Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ
|
|
Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ
Tác giả: Hùng Lão Gia
Thể loại: Bách Hợp, Hài Hước, Cổ Đại
Editor: ME, Hiên Nhi, daicakhongmacchip
Beta: Lạc Thủy Vô Tâm
Số chương: 96 chương
Giới thiệu:
Ta vốn là người thích uống say, lại có ng ép ta phải thành thân.
Nhưng chẳng biết vì sao ta lại chú ý đến ngươi và bị chinh phục.
Ta chưa từng thoát khỏi tay của ngươi.
Mọi người ai cũng vui mừng, chính vì thế ở cùng nhau đi a!
1: Chú rễ cũng phải đóng gói lại như quà tặng
Ta nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù!
Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi.
“Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái.
“Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn kích thích hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho ta vừa lên tiếng.
Hai người này đang thay ta nói sao? Ta cảm thấy vô hạn bi thương, ta đây là một người phong lưu tuyệt đỉnh, đi ra ngoài kia là bao nhiêu nữ tử quay đầu lại nhìn ta, đôi khi họ còn ném cho ta mị nhãn và vài cái hôn gió. Nếu ta không cẩn thận để hạt cát rơi vào mắt mình, để rồi phải chớp chớp mắt để hạt cát chạy ra, thì các cô nương kia chỉ có thể si ngốc bật cười, nhỏ giọng khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Có phải không? Có đúng không? Ta đã nói ta là người mà người gặp người thích, đi tới đâu đều là trung tâm theo đuổi của mọi ánh mắt. Điệp Thúy và Mặc Yên nhất định chưa bao giờ thấy các cô nương luôn nhìn ta đó, nên mới có thể đưa ra một kết luận thiếu thực tế đến vậy.
“Công tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì! Các cô nương đó nhìn ngươi không phải vì ngươi đẹp, mà là vì nụ cười ngốc nghếch của ngươi thôi.” Điệp Thúy lần thứ hai mở miệng xem thường ta.
“Ta...”
“Công tử, ngươi không được nói, vừa mở miệng đã thấy ngốc rồi, đã tới giờ lấy vợ, nhanh đi ra ngoài đi!” Mặc Yên cũng xem thường, cùng Điệp Thúy đẩy ta khỏi cửa phòng.
Các vị hương thân phụ lão a! Đây là hai người hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn a! Vậy mà lại ngang nhiên cướp đoạt quyền được lên tiếng của ta, mở mồm thì câu nào câu nấy vô tâm không gan không phổi không ruột, còn bắt tay nuôi thành thói quen hay liếc ta đến trắng con mắt, lại động thủ động cước lôi ta xuất môn, gia môn bất hạnh a! Nhưng bản công tử trời sanh tính lương thiện, hoạt bát hào phóng, lòng dạ rộng lớn, vì thế cũng không thèm so đo với hai người này.
Đi đến phòng khách, ta nói với cha ta đang chắp tay vuốt cằm. “Cha! Con đi lấy vợ.”
|
2: Lập tức phải đi lấy vợ
Cha hôm nay có vẻ gì đó rất là kỳ lạ, có lẽ là vì nụ cười mị mị của hắn cứng ngắc, vẻ mặt đầy xấu hổ, “Đi đi! Mẹ ngươi vẫn còn đang vội vàng đi mua sắm, nàng nhắn ngươi đi đường cẩn thận, đừng trì hoãn giờ giấc nữa.”
Xoay người lên ngựa, ta vừa đi vừa nghe tiếng pháo nổ rền vang, chiêng trống náo nhiệt khắp xóm, ta cắn răng chịu đựng cơn đau của dì cả (1) lan đến tận xương, gương mặt để lộ quầng thâm của đôi mắt ngủ không đủ giấc, và khuôn mặt tái nhợt đến mức khiến người người thương cảm.
Khi tới cửa thành hoàng cung, còn phải xuống ngựa, run run tiêu sái đi đến bậc cầu thang trước hoàng cung, quỳ gối xuống hô to: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thảo dân Lạc Dương Trần đến đây để lấy vợ.”
Tuy rằng ta cách Hoàng Thượng xa như vậy, căn bản là nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng nhìn theo ánh thái dương chiếu xuống đang được phản quang lại, thì răng Hoàng Thượng nhất định rất trắng! Hoàng Thượng cười rất vui a! Cuốn hút cả Hoàng Hậu bên cạnh cười theo. Hoàng Thượng nói liên tục, thanh âm mang theo sự vui mừng. “Dương Trần từ nhỏ ta đã biết, hôm nay muốn thành thân, trẫm đương nhiên vui mừng không kể xiết a! Nhớ khi xưa ngươi còn là một đứa nhóc, còn để mặc trẫm nựng mặt!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển, thảo dân vô cùng cảm kích.” Ta tiếp tục cắn răng chịu đau, trong lòng không ngừng oán thầm Hoàng Thượng để ta quỳ lâu như vậy, bản công tử bị dì cả đột kích, xương sống thắt lưng chân gì đều đau, vậy mà ngài không biết thương tiếc a!
Chắc vì sắc mặt ta thể hiện rõ mình muốn đứng lên quá nên làm cho Hoàng Hậu phát hiện, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng ai biết nàng có thấy được hay không. Hoàng Hậu nói với Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, ngài xem Dương Trần có phải không đợi động phòng nổi nữa, nên mới vội vã đứng dậy thế không?”
Động phòng? Động phòng? Động phòng? Nhắc đến từ này là khiến ta sợ hãi, sợ muốn chết a. Ai biết tối nay người kia nghe ta mở miệng giải thích rồi có sẽ đem ta ăn sống nuốt tươi không? A! Lỡ như nàng là một bà bác háo sắc không nỡ cự tuyệt ta thì... Còn gì là sự trong sạch của ta nữa a!
Không biết ta miên man suy nghĩ có phải khiến cho Hoàng Thượng hiểu lầm bản công tử là một người dâm đãng tà ác không mà hắn vỗ chân cười to, nói: “Người đâu! Mời tân nương ra đi! Dương Trần mau mau bình thân, dẫn tân nương của ngươi hồi phủ, tối trẫm vẫn còn ngóng ly rượu mừng của ngươi đấy!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng, thảo dân cáo lui.” Xong rồi, vừa muốn lên ngựa đã nghiêng ngả, mệnh đắng a!
Ngoài điện đại đội Hoàng gia thị vệ cao ngất oai hùng từ từ dẫn tân nương ra! Ách, dáng người tân nương không giống ta nghĩ! Đội mũ phượng vào rồi cũng chỉ cao bằng bản công tử, dáng người tuy bị một lớp hỉ phục bao lấy nhưng thoạt nhìn bộ dáng vẫn rất yếu đuối. Đáy lòng ta không khỏi cảnh gác, tuy rằng tân nương có thể là một bà bác, nhưng bà bác này dáng người không giống như đã từng có con.
Bậc cầu thang của hoàng cung khá nguy hiểm, vì muốn tỏ vẻ bản công tử là một quân tử, mặc dù đã có người đỡ tân nương đi, nhưng bản công tử vẫn tốt bụng đưa tay dẫn nàng xuống cầu thang. Có lẽ khăn voan đã che mặt nàng lại nên rất khó thấy được gì, nhưng bà bác này cũng dễ tính, không đẩy tay ta ra, mà đặt tay lên tay ta.
Bản công tử nhìn thấy bàn tay kia không khỏi ngẩn người, tay bác gái này được dưỡng thật tốt, bàn tay tinh tế thon dài lại trắng nõn bóng loáng, dưới ánh nắng nó sáng óng lên, bàn tay không hề dư thừa dù chỉ một khớp xương hay miếng thịt nào, đúng là một đôi tay đẹp!
Bác gái đúng là người có vừa có vóc người đẹp mà vừa có phúc khí a! Không biết dung nhan dưới tấm khăn voan của bác ra sao? Không biết có nên nhân cơ hội trộm nhìn một cái không?
(1): Kinh nguyệt
|
3: Kể lại chuyện xưa
Nhân duyên giữa ta và vị bác gái chưa từng gặp mặt này có là bởi vì ta nhất thời hồ đồ xúc động nên mới phạm sai lầm. Ta thật sự rất sợ sai lầm này sẽ là cái sai lớn nhất đời của mình, nhưng bây giờ có sợ cũng không còn kịp nữa rồi.
Ngươi cười ta? Ngươi sao có thể cười ta! Nếu là ngươi thì để coi ngươi làm sao? Không nói ngươi sẽ không biết, em vợ của Hoàng Thượng là mẹ ruột của ta, lúc đấy phụ thân của Hoàng Thượng đọc đủ thứ thi thư, y là một phu tử (2) thích dạy học cho thường dân. Hoàng Thượng khi đó vẫn còn là một thường dân, và cũng là một tiểu hài tử quậy phá, lại để mắt đến đôi song sinh hoa tỷ muội nhà bên cạnh, khi Hoàng Thượng khóc lóc đến chảy nước mũi đòi hôn sự thì hai nhà cũng sớm mà hứa hôn với nhau.
Tỷ tỷ của đôi song sinh hoa tỷ muội đó là đương kim Hoàng Hậu hiện nay, nàng cá tính dịu dàng nhã nhặn lịch sự, hiền lương thục đức, còn vị muội muội cũng chính là mẹ ta, cá tính tinh quái, xinh đẹp hoạt bát. Vốn người chấp nhận hôn sự với tiểu hài tử xấu xa Hoàng Thượng là mẹ ta, Hoàng Hậu đã có đối tượng đính hôn khác. Nhưng khi ấy quốc gia hủ bại, mấy năm liên tục chiến loạn, phụ thân của Hoàng Thượng không muốn thế đạo tiếp tục hỗn loạn nên mới khởi nghĩa, huy quân lên phía Bắc. Y mặc dù là một phu tử, nhưng rất có chí lớn, một lòng muốn đoạt thiên hạ cứu thế cho tổ quốc, nên đem theo cả tiểu Hoàng Thượng và một người con nữa đi đánh giặc.
Lúc đó ở quê hương đôi song sinh hoa tỷ muội vì chiến loạn nên thất lạc nhau, ông ngoại ta mới đem tiểu Hoàng Hậu đến nương tựa ở trại khởi nghĩa đại quân của lão phu tử, bà ngoại mang mẹ của ta chạy trốn tới thành trấn tuốt phía Nam để trốn. Lúc ấy có một gia đình giàu có, đông con và rất hảo tâm giúp đỡ mẹ con họ, thậm chí còn cho họ ăn uống rất đầy đủ.
Chiến sự kéo dài đến mười năm, hai tiểu cô nương bảy tuổi đã trưởng thành thành hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi vô cùng xinh đẹp. Bà ngoại có lẽ cảm kích vì sự chăm sóc của gia đình giàu có này, mà gả cô con gái tinh quái, xinh đẹp hoạt bát của mình cho một người ăn nói có lễ, trung thực thẳng thắn là cha ta. Ở phương Bắc khi đó ông ngoại cũng cảm động vì vị tiểu Hoàng Thượng đã dần trưởng thành, luôn cẩn thận chăm sóc hai ông cháu họ, nên cũng gả tỷ tỷ hoa tỷ muội cho tiểu Hoàng Thượng.
Đến khi tiểu Hoàng Thượng và phụ thân hắn chính thức lên ngôi vị Hoàng Đế thì cuộc chiến tranh đã kéo dài mười hai mười ba năm, lúc này hai vợ chồng già và hai đứa cháu rốt cục mới có thể đoàn viên. Ông ngoại bà ngoại vì nhất quyết không chịu ở trong cung, vì thế lão phu tử và Hoàng Thượng mới để ông ngoại bà ngoại ở vùng ngoại thành kinh đô.
Khi ông bà ta đều chết bệnh, nghe lão quản gia Trần thúc trong nhà nói là cha ta vì sợ mẹ ta nhớ cha mẹ và tỷ tỷ của nàng, nên mới bán toàn bộ sản nghiệp trong nhà lấy tiền, dẫn mẹ và ta tới vùng ngoại thành kinh đô. Tính cách cha mẹ ta tuy trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (3) nhưng lại rất hợp với nhau, cha luôn nhường nhịn mẹ ta nên tình cảm của họ dành cho nhau rất vững bền! Bao nhiêu năm rồi cha vẫn để mẹ nhéo lỗ tai y, phạt y quỳ gối, để y vác một thùng đầy nước ngồi chồm hổm chịu phạt. Cha ta lại không dám rên la một tiếng, y quả là một hán tử sợ vợ chân chính a!
Khụ khụ, thôi dừng tại đây, hảo hài tử không thể tùy ý đánh giá tính tình bát quái của cha mẹ được, phải tránh để cha xấu hổ, rồi giận lên cắt giảm tiền tiêu vặt hàng tháng của ta, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mất nhiều hơn được a.
(2) Thầy giáo
(3) Hoàn toàn trái ngược
|
4: Kể lại thôi cũng dài như vậy, đến chương này vẫn còn chưa xong
Một người con của lão phu tử chết trận, chỉ còn lại có hai đứa con trai và một đứa con gái, hai đứa con trai một người bị thương nặng dẫn đến tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường đến hết quãng đời còn lại, vì thế chỉ còn mỗi tiểu Hoàng Thượng tinh thần và thể xác được nguyên vẹn nhảy lên ngôi vị Thái Tử, dì của ta, cũng là tiểu Hoàng Hậu trở thành Thái Tử phi.
Tuy rằng mẹ ta vẫn cung kính Thái Tử như ca ca của bà, nhưng Thái Tử trước kia vốn thích mẹ ta, nhưng vì thời cuộc thay đổi khiến hắn thích dì ta, nên hắn sinh ra áy náy và hối hận với mẹ ta, hơn nữa mẹ cũng là thân sinh duy nhất còn lại của dì, mà dì ta cũng là vợ hắn, nên Thái Tử và Thái Tử phi đương nhiên rất muốn cất nhắc nhà ta lên. Thái Tử vốn muốn cho cha ta lên làm quan trong triều đình, nhưng cha vốn là một thương nhân, không có hứng làm quan, nên cuối cùng cự tuyệt thành ý của Thái Tử, đi mở riêng cho mình một trang doanh (4).
Nghe theo lời của lão phu tử, Thái Tử và Thái Tử phi “vô ý”, “ngầm” giúp gia đình ta, dần dà cả nước ai nấy cũng biết sau lưng Lạc thị trang doanh có Hoàng gia hỗ trợ, vì thế việc kinh doanh dần dần phồn thịnh, Lạc thị trang doanh trở thành trang doanh lớn nhất vùng đó. Cha ta vì muốn cảm tạ Hoàng gia đã giúp đỡ nên tiền lời tám chín phần đều cống hiến cho triều đình, còn lại một phần mười cha dùng để mở ra Lạc thị tửu lâu, Lạc thị tiệm vải... Rồi dần dần xí nghiệp của gia tộc nhiều không kể xiết a! Có lẽ vì trang doanh kinh doanh quá mức béo bở sung túc, vì thế mới dưỡng ra một người tiêu sái mỹ thiếu niên như bản công tử đây.
Thế nhưng không hiểu tại sao một mỹ thiếu niên như ta đây lại phải thành thân, không biết quy tắc quỷ quái ai đặt ra, nếu để bản công tử biết là ai, ta nhất định đánh hắn sống không bằng chết!
Việc này chắc phải kể từ khi nhà ta dọn lên vùng ngoại thành gần kinh đô, lúc đấy cha ta thu xếp nhà cửa êm xuôi rồi, Thái Tử và Thái Tử phi rất nhanh đã nghe được tin, mang theo hai con đến thăm cha mẹ ta. Thái Tử vừa thấy lập tức ôm lấy ta trêu ghẹo: “Thật rất giống mẹ ngươi, ngươi nếu là nữ nhân thì lớn lên nhất định sẽ dâng ngươi làm thiếp của ta!”
Thái Tử nói những lời này khi đó ta mới ba tuổi. Mặc dù chỉ là câu nói đùa, nhưng phải biết rằng, Thái Tử hôm nay chính là Hoàng Thượng ngày mai, tuy rằng bây giờ có thể chỉ là câu trêu chọc đứa nhỏ, nhưng cha và mẹ ta lại cho rằng chuyện này không được nói qua loa, lập tức cẩn thận ôm ta lại, nói ta là con trai, từ đó về sau ta biến thành con trai!
Mỗi khi nghe mẹ ta nhắc tới chuyện này đều khiến bản công tử sợ hãi, nếu bị gả cho Thái Tử, ta thà cứ đem thân phận nữ nhân quẳng đi như mây bay cho xong.
Sau này lão phu tử một đi không trở lại, Thái Tử trở thành Hoàng Thượng, Thái Tử phi cũng lên ngôi. Khi ta mới mười hai tuổi, Hoàng Thượng đã ra sức ban chỉ hôn, nào là tiểu nữ nhân của Tào thừa tướng, rồi thì con gái của Tô thị lang, rồi đến cháu gái của Ngô tướng quân... Gần như tất cả nữ hài tử còn độc thân thuộc dòng dõi quan viên đều bị đưa đến nhà ta.
Khi đó ta đang tuổi thích nghịch nước, trộm trứng chim, hái trộm trái cây, ngày qua ngày rất khoái hoạt, sao có thể nghĩ đến chuyện thành thân được chứ? Huống chi bản công tử mặc dù là công tử, nhưng cũng vẫn là nữ tử, đem những người kia gả lại đây không phải là triệt đường sống của con gái nhà người ta sao?
Cuối cùng thì thịnh tình của Hoàng Thượng không thể bị chối từ mãi, nên Nhị đệ Lạc Dật Trần, Tam đệ Lạc Phi Trần tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bị hứa hôn.
Trải qua bao lần khuyên giải của cha, mẹ và dì ta, cuối cùng Hoàng Thượng cũng miễn cưỡng đồng ý chờ đến khi ta hai mươi tuổi sẽ để ta tự quyết định chuyện hôn sự. Vì thế khi ta mười chín tuổi vẫn còn sung sướng đi chơi thanh lâu, thì Dật Trần mười sáu tuổi và Phi Trần mười lăm tuổi đã lục đục kết hôn. Mỗi ngày khi từ tửu quán về nhà, nhìn hai người bọn hắn bị hai cô vợ trông nom nghiêm như trông gấu, trong lòng lại nhạc khai liễu hoa! Ây da, ở ngoài nghe tiểu khúc, về nhà có người hầu hạ, cuộc sống như thế tốt đến mức nào a!
(4) Ngân hàng tư nhân
|
5: Tự mình nhảy xuống hố
Nhân sinh chính là như vậy, sống cuộc sống quá thuận lợi, đến khi tiểu nhân bắt đầu đắc chí thì sẽ phát sinh một ít bi kịch.
Bản công tử đã quên ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn nhớ xế chiều hôm đó ta chuồn ra từ cánh cửa mà từ nhỏ đến giờ đã đi không biết bao nhiêu lần, đến Ỷ Hương lâu tìm các cô nương tâm sự chuyện thiên hạ. Ỷ Hương lâu là thanh lâu, tay phải ta chỉ cần quăng một túi bạc thì bên tai sẽ vang lên những khúc hát không ngừng, trong lòng ngực ta thì luôn đầy ngân phiếu, thảnh thơi tận hưởng cuộc sống như thần tiên này.
“Lạc công tử, mới vài canh giờ không thấy, ngài lại càng ngày càng tuấn tú!” Ân, bản công tử ngày càng tuấn tú là chuyện đương nhiên.
Tú bà Cúc tỷ dán bộ ngực và vùng bụng cực đại của nàng lên người ta, ta nhất thời cảm thấy một núi thịt nặng ngàn cân đè trên người mình, mùi son phấn nồng nặc cũng làm mũi bản công tử cực kỳ ngứa. Ta vội vàng lui lại từng bước, giữ một khoảng cách với nàng.
“Cúc tỷ a! Không thể để thiếu tỷ được!” Ta đưa ngân phiếu năm mươi hai lượng cho nàng, Cúc tỷ lập tức cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, rất giống một con tinh tinh đang nhe răng tức giận.
Ta âm thầm hít một hơi, bình tĩnh hỏi: “Vân Yên đâu?”
Vân Yên là hoa khôi liên tiếp ba năm nay ở đây, Cúc tỷ không biết tích được bao nhiêu khí lực mới đem nàng lại được đây.
“Trên lầu đó! Biết Lạc công tử tới nên tạp vụ nhân cũng không dám lên.”
“Vậy ta lên lầu, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta a!” Lại đưa thêm ngân phiếu một trăm lượng qua. Cúc tỷ cười lại càng đáng sợ hơn, ta chạy nhanh lên lầu, không dám nhìn Cúc tỷ nữa.
“Vân Yên, Vân Yên, ta tới tìm ngươi ra ngoài chơi đây!”
“Ngươi mau đóng cửa lại đi! Dưới lầu mùi son phấn xông lên đến tận trời, cẩn thận chút nữa ngươi hắt xì không dứt a.” Vân Yên tức giận liếc ta một cái.
“Ây da! Ta luôn biết Vân Yên luôn là một hảo tỷ muội, luôn săn sóc ta chu đáo mà!” Ta đóng cửa lại, duỗi người, lập tức ngồi phịch xuống trên bàn của Vân Yên.
“Thế nào, hôm nay uống chút gì không? Vừa nãy nói muốn đi hảo ngoạn với ta?” Vân Yên tùy ý nhìn ta một cái.
“Bản công tử hôm nay muốn một vò rượu Phần lâu năm, sau đó sẽ tâm sự với ngươi hôm nay Phi Trần bị em dâu nhốt ngoài cửa phòng, hắc hắc!”
Vân Yên cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông, bán nghệ không bán thân, nàng là bạn thân của ta, ngoại trừ cha mẹ ta ra, thì người trước mắt này là người duy nhất biết ta là nữ tử. Lừa gạt Hoàng Thượng là chuyện lớn, đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Ngay cả hai đệ đệ của ta cũng không biết, mỗi ngày sang sảng gọi ta đại ca, kỳ thật ta là đại tỷ của bọn hắn. Hơn nữa đại tỷ lại thường thường đến tìm hoa khôi thanh lâu đàm đạo, trong khi bọn hắn phải ở nhà đọc sách và chịu đựng cuộc sống hôn nhân khổ ải, nếu không nể mặt cha mẹ, thì bọn hắn đã chạy đến đây hưởng thụ một phen rồi!
Phi Trần bị nhốt ngoài cửa phòng hoàn toàn là việc xứng đáng để kể ra. Thật ra không phải bản công tử mê rượu, tuy rằng vò rượu trăm năm hương vị quả là rất ngon, nhưng tửu lượng ta lại kém, mới uống một chút đã say bí tỉ đến mức gã sai vặt của Vân Yên phải đưa ta về nhà.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đang ngồi ở phòng khách nhà của ta nói chuyện phiếm với cha mẹ, lão nhân cha ta là người ăn nói có lễ, vậy mà tức giận đến phẫn nộ khi thấy ta say đến mức nằm úp sấp trên sàn nhà ở đại sảnh, đứng còn đứng không nổi.
Chỉ trong nháy mắt, ta đột nhiên cảm thấy hơi thở của Hoàng Thượng mang theo một ý tưởng đùa dai dần dần đến gần ta, bản năng mách bảo cho ta biết là đời mình đã xong rồi.
|