Người Chồng Máu Lạnh Quyển 3
|
|
Chương 11:
“Húc, mọi chuyện được giải thích rõ là được, chỉ cần cô ấy không lấy tác phẩm của em là được,” Trữ San giả bộ rộng lượng nói, thỉnh thoảng lại kéo tay Duệ Húc, nhưng trong lòng cô lại không hề nghĩ như vậy, cô chỉ ước có thể làm Tô Lạc biến mất khỏi nơi này. Thậm chí, muốn Tô Lạc biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời này. “Chuyện này không thể dễ dàng như vậy, cô ấy làm, cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm.” Lời nói lạnh lùng của Duệ Húc vang lên đằng sau Tô Lạc. Tô Lạc ôm chặt thùng đồ, cả người khẽ run lên, thân thể gầy yếu, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi. Cô vẫn cố gắng đứng thẳng bước về phía trước, mặc kệ cho dù có chuyện gì xảy ra, Tô Lạc cô vẫn phải ôm lòng tự trong rời đi, cô cái gì cũng không có, nhưng cô có chính bản thân mình, bây giờ còn có … Đứa bé. Cúi đầu, khẽ chớp mắt, màn sương bao phủ, nhìn kĩ sẽ thấy nước mắt đọng lại nơi khóe mắt cô. Biệt thự nhà họ Lê, Tô Lạc ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, trên bàn có vài tờ báo, mỗi tờ đều lộ ra bức ảnh chụp cô rất chật vật, bức ảnh cô đang ôm thùng đồ, giống như một con chó nhỏ bị rơi xuống nước, rời khỏi tập đoàn Húc Nhật. Cô lất tờ báo ra, thật dày những dòng chữ nói cô ăn cắp ý tưởng, ảnh chụp tuy không rõ nét nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là cô. Cô nghĩ, nếu bây giờ cô đi ra ngoài, nhất định sẽ là đối tượng để mọi người mắng chửi. Tiếng mở cửa truyền tới, cô run rẩy đặt tờ báo xuống, cửa đóng lại, một bóng ma đứng trước mặt cô. Cô ngước đôi mắt vô hồn nhìn gương mặt trầm ổn của hắn, vẻ mặt hắn vẫn như thế, từng chút từng chút đưa cô vào địa ngục. “Vì sao không tin tôi? Tôi không hề làm chuyện đó, thực sự không phải tôi.” Mọi chuyện đã đến mức này, đã không còn cách nào cứu vãn, nhưng cô vẫn muốn nói, cô không hề làm, bức tranh đó là của cô, là cô lao tâm khổ tứ vẽ ra, cô phải tên trộm, cô vô tội, vì sao không ai tin tưởng cô, ngay đến hắn cũng không tin cô. Duệ Húc lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt màu trà nhìn không rõ cảm xúc, một lúc lâu, cô mới nhìn thấy môi hắn khẽ hé, vẫn là những đường nét quen thuộc, lúc này cô lại có cảm giác có một khoảng cách thật lớn giữa hai người. “Tôi biết đó là của cô,” đột nhiên hắn nói ra một câu, khiến tờ báo trên tay Tô Lạc rơi xuống đất. Giống như một bông tuyết chạm đất liền tan ra, tất cả đều biến mất, nhưng những thứ này vốn không thể biến mất, tờ báo vẫn còn nguyên, những tin tức đó vẫn tồn tạo, sự chật vật cùng thanh danh đã mất của cô cũng là thật. “Vì sao…” cả người cô như bị một con dao sắc nhọn cứa vào, cả tâm hồn như bị cào cấu. Hắn nói, hắn biết bức tranh là của cô, hắn biết cô vô tội, hắn biết cô không phải kẻ trộm. “Vậy tại sao anh lại làm như vậy?” Cô dùng sức ngẩng đầu, cảm giác rõ cả người đang run lên, “Anh biết tôi vô tội, vì sao còn làm như vậy, vì sao phải đem toàn bộ tội danh gán lên người tôi?” Duệ Húc xoay người bước đi, cả người lộ ra sự u ám, đến cầu thang bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô gái gần như đã sụp đổ, “Cho tới bây giờ, tôi chưa từng hối hận về sự lựa chọn của mình, tôi sẽ không thể đối xử như thế với Trữ San.” hắn đưa mắt nhìn tờ báo trên mặt đất, cho dù sự thật là như thế nào hay có bao nhiêu sự thật đi nữa cũng không thể khiến hắn buông tha cho quyết định của mình, hắn muốn cô gái hắn yêu luôn được bình yên, những thứ khác, hắn không quan tâm. Ví dụ như… Tô Tử Lạc. Hắn đi lên tầng, không nhiều lời, chỉ nói một câu là quá đủ. “Tôi sẽ đưa cho cô một chiếc thẻ, trong đó có một khoản tiền, còn cô chỉ cần tiếp tục ngồi trên vị trí bà Lê, chỉ cần cô đồng ý, cô muốn ngồi tới lúc nào cũng được, như vậy, đã đủ thỏa mãn chưa?” Hắn vô tình nói, đem tất cả sự tôn nghiêm của cô, dùng sức ném xuống mắt đất. Phá hủy tất cả của cô, bản thân cô, trái tim cô và linh hồn cô. Tô Lạc nhìn theo bóng lưng hắn lên tầng, lần đầu tiên biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Đúng thôi, vì từ trước tới giờ, Tô Lạc cô chỉ là một quân cờ của hắn. “Nhưng… Tôi là người, tôi có trái tim…” Cô thì thào nói, tiếng nói phá vỡ những gì trong sáng nhất. Bước chân Duệ Húc đột nhiên dừng lại, rất nhanh, hắn liền biến mất khỏi tầm mắt cô, thời khắc hắn đóng cửa lại, hắn nghe được được tiếng nói của chính mình, tàn nhẫn khiến người khác ngạt thở, “Trong mắt của tôi, cô chỉ là quân cờ, giữ cô lại, bởi vì cô còn dùng được.” Tô Lạc nở nụ cười, nhưng đôi mắt cô lúc này đã ngập nước, nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt, trên cằm, thậm chí rơi ướt cả quần áo, giống như mồ hôi không ngừng chảy. Cô đặt tay trên bụng mình, trong nháy mắt đó, không ai biết, nội tâm cô đau đớn đến dường nào, “Con à, con biết không? Mẹ đã đoán được vận mệnh của con rồi, sẽ không ai yêu con, sẽ không ai chào đón con sinh ra, không sao, con còn có mẹ mà, mẹ sẽ yêu thương con, sẽ yêu thương con thật nhiều.” Cô nhặt tờ báo lên trên mặt đất lên, đặt trên sa lon, sau đó đi về phía cầu thang, đột nhiên, cả người cô khụy xuống, cả người co chặt lại, tiếng khóc không ngừng truyền ra. Duệ Húc đừng trước cửa sổ, ngón tay cầm điếu thuốc, hắn chỉ đốt mà không hề hút, hắn tựa lưng vào khung cửa sổ lạnh như băng, trong mơ hồ, ánh mắt màu trà cũng mất phương hướng, sự u buồn không thể che dấu, cảm giác này hắn chưa từng có. Tập đoàn Húc Nhật, Trữ San đi trên đôi giày cao gót, thêm bộ quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng, quả nhiên người đẹp vì lụa, rất giống một ngôi sao, kì thực bây giờ cô cũng chẳng khác ngôi sao là mấy, không nói tới dáng người, diện mạo, chỉ cần thân phận hiện tại của cô, tất cả cô đều có được, còn gì là chưa đủ. Trên đường, Vệ Thần chạm mặt cô, ngay tới liếc mắt cũng không thèm. “Vệ Thần, anh đây là có ý gì?” Trữ San đột nhiên dừng lại, cô chán ghét thái độ của người này với cô, cô đắc tội với hắn sao, từ trước tới giờ đều không vừa mắt với cô, bây giờ lại coi như không nhìn thấy cô, đời này cô còn chưa gặp qua người đàn ông nào đáng ghét tới thế. “Tôi đâu thể có ý gì, cô Tề.” Vệ Thần đút tay vào túi quần, mấy sợi tóc trước trán không che được sự chán ghét. “Vệ Thần, anh có gì không hài lòng với tôi, tôi cũng đâu có đắc tội với anh?” Trữ San hất cằm lên, từ nhỏ cô chính là một công chúa, người đàn ông nào cũng ân cần dịu dàng với cô, ngay đến một người đàn ông như Duệ Húc còn yêu cô, ánh mắt người đàn ông này có vấn đề phải không? Cô đứng ở đây, hắn thậm chí còn không thèm liếc một cái.
|
Chương 12:
Vệ Thần muốn chế nhạo cô mấy câu, nhìn sự khó chịu trong ánh mắt Trữ San, cô đâu phải là USD, cái thứ mà toàn bộ ánh mắt người đàn ông sẽ nhìn đến, đâu phải tất cả người đàn ông phải nhìn tới cô chứ. “Xin lỗi, cô Tề, tôi không hứng thú với người phụ nữ của người khác,” đây chính là sự châm chọc giành cho Trữ San, cô bây giờ dây dưa không rõ với đàn ông, làm bên thứ ba lại không biết xấu hổ, không thể không nói Tề Trữ San người phụ nữ này, đúng là cực phẩm trong cực phẩm. Nếu quả thật là như thế, hắn cũng nguyện ý xem một cái, cái gì gọi là cực phẩm… Nhưng, vẻ mặt hắn chỉ có sự khinh bỉ mà thôi. “Vệ Thần, anh…” Trữ San nắm chặt chiếc ví da nhãn hiệu nổi tiếng trong tay, hận không thể xé tan cái vẻ mặt cảu Vệ Thần, lời của hắn cô lại không thể phản bác, cô biết trước mặt cô chính là sùng bái ngưỡng mộ, chỉ là đằng sau lưng không biết người khác sẽ nói những gì. Vệ Thần nhàm chán nhếch môi, “Xin lỗi, cô Tề, tôi còn phải đi, không có thời gian tán gẫu vấn đề này với cô, đúng rồi…” Hắn như cười như không liếc mắt nhìn Trữ San, “Nghe nói, ngài Ôn rất nhanh sẽ trở về, nếu hắn nghe những tin đồn của cô, không biết hắn sẽ như thế nào nhỉ, có vui vẻ giống như cô không đây?” Câu nói mười phần mỉa mai, Vệ Thần thật độc miệng, từ trước tới nay đều là ăn tươi nuốt sống người khác. Hắn phóng khoáng rời đi, ở lại một lúc nữa, hắn sợ không kìm chế được sẽ bóp chết Trữ San. Tâm tình của Trữ San bây giờ rất phức tạp, người kia sắp trở về, Ôn Vũ Nhiên, Lê Duệ Húc, cô khẽ nhăn cái trán lại, cảm giác đỉnh đầu có chiếc kim đâm vào, hình ảnh hai người đàn ông không ngừng xuất hiện trước mắt cô, cô không biết phải giữ người nào, buông người nào. Cô xác định mình yêu Duệ Húc, rất yêu, trước kia có lẽ là không biết, có lẽ thói quen nên không nghĩ là yêu, nhưng hiện tại đã biết, cô không thể rời xa hắn. Còn Ôn Vũ Nhiên, cô phải tốn bao tâm tư mới lấy được, nếu ly hôn, không phải cô ta sẽ được hời sao, nhất định hắn sẽ trở lại bên cạnh Tô Lạc, như vậy sao cô có thể cam tâm, hơn nữa cô phát hiện, thân phận của mình nếu rời khỏi Vũ Nhiên, cô thật không thể tưởng tượng nổi, đến lúc đó, tất cả các tờ báo đều đăng tin về cô, cô còn mặt mũi đi gặp người khác sao. Từ đầu tới cuối, cô đều không phát hiện, cả hai người đàn ông, cô đều chẳng yêu ai quá nhiều mà cũng chẳng yêu ai quá ít, cô yêu nhất chính là bản thân mình. Phòng tổng tài tầng bốn năm, rốt cuộc Trữ San đã ổn định được suy nghĩ của mình, liền đi tới. Cô đặt chiếc ví xuống, hôm nay xem qua bảng phân công việc, buổi chiều chỉ cần chụp máy tấm ảnh là xong, cô cười yếu ớt đi tới trước bàn làm việc của Duệ Húc, đứng ở phía sau hắn, cũng không quản hắn đang làm việc hay không, chỉ biết cô muốn thế nào hắn nhất định sẽ đáp ứng cô. “Húc, anh đang làm gì vậy?” Cô tựa đầu vào bờ vai hắn, nhìn những tờ giấy trong tay Duệ Húc. “A, hóa ra, thiết kế của em lại biến thành như thế này sao?” Cô cầm lên một tờ giấy, là một bộ trang sức, từ nhẫn tới bông tai, đến châm cài, thật sáng tạo, chỉ xem bản thiết kế mà đã thấy hấp dẫn rồi, thật không nghĩ tới đưa vào sử dụng sẽ như thế nào. “Thật đẹp quá,” Cô tán thưởng, yêu thích không nỡ rời tay. “Húc, sáng ý của em kết hợp với tay anh, thật hoàn mỹ.” Cô có thể nhìn ra, trang sức này mang phong cách của Duệ Húc, phóng đãng, buông thả, mạnh mẽ, lại không thiếu tinh tế cùng tỉ mỉ. Duệ Húc không nói gì, khẽ nhíu mày, nhìn Trữ San sự u ám tăng thêm một chút, mà Trữ San giống như vô cảm, mải mê thưởng thức tác phẩm trên tay. “Húc, anh nói xem bức tranh này của em có phải tuyệt vời lắm đúng không?” Cô nghiêng đầu, sợi tóc dài thơm nồng rơi xuống cổ Duệ Húc, tóc cô thật đẹp, lại không mềm như vẫn tưởng, hơn nữa mùi hương quá đậm, Duệ Húc vô tình nghĩ. Môi hắn mím lại, vì một câu kia, bức tranh của cô. Cô có thể gạt mọi người, nhưng lại không thể lừa gạt hắn, hắn có thể lừa gạt mọi người, nhưng lại không có cách nào thuyết phục chính mình. Trộm thì vẫn là trộm, không có cách nào biến thành của mình. “Húc, hôm nay anh sao vậy?” Trữ San ngồi trên đùi Duệ Húc, ôm cổ hắn, thực sự không muốn xa rơi hơi thở nóng bỏng của hắn, mà tim cô từ khi Vệ Thần nói ra, lại có chút do dự. Cô chôn đầu mình vào ngực Duệ Húc, không biết việc yêu đương vụng trộm này có thể kéo dài bao lâu nữa, nhưng cô có thể khẳng định, hai người đàn ông này, cô không hề muốn buông tha một ai. Duệ Húc đưa tay ra, đặt trên mái tóc xoăn nâu đỏ của cô, môi hắn khẽ mím, ánh mắt màu trà hiện lên nét sâu thẳm khó đoán. “Trữ San, anh không muốn chuyện này xảy ra một lần nữa, lần đầu tiên anh có thể bảo vệ em, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu.” giọng nói trầm trầm, nghe không rõ cảm xúc, khiến cả người Trữ San cứng lại, cô ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn. Ánh mắt cô thoáng hiện nét tránh né, chột đạ, cô không biết lời nói của hắn có ý gì, trong mơ hồ, cô cảm giác hình như hắn đã biết được gì đó? “Húc, em không hiểu, sao anh lại nói thế?” Cô cẩn thận hỏi, Duệ Húc chỉ nhếch môi, nửa chữ cũng không nói. Mọi chuyện cũng đã qua, nói cũng chẳng còn ý nghĩa, Duệ Húc đặt cằm trên đỉnh đầu Trữ San, cũng không biết tất cả hắn làm đến cuối cùng có đáng giá hay không, nhưng hắn biết, nếu đã làm thì không có gì gọi là hối hận. Tất cả, đều đã được đinh sẵn, mặc kệ chân tướng thế nào, hắn ở đây, hắn nói như nào thì chính là như vậy, hắn chính là chân tướng. Hắn nhắm mắt lại, không biết vì sao, trái tim hắn khi không lại có chút buồn bực, cảm giác này hắn chưa từng có. “Húc, buổi tối chúng ta ra ngoài đi?” ngón tay Trữ San vẽ vòng tròn trên lồng ngực hắn, thỉnh thoảng lại trêu đùa hắn, Duệ Húc kéo tay cô ra, không thích sự tán tỉnh của cô ở đây, “Được,” hắn kéo kéo tay cô, Trữ San có chút không vui nhìn hắn.
|
Chương 13:
Duệ Húc vỗ nhẹ lên mặt cô, động tác khiến cả hai đều lặng người đi một chút, đây không phải động tác hắn thường làm, người này từ trước tới nay đều có nề nếp, không bao giờ lộ rõ sự tán tỉnh đối với phụ nữ, với Trữ San hắn đều trực tiếp dùng hành động, không phải động tác dỗ giành như thế này. Môi hắn khẽ mím, sau đó cúi người, dùng sức hôn lên môi Trữ San, mút lấy, khiêu khích, quấn lấy lưỡi cô, một nụ hôn nồng nhiệt cực kì uyển chuyển, hai đầu lưỡi thỉnh thoảng lại vòng qua nhau, tất cả trở lên ám muội, tình cảm mãnh liệt bùng phát. Một lúc sau, Duệ Húc mới buông Trữ San đang thở dốc ra, sắc mặt cô ửng hồng, trái tim đập mạnh càng khiến mặt cô đỏ hơn. “Tan tầm chờ anh,” Hắn đặt cằm lên bả vai Trữ San, cô khẽ gật đầu, một cô gái thông minh sẽ biết khi nào phải dừng lại, coi như cô thật sự muốn cùng hắn ở đây… Nhưng cô vẫn đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn rồi mới đi ra ngoài, không vội, cô và hắn còn nhiều thời gian. Khi cánh cửa đóng lại, Duệ Húc nhìn bàn tay mình, nháy mắt, dục hỏa vừa dâng như bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn đặt tay lên trán, không biết, tột cùng là hắn đang bị làm sao đây. Trong một gian phòng, trên chiếc giường lớn xa hoa có hai người không ngừng quấn lấy nhau, làn da màu đồng của người đàn ông hòa cùng làn da trắng nõn của cô gái, lại thêm những tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng truyền tới, thật sự khiến cho người khác đỏ mặt, thật lâu sau đó, khi tất cả trở lên yên lặng, trên người đàn ông đầy mồ hơi mới rời khỏi thân thể của cô gái. “Húc, hôm nay anh mạnh…” Trữ San dựa vào lồng ngực Duệ HÚc, ngón tay trượt nhẹ trên ngực hắn, hắn đúng là muốn cô ngừng mà không được, người đàn ông này ở trên giường thật khiến người khác bất ngờ, thật khiến cô có cảm giác sung sướng muốn chết, mỗi lần đều như vậy, cái này những người đàn ông khác vốn không thể cho cô. “Uhm,” Duệ Húc nhắm mắt lại, ôm cô gái vào lòng, nhưng cảm giác vẫn không đúng, dường như thân thể cô không đủ nhỏ nhắn, tay hắn dời đến hông cô, một chút thịt thừa cũng không có, thân thể tốt như vậy, hắn còn gì mà không hài lòng, hắn đưa tay âu yếm cô, hắn chỉ cần biết hắn yêu cô là được rồi. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối, thân thể cảm thấy thỏa mãn, còn trái tim hắn… Dường như càng thêm trống rỗng. “Trữ San,” Duệ Húc cúi đầu, nhìn thấy cô gái bị dục vọng làm điên đảo càng xinh đẹp hơn, đưa tay đặt lên gương mặt xinh đẹp đó, trán hắn càng nhăn chặt hơn, “Ngày mai hắn sẽ trở lại, không thể coi hắn là kẻ ngốc, so với tưởng tượng của em hắn thông minh hơn rất nhiều.” Hắn cũng không nói rõ, một cô gái thông minh như Trữ San nhất định sẽ hiểu rõ ý tứ của hắn, cô nên đưa ra một sự lựa chọn, Duệ Húc không có khả năng đi làm người tình của một phụ nữ đã có chồng, cô cũng không thể ở bên cạnh hai người đàn ông cùng một lúc, dù sao hắn cũng là người kiêu ngạo, dù là yêu cũng chưa đến mức không buông tay đươc, hắn vẫn sẽ buông tay. “Húc… Em…” Trong lòng Trữ San rối loạn, không biết phải trả lời như thế nào, sự phức tạp che kín ánh mắt cô, thật không biết phải đưa ra đáp án thế nào với câu hỏi của hắn, quả thật, đây là chướng ngại lớn nhất giữa họ, nếu không đi qua một bước này, bọn họ ai cũng không thể yên ổn. “Húc, nếu em ly hôn, anh có thể kết hôn với em không.. Dù sao, bên cạnh anh vẫn có Tô Lạc..” Trữ San cúi đầu, che dấu suy nghĩ của mình trong đáy mắt, kì thực, cô đã nghĩ tới, hai người đàn ông cô đều muốn… Nhưng cô không biết cô có thể làm thế được không. Nếu cô buông tha cho Ôn Vũ Nhiên, như vậy cô cần chiếm được toàn bộ nhưng gì là của Duệ Húc bởi vì cô đã cho hắn òoàn bộ những gì là của cô. Ngón tay Duệ Húc đặt trên tóc cô khẽ cứng lại, trong giọng nói có chút gì đó do dự, “Em không cần nghĩ tới cô ta, cô ta chỉ là quân cờ của anh,” Một câu nói vô tình lại khiến tim hắn nhói đau. “Một quân cờ, không hơn không kém,” “Em biết rồi,” Trữ San nở nụ cười dịu dàng, chỉ động hôn lên môi hắn, Duệ Húc không ngắn lại, từ bị động chuyển thành chủ động, hắn đưa lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, lúc này chỉ là một nụ hôn thuần khiến, giống như hai người đang muốn chứng minh cái gì đó. Thân thể hai người lại quấn lấy nhau, không từ bỏ một phút giây. Từng cơn gió bên ngoài nhẹ thổi vào cũng không có cách nào làm bớt không khí nóng bỏng bên trong. Vẫn là cơn gió đó, thổi qua một căn nhà thật lớn, nhưng chỉ khiến cho mọi thứ thêm lạnh lẽo buồn tẻ, Tô Lạc ngồi trước bàn ăn, trước mặt cô là một bắt cơm, còn có chút cải thìa, trong tủ lạnh chỉ còn một chút rau cũng sắp úa vàng, có lẽ ngày mai cô phải đi mua chút đồ ăn, trước kia đều có người đi mua, hiện tại trái tim hắn đã không còn ở đây. Người không ở đây, tủ lạnh cũng trống rỗng… Dù sao cũng chỉ có mình cô ăn, nhiều hay ít không thành vấn đề, cô có thể nhịn đói nhưng đứa bé đáng thương, không thể bị đói được. Cô dùng sức nuốt xuống một ít cơm, tự tay mình nấu, không hề khó ăn, nhưng cô lại chẳng muốn ăn gì cả Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường, lại một đêm, cô không cần đoán cũng biết hắn đi nơi nào. Hắn đi gặp cô ấy, thậm chí một đêm tốt đẹp đang chờ đón hai người họ, còn cô chỉ có một mình. Cô ăn xong cơm, rửa bát, rồi mới đi về phía phòng mình, đi lên tầng, cô dừng bước lại, nhìn về phía phòng Duệ Húc rồi bước tới, đêm thật im lặng, nơi nay chỉ có âm thanh bước chân cô vọng lên thật rõ ràng. Cô không sợ nhưng cảm giác thật hiu quạnh đến nghẹt thở. Chỉ có bước chân cùng bóng dáng của mình làm bạn, Tô Tử Lạc… Thật cô đơn. Cô đẩy cánh cửa kia ra, bên trong mơ hồ có hơi thở của hắn, cô đi vào, cầm lên một chiếc áo khoác của hắn, chiếc áo bị bẩn , cô muốn mang đi giặt, vô tình lướt qua chiếc giường lớn, ánh mắt cô lại thêm đau xót. Cô bước từng bước nhỏ lại gần, dựa vào chiếc giường có hơi ấm của hắn, thỉnh thoảng cọ mặt vào chiếc gối, thật sự có hơi thở của hắn, cho dù người đàn ông vô tình như thế nào, thì cô vẫn yêu hắn… Thực sự yêu hắn. Chồng, hắn có biết không? Cô tưởng cô yêu Vũ Nhiên rất nhiều, nhưng cô đã biết cô sai lầm rồi, có môt loại tình yêu có khi đã không còn trái tim. Cô úp mặt vào chiếc gối của hắn, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, chảy dài lên chiếc gối rồi biến mất. Không biết đã qua bao lâu, khi cô mở mắt ra, dường như đã rất muộn, cô đã ngủ quên, cô có chút luyến tiếc rời khỏi, không thể ,cô không thể rời đi, cô sợ, cô thực sự sợ, sợ chính mình sẽ sụp đổ, còn có đứa bé nữa.. Cô không thể…
|
Chương 14:
Cô đứng dậy, cầm quần áo lên, hắn không biết quần áo của hắn chính là do cô dọn, chính tay cô giặt, bởi vì yêu cho nên cô không oán, bởi vì yêu, cho nên hiện tại cô cực kì đau khổ. Cầm quần áo lên, chiếc áo màu trắng lộ rõ vết son đỏ tươi, tim cô như bị bóp mạnh, không biết đây là lần thứ mấy, cũng không biết có phải do cô ấy cố ý lưu lại hay không. Cô ôm đống quần áo vào lòng, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại, đã gần ba giờ chiều. Mỗi ngày đều ở nhà, cô cũng quên thời gian đã trôi qua như thế nào. Cô ngồi xổm xuống, cho quần áo vào trong chậu, lấy bột giặt, vì đây là những quần áo hàng hiệu nên chỉ có thật giặt bằng tay, cô từng chút từng chút giặt sạch vết son môi trên áo hắn, mỗi lần ngón tay chạm phải, cảm giác đau đớn không ngừng dâng lên. Sau khi giặt xong tất cả đã một giờ đồng hồ trôi qua, cô chống hông đứng lên, cả người hơi choáng, trước mắt có chút mờ ảo, ọột lúc sau mới có thể ổn định lại. “Con à, con có khỏe không?” Tay cô đặt trên bụng, đau đớn khi nghĩ về đứa bé, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó vẫn rất cố gắng ở lại với cô, cho tới bây giờ nó đều không bỏ cô cho nên, cô nhất định phải bảo vệ tốt cho nó, cô là người duy nhất biết đến sự sống nhỏ nhoi của nó. Cô ôm quần áo đi ra, mùi bạc hà thơm ngát tỏa ra từ quần áo, không còn những mùi hương lạ, cũng không có mùi nước hoa của phụ nữ. Một lần nữa mở cửa ra, cô biết hôm nay hắn chưa về, bởi vì cô chưa nghe thấy tiếng cửa. Mở cửa, cô tự cười mình, cô còn chờ mong cái gì chứ. Cầm quần áo đã khô treo vào trong tủ, tất cả đều một màu đen tuyền, không hề có những màu sắc khác, cô đem quần áo ngoài, quần áo trong gấp lại cẩn thận, rồi đặt gọn gàng vào tủ, cô đặt ở những nơi hắn có thể dễ nhìn thấy nhất. Sau khi làm xong mọi việc, cô mới nhấc thân thể mệt mỏi ra ngoài. Đi tới căn phòng chứa toàn ảnh chụp Trữ San, cô đưa tay lên mặt, trên mặt vẫn cảm giác sự đau đớn, cả đời cô không thể quên, hắn đánh cô, bởi vì cô giẫm lên một tấm hình. Cô vĩnh viễn kém một tấm hình. Trở về phòng mình, cô nằm trên giường nhỏ, bốn phía đều là hơi thở của cô, không hề có thứ gì khác. Khi cô mở mắt ra, nhìn bên ngoài, một chút ánh sáng cũng không còn, sẽ nhanh thôi, ánh sáng sẽ lại được thắp lên, ngày cứ thế trôi đi. Ngày mai cô sẽ như thế nào, cuộc sống như này, cô sẽ sống trong bao lâu. Khi ánh sáng dừng trên gương mặt cô, cô mở mắt ra, ánh mắt mông lung, ngồi dậy, ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, cho tới khi ánh sáng ngày một rõ nét, cô nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, cô nở một nụ cười, tái nhợt, lại có chút không biết phải làm sao xen lẫn đau xót, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười với chính mình. Đi ra ngoài, bên ngoài vẫn không có đôi giày của hắn, hắn chưa về nhà. Nhà? Không đúng, nơi này không còn là nhà. Có phải vì nơi này có cô cho nên mới không được coi là nhà. Cô đi vào trong bếp, mở tủ lạnh, trong tủ lạnh thực sự không còn cái gì, cho nên hôm nay cô nhất định phải đi ra ngoài, lấy ví teiefn, cô mở ví nhìn, cười khổ, may mắn, đủ tiền mua thức ăn, thẻ hắn đưa cô vẫn giữ nguyên, cô không muốn dùng cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng, tình cảm của cô không phải dùng tiền để mua. Cô cố chấp nghĩ cho dù cô đang gặp phải rất nhiều khó khăn. Ai có thể tưởng tượng đường đường là phu nhân tổng tài tập đoàn Húc Nhật, vậy mà ngay cả tiền mua đồ ăn cũng không đủ. Cô mở cửa, đi ra ngoài, gió cuối mùa thu hao hút lành lạnh, thổi qua thân thể gầy yếu của cô, cô kéo quần áo trên người, bây giờ đã lạnh như vậy không biết mùa đông còn lạnh tới mức nào. Đi vào siêu thị, cô cố gắng che đi gương mặt mình, cũng bởi vì liên quan tới bài báo khiến cô phải luôn cúi đầu, cũng chọn chỗ ít người nhất đi tới, một mặt cô sợ bị nhận ra, cô sợ sẽ khó mà sống qua ngày, một mặt vì thân thể cô cần phải được bảo vệ thật tốt. Cô lấy một ít rau xanh đặt vào trong giỏ, sau đó lấy một ít gia vị, mỗi thứ lấy một ít, đủ cho cô ăn, cũng không lãng phí. Cô cũng không có nhiều tiền để lãng phí. Lúc này, trên sân bay, Ôn Vũ Nhiên nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trán nhăn chặt lại, hắn thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, người hắn đang chờ vẫn chưa xuất hiện. Hắn dựa vào một bên, duỗi thẳng người, mấy giờ ngồi trên máy bay, nét mặt lộ rõ mệt mỏi lại không hề ảnh hưởng tới khí chất của hắn, ánh mắt sau cặp mắt kính cực kì linh hoạt, thông minh lanh lợi, nhưng dưới ánh mắt của người khác vẫn có sự dịu dàng ôn hòa. “Vũ Nhiên”… Hắn ngẩng đầu lên bởi vì hắn nghe thấy tiếng của một người phụ nữ, môi của hắn khẽ nhếch lên, mang theo chút mỉa mai, cô thật sự là người phụ nữ tốt nhất hắn từng gặp qua. “Vũ Nhiên, cuối cùng anh đã về,” một thân hình xinh đẹp nóng bỏng chạy tới bên cạnh hắn, hắn cảm thấy cả người có chút căng thẳng, hai cánh tay trắng nõn đã ôm lấy hông hắn, hắn buông tay mình ra, chậm rãi đặt lên bả vai của cô, sau đó cúi đầu, đằng sau cặp kính kia có gì đó lóe lên. “Nhớ anh sao? Vợ…” Hắn hôn nhẹ đôi môi của Trữ San, vừa lòng nghe được tiếng thở dốc của cô, “Nhớ… Tất nhiên là nhớ rồi.” Trữ San ôm chặt eo Vũ Nhiên, gương mặt gắt gao dính vào lồng ngực hắn, không thể không nói, sự dịu dàng của Vũ Nhiên khác hắn với Duệ Húc, Duệ Húc có thể làm cho tất cả mọi phụ nữ phải điên cuồng, nhưng Vũ Nhiên lại rất ôn hòa, khiến phụ nữ như một con ong bị thu hút bởi mật ngọt. “Anh cũng nhớ em, vợ à.” Ôn Vũ Nhiên hôn lên trán Trữ San, lời nói mang theo chút yêu thương, chỉ là ánh mắt hắn lại cực kì lạnh và lãnh đạm, hắn ôm chặt Trữ San vào lòng, nháy mắt, trên mặt hắn hiện lên gì đó… Sự âm u lạnh lẽo khác thường. Duệ Húc có thể làm được, vậy Ôn Vũ Nhiên hắn cũng có thể làm đươc, hắn sẽ phải độc ác tàn nhẫn hơn.
|
Chương 15:
Duệ Húc có thể làm được, vậy Ôn Vũ Nhiên hắn cũng có thể làm đươc, hắn sẽ phải độc ác tàn nhẫn hơn. Tô Lạc đi mua một ít rau, thịt, thật may mắn, không biết có phải do gần đây, cô gầy đi nhiều hay không nên không ai nhận ra cô là tên trộm đi trộm tác phẩm của người khác. Cầm túi thức ăn, cô bước đi từ từ, không có nhiều ánh nắng mặt trời chỉ có gió lạnh không ngừng thổi qua. Nhiều người phụ nữ đi qua trên đường, họ ăn mặc thật đẹp, còn cô vẫn như thế, vẫn đơn giản như trước đây, giữa đám đông khó mà nhận ra cô, có lẽ hiện tại cô nên cảm thấy mình thật may mắn vì mình cũng bình thường như bao người khác, cô là Tô Tử Lạc chứ không phải Tề Trữ San. Khi đi ngang qua một chiếc xe hơi, cô thoáng dừng bước chân, trong mơ hồ, cô cảm thấy mình nhìn thấy hai người, một nam một nữ, bọn họ đang hôn rất cuồng nhiệt, giống như không muốn buông tay vậy, cô cũng chỉ nhìn tóoáng qua, sau đó rời đi, nhưng một lần nữa cô nhìn lên, lại sững sờ, cái kia không phải… Ôn Vũ Nhiên và Tề Trữ San sao? Cô cảm thấy có chút căng thẳng, quay đầu lại nhìn, cô xác định bọn họ không hề nhìn thấy cô, bộ dạng cô bây giờ rất quê mùa, cho dù đứng trước mặt họ, có khi họ cũng không nhận ra. Cô vội bước nhanh hơn, nghĩ cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, không biết đã đi được bao xxa, tay cô đặt trên lồng ngực, dùng sức hít thở, ngón tay nắm chặt mảng áo trước ngực, ánh mắt mông lung. Cô không rõ, không phải Trữ San ở cùng một chỗ với Duệ Húc sao? Vì sao lại cùng Vũ Nhiên… Tim cô có chút đau, không phải vì Ôn Vũ Nhiên, dường như thứ tình cảm đó chỉ còn là quá khứ, khi tất cả ùa về, lại phát hiện, hóa ra cũng chỉ có chút tiếc nuối, cô và hắn có duyên không có phận, cũng chỉ biết thở dài quay đi. Cô quay đầu lại, sớm đã không thấy bóng dáng chiếc xe kia, trái tim cô vẫn có cảm giác đau đớn, cảm giác này lại không giành cho Ôn Vũ Nhiên mà giành cho Duệ Húc… Nếu hắn biết người hắn yêu đang ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, hơn nữa còn chính là chồng của cô ấy, hắn có phải sẽ rất đau khổ, rất buồn không? Tất cả, cô không hề trách hắn, cũng không oán hận hắn, cô biết, hắn cũng chỉ là một người đàn ông đau khổ vì tình yêu. Phải để cô gái mình yêu nhất bên cạnh người đàn ông khác, cưới một người mà chính mình không yêu, hắn có đau không? Cô ngước mắt lên, ánh mắt chua xót ướt đẫm nước, tựa người vào tường, gió lạnh không ngừng thổi qua người cô, còn có trái tim cô, cô nghĩ cô chính là cô gái ngu ngốc nhất. “Con à, con nói xem, có phải mẹ rất ngu ngốc không…” Tay cô đặt trên bụng, ngoài trừ nói chuyện với đứa bé trong bụng, cô thực sự không biết phải nói với ai nữa, thế giới này lớn như vậy lại không có một ai để Tô Lạc có thể thổ lộ, tâm sự. “Con à, nếu như chỉ có mẹ và con sống trong một ngôi nhà, con sẽ thích sao?” Cô lầm bầm nói xong, cảm thấy như có ảo giác, bụng cô lại cảm thấy rất đau. Cô không muốn rời đi, cho dù biết mình sẽ phải đau khổ rất nhiều, cô muốn ở lại, bởi vì cô muốn nhìn thấy hắn, nếu rời khỏi, chân trời xa cách có thể cô và hắn sẽ chẳng bao giờ được gặp lại nhau nữa. Cô nắm chặt túi đồ ăn, mặc cho gió thổi, trong gió vẻ mặt cô u sầu không lối thoát, tuy tướng mạo cô rất bình thường nhưng vẻ mặt kia trải qua bao bi thương, cũng khiến người khác có cảm giác thương tâm. Duệ Húc đẩy cửa ra, tay hắn không ngừng bóp trán, quần áo nhăn nhúm, sau khi ở ân ái với Trữ San, hắn trở về, muốn đổi một bộ quần áo, nếu không phải cái bộ dạng này không thể ra gặp người ngoài hắn cũng sẽ không quay về đây, hắn cũng không phủ nhận, mỗi ngày hắn đều quay về đây để xem cô sống chết ra sao. Trong phòng khách không có ai, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, hắn không phải đang tìm bụi mà là đang tìm người. Hắn ném chiếc cặp lên ghế, cả người tỏa ra mùi nước hoa rất nồng, hắn ngửi quần áo trên người, cảm thấy nặng nề, hắn không thích mùi hương này, hắn vô tình hay cố tình nhìn lướt qua căn phòng trên tầng, cô đang ngủ sao? Đi lên bậc thang, hắn cố ý dẫm chân thật mạnh như muốn đánh thức người nào đó, nói cho cô biết, hắn đã về. Chính là mặc kệ hắn có phát ra tiếng động như nào, cửa phòng kia vẫn không hề mở ra, một chút động tĩnh cũng không có. Hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, phịch một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên thật lớn, cả căn phòng như rung lên. Vẫn không có một chút âm thanh nào đáp trả hắn, một chút cũng không có. Như vậy vẫn có thể ngủ sao? Hắn mím môi, không hề phát hiện ra sắc mặt mình đã tái đi. Hắn vội mở tủ quần áo ra, bên trong ọột bộ đồ tắm được gấp gọn, rất sạch sẽ, ngoài ra còn có quần áo, cà vạt, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, hắn cảm thấy hài lòng, người giúp việc hắn thuê làm rất tốt, có lẽ hắn lên tăng lương hoặc yêu cầu làm thêm thời gian. Thay một bộ quần áo, hắn nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, mới phát hiện, bên ngoài vẫn không hề có tiếng động nào vang lên, việc cách âm trong nhà đều không được tốt lắm, bên ngoài có tiếng động gì, bên trong đều nghe rất rõ, hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chín giờ, người phụ nữ kia không phải định ngủ tới chiều mới dậy chứ, hắn có chút hờn giận, thực sự không thích thái độ của cô như vậy. Hắn – chồng cô đã trở về, người làm vợ như cô ngay cả mặt cũng không muốn gặp sao, hắn thừa nhận, hắn có chút độc tài, cũng có chút ngang ngạnh, hắn không muốn gặp liền tìm cách để không cần gặp, mà hắn muốn gặp cũng nhất định phải gặp được, sẽ không nghĩ xem người khác muốn hay không. Làm theo ý mình đã trở thành thói quen của hắn. Hắn dùng lực mở cửa ra, đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, nặng nề muốn chết. Đi tới trước cửa phòng Tô Lạc, hắn đưa tay gõ cửa, “Tô Tử Lạc, tôi có việc muốn nói,” Giọng nói hắn vẫn lạnh lẽo như ngày thường, không có một chút ấm áp, sự ấm áp của hắn lúc này đã giảnh hết cho Trữ San. “Mở cửa, Tô Tử Lạc,” hắn dùng sức gõ cửa mạnh hơn, nhưng bên trong không hề có tiếng động nào vang lên
|