Ngày Anh Rời Xa
|
|
Ngọc Khang – 18 tuổi, là một nam sinh có vẻ ngoài rất ưa nhìn, ai bắt gặp cậu lần đầu cũng đều nhận nhầm cậu là bạn của mình. Có thể nói Khang có khuôn mặt đại trà. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, mức thu nhập ổn định để có thể nuôi cậu ăn học.
Chap1
************************* - Không được, em còn quá nhỏ, đợi em đủ lớn anh sẽ cho em đi cùng! - Đủ lớn là khi nào? Em chưa đủ lớn sao Duy Duy ? – Khang phụng phịu bám lấy cánh tay Đức Duy năn nỉ. - Đủ lớn là 4 năm nữa. Lúc đó anh sẽ chờ và đón em ! – Duy nựng má Khang rồi cười. - Không chịu đâu ! Em không muốn đâu ! ………………………………. …reng.g.g.g.g……. - Duy Duy, Anh đâu rồi ??? - Xin lỗi nhóc, Anh đi mà không nói với em ! - *Òa khóc* Duy Duy à ? Anh về với em đi ! Em không chịu đâu ! - Ngoan đi anh thương ! Anh hứa 4 năm nữa anh sẽ về gặp em. - Không…Không… Khang muốn anh ở lại, không muốn anh đi đâu hết, Anh hãy về với Khang đi. 6h00’ chiếc đồng hồ báo thức réo rắt ầm ĩ, đánh tan bầu không khí yên ắng trong căn phòng nhỏ của Ngọc Khang. Với tay tắt chiếc đồng hồ rồi định ngủ nướng thêm chút nữa, cậu chợt vùng dậy như nhận ra điều gì đó. Lao thẳng vào phòng vệ sinh, làm vệ sinh răng miệng trong vòng 10p rồi lao ù xuống dưới nhà tìm kiêm chút bánh và sữa ăn để lót cái dạ dày đang đói meo. - Mày làm cái gì mà như ma đuổi thế hả con ? – Bố Khang đang ngồi ăn sáng quay qua hỏi cậu. - Dạ ! Con quên mất hôm nay là ngày cuối cùng con ở nhà với ba má nên phải dậy thật sớm hihi… - cậu cười trừ - Nhà anh cứ đâm đầu vô máy tính xong sáng không biết đường mà dậy nữa còn kêu ca gì hả ? – Mẹ cậu cũng chen vô. - Con biết rồi mà mẹ. - Mày cứ coi phim tối tới khuya có ngày bố thu máy mày ráng mà chịu. – Bố Khang dọa nạt cậu bằng cái chiêu trò đó. Cậu không đợi bố nói hết câu lại lao nhanh lên phòng, vẫn không quên ngoái lại đáp trả : - Con biết rồi mà bố ! Để xem nào, cậu mở toang cái tủ quần áo của mình, chọn lấy một bộ đồ ưng ý nhất, nhưng chợt nhớ quần áo cậu lại nhét hết vào vali với balo rồi. Bất chợi xoa trán rồi mở chiếc vali ra, bất chợt một bức ảnh bay ra từ nawos của chiếc vali. Nhặt tấm ảnh lên, bỗng chốc cảm xúc ùa về như ngày hôm đó vậy. - Không được, em còn quá nhỏ, đợi em đủ lớn anh sẽ cho em đi cùng! - Đủ lớn là khi nào? Em chưa đủ lớn sao Duy Duy ? - Đủ lớn là 4 năm nữa. Lúc đó anh sẽ chờ và đón em ! - Không chịu đâu ! Em không muốn đâu ! Thần người ra mất vài phút, bình tâm lại, nhét bức ảnh đó trở lại vali rồi lấy một bộ quần áo cậu thích, một chiếc quần lửng màu xanh rêu với chiếc áo phông cộc tay trắng, bận vào rồi chọn lấy một đôi giày Nike đen mà cậu yêu thích, tức tốc phi xuống nhà leo lên chiếc xe đạp rồi nhào ra ngoài hòa mình vào dòng người tấp nập.
|
Tiếp tiếp~ Chúc fic thật đông đông đông khách~
|
Chap2 Tại nhà Nhật Anh – Đây là thằng bạn trong nhóm chơi thân với Ngọc Khang, nó biết đủ mọi thứ chuyện, thằng này tốt tính, học hành giỏi giang nhưng đầu óc đen tối, suốt ngày chỉ liên tưởng tới mấy trò bậy bạ để chọc phá mọi người nhất là Ngọc Khang – Nhóm bạn thân với Khang đã đến đông cả, cả thảy có 6 đứa thôi 2 gái 4 trai. - Ê Khang ! Mai đi rồi đã chuẩn bị chu đáo hết chưa ? – Ngọc hất hàm hỏi Khang - Rồi mày, chu đáo tất tần tật từ A đến Z không thiếu một thứ nhé ! - Kỳ này buồn quá có mỗi mày với Khánh học cùng nhau tụi tao phải xa 2 đứa mày rồi – Cái Ngọc ủ rũ buồn bã. - Thôi nào ! Có gì tao với Khánh sẽ qua chỗ tụi mày mà. Mày cứ làm như không bao giờ gặp nữa ấy ! – Khang phân trần. - Phải đấy thôi hôm nay vui vẻ hết ngày đi tụi bây. Cứ làm tao không muốn đi nữa này ! – Khánh nhảy phóc dậy hồ hởi. - Mày thì nói hay lắm ! Chúng mày là con trai, tụi tao con gái cảm xúc dào dạt hơn chứ bộ. – Mai chu môi bênh vực cho cảm xúc. - Thôi nhé ! Chúng mày cứ thế này là tao nghỉ chơi luôn à – Khang đe dọa tụi bạn – Mà sao chưa thấy thằng Đăng đâu nhỉ ? Hay bị ngủ chưa dậy vậy ? Gọi cho nó thử coi. – Nói rồi Khang rút điện thoại gọi cho Đăng. Bạn bè của Khang - Nhật Anh cậu con trai tài giỏi, đảm đang biết mọi công việc, chuyện từ trong nhà ra tới ngõ, học rất giỏi là lớp trưởng của lớp Ngọc Khang. Tuy vậy nhưng Nhật Anh rất đen tối, từ suy nghĩ dẫn đến hành động của cậu ta luôn lôi Khang ra làm đối tượng. - Ngọc bạn thân của Khang, là một đứa mê trai, xinh xắn con nhà có gia giáo, bố mẹ đều là Giảng viên ĐH trường ĐH X. Trong đám bạn của Khang đây là đứa rất bô lô bô loa, chưa thấy người đã thấy tiếng. Nhưng rất tốt tính và thật thà. - Ngọc Mai em gái của Nhật Anh, đây là em gái song sinh với Nhật Anh, trái ngược với anh trai mình, Mai là một cô gái rất hậu đậu và thiếu chút chu đáo. Đặc biệt cô không hề có khuôn mặt giống với Nhật Anh, trong sáng và rất ngây thơ. Luôn bị ngớ ngẩn trước những cuộc nói chuyện mất não của đám bạn. Tuy vậy nhưng bạn trai của Mai vô cùng đáng yêu, đứa duy nhất trong nhóm có người yêu. - Hồ Khánh con trai của một gia đình tài phiệt, tuy là như thế nhưng cậu bé này rất to con có thể nói to con nhất nhóm. Đặc biệt hơn cả đó là có tình cảm với Ngọc Khang. Rất ít nói, trầm tính, luôn luôn quan sát mọi hành động của Khang, bảo vệ cậu 12/24h. Sức học ở tầm trung. - Duy Đăng, Lớp phó của lớp và là người vô cùng nề nếp, tất cả mọi thứ đều phải theo nguyên tắc và khuôn mẫu do cậu đề ra. Nhưng trong mối quan hệ với bạn bè, lúc nào cậu cũng hòa đồng và phá vỡ mọi chuẩn mực mà bản thân đặt ra. Đặc biệt luôn là người chậm chạp nhất nhóm. Chúng chơi thân với nhau có thể gọi là gia truyền, từ thế hệ ông bà chúng, họ đã là bạn thân cho tới khi đến đời bố mẹ chúng và bây giờ là đến chúng. Đặc biệt hơn khi Khang và Khánh lại là bạn thanh mai trúc mã chỉ vì lời hứa của ông bà chúng. Ông bà Khang đinh ninh rằng mẹ Khang sẽ sinh ra một bé gái đáng yêu và xinh xắn nên đã đi nhờ các ông thầy cúng bày cách cho mẹ Khang sinh cháu gái. Bởi gia đình Khang, cô cậu chú bác đều sinh cho bà những đứa cháu trai kháu khỉnh trong đó có cả Khang. Còn về phần ông bà Khánh, tuy cũng thích bé gái nhưng vì khi Khánh chào đời thì ước mơ của hai ông bà vụt tắt. Khánh sinh đầu năm còn Khang sinh cuối năm, bố mẹ Khánh và Khang cũng đành phải nghe theo lời của ông bà. Tuy là vậy nhưng Khánh và Khang chưa bao giờ biết đến điều đó kể cả bố mẹ Khánh cũng không biết rằng cả 2 đứa con trai của mình đều đem lòng yêu Khang. …Ping…poong…ping…poong… Đang định gọi cho Đăng thì nghe tiếng gọi lẫn tiếng bấm chuông của nó. « Đây đây rồi, không cần phải gọi đâu nhé » Nhật Anh lật đật chạy ra mở cửa. - Mày làm cái gì mà qua muộn thế ? Hay là quay tay xong mới qua đấy hả ??? – mắt dáo dác nhìn Đăng với kiểu lém lỉnh. - Thằng khùng. Bộ mày hết trò để trêu rồi hả ? – Đấm nhẹ Nhật Anh, đỏ mặt rồi tót vào trong nhà. - Xin lỗi tui bây, giờ tao mới tới…hì.hì… - Xin cái đầu mày ấy ! thật là chậm chạp quá mà ! – Ngọc sưng xỉa. - Giờ đông đủ rồi, tụi bây muốn đi đâu hả ? – Nhật Anh tót vào câu chuyện - Hay mình đi biển nhé ! – Khang lên tiếng. - Thế đi. Đi biển nhé ! Cả đám cùng hò reo.
|
Chap 3
Chỉ chờ có vậy, cả lũ nhao nhao đi xe lôi nhau ra bãi biển. Người ta nói « Nắng tháng tám, rám trái bòng quả có sai », mới 8h00 sáng ánh nắng đã gắt và gây cho con người ta thấy khó chịu. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần đi ra biển cậu lại nhớ tới anh, người mà mỗi lần cậu có chuyện buồn, bị bố mẹ mắng hay điểm thấp anh đều đưa cậu ra biển, cậu luôn gắn bó với anh từ khi lên lớp 6. Giờ đây chỉ còn mỗi cậu khi đi ra biển, anh đã để lại cậu 1 mình khi lên lớp 10, lúc mà cậu mới thi đậu vào một trường công lập trong thành phố. Lại lảm nhảm rồi, cậu tực cốc một cái vào đầu để thức tỉnh bản thân thôi nhớ về con người đó. Chẳng bao lâu sau cả lũ chúng nó kéo nhau ra bãi biển, tha hồ nô đùa mệt nghỉ, trong lúc chúng nó chụp ảnh đùa nhau tíu tít dưới kia thì Khang tìm cho mình một bóng dâm và ngồi nghỉ tại đó nhìn chúng nó đùa nghịch rồi cười. - Hay quá nhỉ ? Rủ chúng nó ra đây rồi lại nằm một chỗ như thế này ! Bất chợt một giọng nói bên cạnh kèm chai nước mát lạnh làm nó giật mình. Thì ra là Khánh, Khánh cầm chai nước lạnh áp vào má tôi khiến tôi giật mình. - Thì…thì tại trời nắng quá,…với cả chúng nó cứ chơi tôi ở đây coi chúng nó đùa nghịch cũng đâu có sao. – Đáp trả Khánh bằng giọng ấp úng. Khánh cũng chì ừ một tiếng cho qua rồi lại im lặng. Đã từ rất lâu rồi, Khang cũng không biết vì sao mỗi lần thấy Khánh là Khang lại có cảm giác gì đó khó chịu bồn chồn trong lòng. Khánh rất đẹp trai, Khang phải công nhận thấy như thế, ở Khánh toát lên vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt của cậu lại rất ấm áp. Nhiều lần Khang nằm trong vòng tay của Khánh cậu đều cảm thấy rất ấm áp, yên tâm vô cùng. Nhìn Khánh trìu mến rồi lại quay ra phía bọn bạn đang nô đùa. Chỉ có một người không biết Khánh đang nghĩ gì về cậu, Khánh luôn tự tạo cho mình một cái vỏ bọc để tỏ ra cứng rắn, vì cậu muốn được che chở cho Khang, muốn yêu Khang bằng cả trái tim. Nhưng cậu lại sợ khi thổ lộ tình cảm của mình với Khang, sợ Khang sẽ khinh bỉ cậu bởi cậu là gay. Quay trở lại với Khang, cậu vẫn hồn nhiên và vô tư, trái tim cậu luôn luôn hướng về Duy, người đã từng bên cậu mỗi khi cậu buồn, nhưng đã sẵn sàng rời xa cậu, bỏ lại cậu ở nơi này. - Khang này, mình đi đâu đó nhé ! – Bất chợt Khánh lên tiếng làm Khang giật mình. - Ơ sao ? thế còn tụi kia ? Hay để tôi gọi chúng nó đi cùng nhé ! - Không…không cần đâu. 2 đứa mình đi thôi, có khi tìm thêm đồ dùng cá nhân nữa ấy ! – Khánh hấp tấp từ chối. - Ở thế tụi nó mà mắng thì Khánh ráng chịu mà nghe nhá hí.hí – Khang giả vờ nhăn nhó rồi lại cười như đứa con nít. Khánh đứng hình mất mấy giây bởi biểu cảm vô cùng đáng yêu của Khang. Đúng như người ta vẫn nói, khi yêu thì tất cả mọi cử chỉ, hành động của đối phương đều khiến ta thấy yêu nhất. Nói rồi Khánh với Khang ra lấy xe rồi 2 đứa phóng đi, không biết bao nhiêu lần Khánh chở Khang đi dạo phố nhưng lần nào với Khánh cậu cũng cảm thấy như mới lần đầu vậy. Cả 2 dừng xe trước Big C rồi lao vào trong rồi cùng òa lên “mát quá” khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn 2 đứa nó. Khánh chọn nào là sữa tắm, dầu gội đầu, nước hoa nguyên trọn bộ của nhãn hiệu Men Boss, cậu ta mê cái mùi này, còn Khang với cậu chẳng quan trọng, Khánh đã mua rồi thì Khang sẽ dùng chung bởi từ ngày mai trở đi cả 2 đứa sẽ bắt đầu với cuộc sống tự lập, bắt đầu trở thành sinh viên. Lướt hết từ hàng này qua hàng khác Khánh chỉ dừng lại đồ dùng cá nhân còn Khang mê mệt với đồ ăn nào là : bánh, kẹo, sữa, . . . với cậu chỉ cần ăn ngon thôi là đủ rồi.
|
|