Vợ Yêu! Em Chạy Đi Đâu?
|
|
VỢ YÊU! EM CHẠY ĐI ĐÂU?TiênMun•Khương Giới thiệu nhân vật : NỮ: Cô-Thiên Ngọc Ái (victoria) : năm nay vừa tròn 19 tuổi. Học đại học năm hai của trường Đại học Kinh tế, đầu óc cô lúc giỏi lúc *****( có vấn đề). Cô sở hữu một giọng hát rất hay, hát được nhiều thể loại. Đặc biệt thích tiếng Anh, Trung, Hàn,... pama là chủ tịch tập đoàn thời trang, trang sức lớn nhất Âu Á-WIN do vấn đề về gia đình , khi lên đại học , cô tự kiếm tiền và tự học…Tính tình cô sớm nắng trưa mưa chiều râm tối bão …Cô rất ghét đàn ông người Trung chỉ vì một lí do “.................'' (Bạn thân của cô)Nó-Phương Anh ( jessi ): 19 tuổi, sở hữu một khuôn mặt trắng trẻo, dễ thương ngay từ nhỏ, tính tình thẳng thắng, nghĩ gì nói đấy, do đó mà gây ra tai hoạ******** a. Ngược với Quỳnh Hương, cô hát không hay bằng nhưng lại nhảy rất giỏi nha. Nó có thể nói tiếng Anh, Trung và nhật. pama là chủ tập đoàn thời trang nổi tiếng YZ NAM: Anh- Âu Dương Thần: 29 tuổi, tổng tài của tập đoàn KING, một tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới. Anh nắm trong tay hơn 80% số cổ phiếu của quốc tế, là một người đàn ông lãnh khốc, lạnh lùng. Nhưng một người đàn ông độc thân, giàu có , tài giỏi lại vô cùng tuấn tú, khiến cho bao nhiêu cô gái phải chết mê, chết mệt…Anh ghét nhất đàn bà, toàn là những người ham danh lợi…Nhưng từ khi gặp cô, anh không thể nào khống chế được chính bản thân mình, có lẽ anh đã yêu cô mất rồi...còn vài bí mật nữa(Mun:zô truyện ta sẽ kể cho hahaha...___Anh:kể mẹ nun ik hừ..) Hắn- Hàn Thiên Hạo: 29 tuổi, là bạn thân chí cốt của anh. Là chủ tịch của một tập đoàn lớn sau KING tên YG…Anh lạnh nhạt, vô tình…Là một người đàn ông ong bướm , đàn bà nằm dưới thân anh, đếm không hết nhưng chẳng có ai ở lại cạnh anh quá 5 ngày. Ngoại trừ cô, cô đã khiến cho anh trở nên ấm áp,mặc dù có đôi lúc cô châm chọc , làm cho anh nổi giận, thế nhưng anh lại chẳng thể làm gì ngoại trừ yêu cô. Anh lên tiếng khẳng định chủ quyền: “ Em là người phụ nữ của anh.” Còn một vài nv nữa zô truyện Mun sẽ giới thiệu sau..... Đây là truyện mình đầu tay của mình, có gì sai sót thì mọi người góp ý giùm.... Thanks
|
Chap 1
Tại căn phòng chung cư mới:
- Woaaaaaaaaaaaaaaa ! Đẹp quá nha! Công nhận mình đi làm ở công ty này được nha! Vừa có tiền xài, lại có một căn nhà vậy đẹp để ở! Tốt quá nha.
- Đúng là tốt thật! Sau này khỏi lấy tiền ba mẹ nữa hjhj. Mà Victoria, hùi nãy tui nghe thấy tiếng gì kêu nha.
- Hử? Tiếng gì?
Ngay lúc đó:
- “ Ting Tính Tinh………………”- Tiếng từ ngoài cửa vọng vào
Hai đứa nó nhanh chóng chạy ra thì nhìn thấy ngay một cái hộp rất đẹp nha. Nhanh chóng mở ra thì hai cái Iphone nha, rất đẹp, một cái màu trắng, một cái màu xanh nhạt. Đúng màu mà hai đứa nó thích nha. Trong hộp còn một số dụng cụ đi kèm và một mảnh giấy:
“ Chúc mừng hai em, hai em đã được nhận làm nhân viên chính thức cho công ty chúng tôi, mặc dù còn đang học, nhưng chúng tôi sẽ sắp xếp cho các em vào những giờ các em rãnh. Sau khi học xong , các em có thể đi làm ngay tại công ty mà không cần phỏng vấn. Còn hè này các em vẫn cứ làm như thường, tiền lương cũng sẽ giống như mọi người. Vì dự án của hai em đã thành công, nên tiền lương có lẽ sẽ nhiều hơn. Hai cái điện thoại này là để cho chúng tôi liên lạc với các em khi có việc cần. Ngoài ra, các em có thể là ở nhà mà không cần đến công ty, nếu như các em làm tốt, mỗi tháng đều sẽ có tiền thưởng.”
Hai đứa nó ngây người, đóng cửa lại và: AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa
- Ha ha ha…. Vui quá nha, lần này chúng ta phát tài a, vừa được chu cấp đầy đủ, vừa có tiền xài, công việc lại ổn định, sau này khỏi cần lo nha, tui phải báo cho ba mẹ biết mới được…- Hai đứa nhỏ nhảy tưng tửng…(Mun:thôi ik 2 bà, k khéo ta tưởng tui viết về 2 đứa khùng trốn trại :\ :\ _____V,J:im ngay_______Mun:xách dép chạy............
- Này Jessi , không giờ dự án của chúng ta lại xài được, may mà chúng ta biết cách tận dụng nó, không thì đâu có được như giờ. Hjhjhjhjhj........
- Đương nhiên, còn phải nói. Hai chúng ta cùng hợp tác làm sao có thể không thành công! Này Victoria chúng ta đi ăn mừng cái gì đi?
- Ăn cái gì? Tui muốn mua kem vs kẹo !!!!!!!!!
- Victoria ơi là Victoria! Bà không còn gì để ăn hay sao! Suốt ngày ăn cái đó, bà không ngán cũng hay thật!
- Kệ tui bà! Bà cũng đâu kém gì tui! Suốt ngày chả bánh snack này cũng bánh snack nọ.
- Ờ........thì tại tui thích ăn chớ bộ - Jessi ấp úng.
- Vậy sao còn nói tui chi?- Victoria đớp lời rồi cười hjhj
Hai đứa nó đang mải mê nói về thức ăn thì đột nhiên điện thoại reo lên:
- Alô!
- A! Giám đốc!
- Dạ
- Chúng em phải đi thật sao?
- Vâng ạ , chúng em sẽ bàn lại rồi gọi cho giám đốc sau!
- Bye bye~ giám đốc
Jessi vừa cúp máy thì Victoria nhanh chóng nói:
- Chuyện gì vậy bà?
- Giám đốc bảo, sắp có một dự án về Văn hoá của Trung hoa, dự án lần trước chúng ta làm rất tốt, nên ông ấy định giao cho chúng ta làm dự án này…
- “ Nhưng………………”- cô trợn mắt định xen vào nói
- “ Bà im coi , để cho tui nói hết đã”
- “ Ưm, bà nói đi” – Hương ngậm miệng lại
- Ông ấy bảo nếu hoàn thành dự án này, đối với tiền đồ của chúng ta rất có lợi, ông ấy đã đặt hai vé máy bay cho chúng ta sang Đài Loan để tìm hiểu và làm nó. Cũng đã gọi điện cho gia đình chúng ta xin phép.
Lần này, Victoria không nhịn được nữa , phải lên tiếng hỏi:
- Xin phép gia đình? Ông ấy làm sao có thể xin được ? ông ấy quen biết với gia đình chúng ta ư? Thế nhưng mẹ của tui làm sao lại có thể đồng ý được?.............
- À! Tui quên nói cho bà biết, ông ấy là họ hàng xa của gia đình tui, ông ấy đã nhờ mẹ tui xin phép mẹ bà lun rồi. Cho nên mọi chuyện cứ như thế thôi!- Jessi nhún vai
- Vậy chúng ta có nên đi không? Mình ghét nhất là đàn ông ở đó. – Victoria lên tiếng.
- Trời! Tui với bà đi làm việc, chớ có phải đi ngắm trai đâu mà bà ghét! Vô duyên hết nói à! – Jessi bĩu môi.
- Kệ tui! Thế giờ sao có đi không?
- Đi chứ sao không? Tụi mình chưa bao giờ được ra nước ngoài, lần này ra đó đi làm, tiện thể đi du lịch lun nha! Hehe
- Ừm, dù sao mẫu hậu cũng cho phép , vậy chúng ta cứ đi thôi. Vậy bà gọi điện nói cho giám đốc đi.
- Ừh. Tui gọi, bà đi dọn đồ rồi đi tắm đi, sau đó đến tui.
- Ừm.
Thấy victoria bước vào phòng, Jessi nhanh chóng gọi lại và nói cho giám đốc. Sau khi nghe điện thoại xong, nó có chút không hiểu lắm!
Victoria vừa lấy quần áo ra, định vào nhà tắm thì nhìn thấy khuôn mặt ngờ nghệch của con nhỏ bạn thân,liền lên tiếng kêu, nhưng nó mãi vẫn không trả lời. Cô tức tối, đi lại đạp cho nó một phát, lăn quay giữa nhà:
- Ai da! Đau nha…………..Con kia, bà làm gì vậy?
- Con gì mà con! Nghĩ cái gì mà người thần ra thế.
- Thì giám đốc đó! Ông bảo là bên đó nhiều cái phức tạp, kêu chúng ta lấy tên mới, ông ấy sẽ giấu những thông tin liên quan đến chúng ta nha.- Jessi trả lời nó, hai tay vẫn xoa xoa cái lưng thân yêu vừa mới bị con bạn làm cho hôn đất.
- Trời! Có cần dữ vậy không? Thui tui đi tắm, không quan tâm. Mệt! – Victoria bĩu môi
- Ừm! Vật kệ đi! Tắm nhanh đi, tui với bà ra ngoài ăn gì đó cho ngon.
Hai người bọn họ vẫn vô tư mà không biết chuyến đi lần này sẽ khiến cho cuộc đời của họ bị xoay chuyển. Từ giờ mình sẽ gọi Victoria=cô Jessi=nó còn Thần là anh và Hạo là hắn
|
Chương 2 :
Ba ngày sau, tại sân bay Tân Sơn Nhất, cô và nó đang ngồi ăn kem ngon lành thì đột nhiên:
- Ê Victoria! Người đó không phải giám đốc sao?
- Where?
- Đó!! Ở đó kìa!
- Ừh! Ông ấy tới đây làm gì? Nhìn bộ dạng của ông ấy kìa, hay là đang tìm tụi mình. - Cô vẫn thản nhiên mà ăn kem.
- Không biết , để tui thử gọi! – Nó nói
- Giám đốc ơơơơơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?
Bỗng nhiên , tất cả mọi người quay người lại nhìn nó, giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy a. Nó xấu hổ, cúi mặt xuống khiến cho cô bật cười:
- Ha ha! Cho chừa cái tật lanh chanh?
- Kệ tui~ vô duyên!
- Hứ! Có lòng nhắc nhở mà không biết nghe! Bộ bà chưa từng nghe câu: “ Không biết thì dựa cột mà nghe, cứ nói le te,người ta đấm cho vỡ mồm “ aaaa.... Bà cứ như vậy, sau này ế nha.
- Ế cái đầu bà. Không nhìn lại mình đi ,bà cũng đã có ai đâu mà nói tui. Hứ!~ Tui xinh đẹp trắng trẻo thế này, cho dù muốn cũng không ế được. Bù lại , bà nha, làm ơn đi, kiếm nhanh một thằng kìa. Ha ha- Na đánh nó một phát vào đầu nhỏ Hương.
- Kệ tui, tui mới có 19. Yêu làm gì sớm, rắc rối.
- Haiz, bó tay bà luôn.
Hai đứa nó mãi mê tranh cãi mà không hề hay biết một người đàn ông đã đi đến bên cạnh họ. Lúc này, cô nhìn phía sau thì hết hồn, nhỏ thấy vậy liền quay người lại thì giật mình, lên tiếng:
- Giám đốc a, ngài nên nói trước cho em một tiếng nha! Không có ngày em bị hù cho đứng tim nha! Lúc đó ngài phải trả tiền viện phí nha!!
- Ha ha, đâu phải tại ta. Tại các cháu cứ mãi mê nói chuyện, ông không tiện lên tiếng thôi.- Ông gãi đầu.
Ông nhìn hai người con gái trước mặt. Ba mẹ của hai đứa nó gửi gắm cho ông, nếu không phải là người quen, ông đã không phải như bây giờ. Haiz. Nhưng may là hai đứa nó cũng không quậy lắm, lại rất hiểu biết trong việc kinh doanh. Con bé Victoria thì giỏi về giao tiếp, kinh doanh, còn con bé Jessi lại rất giỏi vi tính, cho hai đứa nó vào công ty ông làm việc, cũng không bị lỗ chút nào a. Dự án lần trước của hai đứa nó rất tốt, cũng nhờ đó mà ông đã trả được số tiền mà công ty đang nợ ngân hàng.
Thấy ông dường như đang suy nghĩ cái gì đó,Hương lên tiếng:
-Giám đốc, ông có phải đến tìm bọn em không, có chuyện gì a?
Nghe thấy cô nói, ông tạm thời dứt khỏi suy nghĩ của mình. Sau đó quay lại nhìn hai đứa nó, cười cười:
- À! Ta đến để nói cho hai cháu biết, dự án mà ta giao cho hai cháu đã có người làm rồi, các cháu không cần phải làm nữa
- Gì? Vậy là tụi cháu không được đi nữa sao giám đốc!-Nó nhăn mặt, bĩu môi. Cô đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyến đi này nha.
- Không, hai cháu vẫn được đi. Tuy là dự án đó đã làm xong nhưng vé và phòng đã đặt sẵn. Coi như công ty thưởng cho các cháu về dự án lần trước, dự án đó đã giúp đỡ công ty rất nhiều.
- Hử? Nhưng giám đốc, công ty đã thưởng cho chúng cháu rồi nha
- Ha ha, đúng là đã thưởng, nhưng mà chuyến đi này cũng là để cho các cháu học hỏi một chút để sau này có thể làm quen dần khi phải đi công tác xa. Ngoài ra, ở khách sạn đó, mấy ngày sau còn có một buổi giao lưu giữa các công ty lớn nhỏ, ông cho hai cháu đi vì tin vào thực lực của hai cháu. Hơn nữa , cũng như là cho các cháu nghỉ hè, vào năm sẽ làm việc tất bật, không có thời gian nghỉ, các cháu còn phải đi học nữa mà. À! Ông quen biết với gia đình Jessi, nhưng cũng là bạn thân của ông Victoria, nên hai cháu cứ gọi ta là ông cũng được.Dù sao ta cũng không có cháu gái nha.
- Oh! Cái đó thì không thành vấn đề! Hjhj, đúng không Victoria! – Nó hí hởn, có giám đốc hậu thuẫn, sau này dễ dàng tung hoành hơn nha.
- Ừh! Vâng ạ! Dù sao cháu cũng đang cần một người ông nuôi, vậy thì tiện thể tiếp nhận vậy haiz...- Cô nhí nhảnh nói khiến cho cả 3 cùng bật cười
Ngay lúc này, thông báo trong sân bay vang lên. Ông liền quay sang hai đứa nó,rút ra hai cái thẻ:
- Chuẩn bị bay rồi! Các cháu vào trong đi! Đây là thẻ tín dụng của các cháu, trong đó đã có tiền lương tháng này rồi. Các cháu khi tới Đài Loan thì đổi tiền rồi xài.
Thẻ tín dụng. woa không phải nằm mơ chứ. Cô và Na nhìn nhau, sau đó chạy lại ôm ông :
- Woa! Ông à ~ Ông thật tuyệt nha! Hjhj
Hai đứa nó hí hửng.
- Ha ha, ta biết là các cháu sẽ thích mà! Thôi các cháu vào đi , không thì trễ đấy.
- Dạ! Chúng cháu chào ông ạ!- Vừa nhận được thứ mình mong muốn , hai đứa nó trở nên lễ phép hơn thường ngày.
- ừh! Các cháu đi đi! Công ty có việc,ông phải về trước.
- Dạ! Ông đi thong thả!
Bóng dáng ông vừa khuất, hai cô nhảy tưng tưng như con điên khiến cho mọi người bu vào một đoàn nhìn. Hai đứa nó đỏ mặt, liền vội vàng xách hành lí chạy vào trong , cũng may kịp lúc, máy bay vẫn chưa cất cánh.
Cất xong hành lí, hai đứa nó ngồi tám một chút, sau đó mạnh ai nấy ngủ, đánh một giấc không biết trời trăng gì nữa.
|
Sân bay quốc tế Đào Viên tại Đài Loan
- Hai cô à, hai cô, máy bay đã hạ cánh! – Cô tiếp viên lay hai đứa nó. Nhìn hai đứa nó đang ngủ, thật là.
Nghe thấy tiếng kêu, Cô tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì thấy một cô tiếp viên hàng không đứng trước mặt, không hiểu gì hết liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy chị?
- Máy bay đã hạ cánh rồi!
- A! Đã hạ cánh rồi! Xin lỗi chị, để em kêu con bạn rồi xuống ngay á- Cô áy náy, cười trừ
- Ê Jessi ! Dậy đi , đến nơi rồi!
- Ưm…ưm…ưm…..cho tui ngủ thêm 5’ đi.- Nó quay sang chỗ khác, tiếp tục chiến đấu.
- Đến nơi rồi dậy đi! – Victoria nhíu mày
Nó vẫn cứ yên lành mà ngủ, không còn cách nào khác, cô bèn la to:
- A! Cháy nhà rồi
Đang ngủ ngon lành, bỗng nghe thấy tiếng cháy nhà, trong đầu cô liền xuất hiện một câu” Nhà của mình bị cháy”, Ngay lập tức , mở mắt, la to:
- Bố người ta, cháy nhà! Có ai giúp tôi với!
Vừa nói xong thì nó cảm thấy có gì không đúng nha. Nhìn xung quanh thì mới chợt nhận ra, liền quay về phía con bạn thân của mình đang cười sặc sục:
- Con nhỏ kia, bà không còn việc gì làm hử? Sao lại trêu tui, muốn chết hử???
- Ai kêu! Tui gọi mà bà không nghe, máy bay hạ cánh rồi, đi thôi!- Cô bĩu môi
- Hử? Hạ cánh rồi sao , nhanh thế? Thôi đi xuống , kiếm cái gì bỏ bụng đã, đói quá ak!!! _ Nó kêu ca
- Ừm , đói thật, đi thôi. Ăn xong chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai đi thăm quan,tiện thể mua sắm ít đồ. Dù sao thì 3 ngày nữa mới đến bữa tiệc, chúng ta mua quần áo mặc lun.
- ừm đi thôi
Xuống sân bay, hai đứa nó tại vào một quán ăn , ăn no nê một bữa , hai cô đến khách sạn nhận phòng , tắm rửa và lăn quay ra ngủ đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, hai đứa nó ra khỏi khách sạn và bắt đầu cuộc quậy phá của mình. Trước tiên, cô và nó đến ngân hàng đổi tiền, sau đó đi ăn một bữa và đây giờ là đang đứng trong khu mua sắm nha. Khu mua sắm này thật lớn, khiến cho hai người họ đi muốn rả cả chân. Sau một hồi , họ đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo dạ hội. Những bộ đồ ở đây thật đẹp và sang trọng,Jessi lên tiếng:
- Woa! Quả là khu mua sắm lớn nha. Victoria nè, bà xem ,toàn quần áo hàng hiệu đẹp không à! Mà nè, chúng ta vẫn chưa có đồ đi dự buổi giao lưu hay là ghé vào đây mua luôn đi ha!
Cô nhíu mày, lên tiếng:
- Thui giờ tui mún ăn hà
Thấy vậy, Nó lườm cô một cái:
- Bà suốt ngày ăn. Lâu lâu chúng ta mới được một chuyến du lịch, phải chơi tới số chứ! Tui phải mua, còn bà nữa , không mua thì mặc cái gì?
- Ê ! Hay là tui mua cho bà bộ super man nha! Được đó. Đẹp nha! – đầu nó bỗng nhiên phát sáng, khiến cho cô thật muốn giết con bạn này.
Đầu cô bốc khói, cô giơ tay, tán cho nó một phát vào đầu, hừ lạnh nói:
- Hừ! Tui đang để dành tiền mua đồ mờ !!!!!
- Ừm! Cũng được, bà đi đi, đứng với bà một hồi, tui bại não lun nha. Mà….hjx hjx………bữa sau có gì từ từ nói, đừng có động tay động chân, lần này vào đầu có thể sau này tui ngu là tại bà hết đó. – Nó mếu máo.
- Oh, xin lỗi nha,tui lỡ tay. Hay là bữa sau , tui đổi chỗ, xuống cái mặt của bà được không – Khuôn mặt cô bây giờ rất ư là gian xảo nha.
Nghe cô nói vậy, nó ôm mặt, lắc đầu:
- KHông được nha, tui thà để bà tán vào đầu hơn! Nhan sắc của tui không thể bị phá hủy được,tui còn phải cua trai nha!
- Xì ! thui tui đi đây, bà mua đồ đi, hùi nữa xuống dưới tui đợi bà hen.- Cô bật cười một tiếng
- Ừm ! Đi đi! Not see you again! – Nói xong nó phóng bay vào quầy.
Cô lắc đầu mỉm cười, nhìn con bạn lanh chanh hết nói của mình. Sau đó liền tiến về hướng có tiệm kem mà đi, trong đầu cô bây giờ chỉ còn kem với kem mà thui, không để ý người phía trước , lại đâm sầm vào, khiến cô té ngã.
- Ai da! - Cô hét lên.
Trước mặt cô là người đàn ông to lớn, cao khoảng 1m9 , mặc áo vét màu đen, trông thật phong độ. Chỉ mỗi cái tội là cái mặt cứng đơ như cục đá vậy, không cần đụng vào cô cũng có cảm giác lạnh như băng.
Vốn sơ ý đụng người, anh định tiến lên xin lỗi. Thế nhưng, người con gái này lại nhìn anh chằm chằm. Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, thân hình cân đối, trên người là bộ quần áo giản dị, không lòe loẹt như mấy người đàn bà kia, mấy người đó quả thật rất ghê tởm! Chỉ vì hám danh lợi mà đeo bám anh, chẳng có người nào tử tế, đàng hoàng cả. Nhìn cô gái trước mặt vẫn đơ người nhìn anh, anh hừ lạnh, thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Cô không sao chứ? Đi đứng nên nhìn đường cẩn thận. Còn nữa, ra đường nhìn người ta chằm chằm như vậy, sẽ có người hiểu nhầm ?
Nghe trong lời nói của anh có một chút châm chọc, cô nổi máu. Cô nhanh chóng đứng dậy, phủi quần áo, rồi tiến về phía anh, lạnh lùng nói:
- Hiểu nhầm gì a? Nói tôi mê trai sao? Hay là nói tôi giống như người mới nhìn thấy đàn ông lần đầu? HỪ ! Anh tưởng anh đẹp lắm sao, cũng chỉ được cái mã bề ngoài mà thôi.
Anh thoáng cái sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng điều đó không qua nổi mắt cô. Anh nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói với anh như vậy. Thế nhưng , người phụ nữ nào gặp anh cũng điên đảo,chỉ có cô là không. Thật thú vị! Trong đầu anh lúc này đang nghĩ , hay là mang cô ấy về bên cạnh anh,trở thành người phụ nữ của anh a.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi cười nhạt.
Cô nhìn ánh mắt anh ta, vừa rồi anh ta sửng sốt nhưng rất nhanh chóng lại bình thường. Người đàn ông này quả thực không đơn giản, cô mới đến đây, cũng không nên gây nhiều chuyện. Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang chằm chằm nhìn mình. Bị một người đàn ông nhìn mình như vậy, cô có chút khó chịu. Cô định bước đi để tránh gặp thêm phiền phức. Nhưng chưa kịp đi thì anh ta lên tiếng, trong giọng nói của anh bây giờ rất ôn nhu, không còn lạnh như trước nữa:
- Em làm vợ của anh nha?
Cô trợn mắt, không tin vào mắt mình. Đây là người đàn ông lạnh lùng vừa rồi sao, tự nhiên lại trở nên ôn nhu, ấm áp như thế. Nhưng mà mới lần đầu gặp anh ta đã nói như thế, chắc là không phải mình cô đâu. Cô hừ mạnh, khinh thường liếc nhìn anh, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên đàn ông ở đây ai cũng như nhau. Xem ra đây không phải là lần đầu của anh. Xin lỗi,nhưng việc làm vợ anh, tôi không có hứng thú. Bây giờ , tôi có việc đi trước, bye bye.
Nói xong cô nhanh chóng rời đi. Vừa đi được mấy bước thì nghe thấy một thanh âm phía sau truyền đến:
- Anh tên Âu Dương Thần, nhớ kĩ……………
Cô hừ lạnh. Tên anh ta thì liên quan gì đến cô. Thật xui xẻo, ngay ngày đầu tiên đã gặp phải một người đê tiện như vậy. Cô phải hạ quả mới được. Thế là, cô nhanh chóng bước về phía quán kem mà không để ý rằng, có một người vẫn nhìn theo cô …
Thấy cô đi xa, anh cười nhẹ. Cuối cùng, anh cũng tìm được người phụ nữ cho mình. Cô gái,em thật thú vị. Để xem, em làm thế nào có thể thoát khỏi anh đây. Anh rút điện thoại ra, lạnh giọng nói:
- Tìm thông tin cho tôi về một cô gái, tôi muốn có nó trong 5 giờ nữa………………………………………
|
Phía bên kia, Nó đang mải mê kiếm đồ thì bỗng nhiên , hai bộ dạ hội hiện ra. Nghe mấy nhân viên kia nói, đây có lẽ là hàng mới nha, lại còn đang có dịp giảm giá 50%. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa , ha ha ha, hôm nay nó thật hên nha. Ha ha, hai bộ này đúng là hợp với nó và Victoria nha. Nó phải nhanh tay mới được.Nghĩ đến đây, nó liền kêu to:
- “ Chị ơi ,hai bộ này giảm một nửa hả chị?”- Nó nói tiếng trung một cách lưu loát, khiến cho người khác không biết còn tưởng cô là người trung a.
- “ ừm, đúng vậy. Hôm nay là kỉ niệm 30 năm đám cưới của bà chủ của chúng tôi, nên hôm nay đặc biệt giảm giá đi một nửa. Quý khách có phải muốn mua hai bộ này, tôi sẽ gói lại.”
- “ Đúng vậy, phiền chị gói lại cho tôi.”
- “ Vâng, quý khách đợi một lát, tôi sẽ đi gói lại. Xin mời quý khách qua bên kia để trả tiền trước sau đó quay lại lấy đồ.”
- “ Vâng, cám ơn chị.”
Nó nhanh chóng chạy về phía quầy tính tiền, sau đó lấy thẻ mà ông đã đưa cho nó, rồi quẹt. Nó thầm nghĩ, có cái thẻ này thật tốt nha. Tuy là hai bộ này vẫn hơi nhiều tiền, nhưng không sao, lâu lâu mới có một lần, phải chơi hết sức mới được. Dân chơi không sợ mưa rơi nha. Nghĩ đến đây nó lại thở dài, con bạn thân của nó nha, biết bao giờ mới hào phóng xài tiền một lần nha, cô mà không mua , có lẽ nhỏ bạn của nó mặc quần jean, áo sơ mi đến buổi giao lưu cũng không biết chừng.
Quẹt thẻ xong, cô quay lại quầy hàng lấy đồ. Vừa bước đến thì nghe thấy hai tiếng đang tranh luận. Một là của cô nhân viên hồi nãy, còn một tiếng nữa…Haizzzzzzzzzzzzz, không biết con cái nhà ai, sinh ra mà tiếng chói chói , nghe thấy ớn. Bỗng…
- Anh Hạo a a a a…………….! Em muốn bộ này a a a…..! – Thanh âm đó lần nữa lại vang lên, thật khiến cho nó sởn cả da gà.
- Thưa cô, bộ này đã có người mua rồi. Cô ấy đã đến quầy tính tiền. Có lẽ sắp quay lại. Ba ngày sau chúng tôi sẽ có hàng mới, đến lúc đó cô đến cũng được nha.– Cô nhân viên lên tiếng khuyên giải.
- Tôi không cần biết, tôi muốn mua nó hôm nay. Tôi nói, cô có lẽ biết người đàn ông đứng bên cạnh tôi là ai nha… Các cô không nên đắc tội nha. Đúng không anh…` - Cô ta lại tiếp tục nhõng nhẽo, khiến cho ai đó không thể chịu nổi, liền lên tiếng.
- Hay là đợi khách hàng đã mua đồ này quay lại, chúng tôi sẽ nói cô ấy nhường lại cho chúng tôi. Ok- Thiên Hạo nháy mắt một cái, khiến cho cô nhân viên đỏ mặt, còn cô gái bên cạnh lại trở nên bực tức nhưng lại không dám nói gì. Anh thật bó tay với mấy người phụ nữ này, cũng chỉ là người làm ấm giường cho anh, lại phách lối như vậy. Thằng bạn anh nói rất đúng nha, đàn bà chả có gì tốt! Haiz
Nó đứng nghe họ nói chuyện một hồi. Bỗng nhiên , hai mắt nó dời về phía gói hàng mà cô nhân viên đang cầm. A! Đó không phải là hai bộ dạ hội mà cô đã mua sao? Muốn cướp đồ của cô, đừng có mơ. Còn cái anh chàng bên cạnh cô ta, đẹp thì có đẹp, nhưng mà nghe cách nói của cái cô nhiều màu kia, chắc là có lai lịch không nhỏ nha. Mặc kệ, dù sao cô cũng là khách du lịch thôi nha, không phải sợ. Nghĩ thế, cô liền tiến lên, mỉm cười nói với cô nhân viên:
- Cảm ơn chị! Em lấy đồ!
- Vâng ạ, đây là đồ của quý khách.- Nói xong, cô ấy nhanh chóng đi vào trong.
Nó muốn quay người đi thì một cái giọng the thé lại vang lên:
- Này cái cô kia, cô đưa hai bộ đó cho tôi, tôi trả tiền gấp đôi.
- Tại sao tôi phải đưa cho cô?- Nó quay người lại hỏi.
- Bởi vì tôi thích nó – Cô ta cao ngạo nói.
- Bởi vì thích đã có thể kêu tôi đưa nó cho cô. Vậy có phải tôi thích cái gì thì cô cũng cho tôi không? – Nó hỏi
Cô ta nghe thế, bắn ánh mắt khinh thường về phía nó;
- Cũng là một người ham tiền! Được , cô nói, cô muốn gì, hay là muốn bao nhiêu tiền , người đàn ông của tôi rất nhiều tiền.
- A! Cái gì tôi cũng không cần, nhưng mà tôi thấy có hứng thú với người đàn ông của cô nha. Cô đưa anh ta cho tôi, tôi đưa quần áo cho cô. Ok- Nó giơ tay làm kí hiệu, nháy mắt một cái.
Cô ta nghe thế, liền nổi máu, bừng bừng tức giận, nhìn cô nói:
- Cô đừng có mơ! Cô còn không nhìn lại mình, vịt mà muốn trở thành thiên gha. Thật không biết xấu hổ.
A, nghe thấy cô ta nói thế , nó bật cười, nói nhái lại:
- Thật không biết xấu hổ! Cái câu này tôi nghĩ là nên dành cho cô thì hơn ha. Cô nói tôi vịt muốn trở thành thiên nga,cái đó phải nói lại nha. Bởi vì tôi đã là thiên nga sẵn rồi, đâu như người nào đó, trét nguyên một lớp hóa chất trên mặt, nhìn thấy ghê. Còn nữa , vòng 1 của cô so với tôi a………………………ha ha ha. Thật nực cười, có lẽ người đàn ông của cô cũng đang suy nghĩ giống tôi nha. Đúng không ?- Cô quay lại nháy mắt với anh chàng bên cạnh.
Hắn này giờ đứng nghe hai người con gái này tranh luận. Thật thú vị nha. Nhưng hắn không ngờ cô ta lại có thể nói thẳng ra như vậy mà không biết xấu hổ. Tuy là sự thật là như vậy , cô cũng không nên…………..Đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng hỏi của cô. Nhìn thấy nụ cười cùng cái nháy mắt của cô, tim hắn đập rộn ràng, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn có người con gái trước mắt, miệng lơ đãng mà trả lời:
- “ Đúng”
Cô gái bên cạnh hắn nghe được, bỗng nhiên hoảng hốt quay lại nũng nịu làm anh khó chịu hơn.
Chưa kịp nói gì thì thấy nó nhìn đồng hồ, sau đó sắc mặt có chút thay đổi. Nó nói:
- Xin lỗi! Hai vị cứ từ từ mà nói chuyện, tôi có việc đi trước. Bye bye
- À! Còn nữa, anh nên đi kiểm tra cho cho cô ấy trước nha, nhìn bộ dạng cô ta chắc là trước đây đã ***********. Còn anh, đẹp trai chỉ được cái mã, không biết còn tích sự gì không? Đàn ông Trung Quốc quả thật rất đáng ghét nha! À không, cũng phải tùy người. Thôi bye bye- nó phăng lại một câu khiến cho người nào đó nổi giận, như muốn xé xác nó ra thành trăm mảnh.
Nói xong nó quay đầu cắm cổ mà chạy. Chết cha, đã quá giờ hẹn rồi, nhỏ victoria ghét nhất đứa nào muộn nha. Haizzzzzzz. Hôm nay toàn gặp thứ không đâu…
Thấy cô chạy đi, hắn hơi tiếc nuối. Nghĩ lại những lời cô nói, anh mới nhớ đến……………..A, thì ra từ nãy đến giờ nó chơi khăm hắn nha. Cô gái,em thật thú vị. Lần đầu tiên, có người dám chê hắn, không những vậy còn không bị khuôn mặt đẹp trai của hắn làm mê hoặc. Em nha~ Em thoát khỏi anh sao………………Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một giọng nói bên cạnh anh vang lên, lúc này anh mới nhớ ra sự có mặt của cô nàng này. Anh cười lạnh , sau đó:
-“ Cô đi đi, tôi sẽ kêu người chuyển tiền cho cô. Sau cô cô không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thấy cô ta định lên tiếng, hắn nói tiếp:
- “ Kiên nhẫn của tôi có hạn, từ đầu ở bên cạnh tôi, cô nên biết sẽ có kết cục như thế này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu cô không muốn, thì số tiền kia, tôi sẽ……………….”
- A , em muốn, em muốn, anh yên tâm , em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.- Nghe giọng nói của anh, cô không muốn mất cả chì lẫn chài nha. Tuy ở cạnh anh không lo ăn lo mặc. Nhưng mà kết cục này, cô vẫn là không tránh khỏi, aaaaaaaaaazzzzzzzzzzzzz
- Đi đi – Anh lên tiếng sau đó lạnh lùng bước đi, từ trong áo rút điện thoại ra
- ……..Tút………..tút………….tút
Bên đầu dây có người nhấc máy.
- Chủ tịch Kevin, anh có việc gì!
- Tôi muốn anh tìm cho tôi thông tin về một cô gái………….
- Cô gái? Chà hôm nay chỗ chúng tôi đúng là được lợi nha. Hôm nay cả hai vị chủ tịch Kevin( Thiên Hạo ) và Ivan ( Dương Thần ) đều muốn tìm thông tin của cô gái nào đó. Xem ra sắp có thêm hai vị phu nhân a. ha ha ha – người bên kia lên tiếng
- Cái gì? Ivan cũng tìm một cô gái. Có cô gái lọt vào mắt cậu ta, xem ra cô nàng này quả thật rất bản lĩnh nha. Ha ha. Thôi tôi có việc anh nhanh chóng tìm cho tôi, còn nữa lấy băng ghi hình ở trung tâm khu mua sắm, có lẽ sẽ nhìn thấy mặt cô ấy.
- Ok, tôi biết rồi. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra. Hai người là bạn thân của tôi, đương nhiên hai vị phu nhân tương lai cũng thế a! Ha ha ha
- Tút………….tút……………tút……
Nghe xong điện thoại hắn mỉm cười, đây phải chăng là số phận. Cô gái, em đừng hòng thoát khỏi anh…
|