Tác Giả : Tiểu Nguyệt Thể Loại : Truyện teen
Tuổi học đường hay còn gọi là tuổi mới lớn, tuổi “chanh cốm” – lưa tuổi với những mơ mộng, đầy cảm cảm xúc nhưng cũng xen lẫn rắc rối và đôi chút dại khờ. Cấp 3 là thời điểm mà mỗi chúng ta đều có những thay đổi về suy nghĩ và tính cách. Truyện này nói về một cô gái chuyển trường Dương Vy xinh đẹp, đanh đá và cậu lớp trưởng Hàn Phong sống 1 cách khép kín. Nhờ có cô mà cậu lớp trưởng nhà ta ngày càng cởi mở vui vẻ với bạn bè. Lúc đó cậu lớp trưởng lớp bên cạnh đã giúp cô trong 1 lần bị đám nữ sinh đánh. Dương Vy cũng có 1 cô bạn thân Ngọc Kha cùng chia sẻ vui buồn, giúp đỡ lẫn nhau trong kế hoạch tt (tt: tỏ tình; tỏ tình ai thì ko bt mô nha) Nhưng liệu SE hay HE??
|
Chương 1. Đụng độ
Cô bị trúng tiếng sét ái tình của hắn ngay ngày đầu tiên đến trường, cô ngồi cùng bàn với hắn… * * * * * Rengggggggg…!!! - Chúng em chào cô ạ! - Mời các em ngồi. Có một bạn học sinh mới chuyển về lớp chúng ta. Cô gái mái tóc màu đỏ nâu được thắt hai bên bước vào, đôi mắt to màu hạt dẻ cùng với cặp kính tròn vẻ tri thức: - Chào các bạn, tôi là Hàn Dương Vy, tôi mới chuyển đến trường này. Có gì mong các bạn giúp đỡ. - Ồ, hot girl lớp đây rồi. Băng Diễu thua xa. - Xinh thế. Ba vòng nuột. - Xí, bình thường. Tiếng mấy thằng đực khen vừ mấy con vịt ghen tị. - Em chọn chỗ ngồi đi. – Cô Liêu lên tiếng - Vâng. Cô đi xuống tìm chỗ ngồi, con trai khắp lớp dịch vào trong nhường chỗ ngồi cho cô. Nhưng ai ngờ cô đi xuống nói với hắn: - Mình có thể ngồi cùng không? Hắn nhìn cô không nói gì và nhường chỗ cho cô ngồi vào trong. Cô lén liếc hắn. Ưh, nhìn kĩ thì hắn rất ư là đẹp trai á nha, đôi mắt hẹp và dài, sống mũi cao, môi mỏng, mặt nhỏ thon gọn, làn da trắng bóc. Thấy cô ngồi ở đó bọn con trai thì tiếc nuối, con gái thì ghen tức (vì được ngồi với hot boy nhà ta mà ^^) * * * * * Rengggggg…!!!- Tiếng chuông báo hết tiết vừa vang lên. Mọi người kéo nhau xuống can-teen. Dương Vy mua thật nhiều đồ ăn ra một chỗ trống ngồi, nhưng định đi ra thì có một người làm đổ nước vào áo cô. Cô ngước mặt lên, thì ra là hắn. Thấy hắn làm đổ nước ra áo mình mà vẫn không có tí gì cảm xúc. Cô bực tức quát: - Cậu làm cái trò gì vậy???!!! Mắt để trang trí hay sao mà không nhìn thấy tôi???!! - Tôi không cố ý.- Hắn lạnh lùng nói - Cậu tưởng mỗi thế là xong à?! Bây giờ cô và hắn là nơi tập trung chú ý của cả can-teen. Mọi người đều ngạc nhiên không ngờ rằng cô lại dám cãi lại hắn. - Thế cậu muốn gì?- Vẫn cái giọng lạnh lùng, hắn nói. - Cậu phải xin lỗi tôi. - Xin lỗi cậu??? Cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải xin lỗi?- Nói rồi hắn mặc cô bỏ đi. - Thật bực mình!!! Sao lại có người vô duyên như thế nhỉ? Cô vừa lẩm bẩm vừa loay hoay dọn cái đống hỗn lộn mà hắn vừa gây ra, thì: - Dương Vy, cậu không sao chứ? Cô ngước lên, một cô gái xinh xắn, tóc cột đuôi ngựa, đôi mắt xanh dương. - Vy có cần mình giúp gì không?- Cô gái tiếp lời trong khi Vy đang ngơ ngác nhìn không biết là ai. - À…không cần đâu.- Cô bực tức nói (đây gọi là giận cá chém thớt ấy mà) - Mình là Ngọc Kha, cùng lớp với bạn đó. Rất vui được làm quen với bạn.- Cô gái nói. - Còn mình là Dương Vy, à…bạn biết rồi nhỉ. Mình cũng rất vui được làm quen với bạn. - Để mình dọn cùng Vy nhé! - Ừm, cảm ơn Kha nhiều. Vy và Kha cùng nhau dọn dẹp “bãi chiến trường”. Sau khi dọn xong, cả hai cùng về lớp, Vy bước trên hành lang mà lòng vẫn không khỏi bực tức. - Vy nè…- Ngọc Kha gọi - Gì vậy? - Chắc Vy vẫn bực chuyện lúc nãy? Lớp trưởng tính vốn như vậy chứ không có ác ý gì đâu. - Sao!!!??? Cái thằng đụng mình lúc nãy là lớp trưởng hả???- Vy ngạc nhiên. - Ừm, chẳng lẽ Vy chưa biết sao. Cậu ta là lớp trưởng gương mẫu và học rất giỏi, hot boy trường. Cậu ngồi với cậu ta may mắn lắm đó!- Kha kể hào hứng xen lẫn ghen tị Vào lớp ngồi cùng bàn với hắn, cô và hắn không nói gì…Ba tiết học trôi qua dối với cô một cách nhàm chán (haizzz…) Rengggggg…!!!- Tiếng chuông tan học vang lên. Cô chuẩn bị ra khỏi lớp thì Ngọc Kha đến, bảo: - Dương Vy! Cậu mới đến, đi ăn với bọn tớ nhé. Tớ sẽ giới thiệu các bạn cho cậu. Tiền thì khỏi lo, tụi tớ bao tất! - Ừm, tớ cũng muốn làm quen với các bạn. - Vậy đi thôi. * * * * * Sau buổi làm quen ấy tại quán ăn gần trường, cô đã dần biết hết mọi người. Cô lại trở về ngôi nhà thân yêu của cô. - Con chào ba - Ừ, đi học tốt không con? - Dạ, cũng được. Con đã quen gần hết các bạn. Chỉ có điều con vẫn chưa thân thuộc lắm với nơi ở mới này. - Không sao, từ từ rồi sẽ thích nghi vs nơi này thôi. Giờ ba có việc phải đi, con lên phòng nghỉ ngơi nhé. - Vâng. Nói rồi cô lê từng bước mệt mỏi lên cầu thang. Trong lòng thì vẫn tức chuyện hồi sáng. Cô nằm bệt xuống giường mà đầu vẫn không khỏi nghĩ về hắn (Vy mà nghĩ về hắn ư???Khó hiểu nhỉ? >.<)
Hắn (lớp trưởng đây mừ) uể oải về đến căn nhà tuy rộng lớn nhưng lại rất trông trải (chắc nhà giàu). Tâm trạng của hắn bây giờ trái ngược với cô. Hắn không bực tức nhưng thay vào đó là sự ngạc nhiên. Hắn không ngờ một con nhóc bình thường như cô lại dám chống lại hắn. - Sao con nhóc ấy lại không sợ mình nhỉ?- Hắn thắc mắc. Vòng vo một lúc, cuối cùng hắn kết luận:”Chắc nhỏ mới đến chưa biết gì ha. Đến khi nó biết điều sẽ tự động tìm mình mà năn nỉ, xin lỗi thôi”… Rồi hắn lại sách vở ngồi làm bài tập (học sinh giỏi có khác).
* * * * * Sáng hôm sau ở trường, bầu trời không một gợn mây, thời tiết mát mẻ chỉ khiến người ta nghĩ đến một ngày bình yên. Nhưng sự thật không phải vậy. - Này lớp trưởng!- Tiếng cô vừa gọi vừa theo sau hắn. Hắn nghe thấy nhưng vẫn tiếp tục bước đi. - Này! Bộ tai điếc hay sao mà không nghe tôi gọi à?! - Gì?- Hắn giật mình quay lại, hắn không ngờ cô là người đầu tiên nói với hắn như thế. - Cậu nhớ chuyện sáng hôm qua không? Tôi chưa bỏ qua đâu nhé.- Cô mạnh giọng tiếp lời. - À, chuyện hôm qua? Phải chăng cậu phải xin lỗi tôi? Hắn kiêu giọng càng làm cô bực tức thêm: - Cái gì? Tại sao tôi phải xin lỗi cậu??? Cậu phải xin lỗi tôi vì đã đụng vào tôi! Lớp trưởng kiểu gì thế??!! Cô quát lên khiến các lớp học đều nghe. - Hừ! Thật phiền phức với một người như cô. Nếu cô còn nhắc đến nữa, tôi sẽ cho cô vào sổ làm trực nhật một tuần. - Ơ…- Lúc này cô im bặt không nói được một câu nào. Tiếng chuông vang lên, mọi người về lớp…
Tan học, cô đang trên đường về nhà thì có một nhóm nữ sinh chặn đường cô. - Này!- Một giọng nữ vẻ hăm dọa lên tiếng Ra là Băng Diễu với hai đệ tử đều học cùng lớp với cô. Băng Diễu đẹp nhất lớp (nhờ son phấn), làm lớp phó học tập, là học sinh khá nhưng phá không ai bằng, thường gây sự với các lớp khác cùng với đàn em của cô. - Lúc nãy mày nói thế với lớp trưởng của tao không biết nhục à??!!Xem ra mày chưa biết điều. Bọn tao sẽ dạy mày một bài học.- Băng Diễu chanh chua nói (căng @_@)
* * * * * Băng Diễu tiến về phía Dương Vy, tát cô một cái rõ đau, hai đứa kia mỉm cười thú vị. - Rồi…xong đời cô ta luôn. Ahihi.- Thì thầm với nhau, tụi nó xem màn kịch hấp dẫn. - Chắc đau lắm nhỉ? Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tao, tao sẽ không chấp mà tha cho loại chó như mày. - Ở đây ai là chó vậy nhỉ? Hình như là các cô.- Dương Vy vẻ không đau, tay chỉ vào các ả. - Mày biết tao là ai không mà dám nói vậy hả??? - Không cần biết và cũng đéo muốn biết, okay…- Cô giọng giễu cợt - Không muốn biết cũng phải nghe, Băng Diễu là tiểu thư tập đoàn PETRO CHINA đấy.- Một người bên cạnh cô ta đắc ý nói. - Tôi nghĩ cô nên rút lại lời nói đó đi. Lần này, Băng Diễu không chịu được nữa. Cô ta vung tay lên định tát cô ta mạnh hơn . - Dừng lại! Băng Diễu chưa kịp tát thì đã có một cánh tay đàn ông chặn cô ta lại.
Là ai…?
|
Chương 2. Lớp trưởng lớp bên
- Ba người bắt nạn một người không biết xấu hổ à??!!- Anh có khuôn mặt điển hình, nhếch mép nói. - Mày là ai? Mau buông tay ra!!- Băng Diễu trong khi tay đang bị anh giữ chặt. - Không lẽ cô quên rồi sao? Mau dừng cái trò này lại đi trước khi tôi báo với nhà trường!- Anh buông tay, ánh mắt kiên quyết. - Thật đáng ghét. Coi như hôm nay mày gặp may. Hãy đợi đấy!- Nói rồi cả bọn chạy đi. - Hầy, mấy người này vẫn chứng nào tật nấy. Rồi anh quay lại hỏi, bất chợt cô giật mình nhìn anh. - Cậu không sao chứ? - Ơ, không sao. Chuyện đó…cậu là…- Cô miệng ấp úng nói. - Haha. Xin lỗi, tôi quên giới thiệu. Tôi là Thiên Vũ, lớp trưởng 10-1, bên cạnh 10-2 lớp cậu đó. - Ừm. Chuyện lúc nãy tôi cảm ơn cậu. - Haha. Có gì đâu. Bảo vệ phái đẹp là đương nhiên.- Anh đắc ý nói. - Vậy thôi. Chào cậu. Muộn rồi, tôi về đây. Cô chạy đi thật nhanh nhưng vẫn kịp nghe anh: - Khoan đã, cho tôi biết tên cậu. - Dương Vy!- Cô quay đầu mỉm cười đáp lại. Rồi trước mắt anh, cái dáng bé nhỏ của cô chạy đi, nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tà.
* * * * *
Về đến nhà… - Con về rồi. - Ồ. Về muộn thế con?- Ba cô ngồi đọc báo hỏi. - Dạ, con phải ở lại làm một số bài tập. Lúc này, thằng em trai học THCS yêu quý của cô từ cầu thang bước xuống: - Ơ. Mặt chị sao thế? - Con sao thế? Có phải bị ai đánh không?- Mẹ cô đang nấu ăn cũng hoảng hốt chạy lại. - Nếu thế thì phải báo lại với nhà trường nghe con. Là đứa nào đánh con?- Hết em trai rồi mẹ lại đến ba hỏi. - Con không sao đâu. Con chạy về vội nên vấp ngã hoy à. Cả nhà thở phào nhẹ nhõm. - Dù muộn thế nào cũng không chạy vội như thế nha con.- Mẹ cô ân cần dặn. - Thôi. Con lên phòng đây. - Hôm nay chị thật lạ. Chắc chắn có chuyện rồi…- Em trai cô nghĩ.
|
Hi! Mình sẽ giới thiệu ngắn về gia đình Dương Vy. >Đầu tiên là ba của Dương Vy. Ông làm việc ở một công ty bình thường. Tên ông là Mặc Trần. Ông hết sức quan tâm con cái. Tửu lượng của ông rất kém. Tính ông vui vẻ, hòa đồng >Tiếp là mẹ Dương Vy Bà là nội trợ trong gia đình tên Đóa Đóa. Một bà tám, rất nhìu chuyện nhưng cũng rất thương yêu các con của mình. Bà nấu ăn rất ngon. >Em trai Tên là Trần Lăng. Cậu học năm thứ nhất THCS, học rất giỏi và thường kèm cho Dương Vy học. (Thế này thì cậu có xứng đáng vượt cấp không nhở). Rất yêu quý bà chị của mình và luôn âm thầm bảo vệ chị. Tính cậu lúc lạnh lùng lúc vui vẻ nhưng rất đáng yêu. <3<3
|
Một buổi sáng bầu trời trong xanh, không khí trong lành, tiếng chim hót véo von nghe thật vui tai.Trong căn phòng lộng lẫy và sang trọng kia, Dương Vy đang say giấc mộng. Ánh nắng khẽ luồn qua khe cửa sổ chiếu nhẹ lên gương mặt hoàn mĩ của nó. Tư thế nó ngủ mới đáng yêu làm sao. "Renggg…rengggg...." - Tiếng chuông đồng hồ kêu ing nhà ing cửa lên mà Dương Vy vẫn không chịu thức dậy. Cô với lấy cái gồi bên cạnh chùm vào hai tai để ngủ tiếp, miệng vẫn rớt nước miếng ngáy khò khò. - Dương Vy, con dậy ngay cho mẹ! Tiếng hét của một bà sư tử hà đông vang lên. Không ai khác ngoài mẹ của nữ chính chúng ta – bà Đóa. Bà Đóa thấy con gái mình vẫn nằm bẹp dí không chịu ngọ nguậy liền kéo hết gối, ga trải giường của cô ra những tất cả đều không có hiệu quả. - Dậy nhanh!- Bà hét lên nhưng đáp lại bà chỉ là tiếng ngáy khò khò. - Nếu con còn không dậy thì mẹ sẽ đốt hết đống truyện ngôn tình của con đấy. - Bà Mai vừa nói vừa đi đến tủ sách của con gái, lôi hết mấy cuốn truyện xuống.
Có vẻ lời nói này đã đánh thức một con sâu ngủ, Dương Vy giật bắn mình. Cô chạy vội đến ngăn mẹ : - Mẹ! Con dậy rồi. Mẹ xuống nhà trước đi. Lát nữa con xuống.
Bà Đóa vẻ hài lòng:”Thế mới được chứ.”
|