Sự Thật Bí Ẩn (Ghost)
|
|
Đến bây giờ Nghiên Nhi mới hiểu, cơn sốt của cuộc thách đấu lan rộng toàn trường, chắc chắn sẽ có ý kiến không ủng hộ. Ngọc Hân là một người lí lẽ bạn ấy không thể chống lại được đâu, chỉ cô mới có thể dẹp loạn được. Đang ung dung đứng nhìn mọi hoạt động của cả trường, Nghiên Nhi dừng mắt tại lan can phòng học lớp 12-1, Thư Quỳnh đang đứng đó quan sát, đôi mắt gian xảo nhìn về phía Nhi sau đó quay đầu bước đi mà không vào lớp *** Ryna vừa vào trong lớp thì “Bùng” pháo giấy từ đâu bắn ra ngay cửa lớp, bên trong T.G nói riêng cả lớp nói chung cùng đồng thanh: - Chào mừng thành viên mới của T.G - Chúc mừng cậu, nói cho cậu biết nha T.G là đại diện của 12-1 nên các bạn rất ủng hộ cậu, cậu phải cố gắng đấy – Ngọc Hân nhanh miệng nói - Chuyện này là sao chứ, thực ra mình... - Thôi tất cả về chỗ đi chào đón như vậy là được rồi, sắp vào tiết rồi đấy – Nghiên Nhi cố tình cắt ngang lời của Ryna, sau đó cô nàng quay ra nháy mắt với Ryna một cái thật tinh nghịch. Mọi chuyện diễn ra với người mới vào quá nhanh. Mới chỉ tuần trước, một tuần trước thôi, cô vào lớp này. Vậy mà hôm nay cô gái nhỏ đã được xứng danh cái tên : thành viên của T.G Mọi người, ai về chỗ người ấy nhưng không khí cả lớp vẫn sôi nổi tưởng chừng không nghe được những tiếng thì thầm. - Chúng mình làm thế có sao không - Nè cậu sợ Thư Quỳnh Hay sợ Nghiên Nhi vậy, có Nghiên Nhi thì làm theo lời Nghiên Nhi, có Thư Quỳnh thì làm theo lời Thư Quỳnh thế thôi - Nhưng mình sợ nếu Thư Quỳnh biết chuyện chúng ta sẽ không xong đâu - Sao phải sợ chứ lúc đó chúng ta sẽ theo phe Nghiên Nhi Cuộc nói chuyện của hai cô gái tuy ngồi cách Nghiên Nhi hai bàn nhưng không có nghĩa cô nàng không nghe rõ được. Cả lớp đáng ồn ào thì Thư Quỳnh bước vào nghẻn miệng cười như không cười Nụ cười đó nghĩa là gì chứ!!? . Hoặc là Thư Quỳnh đang làm điều xấu gì đó hoặc là chuyện này có lẽ cô ấy đã biết từ lâu !!? Ngay sau đó, một cậu con trai nhìn đồng hồ thông báo với cả lớp: - Cả lớp ổn định chỗ ngồi đi bà phù thủy sắp đến rồi đấy. Cậu ta vừa nói xong vài giây thì “cô giáo phù thủy” bước vào thật. Vẫn như mọi hôm cô nhìn cả lớp một lượt rồi mới lên tiếng: - Tôi rất hài lòng về các em, điểm cộng được trong lần từ thiện vừa rồi của các em rất cao. Cô giáo lôi tờ giấy có ghi tên học sinh ra đọc - Hạng 1 : Thư Quỳnh – 10đ em làm rất tốt - Hạng 2 : Minh Thư – 9,5đ chúc mừng em - Hạng 3 : Nghiên Nhi – 9đ Thế Việt - 9đ - Hạng 4 : Ngọc Hân – 8đ Hà Vy – 8đ - Hạng 5 : Anh Tú– 7đ Ryna – 6,5đ - Các bạn còn lại các em được từ 3 điểm trở xuống. Các em hãy cố gắng lần sau. Tôi rất mong cuối năm tất cả chúng ta sẽ thi đại học mà không ai bị bỏ lại. - Cô nhắc nhở học sinh với vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc đến đáng sợ Ryna ngồi dưới thắc mắc : - Không phải mọi thông báo đều được dán ở tấm bảng trước lớp, cô tự đọc chi cho phí công - Quay sang hỏi Nghiên Nhi - Ờ đúng! Mọi thông báo đều được dán ở tấm bảng trước lớp nhưng ngoại trừ hoạt động ngoại khóa - Tại sao chứ? - Ryna nhăn mặt - Cái đấy thì cậu phải hỏi nhà trường - Nghiên Nhi nhún vai *** Canteen, mọi người thở phào nhẹ nhóm sau khi vật vã với ba tiết trên lớp học - Ryna, lần này cậu đột phá thật, mới vào học đã được như thế– Hà Vy lên tiếng - Cảm ơn mọi người nhiều - Cô gái nhỏ đáp - Ryna, cậu biết không? Chúng mình lại có điểm chung nữa rồi đấy– Nghiên Nhi vui vẻ khoác vai Ryna - Là gì chứ? – Cô hào hứng đáp lại - Cùng là đối thủ của Thư Quỳnh - Vậy kết bạn thân được rồi nhỉ? - Lần đầu tiên Ryna phì cười - Very good ^_< Bỗng, Ngọc Hân xen giữa hai người -Oh gosh, Ryna, cậu đừng kết bạn thân với Nghiên Nhi, cậu sẽ chẳng sống nổi nửa ngày - Cậu vừa nói gì vậy, Ngọc Hân >"< - Á, mình nói đúng sự thật thôi mà T-T Cả canteen rộng bao phủ bởi tiếng cười. Những ánh mắt nhìn về phía họ nhưng nói sao nhỉ, họ chẳng qua tâm nữa... Cho đến khi âm thanh ấy xé toạc bầu không khí vốn được cho là nhộn nhịp ở canteen. Ai nấy ở đây đều giật mình. Tiếng kêu nghe sao mà đáng sợ đến thế! Cả năm người nhanh chóng chạy ra! Cảnh tượng trước mắt thật không thể tin nổi!!? Ở phía dãy nhà khu B trên một bụi cỏ, một cô gái với vũng máu dài loang lổ trông đến là sợ !! Xung quanh đã có rất nhiều người đứng lại. Cô gái xấu xố chết thê thảm. Đôi mắt trợn ngược lại, môi thâm thì, mái tóc dài lòa xòa che đi khuôn mặt tái nhợt đến ma mị. Mùi máu tanh nồng nặc. Ryna ngước lên tầng thượng! Đúng lúc đó bảo vệ trường, đám đông được giải tán! Cô gái nhỏ định lên sân thượng thì... - Nè cô bé, cháu nên về lớp học đi, chuyện ở đây có chúng ta lo, cảnh sát cũng sắp tới rồi! - Một trong những bác bảo vệ nhìn cô nói Ryna không biết nói gì, đằng nào vụ án để cảnh sát xử lí cũng tốt hơn. Cô lặng lẽ cùng T.G trở lớp học! 16h40, Stars Museum, một buổi chiều đáng sợ
|
Chương 6 : Vụ án đầu tiên
2 Căn phòng khá yên tĩnh. Mọi đồ vật được xếp ngay ngắn khác hẳn với cuộc sống của một chàng trai tuổi 20 là phải ăn chơi. Trên chiếc bàn lớn cạnh cửa sổ, nơi có chậu xương rồng, người con trai ngồi vắt chân một cách thoải mái, tay trái chống cằm, tay phải di chuyển liên tục trên màn hình ipad, khóe miệng..nhếch cười “ Reng..Reng” Chiếc điện thoại đổ chuông bên cạnh, anh với tay ra lấy một cách uể oải - Dad, I hear "My son, here's Vietnam. Don't need speak English!" - Thì ba cũng đang nói Eng đó thôi >"< "Haha. Được rồi, ta có việc cần con giúp đây" - Việc nhờ con..!? Chẳng nhẽ lại có vụ án nào sao ạ? Chàng trai trẻ khẽ cười thầm trong bụng, ngoại trừ vụ án anh vừa xem trang web xong thì không tự dưng mà ba anh lại đích thân gọi điện “ Haha, vậy thì con nghĩ là gì? Người ta vừa mới điện báo rằng có vụ án xảy ra tại một trường phổ thông” - Haizz! Mấy vụ đó liên quan gì đến con chứ, cảnh sát cũng làm được mà – Jason giả bộ chán nản, tấm lưng rộng tựa vào thành ghế làm chiếc ghế xoay xoay Suy nghĩ một hồi lâu, người bên kia thở dài “ Có vẻ như con trai ta chán nghề làm thám tử rồi thì phải, nếu bây giờ con thi vào trường cảnh sát thì ta rất hài lòng đấy. Ha ha ha” - Con đâu ý đó chứ, nói chuyện dài dòng quá, con sẽ đến chỗ ba ngay Anh nhanh tay lấy áo khoác rồi bước ra khỏi cửa. Vốn dĩ thám tử là cái nghề yêu thích của chàng trai trẻ này. *** Trường Stars Museum Ngôi trường được thiết kế theo hai dãy nhà chính là khu A và khu B mỗi dãy 4 tầng. Tại dãy nhà khu B, một thi thể nằm trên sân lênh láng máu. Đó là một người con gái, mọi người đoán rằng người này đã tự tử từ trên tầng thượng vì trên đó còn đôi giày, bên dưới đôi giày có một bảng điểm có ghi tên nạn nhân. Cảnh sát nhanh chóng tới. Khu vực sân thượng đã được phong tỏa. Nhưng trước khi cảnh sát tới đã có người tới trước. Hắn nhanh chóng đi lên sân thượng nơi nạn nhân tự tử. - Này cậu kia, cậu là ai mà tự ý vào khu vực này – Một viên cảnh sát vừa nhìn thấy Minh Quân liền quát mắng - Tôi là thám tử đó. Bây giờ thì tôi được phép rồi chứ – Minh Quân nghe thấy tiếng người đằng sau quay lưng lại ngông nghênh trả lời Viên cảnh sát không nói gì, anh ta lại nhận ra khuôn mặt này đã từng xuất hiện ở rất nhiều vụ án. Anh ta cũng nhớ lại chính hắn là kẻ luôn nói cảnh sát là lũ vô dụng *** Minh Quân đang đi xem xét lại khu vực sân thượng. Nơi đó khá rộng không phải nói là rất rộng. - Anh, Jason sắp đến rồi - Vậy là sau bao nhiêu năm xa cách cuối cùng cũng được gặp mặt rồi. Phải xuống chào hỏi chút chứ – Minh Quân vừa nói vừa cười cợt Sân trường khá huyên náo, phóng viên báo chí đầy ắp. Tia laser nhấp nhoáng. Minh Quân vừa bước xuống bậc thang cuối cùng thì có một chiếc xe cảnh sát cũng vừa tới. Người từ trong xe bước ra là một người đàn ông trung niên, sau đó là cậu trai trẻ cũng chạc tuổi hắn. - Ồ! Chà chà, xem ai kìa. Đã về nước rồi sao vậy mà không báo để tôi đến sân bay đến đón - Rất cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi nghĩ dạo này anh bận nhiều công việc ở Jei quá nên không muốn làm phiền. À mà cái công ty đó nghe dạo gần đây chỉ sô cổ phiếu giảm rất mạnh thì phải.– Jason chưa gì đã chạm mặt Minh Quân thấy vô cùng khó chịu, anh đáp với thái độ khinh khỉnh không kém Minh Quân nghe đến đây, mặt đỏ lên vì tức nhưng vẫn cố trấn tĩnh, nhưng vẻ lạnh lùng vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt hắn ta - Không nói nhiều nữa, muốn gì? - Muốn anh rời khỏi nơi này, right now – Jason vẫn cái kiểu giễu cợt - Ha ha, xem có tức cười không kìa, tôi mà rời khỏi nơi này thì cảnh sát các người làm được cái gì? - Hai đứa có thôi đi không, mới gặp nhau mà đã gây sự thế này à? Có biết đây là đâu không hả? –Ông Tiến Đạt đi đến chỗ hai chàng trai đứng
|
- Cháu chào bác - Ừ.. Quân à? Mọi người..vẫn khỏe chứ – Ông rất lưỡng lự khi hỏi câu hỏi đó - Vâng, ba cháu vẫn khỏe, anh Trung cũng chuẩn bị sang Úc rồi ạ Chỉ là hỏi cho có, giám đốc sở cảnh sát liền đổi đề tài - Bây giờ ta phải lên phòng hiệu trưởng rồi, cháu có đi cùng không? - Cháu cũng lên đấy đây ạ - Tốt quá vậy chúng ta đi thôi - Ba à! - Bỗng Jason lên tiếng - Nguyên!! – Ông nghiêm nghị mặt - Con sẽ không đi cùng Jason quay mặt bước đi để lại ba anh đứng mà không biết nói gì. Ông biết con trai ông không hề như thế ngoại trừ khi gặp Minh Quân ra. *** - Các em tập trung vào, sắp tới kiểm tra văn nếu không muốn bị điểm kém thì hãy cố gắng học vào. Cô giáo đi đi lại lại giữa những dãy bàn học sinh, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Chuyện động trời này làm không một ai tập trung vào công việc thế nên ngoại trừ dạy ra các giáo viên còn nhiệm vụ dùng mọi cách để không làm chi phối đầu óc học sinh. Thế nhưng Ryna chẳng thể nào tập trung với bài học hôm nay. Rõ ràng nếu lúc đó cô nhanh chân một chút thì có lẽ đã đến được hiện trường vụ án. Cô vẫn còn tiếc nối lắm !! Phía dưới tiếng xe cảnh sát inh ỏi, không chỉ thế phóng viên cũng tụ tập rất đông phía ngoài cổng trường. Có lẽ tin tức này sẽ lan truyền nhanh đây. Đám người paparazzi thì tìm mọi cách để vào hiện trường vụ án nơi mà chỉ có cảnh sát và hai tên thám tử được đi lại. Đúng là tin tức chấn động giới dư luận. - Bồ đang nghĩ gì vậy? – Nghiên Nhi thấy Ryna không làm bài mà ngồi quay bút, mặt hướng về phía cửa sổ Cô nhún vai thay cho câu trả lời: Không có gì cả - Xin lỗi Ryna nha, có lẽ hôm nay mình phải về nhà sớm - Sao thế? - Gia đình mình có chút chuyện – Nghiên Nhi cười trừ - Ờ.. cũng được – Ryna đáp qua loa nếu Nghiên Nhi không muốn nói thì cô cũng chẳng ép *** Và.. đúng vậy! Sân trường lác đác vài học sinh và vài nhóm tụ tập, Ryna chẳng thấy cô bạn của mình đâu. Đám mây hồng trôi nhẹ bên khoảng trời bắt đầu tối lại. - Việt Hà! Cậu nhìn con nhỏ tóc vàng kia không. Trông nó thật đáng thương Á, có kẻ vừa phân biệt ... màu tóc >"< - Ha ha! Chắc nó bị T.G đá rồi, nó tưởng nó là ai trong trường này mà lên mặt chứ Gì nữa đây!!? “ Con nhỏ tóc vàng” nói cô à? Không! Đúng là cô rồi, chúng nó còn chỉ trỏ vào cô nữa! *** Đám con gái sáng nay bị Nghiên Nhi làm cho bẽ mặt lôi cô vào một góc tường - Hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi vị thế nào là xấu hổ, thế nào là đau đớn. Ha Ha Ha! - Đánh nhau thì làm được gì? Không sợ mùi máu tanh làm bẩn danh dự các ngươi sao? Mà đâu cần chứ, danh dự các ngươi vốn đã dơ bẩn rồi!
|
Cô gái nhỏ cười to một tràng sảng khoái, nhưng mục đích chính là làm mất sự bình tĩnh của kẻ đối diện - Mày nói gì cơ vẫn còn mạnh miệng được à? – Quay sang đám con gái – Nó có đáng ăn đánh không tụi bay - Hôm nay thì mày không có Nghiên Nhi hay là T.G bảo vệ cho nữa đâu – Một đứa con gái đẩy cô trúng thùng rác Và bọn gái bắt đầu xông lên đánh liên tiếp vào người cô. Hỏi: Tại sao cô không chống cự ư? Chống cự làm gì? Chống cự sẽ có lần tiếp theo, cứ mãi trốn tránh rồi cũng phải chạm mặt. Có lẽ cứ để bọn chúng thỏa mãn thì sẽ không phải chạm mặt nữa. Nhưng với những con người có tâm hồn bẩn thỉu ấy, liệu chúng có ngừng? Nói tóm gọn lại bằng một câu nói : Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Từ trên cao Thư Quỳnh đứng mỉm cười thỏa mãn.. nhưng đôi lông mày chợt nhíu lại - Thực sự thì tôi không muốn xen vào chuyện mấy người đâu nhưng thật thất vọng khi nữ sinh trường Stars Museum lại đánh nhau.- Tiếng một người con trai vang lên giễu cợt Lại gì nữa đây, nói là không muốn xen vào vậy mà lại còn kêu thất vọng, tên này đúng khùng thật mà!!? Mắt cô không thể mở to ra để nhìn kĩ xem tên này là ai chỉ biết đám con gái đứng ngây ra - Đúng là anh Hoàng Nguyên rồi, anh ấy là thủ khoa trường này đấy – Đám con gái thì thầm to nhỏ, mặt hớn hở có vẻ chúng nó ngưỡng mộ anh lắm!! - À! Sự thật là ở đây có cảnh sát đó nha, mấy người không sợ bị tóm gọn vì tội đánh lộn sao? – Jason không để ý mấy lời nói đó Bọn chúng đành miễn cưỡng bỏ đi khác hẳn với lúc nhìn thấy Jason Lời nói của anh ta hẳn là có trọng lượng *** - Đứng dậy đi – Jason đưa tay mình ra phía trước Cô nhăn nhó đứng dậy một cách đau đớn chẳng mảy may quan tâm đến bàn tay trước mặt mình - Chẳng hiểu nổi em, biết võ mà sao không chống lại -... - Em ít tuổi hơn tôi đấy, hỏi mà không trả lời à? ...Thôi được rồi để tôi đưa em lên phòng y tế Anh đành chịu thua!!! *** Jason đưa cô gái nhỏ đến phòng y tế Này, không phải anh đi một vòng sân trường thì sẽ không biết là có vụ đánh nhau đâu, đã thế không thèm cảm ơn. Tay cô lại bị thương thế là anh lại phải băng bó cho căn bản vì phòng y tế chẳng lấy một người - Tôi mà không giúp em đuổi đám con gái đó thì chắc hôm nay em không về nhà được đâu – Jason cười nói cho bớt không khí im lặng nhưng câu trả lời của cô làm anh khá thất vọng - Tôi có nhờ anh giúp sao? Mà anh nhìn thấy tôi ngay từ đầu sao không giúp luôn đi, bị đánh xong rồi mới giúp, ai thèm cảm ơn Lời nói bá đạo khiến đối phương chỉ biết nhìn chằm chằm chớ chẳng nói được một câu. Jason mở đề tài khác - Bị nữ sinh trường Stars Museum ăn hiếp chắc em gây ra tội gì hả - Tội gì thì có cần anh phải quan tâm không? Jason nghe câu nói của cô thì thấy mình thật quê, nhưng anh là ân nhân ít ra cũng phải biết lí do tại sao cô bị đánh chứ - Xong rồi, giáo viên y tế gì mà chậm chạp – Jason cuối cùng cũng băng bó xong Ryna nhìn xuống vết băng bó, là con trai nhưng anh ta còn băng đẹp gấp nghìn lần Nghiên Nhi @@, cô đành miễn cưỡng - Cảm ơn anh - Không có gì đâu. Bây giờ tôi phải đi rồi em ngồi đây đợi một chút giáo viên y tế sẽ đến - I know - All right... Wait, you're the British? - Yes - cô nhún vai - Oh gosh, me too ^_^ Jason phải bái phục với cái tính sớm nắng chiều mưa của cô nàng. Ban đầu cứ nghĩ là con người bất cần, hách dịch nhưng sau đó lại khá dễ gần. Đúng là chịu chết! Và cái tính nết ấy thì không khác gì Nghiên Nhi Vừa bước đến cánh cửa bỗng dưng Jason dừng lại - What's your name? ^_^ - Ryna Hudson Jason hơi nhíu mày nhưng sau đó cũng nở nụ cười - Tôi tên là Trần Hoàng Nguyên, cứ gọi tôi là Jason. Tôi là thám tử! Rất vui được gặp em Jason bước đi để lại Ryna một mình, cô có cảm giác người nào đó đang theo dõi cô nhưng xung quanh cô chẳng có ai cả. Mà tay cô bị vậy thể nào bác cô cũng nhắc nhở cho xem
|
Chương 7 : Chứng cứ
2 Stars Museum vẫn mở cửa đều đều vào sáng hôm sau Cảnh sát đang điều tra nhà nạn nhân nên cũng ít đi. Phóng viên và đám người paparazzi thì hầu như không có nữa rồi. Hôm nay, Ryna có khác mọi hôm ít nhiều. Nói một cách rõ ràng là cô trông nặng nề hơn. Trên vai cô khoác một chiếc cặp, một tay cầm túi đồ, tay kia chưa thể làm gì nặng vì vết thương vẫn chưa giảm bớt. Nhưng may là vết thương của cô bên tay trái nên vẫn cầm được bút. Ryna tiến về phía dãy nhà khu B !!? Lớp học của cô là ở khu A mà, cô biết điều đó nhưng theo phản xạ thì cô cứ đi vậy mà thôi. Dừng chân lại sau dãy nhà to và dài, trước mặt cô bây giờ chính là nơi nạn nhân ngã xuống. Nơi đây đã kẻ đường cố định thi thể, xung quanh thì phong tỏa. Ngước lên cao đã vượt tầm nhìn của cô, cô chỉ nhìn thấy ống dẫn nước dài từ tầng 3 trở xuống. Đứng một lúc lâu, khi mặt trời đã thoát khỏ hàng cây thông để vươn cao lên, những tia nắng lên khiến cô nheo mắt lại. Hình như Ryna đã phát hiện ra điều gì bất thường. Và đúng vậy - Thật là lạ- Ryna nhìn lại cái ống dẫn nước một lần nữa. Ánh sáng lên chiếu vào khiến cho một phần của ống nước nhất là vị trí tầng 3 bóng lên như đánh mỡ. Có gì lạ chăng? Nhưng cô nhanh chóng rời mắt đi chỗ nhưng thực ra liếc nhìn những ô cửa sổ theo phản xạ. Bỗng!!? Tự dưng trong đầu Ryna xẹt lên một tia sáng. Cô vừa nhìn được sự khác biệt gì đằng sau những ô cửa sổ !!? Và ngay lập tức chẳng hiểu nổi vì sao cô cứ tìm xung quanh đám cỏ một thứ gì ! Chắc chắn phải có một thứ gì đó! Tuy chỉ là suy đoán thôi nhưng nếu tìm thấy cái vật mà cô đang nghĩ thì có thể đó không phải là suy đoán nữa rồi! - Aya! – Đang tìm thì tay Ryna hình như vừa chạm phải một vật nhọn nhọn. Sỏi chăng! Không! Gần giống sỏi thôi nhưng nó hình dẹp dẹp và nhỏ bằng viên sỏi… Đó là một mảnh thủy tinh!!? Mặt Ryna sáng hẳn lên như vừa tìm được kho báu. ,*** “ Tình..Tinh..Tính” Ấy vậy mà thời gian trôi nhanh quá tiếng chuông vào lớp bắt đầu reo lên, Ryna vội chạy thẳng về khu A lên lớp mình, tìm được mảnh thủy tinh nhỏ xíu mà cũng làm cho cô vui vậy sao? Vừa vào lớp, cô thấy Nghiên Nhi đang viết cái gì đó. Ngồi cùng bàn nhưng mấy hôm nay hai cô không nói chuyện với nhau. Ryna quyết tâm mở đầu trước bởi hôm nay cô đang “phởn” chút xíu ^^ - Hi - Okay, hi – Nghiên Nhi đáp lại - Đến lâu chưa? – Ryna đặt cặp xuống - Ờ hờ, đến trước cậu 2 phút. Mà cái tay bị sao thế? - Bị thương ^-^ - Tớ biết là nó bị thương -_- - Thế sao còn hỏi -_- - Tớ hỏi là sao nó bị thương kìa >"< - À.. - Ryna cười xuề xòa - Sao không trả lời? -_- - Bị ngã, ok Nghiên Nhi thôi không viết nữa, quay sang Ryna - Tớ có chuyện này muốn cho cậu biết - Okay, đang nghe - Chắc cậu không biết sau mỗi buổi học mình không hề về nhà ngay – Nghiên Nhi thì thầm - Sao vậy? Cậu đã đi đâu chứ - Vẻ Ryna đầy dấu chấm hỏi to đùng Và Nghiên Nhi bắt đầu kể cho cô nghe Thì ra sau mỗi giờ học Nghiên Nhi thường nói không thể đi về cùng cô là do phải quay một clip về vấn đề từ thiện vừa rồi. Những ai có số điểm cao trong toàn trường đều phải có mặt trong clip đó. Đoạn clip bắt đầu được thực hiện trước khi xảy ra vụ án ba bốn ngày.
|