Nếu Được Chọn Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Muốn Bước Cùng Cậu
|
|
Chương 20: Cậu mau mặc quần áo vào cho tôi! Ngụy Châu tay bưng đĩa cá hướng về phía Cảnh Du, liền phát hiện tay người này đang hướng về đĩa trứng xào cà chua trên bàn. - Bốp! - Ay..... Hai tiếng động gần như đồng thời vang lên, một là tiếng bàn tay của ai kia bị Ngụy Châu nện cho một cái, còn lại đương nhiên là tiếng kêu của người có ý định ăn vụng kia. - Cậu làm cái gì vậy? - Cảnh Du gầm nhẹ. Cậu chỉ muốn thử một miếng thôi mà, có cần phải ích kỉ thế không. - Làm cái gì tự cậu biết, không phải cậu đang có ý định ăn vụng đồ của tôi sao? - Ngụy Châu mắt không dám nhìn thẳng vào người đối diện. - Tôi đây là đang giám định một chút, ai thèm ăn vụng của cậu chứ. Mấy món này không phải cũng là nấu cho tôi ăn sao? - Cảnh Du phụng phịu. - Tôi có nói là nấu cho cậu sao? Tôi đã cho cậu ăn chưa? Sau đó, Ngụy Châu lấy hết dũng khí nhìn lên, đập vào mắt cậu là phần trên để trần quyến rũ của Cảnh Du. - Cậu nhìn lại cậu đi. Tắm rửa xong không biết phải đi thay quần áo sao? Nhìn đi, từ trên xuống dưới không có một tí gì đường hoàng cả. Mau mau đi thay đồ cho tôi nhờ. Ngụy Châu vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ, mắt cũng không ngừng nhìn lên nhìn xuống vài vòng trên cơ thể của Cảnh Du. Làn da rám nắng khỏe mạnh, đôi vai rộng, khung ngực to và săn chắc đầy quyến rũ, eo nhỏ, cơ bụng sáu múi lộ ra dưới ánh đèn. Bắp tay của Cảnh Du cũng thật rắn rỏi... Nghe được trong câu nói của Ngụy Châu có ba chữ "không đường hoàng", Cảnh Du lại bắt đầu giở trò tinh ranh. - Bảo bối a~, tôi đây không phải không muốn thay quần áo, chỉ do thức ăn cậu làm quá thơm làm tôi quên mất việc phải mặc quần áo đó. Còn có, chúng ta đều là đàn ông với nhau mà ngại gì chứ. Tôi như thế này, không phải người có lợi là cậu sao? Sau đó Cảnh Du nháy mắt với Ngụy Châu, nở một nụ cười đầy ma quái tiến lại gần cậu. - Cậu nói xem, Ngụy Châu, cơ thể tôi như vậy có phải quá hoàn hảo rồi không? Ngụy Châu khi nghe những lời này liền thấy rợn tóc gáy, cậu gằn từng chữ. - Hoàng. Cảnh. Du, cậu mau mặc quần áo vào cho tôi, không thì bữa cơm này cậu đừng mong được đụng đũa. Ai kia nghe nói không được ăn liền xụ mặt, ngoan ngoãn hướng về phòng thay đồ, để lại Ngụy Châu đứng bên cạnh bàn ăn. Cậu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh ban nãy. Con người này, cơ thể cậu ta thật sự rất săn chắc, rất hoàn hảo. Tuy rằng Ngụy Châu dáng người cũng chẳng phải bé nhỏ gì nhưng khung xương không to bằng Cảnh Du, dù rằng cậu cũng tập thể hình được nhiều năm cũng không thể có được thân hình săn chắc này của Đại Du. Sau đó, bỗng dưng trong đầu cậu hiện ra mấy lời miêu tả Đại Hải trong tiểu thuyết. Cậu cũng nhớ rằng ai kia từng bảo "ngoài giàu có ra tôi điểm nào cũng giống Cố Hải". Cậu giật mình, trong đầu bật ra câu hỏi:"Không phải đến vật kia cũng giống chứ?". Nuốt một ngụm nước bọt, cậu vội vàng xua tay phủ nhận : "Chắc không có đâu, không thể nào trùng hợp như thế được"...
|
Chương 21: Bảo bối, cậu là nhất! Cảnh Du mau chóng thay đồ tươm tất rồi chạy ù vào bàn ăn, hào hứng muốn thưởng thức bữa cơm do Ngụy Châu đặc biệt chuẩn bị. Gắp vào miệng một miếng trứng xào cà chua, thật ngon a~. Rất vừa miệng cậu, trứng cũng thật xốp, thật mềm, thật thích. Lại ăn thêm một miếng cá hấp. Mùi vị này càng làm cậu thấy ngạc nhiên hơn. Cá hấp mềm như tan ra trong miệng, không bị tanh mà rất thơm, rất ngọt. Cảnh Du sau khi nếm được mùi vị của hai món ăn mình yêu thích, trong đầu liền hạ một quyết tâm. Sau này, vợ cậu nhất định phải là người biết nấu hai món ăn này, nhất định phải nấu ra mùi vị như Ngụy Châu nấu vậy. Nhưng mà, chẳng phải Ngụy Châu bảo rằng cậu ấy không biết nấu ăn sao? Sao lại có thể nấu ngon hơn cậu được thế này??? - Này, trước đây cậu nói với tôi cậu không biết nấu ăn mà, cậu gạt tôi đúng không? Hay những món này là cậu mua từ trước? - Cảnh Du nghi ngờ. - Mua cái đầu cậu. Tôi nói cho cậu biết, tôi đây không phải không biết nấu ăn, tôi chỉ là không muốn nấu thôi biết chưa? Người đa tài như tôi đây, cái gì cũng biết làm. - Ngụy Châu vênh mặt. - Vậy từ nay về sau cậu nấu ăn nhé??? - Cảnh Du vừa đưa ra đề nghị vừa tưởng tượng ra trước mắt viễn cảnh tươi đẹp. - Cậu mơ đi, tôi đây không rảnh. Nhưng mà, nếu muốn tôi nấu ăn, cậu phải nghe lời tôi. Đồng ý không? - Ngụy Châu mặc cả. Cậu đang cố gắng giành thế thượng phong. Không thể nào để tên kia ức hiếp cậu mãi được. - Được thôi được thôi! - Cảnh Du mau chóng chấp nhận lời đề nghị này. Được ăn ngon thì có thiệt một chút không phải cũng đáng sao! Sau đó liền cười tít mắt, giơ ngón cái, bồi thêm cho Ngụy Châu vài lời nịnh hót,. - Bảo bối a~, cậu là nhất!!! Bữa cơm hôm nay thật ấm áp............... Sau bữa cơm, Cảnh Du vinh quang nhận trách nhiệm rửa chén, còn Ngụy Châu thì thần thần bí bí len lén xuống hầm xe xách món quà mà mẹ cậu chuẩn bị lên cho Cảnh Du. Đây là quà mẹ cậu đặc biệt làm cho người bạn cùng phòng này của cậu. Cậu cũng không quên mang theo đàn lên phòng, chuẩn bị cho Cảnh Du mở mang tầm mắt về một tài năng nữa của mình. Hôm nay, cậu phải làm cho Cảnh Du chết tâm, triệt để tôn cậu lên làm thần tượng. Cảnh Du rửa chén xong, chạy ù ra ngoài định xem TV cùng với Ngụy Châu thì phát hiện trên bàn có một túi to khác lạ. Cái này lúc đầu về nhà không thấy, liền hỏi Ngụy Châu. - Này, cái này của ai đấy? - Tay cậu chỉ về hướng chiếc túi trên bàn. Ngụy Châu lười biếng, hờ hững đứng lên vươn vai đáp lại. - Quà mẹ tôi tặng riêng cho cậu đấy. Đột nhiên, cơ thể cậu bị bao lấy bởi một vòng tay lớn. - Bảo bối, cậu thật tốt, mẹ cậu cũng thật tốt, cả nhà cậu đều tốt. Cảnh Du vui mừng như đứa trẻ ôm thật chặt lấy Ngụy Châu, thiếu điều muốn cắp Ngụy Châu lên xoay xoay vài vòng như mấy cảnh trong phim ngôn tình. Cậu cảm thấy Ngụy Châu thật sự rất quan tâm đến cậu nhưng bề ngoài lại giả vờ lạnh lùng, lãnh cảm. Tâm Ngụy Châu nẩy lên một cái, cậu cảm thấy thật ngượng ngùng. Hai thằng đàn ông ai lại đi ôm nhau như con gái thế này được. Nhưng mà, cảm giác này cũng có chút khiến cậu thoải mái. Con người này, thật giống như một đứa trẻ.
|
hương 22: Đồng cảm **************************************************************************************** 1000 chữ nha!!!!! ******************************************************************************************** Ngụy Châu mang đàn ngồi vào ghế, chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Đối diện cậu, đang ngồi trên giường là khán giả Hoàng. Khán giả Hoàng đang ngồi ngay ngắn chuẩn bị thưởng thức nghệ thuật. Ngụy Châu tay cầm đàn, tìm kiếm gì đó trong ipad, sau đó đem ảnh chụp phần nhạc và lời trên đó đưa cho người ngồi đối diện. Vì không có chỗ để, nên Cảnh Du vinh quang nhận trách nhiệm ngồi gần mép giường, tay cầm ipad giơ lên trước mặt Ngụy Châu. Rõ ràng bảo cậu đến làm khán giả kiêm nhà phê bình, vậy mà còn bắt cậu làm giá để ipad. Ngụy Châu hắng giọng, mắt nhìn vào phần nhạc, sau đó ngón tay gẩy nhẹ lên phím đàn tạo nên những âm thanh vang lên trong không trung, chậm rãi cất tiếng hát... "Chậm rãi hé đôi mi say giấc đã lâu Khuôn mặt cậu sáng bừng lên giữa bóng tối Tôi không biết phải đối mặt với những biến hóa khôn lường của cuộc đời này như thế nào Tôi luôn muốn tránh né đôi bàn tay không thuộc về mình Nhưng cậu lại ôm chặt lấy tôi Nói rằng cậu cần tôi... Cậu cõng tôi trên lưng, kể chuyện ngày xưa Khi mình cậu chống chọi với thời gian Tôi chỉ cười, lặng lẽ nghe cậu kể Mà dòng lệ đã nhòe đi khóe mắt. Cậu nắm lấy bàn tay đã từng do dự của tôi Bước chầm chậm về phía trước Chầm chậm cùng nhau bước..." Từng câu hát trầm ấm cứ thế vang lên giữa không gian yên tĩnh, Cảnh Du lặng lẽ lắng nghe, mắt mơ màng nhìn người trước mặt. Ngụy Châu hát rất hay, bài hát cũng rất hay, hay đến mức Cảnh Du không còn nghĩ rằng người trước mặt mình đây là Ngụy Châu nữa. Đó chính là Bạch Lạc Nhân. Cậu ấy đang ngồi ngay trước mặt Cảnh Du cậu, say sưa kể lại cho cậu nghe chuyện tình giữa Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, kể lại khoảng thời gian họ từ hai con người không quen biết nhau cho đến lúc thân thiết vui vẻ bên nhau, hiểu lầm nhau, xa nhau tám năm dài đằng đẵng, trải qua không biết bao nhiêu khó khăn tưởng chừng như sinh li tử biệt, rồi lại quay lại bên nhau, với vẻ mặt tràn ngập sự hoài niệm và yêu thương dành cho nửa kia của mình. " Đừng luôn nói tôi không hiểu Đừng luôn nói tôi không đau Cơn gió nhẹ thổi qua, khóe môi tôi vẫn còn vương lại sự dịu dàng Đừng nói cậu sẽ tiếp tục bên tôi Tôi không đáp lời, là vì tôi đã quá trầm lặng Cậu siết chặt đôi tay Không nghe rõ tôi nói Đừng đi...." Ngụy Châu chìm đắm vào bài hát, cậu đặt mình vào vị trí của Bạch Lạc Nhân, xem Cảnh Du như Cố Hải. Từ từ thổ lộ tình cảm của mình dành cho cậu ta. Đọc tiểu thuyết, người ta chỉ thấy sự si mê của Cố Hải dành cho Bạch Lạc Nhân mà quên đi sự ấm áp của Bạch Lạc Nhân dành cho Cố Hải. Sự ấm áp đó được cậu giấu kĩ sau lớp băng lãnh của mình, nhưng đó cũng là thứ tình cảm đặc biệt nhất, sâu đậm nhất mà Nhân Tử dành cho Đại Hải. Tình cảm ấy, đến cuối cùng chỉ có mình Cố Hải mới có thể cảm nhận được. Nó như dòng nước ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo mà chỉ có Cố Hải là người được đắm mình vào đó. Ngụy Châu cảm nhận được điều này, chính vì con người cậu, cũng giống như Bạch Lạc Nhân. ... Tiếng hát và tiếng đàn đã dứt từ lúc nào, Cảnh Du cũng buông ipad xuống giường. Hai con người vẫn như cũ đối diện với nhau không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Trong mắt cả hai đều có một tầng chất lỏng chỉ trực chảy xuống. Không cần nói gì cả, đây có lẽ là cách tốt nhất để nhận xét về bài hát của Ngụy Châu. Bài hát này... thật sự quá xuất sắc. ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Ngồi nhìn nhau một lúc lâu, Cảnh Du là người lấy lại được cảm xúc nhanh hơn. Dụi dụi đôi mắt hoen đỏ, cậu hướng đến Ngụy Châu, nở một nụ cười thật tươi khiến tim Ngụy Châu lạc đi một nhịp. - Hay lắm bảo bối, tôi đây cảm động đến sắp khóc rồi này. Đảm bảo rằng ngày mai khi cậu hát bài này cho chị Sài nghe, chị ấy sẽ cảm động đến phát khóc. - Cảnh Du ra vẻ chắc chắn. Ngụy Châu cảm thấy thật vui khi nghe được những lời này từ Cảnh Du. Từ lúc quen biết cậu ấy, cảm xúc của cậu đều do một mình Cảnh Du ảnh hưởng. Cậu càng ngày càng tin tưởng Cảnh Du, tin tưởng con người thẳn thắn có nụ cười đẹp đẽ này. - Vậy là tốt rồi, còn có một bài nữa, cậu có muốn nghe không? - Đương nhiên rồi, tôi đây sẽ nghe hết! Bảo bối a, cậu hát thật hay đó, làm ca sĩ cũng không tồi đâu. Cậu mà trở thành ca sĩ, tôi đây nhất định sẽ là một fan trung thành của cậu. Cậu thấy sao? Cảnh Du là nói thật, không phải đang trêu cậu. Ngụy Châu cũng cảm nhận được điều này. Một dòng nước ấm chảy qua tim cậu. Cũng từ hôm ấy, cậu vững lòng hơn vào ước mơ trở thành ca sĩ của mình, nhờ vào lời động viên của người mà cậu tin tưởng. - E hèm. - Ngụy Châu hắng giọng. - Bài hát mà tôi sắp hát đây, nếu mà được duyệt thì sẽ trở thành bài hát của tôi và cậu. Nghe cho kĩ một chút. Cảnh Du gật đầu lia lịa. "Ừ, đó sẽ là bài hát của tôi và cậu." Cảnh Du vô thức nhắc lại câu nói ấy trong đầu một lần nữa... ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ 1000 chữ thật dài... Viết mãi mới xong... Độ dài này chắc ổn rồi nhỉ?
|
Chương 23: Nhanh chóng được chấp nhận. Ngụy Châu lại cất lên tiếng hát, nhưng lần này, khóe môi cậu mang theo một nụ cười. Nụ cười ấy nhẹ nhàng mang hương vị của tuổi trẻ. Cảnh Du một lần nữa bị cuốn vào nụ cười này. "Chiếc xe đạp lọc cọc lướt trên vỉa hè Chợt dừng lại bên cửa hàng tiện lợi nơi góc phố Nét chữ rồng bay phượng múa trên bảng đen Nụ cười mỉm si tình ngốc nghếch Dưới ánh nắng Trên sân tập Cậu đang tung tăng chạy nhảy Hộp kem lạnh Kẹo hồ lô Mang theo hương vị ngọt ngào... Lời thề nguyện rì rầm trong tiếng sóng Một vòng tay không gì sánh bằng Đã một mình kiên trì lưu giữ Chỉ vì một câu thiên trường địa cửu của cậu... Vai kề vai, lòng không đổi thay Tay nắm tay, cùng nhau đi đến chân trời góc bể Quên đi những lời bịa đặt, đàm tiếu Tôi và cậu, bên nhau đến trọn đời Tôi và cậu, mãi bên nhau đến trọn đời..." Giai điệu vui vẻ vang lên trong căn phòng nhỏ. Trái ngược lại với lúc trước, bài hát này có phần tươi vui và trẻ trung hơn. Nó mang theo tình cảm hồn của tuổi học trò của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải. Thứ tình cảm mãnh liệt nhưng cũng không kém phần ngây ngô, non trẻ. Nếu như bài hát kia là lời kể về cuộc tình của Hải-Nhân sau mười năm, mang theo sự trưởng thành trong cảm xúc; thì bài hát này đã thành công kể về quãng thời gian yêu nhau khi còn cắp sách đến trường của cặp đôi này. Không hề có chia ly, chỉ có niềm vui và đôi chút giận hờn. Tuổi trẻ của họ, tình yêu của họ, thật đẹp. Cảnh Du thật sự rất khâm phục Ngụy Châu, qua một đêm lại có thể viết nên được hai bài hát tuyệt vời như vậy, chắc chỉ có mỗi cậu ấy mới làm được. - Cậu thấy sao? - Lần này là Ngụy Châu lên tiếng trước. - Vẫn như cũ a~. Tuyệt lắm, bảo bối, cậu giỏi thật, lại đây tôi hôn một phát. - Cậu giỏi thì lại đây! - Ngụy Châu huơ huơ cây đàn như muốn dùng nó đánh một cái vào cái miệng của Cảnh Du. Cảnh Du mau chóng né được, vùng đứng dậy định chạy đi, không quên quay lại tặng Ngụy Châu một bộ mặt quỷ. Hai cậu trai trẻ cứ thế cậu trốn tôi bắt ầm ĩ một lúc lâu. Sau đó mệt mỏi nằm phịch xuống giường. Lâu rồi Cảnh Du không có vận động. Hôm nay chạy quanh nhà vài vòng liền hứng chí, quên cả mệt nhọc, tiếp tục đứng dậy, ép ai kia cùng nhau tập luyện nhu thuật. - Này này, để đền đáp lại việc cậu hát cho tôi nghe, tôi đây dạy cậu vài đường nhu thuật cơ bản nhé! Vì đêm qua không được ngủ đầy đủ, cộng với việc vừa vận động, Ngụy Châu nhanh chóng thiếp đi. Ngay lúc này bị Cảnh Du lật người bảo cùng nhau tập nhu thuật. Cái gì mà nhu thuật chứ. Có cho tiền ông đây cũng không làm. Để yên cho ông ngủ. - Tôi không cần, cậu mau để yên cho tôi ngủ! Thấy Ngụy Châu mệt mỏi, Cảnh Du đành dừng động tác trong tay lại, tự nhủ sẽ tập cùng cậu ấy vào một ngày khác. - Này, cậu đã đặt tên cho hai bài hát đó chưa? - Cảnh Du đặt lưng xuống giường bên cạnh Ngụy Châu, thì thầm hỏi. Ngụy Châu liền sực tỉnh. - Đúng rồi, tôi đây vẫn còn chưa biết nên đặt tên như thế nào nữa. Hay là cậu đặt tên giúp tôi đi. Phía bên cạnh im lặng một lúc, Ngụy Châu sau một hồi chờ đợi, tưởng rằng người bên cạnh đã ngủ, cậu liền quay sang lay người ấy dậy. "Con mẹ nó, tôi đây đang nhờ mà cậu dám ngủ sao?" Ngay khi cậu quay người sang, chiếc giường bỗng lún xuống, người phía bên cạnh vừa suy nghĩ ra tên bài hát liền hí hửng quay sang phía cậu. Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt hai người cách nhau chưa đến 10cm. Cả hai đều mở to đôi mắt ngạc nhiên. Hơi thở ấm phả vào mặt của đối phương. Nhịp tim cũng dần tăng lên kéo theo sự nặng nề trong hơi thở.Khung cảnh giờ đây trở nên thật kì lạ. Cảnh Du giật mình, vội nhích về phía sau một chút. - Hừm, tôi đây sau một hồi suy nghĩ, liền cảm thấy cái tên "Bước chầm chậm" rất thích hợp với bài thứ nhất, còn bài sau thì... đặt là "Nếu Hải có Nhân", cậu thấy sao? Khi Cảnh Du nhích người về phía sau, không hiểu sao trong lòng Ngụy Châu lại cảm thấy hụt hẫng. Nhưng cậu cũng mau chóng suy nghĩ về ý kiến của Cảnh Du. Có vẻ rất hợp với hai ca khúc này của cậu. - Cứ quyết định như vậy đi. Được sự đồng ý của Ngụy Châu, Cảnh Du liền cười tít cả mắt, nụ cười ấy khiến Ngụy Châu cũng vui lây. Đêm hôm đó, trong một căn hộ nhỏ, có một người mang theo nụ cười của ai đó dần dần chìm vào giấc ngủ. Cạnh bên cậu ấy, cũng có một người, mang theo những lời ca êm ái của người bên cạnh, đi gặp Chu Công. ( Là nằm mơ => Đi ngủ ấy) ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Sáng hôm sau, Ngụy Châu cùng Cảnh Du đến phim trường, mau chóng báo tin cho Sài Kê Đản biết cũng như hát cho chị ấy cùng một vài người trong ekip nghe thử. Từ "Nếu Hải có Nhân" đến "Bước chầm chậm". Hai ca khúc này đều khiến cho mọi người đi từ những cảm xúc buồn sang vui. Tất nhiên Sài Kê Đản là người cảm động nhất, chị ấy nhanh chóng đồng ý lấy hai ca khúc này làm nhạc phim và yêu cầu Ngụy Châu cùng Cảnh Du song ca bài "Nếu Hải có Nhân". Đúng như Ngụy Châu nói, đây là bài hát của hai người họ. Bài hát ấy, cũng là lời báo hiệu mở đầu cho sự thay đổi trong cách họ cư xử với nhau, thân thiết hơn, gắn bó hơn.
|
Chương 24: Đến rồi! - À mà này! - Sài Kê Đản hướng về phía Ngụy Châu và Cảnh Du. -Hai cậu đã tập luyện mấy cảnh thân mật chưa đấy? Cũng sắp đến ngày quay rồi. Cảnh Du và Ngụy Châu lại nhìn nhau. Các cậu dường như quên đi mất điều này. Từ khi được Sài Kê Đản giao cho nhiệm vụ song ca bài hát trong phim, hai cậu ngày nào từ phim trường trở về cũng cố gằng tập luyện, dồn thật nhiều cảm xúc vào bài hát. Sau đó lại cùng nhau bận rộn đi thu âm. Lúc rảnh rỗi, Cảnh Du lại đè cậu bảo rằng cùng nhau luyện nhu thuật. Cứ thế liền quên bẵng đi nhiệm vụ cũng không kém quan trọng này. - À ừm.... - Cả hai đồng loạt ấp úng, không biết nên trả lời thế nào. - Không sao không sao, chưa tập cũng không sao! Không phải hôm nay hai cậu có rất ít cảnh quay sao. Yên tâm, tập ngay tại đây đi. Chị đây sẽ giúp đỡ các cậu. - Sài Kê Đản hào hứng. Cảnh Du cùng Ngụy Châu vội vàng xua tay. - Để ngày mai, ngày mai được không a~. Chúng em còn chưa có nghiên cứu kịch bản. - Thôi cũng được, ngày mai phải bắt đầu đấy nhé! Không khéo lại không kịp mất. ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Tối hôm đó, có hai cậu trai trẻ nằm dài trên chiếc giường trong một căn phòng nhỏ, cùng nhau nghiên cứu những cảnh "quan trọng" trong phim. Sau một hồi thảo luận, hai cậu quyết định diễn cảnh hôn đầu tiên giữa Bạch Lạc Nhân và Cố Hải. Ngụy Châu ngoan ngoãn nằm trên giường, tay vờ như bị còng, mắt cũng nhắm lại. Cảnh Du thì ngồi đè lên bụng Ngụy Châu, cố gắng không làm đau người đang nằm dưới giường kia. Bắt đầu thoại. - Hay là hôn luôn nhỉ? - Cảnh Du hỏi ý kiến của Ngụy Châu. - Không được. - Có tiếng phản đối từ phía dưới vang lên. - Ít ra cũng phải nói một vài câu chứ, cậu phải lấy cảm xúc, không thể nào đột nhiên mà hôn được. Rõ ràng là trong miệng phát ra mấy lời như vậy, nhưng trong lòng Ngụy Châu vẫn luôn hồi hộp. Cậu cảm thấy không ổn lắm nếu như Cảnh Du hôn mình mà không báo trước. Cậu cần chuẩn bị tâm lí một chút. Cảnh Du gật gù, miệng lầm bẩm theo kịch bản, chợt vỗ vỗ vào má Ngụy Châu: - Này, cảnh này cậu phải mở mắt ra, nhìn tôi này, đợi tôi thoại xong rồi mới nhắm mắt quay đi nơi khác. Ngụy Châu ngại ngùng mở mắt ra. Là cậu hồi hộp quá nên quên mất. Giờ thì bắt đầu thôi. - Không phải cậu muốn rời khỏi tôi hay sao? Không phải cậu muốn cắt đứt quan hệ với tôi hay sao? Tôi có làm thế nào cũng không thể xoay chuyển hay sao? Giờ tôi đem nhốt cậu ở đây, cậu muốn chạy cũng không chạy được! Cậu vô tình vô nghĩa, cậu không đếm xỉa gì đến tôi, tôi liền ép cậu phải quan tâm đến tôi, làm cho cậu thành có tình có nghĩa! Theo kịch bản, Ngụy Châu vẫn mở to mắt nhìn Cảnh Du với thái độ bất cần, nhưng mà tim cậu đang đập đến loạn xạ, đầu không ngừng quanh quẩn câu nói "Sắp đến rồi, sắp đến rồi". - Sao cậu không nói chuyện? - Cảnh Du vẫn đang chuyên chú đọc theo kịch bản. Ngụy Châu nhắm mắt lại, quay đi chỗ khác, đợi chờ cảnh tiếp theo diễn ra. - Tôi hôn nhé! Hôn thật đấy nhé! - Cảnh Du hỏi lại một lần nữa. Ngụy Châu vẫn như cũ, nhắm mắt mà gật đầu, cầu trời cậu ấy đừng có hôn mạnh bạo như Cố Hải. Nếu mà hôn như vậy thật, có mà môi cậu đi tong... Cảm thấy một khoảng thời gian qua đi mà chưa có động tĩnh gì, Ngụy Châu mở mắt, phát hiện khuôn mặt phóng đại của Cảnh Du đang ở ngay trước mắt mình. Cảnh Du có phần ngại ngùng không nỡ hôn Ngụy Châu mạnh bạo như trong kịch bản đã nói, lại không biết nên hôn một người con trai như thế nào. Cậu khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định. Trùng hợp thay, ngay lúc cậu quyết định nhắm mắt lại và bắt đầu hôn, cũng là lúc Ngụy Châu mở mắt... Đến rồi... Nụ hôn đầu tiên của hai người mang theo sự ngại ngùng khó tả. Tiếc thay, vì Cảnh Du lại đọc kĩ kịch bản, lại không tính toán lực khi hôn xuống. Hai người, lần đầu tiên hôn nhau vinh quang bị đau. Thật là sát phong cảnh... Ngụy Châu xoa xoa cánh môi của mình, liếc nhìn người đối diện. Cậu quá ác rồi phải không? Cảnh Du cũng bị đau, cậu thực sự cảm thấy có lỗi với Ngụy Châu, liền tự hứa với lòng, phải thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, luyện tập nhiều lần cũng không sao. Quan trọng là phải thật nhẹ nhàng. Sau đó cả hai cùng nhau luyện tập thêm vài lần nữa, lần sau có vẻ tốt hơn lần trước rất nhiều a~. Môi Ngụy Châu cũng không còn đau nữa. Cảm thấy cảnh này đã ổn, cả hai cùng nhìn đồng hồ. Vừa vặn 9 giờ 30 phút. Vì lý do còn sớm, cả hai quyết định luyện tập thêm một cảnh nữa. Cảnh này, ừm, có vẻ khó hơn một chút. Phân cảnh này, là lúc Bạch Lạc Nhân biết mình bị Viêm gan B từ cậu bạn lớp phó. Cố Hải đã đưa cậu về nhà, sau đó "an ủi" cậu. Vì là trong phim nên không cần diễn tả tất cả như trong truyện, hai người họ chỉ cần diễn cảnh hôn tai và hôn môi là đạt. Nhưng mà, nói thì dễ, làm thì khó a~... --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Thật muốn viết H, nhưng mà còn sớm như vầy, sao viết H được đây chời TT . TT Ai đó hiến kế cho tui đi!
|