Mưa Của Ngày Xưa (Rain Of Yore)
|
|
Author : Sukem Category : Teen Story Content : Đọc rồi sẽ biết Casting : Phạm Ngọc Bảo Ngân, Đặng Nhất Thiên Bảo, Nguyễn Anh Huy, Tống Ngọc An Thi, Thái Ngọc Trân. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha ! -----------------------------------
Chapter 1 : Tít…Tít…Tít…Mới 5h sáng mà. Đồng hồ này phiền quá! Khò khò… Tít… Tít…Tít…Trời ơi! Sao hoài vậy ? Haizzz…Mới 5h sáng mà…Ngủ tiếp…Ơh! Đồng hồ hư rồi hả ? Chết rồi, trễ học rồi…Hị hị…Bịch bịch…Ui da. Huhu! Té cầu thang nữa hả ? Sao kì vậy trời ? Mẹ ơi ! Bộ áo dài của con đâu mất rồi ? Mẹ ơi… Chật… Quên mất… Mẹ đi làm từ sớm rồi mà! Hic hic… Nó lật đật chạy đi chuẩn bị, chải chuốt gọn gàng cho ngày khai giảng hôm nay. Môi son nè! Cài nơ nè! Đẹp rồi nè!... Đi học thôi… Là lá la… Haizzz…Buồn ngủ quá! Hic. Đang mơ giấc mơ đẹp cơ mà… Rầm… rầm… Hic… Ui da sao xui dữ dậy nè! Hị hị! Do chạy hớt hải quá nên quẹo chỗ ngã 3, nó tông ngay vào 1 chiếc xe tay ga…Cũng may là nhẹ! Trong lòng vừa lo sợ, vừa nghĩ : “ Chậc! Chết rồi! “ … Anh…Anh ơi…Vừa định xin lỗi…Bỗng nghe tiếng nói từ phía người đó “ Em có sao không ?”. Con gái mà, làm giá một tí chứ! Nó bèn nhìn đi nhìn lại. Chậc.Bộ áo dài tôi hư mất rồi ? Làm sao đây ? Hôm nay là ngày khai giảng của tôi cơ mà! Hic hic… - Thôi nín dùm tôi cái đi! Xin đấy! Có chiếc áo dài mà làm ghê vãi! Đền là được mà! Anh ta nói với giọng điệu khinh khỉnh… Hức.Kiêu ngạo quá vậy ? - Sắp đến giờ rồi ! Anh tìm đâu ra cái áo dài mới mà đền cho tôi đây ? Hức.Xui quá hà! Hic…Mới sáng sớm… - Thôi nín đi cô nương! Lên xe đi tôi chở đi liền! - Đi…Đi đâu ? - Thì đi tìm chiếc áo dài đền cho cô chứ đi đâu nữa hả ? Nhìn đi nhìn lại, suy nghĩ mãi… - Mà nè! Ở đâu mà A có ? - Thì lên xe đi! Trễ giờ rồi mà chần chừ quài… Anh ta vừa cằn nhằn vừa bực bội với nó… - Ừ! Thì đi!... Lên chiếc xe của anh ngồi thật êm làm sao ý! Hihi - Tôi tên Thiên Bảo, còn cô ? Anh ta hỏi với vẻ khinh khỉnh… - Bảo Ngân… - Cùng một chữ Bảo nhỉ ? - Ừ…
Ruýttttttttttt………..Một tiếng thật dài.Anh ta thắng lại. Woa! Đẹp quá! Trước mắt nó là một căn biệt thự thật lộng lẫy! - Vào nhanh đi! Nhìn cái gì nữa hả? - Ờh…Ờh… Vừa ước vào cửa, nó như bị hốt hồn mất, quên cả hôm nay là ngày khai giảng và nó đang sắp đến trễ… - Nhà Anh đẹp quá! Ước gì… Chưa nói dứt câu, anh ta quẳng 1 chiếc áo dài thật đẹp vào người nó, nó nhìn anh ta bằng ánh mắt hình viên đạn. - Mặc vào đi! Nhìn cái gì ? - Áo dài ở đâu mà anh có vậy ? Nó tò mò không biết cái áo dài ấy ở đâu mà có… Hay là… - Chậc ! Vừa tất tần tật luôn ý! Hi… - Vậy được chưa cô nương ? Thôi đi học nhanh dùm tôi cái… Trễ giờ tôi rồi… Anh ta vừa nói vừa xoa đầu nó. - Ờh ờh… Nó vừa đi vừa quay đầu nhìn lại căn biệt thự ấy mãi… Chắc là nó thích lắm! Ruýttttt… Lại một tiếng thắn thật dài. - Xuống xe đi chứ ? Anh ta gọi nó… - Ờh… Ờh mà nè! Còn chiếc xe đạp của tôi thì sao ? Nó là món quà của Ba tôi mừng ngày đầu tiên tôi vào cấp 3 đó. Hic… Chậc! Lúc này nó mới nhớ đến chiếc xe đạp của nó.Đúng là… - Tôi sẽ đền lại mà! Yên tâm đi… - Ơh! Biết tìm anh ta ở dâu mà… Nói chưa xong, anh ta đã chạy tụt vào chỗ giữ xe của trường… Nó lại nghĩ: - Anh ta làm sao biết chỗ giữ xe của trường mình chứ ? Thoáng chút, nó nhìn lại: - Ơh! Thì ra là đồng phục trường mình mà! Trời ơi ngốc thật! Cả đồng phục trường mới của mình mà còn không biết! Hị… Nó chạy tất tả tìm lớp của mình… - 10c1…10c2…10c3… 10c6 ở đâu vậy trời ? A! Đây rồi! Nó vội vã chạy đến gần cuối lớp đứng xếp hàng như bao người khác…Bỗng một tiếng gọi : - Này bạn! Mem mới à! Lên trên đi , lùn quá! Hehe… Cả lớp đó cười ầm lên! - Quê thật! Chậc! Lớp gì mà toàn người cao to không vậy trời ? Hic… Sau khi nghe phát biểu xong lễ khai giảng, nó loay hoay đi tìm phòng học… - Nó kêu lên! A! Ai làm rớt cái điện thoại này! Hàng nghìn ánh mắt nhìn chầm chầm vào nó…Nó bỗng đáp nhẹ : - Ơh! Không có gì đâu ạ! Nó định là xong tiếc học sẽ đi tìm trả lại chiếc điện thoại cho chủ nhân của nó! Vào lớp, cố giáo bảo : - Xin giới thiệu với các em đây là bạn Phạm Ngọc Bảo Ngân! Em muốn ngồi ở đâu ? Cô giáo quay sang hỏi nó… - Zạ!... Nó quay đi quay lại nhìn nhìn… Bỗng một tiếng nói… - Thưa cô! Bạn Ngân có thể ngồi ở đây được không ? Chỗ em vẫn còn một chỗ trống…
|
Thì ra là một anh chàng hotboy trong trường nhưng cũng nổi tiếng là “ đàn anh “ với những lần đánh nhau kinh hoàng, vậy mà hôm nay lại hiền nhỉ ? - Vậy ý em thế nào ? Ngồi cạnh bạn Minh được chứ ? Cô giáo hỏi tiếp. - Thưa cô! Em muốn ngồi chỗ cuối lớp ạ! Nó quay sang nói với cô…Cả lớp há hốc mòm quay sang nhìn Minh… Chà chà! Có một sự quê nhẹ…Hehe… - Vậy cũng được… Đến gần cuối tiết học… Ring…Ring…Ring… Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên… Cả lớp nhìn chầm chầm vào nó, nó vẫn thản nhiên như không có gì. Đến khi cô giáo gọi: - Bảo Ngân! Điện thoại của em kìa! Nó vẫn nhìn đi nhìn lại và đáp: - Zạ đâu phải… Rồi bất chợt nhận ra… - Chậc! Zạ là của em ạ! Lúc này nó mới nhớ lại cái điện thoại lúc nảy!Nó bấm từ chối… Tùng…Tùng…Giờ ra chơi.Nó cầm điện thoại và gọi lại số lúc nảy…Tít…Tít…Rồi một người bắt máy với giọng khinh khỉnh… - Alo! Này ai đang cầm điện thoại của tôi vui lòng đem đến phía sau cantin dùm nhé! Tks! Tút…Tút…Tút… - Đúng là mất lịch sự… Nó vừa lủi thủi đi tìm cantin vừa lẩm bẩm : - Để xem khuôn mặt của hắn là ai mà nghênh ngang hết chỗ nói! Nó chợt nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ, hai tay sọt vào túi quần đứng quay lưng về phía nó… - A! Chắt hắn ta đây rồi! Này A kia… Người đó chợt quay lại: - Điện thoại tôi đâu ? Đúng là vô duyên hết chỗ nói – Nó lẩm bẩm… - Này! Điện thoại của anh đây! Hắn ta chộp lấy và quay đi không một tiếng cảm ơn! - Ơh Ơh! Này…Đúng là… Người gì đâu ấy! Bực thật! Buổi học kết thúc, nó quay về nhà! Nhưng vẫn có một bóng dáng nào đó cứ mãi dõi theo nó…
|
Chapter 2 : Về đến nhà, nó mới nhớ lại : - Chậc! Chiếc xe đạp !!? Sao nói với mẹ bây giờ ? Hịhị…Chuyến này xong đời rồi… Suy nghĩ mãi, nó mới liều một phen bước vào nhà… - Mới về hả con ? Ui…Xe con đâu ? - Dạ…Dạ…Dạ nó bị hư nên con sửa rồi á mẹ! - Ừ! Nó bị hư chỗ nào vậy con ? - Ơhh…Dạ bị thủng bánh thôi à mẹ! Hì… - Ờ! Bước vào phòng, nó nằm ngã xuống giường. - Hức! Chuyến này xong rồi! Biết tìm đâu ra anh ta mà đòi…Haizzz… Suy nghĩ một tí, nó đã ngủ thiếp đi… Sáng hôm sau, như thói quen, nó đi học. Vừa mở cổng, nó nhìn thấy anh chàng hôm bửa bước ra từ một căn hộ chung cư cạnh nhà nó. - Này cái anh kia! Hừm! Chuyến này anh chết với tôi. - Ơh! Lại là cô! Anh quay lại và đáp với vẻ mặt phiền phức. - Chiếc xe đạp của tôi anh tính sao ? - Nó tiến lại và hỏi tới tấp. - Lên xe đi tôi đưa đến trường. - Còn… - Đang sửa mà. - Ờh! Nó lên xe và ngồi im phăng phắt. Lát sau, nó hỏi nhỏ với anh : - Nhà anh ở đấy ư ? Nhưng hôm bửa anh chở tôi đến căn nhà kia mà!!? - Không! Là nhà của một người quen thôi! Tới trường, anh chay tọt vào chỗ gửi xe, hàng nghìn ánh mắt hình viên đạn nhìn chầm chầm vào nó. Có nhóm sầm sì : - Ê mậy! Nhìn nhỏ đó vậy mà quen được anh Thiên Bảo hả ? Xấu còn hơn tao ý! Hihi Nghe mà toát cả mồ hôi.Nó lẩm bẩm : - Anh ta có cái gì mà bọn con gái trường này mê dữ vậy trời ? Đối với mình hả ? Còn khuya… Từ đó, nó như trở thành người nổi tiếng của trường, đi đâu ai cũng sầm sì to nhỏ… Mấy hôm sau… Như thói quen cuối tuần, nó chịu khó thức sớm đi chạy bộ. Nó lại gặp anh. Bản tính vốn là một đứa con nít, nó chạy xổng đến chỗ anh… - Này! Chiếc xe đạp của tôi sao rồi ? Anh định không trả à? Thật đúng với vẻ lạnh lùng và đầy bí ẩn của một Thần Nông, anh đứng lên và quay đi mặc kệ cho nó chạy theo gọi mãi… Về đến khu chung cư, abg bảo nó đứng cờ ở cổng. Chờ lâu quá chả thấy anh ra, nó nghĩ : - Có khi nào anh ta vào nhà ngồi thảnh thơi uống nước mặc kệ mình chờ hông ta ? Anh bước ra cùng với chiếc xe đạp rồi dụng lại trước mặt nó : - Được chưa cô nương ? Ngon lành cành đào ! Hết nợ rồi đấy nhé! - Hì…Vậy còn tạm được… Nó lên xe kiểm tra xem thế nào, thấy êm êm… - Được rồi! Thôi tôi về nhé! Suốt đoạn đường đi, nó cảm thấy vui vui và không ngừng cười mỉm…
Chapter 3 : Một hôm khi đi học về, nó qua nhà nhỏ Thi mượn tập nên về trễ. Đến đoạn ngã ba, xe lại bị hỏng.. - Chết thật! Lại hỏng nữa…Hic… Nó đành ngồi xuống mài mò tìm cách sửa vì tiệm sửa xe cách đó khá xa. Thoáng tí, mây đen ùn ùn kéo đến. Lát sau, cơn mưa cũng ào tới. Nó cùng chiếc xe đạp ướt đẫm chạy vội đi tìm chỗ trú. Nó tạm trú mưa ở 1 tán cây lớn.Cùng lúc đó, anh từ phía xa chạy đến : - Nè! Sao không tìm chỗ nào trú đỡ mà lại đứng ở đây ? - Mưa lớn quá! Tối chạy không kịp… - Phải rồi! Chân ngắn mà! Làm sao mà chạy nhanh được. Anh vừa nói vừa cười… - Nhà tôi cũng gần đây. Thôi về nhà tôi đi. Tạnh mưa rồi về nhà cũng được mà. Nó chần chừ mãi… - Sao ? Đi không thì bảo ? Không tôi về đấy… Anh gặng hỏi nó. Vì lạnh quá nên nó đành chạy theo anh về nhà. - Vào đi! Lạnh lắm không ? Anh vội chạy đi lấy khăn lau cho nó… - Lạnh muốn chết luôn ý! Cũng may là có anh! Hic… Nó vừa nói chuyện với anh, vừa không ngừng “ đánh bò cạp “. Anh nhìn nó mãi, nó ngạc nhiên : - Anh làm gì nhìn tôi dữ vậy ? Trông tôi buồn cười lắm à ? - À đâu có! Cô có sđt chứ ? - Ờh có! - Cho tôi nhé! Nó đắn đo suy nghĩ : - Anh xin làm gì ? Chậc. Định nhát ma tôi nửa đêm chắc! - Tôi không nhát ma cô đâu mà sợ… - Ừh! Bấm đi nè ! 0909… Anh và nó trò chuyện rất vui. - Thôi! Mưa tạnh rồi. Tôi về nhé! Về đến nhà, thay đồ xong, nó lăn đùng ra ngủ. Sau khi thức dậy thì bị cảm. Tưởng đâu sốt nhẹ, nó lấy viên hạ sốt uống vào mà không nói cho mẹ biết. Sáng hôm sau, mẹ nó đi làm sớm, không ai gọi nó đi học. Ở trường, Huy – Anh chàng cùng lớp cứ trông đứng trông ngồi sao trễ rồi vẫn không thấy nó. Thi – nhỏ bạn thân của nó đã yêu Huy từ thời còn cấp nhỏ. Thấy Huy cứ đi tới đi lui, Thi lo lắng hỏi : - Hôm nay ông sao vậy ? Có chuyện gì à ? - À không! À mà có. Sao hôm nay không thấy Ngân đến lớp vậy? Nhà Ngân có chuyện gì à ? Hay Ngân bị sao rồi? … Huy hỏi tới tấp… Thoáng tí buồn trên gương mặt nhỏ Thi, nó đáp nhẹ : - Thi cũng không biết nữa! Còn riêng Bảo, anh vừa đi học vừa nhắn tin cho nó. “ Lùn ơi! Đi học chưa vậy ?” Chờ mãi vẫn không thấy một dòng tin hồi đáp. Anh nhắn tiếp “ Chắc đang trú mưa hả ? Dù gì cũng trả lời tin nhắn của tôi cái đã chứ.” Vẫn không một dòng tin nào cả. Anh nhấc máy lên và gọi nó. Ring…Ring…Ring… Thuê bao quý khách vừa gọi không nhấc máy… Ring…Ring…Ring… Ba hồi chuông trôi qua tĩnh lặng, và kết quả là… Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được… Anh bắt đầu lo cho nó. Anh vội chạy đến nhà nó. Gấp quá không kịp lấy xe, anh chạy thẳng đến nhà nó. Trên đường đi, do trời vừa mưa nên anh bị trượt chân, trầy cả tay. Nhưng anh vẫn chạy tiếp đến quên cả đau. Đến nhà nó, anh bấm chuông mãi vẫn chẳng thấy ai ra mở cổng. Thấy cổng không khóa, anh chạy tọt vào nhà nó mặc kệ ai nhìn thấy hay nghĩ này nọ. Thấy nó nằm trên giường, phép lịch sự tối thiểu, anh gõ nhẹ cửa vài cái nó vẫn không nhúc nhích. Anh giật cả người
|
- Cô có sao không ? Tỉnh dậy đi chứ ? Đừn làm tôi lo mà. Lúc này, nó mở dần mở mắt được một tí. Nó nhìn anh, bộ dạng mệt mỏi đến độ như không muốn trả lời anh. - Cô bị làm sao vậy ? Anh sờ nhẹ lên trán nó… - Cô sốt rồi, chờ tôi tí nhé! Anh hớt hải chạy đi mua thuốc cho nó, cả cháu nóng hổi nữa. Ăn xong, nó uống thuốc, một lác sau nó dần khỏe lại. - Cô làm tôi lo lắm , biết không hả ? - Có gì đâu phải lo, sốt tí thôi mà. - Cô hay quá há. Sốt đến nỗi tôi nhắn tin, gọi điện thoại, thậm chí vào đến nhà cô, cô vẫn không hay biết… Vậy mà bảo tôi đừng lo… - Ờhhh… Hi… À mà tôi có là gì của anh đâu chứ ? Sao lại lo ? Anh im lặng không nói gì… - Thôi! Cô ngủ tí đi! Rồi mai khỏe hẳn đi học. Tôi quay về trường đây. - Ừh! Cảm ơn anh nhiều nhé! Làm anh phải lo… - Không có gì đâu mà. Bài đặt khách với sáo. Anh quay đi, chợt lo lắng anh lại nhìn nó… - Nè! Tôi nhắn tin phải trả lời đấy nhé! Kẻo tôi lại lo… - Biết rồi mà. Vào lớp học, anh cũng không ngừng nhắn tin cho nó. “ Nè nhóc, khỏe chưa đó ? Còn sốt lắm không ? “… “ Lớn hơn ai mà kêu là nhóc hả ? “ … “ Tôi lớn hơn cô một lớp đấy “…” Chậc!”… “ À mà mai cô đi đến chỗ này với tôi nhé!”…” Đi đâu?” …” Thì cứ đi rồi sẽ biết mà! Mai tôi đến đón cô nhé! “…” Ờh!”… Anh mỉm cười khi thấy nó đồng ý.
|
Chapter 4 : - Nè! Cô đâu rồi ? Đừng quên buổi hẹn với tôi đấy nhé! - Biết rồi mà! Lãi nhãi mãi… …1h30… Reng…Reng…Reng… - Anh đến chi mà sớm vậy ? Tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả đấy ! - Đi sớm tí có sao đâu ? - Ùm. Sớm. Vậy đứng đợi ở đây đi hé! - Ơ…! Không cho tôi vô nhà sao ? Nắng thế cơ mà ! - Không! Cho chừa cái tật… Hihi… Nó bắt Anh đứng đợi ở cổng. Mở tủ quần áo ra, bao nhiêu sự lựa chọn đập vào mắt nó. - Cái nào bây giờ ? Phải mặc đẹp tí nếu không Anh ta sẽ chê này nọ nữa. Quê lắm! …30 phút trôi qua… Nó vẫn chưa ra… a call : - Nè cô xong chưa vậy ? Định cho tôi đứng nắng ở đây luôn hả ? - Chờ tí mà… Gần xong rồi… Cằn nhằn mãi… … Lại 30 phút trôi qua… A call tiếp… - Nè cô… - Xong rồi đây này ! Anh im lặng nhìn nó ngạc nhiên đến nỗi há hốc cả miệng. - Anh làm gì thẩn người ra vậy ? Tôi lạ lắm à ? - À… À… À không ! Hj ! - Thôi ! Không sợ trễ à ! Gần 3h rồi đó ! - Ờ ờ… - Đi lẹ đi ! Trừi ưi…!! - Ờ ! Thì đi này. … Anh chở nó đi ra hết con đường thành phố, quẹo vào 1 con đường mòn nhỏ… - Anh định đưa tôi đi đâu vậy ? Mà có chuyện gì ? - Bí mật… Tới rồi cô sẽ biết… … Khoảng 20 phút sau… - Đến rồi ! - Woa! Đẹp quá! Sao Anh biết được chỗ này mà đến hay vậy ? - Đây là nơi lúc trước mẹ thường dẫn tôi đến… - Ở đây thoáng quá! Yên tĩnh nữa ! Thích tóa… Anh im lặng nhìn nó hồi lâu không nói. - Anh làm gì mà nhìn tôi hoài vậy ? Bộ mặt tôi dính lọ nghẹ à ? Anh cười ngượng : - À… À không ! Hi. Có muốn nghe tôi kể chuyện không ? - Kể di mới nghe được chớ ! - Ngồi sát vào tôi đi. Tôi kể chuyện này đáng sợ lắm đó! - Ơ… Có gì mà đáng sợ cơ chứ ? - Ngồi sít lại chút. Nếu không lát nữa đừng sít lại tôi à nha! Lúc ấy tôi mặc kệ đấy ! Nó cũng thấy hơi sợ nên sít lại gần Anh… - Gần chút nữa. !! Nó cố nhích thêm tí nữa. - Trời ơi ! Ngồi sát vào như zì nè! Anh sít lại ngồi sát vào nó và bắt đầu kể… Nó cố lắng tai nghe… - Lúc trước… Ở con suối này có 1 cặp trai gái như tôi với cô vầy nè… Đến đây hóng gió… - Ừ… Rồi sao nữa… Kể tiếp đi… - Chàng trai tỏ tình với cô gái và bị từ chối. Đi vài bước, cô gái ấy trượt chân và đập đầu vào đá chết tươi.. Rồi… - Thôi mà đừng kể nữa… Nó hét toán lên bám lấy Anh ( Nhìn mặt zị mà sợ ma ghê hé ! Hjhj ) Anh trợn to mắt nhìn nó : - Vậy bây giờ cô có đồng ý làm bạn gái của tôi hông ? Nó sợ và rung nhưng cũng chẳng trả lời… - Nè ! Không trả lời tôi bỏ cô ở đây đấy nhá! - Tôi… Nó suy đi nghĩ lại… Hông trả lời thì bị Anh bỏ ở đây… Mà trả lời thì biết nói sao giờ ? ( Dọa con nít ác đạn quớ mờ ! ) - Nè ! Không trả lời là té chết ráng chịu nha! - Ơ… Lúc nảy Anh đâu có nói hông trả lời cũng bị té chết đâu… - Hông có thì bây giờ có. Lí luận… - Thôi ! Không tin đâu. Có môn Anh chọc tôi coi chừng Anh té đấy! Nó đứng dậy đi từng bước thật cẩn thận ( Sợ té ấy mà ! Xem ra cũng nhát gan gê! Hjhj ! ). Anh vội chạy theo nó, trượt chân té, bầm dập cả người ! ( Vì bờ suối mà ! Rong rêu lắm ! ) . Nó hoảng hồn quay lại… - Anh… Anh có sao không ? - À… À… Không sao ! ( Cố nén lại thôi chứ bầm dập mà không đau sao được ) - Em… Ý… Tôi… Tôi xin lỗi mà ! - Không có gì đâu mà ! Cần gì phải nói lấp bấp zữ zị kìa ! Hj - Chảy máu rồi kìa! Vậy mà còn cười được! Thôi gồi ở đây nghỉ tí đi. Khỏe rồi về! - Nhưng trời cũng tối rồi mà ! Về thôi kẻo mẹ cô la. - Không sao ! Hôm nay mẹ tôi làm về trễ mà ! Yên tâm ! - Ừ ! Vậy tí thì về. Anh và nó ngồi nói chuyện với nhau rất vui… Chợt nó hỏi : - À quên! Tại sao hôm nay Anh lại hẹn tôi ra đây ? - Tôi… - Anh sao ? Anh nhìn nó … Cả 2 im lặng 1 hồi lâu không nói. Một lúc sau : - Anh… Anh… Yêu Em ! - Hả ? Cái gì ? Anh của Anh yêu tôi cơ ? Sao Anh ấy biết tôi ? Mà sao Anh ấy không nói lại nhờ Anh nói ? Buồn cười =)) - À không. Anh… - Sao ? - Anh yêu Em ! Hai má nó ửng hồng lên, nhìn Anh không nói được gì. ( Chứ sao ! Lần đầu tiên được tỏ tình mà ! Hjhj ! ) - Sao ? Em trả lời Anh đi chứ !!? - Em… Nhưng tôi có điểm gì để Anh thích đâu chứ ! - Cứ Em rồi tôi hoài… Anh không cần biết. Em trả lời Anh ngay đi! Em đồng ý làm bạn gái Anh nhé! Anh hứa sẽ chăm sóc Em, quan tâm Em và yêu mỗi mình Em thôi ! Anh hứa đấy ! - Thật không ? Em không tin được. Lời con trai nói mà. - Em không tin Anh ư ? Bộ Em nghĩ Anh là con người như thế ư ? Bộ Em nghĩ con trai ai cũng như zị ư ? - Em… Ý Em không phải vậy ! - Vậy thì là thế nào cơ ? - Em… - Thôi. Em như vậy là chịu rồi đấy nhé ! - Ơ… - Sao nữa… - Ờ… - Vậy chịu rồi nhé cục cưng ? - Chút chút… Đợi chân bớt đau tí, Anh chở nó về nhà. Thế là Anh với nó chính thức quen nhau… - Em vào đi nhé ! Zk yêu! - Ơ… Zk !!? - Chứ sao ? Quen nhau phải kêu bằng zk ck chứ !! - Ờ! Hj ! Thôi Em vào nhá! - Em hả ? - À ! Zk ! Hj… Nó quay đi. Anh níu tay nó lại. - Zk… Anh nhìn nó… ( Mặt gian quớ nha ! ) - Sao Ck ? - Kiss Ck cái nhá! Về mới ngủ ngon được… Hj - Ơ ! Thôi. Mơ đi. Mới quen mà zị á ! - Đi mà ! Kiss bù cái chân đau của ck này ! Đi mà ! 1 cái trên má thôi ! - Thôi được rồi. Chụt. - Hi ! Yêu zk nhất ! Thôi Zk yêu vào nhà đi ! - Ck đi đi rồi zk vào ! - Zk vào trước đi ! Ck là ck phải tỏ vẻ tí chứ ! - Nhưng ck bị như vậy. Zk không yên tâm. Ck di trước đi. - Thôi… Zk vào trước đi. - Đã nói Là không mà. - Nhưng… - Im ngay và lập tức! - Ừ thì ck về trước. Chưa gì hết đã ăn hiếp ck rồi ! - Hì ! Pipi zk yêu nhé ! Ngủ ngoan ! - Ck ngủ ngon ! Nó nhìn theo Anh mãi cho đến khi bóng Anh đã khuất sau ngã ba ! Vào nhà… Nó cứ cười mỉm mãi. Chắc nó thấy hạnh phúc lắm ! Nhật kí ngày 12-10-2012… Nó quen Anh… Và có lẽ đây là trang nhật kí lưu giữ tình yêu đầu đời của nó… Đầy hạnh phúc… !!! Rồi 2 zk ck này sẽ như thế nào !!? Nhớ đón xem chapter 5 nhé các bạn !
|