Sự Thật Bí Ẩn (Ghost)
|
|
Và điều đặc biệt khiến Ryna không thể không chú ý đến đó là nạn nhân của vụ án này cũng có mặt trong clip đó. Hay nói cách khác nạn nhân cũng là một học sinh ưu tú!? Vậy từ đây lại xảy ra mâu thuẫn, nếu như vậy thì lí do nạn nhân tự tử là gì khi mà mọi người đều cho rằng đó là vì điểm số không được tốt. Hay là nạn nhân không hề tự tử mà bị sát hại? Và nếu như vụ án này mà kết luận là tự tử thì đúng là một điều sai lầm! Mọi chuyện có vẻ không đi đúng như quỹ đạo của nó *** Tại hành lang khu B, tầng 2, Minh Quân vừa đi vừa đọc một tờ thông tin về nạn nhân Họ và tên : Phạm Ngọc Anh Lớp : 12-6 Gia đình: bố mẹ là chủ một cửa hàng lớn - Gia đình cũng khá giả đấy chứ - Minh Quân thì thầm Thời điểm nạn nhân tử vong phía bên pháp y đã nói là khoảng 4h-5h chiều, đặc biệt nạn nhân lại bị thương bên tay trái. Trước đó chắc chắn nạn nhân vẫn học bình thường thế nên Minh Quân định hỏi thông tin thêm trước khi nạn nhân chết Thế nhưng cậu đang định rẽ vào lớp 12-6 thì bên trong là một cuộc đối thoại - Em thấy Ngọc Anh trong buổi học hôm đó có biểu hiện gì lạ không? – Jason đang hỏi một cô bé ngồi cạnh nạn nhân - Không có đâu ạ, bạn ấy rất bình thường - Em thử nhớ lại đi – Jason vẫn mong tìm được manh mối nào đó - À! Đúng rồi trước đó bạn ý có đọc một tin nhắn, bạn ý có vẻ sợ gì đó thì phải – Cô bé đó cố nhớ lại - Một tin nhắn? Nạn nhân có đọc một tin nhắn sao? – Jason mặt tươi hẳn lên có lẽ đã tìm thấy manh mối - Vâng nhưng điện thoại của bạn ý cảnh sát đã thu rồi. - Không sao cả - Cảm ơn em – Sau đó anh bước ra khỏi cửa Jason vừa đến hành làng thì gặp Minh Quân hai người đi ngang qua nhau - Chiến thắng sẽ chẳng bao giờ mỉm cười với người đến muộn.- Jason dừng lại lên tiếng - Vậy thì Gook luck! – Minh Quân cũng đáp trả Sau đó cả hai cùng bước đi về hai phía *** Thời gian trôi đi thật nhanh Trời đã về chiều tối với những ngày mùa thu. Một vùng trời đỏ rực. Không khí hơi se lạnh với từng đợt gió thổi nhẹ qua. Bây giờ đang là giờ nghỉ, Ryna hơi co rúm trong chiếc áo khoác mỏng, cô nhìn xung quanh sân thượng thỉnh thoảng lại viết vài chữ vào cuốn sổ tay nhỏ, bên trong cuốn sổ có mảnh thủy tinh cô vừa tìm được. Nơi này thật yên tĩnh. Ryna đưa mắt nhìn về phía sân thượng đối diện chính là sân thượng khu B có một người cũng vừa lên đó, người đó cũng đưa mắt về phía cô nhìn khó hiểu. Jason nhìn Ryna giữa một khoảng trời u ám đang tối dần. Anh nói sẽ tìm hiểu về cô nhưng lại quên mất bởi thực ra anh nghe cái tên Ryna Hudson rất quen . Còn Ryna, cô không nhìn rõ người kia là ai. Nếu nhìn thẳng, cô cứ nghĩ sẽ đi được trên không trung rồi sang bên sân thượng kia. Nhưng thực chất đâu phải vậy khoảng cách giữa hai sân quả thực rất lớn. Mà khoan đã, khoảng cách!!? Bỗng nhiên Ryna chạy vụt đi, rất khó để hiểu cô đang nghĩ gì *** Ryna vừa xuống lớp, tiếng chuông vào lớp cũng vừa kêu lên một hồi Cô ngồi xuống cạnh Nghiên Nhi, lại nhớ ra Nghiên Nhi từng nói ba cô nàng cũng đang điều tra vụ án này - Cậu có biết một chút thông tin gì về nạn nhân không – Ryna hỏi một cách sốt sắng - Mình không biêt – Nghiên Nhi đáp lại - Haizz - Ryna có vẻ chán nản - Nhưng mà ... - Nghiên Nhi nói thầm vào tai Ryna cái gì đó ..... - Được đấy, cảm ơn cậu - Ryna tỏ vẻ thích thú trở lại *** Jason nhìn từ sân thượng thẳng xuống chỗ nạn nhân ngã, cũng ống nước đó nhưng có lẽ vị trí của anh khó nhìn thấy. Manh mối duy nhất bây giờ của anh là tin nhắn mà nạn nhân đã đọc ngày hôm đó. Anh không biết cô bé đó nhớ đúng hay không nhưng nếu đúng là như thế thì đó không khác gì thư đe dọa cả. Còn lí do anh biết nạn nhân bị sát hại? Quá đơn giản, người ta chẳng phải từng có câu xích mích có khi trở thành kẻ thù. Jason nghĩ là vậy đó nhưng thực sự rất khó để chứng minh - Vết thương trên tay nạn nhân điều đó nói lên gì chứ? Nếu lúc ngã bị va chạm mà thương vì thực sự quá vô lí. Vậy nên chỉ có thể là trước đó nạn nhân đã bị thương rồi – Anh gật gù đầu suy nghĩ – Kể bây giờ mà có thêm vật chứng gì đó thì tốt Anh đang đứng đó thì một trợ lí của anh từ phía dưới cầu thang gọi : - Anh Jason! Có thêm thông tin mới rồi! - Cậu nói gì?- Jason tỏ ra ngạc nhiên - Phía cảnh sát kiểm tra bên nhà nạn nhân nói rằng trong máy tính nạn nhân có một tin nhắn đe dọa - Tin nhắn đe dọa sao? Là gì chứ - Jason hỏi lại - Chuyện này thì chẳng ai biết cả vì nó đã bị xóa đi rồi, người kiểm tra máy tính chỉ tìm thấy file đó trong thùng rác thôi. - Vậy thì chúng ta cùng đến đó thôi – Jason ngay lập tức nói, xong cùng với anh trợ lí bước đi
|
Chương 7 : Chứng cứ (2)
2 Jason bước vào với anh quản lí đi sau Nhà nạn nhân Căn nhà trọ không rộng nhưng lại tạo người khác một cảm giác khá thoải mái. Đi lên trên tầng trệt là phòng của Ngọc Anh, căn phòng nhỏ có bàn học gần ngay cạnh giường, đối diện với gường là cửa sổ nhỏ. Trên bàn học là một cái máy tính.Jason đi về phía máy tính, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Bấm một hồi loạn xạ…. - Cái máy chết tiệt -_- – Jason tức giận đứng lên >_< Anh quản lí của Jason cùng người an ninh máy tính cũng ở đó - Cậu ta làm sao có thể sửa được chứ, các phần mềm đều bị virus hết rồi - Người an ninh người khẽ chẹp miệng - Không đâu, Jason là một hacker đấy - Hacker? - Okay, một hacker mũ đen.. Cùng lúc đó Jason cũng đi ra - Như vậy là hết cách rồi! Chúng ta sẽ chẳng tìm được ai là người đã nhắn cho nạn nhân tin nhắn kia! – Anh quản lí buồn bã Nghe đến đây, trong đầu Jason lóe lên một tia sáng - Chưa phải đã hết cách đâu – Anh cười với nụ cười nửa miệng trông ma mị đến vô cùng.. *** Bầu trời mùa thu có chút se lạnh Tại nhà bác John Ryna mặc cái áo khoác mỏng, đội cái mũ đen, đi rón rén trên từng bậc cầu thang như vừa làm điều gì xấu Cô ngó ngó nghiêng nghiêng không thấy bác John đâu vội chạy vụt xuống phòng khách để ra khỏi cửa Đang mở cửa thì… - Tối mà cháu còn đi đâu thế? Ryna giật mình quay lại thấy bác John đang thưởng thức ly trà nóng trên bàn, ung dung xem ti vi - À ..à ..cháu…cháu đi dạo ạ - Ryna gãi đầu, hình như lí do không được thuyết phục cho lắm - Đi dạo á? – Bác John quay ra nhìn cô – Cháu có cần phải ăn mặc kiểu này không?- Bác hỏi dò xét Cô nhìn lại mình đúng là hơi kì thật! Cô nói là đi dạo thế mà mặc quần áo như sắp đi ăn trộm đến nơi! Một màu đen đến lóe mắt! Cái màu đánh lừa thị giác khiến cho cô dễ hòa mình vào màn đêm phủ lạnh như tối nay! - Cháu…à…ăn mặc thế này có sao đâu ạ -_- - Haizz! Thôi được rồi, đi đâu thì đi nhớ về trước 9h tối – Bác John quay ra xem ti vi - Cháu cảm ơn bác! Chúc bác một buổi tối tốt lành! ^_^ – Ryna cảm ơn rối rít, cúi người chào bác rồi đi ra khỏi cửa Cô đi trên đường, bây giờ gần 7h tối! Uể sao ít thời gian quá vậy, chỉ vẻn vẹn 2 tiếng đồng hồ. Cô chạy thật nhanh vì một chút nữa thôi cô sẽ gặp Nghiên Nhi và hai người sẽ có một cuộc đột nhập vào trường Stars Museum…. ….. (Trở lại 2 tiếng trước) Ryna vừa xuống lớp, tiếng chuông vào lớp cũng vừa kêu lên một hồi Cô ngồi xuống cạnh Nghiên Nhi, lại nhớ ra Nghiên Nhi từng nói ba cô nàng cũng đang điều tra vụ án này - Cậu có biết một chút thông tin gì về nạn nhân không – Ryna hỏi - Mình không biêt – Nghiên Nhi đáp lại - Haizzz! - Ryna! Tối nay cậu rảnh không - Để làm gì? – Ryna đang không có tâm chí - Một cuộc đột nhập vào Stars Museum! Ok chứ @~@- Nghiên Nhi cười tinh nghịch - Thật sao? – Mặt Ryna có vẻ mừng rỡ nhưng nhanh chóng tiu ngỉu – Làm sao mà vào được chứ! An ninh ở đây ngày càng nghiêm ngặt - Đấy mới là cái sơ hở! – Nghiên Nhi đắc ý - Hử? Thì ra là vậy! Cái sơ hở mà Nghiên Nhi nói đúng là giải pháp vô cùng hiệu quả để hai người lọt vào trong dễ dàng! Để tăng cường an ninh, trường Stars Museum đã cài đặt hệ thống kiểm tra ngay trước cổng trường. Khi toàn bộ học sinh rời khỏi trường, hệ thống này được đặt ra, chỉ những người có nhiệm vụ mới được vào trường bằng cách đưa thẻ thông tin của mình trước một cái bảng thông minh thay vì phải khóa. Mà ông Lâm Điền – ba Nghiên Nhi chính là người trực tiếp chỉ huy vụ án lần này nên chắc chắn sẽ có một cái. Vậy thì Nghiên Nhi chỉ cần “lấy trộm” là sẽ vào trường ngay! - Hay đấy tớ cảm ơn cậu trước nha! Chúng ta sẽ hẹn 7h tại Modern Cake trước cổng trường nhé! – Ryna cảm ơn rối rít - Nhất trí luôn! ……..
|
Ryna đứng trước tiệm bánh. Bây giờ 7h rồi mà cô chẳng thấy bóng dáng Nghiên Nhi đâu Chỉ thấy có một bóng người lạ đang tiến về phía mình >"< - Hơ hơ - Ryna cảm thấy khó hiểu - Hì! – Nghiên Nhi bỏ mũ bỏ kính cởi áo khoác cũ sờn ra, giơ hai ngón tay V-sign - Hờ hờ! Cần thiết phải “hóa trang” không? – Ryna cố nặn nụ cười - Không làm thế thì sao bác quản gia nghĩ là chị giúp việc nhà mình chứ! – Nghiên Nhi bĩu môi - Ừ! Tốt lắm! Lần sau tiếp tục phát huy! – Nói đểu à nha - Xí! Thôi không nói nữa vào vấn đề chính đi! – Nghiên Nhi lục lọi túi áo- Nhìn này! - Woa! Cậu tài thật đấy, ba cậu là cảnh sát mà cậu cũng có thể lấy dễ dàng- Ryna nhìn cái thẻ thông tin khen ngợi - Haizzz! Chuyện nhỏ thôi! Chúng ta vào đi!- Nghiên Nhi chỉ tay về phía trường - Let’s go! ^_^ Nghiên Nhi làm mọi thao tác một cách nhanh chóng! May mắn cho hai cô nàng, mấy bác bảo vệ đâu mất tăm mà không biết là cổng đang mở Bên trong trường khá tối! Mọi ánh sáng đều chỉ nhờ vào chiếc đèn pin nhỏ hai người mang đi! Mà nó chỉ có tác dụng soi đường chứ không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh! Theo ý tưởng của Ryna, cả hai sẽ cùng đến phòng giáo vụ - nơi mà đoạn clip được thực hiện! Đây là nơi làm việc của các thầy cô giáo! Thế mà học sinh có thể ra vào tự do!!? Cả hai mạo gan lục lọi các tủ, ngăn bàn, ngăn kéo mà chẳng có mục đích tìm gì! Họ có lẽ cho rằng nạn nhân có thể để lại dấu vết gì đó nơi đây! Nhưng đâu có thấy gì khả nghi! - Nói xem, Ryna. Cậu đã có vật chứng nào đó rồi đúng không? – Nghiên Nhi vừa tìm kiếm vừa nói - Có. Mình nhặt được một mảnh thủy tinh tại hiện trường, cửa sổ phòng tin ngay dưới hiện trường vụ án được thay kính, ống dẫn nước từ tầng thượng xuống tầng 1 có màu bóng như bôi mỡ ở khu vực tầng 3 tức là phòng tin. Nhưng mà ra đây chẳng thấy thêm được gì! Ryna đứng dậy đóng bàn một tiếng “ Xoạch” rõ to!!? Không tìm được gì mà! Thế rồi… Có ánh sáng chiếu thẳng vào phòng giáo vụ!!? Cô nhanh chóng ngồi phịch xuống nền đất, thở dốc! - Rõ ràng tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó mà! – Bác bảo vệ to béo thắc mắc - Ông nên đi khám bệnh đi! Tôi với ông cùng đứng chỗ này, ông nghe thấy mà tôi lại không nghe thấy là sao? – Bác bảo vệ gầy gầy tuy không tin nhưng vẫn lo nên bước thử vào phòng giáo vụ Bác ta bước vào căn phòng tối om một mình lại cảm thấy sợ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra dũng cảm lắm! Chẳng may có con ma nào ở đây thì sao!!? Nghiên Nhi và Ryna nấp tại 2 cái bàn giáo viên khác nhau! Nghiên Nhi lấy tay che mặt để không muốn nhìn điều tồi tệ mà cô bạn của cô vừa làm xong! Còn Ryna dùng tay bịt chặt miệng để không phát ra thêm tiếng động nào nữa, trống ngực cô đập thình thịch! Bác bảo vệ tiến nhanh về chỗ cái bàn Ryna đang nấp! Cô hoảng sợ hơn nữa! Bắt đầu run! Bước chân ấy tiến thêm bước nữa chiếu đèn pin xuống chỗ Ryna ngồi thì… - Thôi ông ơi! Tôi sợ cái nơi này lắm rồi nhanh nhanh về phòng đi! Như là đúng ý, bác ta không muốn tỏ ra dũng cảm nữa, nhanh chóng quay về, nơi này thật lạnh lẽo, u ám!! - Cũng được thôi! Tôi cũng chẳng thấy gì cả! Hai ông bảo vệ đi được một lúc - Tốt lắm, Ryna! Cậu suýt nữa hại chết hai đứa mình – Nghiên Nhi thở phào nhẹ nhõm - Và kết quả của chúng ta là chẳng thấy gì cả! Về thôi – Ryna đứng lên trước Hai người nhanh chóng thoát khỏi công trình khổng lồ này. Nghiên Nhi lại lấy cái thẻ thông tin của ba mình ra. Thế nhưng…. Từ phòng bảo vệ bác bảo vệ to béo bước ra nhìn thấy có người phía cổng trường. Ryna quay ra thấy bác bảo vệ nhìn hai cô nàng giống như hai đối thủ đang nhìn nhau - Nghiên Nhi! Không xong rồi! – Cô lay lay tay Nghiên Nhi – Nhanh lên trời ơi! >"< – Hét toáng lên Nghiên Nhi quay ra cũng thấy bác bảo vệ. Ôi trời ơi! Biết làm sao trong tình huống éo le này đây!!? Bác bảo vệ đứng như chôn chân, có lẽ bác ấy tưởng là ma!!? Nhưng mà có ma nào mặc quần áo đen, đeo kính, đi giày không!!? -Nhanh lên Nghiên Nhi! – Ryna thúc giục Nhưng lần này loay hoay mãi cô nàng không mở được cửa Bác bảo vệ to béo kêu to: - Có trộm…. -_- Cả hai ông bảo vệ đều chạy ra, Nghiên Nhi cùng Ryna hét to - Á… May quá! Cổng mở rồi, cả hai nhanh chóng thoát ra ngoài! Nghiên Nhi rút thẻ ra! Cánh cổng tự động đóng!! Nghiên Nhi và Ryna đã chạy đi khá xa - Muahahaha – Tiếng cười giòn giã vang khắp của hai người - Mình không nghĩ chơi sỏ mấy ông bảo vệ vui đến thế- Nghiên Nhi ôm bụng - Còn cười được à! Chuyến này coi như công cốc rồi - Ryna thay đổi sắc mặt nhanh chóng - Tất nhiên là mình đã có cách – Nghiên Nhi cười tiếp - !!? *** Tại nhà Nghiên Nhi - Bà xã, em có thấy thẻ thông tin của anh đâu không? – Ông Lâm Điền lo lắng sợ mất - Thẻ của anh sao lại hỏi em chứ? Mà anh thấy con bé Nghiên Nhi đâu không? - Chẳng nhẽ…- Cả hai ông bà đều đồng thanh, quá rõ để biết rồi !!
|
Chương 8 : Phối hợp điều tra
2 Hôm nay, một buổi sáng nắng đẹp mùa thu. Những chiếc lá vàng cuộn thành vòng tròn rơi lả tả xuống nền đất Gần đấy, một cô gái nước da trắng mịn cùng mái tóc xoăn nhẹ đang bay cùng chiều gió với một vẻ tinh tế khó tả Cô đang tưới những hàng hướng dương đỏ rực trong khuôn viên trường. Đôi tay nhẹ nhàng làm theo động tác tưới hoa… Không gian thật yên tĩnh… - Thư Quỳnh, mình đến rồi – Một cô gái khác vừa đến - Chuyện cậu điều tra đến đâu rồi – Thư Quỳnh hỏi - Đúng như cậu đoán, hôm qua Nghiên Nhi và Ryna đã đến Stars Museum - Vậy sao? Thật là bất ngờ! Đằng nào cũng cám ơn cậu, bao lâu nay vất vả cho cậu rồi – Giọng nói của Thư Quỳnh thật nhẹ nhàng - Không có gì đâu! Được phục vụ cho Thư Quỳnh còn tốt hơn trở thành một thành viên của T.G như hiện giờ Thư Quỳnh cười như không cười - Thôi được rồi, cậu về lớp đi cẩn thận mọi người nghi ngờ đấy – Tay cô vẫn tưới đều không nhìn cô gái *** Tại canteen - Mấy cậu nghe gì chưa? - Chuyện gì? Chuyện gì? - Tối qua có người đột nhập vào trường mình đâý - Này đừng bảo mấy tay paparazzi nhá! Làm phiền nhiêu đó chưa đủ sao? Jason đi đâu đâu cũng nghe thấy câu chuyện tựa đề như vậy đặc biệt trong canteen. Từ hôm xảy ra vụ án, anh “đóng đô” tại trường luôn, đi đi về về không khác gì một học sinh. Jason đặt ly cà phê nóng xuống bàn - Tiền bốiiiii (nói to) - Trịnh Nghiên Nhi! -_- (lẩm bẩm) – Không cần quay mặt lại anh cũng thừa biết được là cô nàng này Jason quay ra phía cửa, cười giễu cợt - Oh gosh! Chắc vừa có tai nạn gì đó xảy ra đúng không? - >"< Anh học kiểu ăn nói ấy từ bao giờ vậy? – Nghiên Nhi chạy lại gần - Anh nhớ là… - Xem đồng hồ trên tay – 8 tiếng trước em đã gọi điện thoại cho anh muốn anh giúp em một việc Nghiên Nhi gật đầu lia lịa - Vậy thì anh có giúp em không? ^_^ – Nghiên Nhi hỏi - Tất nhiên là không – Trả lời thẳng thừng -_- - Sao vậy ạ? – Cô nàng làm mặt đáng thương - Ai cũng được miễn không phải Trịnh Nghiên Nhi - Nhưng mà e…. À đúng rồi! Nếu như anh không giúp em thì có thể giúp bạn của em! Được không ạ? – Cô quan sát thái độ của anh - Bạn của em? Hay nhỉ anh đâu có biết bạn của em là ai mà giúp! Oh mà giờ anh mới biết em có bạn cơ đấy – Jason uống ngụm cà phê Nghiên Nhi xụ mặt! Đang nói xấu cô kìa! Vậy mà Jason có vẻ thản nhiên lắm! - Tức là chỉ cần biết bạn của em là ai thì anh sẽ giúp liền chứ gì!? Vậy chiều nay hẹn anh ở Modern Cake nha! – Nghiên Nhi nháy mắt tinh nghịch nhanh chóng chạy đi - Nè! Anh đâu có nói sẽ giúp chứ! Haizz.. Con nhỏ này Cãi nhau với Nghiên Nhi lúc nào anh cũng thua! Không, phải nói là anh nhường mới đúng. Nhưng mà anh cũng muốn biết cô gái nào xui xẻo trở thành bạn của Nghiên Nhi! ***
|
Đúng 4h30 tại Modern Cake - Cậu nói sẽ có người giúp chúng mình sao ? – Ryna ngồi đối diện Nghiên Nhi hỏi - Chắc chắn anh ấy sẽ đến! Cậu yên tâm Nghiên Nhi vừa nói xong, từ cửa, một dáng người to lớn bước vào. Khuôn mặt sáng lạng, tuấn tú rất thu hút người khác. Hôm nay trời lạnh anh lại mặc một cái áo khoác dạ dáng dài trông rất bắt mắt - Anh ấy đến rồi kìa! – Nghiên Nhi chỉ tay về phía cửa Ryna quay ra nhìn, giây phút cô lại gặp người cứu mình khi trước @~@.Hôm đấy cô đã rất khó xử rồi, hôm nay lại gặp anh một lần nữa nên cảm thấy vô cùng ngại. Đúng là cô muốn chui xuống đất lắm rồi T-T !!! Không muốn gặp anh chút nào cả!! Sao người mà Nghiên Nhi nói đến lại là anh chứ!? Trái Đất này thật tròn… Jason nhìn thấy Nghiên Nhi vẫy vẫy tay, lại gần cái bàn cạnh cửa sổ. Anh ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh cô~ Jason cười!? Anh biết cô là ai rồi đấy !! @~@ Nghiên Nhi thấy mọi người đã đông đủ bèn lên tiếng - Xin giới thiệu với anh đây là Ry.. - Ryna, anh ấy biết mình là ai rồi –Ryna nói luôn cái điều muốn giấu cho nhẹ người T_T - Xin chào! Lại gặp em rồi! – Jason quay sang cười =.= - Chào anh! – Ryna cười gượng - Chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé! Thử nói xem việc gì mà khiến hai người gặp khó khăn vậy? – Jason nghiêm túc - Hai người biết nhau à -_- …. Ryna và Nghiên Nhi kể lại lần lượt các sự việc cho Jason. Anh không nói gì cả chỉ gật đầu rồi lên tiếng - Tức là tối qua, hai đứa đã lẻn vào trường! Gan quá nhỉ =.= - Nhưng lại chẳng tìm thấy dấu vết nào khả nghi? – Jason hỏi mặc dù biết rõ câu trả lời - Không có đã đành lại còn suýt bị bắt – Ryna tiếp lời - Khoan đã nhưng mà em nói đã nhặt được một mảnh thủy tinh nhỏ? Thật là vô lí! Chẳng nhẽ cảnh sát lại không kiểm tra khu vực đó? - Tôi biết anh sẽ hỏi câu đó – Ryna lấy mảnh thủy tinh ra đặt trên bàn – Chính là nó đây! Nghiên Nhi ngồi nghe cuối cùng cũng lên tiếng - Vì tìm thấy nó nên bọn em đã hỏi anh - Vấn đề là không phải tại sao cảnh sát lại không thấy mà là tại sao nó lại có mặt ở đó! – Ryna phân tích cặn kẽ - Nhưng mà có thể nó đã có mặt từ trước khi vụ án xảy ra rồi thì sao? – Jason lại ra câu hỏi - Điều này thực sự rất khó giải thích nhưng phân tích rõ ràng lại rất dễ hiểu, thủy tinh vỡ thì nó sẽ tung tóe còn đây nó chỉ có một mẩu - Từ đó suy ra không phải nó vỡ từ đâu mà là nạn nhân cố tình làm vậy! – Jason cười nhìn cô - Vậy thì đầu tiên chúng ta phải tìm hiểu mảnh thủy tinh từ đâu mà có! – Jason nói tiếp - Tìm kiểu gì chứ? – Nghiên Nhi thắc mắc +_+ - Sẽ có cách – Jason đăm chiêu - Nói mới nhớ! Tay trái nạn nhân cũng bị thương giống Ryna đây này – Nghiên Nhi nói – Có thể nạn nhân bị thương do bị thủy tinh cứa vào tay - Vô lí quá đi! Vết thương đã được băng bó rồi còn gì >"< – Ryna chen vào - Không đâu, có khi chúng liên quan đến nhau đấy chứ! – Jason lại nói một câu khiến mọi người ngạc nhiên lần hai *_* *** Minh Quân đang ở canteen. Anh nhớ lại mình đã hỏi một nữ sinh lớp 12-6 Cô gái nói rằng cô đã gặp nạn nhân trước khi chết. Lúc đó, cô vừa đi từ tầng 4 xuống thì thấy nạn nhân chạy vụt qua, cô có gọi nhưng nạn nhân cứ chạy đi sau đó rẽ vào một căn phòng. Thấy vậy, cô gái đó cũng không quan tâm nữa nhưng cô vừa xuống lớp học một lúc thì nghe tin nạn nhân tự tử thấy vậy nên cô ta sợ và cứ co ro trong lớp mãi… Nhờ những lời nói đó, Minh Quân đã có thêm một số thông tin. Đầu tiên, điều làm anh thắc mắc, hành động của nạn nhân theo lời kể. Chạy không nghe thấy tiếng gọi…có vẻ mải mốt Rẽ vào một phòng tầng ba xong sau đó lên sân thượng !!? Rất bất thường! Như thế sao không lên sân thượng luôn, lại còn vào một căn phòng khác làm gì!!? Những câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu Minh Quân… Chắc chắn có rất nhiều uẩn khúc tại đây Và… điểm đến tiếp theo của anh bây giờ là dãy phòng chức năng tầng 3 ____
|