[Tản Văn] Em Là Nhà (22+)
|
|
-"Em có nghe không?" -"Ờ, có..." -"Ngày xưa, có con bé..." -"Vâng." -"Một hôm, trấn được của anh năm ngàn, nó sướng lắm, miệng cười ngoác tới tận mang tai..." -"Có năm ngàn mà cũng..." Mình bĩu môi. -"Năm ngàn ngày đấy là mua được mười cái bánh giò mà!" -"Vâng!" -"Ranh con còn quay lại lè lưỡi trêu anh, xong..." -"Xong sao?" -"Mắt nó trớn lên, ngã đập mặt vào bãi cứt chó đầu xóm!" Anh nhấp ngụm trà, thản nhiên nhận xét. -"Đó là năm ngàn có ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh! Em biết sau đấy như nào không?" -"Như nào?" -"Nó luống cuống kiểu gì, rồi áo quần cũng dính cứt, sợ ba mẹ đánh đòn nên nó nhét trộm dưới gầm giường..." Mình tò mò quá, hỏi. -"Rồi sao nữa?" -"Rồi thối quá, đêm nó không ngủ được, phải mò dậy, lấy vở tập tô đè lên cho đỡ mùi..." -"Con nào mà ngu đếch chịu được thế?" Anh đang nhấp ngụm trà, nghe mình hỏi thì suýt sặc, anh nhìn mình, cười nghiêng ngả. Sau đó thôi, ngẩng lên, thấy mình, lại cười. Cứ dai dẳng mãi, mình bực, tra khảo. -"Con đấy là con nào thế? Sao bảy năm yêu nhau không bao giờ thấy anh kể?" -"..." -"Mà anh xạo phải không, em thấy quen lắm, cứ như em đọc trên mạng rồi ấy..." -"Ừ, trí nhớ em tốt thật!" -"Chả tốt, anh Hoàng nhà em thường khen em thông minh nhất trên đời!" Thực ra, mình biết thừa anh Hoàng nịnh mình, nhưng cứ kể khoe tý. Một lúc, thấy anh trầm tư nhìn cốc trà trong tay, như có điều gì tâm sự. Mình bây giờ mới để ý là hết đau đầu từ đời tám hoánh nào rồi. -"Nguyệt, biết anh là ai không?" Tự dưng anh hỏi. Yêu nhau bảy năm, giờ làm câu, có biết anh là ai không? Troll vãi cả đ... Mình kiểu sốc quá, đếch nói được gì luôn. Thấy anh thở dài, sau đó mặt buồn buồn, hôm nay đúng kiểu chàng bị dở hơi rồi. Tại sao dạo này, mọi người quanh mình ai cũng hâm thế nhỉ? Đến là khổ! ..... ..... Cả một ngày dài, mình mệt rũ rượi. Chợp tối, anh chơi với mình một lát, rồi dặn dò ngủ ngon. -"Anh đi đâu đấy?" -"Anh lên trên gác, có gì thì gọi, anh xuống!" Mình, tự nhiên, hơi băn khoăn. Mọi khi con Vi nó hay bảo, mình và anh, là tình đồng chí chứ tình yêu đ... gì. Cũng không hẳn mình là người suy nghĩ cổ hủ như anh hay nói ra ngoài, mà nghĩ lại, không nói thế thì biết nói thế nào? Chuyện tế nhị mà! Thực ra chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, cái này, lỗi lớn là ở mình. Lần nào mần ra mần vào, tới điểm mấu chốt là mình lại căng thẳng, mồ hôi toát ra như tấm. Có vài lần thử, nhưng anh cứ vào một chút là mình đã thấy đau rồi, thêm một chút nữa, đau phát khóc, tham khảo kinh nghiệm những người đi trước, thấy họ nói là của mình hơi dày. Biết thế thôi chứ về phương diện này mình cũng mù tịt mà. Những lần như thế, thấy nước mắt mình là anh lại mắng mình làm anh mất hứng. -"Em xin lỗi, hay thử lại, em sẽ cố..." -"Thôi, thử gì nữa, căn bản là em không muốn, nên tâm lí mới thế, để tới đêm tân hôn vậy..." -"Em..." -"Không sao, anh có thể làm tất cả vì em." ..... Mình chẳng biết nữa, nghĩ lại thương anh. Mình cũng còn nhỏ gì nữa đâu mà cứ sợ sệt như thế? Với lại để anh ngủ trên gác, mình thật không đành lòng, nhớ, muốn ôm anh mà. Cho nên, hôm nay, mình quyết định, mình sẽ thật can đảm. Mình kéo anh lại gần, hít thở thật sâu, chậm rãi mở từng chiếc cúc áo. -"Anh...em sẵn sàng rồi...lần này em sẽ không khóc, em hứa đấy!" Thái độ của anh, không biết dùng từ nào để diễn tả đây? Đâu phải lần đầu tiên, anh nhìn thấy? -"Anh..."
|
-"Anh à ..." Mình gọi bẽn lẽn. Anh tự dưng ho sặc ho sụa. -"Em...Nguyệt...em...anh..." -"Lần này sẽ được, em hứa đấy!" -"Không phải...anh...em...em..." Chưa bao giờ thấy người yêu bối rối như này, mình để ý thấy chân tay anh lóng nga lóng ngóng, mặt mũi thì đỏ bừng. Anh bị cuống, ho khan một lúc, mãi sau mới bình tĩnh được. -"Hôm nay anh mệt, để sau nhé!" Mình nóng cả mặt, cái thể loại gì mà mỡ dâng tới miệng mèo mà mèo lại chê thế? Tự ái con gái của mình, vứt đi đâu cơ chứ? -"Sao anh lại thế, anh chán em rồi à?" -"Anh..." -"Hay cơ thể em không đủ hấp dẫn?" -"..." -"Hoặc cũng có khả năng anh ăn vụng sau lưng em, cho nên giờ no xôi chán chè rồi, không cần em..." -"..." Anh càng im lặng, mình càng điên. -"Hay anh...không có khả năng, hả?" -"Em..." Thấy anh vò đầu bứt tai, nhìn mình kiểu bất lực, không nói lên lời. -"Anh!" -"Anh có biết như thế em xấu hổ, tủi thân lắm không?" -"Anh làm em buồn..." -"Anh!" -"Em phải làm sao?" -"Có phải những lần trước thất bại khiến anh giận em, giờ muốn trả đũa em? Anh biết em yêu anh nhiều lắm không? Em thực sự...yêu anh hơn tất cả ..." Mình nghẹn ngào. Còn anh, sắc mặt xấu thấy rõ, bàn tay nắm chặt, giọng nói chưa bao giờ lạnh lẽo tới thế. -"Yêu...yêu...mù quáng...Kiều Như Nguyệt, ngay bây giờ em biết tôi ước gì không? Tôi ước chi em còn nhỏ, chỉ cần có cái roi mây vụt cho vài phát ở mông là hết hư! Thằng khốn đó là cái gì? Hắn xứng đáng với em à? Em làm ơn tỉnh táo lại đi..." Lại làm sao không biết đây? Thằng nào? Hay anh nghi mình ngoại tình với thằng nào, nên tức, mình vội vàng giải thích. Anh không thèm nghe, còn giữ chặt vai mình, hỏi, mà như quát. -"NÓI, TÊN TÔI, NÓI MAU!" -"An..." -"Nhìn lại, nhìn cho kĩ vào rồi hãng nói..." -"Lại. Việt. An." Anh giận lắm, mình vừa dứt lời anh đã đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa, buồn không tả nổi. Đêm, thật dài. ... "Ai bánh chưng bánh giò nóng đê...bánh chưng bánh giò đê..." Tiếng giao hàng khiến mình thức giấc. Bánh chưng. Bánh giò. Bánh chưng, bánh giò, bánh chưng, bánh giò... Quán của mình. Đúng rồi, thôi chết, sao mình lại đãng trí đến thế? Mình bị tai nạn từ hồi đó, quán của mình ra sao? Công sức bao nhiêu năm của mình? Mình định gọi cho thằng quản lý, lại phát hiện ra điện thoại cũng mất đâu rồi. Vẫn sớm nên mình chưa muốn đánh thức anh, lòng thì nóng như lửa đốt, sốt ruột, không được, mình phải ra quán một lúc xem tình hình như nào. Mình sẽ chỉ đi một chút thôi, sẽ rất nhanh. Mình ra ngõ, nhưng mình không biết đi đường nào cả. Mình làm sao thế này? Mình sống ở nơi đây từ nhỏ, có ngõ ngách nào không biết? Sao tự dưng hôm nay lại đơ thế? Mình thử chạy qua đường này này, vòng tới ngách kia, ngó nghiêng xung quanh, phải có cách chứ. "274 Phố Huế, Hai Bà Trưng" Đó là cái bảng hiệu ở cửa hàng mà mình nhìn thấy. Thì ra là đang ở Phố Huế, mình vẫy taxi, nhưng chẳng cái nào dừng lại. May quá, có vài bác xe ôm, lạ thật, xe ôm mọi ngày bắt khách dẻo miệng lắm mà, hôm nay hỏi ai cũng không chịu chở. Xung quanh ai cũng nhìn mình rất kì cục, có người đang bế trẻ nhỏ, sợ hãi tránh thật xa. Vì sao vậy? Có lẽ mình phải về nhà bảo anh đèo đi thôi. Lật đật quay lại, rẽ trái rẽ phải, đi ngang đi dọc...rốt cuộc không biết phải làm sao để về được nhà. Mình đến phát rồ vì mình mất. Mệt quá, đành dừng chân lại nghỉ ở một cửa hàng gần đó, tình cờ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua tấm kính. Ai đây? Con nào mà đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, quần áo xộc xệch, tất thì mỗi bên một màu, dép cũng không đi? Là mình sao? Không phải đâu, không phải mình đâu, mình đâu có xấu đến thế. Mình nhìn vào gương, cảm thấy buồn cười, mình cười, thật to. Rồi tự dưng lại muốn khóc, cứ thế nức nở. Khóc khóc cười cười, chính mình cũng không khống chế được nữa...
|
-"Nguyệt!" -"Anh..." Trông anh hớt hải đến thương, trán thì lấm tấm mồ hôi, anh đang lo chuyện gì à? Anh tới bên, thở phào, rồi ôm mình thật chặt. Vai anh thật rộng, có anh ở đây, mình chẳng sợ gì nữa. -"Anh xin lỗi!" ? -"Chuyện tối qua, là anh nhỏ mọn, anh không nên cáu với em..." -"Em..." -"Đừng ghét anh, về nhà với anh nhé!" Hử? Ờ, hoá ra anh tưởng mình giận bỏ đi à? Trời đất, mình đâu có trẻ con đến thế? -"Em định đi ra quán mà, nhưng em không nhớ đường, em ngu quá!" -"Đừng nói vậy, Hoàng nhờ Đức quản lí hộ, quán vẫn hoạt động tốt..." À, thằng Vịt Đực đấy hả? Nó là đệ của mình, cùng mấy thằng khác nữa, luôn lọt top học sinh cá biệt của Kim Liên năm ấy. Nó có một quán bia hơi cách chỗ mình 500m, thôi thì giao cho nó cũng yên tâm. Tay anh bới bới lại tóc, với cả phủi phủi áo quần cho mình. Tự nhiên tim mình, có cái gì đó, ấm áp lắm! Anh dắt tay mình, lặng lẽ đi, mình lẽo đẽo theo sau... Hình ảnh này, quen thuộc thấy lạ. Không khí buổi sáng, trong lành tinh khiết, xà cừ tán xanh miết, hoa bằng lăng nở tím mộng mơ, làn gió mát dìu dịu, bình yên đến ngọt ngào. Có vẻ hôm nay là ngày tốt, bọn mình đi qua ba cái đám cưới rồi. Về nhà, mình thủ thỉ với anh. -"Mấy nhà đấy trang trí cũng giản dị nhỉ anh?" -"Ừ!" -"Mai sau em không thích như này đâu, muốn khung cảnh như trong truyện cổ tích nhé, em còn muốn có nhiều nến lung linh, pha lê trong suốt..." Anh cười. -"Họ chỉ bắc rạp ở đấy thôi, còn tổ chức ở khách sạn mà..." Anh nói cũng phải, mình hào hứng mộng mơ. -"Em sẽ có bốn phù dâu, con Vi, con Mai, chị Nga, con Hạnh, nhưng số bốn thì không đẹp nhỉ? Có lẽ em nhờ người yêu thằng Huy lùn nữa. Anh thì sao? Ai sẽ làm phù rể..." -"..." -"Mình sẽ chỉ mời mọi người thân thích thôi nhé, em không cần quá hoành tráng, với lại mình bắt chước nước ngoài ý anh, không thu tiền mừng, quan trọng là em thích lễ đường thật đẹp, tên của hai đứa mình phải được kết hoa thật tinh tế...Việt An...Như Nguyệt..." Tưởng tượng ra tương lai, sao mà hạnh phúc. Việt An - Như Nguyệt Việt An - Như Nguyệt ... Việt An - Hà Vi Không, là Việt An - Như Nguyệt chứ? Việt An - Hà Vi Không phải, mình nghĩ đi đâu vậy... Việt An - Hà Vi
|
Việt An - Hà Vi Hai cái tên ấy, cứ hiện lên đầu mình, mỗi lúc một rõ ràng. "...ngay từ lần đầu gặp mặt, anh ấy đã thích tao, trước khi tới với mày, anh cũng từng tỏ tình với tao..." "...chúc cô dâu chú rể hạnh phúc..." "Ai cho cái đứa vô học này vào đây? Mau tống cổ nó ra ngoài!" "...trước giờ, người tôi thực sự yêu, vẫn là người ấy..." "Nguyệt, chúng ta kết thúc rồi, cô buông tha tôi, được không?" ... ... Trí nhớ của mình, đầu óc của mình...trống trải...hỗn độn... Mình phải chật vật lắm mới lắp ghép lại được từng chút, từng chút... Tiếng khách khứa, ồn ào lắm. Tiếng chúc tụng, náo nhiệt lắm. Cô dâu, dịu dàng ngọt ngào, Chú rể, phong độ bản lĩnh. Đám cưới, có hoa, có nến, đẹp đẽ biết bao... Sự thật...phũ phàng tới nhường nào... ... Người đàn ông này, anh ta, ở đây làm gì? Mấy tiếng trước, còn thân mật với nó, khinh mình lắm cơ mà? Giờ này lẽ ra anh ta phải ngồi trên máy bay đi hưởng trăng mật ở châu Âu chứ? Cảm giác nghẹn tới tận cổ, nước mắt rơi, mặn chát. Tim mình, nơi đó, đau lắm. -"Nguyệt, nhọc à em?" Nực cười, anh ta còn mở miệng hỏi được mình câu ấy à? Chó chết! Khi anh ta yêu, anh ta nói, mình xinh đẹp nhất quả đất, không có mình anh ta sẽ không sống nổi. Khi cưới người khác, anh ta lại bảo, tình cảm dành cho mình, chỉ là thói quen, là cảm động, còn nó...mới là tình yêu đích thực... Tình yêu đích thực? Bảy năm của mình, Bạn thân nhất của mình, Tuổi thanh xuân của mình... Ức chế, uất hận, không làm cách nào mà giải toả được. Vớ được chiếc cốc gần đấy, mình ném thẳng vào thằng khốn nạn vô nhân tính đó. Anh ta tránh! Giỏi lắm, có gan làm mà không có gan nhận, xem anh ta tránh được tới bao giờ? Máu nóng bốc lên ngùn ngụt, bát đũa, cốc chén, đập hết. Anh ta cứ vừa tránh vừa tiến về phía mình. Loại mặt dày, anh ta còn mặt mũi đối diện với mình ư? Dù anh ta muốn xin lỗi, muốn giải thích, cũng đừng hòng. Hết bát, hết chén...chỉ còn dao...được, dao thì dao... -"Nguyệt, bỏ xuống mau!" Quát mình à? Là cái đếch gì mà dám quát mình? -"Sợ rồi hả?" -"Đưa dao cho anh!" Đồ hèn, thích đấu công bằng hả? Rồi, thích thì chiều. Mình rút một con dao khác, ném về phía trước. -"Đó, thế là không ai thua ai! Được rồi chứ? Hôm nay, anh không giết tôi thì tôi sẽ giết anh..." -"Xin em..." -"Nhặt dao lên, sau đó đến đây! Chúng ta giải quyết nợ nần hôm nay..." -"Nguyệt..." -"Đồ khốn nạn, thối tha, chó má, anh chết đi!" -"Hôm nay bà nhất định cho mày biết, tội phản bội đáng giá như nào?" -"Chỉ có các người mới có tình yêu đích thực à? Vậy tôi? Bảy năm của tôi là gì?" -"Cái loại anh xuống địa ngục cũng không hết tội đâu..." ... ... Tất cả, giá như chỉ là cơn ác mộng... Giá như, mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa, Giá như, mọi điều ước trở thành hiện thực... Nếu vậy, mình sẽ ước, cuộc đời mình, không bao giờ có giây phút đó... Ngày hôm ấy, giằng co, đau đớn, tan nát... Ngày hôm ấy, máu nhuộm đỏ lưỡi dao, máu chảy, thấm đẫm tay mình. Ngày hôm ấy, linh hồn mình, đã bán cho quỷ dữ...
|
#20
bởi LanRa7 -"Nguyệt, mày là con khốn nạn.." -"Trả lại anh An cho tao, mày thật độc ác..." -"Cô là con quỷ mới đúng, loại vô học, cô đáng phải vào tù." .... Tiếng kèn, tiếng trống, tiếng khóc lóc của cái Vi, cái Mai, của ba mẹ anh, mọi người đều nhìn mình như một con quái vật, tất cả chỉ trích mình, trứng thối, cà chua, rau nát,...tất cả cứ nằm người mình mà ném. -"Chị, chị ơi..." Giọng nói dễ thương khiến mình bừng tỉnh. -"Chị gặp ác mộng à?" Mình từ từ tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm. Phải, là ác mộng. Mình mơ anh cưới con bạn thân nhất của mình, sau đó chiều anh tới gặp mình thì bị mình đâm tới chết. Nghĩ lại, giờ vẫn rùng mình. Cô gái ấy mặc áo blouse trắng, vừa ân cần hỏi thăm, vừa tháo kim truyền ở tay mình. -"Chị nghỉ ngơi thêm lát nữa ạ, chắc chị còn sốc lắm..." Mình nhìn xung quanh, là bệnh viện sao? -"Giờ thời buổi sợ thật đấy, may mà anh chị không sao, mọi người cũng khuyên anh nhà chị báo công an nhưng anh bảo không mất gì nên thôi..." -"Công an ...công an...gì?" -"Chị không nhớ gì ạ?" -"Mình...mình không rõ nữa..." -"Chắc chị bị choáng nên tạm thời quên, nhà anh chị bị trộm đột nhập!" Trộm đột nhập ư? Sao mình không có kí ức gì vậy? Anh nữa...anh đâu rồi... Thấy mình hoang mang quá, y tá an ủi. -"Thôi chị ạ, chị thế này không sao là may rồi, anh thì giờ không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa rồi..." -"Cô bảo cái gì? Tính mạng...tính mạng..." -"Anh nhà chị mất nhiều máu quá, phải cấp cứu, giờ chắc cũng được chuyển về phòng hồi sức phía Tây rồi, tới muộn một chút chắc..." Mình run cầm cập, không kịp nghe thêm điều gì nữa, vội vàng lao ra khỏi giường. Trộm? Là trộm thật? Cớ sao mình cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Chuyện đó, giấc mơ đó, sao lại chân thực đến thế? Ngẫm nghĩ, suy xét, Không phải là trộm... Là mình, Không phải chứ? Giá như là ác mộng... Cuộc đời, có bao nhiêu lần giá như...nước mắt rơi, đau xót... Ngoài việc anh chết, mọi thứ đều là sự thật. Mình đã tự tưởng tượng anh cưới cái Vi, rồi cứ thế lao vào tấn công anh. Lúc đó, mình đã rất hung dữ...con dao...cũng rất sắc... Bước chân mình, chậm dần, chậm dần. Mình chẳng còn tý tự tin nào để đối diện với anh nữa. Rất nhiều người, ngay cả chị gái ruột, họ bảo mình bị hâm, mình không tin. Nhưng tới giờ, mình cảm thấy hình như là đúng, mình điên rồi. Điên nặng rồi. Một con người bình thường, có thể tự ảo tưởng ra chuyện người yêu đi lấy vợ rồi đập phá, hành hung vậy không? Xót xa, cay đắng... Mình đứng trước phòng hồi sức, khẽ nhìn anh qua khe cửa, gương mặt ấy, xanh xao đến chạnh lòng, bờ vai ấy, băng trắng quấn chằng chịt. Mình chỉ biết bịt miệng để khỏi nấc lên. Cũng may, cũng may không phải là tim... Trên đời, có đứa con gái nào độc ác như vậy không? Đến chính mình cũng không thể tìm ra lý do nguỵ biện cho bản thân... Mình nên làm sao đây? Vừa điên vừa ác, chết đi cho rảnh nợ, đúng vậy, còn sống làm gì? Sống để hại người tốt quanh mình ư? -"Nguyệt..." Tiếng anh, rất yếu. Mình nhớ anh lắm, lo cho anh nữa, muốn lao tới ôm anh, nhưng mình có tư cách gì để vào trong đó? Mình cứ chần chừ, dằn vặt. -"Nguyệt!" Anh gọi, lần nữa. -"Lại đây em..."
|