Không Để Em Chạy Thoát
|
|
Điều này khiến cho người nào đó ở ngoài cửa khó chịu, khó chịu đến mức bỏ đi không thèm nghe thêm họ nói gì nữa.
"Woa, sư huynh à. Anh đi tu nghiệp về hay là đi phẩu thuật thẩm mỹ vậy? Sao có thể xinh đến như vậy?" - Yến Nhi vừa khen vừa trầm, nói xong còn phá lên cười.
"Đi thôi, anh mời em ăn trưa."
Bọn họ rời phòng bệnh đi đến một quán lẩu Trung Quốc gần bệnh viện. Vĩ Hào ga lăng kéo ghế cho Yến Nhi, bọn họ vừa gọi món vừa cười. Vĩ Hào gọi một phần lẩu dặn cẩn thận phục vụ không được cho hành vào các món ăn.
"Lâu như vậy, không ngờ anh còn nhớ thói quen xấu không ăn hành của em?" - Yến Nhi cười nói.
"Còn biết là xấu." - Vĩ Hào lên tiếng chê trách.
"Nói xem, anh đã đạt được những thành tựu gì nào?" - Yến Nhi dùng đũa nhúng từng miếng thịt bò vào nồi lẩu, khi thịt bò tái dần một chút cô gấp cho Vĩ Hào, cô còn nhớ anh không thích ăn bò chín.
"Báo cho em một tin buồn!" - Vĩ Hào không trả lời câu hỏi của Yến Nhi mà nói.
"Là chuyện gì?" - Yến Nhi đặt đũa xuống, mặt hoảng hốt.
"Anh..." - Vẻ mặt của Vĩ Hào rất buồn.
"Anh đã xin vào làm cùng bệnh viện với em!" - Vĩ Hào nói, sau đó trên môi mỉm cười.
"Anh làm em giật mình! Sao lại muốn xin vào bệnh viện này? Bệnh viện lúc trước anh làm rất tốt mà?" - Yến Nhi hỏi.
"Có một lý do đặc biệt thôi." - Vĩ Hào ra vẻ bí ẩn.
"Là chuyện gì?" - Yến Nhi hào hứng hỏi, vẻ mặt hiện đủ hai chữ "tò mò".
"Từ từ anh sẽ nói cho em nghe, đồng nghiệp!" - Vĩ Hào nói xong, sau đó cẩn thận gắp miếng bò mà Yến Nhi gắp cho anh, cho vào miệng. Anh híp mắt lại làm cả hai bật cười.
Yến Nhi không cần biết lý do của Vĩ Hào là gì. Dù gì ở giữa thành phố này cô cũng rất cô đơn, Vĩ Hào lại đến giống như một nhóm lửa đêm đông.
********Hết chương 3********** Truyện sẽ như thế nào đây? Sứ mời mọi người đọc tiếp nhé.
|
Chương 4
Yến Nhi trong công việc cực kỳ nghiêm túc, lúc nào cũng coi kỹ bệnh án và tìm mọi cách chữa trị. Cô đang làm việc ở trong phòng thì một y tá vào thông báo:
"Bác sĩ, có một cô gái muốn gặp chị."
"Cô ấy có đặt hẹn trước không?" - Yến Nhi vẫn không rời mắt khỏi bệnh án.
Y tá chưa kịp trả lời thì đã có người bỗng lao vào:
"Bạn thân mà cũng cần đặt lịch hẹn nữa à?"
Tay Yến Nhi đang lật bệnh án, khi nghe giọng nói quen thuộc kia thì động tác liền ngừng lại.
"Tiểu Yến??" - Yến Nhi ngạc nhiên bật dậy.
Tiểu Yến đang nở một nụ cười thật tươi, cô nghiêng đầu nhìn Yến Nhi mà nói đùa:
"Tạ ơn trời, mày vẫn chưa quên tao."
"Dù tao có quên cả thế giới, cũng vẫn nhớ mày." - Yến Nhi rời khỏi bàn làm việc, đi đến gần Tiểu Yến.
"Bạn thân yêu." - Tiểu Yến nhẹ nhàng ôm lấy Yến Nhi, cô thật lòng nhớ người bạn này lắm.
Yến Nhi ngây người ra vì kinh ngạc, xem ra nhỏ bạn này của cô vẫn giống năm xưa nhỉ?
Sau đó hai người xuống căn teen trò chuyện, vì Tiểu Yến rất ghét mùi khử trùng của bệnh viện. Khi người phục vụ rời khỏi, thì Tiểu Yến lên tiếng hỏi:
"Vì sao năm xưa bỏ đi không một lời tạm biệt vậy?"
"Ờ... thật khó có thể một lời mà nói được. Tóm lại tao thấy mình không còn dũng cảm đối mặt với mọi người..." - Yến Nhi thở dài rồi nói, ánh mắt có ý né tránh người đối diện.
"Đánh chết mày giờ nè! Đó đâu phải là lỗi của mày đâu, tự trách làm gì." - Tiểu Yến nhìn Yến Nhi mà phồng má.
Yến Nhi cầm tách cafe đen lên hưởng thức, rồi khẽ lắc đầu:
"Không đơn giản như vậy, dù gì tao cũng đã phản bội lòng tin của mọi người..."
"Mà thôi bỏ đi, mọi chuyện cũng qua hết rồi. Mà 10 năm qua cuộc sống của mày thế nào?" - Tiểu Yến đổi chủ đề, vì chuyện năm xưa, chính cô cũng không nhắc lại quá nhiều.
"Khá ổn. Tao sống cùng với mẹ ở Hà Nội, vài ngày trước một mình chuyển công tác vào đây." - Yến Nhi trả lời.
Tiểu Yến nhẹ gật đầu, cuộc sống của Yến Nhi tốt là cô mừng rồi.
"Còn mày thì sao? Tao thấy mày khá nổi tiếng trên mạng đó! Giỏi ghê ha." - Yến Nhi vui vẻ nói. Nhớ lần đầu thấy Tiểu Yến trên báo trí, cô đã giật mình. Không ngờ đuợc: nhỏ bạn ngốc nghếch hậu đậu năm xưa, nay lại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
"Tất nhiên rồi, bạn thân của mày mà sao không giỏi được chứ." - Tiểu Yến vừa nói vừa nháy mắt.
Yến Nhi khẽ lắc đầu, đôi môi nhẹ nhàng mỉm cười. Đúng là Tiểu Yến cô chẳng hề thay đổi gì, người ta mới khen một câu thì đã bay lên chín tầng mây rồi.
"Mà tao không ngờ mày lại trở thành bác sĩ tâm lý. Khi nghe anh hai kể, tao chẳng tin nổi đấy." - Tiểu Yến chống tay vào cằm, đưa mắt nhìn Yến Nhi từ đầu xuống chân.
"Mày thấy tao không hợp sao? Nhìn xem, áo Blues trắng này rất hợp với tao mà." - Yến Nhi tự tin nói.
"Tại trước đây mày khá trầm tính mà." - Tiểu Yến cười nói rất vui vẻ.
"Cũng đúng... Mà mày đã gặp người đó chưa?" - Yến Nhi gật đầu, rồi hỏi khẽ.
Nụ cười tươi trên môi Tiểu Yến dần dần tan biến, ánh mắt cũng trở nên u buồn. Cô tất nhiên hiểu "người đó" mà Yến Nhi vừa nhắc đến là ai rồi.
"Thì tao về đây chính vì anh ấy nè... Nhưng mà..." - Tiểu Yến buồn bã nói.
"Nhưng mà sao?" - Yến Nhi nhẹ nhíu mày.
Tiểu Yến đưa mắt nhìn cửa kính, rồi thở dài:
"Anh ấy cứ trốn tránh tao mãi á. Mới tìm được anh ấy... Nhưng hôm qua anh ấy lại trốn mất nữa rồi..."
Hôm qua Tiểu Yến đến nhà và quán nhậu đều chẳng thấy Văn Thiện, anh lại trốn cô...
"Vậy... mày dự định sắp tới sẽ làm thế nào?" - Yến Nhi lo lắng nhìn cô bạn thân của mình.
"Tao nhất định bắt anh ấy trở về bên cạnh mình. Hê hê." - Tiểu Yến nói một cách bá bạo, rồi cười lớn. Nhưng trong lòng cô lại chẳng hề vui.
Yến Nhi khẽ thở dài, thật ra cô hiểu tại sao Văn Thiện lại làm như thế... Bởi cô và anh đều vì chuyện năm xưa, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào đối diện với người mà mình yêu.
"Yến Nhi này..." - Tiểu Yến khẽ gọi, khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc.
"Hả?" - Yến Nhi thoáng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
"Mày với anh hai tao thế nào?" - Tiểu Yến hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nói là người xa lạ thì không đúng... Nếu nói là người thân thuộc thì càng không đúng..." - Yến Nhi thở dài, cô thiệt không biết mình với Gia Lâm rốt cuộc là quan hệ gì.
"Hình như trong lòng anh hai tao... vẫn còn có mày..." - Tiểu Yến do dự nói.
"Tiểu Yến, tao thật sự không mong trong lòng Gia Lâm sẽ có tao... Mày biết không? Gia Lâm đang hận tao..." - Yến Nhi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất lực.
"Kể cả tao ban đầu cũng hận mày, tự ý quyết định. Thật đáng ghét." - Tiểu Yến liếc nhìn Yến Nhi, giọng nói đầy hờn dỗi.
Yến Nhi đưa mắt nhìn ra bầu trời, cô lắc đầu:
"Vã lại cuộc sống của Gia Lâm bây giờ rất tốt, tao không muốn khuấy động lên."
"Haizz... Vậy chắc anh hai tao sẽ một mình suốt đời quá." - Tiểu Yến than thở. Thật ra mấy năm nay cha mẹ cô luôn ép Gia Lâm lấy vợ, mà hắn cứ lắc đầu từ chối.
"Thôi bỏ đi... Mà này, hôm nào đó tao thật sự muốn xem mày diễn ở ngoài đời đấy." - Yến Nhi nhanh chóng bắt qua chuyện khác, chẳng muốn nói đến Gia Lâm nữa.
Nghe vậy, Tiểu Yến liền vui vẻ gật đầu:
"Ok. Cho mày ngồi ghế đầu luôn."
Họ ngồi uống nước và trò chuyện, cùng nhau ôn lại những ký ức họ trò. Đùa giỡn rồi giận dỗi, những tháng năm ấy họ thật hồn nhiên.
Hai người nói chuyện khoảng một tiếng, thì Tiểu Yến bảo là mình phải về, vì có hẹn ăn cơm với cha mẹ. Nhưng vừa định bước đi thì bị Yến Nhi nắm cổ tay lại, cô xoay qua nhìn:
"Sao thế?"
"10 năm qua tao vẫn nợ mày một câu... Tao xin lỗi..." - Yến Nhi nhìn thẳng vào mắt Tiểu Yến mà nói, chẳng còn có ý né tránh nữa. Cô thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được nói ra câu này rồi. Nhẹ lòng quá.
"Đồ ngốc, đừng ghi nhớ chuyện cũ nữa. Bye." - Tiểu Yến gõ nhẹ vào trán Yến Nhi một cái, rồi dứt khoát quay lưng đi. Cô làm vậy xem như đã chấp nhận lời xin lỗi ấy, để Yến Nhi cảm thấy thoải mái hơn.
Yến Nhi khẽ bật cười, là ai nói bạn bè không thường gặp mặt thì tình cảm sẽ phai màu? Nhìn cô với Tiểu Yến xem, đã 10 năm không liên lạc. Vậy mà gặp lại, vẫn thân thiết với nhau như xưa, chẳng hề xa lạ.
***
Hôm nay trời rất nóng, chẳng chút gió khiến mọi người đổ đầy mồ hôi. Thế mà lại có một người con trai đang lang thang ngoài phố, trên tay là hồ sơ xin việc.
Đó chính là: Văn Thiện chứ chẳng phải một ai khác nữa, anh đã đi xin việc cả ngày rồi. Nhưng không nơi nào chịu nhận anh vào làm, vì trong lí lịch của anh có một nét đen... Một nét đen không bao giờ xoá bỏ được, anh ở trong mắt kẻ khác mãi mãi không phải là người tốt.
Văn Thiện chán nản nhìn bộ hồ sơ trên tay, con người ta đúng là không thể làm sai. Một lần làm sai thì bị xã hội xem thường, mang tiếng là kẻ xấu cả đời...
Văn Thiện hít thở thật sâu, rồi bước đi tiếp. Anh không tin mình lại chẳng tìm được một công việc. Thế rồi anh đi ngang qua kho hàng nhỏ, trước cửa có dán thông báo: cần tuyển thêm nhân viên.
"Xin lỗi, tôi muốn xin việc." - Văn Thiện bước vào, dùng giọng ôn nhu nói.
Từ bên trong có một gã đàn ông bước ra, người này vừa mập vừa lùn, nhìn đã hơn bốn mươi rồi.
"Cậu đến xin việc à?" - Gã đàn ông đó hỏi Văn Thiện, có vẻ là chủ ở đây.
"Đúng vậy." - Văn Thiện trả lời, anh cố ý quan sát kho hàng chút.
"Cho tôi xem lý lịch của cậu." - Gã đàn ông đó nói, tay đưa lên.
"Dạ đây." - Văn Thiện đặt hồ sơ vào tay của ông ta, thái độ rất lịch sự.
Sau khi xem hồ sơ xong, tên đàn ông đó bỗng nhếch miệng cười, đôi mắt thì đảo lia lịa. Trông giống như ông ta đang nghĩ gì đó thú vị lắm.
"Ở đây đã đủ người rồi... Hẹn cậu dịp tuyển khác." - Gã ta dùng giọng nhẹ nhàng nói, đồng thời trả hồ sơ lại cho Văn Thiện.
"Dạ không sao." - Văn Thiện nhẹ lắc đầu, anh đã quá quen với những câu từ chối này rồi. Sau khi xem xong lý lịch của anh, người nào cũng nói thế.
Lúc Văn Thiện định nhận lại hồ sơ của mình, thì bất ngờ đàn ông đó lại buông tay làm giấy tờ rơi lả tả xuống sàn. Ông ta tỏ ra hoảng hốt:
"Ôi trời, xin lỗi nha, tại tay tôi đang bị đau..."
Văn Thiện chẳng mấy bận tâm đến chuyện cỏn con này, cứ ngồi xổm xuống lượm lại giấy tờ của mình. Nhưng lúc này có một bàn chân ai đó đạp lên giấy, cố ý không cho anh lượm.
Văn Thiện khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì mới biết, hoá ra là tên đàn ông kia. Ông ta nhìn anh mà nhếch miệng cười, ánh mắt đầy khinh thường.
"Sẽ không ai chịu nhận một thằng tù tội như mày đâu, hãy đi chết đi cho rộng đất chút." - Ông ta cố ý nhấm mạnh từng chữ, bàn chân thì dùng sức nhẫm đạp tờ giấy khiến nó rách nát.
Văn Thiện quăng đống giấy trên tay mình qua một bên, bình thản đứng dậy và quay lưng đi. Anh đã giả điếc, không thèm tính toán với ông ta. Nhưng lại có câu: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng". Ông ta nhìn thấy Văn Thiện làm rớt bóp tiền thì liền lượm lên xem, có tấm hình một cô gái đang ngồi trước đàn dương cầm.
Cô đang khoác trên người một chiếc đầm dạ hội màu trắng, hai tay đặt lên đàn dương cầm. Trên môi anh đào ấy còn nở khẽ một nụ cười, nhìn tưởng như là công chúa trong chuyện cổ tích bước ra vậy. Thật khiến người phải rung động, chỉ muốn được ngắm nhìn mãi thôi.
"Không ngờ cái thằng tù tội như mày lại có một cô bạn gái xinh đẹp đến thế?" - Ông ta cười đểu, trong lời nói đầy khinh bỉ.
Nghe thế, Văn Thiện vội xoay người lại. Vừa nhìn thấy bóp tiền của mình đang nằm trong tay lão kia, thì anh liền quát lớn:
"Mau trả lại cho tôi."
Tên đàn ông đó chẳng thèm để ý đến Văn Thiện, cứ lo sờ sờ khuôn mặt của cô gái trong tấm hình mà thôi. Dù là người mù, cũng nhìn ra được ông ta đang thèm khát cô gái ấy.
"Này thằng kia, mày không tìm được việc làm thì chẳng có tiền. Hay là... mày dẫn cô gái này đến chỗ của tao đi, mỗi đêm một triệu." - Ông nhìn Văn Thiện bằng mắt viên đạn, miệng thì cười khẩy.
"ÔNG IM ĐI." - Hai tay của Văn Thiện nắm lại thành quyền, ánh mắt đầy tức giận.
"Hừ. Mày chê nhiều quá ư? Cũng đúng ha. Ở cùng với mày thì chắc cô ta chẳng còn trong sạch gì. Vậy đi, năm trăm nghìn một đêm." - Ông ta vừa nói vừa cười, giọng điệu vô cùng đáng ghét.
Nhưng đáng tiếc, từ giây phút này ông ta không thể cười tiếp nữa rồi. Vì quả đấm của Văn Thiện từ cằm ông ta đánh lên, anh còn xoay người đá vào cái bụng bia ấy.
Những công nhân đứng xem phim hay nãy giờ, nay định chạy giúp ông chủ. Nhưng bị Văn Thiện ngăn lại, anh dùng tay chỉ thẳng vào mặt bọn họ và lạnh lùng nói:
"Tôi ở tù vì đánh cướp 10 tiệm vàng, nếu không sợ chết thì tới đây. Còn muốn sống thì cứ đứng yên ở đó, xử lão khốn này xong tôi sẽ đi ngay."
Những công nhân ấy đứng chôn chân tại chỗ, vì họ cảm nhận được sự tức giận của Văn Thiện rất to lớn. Nó giống như một ngọn lửa đang bùng cháy dữ đội, chẳng nên đến gần. Hơn nữa là ông chủ này thường đối xử quá đáng với mọi người, đáng nhận một bài học.
Văn Thiện nắm lấy cổ áo mà lôi gã đàn ông đó lên, anh dùng giọng nói lạnh lẽo:
"Nãy ông nói gì? Cô ấy không trong sạch ư?"
Vừa hỏi đến đó thì Văn Thiện thúc một gối vào dưới bụng ông ta, rồi đấm mạnh vào khuôn mặt đáng ghét ấy mấy cái liên tiếp.
Gã đàn ông đó lúc nãy mạnh miệng bao nhiêu thì giờ run sợ bấy nhiêu, cứ tưởng rằng ở đây đông người, Văn Thiện sẽ chẳng dám làm gì. Nhưng không ngờ Văn Thiện chỉ dùng vài ba câu đã làm đám công nhân kia đứng yên một chỗ, ông ta thì không đủ khả năng đánh trả. Ông ta giờ như cá nằm trên thớt, mặc cho anh xử lý.
Chỉ cần nhớ lại những lời bẩn thỉu lúc nãy, Văn Thiện thật muốn chén lão ta ra ngàn mảnh. Anh dùng chân đạp mạnh lên cái bụng bia ấy, không chút thương tiếc.
"Tôi nói cho ông biết, cô ấy giống như một viên ngọc quý. Là viên ngọc vô giá nhất trên đời này. Với hạng người dơ bẩn như ông, dù chỉ một sợi tóc của cô ấy, ông cũng chẳng xứng động vào." - Nói xong, Văn Thiện xem người dưới chân mình như trái banh mà dùng hết sức đá ra xa. Anh cúi người lượm cái bóp rồi bỏ đi, chẳng hề quan tâm ông ta là còn sống hay đã chết.
Nhìn thấy ông chủ đáng ghét kia chỉ còn nửa cái mạng, đám công nhân vội vàng gọi cấp cứu. Nhưng trong lòng họ lại rất vui, để xem sau này ông ta còn dám xem thường người khác nữa không.
Văn Thiện vừa đi vừa dùng tay áo lau tấm hình cô gái, trong lòng anh vẫn bực tức. Chết tiệt! Dù ông ta xem thường, sỉ nhục anh như thế nào cũng không sao. Nhưng tại sao lại có suy nghĩ bẩn thỉu ấy với cô? Còn dám xem cô là gái đứng đường, dùng tiền bao cô nữa chứ? Tốt nhất là đừng để anh gặp lại tên khốn nạn ấy, nếu không thì anh nhất định sẽ cho ông ta một trận nữa.
Văn Thiện đang bước đi thì có một thanh niên bỗng chạy đến, người này mặc đồ vest đen trông khá lịch sự. Anh ta chặn đường Văn Thiện và cười nói:
"Chuyện vừa rồi tôi đã nghe thấy hết tất cả... Tôi thấy cậu không giống người xấu... Thế nên tôi muốn mời cậu về khách sạn tôi làm..."
Văn Thiện nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ, trên đời này làm gì có chuyện tốt thế?
"Thật ra... tôi cũng đã từng đi sai đường... May gặp được ông chủ khách sạn này tốt bụng chịu nhận tôi vào làm. Vì vậy nên giờ tôi cũng muốn giúp đỡ cậu..." - Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Văn Thiện, thì thanh niên ấy vội giải thích, còn đưa cho anh một tấm danh tiết khách sạn.
"Được, mai tôi sẽ đến xem thử." - Văn Thiện khẽ gật đầu, dù sao anh giờ chẳng có gì để người khác gạt.
Nói thêm vài câu nữa, hai người đường ai nấy đi. Chàng thanh niên ấy đã đến bên một chiếc xe thể thao đắt tiền, anh ta hạ giọng nói:
"Cậu ấy đã đồng ý rồi thưa tiểu thư."
Trong xe là một người gái trẻ, ả đang đeo cặp kính mát to che hết nửa khuôn mặt.
"Anh lo cho người lúc nãy đi, đừng để ông ta báo cảnh sát." - Cô gái trong xe đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, dùng giọng lạnh nhạt ra lệnh.
"Vâng, tôi đã hiểu." - Chàng thanh niên đó cầm lấy tấm thẻ ngân hàng và quay người rời khỏi.
Cô gái ấy nhìn theo bóng dáng của Văn Thiện mà nhếch miệng cười nhấm hiểm:
"Xin chào đại hot boy Văn Thiện, đã lâu không gặp..."
******Hết chương 4******* Cô gái ấy rốt cuộc là ai? Và muốn gì ở Văn Thiện đây? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.
|
Chương 4
Yến Nhi trong công việc cực kỳ nghiêm túc, lúc nào cũng coi kỹ bệnh án và tìm mọi cách chữa trị. Cô đang làm việc ở trong phòng thì một y tá vào thông báo:
"Bác sĩ, có một cô gái muốn gặp chị."
"Cô ấy có đặt hẹn trước không?" - Yến Nhi vẫn không rời mắt khỏi bệnh án.
Y tá chưa kịp trả lời thì đã có người bỗng lao vào:
"Bạn thân mà cũng cần đặt lịch hẹn nữa à?"
Tay Yến Nhi đang lật bệnh án, khi nghe giọng nói quen thuộc kia thì động tác liền ngừng lại.
"Tiểu Yến??" - Yến Nhi ngạc nhiên bật dậy.
Tiểu Yến đang nở một nụ cười thật tươi, cô nghiêng đầu nhìn Yến Nhi mà nói đùa:
"Tạ ơn trời, mày vẫn chưa quên tao."
"Dù tao có quên cả thế giới, cũng vẫn nhớ mày." - Yến Nhi rời khỏi bàn làm việc, đi đến gần Tiểu Yến.
"Bạn thân yêu." - Tiểu Yến nhẹ nhàng ôm lấy Yến Nhi, cô thật lòng nhớ người bạn này lắm.
Yến Nhi ngây người ra vì kinh ngạc, xem ra nhỏ bạn này của cô vẫn giống năm xưa nhỉ?
Sau đó hai người xuống căn teen trò chuyện, vì Tiểu Yến rất ghét mùi khử trùng của bệnh viện. Khi người phục vụ rời khỏi, thì Tiểu Yến lên tiếng hỏi:
"Vì sao năm xưa bỏ đi không một lời tạm biệt vậy?"
"Ờ... thật khó có thể một lời mà nói được. Tóm lại tao thấy mình không còn dũng cảm đối mặt với mọi người..." - Yến Nhi thở dài rồi nói, ánh mắt có ý né tránh người đối diện.
"Đánh chết mày giờ nè! Đó đâu phải là lỗi của mày đâu, tự trách làm gì." - Tiểu Yến nhìn Yến Nhi mà phồng má.
Yến Nhi cầm tách cafe đen lên hưởng thức, rồi khẽ lắc đầu:
"Không đơn giản như vậy, dù gì tao cũng đã phản bội lòng tin của mọi người..."
"Mà thôi bỏ đi, mọi chuyện cũng qua hết rồi. Mà 10 năm qua cuộc sống của mày thế nào?" - Tiểu Yến đổi chủ đề, vì chuyện năm xưa, chính cô cũng không nhắc lại quá nhiều.
"Khá ổn. Tao sống cùng với mẹ ở Hà Nội, vài ngày trước một mình chuyển công tác vào đây." - Yến Nhi trả lời.
Tiểu Yến nhẹ gật đầu, cuộc sống của Yến Nhi tốt là cô mừng rồi.
"Còn mày thì sao? Tao thấy mày khá nổi tiếng trên mạng đó! Giỏi ghê ha." - Yến Nhi vui vẻ nói. Nhớ lần đầu thấy Tiểu Yến trên báo trí, cô đã giật mình. Không ngờ đuợc: nhỏ bạn ngốc nghếch hậu đậu năm xưa, nay lại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
"Tất nhiên rồi, bạn thân của mày mà sao không giỏi được chứ." - Tiểu Yến vừa nói vừa nháy mắt.
Yến Nhi khẽ lắc đầu, đôi môi nhẹ nhàng mỉm cười. Đúng là Tiểu Yến cô chẳng hề thay đổi gì, người ta mới khen một câu thì đã bay lên chín tầng mây rồi.
"Mà tao không ngờ mày lại trở thành bác sĩ tâm lý. Khi nghe anh hai kể, tao chẳng tin nổi đấy." - Tiểu Yến chống tay vào cằm, đưa mắt nhìn Yến Nhi từ đầu xuống chân.
"Mày thấy tao không hợp sao? Nhìn xem, áo Blues trắng này rất hợp với tao mà." - Yến Nhi tự tin nói.
"Tại trước đây mày khá trầm tính mà." - Tiểu Yến cười nói rất vui vẻ.
"Cũng đúng... Mà mày đã gặp người đó chưa?" - Yến Nhi gật đầu, rồi hỏi khẽ.
Nụ cười tươi trên môi Tiểu Yến dần dần tan biến, ánh mắt cũng trở nên u buồn. Cô tất nhiên hiểu "người đó" mà Yến Nhi vừa nhắc đến là ai rồi.
"Thì tao về đây chính vì anh ấy nè... Nhưng mà..." - Tiểu Yến buồn bã nói.
"Nhưng mà sao?" - Yến Nhi nhẹ nhíu mày.
Tiểu Yến đưa mắt nhìn cửa kính, rồi thở dài:
"Anh ấy cứ trốn tránh tao mãi á. Mới tìm được anh ấy... Nhưng hôm qua anh ấy lại trốn mất nữa rồi..."
Hôm qua Tiểu Yến đến nhà và quán nhậu đều chẳng thấy Văn Thiện, anh lại trốn cô...
"Vậy... mày dự định sắp tới sẽ làm thế nào?" - Yến Nhi lo lắng nhìn cô bạn thân của mình.
"Tao nhất định bắt anh ấy trở về bên cạnh mình. Hê hê." - Tiểu Yến nói một cách bá bạo, rồi cười lớn. Nhưng trong lòng cô lại chẳng hề vui.
Yến Nhi khẽ thở dài, thật ra cô hiểu tại sao Văn Thiện lại làm như thế... Bởi cô và anh đều vì chuyện năm xưa, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào đối diện với người mà mình yêu.
"Yến Nhi này..." - Tiểu Yến khẽ gọi, khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc.
"Hả?" - Yến Nhi thoáng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
"Mày với anh hai tao thế nào?" - Tiểu Yến hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nói là người xa lạ thì không đúng... Nếu nói là người thân thuộc thì càng không đúng..." - Yến Nhi thở dài, cô thiệt không biết mình với Gia Lâm rốt cuộc là quan hệ gì.
"Hình như trong lòng anh hai tao... vẫn còn có mày..." - Tiểu Yến do dự nói.
"Tiểu Yến, tao thật sự không mong trong lòng Gia Lâm sẽ có tao... Mày biết không? Gia Lâm đang hận tao..." - Yến Nhi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất lực.
"Kể cả tao ban đầu cũng hận mày, tự ý quyết định. Thật đáng ghét." - Tiểu Yến liếc nhìn Yến Nhi, giọng nói đầy hờn dỗi.
Yến Nhi đưa mắt nhìn ra bầu trời, cô lắc đầu:
"Vã lại cuộc sống của Gia Lâm bây giờ rất tốt, tao không muốn khuấy động lên."
"Haizz... Vậy chắc anh hai tao sẽ một mình suốt đời quá." - Tiểu Yến than thở. Thật ra mấy năm nay cha mẹ cô luôn ép Gia Lâm lấy vợ, mà hắn cứ lắc đầu từ chối.
"Thôi bỏ đi... Mà này, hôm nào đó tao thật sự muốn xem mày diễn ở ngoài đời đấy." - Yến Nhi nhanh chóng bắt qua chuyện khác, chẳng muốn nói đến Gia Lâm nữa.
Nghe vậy, Tiểu Yến liền vui vẻ gật đầu:
"Ok. Cho mày ngồi ghế đầu luôn."
Họ ngồi uống nước và trò chuyện, cùng nhau ôn lại những ký ức họ trò. Đùa giỡn rồi giận dỗi, những tháng năm ấy họ thật hồn nhiên.
Hai người nói chuyện khoảng một tiếng, thì Tiểu Yến bảo là mình phải về, vì có hẹn ăn cơm với cha mẹ. Nhưng vừa định bước đi thì bị Yến Nhi nắm cổ tay lại, cô xoay qua nhìn:
"Sao thế?"
"10 năm qua tao vẫn nợ mày một câu... Tao xin lỗi..." - Yến Nhi nhìn thẳng vào mắt Tiểu Yến mà nói, chẳng còn có ý né tránh nữa. Cô thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được nói ra câu này rồi. Nhẹ lòng quá.
"Đồ ngốc, đừng ghi nhớ chuyện cũ nữa. Bye." - Tiểu Yến gõ nhẹ vào trán Yến Nhi một cái, rồi dứt khoát quay lưng đi. Cô làm vậy xem như đã chấp nhận lời xin lỗi ấy, để Yến Nhi cảm thấy thoải mái hơn.
Yến Nhi khẽ bật cười, là ai nói bạn bè không thường gặp mặt thì tình cảm sẽ phai màu? Nhìn cô với Tiểu Yến xem, đã 10 năm không liên lạc. Vậy mà gặp lại, vẫn thân thiết với nhau như xưa, chẳng hề xa lạ.
***
Hôm nay trời rất nóng, chẳng chút gió khiến mọi người đổ đầy mồ hôi. Thế mà lại có một người con trai đang lang thang ngoài phố, trên tay là hồ sơ xin việc.
Đó chính là: Văn Thiện chứ chẳng phải một ai khác nữa, anh đã đi xin việc cả ngày rồi. Nhưng không nơi nào chịu nhận anh vào làm, vì trong lí lịch của anh có một nét đen... Một nét đen không bao giờ xoá bỏ được, anh ở trong mắt kẻ khác mãi mãi không phải là người tốt.
Văn Thiện chán nản nhìn bộ hồ sơ trên tay, con người ta đúng là không thể làm sai. Một lần làm sai thì bị xã hội xem thường, mang tiếng là kẻ xấu cả đời...
Văn Thiện hít thở thật sâu, rồi bước đi tiếp. Anh không tin mình lại chẳng tìm được một công việc. Thế rồi anh đi ngang qua kho hàng nhỏ, trước cửa có dán thông báo: cần tuyển thêm nhân viên.
"Xin lỗi, tôi muốn xin việc." - Văn Thiện bước vào, dùng giọng ôn nhu nói.
Từ bên trong có một gã đàn ông bước ra, người này vừa mập vừa lùn, nhìn đã hơn bốn mươi rồi.
"Cậu đến xin việc à?" - Gã đàn ông đó hỏi Văn Thiện, có vẻ là chủ ở đây.
"Đúng vậy." - Văn Thiện trả lời, anh cố ý quan sát kho hàng chút.
"Cho tôi xem lý lịch của cậu." - Gã đàn ông đó nói, tay đưa lên.
"Dạ đây." - Văn Thiện đặt hồ sơ vào tay của ông ta, thái độ rất lịch sự.
Sau khi xem hồ sơ xong, tên đàn ông đó bỗng nhếch miệng cười, đôi mắt thì đảo lia lịa. Trông giống như ông ta đang nghĩ gì đó thú vị lắm.
"Ở đây đã đủ người rồi... Hẹn cậu dịp tuyển khác." - Gã ta dùng giọng nhẹ nhàng nói, đồng thời trả hồ sơ lại cho Văn Thiện.
"Dạ không sao." - Văn Thiện nhẹ lắc đầu, anh đã quá quen với những câu từ chối này rồi. Sau khi xem xong lý lịch của anh, người nào cũng nói thế.
Lúc Văn Thiện định nhận lại hồ sơ của mình, thì bất ngờ đàn ông đó lại buông tay làm giấy tờ rơi lả tả xuống sàn. Ông ta tỏ ra hoảng hốt:
"Ôi trời, xin lỗi nha, tại tay tôi đang bị đau..."
Văn Thiện chẳng mấy bận tâm đến chuyện cỏn con này, cứ ngồi xổm xuống lượm lại giấy tờ của mình. Nhưng lúc này có một bàn chân ai đó đạp lên giấy, cố ý không cho anh lượm.
Văn Thiện khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì mới biết, hoá ra là tên đàn ông kia. Ông ta nhìn anh mà nhếch miệng cười, ánh mắt đầy khinh thường.
"Sẽ không ai chịu nhận một thằng tù tội như mày đâu, hãy đi chết đi cho rộng đất chút." - Ông ta cố ý nhấm mạnh từng chữ, bàn chân thì dùng sức nhẫm đạp tờ giấy khiến nó rách nát.
Văn Thiện quăng đống giấy trên tay mình qua một bên, bình thản đứng dậy và quay lưng đi. Anh đã giả điếc, không thèm tính toán với ông ta. Nhưng lại có câu: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng". Ông ta nhìn thấy Văn Thiện làm rớt bóp tiền thì liền lượm lên xem, có tấm hình một cô gái đang ngồi trước đàn dương cầm.
Cô đang khoác trên người một chiếc đầm dạ hội màu trắng, hai tay đặt lên đàn dương cầm. Trên môi anh đào ấy còn nở khẽ một nụ cười, nhìn tưởng như là công chúa trong chuyện cổ tích bước ra vậy. Thật khiến người phải rung động, chỉ muốn được ngắm nhìn mãi thôi.
"Không ngờ cái thằng tù tội như mày lại có một cô bạn gái xinh đẹp đến thế?" - Ông ta cười đểu, trong lời nói đầy khinh bỉ.
Nghe thế, Văn Thiện vội xoay người lại. Vừa nhìn thấy bóp tiền của mình đang nằm trong tay lão kia, thì anh liền quát lớn:
"Mau trả lại cho tôi."
Tên đàn ông đó chẳng thèm để ý đến Văn Thiện, cứ lo sờ sờ khuôn mặt của cô gái trong tấm hình mà thôi. Dù là người mù, cũng nhìn ra được ông ta đang thèm khát cô gái ấy.
"Này thằng kia, mày không tìm được việc làm thì chẳng có tiền. Hay là... mày dẫn cô gái này đến chỗ của tao đi, mỗi đêm một triệu." - Ông nhìn Văn Thiện bằng mắt viên đạn, miệng thì cười khẩy.
"ÔNG IM ĐI." - Hai tay của Văn Thiện nắm lại thành quyền, ánh mắt đầy tức giận.
"Hừ. Mày chê nhiều quá ư? Cũng đúng ha. Ở cùng với mày thì chắc cô ta chẳng còn trong sạch gì. Vậy đi, năm trăm nghìn một đêm." - Ông ta vừa nói vừa cười, giọng điệu vô cùng đáng ghét.
Nhưng đáng tiếc, từ giây phút này ông ta không thể cười tiếp nữa rồi. Vì quả đấm của Văn Thiện từ cằm ông ta đánh lên, anh còn xoay người đá vào cái bụng bia ấy.
Những công nhân đứng xem phim hay nãy giờ, nay định chạy giúp ông chủ. Nhưng bị Văn Thiện ngăn lại, anh dùng tay chỉ thẳng vào mặt bọn họ và lạnh lùng nói:
"Tôi ở tù vì đánh cướp 10 tiệm vàng, nếu không sợ chết thì tới đây. Còn muốn sống thì cứ đứng yên ở đó, xử lão khốn này xong tôi sẽ đi ngay."
Những công nhân ấy đứng chôn chân tại chỗ, vì họ cảm nhận được sự tức giận của Văn Thiện rất to lớn. Nó giống như một ngọn lửa đang bùng cháy dữ đội, chẳng nên đến gần. Hơn nữa là ông chủ này thường đối xử quá đáng với mọi người, đáng nhận một bài học.
Văn Thiện nắm lấy cổ áo mà lôi gã đàn ông đó lên, anh dùng giọng nói lạnh lẽo:
"Nãy ông nói gì? Cô ấy không trong sạch ư?"
Vừa hỏi đến đó thì Văn Thiện thúc một gối vào dưới bụng ông ta, rồi đấm mạnh vào khuôn mặt đáng ghét ấy mấy cái liên tiếp.
Gã đàn ông đó lúc nãy mạnh miệng bao nhiêu thì giờ run sợ bấy nhiêu, cứ tưởng rằng ở đây đông người, Văn Thiện sẽ chẳng dám làm gì. Nhưng không ngờ Văn Thiện chỉ dùng vài ba câu đã làm đám công nhân kia đứng yên một chỗ, ông ta thì không đủ khả năng đánh trả. Ông ta giờ như cá nằm trên thớt, mặc cho anh xử lý.
Chỉ cần nhớ lại những lời bẩn thỉu lúc nãy, Văn Thiện thật muốn chén lão ta ra ngàn mảnh. Anh dùng chân đạp mạnh lên cái bụng bia ấy, không chút thương tiếc.
"Tôi nói cho ông biết, cô ấy giống như một viên ngọc quý. Là viên ngọc vô giá nhất trên đời này. Với hạng người dơ bẩn như ông, dù chỉ một sợi tóc của cô ấy, ông cũng chẳng xứng động vào." - Nói xong, Văn Thiện xem người dưới chân mình như trái banh mà dùng hết sức đá ra xa. Anh cúi người lượm cái bóp rồi bỏ đi, chẳng hề quan tâm ông ta là còn sống hay đã chết.
Nhìn thấy ông chủ đáng ghét kia chỉ còn nửa cái mạng, đám công nhân vội vàng gọi cấp cứu. Nhưng trong lòng họ lại rất vui, để xem sau này ông ta còn dám xem thường người khác nữa không.
Văn Thiện vừa đi vừa dùng tay áo lau tấm hình cô gái, trong lòng anh vẫn bực tức. Chết tiệt! Dù ông ta xem thường, sỉ nhục anh như thế nào cũng không sao. Nhưng tại sao lại có suy nghĩ bẩn thỉu ấy với cô? Còn dám xem cô là gái đứng đường, dùng tiền bao cô nữa chứ? Tốt nhất là đừng để anh gặp lại tên khốn nạn ấy, nếu không thì anh nhất định sẽ cho ông ta một trận nữa.
Văn Thiện đang bước đi thì có một thanh niên bỗng chạy đến, người này mặc đồ vest đen trông khá lịch sự. Anh ta chặn đường Văn Thiện và cười nói:
"Chuyện vừa rồi tôi đã nghe thấy hết tất cả... Tôi thấy cậu không giống người xấu... Thế nên tôi muốn mời cậu về khách sạn tôi làm..."
Văn Thiện nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ, trên đời này làm gì có chuyện tốt thế?
"Thật ra... tôi cũng đã từng đi sai đường... May gặp được ông chủ khách sạn này tốt bụng chịu nhận tôi vào làm. Vì vậy nên giờ tôi cũng muốn giúp đỡ cậu..." - Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Văn Thiện, thì thanh niên ấy vội giải thích, còn đưa cho anh một tấm danh tiết khách sạn.
"Được, mai tôi sẽ đến xem thử." - Văn Thiện khẽ gật đầu, dù sao anh giờ chẳng có gì để người khác gạt.
Nói thêm vài câu nữa, hai người đường ai nấy đi. Chàng thanh niên ấy đã đến bên một chiếc xe thể thao đắt tiền, anh ta hạ giọng nói:
"Cậu ấy đã đồng ý rồi thưa tiểu thư."
Trong xe là một người gái trẻ, ả đang đeo cặp kính mát to che hết nửa khuôn mặt.
"Anh lo cho người lúc nãy đi, đừng để ông ta báo cảnh sát." - Cô gái trong xe đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, dùng giọng lạnh nhạt ra lệnh.
"Vâng, tôi đã hiểu." - Chàng thanh niên đó cầm lấy tấm thẻ ngân hàng và quay người rời khỏi.
Cô gái ấy nhìn theo bóng dáng của Văn Thiện mà nhếch miệng cười nhấm hiểm:
"Xin chào đại hot boy Văn Thiện, đã lâu không gặp..."
******Hết chương 4******* Cô gái ấy rốt cuộc là ai? Và muốn gì ở Văn Thiện đây? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.
|
Chương 5
Vì chưa quen được giờ giấc ở nước ngoài với Việt Nam nên Tiểu Yến hay dậy muộn, hôm nay cũng thế. Khi Tiểu Yến thức dậy thì đã 9 giờ rưỡi, cô thay đồ xong thì xuống dưới nhà.
Gia đình của Tiểu Yến vẫn mở quán ăn giống như 10 năm trước, vì nấu ăn đối với cha mẹ cô chính là hạnh phúc. Vậy nên dù Gia Lâm và Tiểu Yến có khuyên đổi nhà như thế nào, hai ông bà cũng không đồng ý. Thấy cha mẹ mình kiên quyết như vậy, hai anh em cô cũng đành chịu.
Tiểu Yến vừa xuống tới dưới nhà, đã nhìn thấy cha mẹ cô đang vui vẻ làm việc, nụ cười trên môi họ trông thật tươi.
"Ba mẹ, để con phụ giúp một tay." - Tiểu Yến từ cầu thang chạy xuống, giọng nói đầy sức sống.
Cha cô - ông Thái Minh, 60 tuổi, là một người hiền từ.
Ông Thái Minh đang đứng cắt hành lá, nghe cô con gái nói thế thì liền đùa một câu:
"Nhà mình lại sắp được thay chén đĩa mới nữa rồi."
"Ba... Con đâu còn hậu đậu như trước đâu." - Tiểu Yến ấm ức nói, cô giờ lớn rồi mà.
Mẹ cô - bà Mộng Quỳnh, 58 tuổi, là một người rất khó tính.
Bà Mộng Quỳnh mới múc xong một tô bánh canh và giao qua tay Tiểu Yến, nói khẽ:
"Bưng đến bàn số bốn đi."
"Dạ." - Tiểu Yến cẩn thận bưng tô bánh canh đi, động tác nhanh lẹ hơn lúc trước nhiều.
Vị khách bàn số ấy là một người hàng xóm nên Tiểu Yến đã đứng nói chuyện chút, ông ta khen cô còn trẻ vậy thì đã là nghệ sĩ nổi tiếng rồi, thật giỏi. Tiểu Yến chỉ biết cười cười, rồi bảo do ông ta quá khen thôi.
Điện thoại trong túi áo Tiểu Yến bỗng vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Cô lễ phép chào chú hàng xóm ấy, rồi chạy lên lầu nghe điện thoại.
Người gọi đến là cô giáo dạy đàn của Tiểu Yến ở nước ngoài, tên An Na, hơn bốn mươi tuổi.
"Alo. Em nghe nè cô An Na." - Tiểu Yến bắt máy, dùng giọng vui vẻ nói.
"Ernesta, em vẫn khỏe chứ?" - Một giọng nước ngoài khẽ cất lên, nghe thật dịu dàng.
"Dạ em khỏe á cô. Mà chẳng biết cô gọi cho em có chuyện gì không?" - Tiểu Yến thắc mắc hỏi, giờ này ở bên nước ngoài đã khuya rồi. Nếu không việc gì, chắc chắn cô giáo An Na chẳng gọi về.
"À... Cô định nhờ em một việc..." - Người đầu dây bên kia do dự nói.
"Dạ là việc gì?" - Tiểu Yến hỏi.
"Chuyện là thế này... Đúng ra tuần này cô phải Việt Nam... để đàn chúc thọ một người bạn... Nhưng ở đây cô còn chút việc bận... nên cô định nhờ em đến đàn thay..." - Cô giáo An Na nói.
"Dạ được! Em sẵn sàng mà." - Tiểu Yến vui vẻ nhận lời.
"Cô cảm ơn em nhiều nha Ernesta. Thứ hai tuần này ở nhà hàng Phụng Phi, lúc 5 giờ chiều." - Cô giáo An Na nói giọng vui vẻ.
Hai người nói thêm vài câu nữa, rồi Tiểu Yến cúp máy. Khi cô quay lại thì thấy mẹ mình đang lên tới, trên tay bà còn có đĩa cơm sườn, trông rất ngon.
"Lại đây ăn cơm đi." - Bà Mộng Quỳnh đặt nhẹ xuống bàn, rồi ngồi xuống.
Tiểu Yến đi tới rót hai ly nước lạnh, cô nhận ra mẹ mình đang có chuyện muốn nói nên lên tiếng hỏi:
"Mẹ muốn nói gì với con à?"
"Tôi chẳng hiểu sao hai anh em cô không chịu lập gia đình vậy? Đều đã trưởng thành hết rồi mà." - Bà Mộng Quỳnh nhíu mày hỏi, giọng nói đầy khó chịu.
Tiểu Yến chán nản quay mặt qua chỗ khác, sao lại là vấn đề này nữa rồi?
"Trần, Tiểu, Yến, cô có nghe tôi hỏi gì không?" - Bà Mộng Quỳnh tức giận khi thấy sự thờ ơ của cô con gái.
"Mẹ! Nhân duyên chưa chịu đến, tụi con biết làm sao?" - Tiểu Yến tỏ ra buồn bã.
"Nhân duyên chưa đến thì không biết đi tìm à?" - Bà Mộng Quỳnh liếc nhìn Tiểu Yến.
"Rốt cuộc mẹ muốn gì?" - Tiểu Yến hỏi giọng lạnh nhạt.
"Đi xem mắt." - Bà Mộng Quỳnh nói nhanh, không muốn chậm trễ giây phút nào nữa. Bà thèm bế cháu lắm rồi.
"Hả?" - Tiểu Yến kinh ngạc. Trời ơi, giờ là thời đại nào rồi, mà còn mấy vụ xem mắt ấy nữa chứ?
"Mẹ đã có đối phương tốt lắm đấy." - Bà Mộng Quỳnh bỗng nhẹ giọng, ánh mắt cũng dịu hơn ban nãy.
"Là ai vậy?" - Tiểu Yến thắc mắc hỏi, mẹ cô đào ở đâu ra mà nhanh thế nhỉ?
"Là con trai của chú hàng xóm lúc nãy đấy. Nghe đâu là một kế toán rất tài giỏi đó." - Bà Mộng Quỳnh vui vẻ nói.
Tiểu Yến khẽ thở dài, cô bắt đầu cầm muỗng lên ăn cơm. Ôi trời, mới bắt chuyện chút mà chú hàng xóm ấy đã giới thiệu con trai của mình cho cô rồi. Chán.
"Hay là chiều ngày mốt hẹn cậu ấy ra cho con gặp nha?" - Bà Mộng Quỳnh đề nghị, ánh mắt đầy mong chờ.
Tiểu Yến suy nghĩ một hồi, rồi vui vẻ gật đầu:
"Dạ được, mẹ cứ hẹn đi. Coi như quen thêm một người bạn đi."
"Tốt, tốt lắm. Mẹ giờ đi gọi điện thoại hẹn ngay." - Bà Mộng Quỳnh cười nói, rồi quay lưng đi.
Sau khi xác nhận mẹ mình đã thật sự xuống dưới nhà, Tiểu Yến cầm điện thoại di động lên, ngón tay nhanh lẹ bấm gọi một số. Điện thoại vừa được kết nổi, cô liền lên tiếng nói:
"Là chị, Tiểu Yến đây. Em giúp chị một việc đi..."
***
Bệnh viện Trường An.
Đầu giờ chiều hôm nay bệnh nhân khám bệnh đã nhanh chóng xong hết. Yến Nhi rời khỏi canteen cùng với "đồng nghiệp mới" Vĩ Hào, bọn họ vừa đi vừa nói cười, trông Yến Nhi thật vui vẻ và đầy sức sống.
"À bên khu của em nhiều việc không?" - Vĩ Hào lên tiếng hỏi thăm, miệng anh tỏ ý cười.
"Cũng được. À chiều nay anh không phải chờ em. Em còn có bệnh nhân nên cần thăm khám sẽ mất nhiều thời gian." - Yến Nhi trả lời, vừa đi cô vừa uống một ngụm cafe latte.
"Được, anh không chờ em. Khi nào xong, em gọi anh sẽ đến đón em về nhà." - Vĩ Hào trả lời.
"Không cần như vậy, chung cư của em không xa ở đây. Em chỉ cần bắt taxi về là được. Anh cứ nghỉ ngơi đi." - Yến Nhi xua tay, Vĩ Hào thật sự rất nhiệt tình. Những chuyện có thể giúp người khác được anh ấy sẽ không ngần ngại. Người tốt như vậy sao lại chưa có ai lọt vào mắt anh ta chứ?
"Anh không đổi ý đâu, vậy hẹn em tối nay. Bye." - Nói xong Vĩ Hào nhanh chóng rời khỏi đó đi nhanh về phía khu phòng bệnh của anh. Chỉ sợ đi chậm một chút cô sẽ lại từ chối.
Vĩ Hào làm ở khoa tim mạch, anh ấy không quá khó để có thể xin vào bệnh viện này với kinh nghiệm và học vấn của bản thân. Tuy nói chỉ mới vào làm nhưng mọi người ở bệnh viện đều quý anh, hơn hết các cô y tá dường như có sự ngưỡng mộ đặc biệt dành cho chàng bác sĩ có tài có sắc này.
Yến Nhi không thể hiện quá quan tâm về vấn đề đó, ngược lại cô đã không còn thấy lạ nữa. Vì lúc ở đại học Vĩ Hào cũng như vậy, đối với mọi cô gái anh là một chàng trai hoàn mĩ. Cô cảm thấy họ thật quá phô trương, lúc đó cô còn tâm sự với bạn cùng phòng rằng:
"Vĩ Hào ngoài có chút đẹp trai, có chút gia thế, học tốt, tốt bụng ra thì có gì đặc việt chứ?"
Lúc đó cô bạn cùng phòng đã phá lên cười lớn rồi đánh cô một trận:
"Mày bị não tàn à? Như vậy mà còn chưa đủ hoàn mĩ, chưa đủ đặc biệt so với bọn con trai nhăng nhít ngoài kia sao?"
Nói xong cô bạn ấy lại đưa tay chống cằm, thơ thẩn về Vĩ Hào.
Yến Nhi đi thẳng đến phòng bệnh mà không ghé vào phòng làm việc, cô muốn thăm bệnh nhân đặc biệt đó.
Đến phòng bệnh bà Hồng đã ngồi ở trên giường, gương mặt thơ thẩn nhìn ra hướng cửa sổ.
"Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không? Có muốn kể cho cháu nghe không?" - Yến Nhi ngồi cạnh giường, ngẩng mặt hỏi bà ấy.
"Không có, không có chuyện gì!" - Bà Hồng nói.
"Được, vậy cháu sẽ tâm sự với cô về một người bạn của cháu được chứ?" - Yến Nhi mỉm cười, hỏi bà Hồng. Đợi khi bà ấy gật đầu cô mới bắt đầu nói:
"Cháu có một người bạn... Người bạn ấy có liên hệ mật thiết đến một vụ án mạng. Vì để bảo vệ một người nào đó, người bạn của cháu đã giả vờ mất ý thức. Sau đó người bạn của cháu phải sống ở bệnh viện tâm thần, rất lâu, rất lâu..."
Nghe xong, bà Hồng chợt chừng mắt nhìn Yến Nhi. Nhưng chỉ thoáng qua rồi lại trở lại vẻ thơ thẩn tiếp tục nghe cô nói tiếp:
"Kết quả, người bạn đó của cháu không những không giúp được người kia mà còn hại chính bản thân mình. Cô có muốn biết người bạn của cháu là ai không?" - Yến Nhi nói, giọng cô từ tốn nhẹ nhàng.
Bà Hồng nghe xong, gương mặt biết sắc chuyển sang chột dạ. Nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh.
"Không hiểu, không hiểu, không muốn biết!!!" - Bà ấy lắc đầu dữ dội nói.
Yến Nhi giữ đôi tay bà Hồng đang quơ lung tung trên không trung, cô nhìn thẳng vào mắt bà ấy nói.
"Cô nên nhớ, cháu là bác sĩ. Cô có thể lừa được cảnh sát, lừa được mọi người nhưng hoàn toàn không lừa được cháu. Cô, vốn dĩ không có bệnh." - Yến Nhi nói với giọng nghiêm nghị. Ban đầu cô đã có nghi ngờ về bệnh nhân này, tuy nhiên cô vẫn muốn từ từ tiếp cận thay vì vạch trần bà ta ngay lập tức.
Bà Hồng không còn lắc đầu, không còn hốt hoảng. Bà nhìn Yến Nhi với vẻ mặt mơ hồ, hoảng sợ. Bà cứ ngỡ bà có thể giả bệnh để qua mặt được họ. Nhưng mà không dễ như vậy.
"Bây giờ, cháu không muốn chơi trò chơi diễn kịch với cô nữa. Như vậy, bên đội chuyên án điều tra rất mất thời gian." - Yến Nhi nói.
Bà Hồng im lặng thật lâu, sau đó xuống giường đi đến bệ cửa sổ. Đột nhiên bà quay lưng lại rồi quỳ dưới chân Yến Nhi.
"Bác sĩ, tôi xin cô. Coi như tôi xin cô đi! Cô có thể giấu chuyện này đi được không? Con gái tôi, nó không cố ý đâu, thật đó." - Bà Hồng chấp hai tay liên tục dập đầu, rồi khóc lóc nói.
Yến Nhi cũng giật mình quỳ xuống trước mặt bà ấy, đỡ bà ấy dậy rồi trấn an bà ấy.
"Cháu có thể giấu, nhưng một đời rất dài. Cô đảm bảo mình sẽ giấu được các bác sĩ khác và cả bệnh viện sao?" - Yến Nhi hỏi.
"Thật ra, cháu với cô đều giống nhau. Người thân của cháu cũng là một tử tù. Cô biết là ai không? Người đó cháu gọi là ba... Là ba ruột của cháu. Cháu lúc đó rất bối rối. Cảm thấy bản thân không còn là mình. Không biết nên tố cáo ông ta hay giấu cùng ông ta. Nhưng rồi mọi chuyện cũng bị vạch trần, ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm trước việc mình làm. Còn cháu, cháu đánh mất đi một người mình yêu, người yêu mình và cả những người luôn thật lòng với cháu. Sự giấu diếm không giúp được gì,ngược lại sẽ phản tác dụng." -Yến Nhi siết chặt tay bà Hồng nói.
Sau đó, bà Hồng trầm mặc thật lâu để nghĩ về điều gì đó. Trong mắt bà không ngừng rơi ra từng giọt lệ. Yến Nhi đã có cơ hội thấy ảnh của con gái bà do bên tổ chuyên án cung cấp, cô ấy thật giống bà.
"Được, tôi sẽ đi tự thú. Nhưng... bác sĩ có thể giúp tôi một chuyện không?" - Bà Hồng nói với chất giọng đượm buồn.
"Cô cứ nói." - Yến Nhi mừng rỡ trả lời.
"Tôi muốn cùng con gái của tôi đón sinh nhật 20 tuổi của nó, tuần tới là đến rồi. Đón sinh nhật xong chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm." - Bà Hồng nói với vẻ kiên quyết, ánh mắt bà tràn đầy hy vọng.
"Được, cháu hứa." - Yến Nhi trả lời chắc nịch.
Sau khi rời phòng bệnh Yến Nhi cẩn thận điều y tá trông chừng bà Hồng. Không biết là tốt hay xấu, nhưng Yến Nhi lại rất hay đa nghi. Đối với cô chuyện gì chưa hoàn thành thì không thể chắc chắn được.
Yến Nhi nhắc điện thoại lên, tìm kiếm một chữ "Lâm". Trong điện thoại hiện lên tên người "Gia Lâm". Cô đã lưu nó vì Gia Lâm muốn cô liên lạc khi có tiến triển về bệnh nhân.
Gia Lâm nhắc máy rất nhanh, cứ như hắn ta đang rất rãnh rỗi vậy. Yến Nhi hẹn gặp hắn tại bệnh viện, hắn không do dự lập tức đồng ý.
Khoảng chưa đầy 1 tiếng sau, Gia Lâm đã có mặt tại bệnh viện.
"Anh hình như đang rãnh rỗi?" - Yến Nhi nhìn hắn gượng cười, rồi theo phép lịch sự rót cho anh một ly nước trắng.
"Bà Hồng có chuyện gì sao?" - Gia Lâm hỏi, anh bước đến bộ sofa ngồi xuống.
"À, tôi có một chuyện này cần phải nói với anh. Trước tiên thì anh yên tâm, bà ấy không sao cả." - Yến Nhi dứt lời.
Gia Lâm liền thở hắt ra. Hắn còn tưởng nhân chứng quan trọng này có chuyện gì, nếu thật sự có chuyện vụ án sẽ đi vào bế tắc.
"Bà Hồng không bị bệnh!" - Yến Nhi nói, cô không có vẻ do dự.
Gia Lâm trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt của anh thay đổi từ lạnh nhạt thành khó tin.
"Ý cô là sao?" - Gia Lâm nghiêm nghị hỏi, anh tỏ vẻ không hài lòng.
"Bà ấy chỉ giả bệnh." - Yến Nhi tiếp tục trả lời.
Gia Lâm vẫn giữ vẻ mặt khó coi đó, rồi lại nhìn Yến Nhi, hắn giận dữ nói:
"Cô cũng biết chuyện này?"
Yến Nhi gật đầu, cô hiểu được Gia Lâm đang giận. Nhưng mà không thể tránh khỏi.
"Tôi không muốn nói trước với các người, vì muốn để chắc chắn hơn về bà ấy. Muốn để xem suy đoán của tôi không phải là sai." - Yến Nhi nói.
Gia Lâm bắt đầu giãn chân mầy ra, rồi uống một ngụm cafe lớn.
"Hôm nay tôi đã khuyên được bà ấy đầu thú." - Yến Nhi nói.
Gia Lâm trầm mặc nhìn Yến Nhi một hồi, xong hắn lại đổi ánh mắt ra phía cửa sổ, ở đó có một chậu xương rồng đã nở búp.
"Bà ấy đồng ý rồi?" - Gia Lâm hỏi, giọng hắn nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc gì.
"Ừ... nhưng mà bà ấy có một tâm nguyện. Tôi mong bên các anh sẽ giúp được." - Yến Nhi nói giọng điệu dần nhỏ, trở nên gượng gạo. Tuy vậy cô vẫn biết chuyện này dù có thế nào vẫn phải hoàn thành, lời hứa thật sự đáng giá khi chúng ta thực hiện nó.
"Cô nói xem!" - Gia Lâm trả lời,hắn không có vẻ gì khó chịu như lúc đầu, ngược lại phong thái có chút thoải mái.
"Bà ấy muốn đón sinh nhật cùng con gái... sau đó họ sẽ cùng nhau đầu thú!" - Yến Nhi nói.
Gia Lâm suy nghĩ một hồi, chuyện này vốn dĩ là do anh đảm nhiệm điều tra án, rốt cuộc lại nhờ vào người bác sĩ nhiều chuyện kia. Thân phận cô ta là bác sĩ không phải chỉ cần nói bà ấy giả bệnh là được hay sao? Như vậy còn có thể không phải gặp lại hắn nhiều lần. Nghĩ xong hắn lại tự gạt bỏ suy nghĩ của mình, nếu như Yến Nhi vạch trần sớm như vậy hắn thật sự không muốn gặp lại cô sao?
"Được, tôi hứa với cô. Có điều tôi có một điều kiện!" - Gia Lâm lên tiếng sau hồi miên man suy nghĩ của hắn.
"Ừ... là gì?" - Yến Nhi do dự hỏi.
"Từ từ tôi sẽ nói,bây giờ còn chưa nghĩ ra."
Họ nói chuyện xong thì trời cũng sập tối, Yến Nhi và Gia Lâm cẩn thận đến phòng của bà Hồng xem qua một lượt rồi báo cho bà ấy tin vui. Sau đó cùng nhau ra khỏi cổng bệnh viện.
"Tôi đưa cô về!" - Gia Lâm cầm trên tay chìa khoá xe cảnh sát, vừa nãy gấp quá nên anh lái luôn xe của đồng đội đến đây.
"Ờ, không cần đâu!" - Yến Nhi vén nhẹ tóc do gió thổi nhẹ qua.
"Ngại sao? Xe của tôi cũng tốt, sẽ không tắc đường!" - Gia Lâm lên tiếng thuyết phục. Điều vừa nói chính bản thân hắn nghe còn cảm thấy thật buồn cười. Có điều hắn không biết nên nói thế nào, tâm tình hắn vui vẻ khác lạ.
"Không phải, bạn tôi đã đến rồi." - Yến Nhi nhận ra vẻ khác lạ của Gia Lâm, tuy nhiên cô lại tỏ vẻ không để tâm. Tay chỉ về hướng xe đang chạy trên đường, ở đó đã có chiếc xe BMW màu đen đậu lại. Sau đó nhanh chóng đi về phía chiếc xe mà không nói gì thêm.
Gia Lâm nhìn theo hướng đó, biểu hiện vui vẻ của hắn dần tắt. Một chàng trai bước ra từ trong xe, phong thái đĩnh đạc lịch sự mở cửa xe cho Yến Nhi. Trong họ không khác gì một đôi.
********Hết chương 5********** Nhớ đón đọc tiếp nhé mọi người.
|
Chương 6
Hiện tại là 16 giờ rưỡi, cả bầu trời đều là màu xanh tươi mát khiến người ta thật dễ chịu. Tiểu Yến bị mẹ mình ép phải đi xem mắt, tìm người yêu. Nhưng không hiểu trông cô vẫn thoải mái, còn đến quán cafe mà đã hẹn rất đúng giờ nữa.
Và Tiểu Yến đã thấy người cần gặp rồi, cô không thèm quan sát đối tượng, cứ bước thẳng đến mà thôi.
"Cô là Tiểu Yến?" - Một gã đàn ông đứng dậy hỏi. Trông anh ta cũng cao lớn, ưa nhìn, tầm khoảng 28, 29 tuổi.
"Đúng vậy." - Tiểu Yến gật đầu, rồi ngồi xuống. Chẳng thèm bắt tay với gã đàn ông ấy, càng không có nụ cười tươi trên môi như thường ngày.
"Tôi là A Kiến, 29 tuổi." - Tên đàn ông kia tự giới thiệu về bản thân, ánh mắt cứ như say mê khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đối diện.
Sau khi gọi cho mình một tách cafe sữa nóng, Tiểu Yến nhìn gã đàn ông tên A Kiến kia mà nhếch môi cười:
"Anh đã 29 tuổi rồi mà chưa có bạn gái sao?"
"Tại tôi cứ lo làm việc... nên chẳng có thời gian..." - A Kiến trả lời, anh ta tỏ ra bối rối, cầm ly cafe lên uống.
"À hoá ra là vậy. Tôi cứ tưởng là anh quen quá nhiều người cùng lúc nên chẳng biết chọn ai chứ?" - Tiểu Yến vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
"Cô Tiểu Yến đây thật biết đùa, tôi sao có thể quen nhiều người cùng lúc được. Không thể nào, tôi chẳng phải là một tên đào hoa đâu nha." - A Kiến vừa cười vừa nói.
Lúc này phục vụ bưng tách cafe sữa nóng ra, nên Tiểu Yến chỉ nhẹ gật đầu.
"Theo tôi được biết thì cô là một nghệ sĩ dương cầm... Bữa nào cô có thể đàn cho tôi nghe một bản không?" - A Kiến lại lên tiếng hỏi. Anh ta dường như rất thích buổi xem mắt này, không chút miễn cưỡng nào.
Tiểu Yến lúc này bỗng cười nói vui vẻ:
"Cậu bé, em đi đâu một mình vậy? Ba mẹ em đâu?"
Tên A Kiến kia theo ánh mắt Tiểu Yến mà nhìn ghế kế bên mình. Nhưng lại chẳng hề thấy ai, chiếc ghế rống rỗng.
"Tiểu Yến... cô đang nói chuyện với ai thế?" - A Kiến hỏi giọng tò mò.
Tiểu Yến nghiêng đầu nhìn A Kiến mà nói:
"Với cậu bé mới chạy đến ngồi bên cạnh anh đấy, anh không thấy sao còn hỏi?"
"C...cậu... bé?" - A Kiến đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, vì ghế bên cạnh anh ta thật sự không hề có ai.
Tiểu Yến bất chợt tỏ ra ngạc nhiên:
"A Kiến, anh đã có con rồi sao?"
"Tôi làm gì mà có con chứ? Cô đừng nói đùa nữa mà." - A Kiến hơi hoảng hốt.
"Nhưng cậu bé bên cạnh anh... bảo anh là cha ruột của nó mà." - Tiểu Yến chỉ chỉ vào ghế bên cạnh A Kiến, giọng nói đầy chắc chắn.
"BÊN CẠNH TÔI RÕ RÀNG CHẲNG CÓ AI MÀ." - A Kiến vô thức quát lớn, trên trán đầy mồ hôi.
Tiếng quát ấy đã khiến cả quán cafe quay đầu nhìn, ánh mắt họ đầy mò tò như muốn hỏi "có chuyện gì thế nhỉ".
"Không lẽ mắt âm dương của tôi lại mở ra nữa rồi?" - Tiểu Yến hoảng hốt bịt miệng mình lại.
"Mắt âm dương?" - A Kiến kinh hãi, vội rời khỏi ghế ngồi.
"Ý là tôi có thể nhìn thấy... những linh hồn chết oan đấy." - Tiểu Yến cố ý nói nhỏ, không để người khác nghe thấy.
Nghe xong tên A Kiến đường như không thể đứng vững, tay anh ta rung rẩy thấy rõ.
"Cậu bé cứ ngồi bên anh... Vậy cái chết của nó... liệu có liên quan đến anh không?" - Tiểu Yến cố ý tỏ ra sợ hãi.
"Không, không có... Thôi tôi bận việc... phải đi trước... Bye..." - Sắc mặt của gã A Kiến tái xanh, cả người rung rẩy. Vừa nói dứt câu thì anh ta chạy như bay ra khỏi quán, xoay đầu lại nhìn một cái cũng không hề dám.
Nhìn thấy bộ dạng chạy mất dép ấy, Tiểu Yến thật không nhịn cười được. Cô vừa cười vừa lấy từ túi xách ra một bao bi vàng, thầm nghĩ gã A Kiến đó đúng là có tật thì giật mình, mới dọa chút thôi đã bỏ chạy mất dép rồi.
"Đồ đàn ông tồi." - Tiểu Yến quăng mạnh bao bi lên bàn, rồi im lặng hưởng thức tách cafe sữa của mình.
***
Đi lang thang một lát thì trời đã tối, Tiểu Yến trở về nhà. Vừa bước vào nhà thì thấy bà Mộng Quỳnh ngồi uống trà, khuôn mặt đầy tức giận.
"Mẹ, con về rồi." - Tiểu Yến bước nhanh vào, đôi môi nở một nụ cười tươi, muốn đánh tan đám mây đen trên đầu ai kia.
"Tiểu Yến, mau đặt vé máy bay đi Mỹ cho mẹ." - Bà Mộng Quỳnh liếc nhìn cô con gái, tay đặt ly trà mạnh xuống bàn.
"Hả? Mẹ đi Mỹ làm gì ạ?" - Tiểu Yến ngạc nhiên nhìn mẹ mình.
"Qua đó để coi có mở được mắt âm dương gì đó không?" - Bà Mộng Quỳnh nói giọng tức giận.
Nói bao nhiêu đó cũng đủ để Tiểu Yến hiểu ra vấn đề, chắc cái tên A Kiến kia đã gọi nói chuyện với mẹ cô. Tiểu Yến thở ra rồi ngồi xuống, làm cô hết hồn, còn tưởng có chuyện chứ.
"Mẹ xem cái này trước đi." - Tiểu Yến đưa bao bi vàng đến trước mặt bà Mộng Quỳnh, bây giờ cô thật sự lười biếng giải thích bất cứ chuyện gì, với bất kỳ ai.
Bà Mộng Quỳnh mở bao bi ra coi, hoá ra là thông tin của người được bà sấp xếp xem mắt với con gái mình. Ở trong đó ghi rõ anh ta là một tên rất đào hoa, một gã đàn ông vô trách niệm, làm bạn gái có thai, rồi ép buột người ta đi phá.
"Mẹ muốn con qua lại với hạng người này thật sao?" - Tiểu Yến giả bộ buồn bã nhìn mẹ mình.
"Không! Dương nhiên là không rồi." - Bà Mộng Quỳnh vội lắc đầu. Bà làm sao có thể để con gái mình đến với hạng người đó được chứ?
Tiểu Yếu mừng thẩm trong lòng, vậy là cô thoát nạn được rồi. Nhưng chỉ vài giây thôi, vì bà Mộng Quỳnh lại lên tiếng.
"Đừng lo, mẹ sẽ tìm đối tượng khác tốt hơn cho con." - Bà Mộng Quỳnh vui vẻ vỗ vỗ vào vai cô gái.
"Mẹ ơi là mẹ." - Tiểu Yến nhíu mày lại, cô thật muốn khóc nhè một trận. Cô ghét mấy vụ xem mắt này, toàn là lừa đảo.
"Mẹ. thật ra con đã có người mình yêu rồi. Chỉ là chưa bắt đầu... nên con không muốn nói ra thôi." - Suy nghĩ một hồi, thì Tiểu Yến nhẹ nhàng lên tiếng.
"Thật không đấy?" - Bà Mộng Quỳnh nhìn con gái với ánh mắt nghi ngờ.
"Dạ thật. Con thề." - Tiểu Yến đưa ba ngón tay lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Thế nên mẹ đừng có ép con đi xem mắt nữa, được không? Con thật lòng yêu người đó." - Tiểu Yến lắc lắc tay bà Mộng Quỳnh, giọng nói rất chân thành.
Bà Mộng Quỳnh biết rõ, Tiểu Yến là một người không dễ nói ra chữ "Yêu" ngọt ngào ấy. Nhưng hôm nay ở trước mặt bà, cô không chút do dự nói ra yêu người con trai đó. Vậy chứng tỏ rằng cô đã rất nghiêm túc, chẳng phải tìm cờ để khỏi đi xem mắt.
"Thôi được, mẹ sẽ không ép con đi xem mắt nữa." - Bà Mộng Quỳnh nhẹ gật đầu.
"Mẹ là số một." - Tiểu Yến mừng rỡ, ôm hôn mẹ mình như đứa trẻ.
***
Ngày hôm sau...
"Happy birthday to you! Happy birthday to you!" - Ở một khu chung cư cũ kỹ vang lên tiếng hát chúc mừng sinh nhật.
Ở đó chỉ có bốn người cùng với một chiếc bánh kem, phía ngoài cửa cảnh sát đã tập trung sẵn. Chiếc nến số 20 dần dần cháy đi, cô gái ấy cũng đã ước nguyện xong. Cô mở mắt ra, thổi hơi vào nến, chiếc nến số 20 tắt lịm. Bốn người ở đó vỗ tay, vài giọt nước mắt đã rơi.
"Con gái, chúc mừng sinh nhật!" - Bà Hồng nắm chặt tay con gái mình, xúc động nói. Hôm nay bà ăn mặc lịch sự, còn không quên thoa chút son môi. Trông bà tươi tắn hơn mọi ngày.
Hai mẹ con tự giác đứng dậy nhưng vẫn nắm chặt tay nhau, cùng nhau ra khỏi cửa. Sau đó ánh mắt họ nhìn nhau một lúc, rồi nhẹ đưa hai tay của mình lên, ở đó xuất hiện một đôi còng số 8, còng tay của họ lại. Cảnh sát dẫn họ rời khỏi đó. Trước khi rời khỏi, cô con gái nhỏ còn không quên ngoảnh lại nhìn hai người còn ở lại trong nhà mỉm cười một cái. Cô gái ấy thật thuần khiết, thiệt xinh đẹp.
***
Phiên toà hôm xét xử, Yến Nhi cũng đến. Cô ngồi ở ghế phía bên bị cáo. Nhìn lên trên vành móng ngựa, Yến Nhi chỉ thấy được một đôi áo tù nhân, một người tóc đã nhấp nháy bạc, người còn lại dáng vẻ thanh thoát quay lưng về phía cô. Yến Nhi lia mắt sang hàng ghế phía bên kia, không xa thấy Gia Lâm đã ngồi ở đó. Vô tình hay cố ý hai ánh mắt của họ chạm nhau, vô cùng buồn.
Tuy rằng nói giết người thì phải đền tội. Nhưng luật sư bào chữa cho cô gái chỉ dẫn đến lý do giết người của cô bé là để tự vệ, do người cha dượng có ý định cưỡng hiếp cô bé. Thêm nữa hành động tự thú của hai người họ cũng là một hy vọng để họ được giảm bớt lỗi.
Kết thúc phiên toà, Yến Nhi không quên chào bà Hồng rồi đi thẳng ra ngoài. Phía sau cô có người chạy đến thật nhanh. Cô xoay người lại thì thấy là Gia Lâm, phong thái lại thật nhàn rỗi. Cũng đúng, hắn đã giải quyết nhiều vụ án như vậy có lẽ sẽ không thấy buồn vì kết cục của những người họ.
"Đau lòng thay họ sao?" - Gia Lâm bước đến đi bên cạnh cô gái, hỏi.
"Ừ!!!" - Yến Nhi chỉ trả lời nhẹ, dường như nghẹn ở cổ họng.
"Có muốn đi ăn không?" - Gia Lâm hỏi.
Yến Nhi ngạc nhiên đôi chút, sau đó cười nhạt rồi gật đầu đi theo hắn.
Nơi họ đến là một quán ăn khá bình thường nằm giữa một khu chợ nhỏ. Gia Lâm ngồi vào bàn rồi tự kêu cho bản thân một tô bún cay, hắn còn không quên nhấn mạnh phải thật cay. Người chủ quán ở đó cười lên tiếng trêu trọc:
"Tôi nhớ rồi, ngày nào cậu cũng đến chị còn lạ gì nữa. Cơ mà đừng có dắt bạn gái đến chỗ thế này, ăn nhà hàng vẫn lãng mạng hơn nhé cậu trai!"
Yến Nhi đang xem menu thì giật mình ngẩng đầu lên xua tay với chủ quán, sau đó cô thấy hắn chẳng mảy may mấy nên cũng thôi đi mà gọi cho mình món như hắn vừa gọi.
Gia Lâm lau xong đũa, đặt một đôi cho cô, một đôi cho hắn mà không nói gì. Yến Nhi thấy vậy tự biết thân phận nên không dám nói gì thêm, những lúc Gia Lâm không nói chuyện gương mặt thật sự khiến người ta sợ hãi. Bún cay được mang ra, Yến Nhi ngửi thử, mùi cay nồng nặc sộc đến làm cô sặc sụa.
"Không ăn cay được thì đổi món." - Gia Lâm đưa khăn giấy cho cô.
"Không có, tôi ăn được." - Yến Nhi nhận lấy khăn giấy rồi húp thử một muỗng nước súp, quả thật rất cay. May là cô thích ăn cay nên vẫn chịu được.
Gia Lâm đối diện chỉ cắm cúi ăn mà không nói gì. Yến Nhi vừa ăn vừa lén nhìn hắn.
"Cô biết vì sao tôi muốn ăn cay không?" - Gia Lâm đột nhiên hỏi.
"Vì sao?" - Yến Nhi hỏi lại.
"Tâm trạng không tốt!" - Gia Lâm cười một cái rồi lại dùng tiếp phần của mình. Có điều nụ cười của hắn không mang niềm vui ở đó, nó như một viên socola đen, tính chất tưởng qua thật ngọt nhưng lại đắng vô cùng.
Vừa rồi hắn nói tâm trạng không tốt thì đi ăn cay. Nhưng mà Vĩ Hào từng nói với Yến Nhi tâm trạng không tốt thì nên dùng đồ ngọt chứ. Khoan đã, người chủ quán vừa nãy nói ngày nào hắn cũng đến. Chẳng lẽ ngày nào của hắn cũng...???
Yến Nhi không dám nghĩ thêm, hiện giờ trước mặt cô là hắn. Bằng da bằng thịt, nhưng cô tuyệt đối không được chạm đến. Nếu cô là sao chổi của hắn cũng không ngoa. Tốt nhất là đừng đến gần. Cô không nghĩ thêm nữa, vì càng nghĩ cô sẽ càng yếu lòng, sẽ không kìm chế được bản thân.
*********Hết chương 6********* Hãy đọc tiếp nhé mọi người.
|