Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 15: Nhục nhã trước mặt mọi người (1)
Chiếc xe dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
"Mời cô đi theo tôi" Người lái xe xuống xe, mở cửa xe cho Băng Dao, sau đó dẫn cô đi vào
Đi đến trước cửa một căn phòng người lái xe mở cửa, Băng Dao đứng ở cửa, nhìn thấy trong phòng có một nữ ba nam, tất cả đều có khí chất phi phàm hơn người.
Ngự Giao ngồi ở giữa, vốn định uống rượu cùng người đàn ông ngồi bên cạnh, sau khi nhìn thấy Băng Dao, anh ta liền bỏ ly rượu trong tay xuống, ngón tay trỏ thon dài, ngoắc ngoắc về phía Băng Dao.
Đối mặt với những ánh mắt sắc bén trong căn phòng, cả người Băng Dao cảm giác không được tự nhiên.
Những người ngồi trong phòng, hình như cũng không phải là người bình thường
"Lại đây" ánh mắt anh ta luôn sáng ngời trong bóng tối, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Băng Dao đi tới, người đàn ông ngồi bên cạnh Ngự Giao vội vàng ngồi sang một trống của chiếc sofa.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng của Ngự Giao vang lên, "Tôi có bảo cô ngồi sao?"
Cả người cô cứng đờ, vừa ngước mắt lên nhìn liền bắt gặp ánh mắt khinh thường của anh ta.
Người phụ nữ và người đàn ông ngồi phía bên kia của Ngự Giao, khóe miệng người phụ nữ khẽ mỉm cười, vui mừng khi thấy người gặp họa.
Người đàn ông vừa nhường chỗ cho cô cười hai tiếng, nói: "Giao, người đẹp đi giày cao gót, đứng lâu sẽ đau chân đó. Cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà"
Người đàn ông nói chuyện tên Phương Chính Đông, là bạn thân của Ngự Giao, đồng thời là người hợp tác với anh. Dáng vẻ lúc nào cũng đùa đùa cợt cợt.
Còn đôi nam nữ ngồi phía bên kia là trợ thủ đắc lực của Ngự Giao, cũng là bạn học thời đại học của anh, nam tên Lang Long, nữ tên Phạm Khiết Phàm.
Lúc còn học trong trường, chỉ cần nghe đến tên bốn người bọn họ đã khiến người ta sợ mất mật, tình cảm của bốn người bọn họ rất thân thiết.
Ngự Giao không để ý đến lời nói của Phương Chính Đông, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Băng Dao một lượt, nhấp ngụm rượu đỏ, nói: "Cởi áo khoác ra."
Không khí trong phòng quả thực không lạnh lắm, nhưng bên trong cô đang mặc bộ quần áo.... hở hang như vậy"
Băng Dao nắm chặt cổ áo, có chút do dự.
"Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai" Anh ta liếc cô một cái, giọng nói lạnh lùng khiến người nghe không thể phản kháng.
Cởi từng cúc áo một, cuối cùng cô cởi chiếc áo khoác ngoài xuống lộ ra thân hình kiều diễm nóng bỏng, ánh mắt hai người đàn ông còn lại trong phòng không tự chủ được bị thu hút bởi vóc dáng của cô.... đây là bản tính của đàn ông.
Bộ quần áo lộ liễu nóng bỏng, càng khiến cơ thể cô xinh đẹp hơn, làn da trắng nõn dưới sự phản chiếu của ánh đèn trở nên kiều diễm
Bộ ngực căng tràn không được chiếc áo che hết, giống như muốn nhảy ra ngoài thoát khỏi sự trói buộc của chiếc áo, làm cho người đàn ông không kìm được muốn chơi đùa.
Khóe miệng Ngự Giao khẽ nở nụ cười hài lòng, anh đặt ly rượu xuống, kéo tay Băng Dao, "Tốt lắm, ngồi xuống đi" Thuận tay ôm eo cô, để cơ thể cô dán chặt vào cơ thể của anh.
Cơ thể hoàn mỹ, không nằm ngoài dự đoán của anh. Mặc dù đã trải qua cái đêm tình cảm mãnh liệt kia....
Anh lại có chút hối hận đã để cô ăn mặc lộ liễu như vậy, khiến người đàn ông khác nhìn không dời mắt.
Phạm Khiết Phàm nghi ngờ mở miệng hỏi: "Giao, cô ta là..."
"Người tình mới"
Ba chữ ngắn ngủn, khiến lồng ngực Băng Dao rét buốt.
"Có vẻ Giao rất thích cô ấy, những người phụ nữ anh thích, chưa bao giờ vượt quá một tuần" Người anh em tốt Phương Chính Đông, là người hiểu rõ nhất sự hứng thú của Ngự Giao đối với phụ nữ.
Ngự Giao nghiêng đầu, khẽ cắn lên vành tai Băng Dao, ánh mắt lóe lên tia sáng ma mị: "Tôi còn chưa dùng qua cô ta đâu"
"Ha ha..."
Khi nghe những lời này, trong lòng Băng Dao như có nhát dao xuyên qua.
Giống như cô chỉ là một thứ đồ vật, không che đậy để bọn họ bình phẩm.
Bọn họ không hề tôn trọng nhân cách và danh sự của cô. Cô muốn giáng cho người đàn ông bên cạnh hai cái bạt tai thật đau, và rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhưng... vì em trai, vì tính mạng. Cô nhịn...
Hai bàn tay nắm chặt, những đầu ngón tay không ngừng đâm vào trong lòng bàn tay, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
|
Chương 16: Nhục nhã trước mặt mọi người (2)
Cuối cùng chủ đề nói chuyện cũng không xoay quanh Doãn Băng Dao nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc những người khác nói chuyện trên trời dưới đất. Doãn Băng Dao nhỏ giọng nói bên tai Ngự Giao: “Không phải anh nói tôi không thể ra ngoài, ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm sao? Vậy tại sao bây giờ lại để tôi tới đây.” Trong lòng cô rất thắc mắc.
Ngự Giao không vui để ly rượu xuống, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ bực dọc khó chịu.
“Cô có hỏi nhiều quá”
Doãn Băng Dao lập tức im lặng, nhìn ra được quan hệ giữa bản thân với Ngự Giao khác với quan hệ của anh ta với ba người kia.
Ngự Giao đưa cô đến nơi này gặp bạn thân của anh ta, vậy rõ ràng cô có vị trí trong lòng anh ta... Doãn Băng Dao đột nhiên bị ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn.
Thấy anh ta vẫn mời một ly tiếp một ly, uống rượu không ngừng, Doãn Băng Dao không kìm được lo lắng.
Mặc dù người đàn ông này khiến cô có cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng dù sao anh ta cũng là người cứu mạng hai chị em cô.
“Anh đừng uống nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe.” Doãn Băng Dao giơ tay ra, định giành lấy ly rượu trên tay anh.
Khi đầu ngón tay cô chạm vào mu bàn tay Ngự Giao, thì anh hoàn toàn không có ý định buông tay, nắm chặt ly rượu, ánh mắt nham hiểm đột nhiên trợn lên nhìn chằm chằm Doãn Băng Dao.
Ánh mắt lạnh lẽo, khiến Doãn Băng Dao sợ tới mức run lên.
“Bộp” một tiếng...
Chiếc ly trên tay anh ta vỡ tan tành.
Những mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, máu tươi đỏ chói từ trong lòng bàn tay anh chảy ra.
Tay phải anh tóm tóc phía gáy cô, kéo mặt cô sát vào mặt mình, “Cô cho rằng cô là ai? Có thể can thiệp vào chuyện của tôi như vậy?”
Tất cả mọi người có mặt ở trong phòng đều trố mắt lên nhìn.
Phạm Khiết Phàm nắm tay trái Ngự Giao, “Giao! Tay cậu đang chảy máu kìa”
“Mặc kệ tôi” Anh vung tay lên, Phạm Khiết Phàm ngã về phía sau mấy bước, may được Lang Long đỡ.
Hai người mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau, rất ít khi Ngự Giao tức giận như vậy. Cho dù bình thường gặp chuyện gì đi nữa anh luôn rất bình tĩnh, là người dù trời có sập sắc mặt cũng không đổi, nhưng hôm nay...
Mà nguyên nhân tức giận, hình như là vì người phụ nữ tên Doãn Băng Dao.
Doãn Băng Dao có chút khó hiểu, chẳng lẽ quan tâm anh ta cũng là sai sao?
“Tôi.... ưm...” Lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, đã bị anh dùng đôi môi nồng nặc mùi rượu chặn lại.
Phương Chính Đông đứng bên cạnh cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nhún vai nhìn hai người kia, tiếp tục uống rượu.
“Ưm....”
Doãn Băng Dao giẫy giụa, nhưng lưỡi của anh vẫn nhanh nhẹn chui thẳng vào trong miệng cô vuốt ve, quấn quýt. Khiến cả người cô run rẩy.
“A...” Doãn Băng Dao đau đớn kêu lên một tiếng.
Ngự Giao buông cô ra, khóe môi quyến rũ dính máu tươi.
Máu này không phải của anh, mà là của Doãn Băng Dao.
Anh oán hận cắn cô một cái.
Doãn Băng Dao hoảng loạn nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
“Không hiểu vì sao đúng không?” Anh nhíu mày hỏi, “Vậy để tôi nói cho cô biết, cô là chỉ là người tình của tôi mà thôi, cho nên cô hãy làm tốt chức trách của một người tình”
Bị ép mặc bộ quần áo hở hang lộ liễu đến nơi này, rồi bị cưỡng hôn trước mặt mọi người. Dù nhẫn nhịn chịu đựng giỏi đến đâu, cũng không thể nhịn được nữa. Cô mở to mắt nhìn lại ánh mắt của người đàn ông, không chút sợ hãi. Đôi môi dính máu tươi khẽ mỉm cười hỏi: “Vậy làm phiền anh nói cho tôi biết, chức trách của một người tình là cái gì?”
Một lần nữa bầu không khí trở nên đông cứng.
|
Chương 17: Nhục nhã trước mặt mọi người (3)
Không ngờ lại có người phụ nữ giám nói chuyện như vậy với Ngự Giao!
Rõ ràng Ngự Giao cũng có chút bất ngờ, anh cười gượng hai tiếng, gật đầu một cái, "Rất tốt, cô không sợ tôi đúng không?"
"Tại sao tôi phải sợ anh?" Mặc dù trong lòng có hơi sợ sệt, nhưng bản tính kiên cường khiến Băng Dao nói ra những lời này.
Anh ta bóp chặt cổ cô, giọng nói tà mị vang lên, "Cô có tin không, chỉ cần tôi dùng lực sức mạnh thêm một chút, cô sẽ chết ngay lập tức"
Cô tin, tất nhiên là cô tin.
Cổ bị bóp chặt không thể hít thở, Băng Dao không thể mở miệng lên tiếng, chỉ có thể trừng to đôi mắt đẹp.
Nhận thấy sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, Ngự Giao mới buông cô ra, "Ở trước mặt tôi, cô không có bất kỳ địa vị gì, cô chỉ là người cùng tôi lên giường mà thôi, tôi giữ lại tính mạng cô, nuôi hai chị em cô. Cô phải làm theo theo yêu cầu của chúng tôi"
Dứt lời, Ngự Giao liền đứng dậy, bóng dáng xao ngạo biến mất sau cánh cửa.
Cơ thể Doãn Băng Dao yếu ớt ngã xuống ghế sofa, lần thứ hai cảm giác sỉ nhục như vậy...
Lần đầu tiên là lúc ở nhà họ Thẩm, thiếu chút nữa bị tên vệ sĩ kia cưỡng bức.
Người đàn ông này, giống như bắt đầu cơn ác mộng đời cô.
Phạm Khiết Phàm rút một tờ khăn giấy, nhìn Băng Dao, lau viết máu bên miệng cô.
"Tôi khuyên cô một câu, đừng nên tốn công thay làm anh ấy thay đổi, càng không nên yêu anh. Anh ấy là người cô không yêu nổi đâu" Phạm Khiết Phàm nói một câu thấm thía.
Doãn Băng Dao không hiểu ngước mắt nhìn cô ta.
Cô cũng không dám yêu người đàn ông này...
Phạm Khiết Phàm cười cười, "Tôi biết cô muốn nói gì, nhưng hành động quan tâm của cô tới anh ấy, đã chứng mình cô đã nẩy sinh tình cảm với anh ấy. Tóm lại, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay tôi nói"
Dớt lời, Phạm Khiết Phàm đứng dậy, đuổi theo Ngự Giao.
Phương Chính Đông cầm chiếc áo khoác, khoác lên người Doãn Băng Dao, "Mặc vào đi, lát nữa ra ngoài sẽ lạnh đó"
Mấy người này thật là kỳ quái, khiến Băng Dao rất khó hiểu.
"Cảm, cảm ơn..."
Băng Dao hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh, nhìn hình ảnh bản thân trong gương, rốt cuộc không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống.
Bây giờ cô phải làm gì đây? Chẳng lẽ cô đã chọc phải ác ma?
Trong phòng, hai người đàn ông còn lại đang hút thuốc, vẻ mặt Lang Long có chút nặng nề.
Phương Chính Đông ngồi xuống bên cạnh, trên mặt vẫn nở nụ cười lưu manh vô lại, huých vai Lang Long đang ngồi bên ạnh, ánh mắt nhìn về phía nhà vệ sinh: "Cậu có phát hiện ra không, thái độ của Giao đối với cô bé này không giống những người phụ nữ khác"
"Bởi vì vốn dĩ cô ta không giống những người phụ nữ khác"
"Cậu nói vậy là có ý gì?"
"Thật ra thì tớ cũng không hiểu lắm, tóm lại, sau này sẽ biết"
"Cậu có tin Giao cũng hơi thích cô ta không, từ trước giờ cậu ấy rất ít khi tức giận với phụ nữ, theo như tác phong làm việc của cậu ấy, sẽ không vì một người phụ nữ mà tức giận như vậy, nhưng biểu hiện hôm nay của cậu ấy hoàn toàn trái ngược"
"Có lẽ vậy..."
Doãn Băng Dao vào phòng vệ sinh rửa mặt, soi gương điều chỉnh cảm xúc xủa bản thân, cố gắng nở nụ cười.
Nhiều năm qua, những khổ sở cay đắng hơn cô đều đã trải qua, một chuyện nhỏ này sẽ không làm cô ngã gục.
Doãn Băng Dao, cố gắng lên!
Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô mỉm cười thản nhiên, khiến hai người đàn ông vốn đang lo lắng kinh ngạc.
Giống như chuyện vừa nãy chưa xảy ra.
"Cô Doãn, cô định đi đâu? Tôi đưa cô đi" Lang Long đứng lên, mặc dù anh ta là trợ lý của Ngự Giao, nhưng anh ta không giống một người cấp dưới bình thường, trên người anh ta cũng có một loại khí chất phi phàm hơn người.
"Cảm ơn, vậy phiền anh đưa tôi về nhà họ Thẩm là được rồi"
Cho dù bị Ngự Giao làm cho nhục nhã, cho dù anh ta căm ghét cô. Thì cô vẫn phải trở lại nơi đó, vì em trai cô...
|
Chương 18: Thực hiện nghĩa vụ của người tình (1)
Lang Long đi lấy xe đậu ở bãi đỗ xe tầng hầm. Phương Chính Đông ở lại với Doãn Doãn Băng Dao.
Cô kéo chặt chiếc áo khoác, cúi đầu vừa bước chân ra cửa, liền va phải một người.
Ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ là Đồng Bội!
Cô vội vàng xoay người sang hướng khác, nhưng Đồng Bội vẫn nhận ra.
“Doãn Băng Dao! Tại sao cậu lại ở đây?” Đồng Bội ngạc nhiên nói.
Bình thường cô rất ít khi tới những chỗ như này, dù chỉ tới quán bar thôi Đồng Bội và Tô Y Thu cũng phải lôi kéo dụ dỗ, cô mới chịu đi. Hơn nữa chiếc áo khoác trên người cô lại là của nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.
“Đồng Đồng, tớ...” Môi cô hơi run run, Doãn Băng Dao không biết nên nói như thế nào, chỉ biết nắm chặt chiếc áo khoác trên người, sợ người chị em tốt nhất nhìn thấy bộ quần áo hở hang cô mặc bên trong.
Đồng Bội nhìn thoáng qua Phương Chính Đông anh tuấn phóng khoáng đứng bên cạnh Doãn Băng Dao, vẻ mặt như chợt hiểu ra.
“Cậu đi cùng bạn trai à?” Đồng Bội tiến lên, hai tay khoang trước ngực, nhìn Phương Chính Đông từ trên xuống dưới, “Ừm, không tệ lắm, còn đẹp trai nữa”
Phương Chính Đông không lên tiếng, chỉ bất đắc dĩ cười cười.
Đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ tóc ngắn, dáng vẻ cẩu thả, nhưng lại có chút đáng yêu.
Doãn Băng Dao vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu Đồng Đồng, anh ta là bạn mình”
“Thật không?”
“Thật”
“Chúng mình đi trước đây, tớ sẽ liên lạc với cậu sau.” Doãn Băng Dao kéo Phương Chính Đông đi.
Cô không muốn nói tình hình hiện giờ của mình cho Đồng Đồng biết, người đàn ông này nham hiểm giống như Ngự Giao, cô sợ sẽ làm liên lụy tới Đồng Bội.
Hơn nữa, bây giờ thân phận cô đang là người tình của người ta, cô không có mặt mũi để kể cho người bạn thân của mình biết.
Đứng phía sau nhìn Doãn Băng Dao vội vàng kéo Phương Chính Đông đi, Đồng Bội lớn tiếng nói: “Con bé chết tiệt kia! Dạo này cậu bận lắm sao, mà không có thời gian nói chuyện với chúng tớ?”
Doãn Băng Dao không trả lời, cắm đầu lao ra ngoài. Đồng Đồng, xin lỗi cậu, bây giờ tớ không thể giải thích rõ ràng với cậu được.
Ra tới bên ngoài, đã thấy Lang Long đỗ xe ở đó rồi.
Cô buông tay Phương Chính Đông, nói: “Xin lỗi anh, người đó là bạn thân của tôi”
“Không sao.” Phương Chính Đông cười cười.
Doãn Băng Dao đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, một người lạnh lùng tàn nhẫn như Ngự Giao, tại sao lại có người bạn thân tốt như này.
Lang Long ngồi trên xe, nhìn Doãn Băng Dao qua cửa sổ xe, trên mặt không lộ ra vẻ mặt gì.
Cô không để ý, trong kính chiếu hậu có một đôi mắt, luôn theo dõi cô...
***
Khi về đến nhà họ Thẩm, đã rất muộn.
Doãn Băng Dao lê cơ thể mệt mỏi, trở về phòng mình. Cả cơ thể nặng nề ngã xuống giường.
Mỗi tối, cả người cô đều trong trạng thái căng thẳng lo lắng, cuối cùng bây giờ mới có thể thả lỏng một chút. Vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thì có người giúp việc đi vào nói với cô, “Thiếu gia bảo cô tới phòng của cậu ấy”
Nghe người giúp việc nhắn lại lời của Ngự Giao, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng. Từ trên giường, cô đột nhiên ngồi bậy dậy: “Vâng, tôi sẽ đi ngay.” Hiện giờ cuộc sống của cô là ăn nhờ ở đậu, ngay cả tính mạng của cô và em trai đều ở trong tay anh ta.
Ngày hôm ấy khi tận mắt nhìn thấy anh ta giết người, Doãn Băng Dao càng cảm giác tính mạng cô và em trai đều rất mong mang, yếu ớt giống như con kiến. Chỉ cần ngày nào đó anh ta không vui, ngón tay khẽ bóp một cái, hai chị em cô sẽ tan xương nát thịt.
***
Đi vào phòng Ngự Giao, thấy anh ta đang ngồi trước ô cửa sổ sát đất uống rượu, quay lưng về phía cô.
Doãn Băng Dao đứng ở đó, đôi môi khẽ mấp máy, không biết nên xưng hô thế nào. Anh ta là lãnh đạo của cô, vậy nên gọi là tổng giám đốc.
Nhưng...
Bây giờ quan hệ giữa hai người, không phải là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên.
Chẳng lẽ gọi là Giao giống cách gọi của mấy người bạn của anh ta sao? Nhưng kiểu xưng hô thân mật như vậy, chỉ sợ chính cô lại tự rước nhục vào người.
“Cô đến rồi à?” Giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên.
Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, “Vâng, Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì sao?” Đúng là gọi anh ta là Tổng giám đốc vẫn thuận miệng hơn.
“Đi tắm.” Anh xoay người lại, ánh mắt tà mị dừng trên người cô.
“Sao?” Cô kinh ngạc hỏi lại.
“Tối nay là lúc cô phải thực hiện công việc của một người tình”
Ngón tay thon dài kẹp chiếc ly cao cổ nhẹ nhàng đung đưa, ánh đèn thủy tinh phản chiếu vào đôi mắt lóe sáng của anh.
Không để ý đến phản ứng của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng ma mị.
|
Chương 19: Thực hiện nghĩa vụ của người tình (2)
Doãn Băng Dao đi vào phòng tắm tắm rửa, từ đầu tới cuối đông tác đều chậm rì.
Cô không ngốc, hoàn toàn có thể hiểu được nghĩa vụ của người tình là cái gì
Đứng dứoi vòi hoa sen, dòng nước ấm xả lên người, nghĩ đến người đàn ông anh tuấn tà mị kia sắp sửa chạm vào cơ thể mình, trái tim cô không kìm được đập loạn nhịp.
Tắm xong, nhìn trên mắc áo có treo một chiếc áo ngủ của phụ nữ.
Cô lấy áo ngủ xuống, mặc vào.
Sau khi mặc chiếc áo ngủ mỏng tang nóng bỏng vào người, cô khoác chiếc áo choàng tắm kín đáo bên ngoài.
Ra tới cửa phòng tắm, bước chân trở nên do dự, trong lòng vô cùng lo lắng.
Hít sâu một hơi, cô cố gắng làm bản thân tự nhiên một chút.
Lúc đi ra ngoài, Ngự Giao vẫn đứng uống rượu bên cửa sổ, dường như anh ta rất thích uống rượu...
Lúc đầu cô nghĩ sau khi trở về, anh ta sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nhìn anh lúc này hình như đã quên mất chuyện vừa rồi với cô ở trong câu lạc bộ cap cấp kia.
Người đàn ông này, thật sự khiến người ta khó hiểu.
"Trả lại anh bộ quần áo này" Doãn Băng Dao đặt bộ quần áo trên tay xuống ghế sofa, bộ quần áo đắt tiền như vậy, cô không mặc nổi. Hơn nữa, không chừng bộ quần áo đó còn là của người khác.
"Bộ quần áo này được mua dành riêng cho cô." Anh xoay người, đặt ly rượu trên tay xuống bàn.
Ngẩng đầu lên nhìn Băng Dao, ánh mắt thoáng dừng lại một chút.
Tóc mái trên trán cô hơi ướt, cổ áo khoét sâu hình chữ V, lộ ra làn da trắng nõn.
Không thể phủ nhận, người phụ nữ này là một báu vật.
"Mua cho tôi? Bộ quần áo này.... không phải là của người khác sao?"
"Không phải" anh lạnh lùng trả lời.
"Làm sao anh biết được số đo của tôi" Cô kinh ngạc nói, một chút xíu cảm động cũng không có.
Ngự Giao đi đến gần cô, ôm cô vào lòng, đôi môi lạnh khẽ mỉm cười đầy ta mị, hai bàn tay to của anh từ từ di chuyển trên người cô, "Chỉ cần tôi đụng vào một người phụ nữ nào đó một lần, liền biết số đo của cô ta"
Bị anh sờ, trái tim cô liền đập dồn dập, ngượng ngùng cúi đầu.
Đột nhiên anh bế cô lên, đi về phía giường ngủ.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, ga giường trắng tinh, có một mùi hương đặc biệt thuộc về riêng anh.
Tất cả những điều này, đều khiến trái tim Băng Dao đập càng lúc càng nhanh hơn, giống như sắp ngạt thở.
Băng Dao nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của anh, nhắm hai mắt cam chịu.
Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng cô sẽ không phản kháng.
Anh ta là người cứu tính mạng hai chị em cô, chỉ cần một việc này thôi, cũng khiến cô mãi mãi không thể đền đáp.
Hơn nữa, đã là người tình của anh ta rồi, cô hiểu rõ, bản thân nên làm điều gì.
"Cô thật là nhậy cảm" Cúi người, anh khẽ cắn vành tai cô, khóe miệng mỉm cười, đủ để mê hoặc tất cả phụ nữ.
Cô ngượng ngùng quay mặt đi, không chịu nổi sự mê hoặc của anh. Hơi thở nóng ấm của anh, khiến cô càng trở nên mê đắm hơn.
"Nhưng... tôi không thích làm cùng cá chết" Giọng nói của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Băng Dao mở to đôi mắt vô tội nhìn anh.
Cơ thể cô vẫn còn ngây ngô, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như thế này với người đàn ông nào.
Duy nhất chỉ có đêm say rượu đó, cô cũng không nhớ quá trình đó trải qua như thế nào...
"Hôn tôi" Anh ra lệnh.
Sau đó, cơ thể cường tráng đứng sừng sững trước mặt cô.
Băng da ngồi dậy, hai tay không tự nhiên ôm cổ anh, khi cô ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn căng mọng đang chuẩn bị phủ lên môi anh, liền bị anh đẩy ra, chỉ xuống phía dưới, "Tôi nói là hôn ở đây..."
........
|