Tình Yêu Của Em Mãi Dành Cho Anh
|
|
*Author: Annie Q. (Ann)
*Category: tình cảm
*Status: completed
*Disclaimer: toàn bộ câu chuyện thuộc về tác giả
*Characters: Lý Hạnh Nguyên, Thẩm Minh Hải,…
*Summary:
Mười năm dài đằng đẵng, cô đã luôn chờ đợi đến giây phút được gặp lại anh. Mười năm dài mà tưởng như ngắn, cô thành công trong sự nghiệp nhưng chưa bao giờ quên được bóng hình anh. Mười năm dài mệt mỏi, cô sống trong đau khổ nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Chỉ tiếc là khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, anh và cô thực sự là người xa lạ. Anh là sếp của cô, đơn giản giữa cả hai chỉ là quan hệ ông chủ – nhân viên. Cô tự cười chua xót cho sự ngờ nghệch của mình, vì cái gì mà chờ đợi ngần ấy năm để rồi phải nhận kết cục như ngày hôm nay. Can tâm tình nguyện ra đi, chúc phúc cho anh nhưng cô chẳng thể ngờ rằng, anh và cô dường như đã bị gắn chặt bởi hai chữ “duyên phận”.
*Note: Vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của Ann
|
Chương 1
Mười năm
Mười năm thì sao chứ, cho dù có là hai mươi, ba mươi hay thậm chí là năm mươi năm sự thật ấy vẫn không thay đổi. Nó sẽ theo cô suốt cuộc đời này, là sự ngọt ngào khiến con tim cô ấm áp đồng thời là nỗi đau xót đến nỗi tim không thể không rỉ máu.
“Xin hãy cho một tràng pháo tay để chào đón nhà thiết kế tài năng của chúng ta, cô Anita Lý Hạnh Nguyên.”
MC vừa giới thiệu xong thì từ phía sau cánh gà, cô gái trong bộ đầm màu kem tinh tế mà dịu dàng bước ra. Trên môi cô nở một nụ cười tươi rói, hân hoan vẫy tay chào những khán giả đang ngồi ở dưới kia vỗ tay liên tục.
“Cám ơn tất cả mọi người ngày hôm nay đã có mặt ở đây để chứng kiến buổi ra mắt bộ sưu tập của tôi. Tôi không biết nói gì hơn, sự cổ vũ của quý vị là động lực rất lớn giúp tôi nỗ lực với công việc này. Cảm ơn gia đình đã luôn động viên, cảm ơn công ty đã tin tưởng vào tôi. Hy vọng sau này tôi sẽ có thể cho ra đời thêm thật nhiều bộ sưu tập đặc sắc hơn nữa.”
Kết thúc phần phát biểu của mình, Hạnh Nguyên vẫy tay chào rồi rời khỏi sân khấu. Bên trong cánh gà đám người mẫu xôn xao bàn luận. Những người có mặt ở đây ngày hôm nay không phải ai cũng là người mẫu hàng đầu, tuy nhiên việc được mặc lên mình trang phục do Hạnh Nguyên thiết kế đâu phải là dễ dàng. Phong cách xưa nay của cô luôn là chọn người hợp với trang phục của mình chứ không phải thiết kế trang phục cho người mặc.
Hạnh Nguyên vừa đi vào thì đám người mẫu đã xúm lại quanh cô, ríu rít chúc mừng. Có người còn tiện thể pr, nói cô lần sau hãy tiếp tục mời cô ta trình diễn. Cô không nói gì nhiều, chỉ cảm ơn tất cả đã nỗ lực cho ngày hôm nay, nói xong liền trở về phòng riêng của mình.
Những ồn ào qua đi, căn phòng yên tĩnh khiến cô cảm thấy thư giãn hơn. Cô không thích sự náo nhiệt, có chăng vì công việc nên mới phải chịu đựng. Tự cười bản thân mình, luôn nói là không thích nhưng cô lại vẫn chọn cái nghề có thể làm cho người ta nổi tiếng, đúng là mâu thuẫn.
Tin nhắn chúc mừng từ nãy giờ vẫn được gửi tới tấp đến, Hạnh Nguyên chỉ xem qua. Ngoài bạn bè thì còn lại cũng toàn là người quen trong giới thời trang với báo chí. Nhìn thật lâu chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt cô chợt trở nên xa xăm. Đã bao năm trôi qua, số điện thoại của cô vẫn không đổi, vẫn là những con số ấy. Cô chưa từng nghĩ đến việc sử dụng một dãy số khác, chỉ sợ đến lúc người đó cần, sẽ chẳng thể nào tìm đến cô. Trong tâm thâm cô chưa bao giờ có thể quên và vẫn mong chờ phép màu sẽ xảy ra. Nhưng cô đâu phải là Lọ lem, cớ gì mà lại hy vọng rằng bản thân sẽ gặp được bà tiên, bà ấy sẽ giúp cô đạt được ước nguyện?
Bỏ lại điện thoại vào túi, thu dọn chút đồ đạc rồi cô rời khỏi căn phòng. Ngày mai máy bay cất cánh lúc sáu giờ, cô nên về khách sạn nghỉ ngơi sớm nếu không muốn sự mệt mỏi ảnh hưởng đến công việc và sức khỏe của mình.
“Anita.”
Vừa bước ra cửa, trợ lý phòng thiết kế đã gọi tên cô, ngay sau đó một chàng thanh niên trẻ bước đến. Trên tay anh ta cầm một bó ly vàng rất to, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Hạnh Nguyên bất giác dừng lại, hoa ly, sao lúc nào cũng là nó? Tại sao cứ thấy ai cầm bó hoa ly là cô lại nghĩ đến anh?
“Cô Anita phải không?” Anh chàng kia hỏi cô một cách thăm dò, cô nhìn anh ta gật đầu. “Phiền cô kí vào đây, hoa này là của cô.”
Ôm bó hoa to đùng trong tay, Hạnh Nguyên thu hút bao nhiêu ánh mắt trong phòng hóa trang. Cô không cần nhìn thiệp cũng biết ai là người tặng, mệt mỏi thở dài một cái. Đi qua chỗ cô trợ lý kia liền đưa bó hoa vào tay cô ấy, nở một nụ cười miễn cưỡng. Cô trợ lý đi theo cô khá lâu nên hiểu ý ngay, vội vàng đỡ lấy rồi theo sau xem cô có dặn dò gì không. Hạnh Nguyên ra đến ngoài vẫn không nói lời nào, gió thu thổi nhè nhẹ khiến cho cô thấy cánh tay mình mát lạnh. Mùa thu đến rồi, đây đã là mùa thu thứ bao nhiêu mà cô luôn hoài niệm. Quá khứ có quá nhiều kỉ niệm đẹp, kí ức ngọt ngào ấy dù muốn quên cô cũng không thể làm được. Mười năm thì sao chứ, cho dù có là hai mươi, ba mươi hay thậm chí là năm mươi năm sự thật ấy vẫn không thay đổi. Nó sẽ theo cô suốt cuộc đời này, là sự ngọt ngào khiến con tim cô ấm áp đồng thời là nỗi đau xót đến nỗi tim không thể không rỉ máu.
“Chị về khách sạn trước, em thu xếp rồi về sau nhé!”
Cô trợ lý gật đầu hiểu ý, ra hiệu cho cô cứ đi đi, mọi việc cô ấy tự lo được. Hạnh Nguyên một lần nữa mỉm cười gượng gạo, lên chiếc taxi vừa đỗ lại. Tài xế nhanh chóng cho xe chạy, hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Thành phố Y về đêm thật đẹp và nhộn nhịp. Những tòa nhà thì sáng rực bởi đèn neon, trong khi những con phố thì thơm phức mùi thức ăn. Quán ăn vỉa hè, đã bao lâu rồi cô không có cơ hội ngồi ở đó và thưởng thức? Lồng ngực Hạnh Nguyên bất giác nhói đau, ánh đèn đường chiếu xuống soi rõ khuôn mặt cô. Không tiều tụy, không nhợt nhạt, đường nét trên đó vẫn rõ ràng và đẹp đẽ. Chỉ tiếc là nó không che giấu được sự cô đơn và buồn bã.
Có lẽ điều này nói ra thì chẳng ai tin, thậm chí cho là vô lý. Xinh đẹp, tài năng, tương lai của Hạnh Nguyên vô cùng sáng lạn. Tốt nghiệp Đại học A là cô đã được nhận vào làm ở Tập đoàn thời trang S, từ đó cho đến nay, cô luôn nỗ lực vươn lên và được đền đáp bằng thành quả như đã biết. Từ một thiết kế non nớt trở thành nhà thiết kế hàng đầu, danh tiếng vang xa, không hiếm người ngưỡng mộ. Vị trí của cô ngày càng được xây chắc và có thể khẳng định, sẽ rất khó có người có thể đánh bật được cô trong vòng mười năm nữa.
Sự nghiệp rực rỡ nhưng tình cảm thì lại không như vậy. Những người đàn ông theo đuổi cô đếm bằng đầu ngón tay có lẽ là chưa đủ. Nhưng cho đến nay, cô chưa nhận lời bất kì ai. Người không hiểu chuyện thì cho là cô làm cao, vì bản thân nổi tiếng nên kênh kiệu. Chỉ có gia đình và hai cô bạn thân là hiểu được nỗi lòng của Hạnh Nguyên. Từ ngày anh ra đi, cô chưa bao giờ cười một cách thực sự vui vẻ. ***
Sáng hôm sau, chuyến bay từ thành phố Y về thành phố B cất cánh đúng sáu giờ sáng. Vì cả đêm trằn trọc nên ngồi trên máy bay một chút Hạnh Nguyên đã ngủ quên mất. Chỉ đến khi cô trợ lý đánh thức cô mới giật mình tỉnh dậy, thành phố B đã ở ngay trước mặt rồi.
Hành lý giao cho trợ lý mang về nhà hộ còn cô thì đến công ty ngay lập tức. Tối qua Hạnh Nguyên mới nhận được điện thoại của tổ trưởng nói hôm nay sẽ có người mới đến nhận chức Giám đốc thiết kế. Đáng lý ra cô vừa mới tổ chức buổi trình diễn có thể không cần phải đến nhưng vị giám đốc này lại không nghe trình bày, yêu cầu tất cả nhân viên phòng thiết kế phải có mặt đúng giờ để họp.
Mười giờ đúng, Hạnh Nguyên có mặt ở sảnh chính. Tiểu My, cô nhân viên quầy tiếp tân mỉm cười thân thiện chào cô. Cô cũng chào lại rồi rảo bước vào thang máy. Đúng lúc lại gặp Lâm Tố Mai, cùng phòng thiết kế nhưng là nhân viên tổ 2.
“Vất vả cho em quá, Anita. Vừa về đã phải đến công ty họp, vị giám đốc này đúng là không có nhân tính.” Hạnh Nguyên không nói gì, gương mặt tỏ ra là mình đang lắng nghe. Lâm Tố Mai thấy vậy tiếp tục nói. “Nghe nói lần này là sếp lớn bên Mĩ trở về đấy. Ở bên đó anh ta là Phó Tổng Giám đốc cơ, không hiểu sao lại xin về thành phố B này? Rõ ràng chức vụ bên đó cao hơn, về đây rồi chỉ làm chức Giám đốc cỏn con.”
Ding
Thang máy dừng lại, Hạnh Nguyên gật đầu với Lâm Tố Mai rồi bước ra trước. Cả phòng thiết kế lúc đầu còn bất ngờ khi nhìn thấy cô nhưng khi nhớ đến sắc lệnh hôm qua thì chẳng ai bảo ai, lại cúi xuống làm việc của mình. Hạnh Nguyên đến gặp tổ trưởng báo cáo qua tình hình buổi trình diễn sau đó trở về bàn làm việc, hoàn thành báo cáo còn dở dang.
Chưa đầy mười phút, bản báo cáo của cô đã hoàn thành. Đồng thời lúc đó Bạch Tố Như – Tổ trưởng của cô bước ra, yêu cầu tất cả nhân viên đến phòng họp trên tầng mười lăm, Giám đốc của họ đã đến. Hạnh Nguyên theo chân mọi người, suốt từ đầu vẫn im lặng không nói tiếng nào. Trong khi những người xung quanh cô thì thầm to nhỏ, đoán già đoán non không biết giám đốc mới là một ông già ngoài bốn mươi béo ục ịch hay là ngoài ba mươi thôi nhưng da mặt dày, đến tuổi nay vẫn chưa lấy được vợ.
Cô không để ý đến mấy lời của bọn họ, đối với cô giám đốc trông như thế nào không quan trọng. Cô là nhân viên của tập đoàn S, phải có trách nhiệm làm tốt công việc của mình, không quan tâm đến những việc thừa thãi đó.
Trong phòng họp cũng có sự phân chia rõ ràng về chỗ ngồi theo cấp bậc. Phòng Thiết kế của tập đoàn S không có trưởng phòng mà mọi việc đều do giám đốc trực tiếp chỉ đạo. Nhân sự được chia ra làm nhiều tổ, mỗi tổ đều có tổ trưởng. Hạnh Nguyên dù là thiết kế hàng đầu nhưng cô chỉ thuộc tổ 3, không phải tổ chủ chốt của phòng. Lí do thì ngoài cô ra, chỉ có tổ trưởng và giám đốc cũ biết rõ.
Hạnh Nguyên ngồi xuống cạnh Bạch Tố Như, hàng một nhưng ở gần cuối bàn. Trong lúc chờ đợi sự xuất hiện của sếp lớn, mọi người cũng không ai dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi. Công ty có quy định riêng, nếu vi phạm tức là không tôn trọng công ty và cả bản thân mình. Hạnh Nguyên lật giở các trang của bản báo cáo xem lại, có lẽ lát nữa giám đốc mới sẽ hỏi cô về buổi trình diễn ngày hôm qua. Dù mệt nhưng cô không thể để trợ lý nói hộ, như vậy người ta sẽ đánh giá không tốt về cô, có thể còn ảnh hưởng đến cả tổ.
Lúc Hạnh Nguyên đang tập trung vào mấy tờ giấy thì cánh cửa phòng họp đã mở ra, một chàng trai tuấn tú trong bộ vét đen lịch lãm bước vào. Xung quanh anh tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời, khiến cho đám con gái không thể ngồi yên. Vẻ đẹp đó thật sự rất thu hút, đến nỗi cánh đàn ông cũng không khỏi xuýt xoa. Hạnh Nguyên không để ý lắm, chỉ đến khi nghe người đó giới thiệu về bản thân mới giật mình ngẩng mặt lên.
“Chào mọi người, xin tự giới thiệu tôi là Thẩm Minh Hải.”
|
Chương 2
Ông chủ và nhân viên
Ngày ngày nhìn thấy người mình yêu thương nhưng không thể chạm vào, thậm chí phải coi nhau như người dưng nước lã. Cô sẽ làm được chứ, sẽ có thể như anh, là một diễn viên đại tài, diễn xuất vô cùng thuần thục trước mắt mọi người?
Giật mình, kinh ngạc, bàng hoàng, không rõ vào lúc này có thể dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của Hạnh Nguyên. Từ giây phút ngẩng lên và bắt gặp hình dáng quen thuộc đến nỗi có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra, cô đã như người ở trên mây. Sau nhiều năm trời, rốt cục thì cô cũng chờ được đến ngày hôm nay, mọi đau khổ dường như biến mất, thay vào đó là niềm vui khôn tả.
Cô không để ý đến xung quanh, ánh mắt mải mê dõi theo con người đã lâu không gặp. Anh bây giờ và ngày ấy quả thực có nhiều điểm khác nhưng những đường nét cơ bản vẫn chẳng hề thay đổi. Vẫn gương mặt ấy, vẫn đôi môi mỏng đầy quên rũ, vẫn tròng mắt màu cà phê đầy thu hút. Cô không thể ngăn bản thân thôi ngắm nhìn anh, chỉ thiếu nước chạy đến mà ôm chầm lấy thân hình mạnh mẽ kia.
Trong đầu Hạnh Nguyên từng tưởng tượng ra vô số những tình huống khi họ gặp lại nhau. Anh sẽ chạy đến ôm lấy cô, thì thầm bằng giọng nó ấm áp của mình. Hay là cô sẽ không kìm chế được cả nước mắt và cơn giận, mắng anh xối xả vì nói đi là đi, ngần ấy năm không có hồi âm nào.
Thế nhưng do dù cô có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng chẳng thể ngờ rằng, cuộc gặp gỡ sau mười năm xa cách thực sự là cơn ác mộng đối với cô. Không có ngọt ngào, cũng chẳng có nâng niu, trân trọng. Thay vào đó, là ánh mắt xa lạ, là giọng nói lạnh lùng băng giá nhất cô từng được nghe.
“Anita.”
“Anita! Anita! Sếp gọi em kìa.” Nhất thời không thể chấp nhận được sự thật, Hạnh Nguyên không để ý đến việc mình đang bị anh nhắc đến. Chỉ đến khi Bạch Tố Như ngồi bên cạnh véo nhẹ vào người, cô mới thoát khỏi cảm xúc lẫn lộn.
Hạnh Nguyên đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đang ngồi ở vị trí giám đốc kia. Lâu thật lâu, dường như cô đang muốn tìm kiếm bóng hình xưa trong đôi mắt ấy. Đáng tiếc là cô đã nhầm, chẳng có sự ấm áp nào, thay vào đó, cô bị anh nhìn đến tê tái con tim. Bên ngực trái từng cơn đau buốt cứ dồn dập kéo đến, cô hồi lâu không thể chống cự, đặt vội tay trái xuống bàn, tay phải đưa lên kìm chế cơn đau.
Mọi người trong phòng thấy cô như vậy rất lo lắng nhưng vì giám đốc vẫn ngồi im không lên tiếng, họ nào dám manh động. Thế là tất cả cùng nhìn về phía cô, bất lực mà lại thêm cảm thương. Hạnh Nguyên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở, đứng thẳng lên rồi nhẹ nhàng cất tiếng. Giọng cô không trầm bổng, uyển chuyển như mọi khi mà bỗng trở nên khàn khàn, thi thoảng ngập ngừng rất lâu. Chỉ đơn giản là báo cáo lại tình hình buổi trình diễn ngày hôm qua, mọi thứ đã ghi sẵn nhưng không hiểu sao đối với cô, đọc lại cũng rất khó khăn. Tốn không ít thời gian, cô mới có thể ngồi lại xuống của mình, ánh mắt không kiềm chế được lại lén lút ngước nhìn anh. Đúng là anh, không thể nào có chuyện là người khác thay thể nhưng sao, mọi thứ lại trở nên xa vời quá vậy?
Sau gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc. Mọi người ai nấy đều phấn khởi đứng lên, nhanh chóng thu dọn tài liệu. Trong dòng người đang “chen lấn” rời đi, Hạnh Nguyên rời khỏi chỗ của mình cùng hòa vào với họ. Nhưng mới đi được hai bước, cô đã phải khựng lại ngay. Vẫn là giọng nói nghiêm túc vang lên suốt mấy tiếng vừa rồi, anh khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng là cuộc họp đã kết thúc, tất cả có thể ra về sao chỉ mình cô phải ở lại?
Ngoảnh mặt lại nhìn về phía sếp của mình, Hạnh Nguyên thử thăm dò một chút nhưng cô chẳng thể đọc nổi ý nghĩ trong anh mắt anh. Bất lực nhìn từng người từng người rời đi, lòng cô bỗng hoang mang. Anh thật ra là có ý gì khi kêu cô ở lại, chẳng lẽ bây giờ mới đến lúc nói chuyện của họ?
Không, không thể nào. Cô dù thực sự muốn rằng những gì mà lúc trước nhìn thấy chỉ là màn kịch nhưng cũng không đủ can đảm tin là anh có thể diễn xuất một cách thành thạo như thế. Anh dù ngày trước đã từng nói dối cô nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên sự chân thành. Không giống như ngày hôm nay, là vạch rõ sự ngăn cách giữa cả hai.
“Ngồi đi.” Mọi người đi hết rồi Minh Hải mới lên tiếng, Hạnh Nguyên nghe theo, ngồi vào vị trí gần với anh hơn. “Tôi đã xem hồ sơ của cô, thực sự rất xuất sắc, trong vòng hai năm mà thăng tiến rất nhanh, khiến công ty đầu tư vào cô quả thực là có bản lĩnh.”
Rõ ràng là Minh Hải đang khen nhưng sao cô cứ có cảm giác là anh đang mỉa mai cô về tất cả những điều đó. Cô không nói gì, yên lặng cúi nhìn tập tài liệu để trước mặt. Minh Hải hơi liếc nhìn về phía cô, nở một nụ cười tán thưởng nhưng dường như lại có chút kinh khường.
“Cô vốn tài năng như vậy, sao lại cam chịu làm ở tổ 3, đó không phải là vị trí xứng đáng dành cho cô.”
Rốt cục thì anh đã nói ra lí do gọi cô ở lại, cô mỉm cười tự trào, ngẩng lên nhìn anh ánh mắt kiên định.
“Hiện giờ tôi cảm thấy rất hài lòng về công việc của mình, không có ý định thuyên chuyển qua tổ khác.”
“Vậy sao? Nhưng tôi lại thấy là công ty đang lãng phí nhân tài.” Ngữ khí của anh nghe khá là châm biếm, Hạnh Nguyên hơi khó hiểu. Vẫn nhìn anh chăm chăm nhưng trong lòng cô, cảm giác đau đớn dần xâm chiếm. “Tôi nghĩ với tài năng và thực lực của cô, tổ 1 mới là nơi thực sự dành cho cô.”
Hạnh Nguyên bất giác quay đi chỗ khác khi bị cái nhìn đầy ma lực của Minh Hải nhắm thẳng vào. Cô bối rối khi anh đặt vấn đề chuyển cô qua tổ khác. Tổ 1 là nơi áp lực nhất phòng thiết kế tuy thế thì đó cũng là nơi hội tụ đầy đủ các anh tài. Cô biết là bản thân mình phải ở trong đó, như vậy công ty mới sử dụng hết thực lực của các nhân viên. Nhưng từ ngày đầu vào công ty, cô đã gắn bó với tổ 3 và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ra đi.
“Cám ơn sự chiếu cố và tin tưởng của Giám đốc nhưng tôi vẫn nghĩ là tổ 3 thích hợp với mình hơn.”
“Tôi cho cô thời gian để suy nghĩ, vì tương lai của công ty và cả của cô.” Mãi lâu sau Minh Hải mới tiếp tục nói, ánh mắt không còn nhìn chăm chú vào cô nhân viên xinh đẹp nữa. “Đồng thời tôi cũng nhắc nhở cô, nếu cô vẫn khăng khăng giữ ý của mình, công ty sẽ không đầu tư vào cho cô nữa. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Hạnh Nguyên một lần nữa phải quay sang nhìn sếp của mình, ánh mắt cô từ ngạc nhiên chuyển qua kinh hãi một cách nhanh chóng. Cô im lặng hồi lâu, không biết bản thân vào lúc này có thể nói được câu gì. Cứ ngồi ngây ra như phỗng một hồi, rốt cục cô cũng trấn tĩnh lại được mà xin phép ra ngoài.
Đóng cánh cửa một cách vội vã, con tim cô như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tới tấp. Trong đôi mắt long lanh dần ngập nước, cô bước đi một cách khó khăn rời khỏi tầng mười lăm.
Mười năm đúng là dài, đủ để thay đổi một con người. Cô thật là ngây thơ khi cứ nghĩ rằng khi gặp lại anh vẫn là anh của ngày xưa. Ngốc nghếch, khờ dại, cô thực sự ra đời ngần ấy năm nhưng tâm hồn vẫn quá trẻ con. Anh của bây giờ đâu còn là anh của mười năm về trước. Không còn vẻ chân thành, ấm áp mà thay vào đó là sự tự tin đến lạnh lùng. Không còn đôi mắt ấm áp mà thay vào đó, cái nhìn của anh khiến cho cô cảm thấy ớn lạnh.
Cô phải chăng đã sai khi sau ngần ấy năm vẫn chờ đợi và tin tưởng đến ngày cả hai có thể gặp lại? Hôm nay mọi thứ đã diễn ra rồi đó, anh đã trở về nhưng sao cô chẳng cảm thấy vui tẹo nào? Không những thế, trái tim dường như yên lặng suốt một thời gian dài nay lại nổi sóng cuồn cuộn. Từng cơn sóng cứ tới tấp xô đến, mang cho cô cảm giác buốt nhói tột cùng. Ngày anh ra đi cô cũng chưa từng đau đến thế. Thà anh đừng trở về có phải tốt hơn không, cứ để cô nhớ mong cũng được nhưng vẫn còn hy vọng rằng sẽ có một giây phút nào đó anh nhớ về cô. Còn như thế này thì, anh về nhưng coi cô như người xa lạ, điều đó còn khiến tâm can cô đau hơn rất nhiều.
Vì quá yêu anh nên cô không thể nào quên. Vì quá yêu anh nên ngày gặp lại mới khiến cô đau đớn đến nghẹt thở như vậy.
***
Hạnh Nguyên sau khi họp xong cảm thấy mệt mỏi không có sức lực nên xin phép tổ trưởng về nhà để nghỉ ngơi. Vừa về đến nơi, cô vứt túi lên bàn rồi lao ngay vào phòng ngủ, đổ vật xuống giường. Chẳng buồn thay quần áo, cô kéo chăn chum lên kín người. Nước mắt không biết từ đâu lã chã rơi, cô khóc thút thít như một đứa trẻ bị mẹ mắng. Nỗi đau trong tim là quá lớn, chẳng thể nào kìm nén nổi.
Bên ngoài kia nắng vẫn oi ả như mùa hè, chiếu xuyên qua cửa sổ. trong căn phòng tăm tối, cô như trở về mười năm trước, cảm giác cô đơn và bất lực. Tâm hồn nhỏ bé đã phải chống chọi, chịu đựng trước quá nhiều sóng gió. Nhưng dù có thế nào thì cô vẫn kiên cường, vẫn đứng vững trước khó khăn. Đó là bởi trong tâm trí cô luôn nghĩ về anh, anh là nguồn sức mạnh của riêng cô.
Cô cố gắng chỉ vì ngày được gặp lại anh. Nhưng bây giờ gặp lại rồi đó, hóa ra chỉ khiến cô thêm đau khổ. Cứ tưởng rằng hạnh phúc rồi sẽ có ngày tìm đến cô nhưng hóa ra chỉ toàn là bất hạnh. Có lẽ đó là số phận dành cho cô, chẳng thể nào thay đổi được.
Những cảm xúc của cả quá khứ lẫn hiện tại đan xen khiến Hạnh Nguyên khóc không ngừng rồi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc cô tỉnh lại thì mặt trời đã xuống núi, bên ngoài đèn neon bật sáng rực rỡ. Căn phòng của cô vẫn tối om, cô mở mắt ra, nhìn những ngôi sao trên trần nhà, nước mắt vừa khô lại tiếp tục rơi xuống. Cô đơn, tủi thân, cô giờ đây không biết bản thân phải làm sao cho đúng nữa?
Ngày ngày nhìn thấy người mình yêu thương nhưng không thể chạm vào, thậm chí phải coi nhau như người dưng nước lã. Cô sẽ làm được chứ, sẽ có thể như anh, là một diễn viên đại tài, diễn xuất vô cùng thuần thục trước mắt mọi người?
Liệu cô có thể không, coi chàng trai cô rất yêu chỉ như sếp của mình? Coi người mà cô ngày đêm mong nhớ là một ông chủ đơn thuần?
Quãng thời gian vừa qua cô từng coi nó như sự trừng phạt ông trời dành cho, vì bản thân cô không biết quý trọng anh, đến lúc anh ra đi rồi mới nhận ra tấm chân tình của anh. Nhưng thà cô cứ bị như thế còn hơn là phải chịu đựng hoàn cảnh như bây giờ, đau đến tái tê ruột gan…
|
Chương 3
Vẫn mãi yêu anh
Hình ảnh Minh Hải trong tâm trí cô chưa bao giờ phai mờ, như tình yêu cô dành cho anh. Không nhanh không chậm, không ít không nhiều, vừa đủ chân thành, vừa đủ đắm say.
Reng… Reng…
Tiếng chuông điện thoại ngăn dòng cảm xúc hỗn loạn trong lòng Hạnh Nguyên, cô mơ màng ngồi dậy. Căn phòng khá tối, chỉ có chút ánh sáng do đèn đường chiếu vào. Hiu hắt, cô đơn tựa như bản thân cô lúc này.
Không bật đèn, cô lục đục đứng dậy, điện thoại để trong túi xách, mà lúc trưa khi về nhà cô vứt luôn nó lên sofa. Đèn phòng khách được bật sáng, làm cô lóa mắt. Cô theo bản năng hơi nheo mắt lại, cố định vị xem túi xách mình vứt ở đâu. Chuông điện thoại vẫn vang lên một cách dồn dập, cô ngồi xuống sofa, uể oải cất tiếng.
“A lô.”
[Anita, là anh đây.] Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của nam giới, thanh âm hồ hởi xen lẫn vui vẻ. [Sao em lâu bắt máy vậy, đã nhận được hoa của anh chưa?]
“Nhận được rồi, cám ơn anh.”
[Anh định gọi cho em từ hôm qua nhưng bận đi gặp khách hàng, không trách anh chứ?]
“Em nào dám.” Cô vẫn giữ thái độ dửng dưng khách sáo khiến người kia có phần không vui. “Tìm em có gì không?”
[Anita, anh thực sự rất quan tâm đến em, không thể cho anh một cơ hội sao?]
“Em xin lỗi, em hơi mệt muốn nghỉ ngơi.” Cô nói rồi chẳng cho đối phương cơ hội nói tiếp, liền cúp máy. Vào lúc này, cô còn tâm trí nào để mà cho nói chuyện yêu đương. Cô biết, anh đối với cô là chân thành, là thật lòng. So với những người đàn ông khác, anh thật sự hơn rất nhiều. Nếu có thể được anh ở bên cạnh, âu cũng là phúc phận. Chỉ tiếc là anh lại đặt nhầm tình cảm của mình, chỉ một mực nói yêu cô. Anh quá tốt còn cô lại quá tệ, cô không xứng đáng với anh. Đã nói rất nhiều nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ, đến nỗi cô càng lờ anh đi thì anh càng cố tiếp cận cô. Cô không biết làm cách nào khác, chỉ hy vọng thái độ của mình sẽ theo thời gian mà khiến anh buông xuôi.
Hạnh Nguyên thở dài mệt mỏi tựa đầu vào thành sofa, tay chạm phải chiếc remote tivi. Cô tiện tay ấn nút, tivi hiện lên sáng trưng. Kênh giải trí, kênh thể thao, kênh phim truyện đều bị lướt qua, ngón tay cô dừng lại khi chuyển đến kênh thời trang. Trên màn hình tivi, cô xuất hiện trong nụ cười tươi rói, luôn tay vẫy chào khán giả. Mỉm cười tự trào, cô chua xót nghĩ về quãng thời gian đã qua. Mười năm trôi qua rồi, bao sự đã thay đổi, cô cũng không còn là cô bé Hạnh Nguyên ngây thơ, trong sáng nhưng cũng rất bướng bỉnh ngày xưa nữa. Cô cứng rắn, độc lập hơn nhưng đồng thời cũng yếu đuối đi rất nhiều. Những tưởng có thể đủ can đảm mà đương đầu với sự thật, nào ngờ cô vẫn thất bại. Hình ảnh Minh Hải trong tâm trí cô chưa bao giờ phai mờ, như tình yêu cô dành cho anh. Không nhanh không chậm, không ít không nhiều, vừa đủ chân thành, vừa đủ đắm say. Yêu đến ngây ngốc, ngần ấy thời gian vẫn đợi chờ bóng hình đã dần khuất xa.
Cô kiên cường, đứng vững trước những cơn sóng dữ là nhờ có anh. Cô vẫn luôn hy vọng vào ngày đoàn tụ của cả hai, cô sẽ đứng trước mặt anh và nói “Em yêu anh”. Không ai cấm người khác được mơ mộng, nhưng mơ mộng về một cái kết đẹp rồi thì sao chứ? Để như bây giờ ư, gặp lại cũng chỉ là người xa lạ. Ánh mắt từng cho cô cảm giác ấm áp, nụ cười từng cho cô cảm giác bình yên, giọng nói từng cho cô cảm giác được quan tâm, được yêu thương nay còn đâu. Anh và cô, dù có đối diện nhau cũng chỉ là những cử chỉ lạnh lùng, xa cách. Gặp lại mà chỉ gieo rắc đau khổ thế này, cô thà không gặp lại anh còn hơn. Cứ để cho anh xuất hiện trong giấc mơ của cô thôi cũng được, như vậy cô vẫn sẽ có thể cười, nũng nịu tựa vào lòng anh, lắng nghe giọng nói giọng ngào của anh. Anh vẫn là Thẩm Minh Hải của trước đây, quan tâm, bảo vệ cô hết mức dù cô có thờ ơ với anh đi chăng nữa.
***
Sáng ngày hôm sau, Hạnh Nguyên đến công ty với đôi mắt gấu trúc. Cô không hẳn là thức cả đêm nhưng khi nằm trên giường, mắt không tài nào nhắm vào nổi. Vật vờ suốt mấy tiếng đồng hồ, đến gần sáng cô mới thiếp đi được chút ít. Gương mặt mệt mỏi của cô không làm các đồng nghiệp ngạc nhiên, đơn giản là họ nghĩ cô vừa trải qua show trình diễn vất vả, không mệt mới là lạ.
Bước đến chỗ ngồi của mình, âm thầm quan sát những người đã ở bên mình một thời gian dài, lòng Hạnh Nguyên càng thấy không yên. Ngày trước khi quyết định vào tổ 3 cũng là có nguyên nhân của nó, cô ở đây đã lâu như vậy, giờ chuyển đi thật không can tâm. Tổ 1 là nơi có thể phát huy tài năng của cô nhưng tổ 3 mới là nơi đem lại cho cô sự cảm nhận về tình cảm giữa con người với con người. Dù thế nào cũng phải đưa ra quyết định, cô chẳng thể chần chừ và sẵn sãng đối mặt với tất cả, cho dù nó có khó khăn đến đâu cô cũng làm được.
Cộc… Cộc…
“Mời vào.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau cánh cửa gỗ kín mít, Hạnh Nguyên hít một hơi thật sâu, tự tin bước vào. Minh Hải đang ngồi bên bàn làm việc, chăm chú xem các mẫu thiết kế của đợt hàng thu đông, không buồn ngẩng lên nhìn cô. Cô cất tiếng nhỏ nhẹ, mắt nhìn anh chăm chú.
“Giám đốc Thẩm.”
“Ngồi đi.”
Ngang tầm mắt, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Đường nét thật đẹp, trán cao, lông mày rậm, mũi thẳng, viền môi mỏng càng cho thấy vẻ lãng tử quyến rũ. Nhưng có lẽ đẹp nhất vẫn là tròng mắt màu cà phê kia, sức hút của nó thật mãnh liệt. Cô nhìn mãi không thôi, dường như quên mất thời gian, không gian lúc này chỉ có riêng hai người. Mãi cho đến khi anh cảm nhận được cái nhìn như muốn đọc thấu tâm can mình mới ngẩng lên, đằng hắng gọi cô.
“Anita, cô đã có câu trả lời cho tôi rồi phải không?”
“À, vâng.” Cô giật mình bởi giọng nói của anh, ánh mắt vội lảng đi chỗ khác khi bắt gặp ánh nhìn đầy thăm dò kia, chậm chạp lên tiếng. “Cám ơn sự chiếu cố của công ty và giám đốc dành cho tôi, nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình.”
“Vậy sao?” Những tưởng anh sẽ nổi cáu, hoặc không thì nhìn cô bằng ánh mắt tức giận, tra hỏi một cách châm biếm như ngày hôm qua. Nhưng anh lại chỉ buông ra hai từ đơn giản, là câu hỏi lại nhưng ngữ khí thì lại không hề bất ngờ, dường như anh đã đoán biết được cô sẽ không thay đổi lập trường của mình.
“Được thôi, tôi xưa nay chưa từng ép buộc nhân viên, cứ làm theo ý cô đi.” Minh Hải rời khỏi chỗ, bước đến bên cửa kính ngăn cách giữa văn phòng và không khí bên ngoài, khẽ nén hơi thở dài. Ánh mắt anh đau đáu nhìn ra phía xa xa, mặt trời chiếu vào cũng chẳng làm chói mắt. Có một sự trầm mặc, bí ẩn nào đó mà Hạnh Nguyên dù cố gắng lắm cũng không thể đọc nổi, cô đành ngồi yên, vân vê tay áo.
“Cô hãy nhớ cho rõ, từ nay công ty sẽ không đầu tư cho cô nữa. Ngoài ra, tổ 3 sẽ phải làm công việc phụ giúp giống như các tổ khác.”
Lời nói mạnh mẽ đầy uy quyền của anh lại vang lên, không buồn ngoái lại nhìn cô. Cô từ từ đứng dậy, có chút lưu luyến chưa muốn đi. Muốn nhìn anh thêm chút nữa, lại muốn hỏi rõ anh tại sao không nhớ chút gì về cô. Cuối cùng thì cô vẫn phải kìm lại cảm xúc, lẳng lẽ bước ra ngoài.
Nắng vàng dễ dàng lan tỏa trong hành lang rộng lớn lắp đầy kính trắng, soi rõ con đường cô đang bước đi. Bóng cô hiện lên rõ mồn một, nhưng nó thật mong manh và yếu đuối. Cô khẽ hít một hơi dài, kìm chế những giọt nước mắt khổ đau sắp rơi xuống. Anh đã quên cô rồi, không còn nhớ một chút nào cả. Có lẽ trong mười năm qua, chưa một lần nào anh nhớ đến người con gái dù anh không hẹn thề vẫn nhất quyết chờ anh là cô. Cô dường như đã tự khiến cho bản thân mình ngày càng rơi xuống vực thẳm không đáy, không có cơ hội để quay đầu nữa.
“Chết rồi, đống giấy tờ này lộn xộn thế này, lọc ra đến bao giờ mới xong?” Vừa xuống đến phòng thiết kế, Hạnh Nguyên đã nghe thấy giọng đang ca thán của Tiểu Tề, anh chàng mồm mép nhất tổ. Không khỏi băn khoăn, cô bước nhanh về phía tổ của mình. Thật không thể ngờ, ai nấy đều đang rất bận rộn. người thì ôm đống giấy vừa nặng vừa cao đi đi lại lại, người thì hết xem tờ này lại xem tờ kia, bàn làm việc toàn giấy với mẫu thiết kế. Hạnh Nguyên không khỏi ngạc nhiên, vừa định lên tiếng thì Bạch Tố Như bất ngờ xuất hiện, nhìn cô đầy oán than.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Giám đốc vừa có lệnh, từ nay chúng ta sẽ phải làm các công viêc như của tổ 4 và tổ 5. Ngoài ra còn phải phụ giúp tổ 1 trong khâu thiết kế nữa.”
“Thật không ngờ giám đốc này vừa mới nhậm chức đã hống hách như vậy, không biết là chúng ta có Anita là thiết kế hàng đầu sao?”
“Ôi đến chết mất, xưa nay chúng ta có bao giờ phải động vào mấy thứ này, toàn là mấy tổ kia làm.”
Từ tổ trưởng cho đến Tiểu Lục rồi Minh Hy đều than vãn, Hạnh Nguyên nhìn họ không khỏi khó xử. Khi từ chối việc chuyển sang tổ 1, cô cũng đã lường trước mình sẽ không còn được thảnh thơi như trước, nhưng thật không ngờ là cả tổ cũng bị cô làm liên lụy. Giờ thì không phải cô làm cô chịu nữa, cô thấy rất áy náy trong lòng, muốn nói rõ sự tình nhưng lời đến cổ rồi lại ứ nghẹn, không tài nào thoát ra được.
“Anita, mau qua tổ 1 với chị.” Bạch Tố Như sau khi ra vào văn phòng mình vài lần liền đi đến chỗ Hạnh Nguyên, chán nản nói với cô. Cô không nói gì, im lặng theo chân cô ấy ra thang máy lên tầng trên. Thật ra toàn bộ phòng thiết kế đều nằm ở tầng chín, nhưng đó chỉ là văn phòng, nơi dành cho việc thiết kế rồi đính phụ kiện, thử trang phục nằm ở các tầng khác. Trong lúc đi cô cũng được nghe Bạch Tố Như nói qua, không phân biệt ai với ai, mỗi người trong tổ đều sẽ phải hỗ trợ cho thành viên tổ 1.
Cộc… Cộc…
Bạch Tố Như lịch sự gõ cửa phòng sáng tạo, các thành viên tổ 1 đều có mặt ở đó. Hoa Hỉ – Tổ trưởng tổ 1 nhìn thấy hai người liền cười tươi, niềm nở chào đón. Những người kia cũng lên tiếng chào, nghe qua có vẻ thân thiết nhưng thật ra thì khách sáo vô cùng. Hạnh Nguyên cùng Bạch Tố Như đi vào trong, khi đi qua chỗ Tiểu Thu không quên cười với cô ấy. Tiểu Thu cười gượng gạo, cố ra ám hiệu rằng chuyện sắp tới có lẽ cô sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Chắc hai người cũng biết chỉ thị của giám đốc, với chúng tôi vấn đề này cũng không quá quan trọng nhưng giám đốc đã nói thế thì cứ phải thi hành thôi.” Hoa Hỉ nói có phần miễn cưỡng, ánh mắt cô ta đảo qua Hạnh Nguyên, có chút khinh miệt rồi nhanh chóng nhìn về phía át chủ bài của mình, giọng đắc thắng. “Helena, em chọn đi.”
Helena, cục cưng của Hoa Hỉ đồng thời cũng là một trong các thiết kế xuất sắc của tập đoàn S. Cô ta vào công ty cùng đợt với Hạnh Nguyên, tài năng có nhưng nhân phẩm khá tệ, thường xuyên đỏng đảnh, yêu cầu quá đáng với người khác. Helena nhìn tờ danh sách Hoa Hỉ đưa, rồi lại nhìn Bạch Tố Như và Hạnh Nguyên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
“Thật may mắn vì được chọn đầu tiên, có thiết kế tài năng của tổ 3 giúp đỡ, tin rằng năng suất làm việc của tôi sẽ rất tốt.” Vừa nói vừa bước đến trước mặt Hạnh Nguyên, giơ bàn tay phải ra. Mặt cô không chút biến sắc, từ từ đưa tay ra bắt lại. Có thể cảm nhận rõ cái lạnh cùng sự đe dọa toát ra từ bàn tay Helena nhưng cô không run sợ, mỉm cười nhìn thẳng vào cô ta.
“Mong là sẽ giúp ích được cho cô.”
|
Chương 4
Nhớ rất nhớ
Không lúc nào cô có thể quên nụ cười của anh, ánh mắt ấm áp nhìn cô trìu mến. Sự quan tâm dịu dàng mà chan chứa tình cảm ấy, làm sao để một lần nữa được hưởng thụ nó?
Nhà ăn của tập đoàn S thường xuyên nhộn nhịp vào giờ ăn trưa, hôm nay lại thêm một lần dậy sóng khi thông tin từ phòng thiết kế lọt ra ngoài. Bàn nào cũng túm năm tụm ba lại chỉ trỏ này nọ, đặc biệt khi hai nhân vật chính lần lượt xuất hiện ở cửa ra vào. Tuy rằng cả hai đều không bận tâm đến những lời nói kia nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ là con người, không thể không có cảm xúc, không vui hay không buồn.
“Anita, thực sự xin lỗi chị. Em đã rất muốn tìm chị hợp tác mà không chờ Helena cô ta lại chơi hiểm như vậy.” Tiểu Thu chọc chọc vào đĩa cơm của mình, rồi ngẩng lên nhìn Hạnh Nguyên ánh mắt biết lỗi. Cô mỉm cười lại, khuôn mặt không thể hiện ra sự buồn bã hay khó chịu.
“Không sao mà, em đừng nói như thế. Hợp tác với ai cũng vậy thôi, mục đích của chúng ta không phải là tạo ra lợi nhuận cho công ty sao?”
“Em biết nhưng Helena xưa nay nổi tiếng đanh đá, cô ta sẽ không để yên cho chị đâu.”
“Yên tâm đi Tiểu Thu, chị sẽ ứng phó được. Chỉ cần làm tốt công việc của mình, cô ấy sẽ chẳng có cớ gì mà hoạch họe chị.”
Cô mỉm cười kiên định rồi cúi xuống tiếp tục ăn bữa trưa dang dở, không cho Tiểu Thu cơ hội nói tiếp. Tiểu Thu nhìn cô vừa ái ngại vừa bất lực, trong lòng có bao nhiêu điều muốn nói mà lại chẳng thể nói ra, đành lặng lẽ trút giận vào đĩa cơm tội nghiệp.
Ăn uống nghỉ ngơi xong, Hạnh Nguyên vội vàng trở về phòng làm việc. Công việc mà tổ cô phải nhận từ sáng đến giờ vẫn chưa ra đâu vào với đâu, e rằng hôm nay sẽ phải tăng ca. Cả tổ thay phiên nhau đi đi lại lại từ văn phòng cho đến phòng lưu trữ, ngay cả tổ trưởng cũng không ngoại lệ. Ai nấy đều mệt mỏi nhưng chẳng dám ca thán nửa lời.
“Thôi thôi mọi người dừng tay, đã muộn quá rồi, về nghỉ thôi, mai làm tiếp.” Câu nói của Bạch Tố Như như nắng ấm sau cơn mưa rào, mọi người vui mừng hớn hở, vội vàng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.
“Hôm nay đúng là cực hình, ôi đã muộn thế này rồi cơ à?” Tiếng của Tiểu Tề vang lên làm cả phòng bật cười sảng khoái, anh chàng này lúc nào cũng nói cái giọng yểu điệu như con gái. Hạnh Nguyên không thể không cười theo, dù có đang chăm chú vào việc gì đó cô cũng phải dừng lại khi Tiểu Tề lên tiếng.
“Anita, vẫn còn chưa đi sao?” Mọi người đã về hết, Bạch Tố Như khóa cửa văn phòng xong quay ra thấy Hạnh Nguyên vẫn còn ngồi bên bàn làm việc, bèn tò mò đi đến. Cô ngẩng lên nhìn tổ trưởng của mình, cười gượng gạo.
“Em định làm nốt chỗ này đã.”
“Việc không có gấp, để mai làm cũng được. Muộn rồi mau về nghỉ ngơi đi.”
“Em không sao, chị cứ đi trước đi.” Bạch Tố Như có phần bất lực nhìn cô, tính cố chấp ăn sâu như vậy rồi cô cũng chẳng thuyết phục được, đành căn dặn vài câu rồi đi ra thang máy. Nhìn theo cho đến khi bóng dáng Bạch Tố Như khuất dần sau lớp cửa kính, cô trở lại với đống tài liệu trong laptop. Đây là những mẫu thiết kế cô làm theo cảm hứng nhất thời, đặc biệt là những lúc nghĩ về anh. Không theo một xu hướng nào, cũng không có sự xuyên suốt gì cả, chỉ là cảm xúc bất chợt đến.
Những mẫu thiết kế tuy không được chăm chút quá nhiều nhưng lại là những mẫu cô rất thích. Chúng nhẹ nhàng, đơn giản mà lại chan chứa niềm vui, hạnh phúc. Cô đã từng mong sẽ có ngày chúng trở thành trang phục, được mặc trên người cô và đương nhiên là cho anh xem. Nhưng bây giờ điều ấy thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả có lẽ nên bị vứt bỏ thôi, xóa hết đi, kí ức về anh sẽ chỉ được chôn sâu trong trái tim cô, không có quyền trỗi dậy nữa.
Sau khi sắp xếp lại chút đồ, Hạnh Nguyên liền tắt đèn và rời khỏi công ty. Đêm đã khuya, đường phố trở nên vắng vẻ hơn. Những cơn gió lành lạnh thổi tới khiến cô bất giác rùng mình, nắm chặt túi xách trong tay. Càng đi lại càng cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, nước mắt không kìm lại được bỗng rơi xuống thật nhiều. Cô hít một hơi thật sâu, lấy tay lau đi những giọt nước lấp lánh, trên môi nở một nụ cười chua xót.
Cô thực sự nhớ anh, nhớ rất nhiều, nỗi nhớ da diết in sâu trong trái tim. Không lúc nào cô có thể quên nụ cười của anh, ánh mắt ấm áp nhìn cô trìu mến. Sự quan tâm dịu dàng mà chan chứa tình cảm ấy, làm sao để một lần nữa được hưởng thụ nó? Ngày ấy anh ra đi không lời từ biệt, không để lại bất kì thông tin nào cho cô. Nhưng cô vẫn tin tưởng vào anh, tin vào cái kết đẹp cho câu chuyện của cả hai nên vẫn âm thầm chờ đợi.
Bao năm qua, khó khăn dường như lúc nào cũng bủa vây lấy cô nhưng cô vẫn đứng vững. Là vì cái gì chứ, tất cả cũng chỉ vì anh. Cô không hy vọng có ngày anh nhìn thấy một cô tiều tụy, không sức sống, tệ hơn là có thể không bao giờ được nhìn thấy, được gọi tên cô nữa. Vì chút hy vọng mong manh, cô ráng sống, ráng vượt qua sóng gió cuộc đời. Chỉ có mong ước nhỏ nhoi là được gặp lại anh, để anh nhìn thấy cô vẫn sống tốt, vui tươi, khỏe mạnh.
Ấy thế mà sự cố gắng đó chỉ được đền đáp bằng sự lạnh lùng, xa cách. Cô đã được gặp anh rồi nhưng điều đó chỉ càng khiến cho cô thêm đau đớn. Những cố gắng ngần ấy năm trời rốt cục chỉ có thể đổi lại cái nhìn xa lạ từ anh. Cô thực sự không chịu được mỗi khi anh nhìn mình bằng ánh mắt đó, mỗi khi nghe giọng nói lạnh như băng của anh tim cô thắt lại. Tâm hồn mỏng manh yếu đuối vốn đã không thể chịu đựng thêm nữa nhưng mọi chuyện cứ dần thấm dần thấm vào người cô, dần khiến cô gục ngã.
Yêu thương này dường như là quá mong manh. Khi cô chưa sẵn sàng thì nó vội xuất hiện, đến khi hiểu được nó rồi, muốn nắm lấy thì nó lại trở nên lơ lửng, rồi biến mất ngay trước tầm tay…
***
Sau ngày trở thành người trợ giúp cho Helena của tổ 1, công việc của Hạnh Nguyên dường như tắng gấp đôi. Sáng vừa đến văn phòng đã phải lên thiết kế phác họa cho Helena, chiều thì giải quyết việc giám đốc giao cho tổ cô. Đôi khi chiều chưa xong được việc tối còn phải ở lại tăng ca. Cả tổ trừ cô ra không ai phải làm việc vất vả như vậy, họ có thể than trách nhưng cứ nhìn cô là lại thấy xót thương nhiều hơn.
Chỉ có một tuần thôi mà nom cô gầy đi vài cân, Bạch Tố Như nhìn mà không chịu được, phải gọi cô vào văn phòng giáo huấn một hồi. Thậm chí còn gọi điện cho Helena, yêu cầu cô ta không nên lạm dụng cô quá. Trước sự quan tâm của mọi người, cô thấy rất cảm động nhưng cũng không nói nhiều, vẫn thể hiện ra là mình không sao. Bạch Tố Như đến bó tay với cô, nói xong thấy không có hiệu quả đành để cô ra về.
Trở lại bàn làm việc, cô lại chú tâm vào đống tài liệu. Tiếng gõ máy vang lên liên hồi, cả phòng thiết kế tràn ngập âm thanh “lách cách”. Ai cũng chăm chú làm việc nên không hề để ý đến sự xuất hiện của một vị khách không mời, mãi cho đến khi giọng the thé của Tiểu Tề mang lên, tất cả mới giật mình hoảng hốt.
“Giám đốc.”
“Giám đốc, anh mới đến.” Không biết ai thông báo hay do giọng của Tiểu Tề đặc biệt quá, ngồi trong phòng cũng nghe thấy mà Bạch Tố Như hớt hải chạy ra, hơi cúi người chào vị giám đốc của mình. Hạnh Nguyên cũng rời sự chú ý về phía đó ngay từ lúc Tiểu Tề mới lên tiếng, ánh mắt lơ lửng giữa không trung, vừa muốn nhìn rõ lại vừa muốn che giấu cảm xúc của mình.
“Làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người rồi.” Minh Hải gật đầu nói, khóe môi khẽ cười. Anh tiện tay cầm đống tài liệu lên xem, đưa mắt đảo qua một lượt khắp gian phòng lớn. Khi ánh mắt anh lướt qua chỗ Hạnh Nguyên, con tim cô như ngừng đập, cảm giác bị người ta nhìn thấu suy nghĩ của chính mình. Móng tay cô cấu vào lòng bàn tay đến nỗi hằn lên vệt tím đen, chỉ khi ánh mắt ấy rời đi cô mới trở lại trạng thái bình thường.
Bạch Tố Như mời Minh Hải vào văn phòng nói chuyện, mọi người ở bên ngoài dù rất muốn bàn tán nhưng lại sợ gây chuyện không hay nên đành lẳng lặng ai tiếp tục công việc của người nấy. Hạnh Nguyên ngồi lại xuống chỗ của mình nhưng tâm trí không còn thuộc về đống giấy tờ nữa. Cứ chốc chốc cô lại nhìn về phía văn phòng của Bạch Tố Như, lòng bỗng nóng như lửa đốt. Chỗ cô ngồi tuy trực diện với văn phòng như do anh ngồi quay lưng lại, cô chẳng thể quan sát được điều gì, chỉ thấy anh gật đầu khá nhiều, có vẻ như rất hài lòng.
Mười phút sau cánh cửa bật mở, Minh Hải cùng Bạch Tố Như bước ra, trên môi vẫn là nụ cười đẹp mê hồn. Anh không nói gì nhiều, chỉ hỏi han qua về công việc, bất chợt lại đưa ánh mắt về phía Hạnh Nguyên. Cô đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng ánh sáng đang chiếu về phía mình, từ từ ngẩng lên. Tròng mắt màu cà phê lúc ẩn lúc hiện, ngày một tiến gần đến cô hơn. Cho đến lúc cô đứng dậy thì anh đã ở ngay trước mặt nhưng đồng thời, đôi mắt cô cũng trở nên long lanh hơn.
“Anita, công việc thế nào, vẫn ổn chứ?”
“À, vâng, chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức.”
“Cô có cảm thấy mình đã sai lầm khi quyết định như vậy không, một thiết kế tài năng mà không được thiết kế, xem ra uổng phí công sức cô bỏ ra để học cho đến ngày hôm nay rồi.”
Minh Hải nhìn chằm chằm vào cô, miệng nói ra những lời giễu cợt châm biếm nhưng trong đáy mắt lại thoáng xuất hiện nét buồn bã. Tiếc rằng cô không thể trông thấy, bản thân đã bị những lời nói của anh làm cho tức giận, trừng mắt khó chịu với sếp của mình.
“Tôi vẫn có thể chịu đựng được cho dù bị đối xử như thế nào đi chăng nữa.” Thanh âm không lớn nhưng ngữ khí đầy căm phẫn. Mọi người đứng quanh không hiểu rõ lắm về cuộc đối thoại của cả hai nên không dám lên tiếng, chỉ đứng yên xem.
Minh Hải hơi nhíu mày, ánh mắt rời khỏi Hạnh Nguyên, cười mà như không cười. “Cô nói đúng, đã là nhân viên của tập đoàn S thì không phân biệt ai với ai, tất cả đều phải làm việc vì mục đích duy nhất là đem lại lợi nhuận cho công ty.”
Nói xong liền quay lưng bỏ đi, không nói thêm với Bạch Tố Như một câu nào nữa. Hạnh Nguyên vẫn đứng chôn chân tại chỗ, gương mặt trở nên trắng bệch. Hình như lúc nãy cô đã lỡ lời, trong một phút không kiềm chế được đã để cảm xúc lấn át lý trí, nói ra điều không nên nói. Câu nói của Minh Hải dù với người khác không mang hàm ý gì nhưng với cô thì lại chứng tỏ là anh đã bị cô chọc giận. Biểu hiện sau câu nói vừa rồi cũng đã cho thấy điều đó, cô đã đắc tội với sếp của mình rồi. Bây giờ phải làm sao đây, chuyện này quả thực cô chưa bao giờ gặp phải? Có nên chạy đi giải thích với anh, nhưng chỉ sợ đổ thêm dầu vào lửa? Nhưng nếu không làm gì, liệu ngày mai cô có bị cho thôi việc không đây?
|