Fate In Love
|
|
Chapter 4: Điểm tựa
Ngồi im lặng trong xe, Nanoha đang chìm vào thế giới riêng của mình. Những ngày qua thật sự là những cơn ác mộng mà nàng không thể thoát được, chỉ cần nhắm mắt là nàng lại nghe thấy tiếng va chạm…tiếng bánh xe lết trên đường…và nàng thấy máu…quá nhiều máu…và những khuôn mặt bất động không sự sống…những khuôn mặt đó mới ngày nào còn mỉm cười dịu dàng với nàng nay đã…những giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nàng…đau…rất đau…
Bỗng nhiên nàng cảm nhận thấy sự ấm áp trên tay mình, nàng nhìn xuống thì một bàn tay thanh mảnh, những ngón tay dài dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, như đang muốn chia sẻ nỗi đau cùng nàng, như muốn nói cho nàng biết là nàng không cô đơn, bên cạnh nàng vẫn có người đang rất lo lắng cho nàng…
Khẽ mỉm cười, nàng ngước lên nhìn vào đôi mắt màu rượu vang đang nhìn nàng đầy lo lắng và quan tâm, nàng đặt nhẹ bàn tay mình lên tay người ấy cho biết rằng nàng không sau, và nàng hiểu…Khuôn mặt người đó giãn ra nhẹ nhõm, đôi mắt đó rời khỏi nàng tập trung vào con đường trước mặt, và bàn tay đó vẫn nắm lấy tay nàng…
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da…bàn tay này trong suốt những ngày qua đã luôn nắm lấy tay nàng, dịu dàng chống đỡ cho nàng, và chủ nhân của bàn tay này đã trở nên thân thuộc với nàng đến mức gần như là hơi thở của nàng…
Nếu không có con người này, nàng không biết mình sẽ như thế nào và làm gì…Fate…em đã làm gì để có thể xứng đáng nhận được một món quà lớn đến thế này…
Nàng nhớ lại, ngày hôm đó sau những lời nói lạnh lùng và khá là bất lịch sự của nàng trong bệnh viện, Fate vẫn không rời bỏ nàng, và chờ đợi một cách kiên nhẫn trong bệnh viện.
Chờ đến khi nàng thật sự bình tĩnh, Fate đã làm thủ tục xuất viện cho nàng, chở nàng đi làm thủ tục nhận xác người thân, khi nàng cảm thấy mệt mỏi…đau đớn…Fate đã chở nàng ra biển, để nàng tựa vào người mình và để cho nỗi đau của nàng được tự do tuôn trào…và nàng khóc…khóc như chưa bao giờ được khóc…khóc cho đến khi nàng mệt lả…và thiếp đi trong tay Fate…
Nàng khẽ đỏ mặt, nàng nhớ sáng hôm sau mình đã thức giấc trên một cái giường lạ, trong một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm, và nàng đã rất hoảng hốt lo sợ, cho đến khi Fate đi vào thì nàng mới thở ra nhẹ nhõm
Fate đã đối đãi với nàng như một công chúa, bữa ăn được phục vụ tại giường, và Fate đã bối rối xin lỗi vì không biết chỗ nàng ở nhưng không nỡ đánh thức nàng dậy, nên đành phải chở nàng về nhà mình mà không xin phép nàng…nàng đã đỏ mặt từ chối lời xin lỗi vì chính nàng mới phải là người xin lỗi vì những phiền phức của mình gây ra và rất cảm ơn Fate đã không chấp nhất…Fate chỉ mỉm cười dịu dàng…Và những ngày sau Fate vẫn luôn bên cạnh nàng, giúp nàng lo tang lễ, cho đến hôm nay, khi mọi thứ đã xong xuôi và gia đình nàng đã yên nghỉ trong nghĩa trang…
-“Nanoha, đã đến nhà em rồi”-giọng Fate dịu dàng cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, ngước lên nhìn Fate nàng khẽ gật đầu, cho biết là nàng đã nghe.
Fate nhẹ nhàng rút tay lại và bước ra khỏi xe, chỉ như thế nàng cảm thấy như hơi ấm đã rời bỏ nàng chỉ còn lại là sự trống rỗng và lạnh lẽo.
Fate nhẹ nhàng mở cửa xe cho nàng, và đưa bàn tay ra cho nàng nắm lấy, nàng cảm nhận hơi ấm lại trở về khi tay nàng nằm trong tay Fate. Khi nàng tới cửa nhà, cả hai vẫn không buông tay ra, ngập ngừng như không muốn rời hơi ấm của nhau ra, cho đến khi Fate dịu dàng nói:
-“Nanoha, trời tối rồi, em cần phải vào nhà nghỉ, cả ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi với em, tôi không muốn thấy em ngã bệnh”
-“Vâng”
-“Em vào nhà đi, tôi về đây”-Fate nói và sau đó khẽ cúi xuống hôn lên trán nàng chúc ngủ ngon.
Khi bàn tay Fate rời khỏi tay nàng, nàng cảm thấy sự lạnh lẽo tràn về…sự trống rỗng như đang vuột mất một điều gì đó…và nàng hoảng hốt nắm lấy tay Fate mà không nhận thấy, cho đến khi…
-“Nanoha…”-giọng Fate đầy lo lắng vang lên, đưa nàng trờ về thực tại, và nàng đỏ mặt nhanh chóng buông tay Fate ra vì hành động đột ngột của mình…mình làm gì thế này, không chỉ mình mà cả Fate cũng rất mệt, người cũng cần phải nghỉ…nhưng…nàng cảm thấy tiếc khi buông tay Fate ra…
-“Nanoha…tôi…tôi có thể ở lại với em tối nay không?”-Fate nắm tay nàng và bất chợt nói
Như không còn tin vào tai mình điều vừa nghe, trước khi nàng kịp nghĩ ra điều gì để nói, thì đầu nàng đã gật, tay nàng đã mở khóa cửa mời Fate vào…
Fate ngồi trên giường trong phòng ngủ dành cho khách và thoải mái trong bộ pyjama của cha nàng
Fate nghĩ về nàng…không biết nàng đã ngủ chưa, và nàng ngủ có ngon hay không, nàng có khóc hay không, những ngày qua nàng luôn khóc trong giấc ngủ, và nàng không trở về căn nhà của mình, nàng đã khóc cho đến khi thiếp đi, để mặt cho Fate muốn đưa nàng đi đâu thì đi, không hề ý thức được nơi mình đang ở…
-" Knock…knock…" -tiếng gõ cửa vang lên làm cắt đứt suy nghĩ của Fate
-“Mời vào”-Fate nói
Và nàng xuất hiện, trong…
Ôi chúa ơi, chỉ duy nhất trong một cái áo sơ mi trắng rộng phủ vừa tới đùi nàng, và đôi gò bồng đảo nhấp nhô ẩn hiện sau lớp vải…đôi chân thon dài trắng trẻo hiện ra…khiến Fate chỉ muốn đưa tay ra…để vuốt ve, để cảm giác được làn da mịn màng…và được hôn lên đó…
Ngươi đang nghĩ gì thế này…gia đình nàng vừa mới mất…ôi chúa ơi, người đang trêu con đó ư…Fate đang cố gắng để không cho máu mũi chảy ra vì những suy nghĩ không được trong sạch của mình, cố gắng bình tĩnh Fate nói:
-“Nanoha, em cần gì à?”
-“Ơ…ừm…”-nàng ấp úng
-“Em cứ nói, nếu giúp được tôi sẽ giúp”-Fate dịu dàng thúc đẩy.
-“A…ư…em…em có một cơn ác mộng…em không ngủ được…nên em…”-nàng đỏ bừng mặt ấp úng nói
-“A…ừm…nếu em muốn…em có thể ngủ chung với tôi…tôi nghĩ là…ừm..”-Fate ấp úng trả lời
Không đợi Fate nói hết, nàng đã bước về phía Fate, trong lúc nàng đi, chiếc áo nhẹ nhàng di chuyển theo, làm những đường cong của nàng vừa ẩn vừa hiện, làm Fate phải rất cố gắng để không nhảy khỏi giường, ẵm lấy nàng thảy lên giường và đè nàng xuống…
Trong lúc Fate còn bận rộn với những suy nghĩ của mình, nàng đã leo lên giường chui vào lớp chăn bông, nhẹ nhàng kéo lấy tay áo Fate, làm Fate sực tỉnh, nằm xuống đối mặt với nàng. Bất ngờ nàng tiến sát lại phía Fate, gối đầu lên vai Fate, một tay choàng eo Fate, một tay để sát người Fate. Và theo bản năng, hai tay Fate đã vòng qua người nàng, ôm nàng vào lòng, Fate dịu dàng hỏi:
-“Như thế này em có thoải mái không?”
-“Vâng, ổn ạ”-nàng trả lời và bất ngờ chồm lên hôn lên má Fate-“chúc ngủ ngon, Fate-chan”
Và nàng đỏ mặt rúc sâu vào người Fate nhắm mắt ngủ, bỏ lại Fate đang choáng váng không biết điều gì vừa xảy ra và máy móc nói:
-“Chúc ngủ ngon, my love”-…Nanoha...em có biết không...ngay lần đầu gặp em tôi đã biết con tim mình không còn là của mình nữa…em chính là một nửa tôi đang tìm kiếm…Nanoha…cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ luôn bên cạnh em...
|
Mình thích cặp này nè =]]
|
Chapter 5: Sự khởi đầu
Những tia nắng của ngày mới len lỏi qua màn cửa tràn vào phòng, Fate cựa mình thức giấc, khẽ liếc nhìn đồng hồ bên cạnh giường, 6h30…vẫn đủ thời gian để tắm và chuẩn bị điểm tâm…Fate cúi xuống nhìn nàng âu yếm, ôm lấy nàng dịu dàng, vùi mặt vào mái tóc mượt mà của nàng, cảm nhận mùi hương ngọt ngào từ tóc nàng tỏa ra trước khi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người nàng, đặt nàng nằm khẽ trên gối, tránh đánh thức nàng và rời khỏi giường, chuẩn bị cho ngày mới…
Fate nghe có tiếng bước chân tiến lại gần, quay sang, mỉm cười chào nàng:
-“Chào buổi sáng, Nanoha, em ngủ ngon chứ?”
-“Chào buổi sáng, Fate, vâng em ngủ rất ngon, thật xin lỗi đã làm phiền người tối qua, và sáng nay lại phải chuẩn bị điểm tâm cho em, trong khi em phải là người làm việc đó”- Nàng nói giọng đầy sự ngượng ngùng
-“Đừng như thế, tự tôi thích làm vậy mà, được phục vụ một công chúa như nàng thì thật là vinh hạnh”-Fate khẽ đùa với nàng, làm nàng đỏ cả mặt.
Đặt đãi thức ăn lên bàn, Fate kéo ghế ra cho nàng:
-“Nào mời công chúa”
Nàng ấp úng nói cám ơn, và ngồi xuống, xong Fate quay qua ngồi xuống chiếc ghế cạnh nàng, cả hai cùng ăn trong không khí im lặng nhưng thoải mái. Sau khi ăn xong, nàng giúp Fate rửa chén dĩa.
-“Sáng nay nàng có lớp học chứ?”-Fate hỏi.
-“Vâng em có lớp lúc 8h”-nàng trả lời
-“Vậy lát tôi đưa em đến trường nhé, tôi cũng đi làm lúc 8h, ông anh tôi sáng nay gọi điện cằn nhằn, bảo tôi nghỉ như thế là đủ rồi, đáng ghét tôi chỉ nghỉ mới có năm ngày chứ nhiêu, không cho người ta thở chút nào cả”-Fate thở dài nói
-“Vâng, em thật làm phiền người quá, người bận thế mà còn”-nàng nói như người phạm lỗi.
-“Không sao…không sao…tại tôi muốn giúp em mà”- Fate nhanh chóng nói…đấy đấy nói không suy nghĩ gì hết, làm nàng buồn rồi đó
-“Chúng ta nên chuẩn bị đi là vừa”
Nàng gật đầu không nói gì, quay về phòng lấy đồ, Fate nhìn theo thở dài… Suốt cả dọc đường đi, nàng cứ im lặng không nói gì, Fate nhiều lần muốn nói gì đó nhưng…
Đậu xe trước cổng trường, Fate bước xuống mở cửa cho nàng, khẽ cám ơn nàng bước đi nhưng ngay sau đó đã bị giữ lại bởi một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay nàng. Quay lại nhìn Fate, nàng bất ngờ bởi khuôn mặt buồn bã của Fate
-“Fate…”
-“Em đừng nghĩ gì cả, em không hề có lỗi gì, em cũng không làm phiền tôi gì cả, tại vì…tại vì tôi thích em, nên tôi rất vui khi được làm cho em một điều gì đó, xin đừng tự trách mình, nhìn em như thế tôi chịu không nổi, đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi, nếu như thế tôi sẽ rất đau…”-Fate nói, những lời cuối như những tiếng thì thầm, nếu không cố gắng, nàng có thể đã không nghe được. Nàng cảm thấy khóe mắt mình ướt ướt, và những giọt nước mắt từ từ lăn xuống
|
-“Đừng…đừng khóc tôi xin lỗi…”-Fate ôm nàng vào lòng, giọng đầy lo lắng, khẽ lắc đầu, nàng vòng tay ôm lấy Fate...có lẽ sau người thân của nàng, thì đây người thật sự quan tâm nàng, và là người nàng có thể tin tưởng được, lúc nào cũng vậy trong vòng tay Fate, bao giờ nàng cũng cảm thấy rất ấm áp…an toàn…cảm giác này rất quen thuộc…mùi hương cũng rất quen thuộc…
Khi đã bình tĩnh, nàng ngước lên nhìn Fate, đôi mắt màu rượu vang chứa đầy sự yêu thương, lo lắng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Fate, nàng thì thầm:
-“Đừng lo lắng, em hiểu mà”-mỉm cười dịu dàng, nàng khẽ kiễng chân đặt một nụ hôn trên má Fate, trước khi rời vòng tay Fate bước vào trường, bỏ lại Fate đang choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa tay lên má, Fate cảm nhận hơi ấm nàng để lại, làn môi mềm mại của nàng trên mặt mình…và đang mỉm cười ngốc nghếch…chúa ơi nàng vừa hôn con…lần thứ hai rồi…yeah…bữa nay sẽ là một ngày hạnh phúc đây…Fate đi như người say về phía xe mình…
-“Này này, bữa nay em làm sau thế, ngồi trong phòng họp mà người cứ trên mây thế, đã thế còn thỉnh thoảng mỉm cười một mình nữa, em có bị hâm không đấy”- Chrono cười gian xảo nói với Fate
-“Hay là bị ai lấy mất hồn rồi hả”
-“Hey…em không có bị hâm đâu nhé”-Fate nhăn mặt nói
-“Không hâm tức là đồng ý với điều thứ hai”-Chrono cười nham nhở nói
-“Ôi, tội nghiệp ai mà xấu số thế”
-“Ê…ê…”
-“Này này hai đứa thôi đi, cứ như con nít vậy, đừng có chọc Fate như vậy”-Lindy cười nói
-“Mommy, chỉ có mommy là thương con nhất chứ ai như lão già kia”-Fate liếc Chrono nói
-“Ê, ai già hả con nhóc kia, ta chỉ mới có mới 30 thôi”
-“Này này, mà có thật là không sao không, mẹ cũng thấy con cứ ngơ ngơ sao ấy”-Lindy nói
-“Mẹ, con không sao, chỉ là…chỉ là…”-Fate ấp úng nói
-“Chỉ là sao”-Lindy hỏi giọng lém lỉnh
-“Chỉ là…”
-“Chỉ là hồn con không còn ở đây mà nó đã theo ai đó, bay đi tận phương nào rồi”-Chrono đệm vô
-“Ôi chúa ơi, phải vậy không”-Lindy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Fate nói
-“Ôi, vậy là con gái bé bỏng của tôi đã lớn rồi…hic…hic…nó sắp rời bỏ tôi rồi đau lòng quá”-Lindy làm động tác để tay lên ngực,vờ như đau khổ đến sắp xỉu
-“Ôi…mẹ yêu dấu...tội nghiệp mẹ tôi quá...”-Chrono chạy lại vờ đưa tay ra đỡ -“Mẹ…anh trai…”-Fate hét lên xấu hổ…
-“Ah, thật thú vị, em không ngờ mẹ và anh của người lại vui tính như vậy”-nàng mỉm cười nói, bây giờ Fate đến đón nàng đi ăn tối sau bữa học.
-“Uh, hai người đó là như thế đấy, ta cũng bó tay thôi, chỉ khoái làm người khác xấu hổ”-Fate thở dài nói
-“Như thế vui mà…người thật hạnh phúc…”-nàng trả lời giọng xa xăm
-“Nanoha…”-Fate đặt nhẹ tay mình lên tay nàng xoa nhè nhẹ an ủi
-“Hai, em không sao”-nàng mỉm cười nói
-“Chúng ta nên ăn đi không thôi thức ăn nguội hết bây giờ”
-“Ừ…”-Fate nhìn nàng một lúc trước khi cúi xuống ăn…vết thương này sẽ rất lâu mới lành…nhưng đừng lo lắng…tôi sẽ luôn bên em…đừng gắng gượng…cứ chia sẻ nỗi đau của em với tôi…tôi sẽ luôn ở đây…Nanoha…
…máu…quá nhiều máu…đỏ rực cả không gian…như một dòng suối…nó chảy ra từ những thân xác bất động…ai…họ là ai…tay rung rung chạm lấy…không…không… không thể nào…nó chỉ là một cơn ác mộng…ai…ai…làm ơn đánh thức tôi dậy…cha ơi…mẹ ơi…con sợ…anh ơi…chị ơi…em sợ…đừng bỏ con…đừng bỏ em…lạnh lẽo quá…cứu em…Fate ơi…Fate…FATE…
Nàng bật dậy trên giường, mồ hôi chảy ra ướt đẫm, cả thân người nàng rung lên bần bật…bước những bước run rẩy, nàng rời khỏi phòng…cầm ly nước trên tay nàng cố gắng bình tĩnh nhưng…
Căn phòng khách này lúc trước luôn ấm áp…luôn đầy ắp tiếng cười…cha mẹ nàng ngồi cạnh nhau trên ghế salon, mỉm cười dịu dàng nhìn anh chị em nàng tranh nhau những cái bánh, hay giành nhau kênh tivi yêu thích…đó là thời gian hạnh phúc…giờ đây nó lạnh lẽo quá…nàng bó gối, ngồi co ro trên chiếc ghế…một cảm giác cô độc tràn qua…nàng cảm thấy mình nhỏ nhoi quá…như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa dòng đời mênh mông…những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng…tiếng khóc bật ra tức tưởi…
-“Tối qua em lại không ngủ được à?”-Fate nói giọng lo lắng, cả hai đang ngồi trong phòng khách nhà nàng
-“Em lại gặp ác mộng phải không?”
-“Ah…không…em không sao…”- nàng vội chối, cúi mặt xuống tránh ánh nhìn của Fate
-“Đừng nói dối…”-Fate nói, đưa tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối mặt với mình
-“Tôi thấy điều đó qua đôi mắt của nàng…cô độc…sợ hãi…tôi đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi…có chuyện gì cứ gọi cho tôi, dù ở bất cứ nơi đâu, bất kì thời điểm nào, tôi cũng nhất định sẽ lại”
-“Cám ơn Fate, em không muốn làm phiền người, em không muốn trở thành gánh nặng của ai cả”-nàng nói
-“Không, em không phải là gánh nặng của ai, em chỉ là một cô gái vừa mới trải qua một cứu shock lớn, em cần có người ở bên cạnh để chăm sóc chia sẽ nỗi bùn cùng em, em cần...- ”-Fate bị cắt ngang bởi nàng, gạt tay Fate ra, nàng nói lớn
-“Em biết…em biết…nhưng em đã lớn, em có thể tự đương đầu với mọi thứ, em không cần sự thương hại của người ”-lần này tới lượt nàng bị Fate cắt ngang
-“KHÔNG.Đó không phải là sự thương hại…”-Fate hét lên, nhưng sau đó, nhanh chóng bình tĩnh, Fate nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói
-“Xin lỗi vì đã hét em…nhìn tôi đi…Nanoha…”
Đợi nàng ngước lên nhìn vào mắt mình, Fate hít vào một hơi thật sâu trước khi nói:
-“Tôi tính đợi một thời gian nữa mới nói, cho đến khi em đã thật sự bình tĩnh lại, tôi không muốn làm em shock, nhưng có vẻ không thể chờ được nữa…Nanoha, tôi yêu em, thật sự rất yêu em, tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, Nanoha…những hành động đó không phải từ sự thương hại mà từ tình yêu, vì yêu em, nên tôi quan tâm đến em, lo lắng cho em…”-Fate nhìn nàng đang trong cơn sững sờ, không nói gì
-“Tôi biết, tôi và em điều là hai cô gái, nhưng tôi vẫn yêu em, có thể em sẽ khó chấp nhận điều này, tôi sẽ hiểu nếu như em từ chối…”- Fate cúi xuống, giọng nhỏ dần, và bàn tay từ từ rút khỏi tay nàng.
Nhưng từ sự ngạc nhiên của Fate, nàng đã nắm lấy tay Fate, ngước lên nhìn nàng, Fate thấy những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng, và trong đôi mắt ấy đang ánh lên sự tin tưởng, sự thấu hiểu,và…tình yêu, Fate hy vọng…
-“Fate, em thật sự không biết…thật sự không biết…mình đã làm gì để có thể xứng đáng với phần thưởng lớn như thế này…nhưng em biết một điều, ở đây trong vòng tay Fate, em thật sự được yêu thương, được quan tâm, được bảo vệ, tất cả những nỗi lo, nỗi sợ đều không còn…một cảm giác an toàn…bình yên…và hạnh phúc…”- nàng dừng một chút, nhìn vào mắt Fate đầy yêu thương nói
-“Fate, em yêu người, thật sự yêu người, hoàng tử của em”
-“Nanoha, công chúa của tôi…”-Fate thì thầm, nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt của nàng, khẽ cúi xuống, nàng từ từ nhắm mắt lại, hai tay đặt lên vai Fate kéo lại gần, và hai đôi môi gặp nhau trong một nụ hôn nồng nàn, đầy yêu thương…
|
Tiếp theo mới là phần cảnh nóng mà chúng ta chờ mong
Mời mọi người xem tiếp :\
|