệng nói: “Anh sẽ luôn luôn nhốt tôi như vậy sao?” Kiều Bùi vuốt ve mái tóc của cô, trong miệng thở ra khí nóng, hơn nữa mùi kem cạo râu nhàn nhạt trên người anh quấy nhiễu cô. Trước kia Kiều Hân không cảm thấy anh có mùi gì khó ngửi, còn hoàn toàn ngược lại, trên người anh luôn có một loại mùi rất dễ ngửi. Rất chững chạc, làm cho người ta cực kỳ an lòng. . . . . . Nhưng bây giờ cô bị hơi thở như vậy vây quanh, đột nhiên cô có một cảm giác hô hấp không được. Không khí này khiến cô không thể trốn, cũng không thể tránh. Kiều Bùi vuốt ve thân thể mềm mại của cô, Kiều Hân không phản kháng nữa, giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Em có thể đi ra ngoài giải sầu.” Mắt Kiều Hân hồng hồng, hơi sức của cô giống như bị rút sạch rồi. Cô đã chết lặng, sau khi biết được tin tức này cũng không có cảm giác. Chỉ là từ ngày đó trở đi, Kiều Bùi ngược lại nói được làm được, anh thật sự không nhốt cô nữa. Chỉ là Kiều Hân vẫn không có dự định đi ra ngoài, cô sợ đối mặt ánh mặt trời bên ngoài, cô sợ chạm phải ánh mắt của người khác. Đột nhiên cô thành người khó gặp mặt nhất. Sau khi Kiều Hân nằm ở trong phòng hơn một ngày, đợi lúc cô xuống lầu lần nữa, tất cả ngược lại gió êm sóng lặng, giống như chuyện gì cũng không thay đổi . Chỉ là lúc cô vừa muốn xuống lầu, chợt nghe thấy phía dưới đột ngột vang lên một giọng nữ. Người nọ hiển nhiên là muốn lên lầu, chỉ là bị người ngăn cản lúc đang lên cầu thang. Lúc này người phụ trách công việc bảo an đang đàm phán cái gì đó. Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, theo bản năng liền nhìn lướt qua bậc thang phía dưới. Cầu thang xoắn ốc chinh là không tốt ở điểm này, lúc nhìn người cần nghiêng một góc lớn mới có thể thấy rõ ràng. Chỉ là đúng lúc cô nhìn xuống, có lẽ là tiếng bước chân của cô nhắc nhở người trước mặt, mắt đối phương cũng nhìn lên trên. Vì vậy trong nháy mắt, ánh mắt hai nguời liền chạm vào nhau. Kiều Hân lập tức nhận ra người kia, người nọ chính là Lưu Gia Di quở trách cô ở bệnh viện . Kiều Hân không biết làm sao, tâm liền run rẩy. Lúc này ngay cả người giúp việc trong nhà, cô cũng không muốn thấy, huống chi là họ Bùi này. Đầu óc Kiều Hân trống rỗng, cô rất muốn nhanh chóng xoay người lên lầu lại. Chỉ là cô còn chưa đi lên, đuôi mắt Lưu Gia Di đã thấy cô. Lưu Gia Di là đại diện nhà họ Bùi đưa thuốc bổ tới, Kiều Bùi tất nhiên không thiếu những thứ thuốc bổ này, nhưng có người nào trong nhà họ Bùi không phải do Kiều Bùi làm chủ, sai đâu đánh đó. Bây giờ biết Kiều Bùi vẫn còn dưỡng thương ở bên trong, từ mẹ đến cậu cô ta, không có người nhà họ Bùi nào là không sử dụng tất cả vốn liếng muốn lấy lòng Kiều Bùi. Lúc này lại không gặp được, Lưu Gia Di ở dưới lầu lập tức nổi giận. Tại sao cô – đại tiểu thư có huyết thống thuần khiết bị ngăn cản ở dưới lầu, nhưng tạp chủng đó lại có thể ở trên lầu? Hơn nữa không phải Kiều Hân bị đuổi đi rồi ư, tại sao lại mặt dày trở lại? Nghĩ như vậy, Lưu Gia Di lập tức nói: “Kiều Hân, cô đứng lại đó cho tôi, tại sao cô trở lại? Không phải cô cút rồi sao? Cô còn chạy trở về làm gì? Cô còn muốn sống chết bám ở trên người Kiều Bùi à?!” Tâm tình Kiều Hân đang không tốt, nghe lời này, cô cũng lười trả lời, còn sống chết bám trên người Kiều Bùi. . . . . . Nếu như có thể né tránh Kiều Bùi, cô nghĩ bay lên cung trăng làm hằng nga thì may ra. Cô không có tâm tình cãi cọ với người khác, lại nói cô cũng không có tinh lực đi ứng phó Lưu Gia Di. Cô nhanh chóng quay đầu đi lên lầu. Ngược lại Lưu Gia Di đang muốn lên lầu thì sao, người ta còn chưa có chạm được cầu thang đâu, đã có nhân viên bảo an cơ trí ở đó nhắc nhở: “Xin dừng bước. Lưu tiểu thư, đã giải thích với cô rồi, cô không thể đi lên.” Lưu Gia Di giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm nhân viên bảo an đó, gằn từng chữ nói: “Tại sao tôi không thể đi lên? Tôi chính là khách rất quan trọng. Anh biết tôi là ai không? Tôi chính là em họ của Kiều Bùi, tôi tới thăm anh tôi, anh dám cản trở tôi sao?” Theo như huyết thống mà nói, cô thân thiết với Kiều Bùi hơn tạp chủng kia nhiều. Mẹ cô là dì ruột của Kiều Bùi, mẹ cô lại chỉ có một đứa con gái là cô, cô mới đúng là em gái danh chánh ngôn thuận của Kiều Bùi đấy. Cái thứ con hoang đó cũng có thể đi lên, tại sao cô ta không thể đi. Có lẽ là có người báo cáo chuyện này cho phụ tá Lý, Lưu Gia Di đang náo loạn ở lầu dưới, rất nhanh phụ tá Lý liền chạy tới. Đừng nhìn phụ tá Lý bình thường mềm yếu, lúc này lại rất cứng rắn. Vừa nhìn thấy bộ dáng kia của Lưu Gia Di, anh ta lập tức đi qua nói: “Lưu tiểu thư, xin cô không nên làm khó cấp dưới chúng tôi, chúng tôi đều là nghe lệnh làm việc.” Phụ tá Lý nhanh chóng ra dấu tay, liền có bảo an làm bộ muốn đi qua bắt người. Lúc này Lưu Gia Di mới không dám tiếp tục náo loạn, mặt hết đỏ lại tím, giống như bị vũ nhục to lớn. Cô ta vội kích động lấy điện thoại di động ra, làm bộ muốn liên lạc với Kiều Bùi, ình chỗ dựa. Kết quả xui xẻo, gọi điện thoại cho Kiều Bùi, lại gọi tới phụ tá Lý. Chủ yếu là Kiều Bùi một ngày kiếm bạc tỷ, căn bản sẽ không nhận những điện thoại tạp nham này. Phụ tá Lý lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn số, bất đắc dĩ nói: “Lưu tiểu thư, cô nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Vậy tôi dịch sang tiếng Anh hay tiếng Pháp cho cô nhé?” Mặt Lưu Gia Di nghẹn đến tái xanh, lúc này mới giận dữ rời đi. Đợi sau khi cô ta đi, trong nháy mắt sắc mặt phụ tá Lý liền biến đổi, giọng nói anh ta nghiêm túc, vội dạy dỗ những nhân viên bảo an kia: “Thứ người như thế các anh cũng có thể cho vào, không muốn bát cơm nữa rồi phải không?” Phụ tá Lý nhớ tới mà sợ, nếu bị Kiều tiên sinh gặp được, đến lúc đó mọi người đều chịu không nổi. “Sau này những người như thế đến cửa chính cũng không được cho vào.” Phụ tá Lý không nhịn được lại dặn dò mấy câu. Ngược lại bên kia trong lòng Lưu Gia Di vẫn còn tức giận bất bình, trong lòng cô ta nghĩ cô ta nhất định phải trở về nói việc này cho cậu. Anh Kiều Bùi hơn phân nửa là nhìn thể diện nhà họ Kiều, mới cho Kiều Hân mặt mũi. Có cần thiết phải làm như vậy sao? Lại nói người nào không biết ba của Kiều Bùi chính là một phế vật, Kiều Bùi hoàn toàn không cần xem sắc mặt của ai! Cho nên cô nghĩ lúc trở về, cô nhất định phải nói một chút với mẹ, để mẹ cô nhất định phải đuổi tạp chủng có lai lịch không rõ đó ra ngoài!! Nhưng khiến Lưu Gia Di ngoài ý muốn là sau khi cô trở về nói chuyện Kiều Hân ẹ cô biết. Sắc mặt mẹ cô lập tức trở nên không tốt, thậm chí rất nhanh còn cảnh cáo cô, nói: “Con – đứa nhỏ này, sao con không hiểu chuyện như vậy chứ? Con không có chuyện gì đi đắc tội Kiều Hân làm cái gì? Còn nữa, mẹ đã sớm nói với con, đừng mở miệng ngậm miệng nói người ta là tạp chủng không rõ lai lịch!!” Lưu Gia Di – đứa nhỏ này chuyện gì cũng không biết, lại liên tục nói bậy đắc tội mọi người! Kiều Bùi kiêng kỵ nhất là có người ở trước mặt hắn nói điều này, cố tình Lưu Gia Di lại thích nói về điều đó. Nếu không cẩn thận bị Kiều Bùi nghe được, đứa nhỏ này nhất định chịu xui xẻo. Hơn nữa có một số việc nhỏ Lưu Gia Di không biết, ban đầu vì tìm Kiều Hân trở lại, Kiều Bùi lại trực tiếp lật đổ “Bên kia”. Đừng nói không phải em ruột, dù là em ruột, Kiều Bùi muốn, cho tới bây giờ cũng không có người ngăn được hắn! Lưu Gia Di – con bé ngốc này lại còn muốn bà đi chận khẩu súng. Hiện tại đến “Bên kia” cũng không nói tiếng nào, bọn họ có vị trí để nói chuyện sao? Lưu Gia Di này bị bà làm hư rồi. Dì Kiều Bùi tức giận nói thẳng với cô ta: “Con thật là không có đầu óc, con cũng không suy nghĩ một chút, nếu anh con không thích ’em gái’ này, có thể vẫn nuôi dưỡng nó, cưng chiều nó tốt như vậy sao? Con mặc kệ nó có phải đứa bé do phụ nữ bên ngoài sinh hay không? Chỉ cần hôm nay Kiều Hân là người Kiều Bùi quan tâm, thì con không thể đắc tội với nó. Lại nói, mẹ nói qua bao nhiêu lần, Kiều Bùi không phải người mà con có thể lấy lòng bợ đỡ được. Con yên tĩnh đi, đừng gây chuyện thêm ẹ nữa!” Huống chi “Bên kia” đã công khai, Kiều Bùi cũng đã nói như đinh đóng cột, Kiều Hân chính là vợ tương lai của mình. Kiều Hân may mắn thêm một chút, mang thai một trai một gái, ổn định địa vị. Đến lúc đó, bọn họ muốn nịnh bợ còn sợ nịnh bợ không được đâu. Muốn bà đi qua đắc tội Kiều Hân, đó không phải là ăn no không có việc gì làm sao.
|